Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.Linh

Nguyên tắc của nhân viên văn phòng là lúc nào cũng phải nở nụ cười giao tiếp dù bạn muốn hay không. Bởi vậy việc tươi cười khi đi làm chẳng biết từ bao giờ đã vô tình trở thành một cái mặt nạ khó chịu, ăn sát vào da thịt
Thật ra thì tôi cũng muốn sống thật lắm chứ, nhưng như vậy thì mọi người sẽ ghét tôi mất vì tôi là một kẻ khốn nạn mà. Nhìn xem con ả bàn bên lúc nào cũng ưỡn ra bộ ngực vĩ đại với mình luôn than thở mình là ế, không ai theo đuổi. Nhưng tôi đoán chắc rằng cô ta đã ngủ với hàng tá người r đó chứ. Nhìn kìa thằng khọm giám đốc lại nhìn chằm chằm vào mông tôi rồi, lão ấy đầu hai thứ tóc r mà thì thoảng vẫn cố gắng dòm ngó nhân viên nữ chúng tôi. Thật là đáng kinh tởm mà. Lại còn nói hôm qua tôi thấy con ả trưởng phòng đang dan díu với thằng cha nào đó. Chắc chắn ả là gái điếm vì chỉ có gái điếm mới san sát cái người của ả với trai như vậy.
Gần nhà tôi có 1 tên gớm ghiếc.Mặt mụn, tay chân cục mịch... Cơ bản là xấu đén mức thậm tệ.  Hắn hay mua đồ ở củ hàng tiện ích cuối con phố. Chiều nào đi ngang qua hắn tôi đều cảm thấy thật ghê tởm khi phải hít chung bầu không khí với tên này. Vậy đó, khốn nạn.
Hôm nay tăng ca trễ hơn mọi ngày.  Lão giám đốc dở hơi đòi sửa lại số liệu cho đến phút cuối nên thành ra là tan làm muộn. Vội vàng tạt ngang qua cửa hàng tiện ích mua chút đồ ăn cho bữa tối, tôi lại gặp tên mặt mụn kia rồi. Chả hắn vẫn không cải thiện nổi cái khuôn mặt gớm ghiếc ấy của hắn, tôi nghĩ thầm. Nhưng hôm nay, hắn có vẻ khác mọi hôm, khi đang đứng ở quầy bia rượu tôi tình cờ phát hiện hắn đang nhìn tôi.Dường như hắn biết được ánh nhìn của mình đã bị bắt gặp, hắn cười chào lại lộ hàm răng xô lệch, thô thiển ra. Ewwwww, đã gớm rồi còn gớm hơn. Nhìn hắn tôi chợt cảm giác lợm lợm ở ngay cổ họng , tôi mặc kệ hắn, tôi bước nhanh ra quầy tính tiền.Trên đường về, tay xách tay mang khiến cho bước chân tôi có phần chậm chạp.Con đường hôm nay vắng vẻ lạ thường. Không một bóng người, thi thoảng đền đường lại chớp vài cái. Đang chìm trong suy nghĩ miên man thì tôi chợt nghe tiếng bước chân đằng sau. Cứ đều đều nhịp nhịp như đang đuổi theo thứ gì đó.Từng bước từng bước lại lớn dần hơn. Tôi cảm thấy nếu như đó là một kẻ xấu thì sao, dạo gần đây có mấy tên nghiện hay chặng đường xin đểu lắm. Nói rồi tôi tăng tốc nhanh hơn.tiếng chân đằng sau cũng mỗi lúc một lớn. Tôi chạy gần như sắp khóc đến nơi thì tình cờ người đằng sau vượt lên trước. Một gã đội mũ kín mít. Khốn nạn thật mà. Làm tôi giật cả mình. Nhưng hình như theo gã là một mùi hương gì đó thoang thoảng thì phải?. Mặt đất tối sầm lại.  Mắt tôi nặng trĩu, mất dần ý thức
Tỉnh dậy, xung quanh là một màu tối đen. Cơ thể tôi mỏi rã rời, cố cữ động cánh tay, nhưng phát hiện tay chân tôi đang bị trói chặt trên mộ cái ghế. Tôi cố gắng nhúc nhích mọi phần trên cơ thể chợt phát hiện ra răng của mình đã bị bọc bằng thứ gì đó như silicone. " Có ai không, làm ơn cứu tôi" tôi kêu lên trong tuyệt vọng, cố vẫn vùng làm sao thoát ra khỏi tình huống này thì tiếng cửa phát lên. Kéttttt kẹttttt... Tiếng bước chân lộp cộp vang lên. " Ai đó? Làm ơn hãy cứu tôi" tôi khẩn thiết cầu xin. Nhưng không một tiếng trả lời. Tôi cố gắng đe doạ:" có phải anh là kẻ đã mang tôi đến đây đúng không? Đây là tội bắt cóc đó, tôi có thể kiện anh và cho anh mọt gông"
Khục khục... Hahahahahahaha.... Tiếng cười khàn đục vang lên. " Em nghĩ ai sẽ bắt được tôi nào, ở đây chỉ có TÔI và EM thôi". Tôi van nài:" xin anh đấy hãy thả tôi ra đi, tôi với anh không thù không oán, tôi cũng không biết anh là ai, xin anh..." Tôi dường như sắp khóc rồi, như một con tôm đang giãy dụa khi mắc cạn, tôi quặng người cầu xin.
" Có, em có biết tôi, tôi không được đẹp, mặt đầy mụn, răng thì lưa thưa xô lệch, được đứng gần em thế này thật là hạnh phúc quá" hắn vừa nói vừa ra sức hít lấy hít để bên tai tôi. Răng thưa, xô lệch,mặt mụn... Là tên đó sao? Tên mặt mụn sống gần nhà tôi sao?Tôi cố gắng khiến hắn động lòng thả tôi ra:" anh à giữa chúng ta không thù không oán sao anh lại bắt tôi? Nếu anh có oan ức gì trong cuộc sống thì tôi có thể giúp anh mà". Chó chết, thằng này, mày đừng hít sát người tao cái coi. Tôi tiếp:" anh hãy thả tôi ra đi, tôi bảo đảm sẽ không báo cảnh sát đâu. Đây sẽ là một bí mật giữa hai ta, nhé?". " Thả em ra? Em nghĩ tôi là thằng ngu chắc, tôi biết em thích ăn gì, thích mặc gì, kể cả việc em sống giả tạo nữa. Nhưng mặc kệ cái điều đó, tôi yêu em, có được không? Ôi mình đang làm gì thế này, mình bày tỏ với cô ấy rồi..."" Thằng chết tiệt kia mày nghe đây, mày nghĩ mày là ai mà dám nói mấy lời dơ bẩn đó, mày mở trói cho tao mau lên, bằng không khi tao thoát được ra tao sẽ thiết con cu dơ bẩn của mày" tôi không thể chịu đựng nữa rồi. Càng nói hắn càng làm cho tôi cảm thấy nôn mửa. Hắn nghĩ hắn là ai chứ?
"Đúng là em của mọi khi rồi, giả tạo mệt quá em nhỉ? Nhưng dù vậy anh vẫn yêu em rất nhiều" tôi chửi rủa hắn, tôi mềm mỏng với hắn mong hắn cho tôi ra khỏi cái nơi chết tiệt này." Đúng là cô gái đanh đá đánh yêu, em biết không anh có thứ có thể giúp em bộc lộ con mãnh thứ trong người em đấy". Nói rồi hắn bóp chặt miệng tôi, từ cổ họng tôi nuốt xuống từng đợt chất lỏng để không phải  chết ngạt. Khụ khụ khụ..." Em biết không? Thứ này sẽ có tác dụng tròn vài phút tới, nhưng để tăng thêm chút gia vị, anh sẽ để điều hoà ở nhiệt độ thấp nhất" nói xong hắn bỏ đi bỏ tôi lại một mình.
Tôi lại một mình ở cái nơi khỉ ho này. Chết tiệt lạnh thật. Hắn cho cái nhiệt độ gì mà thấp thế. Mà hắn bắt mình nuốt cái gì vậy. Chả lẽ là thuốc độc? Mà hình như cơ thể đang ấm lên thì phải... Đang miên mang suy nghĩ tôi chợt nhận ra cơ thể mình đang ấm lên. Không phải theo kiểu được làm ấm, mà nóng phần dưới. Cảm giác bứt rứt đang dần bao trọn lấy cơ thể tôi. Tôi nhận ra bướm mình đang dần trở nên ẩm ướt. Hơi thở tôi bắt đầu khó nhọc. "Chết tiệt chết tiệt, thằng khốn khiếp, mày tính làm gì tao". Tôi cố gắng cọ xát xoa dịu cơn bức rức nhưng cái lạnh bên ngoài đối chọi với cái nóng bên trong người làm cho cơn hứng trở nên rõ rệt hơn. Khoảng một lúc sau tên đó quay trở lại " nhìn em như thế này tôi đoán em đã sẵn sàng rồi nhỉ?" Hắn vừa nói vừa cười khúc khích. " Thằng khốn mày tính làm gì tao?"tôi thở trong khó nhọc hỏi." Em đoán xem chúng ta sẽ làm gì nào" lại thêm một trận khúc khích nữa..."thằng chó đẻ m nên đi chết đi...A...." Đang lớn tiếng chửi thì cảm giác nhột nhột ở ngực khiến cho tôi phát ra tiếng. Chết tiệt, mình rên ư, mình không cho phép. " Rồi em sẽ mãi là của tôi, của riêng tôi mà thôi" tôi cảm nhận được hơn thở của hắn đang tiến lại gần, đầu lưỡi của hắn lướt nhẹ trên vành tai tôi, chơi đùa với nó... Ah... Lại một tiếng rên nữa được cất lên. Tại sao tôi lại mất giá như vậy dù cho cái cảm giác ấy có như thế nào tôi cũng sẽ không khuất phục. Lưỡi của hắn đã lướt xuống tới cổ tôi rồi. Hắn hôn nhẹ quanh cổ, đôi tay mân mê đầu nhũ hoa.Bóp nhẹ nhàng từng chút một. Tôi vùng vẫy nhưng vô ích. Đôi tay dơ bẩn của hắn vạch trần từng thớ vải trên người tôi ra. Hắn mút núm vú tôi, như một đứa trẻ khát sữa thô bạo vô cùng. Tôi lớn tiếng chửi rủa trong vô vọng. Tôi chỉ hy vọng rằng có ai đó đến và cứu vớt tôi ra khỏi cái tên dơ bẩn này. Khỏi cái cơn nóng bức này. Từng cái chạm của của hắn làm dịu đi cái nóng trong người tôi. Tôi cố gắng trách  tay hắn nhưng cơ thể tôi bất lực uốn éo. Lưỡi của hắn đang nhảy múa trên rốn tôi. Đôi bàn tay thôi thiển đần luồn vào mép quần lót và một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi. " Em xem này, dâm thủy của em đã chảy ra nhiều đến thế này, em biết không? Chúng có mùi dìu dịu thật dễ chịu" " thằng khốn khiếp, mạt hạng, thằng biến thái bẩn thỉu" tôi nguyền rủa hắn bằng những lời lẽ khó nghe nhất. Tôi rủa cả dòng họ, tổ tiên, cha mẹ hắn nhưng hắn mặc kệ điều đó luồn vào quần lót chơi đùa với bướm tôi. Ngón tay của hắn day nhẹ hột le, vuốt ve hai bên mép cửa. Mỗi động tác của hắn tôi đều cố gắng không để phát ra tiếng rên nhục nhã đó, nhưng vẫn phát ra vài tiếng Ưm nhè nhẹ.
Bỗng chốc cái lưỡi nhám xàm của hắn liếm vào phần dưới của tôi. Bất chợt cả cơ thể tôi ưỡn nhẹ lên kèm theo tiếng rên Ahh~ đầy dâm dục. hắn luồn lách khám phá bên trong hang động hắn húp soàn soạt nước từ trong ứa ra. Tay hắn nhào nắn bộ ngực tôi một cách si mê. Tôi bật khóc, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng phải đây là thứ tôi xứng đáng phải nhận lấy ư? Cả cơ thể tôi không ngưng uốn éo, phần vì muốn thoát khỏi cái lưỡi của hắn, phần lại khao khát hắn chạm nhiều hơn. Hơi thở của tôi nặng nhọc và nóng rực. Dù cho không gian chung quanh có lạnh đến mức nào, tôi vẫn cảm thấy vài giọt mồ hồ đang lăn nhẹ trên ngực tôi.Bỗng hắn dừng lại, tiếng kéo khoá vang lên. Tôi đã hy vọng rằng hắn sẽ dừng lại nhưng tôi thật ngây thơ. Tiếp đó miệng tôi bị nhét một vật to lớn vào. Thứ đó chèn sâu vào cuống họng tôi. Thứ mùi khai ngái của nó làm tôi choáng váng. Tôi biết nó là gì chứ, chỉ là tôi không muốn tin thôi. Hắn nắm đầu tôi đưa tới đưa luôn mạnh bạo. Tôi cố gắng dùng lưỡi đẩy ra nhưng nó lại vô tình liếm vào đầu khấc của hắn. Thứ đó của hắn bắt đầu to lên. Tôi ú ớ chửi rủa hắn. Đầu vẫn không ngừng bị hắn điều khiển. Qua một lúc hắn rút ra. Lờn vờn nó ngay mép dưới của tôi. "Tôi xin ạnh, đừng mà, tôi không thể làm vậy được xin anh mà"tôi van nài hắn. Giờ đây tôi cóc cần thể diện gì cả, tôi chỉ hi vọng hắn đừng đưa nó vào trong. " Tôi yêu em, vì vậy tôi sẽ vấy bẩn em, tôi sẽ khiến em chỉ nghĩ về nó mà thôi" dứt lời, hắn đâm mạnh vào bướm tôi. Cảm giác đột ngột, xé toạc cả cơ thể. Tôi ưỡn mạnh lên,   phát ra tiếng rên lớn. Từng nhịp từng nhịp hắn thúc vào tôi. Của hắn đang cọ xát bên trong tôi. Từng đợt khoái cảm dồn dập lên não. Tôi vừa khóc, vừa rên, vừa ước sao mọi chuyện trôi qua nhanh chóng. Cú thúc, từng cú đẩy khiến cho từng mạch máu trong tôi thét gào đòi hỏi nhiều hơn.Dâm thủy không ngừng chảy ra như suối, khiến cho chuyển động của hắn trở nên trơn tru. Hắn càng dập càng hàng say. Tôi càng khóc càng mê man. Tiếng rên, tiếng da thịt cọ vào nhau, nhưng giọt mồ hôi nóng hổi chảy đầy trên ghế. Tôi van xin, tôi khóc, tôi la, tôi rên nhưng cơ thể tôi lại đang sống thật với bản năng của mình, nó uốn éo, nó khao khát, nó thèm muốn từng cú nhấp, từng cú chạm của hắn.Đôi bàn tay thô ráp của hắn không ngừng sờ soạn khắp cơ thể tôi, của hắn không ngưng chạm vào sâu trong tử cung tôi. Rồi bỗng cơ thể tôi như thể có dòng điện chạy qua, cơn sóng khoái cảm đập vào não tôi làm nó tê liệt rồi lan toả khắp người tôi. Sau đợt đó bướm tôi trở nên nhạy cảm hơn, nó co giật bao bọc lấy của quý của hắn. Hắn lại cứ tiếp tục nhấp không ngừng. Một đợt, hai đợt thậm chí tới đợt thí ba, cơ thể tôi vẫn không dịu đi dưới tác dụng của thuốc. Còn hắn nhấp rất lâu rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cơ thể tôi dần làm quen với cặc của hắn. Nó chấp nhận, tôi cũng vô thức mở rộng hai bên để hắn tiến vào sâu thêm. Không biết đã trải qua bao lâu, tôi cũng không biết đã đạt qua bao nhiêu lần cực khoái. Hắn phun mạnh thứ tinh dịch của hắn vào trong tôi. Đợt phun đập mạnh, khiến tôi oằng mình đạt thêm một lần cực khoái. Vô tình miếng vải che mắt lỏng ra trượt xuống một bên. Trước mặt tôi là một tấm gương. A~ đây là tôi sao, một con điếm dâm dục,mặt đầy nước mắt, tóc tai rũ rượi bị địt bởi một con cặc của một tên xấu xí mà trước kia mình đã từng khinh bỉ sao. Tôi bất giác cười chua chát...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro