Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Để tránh mặt Biên Vanh, Biên Bá Hiền dọn vào nhà riêng của mình ở, Đinh Dương đứng ở cửa thuật lại lời bác sĩ dặn dò một lần, kế đến đặt thuốc dưỡng thai được kê ở nơi dễ thấy nhất. Trong lúc đó, cậu phát hiện một đôi giày em bé nhăn nhúm, trông giống như mới nhặt ở đâu về.

Đinh Dương không dám lộn xộn, chẳng qua đôi giày bẩn này để ở trên bàn thật sự rất khó coi, cậu tới gần phòng ngủ hỏi Biên Bá Hiền, tuy nhiên không có tiếng đáp lại.

Đinh Dương vào phòng ngủ xem thử, Biên Bá Hiền đang tựa ở đầu giường, rút từng điếu thuốc ra khỏi hộp, bóp nát trong lòng bàn tay, thuốc lá vung vãi khắp giường.

"Ngài đừng hành hạ thuốc lá như vậy, toàn là loại đắt tiền." Đinh Dương đau lòng lấy điếu thuốc còn lại trong tay Biên Bá Hiền đi, lấy tay phủi vụn thuốc lá.

"Nếu ngài muốn hút thuốc quá, thay bằng uống trà cũng được."

Biên Bá Hiền có chút phấn chấn, hỏi ngay: "Tôi có thể uống trà sao?"

Thấy Biên Bá Hiền cẩn thận từng tí một, Đinh Dương thầm nghĩ quả nhiên thái tử gia nghiêm túc giữ đứa bé này.

"Tôi kiểm tra giúp ngài rồi, có thể uống, nhưng không được uống thường xuyên, cũng không được uống quá đậm."

Nghe mình có thể uống trà, Biên Bá Hiền lập tức nghĩ tới hộp trà phổ nhĩ lần trước Bùi Tư Tần mang cho.

Nhà không thiếu trà, chỉ là hiện tại cơ thể y cứ truyền tín hiệu nhất định phải uống loại đó.

Kể từ lúc bày tỏ tình cảm với Biên Bá Hiền và bị từ chối, Bùi Tư Tần rất ít khi nhận được cuộc gọi của Biên Bá Hiền, nên bây giờ dù người đang trò chuyện là Đinh Dương thì cậu vẫn lấy làm vui vẻ.

"Tôi còn một ít, chiều nay sẽ mang qua cho cậu ấy."

Bùi Tư Tần vừa nói vừa đi đến tủ trà, lấy hộp trà phổ nhĩ mà mình không hay uống.

Hiếm mới được một lần Biên Bá Hiền chủ động liên lạc, lâu không gặp y, Bùi Tư Tần liếc nhìn tấm lịch trên tường, nói: "Chiều nay có một buổi triển lãm trà nổi tiếng, hỏi thử thái tử gia của cậu có muốn đi với tôi không?"

Đinh Dương che micro điện thoại quay sang hỏi Biên Bá Hiền: "Thái tử gia, Bùi tiên sinh hỏi chiều nay ngài có hứng thú đi triển lãm trà cùng ngài ấy không?"

Biên Bá Hiền ngẩn ra vài giây, sau khi phản ứng được thì gật đầu: "Được, hẹn giờ đi."

"Hẹn hai giờ, Bùi tiên sinh nói sẽ đến đón ngài."

Biên Bá Hiền cởi bộ đồ ngủ, ném điện thoại xuống giường, chuẩn bị thay quần áo. Đinh Dương liếc mắt thấy trên màn hình điện thoại là số của Phác Xán Liệt trong danh bạ.

Sau khi giúp Biên Bá Hiền lấy một bộ âu phục đã được ủi thẳng thớm, Đinh Dương ngước nhìn y đang đứng trước gương, bụng dưới của y ít nhiều đã lộ ra dáng vẻ mang thai, song bởi vì bình thường chăm vận động nên cũng không quá rõ ràng.

"Chuyện mang thai có cần nói với Bùi tiên sinh không ạ?" Đinh Dương cẩn thận hỏi, dù sao Biên Bá Hiền cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, mà Bùi Tư Tần lại là một trong số đó.

"Không cần, càng ít người biết, tôi càng khỏe."

Đinh Dương gật đầu, đi đến định giúp Biên Bá Hiền thay âu phục. Biên Bá Hiền liếc thấy bộ âu phục trên tay Đinh Dương, y quay lại nói: "Không mặc cái này, tìm cho tôi bộ nào rộng rãi một chút."

Đinh Dương lật đật chạy tới tủ quần áo, lục nửa ngày mới tìm được một cái áo len, mỗi lần ra ngoài Biên Bá Hiền thường chỉ mặc áo sơ mi quần tây, vậy nên y không có nhiều kiểu đồ khác.

"Vài hôm nữa mua thêm vài bộ quần áo thoải mái, thay hết đống này đi."

"Vâng."

Biên Bá Hiền thay áo len xong, cầm điện thoại lên lạnh nhạt liếc một cái rồi khóa màn hình nhét vào túi, ánh mắt vừa không vui vừa thất vọng.

Bùi Tư Tần đã sớm lái xe đến trước cửa nhà riêng Biên Bá Hiền, trong thời gian đợi y xuống, cậu soi gương chiếu hậu chỉnh lại tóc mình, giữa chừng thì phát hiện Phác Xán Liệt đứng ngoài cổng. Hắn ngậm điếu thuốc, dưới chân cũng có vài điếu đã hút hết, tay cầm túi ni lông, có vẻ như đã đứng ở đó được một lúc rồi.

Phác Xán Liệt nhận ra có ánh mắt hướng về phía mình, hắn ngẩng đầu lên, thấy Bùi Tư Tần ăn mặc lịch sự đến đây, hắn nhíu mày một cái.

Bị phát hiện, cũng không thể vờ như không thấy, Bùi Tư Tần hạ kính xe, gật đầu chào Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt suy nghĩ một chút, bước tới hỏi chuyện: "Cậu đến tìm Bá Hiền à?"

"Ừ, vừa hẹn thái tử gia cùng tham dự buổi triển lãm trà."

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Bùi Tư Tần hồi lâu, đến khi cậu ta cảm thấy không thoải mái mới mở miệng nói: "Chịu hoạt động cũng tốt, cậu ấy nên hoạt động nhiều hơn."

Phác Xán Liệt nhíu chặt chân mày, ném túi ni lông vào xe Bùi Tư Tần, căn dặn: "Cái đó là đào tươi, bảo cậu ấy ăn nhiều một chút."

Bùi Tư Tần nhìn Phác Xán Liệt ném đồ xong liền bỏ đi, vội gọi hắn lại: "Cậu ấy sắp xuống rồi, không muốn tự đưa cho cậu ấy sao?"

Thật ra Bùi Tư Tần cảm thấy hơi khó hiểu, cậu biết Phác Xán Liệt là loại người gì, tự dưng vô duyên vô cớ mua cho Biên Bá Hiền một túi đào, cậu không băn khoăn sao được.

Nghe Bùi Tư Tần nói Biên Bá Hiền sắp xuống, dù trong lòng rất sốt ruột, tuy nhiên Phác Xán Liệt vẫn dừng chân, búng tàn thuốc, ngập ngừng nói: "... Tôi còn có việc..."

Nói đoạn, Biên Bá Hiền đúng lúc mở cửa bước ra, Phác Xán Liệt cơ hồ là không chút do dự ném điếu thuốc xuống đất, đạp tắt.

Hôm nay Biên Bá Hiền khác hẳn mọi khi, áo len rộng màu trắng làm trung hòa nét nghiêm túc thường ngày và làm tăng sự ôn hòa hiếm gặp.

Ánh mắt Phác Xán Liệt mãi không chịu dời đi, Biên Bá Hiền không quan tâm đến hắn, mở cửa xe, lại thấy túi đào trên chỗ ngồi.

"Cái gì đây?"

"Vị tiên sinh này mua cho cậu, còn dặn cậu ăn nhiều một chút." Bùi Tư Tần liếc mắt về phía Phác Xán Liệt, trả lời Biên Bá Hiền.

"Cầm đi, tôi không thích ăn đào."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền lạnh nhạt, biết rõ y nói dối, bởi trước đây hắn thường xuyên thấy y ăn đào. Bùi Tư Tần bên này thì lại mừng thầm, cầm túi đào trả cho Phác Xán Liệt.

"Cố ý mua cho cậu, phải đi qua hai con phố."

Biên Bá Hiền cười khẩy, giật lấy túi đào trực tiếp ném xuống đất. Những quả đào căng mọng rơi khỏi túi ni lông, đập xuống đất dập nát.

Giày da Phác Xán Liệt dính nước từ quả đào bắn ra, Biên Bá Hiền đồng thời nâng kính xe, chiếc xe lăn bánh.

Hôm nay Biên Bá Hiền không mặc âu phục, dùng nước hoa, ngồi lên xe đi cùng alpha khác... Những thứ này thật sự chọc Phác Xán Liệt phát điên.

Vừa rồi còn giả mù sa mưa nói mình có việc bận, bây giờ Phác Xán Liệt mặc kệ tất cả, leo lên mô tô bám theo xe Bùi Tư Tần.

Có rất nhiều người đến buổi triển lãm trà, Bùi Tư Tần cầm vé dẫn Biên Bá Hiền đi vào bằng cửa VIP, Phác Xán Liệt cả đời chưa từng tham gia mấy hoạt động kiểu này tất nhiên đang bị chặn ở lối đi, không thể làm gì khác hơn đành mua vé phổ thông rồi xếp hàng chờ.

Dõi theo bóng lưng Biên Bá Hiền cùng Bùi Tư Tần tiến vào trước, Phác Xán Liệt không theo kịp càng vô cùng khó chịu. Trông từ đằng xa, bụng Biên Bá Hiền dường như đã hơi nhô một chút, đi bộ cũng chậm hơn trước rất nhiều. Nhưng Bùi Tư Tần bên cạnh mặt mày hớn hở thế kia có vẻ vẫn chưa biết chuyện Biên Bá Hiền mang thai. Nhìn dòng người tấp nập đến xem triển lãm, đột nhiên Phác Xán Liệt cảm thấy rất lo.

Hắn rõ ràng đâu phải kiểu người biết lo lắng cho người khác.

Bên này, Biên Bá Hiền dù bước vào trong vẫn không kìm lòng được bèn quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, thấy hắn đang chật vật xếp hàng, còn dễ dàng nhận ra hắn tức giận, Biên Bá Hiền bất giác bật cười.

Nụ cười này tuy xuất hiện một cách vô tình, song lại quá đẹp mắt, Bùi Tư Tần tự hỏi không biết có phải mình hoa mắt hay không, đứng một bên nhìn mà cũng cảm nhận được sự dịu dàng.

"Tại sao hắn ta vẫn bám theo vậy?"

Biên Bá Hiền lười biếng nghiêng đầu: "Ai biết, chắc có gì muốn nói."

Thấy tâm tình Biên Bá Hiền không tệ, Bùi Tư Tần quyết định không để ý Phác Xán Liệt nữa, dẫn Biên Bá Hiền đến khu giới thiệu nguồn gốc lá trà ở tầng một.

Thật vất vả mới qua được ải kiểm tra an ninh, Phác Xán Liệt liền quay quắt tìm Biên Bá Hiền. Hắn cứ đi loanh quanh trong sảnh, cuối cùng cũng tìm được Biên Bá Hiền ở khu mô phỏng cánh đồng trà.

Y mặc áo trắng, đứng giữa những luống trà nở đầy hoa trắng nhụy vàng, và chỉ có hắn mới phát hiện phần bụng dưới của y hơi nhô lên...

Có vài giây, Phác Xán Liệt chợt ngẩn ngơ, người xinh đẹp đó chính là omega của hắn, đứa bé trong chiếc bụng hơi nhô lên kia là con của hắn, tất cả những thứ này hình như cũng không phải quá tồi tệ...

Cho đến khi một bàn tay đặt lên vai Biên Bá Hiền, phá vỡ sự tốt đẹp ngắn ngủi trước mắt hắn.

"Đói bụng không? Xem xong chúng ta ăn trưa nhé, cậu muốn ăn gì?" Bùi Tư Tần có chút khẩn trương, cậu vịn vai Biên Bá Hiền, có vẻ phải hạ quyết tâm rất lớn mới đủ tâm lý gánh lấy hậu quả.

Biên Bá Hiền liếc nhìn bàn tay Bùi Tư Tần, dư quang cũng thấy Phác Xán Liệt ở đằng kia nhìn mình không chớp mắt.

Đôi khi, người có đầu óc không rõ ràng sẽ cần những kích thích từ bên ngoài, vì để cạy miệng Phác Xán Liệt, thủ đoạn nào Biên Bá Hiền cũng dám thử, chỉ cần có thể đạt được mục đích —— Thế nên, y không từ chối Bùi Tư Tần, ngẩng đầu cười nói: "Được, chúng ta ăn món Nhật đi."

"Hay lắm! Tôi biết gần đây có một nhà hàng Nhật, sashimi ở đó vô cùng nổi tiếng!"

Nghe tới sashimi, Biên Bá Hiền suýt chút nữa đã nôn tại chỗ. Cũng may lý trí quản lý tốt hành động, y tạm thời không nôn ra trước mặt mọi người.

Bùi Tư Tần cực kỳ phấn khích vì được dịp hiếm hoi dễ dàng nói chuyện cùng Biên Bá Hiền, không nhận ra điều không đúng trên mặt y, vui vẻ lấy điện thoại gọi đặt chỗ.

Nhân lúc Bùi Tư Tần nói chuyện điện thoại, Biên Bá Hiền phóng tầm mắt về phía Phác Xán Liệt. Cả hai đều nhìn nhau, tự xóa sổ những vị khách qua lại ở giữa.

Một người giống như đang nói: "Cậu dám đi?!"

Một người lập tức đáp trả: "Có gì mà không dám?"

Phác Xán Liệt càng đứng gần bờ vực tức giận, Biên Bá Hiền càng cố ý nhích lại gần Bùi Tư Tần.

Nhận ra Biên Bá Hiền liên tục đến gần mình, Bùi Tư Tần khó hiểu nắm lấy cánh tay đối phương. Biên Bá Hiền giật mình theo bản năng ném cho Bùi Tư Tần biểu cảm "Cậu dám đụng vào tôi thử xem", Bùi Tư Tần hốt hoảng buông tay, dập đầu xin lỗi:

"Xin lỗi cậu, Bá Hiền, cho tôi thêm một cơ hội đi, được không?" Bùi Tư Tần tiến lên, ánh mắt tràn đầy thành khẩn.

Biên Bá Hiền bình tĩnh lại, yên lặng chốc lát, biết Phác Xán Liệt vẫn còn đứng đó, y được thế tựa vào ngực Bùi Tư Tần, đối mắt cùng Phác Xán Liệt.

"Cho cậu cơ hội gì? Nói rõ thử xem." Biên Bá Hiền dẫn dắt từng bước, mặc dù đang nói chuyện với Bùi Từ Tần, nhưng từ ánh mắt có thể biết, câu hỏi này thật ra là dành cho Phác Xán Liệt.

Bùi Tư Tần không giống Phác Xán Liệt, cậu ta rất rõ ràng trong chuyện tình cảm, từ hồi còn đi du học, cậu ta đã xác định được tình cảm của mình.

"Tôi thích..." Bùi Tư Tần kề bên tai Biên Bá Hiền, vừa định tỏ tình thì nhìn thấy Phác Xán Liệt, biểu cảm kia hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cho cậu một quyền.

Trước đây cậu và hắn có mấy lần uống rượu cùng nhau, biết hắn đầu óc không được bình thường, lúc này còn nhìn mình chằm chằm, cậu gan nhỏ tất nhiên biết sợ. Cậu vỗ vai Biên Bá Hiền, không nói tiếp lời kia mà thay bằng: "Ở đây đông người, ra xe tôi sẽ nói cậu nghe."

Ánh mắt Biên Bá Hiền từ đầu tới cuối không rời khỏi Phác Xán Liệt, thấy mặt hắn khó chịu, y cong môi cười: "Được thôi, ra xe rồi nói." Dứt lời, y còn cố ý giơ tay sờ cằm Bùi Tư Tần.

Từ lúc biết Biên Bá Hiền cho đến ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Bùi Tư Tần được y đụng chạm mập mờ, cậu nhất thời có chút lâng lâng, nắm chặt bàn tay đang khiêu khích mình.

Biên Bá Hiền mỉm cười rút tay ra, tiếp tục đặt ngón tay lên môi Bùi Tư Tần, dọc theo đường vân môi trượt nhẹ sang bên phải, dùng chất giọng câu người nói: "Ở trong xe biết đâu còn có thể làm chuyện khác."

Bùi Tư Tần vô cùng bối rối, cậu nuốt nước bọt, nhanh chóng rút chìa khóa xe ở trong túi ra: "Tôi đi lấy xe, cậu chờ tôi một chút."

Biên Bá Hiền cười tươi nhìn Bùi Tư Tần chạy đi, vừa xoay người liền bị Phác Xán Liệt nắm cổ tay lôi vào nhà vệ sinh trong khu triển lãm. "Ầm" một tiếng, cánh cửa tưởng chừng nứt làm đôi.

"Làm gì vậy, cậu cố ý đúng không?!" Phác Xán Liệt chặn Biên Bá Hiền trong buồng vệ sinh chật hẹp, chóp mũi hai người chạm nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Biên Bá Hiền lạnh lùng nhìn Phác Xán Liệt nóng nảy, không nhanh không chậm nói: "Cậu đoán xem."

"Ra ngoài nói với hắn cậu đã có alpha rồi."

"Tôi có khi nào?" Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt, dựa vách ngăn buồng vệ sinh cười khẩy, "Cậu chỉ cắn một cái trên cổ tôi thôi, ai nói cậu là alpha của tôi chứ?"

"Không phải thế nào được, mẹ nó trong bụng cậu còn..." Phác Xán Liệt muốn nói lại thôi, Biên Bá Hiền thấy vậy, nắm cổ áo hắn:

"Còn cái gì? Trong bụng tôi còn cái gì? Cậu nói ra xem!"

Miệng Phác Xán Liệt giống như bị dán keo, làm cách nào cũng không chịu nói ra mấy chữ "Mang thai con của tôi".

Chỉ một chút nữa thôi là cạy miệng được, vậy mà vẫn thất bại, Biên Bá Hiền buông cổ áo hắn, lui về sau, bắt đầu lục tìm thuốc lá rồi bóp nát chúng.

Thuốc lá vung vãi đầy sàn, Biên Bá Hiền càng lúc càng quyết liệt, giống như hận không thể nuốt trọn số thuốc lá này.

Khóe mắt y đỏ lên, đỏ đến mức dọa người.

Phác Xán Liệt bước tới lấy thuốc lá đi, gắt gao nắm chặt trong tay.

"Cậu bỏ ra."

Phác Xán Liệt không nghe, ngược lại còn nắm chặt hơn.

"Mẹ kiếp tôi nói cậu bỏ ra!"

Biên Bá Hiền dùng sức giật mạnh, lúc sắp lấy lại được, Phác Xán Liệt bất ngờ buông điếu thuốc chuyển qua siết cổ tay Biên Bá Hiền, đẩy y tới vách ngăn phía sau cưỡng hôn y.

"Đ*t..."

Cơ thể mang thai vốn rất cần alpha, bây giờ được alpha hôn, Biên Bá Hiền vùng vẫy mấy cái liền từ bỏ, cùng Phác Xán Liệt tận hưởng nụ hôn trong không gian chật hẹp.

Môi lưỡi hai người dây dưa, thỉnh thoảng lại phát ra vô số âm thanh ướt át.

Chưa kể, Biên Bá Hiền còn nhận ra Phác Xán Liệt đang lén thả tin tức tố trấn an cơ thể mình.

Mặc kệ hắn một mực đi theo mình để làm gì, vì muốn đưa túi đào, vì muốn bổ sung tin tức tố hay vì nụ hôn này...

Đây đều không phải là thứ y mong muốn nhất...

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, lần đầu tiên tìm đến ông trời, hệt một kẻ ngốc, cầu xin được ban một điều ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfic