Theme 1: Vũ hội xa hoa
"Đêm nay, ba sẽ kể cho các con nghe về một vũ hội thật đặc biệt," - Minh Phúc mở lời, giọng hiền hoà khẽ vang lên giữa không gian yên ắng, tay vỗ nhẹ lưng dỗ hai bé sớm chìm vào giấc ngủ.
"Có một vũ hội diễn ra ở một vương quốc xa xôi mang tên Elyriara, nơi những ánh sáng rực rỡ và những chiếc mặt nạ bí ẩn tạo nên một bầu không khí vừa lộng lẫy vừa huyền bí. Vũ hội ấy chỉ được tổ chức mỗi mười năm một lần, một dịp mà các quý tộc, những người quyền thế từ khắp nơi trong vương quốc đều mong chờ."
Hai cô con gái, chị lớn và em nhỏ, chăm chú lắng nghe, ánh mắt tràn đầy tò mò và ngưỡng mộ. Minh Phúc mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô chị, rồi nhìn vào đôi mắt trong sáng của các con, từng từ ngữ dần dần mở ra một thế giới thần tiên mà dường như chỉ có trong những giấc mơ.
"Đêm nay, các con sẽ theo ba bước vào vũ hội ấy, vào thế giới của những chiếc mặt nạ nhung bí ẩn và ánh sáng lung linh của pháo hoa. Đó là một câu chuyện về tình yêu và sự hy sinh, về những chiếc mặt nạ che giấu những trái tim đầy bí ẩn và khao khát. Chúng ta sẽ gặp một chàng họa sĩ tài hoa nhưng bình dị, người đã vô tình lạc bước vào chốn xa hoa ấy... Và cũng từ đêm đó, cuộc đời cậu ấy mãi mãi thay đổi."
Các cô bé nhìn nhau, mắt tròn xoe, như thể đã bị cuốn vào thế giới mà Minh Phúc đang vẽ lên.
"Vậy ba Phúc kể tiếp đi ba!" - cô chị lớn không giấu nổi sự phấn khích, dường như đã tạm quăng ba Sơn ra sau đầu. Minh Phúc khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự nhập vai khi cậu bắt đầu kể chuyện.
"Vậy, câu chuyện bắt đầu..."
---
Tại vương quốc Elyriara lộng lẫy, nơi ánh sáng của những ngọn đèn dầu pha lê phủ lên những con đường lát đá hoa cương, và lâu đài cao ngất ngư với kiến trúc tinh xảo nằm chót vót trên ngọn đồi, sừng sững như một viên ngọc quý giữa bầu trời đêm. Hằng năm, những dòng máu còn sót lại của hoàng gia Nga xưa đã tập hợp lại, và họ tổ chức dạ hội Masquerade Velour, một lễ hội với những chiếc mặt nạ nhung đỏ che kín gương mặt, khiến tất cả trở nên bí ẩn và xa hoa lạ thường. Người dân chỉ nghe kể về nó qua những lời truyền miệng, vì dạ hội này là nơi chỉ dành cho những kẻ quyền quý và những linh hồn can đảm muốn mạo hiểm số phận mình qua những chiếc mặt nạ hào nhoáng.
Minh Phúc, một chàng họa sĩ trẻ với đôi mắt sâu thẳm và mái tóc đen mềm mượt, sống tại một ngôi nhà nhỏ cạnh dòng sông xa hoàng thành. Dù cuộc sống của cậu chẳng thể sánh với các quý tộc, nhưng cậu chưa bao giờ thôi khát khao một lần được đặt chân vào vũ hội Masquerade Velour xa hoa, để tận mắt chứng kiến những thứ mà cậu chỉ có thể phác họa qua nét bút và tưởng tượng. Trong lòng Phúc, Elyriara không chỉ là một vương quốc, mà còn là nơi mọi khát vọng, mọi hoài bão bị đóng kín và dồn nén dưới lớp vỏ hào nhoáng của những chiếc mặt nạ.
Đêm ấy, Minh Phúc vô tình nhận được một tấm thiệp mời bí ẩn, được lồng vào một phong bì màu đen với viền vàng sáng chói. Không một lời giải thích, không người gửi, nhưng trên thiệp mời là chữ ký của hoàng gia Elyriara và con dấu đỏ như máu của dòng họ vương thất. Cậu cầm lấy tấm thiệp, không tin nổi vào mắt mình. Chỉ có những quý tộc mới có vinh hạnh nhận được lời mời từ hoàng gia, vậy mà chàng họa sĩ nghèo như cậu, từ đâu lại sở hữu được nó? Cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức trào dâng, Minh Phúc như bị thôi thúc bước vào cuộc phiêu lưu mà ngay cả bản thân cũng chưa hiểu rõ.
Vào đêm hội, Minh Phúc khoác lên mình bộ lễ phục đen tuyền với điểm nhấn là chiếc cà vạt lụa quấn quanh cổ như choker, trang nhã nhưng quyến rũ, cùng một chiếc mặt nạ nhung đen che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong. Dáng vẻ thư sinh của cậu hòa vào dòng người quý tộc lộng lẫy, nhưng đôi mắt lại phản chiếu lên sự bất ngờ và tò mò. Vũ hội Masquerade Velour rực rỡ trong ánh sáng của hàng nghìn ngọn nến lung linh, phủ kín bầu không khí bằng mùi hương của hoa quỳnh nở về đêm và hương thơm từ những chiếc đèn dầu được chế tác cầu kỳ. Cảnh tượng ấy đẹp đến ngột ngạt, khiến chàng hoạ sĩ như rơi vào giấc mộng.
Bước vào đại sảnh, Minh Phúc không khỏi choáng ngợp trước những hình ảnh xa hoa trước mắt. Những chiếc váy đính pha lê lấp lánh xoay tròn trong điệu nhạc êm dịu, những chiếc mặt nạ đủ hình dáng che giấu danh tính thực sự của những kẻ quyền lực nhất trong vương quốc. Minh Phúc cẩn thận đứng vào một góc khuất, mắt dõi theo từng bước chân uyển chuyển của đám quý tộc, lòng vừa ngưỡng mộ vừa thấy mình thật lạc lõng.
Nhưng rồi, một ánh nhìn thoáng qua từ phía xa khiến cậu giật mình. Một chàng trai, dáng người cao lớn trong bộ lễ phục đỏ đậm, với chiếc mặt nạ che gần hết gương mặt nhưng để lộ đôi mắt sắc lạnh như dao, đang chăm chú nhìn về phía Phúc. Đôi mắt ấy ẩn chứa điều gì đó vừa nguy hiểm vừa bí ẩn, làm cậu cảm giác như mình bị xuyên thấu, mà không thể trốn tránh.
Chàng trai ấy bước chậm rãi về phía Phúc, từng bước chân tựa như mèo săn mồi, lặng lẽ nhưng không kém phần uy hiếp. Đến khi người nọ đứng ngay trước mặt, Minh Phúc mới cảm nhận rõ ràng sự uy quyền toát ra từ người đối diện. Người thanh niên trong bộ lễ phục đỏ ấy cúi nhẹ đầu, giọng nói trầm ấm nhưng mang một sức hút khó cưỡng.
"Xin chào, cậu là người khách bí ẩn mà ta chưa từng gặp bao giờ."
Minh Phúc hơi cúi đầu, không biết phải đối đáp ra sao. Trong lòng cậu không khỏi băn khoăn về thân thế của người trước mặt.
"Em... em chỉ là một họa sĩ bình thường thôi," - Minh Phúc đáp, giọng ngượng ngùng, - "lời mời này em cũng không hiểu sao mình có được."
Người đàn ông cười khẽ, đôi mắt dưới lớp mặt nạ không rời khỏi Minh Phúc, như muốn khám phá từng đường nét biểu cảm của cậu.
"Vậy sao?" - Anh khẽ nhướng mày, vẻ mặt nửa như chế giễu nửa như tò mò. - "Thế nhưng, một họa sĩ bình thường lại có được lời mời đặc biệt của hoàng gia, thật sự là một điều đáng kinh ngạc đó."
Minh Phúc cảm thấy mặt mình nóng lên. Cậu muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Trước người đàn ông này, cậu cảm thấy bản thân như một cuốn sách mở, mọi cảm xúc đều dễ dàng bị đọc thấu. Cảm giác bối rối pha lẫn với sự cuốn hút mà người đối diện tỏa ra khiến Minh Phúc không biết nên đối mặt hay tránh đi.
Người đàn ông kia bỗng nhiên cười, giọng cười trầm thấp và quyến rũ.
"Đừng lo, trong đêm vũ hội này, tất cả đều là những chiếc mặt nạ. Chúng ta không cần biết rõ danh tính của nhau, chỉ cần biết rằng đêm nay là một đêm của bí mật và, phóng khoáng."
Minh Phúc khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua đám đông trước khi quay lại đối diện với người đàn ông. Cậu không thể phủ nhận rằng ánh mắt sắc lạnh ấy có gì đó khiến cậu không thể rời đi. Tựa như một dòng điện vô hình, ánh mắt ấy như gọi mời cậu dấn thân vào một cuộc chơi mà chính cậu cũng không biết sẽ đi về đâu. Người đàn ông giơ tay ra trước mặt Minh Phúc, ánh nhìn đầy quyến rũ.
"Tôi có thể mời em điệu nhảy này chứ?"
Lời mời ấy như một lời tuyên bố, như thể anh đã chọn em nhỏ này giữa bao nhiêu kẻ quyền quý khác, và không ai có thể từ chối anh. Minh Phúc có do dự, nhưng rồi bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn lạ lùng từ người đàn ông này. Cậu nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh, để người đàn ông dẫn cậu ra sàn khiêu vũ, nơi mà những bước chân của họ hòa cùng nhịp nhạc, lả lướt trong một điệu vũ đầy mê hoặc.
Minh Phúc cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay rắn rỏi của người đối diện, từng bước đi đều vững chãi nhưng đầy kiểm soát. Trong ánh sáng lấp lánh của đèn chùm, cậu và người đàn ông như hòa làm một, tựa như hai mảnh ghép hoàn hảo của một bức tranh đầy ma mị và quyến rũ.
Điệu nhạc dần chậm lại, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Minh Phúc có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình, đập mạnh và dồn dập. Cậu biết rằng, đêm nay sẽ là một đêm mà cậu mãi mãi không thể quên, vì chính tại khoảnh khắc này, cuộc đời cậu dường như đã lạc vào một con đường không có lối thoát, giữa xa hoa và mặt nạ bí ẩn của vương quốc Elyriara.
Cảm giác bồng bềnh từ điệu vũ vẫn còn đọng lại, Minh Phúc ngước nhìn người đàn ông trong bộ lễ phục đỏ, cảm nhận được sự thân thuộc kỳ lạ từ ánh mắt của anh. Dưới ánh đèn chùm pha lê lung linh, anh nắm tay Minh Phúc, dẫn cậu qua những hành lang bí ẩn, qua những tấm rèm nhung đỏ được thêu hoa văn tinh xảo, như muốn đưa cậu đến một thế giới chỉ có trong huyền thoại.
Từng bước đi như lạc vào một mê cung, Minh Phúc không khỏi cảm thấy hồi hộp, nhưng sự ấm áp và vững chãi từ bàn tay của người đàn ông đã xua tan đi nỗi lo sợ trong cậu. Dù rằng hai người chẳng biết gì về nhau, nhưng đêm nay, họ dường như đã tìm thấy ở nhau một sự đồng cảm không thể giải thích. Cậu bước theo anh, lòng như bị dẫn dắt bởi một thế lực vô hình nào đó, không cưỡng lại được.
Cuối cùng, cả hai dừng lại ở một phòng nhỏ nằm tách biệt hoàn toàn với tiếng nhạc và ánh sáng bên ngoài. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến mức Minh Phúc có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình vang lên, dồn dập như tiếng trống trận. Căn phòng ấy mang một không khí cổ xưa, với những bức tranh treo trên tường, các đồ vật trang trí từ gỗ quý hiếm, và một chiếc ghế bành lớn bọc nhung đỏ ở góc phòng.
Người đàn ông trong bộ lễ phục đỏ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát Minh Phúc như muốn lưu giữ từng đường nét trên gương mặt cậu. Đôi mắt sắc lạnh của anh thoáng ánh lên một tia ấm áp, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khó đoán. Minh Phúc cảm thấy bối rối khi nhìn vào ánh mắt ấy, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi anh.
"Đêm nay thật đặc biệt," - giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh - "Không chỉ vì vũ hội, mà còn vì một điều gì đó khác nữa, ví dụ như sự gặp mặt mà ta nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra."
Minh Phúc mỉm cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu đồng tình dù trong lòng còn bao câu hỏi chưa được giải đáp.
"Em cũng cảm thấy vậy," - cậu đáp, giọng run run - "Nhưng tại sao anh lại chọn em? Giữa biết bao người quý tộc khác trong vũ hội này, em... em chỉ là một họa sĩ vô danh."
Người đàn ông khẽ cười, một nụ cười khó hiểu, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn.
"Có lẽ vì chính cái bình dị ấy của em đã thu hút tôi," - anh nói, giọng nói mang một âm điệu xa xăm, như thể đang nhớ lại điều gì đó rất xa xôi - "Trong thế giới đầy xa hoa và lừa dối này, một tâm hồn đơn thuần như em là điều hiếm thấy đấy. Em nghĩ gì đã viết hết lên mặt rồi này."
Minh Phúc im lặng, lòng như bị cuốn vào những lời nói của anh. Cậu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gặp được một người vậy, một người có thể nhìn thấy những gì sâu thẳm nhất trong cậu, vượt qua bề ngoài và những giới hạn vô hình mà xã hội áp đặt lên cậu.
Bỗng dưng, người đàn ông quay lưng lại, bước đến một chiếc bàn nhỏ đặt trong góc phòng, nơi có một chiếc mặt nạ khác, được chế tác tinh xảo với viền vàng sáng lấp lánh. Anh cầm lấy chiếc mặt nạ, quay lại nhìn Minh Phúc, đôi mắt ánh lên vẻ bí ẩn.
"Đây là chiếc mặt nạ hoàng gia, chỉ dành riêng cho những người mang dòng máu vương giả," - anh nói, giọng nói trầm lắng - "Đêm nay, em có muốn đeo nó không? Để cảm nhận thế giới từ góc nhìn của một quý tộc."
Minh Phúc nhìn chiếc mặt nạ, lòng tràn ngập sự tò mò và khát khao. Nhưng đồng thời, cậu cũng tràn ngập ngần ngại, bởi cậu hiểu rằng một khi đeo chiếc mặt nạ ấy, cuộc đời cậu sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Tuy nhiên, ánh mắt khích lệ từ người đàn ông nọ đã thúc đẩy cậu, như thể muốn bảo rằng hãy can đảm và khám phá giới hạn của bản thân.
Cuối cùng, sau một hồi chần chừ, Minh Phúc mạnh dạn gật đầu. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc mặt nạ lên mặt cậu, những ngón tay ấm áp của anh khẽ lướt qua làn da, khiến tim Minh Phúc đập nhanh hơn. Cậu cảm thấy mình như được biến đổi, không còn là chàng họa sĩ vô danh nữa, mà đã trở thành một nhân vật quan trọng, một người mang trong mình quyền lực và hàng ngàn bí mật. Đôi mắt của người đàn ông ánh lên sự hài lòng, anh bước lùi lại để chiêm ngưỡng Minh Phúc dưới diện mạo mới.
"Bây giờ, em đã là một phần của Elyriara," anh khẽ nói, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian, như một lời tuyên bố, một lời hứa.
Minh Phúc nhìn vào gương, nơi phản chiếu hình ảnh của một con người khác, một con người mà chính cậu cũng không nhận ra. Chiếc mặt nạ che giấu gương mặt thật của cậu, nhưng đồng thời cũng khiến cậu cảm thấy tự tin và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc ấy, cậu như thấy mình là một phần của thế giới xa hoa và quyền lực này, một thế giới mà cậu từng chỉ có thể mơ tới.
"Giờ đây, em đã có một danh tính mới nhờ chiếc mặt nạ của quý tộc này," - người đàn ông tiếp tục nói, giọng nói trầm ấm và quyến rũ - "Hãy nhớ rằng, mọi điều ở đây đều có cái giá của nó. Một khi đã bước vào, em sẽ không dễ dàng thoát ra được."
Minh Phúc mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Dù biết rằng thế giới này chứa đầy những bí mật và có phần nguy hiểm, nhưng cậu vẫn muốn thử sức, muốn khám phá những gì còn đang ẩn giấu sau lớp mặt nạ ấy.
Người đàn ông bất ngờ cúi xuống, khẽ đặt lên tay Minh Phúc một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ.
"Ta là người sẽ đồng hành cùng em đêm nay," - anh nói, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu - "Đừng lo, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em."
Minh Phúc cảm thấy sự ấm áp từ đôi môi ấy, sự quyết đoán trong lời nói của anh khiến cậu cảm thấy an tâm. Dù không biết tên tuổi hay thân phận thật sự của người đàn ông này, nhưng cậu biết rằng đêm nay, cậu có thể tin tưởng anh.
"Vậy thì, hãy cho em thấy thế giới của anh," - Minh Phúc nói, đôi mắt ánh lên sự tò mò nhưng giọng nói lại tràn ngập vui vẻ.
Người đàn ông khẽ gật đầu, rồi nắm lấy tay Phúc, dẫn cậu rời khỏi căn phòng bí mật. Rời xa đêm tiệc đang dần chìm vào ánh sáng huyền ảo của những ngọn nến và tiếng cười không dứt, Minh Phúc và người đàn ông nọ cùng nhau đi dạo trong khu vườn rực rỡ sắc màu của cung điện. Cảnh vật xung quanh như một bức tranh sống động, với những bông hoa đua nhau khoe sắc dưới ánh trăng vàng. Tiếng nhạc du dương từ trong sảnh tiệc vang vọng ra ngoài, hòa cùng tiếng nước chảy từ những đài phun nước nghệ thuật.
"Em có thấy không?" - anh chỉ tay về phía một đài phun nước lớn, nơi những tia nước nhảy múa như những nàng tiên.
Họ bước lại gần, và Minh Phúc không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp mê hồn của nơi đây. Anh ngồi xuống bậc thang gần đài phun nước, vỗ nhẹ lên bậc đá, ra hiệu cho Minh Phúc ngồi cạnh mình.
"Em biết không, chúng ta có thể tạo ra những ước mơ của riêng mình ở đây."
"Ước mơ?" - Minh Phúc hỏi, đôi mắt háo hức sáng ngời -"Vậy nếu chúng ta ước một điều, nó sẽ thành sự thật sao?"
Người đàn ông gật đầu nhẹ, nở một nụ cười bí ẩn.
"Hãy nghĩ về một điều mà em muốn làm, một nơi mà em muốn đến. Đêm nay, tất cả đều có thể."
Minh Phúc nhắm mắt lại, hình ảnh về một khu rừng cổ tích xuất hiện trong tâm trí.
"Em muốn đến một nơi nơi mà những câu chuyện cổ tích sống dậy, nơi có những con đường trải đầy hoa và những ngọn đồi nhấp nhô."
Anh gật đầu, đôi mắt anh lấp lánh như những vì sao.
"Vậy hãy khiến nó thành hiện thực. Chúng ta sẽ biến khu vườn này thành một câu chuyện cổ tích."
Anh đứng dậy và kéo Minh Phúc theo, họ cùng nhau chạy quanh khu vườn, rẽ vào những lối đi uốn lượn. Họ cùng nhau đùa giỡn, giành nhau từng nhánh hoa, thỉnh thoảng dừng lại để thưởng thức những hương thơm ngọt ngào của hoa nhài, hoa hồng và hoa tử lăng cùng hoà quyện.
"Em có biết không, mỗi bông hoa này đều có một câu chuyện riêng?" - anh thì thầm, khơi gợi sự tò mò của cậu -"Chúng giống như những nhân vật trong các câu chuyện cổ tích, mỗi người đều có một điều muốn kể."
"Vậy nếu chúng ta đều là những nhân vật trong câu chuyện cổ tích, thì chúng ta sẽ là ai?" - Minh Phúc hỏi, lòng tràn đầy hứng thú. Người kia ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời cậu.
"Chắc chắn chúng ta sẽ là những nhà thám hiểm, những người dám khám phá mọi điều kỳ diệu của thế giới. Ta sẽ là một hiệp sĩ và em sẽ là công chúa."
"Công chúa?" - Minh Phúc bật cười, không thể tưởng tượng nổi bản thân trong vai một nagf công chúa xinh đẹp - "Nhưng em không phải là công chúa."
"Không, em không phải là công chúa bình thường," - anh tiếp lời, đôi mắt sắc xảo trở nên nghiêm túc - "Em là công chúa của những giấc mơ, người mang trong mình sức mạnh để biến mọi điều không thể thành có thể."
Câu nói của người đàn ông kia khiến Minh Phúc cảm thấy như được nâng niu. Họ tiếp tục dạo bước trong khu vườn, khám phá những điều thú vị, thỉnh thoảng dừng lại bên những bức tượng cổ kính, nơi mà từng chi tiết đều kể lên một câu chuyện xưa cũ.
Và rồi khi cả hai dạo đến một hồ nước nhỏ, nơi ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, anh bắt đầu ném những viên sỏi xuống nước, khiến chúng nhảy múa tạo ra những vòng tròn tròn đều.
"Giờ không trêu em nữa, đây là đài phun nước cầu nguyện. Giờ em có thể ước điều em mong muốn rồi đấy." - anh nói, và Minh Phúc cũng vui vẻ nghe theo.
"Em ước..." - Minh Phúc bắt đầu, rồi ngập ngừng, - "Em ước rằng đêm nay sẽ không bao giờ kết thúc."
Anh nhìn cậu, đôi mắt hắn như chứa đựng cả bầu trời sao, như thu nhỏ bằng người trước mặt.
"Ta cũng ước như vậy, em yêu. Đêm nay thật tuyệt vời, nhưng ta biết rằng khi bình minh đến, mọi thứ sẽ lại trở về với thực tại."
Minh Phúc đột nhiên hụt hẫng, em cảm thấy nỗi buồn nhẹ len lỏi trong lòng - "Nhưng không có gì ngăn cản chúng ta giữ lại ký ức này."
"Đúng vậy," - anh đồng ý, ánh mắt hắn đầy hy vọng - "Những ký ức đẹp sẽ là những gì giúp ta vượt qua những thử thách phía trước."
Họ cùng nhau ngồi bên hồ nước, nơi ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt họ, và tận hưởng sự yên tĩnh của khoảnh khắc. Trong không gian đầy lãng mạn này, Minh Phúc cảm thấy như thời gian đã ngừng lại, và mọi lo âu, mọi điều cần giải quyết trong cuộc sống đều trở nên nhỏ bé đến lạ.
"Mọi người đều nói rằng tình yêu có sức mạnh diệu kỳ," - anh nói, ánh mắt thả trôi dõi theo những vì sao - "Và ta cảm nhận được điều đó khi ở bên em."
"Em cũng vậy," - Minh Phúc thì thầm, cảm giác trái tim mình đập rộn ràng - "Đêm nay, em không chỉ tìm thấy tình yêu mà còn tìm thấy mảnh còn thiếu của chính mình nữa."
Và giữa khoảnh khắc huyền diệu này, liệu nó có là một câu chuyện cổ tích giữa thực tại, hay là những giấc mơ, cả hai đều biết rằng những gì còn lại trong họ là sự luyến tiếc khi lính gác gọi hai người trở về bữa tiệc, tham gia phần đối chữ tiếp theo.
Và rồi, đêm càng sâu, và quyết tâm của người đàn ông kia cũng lớn dần lên. Anh dẫn Minh Phúc rời khỏi sảnh tiệc đông đúc, trốn ra sau sân thượng tĩnh lặng dưới ánh trăng, bước chân vội vã lướt trên đá cuội. Trong không gian yên tĩnh này, cách xa những ánh mắt tò mò, anh quay sang Minh Phúc và hỏi.
"Em có dám tháo bỏ chiếc mặt nạ này không? Để lộ ra con người thật của mình, người đã khiến ta không thể rời mắt."
Minh Phúc chần chừ, cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lồng ngực. Cậu từ từ tháo bỏ chiếc mặt nạ, trái tim đập nhanh hơn khi ánh mắt anh như xuyên thấu vào tâm hồn cậu. Sự bất an len lỏi, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của người đối diênj khiến cậu cảm thấy vững vàng hơn bao giờ hết.
Anh bật cười sảng khoái, rồi cũng hạ chiếc mặt nạ xuống, khuôn mặt đẹp trai hiện ra, vừa huyền ảo vừa thực tế, đôi mắt mang theo vẻ từng trải của nhiều thế kỷ. Minh Phúc cảm thấy như bị cuốn vào những sâu thẳm ẩn giấu dưới đôi mắt ấy, như thể lần đầu tiên thấy người đối diện không chỉ là một người bí ẩn, mà là một phần của định mệnh, một sự kết nối mà cả hai đều không thể phủ nhận.
"Em của ta ơi, thậm chí em còn chưa biết ta tên gì." - anh khiến Minh Phúc lúng túng nhưng giọng người đàn ông kia trở nên ấm áp hơn bao giờ hết - "Bây giờ chúng ta đã không còn là những người lạ mặt nữa. Tên đầy đủ ta là Alexander Augusta Eugenia Trường Sơn, và ta là người thừa kế của vương triều Elyriara."
Những lời nói của anh như một cơn gió nhẹ, cuốn trôi mọi lo lắng trong lòng Minh Phúc. Cậu cảm thấy như cả thế giới đã dừng lại trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại hai người họ với những bí mật và cảm xúc không thể nói thành lời.
"Anh... ngài là người thừa kế?" - Minh Phúc thốt lên, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, không phải chỉ vì danh phận, mà còn khó hiểu bởi cơ duyên nào khiến cậu va vào hoàng tử đương triều vậy - "Điều này... sao có thể? Nhưng tại sao ngài lại đến đây, giữa đêm tiệc Masquerade?"
"Bởi vì ta muốn tự do," - anh thổ lộ, - "Ta muốn tìm kiếm tình yêu thật sự và không bị áp lực từ trọng trách của gia đình khi phải chọn một quý tộc. Ta cũng không biết tại sao lá thư mời lại lạc đến nhà em, nhưng ta cảm ơn ai đã tạo nên phép màu này."
Trường Sơn nói tiếp, nét mặt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Và đó cũng là lý do mà ta không thể sống một cuộc đời bình thường như em, mọi thứ đều được định sẵn cho ta từ khi ta mới chào đời, và đôi khi ta cảm thấy như mình bị giam cầm trong một chiếc lồng vàng. Đêm nay là cơ hội duy nhất để ta trốn khỏi tất cả và được là chính mình, không phải là một người thừa kế hay một công tước, mà chỉ là một chàng trai tên Trường Sơn, người vừa tìm được một nửa của mình. Và khi gặp em, ta biết mình đã tìm thấy điều đó."
Minh Phúc cảm nhận được nỗi cô đơn trong lời nói của Trường Sơn, chia sẻ của anh như từng con sóng dữ dội đập vào trái tim cậu. Cậu bước gần hơn, chạm nhẹ vào cánh tay anh.
"Nhưng không phải ai cũng có cơ hội như ngài. Ngài có thể làm điều mình muốn, có thể sống theo cách của riêng mình."
"Đúng, nhưng cái giá phải trả cho tự do ấy là không hề nhỏ," - anh đáp, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn - "Ta luôn phải đối mặt với áp lực của dòng tộc, với những kỳ vọng mà mọi người đặt lên vai ta. Em không thể tưởng tượng được cảm giác phải luôn là một biểu tượng của vương quyền, một chiếc mặt nạ của sự hoàn hảo mà không bao giờ có thể trở thành chính mình."
"Ngài không sợ sao?" - Minh Phúc ngây ngô hỏi, giờ trong đầu em ngập tràn lo lắng về sự an toàn của anh.
"Ta đã sẵn sàng cho mọi thứ. Em là lý do mà ta cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết." - Trường Sơn thầm thì, ánh mắt rực rỡ như những vì sao - "Ta không cần phải là một người thừa kế hoàn hảo trong mắt mọi người; ta chỉ cần là người mà em yêu."
Khoảng cách giữa họ dường như ngắn lại, như thể những lời nói đã dệt nên một sợi dây liên kết vững chắc. Minh Phúc thấy sự chân thành trong đôi mắt của Trường Sơn, và cậu biết rằng mình không chỉ là một chàng họa sĩ vô danh nữa; cậu đã trở thành một phần trong câu chuyện của anh.
"Nhưng em không muốn trở thành một phần của một trò chơi quyền lực, thưa ngài. Em muốn quay về căn nhà gỗ tồi tàn của em, ích kỷ sống cho chính mình," - Minh Phúc nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm - "Nếu ngài có thể thoát khỏi những ràng buộc đó, vậy tại sao không làm điều đó? Tại sao không cho phép bản thân được hạnh phúc?"
Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp nhưng mang theo buồn bã. - "Ta đã cố gắng tìm kiếm hạnh phúc trong thế giới này, nhưng đôi khi nó lại khó khăn hơn cả việc mang một chiếc mặt nạ. Nhưng đêm nay, khi em đứng trước ta, ta cảm thấy như mọi thứ đang thay đổi vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đều lặng im, để cho những cảm xúc ngập tràn vào không gian xung quanh. Hơi thở của họ hòa quyện, ánh trăng như chứng kiến từng giây phút quan trọng trong cuộc sống của họ. Họ không chỉ là hai người tình cờ gặp nhau trong một đêm huyền bí, mà là hai linh hồn tìm thấy nhau giữa muôn vàn những ràng buộc và áp lực.
"Cảm ơn em, Phúc," - Trường Sơn thì thầm, giọng anh ấm áp như nắng hạ - "Em đã giúp ta thấy rằng còn có một thế giới bên ngoài những kỳ vọng đó. Đêm nay, ta không chỉ là người thừa kế; ta còn là Trường Sơn, là một người đàn ông biết yêu và được yêu."
"Lúc nãy ngài cũng đã ước điều gì đó, phải không?" - Minh Phúc hỏi, giọng nói lấp lánh hy vọng che giấu đi nỗi buồn man mác trong lòng - "Dù cho thực tại có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể sống cho những giấc mơ ấy mà."
"Đúng vậy," - Trường Sơn gật đầu, kéo Minh Phúc vào một cái ôm thật chặt như khẳng định một lần nữa về lời tỏ tình của mình - "Và em đã giúp ta nhận ra rằng những giấc mơ hoang đường có thể trở thành hiện thực, miễn là ta dám theo đuổi chúng."
"Vậy ngài đã ước nguyện điều gì ở hồ nước vậy?"
"Ta nguyện ước, sẽ mãi có em trong đời."
Họ tiếp tục nói chuyện, những câu chuyện về giấc mơ, về những điều chưa được thực hiện và cả những nỗi sợ hãi đang ẩn giấu. Từng từ ngữ, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều như dệt nên một bức tranh về tình yêu và tương lai. Minh Phúc không còn cảm thấy bất an, mà thay vào đó là sự tự tin và sức mạnh, cảm giác rằng cậu có thể chạm đến những điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình.
"Khi mặt trời lên, tất cả sẽ trở lại như cũ, và hai ta sẽ phải tạm xa nhau" - Trường Sơn nói, ánh mắt anh tràn đầy nỗi buồn - "Nhưng ta muốn em biết rằng đêm nay sẽ là một kỷ niệm không thể nào quên. Dù có ra sao, em sẽ luôn ở trong trái tim ta."
"Ngài cũng sẽ luôn ở trong trái tim em," - Minh Phúc đáp, cảm xúc tràn ngập đọng thành giọt lệ nơi khoé mi, như thể mỗi câu chữ đều mang theo một phần của tâm hồn cậu - "Cảm ơn ngài vì đêm nay, và vì tấm thiệp vô tình đến nhầm địa chỉ."
"Hãy hứa với ta, Phúc," - Trường Sơn nói, giọng anh mang phần nặng nề nhưng không giấu được ấm áp cho cậu - "Hãy hứa rằng em sẽ không quên khoảnh khắc này, rằng em sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình và chờ ta đến, bất kể thế giới bên ngoài có như thế nào."
Rồi hai người đứng đó, tay trong tay, dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trăng, họ biết rằng đã có một điều gì đó thay đổi mãi mãi. Không chỉ là hai chiếc mặt nạ bị bỏ lại, mà còn là những bức tường giữa họ đã tan biến, để lại một tình yêu chân thành mới chớm nở.
Và, khi ánh sáng ban mai bắt đầu len lỏi qua những tán cây, phủ lên khu vườn một lớp sương mờ, Minh Phúc cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng. Thời khắc kỳ diệu mà cậu và người thừa kế vương quốc đã cùng nhau trải qua giờ đây sắp sửa kết thúc. Cảm giác như có một thứ gì đó đang rạn nứt bên trong, một mảnh ghép của cuộc đời cậu mà giờ đây có thể phải rời xa.
"Mặt trời sắp lên rồi."
Minh Phúc thì thầm trong vòng tay anh, ánh mắt nhìn về phía chân trời nơi những tia sáng đầu tiên đang ló rạng. Cậu ngước lên nhìn vào mắt Trường Sơn, nơi mà ánh sáng của ngày mới như phản chiếu những gì đẹp đẽ nhất trong cuộc sống cậu. Cậu biết rằng không chỉ là một đêm kỳ diệu mà là một khởi đầu mới, cho cả hai người.
"Em không muốn rời xa ngài," - cậu thành thật nói, nỗi buồn nghẹn lại trong cổ họng.
"Ta cũng vậy," - Trường Sơn thở dài, nắm chặt tay Minh Phúc hơn - "Ta còn phải giải quyết vài chuyện trước khi ta có thể tìm đến em, bởi ta không muốn em rơi vào nguy hiểm. Nhưng ta có thể hứa với em, rằng những điều ta nói đều xuất phát từ đáy lòng ta."
Họ ngồi đó, thân hình nhỏ nhắn của Minh Phúc nằm gọn trong lồng ngực anh ngắm bình minh, giữa cái se lạnh của buổi sớm mai, như thể thời gian đã ngừng lại, cho phép họ lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng. Minh Phúc cảm thấy hạnh phúc, với trái tim tràn đầy những kỷ niệm đẹp, nhưng cũng đầy ắp nỗi lo lắng về tương lai.
"Tương lai khó nói lắm," - Minh Phúc lẩm bẩm như chỉ cho một mình bản thân nghe - "Em không biết liệu chúng ta có thể gặp lại nhau không."
"Em hãy tin rằng ta sẽ tìm thấy em, dù cho có xa cách bao xa," - Trường Sơn đáp lời, và ánh mắt anh kiên định - "Mỗi bước đi trong cuộc sống sẽ dẫn ta tìm được em. Dù có phải vượt qua bao nhiêu khó khăn, ta sẽ không bao giờ từ bỏ."
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của hoa tươi và hơi ấm của ánh sáng. Minh Phúc cảm nhận được sự an ủi trong lời nói của Trường Sơn, như một vầng ánh sáng dẫn đường trong những lúc tối tăm.
"Vậy thì em sẽ tin ngài," - Minh Phúc đáp, lòng mình tràn ngập hy vọng - "Mỗi lần ngắm bình minh ló rạng, hãy nhớ em luôn nhớ ngài."
"Và em sẽ mãi là tình yêu của ta," - Trường Sơn đáp lời, vòng tay siết chặt Minh Phúc hơn một chút.
Và khi nắm tay nhau rời khỏi khu vườn, để lại bí mật chỉ giữa hai tâm hồn đồng điệu, họ không chỉ rời xa một đêm kỳ diệu, mà còn là một khởi đầu mới cho những gì đang chờ đợi. Tình yêu của họ đã vươn ra khỏi những ranh giới thông thường, khẳng định rằng trong thế giới này, điều kỳ diệu có thể trở thành hiện thực.
"Ta sẽ không chỉ sống mãi trong những giấc mơ," - Trường Sơn xoa đầu Minh Phúc khi tiễn em đến cửa sau của cung điện - "Ta sẽ đến đón em, chờ ta nhé."
Cánh cửa khép lại, vạch ra ranh giới giữa hai thế giới với hai kẻ mộng mơ đứng ở hai nửa đối lập. Có một Minh Phúc dịu dàng mỉm cười vẫy tay với người em yêu, và có một Trường Sơn vừa lấp đầy trái tim với hi vọng và niềm tin.
---
"Rồi sao nữa ba ơi! Tiếp theo chàng hoàng tử chiến đấu như thế nào ạ? Liệu chàng hoạ sĩ và hoàng tử có đến được với nhau không?"
Em nhỏ níu gấu áo của ba Phúc, dụi đầu vào người cậu mè nheo, nhưng rồi tiếng hắng giọng ngoài cửa của ba Sơn, người vừa kết thúc công việc, đã chấm dứt tiết mục kể chuyện đêm khuya của hai chị em.
"Muộn rồi, hai đứa chúc ba Phúc ngủ ngon đi nào." - Trường Sơn tiến vào ôm lấy con gái, thơm má hai bé dỗ dành để hai cô công chúa đang bám dính lấy vợ anh chịu thả người.
'Ngày mai ba Phúc lại kể chuyện cho con nghe nữa chứ?"
"Nếu như hai bé vâng lời, thì ngày mai ba sẽ kể chuyện tiếp nha."
"Ngoắc tay hứa nhé!"
Chị lớn chu môi, dáng vẻ mang chút hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn chui vào chăn, trong khi cô em hào hứng nhắm mắt trước lời hứa của ba Phúc, bởi bé luôn tự tin mình giỏi nhất khoản này.
"Yêu ba Phúc và ba Sơn nhất!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro