Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Theme 3: Nhà hát ma quái

"Đêm nay, ba sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện về một nhà hát kỳ diệu, nơi âm nhạc và phép thuật hòa quyện thành một thế giới tách biệt,"

Minh Phúc dịu dàng mở lời, giọng ấm áp vang lên giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng, tay vỗ về hai cô con gái đang nằm yên trong vòng tay.

"Ở một nơi xa xôi, có một nhà hát thần bí tên là Nhà hát Ma Thuật, nơi những buổi biểu diễn không chỉ là những màn trình diễn nghệ thuật mà còn có sức mạnh thay đổi cả thế giới đang bị nguyền rủa. Tất cả bắt đầu khi một Quản Trò độc ác giam cầm linh hồn của những nghệ sĩ bị lạc lối trong một thế giới khác, một thế giới mà không ai có thể thoát ra, dù cho họ là ai đi nữa."

Hai cô bé ngước mắt nhìn ba, lòng tràn đầy sự tò mò và thích thú, như thể không gian xung quanh dần mờ đi, nhường chỗ cho câu chuyện mà ba Phúc đang thêu dệt.

"Và đêm nay, các con sẽ cùng ba khám phá câu chuyện của một chàng trai hát hay, người không chỉ có một giọng ca tuyệt vời mà còn mang trong mình một trái tim mạnh mẽ và quyết tâm. Cậu ấy, cùng với một người bạn đặc biệt, đã dấn thân vào một cuộc phiêu lưu kỳ diệu, nơi mỗi bước đi sẽ quyết định số phận của những linh hồn đang bị giam cầm. Và chính trong đêm đó, cậu ấy nhận ra rằng, không chỉ cuộc sống của cậu mà cả thế giới này đều có thể thay đổi."

Các cô bé, đôi mắt lấp lánh sự mong đợi, chăm chú lắng nghe như không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

---

Minh Phúc bước xuống từ chiếc xe ngựa tồi tàn mà em năn nỉ mãi người đánh xe mới cho quá giang, ánh mắt khẽ dừng lại trước khung cảnh kỳ ảo của Nhà hát Ma Thuật. Mái vòm khổng lồ ánh lên sắc cầu vồng trong ánh nắng chiều, như thể một bức tranh được dệt bằng ánh sáng. Những ngọn đèn lồng lơ lửng trong không khí, mỗi chiếc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu rọi con đường dẫn đến sảnh chính. Đám đông nghệ sĩ, nhà ảo thuật, và những kẻ mộng mơ, tất cả đều tụ họp nơi đây, tạo nên một không khí vừa náo nhiệt vừa huyền bí.

Minh Phúc mím môi, lòng bàn tay hơi ẩm ướt đổ mồ vì lo lắng. Ánh nhìn em lướt qua những gương mặt xa lạ, mỗi người đều toát lên vẻ tự tin và sức hút không ẩn giấu. Liệu mình có thật sự thuộc về nơi này không? - Câu hỏi ấy chợt vang lên trong đầu, nhưng em nhanh chóng gạt nó đi, hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân rằng - Mình đến đây để hát. Đó là tất cả những gì mình biết và đây cũng là niềm đam mê của mình nữa.

"Cẩn thận kìa!"

Một giọng nói bất ngờ vang lên, kéo Minh Phúc khỏi dòng suy nghĩ. Em ngẩng đầu và nhận ra một cơn mưa những tia sáng vàng đang bay tới. Một bàn tay rắn chắc nắm lấy tay em, kéo em sang một bên trước khi Minh Phúc kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

"Xin lỗi, tôi không nghĩ là em muốn bị tia lửa phép thuật của tôi đốt cháy,"

Người thanh niên nói, giọng trầm pha chút đùa cợt, giống như việc xử lý rắc rối này giống như bữa cơm thường nhật của anh ta vậy. Minh Phúc quay lại đối diện với người vừa cứu mình; là một chàng trai cao lớn với mái tóc nửa đen nửa bạc với ánh mắt sáng tựa hai viên đá quý lấp lánh. Trang phục của anh ta là một sự kết hợp tinh tế giữa áo khoác dài màu đen viền bạc và đôi ủng bóng loáng, tạo nên một vẻ ngoài vừa cuốn hút vừa bí ẩn.

"Cảm ơn anh,"

Minh Phúc lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Em không quen với kiểu ánh nhìn sắc bén mà người này đang dành cho mình.

"Không có gì, nhưng em phải hứa sẽ cẩn thận hơn, được chứ? Xung quanh chúng ta toàn là những kẻ không đơn giản đâu, bé" - chàng trai nở nụ cười, tay vẫn chưa buông khỏi cánh tay Minh Phúc - "Tôi là Neko, người sẽ khuấy động sân khấu tối nay. Và em là..."

"Minh Phúc," - em đáp, hơi chùn bước trước ánh mắt đầy tự tin của người đối diện - "Em chỉ là một người tham gia bình thường thôi ạ."

"Bình thường ư?" - Neko nhướn mày, ánh mắt đầy thích thú - "Tôi lại nghi ngờ điều đó đấy, Minh Phúc. Để tôi đoán xem nào, thứ em mang đến đây chắc là giọng hát? Tôi chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này nhưng tối dám cá em có một chất giọng đặc biệt đấy. Đừng có đánh giá thấp bản thân mình."

Lời khen ấy khiến Minh Phúc ngạc nhiên, và mang theo chút ngượng ngùng khi được khen. Dù vậy, em vẫn cảm nhận được sự ngột ngạt khi đứng trước người này, như thể anh ta không chỉ đọc được suy nghĩ của em mà còn cố ý thách thức mọi giới hạn của bản thân em vậy.

Khi hai người cùng nhau bước vào sảnh chính, không gian bên trong như bừng sáng. Những luồng ánh sáng ma thuật chảy dọc theo các cột nhà, phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch lấp lánh. Ở giữa dựng lên một sân khấu lớn chiếm vị trí trung tâm, với tấm rèm vàng óng ánh che khuất phía sau. Khắp nơi, các thí sinh khác đang trò chuyện, trao đổi hoặc thậm chí khoe về những màn trình diễn mà họ đã chuẩn bị cho cuộc thi này.

"Các bạn, chú ý nào!"

Một giọng nói oang oang vang lên từ sân khấu. Một người đàn ông với nét đẹp phi giới tính trang điểm đậm, mặc bộ vest hồng với những họa tiết sao trời, mái tóc bạch kim dài tự tin đứng ở trung tâm, nở nụ cười thân thiện đầy quyến rũ.

"Chào mừng đến với Nhà hát Ma Thuật! Ta là Quản Trò BB, người điều hành cuộc thi này. Tất cả các bạn đã được lựa chọn bởi tài năng đặc biệt của mình. Nhưng hãy nhớ, để vượt qua thử thách của Nhà hát, bạn không chỉ cần mỗi kỹ thuật của mình. Bạn cần chạm vào trái tim của khán giả, và làm rung động linh hồn họ."

Minh Phúc lặng người trước lời nói ấy. Em biết mình yêu âm nhạc, nhưng làm thế nào để chạm vào trái tim người khác? Ý nghĩ đó đột nhiên khiến em cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.

"Và để bắt đầu," - BB tiếp tục, ánh mắt sáng lên một cách tinh nghịch - "chúng ta sẽ có một thử thách nhỏ. Mỗi người sẽ hát hoặc rap một đoạn ngắn để giới thiệu bản thân. Hãy thể hiện tốt nhất khả năng của mình nhé!"

Minh Phúc cảm thấy tim mình đập mạnh. Em cố gắng hít sâu để bình tĩnh, nhưng bàn tay em vẫn run lên vì lo lắng. Trong khi đó, Neko đứng cạnh em, trông chẳng có vẻ gì là hồi hộp cả. Anh ta chỉ nhún vai và thì thầm vào tai em.

"Đừng quá căng thẳng, Phúc. Em cứ coi đây như một buổi biểu diễn cho chính mình. Chẳng ai trong số chúng ta có thể đánh cắp mất âm nhạc trong em cả."

Lời nói ấy, dù cho câu chữ thật đơn giản, lại mang đến cho em cảm giác an ủi kỳ lạ. Minh Phúc nhìn Neko, bắt gặp ánh mắt chân thành ẩn sau vẻ tự tin thường thấy. Anh không chỉ đang trêu đùa em với lời động viên sáo rỗng. Anh thực sự tin tưởng em sẽ làm tốt.

Neko biểu diễn trước em, với tông giọng trầm sinh ra để dành cho những bản rap mượt mà được hưởng ứng nhiệt liệt, không khỏi khiến em tạm quên đi sự căng thẳng mà thả mình vào nhịp điệu bài hát. Và khi đến lượt em, Minh Phúc bước lên sân khấu, cảm giác ánh sáng rực rỡ chiếu vào người khiến em như đông cứng lại trong giây lát. Nhưng rồi, em nhắm mắt, hít một hơi sâu và để âm nhạc dẫn lối. Giọng em vang lên, trong trẻo và đầy cảm xúc, như thể mỗi từ ngữ đều được dệt từ tâm hồn em. Khi Minh Phúc hát, không gian xung quanh như ngưng đọng, và mọi ánh mắt đều dồn vào giọng hát trời ban của em.

Và em kết thúc màn biểu diễn, khiến cả sảnh im lặng trong vài giây trước khi một tràng pháo tay vang lên. Em mở mắt, ngạc nhiên khi thấy ánh mắt Neko sáng rực và một nụ cười nở trên môi anh ta.

"Tôi đã nói mà," - Neko thì thầm khi Minh Phúc bước xuống - "Em đặc biệt hơn em tự nhận nhiều đó. Phúc có muốn lập thành một đội với tôi không?"

Và đó chỉ mới là khởi đầu cho câu chuyện giữa em và chàng nghệ sĩ kia mà thôi.

---

Minh Phúc lặng lẽ bước theo Neko qua hành lang dài dẫn vào một trong những phòng tập của Nhà hát Ma Thuật. Không gian nơi đây toát lên một vẻ đẹp siêu thực, với những cây nến bay lơ lửng trong không trung, ánh sáng lung linh phản chiếu trên các tấm gương khổng lồ bao quanh phòng. Những chiếc đàn piano tự động lướt qua, mỗi phím đàn phát ra âm thanh ngọt ngào và huyền bí, như thể chúng đang chào đón hai người.

"Đây là nơi chúng ta luyện tập sao?"

Minh Phúc thì thầm, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cảnh tượng trước mặt.

"Đúng vậy," - Neko đáp, giọng anh ta pha chút tự mãn - "Nhà hát này không chỉ đơn giản là một sân khấu đâu em. Nó còn tiềm ẩn nhiều thử thách nữa. Ví dụ như những chiếc gương này sẽ phản chiếu không chỉ kỹ năng mà cả tâm hồn của chúng ta. Và nếu em giấu giếm điều gì, chúng sẽ biết ngay."

Minh Phúc hơi rùng mình, nhưng cố gắng không để lộ sự lo lắng. Em tiến gần một chiếc đàn hạc bọc vàng rực rỡ, ngón tay lướt nhẹ qua những sợi dây, tạo ra một giai điệu tinh tế. Tuy nhiên, tiếng nhạc chưa vang lên hết, hình ảnh trong tấm gương gần đó bỗng nhòe đi, hiện lên bóng dáng mờ ảo của một cơn bão đang dâng tràn.

"Em đang lo lắng điều gì sao?"

Neko đứng phía sau, giọng anh vang lên trầm ấm nhưng đầy tò mò.

Minh Phúc lắc đầu, cắn nhẹ môi để giữ bình tĩnh.

"Không có gì. Chỉ là... em chưa quen với việc hát trước người khác."

"Đó không phải là chuyện không thể giải quyết!" - Neko bước lại gần hơn, đứng ngay sau lưng em. Hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua, khiến Minh Phúc bất giác cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. - "Em hãy nghĩ rằng khi đứng trên sân khấu, chỉ có em và âm nhạc. Đừng để bất cứ thứ gì khác làm em phân tâm."

"Anh có vẻ biết nhiều nhỉ?"

"Em có vẻ chưa biết nhỉ? Rap chỉ là nghề tay trái của anh thôi. Anh đây là đạo diễn, chuyên dùng ảo thuật để dàn dựng sân khấu, nên mắt nhìn của tôi rất chuẩn."

Minh Phúc gật đầu, giấu vẻ nhạc nhiên mà cố gắng thả lỏng. Nhưng khi em bắt đầu cất giọng, một nốt nhạc sai vang lên, khiến hình ảnh trong chiếc gương đằng trước biến thành những bóng đen đan xen, như một cơn ác mộng vừa bùng nổ. Em lập tức dừng lại, đôi mắt mở to, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Dừng lại!"

Neko nói, bàn tay anh ta vươn ra chạm vào vai em và ngay lập tức chiếc gương loé lên một luồng ánh sáng dịu dàng. Những hình ảnh đáng sợ ngay lập tức tan biến, thay vào đó là cảnh đồng cỏ xanh mướt dưới bầu trời hoàng hôn.

"Thấy không? Không có gì phải sợ cả." - Neko quay sang Minh Phúc, nét mặt sắc xảo của anh mềm mại hơn thường ngày - "Em không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu. Đây là nơi để luyện tập, để mắc sai lầm nên cứ thoải mái đi."

Ánh mắt chân thành của Neko khiến Minh Phúc cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

"Cảm ơn anh," - em thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ tựa một hơi thở.

"Đừng cảm ơn tôi. Cảm ơn chính mình vì đã dũng cảm bước đến đây và tham gia cuộc thi này ấy!" - Neko nở một nụ cười, và Minh Phúc lần đầu tiên cảm nhận được sâp sắc sự ấm áp đằng sau vẻ ngoài khó gần của anh.

Họ tiếp tục luyện tập, từng nốt nhạc dần trở nên đồng điệu hơn. Nhưng khi Minh Phúc bắt đầu cảm thấy tự tin hơn, một luồng ánh sáng kỳ lạ từ chiếc gương lớn phía trước bất ngờ rọi xuống. Căn phòng rung chuyển, và từ trong gương, một nhân vật lạ thường xuất hiện. Đó là một người đàn ông với dáng vẻ kỳ dị, cơ thể uốn lượn như thể không có xương. Trang phục của anh ta rách rưới nhưng lại phủ đầy ánh sáng ma quái, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mọi thứ.

"Chào mừng các ngươi đến thử thách đầu tiên," - giọng nói của người đó vang lên, âm vang như tiếng vọng từ cõi xa xăm - "Ta là Diễn Viên Giải Trí, kẻ trông giữ cánh cửa vào Xứ Sở Bị Nguyền Rủa. Nếu các ngươi muốn vượt qua, hãy cho ta thấy sự hòa hợp giữa trái tim và tài năng của mình. Và đương nhiên, ta sẽ là người chọn bản nhạc."

Minh Phúc quay sang Neko, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng nhưng ánh mắt điềm tĩnh của Neko như truyền thêm sức mạnh cho em.

"Phúc đừng lo," – Neko nắm lấy tay em, nói nhỏ - "Chúng ta sẽ làm được."

Bản nhạc vang lên. Minh Phúc và Neko hòa giọng, nhưng ngay từ những nốt đầu tiên, một cơn gió lạnh buốt tràn qua phòng. Những bóng đen từ gương lại xuất hiện, cuộn xoáy xung quanh họ như những con thú săn mồi. Minh Phúc cảm thấy giọng mình run rẩy, nhưng Neko nhanh chóng nắm lấy tay em, truyền một cảm giác an toàn kỳ lạ.

"Nhìn vào tôi," - Neko nói, giọng anh tràn đầy sự quả quyết - "Hát bằng trái tim em. Đừng để nỗi sợ lấn át."

Minh Phúc hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của Neko. Và lần này, giọng em vang lên, trong trẻo và mạnh mẽ. Những bóng đen dần tan biến, thay vào đó là ánh sáng lấp lánh như ngàn vì sao. Khi bản nhạc kết thúc, căn phòng bừng sáng, và Diễn Viên Giải Trí nở một nụ cười ma quái.

"Ta chấp nhận màn trình diễn này," - hắn ta nói, trước khi biến mất vào hư vô, để lộ ra tấm màn nhung đỏ giờ đây đã được vén lên, và hai tấm gương lớn dần dịch chuyển sang hai bên, mở một lối đi mới.

Nhưng khi cánh cửa phía sau gương mở ra, một điệu cười lạnh lẽo vang lên, báo hiệu rằng hành trình phía trước sẽ không hề dễ dàng. Minh Phúc quay sang Neko, ánh mắt em dấy lên giữa lo lắng và sợ hãi. Nhưng rồi Neko chỉ cười, nhẹ nhàng siết chặt tay em.

"Chúng ta đã làm được rồi, Phúc. Và tôi hứa với em, chúng ta sẽ vượt qua tất cả cùng nhau."

---

Minh Phúc nhắm tịt mắt, dựa hẳn người vào Neko dẫn đường. Em mở mắt khi cánh cửa phía sau gương dần khép lại, dẫn lối vào một thế giới hoàn toàn khác. Màu sắc rực rỡ nhưng đầy méo mó của cảnh vật xung quanh khiến em gần như choáng ngợp. Những cây nấm khổng lồ phát sáng trong bóng tối, bầu trời được tô điểm bởi hàng nghìn mảng màu không liên kết, và mặt đất trải dài với những con đường gập ghềnh uốn lượn không theo quy luật.

"Chào mừng em đến với Xứ Sở Bị Nguyền Rủa,"

Giọng Neko trầm xuống, mang theo một chút hài hước nhưng cũng ẩn chứa sự cảnh giác. Anh đứng sát bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi những chi tiết kỳ lạ xung quanh.

"Đây là đâu vậy?"

Minh Phúc hỏi nhỏ, đôi mắt em mở to nhìn khắp nơi, vẫn còn bị áp lực từ thử thách trước đó đè nặng.

"Xứ sở mà không ai muốn ghé thăm," - Neko đáp - "Nhưng để đi qua đây, chúng ta cần làm nhiều hơn là chỉ đứng nhìn. Ủa, em không đọc kỹ tờ hướng dẫn trước khi ký tên tham gia cuộc thi hả?"

Chưa kịp để Minh Phúc trả lời, một giọng nói kỳ lạ vang lên từ đâu đó trong không khí, như thể chính gió cũng đang thủ thỉ.

"Những kẻ xâm nhập, các ngươi nghĩ mình đủ tài năng để cứu lấy nơi này sao?"

Một sinh vật khổng lồ từ từ hiện ra trước mắt họ. Đó là một con sư tử với đôi cánh lửa, ánh mắt đỏ rực và bộ lông cam rực cháy như ngọn đuốc. Xung quanh, những ngọn lửa nhỏ nổ lách tách, tạo ra một bầu không khí vừa căng thẳng vừa mê hoặc.

"Ta là Gốc Cây Đẹp Trai, người giữ linh hồn bị nguyền rủa của nơi này. Nếu muốn tiếp tục, các ngươi phải giải phóng ta khỏi hình dạng này. Nhưng chỉ có một cách mà thôi, trình diễn."

Neko nhếch môi, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái.

"Trình diễn ư? Dễ thôi."

Nhưng Minh Phúc thì không nghĩ vậy. Em siết chặt tay, cảm giác sợ hãi bắt đầu trỗi dậy.

"Em không nghĩ mình có thể làm được," - em thì thầm trong bất lực với Neko khiến anh quay đầu lại.

"Phúc, em đã làm được một lần. Em có thể làm lại lần nữa. Và tin anh, được chứ?"

Minh Phúc hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Khi giai điệu đầu tiên vang lên, cả hai bắt đầu biểu diễn. Giọng hát của Minh Phúc hòa quyện cùng những ảo giác ánh sáng mà Neko tạo ra, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt và tràn đầy cảm xúc. Nhưng giữa chừng, ngọn lửa xung quanh bỗng trở nên dữ dội hơn, như thể linh hồn của Gốc Cây Đẹp Trai đang chống lại chính nó.

"Không đủ mạnh!" - hắn gầm lên - "Các ngươi phải thực sự tin tưởng nhau, nếu không tất cả sẽ sụp đổ!"

Neko lập tức bước tới gần Minh Phúc, đặt một tay lên vai em.

"Nghe tôi, Phúc. Em không chỉ đang hát, em đang giải cứu một linh hồn. Đừng để nỗi sợ lấn át, tôi tin em và em phải tin vào chính mình."

Minh Phúc nhìn vào mắt anh, cảm nhận được điều gì đó còn hơn cả sự chân thành. Em hít sâu, rồi cất lên giọng hát một lần nữa. Lần này, giọng em không còn run rẩy mà mạnh mẽ và trong trẻo, xuyên qua màn lửa đang bùng cháy.

Ngọn lửa quanh Gốc Cây Đẹp Trai dần tắt, để lộ một hình dáng con người với mái tóc cam rực cháy. Hắn ngã xuống đất, ánh mắt mệt mỏi nhưng tràn đầy lòng biết ơn.

"Cảm ơn các ngươi," - hắn nói khẽ, trước khi tan biến vào không khí.

Cảnh vật xung quanh thay đổi một lần nữa, dẫn họ đến một con đường mới. Nhưng trước khi bước tiếp, Minh Phúc quay sang Neko.

"Cảm ơn anh... vì đã tin tưởng em."

Neko chỉ cười, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn.

"Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn chính mình. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy."

Cả hai tiếp tục bước đi, phía trước là những thử thách còn khó khăn hơn đang chờ đợi. Minh Phúc thầm cảm ơn số phận vì đã gặp được anh, bởi em bắt đầu cảm thấy rằng, chỉ cần có Neko bên cạnh, mọi chuyện em đều có thể vượt qua.

---

Minh Phúc và Neko tiếp tục hành trình trên con đường uốn lượn được trải đầy những viên đá phát sáng kỳ lạ. Ánh sáng từ bầu trời phía trên không rõ nguồn gốc, tựa như hàng ngàn đốm sáng nhỏ lơ lửng giữa không trung. Cảnh vật xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, nhưng không khí lại nặng nề, như thể có điều gì đó đang chờ đợi họ ở phía trước.

"Neko, em cứ cảm thấy gì đó... không đúng," - Minh Phúc lên tiếng, giọng thì thầm, lo lắng rằng em sẽ đánh thức điều gì đó đáng sợ.

"Chào mừng các ngươi đến với thử thách tiếp theo."

Một giọng nói lạ cất lên từ đâu đó, vang vọng khắp không gian. Đột nhiên, một làn sương dày đặc tràn đến, che phủ mọi thứ xung quanh. Neko nhanh chóng kéo Minh Phúc sát vào mình, ánh mắt cảnh giác.

"Giữ bình tĩnh, Phúc. Có thể đây chỉ là một trò hù dọa khác mà thôi."

Khi làn sương tan bớt, trước mắt họ hiện ra một chiếc sân khấu khổng lồ, giữa sân khấu là một con rối gỗ khổng lồ đang đứng im. Bất ngờ, những sợi dây điều khiển từ trên cao rơi xuống và siết chặt xung quanh Neko và Minh Phúc.

"Thử thách lần này là về sự phối hợp," - giọng nói đó lại vang lên - "Các ngươi sẽ không thể thoát nếu không cùng nhau dẫn dắt con rối này hoàn thành màn trình diễn."

Minh Phúc cố giữ bình tĩnh, dù tim em đang đập thình thịch.

"Làm thế nào để điều khiển nó?"

"Âm nhạc của em, ánh sáng của tôi," - Neko đáp nhanh, một nụ cười thoáng hiện trên môi - "Hãy hát như em đã làm trước đó, và tôi sẽ đảm bảo mọi thứ khác hoàn hảo."

Khi con rối gỗ bắt đầu di chuyển theo nhịp điệu bài hát của Minh Phúc, sân khấu đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng vỗ tay từ phía khán giả, một đám đông với những khuôn mặt mờ ảo, tựa như những bóng ma. Đứng đầu đám đông là một tên điên rồ, với khuôn mặt trẻ con búng ra sữa, và đôi mắt hắn lóe lên chút gì đó không bình thường.

"Neko, và bé ca sĩ kia" - kẻ lạ mặt lên tiếng, bước lên sân khấu - "Các ngươi tưởng rằng chỉ cần hát và diễn là đủ sao? Trí tưởng tượng của các người vẫn còn kém xa."

Neko nhướn mày, nửa đùa nửa thật.

"Có vẻ như chúng ta vừa tìm thấy một đồng minh... hoặc một đối thủ khác."

Tên kia không đáp, chỉ đưa tay chỉ về phía khán đài, nơi Thiên Minh và ST đang ngồi, cả hai bị bao quanh bởi những sợi dây giống như con rối trước đó.

"Muốn giải thoát cho họ? Hai người phải vượt qua Nhạc Sĩ Mét Chín này trước đã."

Gã đứng lặng im trong giây lát, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự phức tạp khiến Minh Phúc không khỏi bối rối. Neko tiến lên một bước, nhìn thẳng vào đối phương.

"Nam, mày đang làm trò quái quỷ gì vậy?"

Người tên Nam kia khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười ấy không phải sự thân thiện.

"Em không phải là Nam nữa. Tên điên Quản Trò kia đã lấy đi phần tự do của em, biến em thành một phần của Xứ Sở Bị Nguyền Rủa này."

Minh Phúc tròn mắt - "Ý cậu là gì?"

"Họ biến em thành kẻ canh giữ," - Nam tiếp tục, giọng lạnh lẽo như những sợi dây đang siết chặt Thiên Minh và ST - "Em buộc phải làm theo mệnh lệnh của Quản Trò. Nếu hai người không vượt qua được em, hai người đang bị trói kia sẽ không bao giờ được tự do."

Neko nghiến răng, ánh mắt sắc bén.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào để giải thoát tất cả?"

Nam chỉ tay về phía chiếc đàn piano khổng lồ bỗng hiện lên giữa sân khấu.

"Một bài đồng ca, và phải hòa hợp hoàn hảo. Toàn bộ người chơi có mặt ở đây sẽ phải cùng em tạo ra giai điệu đủ cuốn hút để phá vỡ lời nguyền này. Nếu không, hai người sẽ bị mắc kẹt giống Thiên Minh và ST, cho đến khi có người chơi mới xuất hiện, và tất cả phải làm lại từ đầu."

Minh Phúc nuốt khan, ánh mắt dao động giữa Nam và những sợi dây trói buộc Thiên Minh và ST. Em không thể ngờ rằng người bạn em mới nghe tên ở sảnh chờ giờ lại trở thành một phần của thử thách khắc nghiệt này.

Neko và Minh phúc nhanh nhanh chóng bước lên sân khấu trong khi Thiên Minh và ST chỉ có thể hoà giọng cùng với tư thế bị trói chặt. Nam ở vị trí trung tâm, đôi bàn tay hắn khẽ chạm vào phím đàn như đã quen thuộc từ lâu. Minh Phúc đứng bên cạnh, lòng bàn tay em ướt đẫm mồ hôi khi ánh mắt chạm vào ánh sáng ma quái bao quanh không gian.

"Bài hát này không chỉ là về kỹ năng," - Nam nói - "Các người phải thực sự hòa hợp tâm hồn, vượt qua mọi rào cản trong lòng mình. Chỉ khi âm nhạc của chúng ta trở thành một, lời nguyền này mới bị phá vỡ."

Neko bước đến gần Minh Phúc, gạt những lọn tóc loà xoà trên trán rồi nhéo má em, truyền thêm sự tự tin.

"Phúc, chúng ta đã đi xa đến mức này rồi. Hãy để âm nhạc của em dẫn đường."

Giai điệu đầu tiên vang lên, nặng nề và gượng gạo, như thể mọi người vẫn còn lạc nhịp nhau. Minh Phúc cảm thấy giọng mình run rẩy, nhưng Neko nhanh chóng hòa giọng, tạo một nền bass trầm vững chắc để em tựa vào. Nam, với đôi bàn tay điêu luyện, dẫn dắt cả nhóm qua từng nốt nhạc.

Cảm giác áp lực ngày càng lớn khi những sợi dây xung quanh Thiên Minh và ST siết chặt hơn, như đang đếm ngược thời gian còn lại. Nhưng rồi, một khoảnh khắc kỳ diệu xảy ra. Minh Phúc nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình hòa cùng âm nhạc. Em cất giọng, trong trẻo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tiếng đàn của Nam bỗng trở nên mềm mại, như thể hắn cuối cùng đã tìm thấy sự hòa hợp bản thân kiếm tìm.

Những ánh sáng ma quái xung quanh dần tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ chiếu xuống sân khấu. Những sợi dây từ từ nới lỏng và tan biến, giải thoát cho Thiên Minh và ST, để hai người họ tự tin cất tiếng hát và chơi violin theo giai điệu tango da diết.

Nam quay lại, ánh mắt hắn trở nê dịu dàng hơn.

"Các người đã làm được," – Nam xúc động nhìn về phía Neko và Minh phúc - "Cảm ơn... vì đã nhắc cho em nhớ mình là ai."

Nhưng trước khi cả nhóm có thể thở phào, không gian lại rung chuyển, và giọng cười quen thuộc của Quản Trò vang lên.

"Các người thực sự nghĩ rằng đây là kết thúc sao? Hành trình thật sự chỉ mới bắt đầu."

Sân khấu bỗng rung chuyển và bóng hình cao lớn, sắc sảo bước ra từ sau tấm màn, là Quản Trò BB.

---

Bóng hình của Quản Trò BB xuất hiện phía sau sân khấu, dáng vẻ oai nghiêm nhưng không kém phần đáng sợ. Hắn cúi đầu chào, đôi mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào nhóm người vừa giải thoát cho những linh hồn bị mắc kẹt.

"Khá lắm, các ngươi đã chạm đến thung lũng trung tâm của Xứ Sở Bị Nguyền Rủa. Các người đã làm tốt, nhưng những thử thách chưa dừng lại ở đây đâu."

Sân khấu tan biến, nhường chỗ cho một không gian hỗn loạn, nơi tiếng nhạc méo mó vang lên khắp nơi và những trò chơi hội chợ xoắn vặn thành hình dạng quái đản. Mỗi bước chân của Minh Phúc và Neko đều như bị hút vào mê cung ánh sáng lập lòe, nhưng tiếng cười ma quái của BB luôn văng vẳng bên tai.

Thiên Minh và ST, dù đã được giải thoát khỏi những sợi dây trói buộc, vẫn còn choáng váng. Và không hiểu bằng cách nào, chàng trai với mái tóc đỏ rực và gã diễn viên với khuôn mặt điển trai cũng xuất hiện ở đây mà nhập hội, với lý do lời nguyền đã bị phá vỡ. Minh Phúc đặt tay lên vai Thiên Minh, ánh mắt ẩn chứa lo lắng.

"Anh ổn rồi chứ? Chúng ta cần phải cùng nhau đi tiếp."

Thiên Minh gật đầu, ánh mắt trở lại đầy quyết tâm.

"Chúng ta không thể để hắn thao túng được, nhưng phía trước chắc chắn không dễ dàng, anh nghi là sẽ có cạm bẫy nào đó."

Neko khoanh tay, nhìn chăm chú vào những bóng hình mờ ảo phía xa.

"Nếu đây là nơi lời nguyền mạnh nhất, thì trái tim của nó phải ở đâu đó. BB không thể che giấu mãi được."

Những tiếng rên rỉ bất chợt vang lên từ một chiếc đu quay cũ kỹ gần đó. Minh Phúc run lên, nhưng Neko kéo em lại, nhẹ giọng trấn an

"Đừng lo. Anh sẽ không để bất cứ điều gì làm em tổn thương."

Đoàn người bước tiếp một cách thận trọng, cho đến khi một cánh cửa xoáy nước xuất hiện ngay chính giữa không gian. BB đứng chờ ở đó, tay hắn vung lên, khiến chiếc đu quay biến mất.

"Nếu các người muốn phá vỡ lời nguyền, các người phải đối mặt với bản thân mình trước tiên."

Cánh cửa dẫn đến những căn phòng riêng biệt, mỗi người bị hút vào một không gian riêng. Minh Phúc hoảng hốt khi thấy Neko và những thành viên khác biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại một bóng tối sâu thẳm trước mặt.

Trong căn phòng của mình, Minh Phúc đối diện với một hình ảnh phản chiếu đầy méo mó của chính em. Hình ảnh ấy cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường.

"Ngươi nghĩ rằng giọng hát của mình đủ mạnh để cứu mọi người? Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, sống nhờ vào sự bảo vệ của kẻ khác."

Minh Phúc siết chặt bàn tay, nhưng những lời nói ấy như đâm thẳng vào lòng tự tôn của em. Hình ảnh phản chiếu tiến gần, giọng nói của nó trở nên mềm mại hơn, gần như thì thầm

"Hãy từ bỏ. Ngươi không cần phải chịu trách nhiệm này. Hãy để họ chiến đấu thay ngươi."

Nhưng đúng lúc ấy, giọng của Neko vang lên trong đầu Minh Phúc

"Phúc, chúng ta đã đi xa đến mức này rồi. Đừng sợ. Anh tin ở em."

Lời nói ấy như một ngọn lửa thắp sáng tâm trí Minh Phúc. Em cất giọng hát, từng nốt nhạc vang lên mạnh mẽ, đẩy lùi hình ảnh phản chiếu đến khi nó tan biến hoàn toàn.

---

Cả nhóm tái hợp sau khi mỗi người vượt qua thử thách riêng của mình. Sự căng thẳng dâng cao và em có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của mỗi thành viên khi phải đối mặt với bóng tối của chính mình. BB, từ trên cao nhìn xuống, bật cười khoái chí.

"Tốt lắm, các người đã vượt qua, nhưng liệu sự đoàn kết của các người có đủ để đi đến cuối cùng hay không?"

Bất ngờ thay, Minh Phúc và Neko bắt đầu tranh cãi khi quyết định hướng đi tiếp theo. Minh Phúc muốn đối diện trực tiếp với BB, nhưng Neko cho rằng cần cẩn trọng hơn, tránh rơi vào bẫy.

"Anh không hiểu sao, Neko?" - Minh Phúc gần như hét lên, giọng run rẩy vì tức giận - "BB sẽ không dừng lại nếu chúng ta cứ trốn tránh. Phải đối mặt với hắn ngay bây giờ!"

"Và em nghĩ rằng một mình em có thể làm được điều đó?". Neko đáp trả, ánh mắt đầy lo lắng - "Phúc, anh không muốn mất em. Đừng hành động bồng bột như vậy."

Trước sự căng thẳng này, Thiên Minh bước lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Cả hai người hãy bình tĩnh nào. Chúng ta đều đang tìm cách tốt nhất thôi mà. Đừng để BB lợi dụng điều này chia rẽ chúng ta."

Nhưng sự xung đột giữa Minh Phúc và Neko khiến cả nhóm mất tập trung, và kẻ quản trò gian xảo đã tận dụng cơ hội này. Những bóng đen từ mặt đất trồi lên, bao vây họ. Minh Phúc cùng Neko cố gắng cất giọng hát để đẩy lùi, nhưng âm thanh trở nên rối loạn, mất đi sự hòa hợp cần thiết. Trong lúc nguy cấp, một bóng hình mờ ảo xuất hiện, chính là một trong những linh hồn bị nguyền rủa đã biến mất từ rất lâu rồi, và Neko biết người này. Chị Hạnh bước ra từ màn sương, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ khắc khổ.

"Các người sẽ không bao giờ phá vỡ được lời nguyền nếu trái tim các người không hòa cùng một nhịp. Âm nhạc chỉ có sức mạnh khi nó đến từ sự chân thành."

Minh Phúc nhìn sang Neko, ánh mắt em ánh lên sự hối hận.

"Em xin lỗi Neko. Em đã quá cố chấp."

Neko bước lại gần, đôi mắt anh cũng dịu đi.

"Không, anh cũng có lỗi. Anh đã quá bảo vệ em mà không tin rằng em có thể tự mình đối mặt với chông gai trước mặt."

Cả hai nắm lấy tay nhau, và khi ánh mắt họ giao nhau, một giai điệu mới bắt đầu vang lên. Lần này, không còn sự gượng gạo hay rối loạn. Minh Phúc và Neko cùng cất tiếng hát, tạo nên một bản hoà ca mạnh mẽ và tràn đầy cảm xúc cùng với mọi người trong nhóm, đặc biệt với màn trình diễn đu dây kỳ ảo. Khi bài hát dần đến cao trào, Neko khẽ nắm chặt tay Minh Phúc, giọng anh đầy xúc động.

"Phúc... anh nghĩ rằng anh chỉ muốn bảo vệ em như một người đồng đội. Nhưng anh nhận ra, anh không thể ngừng nghĩ về em. Anh yêu em, Phúc."

Minh Phúc đứng lặng, nước mắt lăn dài trên má. Em cất giọng, lần này là một bài solo, từng nốt nhạc tràn ngập cảm xúc chân thật. Giai điệu ấy không chỉ lay động trái tim của những người bên cạnh, mà còn khiến không gian xung quanh rung chuyển.

Tiếng cười của BB đột nhiên bị gián đoạn bởi những tiếng ho khùng khục. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trong thế giới ma quái này, báo hiệu rằng lời nguyền đã bắt đầu yếu đi.

Ngoài kia, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn chùm cổ kính chiếu rọi không gian, phản chiếu qua những tấm gương nứt nẻ và các bức tường bạc màu tại Nhà hát Ma thuật. Minh Phúc và Neko đứng trên sân khấu chính, xung quanh là các đạo cụ cũ kỹ và những tấm màn nhung phủ bụi nằm chỏng chơ. Không còn ma thuật che giấu, nhà hát bị bỏ quên dần lột bỏ lớp vỏ hào nhoáng ban đầu. Không khí đặc quánh như đang giữ lại từng hơi thở của cả hai, trong khi Quản trò BB bước lên từ bóng tối, nụ cười hiểm độc nở trên môi.

"Các người nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản như vậy sao?" - BB cất giọng, tiếng nói của hắn như vọng lại từ mọi góc khuất của nhà hát - "Nhà hát Ma thuật này là trái tim của ta. Không ai có thể thoát khỏi lời nguyền này."

Neko siết chặt tay Minh Phúc, truyền cho em một chút can đảm.

"Chúng ta đã vượt qua tất cả những thử thách quái gở mà hắn tạo ra. Đây là cơ hội cuối cùng để phá vỡ lời nguyền. Phúc, đừng để hắn thao túng em."

BB vung gậy, và từ màn sân khấu, những bóng hình mờ nhạt bắt đầu xuất hiện. Đó là những ký ức mà Minh Phúc và Neko muốn chôn sâu nhất. Hình ảnh Minh Phúc loay hoay trên sân khấu, cố gắng cất tiếng hát nhưng giọng em vỡ òa trong sự chế giễu của một khán giả vô hình. Đằng sau, Neko đứng một mình, đôi mắt u tối nhìn hình bóng của chính mình bị kẹt lại trong ảo ảnh do sự kiểm soát của BB.

"Những gì các người thấy ở đây," - BB cười nham hiểm, - "chỉ là sự thật. Các người không bao giờ đủ khả năng đối mặt với chính mình đâu."

Minh Phúc lùi lại, ánh mắt lạc lõng nhưng rồi Neko nhanh chóng nắm lấy vai em, buộc em nhìn vào mình.

"Phúc, em hãy nhớ lý do chúng ta bắt đầu hành trình này. Không phải chỉ để giải thoát những linh hồn bị giam cầm, mà còn để giải thoát chính chúng ta."

Minh Phúc nhìn sâu vào đôi mắt của Neko, nơi ánh lên sự kiên định và một tia sáng mà em luôn tìm kiếm. Em hít một hơi thật sâu và quay lại đối mặt với những hình ảnh đang cố gắng làm em gục ngã.

"Ta không còn sợ nữa," - em hét lớn - "Những hình ảnh này chỉ là ảo ảnh thôi. Ngươi không làm gì được ta đâu!"

BB gầm lên, cây gậy trong tay hắn bắt đầu rung lắc, như thể hắn đang mất dần kiểm soát. Không gian xung quanh thay đổi, ánh sáng ma quái trở nên lấp lánh, và từ những góc tối của nhà hát, một cây đàn piano cổ xuất hiện, tự động phát ra những nốt nhạc đầu tiên.

"Đây là cơ hội cuối cùng của các người," - BB gằn giọng - "Hãy xem liệu âm nhạc của các người có thể phá vỡ sức mạnh của ta không."

Minh Phúc và Neko bước lên sân khấu. Giai điệu vang lên, u buồn nhưng cũng đầy hy vọng, như chính câu chuyện của họ. Giọng hát của Minh Phúc cất lên, trong trẻo đầy nội lực, từng câu chữ như một lời tâm sự từ trái tim. Neko tăng thêm phần sôi động khi thay đổi đoạn nhịp và thêm phần rap, tạo thành một bản song ca đầy cảm xúc, những nốt nhạc đan xen vào nhau như liều thuốc chữa lành xua tan bóng tối.

Ánh sáng từ cây piano dần lan tỏa, bao phủ khắp sân khấu. Những bóng hình hắt trên màn biến mất, để lại sự tĩnh lặng tuyệt đối. BB gầm lên giận dữ, cố gắng triệu hồi thêm bóng tối, nhưng luồng sáng từ âm nhạc càng lúc càng mạnh mẽ, nhấn chìm hắn trong ánh sáng chói lòa. Và khi bài hát kết thúc, không gian hoàn toàn yên ắng. Minh Phúc và Neko đứng im trên sân khấu chìm trong cảm xúc, và người đạo diễn tài năng nọ đã không kiềm lòng được mà hôn chàng ca sĩ tình ca kia. Những linh hồn bị giam cầm từ từ xuất hiện, ánh mắt họ tràn ngập sự cảm kích và giải thoát. Nhà hát Ma thuật bỗng trở nên rực rỡ, từng chi tiết dường như sống lại trong ánh sáng của buổi biểu diễn. Quản trò BB, giờ chỉ còn là một cái bóng mờ, nhìn cả hai với ánh mắt không cam tâm.

'Các người...' - hắn nói, giọng nói nhỏ dần trước khi tan biến hoàn toàn.

Bỗng, một tia sáng nhẹ nhàng lóe lên từ khoảng không nơi BB vừa biến mất. Ánh sáng ấy dần hình thành một hình dáng rõ nét hơn, một BB khác, không còn vẻ hắc ám và giận dữ, mà trông hối lỗi và đầy đau khổ. Hắn ngồi sụp xuống giữa sân khấu, bàn tay run rẩy che mặt, giọng nói lạc đi.

"Tôi đã làm gì thế này?" - chàng trai tên Quốc Bảo lẩm bẩm – "Tôi không bao giờ muốn chuyện này xảy ra. Tôi... tôi chỉ muốn được đứng trên sân khấu, được diễn..."

Minh Phúc quay lại nhìn hắn, trong ánh mắt không còn sự sợ hãi, mà là lòng trắc ẩn. Minh Phúc khẽ bước tới gần, đặt một tay lên vai BB.

"Anh có thể nói cho chúng tôi nghe không? Việc anh đã trở thành Quản Trò như thế nào?"

Quốc Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước kể lại câu chuyện từ rất lâu rồi.

"Tôi từng là một diễn viên hài ở Nhà hát Ma thuật này. Một người mang tiếng cười đến cho tất cả. Nhưng rồi, một ngày, tiếng cười của tôi không còn được đón nhận nữa. Họ nói rằng những trò đùa của tôi lỗi thời, rằng không ai còn cần một diễn viên hài nữa. Tôi bị loại khỏi các buổi biểu diễn, bị lãng quên. Tôi đã cố gắng tìm một lối thoát, một điều gì đó để chứng minh giá trị của mình, nhưng càng cố gắng, tôi càng chìm sâu trong nỗi buồn và cô đơn."

Giọng Quốc Bảo nghẹn lại, nhưng hắn tiếp tục.

"Vào một đêm, trong tuyệt vọng, tôi tìm thấy một chiếc mặt nạ da bỏ quên sau sân khấu. Nó dường như thì thầm với tôi rằng tôi có thể trở thành bất cứ ai, có thể kiểm soát mọi thứ. Tôi đeo mặt nạ đó lên, và mọi thứ thay đổi. Tôi có quyền lực, nhưng tôi không còn là chính mình nữa. Những tiếng cười mà tôi từng yêu thích giờ chỉ còn là sự chế nhạo. Tôi đã vô tình tạo ra Lời nguyền này, biến Nhà hát Ma thuật thành nơi đau khổ để trút giận, để không còn cảm thấy cô đơn. Nhưng tôi không thể dừng lại... tôi bị mắc kẹt trong cơn ác mộng do chính mình tạo ra."

Cả nhóm người đều im lặng, lắng nghe từng lời Quốc Bảo nói. Và rồi, ST là người đầu tiên lên tiếng.

"Đây cũng là một cơ hội cho chúng ta, phải không. Nhà hát Ma thuật tuy đã mất, nhưng chẳng điều gì có thể cấm chúng ta bắt đầu một nhà hát mới cả."

Minh Phúc gật đầu tán thưởng ý kiến này.

"Anh vẫn còn cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình mà. Chúng ta ai cũng xứng đáng có một cơ hội thứ hai."

Ánh sáng từ Nhà hát Ma thuật bỗng tỏa sáng rực rỡ hơn, như thể đáp lại lời nói của Minh Phúc. Quốc Bảo nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ và hy vọng. Hắn từ từ đứng dậy, ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy hắn, xóa đi những vết tối tăm còn sót lại. Chiếc mặt nạ mà hắn từng đeo rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất không dấu vết.

'Các cậu... đã cứu tôi,' - Quốc Bảo nói, giọng nghẹn ngào - 'Cảm ơn... vì đã mang tôi trở lại.'

Những người biểu diễn khác trong Nhà hát Ma thuật, giờ đã trở về hình dáng thật của mình, tiến đến vây quanh BB. Họ đặt tay lên vai hắn, mỉm cười khích lệ. Một người nói.

"Chúng ta đã từng là gia đình, Bảo à. Và bây giờ, chúng ta có thể lại là gia đình một lần nữa."

Minh Phúc đứng nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy trái tim nhẹ bẫng. Em quay sang Neko, người đang nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xinh của em, mà nở nụ cười rạng rỡ.

"Em nghĩ cuối cùng chúng ta đã tìm được điều mà Nhà hát này cần rồi."

Neko mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Phúc.

"Không chỉ Nhà hát. Mà cả chúng ta nữa, bé yêu."

Ánh nắng vàng ươm rọi vào căn phòng mục nát mang theo tiếng cười đùa của những con người xa lạ đã trở nên gắn kết hơn sau chuyến phiêu lưu thú vị, và hi vọng về việc gây dựng lại nhà hát với màu sắc mới; có lẽ lần này diện mạo mới sẽ mang sắc tím mộng mơ. Và Minh Phúc biết, sau tất cả, người đang vỗ về em đầy yêu thương, chính là phần thưởng lớn nhất cho lòng can đảm dám vượt thử thách của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro