Chương 3: Dưới bóng hoa tử đằng
Mưa đêm, từng giọt mưa lạnh lẽo gõ đều trên mái hiên, nơi giàn tử đằng tím biếc rủ xuống, tạo thành một bức màn mờ ảo. Mars cuộn tròn trong góc tối, hai tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng xua tan những âm thanh vang vọng trong đầu. Không phải tiếng mưa, mà là tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo, những âm thanh ám ảnh từ quá khứ, những ký ức mà cậu không thể nào trốn thoát.
"Đồ quái dị! Đồ điên! Mày không thuộc về thế giới này!"
Những lời nói đó như những mũi dao sắc nhọn, đâm vào trái tim cậu. Mars run rẩy, nước mắt giàn giụa. Cậu không muốn nghe, không muốn nhớ, nhưng những ký ức đó cứ ùa về, không thể nào trốn tránh. Cậu cảm thấy mình như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, luôn cảnh giác và sợ hãi, một sinh vật lạc lõng, một linh hồn bị tổn thương, mang trong mình nỗi sợ hãi vô hình, một bức tường vô hình ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.
Cậu không thích nói chuyện với người lạ, không thích tiếp xúc với đám đông. Cậu cho rằng mình như một kẻ ngoài cuộc, một bóng ma vô hình lảng vảng giữa cuộc đời. Cậu không thuộc về nơi này, không thuộc về bất cứ nơi nào. Cậu là một mảnh vỡ của một bức tranh đã tan nát, một nốt nhạc lạc điệu trong một bản giao hưởng ồn ào.
Cậu đứng dậy, bước ra khỏi mái hiên, đi lang thang trong màn mưa. Cậu muốn tìm một nơi để trốn, một nơi để được yên tĩnh. Cậu đi vô định, không biết mình đang đi đâu, không biết mình sẽ đi về đâu. Cậu chỉ muốn biến mất, tan biến vào bóng tối, hòa mình vào màn mưa lạnh lẽo.
Cậu đến một con hẻm tối tăm, vắng vẻ. Cậu ngã quỵ xuống, kiệt sức. Cậu nhìn lên bầu trời đêm, thấy những ngôi sao mờ ảo qua làn mưa.
Cậu tự hỏi " liệu có ai đang nhìn xuống tôi, có ai quan tâm đến tôi không? Hay tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, một linh hồn vô danh, bị lãng quên trong vũ trụ bao la ? "
"Cháu có sao không?" Một giọng nói ấm áp vang lên.
Mars giật mình, ngẩng đầu lên. Cậu thấy một bà lão và một ông lão đang đứng trước mặt mình. Đó là ông Johan và bà North. Họ nhìn cậu với ánh mắt lo lắng và cảm thông.
"Cháu... cháu không sao." Mars nói, giọng run rẩy, cố gắng che giấu sự sợ hãi.
Ông Johan bước lên một bước, giọng ông trầm ấm: "Cháu đừng sợ, chúng ta không làm hại cháu đâu."
Bà North nói thêm, giọng bà dịu dàng: "Trông cháu ướt hết rồi, vào nhà ta sưởi ấm nhé."
Mars nhìn hai người, do dự. "Cháu... cháu không muốn làm phiền."
"Phiền gì chứ," bà North nói, "nhà có mỗi hai ông bà già, có thêm cháu cho vui cửa vui nhà."
Ông Johan cười hiền hậu: "Đúng vậy, vào nhà thôi cháu."
Mars do dự. Cậu không muốn đi, không muốn tiếp xúc với người lạ. Cậu sợ hãi, cảnh giác, như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Nhưng cậu cũng không muốn ở lại đây, một mình trong đêm mưa lạnh lẽo. Cậu cảm thấy mình như một cái cây khô héo, cần một chút hơi ấm để sống sót.
Ông Johan và bà North không ép buộc cậu. Họ chỉ đứng đó, nhìn cậu với ánh mắt kiên nhẫn và cảm thông. Họ không phán xét, không hỏi han, chỉ đơn giản là ở đó, như một ngọn hải đăng trong đêm tối.
Cuối cùng, Mars gật đầu. Cậu đi theo ông bà về nhà của họ, một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, nằm sâu trong con hẻm. Mái hiên nhà được bao phủ bởi giàn tử đằng cổ thụ, những chùm hoa tím biếc rủ xuống như một tấm màn nhung. Hương hoa tử đằng thoang thoảng trong không khí, mang đến cho cậu một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Trong nhà, Mars ngồi co ro trên ghế, nhìn hai người với ánh mắt cảnh giác. Cậu không nói gì, chỉ im lặng quan sát.
Hai người họ cũng không nói gì. Họ chỉ nấu cho cậu một bát súp nóng hổi, rồi đặt trước mặt cậu. Họ không cố gắng làm thân, không cố gắng khai thác thông tin, chỉ đơn giản là chăm sóc cậu, như chăm sóc một đứa trẻ bị lạc.
"Cháu ăn súp đi," bà North nói, "súp này sẽ giúp cháu ấm người. Hương hoa tử đằng trong súp này sẽ giúp cháu an thần."
Mars nhìn bát súp, rồi nhìn hai người . Cậu cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, nhưng vẫn còn rất sợ hãi. "Cảm ơn ông bà." Cậu nói nhỏ.
Ông Johan nhìn cậu ăn, ông nói: "Cháu đừng ngại, cứ ăn tự nhiên."
Cậu cầm thìa lên, từ từ ăn súp. Cậu không nói chuyện, không nhìn hai người họ. Cậu chỉ tập trung ăn súp, cố gắng không để ý đến sự hiện diện của họ.
Khi ăn xong, Mars đứng dậy, nói: "Cháu cảm ơn ông bà. Cháu phải đi đây."
"Cháu đi đâu?" bà North hỏi.
"Cháu... cháu không biết." Mars nói. Cậu không có nơi nào để đi, không có ai để về.
"Trời mưa to lắm," ông Johan nói, "cháu cứ ở lại đây đêm nay đi. Sáng mai, khi trời tạnh, cháu có thể đi. Dưới giàn tử đằng này, cháu sẽ có một giấc ngủ ngon."
Mars do dự. "Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả," bà North nói, "cháu cứ ở lại, coi như là ông bà có người bầu bạn."
Cuối cùng, cậu gật đầu.
Hai người chuẩn bị cho cậu một căn phòng nhỏ, sạch sẽ và ấm áp. Mars nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Cậu cảm thấy mình như một con thú hoang bị mắc kẹt trong lồng. Mùi hương tử đằng thoang thoảng trong không khí, mang đến cho cậu một cảm giác dễ chịu kỳ lạ, nhưng không thể xua tan nỗi cô đơn và sợ hãi trong lòng cậu.
Cậu không thể ngủ được. Những âm thanh ám ảnh từ quá khứ cứ vang vọng trong đầu cậu. Cậu lật người, cuộn tròn, cố gắng trốn khỏi những ký ức đau buồn. Nhưng chúng cứ bám lấy cậu, như những con quỷ dữ không buông tha.
Sáng hôm sau, khi Mars tỉnh dậy, trời đã tạnh mưa. Cậu bước ra khỏi phòng, thấy ông Johan và bà North đang ngồi uống trà dưới giàn tử đằng. Những tia nắng ban mai chiếu xuống, làm những chùm hoa tử đằng thêm phần rực rỡ. Cảnh tượng này mang đến một cảm giác bình yên, nhưng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Mars.
"Chào buổi sáng, Mars," bà North nói, "cháu ngủ ngon không? Hương hoa tử đằng có giúp cháu ngủ ngon hơn không?"
Mars gật đầu, không nói gì.
"Cháu có muốn uống trà không?" ông Johan hỏi.
Mars lắc đầu. "Cháu không phiền ông bà nữa, cháu xin phép đi."
"Cháu định đi đâu?" bà North hỏi.
"Cháu... cháu không biết." Mars nói.
"Cháu có muốn ở lại đây không? " ông Johan hỏi.
Mars im lặng.
"Chúng ta không ép buộc cháu," bà North nói, "cháu cứ suy nghĩ kỹ đi. Nếu cháu muốn ở lại, chúng ta sẽ rất vui. Dưới bóng cây tử đằng này, cháu sẽ luôn được chào đón."
Mars nhìn hai người họ. "Tại sao ông bà lại tốt với cháu như vậy?"
Ông Johan mỉm cười hiền hậu, nói: "Vì cháu cần được giúp đỡ, và vì chúng ta muốn giúp cháu."
Bà North nói thêm: "Đơn giản vậy thôi cháu ạ."
Mars nhìn lên ,dưới bóng cây tử đằng, Mars dần tìm thấy sự bình yên, nhưng những vết thương lòng vẫn đang âm ỉ sâu trong thâm tâm cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro