Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bóng Đen Trong Gương

Căn phòng làm việc của Lâm dường như trở nên lạnh hơn khi anh đứng đối diện chiếc gương. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên mặt kính, tạo nên những đốm sáng mờ nhạt như những đôi mắt âm thầm quan sát. Hình ảnh phản chiếu của anh trong gương vẫn bất động, nhưng nụ cười kỳ lạ kia đã in sâu vào trong tâm trí anh, như một vết dao khắc lên trí nhớ.

Lâm lùi lại, mắt không rời khỏi mặt gương. Anh tự nhủ rằng những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác do áp lực công việc, nhưng một phần khác trong anh biết điều đó không đơn giản như vậy.

Điện thoại của anh đột ngột rung lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh vội vàng nhấc máy.

“Alo?”

“Bác sĩ Lâm, tôi là Minh.”

Lâm cảm thấy lạnh sống lưng. Anh siết chặt điện thoại, cố giữ giọng bình tĩnh. “Minh? Sao anh lại gọi giờ này?”

“Tôi chỉ muốn nhắc anh… đừng để mọi thứ đi quá xa.” Giọng Minh vang lên đều đều, nhưng lại mang theo một sự đe dọa ngầm.

“Anh đang nói về cái gì?” Lâm gần như hét lên.

“Tấm gương, bác sĩ. Anh biết rằng nó không chỉ đơn thuần là một vật dụng. Nó là cánh cửa.”

“Cánh cửa?”

“Phải. Một cánh cửa dẫn đến những thứ mà anh đã cố quên. Nhưng hãy cẩn thận. Một khi đã mở, anh không thể đóng lại.”

Trước khi Lâm kịp hỏi thêm, cuộc gọi đã bị ngắt. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lòng tràn ngập sự hoang mang và sợ hãi.

Đêm đó, Lâm không tài nào chợp mắt. Những lời của Minh cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. "Cánh cửa dẫn đến những thứ anh đã cố quên." Nhưng anh đã quên điều gì?

Hình ảnh ngôi nhà cũ và chiếc gương lại hiện lên trong tâm trí anh, như một mảnh ghép quan trọng trong trò chơi xếp hình mà anh không thể hoàn thành.

Đến gần sáng, khi ánh bình minh bắt đầu ló rạng, Lâm quyết định rằng anh cần phải tìm ra sự thật. Anh không thể để nỗi sợ này tiếp tục bủa vây mình.

Ngày hôm sau, Lâm tìm đến một người bạn cũ – Tiểu Tuyết, một nhà nghiên cứu tâm lý học và siêu hình học. Tiểu Tuyết từng là bạn học của anh ở trường đại học, và dù hai người đã mất liên lạc một thời gian dài, nhưng Lâm biết rằng nếu ai có thể giúp anh hiểu về chiếc gương và những hiện tượng kỳ lạ, thì đó chính là Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết sống trong một căn nhà nhỏ đầy sách vở và các đồ vật cổ xưa. Khi Lâm bước vào, anh ngay lập tức bị thu hút bởi không gian trầm mặc và kỳ bí của nơi này.

“Lâm? Lâu rồi không gặp. Sao hôm nay lại ghé thăm tôi thế?” Tiểu Tuyết hỏi với vẻ tò mò.

“Cậu có tin vào những thứ… không thể giải thích được không?” Lâm bắt đầu, cảm thấy ngượng ngùng khi phải kể về những gì anh đã trải qua.

Tiểu Tuyết mỉm cười, rót một tách trà nóng cho Lâm. “Nói tôi nghe xem. Chắc chắn cậu không tới đây chỉ để hỏi vu vơ.”

Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện, từ cuộc gặp với Minh, ngôi nhà cũ, đến chiếc gương và giấc mơ kỳ lạ. Tiểu Tuyết im lặng lắng nghe, không ngắt lời.

“Cậu nói rằng hình ảnh trong gương đã nở nụ cười với cậu? Và Minh nhắc đến việc chiếc gương là một ‘cánh cửa’?” Tiểu Tuyết hỏi sau khi Lâm kết thúc câu chuyện.

Lâm gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng. “Cậu nghĩ chuyện này là gì? Tôi có đang mất trí không?”

Tiểu Tuyết lắc đầu. “Không. Tôi không nghĩ cậu mất trí. Nhưng tôi tin rằng chiếc gương đó không phải là một chiếc gương bình thường. Nó có thể là một vật dẫn – một cầu nối giữa thực tại của chúng ta và một… thực tại khác.”

“Thực tại khác?” Lâm hỏi lại, cảm giác lạnh buốt lan khắp người.

Tiểu Tuyết đứng dậy, lấy từ giá sách một cuốn sổ cũ kỹ với bìa bằng da nâu đã sờn. Cô lật giở các trang, cuối cùng dừng lại ở một hình vẽ của một chiếc gương.

“Đây là tài liệu tôi đã nghiên cứu từ lâu. Trong nhiều nền văn hóa, gương được coi là cánh cửa dẫn đến thế giới khác. Người ta tin rằng hình ảnh trong gương không chỉ phản chiếu ta, mà còn phản chiếu những gì ta không muốn thấy – những ký ức bị chôn vùi, những mặt tối của tâm hồn.”

Lâm nhìn chằm chằm vào hình vẽ, trái tim đập loạn nhịp.

“Nhưng tại sao Minh lại biết về chuyện này? Và tại sao tôi lại cảm thấy như… mình có liên quan đến mọi thứ?”

Tiểu Tuyết nhíu mày, như đang cân nhắc điều gì đó. “Có thể Minh không phải người bình thường. Hoặc cậu ta đã từng trải qua điều tương tự. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là chiếc gương. Cậu cần đối mặt với nó và tìm ra sự thật.”

Tối hôm đó, Lâm trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Anh đứng trước chiếc gương, cảm giác như đang đối mặt với chính kẻ thù của mình.

“Anh muốn gì ở tôi?” Lâm thì thầm, giọng khản đặc.

Chiếc gương không trả lời, nhưng hình ảnh phản chiếu trong đó dường như dao động nhẹ, như thể mặt kính là mặt nước vừa bị khuấy động.

Rồi, ánh sáng trong phòng vụt tắt.

Lâm hốt hoảng, quờ quạng tìm công tắc đèn, nhưng không có gì xảy ra. Không gian chìm trong bóng tối hoàn toàn, ngoại trừ ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc gương.

Trong ánh sáng đó, hình ảnh của Lâm không còn là chính anh. Thay vào đó, anh thấy một người đàn ông với đôi mắt tối tăm và nụ cười lạnh lẽo.

“Ký ức không bao giờ biến mất, Lâm. Anh chỉ đang chạy trốn. Nhưng giờ đây, anh không thể chạy xa hơn nữa.”

Hình ảnh trong gương bước tới gần, như thể muốn xuyên qua mặt kính.

Lâm lùi lại, trái tim đập thình thịch. “Ngươi , ngươi là ai?!”

Người đàn ông trong gương chỉ cười. “Tôi là anh. Nhưng cũng không phải là anh. Tôi là tất cả những gì anh đã cố quên đi.”

Khi câu nói vừa dứt, Lâm cảm thấy mặt đất như rung chuyển, và một lực kéo mạnh mẽ hút anh về phía chiếc gương. Anh hét lên, nhưng không ai trả lời.

Rồi mọi thứ tối sầm.

____________Hết chương 4.___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi