Theme 2: Vụ trộm ngọt ngào
"Ba Phúc, tối nay ba sẽ kể chuyện gì cho hai chị em con nghe vậy?"
"Con muốn chọn truyện cơ! Hôm nay con muốn nghe ba kể chuyện đánh nhau!"
"Ba Sơn mà nghe thấy chắc chắn sẽ tét mông hai đứa mất," - Minh Phúc bật cười, hôn lên trán người chị lớn rồi nhéo má cô em nhỏ - "Vậy chúng ta giữ bí mật nhé!"
Hai chị em cười khúc khích, đôi mắt tràn ngập mong chờ thế giới thần tiên mở cửa với giọng đều đều của ba Phúc.
"Từ rất lâu rồi, Vương miện Thánh ngọc được tạo ra như một biểu tượng phép thuật giữa tộc Tiên Trắng và Tiên Đen. Chiếc vương miện này mang trong mình sức mạnh duy trì sự hài hòa của Vương quốc Bánh ngọt, một vùng đất ngọt ngào tràn ngập sự diệu kỳ từ những món tráng miệng xinh xắn. Tộc Tiên Trắng, với sứ mệnh lan tỏa niềm vui, tình yêu và sự ngọt ngào, đã được giao trọng trách bảo vệ Vương miện. Tuy nhiên, tộc Tiên Đen luôn cảm thấy bị loại trừ bất công khỏi quyền sở hữu phép thuật này, tin rằng họ cũng xứng đáng được nếm trải sức mạnh kỳ diệu của chiếc vương miện. Sau hàng nghìn năm đối đầu, tộc Tiên Đen xuất hiện một người thừa kế sắc sảo và tham vọng. Hắn nuôi tham vọng chiếm đoạt Vương miện Thánh ngọc, tin rằng việc sở hữu nó sẽ mang lại quyền lực tối thượng, giúp tộc Tiên Đen kiểm soát toàn bộ vương quốc. Và rồi, câu chuyện bắt đầu..."
---
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi chiều, cánh đồng hoa cúc trắng mênh mông như biển mây bồng bềnh. Mỗi cánh hoa khẽ lay động, nhẹ nhàng gửi gắm mùi hương thanh thoát của thiên nhiên vào gió, tạo nên một không gian thanh bình. Vương quốc Bánh ngọt hiện lên như một bức tranh mộng mơ, được vẽ từ những gam màu phấn nhẹ nhàng. Các lâu đài lấp lánh với những mái vòm hồng, xanh dương, và vàng, tạo thành một không gian vừa tinh tế vừa huyền bí. Không khí trong vương quốc này mang theo mùi hương ngọt ngào, như một buổi chiều thu lãng mạn, nơi mà mỗi làn gió thoảng qua đều mang theo một chút hương vani, chút ngọt ngào của kem tươi. Những ngọn núi bánh mỳ nở hoa, những dòng sông chảy nhẹ nhàng với làn nước màu hồng phấn, tất cả đều toát lên vẻ đẹp vừa mơ hồ vừa thực tế, như thể một giấc mơ được thêu dệt từ những điều tuyệt vời nhất.
Minh Phúc đứng giữa khung cảnh ấy, khoác lên mình chiếc áo choàng trắng thêu hoa văn tinh xảo, bước chân nhẹ nhàng hòa vào nhịp sống của Vương quốc Bánh ngọt, nơi trú ngụ của tộc Tiên Trắng. Ánh sáng vàng nhạt ấm áp vẽ lên bóng dáng nhỏ nhắn của em, khiến mọi thứ xung quanh như thêm phần diệu kỳ. Xung quanh Minh Phúc là những nàng Tiên Trắng ríu rít cười đùa, mỗi người cầm một chiếc ấm trà bạc óng ánh, khéo léo rót trà vào những tách sứ mang màu xanh của bầu trời dịu dàng. Bữa tiệc trà không phải chỉ là một cuộc vui, mà là một nghi lễ trang trọng, kỷ niệm sự bảo vệ của chiếc Vương miện Thánh ngọc – bảo vật thiêng liêng của các Tiên Trắng, biểu tượng của hòa bình và ánh sáng. Minh Phúc, dù còn trẻ, đã được biết đến như một chàng tiên thuần khiết nhất, và hôm nay, em là nhân vật chính, người chủ trì bữa tiệc và đồng thời, giữ trọng trách bảo vệ chiếc vương miện ấy.
Trong không gian tươi vui ấy, tiếng cười giòn tan của các nàng Tiên Trắng vang lên, hòa cùng tiếng nhạc du dương của gió thổi xào xạc qua những tán lá cây. Minh Phúc giữ trong tay tinh cầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua lòng bàn tay. Em càng cảm thấy tự hào khi thêm một năm nữa, chàng hoàng tử bé có thể giữ gìn món bảo vật quý giá của tiên tộc; và khi ngồi giữa những người bạn thân thiết, cảm giác hạnh phúc của Minh Phúc dường như lan tỏa trong từng hơi thở của em vậy.
Nhưng, không phải ai cũng vui mừng với sự bình yên này. Bên kia dãy núi sừng sững, ẩn mình trong rừng tối rậm rạp, là địa bàn của các Tiên Đen, hay còn được gọi là những kẻ thuộc về bóng tối, không ngừng rắp tâm cướp đoạt chiếc Vương miện Thánh ngọc. Những Tiên Đen tin vào lời sấm truyền luôn ghen tị với ánh sáng rực rỡ của các Tiên Trắng. Và năm nay họ đã chọn ra người thừa kế - một chàng tiên với đôi mắt sắc bén và đôi cánh đen tuyền u ám. Truyền thuyết kể rằng, chiếc vương miện ấy từng là bảo vật của cả hai tộc, nhưng sau một trận chiến kinh hoàng từ hàng thế kỷ trước, các Tiên Trắng đã giành lấy nó để giữ hòa bình, để lại các Tiên Đen với lòng hận thù và khao khát báo thù không nguôi lùi về ẩn cư ngoài thung lũng hoa.
Giữa bóng tối dày đặc, kẻ được chọn, Neko, đứng trên một gò đất cao, đôi cánh đen khẽ vỗ nhẹ, xua tan những cơn gió lạnh lẽo bao trùm lấy vương quốc của mình. Đôi mắt sắc lạnh của chàng không hề rời khỏi cánh đồng hoa cúc trắng nơi bữa tiệc trà đang diễn ra. Ánh mắt ấy chứa đựng sự thách thức, khát vọng, và một nỗi niềm khó đoán, như thể chàng đang mưu tính một điều gì đó mà không ai có thể ngăn cản.
"Bọn Tiên Trắng cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi được hưởng ánh sáng ư?"
Giọng của Neko trì xuống, tựa như âm trầm kéo từ dưới lòng đất, lại pha lẫn sự u tối. Một bóng hình khác xuất hiện bên cạnh chàng, đôi cánh đen tuyền của người đó khẽ lay động. Đó là Fast, người bạn chí cốt luôn trung thành với Neko, một chàng Tiên Đen có vẻ ngoài lãng tử và gương mặt nghiêm nghị như tạc, toát lên vẻ uy quyền.
"Chúng ta cần phải lấy lại những gì thuộc về mình, thưa chúa tể," - Fast thì thầm, ánh mắt không giấu được sự quyết tâm - "Chiếc Vương miện Thánh ngọc sẽ không thuộc về các Tiên Trắng lâu nữa. Ngài là hi vọng cuối cùng của tộc. Đã đến lúc chúng ta phải đòi lại quyền sở hữu nó rồi."
Neko khẽ nhếch mép, vẽ lên nụ cười đầy ẩn ý và nguy hiểm. Đôi mắt của chàng lướt qua một Minh Phúc bẽn lẽn đang đứng giữa các nàng tiên trắng mang nụ cười tươi tắn trên môi. Nhưng, có lẽ ngay cả chính chàng cũng chẳng biết rằng, sâu trong ánh mắt đang nhìn em lúc này là một điều gì đó phức tạp hơn cả sự ghen tị. Có gì đó lấp lánh, như một thoáng nuối tiếc, một khao khát đã bị chôn vùi từ lâu, và một quyết tâm chẳng thể lay chuyển.
---
Minh Phúc bước vào sảnh chính, như thể bước ra từ một cuốn sách cổ tích. Em đi nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lấp lánh ngạc nhiên và thích thú, nhưng vẫn mang theo nét dịu dàng, thanh thoát vốn có. Mái tóc dài mềm mại của em khẽ bay trong gió, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt mang vẻ ngây thơ, khiến em trở nên như một hình ảnh của sự thuần khiết giữa không gian diệu kỳ này. Đôi tay nhỏ nhắn của Phúc cầm theo một chiếc tách trà trắng tinh, như thể đã biết trước mình sẽ phải làm những việc gì trong bữa tiệc đặc biệt này.
Bữa tiệc trà đang được chuẩn bị ở thung lũng hoa nằm giữa vương quốc. Những bàn tiệc dài được phủ một lớp vải nhung màu hồng phấn, trên đó bày đầy những chiếc bánh quy mềm mịn, những chiếc bánh ngọt xinh xắn với lớp kem tươi phủ nhẹ. Những chiếc đĩa bánh macaron đủ màu sắc xếp ngay ngắn trên những chiếc đĩa sứ trắng, tạo nên một bức tranh ngon lành đến mức không ai có thể cưỡng lại được. Mùi trà hoa cúc thơm ngọt nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, hòa quyện với hương vị ngọt ngào của những món tráng miệng mời gọi những vị khách đến dự tiệc.
Từng bước chân của Minh Phúc, dù nhẹ nhàng nhưng lại khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Em nhìn xung quanh, cảm nhận được sự kỳ diệu của vương quốc này, một thế giới không giống bất kỳ nơi nào. Tuy nhiên, từ hôm qua, trong lòng Minh Phúc luôn dấy lên một cảm giác bất an, làm em trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.
Và rồi khi lướt qua những bàn tiệc xếp theo hình cánh hoa, một bóng hình khác xuất hiện khiến ánh mắt của em lập tức dừng lại. Đó là một chàng trai với vẻ ngoài cuốn hút, khuôn mặt tươi cười đầy lôi cuốn, nhưng lại ẩn chứa điều gì đó mơ hồ, khó đoán. Neko, với bộ trang phục đen tuyền, mái tóc nửa dưới bạc trắng và đôi mắt sáng như hai viên ngọc, tỏa ra một sự quyến rũ khó cưỡng. Chàng đứng đó, tay cầm một chiếc thìa bạc, lướt qua một đĩa bánh ngọt, đôi môi cong lên nở một nụ cười nhẹ.
"Ồ, đây không phải là hoàng tử bé trong truyền thiết sao?"
Neko lên tiếng, giọng nói của anh trầm ấm, như thể vừa thoát ra từ một câu chuyện cổ tích. Ánh mắt anh không rời khỏi Minh Phúc, nhưng lại mang theo chút trêu chọc
"Em đã đến muộn, không phải sao? Ta tự hỏi tại sao buổi tiệc này dường như đang thiếu vắng một chút gì đó... và giờ thì ta đã biết rồi, chắc chắn là vì em chưa đến."
Minh Phúc ngước mắt nhìn Neko, không giấu được sự ngạc nhiên và tò mò. Em hơi nhíu mày, không biết nên phản ứng thế nào với lời nói của người trước mặt.
"Tôi... em lúc nãy đi kiểm tra xung quanh thôi."
Minh Phúc đáp, giọng em nhẹ nhàng, cố giấu đi nỗi e ngại dâng lên trong lòng. Em vẫn chưa quen với cái cách Neko nhìn mình đầy ẩn ý như vậy. Chàng tiên dường như chẳng màng đến bầu không khí có chút ngượng ngùng, lại khẽ cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. Chàng tiến lại gần Minh Phúc, bước chân nhẹ nhàng như đang nhảy múa trong không gian ngọt ngào ấy khiến em không khỏi tò mò mà hỏi người nọ.
"Anh là ai vậy? Em chưa bao giờ thấy anh thì phải? Tiệc trà này đâu phải là nơi cho những người bình thường, phải không?"
Neko vẫn giữ nụ cười trên môi, nhún vai nhưng ánh mắt và cử chỉ của chàng đã trở nên nghiêm túc hơn.
"Ta là Neko. Và nếu hoàng tử Minh Phúc muốn kiểm tra thư mời, ta luôn mang nó theo người" - chàng tiên đáp rồi nháy mắt với em - "Nó nằm ở túi áo trong, bên ngực trái của ta, nơi con tim này đang đập loạn nhịp trước sự xinh đẹp của em."
Minh Phúc chỉ biết đứng đó, không biết trả lời thế nào. Em cảm nhận được sự lôi cuốn khó tả từ Neko, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự e dè, như thể có điều gì đó đang ẩn giấu phía sau nụ cười và ánh mắt quyến rũ kia.
Ngay lúc này, một chú chim nhỏ bay qua, mang theo mảnh giấy vàng sáng rực. Cả Minh Phúc và Neko đều dõi theo nó, rồi ánh mắt của họ gặp nhau, như thể cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi chớp nhoáng trong không khí vui tươi của lễ hội. Cảm giác có gì đó sắp sửa xảy ra, như thể vương quốc này không chỉ có phép thuật, mà còn chứa đựng vô số những bí ẩn mà mỗi người đều phải tự khám phá.
"Có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không chỉ kết thúc ở đây," - Neko nói, nhìn Minh Phúc với một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn - "Nhưng trước hết, ta không ích kỷ chiếm lấy thời gian của em nữa, ta biết em còn rất nhiều vị khách phải chào. Và cũng đừng quên tận hưởng bữa tiệc của chính mình nhé, hoàng tử bé!"
Minh Phúc chỉ có thể gật đầu nhẹ, lịch sự chào đối phương, dù trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Em chuyển hướng sang bàn tiệc khác, cố gắng hòa mình vào không khí ríu rít của vương quốc bánh ngọt. Nhưng trong sâu thẳm, em không thể không cảm nhận được rằng cuộc hành trình mới đã bắt đầu, và chính Neko sẽ là một phần quan trọng trong câu chuyện kỳ lạ ấy.
---
Lâu đài tráng lệ chìm trong ánh sáng lung linh, như một bức tranh kỳ ảo vẽ lên từ những giấc mơ tuyệt đẹp. Được bao phủ bởi những đèn lồng pha lê sáng rực, không gian bữa tiệc tối nay càng thêm huyền bí, khi có một vật trung tâm khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó - Vương miện Thánh ngọc, một bảo vật nổi tiếng không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì quyền năng ma thuật mà nó sở hữu.
Vương miện được đặt trang trọng trên một chiếc đế ngọc trong suốt, nằm giữa sảnh lớn của lâu đài. Ánh sáng phản chiếu từ những viên ngọc quý tỏa ra một ánh sáng mờ ảo, như thể nó có thể mê hoặc bất kỳ ai đến gần. Những vết chạm khắc tinh xảo trên vương miện mang đến một cảm giác cổ xưa, như thể vương miện này đã tồn tại từ rất lâu, được truyền lại qua các thế hệ để bảo vệ vương quốc khỏi những thế lực đen tối. Neko lơ đãng tiếp chuyện người trước mặt, ánh mắt kín đáo từ xa quan sát, không thể rời mắt khỏi nó. Chàng biết, hơn bất cứ ai, rằng vật này không chỉ là một bảo vật đơn thuần. Nó mang trong mình sức mạnh mà ngay cả những người quyền lực nhất cũng không dám chạm vào.
Và có ai hiểu rõ về nó hơn chàng đâu, với cương vị là người gánh vác tộc Tiên Đen trên vai. Chàng cười nhếch mép, ánh mắt chớp chớp đầy sự tinh quái. Có lẽ sẽ chẳng ai trong vương quốc này biết đến chàng là một tên trộm nổi tiếng, không ai có thể so bì về khả năng lẻn vào những nơi khó tiếp cận và ra đi mà không để lại dấu vết. Đặc biệt, đối với Vương miện Thánh ngọc, vật này mang theo sự thôi thúc mà chàng chẳng thể cưỡng lại được. Một thứ ma thuật đang gọi chàng, một sức mạnh có thể khiến chàng mạnh mẽ hơn bất kỳ điều gì.
Khi tất cả khách mời đều đang đắm chìm trong tiếng nhạc du dương và bữa tiệc ngọt ngào, Neko khẽ rút lui vào bóng tối, tiến lại gần chiếc bàn nơi vương miện đang nằm. Ánh sáng phản chiếu từ những viên đá quý làm khuôn mặt Neko trở nên đầy mê hoặc, những ngón tay thon dài của chàng lướt qua không khí như thể Neko đang chuẩn bị cho một màn biểu diễn hoàn hảo vậy.
Minh Phúc, đứng một mình trong góc phòng, lặng lẽ quan sát những vị khách xung quanh. Mặc dù những ánh đèn dịu dàng bao bọc lấy không gian quen thuộc, nhưng lòng em lại có cảm giác bất an. Vốn dĩ Minh Phúc không phải là người thích những bữa tiệc lớn như thế này, nơi mọi thứ dường như quá xa vời với thế giới yên bình em đã quen thuộc. Như thể chiều nay, khi em chạm mặt chàng tiên kỳ lạ kia, và trong vô thức, một cảm giác kỳ lạ đã thôi thúc em chú ý đến Neko.
Em dõi theo tấm áo choàng đen lẩn mình vào bóng tối với đôi mắt rực rỡ như một ngọn lửa; và khi nhìn kỹ, em nhận ra Neko đang hướng đến chiếc vương miện. Minh Phúc cảm thấy có gì đó không ổn, một linh cảm mơ hồ về những chuyện sắp xảy ra. Em nhanh chóng sải bước lại gần hơn, lòng thầm mong đây không phải điều em lo sợ sẽ xảy ra.
Khi bàn tay của Neko vừa chạm vào vương miện, luồng sức mạnh ẩn giấu bỗng chốc bùng lên, khiến không gian xung quanh cuốn theo nó xoay vòng như cơn lốc. Đột nhiên, không khí bị xé toạc, và một cơn bão kem tươi khổng lồ cùng một cơn mưa đường bột ngọt tràn ngập không gian, đổ xuống từ trần nhà và lan tỏa khắp sảnh tiệc. Mùi kem tươi ngọt ngào, pha lẫn với hương đường và vani, bao phủ không gian, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn đến khó tin. Những bàn tiệc, những chiếc đĩa và các món tráng miệng bị cuốn theo cơn bão, bay tứ tung trong không gian. Khách mời hoảng loạn, la hét và cố gắng tìm chỗ trú ẩn, nhưng mọi thứ đã bị lạc lối trong cơn bão ngọt ngây này.
Minh Phúc đứng giữa trung tâm, dùng những quả cầu tinh thể từ lòng bàn tay đỡ cho những Tiên Trắng cầu cứu. Em cần làm tròn nhiệm vụ của một người bảo vệ, cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo trong những khoảnh khắc như thế này. Ánh mắt em tìm kiếm Neko giữa đám đông đang hoảng loạn, và khi thấy chàng, em lập tức nhận ra rằng Neko cũng đang mắc kẹt trong trong chính cơn bão ma thuật chàng vô tình gây ra. Neko cố gắng nhấc chiếc vương miện khỏi kệ rồi thoát khỏi tâm bão, nhưng những đợt sóng kem tươi như một cơn sóng thần không ngừng vây quanh, khiến chàng không thể di chuyển. Đôi mắt chàng lóe lên một tia do dự hiếm hoi, điều mà hiếm khi thấy được ở Neko.
Minh Phúc không do dự mà lao vào giữa cơn bão, dang rộng đôi cánh trắng lướt qua những đám mây kem tươi, bay đến chỗ Neko. Em đưa tay ra, ôm chặt lấy chàng, ép Neko phải buông tay khỏi vương miện, trong khi cố gắng bảo vệ chàng khỏi cơn cuồng phong của phép thuật đang hoành hành. Neko nhìn chàng tiên nhỏ bé ôm lấy mình, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng một phần trong Neko cảm nhận được sự ấm áp và kiên định trong cái nắm tay của hoàng tử Tiên Trắng.
"Minh Phúc, sao em lại dám bước vào đây?" - Neko hỏi, giọng chàng như lạc đi trong cơn hỗn loạn.
"Đừng hỏi nữa, em không thể để bất kỳ ai bị mắc kẹt trong này," - Minh Phúc đáp, ánh mắt của em mang theo vẻ kiên định. Em kéo Neko ra khỏi vũng kem tươi, từng bước một, qua những bức tường đường bột ngọt ngào đang tràn ra từ khắp mọi phía. Em chẳng hề sợ hãi, chỉ tập trung vào việc giữ Neko an toàn.
"Thật sự, chỉ có em mới dám làm vậy với một kẻ lạ mặt," - Neko lẩm bẩm, không thể giấu nổi sự khâm phục trong từng câu chữ. Hoàng tử bé đúng là một chàng tiên với trái tim thuần khiết nhất của tộc Tiên Trắng.
Cuối cùng thì cả hai cũng thoát khỏi tâm bão. Minh Phúc ngừng lại, nhìn vào mắt Neko, trong khi những cơn bão kem tươi dần dần lắng xuống và những ánh sáng huyền bí của vương quốc trả lại sự bình yên vốn có.
"Anh có sao không?" - Minh Phúc hỏi, giọng em nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu nổi sự lo lắng cho đối phương.
Neko mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật.
"Cảm ơn, Minh Phúc," - chàng nói, giọng không còn sự đùa cợt như trước nữa - "Em là người duy nhất có thể khiến ta cảm thấy bối rối vậy đấy, tựa như một kẻ mất phương hướng vậy."
Minh Phúc nhìn Neko, cảm nhận được một điều gì đó khác biệt trong ánh mắt sâu thẳm của chàng. Em không nói gì thêm, nở nụ cười bẽn lẽn với đối phương, lòng ngập tràn cảm giác ấm áp. Bầu không khí này hoàn toàn tương phản với sự hỗn loạn vừa qua, và giờ đây, cả Minh Phúc và Neko đều đang cố tìm chút bình yên giữa những dư âm của trận phép thuật điên cuồng. Khoảng lặng trôi qua khi hai người cứ như vậy đứng cạnh nhau, như thể thời gian đã ngừng lại, và chỉ có họ tồn tại trong không gian kỳ diệu này.
Tiếng hỗn loạn trong sảnh lớn đã dần nhỏ lại khi các Tiên Trắng bắt tay vào dọn dẹp, để lại khung cảnh yên tĩnh của khu vườn bên ngoài mang theo gam màu thanh thoát đón lấy hai bóng người đang mệt mỏi nhưng lại chẳng muốn rời xa nhau. Không gian xung quanh dịu dàng như một bức tranh vẽ, từng cánh hoa ngọt ngào thoảng bay trong gió nhẹ, lấp ló đan xen giữa những nhánh cây phủ đầy đường chỉ trắng tinh. Những chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn vẫn còn bám trụ trên các cành cây, tỏa ra ánh sáng ấm áp, phản chiếu qua những sợi dây kim tuyến lấp lánh. Minh Phúc giật mình thu thay về khi em chợt nhận ra mình vẫn nắm chặt lấy tay Neko, để lại chàng tiên ngẩn ngơ nhìn theo ánh sáng mềm mại của buổi chiều tà lướt qua làn tóc em.
Minh Phúc vẫn là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt sáng mang theo chút nghi hoặc.
"Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao anh lại mạo hiểm mọi thứ chỉ để chạm vào Vương miện Thánh ngọc?"
Neko thở dài một cách nặng nề. Mái tóc đen hơi rối phủ xuống mắt, nhưng chẳng thể che đi nét trăn trở trên gương mặt đầy bí ẩn của chàng. Rồi chàng ngước lên, ánh mắt chứa đựng nỗi đau mà Minh Phúc chưa từng thấy trước đó.
"Em không hiểu được đâu."
Neko thì thầm, giọng khàn đi, như thể những lời này đã bị chàng giữ kín quá lâu.
"Vậy hãy giải thích cho em nghe," - Minh Phúc nói rồi xoay người bước lại gần hơn về phía chàng, giọng em ấm áp nhưng kiên quyết - "Em muốn hiểu."
Đối phương thở dài quay mặt đi, nhưng rồi ánh mắt chàng chạm phải ánh sáng dịu dàng của những ngọn đèn phép thuật đang lơ lửng quanh khu vườn. Mỗi ngọn đèn như một ngôi sao nhỏ, mang đến chút hy vọng mong manh trong đêm tối. Và rồi chàng quay sang nhìn em, nhìn sâu vào đôi mắt hồn nhiên thuần khiết dường như tiếp thêm cho chàng sức mạnh. Đôi vai chàng thả lỏng một chút, như thể đang từ bỏ lớp vỏ bọc lạnh lùng mà Neko luôn khoác lên mình.
"Em đã nghe truyền thuyết cố xưa về tộc Tiên Đen chưa? Về những kẻ bị nguyền rủa?"
Neko tiếp tục với đôi mắt đượm buồn, gạt lọn tóc loà xoà rũ trên trán Minh Phúc khi em khẽ lắc đầu.
"Các thầy tu chỉ nói với em rằng... Tiên Đen là những kẻ xấu..."
"Sau trận chiến từ hàng nghìn năm trước, tộc Tiên Đen đã bị nguyền rủa. Lời nguyền đen tối đã bao trùm lấy trái tim của tất cả mọi người trong tộc, khiến cho lòng nhân ái và ánh sáng không thể chạm tới. Các Tiên Đen buộc phải sống trong bóng tối, bị trói buộc bởi sự hận thù và sợ hãi."
Minh Phúc đứng lặng im, trái tim thắt lại khi nghe từng lời nói của Neko. Em chưa từng nghĩ đến những nỗi đau mà dân tộc Tiên Đen phải gánh chịu.
"Lời nguyền đó... không thể phá vỡ sao?" - em khẽ hỏi, trong giọng nói có phần run rẩy mang theo sự đồng cảm chân thành.
Neko khẽ cười chua chát đáp lại câu hỏi của em, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
"Có một truyền thuyết nói rằng, chỉ có phép thuật của sự đoàn kết và tình yêu chân thành mới có thể phá vỡ được lời nguyền. Và Vương miện Thánh ngọc, với sức mạnh hợp nhất của hai thế giới ánh sáng và bóng tối, là hy vọng duy nhất mà tộc Tiên Đen từng có." - Neko tiếp tục sau một khoảng lặng dài - "Nhưng để có được nó, ta phải cướp đi hy vọng đó từ em, và từ tất cả dân tộc Tiên Trắng."
Minh Phúc im lặng, ánh mắt em dịu lại khi nhìn Neko nhưng rồi lời nói thốt ra từ bờ môi chúm chím lại nghẹn ngào.
"Nhưng tại sao lại phải là anh? Tại sao anh lại phải gánh vác gánh nặng đó?"
Neko ngước lên, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự mệt mỏi.
"Vì ta không chỉ là một tên trộm hay kẻ phản bội bình thường, Minh Phúc" - chàng thú nhận trước đôi mắt ngỡ ngàng của em - "Ta là hoàng tử của tộc Tiên Đen, người thừa kế của một vương quốc đã mất hết hy vọng. Trách nhiệm của ta là mang lại ánh sáng cho tộc mình, dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì."
Nhưng rồi, ánh mắt chàng dao động khi nhìn Minh Phúc, như thể có một phần trong chàng đang đấu tranh với chính sứ mệnh của mình vậy. Minh Phúc cảm nhận được nỗi đau ẩn giấu đằng sau những lời nói của Neko, và điều này trái tim em không khỏi xao xuyến. Em nhẹ nhàng đặt tay lên vai Neko, mang theo sự ấm áp và an ủi.
"Anh không cần phải chiến đấu một mình," - em khẽ nói, từng lời như một làn gió dịu dàng - "Có lẽ, chúng ta có thể tìm ra một con đường khác. Một con đường không cần đến sự phản bội hay mất mát."
Ánh mắt của Neko chợt lóe lên, như thể ngọn lửa hi vọng le lói trong bóng tối. Chàng nhìn Phúc, và trong giây phút đó, bức tường phòng thủ quanh trái tim chàng dường như tan chảy. Sự dịu dàng của Minh Phúc không chỉ là một lời hứa, mà còn như một tri kỷ thấu hiểu chàng với sự dịu dàng xuất phát từ trái tim mà Neko chưa từng nhận được từ ai khác.
"Nếu có thể, thì ta nguyện tin vào điều đó," - Neko khẽ thở ra - "Bởi lẽ, ta không muốn đánh mất em chút nào cả."
Minh Phúc mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh sáng ban mai.
"Vậy anh hãy tạm ở lại đây nhé," - em nói, đôi mắt trong trẻo lấp lánh như những ngọn đèn phép thuật đang nhảy múa quanh họ - "Em có một thư viện đằng sau khu vườn, và chúng ta sẽ tìm ra cách giải thoát cho tộc Tiên Đen cùng nhau. Em cá là những ghi chép cũ có thể giúp gì đó..."
Và trái tim chàng hoàng tử nọ tràn ngập cảm giác ấm áp, lan tỏa khắp lồng ngực, như thể băng giá trong lòng chàng đang tan chảy. Chàng chưa từng nghĩ mình sẽ muốn từ bỏ sứ mệnh, nhưng giờ đây, sự tồn tại của Minh Phúc đã làm mọi thứ trở nên khác đi. Một tương lai mà chàng không hề đơn độc, mà có ai đó sẵn sàng đứng bên cạnh, bỗng trở nên không còn xa vời như trước nữa.
Cuối cùng, Neko quay lại nhìn Minh Phúc, ánh mắt chàng mang theo sự chân thành.
"Cảm ơn em," - Neko nói với giọng trầm và ấm - "Cảm ơn vì đã dừng lại để giúp ta nhìn thấy... cái mà ta thực sự cần."
Minh Phúc nhìn chàng, không nói gì, nhưng trong lòng em, em biết rằng có điều gì đó đã thay đổi. Em cảm nhận được sự kết nối với chàng tiên trước mặt, dù mới chớm nở, nhưng lại đủ mạnh để hai trái tim này bắt đầu hòa nhịp. Em biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, họ đã bắt đầu hiểu nhau hơn. Nghĩ đến điều này, Minh Phúc không khỏi cười tươi, híp mắt nhìn chàng. Em chủ động nắm lấy bàn tay của đối phương, siết chặt một chút như tiếp thêm cho Neko hy vọng về một tương lai tươi sáng cho tộc Tiên Đen.
---
Từ nơi họ đứng, một làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của những bông hoa và những phép thuật còn đọng lại sau cơn bão kem. Nhưng sự yên tĩnh ấy lại chẳng kéo dài được lâu. Chỉ trong chốc lát, một âm thanh vang rền phát ra từ sâu trong khu vườn hoàng gia, phá vỡ bầu không khí yên bình như tiếng chuông báo động.
Minh Phúc và Neko giật mình quay lại, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía tiếng động. Trước mắt họ, những đốm đốm đỏ đen bắt đầu lóe lên giữa không trung, rồi từ từ lớn dần thành những hố đen trên bầu trời. Các tiên tử của tộc Tiên Đen tràn ra, mang theo phép thuật hắc ám, ánh mắt rực lên đầy kiêu hãnh và thách thức. Các tiên tử khoác trên mình bộ áo trắng với đôi cánh lấp lánh như ngọc trai cũng nhanh chóng vung tay triệu hồi vòng phép thuật bảo vệ, sẵn sàng đón những đợt tấn công của đối phương.
"Sao có thể!" - Neko bàng hoàng, giọng chàng đầy căng thẳng - "Chưa có lệnh của ta, họ không được phép hành động!"
Minh Phúc siết chặt bàn tay Neko, cảm nhận rõ sự lo lắng của chàng. Hai người trao nhau ánh mắt, biết rằng không thể tránh khỏi cuộc đối đầu sắp đến. Những luồng phép thuật ma mị bắt đầu dâng lên như sóng biển, làm cho không gian trở nên đặc quánh bởi sức mạnh đối lập của hai phe. Neko chợt nhận ra người bạn thân chí cốt, Fast, đã phản bội cậu mà dẫn tộc Tiên Đen tấn công băt chấp hậu quả.
Bầu trời bỗng chốc sẫm lại, nhuốm màu của ánh sáng ma thuật và bóng tối cuồng nộ. Cùng lúc đó, những viên đá quý của Vương miện Thánh ngọc chợt bừng sáng, rọi những tia sáng lung linh vào trung tâm khu vườn, như một lời mời gọi không thể khước từ. Phép thuật của nó dường như khuấy động các phe phái, thúc đẩy cả hai bên lao vào một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Các tiên tử thuộc về ánh sáng và bóng tối đang đối mặt nhau trong một trận chiến kịch liệt, tay vung lên, phóng ra những phép thuật mang hình dáng kỳ diệu của những món tráng miệng đã được biến hóa. Những chiếc bánh ngọt, mứt và kem tỏa ra luồng sức mạnh ma thuật khủng khiếp, lao vào nhau trong không khí dặc sánh vị đường, nhưng cũng đầy căng thẳng.
Neko đứng giữa trận chiến, đôi mắt thoáng tối lại khi tâm trí chàng rối bời giữa hai lựa chọn. Trái tim chàng đang đập nhanh, không chỉ vì sự quyết liệt của trận đấu mà còn vì người con trai đang đứng gần đó. Minh Phúc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ, dù xung quanh họ là một biển phép thuật hỗn loạn đang tràn ngập. Sự điềm tĩnh ấy của Minh Phúc không chỉ là vẻ ngoài, mà dường như còn tỏa ra sức mạnh tinh khiết, thuần khiết đến mức Neko không thể không chú ý.
"Minh Phúc!" - Neko gọi lớn, đôi tay chàng siết chặt. Nhưng trong tiếng gọi đó không chỉ có sự lo lắng; nó còn mang theo sự tò mò, tựa như tia sáng vừa mới được khai phá trong lòng - "Em có ổn không?"
Minh Phúc quay lại nhìn chàng, ánh mắt vẫn lấp lánh niềm tin vững chắc, nhưng giờ đây, Neko có thể thấy một sự quyết tâm mạnh mẽ ẩn sau sự bình thản ấy.
"Em ổn mà," - Minh Phúc trả lời, giọng nói chắc nịch - "Nhưng chúng ta cần bảo vệ Vương miện Thánh ngọc. Nếu để nó rơi vào tay kẻ xấu, tất cả mọi thứ sẽ tan vỡ. Cả hai vương quốc sẽ mất đi hy vọng cuối cùng."
Lời nói của Minh Phúc, cùng ánh mắt chân thành của em, đã làm rung động, chạm sâu vào lòng Neko. Chàng cảm nhận được sức mạnh không chỉ từ Minh Phúc mà còn từ ý nghĩa thật sự của chiếc Vương miện Thánh ngọc. Nó không chỉ là biểu tượng của quyền lực mà là sự kết hợp, là mối liên kết mong manh nhưng bền chặt giữa các thế giới, giữa ánh sáng và bóng tối. Trong khoảnh khắc ấy, chàng bắt đầu tự hỏi, có lẽ con đường đến tự do cho tộc Tiên Đen không nằm ở việc chiếm đoạt chiếc Vương miện, mà là tạo nên một kết nối thật sự, một liên minh được xây dựng từ sự thấu hiểu và lòng tin, đặc biệt là với một chàng tiên với trái tim thuần khiết như Minh Phúc.
Neko bắt đầu thấy mâu thuẫn với chính mình. Làm một tên trộm cả đời đã ăn sâu vào máu của chàng, và quyền lực từ Vương miện Thánh ngọc có thể thay đổi số phận của tộc Tiên Đen, nhưng giá trị đó giờ đây có vẻ đã phai mờ. Ý nghĩ phải đánh đổi một điều quý giá mà chàng vừa khám phá khiến trái tim Neko nặng trĩu. Đó không chỉ là quyền lực; đó chính là Minh Phúc, là sự kết nối mà chàng không còn muốn đánh mất.
Bất ngờ thay, một làn sóng phép thuật từ phía một Tiên Đen tràn tới, cuốn phăng những viên kẹo ngọt lấp lánh và những chiếc bánh mềm xốp như bùng nổ trong không trung. Minh Phúc không chần chừ, em vung tay lên, tạo thành những dải ánh sáng dịu dàng và mạnh mẽ, như chính con người em, dựng thành tấm khiên bảo vệ Vương miện Thánh ngọc. Phép thuật của Minh Phúc không hề lạnh lẽo hay tàn bạo, mà mang theo sự tinh khôi khiến cả những đợt tấn công phải chững lại trong thoáng chốc.
Chàng lập tức lao về phía Minh Phúc khi những đợt tấn công chẳng có dấu hiệu dừng lại, chắn trước em để chặn đòn phép thuật đang bay tới.
"Chạy đi!"
Chàng hét lên, nhưng ánh mắt chàng không rời khỏi Minh Phúc. Đằng sau câu nói ấy là sự quyết tâm mãnh liệt. Cái quyết tâm bảo vệ không chỉ chiếc Vương miện mà còn bảo vệ cả sự tinh khiết trong Minh Phúc, thứ mà Neko dần cảm thấy không một ai xứng đáng chạm vào.
Minh Phúc không do dự. Em tiến đến bên Vương miện, đôi tay run nhẹ khi nhấc nó lên nhưng chẳng phải vì sợ hãi. Chiếc Vương miện nháy sáng rồi lại vụt tắt, hút lấy năng lượng của em, hoà vào năng lượng bóng tối xoay vần bên trong từng hạt ngọc. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Minh Phúc và Neko giao nhau, và cả hai nhận ra rằng con đường giải phóng cho tộc Tiên Đen có lẽ không nằm ở việc tộc nào sở hữu được Vương miện, mà chìa khoá nằm ở điều còn vĩ đại hơn - một sự kết nối thật sự, một mối liên kết mang tên tình yêu và sự thấu hiểu. Neko nhanh chóng hất văng những đợt tấn công như vũ bão và chạy về phía Minh Phúc, cùng em giữ lấy Vương miện. Năng lượng của hai người hài hoà kết hợp, khiến cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp, một quyền năng đầy yêu thương và sự hy sinh mà chiếc vương miện đại diện, lan toả khắp cơ thể.
"Ta- ta đã có thể nhìn thấy màu sắc..." - Neko ngỡ ngàng thốt lên - "Và ta lại chẳng thể ngờ rằng đôi mắt nâu của em lại đẹp đến nhường này."
Khi gò má em ửng hồng và em còn chưa kịp phản ứng, một tiên tử hắc ám lao đến với một viên kẹo ma thuật sắc nhọn như dao, nhằm thẳng vào Minh Phúc. Nhưng trước khi viên kẹo có thể đâm vào, Neko đã buông tay khỏi Vương miện, xoay người đẩy em ra sau và đứng chắn trước em, đón lấy đòn tấn công bằng đôi tay trần. Ánh sáng vụt lên khi chàng cảm nhận được phép thuật đang xuyên qua người mình. Chàng chùn bước chân, nhưng ngay lập tức đứng thẳng dậy, không để bất kỳ nỗi đau nào cản đường.
Minh Phúc hốt hoảng khi thấy Neko bị đòn phép thuật ấy đánh trúng. Máu chảy từ vết thương trên cánh tay chàng, thấm đỏ qua lớp áo đen tuyền. Đôi mắt Minh Phúc tràn ngập lo lắng và nỗi đau nhói lên trong lồng ngực em khi thấy chàng bị thương.
"Neko!" - em thốt lên, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mi.
Nhưng chàng chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười trấn an mà Minh Phúc không thể nào ngăn trái tim mình rung động.
"Ta ổn," - chàng nói, giọng khàn đi nhưng vẫn kiên định - "Bảo vệ Vương miện. Đó mới là điều quan trọng."
Minh Phúc nhìn Neko, lòng tràn ngập sự cảm kích và xúc động. Thu hết can đảm, em tiến gần hơn, bàn tay run rẩy của em nhẹ nhàng chạm vào gò má Neko.
"Anh thật ngốc," - Minh Phúc nói khẽ, giọng em tràn ngập chua xót, và rồi, trước khi chàng có thể kịp nhận ra, em đã ôm lấy bờ vai rộng, nghiêng người tới và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán chàng. Cảm giác dịu ngọt như mật ong lan tỏa khắp người Neko, và phép thuật kỳ diệu của chiếc Vương miện bắt đầu xoa dịu vết thương của chàng.
Nụ hôn của Minh Phúc mang theo năng lượng tinh khiết và chân thành, và một luồng sáng ấm áp, nhẹ nhàng mà mãnh liệt, bùng lên từ giữa hai người. Từ Vương miện Thánh ngọc, những tia sáng huyền diệu bắt đầu lan tỏa, như thể đáp lại tình yêu chân thành đang được trao gửi. Sức mạnh của Vương miện không còn hỗn loạn và nguy hiểm mà trở nên tinh khiết, lan tỏa khắp vườn hoàng gia.
Các tiên tử hung hãn của tộc Tiên Đen, chứng kiến cảnh tượng này, đều dừng lại, ngạc nhiên và bối rối. Sự oán hận và hắc ám trong lòng họ bị xoa dịu dần bởi ánh sáng tinh khiết và tình yêu chân thật tỏa ra từ hai hoàng tử đang đứng giữa chiến trường. Các Tiên Trắng cũng dần dừng lại, mắt mở to trước cảnh tượng thần kỳ này. Một phép màu của sự hàn gắn và hòa hợp đang diễn ra, không phải bằng sức mạnh bạo lực, mà bằng sự yêu thương.
Minh Phúc và Neko đứng cùng nhau, cả hai đều cảm nhận được luồng năng lượng thần thánh đang quấn lấy họ. Ánh mắt Neko giờ đây tràn ngập sự kinh ngạc và hân hoan.
"Minh Phúc... em đã làm điều dường như không thể," - chàng thì thầm, như không thể tin nổi.
Minh Phúc chỉ mỉm cười, mắt em vẫn sáng lấp lánh.
"Chúng ta đã làm điều đó cùng nhau," - em nhẹ giọng đáp - "Có lẽ điều mà Vương miện cần nhất không phải là ai làm chủ nó, mà là tình yêu và sự thấu hiểu giữa những trái tim khác biệt."
Vương miện Thánh ngọc tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ hơn, những viên ngọc quý khẽ rung rinh như reo vui. Sức mạnh bóng tối bắt đầu tan biến, và ánh sáng thanh khiết tỏa sáng khắp nơi, rửa trôi đi lời nguyền đã đè nặng lên tộc Tiên Đen từ bao lâu nay. Các tiên tử bóng tối, từng người một, bắt đầu cảm nhận được phép màu của sự hàn gắn. Họ cúi đầu, chấp nhận rằng đã đến lúc từ bỏ oán hận và tìm kiếm sự hòa giải.
Neko, cảm nhận được sự thay đổi đang lan rộng khắp vương quốc, ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay của mình. Cảm giác đau đớn biến mất, và nơi từng bị thương giờ đây được chữa lành hoàn toàn. Chàng quay sang Minh Phúc, ánh mắt chứa đầy biết ơn và còn một điều gì đó sâu lắng hơn. Tình yêu. Một tình yêu mạnh mẽ, không còn bị che giấu hay ràng buộc bởi trách nhiệm hay những âm mưu đen tối. Neko cúi xuống, ánh mắt chàng không rời khỏi Minh Phúc.
"Ta đã luôn sống trong bóng tối, nghĩ rằng đó là con đường duy nhất," - chàng nói, giọng lạc đi vì xúc động - "Nhưng em... em đã cho ta thấy một con đường khác, rực rỡ hơn và đầy hy vọng."
Minh Phúc hít một hơi sâu, cảm nhận sự chân thành trong từng lời của Neko.
"Và anh đã bảo vệ em, không lợi dụng em, ngay cả khi không cần phải làm thế," - em đáp, giọng run run vì xúc động - "Cả hai chúng ta đều đã thay đổi, vì nhau."
Khoảnh khắc đó, không còn gì ngăn cản tình yêu của họ. Neko nhẹ nhàng cúi xuống, và đôi môi của hai người tìm thấy nhau trong một nụ hôn dịu dàng mà tràn đầy cảm xúc. Ánh sáng từ Vương miện càng bùng lên mạnh mẽ, và như một phép màu, trận chiến giữa các tiên tử dần tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên lan tỏa. Các tiên tử thuộc về ánh sáng hay bóng tối, giờ đây đứng nhìn cảnh tượng ấy, không ai còn muốn chiến đấu nữa. Họ chấp nhận rằng sự kết nối và tình yêu mới là điều quan trọng nhất. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới của họ hòa làm một, không còn chia cắt bởi khác biệt đôi cánh hay màu áo họ khoác lên người.
Và khi Minh Phúc và Neko buông nhau ra, mắt chạm mắt, họ biết rằng đây chính là khởi đầu của một tương lai tốt đẹp hơn. Một kết thúc có hậu, nơi cả hai có thể cùng nhau bước tiếp, trong một thế giới được chữa lành bởi tình yêu và sự thấu hiểu. Bầu trời phía trên họ bừng sáng như một lời chúc phúc cho tình yêu của hai chàng hoàng tử, và không có gì có thể ngăn cản được họ nữa. Tình yêu ngọt ngào này, giống như những món tráng miệng ngon nhất họ từng thưởng thức, là món quà đẹp nhất mà họ đã tìm thấy trong hành trình đầy phép màu của cuộc sống này.
Thế giới của họ đã thay đổi, và từ đây, họ sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, đẹp đẽ và đầy phép màu như những câu chuyện cổ tích. Một cái kết đẹp cho tình yêu vừa nảy nở, và vương quốc bánh ngọt với hai nửa hoà hợp, giờ đây đã tìm được ánh sáng thật sự của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro