;
Sẵn sàng chưa, đi nào!
Rương kho báu ẩn chứa đầy sự quyến rũ tỏa ra khắp nơi khiến cho bầu không khí trở nên kỳ lạ và nguy hiểm lạ thường. Nhẹ nhàng nhét chìa khóa vào kho báu bí mật và để cho hương thơm lan tỏa trong không khí. Đừng sợ mùi hương này nhé...
Anh ơi, hãy mở ra xem nhé~
-
01. Em giấu nó và anh hãy đoán nhé!
Trong giới thể thao điện tử, tỷ lệ AO thật sự chưa được rõ ràng. Ngoại trừ Beta, việc tiết lộ giới tính thứ hai là một điều cấm kỵ. Dù là với mọi người bên ngoài hay các thành viên trong đội, chỉ cần là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp nếu không phải là beta thì buộc phải giữ bí mật về giới tính thứ hai của mình. Đây là một quy tắc bất di bất dịch nổi tiếng. Cái giá phải trả cho việc vi phạm điều cấm kỵ này là bị cấm thi đấu suốt đời. Lý do rất rõ ràng - để tránh việc mang thai ngoài ý muốn, nói thẳng ra là cấm tiệt chuyện AO yêu nhau.
Một khi AO xảy ra quan hệ, họ sẽ khó tập trung vào trận đấu. Đặc biệt là khi omega mang thai, việc chăm sóc cho omega đó sẽ càng khó khăn hơn, huống chi là còn phải tham gia thi đấu. Và tất cả sự tập trung của alpha sẽ dồn hết lên người omega của họ và rồi alpha đó cũng sẽ trở nên vô dụng trong ván đấu.
Ai là alpha và ai là omega trong cái vòng tròn này đương nhiên trở thành một bí mật không thể nói ra.
Để duy trì quy tắc này, tất cả các đội đều có phương pháp riêng và ban quản lý hậu cần đã làm mọi cách để duy trì "hòa bình sinh thái" độc đáo của cái vòng tròn này. Vì hầu hết các tuyển thủ mới được nhiều câu lạc bộ đào tạo đều chưa phân hóa nên nếu không muốn lãng phí công sức của mình thì họ phải đặc biệt chú ý đến giai đoạn phân hóa của những tuyển thủ mới đó. Nếu muốn giữ chân được những tuyển thủ có tài năng vượt trội, công ty cũng phải chú ý đến giai đoạn phát tình và kỳ động dục của những tuyển thủ đó. Đây là cách duy nhất để bảo vệ họ.
Như mọi người có thể tưởng tượng, T1 là một đội sẽ cực kỳ nghiêm ngặt về vấn đề này.
Mặc dù hoàng đế đường giữa của họ là beta sẽ không bị ảnh hưởng nhưng họ cũng sẽ không bao giờ cho phép các thành viên khác trong đội can thiệp vào hoạt động của đội do các vấn đề về pheremone. Là một đội mạnh, điều này là đương nhiên. Tất cả các thành viên trong đội từ Academy cho đến đội một đều có một bộ quy tắc và hệ thống quản lý cực kỳ nghiêm ngặt và những điều này đã được nêu rõ trước khi Choi Wooje gia nhập T1.
Khi Choi Wooje đến đội trẻ của T1, ngay cà những đứa trẻ chưa được phân hóa cũng phải dán miếng dán ức chế. Vào thời điểm em ký vào ô chữ ký của mình trong bản hợp đồng, một cảm biến pheremone được cấy trực tiếp vào sau gáy em. Lúc đó, em chỉ mới 15 tuổi. Nỗi đau đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức em. Em cũng nhớ lại chủ trương của T1 là mọi thứ đều phải được chuẩn bị kỹ càng. Vì giai đoạn phân hóa chung của mọi người đều từ 17 đến 18 tuổi nên chỉ cần cấy cảm biến sớm là có thể chuẩn bị sẵn sàng cho giai đoạn quan trọng đó. Sau khi thiết bị phản ứng, người đó có thể được cách ly ngay lập tức cho đến khi giới tính thứ hai được xác nhận và ổn định.
Về cơ bản thì, Choi Wooje cho rằng việc mình sẽ phân hóa thành gì cũng không quan trọng.
Mặc dù việc phân hóa thành beta là tình huống lý tưởng nhất đối với một tuyển thủ thể thao điện tử, nhưng nói chung thì những tuyển thủ có thể trụ lâu hơn trong cái giới khắc nghiệt này chỉ có thể là beta. Đương nhiên họ sẽ được mọi người coi trọng hơn. Có thể hiểu rằng sự nghiệp làm tuyển thủ chuyên nghiệp của hầu hết AO đều tương đối ngắn và nguyên nhân rất có thể là không có cách nào tách rời nhu cầu sinh lý của bản thân mình.
Không phải Choi Wooje chưa nghe tin đồn rằng kết quả tính toán ABO có thể dựa trên thói quen ăn uống của mỗi người. Ví dụ, những người thích ăn cay có thể phân hóa thành beta, những người thích ăn ngọt thì phân hóa thành omega và những người có thói quen ăn uống tốt thì phân hóa thành alpha. Choi Wooje cảm thấy cách nhận định này có chút buồn cười. Không ai có thể gây ảnh hưởng đến việc em thích ăn gì. Em cho rằng dữ liệu buồn cười nhất là những người thích ăn cay đều là beta. Mọi người đều biết rằng beta chiếm phần nhiều và họ là người thích ăn cay nhất Hàn Quốc. Vì Choi Wooje không thể từ bỏ những gì mình thích và thay vào đó là bắt đầu ăn nhiều đồ cay hơn nên em chỉ có thể phó mặc cho số phận. Choi Wooje, người không còn lựa chọn nào khác, đã bắt đầu một cách dứt khoát. Mãi cho đến khi gặp Moon Hyeonjun ở đội trẻ, em mới bắt đầu quan tâm về vấn đề này lại.
Moon Hyeonjun có thể được coi là tình yêu thuở ấu thơ của Choi Wooje trong suốt sự nghiệp làm tuyển thủ thể thao chuyên nghiệp của em. Một người sinh vào cuối năm và một người sinh vào đầu năm. Kết quả của sau khi cộng trừ là Moon Hyeonjun chỉ lớn hơn Choi Wooje một tuổi, à chỉ lớn hơn một chút thôi, họ cũng là bạn cùng lớp trong khóa huấn luyện trẻ nữa nên em khó mà gọi anh là "hyung" lắm. Từ thái độ của Choi Wooje đối với Moon Hyeonjun, ngoại trừ có hơi ngại ngùng lúc ban đầu thì sau đấy em chẳng còn nể nang gì nữa, nhưng Hyeonjun thì lại không quan tâm điều đó lắm. Trong mắt người ngoài, hai người bọn họ là "bạn siêu thân". Ngoài ra thì cả hai còn vượt qua những người khác để debut cùng nhau. Cảm giác như là định mệnh vậy, họ cùng nhau trải qua nhiều thứ, từ sự sống cho đến cái chết, đây là điều mà không phải ai cũng có được. Chính vì mối quan hệ đặc biệt này mà khi kỳ phát tình của Choi Wooje đến, T1 và toàn thể LCK đã vô cùng lo lắng về mối quan hệ giữa hai người. Mọi người đều sợ rằng bất kỳ chuyển biến nào cũng sẽ tạo ra những tia lửa bất ngờ vậy nên họ theo dõi hai người rất chặt chẽ.
Moon Hyeonjun đã phân hóa trong khóa huấn luyện trẻ của T1. Tiếng chuông báo động trên đàn vang lên khiến hai người sợ hãi, ngay sau đó có người đến đón anh đi. Kết quả cuối cùng là nếu không phải là beta thì sẽ được công khai. Choi Wooje nhớ tới không lâu trước đây khi mà họ bắt đầu chiến đấu cùng nhau trong một đội hình, anh cũng đã phân hóa. Khi vòng cảm biến vang lên, Choi Wooje không cảm thấy gì cả. Em và Moon Hyeonjun bị một giọng nói làm cho giật mình, ai đó đã chửi thề: "Đm!" Cả hai đã rất sốc khi nghe thấy. Nhịp tim của Wooje tăng nhanh hơn một chút, sau đó em cảm thấy choáng váng và Choi Wooje không nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Em chỉ nhớ là cảm biến đã được tháo dỡ sau khi hoàn thành nhiệm vụ và kết quả phù hợp với dữ liệu đầy ngọt ngào với em, là omega, điều đó khiến em dậm chân khi nhận được báo cáo: "Chậc, em thua rồi." Lẽ ra em nên chú ý đến chế độ ăn uống của mình sớm hơn.
Choi Wooje không biết Moon Hyeonjun là alpha hay omega, nhưng em hy vọng rằng em có thể là người duy nhất trở thành bạn cặp với anh. Về sự kết hợp hoàn hảo của AO, Choi Wooje hy vọng rằng anh sẽ là alpha. Cảm giác khi phân hóa thành omega là một sự mất mát. Trực giác của em nói cho em biết, nếu em là alpha thì Moon Hyeonjun sẽ là omega, nhưng bây giờ em là omega rồi thì Moon Hyeonjun chắc chắn là alpha. Suy nghĩ này của em ngây thơ, giản dị và dễ thương đến mức em chưa bao giờ nghĩ tới khả năng hai người đều sẽ là alpha hoặc đều là omega, có lẽ bởi vì giả thuyết của em dựa trên điều gì đó.
Trước hết, chiều cao của Choi Wooje trông không giống một omega. Thậm chí em còn nhận được cuộc gọi từ bộ phận quản lý bí mật của T1 vào ngày phân hóa, muốn em giả làm beta. Chỉ cần Choi Wooje sẵn lòng hợp tác, họ sẽ công khai rằng em phân hóa thành beta, và họ có thể đảm bảo rằng trong suốt sự nghiệp của em, bộ phận họ sẽ che giấu và giúp đỡ cho em. Đây là một phương án hết sức hấp dẫn đối với bất kỳ tuyển thủ nào phân hóa thành alpha hoặc omega, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì điều này sẽ khiến người ta thắc mắc là tại sao ban lãnh đạo của T1 lại làm như vậy?
Bởi vì nếu như Moon Hyeonjun thật sự là alpha, vậy khi công khai tiết lộ Choi Wooje là beta thì chẳng phải đây sẽ là cách gọn nhất khiến Moon Hyeonjun từ bỏ và nói với mọi người rằng việc hai người họ kết đôi là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra sao? Và việc bớt đi một cặp AO trong đội là điều tốt nhất cho ban lãnh đạo T1 dù thế nào đi nữa.
Thông minh như Choi Wooje (dù rằng em không có bằng cấp), sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì em đã từ chối lời đề nghị đó và quyết định đặt một dấu chấm hỏi lớn về giới tính thứ hai đầy bí ẩn của mình. Em tin chắc rằng dù bản thân không phải là eta như mọi người mong đợi thì em vẫn có thể trở thành người dày dặn kinh nghiệm như Faker khi trong trận đấu này, sẽ đạt được thành tích rực rỡ, giữ vững ngôi vương đường trên mạnh nhất và ghi lại tên tuổi bản thân trong lịch sử của Liên Minh Huyền Thoại. Cho nên hành động của T1 giống như là "giấu đầu lòi đuôi", ngầm thừa nhận rằng Moon Hyeonjun có thể là Alpha.
Sau đó, danh sách beta trong các đội tuyển được công bố, chúng ta có thể biết rằng có tương đối nhiều beta trong giới thể thao điện tử, nhưng nếu so sánh với số liệu thống kê của thế giới, xác suất AO xuất hiện trong giới của họ cũng cao một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ việc có thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này là một điều mà chỉ một số ít người có thể làm được. Choi Wooje đúng thật là một omega, điều này là tương đối hiếm vì omega chỉ chiếm 8% trên thế giới, trong khi số liệu của alpha lại cao hơn một chút, họ chiếm cỡ 12% trên thế giới. Bằng cách này theo quy tắc 80 - 20, số lượng AO trong giới thể thao điện tử, không bao gồm beta, chiếm tỷ lệ khá lớn trong 20% và dữ liệu của alpha cao hơn omega. Vì em đã phân hóa thành một omega tương đối hiếm thấy, và xét theo sự phát triển của cơ thể thì ngoại hình và vóc dáng của Moon Hyeonjun chỉ có thể có một khả năng là anh phân hóa thành alpha đúng không?
Với tư cách là một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, đây là phỏng đoán của Choi Wooje.
Tuy nhiên, cho dù là những phỏng đoán của em đều đúng, họ vẫn bị cấm kết đôi công khai trong ngành, chưa kể em còn không có thứ gì để chứng minh Moon Hyeonjun là alpha. Nhưng cũng không khó để chứng minh điều đó, bởi vì alpha luôn bị hấp dẫn bởi omega. Nếu Moon Hyeonjun thật sự là alpha, vậy thì Choi Wooje có thể khẳng định trước mặt những omega khác rằng, em sẽ có được anh.
Chỉ cần không di chuyển lỗi và ở khu vực đó không có tầm nhìn thì sẽ không có ai biết. Tất cả những ai từng chơi Summoner's Rift đều biết điều này.
"Ôi mình bước sang tuổi 19 cũng khá lâu rồi, đáng lẽ lúc ấy nên làm lễ trưởng thành..." Cứ như vậy, người đi đường trên trẻ tuổi được T1 nuôi dưỡng vô cùng khó khăn đã bí mật lập một kế hoạch.
02. Rương kho báu quyến rũ
Trong ký túc xá của T1, ngoại trừ Lee Sanghyeok có thể là bạn cùng phòng hoặc ở phòng sát bên cạnh thì phòng của bốn người còn lại đều phải ở khác tầng. Tuy nhiên, theo sự sắp xếp của T1, Lee Sanghyeok không có mùi pheromone nên bị kẹp ở tầng giữa như nhân của bánh mì sandwich, sau đó các phòng ở hai tầng trên và dưới sẽ phân cho bốn đứa nhóc còn lại.
Các phòng ở tầng một được bố trí ở cuối dãy, còn các phòng ở những tầng còn lại thì được bố trí đầu dãy, đảm bảo khu vực sinh hoạt của các thành viên trong nhóm có thể như thế này... Phòng của Lee Minhyeong là phòng cuối cùng của tầng một, phòng của Moon Hyeonjun ở đầu dãy tầng hai, ở tầng ba là phòng của Lee Sanghyeok và không gian sinh hoạt chung, sau đó là phòng của Ryu Minseok ở đầu dãy tầng bốn và cuối cùng là phòng của Choi Wooje ở tầng năm, cũng là tầng cao nhất.
Để mỗi thành viên giữ bí mật về giới tính thứ hai của mình cũng như ngăn cấm các hành vi lẻn vào phòng người khác thì việc chia phòng như thế này khiến họ không thể lên được các phòng khác. Nếu muốn sử dụng thang máy để lên tầng, bạn phải có chìa khóa phòng của tầng đó. Ngoại trừ tầng ba là không gian công cộng mà mọi người có thể ra vào tự do, những tầng còn lại chỉ có thể mở bằng chìa khóa, và mỗi người chỉ có thể đi lên tầng của mình, ngoài ra thì chìa khóa này sẽ được đổi mới mỗi ngày một lần.
Có bốn rương kho báu được đặt ở lối vào sảnh của ký túc xá T1, mỗi rương chứa chìa khóa phòng của Zeus, Oner, Gumayusi và Keria.
Quản lý sẽ thay chìa khóa của họ vào lúc nửa đêm hàng ngày và bỏ chúng vào rương kho báu. Khi mọi người rời khỏi sảnh hàng ngày, họ chỉ cần để lại chìa khóa của ngày hôm qua vào rương kho báu của mình, khi quay lại thì họ sẽ nhận được chìa khóa mới. Cách mở rương kho báu này chính là cần một chiếc chìa khóa đặc biệt mà chỉ quản lý ký túc xá T1 mới có, ngay cả bốn người họ cũng bị loại trừ.
Về tính bảo mật thì T1 khẳng định họ sẽ quản lý tuyển thủ hoàn toàn bằng thủ công thay vì hệ thống giám sát vì camera điện tử rất dễ bị hack hoặc bị đánh cắp. Ngày xưa thì T1 cũng sử dụng phương pháp giám sát điện tử và quản lý thủ công nhưng hệ thống điện tử thường xuyên bị hacker xâm nhập, đánh cắp dữ liệu dẫn đến phương pháp này bị loại bỏ. Quản lý ký túc xá của họ là một Beta rất có trách nhiệm và tốt bụng. Người ta nói rằng chú ấy có kỹ năng võ thuật khá tốt. Chú ấy sẽ xuất hiện đúng giờ mỗi ngày để thay chìa khóa và canh gác lối vào sảnh cả ngày lẫn đêm. Để bảo đảm sự an toàn cho năm người, chú ấy cũng là một trong những người đồng hành đáng tin cậy của T1.
Kỳ lạ thay, đêm đó lại chẳng ai canh gác ký túc xá cả.
Moon Hyeonjun vừa mới từ phòng livestream trở về, đứng ở cửa ký túc xá. Anh chạm vào chìa khóa trong túi. Một trong số đó không phải là của anh. Đó là chiếc chìa khóa có thể mở được rương kho báu đầu tiên ở đây. Đáng lẽ hôm nay Choi Wooje cũng sẽ livestream cùng anh, nhưng em lại cảm thấy không khỏe trong người nên đã kết thúc buổi live sớm. Khi Moon Hyeonjun rời khỏi phòng stream, anh đã tìm thấy chiếc chìa khóa này ở phòng stream của Choi Wooje. Đây là chiếc chìa khóa đặc biệt mà họ dùng để mở rương kho báu hàng ngày và nó thuộc về Choi Wooje. Thời gian đã trôi qua khá lâu rồi. Nếu không có chìa khóa này, Choi Wooje sẽ không thể nhận được chìa khóa mới vào ngày mai. Chắc anh nên bảo em ấy xuống và lấy nó...
Vừa mở điện thoại lên, anh đã nhận được tin nhắn từ Choi Wooje: Anh ơi, anh có thể giúp em lấy đồ mang về được không?
🐯: ...
Nhóc con này chỉ gọi anh là hyung khi có chuyện cần giúp đỡ hoặc là có ý đồ đen tối gì đó thôi.
🐯: Mày không cần chìa khóa nữa hả? Tự mình xuống lấy đê
⚡️: Anh ơi nghĩ cách mang lên giúp em đi mà
🐯: Sao mà anh đưa mày nếu anh cầm nó được? Anh không lên tầng của nhóc được đâu
⚡️: Anh không cầm chìa khóa của em hả?
🐯: ...
🐯: Không cầm
🐯: Anh không thể mở rương kho báu của nhóc nếu như không được cho phép
⚡️: Ui chời, em cho đó
🐯: ...
🐯: Không mà, nhóc biết là anh không thể làm điều đó...
⚡️: À thôi quên đi em chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, em có thể tự mình xuống lấy được.
Moon Hyeonjun chặc lưỡi.
🐯: Anh cầm về cho nhóc rồi. Anh sẽ đặt chìa khóa ở đó rồi đi nhé.
⚡️: Hyeonjun là tuyệt vời nhất ♡
Chóng mặt? Em ấy bị cảm lạnh hả ta? Hay là sắp đến kỳ động dục? Là thời kỳ dịch cảm của alpha? Hay là thời kỳ phát tình của omega? Nếu lên đến tầng của em ấy thì có lẽ sẽ biết được câu trả lời nhỉ? Anh có nên lên phòng sinh hoạt trên tầng ba để kiếm chút sự tự tin không nhỉ? Nhóc con kia có nhớ ra việc uống thuốc ức chế không... Đầu óc anh quay cuồng với một tốc độ khó nói. Trong lúc quản lý đi vắng, Moon Hyeonjun cố gắng sắp xếp lại tình hình hiện tại trong đầu và chạm vào rương kho báu của Choi Wooje. Chìa khóa bên trong có thể dẫn đến tầng của Zeus. Có thể trong đó ẩn giấu một kho báu bí mật, nhưng nó không phải là một giải thưởng mà là một điều cấm kỵ.
Nhưng lòng hiếu kỳ càng dâng cao thì Moon Hyeonjun càng muốn biết đáp án, anh nhìn chiếc chìa khóa trong tay, có cảm giác như đây là con rắn độc trong vườn Địa Đàng, luôn thúc giục anh mở rương kho báu đó, và rồimọi chuyện sẽ sáng tỏ. Những đường uốn lượn là cách thiết kế cổ điển của chiếc chìa khóa đặc biệt này. Để phù hợp với kiểu dáng của rương kho báu với những hoa văn lộng lẫy, những đường viền màu vàng như tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo của tiền sảnh, đầy huyền bí và cuốn hút. Rương kho báu của Choi Wooje được khảm những viên đá quý màu đỏ tươi. Moon Hyeonjun thỉnh thoảng nhìn thấy màu đỏ thuần khiết này trên môi em. Chúng trông không khác gì đôi môi đỏ mọng mà chỉ có thể nhìn thấy trong thời kỳ động dục gần đến của AO, và màu đỏ này luôn khơi gợi những mộng tưởng trong anh. Dù biết viên hồng ngọc này chỉ là bản sao nhưng Moon Hyeonjun vẫn có cảm giác như mình sắp mở được chiếc hộp Pandora bị cấm.
Một tiếng "click" vang lên.
Chiếc chìa khóa được tra vào lỗ khóa và xoay, sau đó nó được mở ra với một âm thanh giòn tan. Moon Hyeonjun lấy chiếc chìa khóa còn lại rồi nhét vào trong người, anh lấy cả chìa khóa của mình nữa. Cửa thang máy vừa mở ra, người bước ra là chú quản lý: "Chúc ngủ ngon, là Hyeonjun à, mới livestream xong là về luôn sao? Nhóc đã làm việc vất vả rồi. Chú vừa nhận được thông báo rằng thuốc ức chế và bình xịt làm dịu trong phòng trà đã dùng hết rồi. Chú vừa bổ sung rồi. Nếu nhóc cần có thể lên đó lấy nhé." Chú quản lý giải thích lý do vừa rồi vắng mặt rồi quay trở lại vị trí của mình.
Moon Hyeonjun lễ phép gật đầu cảm ơn, sau đó đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng ba. Chắc là phải lấy một ít. Thuốc ức chế rất quan trọng với AO trong ngành thể thao điện tử này bởi vì họ phải dùng thuốc ức chế trong thời gian dài để có thể theo kịp lịch trình và thời gian luyện tập. Trong nhiều trường hợp, thuốc ức chế sẽ có tác dụng phụ sau khi sử dụng trong một thời gian dài và lúc đó thì họ cần một thứ gì đó có thể làm dịu đi sự khó chịu đó.
Sau khi lấy được thứ mình cần, Moon Hyeonjun quay trở lại thang máy. Tay anh run rẩy khi lấy chiếc chìa khóa cấm kỵ từ rương kho báu ra. Thiết kế của chiếc chìa khóa này khác với những chiếc chìa khóa cổ điển đặc biệt khác. Thân chìa khóa là một hình trụ có những đường nét sắc cạnh, và trong đó là chương trình mã mở khóa khác nhau cho mỗi ngày. Bây giờ chỉ cần tra nó vào lỗ khóa trên thang máy và không cần vặn gì cả, nó cũng sẽ tự động cảm nhận được và mở khóa lên tầng năm nơi mà Zeus ở. Nhưng áp lực khi tra chìa vào ổ như được tăng lên vô hạn. Tay Moon Hyeonjun dừng lại ngay trước lỗ khóa, anh không dám tra chìa vào. Khi anh suy nghĩ tới việc thang máy đi lên tầng năm, liệu nơi anh bước vào sẽ là thiên đường hay là địa ngục, suy nghĩ đó khiến lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.
⚡️: Anh đang đi đâu thế? Vẫn chưa tới hỏ?
Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Choi Wooje thúc giục anh mau nhanh lên.
Moon Hyeonjun thở dài, lầm bầm một tiếng "Chết tiệt" rồi anh tra chìa vào.
"Ding, tầng năm, cửa thang máy sắp đóng lại."
Và ngay khi cửa thang máy mở ra, một hương thơm tràn vào khoang mũi anh. Đối với một Alpha, đó là mùi hương của thiên đường. Thoáng qua, hẳn là Moon Hyeonjun không biết loại mùi này là như thế nào, nhưng anh có cảm giác là mình đã từng ngửi thấy mùi này trước đây - ngày Choi Wooje phân hóa, em đã ngất đi trong vòng tay anh, còn miếng dán ức chế vốn nằm trên cổ em thì hơi rơi ra một chút khiến Moon Hyeonjun có thể ngửi được mùi pheremone của em...
Đó là mùi của quả vải mùa hè đã chín và dần chuyển sang màu đỏ tươi. Khi lớp vỏ màu sắc của nó được lột ra, phần thịt vải trong suốt như pha lê thơm và ngọt, hấp dẫn khiến anh muốn cắn một miếng. Nhưng vị ngọt của loại trái cây ấy trong ký ức anh không đậm đà như bây giờ mà nhẹ nhàng sảng khoái hơn, như thể áp lực bỗng nhiên được giải tỏa khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Moon Hyeonjun nhớ tới mùi hương này giống mùi hương năm đó, nhưng khi phân hóa thì mùi hương ấy dịu hơn, khó phân biệt được là alpha hay omega. Nhưng hiện tại Moon Hyeonjun có thể khẳng định đây chính là mùi pheremone của omega, và nó có sức hấp dẫn tuyệt đối với alpha. Khi ngửi thấy mùi hương này, anh chợt cảm thấy tận sâu trong đáy lòng rất nhẹ nhõm, như vừa có thứ gì đó vừa được nhẹ nhàng đặt xuống. Anh vô cớ cảm thấy may mắn, đồng thời cũng cảm thấy tự hào về chiến thắng này. Tuy nhiên, thực tế vẫn là thực tế và việc biết được câu trả lời cũng đã là một điều cấm kỵ. Trong không khí tồn tại một mùi hương ngọt ngào như vậy, anh gần như chắc chắn là đối phương đã không uống thuốc ức về cũng không dùng bất kỳ miếng dán ức chế nào vì vậy anh không nên nán lại đây quá lâu.
Moon Hyeonjun cau mày bước ra khỏi thang máy, anh đi đến khu vực phòng khách không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ. Có một đống thuốc ức chế trên bàn ăn. Ra là đều bị bé con này lấy đi. Có vẻ như em ấy có thể tự lấy những thứ mình cần về để sử dụng. Dường như anh đã lo lắng vô ích rồi.
"Choi Wooje!" Moon Hyeonjun đặt chìa khóa và những thứ mình đã lấy xuống, gọi lớn để đối phương biết mình đến. "Anh để đồ ở bên ngoài nhé, anh đi trước đây." Nếu anh không đi ngay bây giờ, có lẽ điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, anh vẫn chu đáo lấy điện thoại di động ra type một đoạn tin nhắn dặn dò em cẩn thận trước khi quay người đi về phía thang máy.
🐯: Đừng quên uống thuốc ức chế nhé.
Moon Hyeonjun cất điện thoại vào túi quần, định bước vào thang máy thì chợt ngửi thấy mùi trái cây ngọt ngào ngày càng nồng hơn, cùng giọng nói nũng nịu của Choi Wooje vang lên sau lưng. "Hyeonjun hyung? Anh giúp em lấy đồ được không ạ?" Cánh cửa phòng được hé ra một chút, khiến người khác muốn bước vào và nhìn trộm những bí mật ẩn chứa bên trong.
Như bị một thế lực thần bí nào đó làm cho ám ảnh, Moon Hyeonjun bắt đầu đi về phía căn phòng duy nhất trên tầng năm, như thể đang đi về phía cây cấm trong Vườn Địa Đàng.
Chỉ có một phòng trên tầng năm và Choi Wooje là người may mắn có thể chiếm toàn bộ tầng này. Vì là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội nên các anh đã để em chọn tầng trước, việc còn lại thì giao cho ban lãnh đạo của T1. Vì vậy, Choi Wooje mới là người thực sự có quyền lực trong đội. Và bây giờ, chỉ cần "thực quyền" ra lệnh, Moon Hyeonjun sẽ tuyệt đối tuân lệnh và tiếp quản mọi thứ.
"Cảm ơn Hyeonjun hyung." Người đàn ông ở cửa đưa tay cầm thứ gì đó, vô tình chạm vào làn da nóng bừng của em.
Choi Wooje thò đầu qua khe cửa, nở nụ cười ngốc nghếch với Moon Hyeonjun. Bọng mắt em phồng lên, hơi thở có chút hổn hển, trên trán em lấm tấm mồ hôi tạo thành một lớp mỏng, vài sợi tóc xõa xuống, hai má em đỏ bừng như quả táo đang rỉ mật, và anh ngửi được một mùi gì đó rất thơm.
Moon Hyeonjun nuốt nước bọt, quả táo Adam của anh lên xuống và Hyeonjun nín thở.
Lúc này Choi Wooje đang mặc một bộ đồ thể thao mỏng ở nhà. Lớp vải trông khá nhớp nháp cho thấy toàn thân em đổ đầy mồ hôi. Những giọt mồ hôi trượt xuống xương quai xanh xinh đẹp của em. Toàn thân em như tràn ngập vị ngọt nị của trái cây. Hóa ra những quả vải chín đầu tiên lại có thể thơm đến vậy. Đây không phải là lần đầu tiên Moon Hyeonjun tưởng tượng đến việc nếu Choi Wooje là omega sẽ như thế nào. Wooje của họ, dưới bộ đồng phục mà em mặc hàng ngày, bộ ngực không mấy rõ ràng của em trông rất mềm mại thì bây giờ nó hơi sưng lên, bộ quần áo ướt đẫm dán chặt vào phần đầu nhô lên một cách rõ ràng. Một cảnh tượng cực kỳ gợi tình hiện ra trước mắt Moon Hyeonjun.
"A, chờ em một chút, vừa rồi anh trả tiền cho mấy món takeaway đúng không ạ? Chờ em chút nha em đi lấy tiền trả lại anh." Choi Wooje cố tình mở cửa ra một chút rồi quay người đi vào trong.
Việc Choi Wooje trả lại tiền cho Moon Hyeonjun là rất sai. Trong lòng anh rất kinh hãi, nhưng vẫn không tránh khỏi sự dao động bởi hành động này. Khung cảnh hiện ra qua khe cửa quá sốc đối với một alpha. Ánh mắt Moon Hyeonjun run lên, anh ngay lập tức đóng cửa lại.
Tiếng sập cửa khiến Choi Wooje lập tức quay người lại: "Huh? Hyeonjun hyung? Sao thế ạ? Anh hông cần tiền trả lại ạ? Hay là anh muốn đãi em một bữa? Vậy thì em không khách sáo đâu nha." Giọng nói của Choi Wooje truyền qua cửa, giống như bài hát mà thủy thủ nghe được khi vi vu trên biển, vừa quyến rũ lại vừa thần bí.
Em áp tai vào cửa. Bên ngoài không có âm thanh gì hết. Hyeonjun chắc là đã trốn mất rồi nhỉ? Phản ứng này không giống với alpha tẹo nào. Đây là một tính toán sai lầm của em hả ta? Nghĩ như vậy nên Choi Wooje có chút thất vọng đi về phía giường. Đùi em dính một vết gì đó. Em cởi chiếc quần đùi ướt đẫm của mình ra và muốn tiếp tục làm điều mà em vẫn chưa hài lòng khi nãy.
03. Tin đồn!
Thực ra Moon Hyeonjun vẫn đang đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ như làm sai chuyện gì đó nên bị phạt đuổi ra khỏi phòng.
Quần của Choi Wooje quá ngắn, thậm chí có thể thấy cặp mông tròn trịa của em. Những vệt nước uốn lượn chảy dọc xuống bắp đùi trắng nõn của em như thịt của quả vải, trong suốt như pha lê khiến người ta chảy nước bọt, nhưng, đây là một thứ trái cấm.
Đầu óc Moon Hyeonjun sắp hỏng rồi, CPU nóng quá mức khiến toàn thân anh nóng bừng. Phần bụng dưới của anh như có một ngọn lửa tà ác thiêu đốt, tuyến thể sau gáy như bừng lên dữ dội ngay cả khi anh vẫn đang dán miếng dán ức chế khiến miệng anh khô khốc. Anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, Moon Hyeonjun không kịp rời đi...
"Ưm... ah ♡ haah ♡ haah ♡... " Trong phòng vang lên một tiếng rên ngọt ngào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Moon Hyeonjun.
Những tiếng rên rỉ như khóc thật dễ chịu vang lên ngắt quãng và cuối cùng nó biến thành tiếng thì thầm của một con rắn độc nơi vườn Địa Đàng, như muốn nói rằng: Hãy mở chiếc rương này ♡ Hãy mở nó NGAY BÂY GIỜ!
Tìm được khó báu rất khó, nên tất nhiên ta phải giữ lấy nó cho riêng mình.
Cánh cửa của chiếc rương kho báu bị ngăn cấm lần nữa được mở ra, cảnh tượng trước mặt Moon Hyeonjun càng trở nên sống động khiến anh càng thêm hưng phấn... Choi Wooje đang dang rộng hai chân nằm trên giường. Trên thắt lưng em là con Poro mà Moon Hyeonjun quen thuộc nhất. Choi Wooje đang dùng một tay vuốt ve những điểm nhạy cảm trên ngực em, tay kia thì cầm một món đồ chơi hình trụ nhét vào cái lỗ giữ mông em. Phần thịt mềm mại ở lối vào âm đạo của em trong suốt và đang khép mở theo từng chuyển động của thứ đồ chơi kia. Bụng em vương vãi đầy tinh dịch. Em không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần và bây giờ thì em trông như lại sắp đạt cực khoái. Và có lẽ em đã trực tiếp lên đỉnh khi Moon Hyeonjun đi vào.
"Haa..."
Bang!
Lần này tiếng đóng cửa vang lên như sấm vậy, khiến Choi Wooje sợ hãi, nhưng lần này Moon Hyeonjun lại không đứng ở ngoài cửa: "Tsk." Anh lớn không kiên nhẫn mím môi, khóa cửa lại, sau đó chậm rãi đến gần Choi Wooje.
"Chờ một chút! Hyeonjun hyung?" Em thăm dò hỏi. Choi Wooje cũng có lúc sợ Moon Hyeonjun, giống như vừa rồi vậy, đóng cửa lại, nhấn phím thật mạnh giống như Moon Hyeonjun thường làm khi tức giận, khiến em phải thu mình vào một góc.
"Wooje cố ý làm như vậy à?" Moon Hyeonjun đã đi tới bên giường, hai tay anh chống lên, đè Choi Wooje xuống dưới, nhưng giọng điệu khó chịu của anh lại khiến em có chút sợ hãi.
"Hyung, Hyeonjun hyung có ý gì vậy?" Anh ấy thực sự tức giận sao? Nhưng anh ấy đang tức giận vì điều gì? Có phải vì bản thân vi phạm điều cấm kỵ? Có phải anh ấy giận vì cả anh ấy và em đều là omega? Hay là anh ấy tức giận vì em đã ép anh ấy lên tầng năm? Nếu cả hai đều là omagw thì anh ấy sẽ không ghê tởm mùi của em phải không? Choi Wooje nuốt nước bọt, nghĩ rằng mình dường như đã thực sự đi quá xa rồi. Bây giờ không còn nơi nào để trốn thoát nên em phải nhanh chóng ôm lấy chăn bông rồi trốn vào đó cho đến chết, cố gắng che đậy hoàn toàn tư thế dâm ô của mình hiện tại.
"Để anh lên xem em như thế nào nhé?" Một tay Moon Hyeonjun kéo chăn mà Choi Wooje trùm lên, thân hình trần trụi của omega lập tức lộ ra. Làn da trắng như tuyết được phủ một lớp hồng hào, đó là bằng chứng của kỳ động dục: "Không phải em làm điều này chỉ để cho anh thấy sao? Tại sao lại che đi vậy?"
"Xin lỗi ạ, em không biết anh cũng là omega... Trả chăn bông lại cho em!" Choi Wooje cố gắng lấy lại chăn nên nhào vào lòng Moon Hyeonjun.
Moon Hyeonjun cũng không phản kháng lại em, cứ thế để cho bé cưng trực tiếp nhào tới: "Hả? Em nói anh là cái gì cơ!?"
"Em nói anh cũng là omega..." Choi Wooje thấy mình không thể tiếp tục ở chỗ này được nữa rồi, bởi vì em có cảm giác như mình đang ngồi trên một vật gì đó rất cứng, mà kích thước của vật này còn lớn hơn món đồ chơi em vừa mới dùng mấy lần khi nãy. Đây không phải là kích thước mà một omega nam có thể có.
"Vậy bây giờ em có còn nghĩ anh vẫn là omega không?" Moon Hyeonjun nhướng mày, cố ý đẩy háng lên trên, lập tức khiến mặt Choi Wooje đỏ bừng, ngay cả chóp tai em cũng đỏ cả lên. Cách em ấy bịt miệng không nói được lời nào đáng yêu quá chừng: "Em to gan thật đó, Choi Wooje. Em sẵn sàng bằng mọi giá làm điều này để xem thử anh có phải là alpha không à? Nếu anh không chịu mang theo thứ em để quên, em thật sự muốn tiếp tục như vậy sao?" Đây chính là điều khiến Moon Hyeonjun tức giận. Anh không thể tìm ra nó. Rõ ràng việc vi phạm điều cấm kỵ như thế này còn khó chịu hơn, nhưng anh không thể chấp nhận được. Thái độ của Choi Wooje có lẽ ai cũng nhìn thấy được.
Có lẽ đây chính là tính chiếm hữu của alpha chăng? Nếu người bạn thích có thể phân hóa thành omega thì bạn càng nên trân trọng người ấy hơn. Anh không hối hận khi mở chiếc hộp Pandora cho Choi Wooje. Cho dù câu trả lời anh là alpha thì cũng không có gì làm lung lay được tình yêu của Moon Hyeonjun dành cho Choi Wooje. Vì câu trả lời là omega nên rương kho báu này chính là kho báu tuyệt vời nhất trong số các kho báu.
"Không ạ... Nếu thế thì em sẽ bảo quản lý mang lên cho em rồi đặt ở cửa..." Choi Wooje ngập ngừng trả lời. Sau khi biết Moon Hyeonjun là alpha, em nóng lòng muốn xé miếng dán ức chế của anh ra, muốn ngửi thấy mùi hương của anh. Mùi pheromone của alpha lao thẳng vào em, khiến Wooje mềm lòng ngay lập tức: "Ừm ♡... Hyeon, Hyeonjun, em, em hình như hơi say rồi..." Mùi pheromone của Moon Hyeonjun tựa như rượu rum giải khát vậy. Choi Wooje thấy mình giống như bị mắc kẹt trong rương kho báu ở vùng biển Caribe trong một thời gian dài, cuối cùng cũng được giải thoát và tìm thấy loại rượu có thể làm dịu cơn khát của mình.
"Ồ? Vậy thì em có biết mình đã làm gì không? Chính em là người cố tình đánh rơi chìa khóa và cũng là người báo rằng thuốc làm dịu đã dùng hết phải không? Như vậy sẽ không ai thấy việc anh mở rương của em đâu... Còn bây giờ thì anh thấy em không muốn ăn đồ takeaway à? Hay em muốn ăn món khác, Wooje?" Câu cuối cùng anh cố tình hạ thấp âm điệu. Moon Hyeonjun vừa nói vừa nghịch ngợm cắn vào tai Choi Wooje. Anh dùng một tay vỗ vào mông bé cưng, tay kia rút ra thứ vừa nhét vào lỗ Choi Wooje. Nơi đó sẽ sớm thuộc về Moon Hyeonjun thôi.
Giọng nói trầm thấp khiến phần thân dưới của Choi Wooje lại ướt đẫm, mật ong từ trong lỗ nhỏ trống rỗng chảy ra càng nhiều: "Haah ♡... Em có thể, em có thể trực tiếp ăn thịt anh không, Hyeonjun hyung?" Cảm giác trống rỗng như bị hút ra ngoài khiến Choi Wooje không thể dừng lại. Mông em đặt trên người Moon Hyeonjun không khỏi cọ xát vặn vẹo. Cái lỗ vốn đã ướt cũng làm ướt quần của người kia. Vị vải ngọt ngào còn thơm hơn cả lần trước, khiến Moon Hyeonjun nghiến răng nghiến lợi.
"Không không không, Wooje, chúng mình bị cấm làm như vậy, em đúng là một đứa trẻ không nghe lời mà." Moon Hyeonjun cố ý cự tuyệt dục vọng của Choi Wooje, nhưng cũng không vội phóng hỏa, tùy tiện vuốt ve em, coi như là trừng phạt đứa nhỏ không dùng kính ngữ này.
"A ♡... Nhưng mà em đã như thế này rồi ♡..." Moon Hyeonjun nắm lấy bộ ngực hơi căng phồng của omega nam lúc phát tình mà trêu đùa, thỉnh thoảng lại sượt qua hai điểm trước ngực khiến toàn thân Choi Wooje run rẩy: "Hyeonjun hyung, anh thật sự không muốn sao ạ? Chỉ cần không bắn vào trong thì sẽ không có ai biết đâu ạ. Hyung cũng muốn đúng không? Dùng thuốc ức chế lâu như vậy thật sự khó khăn lắm đó..." Choi Wooje cố gắng thuyết phục anh trai mình, tỏa ra mùi thơm trái cây ngọt ngào hòa quyện với rượu rum, không ngừng hôn và nịnh nọt anh, đầu tiên là hôn lên môi Moon Hyeonjun, sau đó hôn lên cổ anh, để lại vài dấu vết, mùi rượu rum càng nồng chỉ khiến em càng khao khát anh hơn: "Woo ♡... Thế này thì sao..." Em ngồi lên người Moon Hyeonjun, dang hai chân thành hình chữ M, sau đó nắm lấy tay Hyeonjun, thè lưỡi liếm từ gốc của ngón tay đến đầu ngón tay, cuối cùng ngậm toàn bộ vào trong miệng mút mát: "Nếu anh không muốn đút vào thì có thể dùng tay nè..."
"Vậy thì chỉ có em là người cảm thấy thoải mái thôi sao?" Cảnh tượng nóng bỏng này đã kéo lấy sợi dây lý trí cuối cùng của Moon Hyeonjun nên anh tiếp tục thuyết phục em.
"Không ạ, em sẽ ăn hết đồ ăn mang về mà." Choi Wooje vừa nói vừa kéo tay anh trai mình nhét vào trong bím xinh của mình. Bím nhỏ của em vốn đã rất ẩm ướt, dễ dàng để ngón tay thon dài luồn vào và nuốt chửng chúng. Choi Wooje thoải mái vặn eo, sau đó cởi áo sơ mi của Moon Hyeonjun, tiếp tục hôn từ cổ anh, rồi hôn đến cơ ngực, sau đó là cơ bụng, cuối cùng là đến phần bụng dưới của anh. Em cắn vào dây kéo quần rồi kéo xuống - thứ cộm lên mông em nãy giờ như phồng lên hơn, áp vào miệng em. Mùi rượu rum nồng nặc lao về phía em, khiến Choi Wooje không nhịn được hôn vật khổng lồ trong quần lót xuyên qua quần lót của anh: "Em phải mở bao bì mới có thể ăn được hả anh?" Đôi mắt dâm đãng nhìn anh trai qua hàng mi dài, ra hiệu Moon Hyeonjun phải phối hợp với em tự cởi quần bản thân ra.
Trong nháy mắt, lý trí của Moon Hyeonjun cuối cùng cũng bị phá vỡ, anh vỗ vào mông Choi Wooje một cái.
Moon Hyeonjun rút những ngón tay dính đầy dâm dịch của bím nhỏ em ra, chạm vào chú chim cò nhạy cảm và sưng tấy dễ thương nằm phía trên bướm xinh. Anh hài lòng nhìn người nằm trong vòng tay mình run rẩy rên rỉ đáp lại: "Lật mông lại." Nói anh không muốn nắc vào là nói dối đó, ai có thể kiềm chế được bản thân mình trước mỹ cảnh như vậy? Anh nhanh chóng cởi quần ném xuống đất: "Muốn ăn thì ăn hết đi này." Chim cò thô to của Alpha đột nhiên ngẩng đầu lên và tát vào mông Choi Wooje.
Sau khi được sự cho phép của anh trai, Choi Wooje không thể nhịn được nữa và ngồi lên đó. Sự trống rỗng ngay lập tức vơi đi vì em đã đã được lấp đầy bởi một thứ gì đó lớn hơn, Choi Wooje thoải mái đến mức rên rỉ: "Hmm... Haah... Hyeonjun tuyệt vời quá! Em nên làm gì đây ạ? Em không muốn sử dụng bất kỳ đạo cụ nào khác nữa đâu... ah..."
"Hửm... Em còn giấu bao nhiêu đồ chơi vậy?" Moon Hyeonjun không khỏi thở dài. Anh không nhịn được dùng tay ấn xuống eo Choi Wooje để dương vật đi vào sâu hơn, trên người omega để lại vết đỏ rõ ràng, sau đó anh tóm lấy hai má mông mềm mại của em.
Cảm giác xúc động và khoái cảm tột đỉnh là những trải nghiệm chưa từng có mà Moon Hyeonjun đã trải qua sau khi phân hóa thành alpha trong một thời gian dài. Lối vào ẩm ướt hoàn toàn quấn chặt lấy chim anh. Cảm giác lần đầu tiên trong đời được bước vào vùng cấm địa của một omega thật quá tuyệt vời, khiến anh muốn tiếp tục vô tư nắc vào em, sau đó để hơi thở alpha của chính mình tràn ngập căn phòng của Choi Wooje. Trong lúc bối rối, anh đã mút ra một vết dâu tây lên cổ đối phương, cuối cùng không nhịn được cắn vào sau gáy của Choi Wooje để có thể chiếm giữ được mùi hương trái cây ngọt ngào nhất của em. Tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc ức chế lâu dài của hai người lập tức thuyên giảm hoàn toàn, khiến họ như lạc vào thiên đường, ngây ngất và quên đi những điều cấm kỵ.
"Hmm ♡...? Đây là món đồ chơi duy nhất còn lại mà em có thể sử dụng bây giờ nhỉ..." Choi Wooje, người đã được đánh dấu tạm thời, có lẽ đã bị mê hoặc bởi mùi pheromone của Moon Hyeonjun, gần như nép gọn vào trong vòng tay anh. Trong cơn choáng váng, anh chạm vào máy móc bên cạnh giường, sau đó chiếc giường bắt đầu lắc lư qua lại. Hóa ra đó là một chiếc giường bập bênh được sửa đổi đặc biệt.
"Cái này... Shit!"
Moon Hyeonjun chưa bao giờ nghĩ tới omega lại có thể sửa đổi giường ngủ của mình. Ngược lại, bọn họ, Alpha, thực sự kiêng khem một cách đáng thương, và sự kích thích như vậy thực sự là quá sức đối với anh, một "trinh nam" đã kiêng quan hệ tình dục trong một thời gian dài. Cặp mông vô cùng gợi cảm phát ra tiếng vỗ khi mỗi lần anh nắc, và âm thanh gợi tình khi mép bím của anh va chạm với cặc của anh, tất cả đều tấn công vào điểm chí mạng của anh. Moon Hyeonjun chỉ có thể căng cứng mặt, ôm Choi Wooje cùng nhau leo lên giường, để chiếc giường bập bênh lướt trên mặt biển như tàu cướp biển, anh nắc vào thật sâu và tăng tốc nhịp đẩy, đồng thời khiến cả hai cùng nhau đạt đến cao trào nhanh hơn.
Khoái cảm tột độ khiến Choi Wooje gần như trợn mắt, ngón chân em cong lên, toàn thân tê dại như bị điện giật. Bức tường thịt quấn quanh dương vật Moon Hyeonjun như đang giật và co thắt lại. Em nhắm chặt mắt lại, thân thể run rẩy, đồng thời tiếp nhận những gì tinh túy nhất của Moon Hyeonjun.
"Haaaaaaah ♡!" Có lẽ chính vô số lần đạt cực khoái hoặc mùi rượu rum trên cơ thể Moon Hyeonjun đã khiến Choi Wooje phấn khích quá mức. Khi đạt cực khoái, em để lại dấu móng tay rõ ràng trên lưng Moon Hyeonjun: "Ôi ♡... Em đang mơ sao? Hyeonjun là của em..."
Choi Wooje có thể cảm nhận được trong bụng mình như có một luồng nhiệt. Moon Hyeonjun có lẽ đã bắn rất nhiều vào bên trong em. Đúng như dự đoán, khi niềm đam mê đã mãnh liệt đến mức này thì anh không thể nào rút ra kịp thời. May mắn thay, cả hai đều là lần đầu quan hệ với người khác nên khoang sinh sản còn chưa mở ra và cả hai cùng nhau lên đỉnh. Mặc dù khả năng mang thai là rất nhỏ nhưng vẫn cần can đảm lắm mới dám làm điều này, vì thế Choi Wooje nhanh chóng dùng sức của chiếc giường bập bênh để thoát khỏi vòng tay của Moon Hyeonjun, đồng thời tắt máy móc trên giường.
"Mmm... ♡..." Không ngờ sau khi anh rút ra, dâm dịch của em cùng với tinh dịch vừa xuất ra của Hyeonjun trào ra khỏi cái lỗ ẩm ướt, chiếc giường lập tức trở thành một đống hỗn độn.
Mùi pheremone AO hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, ngay lập tức tràn ngập không gian. Mùi vải ngâm rượu rum giống như quả chín đầu tiên được cắt ra và được rót thêm một ly rượu ngon. Hương vải thiều ngọt ngào hòa quyện nhẹ nhàng với hương rượu tạo cảm giác gây nghiện và rất yên tâm. Pheremone của AO có độ phù hợp cao là một liệu pháp hương thơm giúp chúng ta dễ đi vào giấc ngủ. Mặc dù Choi Wooje vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng vì thời gian cao trào của omega dài hơn alpha, và cái lỗ của em vẫn đang co bóp một cách hưng phấn nên em đã ngã đè lên người Moon Hyeonjun và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên quá căng thẳng và cũng rất mệt mỏi về thể chất đối với Alpha đã kiêng khem lâu ngày. Đó là điều hạnh phúc nhất trên thế giới khi có thể ngủ với omega trong vòng tay mình sau đó. Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, chìm vào ngủ cùng với Choi Wooje.
04. Giấc mơ thành hiện thực
Buổi sáng của các tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp thường là sau buổi trưa.
Đêm qua Choi Wooje đã ngủ rất ngon, thậm chí còn tưởng rằng mình đã có một giấc mơ đầy gợi tình đầy ướt át thật đẹp, cho đến khi ngửi thấy mùi rượu rum ngọt ngào trộn lẫn với mùi vải thiều, đồng thời chạm vào bờ ngực rắn chắc khiến em tỉnh dậy. Em không uống rượu nhưng mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng đây...
Em ngồi dậy thoát khỏi vòng tay Moon Hyeonjun. Chiếc giường trước mặt không bừa bộn như em tưởng tượng. Bộ đồ ngủ em đang mặc cũng rất thoải mái và khô ráo, da em cũng không có cảm giác rít rít khó chịu. Chuyện gì đây nhỉ? Đó thực sự là một giấc mơ à? Em nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn mười giờ sáng. Choi Wooje quyết định chợp mắt một lát. Em ngả người ra sau, nằm trong vòng tay Moon Hyeonjun. Mùi pheromone đầy cảm giác yên tâm khiến em nghiêng người nằm sát lại gần hơn. Sau khi nhắm mắt được vài giây, em đột nhiên mở mắt: "ĐM! Sao anh lại ở đây!?" Em nhảy khỏi giường còn nhanh hơn tốc độ thao tác tay khi ở trên sân đấu, Choi Wooje ôm lấy con Poro và nhanh chóng vào tư thế phòng thủ.
Sau đó Moon Hyeonjun ngáp một cái, vươn vai, dụi dụi mắt: "Tỉnh rồi hửm? Anh sẽ không lấy lại Poro đâu... Hình như tinh thần của em rất tốt ha? Chẳng lẽ em quên nhanh như vậy sao?" Nói thật, tâm tình lúc này của Moon Hyeonjun rất tốt. Dù chỉ là đánh dấu tạm thời nhưng cảm giác được giải phóng ham muốn tình dục bị kìm nén bấy lâu nay rất dễ chịu. Hơn nữa, đối phương chính là Omega mà anh thích. Choi Wooje, người được nuôi dưỡng bởi tình yêu chân thành, giờ đây chắc hẳn đang có tinh thần rất tốt.
"Vậy tối hôm qua...?" Em bé có mái tóc như tổ chim lấy tay che miệng, còn con Poro thì rơi xuống đất một cách đáng thương.
"Đó là sự thật." Ngược lại Moon Hyeonjun rất bình tĩnh. Anh thức dậy sớm hơn Choi Wooje và đã dọn dẹp mớ hỗn độn sau "trận chiến" căng thẳng tối qua. Còn bé lợn con thì ngủ ngon lành. Lúc anh đang tắm rửa cho em, bé ấy thậm chí còn không có ý định tỉnh giấc, anh đành phải để em tiếp tục ngủ: "Con Poro... Đáng lẽ cũng phải tắm cho nó, nhưng em lại không chịu buông ra..."
Choi Wooje lại cầm con Poro lên, mùi rượu rum trộn lẫn vải thiều đặc trưng tỏa ra từ đó, gợi lên ký ức về trận chiến khốc liệt đêm qua. "Con búp bê mà Moon Hyeonjun không bao giờ muốn cho ai" này cũng đã có mặt trên chiến trường đêm qua. Vốn dĩ nó là một trong những đạo cụ mà Choi Wooje dùng để thủ dâm, sau đó có lẽ nó đã bị bọn họ làm ướt.
Bằng chứng cụ thể khiến Choi Wooje đỏ mặt, rạng đỏ lan từ cổ đến mang tai: "Vậy sao anh còn ở đây? Anh không sợ bị phát hiện à?" Một tay em ném Poro vào giỏ đựng đồ giặt, Choi Wooje không biết xấu hổ chui lại vào chăn, trùm chăn lên rồi nằm xuống, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Nhìn thử xem nè, nếu anh rời đi như thế này, chắc hẳn em sẽ cho rằng là bản thân mình đang mơ phải không? Anh phải ở lại đây làm nhân chứng, và... ngoài việc xác nhận tình hình của em thì anh còn cần phải lấy lời khai của em nữa..." Moon Hyeonjun vừa nói vừa vén chăn bông của Choi Wooje lên và chỉ vào cổ, nơi đầy vết hôn do em để lại tối qua: "Hôm nay anh còn phải đấu tập đấy, sau đó còn phải phát sóng trực tiếp nữa..."
"Chờ một chút, bây giờ em bóp chết anh thật luôn nè!" Ngay sau đó Choi Wooje đã lao vào người Moon Hyeonjun, đặt tay lên cổ anh rồi giả vờ bóp chết anh.
"Việc em làm, gọi là giết người để thủ tiêu bịt miệng nhân chứng..." Moon Hyeonjun lại bị Choi Wooje trèo lên người, ngồi vào vị trí giống như tối qua. Qua chiếc cổ áo lỏng lẻo, anh có thể nhìn thấy dấu hôn phía trên xương đòn của em. Tất cả đều là dấu vết do chính anh để lại. Nghĩ đến đây, anh trở nên hưng phấn không thể giải thích được, thân dưới lại cộm lên và cứng ngắc.
Cảm giác như có thứ gì đó cứng cứng đang ấn vào ngay háng mình, lại nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, Choi Wooje tức giận dùng hết sức lực: "Anh... mau cút xuống địa ngục luôn đi!"
"Khụ khụ khụ... Anh sắp chết rồi." Moon Hyeonjun đành phải hợp tác với em giả chết.
Người ngồi trên người anh đột nhiên ngã xuống, ôm đầu hét lên: "Mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì bây giờ? Mình nên làm gì đây trời? Hyeonjun ơi, chúng ta sắp bị đuổi khỏi LCK rồi à?!"
"Biết hậu quả nghiêm trọng như vậy mà vẫn quyết định làm hửm?" Moon Hyeonjun tố cáo Choi Wooje đã dụ dỗ mình trước.
"Không phải là anh cũng đã lường trước được hậu quả nghiêm trọng như này mà vẫn quyết định chịch em đó hả!?" Choi Wooje thì tố cáo Moon Hyeonjun không chịu dùng tay.
Hai người nói qua nói lại, cuối cùng phát hiện ra điều gì đó, không khỏi bật cười trước sự cám dỗ của đối phương. Nhìn nhau hồi lâu, Choi Wooje là người đầu tiên mất bình tĩnh, cúi người cười lớn. Em nằm trong lòng Moon Hyeonjun cười khúc khích, trong khi Alpha của em thì âu yếm ôm em, dịu dàng hôn lên trán: "Wooje... nghe này, dù kết quả thế nào, anh cũng nguyện ý chịu trách nhiệm. Nếu em muốn đi thì cứ việc đi, anh sẽ cùng em đi, tuy rằng hiện tại anh chỉ có thể đánh dấu em tạm thời, nhưng nếu em thật sự mang thai thì, em có nguyện ý để anh đánh dấu em cả đời không?"
"Nhưng anh đã cố gắng rất nhiều để đến được T1 mà, anh có thấy hối hận không?" Choi Wooje nhân cơ hội hít thật nhiều pheromone từ alpha của mình, trong vòng tay của Moon Hyeonjun, em giống như một con mèo, nheo mắt đầy yên tâm.
"Anh thực sự hối tiếc vì không thể đi cùng em."
"Vậy là anh thích em phải không, hyung?"
"Anh đã thích em từ lâu rồi... Bây giờ nói ra điều này có phải là không thành thật không nhỉ? Nhưng Wooje à, anh thật sự thích em, à không, anh yêu em."
"Thật sao? ㅋㅋ Nhưng việc mang thai không hề dễ dàng tí nào... Vậy nếu chúng ta có thể giữ bí mật với toàn bộ cộng đồng thể thao điện tử và cùng nhau đi đến cùng, cùng nhau giành chức vô địch, em sẽ để anh đánh dấu em vĩnh viễn và đôi ta sẽ bên nhau suốt đời." Choi Wooje nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Moon Hyeonjun, sau đó đặt tay lên cổ Moon Hyeonjun, má em lại bắt đầu đỏ bừng: "Bây giờ chúng ta nên tìm cách xử lý những... vết tích này." Em lấy ra một miếng miếng dán ức chế dán lên sau gáy Moon Hyeonjun để không ai nhận ra mùi của họ: "Đợi mọi người còn ngủ, anh nên về tầng của mình đi." Nếu đi cầu thang bộ sẽ không ổn lắm. Cửa chống cháy ở cầu thang phía sau khi bị đẩy ra sẽ phát ra âm thanh báo động, vì vậy nếu Moon Hyeonjun muốn quay lại tầng hai, anh chỉ có thể cầu nguyện thang máy đừng dừng lại ở tầng bốn hoặc tầng ba.
Moon Hyeonjun cuối cùng cũng an toàn trở về tầng của mình, hiện tại anh đã đến đại sảnh của ký túc, chuẩn bị gặp mặt cùng mọi người. Nghĩ lại khoảnh khắc cuối cùng khi Choi Wooje thì thầm nói "Em yêu anh" qua khe cửa khi tiễn anh đi, Moon Hyeonjun vui mừng khôn xiết suốt cả chặng đường, cả người nhẹ bẫng bồng bềnh, với những bông hoa nhỏ nở trên đầu, thu hút tầm mắt Lee Minhyeong, hắn nheo mắt nhìn.
"Hệ thống sưởi ở sảnh không đủ à?" Lee Minhyeong vỗ nhẹ vai Moon Hyeonjun. Hắn tinh tường nhận ra, hôm nay Moon Hyeonjun ăn mặc rất cẩn thận. Tháng 2 trời vẫn còn lạnh nhưng thằng này mặc áo khoác đồng phục rồi còn mặc thêm áo khoác ngoài trong nhà? Dây kéo của đồng phục đội phải được kéo lên cao nhất. Nó lạnh hả ta? Nếu mà bị bệnh... Không, trông thằng này ổn lắm: "Cổ của mày bị sao vậy?" ADC tinh mắt vẫn bắt được vết đỏ khó thấy.
"Khụ khụ khụ..." Moon Hyeonjun bị hỏi đến đây thì bị nghẹn nước miếng, vội vàng giải thích: "Tối hôm qua lầu hai có rất nhiều muỗi... Không lẽ là tao bị nó cắn hả ta?" Anh cố ý gãi cổ nói: "Ở đây rất ấm, nhưng tao chỉ định ra ngoài đi dạo thôi. Dù sao hiện tại chưa có ai ở đây, nên tao ra ngoài tí cho tỉnh táo." Vừa nói, anh vừa kéo khóa áo khoác lên cao nhất kín cả cổ rồi biến mất vào đại sảnh như một làn khói.
Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra cùng lúc Moon Hyeonjun rời đi. Lee Minhyeong quay lại và nhìn thấy Ryu Minseok và Choi Wooje đang bước ra ngoài.
"Tầng em có muỗi... Em bị muỗi đốt." Hắn nghe thấy Choi Wooje trả lời Ryu Minseok.
"Tầng năm có muỗi không?" Lee Minhyeong tò mò hỏi. Khi Choi Wooje đi ngang qua hắn, cứ như có một cơn gió xuân thổi qua. Khuôn mặt của đứa trẻ hôm nay hồng hào và sáng bóng hơn hẳn. Có chuyện gì tốt à? Hay là do trời quá nóng ta? "Wooje, nhóc không sợ nóng sao?" Choi Wooje, người thường không chịu nóng được, sẽ cởi áo khoác khi nhiệt độ cao hơn một chút. Bây giờ thì nhóc này thậm chí còn kéo khóa áo khoác lên vị trí cao nhất.
"A, Sanghyeok huyng vẫn chưa tới sao? Em có chút buồn ngủ, em ra ngoài đi dạo nha." Choi Wooje tự nhiên mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài khác, sau đó đồng bộ một cách đáng ngạc nhiên với Moon Hyeonjun, cả hai đều rời khỏi sảnh vì lý do tương tự nhau.
Lee Minhyeong và Ryu Minseok đứng nhìn nhau ở sảnh: "Tầng 4 cũng có muỗi à?"
Ryu Minseok lắc đầu tỏ ý không có: "Chỉ có tầng năm có thôi..."
"Không đâu, tầng hai cũng có vài con đó."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro