Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đêm của hai ta

Khi cậu mang đĩa thức ăn lên phòng, Yui đang ngồi trên mép giường và đang nhìn vu vơ đi đâu đó. Làn da trắng mịn của cô ấy đang lấm tấm vài giọt nước thấm qua lớp áo sơ mi mỏng vì chắc có lẽ cô ấy vừa tắm. Những đường nét thanh mảnh quyến rũ của một người con gái hiện ra trước mắt cậu một cách vô tình.

"Thức ăn... anh đã đem lên rồi này..."

Cậu nhanh chóng quay mặt đi nhanh hết sức có thể khi Yui nhận ra cậu. Cô ấy dường như không để ý rằng bản thân đang ăn mặc một cách lộ liễu, chìa tay ra nhận chúng với một lời cảm ơn nho nhỏ.

"Cảm ơn anh."

Ngay khi cô ấy nhận đĩa thức ăn, cậu cũng bắt đầu ăn phần của mình. Sau đó bữa ăn kết thúc và cậu lại làm công việc mang đĩa thức ăn xuống trả cho nhà bếp của guild.

Cậu lên phòng và Yui vẫn còn đang ngồi trên mép giường. Cơ thể cô ấy đang run rẩy, điều đó khiến cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo vì có thể đó là tác dụng phụ sau khi được hồi sinh.

"Em ổn chứ...?"

Đáp lại sự lo lắng của cậu, cô ấy chỉ khẽ lắc đầu và nói rằng "Em không sao cả... chỉ là do hơi lạnh, một lúc nữa sẽ hết thôi ạ..."

Nhưng thực sự thì trông không phải như vậy. Yui chắc chắn đang cảm thấy rất lạnh, cơ thể cô ấy đang run rẩy mỗi lúc một nhiều. Cậu đã từng đọc qua rằng loài mèo giữ thân nhiệt rất kém, có lẽ với cô ấy cũng vậy.

Cậu vội vã đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng thứ để giữ ấm cho cô ấy. Nhưng không còn quần áo nào để cô ấy thay, cũng như không có chăn. Nhận thấy vẻ lo lắng của cậu, cô ấy cười gượng.

"Không sao đâu ạ... em đã nói rằng một lúc nữa sẽ hết..."

Vừa dứt câu, tiếng hắt xì vang lên trong phòng.

"Ban đêm sẽ rất lạnh, anh sẽ làm gì đó..."

Cậu định mở cửa phòng tìm chị Saya để hỏi về chăn thì Yui cất tiếng gọi lại.

"Nếu anh ôm em một lúc... điều đó có thể sẽ giúp được..."

Cậu giật mình vì lời đề nghị ấy và quay lại để xác thực. Hai gò má của Yui đang ửng hồng lên với một sự ngượng ngùng đầy dễ thương.

"Ô,ôm... ý em... là..."

Cô ấy muốn dùng thân nhiệt của cậu để sưởi ấm. Điều đó không có gì là lạ, tuy nhiên đây lại là một vấn đề rất lớn khi làm như vậy.

Yui gật đầu và xấu hổ nhìn xuống đất.

Cậu không chắc có thể làm vậy. Nhưng cơ thể của Yui đang run lên. Cô ấy chắc chắn đang cảm thấy rất lạnh, cậu không thể cứ thế làm ngơ được. Vì vậy cậu quyết địch gạt đi những điều linh tinh trong đầu, đây chỉ là để giúp giữ ấm cho cô ấy mà thôi.

"Được rồi... nhưng liệu nó có ổn... em thực sự muốn vậy chứ...?"

Cô ấy đã gật đầu một lần nữa. Cậu không thể hỏi thêm gì bởi sẽ càng trở nên khó xử nếu cứ tiếp tục hỏi.

Cậu đến bên và ngồi sát cạnh Yui. Cô ấy nhìn cậu rồi nhìn xuống đùi, chạm nhẹ vai vào cậu. Sự run rẩy đang truyền sang, cậu có thể cảm nhận được nó, cùng với đó là thứ hương thơm của con gái đang phảng phát trong bầu không khí.

Cậu nín thở, lấy hết can đảm từ từ vong tay qua eo cô ấy. Nhịp tim cậu dần một nhanh hơn, đầu óc cậu choáng váng. Trong vòng tay cậu là một cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt đang run rẩy vì lạnh. Đây là lần đầu cậu làm vậy cùng một người con gái. Điều này thật kì lạ, trái tim cậu đập rộn ràng.

Cậu nhớ lại khi thổ lộ với cô ấy và bắt đầu trở nên xấu hổ, song một lần nữa lại cố gắng đè nén chúng vì không muốn cô ấy biết.

Một lúc đã trôi qua và cơ thể nhỏ nhắn ấy đã không còn run nữa. Cậu biết không thể tiếp tục nữa nên bỏ tay khỏi eo Yui, có lẽ Yui sẽ không thích nếu làm như vậy quá lâu...

Tuy nhiên cô ấy đã giữ tay cậu lại trước khi có thể bỏ ra và khẽ thì thầm.

"Em muốn được như vậy thêm chút nữa..."

Yui tựa trán vào ngực cậu và đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên đó.

"Tại sao lúc đó anh lại mua em về...? Bất cứ ai cũng đều ghét em vì em khác biệt..."

Cậu không biết tại sao cô ấy lại hỏi vậy và trở nên có chút bối rối.

"Em không đáng ghét chút nào. Với anh họ thực sự đã sai lầm... Em không hề khác biệt, em rất dễ thương..."

Cô ấy ngước nhìn lên.

"Em dễ thương...?"

"Đúng vậy, em rất dễ thương và xinh đẹp..."

Hai má Yui ửng hồng.

Yui thực sự là một cô gái dễ thương và về nhan sắc cô ấy không hề thua kém bất kì ai. Cô ấy giống như một tạo vật hoàn hảo của đấng tạo hóa vậy.

Cô ấy thì thầm một lần nữa trong vòng tay cậu.

"Bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc..."

Nước mắt dâng lên trong khóe mi của Yui. Cậu nhìn thấy một nụ cười hạnh phúc đang nở.

"Em muốn bên anh mãi mãi."

Trái tim cậu không ngừng đập rộn ràng khi cô ấy nói rằng muốn bên cậu mãi mãi. Cậu ôm chặt lấy cô ấy.

Cậu sẽ bảo vệ cô ấy với tất cả mọi thứ có thể. Cậu yêu Yui, cậu không thể từ chối được điều đó thêm một lần nào nữa.

"Xin hãy luôn bên cạnh anh..."

Yui choàng nhẹ lấy cổ cậu và chuyển vào lòng cậu.

Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại mình cậu và Yui, những sự tồn tại khác đều bị xóa nhòa bởi một nụ hôn nhẹ nhàng.

Gần hơn, khoảng cách khuôn mặt của cả hai dần được thu hẹp. Hơi thở của Tui cậu có thể nghe rõ, khuôn mặt dễ thương của cô ấy cậu có thể thấy rõ, và cả bờ môi quyến rũ màu cherry đó.

Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mà cậu chưa kịp địch hình và không còn kịp thời gian để tỏ ra bối rối.

Môi chạm môi.

Bờ môi của cô ấy mềm mại, ẩm ướt và ngọt ngào. Cậu cảm nhận được nhịp thở gấp gáp đang phả lên cổ. Đêm nay cậu muốn chiếm hữu cô ấy.
_____________________________

Nắng sớm ban mai rọi qua khung cửa sổ, rọi xuống khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương đang say giấc nồng trong vòng tay Yuko.

Đôi tai mèo trên đầu khẽ động đậy và cô nàng dần thức giấc.

"Un~"

"Em dậy rồi à?"

Yui nhìn cậu với ánh mắt ngây ngô ngái ngủ, dụi đầu vào ngực cậu nũng nịu.

"Em chưa muốn dậy đâu... mệt lắm..."

"Thôi nào, em tự dậy mà..."

"Ư..."

Cậu xoa đầu cô nàng.

"Anh có điều này muốn nói với em."

"Điều gì vậy ạ?"

"Sau hôm qua, anh cảm thấy cơ thể anh có rất nhiều thay đổi."

Yui nghiên đầu dễ thương.

"Là sao ạ?"

"Anh không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào. Cứ như anh mất cảm giác về điều đó."

Cô nàng nhíu mày suy ngẫm.

"Em cũng cảm thấy vậy..."

Rồi trở nên e thẹn.

"...Vì tối qua... anh..."

"Ah... thôi được rồi! Chúng sẽ không bàn đến chuyện đó nữa!"

Yuko dấu khuôn mặt đỏ lựng của mình lôi tấm bảng kĩ năng khỏi túi áo.

Yui xích lại gần cậu để nhìn rõ chỉ số trên đó. Cả hai người cùng nhạc nhiên.

_______________________________

Yuko

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Chủng tộc: ?

Cấp độ: 1

Thiên chức: ?

Sức mạnh: 500

Ma pháp: 500

Kháng lực: 500

Kháng phép: 500

Thể lực: ???

Nhanh nhẹn: 500

May mắn: 0 [-1]

Thông minh: 51

Kĩ năng:

-Tái tạo vô hạn <Bị động>

-Thông Hiểu Ngôn Ngữ

-Triệu Hồi Thần Khí Nightmare

Danh hiệu: Kẻ du hành giữa hai thế giới, Kẻ nghịch đảo luân hồi, Kẻ trở về từ cõi chết, Kẻ thống trị sự sống và cái chết, Kẻ bất tử.

_________________________________

"Có thật nó là của anh không?"

"Đúng vậy mà, tên anh ngay đây này."

"Nhưng đó có lẽ là sự nhầm lẫn?"

"Sao lại có thể thế được!?"

"Vì lúc trước anh rất... ừm... hơi yếu mà..."

Câu nói gây ra viết thương trí mạng trong lòng Yuko khiến cậu cảm thấy xấu hổ và hắng giọng.

Nhìn vào bảng trạng thái chữ bất tử ở đây và cả kĩ năng [Tái sinh vô hạn] này có ý nghĩa gì?

"Em có biết về những thứ này là gì không?"

"Có ạ."

"Vậy nó như thế nào?"

"Nó hơi khó... giải thích... Em có thể mượn tay anh để làm ví dụ được không ạ...?"

"Ah... không có vấn đề gì."

Yuko chia tay ra.

Yui nắm lấy bàn tay cậu với đôi tay nhỏ bé của mình. Rồi sử dụng móng vuốt cào nhẹ lên da cậu, tạo nên một vết xước nhỏ.

Hơi ngạc mình vì cô nàng làm thế, tuy nhiên điều làm cậu ngạc nhiên hơn cả chính là vết thương ngày lập tức lành lại.

"Vì anh có khả năng tự tái tạo, nên theo lí thuyết... anh không thể chết, việc đó cũng đồng nghĩa với bất tử."

Một khả năng thật đáng sợ, chính cậu, người sở hữu khả năng đó vẫn cảm thấy nó thật đáng sợ.

"Ah... ra là vậy..."

Yuko đã thực sự trở nên mạnh mẽ, không còn là một kẻ vô dụng như trước nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng cậu có thể bảo vệ Yui bằng chính sức mình.

Nhắc đến đó cậu bỗng nhớ lại chuyện đêm qua. Yuko giật mình khi nhìn cô nàng.

"À... em bảo nhiêu tuổi rồi..."

Trông Yui mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Nếu là như vậy thật, Yuko sẽ thực sự là mắc một tội nghiêm trọng về quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên.

Nhưng cô nàng bỗng trở nên bối rối trước câu hỏi ấy.

"E-em... đã hơn... bốn trăm... tuổi..."

"May quá... Huh!? B-b-bốn trăm!?"

"Ưm..."

"Khoan đã... anh đang cảm thấy hơi sốc, đợi anh một chút."

Bốn trăm tuổi, một khoảng thời gian quá dài đối với tất cả các sinh vật. Nếu là thật thì chắc chắn cậu đã...

Sau một vài phút Yuko cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Bởi đây là một thế giới mạng những phép màu kì lạ, không gì là không thể xảy ra cả.

"Anh có một thắc mắc. Làm thế nào mà... em không già đi vậy...?"

Yui khẽ lắc đầu.

"Em không biết nữa... Từ năm mười sáu tuổi cơ thể em đã ngừng phát triển..."

Yuko vẫn còn rất nhiều điều cần hỏi, ví dụ như sao cô ấy vẫn còn tri... Tuy nhiên chắc chắn đó là điều không nên hỏi.

"Anh hiểu rồi, mà kệ đi, anh khi quan tâm đâu."

"Thật chứ ạ...?"

"Ừm anh sẽ khó coi em là một bà già bốn trăm tuổi đâu..."

"Ư... sao anh..."

"Anh đùa đấy~"

Yuko nở nụ cười rạng rỡ, và đó cũng là lần đầu tiên cậu có thể làm như vậy từ khi đến với nơi này. Còn Yui thì tỏ ra giận dỗi những cuối cùng cũng đã tha thứ khi cậu xin lỗi.

"Mà chúng ta nên ăn thôi nhỉ? Giờ có lẽ đã trưa rồi đấy."

"Vâng, em cũng đói rồi."

Sau đó cậu chọn một bàn còn trống trong phòng ăn cùng nhau ngồi xuống. Đó cũng là lúc gặp chị Saya.

"Dungeon, guild có cho phép em đến đó không ạ?"

"Không vấn đề gì đâu, nhưng đó là nơi rấy nhiều người đã bỏ mạng. Chị khuyên em không nên đi."

"Nhưng em muốn thử sức mình."

Sau một hồi cò cưa, cuối cùng chị Saya thở dài.

"Thôi được rồi, em cứng đầu quá đấy. Nhưng nhớ phải ra cửa hàng trang bị đầy đủ rồi mới đến đó nhé."

"Em hiểu rồi."

Dường như tâm trạng của chị ta hôm nay không tốt lắm, có lẽ bởi việc về Mangust.


















































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro