Phần 10
Chương 159
CHƯƠNG 159
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Đạo Ái, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông này ra tay, khả năng khống chế đất đai kia thật khiến người ra không thể không ca ngợi.
. . . Trang
Nghiêu hỏi: "Tuy anh không nhìn thấy ánh mắt đó, nhưng có thể cảmnhận được cảmgiác bị người ta dõi theo chằmchằmrất mãnh liệt phải không?"
TamNhi gật đầu: "Đúng, đáng sợ lắm, bốn phía ngoại trừ một thân cây thì chẳng có gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện cái cây đó dị chủng với con người thì tôi liền cảmgiác có thể mình đang bị người đó theo dõi, nhưng tôi lại không tin vào thế cho
lắm, dù sao thì so với cây thông đó thì tôi quá bé nhỏ, một con khủng long khổng lồ lại đi nhìn một con kiến sao?"
"Sau đó thì sao?"
TamNhi đột nhiên ngượng ngùng cười cười: "Sau đó á, tôi làmmột chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc ấy tôi cảmthấy có người cứ nhìn mình chằmchằmthiệt là đáng ghét, lúc ấy trời còn tối thui, chung quanh mù sương, trong sương giấu cái gì căn bản không nhìn thấy được, tôi vừa sợ hãi vừa sốt ruột, ngày đó lại uống rượu, đâmra to gan hơn
bình thường, liền chửi cây thông vài câu, tôi nói có giỏi thì ông hiện ra đi, nhưng gào hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, vì thế tôi... tôi liền tè vào một chỗ trên thân cây, he he."
Liễu Phong Vũ cười: "Thằng nhóc này to gan thật đấy, nếu cây thông nhìn thấy thì nhất định ghimcậu thành con nhímluôn."
TamNhi nhún vai: "Cho nên emmới bảo nhất định là nó không nhìn thấy emđâu, cảmgiác bị người ta nhìn chằmchằmý chắc cũng chỉ là ảo giác của em. Tè xong là emchạy luôn, sau này tỉnh táo lại thấy hơi sợ, còn bị ba emđánh cho một trận."
Trang Nghiêu nói với TamNhi: "Anh nhắmmắt lại, xoay ba vòng tại chỗ."
"Hả?"
Trang Nghiêu không khách khí nói: "Nghe theo."
TamNhi biết nó tuy còn nhỏ nhưng lại là dị nhân tiến hóa não bộ, cũng không hỏi nhiều, liền đứng lên nhắmmắt xoay ba vòng lại chỗ, sau đó đứng lại.
Trang Nghiêu nhìn cậu ta: "Có cảmgiác gì không?"
TamNhi nhíu mày, đột nhiên nói: "Có! Chính là cảmgiác... bị người ta nhìn chămchú."
Trang Nghiêu gật đầu: "Vậy là đúng rồi."
TamNhi mở to mắt nhìn nó: "Có ý gì?"
"Tôi vừa đóng đường nhìn trong đầu anh. Nghiêmkhắc mà nói, đường nhìn cũng không phải thứ gì đó vô hình, nó là sóng điện từ vi lượng. Khi một người đưa lưng về phía người khác, đôi khi cũng có thể cảmthấy có người nào đó đang nhìn mình
chămchú, chuyện này do hệ thần kinh của người đó nhận biết được sóng điện từ của đối phương. Loại sóng điện từ này do sóng điện não khống chế, sóng điện não càng mạnh thì đường nhìn sóng điện từ càng mạnh, cảmgiác bị người ta nhìn
chằmchằmlại càng rõ ràng."
Thành Thiên Bích cau mày: "Chẳng lẽ Thông Ma cũng tiến hóa não bộ?"
Tùng Hạ thấy trong lòng căng thẳng, nếu thứ khổng lồ ngang trời như Thông Ma này còn biến dị lần thứ hai – tiến hóa não bộ – vậy lần này họ đi căn bản là chịu chết!
Trang Nghiêu lắc đầu: "Không, sóng điện não của Thông Ma rất mạnh do nó có thể tích khổng lồ, tuy thể tích lớn nhỏ không có liên quan tất yếu với độ mạnh yếu của sóng điện não, nhưng khi Thông Ma dị chủng với con người, biến người đó
thành cây thông thì sóng điện não vốn thuộc về con người đã được dần dần mở rộng theo hình thể khổng lồ của nó, giống như một người cao to luôn gây được sự chú ý hơn người thường vậy. Vào thời điểmThông Ma nhìn anh chămchú, tiếp xúc
đường nhìn sóng điện não với đầu anh, cảmgiác của anh sẽ vô cùng sâu sắc. Cho nên, cảmgiác bị người khác nhìn không phải ảo giác của anh mà quả thật Thông Ma đã chú ý tới anh."
TamNhi chậc lưỡi: "Thật... thật sao... Tôi còn tè lên người nó... Sao nó không giết tôi."
"Chắc vì anh không có giá trị bị ăn. Lúc đầu Thông Ma tấn công động thực vật biến dị tới gần nó, lấy thi thể của chúng làmchất dinh dưỡng để nuôi lớn mình do có vài nguyên nhân rất lớn: Thứ nhất, nó vốn là cây cảnh sống trong chậu, tiếp xúc với
rất ít đất, căn bản không đủ để cung cấp chất dinh dưỡng cho nó tiến hóa. Thứ hai, lúc ấy nó bị đặt ở tầng ba, nó muốn cắmrễ xuống đất thì phải xuyên qua các tầng nhà rỗng ruột và nền móng bê tông, chuyện này vào lúc nó mới tiến hóa thì không
làmđược vì lúc đó nó còn nhược tiểu. Thứ ba, lúc ấy nó vẫn chưa bị con người dị chủng, động thực vật tấn công hoàn toàn dựa vào bản năng cấp dưỡng [192] chứ không phải nhận thức. Khi nó dị chủng với con người và rời khỏi Côn Minh,
chiều cao của nó đã gần 70 mét, bằng tòa nhà hơn hai mươi tầng, lúc ấy nó đã là một gã khổng lồ rồi, rút từ trong đất ra bộ rễ của mình nhất định không phải chuyện dễ dàng, các anh có nhớ lúc ấy cái hố to và bên trong nó còn lại rất nhiều mẩu rễ
bị đứt chứ? Sở dĩ nó có quyết định rời đi là vì sau khi dị chủng, nó lập tức sở hữu trí tuệ của con người, có lẽ đơn thuần cho rằng một cây thông thì nên trở về cố hương, cho nên nó đến Đông Bắc. Sau khi Thông Ma đến Đông Bắc, theo thông tin
trong tài liệu thì nó không lấy thi thể làmchất dinh dưỡng nữa mà chọn một mảnh đất màu mỡ phì nhiêu nhất rồi cắmrễ ở đó, đó là vì nó biết dùng cách nào thì đạt được chất dinh dưỡng thật sự đủ cho nó tiến hóa, còn dựa vào động thực vật biến
dị thì hiển nhiên đã không đủ từ lâu. Càng là sinh vật khổng lồ thì càng không đi săn con mồi thể tích nhỏ vì năng lượng thu hoạch được từ chuyện ăn anh so ra còn chẳng bằng năng lượng nó tiêu hao dùng để thực hiện động tác ăn anh, cho nên nhất
định Thông Ma đã nhìn thấy anh, nhưng nó lười giết anh."
[192] Bản năng cấp dưỡng: Bản năng tìmkiếmbổ sung chất dinh dưỡng cho mình.
TamNhi thở dài một hơi: "Má ơi, nghe cậu nói ghê quá, may mà nó không có hứng thú với tôi."
Trang Nghiêu nói: "Chuyện này có thể cho chúng ta hai tin. Thứ nhất, Thông Ma sẽ không chủ động tấn công sinh vật tới gần nó. Không, phải nói rằng nó lười tấn công. Thứ hai, Thông Ma không phải là không nhìn thấy chúng ta như chúng ta đã
tưởng, thật ra nó luôn quan sát và giámsát hoàn cảnh chung quanh, kể cả sinh vật bé như con kiến như chúng ta nó cũng chẳng tha. Khi tới gần nó, nhất cử nhất động của chúng ta đều trong tầmmắt của nó, chỉ cần làmsai một chuyện là có nguy
hiểmvô vàn."
Tùng Hạ thở dài: "Chuyện tôi lo nhất là thậmchí nó sẽ khinh không muốn nói chuyện với chúng ta, ít nhất TamNhi nói chuyện với nó, nó cũng không buồn phản ứng."
"Đó là vì TamNhi không thể uy hiếp đến nó, lúc đó máy bay trinh sát và hai máy bay chiến đấu Hắc Ưng [193] hộ tống hiển nhiên khiến nó cảmthấy trình độ uy hiếp nhất định, cho nên nó đã lên tiếng cảnh cáo. Tôi hy vọng đến lúc có thể thuận lợi
trò chuyện với nó, nếu làmthế nào mà nó cũng không để ý tới chúng ta thì chúng ta chỉ có thể áp dụng thủ đoạn khiến nó phải mở miệng."
[193] Máy bay chiến đấu Hắc Ưng:
Cái gọi là thủ đoạn tất nhiên chính là đánh thật, chẳng ai hy vọng khai chiến trực diện với Thông Ma cả, họ đều mong rằng trí tuệ của Trang Nghiêu có thể thuận lợi mở ra con đường kết nối với Thông Ma.
Qua một tiếng nghỉ ngơi hồi phục, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Sau khi ăn xong, Hoắc Bạch vẫn duy trì hình thái báo sư tử ngủ gà ngủ gật, con báo vừa đứng lên, A Bố liền cảnh giác nhìn gã. Hoắc Bạch thấy hơi buồn cười: "Con mèo này sao lại sợ tôi thế nhỉ."
Trang Nghiêu bĩu môi: "Nó không sợ anh."
"Vậy à?" Hoắc Bạch đột nhiên nhảy một bước về hướng A Bố, A Bố giật mình lập tức lui về sau một bước dài.
Hoắc Bạch cười phá lên.
A Bố thẹn quá hóa giận, giơ cái chân bự vồ vào mặt Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch chỉ biết cười mà không chút phòng bị, chỉ kịp thấy một bàn chân dày thịt sẽ vồ vào đầu mình gã nhanh chân trốn sang bên cạnh, cẳng chân vung xuống tạo ra luồng gió khiến bờmcủa gã cũng bay lên.
Trang Nghiêu quát: "A Bố, tao bảo anh ta không phải kẻ địch rồi mà." Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng nét mặt của Trang Nghiêu lại có vẻ rất hài lòng.
Hoắc Bạch cũng không không chấp nhặt với một con mèo, lắc bờmrồi đi.
Mọi người tiếp tục đi vào trung tâmkhu rừng, họ càng tới gần Thông Ma thì khu rừng càng rậmrạp, hình thể của động thực vật biến dị lại càng khổng lồ.
TamNhi đột nhiên nói: "Dừng lại."
Tất cả dừng lại.
Cậu cúi đầu, kề mũi xuống đất đánh hơi gì đó, còn dùng chân cọ cọ lớp bùn đất dưới chân, một lát sau mới nói: "Gần đây có một bầy lửng [194], lần trước lúc emvào rừng chúng nó vẫn còn ngủ đông, emkhông bắt gặp. Bây giờ chúng ta cần
quyết định là đi đường vòng hay vẫn đi thẳng, nếu đi đường vòng thì cách chỗ này 2 kmlà địa bàn gấu chó [195], gần đó chắc hẳn là còn có hươu bào [196], ghét nhất là gặp phải lợn rừng, dù chúng không ăn thịt, nhưng luôn xông đến tấn công dù
không có bất cứ lý do nào."
[194] Lửng: Lửng là động vật ăn tạp chân ngắn trong họ Chồn Mustelidae, sống trong trong hang và sống theo bầy đàn. Nó rất cầu kỳ trong việc giữ hang vệ sinh sạch sẽ, và đại tiện trong hố riêng. Thậmchí còn chôn cất các thành viên trong gia
đình đã chết của chúng. Mặc dù hung dữ khi bị chọc tức, song nói chung thì lửng là một con vật hiền lành, có thể chia sẻ hang của nó với các loài khác như thỏ, cáo đỏ và con lửng chó.
[195] Gấu chó:
[196] Hươu bào:
Trang Nghiêu nói: "Theo như anh nói thì đi đường vòng không có ý nghĩa lớn, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi động vật biến dị nơi này."
TamNhi lắc lắc đôi sừng to lớn mạnh mẽ của mình: "Nếu tôi đi một mình thì qua được, nhưng dẫn theo mọi người thì không được. Tiến vào phạmvi trong vòng 30 kmquanh Thông Ma không thể thuận lợi như lúc trước, động thực vật biến dị của
khu vực này vừa nhiều vừa lợi hại, tính cạnh tranh rất khốc liệt, chúng ta là mục tiêu quá lớn, là miếng thịt mỡ trong mắt rất nhiều quần cư động vật. Nhưng không phải các anh rất lợi hại sao? Chắc là có thể xông qua thôi, dù sao thì các anh chọn
một đi, dù là lửng hay gấu chó, lợn rừng thì đều không dễ đối phó."
Trang Nghiêu nghĩ nghĩ: "Không đi đường vòng, tiết kiệmthời gian, tiếp tục đi thẳng."
Hơn mười phút sau, quả nhiên họ đã nhìn thấy mấy con lửng cao hơn ba mét đứng thẳng hai chân ở phía trước, những con mắt to như quả trứng gà nhìn họ bằng ánh mắt như hổ rình mồi. Tất cả cảnh giác, nhưng không dừng lại, từng bước tới gần
bầy lửng này.
Trước khi tận thế, loài lửng thường ăn giun đất, côn trùng mà sống, thỉnh thoảng cũng ăn các con thú loại nhỏ, nhưng sau khi trở nên khổng lồ, mấy tên này không thể ăn động vật nhỏ nữa, lúc này hiển nhiên chúng đang theo dõi họ.
Bởi vì chung quanh có quá nhiều động thực vật biến dị nên căn bản là họ không thể nhận ra rốt cuộc thì bên cạnh có bao nhiêu con. Khi bầy lửng đột nhiên không ngừng chui ra không biết từ chỗ nào giống như Macmot [197], họ mới phát hiện
mình đã bị bao vây.
[197] Macmot: Một loài động vật có vú trong họ Sóc, đào hang giỏi, là hình tượng cho loài chuột đột ngột nhô đầu lên trong trò đập chuột.
Trang Nghiêu nhìn chung quanh: "Đây là một đàn lửng, số lượng ít nhất... hơn hai trămcon."
Những con lửng con cao tầmmột mét, lửng trưởng thành cao hơn bốn mét, loại động vật có vú này có bộ răng và móng vuốt đều vô cùng sắc bén cứng rắn, ngay cả sắt cũng cắn đứt được, móng vuốt có hình lưỡi câu nhỏ, có thể đào ba mét, đào
được cả rễ đại thụ lên. Hơn nữa do là động vật quần cư nên khả năng đi săn và sinh tồn đều rất mạnh, nếu không phải do chúng có hình thể nhỏ trong thời đại văn minh thì tuyệt đối có thể là loài vô cùng oai phong trong rừng.
Họ có ba động vật biến dị và mười người, nhìn về mặt thể tích tổng thể thì tuyệt đối là lương thực gần nhất của bầy lửng.
TamNhi hơi căng thẳng dùng chân cạo đất: "Đámlửng này còn nhiều hơn emtưởng, hơn nữa thể tích cũng trở nên lớn hơn, không ngờ chỉ qua một mùa đông mà chúng lại sinh sản được nhiều như vậy..."
Bầy lửng tụ tập càng ngày càng nhiều, gần như đã bít kín con đường của họ. Hoắc Bạch hít một hơi thật sâu, há miệng, phát ra một tiếng sư tử rống kinh thiên động địa. Tiếng rống kia vút thẳng trời cao, rạch lìa tầng mây, làmhoảng sợ bầy chim
trong rừng khiến chúng bay từng đámkhỏi cành cây. Nhất thời, khu rừng ồn ào náo động không thôi, bầy lửng cũng cả kinh lui về phía sau.
Những người đi quanh Hoắc Bạch bịt kín lỗ tai, tiếng sư tử rống kia chấn động đến nỗi khiến họ màng nhĩ đau nhức, trái timrung động kịch liệt. Tiếng rống của gã đã đạt tới đẳng cấp công kích bằng sóng âm, người thường đều không chịu nổi.
Liễu Phong Vũ kêu lên: "Mẹ nó, muốn gào thì cũng phải báo một tiếng chứ, sắp vỡ cả timrồi." Hắn quay đầu lại thấy Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường đều thần sắc như thường, cũng không bịt tai, cẩn thận quan sát thì mới phát hiện trong tai họ đều
có hai cục nút tai nhỏ, khiến hắn càng giận.
Lý Đạo Ái bình tĩnh nói: "A, ngại quá, quên đưa nút tai cho mọi người."
Triệu Tử Tường cởi ba lô, lấy từ bên trong ra một cái bọc nhỏ đựng nút tai, némtừng cặp cho họ, mọi người nhanh chóng nút tai vào trong tai.
Đặng Tiêu kêu lên: "Liễu ca, anh chớ giận, mình cũng chưa chuẩn bị bịt mũi cho họ, lát nữa cho họ nếmthử sự lợi hại của anh."
Liễu Phong Vũ quát: "Cậu câmmiệng cho anh."
TamNhi nói: "Nhân lúc này mau lao ra thôi, tất cả mọi người phải tranh thủ thời cơ, nhất định phải men theo cây cối mà chạy, đừng chạy tới chỗ đất trống, dưới đất có thể đã bị chúng khoét rỗng rồi. Còn nữa, trămngàn lần đừng để bị rớt lại." Nói
xong liền chở Đặng Tiêu xông về phía trước, A Bố và Hoắc Bạch cũng đều giơ chân xông lên.
Bầy lửng phục hồi tinh thần, con nào con nấy cũng nét mặt dữ tợn, phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lao đến phía họ.
Lý Đạo Ái cau mày: "Dưới đất?" Hắn nheo mắt lại, sau một lúc lâu thì hô: "Phía trước ba mươi mét, đất đai giữa hai cây thông Triều Tiên [198] đã bị vét sạch, vượt qua!"
[198] Thông Triều Tiên (Korean Pine): Một loài thông bản địa của khu vực Đông Á, gỗ mềm, nhỏ đường vân thẳng cây có thể thu hoạch nhựa thông hạt dùng để ăn hoặc chế thuốc dầu dùng trong công nghiệp thực phẩm.
Mọi người nghe vậy thì đều vội lách qua.
Thành Thiên Bích và ThẩmTrường Trạch bay vút lên phía trước, một gió một lửa tạo ra sóng lửa ngùn ngụt, đánh vào bầy lửng đang đổ đến từ phía trước.
Đường Nhạn Khâu đứng trên lưng A Bố, rút từ trong bao đựng tên ra một mũi tên tán đạn độc, rốt cuộc hắn đã có cơ hội thử xemuy lực khi phối hợp gân Hải Long và tên độc trong thực chiến. Cánh cung căng như vầng trăng, lực đàn hồi khổng
lồ của gân Hải Long cho hắn lực cản trước nay chưa từng có. Mỗi lần kéo căng dây cung này, hắn đều cảmthấy trong ngực là hào khí vạn trượng, giống như kéo ra hỗn độn trời đất, khiến hắn toàn thân đều tràn ngập sức mạnh.
Một tên bắn ra, mũi tên vỡ vụn thành vô số lá sắt tẩmchất độc thần kinh giữa không trung, như hạt mưa bắn vào bầy lửng. Một nửa số mảnh nhỏ này rải ra không trung, nhưng chỉ cần có một mảnh chui vào trong thịt là lập tức có thể hạ gục một
con lửng cao hơn ba mét.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hơn ba mươi con lửng đã trúng chiêu, chúng giống như đã bị lột gân, bộp một tiếng ngã quỵ xuống đất, lập tức giải quyết nguy cơ bên này của A Bố.
Đường Nhạn Khâu hai mắt sáng lên, hưng phấn mà nhìn cây cung của mình.
Trang Nghiêu nói: "Đừng vội tự phụ, chỉ có mấy chục mũi tên đó thôi, cố gắng xài tiết kiệm."
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng cười cười: "Tôi hiểu rồi." Hắn rút ra loại tên nhỏ bình thường, bắt đầu nhắmbắn vào mắt các con lửng.
Phía trước đã được Thành Thiên Bích và ThẩmTrường Trạch hợp lực mở đường, có điều thế lửa rất mạnh, chính họ cũng khó đi, chỉ có thể đi vòng qua bên cạnh, bầy lửng đuổi theo không tha, xông tới từ bên sườn.
Lý Đạo Ái đưa tay về phía trước, dùng sức siết tay ở không trung, khi chạy qua mảnh đất đó, bầy lửng đột nhiên bị rớt xuống một tiếng vang ầm, hơn mười con lửng sụp hố, những cây Thông Triều Tiên hai bên ngả nghiêng, đè chết mấy con không
kịp chạy trốn. Bầy lửng này trời sinh biết đào hang, còn muốn chui ra khỏi hố, song cái hố kia càng ngày càng sâu, không ngừng vùi thêmxuống dưới, cuối cùng mảng đất phía trên và đống cây ngả nghiêng đã trở thành một cái huyệt phô thiên cái
địa, hoàn toàn vùi lấp nơi đó. Dámlửng dù không chết song muốn đào ra khỏi đó thì cũng phải mất nửa ngày.
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Đạo Ái, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông này ra tay, khả năng khống chế đất đai kia thật khiến người ra không thể không ca ngợi. Nếu năng lượng của hắn mạnh hơn một ít, chẳng phải có thể tùy ý thay
đổi xu thế địa hình và kết cấu thổ nhưỡng, thậmchí có thể trực tiếp tạo ra động đất loại nhỏ, chôn vùi mọi người xuống đất hay sao?
Trang Nghiêu quát: "Nhìn cái gì đấy, tập trung tinh lực, mau chạy thẳng thôi."
A Bố một chân hất bay hai con lửng xông đến, đôi sừng hươu khổng lồ của TamNhi trực tiếp húc một con lửng lên trời, Hoắc Bạch thì dùng hình thể khổng lồ và sức tấn công hung tàn một đường cán lên bầy lửng. Những người ngồi trên lưng họ
cũng không nhàn rỗi, ra sức tiêu diệt những kẻ đi săn chung quanh.
Đặng Tiêu đang cùng TamNhi tiến đánh mở đường thì đột nhiên hét lớn: "Thứ này ăn có ngon không, da lông cứng rắn như vậy thì chắc thịt mềmlắmnhỉ?"
TamNhi kêu lên: "Ngon lắm, lúc nướng rắc thêmmột chút thì là với hạt tiêu đen, mùi thơmấy cứ gọi là quyến rũ chết anh."
"Thế để anh đi tómmột con." Nói xong cậu ta thật sự quăng một con lửng bị mình kéo đứt đầu heo lên lưng TamNhi.
TamNhi hét lớn: "Anh, anh đừng như vậy, máu me nhầy nhụa khó chịu chết đi được, mau némđi!"
Đặng Tiêu không nỡ ném, liền vờ như không nghe thấy, gào thét anh dũng giết địch.
Giống như Đặng Tiêu đã nói, Liễu Phong Vũ đã có cơ hội "trả thù" nhómLý Đạo Ái. Tuy hắn cảmthấy hết sức xấu hổ, nhưng lúc này cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều. Liễu Phong Vũ liền rút khẩu súng phun nước tạo hình quỷ dị kia từ trong
bọc ra, chỉnh góc độ phun bắn lớn nhất, dịch tiêu hóa đông đặc không khách khí tiếp đón đàn lửng này. Loại dịch tiêu hóa này chỉ cần dính vào da là có thể khiến đối phương đau đớn, hơn nữa những viên dịch lớn cỡ củ lạc do rất đậmđặc nên có
thể khuếch tán diện tích lớn bằng miệng bát, một khi rơi vào chỗ hiểmthì có thể trực tiếp trí mạng.
Vũ khí mới mẻ độc đáo của Liễu Phong Vũ khiến mọi người chú ý, TamNhi khoa trương kêu lên: "Má ơi, cái đó là cái gì thế, sao giống cái JJ vậy."
Liễu Phong Vũ cả giận: "Chuyên tâmchạy thẳng đi, đừng nhìn sang đây."
Theo dịch tiêu hóa bắn ra, trong không khí tràn ngập mùi thối kịch liệt, thứ mùi này đối với dị chủng có chiếc mũi mẫn cảmmà nói thì quả là đau khổ vô cùng. Ba người Hoắc Bạch rốt cuộc đã hiểu thằng bé thằn lằn kia nói bịt mũi là có ý gì, mùi
hương này khiến người ta không thể nhịn được nữa.
Hoắc Bạch chịu không nổi hét lớn: "Thối hoắc!"
Liễu Phong Vũ mắng to: "Chịu đựng!" Lúc này hắn đã từ bỏ cảmgiác xấu hổ, lại có cảmgiác đã làmthì làmtới bến, dù sao thì cái thứ vũ khí giống cái JJ này cũng bị người ta nhìn hết trơn rồi, hắn cảmgiác không có chuyện gì có thể làmmình tổn
thương nữa.
Họ nhanh chóng không có thời gian chú ý đến mùi thối bá đạo của hoa đại vương nữa, bầy lửng vì tử vong thảmtrọng nên số còn lại không lùi mà tiến, càng trở nên điên cuồng. Sau khi tiến hóa, bộ móng và hàmrăng của lửng đều hết sức lợi hại,
chỉ cần bị đụng phải là nhất định sẽ da tróc thịt bong, ngay cả lớp da nhăn của Đặng Tiêu và lớp vảy rồng của Long Huyết nhân cũng hơi khó để chống cự. Ngoại trừ Tùng Hạ và Trang Nghiêu được bảo vệ ở trên đầu A Bố, những người khác đều
bị thương hoặc ít hoặc nhiều, nhất là A Bố, Hoắc Bạch và TamNhi chở mọi người.
Một con lửng to lớn cao bốn mét không sợ chết mà vồ về phía Lý Đạo Ái trên người Hoắc Bạch. Song song với việc tiến hóa hình thể, trí lực của động vật cũng được tăng lên mỗi con mỗi khác, biết những kẻ mạnh có sức tấn công lớn như Thành
Thiên Bích, ThẩmTrường Trạch và Đường Nhạn Khâu đều ở trên trời nên chúng không với tới, vì thế có ý đồ tấn công Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường ngồi trên lưng Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch hét lớn: "Triệu ca, bảo vệ thống lĩnh!"
Ngay khi con lửng lớn muốn vồ vào người Lý Đạo Ái, sau lưng Triệu Tử Tường đột nhiên mọc ra đôi cánh màu xám, lập tức ômlấy hông Lý Đạo Ái, kéo hắn lên giữa không trung.
Hình như một miếng đất và một quả pháo rất lớn đã đập mạnh vào đầu con lửng kia, kiềmhãmđộng tác của nó, khiến nó ngã xuống đất.
Hoắc Bạch gào thét nhào tới, há miệng cắn phập vào cổ con lửng.
Song con lửng kia cũng rất lợi hại, nó gào lên rồi vung móng sắc, điên cuồng cào vào Hoắc Bạch. Trên mặt, trên người Hoắc Bạch đều bị gào thành những vết máu. Hoắc Bạch cũng vươn chân vồ mạnh vào mắt nó, mắt lửng lập tức chảy máu, nó
lật người lại muốn trốn khỏi Hoắc Bạch, nhưng gã đã tómchặt hông nó, há miệng cắn vào gáy nó.
Cuộc chiến đấu cận chiến kinh tâmđộng phách giữa dã thú với nhau giằng co trong mười giây, thắng bại đã phân, con lửng lớn nhất này run rẩy kết thúc sinh mệnh.
Triệu Tử Tường đưa Lý Đạo Ái về trên lưng Hoắc Bạch, đôi cánh lớn gần như bao phủ Lý Đạo Ái, hình thành một bức tường bảo vệ không một khe hở ở hai bên hắn.
Lý Đạo Ái nói: "Không phải như vậy."
Triệu Tử Tường nói: "Sự an toàn của thống lĩnh là quan trọng nhất."
Khi nói chuyện, Lý Đạo Ái cũng đã làmsụp một nền đất, vài con lửng tru lên ngã vào trong hố, bị bùn đất vùi lấp.
Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: "Tùng ca, chân TamNhi bị thương!"
Tùng Hạ kêu lên: "Tới gần anh!"
TamNhi không rõ cho lắm, nhưng vẫn chạy tới bên cạnh A Bố, Tùng Hạ đưa năng lượng vào trong cơ thể TamNhi, nhanh chóng chữa trị vết thương cho cậu. Cùng lúc đó, cậu cũng đang không ngừng chữa trị vết thương trên người A Bố. Tùng
Hạ chưa thử qua bây giờ mình có thể đồng thời cung cấp năng lượng cho bao nhiêu người và có thể đồng thời chữa thương cho bao nhiêu người, nhưng cậu cảmthấy chỉ cần năng lượng của mình sung túc thì số lượng không phải vấn đề.
TamNhi kinh ngạc: "Lợi hại quá, lời đồn là thật!"
Bầy lửng bị họ đánh cho tơi bời tan tác, số lượng hơn hai trămcon chợt giảmxuống dưới nămmươi con. Khi số lượng cách quá xa để chống lại kẻ địch, rốt cuộc chúng đã biết sợ, sau khi bị Hoắc Bạch rống lên mấy tiếng thì liền chật vật chạy trốn.
Lúc này mọi người mới thở hồng hộc đi chậmlại. Họ điên cuồng chạy bốn, nămkmrốt cuộc đã thoát khỏi kẻ địch, nhưng gần như ai cũng bị thương, nhất là những thành viên đánh cận chiến. Đùi của Đặng Tiêu bị cào ra hơn mười vết máu, mỗi
một vết đều sâu 3 cm, nhìn vào rất đáng sợ. Bộ lông của A Bố và Hoắc Bạch dính không ít vết máu, cũng không rõ là của họ hay của đámlửng. TamNhi lông ngắn nên nhìn vết thương càng rõ, có một nết thương xẹt qua trước ngực, thiếu chút
nữa chémrớt miệng cậu ta.
Họ tìmmột khoảng đất trống an toàn, nghỉ ngơi hồi phục chữa thương. Tùng Hạ tập trung năng lượng, trước tiên chữa thương cho TamNhi. Thằng bé kinh ngạc nhìn vết thương của mình từ từ khỏi hẳn, ngay cả đau cũng quên.
Lý Đạo Ái đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn khả năng thực chiến của Tùng Hạ, như có chút đămchiêu.
Hoắc Bạch nằmsấp bên chân Lý Đạo Ái, kêu hắn hai tiếng, Lý Đạo Ái đều không phản ứng, con báo sư tử ngẩng đầu cọ cọ vào ống quần hắn: "Thống lĩnh?"
Lúc này Lý Đạo Ái mới phục hồi tinh thần, cúi đầu: "Ừ? Sao thế?"
"Thống lĩnh, anh nghỉ một lát đi."
"Không cần, cậu mới cần nghỉ ngơi, tôi không sao."
Tùng Hạ bận rộn chạy qua chạy lại giữa các người bị thương, khiến mọi người khôi phục trạng trái không chút mệt mỏi. Khi cậu qua chữa thương cho Lý Đạo Ái, Lý Đạo Ái nở một nụ cười bí hiểmvới cậu.
Tùng Hạ ngẩn người.
Lý Đạo Ái lạnh nhạt nói: "Loại khả năng này quả nhiên rất tốt, khó trách Diêu TiềmGiang đối với cậu không bình thường." Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 160
CHƯƠNG 160
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Mắt thấy trước sau đều bị vây công, Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Hướng ba giờ có ít lợn rừng nhất, phá vòng vây từ chỗ đó. Nhạn Khâu, anh đi theo tôi."
. . . Tùng
Hạ sửng sốt một chút, cười nhẹ nói: "Lý cảnh quan có ý gì vậy."
Lý Đạo Ái nói: "Ý khen cậu có giá trị."
Tùng Hạ hiểu hắn ámchỉ mình với Diêu TiềmGiang mà nói là "có giá trị lợi dụng", có điều Lý Đạo Ái không giống người bàn ra tán vào sau lưng người khác, cho nên câu này đến điểmthì dừng. Về phần hắn nói lời này rốt cuộc có ý đồ gì, Tùng Hạ
cảmthấy mình cần ngẫmlại cho kỹ.
Lý Đạo Ái không bị thương nặng, chỉ có cẳng chân là bị rạch hai vết, nhưng bất cứ vết thương nhỏ nào cũng không được bỏ qua. Sau khi Tùng Hạ chữa trị xong cho Lý Đạo Ái, Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường còn kiểmtra hai lần rồi mới chịu thôi.
Xemra trong mắt thuộc hạ, Lý Đạo Ái rất có uy tín, sự bảo vệ và quan tâmcủa Triệu Tử Tường và Hoắc Bạch đối với Lý Đạo Ái, tuyệt đối không phải giả vờ.
Sau khi chữa trị xong, mọi người không dámở lại lâu, tiếp tục lên đường, Đặng Tiêu kêu la muốn nướng con lửng kia ăn, cuối cùng vẫn bị Trang Nghiêu không chút lưu tình tha đi.
Tùng Hạ hấp thu rất nhiều năng lượng từ bầy lửng, sau khi chữa trị cho mọi người, năng lượng không giảmcòn tăng, đủ để thấy năng lượng của bầy lửng này mạnh đến thế nào. Càng như vậy thì cậu lại càng lo lắng con đường hơn 20 kmkế tiếp sẽ
hung hiểmra sao.
Al nhìn cánh rừng mênh mông vô bờ, nói: "Tôi lên trước nhìn đường, cứ mò mẫmđi như vậy cứ thấy hơi bất an."
Triệu Tử Tường nói: "Tôi đi với anh."
Hai người giang cánh bay về phía trước, cho dù nhất định họ sẽ lọt vào ổ mai phục thì ít nhất cũng nên họ cơ hội chọn xemsẽ gặp thứ gì.
TamNhi vừa chạy vừa mở miệng thì thào tự nói.
Đặng Tiêu hỏi: "Cậu cứ lải nhải gì thế?"
"Emđang cầu nguyện đừng gặp lợn rừng."
"Lợn rừng lợi hại lắmà?"
"Rất lợi hại, lợn rừng sau khi tiến hóa có lớp da còn cứng rắn hơn da anh, lợn rừng ưa lăn lội trong bùn đất, không chỉ có lớp da dày 7, 8 cmmà bên ngoài còn bọc một lớp 'áo giáp' hỗn hợp từ lông và bùn, súng đạn bình thường bắn vào người nó
chỉ là gãi ngứa, tuyệt đối đao thương bất nhập, hơn nữa tính tình của chúng rất cổ quái, chỉ cần đã định là kiểu gì thì kiểu cũng phải húc chết anh, căn bản không sợ chết. Lực va đập khi chúng chạy hết tốc lực hơn 400 kg. Nếu đánh trực diện với
lợn rừng thì 50% là emsẽ ngoẻo. Lần trước embị mấy con lợn rừng đuổi theo phải chạy khắp núi, làmemsợ muốn chết."
Thành Thiên Bích nói: "Làmthế nào để tránh mặt chúng?"
TamNhi nói: "Không phải emđang vừa đi vừa đánh hơi sao, chúng nó bốc mùi lắm, rất dễ nhận ra, gặp phải lợn rừng thì chúng ta đi đường vòng."
Lúc này, từ trong vô tuyến điện đột nhiên truyền đến tiếng xì xèo, sau đó giọng nói của Al vang lên: "Chúng tôi gặp phải phiền toái."
Trang Nghiêu trầmgiọng nói: "Cái gì?"
"Gặp phải một đàn bướmđêmbiến dị, chúng tôi đang dụ chúng về hướng Đông Nam, mọi người tiếp tục đi thẳng, đừng đi chệch đường, ThẩmTrường Trạch lại đây trợ giúp."
ThẩmTrường Trạch bay lên khỏi người A Bố: "Mọi người cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì liên lạc qua vô tuyến điện." Nói xong bay về hướng Đông Nam.
Trang Nghiêu dùng kimchỉ namchỉnh lại lộ tuyến, chỉ huy mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Bùn đất dưới chân càng ngày càng ướt át, mà khu rừng cũng càng ngày càng rậmrạp, có mấy cái cây mà đường kính thậmchí còn hơn nămmét, tiến hóa quá độ khiến khoảng cách giữa các cây với nhau trở nên chật hẹp, đôi khi A Bố phải đi
đường vòng mới xuyên qua rừng cây được.
Trang Nghiêu quan tâmcuộc chiến bên kia, một lát lại hỏi: "Bên phía các anh thế nào?"
Vô tuyến điện bắt liên lạc, đầu kia truyền đến âmthanh ầmĩ, ThẩmTrường Trạch dồn dập nói: "Chúng tôi ứng phó được, mọi người mau chạy thẳng."
Lý Đạo Ái đột nhiên nói: "Có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta, cách chúng ta đằng sau chừng 5 km, tốc độ hơn 70 km, tạo ra chấn động rất mãnh liệt, sức nặng hẳn là không nhẹ."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Không cần biết là cái gì, toàn tốc chạy thẳng!"
Mọi người một hơi chạy 3, 4 dặm, phía trước đột ngột xuất hiện một khoảng rừng màu xámrách nát. Khác với những nơi họ vừa đi qua, cây cối ở đây chẳng những không có cành lá xumxuê mà rất héo hon, tàn lụi, thân cây mục ruỗng đổ ngang
dọc trên đất. Chuyện quỷ dị nhất là trên thân cây mọc đầy những cái gì đó màu trắng, họ nhìn kỹ, thứ màu trắng này thoạt nhìn sắc màu rực rỡ, cánh hoa trong suốt trơn bóng, vô cùng xinh đẹp, bông nhỏ lớn cỡ đầu người, bông lớn thậmchí to hơn
một chiếc xe.
TamNhi hô: "Dừng lại."
Tùng Hạ kinh ngạc: "Cái này là cái gì, sao nhìn giống nấmtuyết thế?"
TamNhi nét mặt nặng nề: "Chính là nấmtuyết."
Hoắc Bạch hết sức hiếu kỳ, vừa định lại gần quan sát thì Trang Nghiêu đã kêu lên: "Đừng nhúc nhích! Đámnấmtuyết này rất lạ, các anh nhìn đất mà xem."
Mọi người cúi đầu, mặt đất vốn phải mọc đầy cỏ dại hoặc rong rêu lại không có một ngọn cỏ. Người Đông Bắc thường kiêu ngạo về loại đất đen phì nhiêu, nhưng màu đất trong khu vực này đã biến thành màu hơi đỏ sậm. Không chỉ như thế, vùng
đất không bị nứt nẻ này còn nhả ra những bọt khí li ti, phập phù phập phù giống như đang thở vậy. Mảnh đất màu đỏ sậmtỏa ra mùi thối, những cây nấmtuyết mềmmại trắng tinh không dính một hạt bụi cùng mảnh đất màu đỏ sậmdưới chân
chúng không chút hợp nhau.
Tùng Hạ nói: "TamNhi, đây là có chuyện gì?"
TamNhi vội la lên: "Emkhông biết, lần trước emtới đây thì chưa thấy đámnấmtuyết này, gần đây vốn có một cái ao cho lợn rừng chứa phân và tắmrửa, nhưng nó cách đây 3, 4 dặm..." Cậu còn chưa dứt lời thì vội quay đầu lại, mọi người cũng
lần lượt quay đầu, bởi vì mặt đất chấn động đã không cần dị nhân tiến hóa năng lượng Thổ là Lý Đạo Ái cảmgiác từ lòng đất mà giờ, tất cả mọi người đều đã cảmthấy mặt đất rung động do động vật khổng lồ chạy nhanh.
TamNhi biến sắc: "Mẹ, là lợn rừng!"
Tùng Hạ trong lòng căng thẳng, không xui xẻo như vậy chứ, đằng sau có lợn rừng, phía trước là nấmtuyết và đất đai không biết đã xảy ra biến hóa gì. Nhìn mặt đất không có một ngọn cỏ kia, họ biết rằng không thể bước qua đó được, nhưng đi
đường vòng, chỉ sợ đã không còn kịp nữa rồi.
Trang Nghiêu nắmlên một bọc thức ăn, cách không némvào trong bụi nấmtuyết. Túi vải bạt kia vừa tiếp xúc với đất thì loại bùn đất màu đỏ sậmkia đột nhiên bắt đầu nhả ra rất nhiều bọt khí. Đất đai dường như sống dậy, nuốt lấy cái bọc kia
từng chút một. Bọc bải bạt và thức ăn bên trong như thể bị ngâmtrong axit sunfuric, bị tiêu hóa xèo xèo. Không được một lát thì cái bọc đã chìmvào trong đất, biến mất không thấy tămhơi.
Trang Nghiêu quyết đoán: "Là đầmlầy, có tính axit, đi đường vòng."
Mọi người bắt đầu chạy về hướng Bắc, định đi vòng qua khu vực này, từ rất xa đã có thể nhìn thấy cây cối mọc thẳng, chỗ đó nhất định còn chưa bị ô nhiễm. Có điều chắc chắn là khu vực này đang không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Thành Thiên Bích nói: "Có phải chúng ta đã bất cẩn thận xâmnhập lãnh địa của lợn rừng không? Nếu không thì không đến mức chúng ở cách đây vài kmmà đã chạy đến đuổi."
Trang Nghiêu nói: "Rất có khả năng trước kia đầmlầy nấmtuyết đó chính là ao chứa phân của lợn rừng, TamNhi nói cái ao đó hẳn là ở cách đây mấy dặm, nhưng đầmlầy lại khuếch tán rộng như vậy, bắt nguồn từ đâu thì khó mà nói, chắc nơi đó
chính do cái ao phân kia khuếch tán tới. Động vật có bản năng bảo vệ lãnh địa của mình, bầy lợn rừng này cảmthấy chúng ta đã xâmphạmvào lãnh địa của chúng."
Đặng Tiêu cả giận: "Ai lại hứng thú với chỗ chúng nó chứa phân chứ!"
Lý Đạo Ái nhìn thoáng qua phía sau, đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy đàn lợn rừng, nhìn số lượng thì ít nhất hơn bốn mươi con. Nếu bị chúng va vào người như thế thì chỉ sợ họ sẽ tàn mất một nửa. Hắn trầmgiọng nói: "Tôi có thể thay đổi địa
chất của đầmlầy, nhưng không thể giữ quá lâu, đi vòng qua đã không kịp nữa rồi, tiến lên đi. Cho dù đánh nhau với đàn lợn rừng này, cũng không thể đi vòng qua đầmlầy."
Trang Nghiêu nheo mắt nhìn về phía trước, đầu óc nhanh chóng tính toán: "Khu vực phía xa vũng bùn chưa khuếch tán đến cách chúng ta chừng 1.660 mét. Anh có chắc chắn mở được đường cho chúng ta với khoảng cách xa như vậy không?"
Lý Đạo Ái nói: "Có cách nào tốt hơn không?"
Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn: "Thời gian để đàn lợn rừng chạmtrán với chúng ta là 36 giây, không có cách nào tốt hơn."
"Vậy đi thôi!"
Trang Nghiêu cho Tùng Hạ một ánh mắt, Tùng Hạ nhẹ nhàng gật đầu, không cần Trang Nghiêu nói, cậu cũng sẽ nhất định bổ sung năng lượng cho Lý Đạo Ái.
Lý Đạo Ái ngồi trên lưng Hoắc Bạch, quát: "Đi từ chỗ này!"
Hoắc Bạch hoàn toàn tin tưởng Lý Đạo Ái, không chút do dự nhảy vào đầmlầy màu đỏ sậmbọt khí lăn tăn. Khi chân gã tiếp xúc với vũng bùn, đất đai dưới chân hoàn toàn cứng rắn, gã không bị rơi xuống, có điều tất cả mọi người đều nhìn thấy
khi lớp lông dưới bàn chân gã tiếp xúc với vũng bùn thì lập tức bị đốt trọi, may là bàn chân gã có lớp đệmthịt rất dày, tạmthời không bị ăn mòn.
TamNhi theo đuôi Hoắc Bạch nhảy vào, bámsát theo gã, A Bố đi theo phía sau TamNhi, họ nối gót nhau chạy một đường thẳng tắp, nhưng chạy như vậy vô cùng khó khăn do tốc độ của ba người không đồng nhất. Vì tiết kiệmnăng lượng của
Lý Đạo Ái nên họ vừa không thể đi nhanh cũng không thể đi chậm, nhất định phải khống chế khoảng cách lẫn nhau trong vòng 50 mét, chuyện này yêu cầu tốc độ của họ phải duy trì tần suất giống nhau, bằng không A Bố rất có khả năng sẽ đè vào
TamNhi.
Sau khi họ lao vào đầmlầy hơn hai trămmét thì ngay cả đệmthịt dưới chân A Bố và Hoắc Bạch cũng đã bắt đầu ăn mòn toác da, chân TamNhi thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn có cảmgiác đau lâmrâm.
Đang lúc mọi người nhẹ nhàng thở phào, tưởng rằng mình đã tránh khỏi sự tấn công của đàn lợn rừng thì nhìn lại, họ phát hiện đàn lợn rừng cũng bất chấp nhảy vào vũng bùn theo họ, hơn nữa bơi đến đây bằng tốc độ khiến họ khiếp sợ.
Tùng Hạ cực kỳ sợ hãi: "Sao có thể! Sao chúng không bị chìmxuống đầmlầy!"
Trang Nghiêu nói: "Xemra vũng bùn này không sâu."
"Mẹ, da bọn này dày quá đáng, tính ăn mòn của đống này chỉ kémtôi một chút, sao mà bọn này chưa biến thành lợn quay nhỉ?" Liễu Phong Vũ thấy đámlợn rừng lông đen cao ba, bốn mét đang lao đến phía họ, trong lòng thấy ghê sợ từng trận.
Thành Thiên Bích nói: "Ngoài da của chúng được bọc thêmbùn đất, độ dày hơn 10 cm, không dễ ăn mòn như vậy."
Khẩu khí của TamNhi thoải mái hơn không ít: "Không sao, chúng bơi chậmnhư vậy, không đuổi kịp chúng ta đâu."
Song Tùng Hạ lại không dámthả lỏng chút nào, năng lượng của Lý Đạo Ái tiêu hao quá nhanh, mới chạy được hơn nămtrămmét mà năng lượng trong cơ thể đã gần như hao bằng sạch. Mắt thấy Lý Đạo Ái sắc mặt tái nhợt, Tùng Hạ vốn chỉ
truyền cho hắn từng chút năng lượng một, nhưng lúc này cũng bất chấp bị phát hiện, đưa năng lượng như đổ nước vào trong cơ thể hắn. Nếu Lý Đạo Ái lơ là lúc này, tất cả họ đều sẽ rơi vào trong hố phân khổng lồ này, chết kiểu đó không khỏi rất
ghê tởm, nhỉ?
Lý Đạo Ái đương nhiên cảmgiác thấy cơ thể được rót vào năng lượng cuồn cuộn không ngừng, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Tùng Hạ, chỉ vội vàng liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi, lúc này hắn nhất định phải chuyên tâmtrải đường cho mọi người.
Hoắc Bạch đột nhiên kêu lên: "Không xong, phía trước còn có lợn rừng!"
Họ nhìn về phía trước, quả nhiên, một đàn lợn rừng đông hơn nhảy vào trong đầmlầy từ phía trước. Trên người đàn lợn rừng này được bọc một lớp bùn đất rất dày màu đỏ sậm, xemra nơi này đúng là hang ổ của chúng. Đámlợn rừng này đã quen
lăn lộn trong đầmlầy có tính ăn mòn, đương nhiên không sợ đầmlầy.
Mắt thấy trước sau đều bị vây công, Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Hướng ba giờ có ít lợn rừng nhất, phá vòng vây từ chỗ đó. Nhạn Khâu, anh đi theo tôi." Nói xong lập tức nương theo sức gió bay lên không trung, cánh tay ***g trong một
khẩu pháo không khí màu trắng bạc. Đường Nhạn Khâu cũng giang cánh, tay cầmcung cổ, bay về hướng ba giờ.
Đặng Tiêu hâmmộ: "Thành ca không có cánh cũng bay được, tốt quá." Cậu vừa nói vừa lấy được khẩu Gatling của mình ở trên lưng, súng máy kết nối với một băng đạn tiêu chuẩn, chỉ có 600 viên. Hộp đạn lớn đã đặt trên người A Bố, không kịp
đi lấy nữa, hy vọng 600 viên đạn này đủ cho họ mở đường.
Ba người cầmvũ khí đều đang lo không có cơ hội dùng thử uy lực của vũ khí trong thực chiến, lúc này nhìn thấy đámlợn rừng khổng lồ hung thần ác sát, trong lòng vừa căng thẳng vừa có chút phấn khởi. Lợn rừng bơi trong đầmlầy đã tính là
nhanh, nhưng trong mắt họ thì chúng vẫn rất chậm, căn bản chính là bia ngắmsống.
Đường Nhạn Khâu là người đầu tiên hành động, hắn rút một mũi tên hình đại bác muốn bắn, Trang Nghiêu lập tức ngăn hắn lại: "Trước dùng loại tên nhẹ bắn vào mắt chúng thử xem! Tên đầu đại bác chỉ có 20 mũi, anh phải dùng tiết kiệm!"
Đường Nhạn Khâu thất vọng đặt lại mũi tên kia vào trong bao, rút ra một mũi tên nhẹ, mũi tên kia vụt một tiếng bắn ra như một đường thẳng, trúng chính giữa con mắt to như quả trứng gà của một con lợn rừng lớn. Con lợn rừng kia phát ra tiếng
gào rú đau đớn, âmthanh cực kỳ khó nghe, ập vào khiến màng tai người ta phát đau. Nhưng nó không ngã xuống, lại càng thêmđiên cuồng lao đến phía họ.
Trang Nghiêu chớp mắt: "Bắn một mũi tên khác."
Đường Nhạn Khâu không cần nó nhắc thì đã kéo cung bắn tên, con lợn rừng kia trúng tên một lần cũng khôn ra một chút, biết né tránh. Mũi tên này đâmtrúng khóe mắt của nó, không làmbị thương đến con mắt, khóe mắt nó có lớp da rất dày,
tuy đã đâmvào da nhưng không tạo thành thương tổn lớn gì với nó, lại càng thêmchọc giận nó. Đường Nhạn Khâu nhíu mày, lại cầmmột mũi tên, con lợn rừng kia nhắmtịt mắt lại, định chui đầu vào trong đầmlầy. Đường Nhạn Khâu bắn tên đâm
thủng lỗ tai con lợn rừng đó, nó điên cuồng quằn quại, giãy giụa trong vũng bùn. Mũi tên này đã bắn trúng trung khu thần kinh của nó, nó không thể có khả năng hành động được nữa, chậmrãi gục đầu xuống vũng bùn, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Tùng Hạ thở dài: "Sức sống thật là ương ngạnh." Họ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì cần Đường Nhạn Khâu bắn ra ba mũi tên mới có thể giết nổi, huống chi với tiền đề là hai mũi tên lúc trước đã bắn trúng chỗ hiểmcủa nó.
Thành Thiên Bích bay lên trên hai con lợn rừng, ngắmpháo vào chúng.
Tùng Hạ kêu lên: "Thiên Bích, bay cao lên nữa, cẩn thận bùn dính vào người."
Thành Thiên Bích bay lên thêmhai mét, mạnh mẽ đưa gió vào trong ống pháo, sức gió khổng lồ được nén cấp tốc trong ống pháo, sau đó nổ đoàng một tiếng, một luồng gió nén vô hình lao tới một con lợn rừng, đạn gió ầmầmnổ mạnh, hai con lợn
rừng bị hất tung vào vũng bùn, rồi nặng nề ngã quỵ. Xương cốt của chúng nổ bay tứ tung, máu tươi tung tóe, chưa kịp kêu một tiếng thì đã bị nổ chết.
Tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Lợn rừng tuy da dày, nhưng dù sao cũng là máu thịt phàmtrần, đại bác không khí có thể nổ thủng tấmthép dày 10 cmthì muốn đối phó với lợn rừng tự nhiên là không nói chơi, nhưng cho dù trong số họ đã có rất nhiều người được chứng kiến khả
năng của đại bác không khí, song vẫn bị rung động bởi uy lực này.
TamNhi mở to đôi mắt hươu vốn tròn trịa thành to hơn quả trứng vịt: "Má ơi má ơi, khủng bố quá xá, thứ này bao nhiêu tiền, emcó mua được không?"
Đặng Tiêu cười to: "Mua được thì cậu cũng không dùng được, chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió mới có thể sử dụng."
TamNhi hết sức thất vọng.
Lý Đạo Ái và Hoắc Bạch hiển nhiên cũng bị uy lực khẩu pháo của Thành Thiên Bích làmcho rung động, nhất thời không hề lên tiếng. Cho dù lúc này họ là đồng đội kề vai sát cánh, nhưng giữa các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên luôn có một
ý thức tồn tại cạnh tranh lẫn nhau một cách tinh tế, ngay cả giữa Thành Thiên Bích và ThẩmTrường Trạch quan hệ đã coi như khá tốt nhưng cũng không thoát khỏi được loại ý thức này. Đây là sự kiêng kị lẫn nhau giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh, sinh
ra tương đối. Tuy rằng không ai hy vọng đối tượng hợp tác của mình quá yếu, nhưng khi thực lực của đối phương biểu hiện quá mạnh thì bản thân cũng là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đáng kiêu ngạo – Lý Đạo Ái cũng sẽ sinh ra cảm
giác nguy hiểm.
Chuyện này cũng là vì sau khi khả năng nguyên tố hóa của Thành Thiên Bích sáng tỏ, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng bắt đầu tu luyện hết sức chămchú, tất cả đều kỳ vọng mình mau chóng đột phá cấp hai.
Lúc này, ba người ThẩmTrường Trạch từ xa xa bay về, ai nấy cũng hết sức chật vật, tóc tai rối bời như cỏ dại trên mặt, trên người có rất nhiều vết thương nhỏ, thậmchí trên cánh có một vài lỗ máu. Triệu Tử Tường đã hoàn toàn biến thành một
con kền kền khổng lồ cánh dài 7 mét, chỉ là vừa thấy đã biết lông vũ trên người gã đã rụng rất nhiều, có vài chỗ còn hơi trọc.
Hoắc Bạch có chút lo lắng nhìn về phía Triệu Tử Tường: "Triệu ca, anh không sao chứ?"
Triệu Tử Tường nói: "Chưa chết được."
Lý Đạo Ái quát: "A Bạch, mau tránh ra!"
Hoắc Bạch vừa quay đầu thì thấy phía trước có một con lợn rừng lớn có thể tích không khác gã là mấy đang bơi về phía này, gã vội vàng linh hoạt đổi hướng, nhưng TamNhi đi theo phía sau gã lại không kịp phanh lại, lập tức lao về phía trước.
Chân trước của TamNhi đã thò vào trong vùng đầmlầy chưa được Lý Đạo Ái làmcho cứng rắn, nhất thời sợ tới mức kêu toáng lên, Lý Đạo Ái vội làmcứng phần đầmlầy kia, lúc này TamNhi mới lui về, đuổi theo Hoắc Bạch. Nếu không phải A
Bố phanh lại đúng lúc thì đã sớmcùng TamNhi lăn vào trong đầmlầy rồi.
Hoắc Bạch lập tức nói: "Thống lĩnh, emxin lỗi."
Đặng Tiêu cả giận: "Anh nên với xin lỗi với ai thế!" Vừa rồi mémchút nữa là cậu lăn khỏi lưng TamNhi, cho dù da dày thịt béo nhưng cậu cũng không muốn rơi vào trong hố phân của lợn rừng đâu.
Hoắc Bạch ngại ngùng: "Xin lỗi cậu."
Triệu Tử Tường ở trên trời xoay một vòng rồi đáp xuống, móng vuốt vừa lớn vừa sắc lập tức cào vào mắt của con lợn rừng kia. Con lợn nhắmtịt mắt lại, nhưng phần da ở mí mắt hiển nhiên mỏng hơn ở những chỗ khác rất nhiều, cuối cùng vẫn bị
móng vuốt của Triệu Tử Tường cào rách, phát ra tiếng gào rú đau đớn. Triệu Tử Tường tiếp tục kéo đổ con lợn rừng nặng hơn một tấn kia, đứng ở trên đầu nó, ấn đầu nó xuống đầmlầy. Nhưng con lợn rừng kia rất khỏe mạnh, trên đầu có một
con kền kền lớn như thế mà nó dámchui ra từ trong đầmlầy, hung ác rung lắc cơ thể. Triệu Tử Tường không đứng vững, đành phải bay lên.
Móng vuốt của gã vừa rời khỏi con lợn rừng thì tiếng súng máy lập tức vang lên bên dưới gã, con lợn rừng kia dù da dày thịt béo cỡ nào cũng không thể chống lại được mỗi giây 120 phát bắn phá của súng máy, không đến hai giây đã bị bắn đến nổ
đầu.
Đặng Tiêu hưng phấn cười ha ha: "Đậu má, khẩu súng này bá đạo ghê gớm."
Trang Nghiêu chỉ vào một con lợn rừng lao đến phía A Bố: "Bên kia còn có một con, giết mau!" Cho dù thể tích của A Bố lớn hơn lợn rừng, nhưng nếu đôi bên va chạmthì bên thua tuyệt đối là A Bố do lợn rừng trời sinh giỏi chịu va đập hơn các
loài động vật khác, nếu thêmđà chạy, chỉ sợ nó có thể hất tung A Bố lên.
Thành Thiên Bích bay đến bên này, một lưỡi đao gió chặt bỏ đầu nó. Hắn đã luyện chémthép hai tháng dưới sân huấn luyện ngầm, đối phó với lợn rừng tự nhiên không nói chơi, con lợn rừng lông dày kia cứ như vậy bị hắn chémthành hai nửa rõ
ràng.
ThẩmTrường Trạch và Al cũng gia nhập hàng ngũ đại chiến lợn rừng, chịu đựng mùi tanh tưởi mà chúng tỏa ra mà lại gần đánh cận chiến với chúng.
Lần này, họ vừa phải chịu hạn chế địa hình, nhưng cũng chiếmđược lợi ích địa hình, ít nhất đámlợn rừng này không linh hoạt nhanh nhẹn như trên bờ, cũng không thể chạy lấy đà. Chỉ có điều Lý Đạo Ái chống đỡ đất đai dưới chân họ hết sức vất
vả, sắc mặt đã càng ngày càng tái nhợt.
Tùng Hạ là người rõ nhất tình hình của hắn, hô lớn: "Chúng ta mau mau rời khỏi chỗ này, năng lượng của Lý cảnh quan tiêu hao rất nhiều!"
Hoắc Bạch vừa nghe thấy câu này thì càng dùng hết toàn lực chạy về phía trước, gã cũng không dámva chạmchính diện với lợn rừng. May mà những người khác đã giúp họ quét sạch con đường phía trước, họ cứ như vậy băng rừng vượt núi
xuyên qua bầy lợn rừng, đi tới bờ bên kia nơi chưa bị đầmlầy nấmtuyết khuếch tán đến.
Sau khi đặt chân xuống nền đất thật sự, họ bắt đầu vung chân chạy như điên, một hơi chạy 5 km, xác định đằng sau không có lợn rừng đuổi theo thì mới thở hổn hển ngừng lại.
A Bố mệt đến nỗi nằmsấp xuống đất, TamNhi cũng nằmthẳng cẳng. Vừa rồi đi xuyên qua đầmlầy không khỏi đã tiêu hao thể lực của họ, cách chạy phải vừa nhanh vừa cẩn thận lại càng khiến họ tâmlực tiều tụy.
Tùng Hạ nhảy xuống khỏi người A Bố, lòng còn sợ hãi nhìn về phía sau: "Đầmlầy vừa rồi rất bất thường, vì sao cây cối không bị ăn mòn? Vì sao trong đầmlầy bẩn thối ấy còn mọc ra nấmtuyết trắng tinh?"
TamNhi ủ rũ: "Có ma mới biết, trong khu rừng này thật là mỗi ngày một dạng, emvốn tưởng rằng mình rất hiểu nó, song lại phát hiện mỗi ngày nó đều biến đổi, căn bản emkhông theo kịp bước chân biến hóa của nó."
Tùng Hạ an ủi: "Đừng nói như vậy, nếu không có cậu quen thuộc khu rừng khu rừng này, bọn anh sẽ phải mệt hơn nữa."
Hoắc Bạch không nằmvật ra nghỉ ngơi giống như A Bố với TamNhi, mà trước tiên gã xemxét tình hình của Lý Đạo Ái, thấy Lý Đạo Ái sắc mặt tái nhợt, hô hấp chậmchạp, lo lắng nói: "Thống lĩnh? Anh không sao chứ, có phải năng lượng hao hết
rồi không?"
Lý Đạo Ái nhìn Tùng Hạ: "May mà... vẫn còn."
Tùng Hạ cũng bình tĩnh nhìn hắn một cái, Lý Đạo Ái là người thông minh, người thông minh không cần phải nói thẳng, cậu biết Lý Đạo Ái sẽ giữ bí mật, bởi vì bây giờ cậu còn đang thầmlặng vận chuyển năng lượng qua cho Lý Đạo Ái, có chuyện
tốt trước mắt, cần gì phải làmchân tướng rối rắm.
Lúc này có thể vượt qua đầmlầy may mà nhờ có Lý Đạo Ái, nếu không họ chỉ có thể gặp lợn rừng trên mặt đất, mạo hiểmkhả năng bị lợn rừng húc mà tiến vào đầmlầy, đến một cuộc ác chiến.
Tùng Hạ bổ sung hơn nửa năng lượng cho Lý Đạo Ái, lại chữa trị vết thương cho nhómTriệu Tử Tường, tuy đều là vết thương nhỏ nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động.
Trang Nghiêu có chút đáng tiếc nói: "Tôi muốn mang một ít nấmtuyết về nghiên cứu quá, có vẻ nó rất thú vị."
"Nấmtuyết á." Đặng Tiêu cười nói: "Anh có cầmnày!"
Trang Nghiêu kinh ngạc: "Anh cầm? Lúc nào?"
"Lúc Thành ca nổ lợn rừng, chỗ anh chạy tới vừa vặn có một cây, anh thuận tay nhét vào trong bao, mùi hè ăn canh tuyết lê nấmtuyết giải nhiệt, nấmtuyết lại đẹp thế này, nhất định ăn ngon." Đặng Tiêu nói xong liền móc từ trong hộp đựng súng
máy ra cây nấmtuyết, đắc ý khoe khoang: "Mọi người xem..."
Ai nấy mở mắt trừng trừng, Trang Nghiêu nói: "Mau némxuống!"
Đặng Tiêu cau mày, quay đầu vừa thấy, nhất thời sợ ngây người, bông nấmtuyết vốn trắng tinh như tuyết không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ như máu! Đóa nấmtuyết kia tầng tầng lớp lớp, mềmmại tươi đẹp, trông rất bắt mắt, có điều nhìn
kiểu gì cũng không giống thứ tốt.
Đặng Tiêu phủi tay liền muốn némnó xuống, sau đó đóa nấmtuyết kia đột nhiên giãn ra tất cả cánh hoa, sau đó co lại mãnh liệt, một đóa nấmtuyết lớn như cái chậu rửa mặt trong nháy mắt đã bao bọc cánh tay Đặng Tiêu. Đóa hoa đỏ tươi như
máu kia như thể đã chui vào trong làn da của cậu, khiến toàn bộ cánh tay cậu đột nhiên biến thành màu đỏ. Đặng Tiêu hoảng sợ la to: "Đờ mờ, cái thứ gì thế này!"
Biến cố xảy ra rất đột ngột khiến tất cả mọi người phải sửng sốt. ThẩmTrường Trạch lao đến, một bàn tay biến thành móng vuốt phủ đầy vảy của Long Huyết nhân, tómlấy cánh tay Đặng Tiêu, gạt nấmtuyết xuống, nhưng hắn chỉ có thể bứt được
mấy lớp hoa mỏng manh. Khi những cánh hoa mềmnhư thạch này rơi xuống đất, đất đai lập tức phát ra âmthanh xèo xèo, miếng đất kia nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm. ThẩmTrường Trạch nhìn tay mình, làn da cũng bị ăn mòn rớt đi một ít,
may mà không nghiêmtrọng, nhưng Đặng Tiêu thế này rất phiền toái. Đóa nấmtuyết giống như có sinh mệnh, đang dùng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được hòa tan vào cánh tay Đặng Tiêu, căn bản không thể ngăn cản.
Mọi người vây quanh Đặng Tiêu, nhất thời có chút không biết làmsao.
Trang Nghiêu quyết định thật nhanh, bình tĩnh nói: "Chặt tay đi."
Nét mặt Đặng Tiêu lập tức vặn vẹo: "A a a đừngggg!"
"Chặt!"
Thành Thiên Bích đi tới bên cạnh Đặng Tiêu, vỗ vỗ bờ vai cậu: "Chịu đựng, sẽ hơi đau một chút."
"Chờ một chút!"
Tiếng này không phải của Đặng Tiêu, mà là Tùng Hạ.
Thủy Thiên Thừa: Một lần thamăn tạo thành thảmán. ╮(╯╰)╭ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Chương 161
CHƯƠNG 161
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Thông Ma nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ta nhận ra ngươi."
.
. . Đặng
Tiêu hai mắt đẫmlệ lưng tròng nhìn Tùng Hạ: "Tùng ca, mau cứu emvới."
Tùng Hạ có chút nôn nóng nhìn nấmtuyết không ngừng mọc leo lên cánh tay Đặng Tiêu: "Cậu mất hơn một tháng tinh lực để tiến hóa ngược ra độc tố thần kinh, đến nay không có tiến triển gì ư?"
"Có, độc chết người thường không thành vấn đề."
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ đưa năng lượng vào tuyến độc của cậu, giúp cậu phân bố được nhiều độc tố hơn. Cậu thử xemcó thể dùng độc tố trong người đánh lui đámnấmtuyết này không. Nếu thành công thì tuyến độc của cậu nhất
định sẽ tiến hóa càng phát triển, nếu thất bại thì trước khi nấmtuyết nuốt chửng toàn bộ cánh tay cậu thì chặt nó đi."
Đặng Tiêu cắn răng nói: "Để emthử xem."
Trang Nghiêu gật đầu: "Ý này không tồi." Nó lấy ra sổ ghi chép mà lúc nào cũng mang theo trong người, chuẩn bị tốt để ghi lại.
Tùng Hạ chuyển hóa năng lượng Cambri thành năng lượng Thủy, đưa vào cơ thể Đặng Tiêu, sau khi tìmđược một tuyến độc dưới nách cậu ta, cậu đổ năng lượng vào đó. Nội tế bào trong tuyến độc lập tức tăng tốc phân tách, không ngừng sản
xuất ra kịch độc thần kinh, Đặng Tiêu khống chế độc tố tràn xuống từ cánh tay mình, cho đến lúc bắt gặp nấmtuyết đỏ tươi như máu kia.
Đặng Tiêu cảmthấy cánh tay truyền đến cơn đau kịch liệt, cậu có ảo giác ngay giây sau thôi cánh tay mình sẽ nổ tung. Cậu nghiến răng, ra sức dồn độc tố xuống dưới, đau thế nào thì cũng kémcơn đau chặt tay rồi lại ép nó mọc lại.
Sau khi tiếp xúc với độc tố, bông nấmtuyết bắt đầu điên cuồng phản kích, ra sức giãy giụa trên cánh tay Đặng Tiêu, mang đến cho cậu đau đớn vô cùng, cậu không nhịn được rống lớn một tiếng: "A đau quá!"
Thành Thiên Bích vỗ vỗ bờ vai cậu: "Chịu đựng, nếu không..." Nói xong đưa tay ra dấu trên cánh tay cậu, khiến Đặng Tiêu sợ tới mức lập tức hồi phục tinh thần.
Tùng Hạ vội la lên: "Tiểu Đặng, cậu chú ý tập trung một chút!"
Đau đớn và khủng hoảng thúc đẩy Đặng Tiêu ra sức chế tạo độc tố, trình độ phân bố độc tố trong cơ thể đã tăng cường gấp 3 lần so với bình thường, lượng độc tố này đã đủ để trở thành một trong những sức tấn công mạnh nhất. Dưới sự liên thủ
và cố gắng của Tùng Hạ và Đặng Tiêu, rốt cuộc nấmtuyết đã bị buộc phải lui bước, từ từ bị ép phải rời khỏi cơ thể Đặng Tiêu, những miếng thịt nấmtuyết như những miếng thạch như thể hoảng sợ, dần dần tách khỏi cánh tay Đặng Tiêu, rơi xuống
đất, bị ngọn lửa của ThẩmTrường Trạch thiêu rụi sạch sẽ.
Thấy màu sắc trên cánh tay Đặng Tiêu dần dần trở về bình thường, tất cả mọi người đều thở phào, Đặng Tiêu lại càng như được đại xá, không bị chặt tay nữa, thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: "Sau này cậu từng tự tiện chạmvào những thứ chưa biết, xemcậu gây chuyện kìa."
Đặng Tiêu buồn bực bĩu môi.
Trang Nghiêu nói: "Cũng coi như trong họa có phúc, trình độ độc tố trong cơ thể anh có được nâng cao không?"
"Có, vài tuyến độc đều phân bố rất nhiều độc tố."
"Tốt, tiến trình tiến hóa ngược của anh lại tiến thêmmột bước." Trang Nghiêu đi qua: "Thè lưỡi ra tôi coi xem."
Đặng Tiêu thè cái lưỡi màu hồng nhạt.
Trang Nghiêu trừng: "Anh bị ngơ à, ai muốn xemlưỡi con người của anh!"
Cái lưỡi Đặng Tiêu thè ra cứng đờ bên ngoài, ấmức rụt về, một lát sau, từ miệng vươn ra một cái lưỡi dài như lưỡi rắn. Cái lưỡi kia có màu xanh tím, dài ít nhất 15 cm. Trang Nghiêu từ trong bao mang theo người lấy ra một dụng cụ trong suốt,
cầmra một cái tămbông nhanh chóng cạo qua bựa lưỡi của cậu, rồi cất dụng cụ đi: "Được rồi, rụt về đi."
Cái lưỡi kia xẹt một tiếng trở về trong miệng, Đặng Tiêu nở nụ cười.
Trang Nghiêu mắt trợn trắng: "Cười cái con khỉ, anh thiếu chút nữa là mất cánh tay."
Đặng Tiêu nhìn thoáng qua nấmtuyết đã bị đốt ở dưới đất, nét mặt có chút tiếc nuối.
Lý Đạo Ái cách không tómlấy, bùn đất phía dưới nấmtuyết như thể bị thứ gì hút lên, bay lên tay Lý Đạo Ái, hắn dùng ngón tay nhéo nhéo bùn đất này, sau đó némxuống đất, mọi người thấy lòng bàn tay hắn đã hơi bị trầy da: "Miếng đất này đã bị
nấmtuyết ăn mòn, chỉ sợ thêmmột thời gian nữa, nơi này cũng sẽ biến thành đầmlầy."
Thành Thiên Bích ngồi xổmxuống quan sát, quả nhiên đã có một mảnh đất nhỏ biến thành màu đỏ sậm, nói không chừng cái đầmlầy lớn lúc nãy trước kia cũng đã bắt đầu như vậy.
Trang Nghiêu đào lên chút đất và miếng nấmtuyết chưa bị đốt trụi hoàn toàn bỏ vào dụng cụ: "Thứ tốt, không biết rốt cuộc thì đống nấmtuyết này muốn làmgì, nhưng nó có thể dung nhập vào trong cơ thể con người, khi nào về nghiên cứu xem
sao."
TamNhi nhìn sắc trời: "Tiếp tục đi thôi, chúng ta đã rất gần cây thông rồi, đi thêmmấy cây nữa là có thể... chậc, nhìn thấy nó."
Thành Thiên Bích hỏi: "Còn có khả năng gặp phải thứ gì không?"
"Khó mà nói, cái gì cũng có khả năng."
Lý Đạo Ái nói: "Đi thôi, trước khi trời tối nhất định phải nhìn thấy Thông Ma."
Mọi người lại chuẩn bị xuất phát, lúc này, họ đi rất nhanh, chỉ cách Thông Ma hơn mười cây số, chỉ cần có thể một hơi đi tới gần Thông Ma là họ sẽ tạmthời an toàn.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, sau khi đi được 6, 7 km, họ đã đụng phải một bầy khỉ. Bầy khỉ này rất lớn, đu qua đu lại giữa những cành cây thô chắc, lớn tiếng kêu gào về phía họ, dáng vẻ nhe răng nhe miệng rất là hung ác.
Thành Thiên Bích hô: "Đừng để ý đến chúng, toàn tốc đi tới."
Một con khỉ từ cành cây phóng tới đây, giương nanh múa vuốt ập về phía Trang Nghiêu trên đầu A Bố. Con khỉ kia còn chưa chạmvào được Trang Nghiêu thì một chân của A Bố đã hất nó bay ra ngoài, đồng thời lớn tiếng gầmrú về phía bầy khỉ.
A Bố có âmthanh rất lớn, bầy khỉ cũng không camtâmyếu thế, kêu càng vang, nhưng không có con nào xông lên. Chúng chỉ nhảy tới nhảy lui thoăn thoắt giữa cây cối, bámchặt quanh họ, tốc độ rất nhanh, nhất thời không thể cắt đuôi chúng.
Đột nhiên, một thứ gì đó màu đen bị némvề phía đầu A Bố, A Bố không chút suy nghĩ liền giơ chân chặn lại. Mọi người nhìn kỹ, là một quả thông lớn như thùng nước do một con khỉ némtới.
Bầy khỉ hưng phấn kêu gào liên tiếp, từng quả thông một bị némvề phía họ, quả nhỏ cũng to như trái bóng rổ, quả lớn như quả bóng tập thể hình [199].
[199] Quả bóng tập thể hình:
Bầy khỉ này đông con, lại đứng một chỗ némquả thông, mọi người có chút không ứng phó nổi, hơn nữa quả thông rất nặng, cho dù đã chémthành hai nửa ở không trung nhưng nó vẫn còn quán tính lao về phía trước, dùng đạn đối phó với chúng
cũng không được, đã có mấy người bị némtrúng.
"Mẹ, cái đámkhỉ này!" Liễu Phong Vũ cầmsúng bắn nước bắn vào bầy khỉ, nhưng cây cối rậmrạp, bầy khỉ tốc độ lại nhanh, hắn bắn hồi lâu mà không bắn tới chúng, chúng lại còn ra sức nhăn mặt, hoa chân múa tay thị uy khiến Liễu Phong Vũ
nổi giận đùng đùng.
Đặng Tiêu nhấc súng máy, tức giận bắn vào bầy khỉ kia, cách tấn công xả đạn hàng loạt của súng máy rốt cuộc đã phát huy được một chút tác dụng, có mấy con khỉ bị bắn trúng, tru lên rồi rớt xuống từ ngọn cây rất cao.
Khả năng của Thành Thiên Bích để đối phó với bầy khỉ này vẫn rất có ưu thế, nhưng có mấy con khỉ đứng trên cái cây rất cao, vượt qua phạmvi tấn công của hắn, có điều đối với những con tiếp xúc gần với họ, hắn gần như đao nào cũng chuẩn.
Mũi tên của Đường Nhạn Khâu lúc này phát huy lợi thế tấn công lớn nhất, bắn đến nỗi khiến bầy khỉ phải vội vàng trốn sau mặt cây.
ThẩmTrường Trạch dứt khoát bay lên không trung, némnhững quả cầu lửa vào bầy khỉ.
Al và Triệu Tử Tường bay vào trong rừng cây, tómnhững con khỉ rồi némxuống đất.
Một con khỉ lớn ômlấy một quả thông khổng lồ, hung hăng némvào Hoắc Bạch.
Lý Đạo Ái vung tay, bùn đất dưới đất vọt lên cao hai mét, dựng thẳng một bức tường rắn chắc bằng đất ở giữa không trung, chặn quả thông kia lại.
Cho dù lọt vào ổ tấn công của bầy khỉ nhưng tốc độ của họ cũng không chậmđi bao nhiêu, cố chấp chạy về phía trước.
Một cái bóng lớn màu đen lại một lần nữa bị némvề phía A Bố, A Bố phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lại giơ một chân chụp về cái bóng đen kia, Tùng Hạ cảmnhận được một dao động năng lượng dị thường từ trong cái bóng đen đó, lập tức cường hóa
thị lực, trừng lớn mắt nhìn, lập tức hô: "A Bố, đừng—"
Nhưng đã chậm, một chân của A Bố đã chụp nát cái bóng đen kia, nhất thời, một đàn ong vò vẽ lớn như một ngón tay ong ong bay ra.
Bầy khỉ này némtổ ong vò vẽ vào họ!
Ong vò vẽ hung hãn không sợ chết tấn công họ, nhất là A Bố đã một chân chụp nát tổ của chúng. Tùng Hạ ấn Trang Nghiêu xuống dưới mình, dùng quần áo ômlấy đầu, nằmtrên người A Bố không dámnhúc nhích. Cậu biết mình không có khả
năng đối phó với tổ ong này, chỉ có thể cầu nguyện những người khác mau xử lý chúng.
Đặng Tiêu chửi to: "Cái đámkhỉ này thật mẹ nó thiếu đạo đức!"
Khi một đàn ong vò vẽ bay về phía Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ chạy tới trên cổ A Bố, duỗi tay, cánh tay biến thành đóa hoa đỏ tươi khổng lồ ập vào đàn ong như một mặt tường, đuôi chích độc của ong vò vẽ lần lượt cắmvào đóa hoa của Liễu
Phong Vũ, quả thật như Bồ Tát Đất qua sông, trong nháy mắt đã bị dịch tiêu hóa ăn sạch.
ThẩmTrường Trạch bay đến trên người A Bố, phun lửa vào đàn ong, lập tức thiêu cháy không ít con.
May mà đàn ong vò vẽ này bất luận là hình dáng hay là số lượng cũng chỉ là loại bình thường, nhanh chóng bị họ tiêu diệt sạch sẽ. Bầy khỉ cũng tử thương nghiêmtrọng, dần dần liền bỏ chạy ra bốn phía.
Gương mặt A Bố bị ong chích vài cái, chỗ miệng rõ ràng sưng lên, vừa chạy vừa cọ miệng vào ngực, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Cho dù lại một nguy hiểmqua đi, nhưng trong lòng mỗi người đều nghẹn một đống cămgiận, cực kỳ muốn chửi mẹ nó: Từ khi họ bước chân vào khu rừng quỷ quái này thì liên lục lọt vào các ổ tấn công và gây rối, tuy đều không đủ để tạo thành uy
hiếp trí mạng, nhưng lần nào cũng có người bị thương, hơn nữa làmchậmtốc độ của họ một cách nghiêmtrọng. Họ càng tới gần cây thông thì lại càng lo lắng trở ngại vẫn chưa chấmdứt, mà mọi người trải qua vài lần chiến đấu thì đều đã mỏi mệt
không chịu nổi.
"Phía trước chính là Thông Ma!" TamNhi đột nhiên hô lớn.
Mọi người nhìn về phía trước, một nơi rất xa xuất hiện một bức tường không nhìn thấy giới hạn. Sau khi họ chính thức tiến vào khu rừng thì không nhìn thấy Thông Ma do cây cối rất cao nên đã che hết bầu trời trên đầu họ, mà lại một lần nữa nhìn
thấy Thông Ma là vì khoảng cách giữa họ đã rất gần, gần đến nỗi có thể trực tiếp nhìn thấy thân thể Thông Ma với đường kính gần hai kmkia.
Trái timTùng Hạ đập lên kinh hoàng, Thông Ma ở phía trước, cách họ không xa, họ sẽ gặp phải chuyện gì? Họ có thể thương lượng với Thông Ma không? Có thể sống mà rời khỏi khu rừng này không?
Ba con động vật dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Hoắc Bạch dẫn đầu làmgương, dùng tốc độ hơn 200 kmphóng về phía Thông Ma, tốc độ nhanh đến nỗi giống như một tia chớp màu vàng.
Vài phút sau, họ đã tiến vào khu vực quanh Thông Ma bán kính 500 mét, nơi này quả nhiên như lời TamNhi đã nói, không có một cái cây cao nào, trên mảnh đất đen phì nhiêu chỉ mọc lớp cỏ dại rất nhỏ chỉ dài như cái móng tay, xemra tất cả
dinh dưỡng đều đã bị Thông Ma hấp thụ.
Trước mắt họ là một bức tường kín đáo màu nâu, ngẩng đầu lên không nhìn thấy đỉnh, trái phải không nhìn thấy giới hạn, khổng lồ đến mức khiến người ta khó lòng tưởng tượng, giống như đây chính là điểmcuối của trời đất.
Họ chậmrãi đi qua, TamNhi vô thức hạ thấp giọng nói: "Diện tích bao phủ mặt đất của loại cỏ lùn này rõ ràng đã được mở rộng hơn hồi trước lúc emđến."
Trang Nghiêu nói: "Phải, Thông Ma không ngừng khuếch tán thế lực của nó."
Khu vực này quả nhiên rất tĩnh lặng, tĩnh lặng như một công viên có thể an tâmăn uống dã ngoại, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ, nơi này nguy hiểmbốn bề.
Họ càng chạy càng gần, rốt cuộc đã đi tới trước mặt Thông Ma. Ngửa đầu nhìn lên, thân cây cao ngất trong mây, nguy nga khổng lồ, khiến lòng người sinh kính sợ, họ lại một lần nữa bị rung động bởi cái cây thần kỳ này.
Mỗi người đều cảmgiác thấy Thông Ma đang phát ra năng lượng khổng lồ, nguồn năng lượng này vượt qua mấy lần bất cứ sinh vật nào mà họ từng gặp, mạnh đến mức khiến họ phải chịu áp lực gấp bội.
TamNhi nằmsấp xuống đất, khẽ nói: "Emđưa mọi người..." Lời kế tiếp muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ nhìn về phía cậu: "TamNhi, cậu làmsao vậy?"
TamNhi cười khổ: "Chỉ là thấy hơi sợ hãi. Thật ra khi quyết định dẫn đường cho mọi người, emđã chuẩn bị tâmlý không thể quay về. Thôn làng nhà emđời đời đều sống ở dãy Tiểu Hưng An, nếu Thông Ma tiếp tục khuếch tán, không đến nửa
năm, chúng emđều sẽ không có nhà để về. Cho nên, emômquyết tâmchắc chắc phải chết, hy vọng mọi người thật sự có thể ngăn cản nó."
Đặng Tiêu ngẩng đầu nhìn cây thông khổng lồ, lẩmbẩm: "Ngăn cản nó...?"
Ngăn cản nó như thế nào? Trong lòng mỗi người đều có câu hỏi tương tự. Đối mặt với sinh mệnh siêu cấp, họ nhỏ bé đến thế.
Trang Nghiêu nói: "Có người đang nhìn chúng ta, các anh có cảmgiác thấy không?"
Được Trang Nghiêu nhắc nhở, mọi người cẩn thận cảmgiác, quả nhiên cảmgiác như có một người đang âmthầmnhìn chămchú vào mình.
Trang Nghiêu ngẩng đầu, cất cao giọng nói: "Tùng Thụ tiên sinh, chúng tôi đến từ viện khoa học quốc gia Bắc Kinh, đại diện cho quốc gia và quân đội, muốn đối thoại với ngài. Ngài nhìn thấy chúng tôi chứ?"
Giọng nói non nớt của Trang Nghiêu trong khu rừng rậmrạp tạo nên tiếng vang lan tỏa, ngoại trừ thứ đó ra thì không có âmthanh nào khác, nơi này imắng đến đáng sợ.
Đợi một lát, thấy không có tiếng đáp lại, Trang Nghiêu tiếp tục hô: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài từng lên tiếng khi chúng tôi phái máy bay trinh sát đến, chuyện này chứng minh ngài có khả năng nói chuyện, vì sao lúc này lại không muốn nói chuyện với
chúng tôi?"
"Chúng tôi muốn biết mục đích ngài chọn cắmrễ và sinh trưởng ở đây. Sự tồn tại của ngài đã tạo thành ảnh hưởng khổng lồ đến người bản địa và sinh thái. Nếu ngài tiếp tục khuếch trương không có chừng mực, đối với ngài cũng chưa chắc đã là
chuyện tốt. Bây giờ xin ngài hãy thử nói chuyện với chúng tôi."
Trang Nghiêu quyết không từ bỏ ý định, tiếp tục gân cổ nói với không khí, sóng điện não của nó có thể cảmgiác được dao động sóng điện não của sinh vật khác. Nó biết nơi này ngoại trừ họ ra thì còn có một sóng điện não đang hoạt động.
Nguồn sóng điện não khổng lồ kia thuộc về Thông Ma. Trang Nghiêu vừa kêu gọi vừa phân tích sóng điện não của Thông Ma, phát hiện thần kinh thính giác của nó đang phát ra tín hiệu tiếp thu mỏng manh. Quả nhiên Thông Ma đang nghe nó nói,
chỉ là không đáp lại mà thôi.
Trang Nghiêu dứt khoát đặt mông xuống đất, cất giọng hát, nó hát bài "Trên mảnh ruộng hi vọng [200]".
[200] Trên mảnh ruộng hi vọng: Tác giả Trần Hiểu Quang, một bài hát ca tụng sức sống với diện mạo mới của nông thôn TQ dưới chế độ cải cách toàn diện, thay đổi từng ngày, do "đệ nhất phu nhân" Bành Lệ Viện biểu diễn, ca khúc nổi tiếng
khắp TQ từ những năm80 của thế kỉ 20.
Mọi người không nói gì nhìn nó, Trang Nghiêu trừng mắt liếc họ: "Hát với tôi đi."
Đường Nhạn Khâu dở khóc dở cười: "Vì sao? Làmthế có hữu dụng không, căn bản là nó không nghe thấy."
"Nghe thấy, thần kinh thính giác của nó đang phát ra tín hiệu tiếp thu, rất yếu ớt. Sóng điện não của nó rất kỳ quái, thần kinh nămgiác quan cách nhau rất xa, ví dụ như lúc này thần kinh thị giác cách chúng ta rất gần, song thần kinh thính giác lại
cách chúng ta rất xa, chuyện này có lẽ liên quan đến thể tích của nó, nhưng có thể thần kinh nămgiác quan của nó bị chính nó điều khiển. Ví dụ như lúc này thị lực đang làmviệc, đầu óc đang ngủ, cho nên thính giác cũng ngủ theo, chúng ta đánh
thức nó dậy."
"Đánh thức? Thế thì dễ rồi." Hoắc Bạch không kiên nhẫn đứng lên, hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người bịt kín lỗ tai, Trang Nghiêu nói: "Đừng, như vậy rất..."
Nó còn chưa nói hết câu, Hoắc Bạch đã ngẩng cổ, phát ra một tiếng sư tử rống vang vọng đến tận chân trời. Tiếng gầmrú này hòa với một tấmcách âmthiên nhiên tạo thành từ rừng cây bốn phía đã tạo ra tiếng vang khổng lồ. Tiếng sư tử rống
nhất thời vang vọng toàn bộ khu rừng, làmkinh hãi toàn bộ động vật.
Sau khi tiếng vọng bay đi, tất cả mọi người đều đề phòng nhìn Thông Ma. Nếu thật sự giống như Trang Nghiêu đã nói thì cái cây tổ tông này đang ngủ, Hoắc Bạch gân cổ rống lên đánh thức người ta, tổ tông một khi mất hứng, một triệu lá thông
như cơn mưa vãi ra, không phải họ sẽ lập tức biến thành cái rây hay sao.
Đợi chừng nửa phút, Thông Ma không có bất cứ phản ứng nào.
Tùng Hạ chớp mắt: "Vô... vô dụng à?"
"Hình như..."
Nét mặt Trang Nghiêu trở nên nặng nề: "Không, thần kinh thính giác phát ra bước sóng khá mạnh."
Trong lòng mọi người đều bắt đầu bồn chồn, không biết thứ đang chờ họ sẽ là cái gì.
"Ồn quá." Một giọng nói trầmthấp hùng hồn đột nhiên vang lên, giọng nói kia vang vọng ba lượt, dư âmkhông ngừng.
Mọi người sợ tới mức lui về phía sau một bước, ngay cả A Bố cũng cảmgiác được không khí căng thẳng kia, nằmsấp bất động dưới đất.
"Ồn quá." Giọng nói kia lại lên tiếng, hơn nữa bắt đầu tự hỏi tự đáp: "Ăn luôn nhé, ăn luôn à?"
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, sợ tới mức bắp chân hơi nhũn ra, ăn luôn... cái gì?
"Không ăn được à? Vì sao? Trẻ con? Trẻ con thì không ăn được à? Con người thật phiền phức." Giọng nói kia thở dài.
Trang Nghiêu hít một hơi thật sâu, âmlượng vô thức hạ xuống támđộ so với lúc trước, dè dặt nói: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài có nhìn thấy chúng tôi không?"
Thành thật mà nói thì tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trang Nghiêu dùng thái độ cung kính như vậy nói chuyện với người... không, là với bất cứ thứ gì. Quả nhiên người thông minh thì đều thức thời.
"Ngươi đang nói chuyện với ta ư? Vì sao ta lại phải nói chuyện với ngươi?"
"Nếu ngài có khả năng ngôn ngữ mà lại không nói lời nào, không phải rất đáng tiếc hay sao?"
"Vì sao lại đáng tiếc? Ta không cần nói chuyện với con người. Sao ta lại nói chuyện với ngươi? Chi bằng ăn luôn đi, tuy không có dinh dưỡng, nhưng ầmĩ quá. Vì sao ngươi cứ không để ta ăn?"
Trên trán Trang Nghiêu toát ra mồ hôi lạnh: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài đang nói chuyện với ai vậy?"
"Không phải với ngươi hay sao?"
Tất cả mọi người đều hết sức 囧. Họ đã tưởng tượng vô số tình cảnh khi tiếp xúc trực diện với Thông Ma, không chỗ nào là không nguy hiểmtrùng trùng, tràn ngập bóng ma chết chóc. Tuy lúc này họ cũng còn lâu mới thoát khỏi uy hiếp tử vong,
nhưng có phải cây thông này quá khó hiểu rồi không? Như một người tâmthần phân liệt vậy.
Tùng Hạ nhỏ giọng: "Có phải ý thức con người của nó vẫn chưa biến mất không?"
Trang Nghiêu gật đầu: "Có khả năng."
"Ý thức con người? Ta không phải con người, tuy sau khi ta ăn một con người, hắn cứ nói chuyện trong đầu ta, ồn quá." Lời còn chưa dứt, trên thân cây Thông Ma chậmrãi hiện ra một mặt người khổng lồ, khuôn mặt kia chậmrãi phồng ra từ trên
thân cây, cuối cùng hình thành một gương mặt bằng gỗ rõ ràng. Đó là một người đàn ông tuổi chừng 30, nhưng còn rất anh tuấn. Thông Ma cúi đầu nhìn họ.
Mọi người căng thẳng nhìn hắn.
"Ơ kìa?" Khuôn mặt đột nhiên làmra một nét mặt nghi hoặc, ánh mắt dừng lại trên người Tùng Hạ.
Tùng Hạ sợ tới mức timđập nhảy nhót.
Khuôn mặt kia đột nhiên vươn một cành cây thô chắc từ phía sau ra về hướng Tùng Hạ.
Thành Thiên Bích trừng mắt, một bước xông lên, muốn chắn trước mặt Tùng Hạ, Trang Nghiêu nhéo hắn, cho hắn một ánh mắt. Thành Thiên Bích cau mày, nắmtay siết chặt.
Gương mặt bằng gỗ có đường kính hơn 4 mét kia xán đến trước mặt Tùng Hạ rồi mới dừng lại, mí mắt có vẻ rất dày nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt không có con ngươi nhìn chằmchằmTùng Hạ. Tùng Hạ miễn cưỡng chịu đựng xúc động ngã phệt
xuống đất, run rẩy nhìn Thông Ma, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thông Ma nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ta nhận ra ngươi."
"Hả? Ngài... ngài nhận ra tôi?"
"Ngươi thường xuyên đổ nước với lá trà lên người ta."
"A... Đó là... tưới... tưới nước, bón phân cho ngài."
Thông Ma nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi: "Không đúng, các ngươi là lười đi WC, đổ nước và trà để qua đêmvào đất của ta."
"Không phải! Tuyệt đối không phải!" Tùng Hạ cuống đến độ thiếu chút nữa cắn vào lưỡi: "Đều là nước trà mới pha cả, là vì khiến ngài càng khỏe mạnh nên mới đổ, thật đó."
Thông Ma lại suy nghĩ. Một lát sau, hình như nó nhớ ra chuyện gì đó: "A, quả thật là ngươi từng tưới nước cho ta, còn tỉa lại cành."
Tùng Hạ ra sức gật đầu.
"Ngươi tới đây làmgì? Ta không về cái gì đó gọi là chậu hoa kia đâu."
Tùng Hạ nói: "Tôi không phải đến bảo ngài trở về chậu hoa."
"Ồ, những người khác đâu? Có một người đàn bà mặc rất ít vải, có một người đàn ông giọng rất lớn, có một tên mập trọc đầu, sao chỉ có ngươi ở đây?"
Tùng Hạ không ngờ Thông Ma cũng có trí nhớ, còn có thể nhớ rõ nhiều người trong công ty như vậy, đây là chuyện cậu tuyệt đối chưa từng nghĩ tới. Cậu dè dặt nói: "Họ đều ở nhà."
"Ồ." Thông Ma thu mặt về, nhắmhai mắt lại, lại lẩmbẩm: "Đừng ồn, đừng ồn."
Trang Nghiêu hỏi: "Ngài ăn luôn người sống trong đầu ngài rồi sao?"
Thông Ma đáp: "Đôi khi... hắn cứ suy nghĩ chuyện của con người, thật phiền." Nó mở mắt: "Các ngươi có mang theo thức ăn của con người không?"
"Có, có mang."
"Cho ta."
Trang Nghiêu nói: "Khi hắn muốn ăn thức ăn con người, ngài cũng muốn ăn, phải không?"
Thông Ma nhíu mày: "Ngươi ồn quá."
Đặng Tiêu tháo một túi thịt khô từ trên lưng A Bố: "Ngài muốn ăn như thế nào?"
"Némxuống đất."
Đặng Tiêu do dự một chút, vẫn némtất cả thịt khô xuống đất.
Miếng đất kia từ từ lún xuống, từ dưới lòng đất vươn ra một nhánh cây khô hình bàn tay nắmlấy vài cân thịt khô, sau đó nhanh chóng kéo vào lòng đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người âmthầmkinh hãi. Dưới lòng đất này tất cả đều là gốc rễ của Thông Ma, không chỉ trên trời không an toàn mà dưới đất cũng đều là cạmbẫy, Thông Ma muốn giết bọn họ, quả thực là dễ dàng.
Thông Ma trầmmặc một hồi, lẩmbẩm: "Rốt cuộc đã hết ồn." Nó mở mắt, nhìn mọi người: "Con người, nói mục đích các ngươi xuất hiện trong lãnh địa của ta."
Trang Nghiêu hít một hơi thật sâu, cho dù Thông Ma không biểu hiện ý đồ tấn công, nhưng trái timcủa họ vẫn còn treo ở cổ họng, tiếp theo mỗi một câu nó nói ra đều phải vô cùng thận trọng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Chương 162
CHƯƠNG 162
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Sau khi mặc xong quần áo, nét mặt Thông Ma có chút bất mãn nói: "Hắn muốn ra ngoài rừng xemmột cái, muốn ăn thức ăn của con người, uống đồ uống của con người, ngủ trên giường của con người, còn muốn con người cùng chơi mạt chược
với hắn."
. . . Trang
Nghiêu nói: "Tùng Thụ tiên sinh, vì sao ngài lại đi xa vạn dặmchạy từ Vân Namđến Đông Bắc?"
Thông Ma ngáp một cái: "Không phải một cây thông nên sống ở đây hay sao? Con người nói cho ta biết."
"Ngài muốn... sống ở đây? Cứ mãi sống ở đây?"
"Không thì đi đâu? Nơi này mát mẻ, chất đất lại tốt, còn có rất nhiều đồng loại, nếu không có con người không biết tự lượng sức đến gây rối với ta, nơi này cũng rất hoàn hảo." Thông Ma cau mày: "Đừng ồn, ta không cần ngươi nói cho ta biết."
Tùng Hạ dè dặt hỏi: "Ý thức vốn có của người kia vẫn chưa mất sao?"
Thông Ma nhìn về phía cậu: "Ý ngươi là, ý thức vốn có của con người có thể biến mất ư?"
"Có vài sinh vật dị chủng, ý thức của một bên sẽ biến mất, nhưng tình hình các loài thì không giống nhau. Đại bộ phận đều là ý thức con người chiến thắng."
Thông Ma có nét mặt suy tư: "Không được, hắn chẳng bao giờ biến mất cả, phải làmsao để hắn biến mất... Câmmiệng, ngươi phiền lắm, nếu ta biết làmsao để ngươi biến mất, ta đã làmtừ lâu rồi, cho nên ngươi sẽ không biến mất, đừng làmồn!"
Tùng Hạ lúng túng: "Tôi cũng không biết." Cho dù biết thì cậu cũng không nói cho Thông Ma, xemra người bị nó dị chủng là người thường, chuyện này rất có lợi với họ.
Trang Nghiêu hỏi vấn đề mấu chốt: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài định sống cả đời ở đây, không đi đâu sao?"
Thông Ma miễn cưỡng nói: "Không đi."
"Như vậy, ngài muốn cứ sinh trưởng thế này mãi sao?"
Thông Ma nhìn nó một lúc lâu, như thể nó vừa hỏi một câu hỏi khiến mình không thể chịu nổi: "Con người sợ ta xâmchiếmruộng đất của họ phải không? Thật là đáng cười, ruộng đất này thuộc về tất cả sinh vật trên địa cầu, không chỉ thuộc về con
người các ngươi. Hơn nữa, trên đó rất lạnh, ta không muốn cao lên nữa, nhưng ta không dừng được, ta không có cách nào."
"Đây chính là nguyên nhân ngài chọn phát triển bề ngang sao? Ngài có thể tự chủ tiến hóa?"
"Nếu tự chủ tiến hóa ngươi nói chính là tự chủ tiến hóa mà con người kia giải thích thì đúng thế: Ta có thể lựa chọn phương hướng tiến hóa, ta không muốn mọc cao, nhưng ta chỉ có thể lựa chọn phương hướng tiến hóa vào một chỗ nào đó chứ
không thể hoàn toàn ngăn cản mình tiến hóa."
"Ngài muốn ngăn cản nó ư? Chúng tôi đã tiến hành rất nhiều thí nghiệmtrên phương diện tiến hóa, tiến hóa không thể nghịch đảo, kết cục của tiến hóa là hủy diệt bản thân, bước tiến hóa của ngài quá nhanh."
Thông Ma nhìn về phía Trang Nghiêu: "Hủy diệt? Có ý gì?"
Trang Nghiêu thuật lại sơ qua những thí nghiệmmà họ đã làm, có điều nó không nói cho Thông Ma biết họ mới chỉ làmthí nghiệmtrên động vật, do thực vật có thể tích quá lớn nên tạmthời họ chưa có điều kiện sử dụng ngọc Con Rối để thúc đẩy
tiến hóa. Trước mắt chưa có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh thực vật cũng sẽ phát nổ.
Thông Ma trầmtư một lát: "Ý của ngươi là, ta cũng sẽ nổ tung?"
"Vô cùng có khả năng."
"Vì sao ta phải tin ngươi?"
"Chúng tôi có rất nhiều video thí nghiệm, nếu ngài muốn xem, người bạn đang ở bên ngoài khu rừng của tôi chắc hẳn là có mang theo."
Thông Ma liếc mắt nhìn nó: "Không cần, đứa trẻ loài người kia, ngươi vẫn không thẳng thắn trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc thì ngươi tới đây để làmgì."
"Tôi muốn ngăn cản sự tiến hóa của ngài, do chuyện này đối với ngài và con người sống quanh khu rừng này đều không có lợi."
"Ngươi định ngăn cản thế nào?"
Trang Nghiêu nuốt nước miếng: "Đưa ngọc Con Rối của ngài cho tôi."
Gương mặt của Thông Ma chậmrãi tiến lại gần Trang Nghiêu: "Ngọc Con Rối là cái gì?"
"Một mảnh ngọc màu đen, trong suốt, rất nhỏ."
Thông Ma đột nhiên mở to hai mắt, một bàn tay khổng lồ đột ngột chui ra từ dưới đất, lập tức bắt lấy Trang Nghiêu.
Thành Thiên Bích nhảy lên, trong tay nắmlưỡi đao vô hình chémvào bàn tay khổng lồ được tạo thành từ cây cối umtùmkia. Lưỡi đao sắc bén lập tức chémđứt "cổ tay" đường kính hơn một mét, Trang Nghiêu rơi xuống.
A Bố vội chạy lên, há miệng định ngoạmlấy Trang Nghiêu, Đường Nhạn Khâu phi thân lên nhanh hơn nó một bước, ômlấy Trang Nghiêu. Nhưng giây tiếp theo, một nhánh cây thô to hơn mang theo hàng vạn chiếc lá thông sắc nhọn bắn về phía
Đường Nhạn Khâu.
Lý Đạo Ái nhanh chân xông đến, trong nháy mắt ngưng tụ trước người hai người một bức tường khổng lồ bằng đất, miễn cưỡng hứng một kích nặng nề này. Những chiếc lá thông dài hơn 10 cmxuyên qua bùn đất, xẹt qua bên cạnh Đường Nhạn
Khâu, xanh biếc, chi chít, cách họ không đến 2, 3 cm, thoạt nhìn lạnh lẽo ghê người.
Thông Ma đánh không trúng người, mấy cành cây rung lên nhè nhẹ, vô số lá thông như đổ mưa trút xuống từ trên cây. Họ ngẩng đầu lên, lá thông che trời, căn bản không thể tránh được.
Thành Thiên Bích kêu lên: "ThẩmTrường Trạch!"
Hai người đã hợp tác nhiều lần, hết sức ăn ý, lúc này thành thạo mà nhanh chóng dùng gió lửa dệt lên một tấmlưới khổng lồ vung ra khắp trời, bao trùmtrên đầu mọi người. Lá thông bị đốt thành tro tàn từng chiếc một, nhưng chúng có quá nhiều,
cũng có rất nhiều chiếc tránh được tấmlưới lửa này, rơi xuống phía dưới.
Lý Đạo Ái khẽ quát một tiếng, cuộn lên đất đai dưới chân, lớp đất này như có linh tính, dựng lên bức tường phòng hộ rất dày trên đầu họ, vô số lá thông cắmvào mặt "tường" này khiến nó giống như có một lớp lông màu xanh.
Thông Ma vẫn muốn tấn công, nhưng đột nhiên phẫn nộ: "Là do chúng động thủ trước." Đồng thời động tác cũng chậmlại theo.
Trang Nghiêu kêu lên: "Đủ rồi, tất cả dừng tay!"
Tất cả đều dừng tấn công, đề phòng nhìn Thông Ma.
Thông Ma đấu tranh nửa ngày, rốt cuộc mới thu hồi cành cây khổng lồ, cũng bực mình nói: "Đừng réo hoài trong đầu ta nữa!"
Mọi người lòng còn sợ hãi nhìn nó, sợ nó lại tấn công, Thông Ma căn bản chỉ mới tùy tay vảy một chút lá thông vào họ mà họ đã phải cần ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phối hợp ngăn cản, nếu tấn công như thế thêmmấy lần, họ không
thể chống đỡ được.
Trang Nghiêu nói: "Tùng Thụ tiên sinh, chúng tôi không có bất kỳ ý định mạo phạmnào, lần này đến đây, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài thôi."
Gốc rễ umtùmhóa thành bàn tay khổng lồ lại tómTrang Nghiêu lên không, Trang Nghiêu nháy mắt cho mọi người bảo họ đừng làmgì.
Khuôn mặt khổng lồ của Thông Ma có vẻ có vài phần dữ tợn: "Quả nhiên các ngươi cũng đến vì muốn miếng ngọc kia."
Trang Nghiêu bình tĩnh hỏi: "Còn có người khác đến ư?"
Thông Ma nguy hiểmhíp mắt: "Có vài người nước ngoài. Ta không biết các ngươi muốn miếng ngọc này làmgì, nhưng miếng ngọc này khiến ta cảmthấy cơ thể tràn ngập sức mạnh. Các ngươi muốn cướp nó đi ư? Con người thamlam, vì sao cái
gì các ngươi cũng muốn?"
Trang Nghiêu nói: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài sống ở Đông Bắc đã lâu, không biết thế giới bên ngoài đã biến thành thế nào. Ngài có hứng thú muốn biết sau khi tận thế xảy ra, thế giới này đã xảy ra biến hóa gì không? Con người giờ ra sao, các sinh
vật khác ra sao, ngọc Con Rối là gì, chân tướng của tận thế là gì, chi bằng chờ sau khi tôi nói hết những chuyện này thì ngài mới nhận định lại."
Thông Ma do dự, có chút khó chịu: "Đừng làmồn, còn làmồn nữa ta sẽ ăn luôn đứa trẻ loài người này... Đồ ngốc, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng có kêu la lớn tiếng như vậy!"
Bàn tay được làmtừ gốc rễ umtùmvươn ra từ lòng đất kia cứ như vậy đứng ở độ cao hơn mười mét, Trang Nghiêu ngồi ở trên bàn tay kia, vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt Thông Ma. Thông Ma nhìn nó, không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói đi."
Trang Nghiêu hắng giọng, thuật lại nguyên nhân tận thế, những thay đổi quan trọng đã xảy ra trong hơn một nămqua, liên hệ giữa ý thức Cambri và ngọc Con Rối một cách trật tự rõ ràng như nó vậy. Ngoại trừ vài chuyện cần giấu ra thì thì cơ bản
đều nói những phần quan trọng, đặc biệt là liên lục nhấn mạnh tác dụng phụ của ngọc Con Rối và ý nghĩa trọng đại của nó đối với sinh vật. Trang Nghiêu cố ý tránh dùng góc nhìn của con người để trình bày những nội dung này mà rõ ràng ámthị
cho Thông Ma rằng: Sự tồn tại của ngọc Con Rối uy hiếp đến toàn bộ sinh vật trên toàn cầu chứ không chỉ là con người.
Trang Nghiêu nói hơn nửa tiếng, Thông Ma imlặng lắng nghe. Từ một nămtrước sau khi dị chủng với con người rồi rời khỏi Côn Minh, nó lập tức đi thẳng đến Đông Bắc. Sức mạnh của nó quá khổng lồ, không cần tìmkiếmngười khác giúp đỡ,
cũng không phải tiếp xúc với con người, gần như không phí chút sức lực nào đã có thể thuận lợi tới Đông Bắc, sau đó yên bình cắmrễ ở đây. Thời gian nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài là rất ngắn, thật ra nó không hiểu lắmvề thế giới này, mà nó
cũng không muốn hiểu, nó chỉ là một cây thông mà thôi, cũng chẳng quan tâmcon người và các sinh vật khác biến thành cái gì. Nó chỉ biết sống ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho nó, quấy rối nó, nó có thể sống yên ổn. Huống hồ với trí
tuệ và sức mạnh khổng lồ mà thế giới này giao cho, so với chậu hoa chật hẹp kia, nó đương nhiên thích mảnh đất rộng lớn này hơn, cho nên nó tuyệt đối không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào.
Nhưng nếu thật sự giống như đứa trẻ này nói thì miếng ngọc cho nó cảmgiác sung sức này sẽ mang đến cho nó kiếp nạn hủy diệt, nó nhất định phải ngẫmlại cho kỹ, dù sao thì nó cũng thấy mình đã đủ lớn rồi, không cần lớn thêmnữa.
Tất cả imlặng, âmthầmchờ Thông Ma.
Qua rất lâu, Thông Ma mới lẩmbẩm: "Vì sao ta phải nghe ngươi chứ, đứa trẻ loài người này rõ ràng thông minh hơn ngươi, có tin nó được không."
Tùng Hạ nói: "Tùng Thụ tiên sinh, nếu ngài không tin thì có thể theo chúng tôi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, ngài có thể biến thành hình người chứ."
Thông Ma liếc mắt nhìn cậu: "Ta không thể rời khỏi đây."
"Vì sao?"
Trang Nghiêu nói: "Rễ cây cắmquá sâu, nếu rời khỏi đây thì sẽ dẫn đến động đất địa khu Đông Bắc."
Thông Ma nói: "Nếu muốn rời khỏi đây, ta hoặc phải rút ra, hoặc phải tự chặt tất cả rễ cây đã chôn sâu xuống đất, sinh trưởng lâu như vậy rồi, chặt đi sẽ uổng phí. Hơn nữa, ta chẳng bao giờ định rời khỏi đây cả, ta thích chỗ này. Ta là một cái
cây, một cái cây nên trồng tại một chỗ. Trừ phi có ngày ta đã chán ở đây, nếu không ta sẽ không đi đâu cả."
Trang Nghiêu nói: "Những chuyện tôi vừa nói đều có đầy đủ căn cứ và số liệu chứng minh. Nếu ngài không tin, chúng tôi có thể đưa chứng cớ đến đây. Giữ lại ngọc Con Rối đối với ngài mà nói thì không có bất cứ ý nghĩa nào. Ngài đã đủ mạnh
rồi, mạnh đến nỗi trên hành tinh này gần như không có sinh vật nào có thể làmngài bị thương. Ngài lại không có dã tâm, cũng không muốn tiếp tục khuếch trương, ngọc Con Rối sẽ chỉ khiến ngài sinh trưởng không thể ngừng lại, chuyện này cũng
vừa vặn trái với ý định của ngài. Một khi đã vậy, ngài còn muốn giữ ngọc Con Rối làmgì."
Thông Ma lại trầmmặc.
Tùng Hạ vừa thấy có hi vọng, cũng cùng khuyên nhủ: "Tùng Thụ tiên sinh, nếu ngài đã không muốn sinh trưởng nữa thì không thể giữ ngọc Con Rối trong người, tác dụng lớn nhất của ngọc Con Rối chính là xúc tiến sinh vật tiến hóa."
"Cả ngươi cũng nói? Ngươi lên tiếng nhất định là vì con người, ta không phải con người. Ta không suy nghĩ thay ngươi, khả năng suy nghĩ của ngươi chính là của ta. Không được, ta không nghĩ như vậy, ngươi thật là đáng ghét."
Mọi người yên lặng nhìn Thông Ma lầmbầm, họ không biết hai ý thức cùng tồn tại trong một cơ thể sinh vật như thế nào, chẳng lẽ giống như người đa nhân cách? Nhưng người đa nhân cách là cơ thể chia ra làmhai tính cách, còn Thông Ma và
người bị nó dị chủng vốn là hai cá thể lại bị bắt kết hợp thành một. Bây giờ đôi bên đang chia sẻ cùng một lượng tri thức và ký ức, song lại lại có hai ý thức và hai tư duy, hiển nhiên ý thức và quyết sách Thông Ma chiếmthế chủ đạo, nhưng ý thức
của người kia vẫn đang cố gắng tranh thủ quyền phát ngôn của mình. Đây quả là một chuyện vô cùng kỳ diệu. Nếu không phải ý thức con người đang cố gắng tồn tại thì chỉ sợ ngay cả cơ hội đối thoại với Thông Ma họ cũng không có.
Hình như Thông Ma đã tranh luận rất lâu với ý thức con người trong cơ thể mình, đôi khi nó sẽ phát ra âmthanh, đôi khi lại imlặng, nét mặt không ngừng thay đổi. Rất lâu sau đó, bàn tay khổng lồ kia rút về mặt đất, Trang Nghiêu cũng được thả
xuống, mọi người không khỏi thở phào.
Khuôn mặt khổng lồ hình thành trên thân cây cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một con người toàn thân trần trụi chậmrãi hiện ra từ trên thân cây, rất nhanh, con người kia đã hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người. Người này giống hệt
gương mặt khổng lồ mà họ vừa thấy, tầmba mươi tuổi, gương mặt khôi ngô nhưng thiếu sức sống, mái tóc đen dày chấmđất, trơ ra nhìn họ, đôi mắt không có lòng trắng, nét mặt có thể dùng một emo nămđó thịnh hành trên internet để thể hiện,
chính là thế này (- -).
Phần lưng người đàn ông dính liền với cành cây, cho đến khi từ trên cao hạ xuống đất.
Mọi người có chút căng thẳng nhìn người này, đây chính là hình người của Thông Ma?
Thông Ma xoay cổ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng ánh nhìn lại trên người A Bố.
Không ai dámthở mạnh.
Thông Ma đột nhiên nâng cánh tay lên, cái cánh tay kia bất chợt vươn ra dài nămmét, ngoại trừ bả vai và bàn tay vẫn là làn da của con người thì những chỗ khác đều biến thành cành cây màu nâu, bàn tay kia trực tiếp chạmđược ngực A Bố. Mọi
người hoảng hốt, A Bố sợ tới mức giật mình, kêu "meo" một tiếng, định trốn ra đằng sau, lại phát hiện tứ chỉ bị gốc rễ vươn ra từ dưới đất cuốn lấy, không thể động đậy.
Trang Nghiêu vội la lên: "Ngài muốn làmgì?"
"Sờ sờ." Thông Ma thản nhiên nói, sau đó thật sự giống như đã nói, sờ lông A Bố tới tới lui lui. Sờ soạng một lát, nó thu tay lại, nói: "Hóa ra xúc cảmthật là như vậy."
Mọi người đều lệch cả mặt.
Thông Ma quay sang Tùng Hạ: "Các ngươi muốn thứ này sao?" Nó đột nhiên đưa tay tới ngực, làn da chung quanh phần ngực lõmxuống, mơ hồ lộ ra vân gỗ. Nó móc từ trong ngực ra một miếng ngọc trong suốt màu đen, chính là ngọc Con Rối
mà họ đã thấy mấy lần, hơn nữa mảnh ngọc này rõ ràng lớn hơn một chút so với tất cả những mảnh mà họ từng gặp.
Tùng Hạ đã sớmcảmnhận được năng lượng khổng lồ của ngọc Con Rối, cậu nuốt nước miếng một cái, miếng ngọc kia cách cậu cùng lắmchỉ là khoảng cách một cánh tay, nhưng nếu cậu dámđưa tay ra lấy, có lẽ cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời
ngày mai nữa. Cậu kiềmchế nét mặt của mình, gật đầu: "Đúng vậy."
"Ta có thể đưa cho các ngươi. Có điều, các ngươi phải giúp ta làmvài chuyện."
Sự vui mừng của Tùng Hạ lộ rõ trên nét mặt: "Xin hãy nói."
"Thứ nhất, ta muốn đi theo các ngươi ra ngoài rừng xemquân đội, vũ khí, con người mà các ngươi đã nói, xemcác ngươi có nói thật không."
Trang Nghiêu hỏi: "Không phải ngài không thể rời khỏi nơi này sao?"
"Chỉ cần gốc rễ dính liền với thân thể này là được, bộ rễ của ta duỗi thẳng đã kéo dài 170 km, còn đang tiếp tục sinh trưởng. Nếu ta không tiến hóa theo phương thức khuếch tán mà tiến hóa thẳng thì không đến mấy tháng, bộ rễ của ta có thể kéo
đến Bắc Kinh. Bây giờ, thân thể này có thể hoạt động tự do trong vòng 170 km." Thông Ma giơ chân lên, mọi người thấy dưới gan bàn chân nó nối với một bộ rễ li ti.
"Cho nên, thân thể này không phải bản thể của ngài mà chỉ là một phần do bộ rễ của ngài cụ thể hóa ra."
Thông Ma gật đầu.
"Như vậy, thân thể này có thể tấn công không?"
"Có, cách nơi này càng xa thì càng yếu, nhưng các ngươi đừng nghĩ đến chuyện mưu đồ với ta, cả khu rừng này đều là của ta, ta chính là khu rừng này."
Tùng Hạ vội nói: "Không dám, không dám."
"Thứ hai, ta cần mấy thứ, các ngươi đưa vào đây cho ta."
"Thứ gì?"
"Rất nhiều, sách vở, thức ăn của con người, quần áo, đồ dùng giải trí, đều là thứ con người muốn, hừ, thật phiền toái." Nó có chút mất hứng nói: "Còn muốn một con mèo, mèo màu đen. Những chuyện khác sau khi nghĩ ra thì ta sẽ nói cho các
ngươi."
"Được, không thành vấn đề."
"Thứ ba, các ngươi phải chuyển ngôi nhà của người này đến đây."
"Cái gì? Chuyển nhà?"
"Phải, ở Vân Nam, hắn có một căn biệt thự hai tầng làmhoàn toàn bằng gỗ, hắn rất nhớ ngôi nhà đó, các ngươi chuyển ngôi biệt thự đó đến đây, bao gồmtất cả mọi thứ trong nhà." Thông Ma lại moi từ trong người ra một tờ giấy đã hơi cũ nát,
trên đó viết một địa chỉ, đưa tờ giấy cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ bí bách: "Chuyển... chuyển cái biệt thự kia đến đây? Ngộ nhỡ biệt thự đã không còn nữa thì làmsao."
Thông Ma chắc như đinh đóng cột: "Vậy không đưa ngọc Con Rối cho các ngươi."
Trang Nghiêu lập tức nói: "Chúng tôi nhất định sẽ chuyển đến."
Thông Ma vừa lòng "ừ" một tiếng, nói: "Thứ tư."
Lại còn thứ tư nữa...
"Không được cho bất cứ máy móc nào của con người đến giámsát hoặc quấy rối ta."
"Không thành vấn đề."
Thông Ma gật đầu: "Đi thôi, hắn muốn ra ngoài rừng xem."
Cho đến lúc này, mọi người mới có cảmgiác đã hết nguy hiểm. Tuy Thông Ma đưa ra yêu cầu muốn họ trở về Vân Nam, nhưng có thể không gây xung đột với Thông Ma chính là thắng lợi lớn nhất, tất cả mọi người đều đã chứng kiến sức mạnh
của Thông Ma, không ai cho rằng lấy sức mạnh cn người của mình lại có thể chống lại một sinh mệnh siêu cấp như vậy.
Tùng Hạ nịnh nọt: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài có muốn ngồi trên người mèo để đi không?"
Thông Ma quay đầu đi: "Không cần, ta không thích động vật lông dài. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta cần mấy thứ của con người để an ủi tâmlinh sao?"
Tùng Hạ mất mặt, hậmhực nói: "Vậy... chúng ta đi thôi."
Thông Ma đi đến bên người TamNhi, đột nhiên đạp cậu ta một cái không hề báo trước, cái chân có vẻ cứng gầy kia đã đạp TamNhi nặng hơn 200 kg bay ra ngoài. Thông Ma thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một thoáng: "Ngươi từng đi tiểu lên
thân cây của ta, ngươi không thể ăn, ta tha cho ngươi đó."
TamNhi sợ tới mức suýt nữa không đứng lên được.
Lòng đất dưới chân Thông Ma đột nhiên vươn ra mấy bộ rễ, phần gốc rễ này bện thành một hình vòmcầu thô to, kéo nó lên giữa không trung, nó nói: "Đi thôi." Nói xong, phần rễ cầu vòmcầu kia giống như một con rồng đất, bắt đầu liên tiếp chui
vào rồi lại chui ra khỏi mặt đất, toàn bộ gốc rễ hình vòmcầu giống như cuộn sóng kéo về phía trước. Thông Ma ngồi trên đỉnh hình vòm, hình vòmgiống như một bầy rắn nâng đỡ Thông Ma tiến về phía trước. Bùn đất không ngừng bị hất bay, hình
thành một hình ảnh kỳ diệu tráng lệ.
Mọi người ngẩn ra, nhanh chóng nhảy lên vật cưỡi, đuổi theo Thông Ma.
Đường về thoải mái gấp nhiều lần so với lúc họ tiến vào, tất cả động vật nhìn thấy Thông Ma đều kinh hoàng chạy trốn, thậmchí không dámtới gần. Xemra Thông Ma nói không sai, toàn bộ khu rừng này đều là của nó.
Họ không tốn bao nhiêu thời gian đã đi đến bên ngoài bìa rừng, nơi này là nơi Đường Đinh Chi đã hẹn sẽ tiếp ứng cho họ.
Quả nhiên, ở một nơi cách đó không xa, họ nhìn thấy mấy chiếc xe quân dụng đã được ngụy trang, súng máy và tên lửa chỉ chờ đợi lệnh. Nơi này tuy đã cách bản thể của Thông Ma 90 km, nhưng động vật biến dị vẫn rất nhiều, chỉ là không đáng
sợ giống như trong rừng rậmmà thôi.
Đường Đinh Chi nhìn thấy đi trước họ có một người đàn ông trần truồng, có mái tóc dài tung bay, ngồi trên một bộ rễ không ngừng chuyển động, lập tức ý thức được người này vô cùng có khả năng là hình người của Thông Ma. Anh và Thiện
Minh nhảy xuống từ trên xe quân dụng, cùng một đội quân được vũ trang hạng nặng phía sau, tất cả đều đề phòng tinh thần.
Thông Ma dừng lại trước mặt họ, từ trên cao nhìn xuống, như thể đang nhìn một đámkiến hôi.
Tất cả đã đuổi kịp, Trang Nghiêu hô: "Đại tá Đường, nói những người đó hạ súng xuống."
Đường Đinh Chi xoay người gật đầu với tư lệnh Trương, tư lệnh Trương ra lệnh cho mọi người hạ súng, cũng dẫn người lui về trong xe.
Đường Đinh Chi nhìn Thông Ma: "Ngài là cây thông khổng lồ ư?"
Thông Ma nghiêng cổ nhìn anh: "Ngươi đang đợi ta ư? Con người."
"Tôi đang đợi bạn bè của tôi, không ngờ ngài lại đến."
"Đứa trẻ loài người này nói cho ta biết rất nhiều chuyện sau khi tận thế, ta muốn xác minh chúng."
"Ngài muốn xác minh như thế nào?"
Ánh mắt Thông Ma đảo qua xe quân dụng cũ nát và trang thiết bị rõ ràng có chút đơn sơ của họ: "Xemra cuộc sống của con người quả thật rất tệ."
Đường Đinh Chi trầmgiọng nói: "Đâu chỉ là tệ, trong thời gian một nămrưỡi này, tổng số nhân khẩu của con người đã giảmmất 67%, 4 tỷ người biến mất khỏi thế giới này trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Đây là thảmhọa hủy diệt, nếu không
ngăn cản cuộc tiến hóa này, loài người sẽ tuyệt chủng khỏi hành tinh này."
"Thảmhọa của con người chẳng có liên quan gì với ta, các ngươi sẽ để ý sự sống chết của một cái cây ư."
Đường Đinh Chi nói: "Không, tôi biết ngài không quan tâmsự sống chết của loài người, nhưng đây không chỉ là thảmhọa của con người mà tất cả động vật cuối cùng cũng sẽ hủy diệt do tiến hóa quá độ."
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu dùng cùng một quan điểmđể mê hoặc Thông Ma, họ nói nửa thật nửa giả. Nếu không ngăn cản ý thức Cambri, động vật quả thật sẽ vì tiến hóa quá độ mà hủy diệt, nhưng với tiền đề là động vật đó có thể sống
đến ngày chúng bị hủy diệt. Trên thực tế, rất nhiều động vật không kịp đi đến điểmcuối tiến hóa mà đã chết vì già, con cháu của chúng sẽ nối tiếp giống loài. Song con người thì khác, đang có rất nhiều người mất đi khả năng sinh sản, cuối cùng sẽ
tuyệt chủng. Chỉ có con người mới vậy, nhưng họ sẽ không nói chuyện này cho Thông Ma biết. Giống như họ sẽ không quan tâmquá nhiều khi một giống loài biến mất, Thông Ma cũng sẽ không để ý đến hành tinh này có còn con người hoặc con
voi hay không.
Mục đích của họ là khiến Thông Ma vì không đủ thông tin nên phải kiêng kị tác dụng phụ của ngọc Con Rối mà giao nó ra đây.
Quả nhiên, trên cơ bản Thông Ma đã tin lý do thoái thác của họ, nó nói: "Ta muốn xemđoạn video kia, đứa trẻ loài người nói trên người ngươi có video thí nghiệmđộng vật."
Trong máy tính bất cứ khi nào Đường Đinh Chi cũng mang theo có rất nhiều tài liệu quan trọng, anh lập tức mang đến máy tính của mình, mở video thí nghiệmđộng vật bị ngọc Con Rối xúc tiến tiến hóa cho Thông Ma xem.
Trong hình ảnh lần lượt là những cảnh động vật bị nổ tan xác mà máu tươi đầmđìa, nhìn thấy mà phát hoảng.
Thông Ma nhìn một lát, nói: "Không có thực vật."
Suy nghĩ của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu hết sức hợp nhau, lập tức biên soạn: "Thực vật do thể tích quá lớn nên bất luận là sân bãi thí nghiệmhay quay phimchụp hình đều rất khó khăn, cho nên tiến độ thí nghiệmrất chậm, có điều đã có kết
quả bước đầu. Kết cục tiến hóa đến điểmcuối của thực vật không khác động vật là mấy, nếu ngài muốn xemsố liệu chi tiết hơn thì có thể về Bắc Kinh với chúng tôi."
Thông Ma lắc đầu: "Không cần."
Thông Ma chỉ có chỉ số thông minh của người thường, cho dù có thông minh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể sánh bằng dị nhân tiến hóa não bộ. Trang Nghiêu đã thành công truyền bá hoàn chỉnh thế giới tận thế vào trong đầu nó. Có một
bậc thầy marketing đã từng nói rằng: Cách tốt nhất khiến khách hàng của bạn tin vào bạn chính là phá vỡ cái nhìn cố hữu của người đó đối với một chuyện, thành lập cho người đó một quan điểmmới, sau đó người đó sẽ hoàn toàn tin vào bạn.
Trang Nghiêu chính là làmnhư vậy, nó dùng ngôn ngữ kết hợp với ámthị bằng sóng điện não khiến Thông Ma hoàn toàn tin vào thế giới bên ngoài trong miệng nó, tiếp theo sự mô tả của Trang Nghiêu về ngọc Con Rối cũng khiến nó tương đối dễ
dàng tiếp nhận.
Trang Nghiêu nói: "Đây chính là hiểmhọa mà tất cả các sinh vật trên toàn cầu đều phái đối mặt. Vì cứu vớt sinh vật trên hành tinh này, chúng tôi đang đi khắp nơi thu thập ngọc Con Rối, muốn hoàn toàn phong ấn chúng lại. Lúc này, con người
đang đứng trong thời điểmkhó khăn nhất, nhưng chúng tôi vẫn sẽ tập trung sức mạnh cuối cùng, khiêu chiến với ý thức Cambri, hy vọng Tùng Thụ tiên sinh cũng có thể giúp đỡ chúng tôi."
Thông Ma lạnh nhạt lắc đầu: "Ta sẽ không giúp con người, các ngươi hoàn thành điều kiện ta nói, ta sẽ giao lại ngọc Con Rối cho các ngươi, cứ như vậy mà làm."
Trang Nghiêu mỉmcười: "Vậy là đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi."
Thông Ma nhìn họ, lại nhìn mình: "Tìmcho ta một bộ quần áo."
Đường Đinh Chi lập tức sai người tìmquần áo cho Thông Ma.
Thông Ma cầmquần áo nhìn nhìn, rốt cuộc có chút cứng ngắc nhét người vào trong quần, vừa mặc vừa lầmbầm: "Vì sao ngươi lại muốn mặc cái vỏ giả tạo này? Không thoải mái chút nào hết."
Đường Đinh Chi cau mày nhìn nó.
Trang Nghiêu khẽ nói: "Nó đang trao đổi với ý thức con người trong cơ thể nó, người kia vẫn chưa biến mất."
Trong mắt Đường Đinh Chi lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sau khi mặc xong quần áo, nét mặt Thông Ma có chút bất mãn nói: "Hắn muốn ra ngoài rừng xemmột cái, muốn ăn thức ăn của con người, uống đồ uống của con người, ngủ trên giường của con người, còn muốn con người cùng chơi mạt chược
với hắn."
Thủy Thiên Thừa: Cứ cảmthấy đang viết cái gì đó kì kì. →→ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.
Chương 163
CHƯƠNG 163
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trang Nghiêu chống cằmnhìn Thông Ma: "Thật thú vị, hai người chia sẻ cùng một tri thức, ký ức và cảmgiác, nhưng tính cách và sở thích lại hoàn toàn khác nhau."
. . . Tùng
Hạ thế nào cũng không ngờ cuối cùng lại biến thành cảnh tượng thế này.
Lúc này Thông Ma đang ngồi trong lều trại quân dụng, bên cạnh nó đặt một bình trà lài và một giá để bánh ngọt bốn tầng màu bạc. Trên giá bánh đặt đầy những chiếc bánh ngọt tinh xảo hấp dẫn nhất. Trước mặt nó là một bàn mạt chược tự động.
Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ và Hoắc Bạch đang chơi mạt chược với nó.
Bánh ngọt là do tư lệnh Trương lục soát khắp khu rừng, từ trong một ngóc ngách tìmra một thợ làmbánh sắp chết đói vừa mới làm, ba người chơi với nó thì tâmtư đều không đặt trên bàn mạt chược, ai nấy đều vẻ mặt cứng ngắc.
Tùng Hạ không nói gì nhìn Thông Ma dùng nét mặt (- -) nói: "Ăn, buông... buông tay ngươi ra." Cậu có cảmgiác mọi chuyện hơi lộn xộn.
Đứng sau lưng Thông Ma một lát, Thông Ma đột nhiên quay đầu lại, trơ ra trừng cậu.
Tùng Hạ cẩn thận hỏi: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài còn cần gì nữa sao?"
"Ngươi giẫmchân lên tóc ta."
Tùng Hạ sợ tới mức vội lui về sau một bước, cúi đầu thì thấy do mái tóc của Thông Ma quá dài nên đã quết đất, đuôi tóc đen nhánh quả nhiên có một vết giày. Tùng Hạ vội dùng khăn lau sạch tóc cho nó, vén mái tóc lên, hỏi: "Tôi tết vào giúp ngài
nhé?"
"Ừ."
Tùng Hạ tết tóc thành một cái đuôi sam.
Đặng Tiêu ngạc nhiên: "Tùng ca, anh còn biết tết tóc bímcơ ạ."
Tùng Hạ sao có thể không biết xấu hổ nói mình còn từng sưu tầmfigure nửa người của Hatsune Miku được, đành cười gượng nói: "Từng nhìn người ta tết, đơn giản lắm." Sau khi tết tóc xong, Tùng Hạ phát hiện bímtóc này vẫn còn dài đến tận
đất, không biết rốt cuộc thì đã bao lâu không cắt. Cậu bèn hỏi Thông Ma: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài có muốn cắt tóc ngắn bớt một chút không."
"Ngươi dám."
Tùng Hạ đương nhiên không dám, cậu cuốn bímtóc lên vai Thông Ma một vòng rồi lui qua một bên.
Đặng Tiêu lượn vài vòng quanh bàn mạt chược, ánh mắt không chịu dời khỏi giá bánh ngọt, nhưng cậu cũng không dámđộng. Thứ nhất là chuyện nấmtuyết hômnay khiến cậu còn thấy sợ hãi, lấy được bài giáo huấn rất nặng. Thứ hai là cậu cũng
hơi sợ Thông Ma. Cuối cùng, cậu đi vòng đến bên cạnh Đường Nhạn Khâu: "Đường ca, không ngờ anh đánh mạt chược không tệ."
Liễu Phong Vũ nói: "Người Tứ Xuyên sao có thể không biết chơi mạt chược, có điều cậu đúng là không giống người chơi trò này."
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu không quá dễ nhìn: "Từng đánh với mẹ tôi."
"Dạy emchơi với."
Liễu Phong Vũ nói: "Cậu ngồi sang một bên đi, hey, Đường Nhạn Khâu, sao cậu lại ăn bài của tôi thế."
Đường Nhạn Khâu nói: "Ai bảo anh đánh nó ra."
Hoắc Bạch vừa đánh vừa quan sát Thông Ma, có chút không yên lòng. Dao động năng lượng khổng lồ trên người Thông Ma cho người ta cảmgiác áp bức rất lớn, họ đều không thể tập trung tinh lực, cũng giống như khi có ngọc Con Rối ở bên,
Tùng Hạ sẽ cảmthấy có một người khổng lồ đang đứng cạnh mình vậy. Đó là một sự tồn tại không thể xemthường, chẳng qua bây giờ Tùng Hạ đã quen rồi, mà hiển nhiên là họ vẫn chưa quen.
Thành Thiên Bích đi đến bên cạnh Tùng Hạ, khẽ nói: "Nó định như thế đến lúc nào?"
Tùng Hạ cười khổ: "Tôi không biết, nó muốn vậy bao lâu thì chúng ta phải theo hầu bấy lâu."
"Ra ngoài với tôi một chút."
"A, được."
Họ đi ra ngoài lều. Do hình người của Thông Ma không thể rời khỏi khu rừng này nên tư lệnh Trương đã dẫn người cắmtrại ở đây. Bốn phía bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy các loại động vật biến dị. Đây vốn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm,
nhưng do có Thông Ma ở đây nên không con nào dámlại gần doanh trại. Lúc này họ cắmtrại trong rừng rậmlại an toàn hơn bất cứ đâu ở bên ngoài.
Hai người đi một đoạn đường rồi ngồi xuống dựa vào một thân cây, Tùng Hạ nói: "Thiên Bích, cậu muốn nói gì với tôi?"
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Chúng ta lao lực vất vả trốn được khỏi Vân Nam, không ngờ bây giờ lại phải trở về. Vừa rồi tôi nghe thấy Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đang thảo luận, chúng ta di chuyển một lần không dễ dàng, nếu như đi
Vân Namthì còn phải đi Trùng Khánh gặp Ngô Du, cuối cùng trực tiếp tiến vào Thanh Hải."
Tùng Hạ nói: "Đi Thanh Hải tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng đi Trùng Khánh là có ý gì? Bề trên không phải đã tính tạmthời mặc kệ Ngô Du hay sao?"
"Nghe nói Từ Ưng đã âmthầmtiếp xúc với Ngô Du, tư lệnh Tào không ngồi yên được."
"Bên phía Bắc Kinh thế nào rồi?"
"Chúng ta rời khỏi Bắc Kinh mới không đến ba ngày, trước mắt mọi chuyện vẫn còn bình thường, nhưng ít nhất chúng ta phải ở lại đây thêmmấy ngày nữa, tình hình lúc đó thì khó mà nói."
"Vì sao? Vì Thông Ma ư? Chắc nó không ở đây mãi đâu."
"Nó chỉ là một phần của lý do. Trang Nghiêu nói nó muốn ở lại điều tra xem'người nước ngoài' Thông Ma từng nói là chuyện gì, nơi này gần biên giới Trung – Nga. Trên địa bàn của mình, người Nga có thể nhìn thấy Thông Ma, không thể không
có hành động gì. 'Người nước ngoài' theo như lời Thông Ma nói, rất có khả năng chính là người Nga."
Tùng Hạ lắc đầu: "Những mảnh ngọc Con Rối trên đất nước ta càng ngày càng khó thu hồi, còn có rất nhiều mảnh lưu lạc ở nước ngoài, thật không biết đến nămnào tháng nào mới có thể thu hồi toàn bộ."
"Tất nhiên, những mảnh ngọc dễ thu hồi thì đều đã thu hồi, còn lại đều là những mảnh hết sức khó khăn."
Tùng Hạ tựa vào vai Thành Thiên Bích: "Cho dù thu hồi cả rồi, cũng không biết phải làmgì mới có thể phong ấn nó."
Thành Thiên Bích khẽ nói: "Sẽ tìmra cách thôi."
Tùng Hạ ngửa đầu nhìn hắn: "Thiên Bích, cậu đã chuẩn bị tinh thần đi Thanh Hải chưa?"
"Anh có ý gì?"
"Cậu từng nói, đồng đội của cậu..." Cậu biết Thành Thiên Bích vẫn ômhy vọng đồng đội của mình còn sống, dù sao thì những người đó đều là lính đặc chủng từng trải trămtrận, chắc hẳn có thể sống lâu hơn người thường. Huống hồ rất có khả
năng trong số họ sẽ có dị nhân, như vậy tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn. Không riêng gì Thành Thiên Bích, ngay cả cậu cũng hiểu nói không chừng trong những người đó vẫn còn vài người sống. Nhưng càng là chuyện có hi vọng thì càng khiến người ta sợ
hãi cuối cùng chỉ là công dã tràng.
Thành Thiên Bích nghiêmtúc nói: "Dù họ còn sống hay không thì tôi đều phải tự mình đi chứng thực."
Tùng Hạ cười nói: "Tôi sẽ đi cùng cậu đến bất cứ đâu."
Thành Thiên Bích xoa xoa mái tóc của cậu, nhẹ "ừ" một tiếng.
Tùng Hạ ngáp một cái: "Chỗ này mát thật, chúng ta ngủ một giấc đi."
Mấy ngày này bận rộn khiến hai người không có nhiều thời gian bên nhau, nay có thể trò chuyện, ngủ một giấc trong khu rừng yên tĩnh kín đáo, cảmgiác như đang hẹn hò vậy. Hai người nhắmmắt lại, dựa vào nhau, ăn ý hưởng thụ sự yên bình hiếm
khi có được này.
Nghỉ ngơi một lát, sắc trời dần tối, trong rừng bắt đầu trở lạnh, hai người bị cái lạnh gọi dậy, rồi đứng dậy về chỗ hạ trại.
Trong doanh trại đã nổi lửa, một đámngười đang chuẩn bị nấu cơm. TamNhi nhảy nhót chỉ huy người ta khiêng lợn rừng, Đặng Tiêu chơi với A Bố bằng một quả thông rất bự, một người một mèo đẩy quả thông kia lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ nằmtrên một chiếc ghế nằmcạnh lửa trại, vẫn không nhúc nhích.
Tùng Hạ đi qua: "Tiểu Đường? Liễu ca? Hai người sao vậy? Mệt quá à?"
Liễu Phong Vũ mở mắt, uể oải nhìn cậu một cái: "Hầu cái cây kia đánh 7 tiếng lận, nó còn muốn chơi, giờ đổi người rồi, hông anh đau quá."
Tùng Hạ cười nói: "Nó nghiện chơi ghê, sao không biết mệt nhỉ."
"Có quỷ mới biết, nấu nướng chưa xong hở, kêu họ lẹ lẹ lên coi, đói sắp chết rồi."
"Vâng, để emqua đó."
Liễu Phong Vũ đặt cánh tay xuống cái bộp ***g ngực của Đường Nhạn Khâu, cực kỳ tự nhiên nói: "Bóp tay cho tôi cái coi."
Đường Nhạn Khâu mở mắt: "Đau à?"
"Tê."
Đường Nhạn Khâu nắmtay hắn bắt đầu xoa bóp.
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, thoải mái mà nhắmhai mắt lại.
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đi đến trước một đống nồi lớn: "Thơmquá, TamNhi, đang nấu gì đấy?"
"Canh rùa rắn, bổ lắm."
"A Bố ăn gì?"
"Ở đây không có cá, nướng cho nó hai con nai, đủ cho nó ăn."
"TamNhi, cậu nhìn thấy Trang Nghiêu đâu không?"
"Cậu ta ý ạ, trong cái lều trại kia đó anh."
Hai người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi đang nói chuyện trong một cái lều.
Họ đi qua đó, phát hiện Al ngồi bên ngoài cái lều kia nướng thịt xiên, ThẩmTrường Trạch và Thiện Minh đang đập những hạt thông lớn như hạt lạc. Nói đúng ra thì, ThẩmTrường Trạch đập hạt, Thiện Minh ăn.
Nhìn thấy họ đến, Thiện Minh nói: "Này, hai đứa chạy đi lêu lổng ở đâu đấy? Hạt thông họ đưa tới này ngon ra phết, có điều cứng ghê, chẳng cắn được." Vừa nói vừa định cắn một cái làmmẫu.
ThẩmTrường Trạch vỗ vỗ mặt hắn: "Bảo ba đừng cắn rồi mà, hỏng răng thì làmsao."
Thiện Minh nhả hạt thông ra, yên dạ yên lòng ăn nhân hạt thông do con trai đập ra.
... Hai
người bước vào trong lều, Trang Nghiêu nhìn về phía họ: "Về rồi à, không đi đâu xa chứ?"
"Không, ở gần đây thôi." Tùng Hạ nói: "Tôi nghe Thiên Bích nói, cậu định ở lại đây thêmmấy ngày?"
"Phải, đến bữa tối tôi sẽ hỏi Thông Ma tình hình cụ thể của những người nước ngoài đó. Nghe ý tứ của nó thì chắc hẳn những người đó vẫn chưa chết. Rất nhiều quốc gia đang bí mật thu thập ngọc Con Rối, tuy lúc trước tại cuộc họp Liên Hiệp
Quốc, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị phải phong ấn ngọc Con Rối tại nơi đã khai quật ra nó – cũng chính là Thanh Hải nhưng từ khi tận thế tới nay, chuyện ngọc Con Rối ẩn chứa năng lượng khổng lồ vẫn bị các nước khác thămdò được. Không
ai đồng ý giao ngọc Con Rối lại cho chúng ta một cách dễ dàng. Động tác của chúng ta nhất định phải nhanh hơn họ mới được."
"Cho dù biết những người nước ngoài này đến từ đâu thì sao, bây giờ chúng ta cũng không có khả năng đi tìmhọ."
"Chúng ta có thể theo chân họ can thiệp vào một số chuyện. Cho dù thế giới này đã rối loạn, nhưng khái niệmquốc gia vẫn còn một chút tồn tại. Họ vượt biên chạy đến đây thì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích. Nếu có thể thuận lợi đối đáp
thì chúng ta có thể do thámxemrốt cuộc thì họ muốn làmgì, tốt nhất là có thể biết được hướng đi tìmngọc Con Rối mới nhất của họ."
Tùng Hạ suy nghĩ: "Ngọc Con Rối trong quốc nội còn có rất nhiều mảnh bị mất tích ở ngoài, có phải nên tập trung tinh lực thu thập hết ngọc trong lãnh thổ đã không."
Đường Đinh Chi nói: "Đi Đông Bắc một chuyến là chuyện không dễ dàng, nhân tiện điều tra luôn. Có phải cậu vội về Bắc Kinh hay không? Cậu lo cho giáo sư Tùng à?"
Trên mặt Tùng Hạ hiện lên một vẻ lo lắng: "Một chút."
"Tôi và giáo sư Tùng cứ hai ngày thì liên lạc một lần, có tình hình gì tôi sẽ lập tức báo cho cậu biết. Tôi tin trong đa số tình huống, giáo sư Tùng đều có thể ứng phó được."
Tùng Hạ gật đầu: "Vâng, vậy cứ làmtheo mọi người nói."
Lúc này, Đặng Tiêu gân họng hô: "Ăn cơmthôi."
Mọi người đi đến phía lửa trại.
Thông Ma cũng bước ra từ trong một túp lều, nó đi chân trần, đổi một bộ áo dài liền thân màu trắng bằng vải lanh, kéo một cái bímtóc dài đến mắt cá chân, chậmrãi đi về hướng lửa trại, sau ngồi xuống một cái ghế, không khách khí nói: "Phải cho
nhiều ớt."
Đầu bếp đặt một khay thịt nướng lớn đến trước mặt nó, cũng rắc nửa lọ ớt bột.
Thông Ma nhìn một tầng bột đỏ lừ kia, hơi hơi cau mũi, gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, nó vừa ngậmvào hai giây thì không nhịn không được phun ra, sau đó cả giận: "Ngu ngốc, vì sao ngươi lại muốn ăn thứ cay như thế!"
Đầu bếp nhìn nó, không dámthở mạnh.
Thông Ma âmtình bất định nói: "Cái gì gọi là chỉ ăn một lần, hômnay ăn điểmtâmngọt như vậy ngươi cũng nói chỉ ăn một cái, chơi mạt chược ngươi cũng nói chỉ chơi một lát..." Nét mặt Thông Ma có chút vặn vẹo, như thể đã tranh luận cả buổi
trong đầu với người kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mặt đỏ phừng phừng ăn hết đống thịt nướng phủ kín ớt bột.
Tùng Hạ đưa cho nó một ly sinh tố việt quất mới ép: "Tùng Thụ tiên sinh, mời uống nước."
Thông Ma không buồn nhìn cậu: "Thêmmột thìa đường rồi lấy lại đây."
Trang Nghiêu chống cằmnhìn Thông Ma: "Thật thú vị, hai người chia sẻ cùng một tri thức, ký ức và cảmgiác, nhưng tính cách và sở thích lại hoàn toàn khác nhau."
Thông Ma bĩu môi: "Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta vốn là hai sinh vật, bị buộc kết hợp với nhau."
"Mọi thứ ngài hưởng dụng, người đó đều có thể cảmgiác được?"
"Phải."
"Như vậy ngài nghĩ gì thì người ấy cũng biết."
"Biết."
"Kì diệu quá." Trang Nghiêu thở dài: "Muốn đưa hai vị về nghiên cứu quá đi."
Tùng Hạ đạp nó một cái ở dưới bàn, ra sức nháy mắt cho nó.
Sao có thể nói lung tung như thế với sinh vật nguy hiểmđấy hả.
Thông Ma lạnh lùng nhìn nó một cái: "Có gì mà kỳ diệu, như những gì con người nói, chẳng qua chỉ là trong một thân thể có hai con người mà thôi."
"Nhưng chỉ có ngài mới có thể khống chế thân thể này. Không, phải nói rằng chỉ có ngài mới có thể sở hữu thực thể, chuyện này bất công quá thì phải."
Thông Ma nói: "Ai bảo ngươi chỉ có ta mới có thể sở hữu thực thể?"
Ánh mắt Trang Nghiêu sáng lên: "Người kia cũng có thể?"
"Thân thể do ta khống chế là không sai, nhưng thân thể này chỉ là một phân thân từ bản thể của ta mà thôi, chỉ cần trong khu vực bộ rễ của ta bao trùmthì có thể đồng thời xuất hiện vô số phân thân. Chỉ cần đặt ý thức của hắn vào trong một thân
thể bất kì thì nhìn bề ngoài, hắn giống như một người hoàn chỉnh."
Tùng Hạ thốt lên: "Vậy vì sao ngài không tách người ấy ra?"
Thông Ma trợn mắt nhìn cậu: "Ta sẽ không cho hắn nói chuyện với các ngươi... còn ồn, còn ồn nữa ta sẽ trở về."
Trang Nghiêu và Tùng Hạ đều rất thất vọng, nếu có thể trực tiếp đối thoại với người trong cơ thể Thông Ma, nhất định họ có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn. Người đó và Thông Ma dù sao cũng chia sẻ cùng một thân thể, rất nhiều lúc Thông
Ma đều phải tiếp thu ý kiến của người đó. Nếu người này không ngừng lên tiếng vì họ thì còn hữu hiệu hơn bất cứ ai làmchuyện gì.
Bữa cơmhômnay đều là những món mà mọi người gần như chưa bao giờ được ăn. Trong khu rừng nguyên sinh sumsuê ăn những món ăn dân dã vừa tươi sống vừa thơmngon của dãy Tiểu Hưng An, tất cả mọi người đều ăn rất nhiều. A Bố hiếm
khi được một bữa sơn hào thế này, hai chân ômmột con nai cắn xé hết sức chămchú, ăn còn quên sầu hơn cả cá.
Cơmnước xong xuôi, Trang Nghiêu hỏi Thông Ma chuyện người nước ngoài nó từng nói.
Thông Ma nhớ lại: "Đại khái là hai tháng trước, có hai người nước ngoài ngồi trên một con chimlớn bay đến đây. Con chimkia bị tấn công trên không trung, vừa vặn rơi xuống cách ta không xa, chúng liền chạy đến bên chỗ ta."
"Sau đó thì sao? Họ đã làmgì khiến ngài biết họ cũng đến vì ngọc Con Rối?"
"Chúng lấy ra một cái máy dò xét chung quanh người ta, còn định trèo lên người ta, bị ta hất xuống."
"Ngài không giết họ chứ?"
"Không, chắc là không ngã chết. Có một tên biết nói tiếng Trung hỏi ta về 'hắc ngọc', chắc đó chính là ngọc Con Rối các ngươi nói, gã còn uy hiếp nếu không giao ngọc ra, chúng sẽ bắn tên lửa đạn đạo vào đầu ta."
"Lá gan không nhỏ, chắc là cảmthấy mình không thể sống sót trở về nên dứt khoát không chút sợ hãi."
Nét mặt Thông Ma không chút hứng thú: "Phải, ta mặc kệ chúng."
Trang Nghiêu hỏi: "Ngài có biết họ là người nước nào không?"
Thông Ma lắc đầu: "Những người da trắng đó trông giông giống nhau cả, có điều ta nhớ chúng lặp đi lặp lại vài lần một từ đơn." Nó nói một từ đơn.
Thành Thiên Bích nói: "Đây là từ 'không' trong tiếng Nga, hai người kia quả nhiên là người Nga."
Trang Nghiêu nói: "Họ khiêu khích ngài như vậy mà ngài lại không giết họ sao?"
Thông Ma nói: "Lúc ấy ta đang ngủ... Hơn nữa, giết chúng cũng không cần ta ra tay, bằng con chimbị thương kia sao có thể bay khỏi khu rừng của ta."
"Nói như vậy, hai người kia chết rồi?"
"Ờ, phải, chết ở phía Tây Nam."
Trang Nghiêu mừng rỡ: "Ngài biết vị trí cụ thể nơi họ chết không? Thi thể của họ có còn không, trên người họ mang theo những gì?"
Thông Ma trợn mắt: "Nếu ngươi muốn, ta đemmấy thứ đó đến đây."
"Tốt quá." Trang Nghiêu nhảy dựng khỏi ghế: "Đại tá Đường."
Đường Đinh Chi ngồi cách họ hơi xa, lúc này vội vàng chạy tới: "Sao vậy?"
"Hai người Nga kia chết ở trong rừng, những thứ họ mang theo rất có thể vẫn còn, bây giờ Tùng Thụ tiên sinh sẽ mang những thứ đó đến."
Ánh mắt Đường Đinh Chi sáng ngời: "Tốt quá, hy vọng trên người họ mang theo những thứ có giá trị."
Không đến mười phút, bộ rễ uốn lượn như rắn mà Thông Ma từng ngồi khi đi ra từ trong khu rừng lại giống băng chuyền vận chuyển mấy thứ từ sâu trong khu rừng đến đây, chỉ mất một lát đã đưa đến trước mặt họ, némnhững thứ đó xuống đất.
Họ nhìn vào, là một tổ chimkhổng lồ, trong tổ chimcòn có bốn quả trứng lớn như trứng đà điểu.
"Cái này..." Tùng Hạ nhíu mày nhìn một lát, đột nhiên phát hiện thấy ở dưới đáy tổ chimcó một thứ nhìn rất quen mắt, lúc này trời đã tối, ánh trăng căn bản không rọi được xuống khu rừng, họ nhìn dựa vào ánh sáng từ ngọn đuốc. Tùng Hạ lập tức
cường hóa thị lực ban đêm, quả nhiên dưới đáy tổ chimcó một đoạn xương người!
Trang Nghiêu ngồi xuống, hỏi: "Một loài chimnào đó đã lấy xương của họ để xây tổ ư?"
Thông Ma "ừ" một tiếng: "Chimchóc bây giờ trở nên quá lớn, đôi khi các cành cây không thể chịu được sức nặng nên cần cho thêmmột ít xương thú làmbộ khung chống đỡ."
"Những thứ họ mang theo đâu?"
"Đều ở bên trong."
Đường Đinh Chi rút mã tấu ra: "Chỉ có thể hủy tổ chimnày."
Đặng Tiêu cầmlấy một quả trứng lớn: "Ôi ôi, trứng to quá, chimgì thế, ăn có ngon không."
TamNhi lại gần nhìn thoáng qua: "Bồ câu hoang dã, không ăn được, thịt dai lắm."
"Thế trứng ăn có ngon không?"
TamNhi cười hì hì: "Trứng ăn cũng được, rất nhiều lòng đỏ."
Trang Nghiêu trừng mắt nhìn họ: "Đặt xuống, trứng này phải mang về Bắc Kinh."
Đặng Tiêu buồn bực đặt quả trứng sang một bên.
Mọi người chung tay góp sức phá hủy tổ chimkia, móc ra được một đống xương người, còn có một cái túi và một vài thứ vụn vặt không thuộc về khu rừng này.
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu ngồi xổmtrên đất, tự tay thanh lý mấy thứ kia khỏi cỏ dại, vụn cây và phân chim, tìmđược không ít đồ hữu dụng.
Trang Nghiêu kiểmkê vật phẩm: "Có máy tính, laptop, USB, thiết bị giải mã, hàng mẫu thu thập, còn có máy dò năng lượng Cambri. Máy dò của họ còn nhỏ hơn của tôi một số, đáng để thamkhảo."
Đường Đinh Chi gật đầu: "Thu hoạch không tệ."
Al cầmmột chiếc khăn nóng đến đây, ngồi xổmxuống lau tay cho Đường Đinh Chi: "Emnhìn tay emkhông, không phải emlà bác sĩ ngoại khoa hay sao?"
Đường Đinh Chi nói: "Emkhông mang theo vi khuẩn vào phòng phẫu thuật."
"Anh nói không phải cái này mà tay embị thương, phải tránh tiếp xúc với chất bẩn."
Tùng Hạ nhìn thoáng qua bàn tay Đường Đinh Chi, phát hiện lòng bàn tay hai tay anh đều có dấu vết bị bỏng, tuy không nghiêmtrọng, nhưng ít nhiều cũng có chút dữ tợn, ít nhất đã không thấy rõ đường chỉ tay. Cậu suy nghĩ, nói: "Đại tá, vết sẹo
đó có ảnh hưởng đến công tác của anh không?"
Đường Đinh Chi lắc đầu: "Đã lành rồi, cơ ở lòng bàn tay kémlinh hoạt đi một chút, làn da mới mọc hơi ảnh hưởng đến cảmgiác nhiệt độ của tôi, những chuyện khác cơ bản không ảnh hưởng."
Al than: "Ảnh hưởng đến xúc cảm, này, cậu có chữa được không?"
Tùng Hạ xoa xoa đầu: "Emchưa trị lành sẹo bao giờ, nhưng có thể thử xem."
Đường Đinh Chi giơ tay qua: "Ồ? Cậu thử xem."
Tùng Hạ bắt lấy tay anh, đưa năng lượng vào lòng bàn tay, gia tăng sự trao đổi chất của tế bào, chữa trị làn da bị bỏng đã hoại tử, khiến vết sẹo chậmrãi nhạt dần, cho đến khi làn da trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, rốt cuộc đã không nhìn thấy
bất cứ dấu vết gì cho thấy anh đã từng bị thương.
Trong mắt Al tràn ngập mừng vỡ, ômchầmlấy Đường Đinh Chi hôn chụt một cái: "Tốt quá!"
Trong mắt Đường Đinh Chi cũng lộ một sự vui mừng: "Như vậy có thể nắmchặt bàn tay. Tùng Hạ, tôi dùng ba tháng tiền lương cámơn được chứ?"
Tùng Hạ xua tay: "Không cần đâu anh, chuyện đơn giản ấy mà."
Đường Đinh Chi gật đầu: "May mà cậu từ chối, hiện giờ tôi cũng không có tiền."
Ngay cả Thông Ma cũng lộ ra nét mặt cảmthấy hứng thú: "Ngươi còn có khả năng này à."
Tùng Hạ cười cười.
ThẩmTrường Trạch nhìn Thiện Minh, mở miệng: "Ba à..."
Thiện Minh cắt lời: "Không cần, không cần chữa trị bất cứ vết sẹo nào hết."
ThẩmTrường Trạch vội la lên: "Vì sao?"
"Sẹo là huân chương của người đàn ông, con nít ranh như mày thì biết gì." Thiện Minh nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi, ThẩmTrường Trạch vội vàng đuổi theo.
... Đư
ờng Đinh Chi và Trang Nghiêu chuyển những thứ này lên một miếng vải sạch sẽ chống ẩm, bắt đầu dựa vào ánh lửa nghiên cứu di vật của hai người Nga kia.
Thông Ma ngồi một bên uống nước chua [201] để tiêu thực, hưởng thụ gió nhẹ trong rừng, có vẻ hết sức thản thơi tự tại.
[201] Nước chua (fruit vinegar): Một loại đồ uống dinh dưỡng được ủ theo kỹ thuật hiện đại từ các loại quả như đường lê, sơn tra, dâu, nho, hồng, hạnh, cam, kiwi, táo, dưa hấu..., có vị chua và giàu axit amin.
Tối muộn, chiếc giường xa hoa hoàn toàn mới và đồ ngủ linh tinh mà tư lệnh Trương gọi người kéo đến rốt cuộc đã đến, họ dựa theo yêu cầu của Thông Ma, dựng cho nó một chiếc giường trong cái lều rộng rãi thoáng mát, còn xức hương.
Thông Ma vừa lòng đi ngủ, những người khác thì từng nhómchen trong lều trại, trải qua một đêm.
Ngày hômsau, Thông Ma vẫn muốn chơi bời bèn ở lại doanh trại hưởng thụ một ngày, đến lúc mặt trời đã sắp xuống núi, tư lệnh Trương cho người đi tìmmột con mèo đen rốt cuộc đã tìmđược, một khắc không dừng đưa đến trên tay nó.
Thông Ma ômcon mèo con đen thui kia, hỏi: "Nó là mèo biến dị à?"
Tùng Hạ nói: "Bây giờ vẫn chưa biến dị, sau này thì chưa chắc."
A Bố hiếu kỳ xán đầu tới đây, nhìn con mèo con trong lòng Thông Ma.
Mèo con phát ra tiếng kêu non nớt, vươn chân vỗ vỗ mũi A Bố, A Bố dùng ánh mắt ngập nước nhìn nó, vươn ra cái lưỡi lớn muốn liếmnó.
Do lưỡi A Bố quá lớn nên lần này liếmmột cái không chỉ là mèo, Thông Ma lui về sau một bước, trừng mắt nhìn A Bố.
A Bố có chút sợ hãi rụt về.
Thông Ma nhét con mèo con vào trong quần áo: "Được rồi, ta về đây, chờ các ngươi chuyển biệt thự kia từ Vân Namđến đây rồi hãy đến tìmta."
Tùng Hạ to gan nói: "Tùng Thụ tiên sinh, cho chúng tôi nói vài câu với người trong cơ thể ngài được không."
Thông Ma lạnh lùng nhìn cậu: "Có phải ngươi muốn chết hay không. Không được, ngươi không thể nói chuyện với hắn." Câu cuối cùng tất cả mọi người đều không nhận ra Thông Ma đang nói với ai.
"Không được, không được." Thông Ma lại lặp lại hai lần, xemra đang tranh chấp với người bị nó dị chủng.
Tất cả mọi người đều có chút không yên chờ kết quả trao đổi của họ, chỉ thấy nét mặt Thông Ma biến ảo khó đoán, cuối cùng phẫn nộ nói: "Ba phút." Thông Ma duỗi tay, nền đất bên cạnh nó đột nhiên lộ ra vài cái rễ cây, bộ rễ này rối rắmum
tùm, càng dài càng cao, chậmrãi hóa thành hình người, cuối cùng biến thành một người đàn ông trần truồng giống y hệt Thông Ma. Cho dù ngũ quan và dáng người của người này có vẻ không khác Thông Ma, nhưng khí chất và thần thái lại chênh
lệch rất nhiều, rõ ràng là cùng một diện mạo, song người đàn ông này lại có vẻ dịu dàng tuấn nhã.
Người đàn ông đó cười cười: "Chào mọi người, xin tự giới thiệu, tôi tên là Mục Phi."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trong kinh ngạc.
Mục Phi nhẹ nhàng cười nói: "Cámơn các vị chiêu đãi hai ngày qua, đây là hai ngày vui nhất từ sau khi tôi biến thành cây thông. Sống trong rừng tuy rất yên bình, nhưng cũng quá tịch mịch, tôi có thể vĩnh viễn không thể rời khỏi đây, hy vọng lúc
nào rảnh rỗi mọi người có thể đến thămtôi."
Tùng Hạ cảmthán: "Anh... ý thức của anh không biến mất, thật là quá tốt."
"Lúc đầu, ý thức của tôi suýt chút nữa là bị ý thức cây thông nuốt chửng, nhưng cuối cùng tôi vẫn tranh thủ cho mình được một vị trí, bây giờ chúng tôi có thể hòa bình chung sống, tôi đã rất hài lòng với trạng thái bây giờ."
Thông Ma "hừ" một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.
Mục Phi nói: "Tâmnguyện cuối cùng của tôi bây giờ chính là căn biệt thự kia. Ngôi nhà đó do chính tay ba tôi thiết kế, là di vật ba mẹ để lại cho tôi, xin mọi người mang nó đến đây, cho dù chỉ còn lại bộ khung."
Tùng Hạ nói: "Anh cứ yên tâm, chỉ cần căn nhà kia vẫn còn thì nhất định chúng tôi sẽ mang nó đến đây."
Mục Phi cười cười: "Cámơn các vị." Anh ta ômtừ trong lòng Thông Ma ra con mèo mun con kia: "Ngày trước tôi từng nuôi một con mèo mun, nó đã chết lúc tận thế, sau này có nó sống cùng, thời gian dài dòng như vậy chắc sẽ tốt hơn một
chút."
Thông Ma bất mãn: "Bây giờ ngươi là cây thông, không phải con người, cây thông không thể suốt ngày đổi chỗ ở."
Mục Phi bất đắc dĩ nói: "Tôi hiểu."
Trang Nghiêu nói: "Nhưng chúng tôi đều biết trái timcủa anh vẫn là con người, lúc này con người đang trong thời khắc nguy cấp nhất. Anh cũng đã thấy, các nước khác cũng đang nhắmđến ngọc Con Rối. Nếu có một ngày biên cảnh phát sinh
xung đột, tôi hy vọng hai vị có thể giúp đỡ chúng tôi."
Mục Phi chớp mắt, liếc nhìn Thông Ma: "Cậu bạn nhỏ, tuy tôi vẫn còn ý thức bản thân, nhưng cậu cũng biết tôi không có quyền điều khiển thân thể."
"Tôi biết, nhưng anh sẽ giúp chúng tôi, phải không?"
Thông Ma trừng Trang Nghiêu: "Câmmiệng."
Mục Phi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi sẽ cố gắng hết sức..." Anh ta còn chưa nói hết, thân thể đã lập tức biến trở về bộ rễ, sau đó nhanh chóng thụt xuống lòng đất.
Thông Ma lạnh nhạt nói: "Đừng có mưu đồ gì với chúng ta. Ta nói lại lần nữa, ta không chút hứng thú với chiến tranh của loài người các ngươi, các ngươi hãy mau cút đi, lần sau khi đến, nhất định phải mang theo căn biệt thự kia."
Thông Ma nói xong, dưới đất lại trồi rễ lên, nhấc người nó lên, tựa như lúc đến. Nó ômlấy con mèo kia rồi đi, không hề quay đầu nhìn lại. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.
Chương 164
CHƯƠNG 164
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
"Dù có mệt đến thế nào hay gặp phải trở ngại gì, anh đều phải tập trung tinh lực, một lần không thành công thì có muôn vàn thay đổi, một khi đã bắt đầu, anh tuyệt đối không thể buông tay trên đường."
. . Tùng
Hạ tiếc nuối nói: "Khả năng mạnh như vậy, nếu do người đó chủ đạo thì tốt rồi."
Trang Nghiêu lắc đầu: "Không thể, vào thời điểmhọ dị chủng, Thông Ma đã siêu việt hơn con người gấp trămlần, ý thức của con người không thể chống lại nó. Ý thức của người kia không biến mất đã may mắn lắmrồi, nếu không chúng ta không
thể có chuyện lông tóc không chút tổn hao mà đã thoát được khỏi khu rừng, càng không thể có cơ hội dễ dàng lấy được miếng ngọc Con Rối kia."
Tùng Hạ gật đầu: "Kết quả này đã tốt hơn ngoài dự đoán của mọi người, tôi thật không ngờ lại thuận lợi như vậy, bây giờ chỉ hy vọng căn biệt thự kia vẫn còn."
Trang Nghiêu nói: "Cho dù không còn thì cũng phải tạo ra nó, đến Vân Namtrước xemsao."
Thành Thiên Bích hỏi: "Từ di vật của người Nga có tra được thứ gì không?"
"Tất cả thiết bị còn lại của họ đều dùng kỹ thuật tiên tiến nhất trước tận thế tiến hành 24 loại mật mã để mã hóa, hiện giờ chúng tôi không có điều kiện để phá giải, phải mang về Bắc Kinh mới được. Nhưng nhật kí của một người trong đó khiến tôi
có thể thu hoạch một vài thông tin, anh biết tiếng Nga phải không?"
Thành Thiên Bích lắc đầu: "Tôi từng học rất nhiều ngôn ngữ chiến đấu của các quốc gia, tiếng Nga chỉ giới hạn trong những từ mấu chốt khi chiến đấu mà thôi."
"Không sao, nơi này đã rất gần biên giới Trung – Nga, người biết tiếng Nga nhất định không ít. Người này có thói quen viết nhật kí, quyển nhật kí này được bắt đầu ghi chép từ hai tháng sau tận thế, cho dù không có bất cứ tin mật nào thì cũng trợ
giúp chúng ta lý giải tình hình thật trong cảnh nội nước Nga."
Tùng Hạ hỏi: "Như vậy bây giờ chúng ta về Bắc Kinh ư?"
"Không, chúng tôi đã phái dị nhân lớp chimđưa các thiết bị còn lại về Bắc Kinh, chắc tầmtối nay là có thể đến nơi. Đợi sau khi giải mã phần nội dung được bảo mật thì thương lượng tính toán chuyện tiếp theo."
Tùng Hạ có chút thất vọng, mấy ngày qua cậu vẫn quan tâmtình hình phía chú mình, luôn lo lắng Từ Ưng sẽ có hành động gì. Cho dù tình thế bây giờ hết sức có lợi với họ, nhưng càng như vậy càng dễ khiến Từ Ưng chó cùng rứt giậu. Tuy chú cậu
là dị nhân tiến hóa não bộ, nhưng dù sao cũng không có khả năng tấn công và phòng ngự thật sự, khu 3 còn có một vài gián điệp của khu 2, nếu Từ Ưng thật sự muốn gây bất lợi với chú thì có lẽ cũng không phải chuyện gì khó. Vừa nghĩ đến đây,
Tùng Hạ đã hốt hoảng lo sợ.
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: "Anh lo cho giáo sư Tùng à?"
Tùng Hạ gật đầu.
"Yên tâmđi, trình độ tiến hóa não bộ của giáo sư Tùng là số một số hai ở viện khoa học, có lực phòng ngự rất mạnh, nếu toàn lực phóng thích năng lượng thì ít nhất có thể khiến một dị nhân đẳng cấp cao mất đi khả năng hành động từ 3 đến 5
giây. Bên cạnh giáo sư còn có người trường kỳ bảo vệ, sẽ không dễ dàng có chuyện gì đâu."
Tùng Hạ trầmgiọng nói: "Ừm... chỉ hy vọng chuyện bên này mau chấmdứt."
Lúc này, tư lệnh Trương phái một người lính đến báo cho họ đã tìmđược người biết tiếng Nga.
Mọi người đi về hướng một túp lều.
Người tư lệnh Trương tìmđến là một cặp vợ chồng đã sinh sống lâu nămở biên giới Trung – Nga, buôn bán cỡ nhỏ, thông thạo tiếng Nga, lúc này họ phiên dịch nhật ký dưới sự giámsát của Đường Đinh Chi.
Đường Đinh Chi nói: "Hai người Nga đã chết là thành viên cục an toàn liên bang Nga, một người là người thường, người kia bây giờ còn không biết, nhật kí này do người thường viết."
Trang Nghiêu cầmlấy một tờ đã được dịch xong lên đọc, tờ này là sự miêu tả của người viết đối với hoàn cảnh chung quanh, nào là chuyện đồng nghiệp biến dị, cháu gái hắn do một vết thương nhỏ ở ngón tay mà chết, hômnay được lĩnh thực
phẩmgì... Không có nội dung nào là quan trọng, nhưng có thể thấy dù Nga cách Thanh Hải đã rất xa nhưng vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề của năng lượng Cambri, ít nhất hai tháng sau động đất, Nga cũng đã suy sụp.
Đường Đinh Chi nói: "Quyển nhật kí có 167 trang, muốn dịch hết thì cần hai đến ba ngày, có lẽ đến khi đó phía Bắc Kinh cũng đã phá mã được phần cứng."
Trang Nghiêu gật đầu: "Mấy ngày nay mọi người tự tu luyện đi, đừng để lãng phí thời gian."
Lý Đạo Ái đột nhiên mở miệng: "Tôi đã tới điểmgiới hạn, chi bằng trong khoảng thời gian này giúp tôi đột phá cấp hai đi."
Tùng Hạ kinh ngạc nói: "Ở đây? Hay là về Bắc Kinh cho an toàn."
"Không có gì khác biệt, nếu thật sự xảy ra chuyện thì phòng thí nghiệmkhông giúp được tôi, vẫn phải cần cậu."
Tùng Hạ không biết làmsao, nhìn về phía Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu. Trang Nghiêu gật đầu: "Hômnay ngủ đủ giấc, bắt đầu từ ngày mai đi. Lý cảnh quan, có mấy câu phải nói trước: Chúng tôi không thể đảmbảo an toàn cho anh trăm
phần trăm, cũng không thể camđoan anh nhất định có thể đột phá cấp hai, mấu chốt nhất vẫn phải dựa vào anh."
Lý Đạo Ái gật đầu: "Tôi biết."
Hoắc Bạch nhíu mày: "Thống lĩnh, cần gì phải vội mấy ngày, chúng ta về Bắc Kinh rồi nói sau, nơi này không có trang thiết bị gì, rất không an toàn."
"Khi ThẩmTrường Trạch đột phá cấp hai ở khu 6, viện khoa học cũng chỉ cung cấp một gian phòng, đâu có gì khác biệt."
Triệu Tử Tường cũng nói: "Nơi này hoang dã núi rừng, nếu thật sự bị thương, ngay cả môi trường vô khuẩn để tĩnh dưỡng cũng không có. Thống lĩnh, chúng ta vẫn nên về Bắc Kinh rồi hẵng nói."
Đường Đinh Chi nói: "Nếu thật sự bị thương, Tùng Hạ có thể chữa trị, có thể đột phá cấp hai hay không không liên quan với hoàn cảnh. Tôi đồng ý với Lý cảnh quan, ngày mai bắt đầu luôn đi. Kéo dài thêmbao nhiêu thì năng lượng Cambri hủy
diệt trong cơ thể anh ta lại nhiều hơn năng lượng Cambri an toàn bấy nhiêu."
Nét mặt Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường đều hiện ra vẻ sầu lo nặng nề.
Lý Đạo Ái lại có biểu hiện rất bình tĩnh: "Nếu Diêu TiềmGiang ở đây thì chắc hẳn cậu ta cũng sẽ quyết định như vậy."
ThẩmTrường Trạch nở nụ cười có ý châmbiếm: "Đương nhiên, anh ta sốt ruột hơn cả anh ấy chứ."
Lý Đạo Ái cười nói: "Đó là chuyện rất bình thường, cậu ta chưa bao giờ chịu thua kémngười khác."
Căn cứ theo kinh nghiệmlần trước, Lý Đạo Ái đột phá cấp hai ít nhất cần thời gian cả ngày, vì thế mọi người ăn uống qua loa rồi trở về lều trại nghỉ ngơi.
NhómThành Thiên Bích được an bài trong một túp lều, đến tối mọi người đều thấy hơi mất ngủ, Đặng Tiêu than thở: "Thông Ma vừa đi, thức ăn đã trượt dốc thảmhại, hômnay ngay cả một mảnh rau cũng không có."
Trang Nghiêu nói: "Vậy anh vào rừng sống với nó đi, bảo người dân chung quanh ngày ngày sắp lễ dâng cúng cho anh."
"Aiz, mà nói thì Thông Ma đúng là giông giống thần bảo vệ ở đây ha, hàng nămđược tiến cống mỹ thực mỹ nữ, ha ha ha."
Tùng Hạ cười nói: "Thế thì liên quan gì đến cậu."
Đặng Tiêu bị nghẹn một cái: "Ặc, đúng là chẳng liên quan gì đến em."
Trang Nghiêu nói: "Tùng Hạ, anh còn bao lâu mới đột phá cấp hai?"
Tùng Hạ nói: "Sắp rồi, trong vòng một tháng."
"Anh và Thành Thiên Bích bắt đầu tu luyện cùng một thời gian, nhưng thời gian đột phá cấp hai lại chậmhơn anh ta gần nửa năm, anh phải tranh thủ thời gian."
"Ừm, bây giờ ngày nào tôi cũng dành thời gian tu luyện, tôi sẽ nỗ lực bắt kịp mọi người, còn cậu thì sao?"
"Tôi đại khái còn cần hai, ba tháng." Trang Nghiêu thở dài: "Tôi rất thiếu thời gian."
Trang Nghiêu quả thật là người bận rộn nhất trong mọi người. Thân là "bộ não" của cả nhóm, Trang Nghiêu không chỉ đặt ra hạng mục huấn luyện, thiết kế vũ khí, lúc nào cũng chú ý đến tình hình tăng trưởng thực lực mỗi người cho họ mà còn phải
gánh vác rất nhiều hạng mục thí nghiệmở viện khoa học. Có thể nói là Trang Nghiêu vừa phải phụ trách tăng cường khả năng cho họ, lại phải phụ trách tiến bộ của con người đối với thời đại tận thế. Dưới tình hình mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi năm
tiếng, thời gian của nó luôn không đủ dùng, khi ra ngoài chấp hành nhiệmvụ, nó lại có thể thoải mái hơn được một chút.
Tùng Hạ nói: "Cậu cũng đừng để quá mệt mỏi, cậu với chú tôi cũng vậy, cho dù có biến dị thế nào đi chăng nữa thì vẫn là con người, không phải máy móc, tinh lực có hạn."
Trang Nghiêu "ừ" nhẹ một tiếng, nó vẫn chưa hoàn toàn vỡ giọng, giọng nói trộn lẫn giữa giọng trẻ con và thiếu niên rất nhẹ nhàng dễ nghe, tiếng ừ thanh thanh này khiến trong nháy mắt, người ta cảmthấy nó chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi bình thường
mà quên đi mất nó là một dị nhân tiến hóa não bộ lớn mạnh.
Thành Thiên Bích mở miệng: "Tiểu Đặng, còn cậu thì sao? Còn cần bao lâu?"
"Emcảmthấy... có lẽ là hai, ba tháng gì đó."
Trang Nghiêu nói: "Bây giờ mỗi ngày anh dùng đến 4 tiếng để tu luyện không?"
"Đến."
"Tôi giảmbớt cho anh hạng mục huấn luyện thể năng và tiến hóa ngược, anh dùng thêmhai tiếng để mau đột phá cấp hai."
Đặng Tiêu hớn hở: "Không thành vấn đề." So với các bài huấn luyện mệt đến nỗi sống dở chết dở hoặc bị hạ độc đến nỗi mắt trợn trắng ớn thì giờ chỉ cần ngồi hấp thu năng lượng Cambri, tuy hơi muộn một chút, nhưng thoải mái hơn rất nhiều.
Tùng Hạ nói: "Thiên Bích, bây giờ cậu tu luyện đến giai đoạn nào rồi?"
"Chừng 30% của cấp hai, theo tiến độ này thì cần một nămnữa để đột phá cấp ba."
"Chờ đến lúc cậu đến điểmgiới hạn cấp ba, nhất định đã có thể nguyên tố hóa toàn thân nhỉ." Trong giọng nói của Tùng Hạ xen lẫn một niềmhưng phấn.
"Chắc là có thể."
Trang Nghiêu nói: "Vừa lúc, chuyến đi Thanh Hải sẽ không vội tiến hành. Sự hiểu biết của chúng ta về Thanh Hải lúc này vẫn còn quá ít, đi đến đó vào lúc này là rất nguy hiểm, công cuộc điều tra và nghiên cứu ít nhất cũng cần ba đến nămtháng.
Trước lúc đó, chắc là chúng ta cũng không phải nhận những nhiệmvụ có độ khó vượt cấp A nữa mà sẽ dồn phần lớn thời gian vào chuyện nâng cao khả năng và thu thập tình báo. Trước khi chúng ta đi Thanh Hải, ít nhất Thành Thiên Bích phải đạt
được nguyên tố hóa 2/3 thân thể, hơn nữa mọi thành viên đều phải đột phá cấp hai."
Tùng Hạ có chút sầu lo: "A Bố thì làmsao."
Khẩu khí Trang Nghiêu hơi trầmxuống: "A Bố là chuyện khó khăn nhất, bây giờ tôi đang thử dùng sóng điện não khống chế sự tu luyện của nó. Nói cách khác, thật ra là tôi đang giúp nó tu luyện, tự nó không làmđược, nhưng đây không phải biện
pháp lâu dài. Hơn hết, hiện giờ A Bố có lượng năng lượng thấp nhất trong số chúng ta, nó lại không biết tu luyện, tiến bộ rất chậm. Bây giờ chúng ta ngoại trừ ra ngoài chấp hành nhiệmvụ thì gần như không tiếp xúc với ngọc Con Rối nữa. Anh
cũng biết nếu chỉ dựa vào năng lượng Cambri tự do trong không khí thì tốc độ tiến hóa của đa số sinh vật so ra thì cũng không nhanh. Cho nên tôi áng chừng chuyện nó đột phá cấp hai, ít nhất là chuyện hai nămnữa. Nếu nó thật sự đến ngày đó,
chỉ có thể dựa vào năng lượng trong cơ thể anh thanh tẩy năng lượng cho nó."
Tùng Hạ nói: "Hy vọng cách này có thể dùng được."
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: "Còn có một khả năng."
"Cái gì?"
"Phải xemsau khi đột phá cấp hai tôi sẽ có biến hóa gì, có lẽ chúng ta có thể hợp lực cải tạo não bộ của A Bố, khiến bộ não của nó cũng tiến hóa như người."
"Tiến hóa như người?" Tùng Hạ kinh ngạc bật dậy, những người khác cũng đều lắng nghe hết sức chămchú.
"Không sai, đây là chuyện khả thi. Anh có thể cường hóa một bộ phận trên thân thể mình trong nháy mắt, thậmchí là não bộ, cũng có thể cường hóa cho người khác, có điều loại cường hóa này là tạmthời, nhưng nếu thêmkhả năng não bộ của tôi
là có thể biến sự cường hóa đó thành vĩnh cửu, cải tạo não bộ của A Bố như con người, khiến nó có được khả năng suy nghĩ, khả năng bắt chước, khả năng học tập, khả năng liên lạc mạnh hơn. Bây giờ nó đã có đầy đủ bốn khả năng này, có điều
vẫn còn rất yếu, tôi hy vọng sau khi hai chúng ta đều đột phá cấp hai, sẽ tiến hành một lần cải tạo bộ não cho nó, kích thích sự tiến hóa của nó."
Tùng Hạ trợn mắt há mồm: "Nhưng mà... phải làmthế nào? Chẳng lẽ giống như tôi chữa trị vết thương, xúc tiến các tế bào trong bộ não của A Bố tiến hóa?"
"Không, anh không làmđược chuyện này, bộ não là cỗ máy tinh vi nhất, phức tạp nhất, hoàn hảo nhất trên thế giới. Anh có thể chữa trị vết thương bên ngoài bộ não, nhưng nhất định anh không thể tiến hành cải tạo hệ thống thần kinh não bộ phức
tạp. Anh có biết dây thần kinh nào điều khiển tứ chi, dây thần kinh nào điều khiển nămgiác quan không? Không có những kiến thức này, anh căn bản không thể xuống tay, ngay cả tôi cũng không nắmchắc cả mười phần. Cho nên phương pháp
thao tác tôi đang nghĩ không phải là điều khiển bộ não của A Bố mà là của anh, sau đó dùng tri thức của tôi phối hợp với khả năng của anh, tiến hành cho A Bố một cuộc "phẫu thuật nội sọ" không cần dao kéo."
Tùng Hạ chậc lưỡi, nhất thời nói không thành lời.
Thành Thiên Bích cau mày: "'Phẫu thuật' như vậy có quá nhiều nguy hiểm."
"Không sai, tôi, Tùng Hạ và A Bố đều rất nguy hiểm, nhất là A Bố. Nếu thất bại thì rất có thể nó sẽ hoàn toàn đánh mất khả năng phát triển sóng điện não, cũng chính là cái gọi là bại não. Có điều, cho dù nó bị bại não thì cũng tốt hơn nổ tan xác
mà chết, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ nuôi nó."
Đặng Tiêu hít một hơi sâu: "Chúng ta... nghĩ về chuyện tốt đi, nếu thành công thì sao."
"Nếu thành công thì A Bố sẽ biến thành một con mèo tiến hóa não bộ, trình độ trí lực bây giờ của nó đại khái tương đương với một đứa trẻ 5 – 6 tuổi. Sau khi tiến hóa, nó có thể có được IQ của thanh thiếu niên bình thường, hơn nữa có hi vọng
tiến hóa ra hệ thống ngôn ngữ tiên tiến hơn, đến lúc đó thông qua huấn luyện, có thể cho nó nói tiếng người."
Tùng Hạ nghiêmtúc nói: "Ý tưởng này có tỷ lệ thành công cao không?"
Trang Nghiêu lắc đầu: "Không cao, thậmchí hai chúng ta đột phá cấp hai cũng chưa chắc đã có thể làmđược, có lẽ cần đến cấp ba. Tôi có cảmgiác cho dù tôi có đột phá cấp hai thì cũng không thể hoàn toàn khống chế trí óc của một người
trưởng thành, ít nhất không thể khống chế trong thời gian dài. Hơn nữa, tôi không biết nếu xâmnhập vào đầu óc của anh thì sẽ tạo ra hậu quả gì. May mà A Bố cũng sẽ không sớmđến điểmgiới hạn lên cấp hai, chúng ta vẫn còn thời gian. Tómlại,
tôi ômkỳ vọng rất lớn vào phương pháp này. Tốt nhất là đồng thời với sự tiến hóa của chúng ta, A Bố cũng có thể cùng tiến hóa, không thì nó không thể đi theo chúng ta chấp hành nhiệmvụ, cứ phải để nó ở nhà mãi, nó sẽ sinh ra hội chứng trầm
cảm."
Đặng Tiêu nói: "Đúng vậy, khi chúng ta huấn luyện thường không có thời gian chơi với nó, mỗi ngày nó đều rất nhàmchán."
"Hai phương pháp tôi vừa nói bên trên – một là dùng năng lượng của Tùng Hạ thanh tẩy năng lượng hủy diệt trong cơ thể A Bố, hai là cải tạo tiến hóa não bộ của nó, khiến nó tự tu luyện – là hai cách có khả năng thực hiện nhất tôi tổng kết ra sau
khi đã suy nghĩ nhiều cách. Trước khi thực hành, tôi sẽ tìmmột vài vật thí nghiệmđể thử nghiệm. Hai cách này có độ nguy hiểmrất lớn, nhưng lợi ích của cách hai cao hơn. Cho dù cuối cùng chúng ta sẽ giúp nó thế nào thì chúng ta đều phải khiến
mình trở nên mạnh mẽ hơn trước đó mới được."
Tùng Hạ nói: "Trang Nghiêu, cậu nói cậu rất chờ mong sau khi lên cấp hai tôi sẽ có biến hóa gi, tôi cũng rất chờ mong biến hóa của cậu sau khi đột phá cấp hai. Coi như vì A Bố, chúng ta phải dành ra nhiều thời gian hơn để tu luyện."
Trang Nghiêu "ừ" một tiếng, cho dù giọng nói rất bình tĩnh nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe ra một sự sầu lo không dễ phát hiện.
Mọi người mang theo một chút lo lắng, chậmrãi đi ngủ.
Sáng sớmhômsau, sau khi ăn xong bữa sáng, tất cả mọi người tập trung ở trước một lều trại, làmcông tác chuẩn bị cho Lý Đạo Ái đột phá cấp hai.
Tư lệnh Trương và Đường Đinh Chi tập hợp một nhómbác sĩ hơi sơ sài. Cho dù đã có khả năng chữa thương của Tùng Hạ, nhưng lần trước sau khi giúp ThẩmTrường Trạch đột phá cấp hai, Tùng Hạ đã mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng gần
như không thể động đậy. Do vậy không thể ỷ lại hoàn toàn vào cậu, ít ra nếu xảy ra vấn đề gì thì trước khi Tùng Hạ khôi phục thể năng, họ phải nghĩ cách giữ mạng cho Lý Đạo Ái.
So với vẻ ung dung của Lý Đạo Ái, Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường đều có vẻ rất căng thẳng, mắt thâmsì, hình như đêmqua cũng không ngủ ngon.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, Lý Đạo Ái, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cùng nhau bước vào trong lều.
Lần này vẫn do Thành Thiên Bích dẫn đường, Tùng Hạ thì chờ ở một bên.
Tư lệnh Trương phái người bao vây lều trại, cấmbất cứ ai được phát ra âmthanh, toàn bộ doanh trại do trọng binh canh gác, không cho bất cứ thứ gì tiếp cận. Đương nhiên, từ sau khi Thông Ma ở lại trong trại hai buổi tối, căn bản không có thứ
gì tới đây gây rối cho họ, cho nên lều mà Lý Đạo Ái sử dụng để đột phá cấp hai chính là túp lều Thông Ma từng sống, bên trong vẫn còn mùi hương của Thông Ma. Tuy họ không ngửi được, nhưng động thực vật biến dị nhất định ngửi được.
Ai trải qua thì đều biết đột phá cấp hai sẽ là một chuyện rất dài dòng, cần ít nhất một ngày một đêm, hơn nữa thời điểmmấu chốt nhất là hai, ba tiếng cuối cùng, cho nên ngoại trừ Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường thì những người khác đều nên làmgì
thì đi làm.
... Tro
ng lều, Thành Thiên Bích hỏi: "Phương pháp năng lượng di chuyển trong kinh mạch và phương pháp tinh lọc năng lượng tuần hoàn trong hạt nhân năng lượng, anh đều đã nhớ phải không."
Lý Đạo Ái nói: "Tôi nhớ rồi."
"Dù có mệt đến thế nào hay gặp phải trở ngại gì, anh đều phải tập trung tinh lực, một lần không thành công thì có muôn vàn thay đổi, một khi đã bắt đầu, anh tuyệt đối không thể buông tay trên đường. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa."
Lý Đạo Ái bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề."
"Tôi sẽ luôn quan sát nét mặt của anh, mọi chuyện anh sắp trải qua tôi đều đã trải qua, đến lúc mấu chốt tôi sẽ nhắc anh, nhưng anh đừng vì vậy mà phân tâm."
"Được."
"Như vậy bắt đầu đi." Thành Thiên Bích ngồi xuống kế bên Tùng Hạ.
Lý Đạo Ái cũng tìmmột tư thế thoải mái, ngồi xuống nệm, tập trung tinh lực bắt đầu cảmnhận năng lượng của mình.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìn nhau, vì không quấy rầy Lý Đạo Ái nên họ không thể tùy tiện nói chuyện, chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt. Có kinh nghiệmcủa ThẩmTrường Trạch, hai người đều nhìn thấy niềmtin trong mắt đối phương.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây một. Trong vòng hơn mười tiếng kể từ khi bắt đầu, Lý Đạo Ái không có bất cứ thay đổi gì, nhưng Tùng Hạ có thể cảmgiác năng lượng của hắn di chuyển như thế nào trong cơ thể. Là người ngoài cuộc, đôi
khi cậu biết rõ đổi một loại phương pháp có thể khiến tuần hoàn thành công, nhưng cậu không có cách nào để giúp Lý Đạo Ái. Lý Đạo Ái chỉ có thể tự lần mò trong vài tiếng, hơn nữa vấn đề mà mỗi lần gặp phải cũng không giống nhau. Thậmchí
Tùng Hạ không thể tổng kết kinh nghiệmcho người sau.
Hai người đều cảmgiác thấy năng lượng trong cơ thể Lý Đạo Ái đang không ngừng tăng cường, ít nhất cho tới bây giờ, mọi chuyện tiến hành đều đang rất thuận lợi, trạng thái của Lý Đạo Ái còn ổn định hơn ThẩmTrường Trạch một chút. Không
biết có phải liên quan đến thuộc tính năng lượng của họ hay không mà khi ThẩmTrường Trạch đột phá cấp hai, đến phần sau có vẻ hơi vội vàng nôn nóng. Trong thân thể ThẩmTrường Trạch vốn nhiều năng lượng Hỏa nên dù ít dù nhiều thì tính
cách của hắn sẽ chịu một vài ảnh hưởng. Còn Lý Đạo Ái lại vững vàng điềmtĩnh như mặt đất dưới chân.
Thời gian rất nhanh tiến đến giờ thứ 18, từ giờ phút này, Lý Đạo Ái đã bắt đầu tiến vào thời khắc mấu chốt. Hạt nhân năng lượng trong cơ thể hắn tiến hóa từ cấp một tích trữ sang cấp hai dung hòa, bây giờ việc hắn phải làmlà đẩy mạnh tất cả
năng lượng tuần hoàn trong cơ thể mình vào trong hạt nhân. Nếu thành công, hắn sẽ thuận lợi đột phá cấp hai nếu thất bại, hắn sẽ nổ tung.
Vào thời điểmnày, màn tranh đấu giữa năng lượng Cambri mang tính hủy diệt và năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể Lý Đạo Ái đã chính thức bắt đầu. Tùng Hạ dụng tâmcảmnhận tỉ lệ hai loại năng lượng Cambri trong cơ thể Lý Đạo Ái, thấy
tốt hơn hồi ThẩmTrường Trạch một ít, đại khái là 7:3. Nhưng nếu cậu không hỗ trợ, Lý Đạo Ái cũng sẽ thất bại. Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc cho cậu ra tay, bằng không tranh đấu đến mấy tiếng lận, cậu sẽ không chịu được. Cậu muốn trợ giúp
cho Lý Đạo Ái vào thời khắc mấu chốt cuối cùng khi năng lượng bị đẩy mạnh vào trong hạt nhân.
Lúc này Lý Đạo Ái mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt lớn từ trên mặt, trên người hắn xuống, Thành Thiên Bích dùng kinh nghiệmcủa mình dẫn đường cho hắn, nói cho hắn biết nhất định phải hết sức chămchú.
Khi thời gian tiến đến giờ thứ 26, vào lúc tất cả mọi người đã vô cùng mệt mỏi, cơ thể Lý Đạo Ái có vẻ cũng đã đến điểmgiới hạn. Đột nhiên, năng lượng trong cơ thể hắn bùng phát, năng lượng Thổ khổng lồ khiến những người chung quanh có
một cảmgiác áp bức mãnh liệt, hạt nhân năng lượng tiến hóa!
Tùng Hạ một bước nhảy lên, chạy tới bên cạnh Lý Đạo Ái. Lúc này cậu không thể đợi đến lúc Lý Đạo Ái không kiên trì nổi nữa thì mới ra tay. Lần trước do cậu không có kinh nghiệmnên ThẩmTrường Trạch cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa đã
thất bại. Cậu lập tức đưa năng lượng vào trong cơ thể Lý Đạo Ái, nhỏ giọng nói: "Lý cảnh quan, bây giờ phải kiên trì, tiến tới cùng tôi, đẩy năng lượng vào trong hạt nhân."
Lý Đạo Ái không nói gì, bây giờ trạng thái năng lượng trong cơ thể hắn có thể nói là quần ma loạn vũ, năng lượng Cambri hủy diệt đang kêu gào muốn xé toạc thân thể hắn, một chút lơ là thôi là hắn sẽ nổ thành mảnh nhỏ. Giống như ThẩmTrường
Trạch lúc trước, hắn cũng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt, loại cảmgiác gấp rút bên bờ sống chết này tàn phá thể năng và ý chí con người.
Tùng Hạ cắn chặt răng, dùng năng lượng an toàn trong cơ thể mình chống đỡ giúp Lý Đạo Ái tiến hóa, may mà năng lượng hủy diệt trong cơ thể Lý Đạo Ái ít hơn ThẩmTrường Trạch, cho dù chỉ ít hơn 5 – 10% song cũng đã là một sự thua kém
năng lượng khá khổng lồ. Cũng vì thế mà Tùng Hạ không hao sạch năng lượng trong cơ thể đã có thể thuận lợi giúp Lý Đạo Ái đẩy năng lượng vào trong hạt nhân.
Năng lượng vừa tiến vào hạt nhân thì lập tức ngừng lại, nguồn năng lượng Thổ khổng lồ kia biến mất trong phút chốc, Lý Đạo Ái cũng vì kiệt sức mà ngất xỉu.
Tùng Hạ ngồi phệt xuống nệm, há miệng thở phì phò.
Thành Thiên Bích đỡ lấy vai cậu, xoa xoa mặt cậu: "Anh làmrất tốt."
... Trang
Nghiêu là người đầu tiên lao vào, nhìn tình hình trước mắt, thở phào một hơi.
Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường cũng chạy vào, nhìn Lý Đạo Ái hô hấp ổn định, như được đại xá, cảmkích đến nỗi thiếu chút nữa quỳ xuống cámơn Tùng Hạ.
Bốn người của tộc Long Huyết là người thứ ba đi vào, Đường Đinh Chi thở dài: "Anh ta ít phải chịu tội hơn cậu."
ThẩmTrường Trạch nhún vai: "Dù sao cũng phải có người ăn cua đầu tiên [202]."
[202] Phỏng theo một câu nói của Lỗ Tấn: "Người ăn cua đầu tiên tất khiến kẻ khác kính nể", sau này câu "người ăn cua đầu tiên" để chỉ người "có gan thử nghiệm" và "dũng cảmđổi mới". Lí do "Người ăn cua đầu tiên tất khiến kẻ khác kính nể"
là do cua có bề ngoài đáng sợ, người ăn nó nhất định có dũng khí và chấp nhận nhiều sự mạo hiểmkhác.
Fi: Lí do cho sự chậmtrễ mấy ngày nay là thời tiết miền Bắc như dở, mình bị ốm, uống thuốc hoài mà không khỏi. : ( Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Chương 165
CHƯƠNG 165
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Qua hồi lâu, Tùng Hạ mới nói: "Nếu Tiểu Đặng nhìn thấy, cậu ấy nhất định sẽ nói trái đất này giống một chiếc kẹo que, Thông Ma chính là que nhựa đó."
. . . S
au khi thuận lợi đột phá cấp hai, Lý Đạo Ái ngủ chừng hai ngày.
Tất cả mọi người đang ngóng trông lúc hắn tỉnh lại, muốn xemkhả năng của hắn sau khi thăng cấp một chút. Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức bật dậy khỏi giường, cảmnhận năng lượng Thổ lớn mạnh trong thân thể, trong mắt có niềmhưng phấn không
giấu được.
Hoắc Bạch vui vẻ nói: "Thống lĩnh, mau cho bọn emxemmấy chiêu."
Lý Đạo Ái nhìn chằmchằmbàn tay mình, bàn tay thon dài dày rộng kia đột nhiên biến thành miếng đất màu đen. Hắn siết chặt nắmđấm, vụn đất rơi lả tả. Bàn tay kia có vẻ rất hùng mạnh, nếu Lý Đạo Ái nguyên tố hóa được toàn thân, chỉ sợ sẽ
giống người đá khổng lồ như trong phim, thân thể hoàn toàn do đất đai tạo thành, không thể công phá.
Trong mắt Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường tràn ngập sùng bái: "Thống lĩnh! Nguyên tố hóa, đúng là nguyên tố hóa!"
Lý Đạo Ái hài lòng cười cười: "Rất tốt."
Đường Đinh Chi vỗ tay như người máy: "Chúc mừng."
Thiện Minh trợn: "Lúc chúc mừng người ta thì tỏ vẻ vui mừng hơn được không?"
Đường Đinh Chi không hiểu nhìn hắn một cái, nở một nụ cười cứng đờ: "Như vậy sao?"
Al cười vỗ vỗ vai anh: "Chính xác."
Liễu Phong Vũ sờ sờ cằm: "Ồ, khả năng của anh rất dễ phối hợp với tôi."
Lý Đạo Ái cười: "Vậy ư, phối hợp thế nào?"
Liễu Phong Vũ búng ngón tay một cái, trên tay Lý Đạo Ái đột nhiên nở ra một bông hoa nhỏ có cánh hoa màu đỏ tươi, tỏa ra mùi thối, Lý Đạo Ái miết cánh hoa nhỏ dày dặn kia: "Cậu có thể cho hoa nở tại bất cứ mảnh đất nào?"
"Phải, phạmvi trước mắt là 23 mét, tôi có thể mọc đầy hoa trên người anh."
Lý Đạo Ái lắc đầu: "Chưa chắc."
"Có ý gì?"
Lý Đạo Ái run lên một cái, đất đen vốn có nay biến thành cát đá màu nâu: "Bây giờ cậu thử lại xem?"
Liễu Phong Vũ cau mày: "Hóa ra không thể nở hoa trên cát..."
Trang Nghiêu bĩu môi: "Hoa đại vương là sinh vật sống trong rừng mưa nhiệt đới, sao có thể nở hoa trên cát được, có phải xương rồng đâu."
Hoắc Bạch cười nói: "Đội trưởng đội 6 của chúng tôi chính là xương rồng."
Lý Đạo Ái nói: "Ngoại trừ cát, tôi còn có thể biến ra nhiều loại đất mà sinh vật sống trong rừng mưa nhiệt đới không thể nở hoa, ví dụ như đất phèn, đất muối kiềm, đất hóa học."
"Muốn làmnhững thứ đó anh cần chất phụ trợ phải không."
"Đúng vậy." Lý Đạo Ái lấy từ trong lòng ra một cái hộp: "Bên trong có rất nhiều loại thành phần hóa học, là giáo sư Tùng đưa cho tôi. Khi sử dụng chỉ cần dính vào tay một chút là có thể thay đổi chất đất, cát thuộc về loại đất tự nhiên nên không
cần phụ trợ."
Liễu Phong Vũ cười nói: "Tôi đoán rằng chúng ta sẽ có lúc cần phối hợp với nhau."
Lý Đạo Ái gật đầu: "Không sai."
"Đúng rồi, tôi vẫn muốn thử nghịch như vậy." Liễu Phong Vũ vô cùng hào hứng nói: "Cho tôi một nắmđất hình cầu."
Lý Đạo Ái tùy tay vứt cho hắn một quả đất lớn cỡ trái bóng chuyền, Liễu Phong Vũ némquả cầu đất kia lên không trung, quả cầu còn chưa rơi xuống đất thì trong quả đất màu đen đột nhiên mọc ra hai đóa hoa cánh dài nửa mét. Đóa hoa kia
mỏng hơn hoa mà Liễu Phong Vũ tự cụ thể hóa ra rất nhiều, giống đôi cánh bươmbướm, vừa dài lại vừa mềmmại. Ngay sau đó, hai cánh hoa kia lại thật sự giống như đôi cánh, mang theo quả cầu đất kia bay lên.
"Ha ha ha, bay được thật này, thú vị ghê." Liễu Phong Vũ hưng phấn dùng khuỷu tay húc húc vào Đường Nhạn Khâu: "Nè, nhìn coi, cái cục đen sì lại mọc cánh này có giống cậu không? Ha ha ha ha."
Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: "Nói hươu nói vượn."
Lý Đạo Ái cau mày: "Có chút thú vị, có điều bằng trọng lượng của tôi có lẽ anh không chống đỡ được."
Liễu Phong Vũ lại cười nói: "Nhất định không chống được, có điều tôi có thể luyện tập thêm."
Lý Đạo Ái vươn tay với hắn, rất phong độ nói: "Hy vọng về sau hợp tác vui vẻ."
Liễu Phong Vũ cũng phóng khoáng bắt tay với hắn: "Hợp tác vui vẻ."
Hai bàn tay vừa nắmlại với nhau thì trên tay Lý Đạo Ái đột ngột bừng nở một loạt những bông hoa nhỏ, có vẻ Liễu Phong Vũ rất ưa trò này, không nhịn được cười phá lên.
Lý Đạo Ái cũng cười nhẹ, không so đo với hắn.
Đường Nhạn Khâu nhìn hai người bắt tay, sắc mặt khẽ biến, trong lòng không quá thoải mái rồi quay đầu đi.
Đặng Tiêu như con khỉ nhảy đến trước mặt Lý Đạo Ái, hớn hở nói: "Anh cảnh sát, anh làmcho emquả cầu đi."
"Cái gì?" Lý Đạo Ái không hiểu.
"Làmquả cầu, quả cầu đất ấy, cho A Bố chơi, lớn hơn nãy một chút. Quả thông không tròn, không lăn được."
Lý Đạo Ái dở khóc dở cười: "Được rồi."
Lý Đạo Ái cuộn từ dưới đất lên nửa tấn đất, làmra một quả cầu đất cao cỡ một người, nén quả cầu lại thật chặt để không dễ vỡ vụn, sau đó némcho A Bố. A Bố lăn quả cầu dưới đất, Đặng Tiêu nắmlấy đuôi A Bố, được A Bố hất lên hất xuống
như thả diều, trong khu rừng quanh quẩn tiếng cười vô tư lự của Đặng Tiêu.
Lý Đạo Ái mới tỉnh lại không được bao lâu. Đại khái là thấy họ chưa đi nên Thông Ma lại tới nữa, mở miệng là đòi một đống thức ăn, có thức ăn cho người và cả cho mèo, còn yêu cầu tư lệnh Trương làmmột bể bơi có hệ thống cấp nước tuần
hoàn dưới đất gần bản thể của nó.
Chuyện này khiến tư lệnh Trương hết sức khó xử, từ khi tận thế, rất nhiều nhân tài hữu dụng trong thời đại văn minh, chỉ cần không có khả năng biến dị và bản lĩnh sinh tồn thì gần như đều biến thành kẻ vô dụng, sống trong cảnh cơ bần ở tầng thấp
nhất. Những thợ làmbánh lúc trước đều do ông tốn rất nhiều sức lực tìmđến, bây giờ lại bảo ông ta tìmngười biết xây bể bơi, còn phải tìmđủ rất nhiều nguyên liệu, quả là gia tăng lượng công việc cho ông, nhưng ông lại không thể từ chối.
Đường Đinh Chi thấy ông khó xử, liền nói: "Nếu có thứ gì không tìmđược thì nói cho tôi biết, có thể chuyển từ Bắc Kinh tới đây. Nó chỉ là một cái cây, chẳng qua là thích chơi bời, không dùng được bao nhiêu. Chỉ cần nó không làmloạn thì muốn
gì, chúng ta cứ cố thỏa mãn nó."
Tư lệnh Trương gật đầu: "Tôi hiểu rồi", sau đó lắc đầu thở dài đi làmviệc.
Tùng Hạ không khỏi thấy hơi thông cảmcho tư lệnh Trương. Trong thời đại văn minh, ông ấy là tư lệnh quân khu một phương, quân hàmthượng tướng. Sau khi tận thế, lính của ông ấy vì chống lại động thực vật biến dị mà thương vong nặng nề,
bây giờ miễn cưỡng có thể có một đoàn binh lực thì lại khuyết thiếu trang thiết bị nghiêmtrọng, thật ra giờ đã là thùng rỗng kêu to rồi. Có điều, từ khi Thông Ma cắmrễ ở dãy Tiểu Hưng An, động thực vật biến dị ở đây do có điều cố kỵ nên không
ngang ngược như lúc trước nữa. Tuy những người sống gần rừng bị bắt phải chuyển nhà, nhưng ít ra thì tình hình vùng này đã ổn định. Dù thế nào thì vì miếng ngọc Con Rối kia, họ cũng phải hầu hạ Thông Ma cho tốt.
Thông Ma ngồi trên bộ rễ của mình, nhìn Tùng Hạ, hỏi: "Lúc nào các ngươi đi? Lúc nào nhà của ta mới đưa về đây?"
Tùng Hạ nói: "Đại khái ba tháng sau chúng tôi mới đi được, bây giờ tài nguyên khan hiếm, mỗi một lần hành động đều phải làmviệc hiệu quả nhất, không phải muốn đi đâu là đi đó được. Muốn sử dụng máy bay vận tải cũng cần cấp trên đồng ý,
cho nên, mong ngài kiên nhẫn đợi một thời gian."
Thông Ma bĩu môi: "Nếu không phải cách xa quá thì tự ta đi lấy, còn cần gì máy bay rách của các ngươi."
Tùng Hạ cười gượng: "Nhất định sẽ chuyển tới cho ngài, chúng tôi chuẩn bị tốt rồi lập tức xuất phát."
Thông Ma nhìn trái nhìn phải: "Con mèo kia của các ngươi đâu?"
"Ngủ ở đằng sau."
"Nó nghe hiểu tiếng người hả? Gọi nó tới đây."
"Hả?"
"Ta muốn biết vì sao nó cứ kêu." Thông Ma móc từ trong lòng ra con mèo mun nhỏ kia, chán ghét nói: "Phiền chết đi được, có bỏ đói nó đâu."
Tùng Hạ bất đắc dĩ, đành phải xoay người kêu: "A Bố, A Bố, tới đây."
Không đến một lát, A Bố đã chạy từ mặt sau doanh trại tới đây, sau khi đến gần họ thì giẫmchân trước, duỗi thân thể, ngáp một cái to tướng.
Trang Nghiêu xoa xoa A Bố: "Mày hỏi xemcon mèo đen kia sao cứ kêu hoài."
A Bố chớp mắt, nhìn con mèo con kia kêu hai tiếng, mèo con kêu "meo meo" non nớt.
Trang Nghiêu tiếp thu tin tức do sóng điện não của A Bố phát ra, sau khi tổ hợp thì đáp: "Con mèo này mới ba tháng, dao động năng lượng của ngài mạnh quá, chung quanh lại có rất nhiều động vật biến dị khổng lồ nên nó sợ. Tốt nhất ngài nên
dùng hình thái con người ômnó 24/24, không thì nó cũng chỉ có thể sử dụng tiếng kêu để diễn đạt sự sợ hãi."
"Hừ, phiền quá."
"Không phiền, không phải ngài có thể biến ra rất nhiều phân thân sao? Chỉ cần cho nó nằmtrong lòng con người là được."
Thông Ma nhét con mèo con về trong lòng: "Biết rồi, cái giường ta ngủ lần trước đâu? Ta muốn mang nó đi."
"A, vẫn còn vẫn còn, để ở trong lều, khênh ra giờ đây." Tùng Hạ vội giữ một cậu lính lại: "Đồng chí, phiền cậu dẫn vài người dỡ cái giường kia ra."
"Còn dỡ cái gì, phiền muốn chết." Thông Ma vừa nói xong, lều trại quân dụng kia đột nhiên trỗi dậy khỏi mặt đất, mấy phần rễ tráng kiện xoắn vào thành hình dây thừng, nâng toàn bộ những gì có liên quan bên trong lều trại lên giữa không trung,
Thông Ma liếc mắt nhìn họ: "Rốt cuộc các ngươi muốn ở đây tới khi nào?"
Tùng Hạ lúng túng: "Chắc là vài ngày, nhanh thôi."
Thông Ma trợn: "Không có việc gì thì đi mau đi, đỡ cho hắn cứ luôn không yên." Nói xong mang theo lều trại, xoay người bỏ đi.
Sau khi tiễn bước cái cây tổ tông, Tùng Hạ âmthầmthở phào một hơi, nhìn về phía Đường Đinh Chi: "Đại tá, bên phía Bắc Kinh vẫn chưa có tin gì sao?"
"Đã đến thời gian liên hệ cố định, đang thử kết nối tín hiệu thông tin, thời tiết hômnay không tốt lắm, tín hiệu rất bất ổn."
Mọi người đợi hơn nửa tiếng, rốt cuộc đã bắt liên lạc được với phía Bắc Kinh, kết quả trong đường dẫn đầy tạp âm, gần như không thể nghe rõ Tùng Chấn Trung đang nói gì, cuối cùng họ quyết định phát điện báo liên hệ.
Một lát sau, họ thu được một phong điện báo do Tùng Chấn Trung phát đến, nội dung là: Nga dùng ngọc Con Rối thúc đẩy tiến hóa rất nhiều sinh vật biến dị rồi tiến vào Thanh Hải, đi theo có một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc. Nga
thu thập rất nhiều tư liệu về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đặc biệt cảmthấy hứng thú với Thành.
Thành Thiên Bích nhìn thoáng qua điện báo, hơi cau mày lại.
Tùng Hạ kinh ngạc: "Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, có cùng thuộc tính với Thiên Bích? Vì sao họ lại đặc biệt cảmthấy hứng thú với Thiên Bích? Chẳng lẽ hai người cùng thuộc tính có thể sinh ra biến hóa gì?"
Trang Nghiêu lẩmbẩm: "Xemra họ biết vài chuyện mà chúng ta không biết? Không đúng, theo như chúng tôi đã điều tra thì Trung Quốc là nơi có nhiều dị nhân nhất, cũng là nơi có nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất. Sự hiểu biết của
họ về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tuyệt đối không thể toàn diện hơn chúng ta được."
Đường Đinh Chi nói: "Có lẽ họ có con đường khác. Không biết rốt cuộc thì có bao nhiêu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Bao gồmdị nhân của Nga, trước mắt chúng tôi đã biết có 8 người: Trung Quốc sáu người, Nga một người, Mĩ một
người. Dị nhân của Mĩ là dị nhân điều khiển kimloại. Nếu đặt giả thiết mỗi loại năng lượng Ngũ Hành Kim– Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ đều bao gồm1 dị nhân có thuộc tính vốn có và 1 dị nhân có thuộc tính dẫn xuất, như vậy ít nhất có 10 dị nhân
tiến hóa sức mạnh thiên nhiên."
Tùng Hạ suy nghĩ: "Ý của anh là, mỗi một loại năng lượng có một người điều khiển thuộc tính vốn có và một người điều khiển thuộc tính dẫn xuất, cho tôi duyệt lại xemnào: Năng lượng Kimcó người Mĩ kia và Chu Phụng Lam, năng lượng Mộc có
người Nga và Thiên Bích, năng lượng Thủy có Diêu TiềmGiang và Ngô Du, năng lượng Hỏa có ThẩmTrường Trạch, năng lượng Thổ có Lý cảnh quan. Cho nên đến giờ dị nhân dẫn xuất [203] của năng lượng Hỏa và Thổ vẫn chưa xuất hiện."
[203] Dẫn xuất: Nguyên văn "diễn sinh (衍生)" (diễn biến và sinh ra): Từ vật chất cơ thể mẹ sinh ra vật chất mới, từ cái đơn giản đi đến cái phức tạp. Ví dụ: "năng lượng Thủy có Diêu TiềmGiang và Ngô Du", Diêu TiềmGiang là thuộc tính vốn có
– đơn giản (Nước), Ngô Du là thuộc tính dẫn xuất – phức tạp (Băng).
Trang Nghiêu nói: "Đúng, ít nhất vẫn còn hai người chưa xuất hiện, có lẽ họ ở một góc nhỏ vô danh nào đó trên thế giới này, có lẽ bây giờ họ vẫn chưa tiến hóa. Sự tính toán ổn thỏa này không biết có phải có nguyên nhân gì khác hay không. Ý
thức Cambri còn đáng sợ hơn chúng ta đã tưởng, mọi sự an bài đều cất giấu một vài sự trùng hợp khiến người ta sợ hãi."
Thành Thiên Bích nói: "Nếu muốn biết hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có cùng thuộc tính mà ở gần nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần an bài cho Diêu TiềmGiang và Ngô Du gặp mặt là được. Tôi, cũng rất tò mò."
Trong mắt Trang Nghiêu cũng lộ ra vẻ hưng phấn: "Đi Thanh Hải nhất định phải dẫn theo Diêu TiềmGiang, lúc đi ngang qua Trùng Khánh thì an bài cho họ gặp mặt, có lẽ sẽ xuất hiện sự phối hợp cực mạnh."
Đường Đinh Chi nói: "Bức điện báo thứ hai đến rồi." Anh cầmlấy nhìn nhìn: "Giáo sư Tùng bảo chúng ta phái người đến thành phố gần đây của Nga để thámthính một vài tin tức, điều tra nhiều hơn về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia
và tình hình biến dị của họ, sau đó lại về Bắc Kinh."
Thành Thiên Bích không chút do dự nói: "Tôi đi."
Tùng Hạ há miệng, vừa định thốt lên "Tôi cũng đi" theo thói quen, lại cảmgiác loại chuyện lén lút này hình như không hợp nếu dẫn cậu đi, cậu sẽ gây thêmphiền toái cho Thành Thiên Bích.
Trang Nghiêu nói: "Anh có thể đi, cũng đâu phải bảo các anh đi trộmtư liệu ở mấy chỗ như viện khoa học quốc gia, chỉ bảo các anh đi tìmhiểu một vài tình hình trong dân gian thôi. Hai anh cùng đi, chúng tôi yên tâmmột ít. Tôi đoán hai người Nga
kia nhất định đến từ biên giới, nếu không Moscow cách nơi này xa vạn dặm, không thể vì một miếng ngọc của Thông Ma mà chạy đến đây từ nơi xa như vậy được. Họ đi từ Moscow đến Thanh Hải còn gần hơn đến đây. Biên giới Trung – Nga tuy
rất dài nhưng phần lớn đều là khu vực giá lạnh không có người sinh sống, không thích hợp để khảo sát, các anh đi... hay là đi Mãn Châu [204] đi, có lẽ các anh đến Mãn Châu có thể tra xét một vài điều hữu dụng. Nếu không có gì thì đừng lãng
phí thời gian. Tómlại, đừng đi quá xa, để Triệu Tử Tường đưa hai anh bay qua, trong vòng 3 ngày nhất định phải trở về."
[204] Mãn Châu: Một địa danh ở Đông Bắc Á bao gồmvùng Đông Bắc Trung Quốc và một phần ở Viễn Đông của Nga.
Tùng Hạ trong lòng vui vẻ, nói: "Được, Thiên Bích, tôi đi với cậu."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Vậy bây giờ xuất phát đi, Mãn Châu cách nơi này cũng phải mấy trămkilômét."
Triệu Tử Tường nói: "Tôi bay nhanh lắm, yên tâmđi."
Đường Đinh Chi nói: "Đợi đã, tôi cho người tìmcho hai cậu quần áo thích hợp."
... Nử
a tiếng sau, hai người thay một bộ đồ thể thao có hơi cũ nát, đội mũ lưỡi trai, lại trùmmũ áo, bôi lên mặt chút bùn đất, trông chẳng khác gì người thường sống màn trời chiếu đất. Trong lúc tận thế chẳng có ai lòng dạ thảnh thơi đi quan sát người
khác, trong mắt đa số người thường chỉ nhìn thấy thức ăn.
Triệu Tử Tường biến thành một con kền kền khổng lồ, nhảy tới trước mặt họ: "Hai người nắmchặt lông vũ của tôi, ngồi lần đầu có thể không quen, tôi sẽ cố gắng bay vững một chút, nhưng anh đừng kêu gào, tôi sợ nhất là có người la ó trên người
tôi." Hai câu cuối cùng là nói với Tùng Hạ, đại khái là vì dáng vẻ gầy nhẳng của Tùng Hạ cứ như gà rù, tuy rằng cậu có thể tiến hóa ra rất nhiều khả năng, tối thiểu cũng có thực lực của dị nhân đẳng cấp trung bình.
Tùng Hạ nóng bừng cả mặt: "Đại ca, anh coi thường tôi quá rồi đó, tôi không kêu la gì đâu."
Triệu Tử Tường cười một tiếng, chỉ là cái mỏ cứng rắn của kền kền không thể làmra nét mặt đang cười, lại khiến gã có vài phần kỳ quái, gã nói: "Trèo lên đi."
Hai người trèo lên lưng gã, Đường Đinh Chi némmột ba lô cho Tùng Hạ: "Bản đồ, kimchỉ nam, lương khô, hội thoại tiếng Nga đơn giản, còn có một vài thứ khác hai cậu cần thì đều có ở bên trong."
Tùng Hạ vừa đeo ba lô lên lưng liền cảmgiác thân thể nhẹ bẫng, Triệu Tử Tường đã chở họ bay lên, Tùng Hạ không nhịn được "á" một tiếng, sau đó vội vàng ngậmmiệng.
... Tro
ng giây lát, họ đã bay lên cao mấy chục mét, Tùng Hạ mở mắt thật lớn, nhìn xuống phía dưới, doanh trại và những người nhìn lên phía họ lập tức trở nên nhỏ bé. Họ cứ nhấp nhổmtrên không trung, chợt trái chợt phải, lắc lư không ngừng, gió
thổi ào ào vào mặt. Tùng Hạ tay chân phát run, nằmsấp xuống lưng Triệu Tử Tường như con cóc, bámchặt lông vũ của gã, nói không sợ là giả, nhưng xưa nay cậu chưa bao giờ bay trên trời như thế đâu!
Thành Thiên Bích ômlấy hông cậu, khẽ nói: "Không sao, không ngã được đâu."
Tùng Hạ run run nói: "Ừm, chắc là không ngã đâu nhỉ..."
Triệu Tử Tường thở dài: "Vốn sẽ không ngã."
Họ đang bay trên khu rừng dưới chân Thông Ma, khu rừng này đã biến dị cực kỳ đáng sợ, độ cao trung bình của cây cối đều vượt quá trămmét, hơn nữa càng cao càng dày đặc, che trời lấp mây. Khi độ cao của họ vượt khỏi khu rừng, từ trên
cao nhìn xuống, tất cả doanh trại và mọi người đều bị bao phủ trong rừng rậm, không nhìn thấy chút xíu nào. Dưới chân họ là đại dương xanh biếc bạt ngàn vô tận, mênh mông vô bờ, rậmrạp hùng vĩ. Mà thứ hùng vĩ nhất chính là cơ thể vô cùng
khổng lồ hình tán ô của Thông Ma. Nó giống như cây gậy chống trời, nối liền giữa mặt đất và bầu trời. So với Thông Ma, khu rừng bên dưới thấp bé như thể không cao hơn bãi cỏ bằng mắt cá chân nó vậy. Đỉnh chóp của nó biến mất giữa tầng
mây, mây mù lượn lờ quanh thân cây cứng cáp tráng lệ. Ánh chiều tà rắc lên người nó một lớp sáng vàng óng, vô số chimchóc biến dị với màu sắc rực sỡ bay lượn lưu luyến quanh thân. Cảnh tượng này khoáng đạt mĩ lệ tựa như tiên cảnh vậy.
Ba người nhìn sinh mệnh kỳ tích trước mắt, cảnh tượng đẹp đến độ làmngười ta ngộp thở này nhất thời khiến họ đều bị rung động đến nỗi không thốt nên lời.
Qua hồi lâu, Tùng Hạ mới nói: "Nếu Tiểu Đặng nhìn thấy, cậu ấy nhất định sẽ nói trái đất này giống một chiếc kẹo que, Thông Ma chính là que nhựa đó."
Triệu Tử Tường cười ha ha. Khi gã cười, thân thể gã cũng rung lên. Khi hắn rung, Tùng Hạ sợ tới mức lập tức nằmsấp bất động.
"Kìa? Đó là Thông Ma à?" Thành Thiên Bích nhìn về phía trước.
Tùng Hạ miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở một nơi rất xa, có hai người mặc áo trắng, mái tóc đen dài và dày thả xõa, ngồi trên một thân cây vươn ra. Từ xa nhìn lại, họ tựa như hai con bướmtrắng đậu trên ngọn cây. Nơi nguy hiểmnhư vậy lại làmngười ta kinh diễmđến thế.
Tùng Hạ nói: "Bay qua xemsao."
Triệu Tử Tường đổi hướng, bay qua chỗ họ.
... Đến
gần, hai người kia cùng quay đầu lại, gương mặt giống nhau như đúc, chỉ có điều nét mặt thì một người thế này (- -), còn người kia thế này (^ ^), rất dễ phân biệt. Mục Phi cười vẫy tay với họ, trong lòng anh ta ômcon mèo mun nhỏ nhỏ kia,
bên cạnh còn để một bình trà lài và bánh ngọt.
Triệu Tử Tường bay đến cạnh họ, Tùng Hạ cười nói: "Hai người biết tìmchỗ thật, không sợ lạnh à." Nhiệt độ không khí ở Đông Bắc vốn thấp, cho dù bây giờ vẫn là mùa hè nhưng mặt trời sắp xuống núi, họ còn ở trên trời cao, cậu đã lạnh đến nỗi
run lên rồi.
Thông Ma nói: "Ngươi thấy cây thông nào sợ lạnh chưa." Nghĩ nghĩ lại nói: "Mọc cao lên nữa đúng là hơi lạnh, cho nên ta không muốn mọc cao."
Mục Phi cười nói: "Hai bạn muốn đi đâu? Nơi này phong cảnh rất đẹp phải không, nếu không lên đến trời cao thì căn bản không thể nhìn thấy thế giới này đẹp đến nhường nào, tuy nó cũng rất tàn khốc." Nói xong, anh khe khẽ thở dài.
"Chúng tôi muốn đi Mãn Châu điều tra vài chuyện."
Thông Ma bất mãn nói: "Nói vậy các ngươi còn ở lại đây thêmvài ngày hả."
Mục Phi cười nói: "Tốt quá, tôi còn định tìmtư lệnh Trương xin ít hạt mầmvà chậu hoa, nghề làmvườn của tôi từng được khen thưởng. Sau khi các bạn đến đây, rốt cuộc tôi đã có cơ hội tiếp xúc với con người, tôi muốn sắp xếp cuộc sống sau
này của mình thật tốt, nhờ có các bạn."
Tùng Hạ cũng cười nói: "Không khách khí."
Mục Phi nói: "Ngồi xuống uống chén trà đi."
Tùng Hạ vội xua tay: "Không cần." Thông Ma căn bản không chào đón họ, hơn nữa, ai có tâmtrạng ngồi trên ngọn cây nhọn hoắt độ cao ba trămmét mà uống trà chứ! Rốt cuộc cậu đã hiểu con mèo con kia vì sao cứ kêu hoài, nó không sợ mới
là lạ.
Mục Phi xua tay, cười híp mắt: "Vậy chúc các bạn thuận buồmxuôi gió."
Sau khi chia tay với họ, ba người tiếp tục bay về phía Mãn Châu.
Quả nhiên như lời Triệu Tử Tường đã nói, gã bay rất nhanh, tốc độ đã đạt gần 200 km, hơn nữa có Tùng Hạ bổ sung năng lượng nên gã vẫn duy trì trạng thái rất tốt. Tuy bay nhanh là chuyện tốt, nhưng Thành Thiên Bích với Tùng Hạ lại phải chịu
tội. Trên người Triệu Tử Tường có một lớp lông chimrất dày, cũng đã quen bay lượn, căn bản không sợ lạnh, còn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ mặc áo bông, lại dùng năng lượng giữ ấmmới đảmbảo không bị đông cứng. Nhưng nhiệt độ cơ thể
có thể giữ, song gió thì không cản được. Nếu Thành Thiên Bích khống chế gió ở đây thì sẽ cản trở chuyện bay lượn của Triệu Tử Tường, vì thế họ chịu đựng gió lạnh thấu xương cắt vào lớp da lộ ra ngoài. Sau gần bốn tiếng gian khổ bay trên trời
cao, rốt cuộc họ đã tới Mãn Châu.
Vào khoảnh khắc chạmđất, Tùng Hạ ngồi phệt xuống đất. Trong bốn tiếng cậu vẫn duy trì tư thế nằmnhư cóc, hai đùi không đi được nữa. Thành Thiên Bích tuy vẫn đứng được, nhưng sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
Triệu Tử Tường run run cánh, cười nói: "Hai người không được à?"
Tùng Hạ cười khổ: "Rõ ràng phải là anh mệt nhất chứ, sao còn sức hơn cả chúng tôi thế."
"Tôi là kền kền mà, bay lượn là bản năng."
Tùng Hạ thở dài, vẫn không muốn đứng lên.
Triệu Tử Tường nói: "Nói một chút đi, kế tiếp nên làmthế nào."
Thủy Thiên Thừa: Mọi người nói xemdị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Hỏa dẫn xuất với Thổ dẫn xuất thì thế nào đi. Trong lòng tôi có một ý tưởng, Thổ dẫn xuất điều khiển trọng lực, Hỏa thì vẫn chưa nghĩ ra, tuy lập tức nghĩ đến nhamthạch
nhưng cứ thấy đang lặp lại One Piece (:3″∠) cho nên tạmthời còn chưa viết tiếp, tôi muốn xemcó còn đề nghị nào tốt hơn, ngầu hơn hay không. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.
Chương 166
CHƯƠNG 166
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Người của mình mà ngay cả một ly rượu cũng không được uống, Tùng Hạ cảmthấy trong lòng không thoải mái, cho nên cậu định tốt xấu gì cũng phải kiếmđược một chút tiền, thỏa mãn yêu cầu khó được mấy khi của Thành Thiên Bích.
. . . Lúc
này họ đang đứng trong nội thành Mãn Châu, ba giờ sáng, nhiệt độ không khí đã hạ xuống 11 độ, đường xá imắng, không có bóng người nào. Nhờ có ánh trăng nhạt nhòa, họ đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Kiến trúc ở đây cho người ta
một cảmgiác không cân bằng cho lắm, vừa có kiến trúc đậmđặc phong cách châu Âu, vừa có rất nhiều kiến trúc hiện đại. Trong thành phố này có người Mông Cổ, người Trung Quốc và cả người Nga, buôn bán ở biên giới rất sôi động. Trước
kia, đây là thành phố tương đối phồn hoa, nhưng hiện tại giống rất nhiều thành phố trong tận thế, đều imlặng như đã chết.
Thành Thiên Bích nói: "Chúng ta chia nhau ra hành động đi, anh đi hướng Bắc, chúng tôi đi hướng Nam, cố gắng thu thập được càng nhiều tư liệu càng tốt. Hai ngày sau, chúng ta tập trung ở đây."
"Được." Triệu Tử Tường rút cánh về, biến thành hình người, lấy quần áo từ ba lô ra thay.
Sau khi chia ra, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đi theo vết tích con đường, tiến sâu vào trong thành phố.
"Thiên Bích, ăn chút gì đi." Tùng Hạ lấy từ trong ba lô ra lương khô nén khí và một chai nước: "Bây giờ tôi mới bình thường trở lại, vừa rồi suýt thì nôn."
Thành Thiên Bích nhận lấy: "Tôi cũng thấy hơi khó chịu, lên cao gió lớn quá."
Tùng Hạ cười nói: "Cậu chính là gió, còn ngại gió to. Chờ đến lúc cậu có thể nguyên tố hóa hoàn toàn là có thể hòa làmmột thể với gió."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Tốt nhất khi đó có thể cuộn anh lại, chắc là không lạnh như thế nữa."
Tùng Hạ cười ha ha hai tiếng.
Hai người vừa đi vừa ăn lương khô, đi qua mấy con phố, rốt cuộc họ đã nhìn thấy một nơi thắp đèn. Do chung quanh quá yên tĩnh nên cách hai trămmét mà họ đã có thể nghe thấy trong ngôi nhà giống khách sạn kia truyền đến tiếng huyên náo,
con đường bên cạnh còn có vài người đang đứng.
Nơi này còn có chỗ náo nhiệt như vậy?
Hai người đi về phía khách sạn.
... Đến
gần, một mùi rượu nồng đậmtràn ngập trong không khí chung quanh, một người Nga thân hình cao to lớn tiếng la hét gì đó, đámngười chung quanh phát ra tiếng phì cười.
Họ còn chưa tới gần khách sạn kia thì hai người đàn ông cao lớn vạmvỡ đã xông tới, nói một tràng tiếng Nga mà họ nghe không hiểu.
Tùng Hạ dùng tiếng Anh đáp lại họ, nói mình nghe không hiểu.
Một người nhìn họ, dùng tiếng Anh lõmbõmhỏi họ là người nước nào.
Tùng Hạ nói họ là người Trung Quốc.
Người kia xoay người liền đi. Một lát sau, gã dẫn đến một người da vàng nhỏ gầy, xemra đây là phiên dịch viên.
Người kia đánh giá hai người họ từ trên xuống dưới một lượt: "Hai người từ đâu đến đây."
"Chúng tôi chạy tới đây từ Mông Cổ, chỗ đó không sống nổi nữa, định đến đây thử vận may."
"Thử vận may?" Người đó mỉa mai: "Ở chỗ khác không sống được, tới đây là có thể gặp vận may? Tôi thấy hai người còn trẻ, tốt nhất là nên đi làmthuê cho tổ chức dị nhân đi, chỉ cần có khả năng làmviệc thì ít ra không chết đói."
"Cámơn đại ca, xin hỏi ở đây đang làmgì?"
"Đây là sòng bạc, hai người không chơi nổi đâu, đi đi."
Thành Thiên Bích nói: "Cược cái gì?"
Người nọ nhìn Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích cao lớn cường tráng, thoạt nhìn có vài phần sức mạnh, có thể là dị nhân. Gã do dự một chút, nói: "Cái gì cũng cược, thức ăn, vũ khí, nguồn năng lượng, phụ nữ, nắmđấm, hai người muốn vào
đó? Có gì lấy được ra cược không?"
Hai người liếc nhau, Tùng Hạ lấy từ trong bao ra một trái lựu đạn: "Đây là đồ chúng tôi nhặt được, có đủ vào xemhay không?"
Người nọ nhíu mày, quay đầu nói tiếng Nga với người Nga kia, người Nga nhếch miệng cười cười, nói lại một câu ngắn gọn, Tùng Hạ biết vài câu tiếng Nga đơn giản, biết nó có ý "Yes".
Phiên dịch không mặn không nhạt nói: "Đi thôi, tốt xấu gì tổ tiên cũng là đồng hương, tôi dẫn hai người vào." Nói xong liền dẫn họ vào trong nhà.
Vừa đi, người nọ vừa nói: "Tôi tên Dung Cường, làmchân sai vặt ở đây, tôi thấy hai người không giống loại người không sống được mới chạy đến đây chút nào, trên người lại có vũ khí, nhìn cũng không giống loại sắp chết đói. Tôi không cần biết
hai người đến đây làmgì, nhưng đừng gây chuyện ở đây là được, không thì người ở đây giết hai người chẳng khác gì bóp chết con kiến."
"Tôi biết rồi." Tùng Hạ lơ đãng trả lời, cậu đã bị tình hình trong khách sạn hấp dẫn, căn bản lười nghe Dung Cường nói gì. Chỗ này chắc hẳn vốn là một khách sạn phồn thịnh, toàn bộ tầng một chiếmdiện tích ít nhất hơn một ngàn mét vuông, mặt
tiền vô cùng hào nhoáng. Bây giờ, trong đại sảnh bày đầy các loại "chiếu bạc" đủ loại kiểu dáng, có sòng bạc thật sự có thể nhìn thấy chiếu bạc, cũng có các đài để đánh đấmvà chọn người đẹp, có thể nói là hết sức đa dạng, cái gì cũng có khiến
người xemhoa cả mắt, nhất thời không biết rốt cuộc thì nơi này để làmgì.
Trong khách sạn có ít nhất hơn ba trămngười, đa số đều là dị nhân, các loại thuộc tính năng lượng lộn xộn bay đầy trời. So với thế giới bên ngoài, nơi này phồn vinh dọa người.
Trên người Thành Thiên Bích có dán miếng kimloại để che giấu dao động năng lượng, nơi này có không ít người da vàng, bởi vậy sự xuất hiện của họ không khiến bất cứ ai chú ý.
Dung Cường dẫn họ đến chỗ đổi chip [205]: "Trước tiên hai người đổi chip ở đây, họ thấy lựu đạn của hai người trị giá bao nhiêu thì nó trị giá bấy nhiêu, đừng có mặc cả, không thì cũng đừng chơi."
[205] Chip: Một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bạc, thường được sử dụng để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược
trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.
"Được." Tùng Hạ dứt khoát nói.
Dung Cường chỉ chỉ phía xa: "Bên kia là võ đài, là chỗ cho dị nhân chơi, chỉ cần không làmhỏng lôi đài thì có thể tùy tiện sử dụng khả năng Bên kia là chỗ mua phụ nữ, trái lựu đạn này của hai người cũng có thể sờ đùi người ta, nhưng đừng đi thì
hơn. Khu kia mới là chỗ đánh bạc, hai người có thể đi chạmvào 'vận may'."
Tùng Hạ cười nhạt: "Chúng tôi sẽ thử vận may."
Dung Cường nói xong thì đi.
Tùng Hạ cầmra hai trái lựu đạn đặt lên mặt quầy, trông quầy là một chàng trai người Nga anh tuấn, dùng khóe mắt liếc nhìn họ một cái, mặt không chút thay đổi thu về hai quả lựu đạn, cho họ mười thẻ gỗ sơn màu xanh.
Tùng Hạ thu lấy chip, nói: "Tôi cảmthấy chúng ta có thể tìmở đây một dị nhân lớp chim, họ đi khá nhiều nơi, tin tức cũng linh thông."
Thành Thiên Bích nói: "Một thành phố Mãn Châu không thể có nhiều dị nhân như vậy, ít nhất một nửa người nơi này là người từ bên ngoài tới, rất nhiều dị nhân lớp chimđều làmviệc vận chuyển tình báo, chúng ta không chỉ muốn tìmmột dị nhân
lớp chimmà còn muốn tìmmột dị nhân chuyên môn giao dịch tình báo."
"Được, vậy chúng ta đi đâu trước?"
"Đến lôi đài đấu võ."
Hai người xuyên qua đámngười, đi tới gần lôi đài đấu võ, trên đài có hai người đàn ông đang nghỉ tạmở góc lôi đài, có vẻ rất hùng hổ, như thể đang chuẩn bị chiến tranh. Vài cô gái Nga xinh đẹp mặc váy ngắn cầmnhững chiếc giỏ con thu chip
cược ở các nơi, còn có một vài bồi bàn trẻ tuổi khỏe mạnh đang đưa đồ uống.
Khi một thanh niên trẻ tuổi người Mông Cổ đi qua bên người họ, Thành Thiên Bích gọi gã lại, muốn một ly rượu Ruhm[206], bồi bàn vui vẻ cầmlấy ly rượu đưa tới trước mặt họ, Tùng Hạ nhanh chóng lấy từ trong túi ra mười chip lúc nãy, đặt
trong lòng bàn tay, ý bảo gã ta tự lấy.
[206] Ruhm: Rượu chưng cất từ cốt mía hay sản phẩmcủa cây mía (sirô mía, mật mía). Nó được chưng cất lên đến khoảng dưới 950 cồn và thường được đóng chai ở độ thấp hơn nhiều. Rhumcòn giữ lại phần lớn mùi vị tự nhiên của sản phẩm
gốc, chủ yếu dùng pha chế cocktail nhưng cũng có thể uống trực tiếp hay pha với nước cốt trái cây.
Nét mặt bồi bàn lập tức trở nên quái dị, lắc đầu.
Tùng Hạ dùng tiếng Anh nói tôi không biết tiếng Nga, cậu tự lấy tiền đi.
Bồi bàn kia cười như không cười, xua tay một cái, nâng cốc thu về, xoay người rời đi.
Tùng Hạ ngẩn người: "Có ý gì, chẳng lẽ không đủ?"
Thành Thiên Bích nói: "Xemra không đủ."
Tùng Hạ cau mày: "Hai trái lựu đạn không đổi được một ly rượu?"
"Hai người bị lừa rồi." Một giọng nói già nua đục ngầu vang lên sau lưng họ.
Hai người quay đầu lại, một ông già tóc muối tiêu ngồi xuống bên cạnh họ, trên người ông ta sực mùi rượu, quần áo bẩn thỉu.
Thành Thiên Bích đề phòng nhìn ông ta một cái: "Có ý gì?"
Ông ta nhếch miệng cười: "Hai cậu do Dung Cường dẫn vào phải không? Có người dẫn vào, đổi chip ở quầy đó, giá trị chip đổi được đến tay hai cậu chỉ còn lại không đến một phần ba, hai phần ba kia bị Dung Cường với quầy chia nhau. Người
hiểu chuyện thì cứ vào thẳng đây là được, căn bản không cần cái trình tự cần người dẫn vào này, cho nên tôi nói hai cậu bị lừa rồi. Ít chip thế mà còn muốn mua rượu."
Tùng Hạ bực bội nhét chip vào túi.
Ông già híp mắt nhìn họ: "Hai cậu đến từ đâu, thấy cả hai dinh dưỡng rất tốt, nói chuyện cũng lưu loát, còn vừa vào đã dámgọi rượu, không giống người chịu đói, có phải dị nhân không."
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "Thế ông là ai."
Ông già cười khì khì: "Tôi buôn bán nhỏ từ trong nước tới đây, giờ không về được nữa, chỉ còn lẻ loi đơn côi, nhưng lại không chết được, nhàn rỗi không có việc gì thì tới chỗ này xin chút rượu uống."
Tùng Hạ nói: "Bác ạ, chúng tôi cũng không mua nổi rượu."
Ông ta liền nói: "Bây giờ không mua nổi không sao hết, không phải hai cậu có chip à, cược đi, không phải thắng là có tiền sao."
Tùng Hạ nhìn lên đài: "Đặt cược vào họ?"
Ông già nói: "Như vậy đi, các cậu lấy một nửa tiền để đặt, tôi rất quen thuộc chỗ này, người lên võ đài này, gần như trận nào tôi cũng từng xem. Tôi đặt giúp các cậu, nếu thắng thì các cậu mua rượu cho tôi hai hớp."
Thành Thiên Bích nhướn mày: "Thua thì sao."
Ông ta cười cười: "Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, thua thì do các cậu xui xẻo, có giết tôi tôi cũng không đền nổi đâu."
Hai người căn bản không tin ông ta có thể đoán trước thắng thua, nếu không sẽ không rách rưới như thế này, rõ ràng ông ta chỉ muốn thử vận may, nếu thắng có thể uống hai hớp rượu, nếu thua ông ta cũng vô can.
Có điều, Tùng Hạ vẫn định thử đánh cược, coi như mời một người dẫn đường và phiên dịch viên miễn phí.
Dưới sự trợ giúp của ông già, họ đặt nămchip, mỹ nữ người Nga cho họ một tấmthẻ bằng nhựa.
Một lát sau, lôi đài bắt đầu đấu, trên đài là dị nhân sức mạnh, một người Nga và một người Trung Quốc, trình độ biến dị của hai người và dao động năng lượng đều chênh lệch không lớn, thực lực chắc hẳn cũng tương đương nhau. Cuộc đấu với
chênh lệch thực lực không rõ ràng như vậy khiến người ta hết sức chờ mong.
Họ đặt vào người Trung Quốc.
Hai người tuy không định dựa vào chuyện này để kiếmtiền, có điều cũng hiểu được ngay cả một ly rượu mà cũng không mua nổi thì hơi túng quá, họ vốn không phải người thamrượu, nhưng vật quý vì nó hiếm, nghĩ đến cuộc sống xa xỉ của Diêu
TiềmGiang, lại nhìn dáng vẻ vô dục vô cầu của Thành Thiên Bích, cùng là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, song lại chênh lệch quá lớn. Người của mình mà ngay cả một ly rượu cũng không được uống, Tùng Hạ cảmthấy trong lòng không
thoải mái, cho nên cậu định tốt xấu gì cũng phải kiếmđược một chút tiền, thỏa mãn yêu cầu khó được mấy khi của Thành Thiên Bích.
Sau khi đấu võ, dần dần nhìn ra người Trung Quốc kia thực lực hơi kém. Tùng Hạ liền đứng ở gần lôi đài, lặng lẽ đưa năng lượng vào trong cơ thể người Trung Quốc kia. Cậu tăng cường thị lực của mình, đi theo quỹ đạo động tác của người Trung
Quốc kia, vụng trộmcường hóa cho người này. Ví dụ như khi nắmđấmcủa người nọ sắp đấmvào đối phương, cậu lập tức cường hóa cơ thịt, cho tốc độ tung quyền nhanh hơn, mạnh hơn. Mấy lần như thế, người Trung Quốc kia như được uống
thuốc kích thích, chính gã cũng không hiểu sức mạnh đột nhiên sinh ra trong cơ thể mình đến từ đâu, còn tưởng rằng mình tiến hóa trong quá trình đánh nhau. Người Nga kia dần dần không chống đỡ lại nổi nên bị hạ gục hoàn toàn.
Trận đấu này thu được chút chú ý, đa số mọi người đều đặt ở người Nga, vì thế họ đặt 5 chip, kiếmvề 40 chip.
Ông già vui mừng hoa chân múa tay, còn tưởng rằng do công lao cả mình.
Rốt cuộc Tùng Hạ đã dùng 20 chip mua một ly rượu cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích uống một ngụmrượu, ánh mắt sáng tỏ nhìn Tùng Hạ, bên trong có nụ cười.
Tùng Hạ xán tới cười nhẹ: "Tiền này dễ kiếmthật, cậu muốn gì nữa không, tôi mua cho cậu."
Thành Thiên Bích nói: "Kiếmthêmchút tiền đi, đêmnay chúng ta phải tìmchỗ ngủ."
"Không thành vấn đề."
Ông già kia còn ngóng trông nhìn ly rượu trong tay Thành Thiên Bích, còn thiếu điều chảy nước miếng mà thôi.
Tùng Hạ nói: "Bác ạ, bác giúp chúng tôi đoán mấy trận nữa, tiền lời trận tiếp sẽ mua rượu cho bác."
"Không... không thành vấn đề."
Tùng Hạ lại làmnhư vậy ba ván, nhiều lần thắng tiền, 5 chip lúc đầu đặt đi đặt lại biến thành hơn hai ngàn, họ dần dần khiến người chung quanh chú ý. Người có thể trận nào cũng đoán trúng không phải không có, nhưng nhómTùng Hạ rõ ràng là
gương mặt mới, hơn nữa một lần lại thắng nhiều như vậy, không thể không khiến người ta liếc xéo.
Ông già cảmthấy mỹ mãn tha hồ uống rượu, căn bản không để ý tới chuyện này.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng ông ta: "Đừng uống nữa, tôi hỏi ông mấy chuyện."
"A, ngài nói đi."
"Buổi tối ở đây có chỗ ở không."
"Có, trên lầu là khách sạn có phòng, chỉ cần 50 chip một đêm, sạch sẽ, có nước ấm."
"Đi theo chúng tôi." Họ đã khiến vài người chú ý, nơi này không nên ở lại nữa, Thành Thiên Bích kéo ông ta đi đến quầy khách sạn.
Ông già đã hơi xỉn nhìn họ rồi đi ra ngoài, khi tới gần cửa lớn, gió lạnh thổi một cái, nhất thời tỉnh hơn kha khá: "Này, hai cậu muốn dẫn tôi đi đâu đấy."
"Đặt phòng cho ông, buổi tối chúng tôi ở lại đây, đêmmai có thể còn đến."
Ông già hai mắt tỏa sáng: "Được, được!"
... Ba
người đặt phòng, cầmchìa khóa lên lầu.
Ông già mở cửa phòng mình, vừa định nói ngủ ngon với họ thì Thành Thiên Bích đã đẩy ông ta vào, mình cũng vào theo.
Ông già thấy Tùng Hạ khóa cửa lại, rốt cuộc đã thấy có chuyện không đúng: "Hai cậu, hai cậu làmgì đấy."
"Hỏi ông vài câu."
Thành Thiên Bích ngồi xuống ghế: "Thuật lại toàn bộ chuyện ông biết cho chúng tôi biết."
Ông già căng thẳng xoa xoa quần: "Mời ngài nói."
"Vì sao ở đây lại có nhiều dị nhân như vậy, họ đến từ bên ngoài à?"
"Vâng, có mấy người thậmchí đến từ Moscow, còn có người đến từ Trung Quốc và Mông Cổ."
"Người tới đây chuyên môn đánh bạc?"
Ông già xoa mặt, khiến mình tỉnh rượu một chút, nói: "Mãn Châu là nơi ba nước giao nhau, vàng thau lẫn lộn, lúc trước là trung tâmhậu cần then chốt tương đối quan trọng. Từ sau khi tận thế, nơi này trở thành nơi cho dị nhân giao dịch hàng hóa và
tin tức. Họ tới đây cơ bản không phải để đánh bạc, đánh bạc chỉ là một trò hưởng thụ mà thôi."
"Vậy mục đích chính mà họ tới đây là gì? Không đơn giản chỉ là trao đổi tin tức chứ."
Ông già nói: "Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi là người thường, không tiếp xúc đến những chuyện quan trọng. Nhưng có một lời đồn lan ra rất rộng, tôi cũng không biết là thật hay giả."
"Nói xem."
"Họ nói ở Mãn Châu có một cục đá thần, chỉ cần dị nhân tới gần cục đá thần đó là có thể tăng cường sức mạnh, có thể nâng cao trình độ tiến hóa, thậmchí người thường nếu thường xuyên tiếp xúc với đá thần, qua thời gian lâu là có khả năng biến
dị."
Hai người liếc nhau, trong lòng có chút bất ngờ. "Đá thần" ông già này nói, sao nghe kiểu gì cũng giống ngọc Con Rối. Ở Mãn Châu có ngọc Con Rối?
Vì tiến trình thu thập ngọc Con Rối của họ vẫn chưa đề cập đến nước ngoài nên cho dù Tùng Chấn Trung đã nói viện khoa học dự đoán ra đa số vị trí của ngọc Con Rối, nhưng họ mới chỉ chú ý đến trong nước. Nếu nơi này thật sự có ngọc Con
Rối thì đúng là chuyến đi này không tệ, cho dù không thể thuận tiện lấy được thì cũng có thể hỏi thăm, làmcơ sở tình báo cho hành động sau này.
"Về 'cục đá thần' kia, ông còn biết những gì."
Ông già nói: "Tôi có thể biết gì chứ, căn bản không phải thứ tôi có thể tiếp xúc, tôi chỉ biết nghe nói 'cục đá thần' kia được đặt trong một doanh trại quân đội ở Mãn Châu, thường có dị nhân chạy sang bên đó, mang theo rất nhiều thứ tốt, rượu thịt
gì đó cái gì cũng có."
Tùng Hạ gật đầu, rất hài lòng về tin này. Họ vốn đến đây để hỏi thămtin tức về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ. Cậu nói: "Tôi hỏi ông một câu, ông có biết cái gì là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên
nhiên không?"
Ông ta lắc đầu: "Cái gì mà... sức mạnh thiên nhiên?"
Thành Thiên Bích nói: "Dòng người trong sòng bạc này hẳn là không nhỏ, ông có biết có ai là người chuyên buôn bán tình báo hay không, một người rất quen thuộc với tình hình bên Nga, thường xuyên lui tới giữa thủ đô và biên giới?"
"Có... có... vài người."
"Có người Trung Quốc không."
"Người Trung Quốc cũng có, là dị chủng chimcúc cu."
"Bây giờ gã đang ở sòng bạc?"
"Không biết, hômtrước còn nhìn thấy gã."
"Ông giúp chúng tôi tìmra gã, nghĩ cách hẹn gã đến một nơi không có người, hoặc tìmra nơi gã ở, chúng tôi sẽ cho ông tất cả tiền thắng được đêmnay."
Ông già nghi ngờ nhìn họ, thật cẩn thận nói: "Thứ cho tôi mạo muội, rốt cuộc hai cậu đang làmgì?"
"Ông lo nhiều như vậy làmgì, rốt cuộc thì ông có làmkhông?"
Ông già do dự thật lâu, nghĩ đến hơn hai ngàn chip kia đủ cho ông ta tha hồ uống rượu, trong lòng ngứa ngáy. Cho dù cảmthấy hai người trẻ tuổi này có chút nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn không kháng cự được cámdỗ, do dự hồi lâu rồi đồng ý.
Lúc này đã gần nămgiờ sáng, chiếu bạc cơ bản đều đã tan, họ quyết định nghỉ lại ở đây một đêm, đêmmai đi tìmgã buôn bán tình báo kia.
Sau khi hai người về phòng, đều có chút mệt mỏi.
Trong phòng tắmquả nhiên có nước ấm, Tùng Hạ vội vàng tắmrửa một cái, nằmsấp trên giường không muốn cử động, nghĩ đến chuyện hômnay nằmtrên lưng Triệu Tử Tường bay lượn, chân cậu lại bắt đầu run lên.
Thành Thiên Bích tắmxong cũng nằmxuống giường, ômcậu bọc vào trong chăn, nhéo nhéo cánh tay cậu, khẽ nói: "Sao anh ăn mà không mọc ra thịt thế."
Tùng Hạ cười nói: "Chắc là di truyền đó, ba tôi thời trẻ cũng gầy như siêu mẫu á, mẹ nói sau khi kết hôn, không đến hai nămmà ông đã béo hẳn ra."
Thành Thiên Bích hơi nhướn mày: "Tôi muốn cho anh béo lên một chút còn phải cho anh kết hôn trước?"
Tùng Hạ cười nhẹ: "Kết hôn với ai, với cậu à?"
Thành Thiên Bích hỏi ngược lại: "Không thì anh còn muốn với ai?"
Tùng Hạ cười ha ha, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Thành Thiên Bích cọ cọ vào hai má cậu: "Ngủ đi."
Tùng Hạ ômlại hông hắn, hai người ômnhau chìmvào giấc ngủ.
... Vừ
a mơ mơ màng màng ngủ không được bao lâu thì Tùng Hạ liền cảmgiác người bên cạnh ngồi dậy, Thành Thiên Bích vừa động, cậu cũng tự nhiên tỉnh lại. Cậu vừa định lên tiếng thì Thành Thiên Bích đột nhiên bịt kín miệng cậu lại: "Suỵt, có
người ở bên ngoài."
Tùng Hạ vội vàng cường hóa thính lực, quả nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, có người khẽ khàng nói tiếng Mông Cổ mà họ nghe không hiểu, một vài dao động năng lượng không tính là quá mạnh tiến tới từ sau cánh cửa.
Hai người lặng lẽ xuống giường, chỉ thấy cửa phòng lại bị chìa khóa nhẹ nhàng xoay mở, bản lề phát ra tiếng cách nhẹ nhàng, một thanh đao dài đưa vào từ khe cửa, sau đó là một cánh tay.
Chẳng lẽ có người muốn đánh cướp? Tùng Hạ cười lạnh trong lòng, những người này đúng là biết chọn người.
Thành Thiên Bích rút ra mã tấu tùy thân và súng lục, đá mạnh một cái vào ván cửa, chủ nhân của cánh tay kia hét thảmmột tiếng. Sau đó, Thành Thiên Bích không chút do dự nã một băng đạn vào ván cửa.
Tiếng súng nổ quanh quẩn tại hành lang vắng vẻ, vô cùng chói tai trong đêmđen, giống như khúc ca gọi hồn đến từ Địa Ngục.
Tiếng kêu thảmthiết không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có tiếng mắng chửi phẫn nộ hỗn loạn.
Thành Thiên Bích mở cửa liền xông ra ngoài, một dị nhân sức mạnh vung nắmđấmto hơn trái bóng chuyền vào hắn. Thành Thiên Bích nổi gió dưới chân, tránh được cú đấmmột cách xinh đẹp như đạp lên bánh xe, mã tấu trong tay linh hoạt lướt
lên trên, khoét một lỗ hổng vào cằmdị nhân sức mạnh kia.
Người nọ nổi giận gầmlên một tiếng, cơ thịt trên người lại bừng bừng phấn chấn, nứt vỡ quần áo trên người gã, hai viên đạn cũng bị lòi ra từ bắp thịt cứng rắn của gã.
Xemra dị nhân sức mạnh này coi như có chút thực lực.
Chỉ có điều, bằng dị nhân này còn lâu mới là đối thủ của Thành Thiên Bích, thậmchí hắn còn không sử dụng khả năng thật sự của mình, chỉ dùng gió trợ giúp tốc độ di chuyển, dựa vào một thanh mã tấu mà khiến ba dị nhân ngã gục xuống đất.
Những người thường khác dù cầmvũ khí gì thì đều không gây được chút thương tổn nào với hắn.
Rất nhanh, đámngười này đều bị hạ gục.
Hành lang đột nhiên sáng bừng, một người da trắng mặc tây trang màu đen dẫn theo hơn mười người tới đây, phía sau gã ai nấy đều mang súng đã lên nòng.
Người da trắng kia dùng tiếng Anh hô to một tiếng dừng tay, một người đàn ông vạmvỡ phía sau gã cầmsúng máy nhắmngay vào họ.
Tuy không sợ súng máy, nhưng Thành Thiên Bích lại trong khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự bị súng máy bắn phá thì khả năng thứ nhất là sẽ làmbị thương đến Tùng Hạ, khả năng thứ hai là thân phận của hắn nhất định sẽ bại lộ, vì thế hắn
dừng tay, lạnh lùng nhìn người kia.
Người da trắng kia nhìn lướt qua hiện trường, dùng tiếng Trung mang theo khẩu âmnói: "Hai vị nói tiếng Trung phải không?"
Thành Thiên Bích khẽ gật đầu: "Các người là người khách sạn này? Đámngười này muốn cướp tiền, chúng dùng chìa khóa mở cửa phòng chúng tôi. Đây chính là cách làmăn của khách sạn mấy người ư? Có người thắng tiền là cướp bóc diệt
khẩu?"
"Hiểu lầmrồi, chúng tôi tuyệt đối không làmăn như vậy, chuyện vì sao họ lại có chìa khóa chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ, bây giờ mong ngài hãy buông vũ khí, chúng tôi đổi cho hai vị một gian phòng khác."
Tùng Hạ nói: "Sao chúng tôi còn có thể ở lại nơi này."
Người da trắng kia cười cười: "Nơi này không có chỗ tốt hơn có thể xứng với thân phận của hai vị, Thành tiên sinh, Tùng tiên sinh."
Thủy Thiên Thừa: Sức tưởng tượng của mọi người thật quá tuyệt vời, quả nhiên trí óc của một người là không đủ dùng, tôi sẽ nghĩ lại thật kĩ rồi sẽ quyết định dị nhân thuộc tính Thổ dẫn xuất và Hỏa dẫn xuất rốt cuộc nên có khả năng gì. Mặt khác,
dị nhân thuộc tính vốn có và dị nhân thuộc tính dẫn xuất đặt ở khả năng cũng không phân cao thấp. Dù sao thì đều là sức mạnh thiên nhiên, khó mà nói sức mạnh nào mạnh hơn được. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 167
CHƯƠNG 167
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Thành Thiên Bích không thích nói chuyện, ThẩmTrường Trạch có tính bámcha, Diêu TiềmGiang rất giỏi hưởng thụ, Lý Đạo Ái chỉ nói một nửa, Chu Phụng Lamtính tình nóng nảy, Ngô Du dã tâmbừng bừng.
. . . Tùng
Hạ giật mình, những người này nhận ra họ? Sao tin tức lại nhanh được như vậy?
Ánh mắt Thành Thiên Bích lóe lên vẻ lạnh lùng, nắmchặt con dao trong tay.
Người da trắng kia liên tục xua tay: "Hai vị xin đừng căng thẳng, chúng tôi không có ác ý." Người da trắng kia vừa nói vừa lui về sau một bước, có vẻ rõ ràng là gã tương đối căng thẳng. Trước mắt gã là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên
Gió không cần cử động đã có thể xé toạc đối phương thành mảnh nhỏ, là ai thì cũng sẽ có điều phòng bị.
Thành Thiên Bích nói: "Ông già kia là một nhómvới mấy người ư?"
Người da trắng ngượng ngùng nói: "Lúc đầu chúng tôi không xác định được là hai vị, cho nên phái ông ta đi thử, tuyệt đối không có ác ý."
"Ông ta đâu?"
"Đã đi rồi. Hai vị muốn biết tin gì chúng tôi đều có thể cung cấp, camđoan đây là nơi toàn diện nhất ở Mãn Châu."
"Đámngười này cũng do mấy người phái tới?" Thành Thiên Bích chỉ vào đámcướp nửa đêmdưới đất.
"Không không không, họ thấy hai vị thắng tiền sòng bạc nên nảy lòng tham, không liên quan đến chúng tôi, không thể xử lý họ đúng lúc, tôi cảmthấy rất có lỗi."
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trong lòng đều hiểu chuyện này là sao, người này nhất định đã lợi dụng đámcướp này để thử khả năng của họ, bằng không sao chúng lại có chìa khóa được, hơn nữa sao có thể một lúc có bảy, támngười cùng lên lầu
mà không bị phát hiện? Có điều, họ cũng lười vạch trần.
Thành Thiên Bích hỏi: "Rốt cuộc mấy người là ai?"
Người da trắng kia cười nói: "Mời hai vị đi theo chúng tôi, cùng nhau ăn sáng, trò chuyện tán gẫu."
Tùng Hạ đeo ba lô lên lưng đi tới bên cạnh Thành Thiên Bích: "Đi xemsao?"
"Ừ."
Hai người cũng không sợ, bằng thực lực của Thành Thiên Bích, hơn nữa có Tùng Hạ phụ trợ, muốn gây khó dễ cho họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Họ đi xuống lầu cùng người da trắng kia, đi tới phòng ăn tầng hai, trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng, vài người cả namcả nữ đang ngồi ở bàn vuông, hình như đang chờ họ.
Sau khi hai người bước vào phòng ăn, những người đó quay đầu nhìn họ. Một người Nga cao lớn ngồi ở ghế chủ đứng lên, cười sang sảng với họ, dùng tiếng Anh chào hỏi họ.
Ánh mắt Thành Thiên Bích đảo qua mỗi người ở đây, dưới ánh nhìn chămchú của hắn, những người kia vô thức đứng lên, chờ họ ngồi xuống.
Tùng Hạ nói: "Các vị có thể tự giới thiệu trước không?"
Người da trắng dẫn họ đi vào nói: "Tùng tiên sinh, chúng tôi là tổ chức dị nhân lớn nhất ở Mãn Châu, ngài có thể dùng tiếng Trung gọi chúng tôi là 'ÁmẢnh [207]', trong tổ chức của chúng tôi vừa có người Nga, cũng có người Mông Cổ, hơn nữa
có không ít người Trung Quốc, nhân số đã vượt quá 200 người. Vị này là thủ lĩnh của chúng tôi, Ivan Lowen Lewinsky, là dị chủng gấu nâu [208]."
[207] ÁmẢnh: Bóng tối.
[208] Gấu nâu: Một loài động vật có kích thước lớn nhứ nhì trong bộ ăn thịt, sau gấu trắng Bắc Cực và trước hổ, ăn đêmlà chủ yếu, tích mỡ vào mùa hè để tiêu thụ cho mùa đông, là loài động vật ăn tạp.
Dị chủng gấu nâu kia lớn tiếng nói: "Gọi tôi là Ivan là được, nào nào nào, ngồi đi, tối qua tôi đã cho đông lạnh nămcân kemsữa, giờ ăn được rồi."
Tùng Hạ nhìn bữa sáng trên bàn, nhất thời không nói gì: Một giỏ bánh mì lớn và mứt quả, hai cái đùi heo còn to hơn cái thùng, còn có kemvà Vodka, ai muốn sáng sớmăn mấy thứ này chứ.
Người da trắng kia nói: "Hai vị có thể gọi tôi là Oleg, tôi là... hừm, PR của ÁmẢnh."
Hai người ngồi xuống một phía bàn ăn, người của ÁmẢnh đều dùng đủ loại ánh mắt khác nhau đánh giá họ, có hiếu kỳ, có hoài nghi, có suy đoán.
Oleg nói: "Ăn trước một chút đi, chúng ta có thể vừa ăn vừa trò chuyện."
Tùng Hạ nói: "Có thể rót cho chúng tôi hai cốc nước ấmkhông, buổi sáng mọi người đã... uống rượu à?"
"Được, không thành vấn đề." Oleg nói vài câu tiếng Nga cho một nhân viên tạp vụ đứng bên. Chỉ chốc lát sau, nhân viên tạp vụ bưng lên cho họ hai cốc nước ấmvà sữa nóng.
Hai người cũng không khách khí ăn sáng.
Oleg cười híp mắt: "Không biết có hợp khẩu vị của hai vị hay không?"
Tùng Hạ cười nhạt: "Cũng được." Cậu lau miệng: "Mọi người... làmthế nào nhận ra chúng tôi? Nơi này cách Bắc Kinh cũng không gần, các vị có chuyên gia thu thập tình báo à?"
"Đương nhiên, vì đây là nơi giao nhau của ba nước nên sau khi tận thế, nó trở thành một trong những trạmtrao đổi thông tin rầmrộ nhất đại lục Âu – Á. Thứ chúng tôi quan tâmnhất chính là tình hình đã phát sinh ở Trung Quốc. Không, phải nói
rằng, toàn thế giới đều quan tâmđến tình huống nước bạn, dù sao trung tâmvà tâmđịa chấn của trận động đất là trong nước các bạn, ngọc Con Rối cũng được khai quật từ đó. Trung Quốc là quốc gia chịu tai nạn tiến hóa nghiêmtrọng nhất thế
giới, nhưng nói từ phương diện khác thì cũng là quốc gia được lợi lớn nhất."
"Được lợi? Chuyện này có thể gọi là được lợi?" Tùng Hạ cau mày, đã qua hơn một năm, gần chín trămtriệu đồng bào đã biến mất khỏi thế giới này, chín trămtriệu! Đây là thảmkịch xưa nay chưa từng có, cậu không thể nhận hai chữ "được lợi"
này được.
Oleg xin lỗi: "Tôi vô tình mạo phạm, đây không chỉ là thảmhọa của Trung Quốc, mà còn là thảmhọa của toàn thế giới, chúng tôi cũng đau lòng cho đồng bào tử nạn. 'Được lợi' theo như lời tôi nói chỉ là hy vọng phát triển mà ngọc Con Rối mang
đến cho chúng ta mà thôi."
"Nếu các vị chú ý đến tình hình Bắc Kinh đến thế thì kết cục của tiến hóa chính là hủy diệt, chuyện này các vị không biết sao? Thứ ngọc Con Rối mang cho chúng ta là khoái cảmtiến hóa ngắn ngủi, nhưng cũng đang kéo loài người xuống vực
thẳm."
"Chúng tôi đương nhiên biết, thậmchí phương pháp tu luyện để tránh khỏi chuyện nổ tan xác mà chết của các vị cũng đã thông qua nhân viên tình báo mà lan truyền toàn thế giới. Thí nghiệmtương quan chúng tôi cũng đã làm, chẳng qua cơ hội
chúng tôi tiếp xúc với ngọc Con Rối là rất ít, trước mắt thứ năng lượng Cambri mang đến cho chúng tôi chỉ mới là tăng cường sức mạnh, không giống các vị có rất nhiều ngọc Con Rối nên tiến trình tiến hóa quá nhanh, khoảng cách hủy diệt cũng tới
gần. Đa số chúng tôi cách sự tràn ngập cái gọi là 'hạt nhân năng lượng' còn tương đối xa xôi, cho nên chúng tôi có thể đưa nhiều tinh lực vào chuyện khai phá sử dụng năng lượng Cambri sao cho có lợi."
"Ý của anh là, các anh đã nghiên cứu ra phương pháp lợi dụng năng lượng Cambri?"
"Chúng tôi đang nghiên cứu. Dị nhân tiến hóa não bộ ở Moscow không đến 1/3 của Bắc Kinh, chênh lệch thực lực tương đối rõ ràng. Có điều, do vị trí địa lý nước Nga nên trời sinh chúng tôi đã chămchút nhiều vào giao thông và sưởi ấm. Chuyện
này tạo nên sau khi tận thế, dị nhân tiến hóa não bộ Moscow dùng phần lớn thời gian để khai phá năng nguyên kiểu mới, bây giờ đã có chút thành tựu. Năng lượng Cambri giống như phong năng, nhiệt năng, thái dương năng, chỉ cần tìmđược
phương pháp thích hợp là có thể sử dụng. Tôi biết bên phía Bắc Kinh đã có thể chuyển hóa năng lượng Cambri thành năng nguyên dạng lỏng, đây kỳ thật cũng là một loại năng nguyên kiểu mới, chẳng qua loại năng nguyên này còn quý giá hơn
xăng, cho nên không thể làmnăng nguyên thay thế, mà các nhà khoa học của Moscow thì nghiên cứu ra phương pháp có thể chuyển hóa năng lượng Cambri trong không khí thành năng nguyên, nhưng hiện tại phí tổn quá cao, không thể sử dụng.
Nếu chúng tôi có thể nghiên cứu cùng Bắc Kinh, con người nhất định có thể sớmđột phá cửa ải khó khăn này hơn một chút, dùng loại năng nguyên này để giải quyết hết vấn đề dựng xây và phát triển xã hội."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Anh không phải chỉ là PR, rốt cuộc anh là ai?"
Oleg cười: "Tôi đúng là PR, tôi là người phát ngôn thay mặt cho tổ chức dị nhân của chính phủ Moscow."
Thành Thiên Bích nói: "Vì sao lại là anh?"
Oleg nhún vai: "Tôi biết ngôn ngữ Trung – Mông, hơn nữa là dị chủng chimSiberia, là người duy nhất có thể bay qua toàn bộ nước Nga trong vòng 3 ngày, không sợ cái giá lạnh của Siberia. Sau khi tận thế, là tôi lập lại hệ thống thông tin hai đầu
nước Nga đã gián đoạn đến nửa năm. Đơn giản mà nói, tôi là người phát ngôn thích hợp nhất."
Tùng Hạ không khỏi cẩn thận đánh giá lại Oleg, trong lòng biết gã không thể chỉ là người phát ngôn, người này có khả năng đặc biệt như thế, chỉ sợ trước mắt hệ thống tình báo nước Nga đều do một tay hắn xử lý. Dù sao thì sau tận thế, những
quốc gia có diện tích quá lớn lại có phần lớn khu vực hoang tàn như Nga, muốn khôi phục hệ thống thông tin, lại muốn tiết kiệmnăng nguyên thì chỉ có thể dựa vào sức người. Như vậy, dị chủng có thể bay đến khắp nơi lại không sợ giá lạnh như
Oleg sẽ trở thành nhân vật khá quan trọng. Tùng Hạ hỏi: "Như vậy, lần này anh tới Mãn Châu có mục đích gì? Không phải anh có khả năng tiên tri nên chờ sẵn chúng tôi ở đây chứ."
Oleg lắc đầu: "Bây giờ đâu còn thông tin nhanh nhạy như vậy, tôi ở đây chỉ do trùng hợp, nhưng nếu đã nhìn thấy người, tôi nhất định phải truyền đạt ý nguyện của chính phủ Moscow cho hai vị."
"Giữa chính phủ Moscow và chính phủ Bắc Kinh vẫn có liên lạc, vì sao anh phải nói với chúng tôi?"
"Liên lạc giữa hai chính phủ là phương diện quốc gia, muốn đề cập về phương diện trao đổi thành quả nghiên cứu khoa học thì trình tự vẫn hết sức rườmrà. Bây giờ bên phía Bắc Kinh vẫn không có bất cứ tin tức gì. Tôi nghĩ rằng do trong nước
hai vị phát sinh quá nhiều chuyện ly kỳ nên căn bản các vị đã thiếu tinh lực để lo chuyện nước ngoài. Nhưng tôi cho rằng khai phá năng nguyên kiểu mới là chuyện rất quan trọng. Hy vọng sau khi trở về Bắc Kinh, hai vị có thể truyền đạt lại ý nguyện
của Sở nghiên cứu Moscow cho nhà khoa học của các vị, tôi tin họ sẽ cảmthấy hứng thú."
"Chuyện này không thành vấn đề, nhưng tôi không thể camđoan bất cứ kết quả nào."
Oleg cười: "Đương nhiên."
"Các anh đến tìmchúng tôi không chỉ vì chuyện này phải không. Chuyện chúng tôi hỏi thămông già kia chắc các anh đều biết rồi chứ."
Oleg và Ivan nhìn nhau, Ivan uống một ngụmrượu: "Chuyện hai vị muốn biết ngọc Con Rối và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, đúng không?"
"Không sai."
Oleg nói: "Hay là để tôi giải thích đi. Ngọc Con Rối, tôi cũng không cần giấu diếm, ở Mãn Châu có một mảnh, trong tay chính phủ Mông Cổ, cảnh nội nước Nga có ít nhất bốn mảnh, một mảnh trong đó ở khu vực từ Siberia tới gần Bắc Băng
Dương, đó là nơi có khí hậu ác liệt nhất thế giới. Hai vị cũng biết, từ sau khi tận thế, nhiệt độ hai cực đều giảmxuống, bây giờ nhiệt độ nơi đó trong khoảng âm60°, ngay cả tôi cũng không dámtùy tiện bay qua. Nhưng nếu ở trên quốc thổ chúng
tôi, sớmmuộn gì chúng tôi cũng sẽ đi thu hồi. Mảnh ngọc ở Mãn Châu, tôi hy vọng các vị tạmthời đừng có ý với nó, chính phủ Mông Cổ không phải đối thủ của các vị. Trên đại hội Liên Hiệp Quốc, chúng tôi đã đạt thành thống nhất: Một khi các
vị thu thập đầy đủ ngọc Con Rối trong cảnh nội Trung Quốc, đồng thời tìmđược phương pháp phong ấn nó, chúng tôi sẽ đưa những miếng ngọc của mình đến Trung Quốc. Nhưng hiển nhiên lúc này còn cách mục tiêu ấy một khoảng, bây giờ
chúng tôi cần ngọc Con Rối giúp đỡ để có thể sống sót trong môi trường tàn khốc này."
Thật ra hai người họ không định đoạt lấy miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu, tuy cũng từng nghĩ đến, nhưng Trang Nghiêu đã nhắc họ đừng tự tiện làmgì. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến nước ngoài, không được sự cho phép của Bắc
Kinh, họ không thể tùy tiện hành động, ngộ nhỡ gây thêmchuyện thì phiền, cho nên chỉ muốn thu thập một vài tin tức.
Oleg nói rất thành khẩn, hơn nữa rất có lý, ít nhất trên đại hội Liên Hiệp Quốc, tất cả đại biểu của các nước chính đều đã đạt thành nhận thức chung, về phần đến lúc đó họ có chấp hành hay không thì ít nhất cũng là chuyện ba, nămnămsau, không
tới phiên họ nghi ngờ lúc này. Bởi vậy, Tùng Hạ rất nhanh trả lời: "Chúng tôi không định lấy miếng ngọc Con Rối kia, chúng tôi hành động có kế hoạch, sẽ không xằng bậy."
Oleg cười nói: "Vậy là tốt rồi. Như vậy, bây giờ nói chuyện các vị cảmthấy hứng thú với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc nhé." Nói xong, gã nhìn Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nói: "Quốc gia của anh chỉ có duy nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên này thôi sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa hai tháng gần đây mới xuất hiện. Trước kia, toàn thế giới đều chú ý đến mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Trung Quốc, có một dạo các vị được thần thánh hóa, đồn rằng các vị có thể tự do khống chế một loại sức
mạnh thiên nhiên, có được sức chiến đấu cá nhân tối cao. Tương lai nếu cứ tiến hóa không gián đoạn, các vị còn có tiềmnăng hủy thiên diệt địa. Các vị xông lên đầu chiến tuyến thu thập ngọc Con Rối, đối mặt với hoàn cảnh hung hiểmnhất, các
sinh vật biến dị mạnh nhất. Trong thời đại này, các vị là anh hùng và thần thánh của con người."
Thành Thiên Bích cau mày, hình như không quen với lối diễn thuyết khoa trương của Oleg, Tùng Hạ cũng cảmgiác hơi mất tự nhiên, dù sao cậu cũng suốt ngày giao tiếp với "anh hùng", "thần thánh", biết thật ra thì họ chẳng khác người thường là
mấy, cũng có hỉ nộ ái ố, còn có rất nhiều tật xấu: Thành Thiên Bích không thích nói chuyện, ThẩmTrường Trạch có tính bámcha, Diêu TiềmGiang rất giỏi hưởng thụ, Lý Đạo Ái chỉ nói một nửa, Chu Phụng Lamtính tình nóng nảy, Ngô Du dã tâm
bừng bừng. Những người này nếu không phải dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì họ có gì quá khác biệt với những người khác, sao trong mắt những người khác họ lại bị thần thánh hóa chứ. Vừa nghĩ đến chuyện thậmchí mình còn... ngủ với
một người trong đó... loại cảmgiác này... thật là rất kì lạ.
Chính vì Thành Thiên Bích và Tùng Hạ là người trong cuộc nên mới không biết trong mắt người khác, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã lên tới tầmcao nào, chuyện này không chỉ liên quan với thực lực của họ mà còn liên quan đến sự truyền
tin và hình tượng của viện khoa học. Từ sau khi tận thế, con người gặp phải sự sợ hãi và tuyệt vọng khó có thể tưởng tượng, không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hy vọng, dưới sự tra tấn của đói khát và đau khổ, rất nhiều người thậmchí
không đợi đến lúc chết bệnh, chết đói mà trước hết đã không chịu nổi kết thúc của mình. Vì liên tục không ngừng cho nhân dân hy vọng nên viện khoa học đã loan tin về sự tích dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thu về ngọc Con Rối, hứa hẹn
cho mọi người một sự mong đợi về tương lai có thể dựng xây cuộc sống tốt đẹp, mà dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chính là người mở đường dẫn dắt họ đi về hướng tương lai ấy. Trong thời đại tận thế khi tín ngưỡng đã sụp đổ, để tạo nên
tín ngưỡng mới, sức mạnh và chiến công của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã được viện khoa học thổi phồng rồi tuyên truyền, thậmchí thông qua buôn bán tình báo mà truyền ra nước ngoài.
Sáu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên của Trung Quốc được tán tụng cực độ. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Kimxuất hiện ở nước Mĩ támtháng trước – tại đất nước có sắc thái văn hóa đậmmàu chủ nghĩa anh hùng cá nhân như Mĩ –
lại càng là nhân vật như thần thánh. Nay, nước Nga cũng tiến hóa ra một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, không cần biết dị nhân Mộc mới tiến hóa được hai tháng kia rốt cuộc có lợi hại hay không thì chính phủ Moscow đều sẽ đắp nặn người
đó thành một vị thần, mang đến hi vọng cho những người đang giãy dụa để sinh tồn.
Oleg đã nhận ra nét mặt kì quái của họ, cười nói: "Tôi có thể hiểu tâmtrạng của hai vị, các vị luôn được tiếp xúc với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tất nhiên không biết trong mắt người khác họ như thế nào. Chúng tôi vẫn khát vọng có thể
xuất hiện một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nay rốt cuộc thì nữ thần của chúng tôi cũng đã xuất hiện."
"Nữ thần? Là phụ nữ ư?"
"Đúng vậy." Khi nhắc tới "nữ thần", nét mặt Oleg lập tức thay đổi, gã móc từ trong lòng ra một cái đồng hồ bỏ túi, mở nắp ra, bên trong dán ảnh một người phụ nữ: "Đây chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của chúng tôi: Nữ thần
Jacqueline."
Hai người nhìn về phía ảnh chụp, người phụ nữ trong ảnh có vẻ không quá hai mươi, mái tóc màu vàng bồng bềnh, đôi mắt xanh thẳmnhư đại dương, làn da trắng nõn, ngũ quan kinh diễmtuyệt luân, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Tùng Hạ nhìn ngẩn cả ra.
Ivan đắc ý: "Nữ thần Jacqueline không chỉ có khả năng mạnh mẽ mà còn có mỹ mạo không ai sánh bằng."
Tùng Hạ gật đầu, tán thưởng: "Cô ấy đẹp quá."
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu, không mặn không nhạt nói: "Vị nữ thần này bây giờ đang ở Moscow?"
Oleg mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên."
Tùng Hạ vẫn quan sát Oleg, hy vọng có thể nhìn ra một chút sơ hở từ nét mặt của gã, không ngờ thần sắc của gã vẫn tự nhiên như thế. Căn cứ theo tài liệu họ tìmđược từ trong khu rừng của Thông Ma thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên
Mộc kia hẳn là đã xuất phát đến Thanh Hải, hoặc là đã ở Thanh Hải. Có điều, cậu không có cách nào khác để chứng thực chuyện này, Oleg sẽ không thừa nhận chính phủ Moscow phái người vượt biên phi pháp, cậu cũng sẽ không cho Oleg biết
họ đã chiếmđược di vật của hai người kia.
Tùng Hạ hỏi: "Khả năng của cô ấy như thế nào? Chuyện này có tiện tiết lộ không?"
Oleg cười nói: "Tôi cảmthấy khá hứng thú về mục đích hai vị đến Mãn Châu, các vị thông qua buôn bán tình báo biết đến nữ thần Jacqueline nên cố ý đến xem, hay hai vị đến đây vì ngọc Con Rối?"
"Cả hai, nếu có thể thì chúng tôi thật sự muốn nhìn tận mắt vị nữ thần này."
Oleg cười thần bí: "Nữ thần cũng rất hy vọng được gặp các vị."
Thành Thiên Bích nhướng mày: "Ồ, vì sao?"
"Nữ thần nói, các vị là dị nhân cùng thuộc tính, năng lượng có cùng thuộc tính có thể bổ sung cho nhau."
"Vì sao cô ta biết chuyện này?"
Oleg nói: "Có lẽ vì nữ thần là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên? Khả năng nổi bật nhất bây giờ của nữ thần là hồi xuân."
"Hồi xuân?"
"Phải, đơn giản mà nói thì chính là khả năng chữa trị, nữ thần có thể chữa trị được vết thương của động thực vật."
Tùng Hạ cả kinh, đây không phải chẳng khác mấy khả năng của mình sao, chẳng lẽ cô ấy cũng có điều sâu xa với ngọc cổ? Không đúng, đây có thể là khả năng tự nhiên của thuộc tính Mộc, không biết cô ấy có thể tùy tiện vận dụng năng lượng
như mình hay không.
"Có điều, khả năng chữa trị của nữ thần có giới hạn nhất định, vẫn có chênh lệnh rất lớn với Tùng tiên sinh."
"Ví dụ?"
"Trình độ chữa trị tạmthời không nói, dù sao thì nữ thần cũng chỉ vừa mới tiến hóa, nữ thần Jacqueline có thể chữa khỏi hoàn toàn cho người thường không gặp trở ngại, nhưng đối với động thực vật biến dị, nữ thần chỉ có thể chữa trị cho dị nhân
mang năng lượng Mộc và năng lượng Hỏa. Do dùng năng lượng Mộc để chữa trị thương tích nên nữ thần chỉ có thể chữa trị cho dị nhân có cùng thuộc tính năng lượng và năng lượng liên quan, hễ là năng lượng tương khắc với Mộc như năng lượng
Thổ, nhận sự chữa trị của nữ thần sẽ phản tác dụng. Mà nếu là năng lượng Kim, Kimkhắc Mộc, khi nữ thần chữa trị sẽ đồng thời vì nó mà bị thương. Các năng lượng khác thì không hề phản ứng."
Tùng Hạ gật đầu: "Về chuyện bất đồng năng lượng, quả thật có rất nhiều ví dụ có thể chứng minh."
"Chúng tôi chờ mong trong quá trình chậmrãi tiến hóa, nữ thần có thể đột phá điểmnày, Tùng tiên sinh, ngài cảmthấy có thể không?"
Tùng Hạ suy nghĩ: "Tôi cảmthấy khả năng này không lớn. Chắc anh cũng biết năng lượng tôi sử dụng khi chữa trị là năng lượng Cambri vô thuộc tính. Nămloại thuộc tính năng lượng tồn tại khá cân bằng trong cơ thể người thường, cho dù một loại
năng lượng nhiều hơn thì cũng không chênh lệch quá lớn, nhưng dị nhân lại có một loại thuộc tính năng lượng vượt xa hơn bốn loại kia. Khi một dị nhân bị một loại năng lượng chiếmthế chủ đạo hoàn toàn thì khi đưa vào trong cơ thể người đó năng
lượng có thuộc tính tương khắc, với người đó mà nói thì chính là thuốc độc, bởi vì năng lượng trong cơ thể người đó sẽ kháng cự lại năng lượng tương khắc, mà tất cả hậu quả khi hai loại năng lượng đấu tranh mang đến đều do dị nhân đó gánh chịu,
người thường không có chướng ngại này. Tôi cho rằng đây là mâu thuẫn không phải tiến hóa có thể giải quyết."
Tùng Hạ từng thử dùng nguyên lý tương sinh của Ngũ Hành để cường hóa đồng đội, rất dễ thành công. Cậu cũng thử dùng nguyên lý tương khắc của Ngũ Hành để đối phó với kẻ địch, nhưng chỉ cần kẻ địch cố ý kháng cự dòng xâmnhập của
năng lượng nào đó thì cậu gần như không thể vào được, cho dù cậu ngụy trang thành năng lượng Cambri để tiến vào cơ thể kẻ địch thì một khi nó hóa về thành năng lượng có thuộc tính tương khắc thì năng lượng trong cơ thể sẽ lập tức cắn trả, kết
quả khiến cậu suýt nữa hộc máu. Cho nên, cậu rất hiểu tình cảnh của Jacqueline, nếu muốn dùng năng lượng xâmnhập vào cơ thể người có thuộc tính tương khắc thì bản thân cũng phải trả giá đắt.
Oleg gật đầu: "Chúng tôi cũng cho rằng như vậy, có điều rất may mắn, nữ thần Jacqueline không chỉ có khả năng như thế, cô ấy còn có thể điều khiển thảo mộc để chiến đấu, có điều tạmthời còn yếu nhược, chưa thể khống chế thực vật có ý thức
mạnh."
Tùng Hạ nói: "Nếu cứ tiếp tục tiến hóa, khả năng này sẽ rất đáng sợ."
Oleg mỉmcười: "Có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nào mà không đáng sợ chứ." Gã nhìn về phía Thành Thiên Bích: "Thế nào, Thành tiên sinh, ngài có muốn gặp mặt nữ thần Jacqueline không?"
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: "Có, anh muốn gặp lúc nào, sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt như thế nào?"
"Chúng tôi thiên về ý kiến để hai người gặp nhau tại Trung Quốc, như vậy chúng tôi cũng có thể thuận tiện thamquan công tác trùng kiến Bắc Kinh một chút."
"Đây không phải chuyện chúng tôi có thể quyết định."
"Đương nhiên, chúng tôi gửi thư cho viện khoa học Bắc Kinh trước, chỉ cần hai vị đồng ý với ý kiến này, tôi tin dị nhân tiến hóa não bộ của các vị cũng sẽ bằng lòng gặp mặt nữ thần."
Tùng Hạ nói: "Tôi rất muốn biết vì sao vị nữ thần này cho rằng hai dị nhân cùng thuộc tính ở gần có thể phát sinh biến hóa tích cực nào đó?"
Oleg buông tay cười: "Không phải tôi không muốn nói cho ngài mà là tôi thật sự không biết."
Tùng Hạ dụng tâmnhìn gã một cái, vẫn không nhận ra được gã có đang nói thật hay không, nếu Trang Nghiêu ở đây thì tốt, nhất định có thể hỏi ra nhiều điều hơn.
Oleg nói: "Có phải nghi vấn của hai vị đều đã được giải đáp? Bây giờ tôi có thể hỏi một vài câu hay không?"
Tùng Hạ nói: "Anh nói đi."
Oleg nhìn hai người: "Nghe nói cảnh nội Thanh Hải còn rải rác nhiều miếng ngọc Con Rối, là nơi tập trung nhiều ngọc Con Rối nhất thế giới ngoại trừ viện khoa học quốc gia Bắc Kinh, không biết đối với nơi này, viện khoa học có tính toán gì
không?" Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 168
CHƯƠNG 168
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Đường Nhạn Khâu vội phi thân lên, lập tức ômlấy Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ nhân cơ hội ômlại cổ hắn, cười ha ha: "Cậu xem, cậu cũng không nỡ để tôi ngã chết mà."
. . . Tùng
Hạ cẩn thận nói: "Chúng tôi sớmmuộn gì cũng sẽ đi Thanh Hải, chỉ là hiểu biết của chúng tôi về nơi đó còn quá ít, bây giờ chuẩn bị cũng không đầy đủ."
Oleg tỏ vẻ kinh ngạc, có vẻ không giống giả bộ: "Không phải các vị có nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng đồng hành sao, như vậy không nơi đâu có thể làmkhó các vị chứ."
Tùng Hạ nói: "Mọi người nghĩ về Thanh Hải quá đơn giản. Tình hình bây giờ của Thanh Hải như đang bị nhốt trong kết giới. Đã hơn một nămtrôi qua mà chỉ nghe thấy có người đến đó rồi bặt vô âmtín, chứ chưa từng nghe thấy chuyện có người
thoát khỏi Thanh Hải. Dưới tình hình này, sao chúng tôi dámtùy tiện tiến vào trong đó? Trước khi có được tình báo chính xác, nếu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vào được mà không ra được, chẳng phải tổn thất nghiêmtrọng hay sao."
Trong lời nói của Tùng Hạ chứa hàmý, cậu cẩn thận quan sát nét mặt của Oleg, rốt cuộc đã phát hiện ánh mắt Oleg lóe lên một biểu cảmlạ. Cậu không biết có phải chính phủ Moscow có thật sự to gan để Jacqueline tiến vào Thanh Hải hay
không, nhưng nếu vẫn chưa chính thức tiến vào thì hy vọng lời này của cậu có thể tạo được một chút tác dụng khiến đối phương kinh sợ.
Cậu vô cùng không muốn Jacqueline tiến vào Thanh Hải. Jacqueline là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên quý giá, có ý nghĩa quan trọng với tương lai loài người. Nếu cô ấy chết ở Thanh Hải, cậu sẽ vĩnh viễn không biết cô ấy và Thành
Thiên Bích có thể hợp tác khiến người ta chờ mong thế nào. Huống hồ, thân là người Trung Quốc, cậu cũng không muốn người nước ngoài ngấp nghé thứ gì của mình. Miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu rơi vào tay người Mông Cổ đã là chuyện
không nên, nếu không phải ở biên giới, liên lụy quá nhiều thì miếng ngọc này chắc đã rất dễ thu hồi, cậu và Thành Thiên Bích dámxử lý chuyện đó. Cho dù Jacqueline có thể thoát ra từ Thanh Hải thì họ cũng sẽ không để cô ấy mang theo ngọc Con
Rối rời khỏi Trung Quốc.
Dù thế nào thì ngay cả họ cũng chưa thể chắc chắn có thể toàn thân thoát khỏi Thanh Hải, Jacqueline chắc hẳn là có đi không có về.
"Ý của ngài là... bây giờ ngay cả các vị cũng không dámtiến vào?"
Tùng Hạ nghiêmmặt nói: "Không sai."
Oleg gật đầu, như có chút đămchiêu rồi cười: "Xemra đó đúng là một nơi đáng sợ."
Thành Thiên Bích nói: "Tôi hy vọng anh có thể thay mặt chuyển cáo tới chính phủ Mông Cổ, miếng ngọc Con Rối ở Mãn Châu, không cần biết họ chiếmđược từ đâu, chung quy bây giờ vẫn là trên lãnh thổ Trung Quốc, sớmmuộn gì chúng tôi cũng
sẽ lấy lại, hy vọng họ chuẩn bị cho tốt." Thành Thiên Bích nói xong thì liếc mắt nhìn Ivan, là tổ chức dị nhân lớn nhất ở địa phương, nhất định ÁmẢnh có mối quan hệ sâu xa với miếng ngọc Con Rối đó, có thể thành lập một sòng bạc như vậy ở
đây, chứng tỏ họ đã thu ít "tiền công". Mà "tiền công" này, hiển nhiên là có mấy người muốn tiếp xúc với ngọc Con Rối phải trả. ÁmẢnh và nhómngười Mông Cổ đang chiếmgiữ ngọc Con Rối, nhất định có quan hệ hợp tác.
Ivan cười khì khì, không đáp lại.
Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích: "Vậy chúng ta đi thôi?" Chuyện cần hỏi có vẻ cũng đã hỏi xong, tuy họ muốn đi quanh thành phố nhiều hơn, hỏi thămnhiều tin tức hơn, có điều ÁmẢnh nhất định sẽ phái người theo dõi họ, ngẫmlại cũng vô nghĩa,
thà về còn hơn.
Thành Thiên Bích gật đầu.
Hai người đứng lên, những người khác cũng cùng đứng lên, Oleg khách khí nói: "Nếu các vị muốn thì có thể ở lại đây thêmvài ngày, chúng tôi sẽ cung cấp đủ chip cho hai vị giải trí."
Tùng Hạ xua tay: "Cámơn, chúng tôi không cần. Đúng rồi, vì sao mọi người nhận ra chúng tôi? Có ảnh chụp của chúng tôi, hoặc là... tình báo?"
Oleg cười nói: "Mỗi lần Tân Hoa Xã phát tuần báo, chúng tôi đều sẽ nhận được muộn hơn một tuần, muốn có được tình báo của các vị cũng không khó."
Tùng Hạ không ngờ họ lại quan tâmtình hình phía Bắc Kinh như vậy. Oleg nói đúng, họ đã dồn hết tinh lực vào các chuyện ở trong nước, gần như không chút để ý đến tình hình nước ngoài, còn bên ngoài lại đang chú ý đến họ. Lần này trở về Bắc
Kinh, cậu nhất định phải báo cáo kĩ càng cho chú biết.
Oleg dẫn họ đến cửa khách sạn, khách khí tạmbiệt họ.
Hai người đi dọc theo con đường tối hômđến nơi đã hẹn tập trung với Triệu Tử Tường.
Cho dù là ban ngày nhưng trên đường vẫn vắng tanh vắng ngắt, hai người đi trên đường gần như không gặp được mấy người, trở về dưới gốc cây đại thụ mà họ đã chia tay Triệu Tử Tường.
Trở về sớmhơn một ngày so với dự tính, quả nhiên Triệu Tử Tường không có ở đây, họ quyết định chờ một chút.
Hai người ngồi dưới tàng cây, Tùng Hạ nói: "Nội dung điện báo chú tôi phát tới rất ngắn gọn, chúng ta không có cách nào khác để phán đoán chính phủ Moscow đang chuẩn bị phái Jacqueline đi hay là đã phái đi, hoặc là phái đi từ lâu rồi. Nếu quả
thật cô ấy đã đi thì tôi đoán rằng cô ấy sẽ không thoát ra được."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Ít nhất trước mắt vẫn chưa có ai thoát ra, nhưng sớmmuộn gì chúng ta cũng phải vào đó. Tại cảnh nội Trung Quốc, ngoại trừ Thanh Hải và Hoa Nam, những miếng ngọc phân tán ở các nơi khác gần như đều đã thu về,
hoặc là đang trong quá trình thu về, các nhiệmvụ khác có liên quan đến ngọc Con Rối cũng không có cái nào có độ khó là A hoặc hơn A. Nghĩa là, ngoại trừ Thanh Hải và Hoa Namthì nơi khác không cần chúng ta xuất mã."
"Trước mắt xemra là thế, nhưng Thanh Hải..." Tùng Hạ cười khổ một cái: "Ai vào được cũng không ra được, chúng ta có thoát được không. Tình hình Hoa Namvẫn chưa rõ ràng, ngộ nhỡ chúng ta thất bại ở Thanh Hải, vậy thì càng không biết
lấy bản lĩnh gì để chống lại sinh vật biển."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Cho nên nhất định chúng ta phải sống sót mà thoát khỏi Thanh Hải."
"Thiên Bích, tôi có một linh cảm."
"Linh cảmgì?"
"Tại Thanh Hải nhất định có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên."
"Chuyện này có khả năng rất lớn."
"Thanh Hải là khu vực chịu ảnh hưởng lớn nhất của năng lực Cambri, cũng là nơi mà tình hình tiến hóa của động thực vật nghiêmtrọng nhất, nếu không có dị nhân đẳng cấp cực cao thì lại rất vô lý."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Nếu suy đoán của họ chính xác thì ít nhất có mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, như vậy ít nhất Thanh Hải sẽ có một người."
"Không biết người đó sẽ có thuộc tính gì, khả năng thế nào, dị nhân Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất..."
Thành Thiên Bích cau mày: "Nếu thật sự có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thì có thể người đó đã chết khi thăng cấp hay không."
"Đúng rồi." Tùng Hạ kêu một tiếng: "Nơi đó nhiều năng lượng Cambri hơn nơi khác, tốc độ tiến hóa phải nhanh hơn chúng ta, lúc họ đột phá cấp hai rất có khả năng thất bại." Tùng Hạ càng nghĩ càng cảmgiác không phải không có người thoát
khỏi cảnh nội Thanh Hải, mà là căn bản nơi đó không còn mấy người sống, kẻ yếu sẽ chết đói chết bệnh hoặc làmthức ăn cho sinh vật khác kẻ mạnh thì nổ tan xác khi thăng cấp, có mấy người có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này?
Thành Thiên Bích nói: "Đừng nghĩ nữa, đến đó sẽ biết."
... Hai
người đợi từ sáng đến nửa đêm, Triệu Tử Tường đã quay về, gã rất kinh ngạc khi nhìn thấy họ: "Này, sao hai người về sớmvậy? Không phải nói ngày mai mới tập trung à."
"Chúng tôi nghe được tin cần nghe trước thời hạn, còn anh?"
"Tôi cũng nghe ngóng được một chút, nhưng không có tin gì quan trọng, vậy chúng ta ở thêmmột ngày hay về?"
Thành Thiên Bích nói: "Về đi, không cần ở lại nữa."
"Được." Triệu Tử Tường nói xong liền bắt đầu cởi quần áo, chuẩn bị biến thân.
Tùng Hạ cười nói: "Các anh như vậy thật là phiền toái."
Triệu Tử Tường cười giễu: "Hết cách rồi, may mà bây giờ trên đường ít phụ nữ, không thì ngại lắm."
Triệu Tử Tường vội vàng cởi quần áo, họ thì vội vàng mặc thêm, có kinh nghiệmmột lần bay, họ mặc tất cả quần áo vào, sau đó trèo lên lưng Triệu Tử Tường, con kền kền vô cùng oai phong giang đôi cánh lớn, chở họ bay lên bầu trời.
Bốn tiếng sau, họ đã về tới bầu trời phía trên dãy Tiểu Hưng An, lúc này là trước khi tảng sáng – thời khắc đen tối nhất trong một ngày. Bóng dáng Thông Ma trong khu rừng tối đen dày đặc sương mù làmrung động lòng người một cách đặc biệt,
họ căn bản không sợ bay nhầmhướng. Cuối cùng, theo ánh lửa, họ tìmđược doanh trại trong khu rừng rậmrạp.
Sau khi hạ xuống dưới, lính gác đêmnâng súng tới đây, sau khi xác định là họ thì mới buông lơi đề phòng.
A Bố đang ngủ nghe thấy động tĩnh thì chậmrãi đi tới đây, thân mật cọ vào Tùng Hạ, kêu những tiếng rất nhỏ, Tùng Hạ ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Đặng Tiêu đang ngủ khò khò trên lưng A Bố, như vậy mà chưa tỉnh lại.
Họ trở về không bao lâu thì trời dần sáng, những người khác cũng đều tỉnh dậy. Trang Nghiêu mặc áo ngủ gấu Pooh không biết là ai chuẩn bị cho nó bước ra từ trong lều trại, nhìn thấy họ liền hỏi: "Thế nào?"
"Về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia, chúng tôi tìmhiểu được một vài tin tức, còn có một chuyện bất ngờ."
Trang Nghiêu ngáp một cái, ngồi xuống cạnh lửa trại: "Nói đi."
Tùng Hạ cau mày: "Cậu ngủ đủ chưa? Có cần đi nghỉ một lát nữa không."
"Không sao, anh cứ nói đi."
Lúc này, nhómĐường Đinh Chi cũng đã đi tới: "Về rồi à, sớmhơn chúng tôi dự đoán."
"Phải, chúng tôi gặp được vài người, nói tin tức trước đã." Tùng Hạ thuật lại không chút bỏ sót những gì họ đã trải qua ở Mãn Châu.
... Sau
khi cậu nói xong, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi lặng imhồi lâu, đang nghĩ gì đó.
Qua một hồi lâu, Trang Nghiêu mới nói: "Vì sao họ phải vội vã đến Thanh Hải chứ, chẳng lẽ họ biết điều gì đó mà chúng ta không biết?"
"Có lẽ họ chỉ biết tại Thanh Hải có rất nhiều ngọc Con Rối, chứ không biết Thanh Hải đáng sợ thế nào."
Đường Đinh Chi lắc đầu: "Không đúng, một nơi hội tụ dị nhân tiến hóa não bộ không thể lỗ mãng như thế. Hoặc là chính phủ Moscow đã biết gì đó, hoặc là khả năng của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia cho cô ta biết gì đó."
"Vậy tiếp theo chúng ta làmgì bây giờ?"
"Phái nhân viên tình báo đến gần Thanh Hải, điều tra tung tích của nhómngười kia nếu họ đã nhập cảnh."
Trang Nghiêu lẩmbẩm: "Rốt cuộc hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính có thể làmđược gì? Vì sao cô ta biết mà chúng ta lại không biết..." Nó nhìn về phía Tùng Hạ: "Anh cũng nghĩ cách tìmhiểu đáp án đi."
Tùng Hạ gật đầu: "Tôi sẽ nghĩ." Cậu muốn vào trong ngọc cổ tìmkiếmmột chút thông tin liên quan, tại phương pháp sử dụng năng lượng Cambri, ngọc cổ hiểu biết nhiều hơn bất cứ ai, quả là một cuốn bách khoa nhỏ, chỉ là trong cuốn bách khoa
này có quá nhiều nội dung, quá khó biết, cậu phải hao phí tinh lực rất lớn để nghiên cứu. Lần gần đây nhất cậu tiến vào ngọc cổ, tiêu phí phần lớn tinh lực vào nghiên cứu phương pháp cải tạo trang bị và vũ khí, hiệu quả rất tốt, giờ là lúc nên dồn
sức vào tiến hóa.
Thành Thiên Bích nói: "Chúng ta có cần mời Ngô Du đến Bắc Kinh hay không? Bây giờ đến lúc chúng ta xuất phát đi Vân Namcòn phải đợi ít nhất ba tháng, nếu nhiều thì phải nửa năm."
Trang Nghiêu suy nghĩ: "Không ổn, bây giờ Ngô Du hơi thân cận với Từ Ưng, nhưng tôi đoán hắn sẽ không giúp Từ Ưng, đồng thời chỉ sợ hắn cũng sẽ không tiếp nhận lời mời của chúng ta, vẫn nên đi thẳng đến Trùng Khánh thì hơn."
Tùng Hạ trầmtư: "Ngô Du này thật là khó dò, không ai biết rốt cuộc hắn muốn làmgì."
Trang Nghiêu lạnh lùng cười: "Chỉ cần hắn có mục đích thì sớmmuộn gì cũng sẽ lộ, không cần phải vội đoán."
Trời đã sáng hẳn, ban bếp núc đã nấu cơmtập thể, những người khác thì bắt đầu thu dọn hành trang, định rời khỏi đây.
Sau khi dậy, Liễu Phong Vũ nghe Tùng Hạ miêu tả phong cảnh trên trời đẹp đến thế nào thì hơi động tâm, lúc này kéo Đường Nhạn Khâu bảo hắn chở mình bay lên xem.
Đường Nhạn Khâu đang tập võ sáng sớm, vốn không định đáp lại hắn, lại bị hắn xà nẹo hết cách, đành phải đồng ý, đứng tại chỗ giang đôi cánh trắng khổng lồ, ômlấy hông Liễu Phong Vũ, mang hắn bay lên.
Đặng Tiêu ômbát cơmtheo chạy tới: "Á, mang emtheo với..."
... Hai
người họ nhanh chóng lướt qua tán cây rậmrạp, biến mất trên đầu mọi người.
Ngày đó Tùng Hạ được nhìn cảnh hoàng hôn đẹp đẽ, còn bây giờ họ được ngắmcảnh mặt trời nhô lên, khi ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu khắp thế giới rợp một màu xanh này, dường như toàn bộ khu rừng đã tỉnh giấc.
Liễu Phong Vũ tán thưởng: "Quả là rất đẹp."
Đường Nhạn Khâu cũng gật đầu: "Quang cảnh này thật là hùng vĩ."
"Thông Ma lớn thật đó, nhìn thế này cảmgiác nửa bầu trời đều bị nó che khuất."
"May là không khai chiến với nó, không thì chưa chắc chúng ta đã có thể rời khỏi khu rừng này."
Liễu Phong Vũ lòng còn sợ hãi nói: "Giỡn hoài, tôi cảmgiác chúng ta nhất định không thoát được, cả khu rừng đều bị nó khống chế."
Đường Nhạn Khâu bay đến một tán cây, muốn buông Liễu Phong Vũ ra.
Liễu Phong Vũ dùng hai tay ômcổ hắn: "Cậu làmgì thế?"
"Đứng ở đây một lát đi."
"Vì sao? Tôi còn muốn bay qua bên đó."
"Tôi không phải dị chủng lớp chim, khả năng phi hành của tôi hữu hạn, anh nặng quá."
"Hứ, không phải lực cánh tay của cậu mạnh lắmsao?"
Đường Nhạn Khâu buồn bực nói: "Tôi dùng cánh để bay."
Liễu Phong Vũ cười hì hì nói: "Cậu cho tôi hôn một cái, tôi cho cậu thả tôi xuống dưới, thế nào?"
Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: "Anh lại muốn nghịch gì nữa."
"Không nghịch gì cả, hôn một cái thì làmsao, có đau đớn gì đâu." Liễu Phong Vũ nhìn gương mặt tuấn tú đoan chính của Đường Nhạn Khâu, thấy timđập hơi nhanh. Cho dù là đồ cổ, nhưng nhìn lâu vẫn thấy hơi hơi... đáng yêu.
Đường Nhạn Khâu thẹn quá hóa giận: "Anh còn trêu tôi nữa, tôi sẽ némanh xuống dưới."
"Cậu némcoi." Liễu Phong Vũ không sợ nói.
"Anh..." Đường Nhạn Khâu tức giận túmlấy cánh tay hắn, định quẳng hắn vào tán cây.
Liễu Phong Vũ ômchặt cổ hắn, không khách khí hôn lên đôi môi có khuôn hình rất đẹp kia, ra sức ngậmmút cánh môi hắn.
Đường Nhạn Khâu mở mắt trừng trừng, đầu óc trống rỗng.
Nụ hôn lần trước của hai người, hắn có thể giải thích đó là do Liễu Phong Vũ uống rượu, nhưng giờ thì sao? Họ vừa tỉnh ngủ, tỉnh đến nỗi không thể tỉnh hơn.
Hắn và Liễu Phong Vũ, thật sự đang... hôn nhau!
Đường Nhạn Khâu cảmgiác hai má nóng đến sắp bốc cháy, mùi nước hoa thoang thoảng trên người Liễu Phong Vũ và đôi môi mềmmại khiến hắn có cảmgiác không thật. Hắn biết rõ Liễu Phong Vũ trời sinh tính tình phong lưu, thích trêu đùa
người ta, hôn môi cùng lắmlà một hành vi không phải chịu chút trách nhiệmnào. Hắn biết rõ mình phải đẩy người này ra, song cơ thể hắn lại đông cứng lại trong giây phút này.
Liễu Phong Vũ thấy Đường Nhạn Khâu không nhúc nhích, trong lòng có vài phần đắc ý, có lợi lộc mà không biết chiếmthì đúng là bị ngu, hắn ngậmlấy cánh môi mềmmại kia và thưởng thức, còn định luồn lưỡi vào trong.
Đường Nhạn Khâu đột nhiên như sống lại, đẩy mạnh hắn ra, thân thể Liễu Phong Vũ đột nhiên mất trọng lượng, hắn còn chưa quên chuyện mình đang ở trên trời, la lên được một tiếng kinh sợ ngắn ngủi rồi ngã vào từng tán cây rậmrạp bên dưới,
các chạc cây nhỏ và lá cây đâmvào da hắn xuyên qua quần áo, khiến hắn hơi đau, hắn lập tức thấy trong lòng tức giận.
Đường Nhạn Khâu phẫn nộ quát: "Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu anh thật sự cô quạnh quá thì đi tìmphụ nữ đi, mẹ nó đừng trêu tôi nữa!"
Liễu Phong Vũ ngẩn người, trong lòng càng thêmkhó chịu: "Mẹ nó tôi trêu cậu thế nào? Cậu có phải đàn ông hay không, hôn một cái mà cần phản ứng lớn thế sao."
Đường Nhạn Khâu tức giận đến nỗi run lên, nói năng còn hơi lộn xộn: "Đối với anh mà nói, hành động không biết xấu hổ như vậy chỉ bình thường như ăn cơmphải không, không phải ai cũng giống anh. Nếu anh còn... tôi sẽ không khách khí với
anh!"
Liễu Phong Vũ ngẩn ra một chút rồi nhảy dựng lên, nổi giận mắng: "Mẹ nó cậu là đồ giả đứng đắn. Tôi không biết xấu hổ? Tôi không biết xấu hổ thì cậu làmgì tôi? Ít nhất tôi không cố làmra vẻ như cậu. Mọi người đều là đàn ông, ai mà không biết
ai. Trong Đường gia trang nhà cậu có những hơn ba mươi hầu gái phục vụ, tôi không tin thiếu gia sống hơn hai mươi nămnhư cậu mà không hiểu chút chuyện nào? Đừng có ra vẻ thằng này đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ có được không, dọa chết
người."
Đường Nhạn Khâu tức giận đến mặt đỏ bừng: "Anh... anh chỉ biết nghĩ những chuyện lung tung này, Đường gia với giới giải trí anh sống là hai nơi khác nhau, anh còn dámnói xằng nói bậy!"
Liễu Phong Vũ gây hấn: "Thì sao? Chẳng lẽ cậu đúng là trai tân?"
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu đổi màu trắng xanh, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Tôi không giống anh!"
Liễu Phong Vũ nhìn khuôn mặt đủ màu của Đường Nhạn Khâu, vẫn không kiềmlòng nghĩ rằng cảmthấy rất đáng yêu, cơn giận của hắn cũng như vậy bay đi một chút, đồng thời cũng kiểmđiểmmình một tẹo, có phải mình chọc quá đáng rồi
không? Hắn ngồi trên tán cây, trợn trắng mắt: "Được rồi được rồi, tôi biết cậu không giống tôi, là tôi mạo phạmcậu – trai tân Đường đại hiệp băng thanh ngọc khiết."
Đường Nhạn Khâu hận không thể lấy tên bắn chết hắn.
"Nào nào, tôi không phi lễ với cậu nữa, tới đây ngồi coi, chúng ta ngắmmặt trời mọc là được rồi chứ?"
Đường Nhạn Khâu xoay người sang chỗ khác, đứng ở một tán cây bên cạnh, tư thế như thể chiến tranh lạnh.
Liễu Phong Vũ nhìn bóng dáng của hắn, thấy hơi buồn cười, đồng thời, không biết vì sao mà trong lòng hắn hơi xon xót. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Đường Nhạn Khâu, nếu tôi thật sự coi trọng cậu thì làmsao giờ."
Đường Nhạn Khâu ngồi khoanh chân, sống lưng rất thẳng, không nói một lời.
"Cậu xem, đàn ông vừa đẹp trai vừa có phẩmvị như tôi, thật sự đi khắp thế giới này cũng chẳng tìmđược mấy mống, hay là cậu thuận theo đi."
Đường Nhạn Khâu vẫn không hề phản ứng.
Trong lòng Liễu Phong Vũ nghẹn đến phát hoảng, hắn không phải người có thể che giấu tâmtrạng, muốn nói gì thì nói, muốn làmgì thì làm, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy, đối với Đường Nhạn Khâu cũng không phải ngoại lệ. Bây giờ
hắn rất muốn có Đường Nhạn Khâu. Hắn đứng dậy khỏi tán cây: "Nè, tôi nhảy qua đó nhớ."
Đường Nhạn Khâu xoay người lại: "Anh muốn làmgì!"
"Nhảy qua đó ớ, cậu mà không đỡ, tôi ngã chết cũng được." Khu rừng này tuy rằng rậmrạp, nhưng khoảng cách giữa các tán cây muốn chui lọt vài người vẫn không thành vấn đề. Liễu Phong Vũ nói xong không đợi Đường Nhạn Khâu phản ứng
thì đã nhảy qua cái cây của Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu vội phi thân lên, lập tức ômlấy Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ nhân cơ hội ômlại cổ hắn, cười ha ha: "Cậu xem, cậu cũng không nỡ để tôi ngã chết mà."
Đường Nhạn Khâu thấp giọng mắng: "Anh có bệnh à."
Liễu Phong Vũ cười nói: "Nè, chuyện tôi nói đó, tôi thật sự thấy cậu hợp ý, hơn nữa cũng quái thật, phẩmvị của tôi sao lại lưu lạc đến tình trạng này cơ chứ. Cậu xem, cậu cũng chẳng sinh con được, tìmnamtìmnữ đều giống nhau, chi bằng nghĩ về
tôi một chút đi, tôi camđoan khiến cậu nếmthử lạc thú mà đàn ông nào cũng được hưởng." Liễu Phong Vũ nói xong thì cười mờ ámmột cái.
Gương mặt Đường Nhạn Khâu đỏ như cà chua: "Tôi... tôi không phải đồng tính luyến ái."
"Không phải thì không phải, nhưng cậu có thể thử."
Đường Nhạn Khâu mímmôi, khẽ nói: "Tôi không muốn thử, tôi... chuyện này không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Namvới nam..."
"Cậu không thấy Tiểu Hạ với Thành Thiên Bích người ta đấy à, sống cũng rất tốt."
"Họ là họ, tôi... tôi không được."
"Sao cậu biết cậu không được? Cậu có chỗ nào không được hả, cậu không cứng được à?"
Đường Nhạn Khâu cả giận: "Anh lại nói lung tung!"
Liễu Phong Vũ cười khì khì: "Cậu có được hay không, chờ lúc chúng ta lên giường thử rồi chẳng phải sẽ biết hay sao." Nói rồi thổi phì phì vào mặt Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu quay mặt đi: "Liễu Phong Vũ, anh đừng quá đáng." Lúc này lời uy hiếp thốt ra từ miệng hắn đã yếu đi vài phần.
Liễu Phong Vũ mờ ámnói: "Còn nhiều chuyện quá đáng hơn mà cậu chưa thấy đâu, nửa đêmđi ngủ cẩn thận chút, có khi tôi sẽ đánh úp đấy."
Đường Nhạn Khâu cămtức nhìn hắn: "Anh mà dámxằng bậy, tôi sẽ ra tay thật."
Liễu Phong Vũ nhướn mày: "Chẳng lẽ tôi lại sợ cậu ra tay?"
"Anh quả thật vô lại!"
"Giờ cậu mới biết? Đường đại hiệp băng thanh ngọc khiết à, cậu theo tôi đi, không thì tôi sẽ đi cua emgái cậu đấy."
"Anh khốn kiếp!"
Liễu Phong Vũ cười ha ha.
Khi hai người đi về doanh trại, mọi đồ đạc đều đã được thu thập, chuẩn bị rút quân.
Tùng Hạ nhìn hai người: "Ô? Tiểu Đường, có phải cậu bị sốt không, sao mặt bỏ bừng thế kia?"
Ánh mắt Đường Nhạn Khâu hơi lảng tránh: "Không sao, không sao hết."
Liễu Phong Vũ cười khì khì: "Đường đại hiệp của chúng ta da mặt mỏng, trời nóng cái là vậy đó."
"Trời nóng?" Tùng Hạ khó hiểu: "Bây giờ có nóng đâu anh."
Đặng Tiêu lăng xăng quanh Đường Nhạn Khâu: "Đường ca, Đường ca, emcũng muốn bay lên trời ngắmcảnh, anh dẫn emđi xemđi."
Đường Nhạn Khâu phiền muộn trong lòng, không để ý đến cậu ta, trầmmặc chạy đến một góc.
Đặng Tiêu thất vọng thở dài.
Trang Nghiêu nói: "Đi thôi, xuất phát đi."
Tùng Hạ nhìn thoáng qua Thông Ma: "Chúng ta tạmbiệt Thông Ma chứ."
"Nếu nó đi ra."
Tùng Hạ hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: "Tùng Thụ tiên sinh!!" Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 169
CHƯƠNG 169
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Loại quái vật này do Trang Du chế tạo ra.
. . . Tùng
Hạ hướng vào nơi sâu thẳmtrong khu rừng gào hai lần, ngay khi cậu cho rằng Thông Ma sẽ không đáp lại thì đất đai phía trước cách đó không xa đột nhiên bị nâng dậy khỏi mặt đất. Ngay sau đó, một bộ rễ cây tráng kiện vừa cuộn lại rồi
dâng lên, vừa hóa thành hình dáng con người. Rất nhanh, thân thể trần trụi của Thông Ma xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng từ phần eo đổ xuống của nó vẫn kết nối với bộ rễ nâu đen dưới đất.
Dáng vẻ Thông Ma không chút kiên nhẫn nào: "Kêu la cái gì, các ngươi muốn đi sao?"
Tùng Hạ cười nói: "Chúng tôi phải đi rồi, muốn nói lời tạmbiệt với ngài và Mục Phi. Chúng tôi dự định trong vòng ba đến sáu tháng sẽ xuất phát đi Vân Nam, nhất định sẽ đưa biệt thự của hai người về đây."
"Ờ, tùy các ngươi, với ta mà nói, thời gian nửa nămchỉ là một quãng rất nhỏ trong sinh mệnh lâu dài của ta, nhưng các ngươi thì chưa chắc đã sống lâu được, tranh thủ thời gian đi."
Tùng Hạ cười gượng: "Tôi coi đây là lời chúc phúc vậy, chúng tôi nhất định sẽ sống sót trở về."
Thông Ma dùng nét mặt (- -) hay dùng để nói: "Các ngươi có về hay không cũng không quan trọng, nhưng phải đưa nhà về."
"Nhất định."
"Mau đi đi, đừng để lại rác rưởi."
"Yên tâm, dọn dẹp sạch sẽ cả rồi." Tùng Hạ nịnh bợ: "Tùng Thụ tiên sinh, cho chúng tôi chào tạmbiệt Mục Phi đi."
Thông Ma nhìn cậu một lát, sau đó trợn mắt, vung tay lên, đất đai bên cạnh nó cũng bị rễ cây nhô lên, gương mặt giống Thông Ma như đúc song nét mặt (^ ^) khác Thông Ma một trời một vực của Mục Phi xuất hiện trước mặt họ.
Mục Phi cười nói: "Mọi người phải đi rồi à..." Anh thở dài, trong nét mặt và cả giọng nói đều có một sự tịch mịch.
Tùng Hạ nói: "Phải, chúng tôi trở về để khiến mình trở nên mạnh hơn rồi mới đi Vân Nam, đi Thanh Hải, đi Hoa Nam. Dù thế nào thì chúng tôi nhất định sẽ đưa biệt thự của anh về."
Mục Phi cường ngượng: "Thật ra cho dù không có nhà thì tôi cũng đồng ý trao trả ngọc Con Rối vô điều kiện cho mọi người, có điều..." Anh liếc nhìn Thông Ma, Thông Ma xoay đầu đi, anh nói: "Tôi nghĩ nỗi nhớ nhà của tôi cũng ảnh hưởng đến
cậu ấy, dù sao thì tư duy của chúng tôi thông suốt với nhau. Mọi người cứ yên tâm, miếng ngọc này sẽ giữ đến lúc mọi người quay lại đây một lần nữa."
Tất cả mọi người đều rất có hảo cảmvới Mục Phi, dù sao nếu không có anh thì không biết họ phải trả cái giá đắt nào thì mới lấy được miếng ngọc Con Rối này của Thông Ma, chính vì Thông Ma có "nhân tính" nên mới bớt được cho họ một kẻ
địch cực mạnh, đây đều là công lao của Mục Phi.
Tùng Hạ vươn tay với Mục Phi, chân thành nói: "Cámơn anh."
Mục Phi vươn tay bắt tay với Tùng Hạ, bàn tay ấy lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào của con người, nhưng vẫn khiến Tùng Hạ cảmgiác ấmáp tự đáy lòng.
"Chúng tôi đi đây."
Mục Phi mỉmcười gật đầu: "Đi đi, tư lệnh Trương đã đồng ý chúng tôi, sau này để TamNhi đến giúp chúng tôi vận chuyển vài đồ theo định kỳ, tôi nghĩ tôi sẽ không cô đơn như trước nữa."
Thông Ma bĩu môi: "Ngươi là cây, còn sợ cô đơn gì."
Mục Phi nói: "Nhưng tôi cũng là người mà."
Thông Ma không phục: "Nhưng ngươi cũng có ta."
Mục Phi chớp mắt, sau đó cười một thoáng: "Nói cũng phải, có điều tôi còn cần vài thứ của con người, dù sao tôi đã làmngười hơn hai mươi năm, mới làmcây được một năm."
Thông Ma "hừ" một tiếng: "Ngươi còn phải làmcây mấy trămnămmấy ngàn nămnữa, sớmmuộn gì cũng sẽ quen."
Mục Phi cười nhưng không nói.
Trang Nghiêu nói với TamNhi: "Sau này chuyện ở đây nhờ vào anh."
TamNhi xoa xoa đầu, trên gương mặt trẻ con nở nụ cười đầy hào khí: "Yên tâm, có cây Thông bao bọc, sau này mọi người sẽ sống tốt hơn nhiều, mọi người trong thôn của tôi đều sẽ rất vui."
Nét mặt ai nấy đều rất thả lỏng, đây quả thật là kết cục ai nấy đều vui, vượt xa khỏi dự kiến của họ, vốn tưởng rằng vì đối phó với Thông Ma cần điều động bao nhiêu tài nguyên, thậmchí ngay cả vũ khí hạt nhân đều đã suy xét đến, lại không ngờ
rằng có thể giải quyết trong hòa bình như vậy, cẩn thận ngẫmlại, đây là một chuyện duy nhất không có tác dụng phụ mà họ đã gặp phải từ sau khi tận thế, gọi là một chuyện "may mắn".
... Họ
ngồi trên quân xe dụng đi ra ngoài rừng, Thông Ma và Mục Phi còn đứng tại chỗ dõi theo bóng họ.
Đi được một khoảng khá xa, họ còn có thể nhìn thấy Mục Phi đang cười và vẫy tay với họ, sau đó liền bị Thông Ma kéo xuống đất rồi không thấy đâu nữa.
Đặng Tiêu thở dài: "Anh ấy tốt quá, đáng tiếc lại phải chôn chân cả đời ở đây với một cái cây."
Liễu Phong Vũ nói: "Cũng chưa chắc đã không tốt, anh thấy hai người họ, hừm, một người một cây, ở chung rất hài hòa."
"Nhưng chẳng thể đi đâu được, chỉ có thể hoạt động trong khu rừng này, nếu là emthì tuyệt đối buồn chết."
Trang Nghiêu nói: "Anh tưởng ai cũng bị tăng động như anh à."
Đặng Tiêu bĩu môi: "Tiểu Trang Nghiêu, cậu lại muốn ăn đòn."
Thành Thiên Bích quay đầu nhìn thân cây thẳng tận trời xanh của Thông Ma: "Tuổi thọ của nó dài như vậy, chắc là sẽ không sống cả đời ở đây đâu, dù sao thì có một con người sống trong thân thể nó, nếu nỗi nhớ và cảmxúc của người kia có thể
lan tỏa vào nó thì sẽ có một ngày, nó cũng sẽ cảmthấy hiếu kỳ với thế giới bên ngoài."
Trang Nghiêu gật đầu: "Sớmmuộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ có điều khi nó muốn rời khỏi đây, địa khu Đông Bắc nhất định sẽ trải qua một cơn động đất, hy vọng nó có thể thận trọng đưa ra quyết định này, không thì người sống quanh đó đều gặp xui
xẻo."
Mọi người yên lặng nhìn Thông Ma, bất luận đã đi xa thế nào thì nó vẫn là cột mốc bắt mắt nhất, đến tận khi họ ngồi trên phi cơ, bay theo đường về, Thông Ma mới dần dần biến mất khỏi tầmnhìn của họ.
Tầmba giờ chiều cùng ngày, máy bay đáp xuống sân bay quân khu Bắc Kinh, vì để tiết kiệmnăng nguyên nên họ định cưỡi A Bố quay về.
Họ và Lý Đạo Ái chia tay nhau tại sân bay.
Lý Đạo Ái bắt tay một lượt với mọi người: "Cảmơn lần phối hợp này của các vị, hy vọng sau này còn có cơ hội cùng làmnhiệmvụ."
ThẩmTrường Trạch nói: "Nhất định sẽ có."
Trang Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lý Đạo Ái: "Lý cảnh quan, khi về phải khai phá khả năng của anh thật tốt, nếu cần hỗ trợ thì có thể tới tìmtôi, tôi có thể miễn phí đề ra cho anh một phương án huấn luyện."
Lý Đạo Ái cười nói: "Tôi sẽ tới tìmcậu."
Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường ngồi trên người Hoắc Bạch, Hoắc Bạch lắc lắc cái bờm: "Hẹn gặp lại các vị." Con báo sư tử cao lớn oai phong rong ruổi chạy về phương xa.
Đường Đinh Chi dặn dò vài câu với đội trưởng liên đội đóng quân ở sân bay tới đón mình, khiến họ hỗ trợ vận chuyển một vài hàng mẫu và vật thí nghiệmtrên máy bay về viện khoa học. Họ thì nhảy lên người A Bố, chạy về viện khoa học.
Tùng Hạ nói: "Tôi còn tưởng chú tôi sẽ phái người tới đón chúng ta chứ."
"Giáo sư đã định phái người đến, lúc trước đều là hai ngày liên lạc một lần, tôi nói với giáo sư Tùng là đêmnay hoặc sáng mai sẽ về, nhưng chúng ta về sớmhơn thời gian dự kiến. Có điều, người của sân bay chắc là đã liên lạc, giáo sư sẽ đón
chúng ta tại viện khoa học."
Nghĩ đến chuyện ngay đây thôi là có thể gặp chú, Tùng Hạ hơi an tâmmột chút.
... Đang
chạy, mọi người đột nhiên cảmgiác được dao động năng lượng có phạmvi nhỏ bò quá mặt đất, tiếp theo A Bố kêu lớn một tiếng, nhảy vội về phía trước.
Mọi người cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất có một đàn gián lớn cỡ quả trứng gà, số lượng hơn trămcon, chạy tán loạn chung quanh không có phương hướng, có nhiều con bị A Bố đạp chết tại chỗ, còn có một vài con đang bò lên chân A Bố.
A Bố thấy hơi ghét mấy thứ này, vừa kêu vừa run người.
Trên người nó chở mười người, xémchút nữa hất bay những người này xuống, Trang Nghiêu bắt lấy lỗ tai nó kêu lên: "A Bố, đừng nhúc nhích!"
Thành Thiên Bích dùng một trận gió lớn thổi chạy tất cả số gián này, lúc này A Bố mới imlặng.
Họ quay đầu nhìn lại, bầy gián này còn đang hăng hái bò tới phía họ.
"A Bố, đi mau!"
Bầy gián này tuy có lực tấn công bình thường, nhưng sức sống và khả năng sinh sản rất mạnh, nếu xuất hiện theo bầy đàn thì phiền to. Chẳng qua hômnay có chỗ khác lạ, chúng nhìn thấy động vật khổng lồ như A Bố đã không trốn lại còn bò lên
người nó?
A Bố chạy nhanh như bay, dễ dàng thoát khỏi bầy gián này, nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn là trên quãng đường hơn 10kmtừ sân bay về viện khoa học, họ đã gặp ba, bốn bầy gián như vậy. Hơn nữa, sau khi vào nội thành, họ phát hiện trên
đường gần như không một bóng người, thỉnh thoảng có mấy người đi làmcũng đều bay trên trời.
Họ đã nhận ra có chuyện khác lạ, nhất định là xuất hiện loài gián biến dị kiểu mới. Khi mới tận thế, vì đối phó với gián biến dị mà tập đoàn quân 35 nămđó đã tổn thương nghiêmtrọng, bây giờ đàn gián này đã kéo nhau trở lại. Chúng là loài giết
không được, diệt không xong, cho dù loài người có chết sạch thì quần thể côn trùng bậc thấp này cũng sẽ là loài cười cuối cùng.
Sau khi về đến nơi, cổng lớn của viện khoa học đóng chặt, chung quanh tản ra mùi thuốc sát trùng tiêu độc khó ngửi.
A Bố nhảy thẳng vào trong qua bờ tường, trong sân trống không, dưới đất có vài con gián bò tới bò lui, có vài con đã trúng độc, hành động chậmchạp, có vài con vẫn rất khỏe mạnh.
Thành Thiên Bích cau mày: "Ngay cả nơi này cũng có gián? Xịt nhiều thuốc sát trùng như vậy mà chúng còn không sợ."
Đường Đinh Chi nói: "Đàn gián này không giống đàn gián biến dị xuất hiện lúc đầu tận thế, đầu lớn, vỏ giáp thâmtím, hơn nữa còn có khả năng chao lượn, còn tiến hóa nữa chỉ sợ cũng sẽ bay được, vậy thì càng phiền toái."
Tùng Hạ nói: "Đây là có chuyện gì, chúng ta mới đi không quá mười ngày mà cả thành phố đã đầy gián? Đột nhiên biến dị tập thể?"
"Không, tình hình Bắc Kinh đã ổn định rất lâu, định kỳ có quân đội xử lý động thực vật biến dị có tính uy hiếp lan rộng, phóng xạ từ ngọc Con Rối cũng đã được che chắn, động thực vật không thể biến hóa nhanh như vậy được. Hoặc là trong
khoảng thời gian này, nồng độ của năng lượng Cambri đột nhiên tăng cao, hoặc là... do người làmra."
Do người làmra...
Lúc này, Tùng Chấn Trung dẫn theo một nhómngười đi ra, họ đều đi giày cao đến đầu gối.
"Chú!" Tùng Hạ nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi tái nhợt của Tùng Chấn Trung, tâmtrạng nặng nề.
Tùng Chấn Trung nói: "Mọi người khoan hẵng xuống, đi vào trong một chút đi."
Bảo vệ phía sau anh phun thuốc sát trùng đeo lên lưng vào quanh họ, phun cả xuống đất, tạo thành một con đường cho A Bố đi.
Bầy gián ngửi thấy mùi thuốc thì tránh né tán loạn, A Bố cứ như vậy chở họ tiến vào khu 3.
Tùng Chấn Trung vội nói: "Mấy ngày nay cứ để A Bố sống trong đại sảnh đi, trần nhà trong này đủ cao, nó có thể đứng lên được, chỉ có điều không gian hoạt động hơi nhỏ một chút, nhưng bên ngoài không sống được nữa, chỗ nào cũng có gián."
Mọi người một lượt trượt xuống khỏi người A Bố, Đường Đinh Chi vội hỏi: "Đây là có chuyện gì? Đột nhiên xuất hiện nhiều gián như vậy?"
Tùng Chấn Trung trầmgiọng nói: "Là Trang Du giở trò quỷ."
Quả nhiên, khi Đường Đinh Chi nhắc tới người gây chuyện, người đầu tiên họ nghĩ đến chính là Trang Du.
"Vào trong theo tôi."
Mọi người đi theo đuôi Tùng Chấn Trung lên lầu, Tùng Chấn Trung dẫn họ đến một khu thí nghiệmở tầng bốn, nơi này vốn để thí nghiệmhạt giống, hiện nay trong vài phòng thí nghiệmđặt một đống mẫu gián.
Tùng Chấn Trung tháo kính mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Số gián này bắt đầu xuất hiện trong vòng ba ngày sau khi mọi người lên đường, tôi không nói cho mọi người là vì không muốn mọi người phân tâm, mà mọi người ở xa cũng không
giúp được gì. Trong bảy ngày, khối lượng trung bình của chúng đã tăng lên 18%, tiến hóa ở cánh và miệng rất rõ ràng, có đủ khả năng chao liệng, có thể cắn rách da người, hai ngày gần đây bắt đầu tấn công động vật."
Trang Nghiêu bình tĩnh nói: "Giáo sư Tùng, giáo sư đã không nghỉ ngơi hơn 30 tiếng, cường độ sóng điện não chỉ được 20% lúc thường, khả năng tổ chức ngôn ngữ suy giảmnghiêmtrọng, bây giờ giáo sư nên đi ngủ một giấc."
Tùng Chấn Trung thở dài: "Cậu nói đúng. Để tôi giải thích rõ ràng chuyện này cho mọi người, rồi tôi sẽ đi nghỉ."
Tùng Hạ nhíu mày thật chặt, trong lòng rất khó chịu.
Tùng Chấn Trung đóng lại cửa phòng họp, mở slideshow, cho họ quan sát hình ảnh một tổ gián tiến hóa: "Đây chính là chúng sau bảy ngày tiến hóa, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự biến hóa phải không."
"Sao chúng có thể tiến hóa nhanh như vậy... tiến hóa nhanh như vậy chỉ xuất hiện vào đầu tận thế, sau này tốc độ tiến hóa của tuyệt đại đa số giống loài đều có xu hướng ôn hoà."
"Loại quái vật này do Trang Du chế tạo ra. Chúng có sức sinh sản kinh người, vài ngày mà đã ngập tràn thành phố, hơn nữa không có phương pháp diệt trừ hữu hiệu, lúc đầu thuốc phun truyền thống còn đối phó được, nhưng chúng còn tiến hóa ra
khả năng kháng thuốc, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy trong sân đó, có số gián bị chết, cũng có số gián giãy dụa còn sống. Ba ngày sau, những con còn sống sẽ sinh ra đời sau không sợ thuốc của chúng ta nữa."
Tùng Hạ cả giận: "Trang Du không phải muốn tất cả mọi người trong thành phố này đều bị gián ăn chứ."
Thành Thiên Bích nói: "Trang Du mưu tính đã lâu, chọn thời khắc căng thẳng nhất giữa tập đoàn quân 14 và tập đoàn quân 27 để thả số gián biến dị này, nhất định là có âmmưu, bây giờ hắn vẫn chưa đưa ra bất cứ yêu cầu nào?"
Tùng Chấn Trung nói: "Chưa, hắn muốn ép chúng ta đến mức không thể nhịn được nữa rồi mới chịu bàn điều kiện, tình hình sẽ có lợi hơn với hắn."
Trang Nghiêu siết chặt nắmđấm, trầmgiọng nói: "Ông ta nhất định có cách ngăn cản bầy gián này, chẳng lẽ chúng ta lại không thể nghĩ ra cách?"
"Chúng tôi đang nghiên cứu phương pháp đối phó với quần thể gián này ngày đêmkhông nghỉ, nhưng cứ qua ba ngày, bầy gián này gần như trở thành một giống loài mới, thuốc được nghiên cứu ra nhanh chóng mất đi hiệu lực. Chúng tôi phát hiện
số gián này có một gene khuyết tật thống nhất, loại gene khuyết tật này cho chúng đủ siêu năng lực: Nhanh chóng sinh sôi nảy nở, thân thể khoẻ mạnh, kháng thuốc. Mà cái giá của siêu năng lực này là tuổi thọ cực ngắn, loại gián biến dị này bình
thường không sống quá nămngày, nhưng từ khi chúng sinh ra đến lúc sinh sản đời sau thì chỉ cần ba ngày, cho nên luôn có số gián mới bổ sung cho số gián bị chết, cứ tuần hoàn như thế, đàn gián càng ngày càng nhiều."
Tùng Hạ nói: "Chuyện này khá giống bầy thằn lằn mà chúng cháu từng tiếp xúc tại Quý Châu."
Trang Nghiêu vừa suy nghĩ vừa nói: "Bầy thằn lằn ấy cũng dùng tuổi thọ rút ngắn đổi lấy khả năng sinh sản cực mạnh, đây chính là phương hướng tiến hóa của chúng, nhưng điểmkhác giữa chúng và đàn gián này là sinh sản của chúng tăng mạnh,
chu kỳ sinh sản và tuổi thọ tuy đều bị rút ngắn nhưng loại chủng tộc này chẳng hưng thịnh được bao lâu, không đến mấy tháng nữa, bầy thằn lằn sẽ thiếu thức ăn một cách nghiêmtrọng, tỉ lệ sinh mới của chúng sẽ bắt đầu thấp hơn tỉ lệ tử vong, sớm
muộn gì cũng sẽ bị diệt sạch. Nhưng đàn gián này lại vừa lúc tương phản, tỉ lệ sinh mới cao hơn tỉ lệ tử vong, hơn nữa cái gì cũng ăn, bầy đàn của chúng sẽ càng lúc càng lớn...
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Mới nghe thì cảmthấy loại sinh vật này quả thật có xu hướng hoàn mỹ, nhưng gene khuyết tật của đàn gián này cũng trùng hợp là vũ khí có lợi nhất chúng tôi dùng để đối phó với chúng. Bởi vì loại gene khuyết tật này mà
trời sinh đàn gián đã có sẵn một bản năng, chính là rất muốn *** với loại gián thường và gián mới biến dị sơ cấp, bởi vì loại gián thường có đủ chuỗi gene hoàn hảo không tổn hao gì, là kết quả trải qua hàng trămtriệu nămtuyển chọn đào thải rồi
sống sót một cách tốt hơn, thích hợp nhất để duy trì giống nòi, là chuỗi gene hoàn hảo nhất có thể thích ứng với đủ mọi hoàn cảnh ác liệt. Số gián này dù có biến dị thế nào thì cũng không thay đổi được bản năng muốn *** với loại gián mang theo
chuỗi gene hoàn hảo kia, đây là bước đột phá duy nhất chúng tôi có thể tiêu diệt chúng."
"Bây giờ có kế hoạch gì không?"
"Cải tạo gián thường có bộ gene hoàn hảo, dùng vật dẫn mang theo virus lây nhiễmchuỗi gene của chúng, làmchúng mang theo loại virus chết người này. Sau khi thả số gián này ra với số lượng lớn, không cần chúng ta động thủ, đàn gián sẽ chết rất
nhiều. Phương pháp này bây giờ còn đang được thí nghiệm, hơn nữa khả năng thành công rất lớn, nhưng... vấn đề lớn nhất là thời gian."
Trang Nghiêu cau mày: "Thời gian cải tạo gene gián, chu kỳ gián thường sinh sản, quá trình thả gián, sau khi hoàn thành toàn bộ những chuyện này thì ít nhất phải cần một tháng."
"Phải, nhưng chúng ta căn bản không có thời gian một tháng, qua sáu ngày nữa, cũng chính là hai chu kỳ sinh sản, nếu chúng ta vẫn không thể ngăn cản đàn gián này, như vậy Bắc Kinh sẽ bắt đầu có nhiều người tử vong. Bây giờ gián mới chỉ đáng
ghét chứ chưa mạnh như vậy, nhân số tử vong còn khống chế được trong phạmvi ba con số, nhưng đã khiến toàn bộ thành phố khủng hoảng quy mô lớn. Đàn gián mới sinh ra sau ba ngày nữa sẽ có đủ hết khả năng tấn công, nếu cứ như vậy, cục
diện ổn định chúng ta đã rất vất vả thành lập lên sẽ bị hủy hoại hoàn toàn." Nói tới đây, Tùng Chấn Trung đập mạnh xuống bàn một cái.
Đặng Tiêu nổi giận mắng: "Trang Du đúng là súc sinh, chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn."
Liễu Phong Vũ hung tợn nói: "Bây giờ hắn đang chờ chúng ta đi xin hắn."
Trang Nghiêu nói: "Về việc ngăn cản đàn gián này, chúng ta tiếp tục gia tăng tiến hành, có điều tôi cảmthấy có lẽ ngăn cản Trang Du sẽ nhanh hơn một chút."
Đường Đinh Chi phân tích: "Trang Du yêu cầu cơ bản là mấy thứ này: Thứ nhất, hắn muốn thiết bị xếp dãy nhómgene. Thứ hai, hắn muốn duy trì các loại tài nguyên cho thí nghiệmcủa mình. Thứ ba, hắn muốn Chu Phụng Lambình an vượt qua
cấp hai. Đương nhiên, chỉ thỏa mãn yêu cầu của Trang Du không thôi chỉ sợ còn chưa đủ, bởi vì Từ Ưng cũng sẽ nhân cơ hội này để nêu điều kiện, ví dụ như kho vũ khí trên núi Thiên Thai ở Thạch Gia trang."
Tùng Hạ siết chặt nắmđấm, vô cùng chán ghét nhómngười Trang Du. Trong thời khắc nguy cấp nhất của loài người, họ vẫn vì tư lợi cá nhân mà dùng tính mạng của đồng bào làmđiều kiện áp chế, ai sẽ tin tưởng người như thế có thể dẫn dắt con
người khai sáng tương lai tốt đẹp?
Tuy chỗ nào trong tận thế cũng có kẻ ác, nhưng rất nhiều kẻ ác chỉ làmtổn thương những người chung quanh, mà một khi kẻ ác có quyền lực và địa vị, việc ác của hắn có thể làmliên lụy đến hàng ngàn hàng vạn người!
"Việc gấp không thể chậmtrễ là nói chuyện với Trang Du, không thể để lãng phí thời gian." Thành Thiên Bích đứng lên: "Tôi đi tìmtư lệnh Tào trước, xemý ông ta thế nào, giáo sư Tùng nghỉ ngơi một lát, đến tối chúng ta hẹn gặp Trang Du."
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Được, cậu đi đi, mọi người cũng đi nghỉ một lát đi, đến tối chúng ta... cùng đến khu 6."
Sau khi Thành Thiên Bích đi, Tùng Chấn Trung cũng về ngủ bù.
Những người khác cũng không thấy mệt, cho dù hơi mệt đi chăng nữa thì cũng đều bị ức chế cảmxúc.
Họ đã quá coi thường Trang Du, xung đột bạo lực trong tưởng tượng căn bản không phát sinh, nhưng Trang Du dùng cách đáng sợ hơn thế để đánh cho họ một đòn trở tay không kịp, muốn giải quyết chuyện này thì còn khó hơn cả bình ổn xung
đột vũ trang.
Sau hơn mười phút trầmmặc, Đặng Tiêu nói: "Chi bằng chúng ta bắt cóc Trang Du đi, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đấu lại được một hội Phụng Lamhay sao."
"Đâu có đơn giản như vậy, viện khoa học canh phòng nghiêmngặt, nếu thật sự làmvậy thì rất có khả năng không giải quyết được nạn gián mà lại khiến hai tập đoàn quân đánh nhau thật."
Đặng Tiêu phẫn nộ: "Dù thế nào thì sau khi chuyện này kết thúc cũng phải giết hắn."
Trang Nghiêu nói: "Chuyện này thì có thể suy xét, có điều, giết Trang Du cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề, bên phía Từ Ưng không phải chỉ có mình Trang Du là dị nhân tiến hóa não bộ. Nếu chúng ta muốn đánh bại Từ Ưng thì nhất định
phải làmbinh lực của ông ta bị mất quyền lực, chèn ép hội Phụng Lam. Nếu không thì cho dù chúng ta có giết cả Từ Ưng, song thân tín giữ chức vụ quan trọng dưới trướng và một trămngàn quân vũ trang của ông ta cũng sẽ không nghe lời chúng
ta."
ThẩmTrường Trạch siết chặt nắmđấm: "Nếu muốn ámsát Trang Du thì để tôi." Khi hắn nói chuyện, toàn bộ nắmđấmđột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Trang Nghiêu "ồ" một tiếng: "Thiếu tá Thẩm, màu lửa của anh có phải thay đổi hay không?"
ThẩmTrường Trạch ngẩn người, nhìn bàn tay mình: "Phải, hình như đã thay đổi."
"Nhiệt độ của ngọn lửa hoàn toàn bộc lộ ở màu sắc, tôi còn nhớ trước kia ngọn lửa của anh có màu đỏ cam, cơ bản là loại lửa có nhiệt độ thấp nhất, bây giờ màu lửa đã đổi. Chờ đến lúc anh có thể đạt tới màu lửa trắng sáng, thậmchí là ngọn lửa
màu xanh lamcó nhiệt độ tối cao thì đặt sắt thép bên cạnh anh cũng có thể bị nung chảy."
ThẩmTrường Trạch có chút chờ mong nhìn ngọn lửa của mình: "Muốn đạt tới trình độ này, không biết phải lên tới cấp mấy."
"Dựa theo tiến độ bây giờ mà nói thì kiểu gì cũng phải từ cấp bốn trở lên. Khi nào về bảo Đường Đinh Chi thí nghiệmnhiệt độ ngọn lửa cho anh, ghi chép lại."
Đường Đinh Chi nói: "Tôi vẫn luôn ghi chép."
Trang Nghiêu cảmthán: "Mỗi một sự tiến hóa của dị nhân đều đi đôi với sự tăng cường năng lượng khiến người ta thán phục, nhất là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng có vài điều tôi vẫn chưa nghĩ ra: Ý thức Cambri là ý thức cân bằng
địa cầu, nó chống lại mọi cá thể và quần thể tạo thành cục diện bất bình đẳng, song vì sao nó lại tạo nên dị nhân có thể quấy nhiễu cân bằng nghiêmtrọng như dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?"
Al nói: "Chẳng lẽ cậu muốn nói, sớmmuộn gì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng giống con người, trở thành cái gai trong mắt ý thức Cambri?"
Thiện Minh biếng nhác nói: "Nếu thật là vậy thì Thông Ma còn mạnh hơn họ, còn dễ khiến người khác chú ý hơn, ý thức Cambri nếu mà muốn cân bằng thì kiểu gì cũng phải khai đao với nó trước chứ."
Trang Nghiêu nhún vai: "Chỉ là một suy nghĩ mà thôi, dù sao thì so với toàn bộ tinh cầu, dù là Thông Ma thì cũng chỉ là một hạt đậu nhỏ."
Tùng Hạ nói: "Chúng ta đến phòng thí nghiệmđi, xemcó thể cung cấp ý tưởng gì để đối phó với đàn gián này không."
"Được, đi thôi."
Mọi người đi về phía phòng thí nghiệm.
Thủy Thiên Thừa: Rất nhiều người muốn đọc phiên ngoại Thông Ma và Mục Phi? Thông Ma nó mới có 5 tuổi đấy, mấy người muốn gì hả? →→ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.
Chương 170
CHƯƠNG 170
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trang Nghiêu nói: "Tôi nghĩ ông ta muốn thành lập thế giới trong lý tưởng của mình, đây là giấc mộng của mỗi một nhà khoa học, nhưng ông ta là người cực đoan nhất."
. . . Vài
tiếng sau, Thành Thiên Bích quay về, Tùng Chấn Trung cũng vừa thức dậy, họ vừa ăn cơmtối vừa thảo luận tình hình bên phía Tào Tri Hiền.
Tùng Chấn Trung ngủ được mấy tiếng, sắc mặt có vẻ tốt hơn rất nhiều, anh hỏi: "Bây giờ tư lệnh Tào cũng đang đau đầu lắmphải không? Giờ tư lệnh đã phái người đi toàn thành phun thuốc sát trùng, Từ Ưng làmbộ quả thật rất giống, cũng phái
người đi phun."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Ông ta nói sáng hômnay Từ Ưng phái đội trưởng đội vệ sĩ của mình đến tìmông ta một lần, đưa ra một vài yêu cầu, dã tâmbừng bừng. Mục đích lớn nhất của Từ Ưng là muốn thành Bắc Kinh lấy viện khoa học làm
trung tâm, đông tây chia cắt."
Tùng Chấn Trung vỗ bàn: "Cái gì? Chia ra? Ông ta coi Bắc Kinh là gì của mình?"
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "Từ Ưng coi Bắc Kinh là của mình, muốn chia ra thống trị, sau này tài nguyên khoa học độc nhất thì cộng hưởng, còn tài nguyên gì phe mình đạt được thì phe mình chi phối, không can thiệp vào phương án thống trị
và lãnh đạo của đối phương, xemai có thể khiến Bắc Kinh trở nên tốt đẹp hơn. Chuyện phiền toái nhất là tư lệnh Tào coi như có đầu óc tỉnh táo, biết không thể làmvậy, nhưng tôi nhìn ra được trong lòng ông ta đã có chút dao động, cho dù ông ta
chưa nói."
"Tuyệt đối không thể làmvậy! Bây giờ chính là thời điểmtài nguyên khan hiếm, còn muốn chia đôi, chuyện này sẽ cản trở nghiêmtrọng đến sự phát triển của chúng ta. Bắc Kinh không phải chiến lợi phẩmcủa bất cứ tập đoàn quân nào dùng để
chơi trong cuộc chiến quyền lực, nó là hi vọng cuối cùng của quốc gia, thậmchí ký thác hy vọng của toàn bộ nhân loại. Tình hình trước kia tuy cũng vô cùng phiền toái, nhưng bất luận là hai tập đoàn quân hay là khu 2, khu 3... thì đều xuất phát từ
đại cục, không hề thiếu hợp tác. Một khi chia tách, sau này sẽ không còn sự hợp tác đó nữa, tài nguyên là có hạn, ai cướp được người ấy dùng, thế cục đôi bên sẽ càng ngày càng gay gắt, cuối cùng nhất định vẫn không thể tránh khỏi sinh ra đối
địch. Tôi vẫn tưởng rằng Từ Ưng tuy thamquyền, nhưng bản chất vẫn là người có cái nhìn đại cục, đặt công cuộc xây dựng lại xã hội lên mục tiêu hàng đầu giống mọi người, không ngờ ông ta lại hồ đồ đến mức độ này. Căn cứ theo sự thấu hiểu
của tôi với ông ta, trước kia ông ta không phải như thế, nhất định tư lệnh đã bị Trang Du tẩy não."
Đường Đinh Chi nói: "Trước kia quả thật tư lệnh Từ không phải người như thế, ông ta cao ngạo và nghiêmkhắc với bản thân hơn bất cứ ai, không cho phép trên con đường làmquan của mình có bất cứ vết nhơ nào, cho dù do ý kiến bất đồng mà
đối nghịch với bề trên, tư lệnh cũng tuyệt đối không dùng phương pháp vị kỷ để đạt được mục đích. Trước kia tư lệnh Tào có thể khôn khéo hơn một chút. Có điều tư lệnh Từ là người cố chấp một cách đáng sợ, một khi ông ta quyết làmgì, không
ai khuyên nhủ được. Giáo sư nói đúng, tư lệnh đã bị Trang Du tẩy não, ông ta giờ chỉ khăng khăng với suy nghĩ của mình, thật ra ý tưởng này do Trang Du không ngừng truyền bá cho tư lệnh. Nếu không có Trang Du, chuyện này sẽ không diễn
biến đến bước đường này."
Tùng Hạ cắn răng nói: "Rốt cuộc thì Trang Du muốn làmgì..."
Trang Nghiêu nói: "Tôi nghĩ ông ta muốn thành lập thế giới trong lý tưởng của mình, đây là giấc mộng của mỗi một nhà khoa học, nhưng ông ta là người cực đoan nhất."
"Thế giới trong lý tưởng của Trang Du như thế nào?"
"Hồi tôi còn rất nhỏ, ông ta từng nói qua với tôi, nhưng lúc ấy hệ thống ký ức của tôi vẫn chưa hoàn thiện, không nhớ rõ lắm. Tôi chỉ nhớ ông ta vô cùng cố chấp đối với chuyện ưu hóa giống loài, cho rằng thế giới này nên để cho các giống loài vĩ
đại hưởng dụng, dùng khoa học kỹ thuật không ngừng cách tân khiến một bộ phận loài người này được sống cuộc sống hoàn toàn tự động hoá, sau đó họ mới có thời gian sáng tạo thêmnhiều thứ có giá trị cho thế giới này. Ông ta cho rằng người
có thể thúc đẩy sự tiến bộ của thế giới này mới xứng được hưởng dụng thành quả tiến bộ của con người, mà giống loài bậc thấp chỉ có thể chia ra phục vụ những người này. Tôi cũng không phải thể nhân bản duy nhất của ông ta, trước tôi, ông ta
đã thử thí nghiệmrất nhiều lần, có điều đều thất bại, có vài thể nhân bản đã sống sót, nhưng do chỉ số IQ không đủ cao nên đều bị ông ta thải loại, ông ta chính là một tên điên như vậy."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Xemra thời đại tận thế có cùng suy nghĩ với hắn, lập tức chia dị nhân và người thường thành bậc cao và bậc thấp."
Trong mắt Trang Nghiêu lộ ra ánh sáng lạnh: "Cho nên trong thời đại này, Trang Du như cá gặp nước."
"Chúng ta tuyệt đối không thể để Trang Du và Từ Ưng đạt được mục đích, bên phía tư lệnh Tào tôi sẽ lại phái người đi xemthái độ ông ta, bây giờ chúng ta đến khu 2 thôi, xemrốt cuộc thì Trang Du muốn thế nào."
Mọi người cùng đi đến khu 2.
Chuyện này đã được định sẵn không phải là một cuộc gặp mặt thân thiện, trong đầu rất nhiều người trong số họ đều tồn tại suy nghĩ muốn lấy đầu Trang Du, tuy họ biết mình không thể làmvậy.
Hiển nhiên Trang Du biết họ sẽ đến, đã sớmuống trà chờ đợi trong phòng khách, khi nhìn thấy họ đến, hắn nở nụ cười dào dạt gió xuân, chuyện bắt cóc Từ Hàng lần trước khiến hắn mất đi không ít mặt mũi, lúc này đây đã hòa nhau một trận, hắn
tất nhiên là đắc ý.
Chu Phụng Laman vị ở bên cạnh hắn, vắt chân bắt chéo, kiêu căng nhìn họ.
Trang Du cười nói với Trang Nghiêu: "Tiểu Trang Nghiêu, hình như con đã cao hơn một chút, nhìn thấy con như nhìn thấy ta hồi trước vậy, thật khiến ta vui mừng."
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: "Chúng ta đừng nói nhiều lời."
Tùng Chấn Trung nghiêmtúc nói: "Trang Du, tôn chỉ tối cao của người làmcông tác khoa học là dùng khoa học phục vụ con người chứ không phải lợi dụng khoa học để sát hại đồng bào, đạt thành hammuốn cá nhân của mình, nếu cậu còn tỉnh táo
thì hãy dừng tay."
Trang Du cười nói: "Kỳ quái, IQ của tôi cao như vậy mà lại không hiểu anh đang nói gì, nhất định là do anh chưa nói rõ."
Đặng Tiêu cả giận: "Mẹ nó đừng có vờ vịt, Bắc Kinh đầy gián đều do ông thả ra phải không."
Trang Du cau mày: "Mấy người có chứng cớ không? Đừng tưởng rằng không cần làmgì mà có thể tùy tiện vu oan cho người khác, vì ngăn cản đàn gián này mà tôi cũng đã vài ngày mất ngủ."
So với người đã vài đêmmất ngủ thật sự là Tùng Chấn Trung thì thoạt nhìn Trang Du tinh thần phấn chấn, không chút mệt mỏi.
Tùng Chấn Trung trầmgiọng nói: "Cậu có cách khống chế đàn gián này thì mau lấy ra đây, ba ngày sau đời gián biến tướng sẽ sinh ra, đến lúc đó chúng sẽ tấn công con người trong phạmvi lớn, Bắc Kinh đã không còn lại được bao nhiêu người,
cậu còn muốn càn quấy tới lúc nào!!"
Trang Du nói: "Tôi nói rồi, tôi cũng đang cố gắng, nói không chừng mấy ngày nữa là có thể nghiên cứu ra, nói không chừng còn phải chờ thêmmột chút thời gian nữa. Không có thiết bị xếp dãy nhómgene, rất nhiều công tác đều rất khó triển khai.
Huống chi, tôi và Phụng Lamđều kẹt ở điểmgiới hạn đột phá cấp hai, chuyện này khiến tôi phân tâmnghiêmtrọng. Thật là, sao mọi chuyện quan trọng cần gấp gáp lại đến cùng một lúc chứ."
Tùng Chấn Trung lạnh nhạt nói: "Cậu muốn gì thì nói hết ra đi."
Trang Du nheo mắt lại nhìn Tùng Chấn Trung, sau đó cười phụt một tiếng: "Giáo sư Tùng, anh vẫn cứng nhắc lại đáng yêu như vậy, hai ta đã đấu hơn mười năm, thắng thua quả là kẻ támlạng người nửa cân. Có điều, hình như đây là lần đầu tiên
anh xin tôi thì phải."
"Tôi không xin cậu, tôi yêu cầu cậu đưa ra phương pháp giải quyết nạn gián."
"Tôi nói rồi, tôi cần thiết bị xếp dãy nhómgene, còn nữa, hai tuần trước tôi từng đề lên một danh sách yêu cầu một vài tài liệu thí nghiệm, anh nên chuẩn bị tốt cho tôi. Mặt khác, tôi và Phụng Lamsẽ đột phá cấp hai, cần mượn Tùng Hạ dùng một
chút, như vậy tôi mới có thể an tâmlàmnghiên cứu khoa học, anh nói có phải hay không."
"Thiết bị xếp dãy nhómgene không phải vật sở hữu của khu 3, cậu nên xin viện trưởng, chúng tôi không ngăn cản bất cứ nghiên cứu viên nào sử dụng nó, chỉ cần người đó sử dụng một cách chính đáng."
"Ồ, viện trưởng? Anh đang nói đến ông viện trưởng dưỡng lão trước tuổi cả ngày đóng cửa không chịu ra đó sao? Tìmông ta xin thì có ích lợi gì, thiết bị xếp dãy nhómgene đặt ở khu 3, mỗi lần tôi cần 'sử dụng một cách chính đáng' thì đều bị bác
bỏ, chuyện này trở ngại nghiêmtrọng đến công tác của tôi. Bây giờ tôi cần dịch chuyển thiết bị đến phòng thí nghiệmC34 giữa khu 2 và khu 3, sau này do khu trưởng mỗi một khu quyết định nghiên cứu viên có được quyền sử dụng hay không, sử
dụng theo đúng hạn đã hẹn, không thì người ta lại nghĩ giáo sư Tùng anh rất độc đoán cũng không tốt, có phải không?"
"Viện trưởng ngăn cản cậu sử dụng là vì cậu chế tạo quá nhiều người cải tạo gene, hơn nữa xác suất thành công cực thấp, thứ cậu tiêu hao không phải chuột bạch, mà là con người."
"Chính vì số lần tôi có thể sử dụng thiết bị quá ít nên mới không thể nâng cao xác suất thành công, hơn nữa chuyện này nên trách ai? Tôi chế tạo người cải tạo gene là vì ưu hoá bộ gene, khiến nhiều người thường hơn nữa được trở thành dị nhân,
nếu không đámngười hạ đẳng sống hay chết thì có gì khác nhau, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết oan hay sao? Hơn nữa, tôi không bắt buộc bất cứ ai thamgia vào thí nghiệm, tất cả vật thí nghiệmcủa tôi đều tự nguyện."
"Dùng thực phẩmvà thuốc men đổi lấy sự 'tự nguyện' của họ?"
Trang Du cười nói: "Ai kêu họ không có khả năng làmviệc, đây chính là bi ai của kẻ làmngười thường, họ tự nguyện chấp nhận ván cược này, nếu thành công sẽ thành dị nhân ai cũng đều thắng, không chỉ bản thân sống tốt mà còn khiến cả nhà
đều có cái ăn, đây không phải chuyện ai nấy đều vui hay sao?"
Tùng Chấn Trung cắn răng nói: "Vậy còn tỉ lệ thất bại 90% thì sao!"
Trang Du nhún nhún vai: "Tự trách mình xui xẻo vậy."
"Cậu..."
Trang Nghiêu đè lại bả vai Tùng Chấn Trung: "Giáo sư Tùng, xemra ngài vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, để tôi nói."
Đôi mắt Tùng Chấn Trung đục ngầu tơ máu, quầng mắt thâmđen, tóc tai bù xù, vừa nhìn đã biết là mệt mỏi quá độ, ngôn ngữ hành động đều luống cuống hơn lúc thường rất nhiều, khiến Tùng Hạ càng nhìn thì càng khó chịu càng phẫn nộ.
Trong khi mình đang ra sức nghiên cứu năng nguyên kiểu mới, vũ khí kiểu mới, hạt giống biến dị, gia cầmbiến dị, mong mỏi có thể thay đổi tình hình sinh sống của người thường, để họ có thể ăn no mặc ấmthì lại có kẻ không coi mạng người thường
ra gì, dùng phương pháp hoàn toàn đi ngược lại với mình để tiến hành cái gọi là công cuộc trùng kiến. Tùng Hạ hoàn toàn có thể thấu hiểu sự phẫn nộ và nuối tiếc trong lòng Tùng Chấn Trung.
Đôi khi, Tùng Hạ cảmthấy họ đã rất mạnh, ít nhất trên phương diện sức chiến đấu, họ gần như mọi việc đều thuận lợi, chưa từng phải chịu thất bại thật sự, nhưng sự tồn tại của Trang Du và Từ Ưng đã nămlần bảy lượt nhắc họ: Chỉ có vũ lực
không thôi thì không đủ để khiến thế giới này trở lại bình thường, ít nhất, khi vũ lực vẫn chưa mạnh đến độ có thể áp đảo mọi thứ thì họ vẫn phải làmchuyện khiến rất nhiều rất nhiều người chán ghét – nhượng bộ, cúi đầu.
Ví dụ như lúc này, nếu họ có thể không cố kỵ tính mạng người thường, tiếp tục dây dưa với Trang Du, người chịu thua trước chưa chắc đã là họ. Dù sao thì họ nắmtrong tay phương pháp an toàn để đột phá cấp hai, nhưng họ không thể, cho nên
so với Trang Du, họ yếu thế hơn.
Trang Nghiêu nói: "Thiết bị xếp dãy nhómgene có thể đặt ở phòng thí nghiệmC34, nhưng không thể dùng cách đặt chỗ hẹn trước, để công bằng, chúng ta nên chia đều thời gian cho cả sáu khu. Trong một tháng, một khu chỉ có thể sử dụng tối đa
bốn ngày, thời gian còn lại để bảo dưỡng dụng cụ và cho nó nghỉ ngơi."
Trang Du cười nói: "Có thể."
Khu 1 và khu 2 cơ bản đều do Trang Du khống chế, khu 3 và khu 6 do Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi khống chế, khu 4 và khu 5 là của phe viện trưởng, dị nhân tiến hóa não bộ còn lại cũng không có thực quyền gì. Nói tổng thể thì cuối
cùng, thiết bị xếp dãy nhómgene vẫn do Trang Du và Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi sử dụng.
"Tài liệu thí nghiệmông đã yêu cầu trong danh sách, chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị đủ 80%, nhiều thứ đã không còn, về phần ông và Chu Phụng Lamđột phá cấp hai, Tùng Hạ có thể giúp đỡ, nhưng sau khi đã giải quyết nạn gián."
Trang Du lắc đầu cười: "Không, phải làmngay lập tức."
Đường Đinh Chi vô cảmnói: "Từ giờ đến lúc đàn gián sinh sản chỉ còn lại sáu mươi tiếng, dù cậu sử dụng cách gì diệt trừ chúng thì đều cần thời gian, cậu nên diệt gián ngay lập tức."
Trang Du thảnh thơi nói: "Được rồi, chúng ta đều lui một bước, các vị giúp Phụng Lamđột phá cấp hai trước, sau khi cậu ấy bình an thành công, tôi sẽ hành động."
Trang Nghiêu và Tùng Chấn Trung nhìn nhau, Tùng Chấn Trung nói: "Cứ quyết định như vậy đi, hai tiếng sau hãy đến khu 3."
Trang Du cười nói: "Không vội, tuy tôi rất muốn giúp các vị, nhưng hình như tư lệnh Từ và tư lệnh Tào còn có một vài ước định. Muốn điều động tài nguyên của khu 2, mình tôi gật đầu cũng còn chưa đủ, còn cần tư lệnh Từ đồng ý mới được. Cho
nên, tôi muốn đợi lệnh của tư lệnh Từ tới trước."
Trang Nghiêu cười lạnh: "Trang Du, nói thật, có một vài chỗ tôi và ông vẫn rất giống nhau. Tôi không cần biết những người không liên quan tới tôi sống hay chết, cho nên, tôi duy trì được bình thản hơn ông, dù sao người chết do nổ tan xác khi đột
phá cấp hai vĩnh viễn sẽ không phải tôi. Chúng tôi có thể giúp toàn bộ dị nhân ở Bắc Kinh đột phá cấp hai, chỉ duy nhất không giúp mấy người. Nếu chuyện này kéo dài quá ba ngày, đời gián biến tướng sinh ra, sẽ có hàng loạt người chết. Cho đến
lúc đó, chúng tôi sẽ không giúp ông, chúng tôi sẽ trơ mắt nhìn ông và Chu Phụng Lamnổ thành thịt nát. Vì để không nảy sinh kết quả này, bên phía tư lệnh Từ cũng cần mấy người hành động. Mọi người đều lý trí một chút, theo như nhu cầu, đến
điểmthì ngừng, nếu làmloạn đến độ không thể cứu vãn thì muốn gì cũng không được nữa, đây chính là kết quả ông muốn ư?"
Trang Du mỉmcười: "Nói rất hay, theo như nhu cầu, đến điểmthì ngừng."
Mọi người không ở lại đến hai mươi phút đã vội vàng rời đi.
Thành Thiên Bích và Tùng Chấn Trung quyết định đi gặp Tào Tri Hiền một lần nữa, thương lượng đối sách tiếp theo, Trang Nghiêu và Đường Đinh Chi thì dẫn Tùng Hạ đến phòng thí nghiệm. Họ vẫn ômmột tia hy vọng, rằng có thể nghiên cứu ra
phương pháp diệt gián nhanh chóng, tuy họ đều biết thời gian quá ngắn ngủi, đây căn bản là nhiệmvụ không thể hoàn thành.
Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, ai nấy cũng đều cảmthấy khó thở trước áp lực.
Hai giờ rạng sáng, Thành Thiên Bích và Tùng Chấn Trung đã quay về, sắc mặt cả hai đều không được tốt cho lắm, họ mang về kết quả thương lượng.
Tùng Chấn Trung nói: "Kho vũ khí trên núi Thiên Thai tuyệt đối không thể mở cửa cho Từ Ưng, Bắc Kinh cũng tuyệt đối không thể chia đôi, kế sách trước mắt là tạmthời đồng ý với họ, đợi nạn gián qua đi rồi chúng ta sẽ hành động. Tư lệnh Tào
dự định đưa qua đó một số vũ khí trước."
Trang Nghiêu cau mày: "Từ Ưng đâu dễ đối phó như vậy."
Tùng Chấn Trung nói: "Vũ khí do tôi phụ trách."
Tùng Hạ vội ngẩng đầu: "Chú... chú muốn đi làmcon tin sao? Không được! Tuyệt đối không được!"
"Từ Ưng sẽ không làmgì chú, giải quyết nạn gián này trước, sau đó mọi người đến cứu chú."
"Có chuyện bắt cóc Từ Hàng lần trước, sao ông ta còn có thể để chúng cháu dễ dàng tìmđược và giải thoát chú. Từ Ưng không biết sẽ giấu chú đi đâu. Chú, đây không phải cách hay, chúng ta cân nhắc lại."
"Dù có bao nhiêu cách thì chúng ta cũng không có đủ thời gian. Chỉ còn lại hơn nămmươi tiếng là đàn gián sẽ sinh sản, trong số đó còn phải trừ bớt thời gian giúp đỡ Chu Phụng Lamđột phá cấp hai, tính ra chúng ta chỉ có thời gian một ngày. Cháu
nghĩ với một ngày, chúng ta có thể làmđược gì? Dù sao chăng nữa thì Từ Ưng sẽ không giết chú, đến lúc đó hãy lại nghĩ cách, bây giờ cứ quyết định như vậy đi."
"Vậy để cháu đi!" Tùng Hạ đứng bật dậy: "Cháu đi thay chú, Từ Ưng sẽ không giết cháu."
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, ánh mắt sâu không lường được, nhưng hắn không nói gì.
"Tiểu Hạ, chú ứng phó được tình huống này tốt hơn cháu, đây không phải lúc thể hiện."
"Vì sao chú ứng phó được tốt hơn cháu? Vì chú là dị nhân tiến hóa não bộ? Cháu còn có khả năng sinh tồn mạnh hơn chú." Giọng nói của Tùng Hạ hơi run lên, khí thế mạnh mẽ dâng lên trong vô thức: "Nếu nhất định phải đi thì hãy để cháu đi."
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: "Không được, kiểu gì Trang Du cũng sẽ cắt anh thành từng miếng rồi mang đi nghiên cứu, bí mật trên người anh sẽ bị ông ta phát hiện. Tôi nói một câu khó nghe, chuyện này còn nghiêmtrọng hơn chuyện giáo sư Tùng
sẽ chết."
Tùng Chấn Trung bình tĩnh nói: "Cứ quyết định như vậy, bây giờ tôi sẽ gọi người đi báo cho Chu Phụng Lam." Nói xong anh lập tức bước đi, không quay đầu lại.
Tùng Hạ ngồi phệt xuống ghế, nhất thời không thể chấp nhận chuyện này.
Những người khác cũng không nói gì, bởi vì căn bản họ không biết phải làmsao để lên tiếng an ủi, ai có thể bình tĩnh nhìn người thân cuối cùng của mình bước vào chỗ hiểm?
Thành Thiên Bích đi đến trước mặt Tùng Hạ, ngồi xuống, bắt được tay cậu, nghiêmtúc nhìn vào mắt cậu: "Tùng Hạ, anh có tin tôi không?"
Tùng Hạ kinh ngạc nhìn Thành Thiên Bích: "Tôi đương nhiên tin cậu..." Nói xong, mắt cậu hơi đỏ lên, cắn răng nói: "Nhưng sao cậu lại cho tôi một cách giải quyết như vậy?"
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ dùng khẩu khí hơi oán trách khi nói chuyện với Thành Thiên Bích.
"Đây là kế tạmthời." Thành Thiên Bích nói xong, thân thể đột nhiên nhoáng lên một cái, tứ chi và đầu của hắn đột nhiên biến mất, hóa thành một chút ảo ảnh trong không khí, tiếp theo liền biến thành gió nhẹ, nhìn bốn phía thì hơn nửa người hắn đều
đã hóa thành ngọn gió vô hình vô sắc.
Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Nháy mắt sau đó, thân thể Thành Thiên Bích lại tổ hợp về thành hình người: "Thân thể tôi đã nguyên tố hóa đạt tới 50%, cho dù giáo sư Tùng đi đến đâu, tôi nhất định cũng sẽ tìmđược, cũng sẽ đưa người về đây. Anh hãy tin tôi."
Tùng Hạ nhìn vào ánh mắt sâu thẳmcủa Thành Thiên Bích, trái timkích động chậmrãi bình tĩnh, cậu hít một hơi thật sâu: "Ừ, ừ."
Thành Thiên Bích vỗ vỗ cánh tay cậu: "Bây giờ anh đi ngủ đi, tôi đến giámsát Chu Phụng Lam, lúc cuối cùng mới cần anh, tôi sẽ gọi anh dậy."
Từ khi quay về Bắc Kinh, họ liên tục phải xử lí chuyện đàn gián biến dị, đến bây giờ chưa có thời gian nghỉ ngơi một lát. Chu Phụng Lamđột phá cấp hai cần hơn hai mươi tiếng, Tùng Hạ cảmthấy chắc là mình không thể chịu đựng nổi, vì thế quyết
định nghe lời Thành Thiên Bích, về phòng nghỉ ngơi.
Trang Nghiêu nói: "Những người khác cũng đi nghỉ đi, tôi và Thành Thiên Bích ở lại."
Mọi người đều về phòng mình.
Tùng Hạ tắmrửa một cái, nằmtrên giường, thao thức hồi lâu lại mãi không ngủ được.
Niềmvui sướng sau khi an toàn trở về từ Đông Bắc đã hoàn toàn thoát ly, cậu nên biết từ sớmrằng cuộc sống của họ gần như sẽ không có được vài ngày yên ổn. Cẩn thận ngẫmlại, tuy Mục Phi không thể rời khỏi khu rừng kia, nhưng cuộc sống
của họ lại yên bình mãn nguyện, đó không phải là cuộc sống điền viên mà cậu và Thành Thiên Bích luôn hướng tới hay sao?
Thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tùng Hạ suy nghĩ về rất nhiều chuyện, cuối cùng không chịu được mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
... Sau
khi ngủ mấy tiếng, cậu tự mình tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã sáng tỏ. Cậu nhanh chóng đứng dậy, đơn giản rửa mặt rồi đi đến khu thí nghiệm.
Sau khi đến nơi, từ rất xa đã có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng vây quanh một phòng thí nghiệm, Trang Du ngồi ở ghế trên, chống cằm, khóe miệng mỉmcười nhìn Chu Phụng Lamvà Thành Thiên Bích bên trong phòng thí nghiệmtrong
suốt.
Tùng Hạ đi đến đó, cách tấmthủy tinh, nhìn Thành Thiên Bích vẫn không nhúc nhích dựa vào góc tường, trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảmgì, cho dù đã vô cùng thiếu nghỉ ngơi, song đôi mắt hắn vẫn sáng ngời hữu thần, ánh mắt toát ra nghị
lực và gan góc của người lính.
Tùng Hạ cứ nhìn hắn như vậy, giữa lúc ngẩn ra bỗng cảmthấy thời gian nghịch chuyển, họ trở về ngày đầu quen biết. Trước nay cậu luôn là người thiện chí giúp người, chưa bao giờ nhìn thấy ai mà đẹp trai nhưng tính tình ghê gớmnhư vậy, lúc ấy
hắn còn móc súng đưa cho cậu, dọa cậu hoảng hồn. Lúc đó ai mà ngờ người đàn ông khiến cậu sợ hãi này sẽ trở thành người cậu tin tưởng nhất, quan trọng nhất, yêu thích nhất cơ chứ.
Sau khi mọi chuyện đều kết thúc, hy vọng họ có thể sống vô ưu vô lự giống như Thông Ma và Mục Phi vậy.
...
Thời gian trôi qua thật là rất nhanh, chớp mắt đã đến thời khắc mấu chốt nhất của Chu Phụng Lam. Tùng Hạ lững thững bước vào phòng thí nghiệm. Có kinh nghiệmhai lần lúc trước, cậu vẫn rất chắc chắn, cho dù Chu Phụng Lambộc phát ra năng
lượng Kimép đến nỗi khiến người ta không thở nổi, nhưng cậu cảmthấy năng lượng Cambri mang tính hủy diệt trong cơ thể Chu Phụng Lamcũng không nhiều hơn ThẩmTrường Trạch và Lý Đạo Ái.
Chu Phụng Lamđã đau đớn bắt đầu toàn thân run rẩy, Tùng Hạ thì lại cứ không nhanh không chậmđứng bên cạnh hắn, chuyển năng lượng vào trong cơ thể hắn. Cậu không dámđụng vào Chu Phụng Lamvì toàn thân hắn đang sấmsét tán loạn,
nhìn dáng vẻ như thể sắp chết của Chu Phụng Lam, Tùng Hạ xuất hiện ác ý, cứ để mặc hắn chết như vậy đi.
Đáng tiếc cậu không thể.
Tùng Hạ dùng năng lượng trong cơ thể giúp Chu Phụng Lamchống lại nguồn lực hủy diệt kia, từng bước đẩy nguồn năng lượng Kimkhổng lồ vào trong hạt nhân năng lượng của hắn. Khi Tùng Hạ cảmthấy thắng lợi đang nhìn mình, cậu cố ý thả
chậmtốc độ, muốn để Chu Phụng Lamchịu đau thêmmột lát.
Thành Thiên Bích nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, khi Tùng Hạ đứng đối diện với hắn, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng trêu chọc.
Cuối cùng, nguồn năng lượng Kimkhổng lồ kia chui mạnh vào trong cơ thể Chu Phụng Lam, hắn nhắmmắt, hôn mê bất tỉnh.
Cửa phòng thí nghiệmbị mở ra, Chu Phụng Lamđược bảo vệ khu 2 nâng ra ngoài.
Tùng Hạ mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, dùng sức vỗ xuống đùi hắn, cười nói: "Người anh em, vất vả rồi."
Thành Thiên Bích nhắmhai mắt lại: "Anh cũng vất vả."
"Thiên Bích, tôi vẫn tin cậu nhất, vấn đề đó, cậu căn bản không cần hỏi."
Thành Thiên Bích bắt được tay cậu: "Tôi hiểu."
Tùng Hạ làmcàn tựa vào người Thành Thiên Bích, khóe miệng nhếch lên. Cậu không cần ngưỡng mộ người khác, cậu đã rất may mắn, rất hạnh phúc rồi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 171
CHƯƠNG 171
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trang Nghiêu nói: "Trong bữa tiệc của Diêu TiềmGiang, tôi đã thấy ánh mắt cô ta nhìn Từ Ưng, tuy đó chỉ là cái liếc mắt vội vàng, song phán đoán của tôi không có sai lầm, đó là ánh mắt vừa e sợ lại vừa cămhận."
. . . S
au khi Chu Phụng Lambị nâng đi, Trang Du cười tủmtỉmnói: "Các vị vất vả rồi, trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ phát hành một loại thuốc chống lại gián biến dị, có thể ức chế thời gian sinh sản của chúng, biện pháp giải quyết tiếp theo tôi tin các
vị có thể nghĩ được, chỉ là không có thời gian thực tiễn mà thôi, chỗ tôi có nuôi 6.7 tấn gián lây nhiễmvirus mang theo bộ gene hoàn mỹ, ngày mai sẽ theo kế hoạch thả ra tại các nơi trong nội thành. Không đến một tuần, đời sau của chúng sẽ tử
vong vô số, có lẽ một tháng là có thể khống chế cục diện."
Tất cả đều lạnh lùng nhìn hắn, không ai lên tiếng.
Trang Du nhìn về phía Tùng Hạ: "Sau khi làmxong mọi chuyện, tôi cần cậu giúp đỡ đột phá cấp hai, có điều... tôi có cảmgiác rằng các vị sẽ không thực hiện lời hứa của mình."
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: "Yên tâm, chỉ cần ông không nuốt lời thì chúng tôi cũng không."
Trang Du nhìn nó một cách bí hiểmrồi gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi Trang Du và Chu Phụng Lamđi, mọi người đi vào gian phòng thí nghiệmkia, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Tùng Chấn Trung đóng cửa lại, nhìn hai người họ: "Hai người vất vả rồi."
Đặng Tiêu hét lên: "Tùng ca, anh nên thuận tay giết chết gã Chu Phụng Lamkia."
Tùng Hạ lắc đầu: "Trang Du có thể chết, hắn ta thì không." Lời nói lần trước của Trang Nghiêu đã cho cậu một ý tưởng, cho dù không suy xét đến các nhân tố khác nhưng cậu cứ cảmthấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là một nước cờ
quan trọng nào đó do ý thức Cambri bố trí, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác với tất cả dị nhân khác, vượt khỏi phạmvi lý giải của sinh vật học và vật lý học, họ trở nên vô cùng kì diệu. Nếu dựa theo suy đoán của họ, dị nhân tiến hóa
sức mạnh thiên nhiên chỉ có tổng cộng 10 người, như vậy càng có thể chứng minh suy đoán này. Cho nên, cậu cảmgiác dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không thể thiếu bất cứ ai, đến ngày mà họ thật sự đối đầu với ý thức Cambri, dị nhân
tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định có thể tạo ra tác dụng nào đó.
Đường Đinh Chi nói: "Chuyện của họ tạmthời không suy xét đến, trước tiên hãy vượt qua mối nguy nạn gián này đã rồi nói sau, chúng tôi hiện tại đang cố gắng đạt tới ổn định, số người thường ở Bắc Kinh còn ít nhất hơn một triệu người. Một khi
nổi loạn, chúng tôi không thể khống chế nổi họ."
Từ sau khi tận thế, ámảnh của cái chết vẫn luôn bao phủ Bắc Kinh, tuyệt vọng và sợ hãi như một trận ôn dịch bùng nổ theo nạn gián rồi lan tràn trong không khí, loại xu thế này nếu không ngăn chặn thì người thường – những người đói khát và vốn
đã khuyết thiếu cảmgiác an toàn – một khi bộc phát toàn bộ oán hận tích tụ thì chính là một nguồn sức mạnh mà họ khó lòng ngăn cản. Hơn nữa, vũ khí của họ dùng để đối phó với loài khác chứ không phải dùng để đối phó với người thường,
Trang Du chính là đã đoán được rằng họ sẽ không để mặc mối nguy này mới dámto gan uy hiếp họ như vậy, nếu không thật sự nổi loạn thì chính Trang Du cũng muôn vàn lần không muốn thấy.
"Xemra vì chuyện này mà Trang Du thật sự đã chuẩn bị tốt từ lâu, 6.7 tấn gián. Hừ, hắn nuôi bao lâu rồi không biết."
Liễu Phong Vũ giận dữ: "Hắn không sợ mọi người biết chuyện bầy gián do một tay hắn gây ra sao?"
Tùng Chấn Trung lắc đầu: "Hắn không sợ. Bởi vì trong mắt dân thường đến cơmthừa canh cặn cũng ăn không đủ no thì gì mà khu 2 khu 3, gì mà tập đoàn quân 14 tập đoàn quân 27... chẳng có mấy khác biệt, chúng tôi bị gọi chung là 'Viện khoa
học' và 'Quân đội', nếu để những người đó biết bầy gián do khu 2 thả ra, đối với họ mà nói thì chẳng khác nào là do viện khoa học thả ra cả."
Đặng Tiêu cả giận: "Cái gì? Chuyện đó rõ ràng do tên súc sinh Trang Du làm, liên quan gì đến chúng ta."
Tùng Hạ thở dài: "Tiểu Đặng, nếu mỗi ngày cậu đều phải đi xếp hàng lĩnh lương thực cứu tế, đã hơn một nămliên tục không được ăn một bữa no bụng, cậu sẽ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâmđến cuộc chiến trong thế giới quyền lực mà cậu
chẳng thể với tới. Đối với người thường có số lượng nhiều nhất ở Bắc Kinh mà nói thì Trang Du chính là toàn bộ viện khoa học, Từ Ưng chính là toàn bộ quân đội. Chuyện Trang Du làmchính là chuyện viện khoa học làm, sao họ có thể tỉ mẩn phân
biệt một hai ba bốn trong chuyện này. Một khi họ khăng khăng cho rằng viện khoa học có dụng tâmhiểmác nào đó, mối nguy này hễ nổ ra thì còn phiền hơn nạn gián nhiều. Người thường vốn đã vô cùng bất mãn về chuyện đãi ngộ cực cao của dị
nhân, chỉ có điều họ giận mà không dámnói gì mà thôi. Họ cũng chẳng quan tâmdị nhân phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, khi con người cực đoan, họ chỉ còn biết nghĩ đến mình, bản năng tự vệ sẽ tăng cường phản ứng kích thích của họ, khiến
họ đưa ra quyết định thiếu lý trí."
Thành Thiên Bích nói: "Giải quyết nạn gián lần này có tác dụng nâng cao hình tượng viện khoa học một khoảng nhất định."
Liễu Phong Vũ xemthường: "Đúng là phức cmn tạp."
Đường Đinh Chi suy tư: "Lần này Trang Du hành động dựa theo sự chuẩn bị sẵn, muốn tạo ra nhiều gián như vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị ít nhất từ hai tháng trước. Hai tháng, cũng không chênh lệnh mấy thời điểmThẩmTrường Trạch vừa đột
phá cấp hai, ngay lúc đó hắn đã ý thức được hắn và Chu Phụng Lammuốn đột phá cấp hai thì nhất định cần đến Tùng Hạ, cho nên đã một tay bố trí cạmbẫy lớn như vậy."
Tùng Hạ nghe vậy mà âmthầmkinh hãi, Trang Du thật là đáng sợ. Cậu vẫn chưa ý thức được sự đáng sợ của dị nhân tiến hóa não bộ do các dị nhân tiến hóa não bộ xung quanh cậu đều không phải kẻ ác thật sự không từ thủ đoạn, chú cậu và
Đường Đinh Chi không cần phải nói, cho dù là Trang Nghiêu – tuy thiếu lòng thương cảmvà đạo đức, và cũng không quan tâmsự sống chết của người xa lạ – song nó không phản nhân loại như Trang Du. Trí tuệ của họ đều dùng vào những
chuyện có tác dụng tích cực, bởi vậy khiến cậu đôi khi quên rằng, trí tuệ đáng sợ đó một khi dùng trên con đường xấu xa thì sẽ sinh ra hậu quả nghiêmtrọng nhường nào, đặc biệt Trang Du còn nắmgiữ nhiều tài nguyên như vậy.
Trang Du tựa như một vạn tấn thuốc nổ, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng khuấy động khiến cả Bắc Kinh này phải nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ muốn loại trừ một người như vậy, muốn giết Trang Du, cậu vô thức nhìn về phía Trang Nghiêu.
Sau khi nhận được ánh mắt của cậu, Trang Nghiêu cũng quét mắt nhìn lại một cái, Tùng Hạ cảmthấy một chút khích lệ, cậu cảmgiác trí óc hoang mang trong một khoảnh khắc, tuy rất nhanh tỉnh táo lại, song cậu vẫn có một dự cảmmạnh mẽ rằng
Trang Nghiêu biết cậu đang nghĩ gì.
Trang Nghiêu cau mày: "Đúng vậy, tôi đoán được anh đang nghĩ gì."
Tùng Hạ ngẩn người: "Cậu... cậu biết thuật đọc tâm?"
Trang Nghiêu trợn: "Vớ vẩn, là căn cứ theo biểu cảm, ánh mắt của anh. Chúng tôi phán đoán dựa vào sự tổng hợp trọng tâmcâu chuyện và cảmxúc mà sóng điện não anh truyền đạt, anh đang nghĩ đến chuyện giết Trang Du, nhưng lại lo lắng tôi sẽ
khó xử phải không?"
Tùng Hạ nói: "Phải, dù sao thì cậu và Trang Du cũng là..."
"Tôi và Trang Du là hai cá thể độc lập." Trang Nghiêu lạnh lùng nói: "Giết ông ta là tốt nhất, vừa nghĩ đến chuyện chia sẻ một bộ gene tương đồng với người khác, tôi đã cảmthấy có chút ghê tởm, trên thế giới này có một tôi là đủ rồi."
Tùng Chấn Trung nói: "Sớmmuộn gì cũng phải loại trừ Trang Du, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Như tôi đã nói, muốn hạ Từ Ưng thì cũng phải hạ Trang Du. Dưới hắn còn có chín dị nhân tiến hóa não bộ và hơn một trămnhà khoa học đều là
phái Cấp Tiến như hắn. Chết một Trang Du thì còn có rất nhiều người tiếp tục nghiên cứu của hắn. Chúng tôi muốn chọn lựa thời cơ tốt nhất, bảo đảmcó thể khống chế cục diện được nhất, bỏ lại dị nhân tiến hóa não bộ khu 2, tập đoàn quân 14
và hội Phụng Lam, đồng thời loại bỏ Từ Ưng và Trang Du thì mới có thể diệt trừ hậu hoạn."
Đường Đinh Chi trầmgiọng nói: "Thời cơ này vốn đã sắp xuất hiện, chính là khi Chu Phụng Lamđột phá cấp hai, nhưng Trang Du dùng đámgián kia đã cứu vãn kết cục thất bại gần như đã được định sẵn. Chẳng trách sau khi ThẩmTrường Trạch
đột phá cấp hai, Diêu TiềmGiang và Lý Đạo Ái đều đúng lúc yêu cầu Tùng Hạ, song chỉ có họ là ung dung thản nhiên, hóa ra đã bắt đầu giăng bẫy. Tên Trang Du này vĩnh viễn không thể sơ suất."
Tùng Hạ cảmthấy đầu đã hơi trướng lên. Đẳng cấp của dị nhân tiến hóa não bộ đã không phải là chuyện mà cậu có thể phỏng đoán được, cậu đi một bước tính nămbước đã là không tồi, song dị nhân tiến hóa não bộ đi một bước thì đã tính sẵn
nămmươi bước một trămbước. Nếu để họ tự mình giải quyết chuyện này, tuyệt đối là giết Trang Du cho xong việc, nhưng sau khi giết Trang Du thì làmsao nữa, họ không thể tiếp tục suy nghĩ, họ có thể vì một lần hả giận này mà rước lấy phiền
toái cho mình còn lớn hơn rắc rối về Trang Du.
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: "Bây giờ tôi cần đến chỗ tư lệnh Tào chủ trì công cuộc chuyển giao vũ khí, không phải lo lắng cho an nguy của tôi, tôi tự có cách ứng phó."
"Chú–" Tùng Hạ đứng lên.
Thành Thiên Bích nói: "Tôi sẽ đi cùng giáo sư."
Tùng Hạ nói: "Chú, cháu nghĩ ra một cách, chắc hẳn nó có thể trợ giúp chúng cháu xác định được vị trí của chú chuẩn xác hơn. Thiên Bích chỉ có thể nguyên tố hóa một nửa tương đối, cháu lo có một số nơi cậu ấy cũng không thể tra tìm."
"Cháu nói đi."
Tùng Hạ lấy từ trong người ra một miếng ngọc Hòa Điền giống cỡ đồng tiền: "Chú, đây là ngọc phù do cháu làm, cháu có thể nhận ra năng lượng bên trong nó. Chú giữ nó trên người, cho dù có thất lạc Thiên Bích, song chỉ cần có một phương
hướng đại khái là chúng cháu dù phải lật từng miếng đất lên cũng sẽ tìmra chú."
Tùng Chấn Trung nhận lấy miếng ngọc kia, xuyên nó vào vòng cổ của mình, thoạt nhìn cũng chỉ là một món trang sức bình thường. Tùng Hạ liếc mắt đã nhận ra vòng cổ của Tùng Chấn Trung, nó vốn là của ông nội cậu. Nhìn thấy nó, trong lòng
Tùng Hạ thấy có chút xúc động.
Tùng Hạ lấy ra mấy miếng ngọc nữa, némxuống đất, dùng chân giẫmnát, cậu nhặt ngọc vỡ lên đưa cho Thành Thiên Bích: "Thiên Bích, nơi Từ Ưng gửi vũ khí nhất định hết sức kín đáo, nói không chừng sẽ có rất nhiều chướng ngại vật, nếu có chỗ
nào cậu không vào nổi nữa, thiết bị theo dõi tín hiệu trên người cậu cũng bị ngăn cản thì rải ngọc vụn này ở ven đường làmký hiệu."
Thành Thiên Bích gật đầu, vun ngọc vỡ vào trong túi.
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ, mỉmcười: "Đừng lo, họ không dámlàmgì chú đâu, không thì cũng đừng hòng lấy được vũ khí."
Tùng Hạ gật đầu: "Chú, mọi chuyện cẩn thận."
Tùng Chấn Trung dẫn người xuất phát, Thành Thiên Bích về phòng đổi một bộ quần áo đi đêm, nhân lúc bóng đêmđi theo phía sau Tùng Chấn Trung, cái đầu lộ ra ngoài quần áo của hắn hóa gió hoàn toàn, toàn thân dung nhập triệt để vào trong
bóng đêm.
Những người khác thì ở lại phòng thí nghiệmtheo dõi thiết bị theo dõi tín hiệu trên người Thành Thiên Bích, dùng nó để phán đoán vị trí của Tùng Chấn Trung.
Tùng Hạ hỏi Đường Đinh Chi: "Chuyện kho vũ khí trên núi Thiên Thai là sao?"
"Đó vốn là kho dự trữ vũ khí của quân khu Bắc Kinh, sâu 200 mét dưới lòng đất, muốn vào trong đó cần một chuỗi mật mã 64 kí tự và xác nhận ít nhất hai mống mắt, hai vân tay, hai giọng nói của hai quân trưởng tập đoàn quân. Tư lệnh Tào luôn
không tán thành chuyện mở cửa kho vũ khí này, trước mắt kho vũ khí mini của tập đoàn quân 27 còn tạmthời đủ dùng trong một, hai năm. Do trước tận thế, tập đoàn quân 14 đã xác định bất đồng với tập đoàn quân 27, chủ chiến trên không, đây
vốn là ưu thế nhưng bây giờ dầu khí khan hiếm, không có phi cơ thì chẳng làmđược gì. So với tập đoàn quân 27, trang bị lục chiến của họ ít hơn, cho nên Từ Ưng vẫn luôn muốn mở kho vũ khí. Sự lo lắng của tư lệnh Tào còn đến từ nhiều khía
cạnh, ví dụ như bây giờ rất nhiều vũ khí chảy về phía dân gian, mở cửa kho vũ khí sẽ khiến nhiều vũ khí hơn bị xói mòn thông qua thủ đoạn vị kỷ, hơn nữa sẽ gia tăng chi phí duy tu bảo dưỡng. Dù sao thì một khi mở ra thì vũ khí nhất định phải bàn
giao, Từ Ưng nhất định sẽ bàn giao đủ phần của mình, nếu tư lệnh Tào không lấy về thì sau này Từ Ưng sẽ không giúp ngài ấy mở cửa nữa. Đây cũng là một trong những mâu thuẫn trường kỳ của họ."
"Kho vũ khí kia có lượng dự trữ rất lớn sao?"
Đường Đinh Chi gật đầu: "Tương đối lớn, từ vũ khí hạng nhẹ đến vũ khí hạng nặng, cho đến các loại bom, đạn đạo, đó là kho vũ khí lớn nhất của quân khu Bắc Kinh. Có hai kho loại nhỏ đã mở lúc đầu tận thế, những vũ khí được sử dụng bây giờ
đều lấy từ hai kho vũ khí nhỏ kia. Kho vũ khí trên núi Thiên Thai là kho cuối cùng gần Bắc Kinh, vốn là nơi chúng tôi dự định dùng để đối phó với sinh vật biển."
"Chẳng trách tư lệnh Tào và giáo sư Tùng đều kiên quyết không chịu cho Từ Ưng chạmvào kho vũ khí này."
"Tuyệt đối không thể động vào, bộ đội tình báo chúng tôi phái đi Hoa Nam, tin tức càng mang về lại càng ác liệt, bây giờ đã có một vài sinh vật biển tiến hóa ra hệ thống hô hấp và bò sát của sinh vật trên đất, có xu thế tiến lên bờ."
"Tiến lên bờ?"
"Phải, tuy rằng bây giờ chúng mới chỉ phơi nắng trên bờ cát."
Tùng Hạ không quen lắmvới chuyện Đường Đinh Chi dùng gương mặt người máy để nói đùa, huống chi chuyện này chẳng buồn cười chút nào hết. Cậu gãi đầu, cười khổ một tiếng: "À thì... chuyện bên Nga chúng tôi còn chưa kịp nói lại với chú,
bên phía Hoa Namlại... Không có cái bụng đủ lớn, thật là không dễ tiêu hóa nhiều tin xấu như vậy."
"Chuyện bên Nga chỉ có thể đợi giáo sư Tùng trở lại, có điều tôi đã phái nhân viên tình báo đến khảo sát ở gần Thanh Hải, cũng phái gián điệp tới Moscow, muộn nhất là hai tuần nữa sẽ có tin tức."
Liễu Phong Vũ hỏi: "Tôi có điều không rõ, vì sao sinh vật biển lại muốn lên bờ? Coi như tôi có thể tự do hô hấp dưới biển thì tôi cũng không muốn sống ở đó đâu. Đại dương lớn hơn đất liền, chúng có ý đồ gì?"
"Tôi cho cậu xemmột bức ảnh, rồi cậu sẽ hiểu." Đường Đinh Chi mở máy tính, tìmmột bức ảnh.
Đó là một tấmảnh vệ tinh, gần như một nửa là đại dương màu xanh lam, một nửa là sông băng trắng xóa.
Tùng Hạ nhìn một lát, kinh ngạc: "Đây là NamCực?"
"Phải."
"Diện tích sông băng lớn đến vậy ư?"
"Đây là ảnh chụp vệ tinh mà Mĩ gửi đến hai ngày trước, diện tích sông băng đã lớn như vậy. Cậu còn nhớ nămngoái thường đột ngột hạ nhiệt độ, một lần hạ tận hai mươi, ba mươi độ không?"
"Nhớ chứ, nămnay sau khi thời tiết ấmáp thì không xuất hiện nữa."
"Sau khi phân tích, chúng tôi phát hiện đột ngột hạ nhiệt độ là vì trong không khí tồn tại nguyên tố lạnh nào đó giàu năng lượng Cambri mà ra, loại nguyên tố lạnh này do mất cân bằng năng lượng Cambri trong không khí mà đột nhiên ngưng kết
thành luồng không khí lạnh, tùy tình hình mà có thể tạo nên gió lớn, mưa to, thời tiết kì lạ ở các đại dương. Một khi luồng khí lạnh được hình thành, địa khu đó sẽ đột ngột hạ nhiệt độ. Hiện nay loại nguyên tố lạnh kỳ quái đó đang lan ra ngoài từ
Trung Quốc, chúng di chuyển không có phương hướng hay quy luật, lan ra khắp thế giới, đã bay qua châu Mỹ, hiện tại đang tiến về phía NamCực. Tại Mĩ, cũng từng có vài tháng vô duyên vô cớ hạ nhiệt độ đến mấy chục độ, xui xẻo hơn chúng
ta, lúc đó lại chính là mùa đông của họ, đôi khi nhiệt độ xuống đến mức âm70 độ, làmchết cóng không ít người. Bây giờ luồng khí lạnh đó đã lan tới NamCực, mỗi một lần hạ nhiệt độ, sông băng ở NamCực sẽ kéo dài ra đến mấy chục mét. Do
bản thân NamCực đã có thời tiết cực đoan nên xúc tiến nguyên tố lạnh điên cuồng ngưng kết, không ngừng tạo nên những luồng khí lạnh. Trong mấy tháng này, sông băng NamCực đã kéo dài tới 42 km, rất nhiều sinh vật ở NamCực bị buộc
phải di chuyển về phía đại dương xa hơn, phá hủy nghiêmtrọng hoàn cảnh của các hải vực khác. Do không chịu nổi cái giá lạnh này nên sinh vật ở NamCực bị ép xuống dưới chuỗi thức ăn, nên bắt đầu xuất hiện xu thế trốn lên lục địa. Mà một khi
chuỗi thức ăn phát động toàn thân, sinh vật tầng chót 'bỏ trốn' sẽ gây ra phản ứng liên hoàn đến các sinh vật sống dựa vào chúng, khiến chúng cũng lên bờ theo. Cho nên bây giờ sinh vật biển xuất hiện xu thế lên bờ cực lớn."
Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhìn một mảng trắng bóng của bức ảnh vệ tinh, rung động nói không ra lời.
Trang Nghiêu nói: "Cho nên, muốn ngăn cản chúng lên bờ thì chỉ có thể giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng, mà muốn giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng thì nhất định phải tiêu diệu nguyên tố lạnh. Nhưng không khí cực đoan
quanh nămcủa NamCực là thứ nguyên tố lạnh thích nhất, hiển nhiên chúng không định rời đi. Không, nói rằng chúng không đi được mới đúng, bởi vì không khí cực đoan vẫn khiến mất cân bằng năng lượng Cambri nên chúng không thể duy trì
dạng hạt trong thời gian dài nên không thể bay theo gió."
Tùng Hạ thở dài: "Sao chúng ta có thể gây ảnh hưởng đến thời tiết được chứ, vấn đề căn bản nhất vẫn là giải quyết ý thức Cambri."
"Đúng vậy, chỉ có điều vấn đề sinh vật biển đổ bộ, trong vòng hai nămnữa chúng ta sẽ phải đối mặt. Cho dù chúng không lên bờ thì vì mấy miếng ngọc Con Rối kia, chúng ta cũng phải xuống biển tìmkiếm. Cho nên, nếu chúng có thể mang theo
ngọc Con Rối lên bờ thì cũng bớt việc cho chúng ta."
"Bớt việc..." Tùng Hạ chỉ có thể tìmđược chút an ủi như vậy: "Sinh vật biển động một cái là mấy chục mét, giết một con là ăn được lâu lắm."
Đặng Tiêu xoa xoa tay: "Lâu lắmrồi anh emta chưa được ăn hải sản đâu anh nhỉ, không phải đồ đông lạnh mà là đồ tươi."
Mọi người hàn huyên lung tung hồi lâu, còn ăn một bữa cơmmấy tiếng sau, Thành Thiên Bích quay về.
Tùng Hạ thấy sắc mặt hắn không được tốt, căng thẳng hỏi: "Không sao chứ?"
Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu: "Họ nhốt giáo sư Tùng trong một kho vũ khí loại nhỏ trên núi Tiểu Thang, cần Từ Ưng tự mình chứng thực thì cửa mới mở. Kho vũ khí kia có thiết bị dẫn nổ, không thể phá bằng bạo lực. Một khi đánh lén bị
phát hiện thì có thể phát nổ từ xa."
Tùng Hạ biến sắc.
Trang Nghiêu nói: "Đừng sợ, đây cũng không phải chuyện quá bất ngờ, một kho vũ khí không làmkhó được chúng ta."
"Cậu có cách gì?"
Trang Nghiêu nhún vai: "Dù sao cũng phải để tôi nghĩ đã."
Đường Đinh Chi nói: "Phá kho vũ khí thì không khó, khó là làmsao để phá mà không bị phát hiện. Có kinh nghiệmlần trước, nhất định Trang Du cũng sẽ ra tay. Phá kho vũ khí bằng bạo lực có mức độ nguy hiểmrất cao, chúng ta nghĩ cách khác."
Trang Nghiêu dùng đầu ngón tay non nớt gõ nhẹ xuống bàn: "Tôi nghĩ đến một người, có lẽ người đó có thể giúp đỡ chúng ta."
"Ai?"
"Các anh còn nhớ phóng viên Tân Hoa xã không? Họ Kiều, một trong số những cô vợ hờ của Từ Hàng."
"Cô ấy? Còn nhớ."
"Cô ta rất hận Từ Ưng và Từ Hàng."
"Ồ? Sao cậu biết?"
Trang Nghiêu nói: "Trong bữa tiệc của Diêu TiềmGiang, tôi đã thấy ánh mắt cô ta nhìn Từ Ưng, tuy đó chỉ là cái liếc mắt vội vàng, song phán đoán của tôi không có sai lầm, đó là ánh mắt vừa e sợ lại vừa cămhận."
Liễu Phong Vũ gật đầu: "Cô Kiều đó quả thật không giống người camtâmlà công cụ nối dõi tông đường cho người khác. Tôi từng trò chuyện với cô ấy, cô ấy rất có tư duy, rất thông minh, tốt nghiệp Ivy League, hai bằng thạc sĩ, rất có hoài bão.
Nếu không phải do tận thế thì cô ấy có tiền đồ vô cùng rộng mở."
Trang Nghiêu nói: "Cô gái đó rất thông minh, hơn nữa tôi có cảmgiác cô ta cũng rất gan dạ, cô ta là người sống gần Từ Hàng nhất, ba của cô ta lại là tâmphúc của Từ Ưng, nếu cô ta muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, chúng ta có thể tiến hành
một cuộc giao dịch."
"Cô ấy thật sự có thể giúp chúng ta? Lại còn lợi dụng Từ Hàng?"
"Lần này tốt nhất đừng làmliên lụy đến Từ Hàng, Từ Ưng đã rất mẫn cảm, nếu lại gây tổn thương đến con trai ông ta, ông ta rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu. Đừng coi thường người phụ nữ này, thân phận của cô ta có thể khiến Từ Ưng
buông lơi cảnh giác, hơn nữa còn là phóng viên sở trường về tìmtin và lấy tin. Chúng ta cứ thử đi, nếu không được thì nghĩ cách khác."
Đường Đinh Chi nói: "Để tôi bảo ThẩmTrường Trạch mời cô ấy đến."
"Không, để Đường Nhạn Khâu đi, tộc Long Huyết hãy cắt đứt khỏi chuyện này, ngộ nhỡ sự tình bại lộ, ít nhất tộc Long Huyết có thể duy trì hài hòa mặt ngoài với Từ Ưng."
"Được."
Đường Nhạn Khâu nói: "Cho tôi tư liệu cụ thể, đêmnay sau khi trời tối, tôi sẽ đưa cô ấy đến."
Liễu Phong Vũ nhắc nhở Đường Nhạn Khâu: "Cậu xuống tay nhè nhẹ một chút, tôi rất có hảo cảmvới cô Kiều đấy, cho dù cô ấy là người của Từ Ưng thì chúng ta cũng nên tôn trọng, huống chi cô ấy lại xinh đẹp như vậy."
Những câu trước đó của Liễu Phong Vũ coi như bình thường, song câu cuối cùng khiến Đường Nhạn Khâu hơi có cảmgiác lạ, khẩu khí lập tức trở nên không tốt: "Tôi luôn tôn trọng phụ nữ."
"Vậy là tốt rồi."
Đường Nhạn Khâu nhịn rồi lại nhịn, song vẫn không nhịn nổi: "Anh thế này là vì cô ấy xinh đẹp?"
"Gì cơ?"
Đường Nhạn Khâu khắt khe nói: "Tôi tôn trọng tất cả phụ nữ, còn anh chỉ phá lệ với phụ nữ xinh đẹp."
Liễu Phong Vũ trừng: "Cậu nói vậy là có ý gì, tôi là người trông mặt mà bắt hình dong à? Tôi cũng tôn trọng tất cả phụ nữ, chỉ có điều những cô xinh đẹp khiến người ta vui vẻ mà thôi, à không, mẹ nó rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?"
Đường Nhạn Khâu hít một hơi sâu: "Nói anh là người nông cạn."
Liễu Phong Vũ cả giận: "Nông cạn mới để ý cái tên như..." chữ "cậu" cuối cùng chưa nói ra thì hắn đã nghẹn đến mức thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Đường Nhạn Khâu lại đọc hiểu câu hắn chưa nói hết, mặt lập tức nóng lên.
Trang Nghiêu trợn mắt: "Hai anh có thể dừng ngay việc lãng phí thời gian hay không? Cần làmgì thì làmđi."
Liễu Phong Vũ chỉ vào Đường Nhạn Khâu: "Là cậu ta gây sự trước."
Trang Nghiêu nói: "Anh ta đang ghen."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cứng lại, dùng nét mặt kì quái nhìn Trang Nghiêu, cảmgiác bộ não của Trang Nghiêu đã tiến hóa ra chướng ngại vật.
Ghen? Đường Nhạn Khâu ghen? Ghen vì... Liễu Phong Vũ? Chuyện này còn khiến họ khiếp sợ hơn cả chuyện cá mập mọc chân lên bờ! Nhưng Trang Nghiêu có thể thông qua nét mặt, khẩu khí và sóng điện não của một người để phán đoán cảm
xúc của người đó, nó chẳng giống như đang nói đùa chút nào hết. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi nghiêmtúc gật đầu.
Liễu Phong Vũ lắp ba lắp bắp nói: "Cái gì cái gì cái gì? Ghen cái gì?"
Đường Nhạn Khâu thẹn quá hóa giận: "Nói hươu nói vượn!" Rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Trang Nghiêu nhún vai: "Rồi, cuối cùng cũng tiết kiệmđược chút thời gian."
Liễu Phong Vũ sững sờ tại chỗ, hồi lâu không có chút phản ứng.
Thủy Thiên Thừa: Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Chương 172
CHƯƠNG 172
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
"Hoặc là làmcho họ nghĩ rằng tôi đã biến dị, tôi không muốn sinh con cho bất cứ ai, tôi thuộc về chính tôi."
. . . S
au khi bóng đêmbuông xuống, Đường Nhạn Khâu đến nơi ở của Kiều San.
Bây giờ, Từ Hàng chính xác có dáng vẻ con vua cháu chúa ở Bắc Kinh, Từ Ưng chọn bốn người con gái của cấp dưới mình cho hắn ta làmtình nhân, song không ai sống chung với hắn. Ai mang thai trước thì mới được chính thức gả vào nhà họ
Từ. Bởi vậy nơi ở của Kiều San không có dị nhân lợi hại bảo vệ, Đường Nhạn Khâu rất dễ dàng đã lẻn được vào phòng ngủ của cô ta, gây mê rồi nhân lúc bóng đêmđưa người về viện khoa học.
Sau khi về đến nơi, Trang Nghiêu khiến Kiều San tỉnh dậy.
Kiều San mơ màng mở mắt, căn bản không biết mình đang ở đâu, nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông thì sợ đến độ sắc mặt trắng nhợt, nhưng người phụ nữ này quả nhiên không phải hạng tốt mã dẻ cùi, cô nhanh chóng hồi
phục tinh thần trong cơn hoảng sợ, không kêu la cũng không làmgì vô vị, chỉ có chút đề phòng nhìn họ: "Mấy người... chuyện này là sao?"
Liễu Phong Vũ cười nhã nhặn: "Kiều tiểu thư, chào cô."
Kiều San lạnh nhạt: "Liễu tiên sinh, tôi không biết anh đây là có ý gì? Tôi nhớ là tôi đang ngủ ở nhà."
"Là chúng tôi mời cô đến đây, muốn thương lượng vài chuyện với cô."
Kiều San khoanh tay, bình tĩnh nói: "Mời nói."
Liễu Phong Vũ: "Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Hắn ngồi xuống cạnh Kiều San, nhẹ nhàng nói: "Kiều San, cô thật sự bằng lòng sinh con cho Từ Hàng ư?"
Liễu Phong Vũ có sức hút rất lớn với phụ nữ, nhất là khi hắn thể hiện mình là người đàn ông dịu dàng quả là có thể khiến người ta buông lơi cảnh giác. Tuy nội tâmkiên cường, song rốt cuộc thì Kiều San vẫn là phụ nữ, nét mặt cô thoáng thả lỏng,
nhưng vẫn không hoàn toàn dỡ xuống lớp phòng bị. Cô nhìn Liễu Phong Vũ, cười cười: "Đây là việc riêng của tôi phải không, sao các anh lại cảmthấy hứng thú với chuyện này?"
"Ở trong mắt tôi, cô là người phụ nữ thông minh và có chính kiến, tôi cảmthấy cô vốn không thích Từ Hàng, người phụ nữ như cô thật sự có thể chịu được cảnh giá trị của mình lại thể hiện ở chuyện nối dõi tông đường sao?"
Kiều San hơi cau mày: "Liễu tiên sinh xin cứ nói thẳng, tôi không muốn nghe anh phân tích nhân sinh của tôi."
"Được, chúng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi một chuyện, đổi lại, chúng tôi sẽ giúp cô thực hiện một mong muốn."
Kiều San cười lạnh: "Các anh biết tôi muốn gì ư? Ngộ ngỡ các anh không thực hiện được thì sao?"
Trang Nghiêu nói: "Cho nên cô hãy nói nó ra trước. Nếu chúng tôi không thực hiện được mong muốn của cô thì không ai có thể giúp cô nữa, cô thật sự muốn bỏ qua cơ hội duy nhất này?"
Kiều San nhìn nó, lại nhìn sang nhómThành Thiên Bích và Tùng Hạ, cô biết Trang Nghiêu nói đúng, những người cô đang đối mặt là một trong số những nhómdị nhân mạnh nhất Bắc Kinh, thậmchí còn có người có khả năng đặc biệt tuyệt đối chỉ
có một là Tùng Hạ, nếu họ cũng không giúp được mình thì không ai có thể.
Liễu Phong Vũ vỗ nhẹ vào bả vai cô: "Kiều San, tôi đảmbảo chuyện cô giúp chúng tôi sẽ không khiến cô và cha cô gặp nguy hiểm, cô chỉ cần làmmột chuyện hết sức đơn giản là có thể đổi lấy sự tự do cho mình."
Kiều San cúi đầu, trầmtư một lát, sau đó cô chậmrãi ngẩng mặt, cắn răng nói: "Các anh có thể biến tôi thành dị nhân không? Hoặc là làmcho họ nghĩ rằng tôi đã biến dị, tôi không muốn sinh con cho bất cứ ai, tôi thuộc về chính tôi."
Tùng Hạ và Trang Nghiêu nhìn nhau, cậu nói: "Làmđược, tôi có thể khiến cô có được khả năng của dị nhân sức mạnh trong vòng mấy tiếng, hơn nữa có thể làmgiả được dao động năng lượng cho cô, nhưng sau này muốn ngụy trang tiếp thì phải
nhờ vào chính cô."
"Mấy tiếng là đủ rồi, nói đi, các anh muốn tôi làmgì? Tôi sẽ cân nhắc, nếu quá nguy hiểm, tôi sẽ không làm."
Thành Thiên Bích nói: "Ba ngày sau, trong tiệc sinh nhật của Từ Hàng, hy vọng cô có thể giúp tôi tiến vào vào phủ Tư lệnh."
Kiều San hoảng hốt: "Đừng có đùa, phủ Tư lệnh là nơi canh phòng nghiêmngặt nhất khắp Bắc Kinh này, sao tôi có thể dẫn người sống sờ sờ như anh vào đó được, huống chi tất cả mọi người đều nhận ra anh."
Trang Nghiêu nói: "Chúng tôi đương nhiên biết phủ Tư lệnh canh phòng nghiêmngặt, nếu không sẽ không nhờ cô hỗ trợ, cô không cần mang cả người, mang nửa người vào trong là được."
"Anh có ý gì?"
"Cô biết nguyên tố hóa chứ."
Kiều San nhìn Thành Thiên Bích: "Biết, tôi còn từng viết một bài báo liên quan đến chuyện đó."
"Cơ thể của tôi có thể nguyên tố hóa đạt tới 50%, xe của cô có thể tiến vào phủ Tư lệnh, tôi núp trong xe, ngụy trang thành thứ khác, không ai phát hiện ra được."
Kiều San bán tín bán nghi nhìn hắn.
Vì khiến Kiều San tin tưởng nên Thành Thiên Bích làmbiến mất nửa thân thể ngay tại chỗ, sau đó lại khôi phục nguyên dạng trong ánh mắt khiếp sợ của cô ta.
Kiều San trầmmặc một chút: "Sau khi vào phủ Tư lệnh rồi, anh sẽ làmgì?"
"Chuyện sau đó cô không cần bận tâm, cô chỉ cần đưa tôi vào trong là được."
Kiều San suy tư chốc lát, cắn răng một cái: "Được, nhưng sau khi anh vào được, bất cứ chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến tôi."
"Yên tâm."
"Đường Nhạn Khâu, đưa cô ấy về đi. Sau khi chuyện này thành công, chúng tôi sẽ lại đi tìmcô, giúp cô 'biến thành' dị nhân."
Kiều San hạ tầmmắt, trên trán toát một lớp mồ hôi mỏng, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Đường Nhạn Khâu đưa Kiều San đi, Tùng Hạ hỏi: "Cô ấy có đáng tin không?"
Trang Nghiêu nói: "Do nội dung bên trong cuộc nói chuyện của chúng ta bao hàmquá nhiều tin tức quan trọng nên không thể phán đoán cô ta có nói dối từng chỗ một hay không, có điều có vài chuyện có thể khẳng định: Kiều San quả thật muốn
thoát khỏi Từ Hàng, cho nên từ thông tin rút ra từ cảmxúc tổng thể để phán đoán thì chắc phân nửa là cô ta sẽ làmtheo kế hoạch. Cho dù cô ta đột ngột bán đứng thì chúng ta cũng có kế hoạch khác, không phải lo lắng."
"Người được phái đi giámsát kho vũ khí có đưa tin gì về không?"
"Một tiếng trước vừa mang tin về một lần, kho vũ khí không có dấu hiệu bị dời đi. Từ Ưng đề xuất sau khi thành công ức chế bầy gián sinh sản thì mở kho vũ khí. Tư lệnh Tào đang đọ sức với ông ta, kéo dài thời gian Chu Phụng Lamđã khỏe lại,
Trang Du hài lòng về tình trạng của hắn ta nên cũng muốn đột phá cấp hai trong khoảng thời gian này, sau đó mới thả bầy gián có virus. Nếu có thể để thời gian Trang Du đột phá cấp hai và tiệc sinh nhật của Từ Hàng trùng nhau, đó sẽ là chuyện
hết sức có lợi cho chúng ta."
Tùng Hạ nói: "Nếu vậy nhất định Trang Du sẽ nghi ngờ."
Trang Nghiêu cười cười: "Tôi đã tưởng tượng rất nhiều thủ đoạn mà Trang Du dùng để đề phòng chúng ta cứu giáo sư Tùng, ví dụ như gia tăng bảo vệ, đột ngột chuyển địa điểmgiamgiữ... khi tôi tính đến khả năng thứ sáu thì rốt cuộc tôi đã có
thể khẳng định một chuyện: Thật ra Trang Du vốn không định giúp Từ Ưng mở kho vũ khí núi Thiên Thai."
"Cái gì?"
Trang Nghiêu nói: "Phương pháp giamlỏng giáo sư Tùng làmcon tin không giống cách Trang Du sẽ nghĩ ra, muốn tư lệnh Tào giữ lời hứa còn có rất nhiều cách độc hơn, giamlỏng một Tùng Chấn Trung thật sự có thể uy hiếp tư lệnh Tào ư? Một
chuyện quan trọng như vậy, nếu Trang Du nhất định muốn có thì nhất định sẽ làmmọi chuyện không chút sơ hở, nhưng Trang Du lại là cố vấn của Từ Ưng, cho nên cách này, Từ Ưng nhất định đã trưng cầu ý kiến của ông ta. Bằng trí tuệ của Trang
Du, ông ta không thể không tính đến khả năng chúng ta sẽ nghĩ cách giải cứu giáo sư Tùng, hơn nữa ông ta rất khó đề phòng, như vậy đã thấy kế hoạch này có không ít sơ hở. Mà Trang Du là người trừ phi cho rằng không thể tính, nếu không sẽ
không có chuyện xuất hiện sơ hở. Chỉ có một khả năng, chính là bản thân ông ta cũng không muốn mở kho vũ khí núi Thiên Thai, ít nhất là bây giờ ông ta không muốn vậy."
Tùng Hạ nói: "Vậy thì vì sao? Chẳng lẽ chuyện mở kho vũ khí không phải do hắn giật giây?"
"Không hẳn, Từ Ưng là quân trưởng một tập đoàn quân, thấy vũ khí trong tay càng ngày càng ít, trong lòng ông ta nhất định sẽ sốt ruột, Trang Du đặt bẫy gián, mục đích lớn nhất tuyệt đối không phải là vũ khí mà là chuyện đột phá cấp hai của ông
ta và Chu Phụng Lam. Bằng sự thamlamcủa mình, Trang Du sẽ không chỉ muốn nửa kho vũ khí, ông ta muốn tất cả. Nếu là tôi thì tôi cũng không muốn chia cho kẻ khác. Nhưng nếu mở lúc này thì đích xác là họ chỉ có thể lấy một nửa, nửa kia sẽ
rơi vào tay tư lệnh Tào, cơ bản chẳng có liên quan gì với họ. Từ Ưng là người rất cương quyết, chỉ e Trang Du cũng không khuyên nổi, hoặc là ông ta đã sớmthămdò rõ ràng tính cách của Từ Ưng nên không khuyên gì hết mà thông qua thủ đoạn
khác khiến Từ Ưng không lấy được vũ khí. Mà giamlỏng Tùng Chấn Trung vừa vặn có thể đảmbảo cho ông ta đột phá cấp hai, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện."
"Vậy hành động lần này của chúng ta đã được Trang Du ngầmđồng ý? Thế thì chắc sẽ rất thuận lợi." Tùng Hạ thấy trong lòng vui vẻ, như vậy chắc hẳn chú cậu sẽ không quá nguy hiểm.
"Chỉ cần Trang Du không cản trở thì cũng đã tính là thuận lợi, cho nên, đừng lo chuyện ông ta nghi ngờ khi chúng ta sắp xếp thời gian. Ông ta sẽ dựa theo thời gian của chúng ta, đến đây đột phá cấp hai."
"Vậy là tốt rồi, như vậy thì xếp vào tối mai đi, chờ ông ta qua hơn hai mươi tiếng đột phá cấp hai, mọi chuyện bên phía Từ Ưng chắc hẳn cũng đã xong xuôi."
"Ngày kia, nếu có thể thì mang Từ Ưng ra. Tùng Hạ, tôi muốn anh kiểmtra đầu óc ông ta."
"Kiểmtra đầu óc?"
Trang Nghiêu gật đầu: "Tôi hoài nghi Từ Ưng bị Trang Du khống chế ở một mức độ nào đó, tuy vẫn có tư duy và ý tưởng của mình, nhưng nói chung ông ta rất dễ bị Trang Du điều khiển trong vô thức. Dị nhân tiến hóa não bộ có thể làmđược
chuyện này, chỉ cần sống lâu cạnh một người và liên tục lặp lại ámthị, kích thích sóng điện não đối phương là có thể khiến đối phương càng ngày càng tin mình, ỷ lại vào mình vô điều kiện. Lần trước khi nhìn thấy Từ Ưng, tôi không thể kiểmtra,
thật là đáng tiếc. Lần này tôi sẽ ở đây chỉ huy, anh thì đến kho vũ khí xác định vị trí của giáo sư Tùng, cho nên anh có cơ hội tiếp xúc với Từ Ưng."
"Được, tuy không biết làmthế nào, có điều tôi sẽ thử."
... Họ
cẩn thận thảo luận kế hoạch chi tiết một lần, sau khi Đường Nhạn Khâu trở về, Trang Nghiêu yêu cầu mọi người đi nghỉ ngơi.
Liễu Phong Vũ đứng lên lười biếng duỗi eo, liếc mắt nhìn Đường Nhạn Khâu, khóe miệng mang theo một nụ cười mờ ámnhàn nhạt.
Đường Nhạn Khâu tiếp xúc với ánh mắt hắn, vô thức quay mặt đi, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Liễu Phong Vũ đuổi theo: "Đường đại hiệp, ê."
Đường Nhạn Khâu càng đi càng nhanh, đi đến trước cửa thang máy, hắn có chút khó chịu ấn phímbấmvài lần, sau đó nhìn chằmchằmcon số.
Liễu Phong Vũ chậmrãi bước qua, cánh tay thon dài ômlấy cổ Đường Nhạn Khâu, trêu chọc: "Đi nhanh vậy làmgì, thang máy cũng không phải gọi cái là đến, chi bằng chúng ta rèn luyện, đi thang bộ đi?"
Đường Nhạn Khâu cứng ngắc nói: "Tôi rèn luyện mỗi ngày, không cần."
NhómTùng Hạ đi ở đằng sau, cậu thở dài một hơi, nhỏ giọng: "Liễu ca lại bắt đầu bắt nạt Tiểu Đường."
Nét mặt Thành Thiên Bích có chút cổ quái: "Không phải xen vào họ."
Trên đường về phòng, Liễu Phong Vũ nhất quyết không tha quấy rối Đường Nhạn Khâu, hiển nhiên câu "ghen" vừa rồi của Trang Nghiêu cho hai người kích thích rất lớn, Tùng Hạ thấy hơi khó hiểu giờ họ đang là thế nào. Trong mắt cậu, quan hệ
giữa Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu vẫn cứ lấp lửng, hai người không tính là quá tốt đẹp nhưng cũng là bạn bè chân thành với nhau. Liễu Phong Vũ thích trêu chọc người khác, hay trêu quá trớn, mà Đường Nhạn Khâu thì tương đối trầm
tính, vẫn luôn chịu đựng, gây nhau như vậy cũng rất tốt, nhưng bây giờ, cậu lại cảmgiác không khí giữa hai người này có chút... mờ ám?
Rốt cuộc đây là sao? Cậu biết Liễu Phong Vũ namnữ đều ăn, không phải vừa ý với Tiểu Đường chứ, vậy thì hãi quá! Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu đã thấy khiếp sợ, đáng tiếc cậu còn chưa kịp nhìn nhiều thêmmấy cái đã bị Thành Thiên Bích
kéo vào trong phòng.
Tối hômsau, Trang Du xuất hiện đúng hẹn, Chu Phụng Lamcòn đang hồi sức, khó được khi không đi cùng hắn, bên cạnh Trang Du không có ai giống vệ sĩ hết, xemra căn bản là hắn không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.
Trước khi tiến vào phòng thí nghiệm, Trang Du cười nói với Tùng Hạ: "Cái mạng nhỏ này của tôi phải dựa vào cậu, đương nhiên, mạng nhỏ của chú cậu còn ở trong tay tôi, cho nên hai ta đều thành thật một chút, được chứ?"
Tùng Hạ ngoài cười nhưng trong không cười: "Ai cũng phải trải qua nguy hiểmkhi đột phá cấp hai, nếu anh chết thật cũng không thể tính vào đầu tôi được."
Sắc mặt Trang Du khẽ biến: "Vậy cậu cố gắng hết sức đi."
Tùng Hạ cảmthấy vui vẻ vì chuyện có thể đe dọa Trang Du một chút.
Sau khi mở cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy Đường Nhạn Khâu, Trang Du nhíu mày: "Ồ? Sao không phải Thành Thiên Bích đến dẫn đường cho tôi vậy?"
Đường Nhạn Khâu mặt không chút thay đổi nói: "Cậu ấy hơi mệt, tôi đến cũng như nhau, anh chết hay sống nhờ vào chính anh, không liên quan đến chuyện là ai dẫn đường."
Trang Du cười hừ một tiếng, không nói gì nữa, sau khi xả hết năng lượng Thủy trong cơ thể, hắn tìmmột tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, chính thức bắt đầu đột phá cấp hai.
Cửa phòng thí nghiệmvừa đóng, Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu lập tức rời đi, Tùng Hạ và Đặng Tiêu tiến gần đến kho vũ khí, nơi giamlỏng Tùng Chấn Trung, xác nhận vị trí cụ thể của anh. Liễu Phong Vũ và Thành Thiên Bích thì cùng
đến chỗ ở của Kiều San để chuẩn bị công cuộc cuối cùng. Trang Nghiêu thì ở lại trong phòng thí nghiệmlàmtổng chỉ huy.
... Đặng
Tiêu cõng Tùng Hạ trên lưng, chạy đến kho vũ khí. Sau khi tới nơi, hai người ẩn mình trong bụi cỏ dại cao cao, chung quanh kho vũ khí có hai trung đội bảo vệ, họ không dámlại gần quá. Trong khoảng cách vượt quá nămtrămmét, Tùng Hạ
không cảmgiác thấy dao động năng lượng của Tùng Chấn Trung, nhưng cậu có thể cảmgiác được miếng ngọc phù của mình.
Lúc này trời đã sắp sáng, hai người lẳng lặng chờ đợi đến hành động buổi tối.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một ngày nướng mình dưới ánh mặt trời, rốt cuộc màn đêmmà họ trông mong đã buông xuống, từ trong bộ đàmvang lên tiếng Trang Nghiêu: "Thành Thiên Bích đã thành công xâmnhập phủ Tư lệnh, hắn muốn đợi
sau khi bữa tiệc chấmdứt thì sẽ mang Từ Ưng ra, giáo sư Tùng vẫn không bị di chuyển chứ?"
"Không."
"Rất tốt, tiếp tục trông chừng."
"Tình hình Trang Du thế nào?"
"Tiến vào thời khắc mấu chốt, bốn tiếng sau anh nhất định phải trở về, nếu không có thể ông ta sẽ nguy hiểm."
"Hiểu rồi."
Đặng Tiêu nhỏ giọng nói: "Chết thì tốt."
Tùng Hạ phụ họa: "Sớmmuộn gì cũng chết."
... Họ
lại đợi hơn hai tiếng, giọng nói của Trang Nghiêu lại truyền đến: "Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã thành công đưa Từ Ưng rời khỏi phủ Tư lệnh, bây giờ sẽ đến chỗ các anh, tiếp ứng cho tốt."
Hai người đều lên tinh thần, hồi hộp chờ đợi.
Không mất bao lâu, bên phía kho vũ khí truyền đến tiếng rối loạn, lập tức đèn đuốc sáng trưng, hai người chậmrãi tiến lại gần cửa kho, quả nhiên thấy Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ kèmhai bên Từ Ưng, giằng co tại lối vào với nhân viên bảo
vệ.
Một lát sau, Từ Ưng mở cửa kho vũ khí, Tùng Chấn Trung bị dẫn ra. Thành Thiên Bích tiếp tục kèmhai bên Từ Ưng lui đến hướng họ.
Hai người chạy qua, Tùng Hạ vội kêu lên: "Chú!"
Tùng Chấn Trung bình tĩnh nói: "Mau rời khỏi đây, Đường Đinh Chi tiếp ứng ở đâu?"
"Cách đây ba cây số."
Thành Thiên Bích nói: "Tôi ở lại giải quyết chuyện còn lại, anh dẫn Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ đi mau, tập trung với Đường Đinh Chi."
Tùng Hạ vội nói "Cẩn thận đấy Thiên Bích!" rồi dẫn theo Tùng Chấn Trung chạy về phía sau. Từ Ưng dùng sắc mặt thâmtrầmnhìn họ, trên người ông ta còn mặc áo ngủ, hình tượng có chút chật vật.
Thành Thiên Bích túmTừ Ưng đứng tại chỗ, những người đuổi theo phía sau cũng đều đứng nguyên tại chỗ, không dámtiến về phía trước.
Bốn người bắt đầu chạy hết tốc lực về phía Đường Đinh Chi. Nhưng họ vừa chạy không đến một kmthì đã bị mai phục. Một mũi tên bắn bằng nỏ phóng về phía người đang ômTùng Chấn Trung chạy đầu tiên là Đặng Tiêu. Đặng Tiêu không kịp
né tránh, bị bắn trúng phần hông, cậu thét lớn một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Liễu Phong Vũ khẽ quát một tiếng, một đóa hoa lớn màu đỏ tươi nở rộ phía trước bốn người, các mũi tên bắn tới đều ghimvào cánh hoa, sau đó chậmrãi bị dịch tiêu hóa ăn mòn sạch sẽ.
Đặng Tiêu nhảy bật dậy từ dưới đất, trong khoảnh khắc rút mũi tên ra, cậu lập tức biến thân, hét lớn một tiếng, đánh về phía đã phóng ra mũi tên.
Tùng Hạ rút súng lục bảo vệ phía trước Tùng Chấn Trung, căng thẳng dùng đôi mắt đã cường hóa nhìn quét qua tình hình chung quanh. Liễu Phong Vũ thị lực không được, không nhìn được quá nămmét trong bóng đêm, chỉ có thể liên tiếp dựng
hoa thành tường chung quanh họ.
Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng la hét thảmthiết, sau đó vang lên tiếng súng kịch liệt, có vài viên đạn xuyên thủng đóa hoa, sượt qua bên cạnh ba người, khiến họ sợ tới mức timđập thình thịch.
Liễu Phong Vũ lo rằng Đặng Tiêu không ứng phó nổi, cắn răng một cái: "Tiểu Hạ, cường hóa thị lực cho anh."
"Liễu ca, loại chiến đấu này không hợp với anh, họ có súng."
"Nói nhảmít thôi, có loại đánh đấmnào mà hợp với mỹ namtử như anh chứ? Không phải bị bắt buộc à, mau."
Tùng Hạ đành phải đưa năng lượng Hỏa vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt đã tăng cường thị lực nhìn đêmcho hắn. Liễu Phong Vũ lại dựng lên hai bức tường hoa xung quanh họ, sau đó mới chạy ra ngoài.
Tùng Hạ và Tùng Chấn Trung núp ở trong tường, bị mùi thối kia xông đến nỗi thiếu điều ngất xỉu, nếu cậu biết làmthế nào để nhược hóa khứu giác thì tốt, đáng tiếc cậu chỉ biết cường hóa mà thôi.
... Đặng
Tiêu đang đuổi theo một con khỉ trong rừng cây, không sai, là một con khỉ biết dùng nỏ. Con khỉ kia đu qua đu lại giữa cây cối, tốc độ kinh người, tốc độ leo trèo của Đặng Tiêu rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, may là dị chủng khỉ kia cũng
không định chạy trốn. Sau khi lượn một vòng, gã lại lượn về, còn muốn tiếp tục tấn công Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu không bắt được địch, tức giận đùng đùng, quất đuôi cái rầmvào thân cây con khỉ kia đang đứng. Cái cây bị quật rung lên bần bật, con khỉ trượt tay, mắt thấy sẽ ngã từ trên độ cao hơn mười mét xuống đất. Đặng Tiêu còn chưa kịp vui
mừng thì đuôi khỉ đã quấn lấy cành cây, hai tay rảnh rỗi, bắn một mũi tên vào Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu vội tránh sang một bên, có chút chật vật núp sau thân cây. Bây giờ cậu mới biết cung tiễn thủ đáng ghét thế nào, Đường Nhạn Khâu là người nhà chứ không phải kẻ địch, thật là quá may mắn.
Con khỉ kia đu từ bên đó qua đây, quanh quẩn giữa các thân cây để tìmkiếmĐặng Tiêu. Đặng Tiêu thở hổn hển mấy hơi, nhanh chóng nghĩ cách đối phó với gã.
Dị chủng khỉ kia mở miệng khiêu khích: "Thằng thằn lằn nhãi kia sao lại trốn rồi, không phải vừa hung hăng lắmà?"
Nhờ có bóng đêm, Đặng Tiêu lặng lẽ trèo lên một thân cây, cây kia rất thô chắc, hoàn toàn che chắn thân thể cậu. Bàn tay và bàn chân cậu trải rộng miệng hút mềmmại, khi leo trèo không gây ra chút âmthanh nào, trong nháy mắt đã trèo lên hơn
mười mét. Đôi bên đều đeo thiết bị che chắn dao động năng lượng nên không ai nhìn thấy ai, cậu chỉ có thể dùng âmthanh cảmgiác phương hướng của kẻ địch.
Lặng imhơn mười giây trong bóng đêm, Đặng Tiêu lặng lẽ ló đầu ra, con khỉ kia quay phắt đầu lại, giơ nỏ là bắn, Đặng Tiêu vội lùi về sau, sức mạnh của mũi tên kia phóng tới khiến cây đại thụ cũng phải rung lên.
Nhân lúc mũi tên đó vừa bắn ra, Đặng Tiêu thét lớn xông vào con khỉ.
Con khỉ nhanh chóng lắp tên, lại phóng tới một mũi nữa. Đứng giữa không trung, muốn tránh cũng không được, ngay khi mũi tên kia bay vụt đến, cậu nghiêng người, há miệng, cắn mạnh vào mũi tên ngắn nhỏ nhưng kinh người kia. Cậu bị lực kéo
của mũi tên kia kéo theo mất vài cái răng trong miệng, nhất thời máu tuôn ào ào, đồng thời rốt cuộc cậu cũng đã nhào được vào con khỉ đứng trên cái cây đó.
Con khỉ xoay người muốn nhảy sang cây khác.
Đặng Tiêu chẳng quan tâmđến khả năng bật nhảy hữu hạn của mình, không chút suy nghĩ liền xông đến con khỉ, vào thời khắc cuối cùng đã tómđược đuôi nó, hung tợn quăng nó xuống đất.
Tên kia gào lớn một tiếng, bị quật xuống đất, Đặng Tiêu tùy ý rơi xuống theo, nhào vào người khỉ như dã thú, một chân cào xuyên qua động mạch chủ của kẻ địch.
Con khỉ kia run rẩy vài cái, biến về hình người, nhanh chóng ngừng thở.
Đặng Tiêu nhổ mũi tên trong miệng xuống đất, nhân tiện khạc ra một bãi máu. Cậu đã đau đến chết lặng, cũng không biết mình rớt mất mấy cái răng rồi, khoang miệng sưng phồng cả lên.
Liễu Phong Vũ bị trúng một viên đạn vào cánh tay, kẻ mai phục hắn đã trốn vào trong rừng, không chịu hiện thân, cũng không lui quân. Hắn chạy đến phía Đặng Tiêu: "Nè, Tiểu Đặng, không sao chứ?"
Đặng Tiêu chỉ chỉ vào miệng mình, mặt như đưa đám.
Liễu Phong Vũ tách mở miệng cậu, nhìn khoang miệng máu chảy đầmđìa và mấy cái răng bị kéo bật ra, thấy hơi đau lòng. Hắn vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu: "Không sao, bảo Tùng ca của cậu chữa cho là khỏi, không ảnh hưởng đến ăn uống."
Đặng Tiêu ra sức gật đầu, trong lòng yên tâmkhông ít.
"Cậu không nói được phải không? Chỉ e còn hơn mười tên, không giải quyết hết thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắn trúng."
Đặng Tiêu gắng sức nói: "Ào ó..." Nói xong chỉ vào khu rừng.
"Cậu cõng anh, anh đỡ đạn, chúng ta cùng nhau diệt chúng."
Đặng Tiêu gật đầu.
Liễu Phong Vũ nhảy lên lưng cậu, Đặng Tiêu cõng hắn chạy vào trong rừng, vừa chạy mấy chục mét thì trong rừng đột nhiên xuất hiện hai luồng "ma trơi", một vàng một tím, bay lượn trong rừng với tốc độ cực nhanh, tiếp đó, tiếng kêu thảmthiết
liên tiếp vang lên.
Liễu Phong Vũ ngẩn người: "Là tộc Long Huyết à?"
Đặng Tiêu lắc đầu.
"Tốt nhất là họ, loại sức mạnh này nếu không phải họ thì có thể hômnay chúng ta không thoát được. Đi thôi, về tìmnhómTùng Hạ."
Hai người nhanh chóng chạy khỏi khu rừng, liếc mắt liền nhìn thấy mấy người trong tộc Long Huyết đang đứng cạnh Tùng Hạ. Thiện Minh đang dùng đá némvào đóa hoa nghịch chơi, hắn tựa hồ rất ưa trò này, còn dùng đá khắc một bia ngắm
mười tâmtrên đóa hoa.
Tùng Hạ nhìn thấy họ về, thở phào một hơi: "Đại tá tới đón chúng ta, hai người bị thương à? Mau tới đây."
Tùng Hạ nhanh chóng chữa trị cho hai người, lúc này, ThẩmTrường Trạch và Al cũng bước ra từ trong cánh rừng, hai luồng ma trơi kia quả nhiên là họ, họ từ quái vật vảy vàng và vảy tímkhôi phục về hình người.
Đường Đinh Chi nói: "Hai người về trước đi, tôi dẫn người tiếp ứng cho Thành Thiên Bích."
Có tộc Long Huyết ở đây, Tùng Hạ không còn thấy lo lắng nữa: "Thiếu tá Thẩm, bây giờ tôi cần lập tức quay về phòng thí nghiệm, Trang Du đang đột phá cấp hai, thời gian hơi vội, cậu có thể giúp tôi không?"
ThẩmTrường Trạch gật đầu: "Tôi đưa anh về." Hắn giang cánh, cõng Tùng Hạ lên, nhanh chóng bay về phía nội thành.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ được Long Huyết nhân cõng, hóa ra lớp vảy của Long Huyết nhân không nóng như cậu nghĩ, ngược lại còn hơi lành lạnh, bóng loáng, cứng rắn, rất dày, cảmxúc tương đối kỳ diệu. Cậu không nhịn được bèn đưa tay sờ
sờ cánh tay ThẩmTrường Trạch, ThẩmTrường Trạch lạnh như băng nói: "Đừng có sờ lung tung."
Tùng Hạ xấu hổ rụt tay về.
... Tố
c độ bay của ThẩmTrường Trạch so ra cũng kémdị chủng lớp chim, hắn cũng giống Đường Nhạn Khâu, cơ thể không thể biến thành loài chim, sức nặng và kết cấu thân thể hạn chế nghiêmtrọng tốc độ phi hành của họ. Có điều, tốc độ của họ
cũng không chậm, không đến một tiếng đã đưa được Tùng Hạ về viện khoa học.
Cậu bước vào phòng thí nghiệm, Trang Nghiêu liền nói: "Vào thôi, đến thời khắc cuối cùng rồi."
Tùng Hạ đi vào trong, quả nhiên thấy Trang Du nét mặt vặn vẹo, mồ hôi đầy người, đang liều mạng khắc chế đau đớn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.
Chương 173
CHƯƠNG 173
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Nói không chừng đây là năng lượng vốn có của hạt nhân, là nền tảng tạo thành hạt nhân, nó thuộc về chúng ta, song cũng không thuộc về chúng ta, nó chôn giấu trong thâmtâmchúng ta, nhưng không thể bị chúng ta khống chế...
. . . Tùng
Hạ vừa đi vào lập tức đã cảmthấy hoa mắt chóng mặt giống như có một sức mạnh bá đạo xâmnhập vào đầu cậu. Sức mạnh ấy đang muốn lôi kéo ý thức của cậu, khiến cậu có ảo giác đầu mình sẽ nứt ra. Cậu vịn vào tường thủy tinh, lắc
đầu thật mạnh.
Giọng nói của Đường Nhạn Khâu vang lên bên cạnh: "Năng lượng của hắn ta có ảnh hưởng đến đầu óc người khác, anh thích ứng trước đã."
Lúc này Tùng Hạ mới phát hiện sắc mặt Đường Nhạn Khâu đã tái nhợt, mắt đục đỏ ngầu, có thể hắn cũng đã dùng ý chí đấu tranh khá lâu với năng lượng Trang Du phóng thích ra.
Trang Du khác với tất cả dị nhân đột phá cấp hai khác. Khả năng của hắn không phải dùng để công kích vật lý mà là sóng điện não vô sắc vô hình có thể ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của những người chung quanh. Tuy đó không phải loại sức
mạnh nhìn cái đã thấy nguy hiểmnhư ngọn lửa của ThẩmTrường Trạch hay sấmsét của Chu Phụng Lam, nhưng nếu không tập trung tinh thần thì rất dễ bị loại năng lượng này khống chế. Cậu cũng biết bây giờ Trang Du đang khó giữ tính mạng,
không phải cố ý muốn khống chế ai.
Tùng Hạ cũng không dámlại gần Trang Du, cậu đứng cách hắn hai mét, đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể hắn. So với các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, năng lượng của Trang Du yếu hơn rất nhiều, theo lý mà nói, Tùng Hạ nên cảm
thấy thoải mái, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược: Khi năng lượng Thủy của cậu hòa vào với năng lượng của Trang Du, cậu có cảmgiác như có một dòng điện chạy qua người khiến cậu run rẩy, ngay sau khoảnh khắc đó, những khối thông tin
dày đặc bao la như vũ trụ hiện ra trước mắt cậu! Cậu nhìn thấy vô số hình ảnh, công thức, ngôn ngữ, ký hiệu... Chúng hiện ra trong đầu cậu như những vì sao, còn đang không ngừng xoay tròn, đổi mới. Tùng Hạ nhận ra đó là tri thức trong bộ não
của Trang Du, mà cậu nhìn thấy được! Lượng tri thức khổng lồ kia là thứ cậu không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nó đề cập đến mọi lĩnh vực mà cậu có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng. Ngày trước Tùng Hạ đã đọc không ít sách
vở, tự nhận là có chút thông minh, nhưng nếu so với Trang Du, cậu quả thật là thất học. Lượng thông tin khổng lồ kia không ngừng kêu gào nổi loạn trong đầu cậu. Cậu cảmthấy đầu mình sắp nổ tung. Cậu không hiểu làmthế nào Trang Du có thể
cất giữ nhiều tri thức như vậy trong đầu.
Trước kia mỗi lần giúp người khác đột phá cấp hai, cảmgiác của cậu đều chỉ là năng lượng của đối phương, cho dù năng lượng của họ có mạnh thế nào thì cũng không thể khiến cậu có cảmgiác đầu óc quay cuồng thế này, cảmgiác sụp đổ trong
những tiếng rít gào. Đây chính là điểmkhác biệt giữa dị nhân tiến hóa não bộ và những người khác? Tri thức của Trang Du dường như đã hòa làmmột thể với năng lượng của hắn. Người khác dùng gió, dùng lửa, dùng sét để tấn công, còn dị nhân
tiến hóa não bộ dùng sóng điện não có mang theo lượng tri thức đồ sộ. Khi ở cấp một, khả năng tấn công của dị nhân tiến hóa não bộ gần như bằng không, thậmchí không thể tự bảo vệ mình. Nhưng những chuyện trải qua lúc này khiến Tùng Hạ
tin rằng đi cùng với sự tiến hóa của dị nhân tiến hóa não bộ, họ thật sự sẽ có khả năng tấn công đáng sợ, loại khả năng này không làmtổn thương đến da thịt, song có thể trực tiếp phá hủy trung khu thần kinh của kẻ địch. Nếu lúc này Trang Du đủ
mạnh thì trong khoảnh khắc cậu xâmnhập vào sóng điện não của Trang Du, cậu lập tức sẽ đánh mất ý thức bản thân. Vừa nghĩ đến điều này, Tùng Hạ liền cảmthấy có chút hoảng sợ.
Cậu lại đột ngột lóe lên suy nghĩ giết chết Trang Du. Cậu chưa từng giết người, cậu cũng không cần tự mình ra tay, cậu chỉ cần đứng nhìn Trang Du chết là được, giữ lại kẻ địch mạnh như vậy quả là hậu hoạn khôn cùng.
"Tôi nhìn thấy sát ý của cậu." Trong đầu Tùng Hạ đột nhiên truyền đến giọng nói của Trang Du.
Tùng Hạ mở mắt trừng trừng, cậu vẫn đang nhìn Trang Du, hắn vẫn đang nhắmmắt, nhếch miệng, căn bản không mở miệng nói chuyện, vậy giọng nói này truyền đến từ não hắn?
"Không sai, tôi đang đối thoại trực tiếp với trí óc cậu, không có ngôn ngữ. Cậu muốn giết tôi ư? Bây giờ năng lượng của tôi gấp bội ngày thường, vượt xa sự thừa nhận của tôi, nếu cậu không giúp đỡ đẩy năng lượng vào hạt nhân, tôi sẽ chết,
nhưng tôi cũng có thể khống chế năng lượng này cắt đứt bất cứ một dây thần kinh nào trong não cậu, bất cứ dây nào... cậu muốn mất đi giác quan, hay muốn trở nên ngớ ngẩn?"
Tùng Hạ không nói gì, thử tưởng tượng trong đầu: "Anh đang đe dọa tôi?"
Không ngờ Trang Du thật sự nghe thấy, cậu cảmgiác Trang Du đã cười một thoáng: "Nhưng cậu lại sợ, phải không? Tôi cũng không phải đang đe dọa cậu, nếu không phải đây là thời điểmquan trọng để đột phá cấp hai, tôi không thể có năng
lượng khổng lồ như vậy, năng lượng này hơn cả mấy dị nhân tiến hóa não bộ cộng lại, sự phóng thích cực đại của năng lượng này chỉ xuất hiện vào thời điểmthăng cấp, một khi hoàn thành, năng lượng sẽ biến mất, vì sao lại thế chúng tôi cũng
không rõ, nhưng quả thật nó tồn tại. Tôi đoán, nói không chừng đây là năng lượng vốn có của hạt nhân, là nền tảng tạo thành hạt nhân, nó thuộc về chúng ta, song cũng không thuộc về chúng ta, nó chôn giấu trong thâmtâmchúng ta, nhưng không
thể bị chúng ta khống chế, ít nhất dưới tình huống bình thường là không được, giống như bùng nổ phân bố Adrenaline có thể khiến người thường lập tức biến thành siêu nhân, nhưng muốn bùng nổ lại cần điều kiện kỳ tích, không thể tính là thực lực
của chúng ta. Có điều, tại đây, vào duy nhất thời điểmthăng cấp này, tôi có thể khống chế năng lượng ấy, nó đủ cho tôi làmrất nhiều chuyện với đầu óc cậu. Cậu thật sự muốn thử ư?"
"Vào thời khắc mấu chốt này, không ngờ anh còn có nhiều suy nghĩ khó lường như vậy."
"Đây chính là điểmkhác biệt giữa đầu óc của tôi và người thường. Trong hơn hai mươi tiếng ở trong này, tôi đã nghĩ về rất nhiều chuyện, đầu óc của tôi rõ ràng hơn, hiệu suất cao hơn bất cứ thời điểmnào trong quá khứ, cảmgiác này thật tốt, nếu
không đột phá cấp hai, tôi vĩnh viễn không thể cảmnhận cảmgiác rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ ra nay đều đã thông thoáng, ví dụ như suy đoán về dòng năng lượng khổng lồ đột nhiên xuất hiện này đã đủ khiến tôi cảmthấy hưng phấn. Có
điều, tôi sẽ không nói quá nhiều cho cậu biết, vẫn nên chờ đến lúc Trang Nghiêu tự mình đột phá cấp hai, hai cậu có thể nghiên cứu. Bây giờ thì lập tức giúp tôi đột phá cấp hai, nếu không thể thành công, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!"
Tùng Hạ không dámlấy đầu óc của mình ra cược, thật ra cậu tin Trang Du có khả năng khiến cậu bị bại não, dù sao thì trước kia chưa ai từng thử xemnăng lượng này có thể bị khống chế hay không vì những người khác khi đột phá cấp hai đâu
còn có tâmtư để suy nghĩ, Trang Du có thể trong lúc chịu đựng đau đớn và sợ hãi dày vò, đồng thời còn suy nghĩ, thật là đáng sợ.
Cậu giúp Trang Du từng bước đẩy năng lượng vào trong hạt nhân, sau khi thành công, Trang Du mở mắt, nhưng không lập tức ngất xỉu, chỉ là có thể hết sức suy yếu.
Tùng Hạ lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ anh thả gián được rồi chứ."
Trang Du cười tái nhợt: "Các cậu đã cứu Tùng Chấn Trung ra rồi sao?"
"Anh đoán xem."
Trang Du cười ha ha hai tiếng: "Yên tâm, khi về tôi sẽ lập tức chấp hành."
Người của khu 2 mở cửa phòng thí nghiệm, dìu Trang Du ra ngoài, Tùng Hạ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Đường Nhạn Khâu: "Tiểu Đường, cậu không sao chứ?"
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: "Không biết hắn cố ý hay vô ý, nhưng hắn luôn có ý đồ xâmnhập vào trí óc của tôi, chưa bao giờ tôi mệt đến vậy."
"Chắc là vô ý, năng lượng của hắn bùng nổ vô cùng lợi hại, bản thân hắn cũng khó lòng khống chế. Có điều có kinh nghiệmlần này, sau này khi dị nhân tiến hóa não bộ thăng cấp thì cần nhiều người tới đây, nguy hiểmquá."
Trang Nghiêu đi đến: "Có chuyện gì vậy?"
"Có mấy vấn đề lát nữa hẵng nói, nhómThiên Bích về chưa?"
"Rồi, đến nhà ăn thôi, vừa ăn vừa nói."
Mọi người đi đến nhà ăn, Thành Thiên Bích, Tùng Chấn Trung và bốn người của tộc Long Huyết đã chờ ở đó.
Tùng Chấn Trung vừa thấy Tùng Hạ liền vội hỏi: "Trang Du đột phá cấp hai rồi sao?"
Tùng Hạ gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêmtrọng.
"Sao vậy?"
"Dị nhân tiến hóa não bộ thật khác chúng ta..." Tùng Hạ thuật lại chuyện vừa xảy ra.
... Sau
khi cậu kể xong, ba dị nhân tiến hóa não bộ ở đây đều có vẻ mặt kỳ quái.
Trang Nghiêu cau mày: "Cho nên, anh nhìn thấy thông tin trong đầu Trang Du, hơn nữa đối thoại với tư duy của ông ta, sau đó ông ta tuyên bố mình có thể khống chế năng lượng kia, hơn nữa dùng nó để uy hiếp anh?"
"Không sai, tôi có cảmgiác Trang Du rất nguy hiểm."
Trang Nghiêu gõ gõ xuống bàn: "Tôi cảmthấy hứng thú với toàn bộ quá trình đột phá cấp hai. Trang Du nói đúng, chúng ta phải nắmchặt cơ hội đột phá cấp hai thì mới tự mình cảmnhận được phát sinh trong đó."
"Không sai, chúng ta không thể đi sau Trang Du được." Tùng Chấn Trung nói: "Tôi và đại tá Đường đều đã đến gần điểmgiới hạn, nhiều nhất không quá một tháng, tôi nghĩ một tháng kế tiếp, chúng ta hãy dành phần lớn tinh lực vào chuyện này."
Trang Nghiêu đồng ý: "Tôi cũng có thể điều chỉnh thời gian."
Tùng Hạ nói: "Thời gian thăng cấp của tôi không khác thế lắm, đợi giúp Diêu TiềmGiang đột phá cấp hai, tôi sẽ không làmchuyện gì khác, dốc sức tu luyện, tranh thủ đột phá trước ba người. Như vậy khi ba người thăng cấp, tôi có thể chắc chắn
hơn. Với tôi mà nói, dị nhân tiến hóa não bộ đột phá cấp hai nguy hiểmhơn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tôi nhất định phải đảmbảo mọi người đều an toàn."
"Được."
Tùng Chấn Trung nói: "Bên phía Từ Ưng có phản ứng gì không?"
ThẩmTrường Trạch lắc đầu: "Có thể có phản ứng gì, cùng lắmlà tìmtư lệnh Tào gây chuyện. Đợi Trang Du hồi phục sẽ khống chế được hành vi của hắn, dù sao thì Trang Du đã đạt được mục đích."
Tùng Chấn Trung hít một hơi thật sâu, rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.
Nhà bếp lần lượt mang cơmnước lên, mọi người ăn ngấu nghiến, tất cả đều đói rã cả ra rồi.
... Cơm
nước xong xuôi, Đường Đinh Chi thuật lại chuyện đi Đông Bắc của họ, nhất là những gì ba người Thành Thiên Bích tìmhiểu được ở Mãn Châu.
Nghe xong, Tùng Chấn Trung cảmthấy rất hứng thú về phương diện nghiên cứu năng nguyên kiểu mới và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của Nga: "Tôi sẽ thương lượng với viện trưởng, gửi giấy mời đến viện nghiên cứu Moscow, đồng
thời yêu cầu hẹn gặp nghiên cứu viên và Jacqueline, nếu cô ấy chưa đi Thanh Hải."
Đường Đinh Chi nói: "Thật ta không cần Jacqueline, nói đến độ gần thì Ngô Du tiện hơn, đợi đến khi toàn thể dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều đột phá cấp hai thì sớmmuộn gì hắn cũng sẽ đứng ngồi không yên."
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Đúng, cho dù hắn không đến thì sớmmuộn gì chúng ta cũng phải đi tìmhắn. Có điều, dựa theo kế hoạch của chúng ta thì hành trình đi Thanh Hải ít nhất cũng phải đợi thêmnửa năm, nhất định hắn không đợi được lâu
như vậy. Trước kia hắn từng hai lần từ chối lời mời của Bắc Kinh, bây giờ nếu đến đây thì có hơi mất mặt, chúng ta vẫn nên gửi giấy mời thì hơn."
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng: "Như kiểu mình đi xin hắn vậy."
Tùng Chấn Trung mỉmcười: "Chuyện này thì có gì phải giận, hắn tới thật thì cũng không phải là tốt như vậy, cho nên chưa chắc hắn sẽ đến."
Trang Nghiêu nói: "Vẫn nên đợi tình báo Thanh Hải đã, tôi rất hy vọng Jacqueline đã vào đó. Khả năng của cô ta rất đặc biệt, nói không chừng cô ta là người duy nhất có thể thoát khỏi Thanh Hải. Nếu vậy thì chúng ta sẽ có nguồn tin đáng tin
cậy."
Tùng Hạ nói: "Ngộ nhỡ cô ấy mang ngọc Con Rối ra thì sao?"
Trang Nghiêu khẽ cười: "Vậy chứng minh chúng ta cũng có thể thoát. Về hành trình Thanh Hải, đối với chúng ta mà nói thì vấn đề lớn nhất chính là có quá nhiều điều mà ta không biết, tôi chờ mong có người có thể giải đáp một vài vấn đề cho
chúng ta, tuy tôi có cảmgiác hơn 50% rằng cô ta sẽ chết ở trong đó."
Thành Thiên Bích nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên thiết lập kế hoạch nửa năm, nói rõ công tác chuẩn bị trước khi đi Thanh Hải."
Trang Nghiêu tự tin nói: "Đây là chuyện tất yếu. Trước khi đi Thanh Hải, chúng ta có ba chuyện quan trọng phải làm: Thứ nhất, tất cả đột phá cấp hai Thứ hai, đồng bộ nâng cao thực lực và vũ khí, phát triển vũ khí phòng thủ Thứ ba, thu thập tình
báo. Đợi xử lý xong xuôi nạn gián, chúng ta có thể bắt đầu."
Tùng Hạ âmthầmsiết chặt nắmđấm, trong nửa nămsắp tới, cậu nhất định phải khai thác thật nhiều thông tin có giá trị trong ngọc cổ để đồng đội của mình trở nên mạnh hơn, an toàn hơn.
Ngay ngày hômấy, viện khoa học công bố báo động khẩn cấp, yêu cầu tất cả dân chúng ở lại trong nhà không đi ra ngoài, thành phố sẽ phát tán gián mang virus quy mô lớn để tiêu diệt gián biến chủng.
Dân chúng nhân lúc rối loạn mà gây rối và những người đến kháng nghị trước cửa viện khoa học đều bị đuổi về nhà, nghe nói sắp thả gián, không ai dámra đường, rối loạn quy mô nhỏ đều được bình ổn.
Từ Ưng không đi tranh cãi với Tào Tri Hiền, dù sao thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trang Du và Chu Phụng Lamthành công đột phá cấp hai, mục đích lớn nhất của họ đã đạt được, tạmthời ổn định lòng người, tuy tình thế vẫn bất lợi với họ, nhưng ít
nhất không nguy cấp như trước.
Chẳng qua, là dị nhân tiến hóa não bộ đầu tiên đột phá cấp hai, Trang Du sẽ lại càng trở nên nguy hiểmhơn trước, càng khó lường hơn trước. Từ Ưng trông cậy vào Trang Du có thể khiến toàn bộ tập đoàn quân 14 thoát khỏi vế yếu, nhưng dưới
tình hình không có người có khả năng đặc biệt như Tùng Hạ, đa số tổ chức dị nhân cuối cùng đều sẽ muốn có quan hệ với tập đoàn quân 27. Nghĩ vậy là sẽ biết Trang Du và Từ Ưng sẽ càng ngày càng chật vật, song càng là như vậy, mọi người
càng phải đề phòng Trang Du còn có thể có thủ đoạn ngoài dự đoán nào nữa.
Qua vài ngày, có tin một trong số vợ hờ của Từ Hàng là Kiều San đột nhiên biến dị, Kiều San lập tức không còn tư cách gả vào Từ gia, có điều để bồi thường, Từ Ưng đã thăng một cấp cho ba Kiều San, còn tặng không ít đồ. Ông ta biết con trai
mình là người nhẹ dạ, lại không có chính kiến, làmnhư vậy hiển nhiên là sợ Kiều San sẽ dây dưa.
NhómThành Thiên Bích thì sau vài ngày nghỉ ngơi, không có gì bất ngờ xảy ra, Diêu TiềmGiang đã tìmtới cửa. Toàn bộ Bắc Kinh này chỉ còn lại mình anh là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn chưa đột phá cấp hai, hiển nhiên anh đã sốt
ruột. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 174
CHƯƠNG 174
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Đột nhiên, trong một góc khuất tư duy của Diêu TiềmGiang, Tùng Hạ phát hiện thứ gì đó kỳ quái.
. . . Khi
xuất hiện tại viện khoa học, thoạt nhìn thì Diêu TiềmGiang vẫn kiểu cách đâu ra đó như trước, anh cười nói: "Lúc các vị vừa về tôi vốn đã định đến thămhỏi, nhưng mấy ngày trước trên đường toàn gián, đi lại ở ngoài thật là rất bẩn thỉu."
Trang Nghiêu không mặn không nhạt nói: "Quận vương sốt ruột rồi chứ."
Diêu TiềmGiang nhướng mày cười nói: "Đương nhiên sốt ruột, hômqua tôi gặp cảnh sát Lý rồi, anh ta có vẻ sung sức hơn trước nhiều, nói thế nào nhỉ, chính là... dáng vẻ còn có thể sống thật lâu nữa, xemra đột phá cấp hai có ý nghĩa trọng đại
thật."
"Ồ? Chẳng lẽ trước kia cảnh sát Lý có bệnh nan y?"
"Chắc là không, nhưng hơn một nămtrước, anh ta chỉ nhận được chút tiền lương ấy mà ngày nào cũng phải tăng ca đến tận đêmkhuya, hở ra là lại phải bôn ba khắp nơi, cũng khá chuyên nghiệp. Tôi và anh ta tuy không đồng hành, nhưng trong
công tác lại tiếp xúc rất nhiều lần, tôi cứ luôn lo lắng vị đầy tớ của nhân dân này sẽ chết vì lao lực." Diêu TiềmGiang cười cười: "Nhìn thấy anh ta sống tốt, tôi rất vui mừng."
Tùng Hạ cảmthấy quan hệ giữa Diêu TiềmGiang và Lý Đạo Ái có hơi không hợp, cũng khó trách, luật sư và cảnh sát, nhìn kiểu gì cũng không giống hai ngành nghề có thể hòa bình ở chung, cho dù hiện tại khái niệm"ngành nghề" gần như đã
không còn tồn tại song địch ý tinh tế giữa hai người họ vẫn không giảmđi chút nào, nhất là Diêu TiềmGiang, mỗi khi nhắc tới Lý Đạo Ái, anh luôn nói những câu ẩn ý, có điều anh lại làmđược chuyện cho dù châmchọc người khác song vẫn có vẻ
vô cùng tao nhã.
Diêu TiềmGiang nhìn về phía Tùng Hạ: "Tùng Hạ, khi giúp Chu Phụng Lamvà Trang Du đột phá cấp hai, cậu không xuất hiện nguy hiểmgì chứ?"
Tùng Hạ nói: "Nguy hiểmvẫn luôn có, có điều có kinh nghiệmrồi thì nguy hiểmcũng hạn chế được rất nhiều, cho nên Quận vương có thể không cần quá lo lắng."
Diêu TiềmGiang nhếch môi cười cười: "Tôi không lo lắng, tôi rất tin cậu."
"Quận vương muốn bắt đầu lúc nào?"
"Lúc nào cũng được, tôi cũng không muốn đến lần nữa, trên đường toàn xác gián, ảnh hưởng đến ngon miệng."
Tùng Hạ nói: "Vậy thì hômnay?"
"Được, sau khi chấmdứt, tôi có thể ở lại đây vài ngày chờ khôi phục thể lực không? Tôi không muốn trong lúc tương đối suy yếu lại bị gián bò lên người." Diêu TiềmGiang mỉmcười nhìn Tùng Hạ, sau đó hướng ánh mắt về phía người có thể làm
chủ là Tùng Chấn Trung: "Giáo sư Tùng, tôi không mời đã tự đến, không gây thêmphiền toái cho giáo sư chứ?"
Tùng Chấn Trung nói: "Không có gì, nơi này có rất nhiều phòng cho khách."
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc nhìn Diêu TiềmGiang, mũi hừ nhẹ một tiếng.
"Như vậy bây giờ tôi cần chuẩn bị những gì? Trước tiên xả sạch năng lượng phải không?"
"Phải, anh tìmcách gì đó an toàn xả hết năng lượng, tôi cho người đi chuẩn bị."
Tùng Hạ âmthầmthở dài, lại bận bịu rồi, mỗi lần giúp người ta đột phá cấp hai, cậu đều phải tiêu hao rất nhiều thể lực, cần ít nhất một ngày mới có thể khôi phục tinh thần, về mặt tâmlý, cậu không phải quá muốn làmchuyện này.
Diêu TiềmGiang đứng lên, hình như đang suy nghĩ làmthế nào để hao hết năng lượng, anh không thể để lũ lụt tràn ngập nơi này ha.
"Quận vương, tôi có cách nè." Đặng Tiêu cười hì hì nhìn anh.
"Ồ? Cách gì."
"Qua đây qua đây qua đây, bên cửa sổ." Đặng Tiêu kéo Diều Tiền Giang đến bên cửa sổ, gồng mình đẩy cửa sổ ra, hô lớn: "A Bố."
Kêu hai tiếng, A Bố chui từ trong nhà ra sân, ngẩng đầu nhìn Đặng Tiêu, kêu meo meo.
Đặng Tiêu hôn gió với nó: "Lát nữa anh xuống chơi với emnhá."
A Bố nôn nóng đến độ nhảy chồmlên, có điều dù sao thì bây giờ họ cũng đang ở tầng mười, A Bố cao không đến tầng ba, có với kiểu gì cũng không tới, ngược lại trọng lượng gần sáu tấn của nó nhảy lên nhảy xuống khiến mặt đất rung lên bần bật,
người không biết chuyện còn tưởng động đất.
Đặng Tiêu vội kêu nó đừng nhảy nữa, cậu nói với Diêu TiềmGiang: "Quận vương, trời nóng nực, ngài tắmrửa cho mèo nhà bọn tôi đi."
Diêu TiềmGiang cười: "Được." Anh vỗ tay một cái, khoảng không trên đầu A Bố xuất hiện một lượng nước lớn, rào rào đổ xuống, khiến nó sợ tới mức kêu meo một tiếng rồi né sang một bên.
Đặng Tiêu cười ha ha.
Diêu TiềmGiang đuổi theo A Bố xả nước vào nó, lúc đầu A Bố còn đề phòng trốn đông trốn tây, sau khi phát hiện nước rất mát thì không tránh nữa, thoải mái tắmnước lạnh.
Đặng Tiêu không nhịn được bèn cởi phăng quần áo rồi nhảy thẳng từ tầng mười xuống, khi lao qua cửa sổ thì cậu lập tức biến thân, các chi bámvào vách tường, nhanh chóng bò xuống dưới, sau đó nhảy lên người A Bố.
A Bố vui thích kêu lên.
Trang Nghiêu đi đến bên cửa sổ, cả giận: "Đồ ngốc, tắmnhư thế nó lăn một vòng dưới đất rồi người lại toàn bùn đất."
Đặng Tiêu cười nói: "Không sao, tẹo anh tắmlại cho nó."
"Tắmcả anh nữa, không thì đừng có lên đây."
Diêu TiềmGiang cười nhẹ: "Không hổ là thanh niên, thật giàu sức sống."
Trang Nghiêu ngạo mạn hất cằm: "Thanh niên với ngu ngốc là hai chuyện khác nhau."
... Diêu
TiềmGiang nhanh chóng hao sạch năng lượng, thản nhiên bước vào trong phòng thí nghiệm, quản gia Lưu mặt mày lo lắng nhìn anh: "Quận vương, ngài nhất định phải cẩn thận, hơn một ngàn anh emquận Cửu Giang đều dựa vào ngài mà
sống."
Diêu TiềmGiang cười vỗ vỗ bờ vai ông: "Không sao đâu, ông không nói cho mẹ tôi biết chứ?"
"Thưa không."
"Ừm, cứ nói tôi đi công tác, đừng để bà lo lắng." Diêu TiềmGiang hít sâu một hơi, nhìn về phía phòng thí nghiệm, lần này vẫn do Đường Nhạn Khâu dẫn đường cho Diêu TiềmGiang do Thành Thiên Bích không muốn làm. Diêu TiềmGiang nhìn
thoáng qua Tùng Hạ đứng ở ngoài cửa, chớp mắt: "Cậu không vào giúp tôi sao?"
Tùng Hạ giải thích: "À, hai mươi giờ đầu căn bản không cần đến tôi, ngài gặp phải vấn đề gì sẽ có Tiểu Đường nói cho ngài phải giải quyết như thế nào, mấy tiếng sau đó mới là mấu chốt, tôi sẽ luôn chú ý đến ngài."
Diêu TiềmGiang cười nói: "Nếu cậu theo tôi ngồi trong một gian phòng, tôi sẽ an tâmhơn một chút."
Tùng Hạ do dự: "Tôi..."
"Không được." Thành Thiên Bích không khách khí nhìn Diêu TiềmGiang: "Anh ta không có nghĩa vụ phải không ăn không uống không ngủ cùng anh trong hai mươi mấy tiếng."
Diêu TiềmGiang hơi nheo mắt lại, "ồ" một tiếng ngâmdài: "Được rồi, vậy gặp lại sau khi tôi thành công." Nói xong, anh bước vào phòng thí nghiệm, không quay đầu lại.
Quản gia Lưu đứng bên cạnh, hai tay tạo thành chữ thập, miệng thì lẩmbẩm, nhất định là đang cầu Phật tổ phù hộ cho Quận vương nhà mình.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng Tùng Hạ: "Đi thôi, ở đây có người trông rồi, chúng ta mau đi làmviệc của mình, ngày mai hẵng đến."
Trong lúc chờ Diêu TiềmGiang đột phá cấp hai, những người khác cũng không nhàn rỗi, tranh thủ thời gian để tu luyện.
... Tùng
Hạ cảmthấy hạt nhân năng lượng của mình càng ngày càng đầy, cứ theo tốc độ này thì trong vòng một tháng tới cậu có thể đạt tới điểmgiới hạn cấp hai. Nói thật, cậu có chút căng thẳng, dù sao thì tình hình của cậu khác biệt với bất cứ dị
nhân nào trên thế giới, trong cơ thể cậu là năng lượng Cambri an toàn thuần túy, nhìn qua thì giống như chắc chắn an toàn, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút bất an, dù sao thì kinh nghiệmcủa những người khác chưa chắc đã có thể sử dụng lên
người cậu, mà khi cậu xuất hiện phiền toái thì không ai có thể giúp cậu.
Cho nên cậu nghiên cứu đến thuộc lòng phương pháp đột phá cấp hai và những điều cần chú ý trong ngọc cổ, tập luyện cho năng lượng di chuyển trong cơ thể vô số lần. Cậu tưởng tượng rất nhiều biến hóa sau khi đột phá cấp hai, đến lúc đứng
mũi chịu sào, cậu muốn thử xemcó thể dùng năng lượng để cường hóa đầu óc hay không. Bây giờ cậu có thể cường hóa đại bộ phận thân thể như tứ chi và các cơ quan khác, có thể biến thành siêu nhân thật sự trong một thời gian ngắn, nhưng
chuyện duy nhất cậu không thể là cường hóa khả năng tư duy của đầu óc, không biết là do đầu óc có cấu tạo quá phức tạp hay do năng lượng của cậu không đủ nên đối với cường hóa đầu óc, cậu mới chỉ dừng lại ở tăng cường nămgiác quan như
thần kinh thị giác, thần kinh khứu giác... Mà thứ cậu muốn là khiến mình trở nên thông minh hơn, ít nhất là lúc cậu tiến vào ngọc cổ có thể khiến mình có một bộ não IQ cao, có thể xử lí thông tin nhanh hơn, thu hoạch được nhiều thứ có giá trị hơn
từ ngọc cổ.
Cậu từng nghiên cứu sâu với Trang Nghiêu, thậmchí Trang Nghiêu đã tay cầmtay dạy cậu phải xúc tiến sự phát triển của tế bào ở vị trí nào thì mới có thể nâng cao trí lực, cậu cũng từng làmthử, nhưng nâng cao trí lực cần rất nhiều bộ phận trong
trí óc đồng thời vận hành, cậu không thể đồng thời cường hóa nhiều bộ phận như vậy, cho nên thường thất bại, chuyện này cũng liên quan đến chuyện năng lượng không đủ. Sau khi thăng cấp, có lẽ cậu có thể thay đổi chuyện này.
Một ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua. Tùng Hạ ngủ một giấc, sau khi ăn cơmthì đến khu thí nghiệm, tính thời gian thì Diêu TiềmGiang cũng đã đến thời khắc mấu chốt.
Quả nhiên, cậu vừa đến nơi liền nhìn thấy quản gia Lưu mặt mày lo lắng đi qua đi lại quanh phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung và Trang Nghiêu ômngực đứng ngoài phòng thí nghiệmquan sát, hai nghiên cứu viên đang ghi chép số liệu.
Quản gia Lưu vừa thấy cậu thì vội chạy tới đây: "Tùng tiên sinh, ngài mau đi xemQuận vương nhà tôi một chút, trạng thái của ngài ấy có vẻ không được tốt cho lắm."
Tùng Hạ trấn an: "Tiến hành đến lúc này, trạng thái của dị nhân sẽ không tốt, ông đừng lo lắng." Cậu đến gần phòng thí nghiệm, nhìn thấy Đường Nhạn Khâu đứng bên cạnh Diêu TiềmGiang, dùng âmlượng cực thấp giục anh kiên trì.
Diêu TiềmGiang người đầy mồ hôi, cả người bọc trong một lớp hơi nước trong suốt, khiến anh như thể đang ngâmmình trong nước vậy, làn da hơi tái đi, và cũng giống như những người khác, gương mặt anh hiện nét đau đớn.
Tùng Hạ bước vào phòng thí nghiệm, nhẹ giọng nói: "Quận vương, tôi đến rồi, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì tôi đã nói qua với ngài, ngài phải cùng cố gắng với tôi, cố gắng đẩy nguồn năng lượng Thủy khổng lồ này vào trong hạt nhân năng lượng của
ngài, trên đường dù thế nào cũng không được lơ là."
Diêu TiềmGiang gật đầu nhè nhẹ.
Tùng Hạ đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể Diêu TiềmGiang, hội hợp với năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể anh, mãnh liệt trấn áp lại năng lượng Cambri mang tính hủy diệt. Khi Tùng Hạ làmmọi chuyện này, cậu đột nhiên sinh ra một ý
tưởng, cậu muốn thử xemmình có phải cũng có thể nhìn thấy thông tin trong não Diêu TiềmGiang hay không.
Mấy ngày trước khi giúp Trang Du đột phá cấp hai, cậu không biết thông tin trong não Trang Du chủ động truyền sang cho cậu hay là bị động, có lẽ vào thời khắc mấu chốt từ cấp một đột phá lên cấp hai, bản thân người thăng cấp hết sức yếu ớt,
dễ dàng bị các loại năng lượng xâmnhập vào trong cơ thể, thậmchí xâmnhập vào cả đầu óc. Nói không chừng do trí óc của Trang Du quá phát triển, tập trung quá nhiều năng lượng nên năng lượng của cậu vừa tiến vào cơ thể Trang Du thì lập tức
cảmnhận được trí óc của hắn, mà năng lượng của những người khác lại tập trung phân bố ra bộ phận khác của thân thể, ví dụ như cơ bắp, nội tạng... cho nên trước kia cậu không cảmnhận được gì, nhưng chuyện này không có nghĩa là cậu không
thể cảmnhận chúng.
Sau khi có ý tưởng này, trong lúc thong thả trấn áp năng lượng Cambri hủy diệt, Tùng Hạ còn đồng thời thử thămdò bằng cách đưa một luồng năng lượng vào trong trí óc của Diêu TiềmGiang. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, những bức ảnh của tri
thức và ký ức trong não Diêu TiềmGiang ào ạt ập tới. Có điều, bộ não của Diêu TiềmGiang chỉ là bộ não của người thường nên cùng lắmlà thông minh hơn người thường một ít mà thôi, không thể sánh với lượng thông tin khổng lồ trong não Trang
Du, cho nên không bị rối mắt đến độ khiến Tùng Hạ buồn nôn. Hơn nữa, cậu nhanh chóng bắt giữ được một vài thông tin quen mắt từ trong số hình ảnh và văn tự ấy, ví dụ như chuyện thăng cấp, mẹ của Diêu TiềmGiang, một vài hình ảnh huy
hoàng trong công việc và cuộc sống tiện nghi của anh, xây dựng chế độ cấp bậc ở quận Cửu Giang, thậmchí có những đoạn ngắn về các màn đối chọi gay gắt của anh và Lý Đạo Ái trước tận thế, còn thiếu chút nữa động tay động chân. Cho dù là
não bộ của người thường, nhưng là nơi tập trung tri thức và ký ức của một đời người nên lượng thông tin vẫn rất nhiều. Tùng Hạ giống như một vị khách đang thamquan trong đại sảnh của một cuộc triển lãm, bốn phía quanh cậu đều là các bức
tường triển lãmkhổng lồ, trên đó trưng kín những thông tin với cậu mà nói thì phần lớn đều xa lạ. Muốn lọc từ những thông tin đó ra được cái gì đó mà cậu hơi quen mắt thì chỉ có thể dựa vào may mắn. Nếu bộ não của Diêu TiềmGiang chỉ có thể
xemnhư một viện triển lãmthì bộ não của Trang Du quả thật là một thư viện, hơn nữa thông tin trong đó muốn xemcòn phải trải rộng ra, mất cả đời cũng chưa xemhết.
Đột nhiên, trong một góc khuất tư duy của Diêu TiềmGiang, Tùng Hạ phát hiện thứ gì đó kỳ quái. Nó không phải hình ảnh, không phải văn tự, không phải ký hiệu, vật thể thông tin đó là... là... một miếng ngọc, màu đen, trong suốt, tỏa sáng!
Ngọc Con Rối?!
Tùng Hạ kinh hãi.
Thứ kia quả thực giống hệt ngọc Con Rối, nhưng vì sao sâu trong tiềmthức của Diêu TiềmGiang lại có ngọc Con Rối? Tri thức và ký ức của Diêu TiềmGiang đều xuất hiện dưới dạng hình ảnh hoặc văn tự, nói trắng ra là dù trong trí nhớ anh có gì
thì dưới con mắt của Tùng Hạ đều là hình ảnh và văn tự. Ngọc Con Rối trong trí nhớ của Diêu TiềmGiang xuất hiện bằng hình ảnh và văn tự, nhưng miếng ngọc Con Rối này thì khác, nó không bị ép buộc trong hình ảnh hay văn tự gì, nó tự do xuất
hiện bên ngoài hình ảnh và văn tự, đứng lẻ loi trong một góc hẻo lánh, nó không hài hòa như trong một triển lãmtrưng đầy những bức tranh và thư pháp đột nhiên xuất hiện một cục đá nhỏ chạmtrổ vậy. Nó giống như được khảmtrong não Diêu
TiềmGiang, nhưng Tùng đã quét một lượt toàn thân trên dưới của Diêu TiềmGiang, nếu anh có ngọc Con Rối thì căn bản không thể giấu được.
Vậy thì đây là gì? Vì sao? Vì sao trong não Diêu TiềmGiang lại có một miếng ngọc Con Rối. Không, miếng ngọc Con Rối kia không có thực thể, nó là hư ảo, nó vừa không phải ký ức của anh, cũng chẳng phải cái gì khác, vậy rốt cuộc thì nó là gì!
"Quận vương! Quận vương!"
Tiếng la lớn tiếng bên ngoài cửa thủy tinh vụt kéo tâmtư Tùng Hạ trở về, cậu mở to mắt nhìn, Diêu TiềmGiang đã hộc máu, hô hấp đang trở nên mong manh. Tùng Hạ kinh hãi, vội đưa năng lượng Thủy cuồn cuộn vào trong cơ thể anh. Cậu bị
miếng "ngọc Con Rối" hư ảo kia làmcho phân tâm, thiếu chút nữa hại chết Diêu TiềmGiang.
Tùng Hạ nhanh chóng tập trung tinh thần, giúp Diêu TiềmGiang đột phá cấp hai. Diêu TiềmGiang hoàn toàn mất ý thức, thế này không tốt hơn ThẩmTrường Trạch lúc trước được bao nhiêu, trợ lý của Tùng Chấn Trung dẫn người thật cẩn thận
nâng anh tới phòng hồi sức.
Mọi người còn tưởng do trong cơ thể Diêu TiềmGiang có quá nhiều năng lượng Cambri mang tính hủy diệt nên mới cực kỳ nguy hiểmnhư vậy, Tùng Hạ thấy hơi áy náy, nhưng lại bị rung động nhiều hơn. Mảnh ngọc đen nhánh lập lòe lẻ loi trôi nổi
trong tư duy của Diêu TiềmGiang khiến trong lòng cậu bị phủ kín bởi một màn đêmkhổng lổ.
Fi: Kiểu gì cũng có ai đó ngửi thấy mùi mờ ámcủa Diêu đại boss với Lý Đạo Ái. Hômbữa mình cũng đọc 1 bộ Luật sư x Cảnh sát khá được, khi nào rảnh thiệt rảnh sẽ lôi bộ đó ra mần. (‾▿‾) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.
Chương 175
CHƯƠNG 175
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Diêu TiềmGiang nhích người dậy, mỉmcười nhìn Tùng Hạ: "Vậy giờ thì cậu biết rồi?"
. . . Thành
Thiên Bích vỗ vỗ cánh tay Tùng Hạ, theo dõi ánh mắt cậu: "Mệt lắmà? Tôi đưa anh về nghỉ nhé."
Tùng Hạ lắc đầu, khẽ nói: "Thiên Bích, tôi phát hiện một chuyện rất quan trọng."
"Chuyện gì?"
Tùng Hạ hít sâu một hơi: "Báo cho nhómchú tôi với Trang Nghiêu đi, chúng ta vào phòng họp."
... Trang
Nghiêu mở mắt trừng trừng: "Cái gì? Trong não Diêu TiềmGiang có ngọc Con Rối?"
Tùng Hạ khó khăn giải thích: "Cũng không phải ngọc Con Rối thật, nếu bất cứ vị trí nào trên người anh ta có ngọc Con Rối, tôi đều có thể cảmgiác được, đó không phải ngọc thật, nhưng lại tồn tại trong ý thức của anh ta."
Trang Nghiêu cau mày: "Anh phát hiện thấy ngọc Con Rối khi đã xemký ức của Diêu TiềmGiang ư? Anh xác định nó thật sự không chỉ là một đoạn trong ký ức hắn ư? Trí nhớ của hắn có không ít phần về ngọc Con Rối."
"Không, hoàn toàn bất đồng. Ngọc Con Rối trong trí nhớ ấy quả thật là có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là... ví dụ, là hình ảnh lần đầu tiên anh ta có được ngọc Con Rối, là cảnh anh ta bị thương khi cướp một miếng ngọc Con Rối nào đó. Mỗi
một đoạn ký ức về ngọc Con Rối đều có bối cảnh, hình ảnh hoặc văn tự làmvật dẫn, nhưng miếng ngọc kia không phải vậy, nó xuất hiện trong não anh ta, giống như một phần của cơ thể vậy."
Tùng Chấn Trung hỏi: "Lúc giúp Trang Du đột phá cấp hai, cháu không phát hiện thấy trong não hắn ta có gì ư?"
"Lúc ấy cháu không chú ý, thông tin trong não Trang Du quá nhiều quá phức tạp, hơn nữa lúc ấy hắn ta đối thoại với cháu, lực chú ý của cháu đều bị lời nói của hắn hấp dẫn."
Trang Nghiêu trầmtư: "Qua hai lần trải nghiệmnày, chúng ta có thể suy đoán, thăng cấp là thời điểmyếu ớt nhất của một dị nhân, khi đưa năng lượng vào trong cơ thể là có thể tìmđược thông tin trong đầu người đó, nhưng nếu chuyện Trang Du
nói có thể thao túng nguồn năng lượng khổng lồ kia là thật thì lúc thăng cấp cũng là lúc một dị nhân mạnh mẽ nhất, có thể lợi dụng nguồn năng lượng đến từ chính hạt nhân để làmmột kích trí mệnh. Xemra bản thân chuyện thăng cấp này còn có rất
nhiều chuyện đáng để nghiên cứu."
Tùng Hạ nói: "Bây giờ ngoại trừ Ngô Du thì tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã thăng cấp thành công, nếu muốn xác nhận có phải trong não dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều tồn tại một miếng ngọc Con Rối hư ảo hay
không thì chỉ có thể đi tìmNgô Du để thử."
Tùng Chấn Trung lo lắng nói: "Trong lúc Diêu TiềmGiang nghỉ ngơi, tôi sẽ tiến hành một vài nghiên cứu với hắn. Có điều, vào hồi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mới xuất hiện, chúng tôi cũng đã đưa họ đi nghiên cứu, không phát hiện ra chỗ
nào quá khác thường, nhưng nếu trong tư duy của tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều cất giấu một miếng ngọc Con Rối thì nguồn gốc năng lượng vượt xa tất cả sinh vật biến dị của họ cũng rất đáng nghi."
Nét mặt Tùng Hạ có chút nặng nề: "Cho dù không có ngọc Con Rối thì nguồn gốc năng lượng của họ cũng đã quá nghịch thiên, nếu nói các dị nhân khác chỉ là từ người thường biến thành siêu nhân thì dựa theo sự phát triển, dị nhân tiến hóa sức
mạnh thiên nhiên là từ người thường biến thành thần, có thể hô mưa gọi gió, điều khiển tự nhiên. Bất luận là tiến hóa, tiến hóa ngược hay dị chủng thì đều có thể miễn cưỡng giải thích thông suốt từ góc độ sinh vật học, duy chỉ có phương hướng tiến
hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên này là thoát ly khỏi phạmvi lý giải của chúng ta. Hơn nữa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ít như vậy, rất khó phân loại vào bất cứ một loại phương hướng tiến hóa nào, có vẻ như được tạo ra riêng rẽ
vậy."
"Không sai, quả thật họ như thể được tạo ra riêng rẽ, không chút dính dáng đến ba loại lớn là tiến hóa, tiến hóa ngược hay dị chủng."
"Tạo ra riêng rẽ..." Thành Thiên Bích thì thầmnghiền ngẫmmấy chữ này, nét mặt như có chút đămchiêu.
Tùng Chấn Trung thở dài: "Tôi cứ luôn có cảmgiác đây là âmmưu của ý thức Cambri, nhưng chúng ta lại không biết rốt cuộc thì nó muốn làmgì."
Tùng Hạ lo lắng nhìn Thành Thiên Bích. Không biết là vì cái tên ngọc Con Rối gây ámchỉ tâmlí cho mọi người hay do ngọc Con Rối tồn tại ở sâu trong tiềmthức Diêu TiềmGiang mà mọi người rất dễ dàng có những suy đoán liên quan đến "thao
túng" và "con rối", chỉ có điều trước khi mọi chuyện được kết luận, không ai muốn nói ra, bởi vì suy đoán này không khỏi khiến lòng người phát lạnh. Có điều, đa số mọi người đều tán thành quan điểmcủa Tùng Chấn Trung, sự tồn tại của dị nhân
tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có khả năng chính là âmmưu nào đó của ý thức Cambri, không biết âmmưu này, rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng gì tới con người và tới bản thân dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.
Trang Nghiêu nói: "Xemra mời Ngô Du đến Bắc Kinh là chuyện nhất định phải làm, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều đã đột phá cấp hai, tôi không tin hắn ta còn ngồi yên được."
Đường Đinh Chi nói: "Tôi đang phái người đi tìmhiểu tin tức bên phía Trùng Khánh, người nôn nóng không phải chúng ta."
Trang Nghiêu nói: "Bây giờ tôi rất có hứng thú với cái gọi là nguồn gốc năng lượng trong hạt nhân năng lượng mà Trang Du nhắc tới, xemra trong hơn hai mươi tiếng đột phá cấp hai, ông ta đã suy nghĩ không ít, không biết đó là sự trải nghiệmkỳ
diệu nhường nào."
Thành Thiên Bích nói: "Muốn biết thì cậu phải tranh thủ tu luyện, cậu có tốc độ chậmnhất trong số mọi người."
"Tôi mới chỉ 12 tuổi, thể lực không thể sánh bằng người trưởng thành, hơn nữa mỗi ngày cần ngủ ít nhất 7 tiếng mới đủ tinh thần, không thì sẽ không cao được, dưới tình huống vậy, thời gian tôi dành dụmđược là ít nhất, tốc độ chậmkhông phải
chuyện bình thường sao."
Liễu Phong Vũ xoa xoa mái tóc mềmmại của nó: "Sao kiểu gì cậu cũng nói mình có lý được thế. Để tính xemnào, Tiểu Hạ sẽ đột phá cấp hai trong một tháng nữa, Tiểu Đặng nhiều nhất hai tháng, cậu thì sao? Cậu tính xemcòn cần bao lâu?"
Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: "Tôi nói rồi, tôi sẽ điều chỉnh thời gian, tranh thủ cùng lúc với Đặng Tiêu đi."
Đặng Tiêu hứ một tiếng: "Anh sẽ nhanh hơn cho mà coi."
Trang Nghiêu trợn cậu ta: "Anh cả ngày toàn ăn ngủ với chơi mèo, còn lâu tôi mới chậmhơn anh."
Đặng Tiêu không phục: "Anh đây mỗi ngày cũng tu luyện mấy tiếng đó, hơn nữa anh chơi mèo không phải để tiết kiệmchút thời gian cho emsao, anh mà không chơi với A Bố thì emchơi đi, dù sao cũng phải có người chơi với nó chứ."
Liễu Phong Vũ cười ha ha vỗ lưng Tiểu Đặng: "Thế này mới gọi là cuộc sống chứ."
Thành Thiên Bích dùng ngón tay gõ bàn: "Một khi đã vậy, hômnay tôi sẽ đưa ra quy định cứng rắn: Trong vòng hai tháng, tất cả đều phải đột phá cấp hai. Sau khi thành công, chúng ta còn có rất nhiều khả năng cần khai phá, lúc này càng lưu tâm
càng tốt, cho nên cố gắng gạt bỏ tất cả chuyện khác, chuyên tâmtu luyện."
"Được!" Ba người trămmiệng một lời.
Sau khi ăn cơm, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ về phòng nghỉ ngơi.
Tùng Hạ đã mệt đến mức hai mí mắt chỉ chực đánh nhau, nhớ tới chuyện xảy ra hômnay, cậu vừa rung động vừa sợ hãi, may mà lúc ấy cậu kịp hồi phục tinh thần, nếu cứ miệt mài theo đuổi miếng ngọc Con Rối kia, rất có khả năng cậu thật sự sẽ
hại chết Diêu TiềmGiang.
Sau khi vào phòng, cậu vật mình xuống giường, không muốn động đậy.
Thành Thiên Bích phủ xuống, không mạnh không nhẹ miết cánh tay cậu, nhẹ hỏi: "Anh không tắmà?"
Tùng Hạ lắc đầu: "Lười."
Thành Thiên Bích đột nhiên nói: "Cho tôi hôn một cái."
"Hả?" Tùng Hạ ngẩng đầu, ngờ vực nhìn Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích xán tới, hôn cái chóc vào môi cậu, sau đó nằmnghiêng trên giường, lẳng lặng nhìn cậu.
Tùng Hạ cười cười: "Cậu sao thế?"
"Không sao cả."
"Hình như có hơi là lạ?" Tùng Hạ giơ tay nhéo mặt Thành Thiên Bích: "Cậu đang lo lắng miếng ngọc trong đầu Diêu TiềmGiang à?"
Thành Thiên Bích nhanh chóng nói: "Trong đầu hắn có ngọc Con Rối thì liên quan gì đến tôi." Hình như hắn còn ngại chưa biểu đạt đủ rõ ràng, lại bỏ thêmmột câu: "Vì sao tôi phải lo."
Tùng Hạ ngẩn ra: "Bởi vì, có thể trong đầu cậu cũng có nó, tôi cảmthấy chuyện đó rất khiến mọi người lo lắng."
"Nếu trong đầu tôi cũng có nó thì anh quả thật nên lo, Diêu TiềmGiang thì thôi đi." Thành Thiên Bích buộc chặt cánh tay, cánh tay mạnh mẽ bá đạo vắt trên lưng Tùng Hạ.
Tùng Hạ híp mắt cười nói: "Sao tôi ngửi thấy mùi chua chua nhỉ?"
Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: "Ai kêu anh không đi tắm."
"Sáng nay tôi vừa tắmđó, không bẩn chút nào đâu."
"Tắmlại đi." Thành Thiên Bích lật người đặt trên người cậu, liếmliếmmôi cậu: "Tắmvới tôi."
Tùng Hạ ômcổ hắn, cười nhẹ: "Ừ..."
... Sau
một đêmmây mưa, Tùng Hạ ngủ một giấc đã đời, mãi cho đến hơn chín giờ mới dậy.
Thành Thiên Bích đi tập luyện buổi sáng đã về, mang bữa sáng đến tận đầu giường cho cậu. Tùng Hạ có tâmtrạng rất tốt, vừa ngâmnga vừa rửa mặt, ăn sáng, cậu vừa ăn vừa hỏi: "Hômnay cậu đến sân huấn luyện không?"
"Có, sau này nếu không cần làmgì khác thì tôi sẽ ở đó suốt."
"Ừm, vậy tôi tu luyện trong phòng, nơi này imlặng."
"Được, nếu có chuyện thì thì gọi điện nội tuyến cho tôi."
"Ở trong phòng thì có thể có chuyện gì được chứ, cậu cứ yên tâm."
Thành Thiên Bích nghĩ nghĩ: "Anh hy vọng mấy giờ tôi về?"
"Hở?"
"Mỗi ngày, mấy giờ dừng huấn luyện, mấy giờ về phòng."
Tùng Hạ ngẩn ra: "Chuyện này... không phải phải xemlịch huấn luyện của cậu à?"
"Tôi có thể điều tiết thời gian, gần đây chúng ta luôn phải bôn ba bên ngoài, không có mấy thời gian... ở chung. Nếu anh mong tôi sớmvề, tôi sẽ sớmvề một chút." Thành Thiên Bích càng nói thì giọng càng lí nhí, nét mặt có chút mất tự nhiên.
Tùng Hạ cười nhét một miếng sườn xào chua ngọt vào miệng hắn: "Thế thì mười giờ đi, sáng tối cùng ăn cơmvới tôi, mỗi ngày mười giờ về phòng. Cậu cũng không thể cố quá được."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Được, 10 giờ."
Sau khi Thành Thiên Bích đi, Tùng Hạ định dọn phòng một chút rồi bắt đầu tu luyện. Lúc này, điện thoại nội tuyến trong phòng đổ chuông, cậu nghe máy, là trợ lý của Tùng Chấn Trung gọi đến.
"A lô, Tiểu La à."
"Tùng Hạ, anh dậy chưa?"
"Dậy rồi."
"Diêu TiềmGiang tỉnh lại rồi, nói chỗ này đau chỗ kia khó chịu, nhất định muốn gặp anh."
"A, thế lát nữa tôi qua."
Tùng Hạ thay quần áo rồi đi đến khu thí nghiệm.
Diêu TiềmGiang được xếp trong một phòng thí nghiệm, trên người dính vài dây kiểmtra. Trên danh nghĩa nói là do vừa đột phá cấp hai nên không ổn định, Tùng Chấn Trung muốn quan sát tình hình của Diêu TiềmGiang, thật ra là đang lén nghiên
cứu bộ não của anh ta, có điều hình như không có tiến triển gì.
Tùng Hạ bước vào phòng thí nghiệm: "Quận vương."
Diêu TiềmGiang mở mắt, cười cười với cậu: "Tùng Hạ, cậu đến rồi."
"Quận vương, ngài có cảmgiác thế nào? Chỗ nào không thoải mái? Có cần tôi hỗ trợ không?"
"Nói thật là chỗ nào cũng thấy khó chịu hết, thấy hơi rờn rợn, buồn nôn với đau đầu. Mấy cái này tôi đoán cậu cũng không chữa được, cậu ngồi đi."
Tùng Hạ nghĩ nghĩ, đành phải ngồi xuống: "Đây đều là chuyện bình thường, qua vài ngày nghỉ ngơi là khỏi, lúc thiếu tá Thẩmđột phá cấp hai, tình hình của cậu ấy còn nghiêmtrọng hơn ngài."
"Ồ, hóa ra hômqua tôi như vậy không phải nguy hiểmnhất?"
Tùng Hạ quanh co: "Ơ, xemnhư... tương đối nguy hiểm." Ánh mắt cậu hơi úp mở. Đã nhìn lén ký ức của người ta thì chớ, còn hại anh chịu tội thêmcả buổi, suýt nữa thì gặp chuyện không may, quả thật cậu có chút áy náy, có điều cậu sẽ không
nói cho Diêu TiềmGiang biết.
Diêu TiềmGiang tất nhiên không biết những chuyện đó, bây giờ anh vẫn còn ở trong niềmvui sướng đã đột phá cấp hai. Chỉ cần còn sống thì căn bản là anh ta không có gì phải phàn nàn. Anh đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Tùng Hạ, cười
nói: "Tùng Hạ..."
Tùng Hạ sửng sốt, cảmgiác trên mu bàn tay có xúc cảmlành lạnh, cúi đầu liền thấy ngón tay vốn ấmáp của Diêu TiềmGiang đã biến thành tinh thể nước trong suốt, chỗ da bị Diêu TiềmGiang chạmvào ẩmướt mát lạnh, rất thoải mái.
Tùng Hạ vui mừng cười nói: "Chúc mừng Quận vương."
Diêu TiềmGiang nhìn tay mình, ánh mắt vui mừng khó nén: "Tuyệt quá, đây chính là nguyên tố hóa, có một ngày cơ thể tôi sẽ hoàn toàn biến thành nước ư?"
"Theo dự tính của chúng tôi, khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đạt tới cấp ba thì có thể nguyên tố hóa toàn thân."
Diêu TiềmGiang nhìn cậu một cái, làmbộ như lơ đãng hỏi: "Thành Thiên Bích tới trình độ nào rồi?"
Tùng Hạ trầmmặc, không muốn nói cho lắm.
Diêu TiềmGiang cười: "Cậu không tin tôi sao? Tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng cùng trên một chiếc thuyền, hơn nữa nghe nói chúng ta còn phải cùng đi Thanh Hải, chuyện này thì cần gì phải giấu diếm."
Tùng Hạ suy nghĩ, quả thật cũng không cần giấu diếm, Thành Thiên Bích cũng đã nguyên tố hóa trước mặt Kiều San, người phụ nữ đó là cao thủ săn tin, sớmmuộn gì cũng sẽ lộ, vì thế cậu nói: "Gần một nửa thì phải."
"Chẳng lẽ cậu ta đã tu luyện được một nửa cấp hai?"
"Không, càng về sau tiến trình nguyên tố hóa càng chậm. Các nhánh tay chân như ngón tay ngón chân nguyên tố hóa rất nhanh, thân thể thì chậmhơn, cho nên chúng tôi mới suy đoán vậy, chỉ sợ phải chờ thăng cấp lần tới."
Diêu TiềmGiang nheo mắt lại: "Bây giờ tôi có tiến trình chậmnhất phải không, xemra tôi cần tranh thủ thời gian." Tuy cách nói của anh hết sức hờ hững, nhưng Tùng Hạ vẫn nghe ra sự không camlòng trong khẩu khí của anh.
Lý Đạo Ái nói đúng, Diêu TiềmGiang quả là người tranh cường háo thắng.
Tùng Hạ chỉ có thể động viên: "Quận vương nhất định sẽ vượt qua được."
Diêu TiềmGiang nhìn Tùng Hạ, cười nói: "Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên chúng ta ở gần thế này nhỉ, lần cậu giúp tôi chữa thương không tính, lúc đó trông tôi rất tệ, tôi thà để cậu quên đi."
"Quận vương lúc ấy rất điềmtĩnh, thật khiến người ta bội phục." Tùng Hạ nói câu này là thật lòng, nếu số sâu ấy sống trên người cậu, cậu thà cưa chân còn hơn.
Diêu TiềmGiang cau mày: "Cậu thật sự cho rằng như vậy?"
"Thật mà." Tùng Hạ cười: "Trong tình huống ấy không phải ai cũng có thể chịu đựng."
"Cậu biết không, trước khi bị thương, tôi cũng đã nghe nói qua về cậu. Sau khi bị thương, tôi lại ngày ngày ngóng trông có thể nhanh được gặp cậu, bởi vì khi đó cậu là tia hy vọng duy nhất của tôi. Tôi không muốn chết, cũng không muốn cưa
chân, mạng của Diêu TiềmGiang này cứng rắn như vậy, sao có thể bại trong tay sinh vật hạ đẳng. Cho nên lúc ấy tôi cảmgiác, cậu nhất định có thể cứu tôi."
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười.
Diêu TiềmGiang nhìn cậu chămchú, ánh mắt kia sâu sắc mê người: "Sau khi gặp cậu, cậu quả thật hoàn toàn khác với những gì tôi đã tưởng tượng, khiến lúc đầu tôi còn nghi ngờ không biết cậu có làmđược thật hay không." Anh cười khẽ hai
tiếng: "May mà cậu không khiến tôi thất vọng."
Tùng Hạ mơ hồ cảmthấy không khí hơi khác thường, Diêu TiềmGiang đột nhiên nói chuyện mềmmỏng như vậy, chẳng lẽ lại muốn mượn sức cậu? Không thể nào, sao còn chưa từ bỏ ý định đó chứ.
Diêu TiềmGiang cười một tiếng: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cảmthấy tôi lại muốn mượn sức cậu?"
Tùng Hạ có chút xấu hổ, không biết trả lời thế nào.
"Tôi biết chuyện này không thể thực hiện, cậu có cảmtình rất sâu với nhómcậu phải không? Nhất là... Thành Thiên Bích?"
Tùng Hạ cười gượng hai tiếng.
Diêu TiềmGiang đùa nghịch ngón tay mình, đầu ngón tay thon dài kia thoáng cái trở nên trong suốt rồi chốc lát lại khôi phục nguyên dạng: "Thật là đáng tiếc, Tùng Hạ, có phải tôi chưa nói cho cậu biết hay không, cậu vừa vặn là loại tôi thích."
Tùng Hạ cả kinh, mở mắt trừng trừng nhìn Diêu TiềmGiang.
Diêu TiềmGiang chớp mắt với cậu, mắt đầy tình sắc: "Ngạc nhiên vậy à?"
Tùng Hạ có chút đứng ngồi không yên, đời này cậu chưa được ai tỏ tình bao giờ đâu – nếu câu này tính là tỏ tình – nhưng sao cậu cứ có cảmgiác Diêu TiềmGiang đang trêu chọc mình nhỉ.
"Tin tức trong viện khoa học rất nhanh nhạy phải không, chẳng lẽ không ai nói cho cậu biết tôi thích đàn ông?"
Tùng Hạ lúng túng: "Thiên hướng *** không liên quan đến... khả năng... cho nên, không nghe nói đến." Thật ra lúc xemmột vài thứ trong não Diêu TiềmGiang, cậu không quá chú ý, nhưng giờ nghĩ lại, hình như có vài ký ức mờ ámvới đàn ông
thật.
Diêu TiềmGiang nhích người dậy, mỉmcười nhìn Tùng Hạ: "Vậy giờ thì cậu biết rồi?"
Tùng Hạ theo bản năng hơi ngả người về phía sau: "Quận vương, ngài biết rằng..."
"Tôi biết, tôi nhìn ra được, quan hệ của cậu và Thành Thiên Bích không giống bình thường." Diêu TiềmGiang khẽ cười: "Vậy thì sao chứ. Tôi là người theo chủ nghĩa vị kỷ trước tận thế, tôi dựa vào toà án để hạ gục đối thủ, tận thế rồi tuy không
thể làmluật sư nữa, nhưng 'thói quen tốt' này tôi vẫn còn giữ. Tùng Hạ, tôi rất thích cậu, nhìn cậu cũng rất... ngon miệng, khiến tôi rất muốn giấu trong túi mình."
Tùng Hạ đứng dậy khỏi ghế, có chút xấu hổ nói: "Quận vương, nếu ngài không có việc gì thì tôi đi trước."
Diêu TiềmGiang cười ha ha: "Không đến mức sợ như vậy chứ, tôi có làmgì cậu đâu."
Tùng Hạ nói: "Quận vương, tôi không phải sợ, tôi chỉ cho rằng chúng ta vẫn nên sử dụng thời gian vào chuyện hữu dụng thì tốt hơn, ví dụ như tu luyện, ví dụ như thu hồi ngọc Con Rối, có một số việc không đáng để lãng phí thời gian, ngài nói xem
có phải không."
Diêu TiềmGiang cười nhẹ: "Từ chối triệt để như vậy? Đây là lần đầu tiên tôi bộc bạch vậy đấy, tổn thương tự ái ghê."
Tùng Hạ chậmrãi lui về phía sau một bước: "Quận vương nghỉ ngơi cho khỏe, tôi xin đi trước."
Diêu TiềmGiang gật đầu: "Đi đi, ngày mai nhớ đến thămtôi."
Tùng Hạ nhanh chóng lao đi.
Cậu thật sự không ngờ Diêu TiềmGiang lại nói những lời này với cậu. Cậu không tin Diêu TiềmGiang thích mình, tư thế kẻ đi săn của Diêu TiềmGiang khiến cậu không thể không đề phòng. Hơn nữa, cậu cũng không ngốc, không phải cậu muốn
khoe khoang, nhưng cậu quả thật là người duy nhất có khả năng đặc biệt, có ai mà không muốn giấu cậu trong túi riêng chứ. Cậu sẽ không để người khác lợi dụng.
Trên thế giới này, cậu chỉ tin chú mình và đồng đội đã đồng camcộng khổ ngay từ đầu với cậu.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cậu lập tức đụng phải Tùng Chấn Trung.
"Chú."
"Tiểu Hạ, Diêu TiềmGiang nói gì với cháu?"
"Bên chú có theo dõi phải không?"
"Phải."
Tùng Hạ cho rằng nhìn từ thiết bị theo dõi không dễ phân biệt biểu cảm, huống chi Diêu TiềmGiang không có bất cứ hành động khác thường nào, cậu bình tĩnh nói: "Chưa nói gì quan trọng, chỉ hỏi mấy câu linh tinh như mức độ nguyên tố hóa của
Thiên bích."
"Ồ. Hômqua nhân lúc Diêu TiềmGiang ngủ, chú có tiến hành kiểmtra đầu óc hắn một lượt, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường."
"Chuyện này có trong dự kiến, thoạt nhìn thì quả thật anh ta không có bất cứ chỗ nào khác thường, bây giờ chỉ có thể đợi đến lúc giúp Ngô Du đột phá cấp hai để xemlại."
"Tiểu Hạ." Nét mặt Tùng Chấn Trung đột nhiên có vài phần nghiêmtúc: "Cháu sống cùng... Thiên Bích có tốt không?"
Tùng Hạ ngẩn người, không biết vì sao chú lại đột nhiên hỏi chuyện này, ngượng ngùng nói: "Rất tốt ạ."
"Nếu... chú đang nói nếu... sâu trong tiềmthức của Diêu TiềmGiang thật sự tồn tại ngọc Con Rối, hơn nữa nó cũng tồn tại sâu trong tiềmthức của tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, như vậy, lúc phong ấn ngọc Con Rối..."
Tùng Hạ trong lòng chấn động: "Chú, lời này của chú có ý gì." Thật ra cậu đã nghe hiểu, nhưng cậu thật sự không muốn nghĩ nữa.
Tùng Chấn Trung thở dài: "Tiểu Hạ, chúng ta đều phạmphải một sai lầm, chính là ngọc Con Rối là kẻ chấp hành để ý thức Cambri đạt được mục đích tiêu diệt loài người, nhưng có lẽ ngọc Con Rối không phải kẻ chấp hành duy nhất, hoặc nói theo
cách khác, chưa chắc ngọc Con Rối chỉ tồn tại dưới hình thái viên ngọc."
Tùng Hạ nhăn mi: "Chú, lời này của chú cháu thật sự không hiểu. Chú đang ámchỉ cháu và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể bị ý thức Cambri lợi dụng ư?"
"Trước khi mọi chuyện được kết luận, chú không thể nói quá nhiều, chỉ có điều, cháu là cháu của chú, chú cũng có tư tâm..." Tùng Chấn Trung mímmôi: "Chú hy vọng cháu có thể... quan sát Tiểu Thành nhiều hơn, nếu cậu ấy có chỗ nào khác
thường, cháu nhất định phải nói chú biết đầu tiên, dù sao thì cháu cũng là người gần gũi với cậu ấy nhất. Chỉ khi sớmngày tháo bỏ tất cả bí ẩn về ý thức Cambri, chúng ta mới có khả năng tránh được nhiều người bị tổn thương, bao gồmcả cháu."
Tùng Hạ cắn chặt răng: "Cháu... cháu hiểu."
Tùng Chấn Trung dùng sức vỗ vai cậu rồi xoay người rời đi.
Tùng Hạ đứng yên tại chỗ, cho dù không khí chung quanh rất ấmáp nhưng cậu lại cảmthấy toàn thân lạnh toát.
Rốt cuộc chú đang ámchỉ gì với cậu? Ý thức Cambri... Ngọc Con Rối... Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, rốt cuộc ba thứ này tồn tại quan hệ gì với nhau? Nếu sâu trong tiềmthức của Thành Thiên Bích cũng cất giấu một miếng ngọc Con
Rối như vậy, cậu quả thật không biết mình sẽ sinh ra suy nghĩ gì.
... Sau
khi về phòng, cậu ép mình phải khiến cảmxúc thoát khỏi những chuyện vừa xảy ra, chuyên tâmtu luyện. Cậu biết bây giờ có nghĩ xa xôi đến mấy cũng vô dụng, giờ là lúc giải quyết từng chuyện quan trọng nhất trước mắt. Chỉ khi vững bước
hướng đi tới mục tiêu, cậu mới có thể cảmthấy an tâm, mới có thể cảmthấy hy vọng đang ở phía trước. Chỉ cần cậu cố gắng, chỉ cần họ đủ mạnh là có thể khiến mọi chuyện yên ổn.
Cậu phải vững tin như vậy.
Thủy Thiên Thừa: Có vẻ Quận vương rất thành thạo trong việc thọc gậy bánh xe. →→ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.
Chương 176
CHƯƠNG 176
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trần thiếu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sờ sờ cằmmình, nơi đó có râu ria ngắn ngủn: "Tôi? Không thay đổi ư?"
. . . Buổ
i tối lúc ăn cơm, Đặng Tiêu lên mặt khoe khoang khắp nơi rằng hômnay mình đã tiết ra 5 gramđộc tố thần kinh, có thể hạ độc toàn bộ người ở khu 3.
Trang Nghiêu nhướn mày: "Ối chà, lợi hại ghê ta, lát nữa anh theo tôi đến phòng thí nghiệmmột chuyến, tôi muốn thu thập mẫu vật."
Đặng Tiêu hoảng sợ nhìn nó: "Bao... bao nhiêu?"
"Không phải 5 gramsao."
Đặng Tiêu suýt nữa bật khóc: "Đừng mờ, thế thì mệt chết mất, tinh tẫn nhân vongmất."
"Nói linh tinh gì thế, độc tố sản xuất từ tuyến độc, dịch thể sản xuất từ tinh..."
Tùng Hạ nhét một quả anh đào tươi mọng vào miệng Trang Nghiêu: "Trẻ con không nên nói những chuyện này."
Trang Nghiêu nuốt anh đào, sau đó dùng sức phun hạt vào người Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu mặt như đưa đámkhông có phản kháng, chỉ hối hận miệng mình nhanh quá.
Trang Nghiêu hỏi Tùng Hạ: "Nghe nói hômnay anh đi gặp Diêu TiềmGiang?"
"Ừm, anh ta nói không thoải mái, bảo tôi đến xem."
"Ồ, hai người đã nói gì?"
Thành Thiên Bích quay mặt sang, nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ tiếp xúc với ánh mắt hắn, không biết vì sao lại có chút chột dạ, liền nói: "Chưa nói gì quan trọng, anh ta chỉ hỏi thămtrình độ nguyên tố hóa của Thiên Bích."
"Anh không thuận tiện nói bóng nói gió về chuyện ngọc Con Rối?"
"Thì... tôi không biết hỏi thế nào." Thật ra do cậu quên, cậu bị Diêu TiềmGiang dọa cho phải bỏ chạy, đâu còn nhớ những lời sáo ngữ.
Trang Nghiêu bĩu môi: "Thật vô dụng, để tối tôi đi gặp hắn."
Thành Thiên Bích hời hợt nói: "Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi." Nét mặt tuy rất lạnh nhạt, nhưng khẩu khí lại ngập mùi mệnh lệnh.
Tùng Hạ còn chưa đáp lời thì Liễu Phong Vũ ngồi bên đã trêu chọc: "Ối chà, đây là ghen tị đó hở Thiên Bích?"
Thành Thiên Bích lườmhắn.
"Sao thế? Bị tôi nói trúng rồi hở?"
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "Ăn cơmcủa anh đi."
Trang Nghiêu chậmrì rì nói: "Tôi nói với các anh chưa nhỉ, rằng Diêu TiềmGiang là đồng tính?"
Thành Thiên Bích "rắc" một tiếng bẻ gãy chiếc đũa trong tay.
Trang Nghiêu cười nói: "Ồ? Anh không biết à?"
Tùng Hạ vội giả vờ kinh ngạc.
Liễu Phong Vũ thì tỏ vẻ sung sướng trên nỗi đau của người khác: "Chậc chậc, khiến người ta kinh ngạc quá đi." Nói xong vụng trộmnhìn nét mặt Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích đặt chiếc đũa gẫy xuống bàn, nhìn Tùng Hạ: "Anh có nghe hay không?"
"Hả? Nghe rồi? Mà nghe gì cơ?"
"Không có việc gì thì ít đi gặp hắn đi."
Tùng Hạ vội "ờ" một tiếng.
Liễu Phong Vũ trêu chọc: "Tiểu Hạ à, chồng cưng quản chặt quá đi. Thành Thiên Bích nói câu nào cưng cũng chẳng một câu 'Không'."
Tùng Hạ ấmức: "Chuyện này cũng không có gì nói 'Không' mà anh, Diêu TiềmGiang cũng không phải đồng minh thân thiết gì với chúng ta, emcũng hiểu không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta."
Thành Thiên Bích có vẻ vừa lòng, gắp một miếng thịt kho cho Tùng Hạ.
"Chậc chậc, ngoan quá đi mất." Khẩu khí của Liễu Phong Vũ tràn đầy hâmmộ, không nhịn được bèn liếc nhìn Đường Nhạn Khâu, sau đó mũi "hừ" một cái ra thành tiếng.
Đường Nhạn Khâu đang định đưa canh lên miệng, nghe thấy tiếng thì đặt thìa xuống, quay đầu nhìn hắn: "Anh sao vậy?"
Liễu Phong Vũ nói: "Chẳng sao hết, ăn của cậu đi." Nghe có vẻ không tốt.
Đường Nhạn Khâu nói: "Rốt cuộc anh bất mãn chuyện gì? Trang Nghiêu kêu tôi giúp anh rèn luyện lực cánh tay, chuyện này là để tăng cường thể lực, anh không nên phàn nàn quá mệt mỏi. Súng của anh nặng 4.5 kg, đừng coi thường sức nặng
này, kêu anh giữ nó mười phút không thành vấn đề, nhưng kêu anh giữ nó một tiếng anh nhất định không chịu nổi. Lên đến chiến trường, anh không thể vì cánh tay không chịu nổi mà không cần mang súng đi được."
Liễu Phong Vũ némđôi đũa xuống bàn: "Nghe cậu nói sao mà đơn giản, tôi với loại người từ nhỏ đã kéo cung nghịch tên như cậu không giống nhau, hai tay này của tôi dùng để chơi nhạc cụ, để đàn pi-a-nô. Cậu có biết tiến hành theo chất lượng
không? Cậu lập tức gia tăng cho tôi 50 kg sức nặng, bây giờ tay tôi còn run đây này, lòng bàn tay thì xước xát hết cả, đến cầmđũa cũng không xong, tôi nói không phải cậu cố ý chứ hả?"
Đường Nhạn Khâu tức giận: "Tôi cố ý cái gì? Chẳng ai ấu trĩ như anh cả. Tay anh xước xát là đáng đời, tôi đã bảo anh mang găng tay."
Liễu Phong Vũ la lên: "Găng tay hôi rình, đây không thèmđeo!"
"Vậy anh cứ đau đi."
Liễu Phong Vũ suýt nữa giơ tay tát Đường Nhạn Khâu: "Bây giờ thì làmsao? Cậu có còn để tôi ăn hay không?"
Đường Nhạn Khâu nhìn thoáng qua hai lòng bàn tay đỏ rực của hắn, trong lòng lại không thể đồng tình với hắn được.
Liễu Phong Vũ dùng đầu ngón tay miết cằmhắn, nâng mặt hắn lên: "Giờ thì sao? Cậu đút cho tôi?"
Đường Nhạn Khâu hung hăng nhìn hắn hai giây, đưa tay kéo vành ghế, kéo cả ghế cả Liễu Phong Vũ tới đây, cầmlấy bát cơmcủa hắn, gắp một miếng cơm, trầmgiọng nói: "Ăn."
Liễu Phong Vũ không khách khí ăn nó.
Đặng Tiêu xán mặt tới đây, giả giọng làmnũng: "Đường ca, anh cũng đút cho người ta miếng đi nè, a–" Nói xong há miệng, vươn ra cái lưỡi màu tímhồng dài hơn mười xăng-ti mét, lập tức cuốn lấy quả trứng chimcút trong bát Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ một tay đẩy mặt cậu ra.
Tùng Hạ trợn mắt há mồmnhìn Đường Nhạn Khâu mặt mũi thâmtrầmđút cơmcho Liễu Phong Vũ, trong lòng hết sức thương hại Đường Nhạn Khâu.
Đã lâu mọi người không được thoải mái ăn một bữa cơmthế này, vừa ăn vừa nói nói cười cười, không khí hết sức vui vẻ.
Cơmnước xong xuôi, ba người đã đột phá cấp hai về sân huấn luyện ngầmdưới đất tiếp tục huấn luyện, ba người khác thì về phòng mình tu luyện. Trong vài ngày liên tục, họ đều duy trì công việc nghỉ ngơi, tranh thủ tất cả thời gian để cường hóa
bản thân.
Bốn ngày sau, Diêu TiềmGiang đã hồi phục hoàn toàn, nạn gián bên ngoài cũng đã gần hết, quản gia Lưu tới đón anh về nhà. Diêu TiềmGiang nhất định muốn gặp Tùng Hạ mới bằng lòng đi, nói là muốn nói lời cảmơn tận mặt.
Tùng Hạ từ chối không xong, vẫn phải đi gặp.
Diêu TiềmGiang có vẻ đầy sức sống, mặt mày hồng hào, nhìn ai cũng đều mỉmcười, nhất là lúc nhìn thấy Tùng Hạ, ánh mắt anh nhiễmchút màu ***, cười nói: "Tùng Hạ, tôi còn chưa chính thức cámơn cậu đâu, cámơn cậu đã giúp tôi đột phá
cấp hai, không có cậu, bây giờ chưa chắc tôi có thể đứng ở đây. Cậu đã hai lần cứu tôi, tôi thật không biết đền ơn cậu thế nào mới tốt."
Tùng Hạ cười nhạt: "Quận vương không cần khách khí, chúng ta cùng đứng trên một chiến tuyến, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Diêu TiềmGiang vươn tay với cậu: "Sau này nếu cậu có bất cứ chuyện gì cần tôi, cứ việc mở miệng, tôi tuyệt không chối từ. Tôi nợ cậu rất nhiều, tôi bằng lòng giúp cậu làmbất cứ chuyện gì." Câu cuối cùng, từ cánh môi mỏng của Diêu Tiềm
Giang phun ra, ngay cả không khí cũng tràn ngập mờ ám.
Tùng Hạ cực kỳ xấu hổ, nhưng ngại chỗ nhiều người, cậu chỉ có thể gồng mình bình tĩnh, bắt tay với Diêu TiềmGiang.
Diêu TiềmGiang nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nhếch môi cười cười, nhìn cậu một cái thật sâu rồi mới buông tay: "Tôi đi đây, rảnh rỗi đến quận Cửu Giang ngồi một chút."
Tùng Hạ gật đầu: "Quận vương đi thong thả."
Diêu TiềmGiang dẫn người đi về hướng cửa.
Anh còn chưa bước tới cửa thang máy thì cửa thang máy đột nhiên kêu "tinh" một tiếng rồi mở ra, Thành Thiên Bích vội vã bước ra khỏi thang máy, khi nhìn thấy Diêu TiềmGiang, hắn có hơi chững lại.
Hai người mặt đối mặt, nhìn đối phương không chút kiêng dè, không khí như có ánh lửa tách tách tràn ngập địch ý.
Diêu TiềmGiang đi lướt qua hắn rồi bước vào thang máy, Thành Thiên Bích quay đầu lại, nhìn thấy khoảnh khắc khi cửa thang máy sắp sửa đóng kín, Diêu TiềmGiang chớp mắt cười khẽ với Tùng Hạ, sau đó quay mặt về hướng hắn, ánh mắt tràn
đầy khiêu khích.
Thành Thiên Bích chỉ cảmthấy một ngọn lửa giận từ đầu đốt xuống chân, hận không thể bổ cửa thang máy thành một cái lỗ lớn.
"Thiên Bích, sao cậu lại tới đây? Không phải cậu đang ở khu 6 à?"
Thành Thiên Bích cứng rắn nói: "Nghe nói hắn muốn đi, tôi đến đây nhìn xem." Nếu không nhìn ra Diêu TiềmGiang có mưu đồ gây rối với Tùng Hạ thì trừ phi hắn mắt mù! Tên khốn Diêu TiềmGiang này quả là to gan...
Trang Nghiêu trợn trắng mắt: "Anh đến đây chỉ để nhìn xem? Anh rảnh rỗi đến thế à?"
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ: "Không rảnh, tôi về trước, anh cùng đến sân huấn luyện với tôi đi, cũng ở trong phòng mấy ngày rồi, xuống dưới hoạt động chút."
"Được."
... Sau
khi hai người bước vào thang máy, Thành Thiên Bích lập tức hỏi: "Hắn không nói linh tinh gì với anh chứ?"
Tùng Hạ chỉ có thể tiếp tục giả ngu: "Không có, chỉ cảmơn tôi thôi."
Nét mặt Thành Thiên Bích có hơi âmu, nghẹn hồi lâu, vẫn không nhịn được nói: "Tôi cảmthấy có thể hắn có ý đồ với anh." Khẩu khí không ngờ lại hơi uất ức.
Tùng Hạ thật sự không quen nói dối Thành Thiên Bích, nhưng cậu cho rằng chuyện này không cần phải nói cho Thành Thiên Bích biết, như vậy sẽ ảnh hưởng chút ít đến đoàn kết, dù sao thì họ cũng sẽ cùng đi Thanh Hải, vì thế kiên trì nói: "Sao lại
thế được chứ."
Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn cậu một cái, vẫn có vẻ hết sức bất mãn.
Tùng Hạ nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, cười nhẹ: "Ối chà, Thiên Bích, lúc cậu ghen trông đẹp trai chết đi được."
Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn cậu: "Anh phải thành thật một chút."
"Tôi vẫn luôn thành thật mà."
Thành Thiên Bích sờ sờ cổ cậu: "Tôi chẳng thích cái tên Diêu TiềmGiang kia, sau này anh cách hắn càng xa càng tốt."
Tùng Hạ cười ha ha: "Được rồi, không có chuyện gì tôi lại đến gần anh ta làmchi, được rồi chứ."
Lúc này nét mặt của Thành Thiên Bích mới dịu xuống: "Đi, tôi dẫn anh đi vận động một vòng."
... Đã
lâu Tùng Hạ không tới sân huấn luyện ngầmdưới đất, sau khi bước vào mới phát hiện họ và tộc Long Huyết trên cơ bản đang cùng dùng hai sân, không phân tôi bạn. Quả thật cậu đã mấy ngày không ra ngoài, vừa lúc hoạt động gân cốt một
chút.
Nghĩ đến nét mặt vừa rồi của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ không nhịn được cười thầmmấy cái, trong lòng có vài phần đắc ý. Cảmgiác được quan tâmluôn rất tốt.
Một tuần rất nhanh trôi qua, mấy ngày nay Tùng Hạ đều tu luyện đến mất ăn mất ngủ, thấy có hơi tẩu hỏa nhập ma, nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng. Cậu cảmgiác mình chỉ cần thêmmột tuần nữa là có thể đến điểmgiới hạn. Như những gì cậu
biết thì tốc độ của Đặng Tiêu và Trang Nghiêu cũng đang được nâng cao, xemra ai cũng đang cố gắng hết sức.
Hômnay, Tùng Hạ cứ theo lẽ thường rửa mặt rồi ăn cơm, cơmmới ăn được một nửa thì điện thoại đổ chuông. Cậu nghe máy: "A lô?"
"Tùng Hạ, có người quen tìmtới cửa rồi này." Giọng nói đầu dây bên kia của Trang Nghiêu lộ ra một chút hưng phấn.
"Ồ? Ai thế?"
"Trần thiếu."
Tùng Hạ mở to mắt: "Trần thiếu? Ở Trùng Khánh?"
"Phải, chính là hắn ta, lão đại bang Thanh Nhamở Trùng Khánh, dị chủng chó Caucasian."
"Chẳng lẽ Ngô Du cũng đến đây?"
"Không, Ngô Du không đến, nhưng tôi đoán Trần thiếu đến thay Ngô Du."
"Không phải hai người họ có quan hệ đối địch sao?"
"Bây giờ Ngô Du chính là 'hoàng đế' ở Trùng Khánh, không giải quyết Trần thiếu trước, hắn có thể được vậy sao?"
"Tôi hiểu rồi, vậy giờ Trần thiếu đang ở đâu?"
"Phòng khách của viện khoa học, anh đến đây ngay lập tức, tôi cũng gọi những người khác nữa."
Cúp máy, Tùng Hạ vội thay quần áo, có chút kích động chạy đến phòng khách. Nếu thật sự như Trang Nghiêu nói, Trần thiếu đến rồi, hắn ta nhất định mang theo tin tức của Ngô Du. Nếu có thể gặp Ngô Du là có thể giải quyết hai câu hỏi lớn mà
bây giờ họ đang phải đối mặt: Một là có phải sâu trong tiềmthức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều có ngọc Con Rối hay không Hai là rốt cuộc thì khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ở gần sau sẽ xảy ra
chuyện gì.
Tùng Hạ chạy tới phòng khách, phát hiện chỉ có mình Trang Nghiêu ở đó, một người đàn ông anh tuấn cao lớn miệng ngậmthuốc lá ngồi ở ghế sô pha, chính là Trần thiếu mà nămngoái họ đã được gặp ở Trùng Khánh. Diện mạo của hắn không có
thay đổi quá lớn, chỉ có điều có vẻ thâmtrầmhơn lúc xưa.
"Trần thiếu." Tùng Hạ nhìn hắn: "Đã lâu không gặp."
Trần thiếu cũng ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười đùa cợt: "Quả thật, đã một nămrồi, cậu thay đổi nhiều quá."
"Anh lại chẳng thay đổi chút nào." Tùng Hạ có ấn tượng rất sâu sắc với người đàn ông này, bởi vì bị hắn cho ăn một vố nên tâmlý cậu vẫn có đôi chút đề phòng, chọn cách ngồi xuống sô pha cách hắn xa nhất.
Trần thiếu dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sờ sờ cằmmình, nơi đó có râu ria ngắn ngủn: "Tôi? Không thay đổi ư?"
Trang Nghiêu không khách khí nói: "Thay đổi, không tự đắc như trước."
Trần thiếu cười ha ha: "Phải rồi, bây giờ Trùng Khánh là thiên hạ của Ngô Du, tôi chỉ có thể bị ép làmsai vặt cho hắn, đâu thể tự đắc được nữa."
"Anh thật sự thay mặt Ngô Du đến đây ư?"
"Phải, hắn nói hắn sẽ không đến Bắc Kinh, ít nhất là bây giờ sẽ không đến."
Tùng Hạ cau mày, không nhịn được châmchọc: "Chẳng lẽ tôi còn phải chạy tới Trùng Khánh xin hắn cho giúp đột phá cấp hai?"
"Hắn còn chưa đến mức ngu như vậy, hắn hy vọng có thể gặp ở một địa điểmtrung gian."
Trang Nghiêu cười lạnh: "Dựa vào cái gì?"
Khi nói chuyện, những người khác cũng đã đến.
Đường Nhạn Khâu vừa thấy Trần thiếu đã hỏi thẳng vào vấn đề: "Những người trong khu công nghiệp sống thế nào?"
Trần thiếu nói: "Rất tốt, cả thành phố đều biết họ từng được mấy người giúp, chẳng ai chọc vào họ cả, hơn nữa cũng chẳng cần phải làmvậy." Hắn ngả người về phía trước, hai khuỷu tay đặt tại đầu gối, không chớp mắt nhìn chằmchằmĐường
Nhạn Khâu, khóe miệng nhếch cười: "Có điều, tôi cũng muốn nhân tiện hỏi một chút, nếu dùng họ uy hiếp mấy người có còn hiệu quả không?"
Đường Nhạn Khâu nheo mắt lại.
Trang Nghiêu nói: "Không hiệu quả nữa, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ họ, họ sống hay chết đã chẳng liên quan đến chúng tôi từ lâu rồi."
Trần thiếu cười: "Chỉ đùa chút thôi."
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "Anh còn có tâmtrạng nói đùa, xemra Ngô Du đối với anh cũng không tệ lắm."
Trần thiếu lại dựa người về sô pha, bắt chéo chân: "Ờ, cũng không tệ lắm, có gì ngon cũng không quên để tôi một miếng, tuy hắn ta rất muốn khiến tôi đông lạnh thành kem, có điều hắn không làmđược, hắn là người ngoài, nhiều người chưa phục
hoàn toàn, hắn cần tôi."
Trang Nghiêu nói: "Anh camtâmđể hắn chèn ép như vậy?"
Trần thiếu mỉmcười: "Tôi đánh không lại hắn, có cách nào chứ? Mấy người không biết phải không, chẳng bao lâu sau khi mấy người rời khỏi Trùng Khánh, hắn đã chiếmđược ngọc Con Rối, sau đó bắt đầu tạo phản, chẳng thể ngăn được. Tôi hy
vọng hắn mau mau lăn đến Bắc Kinh, nhưng hắn lại cố tình không đi. Tôi nói này, mấy người không có cách nào khiến hắn đến Bắc Kinh hay sao?"
Tùng Hạ khó hiểu: "Lần này anh đến chẳng lẽ không phải đứng ra làmthuyết khách để chúng tôi đồng ý đi đến một địa điểmtrung gian giúp hắn đột phá cấp hai hay sao? Nếu hy vọng hắn đến Bắc Kinh thì anh còn chạy đến đây làmgì."
"Hắn phái mấy con chimghẻ đưa tôi tới đây, tôi muốn không đến cũng không được. Lần này tôi đến chỉ để truyền đạt đề nghị mà hắn đưa ra, còn đồng ý hay không là tùy mấy người, với tôi mà nói thì không có gì khác biệt."
"Anh nói xemNgô Du có ý gì, hắn dựa vào cái gì để cho rằng chúng tôi sẽ đặc biệt vì hắn mà ra ngoài một chuyến."
"Hắn nói, nếu mấy người đồng ý giúp hắn, hắn đồng ý đi cùng đến Thanh Hải."
Trong mắt mọi người đều chợt lóe vẻ kinh ngạc.
"Hắn đồng ý theo chúng tôi đến Thanh Hải?" Có vẻ Trang Nghiêu không tin cho lắm: "Ngay cả nơi tương đối an toàn như Bắc Kinh này hắn còn không chịu tới, lại đồng ý đi nơi hắn chưa chắc đã ra được như Thanh Hải?"
"Hắn nói vậy." Trần thiếu nở nụ cười kì quái: "Xemra Thanh Hải thật sự rất nguy hiểm, hy vọng hắn đi rồi đừng về nữa. Có điều, loại người như Ngô Du không đáng tin cho lắm. Hắn nói đi, song chưa chắc sẽ đi."
"Tôi cũng đoán vậy." Tùng Hạ nói: "Hắn bo bo giữ mình như vậy, ngay cả Bắc Kinh cũng không muốn can thiệp, sao có thể theo chúng tôi đi Thanh Hải được, tôi chẳng tin mấy."
Trang Nghiêu nghĩ nghĩ: "Căn bản chúng ta cũng không trông cậy vào hắn có thể đi, đây không phải trọng điểm, hắn muốn gặp chúng tôi ở đâu?"
"Thái Nguyên, cách mấy người chỉ hơn 500 km, hắn phái vài con chimđến, một ngày là có thể đưa mấy người đến nơi."
Trang Nghiêu nói: "Có thể, nhưng chúng tôi muốn dẫn một người đi."
"Ai?"
"Quận vương quận Cửu Giang, Diêu TiềmGiang."
Trần thiếu nheo mắt lại: "Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước kia ư? Vì sao?"
"Chúng tôi nhận được một vài tình báo nói hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính sau khi tiếp xúc sẽ phát sinh vài chuyện khôn lường, chúng tôi không có bất cứ khái niệmđối với chuyện 'khôn lường' này, cho nên chúng tôi
muốn để họ gặp nhau thử xem."
Trần thiếu nhún vai: "Tôi nghĩ hắn ta không có lý do từ chối, tôi giúp hắn đồng ý."
"Gặp nhau lúc nào?"
"Tùy mấy người quyết, kêu viện khoa học gửi cho hắn một phong điện báo đi. Hắn cần hai ngày mới có thể đến được Thái Nguyên, ngày tháng do mấy người quyết."
"Được. Vậy hai ngày này anh ở lại viện khoa học đi, có yêu cầu gì không?"
"Không." Trần thiếu hít một hơi thật sâu, châmchọc: "Có thể thở trong bầu không khí không có hắn đã là sự hưởng thụ rất tốt rồi."
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Trần thiếu, họ họp lại với Tùng Chấn Trung.
Tùng Chấn Trung cũng đồng ý để họ dẫn Diêu TiềmGiang đi Thái Nguyên một chuyến. Ngô Du không chịu đến Bắc Kinh, thật ra cũng là một chuyện tốt. Bắc Kinh đông dân phức tạp, nếu Ngô Du đến đây thì không thể không tiếp xúc với Từ
Ưng và Trang Du, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ họ cần xử lý rất nhiều chuyện, thật sự không rảnh để chú ý đến Ngô Du.
"Nếu đã quyết định, tôi sẽ gửi điện báo cho Ngô Du, thời gian định là ba ngày sau, thế nào?"
Trang Nghiêu gật đầu: "Được, tôi sẽ phái người đi báo cho Diêu TiềmGiang."
"Di vật người Nga mọi người mang về từ Đông Bắc, công tác giải mã của chúng tôi đã hoàn thành một phần ba, đa số đều có liên quan đến năng nguyên kiểu mới, cho chúng tôi không ít gợi ý. Chúng tôi đã gửi thiệp mời đến Sở nghiên cứu
Moscow, nhưng quan hệ giữa dị nhân cùng thuộc tính, trong văn kiện lại không nhắc tới. Có lẽ tình hình thật chỉ có một mình Jacqueline biết."
Tùng Hạ lẩmbẩm: "Vì sao cô ấy lại biết chuyện cháu không biết nhỉ." Người có được ngọc cổ là cậu nên là người hiểu rõ nhất về vận dụng năng lượng chứ.
Trang Nghiêu suy tư: "Tôi nghĩ có lẽ chuyện này có liên quan với khả năng của cô ta, dù sao thì trong số dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, chỉ có cô ta giống anh ở chuyện có thể đưa năng lượng vào trong cơ thể người khác. Nếu suy đoán từ
góc độ này, từ điều ấy mà cô ta mới lĩnh ngộ ra ý tưởng dị nhân cùng thuộc tính có thể hợp tác, như vậy đợi Diêu TiềmGiang gặp Ngô Du, chúng ta cũng sẽ thấu hiểu."
"Tôi tin họ sẽ phối hợp. Dù sao chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không đi một chuyến tay không, ít nhất, tôi có thể biết được trong đầu Ngô Du..." có phải cũng có một miếng ngọc Con Rối hay không!
"Phải, chuyện này cũng quan trọng." Tùng Chấn Trung nói: "Lần này mọi người cùng đi cho an toàn, tôi nghĩ mọi người cũng quen hành động tập thể."
Đặng Tiêu thở dài: "Hành động tập thể bao gồmA Bố, không dẫn A Bố theo căn bản không tính là hành động tập thể."
Trang Nghiêu không mặn không nhạt nói: "Anh khiêng được nó đi thì đi."
"Vậy ngày kia mọi người xuất phát đi."
"Được."
... Mỗ
i khi họ cần xa nhà, A Bố đều biết, bởi vì lần này ra ngoài lại không thể dẫn nó theo nên khiến nó khá bất mãn, nhưng mèo Ragdoll bản tính ngoan ngoãn, không làmloạn. Nó cũng không quậy, chỉ giận đến nỗi cả ngày không ăn, nằmtrong ổ
không chịu dậy.
Tối hômtrước khi lên đường, họ vừa vặn đều tạmdừng huấn luyện, vì thế xuống dưới chơi với A Bố.
Bên A Thanh mới phát minh ra một loại thức ăn cho mèo mới, mỗi viên lớn như quả trứng gà, mùi vị rất ngon, cố ý mang tới đây cho A Bố ăn thử. Trang Nghiêu an vị bên cạnh mặt A Bố, vừa nói chuyện với nó, vừa nhét thức ăn vào miệng nó.
A Bố ăn mà buồn bã ỉu xìu, đôi mắt như pha lê tímươn ướt nhìn Trang Nghiêu, thoạt nhìn có vẻ vô cùng đáng yêu, khiến người ta thật sự không đành lòng từ chối yêu cầu của nó.
Trang Nghiêu thấy hơi không chịu nổi: "Đã nói mấy ngày là về rồi mà, tối đa không quá một tuần, mày đừng có như vậy hoài."
Đặng Tiêu sờ lỗ tai của nó: "Chờ lúc về tao dẫn mày đi chơi với Tráng Tráng nhé, có muốn đưa mày sang nhà Tráng Tráng luôn không?"
A Bố kêu meo một tiếng, tỏ vẻ không muốn đi.
"Chờ bọn tao về dẫn mày vào rừng chơi nhé, mày thích rừng phải không?"
Cái đuôi khổng lồ của A Bố nhẹ nhàng vỗ xuống mặt đất, vươn lưỡi liếmliếmcánh tay Trang Nghiêu.
"Được, sẽ vào rừng mà, được rồi, bọn tao camđoan trở về sau một tuần, mày phải ngoan ngoãn ở đây chờ bọn tao."
A Bố tủi thân kêu một tiếng, nhắmhai mắt lại.
Ban đêmkhá mát, họ bèn nghỉ ngơi trên người A Bố, thân thể ấmáp và bộ lông mềmmại của nó từng làmbạn giúp họ vượt qua rất nhiều đêmrét lạnh, là ổ chăn an toàn nhất sâu trong tâmtrí của họ.
Trong gió đêm, họ thiếu chút nữa cứ vậy ngủ thiếp đi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 177
CHƯƠNG 177
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Ngô Du nói với Trần thiếu: "Tôi biết anh mong tôi đi vào đó rồi không về nữa, nhưng anh cũng cần tin một chút, Trùng Khánh còn cần tôi."
. . . S
áng sớmhômsau, một con chimcắt Bắc Cực [209] cánh dài đến nămmét sau khi lượn hai vòng trên bầu trời của viện khoa học thì chậmrãi đáp xuống, Diêu TiềmGiang ngồi trên một con cắt, đúng 7 giờ xuất hiện trước mặt họ.
[209] Chimcắt Bắc Cực: Quốc điểu của đất nước Iceland, sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, châu Á. Bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến màu nâu sẫm, không di trú nhưng
một số con lại di chuyển đến các khu vực khác sau mùa sinh sản hoặc trong mùa đông.
Trang Nghiêu nói: "Quận vương chỉ đi một mình ư?"
Con chimcắt kia kêu lên: "Tôi không phải người à?" Giọng nói trong veo, nghe xong không ngờ lại là một cậu bé hơn mười tuổi.
Diêu TiềmGiang vỗ vỗ đầu con chimcắt: "Hai người chúng tôi thôi."
Trần thiếu dẫn theo ba con đại bàng đen [210] đứng một bên, mỗi con cánh dài hơn sáu mét, trước ngực đeo một chiếc túi vải màu tím, đang ngay ngắn nghiêng cổ nhìn họ, mỏ màu vàng sáng và lông vũ màu đen xám, thoạt nhìn có hơi buồn cười,
rất giống người đưa thư trong phimhoạt hình.
[210] Đại bàng đen: Còn gọi là Đại bàng Mã Lai, là một loài chimsăn mồi ăn thịt, lông màu đen đặc trưng và bàn chân màu vàng, bay với tốc độ chậm, khi bay giang cánh dài, xòe giống như những "ngón tay".
Tùng Hạ nhìn đại bàng đen: "Ba con chimnày..."
Trần thiếu nói: "Đều là đại bàng đen biến dị trămphần trăm, nhưng chúng khôn lắm, cơ bản nghe hiểu được tiếng người."
"Ngay cả đi đâu cũng nghe hiểu được?"
"Tay chân của Ngô Du có một dị nhân đại bàng đen, ba con này do tên đó nuôi dạy, trước khi đi đã dạy đủ rồi, nói đến Bắc Kinh thì đến Bắc Kinh, nói đi Thái Nguyên sẽ đi Thái Nguyên, nói về nhà sẽ về nhà, các mệnh lệnh khác chúng sẽ không
phục tùng."
Sau khi ngồi lên người một con đại bàng đen, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lên: "Xuất phát thôi."
Mọi người mang theo hành lý, cứ hai người một leo lên "máy bay" của mình, Diêu TiềmGiang cười nhìn Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, sau đó biếng nhác mở miệng: "Ai ngồi cùng tôi không?"
Trang Nghiêu nói: "Tôi, chimcắt hơi nhỏ, giảmbớt phụ trọng là tương đối hợp lý."
Chú chimcắt kia không phục bèn nói: "Tôi phụ trọng được chẳng kémchúng."
Diêu TiềmGiang quát khẽ: "Tiểu Chu, phải lễ phép." Nói xong khomngười nhấc hông Trang Nghiêu lên, ẵmnó lên lưng chimcắt.
Tùng Chấn Trung dặn: "Trên đường phải cẩn thận, nếu có tình huống khẩn cấp thì nhớ đi tìmđoàn bộ đội tôi nói, thiết bị thông tin của họ có thể kết nối với Bắc Kinh."
"Hiểu rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng tôi sẽ trở về trong vòng bốn, nămngày."
A Bố ngồi một bên, nhỏ giọng kêu, tiếng kêu tràn đầy luyến tiếc.
Đặng Tiêu ra sức vẫy tay với A Bố: "A Bố, bọn tao đi đây, về sớmthôi, chờ bọn tao về nhớ!"
Mấy con đại bàng đen kia vỗ cánh bay lên.
A Bố vươn ra một chân, học dáng vẻ của Đặng Tiêu mà vẫy vẫy.
Trang Nghiêu có nét mặt kinh ngạc.
... Sau
khi bay lên trời, A Bố theo thường lệ đuổi theo họ một đoạn, cho đến lúc họ càng bay càng cao, A Bố mới chậmrãi ngừng lại, nhìn họ rời đi.
Trang Nghiêu ở trên trời hô to: "Mấy anh thấy không? A Bố đang bắt chước Đặng Tiêu."
"Gì cơ?"
Gió trên trời quá lớn, Đặng Tiêu chỉ nghe thấy Trang Nghiêu đang nhắc đến tên mình.
Chimcắt bay lại gần họ một chút, Trang Nghiêu cao giọng nói: "Vừa rồi, A Bố đã vẫy tay, bắt chước anh."
"A, đúng rồi, A Bố thông minh quá."
"Bắt chước là một biểu hiện quan trọng cho thấy sự nâng cao IQ của động vật, giống như trẻ con bắt chước người lớn vậy."
Tùng Hạ kêu lên: "Gì cơ? Không nghe thấy gì hết?"
Diêu TiềmGiang nói: "Cậu đừng hét lên nữa, họ không nghe thấy đâu, gió ùa vào miệng, lát nữa sẽ tiêu chảy đấy."
Trang Nghiêu đành phải ngậmmiệng, nhưng nét mặt tỏ vẻ vui mừng rõ ràng, nằmsấp xuống người chimcắt, lặng yên suy nghĩ.
... Chim
cắt và đại bàng đen đều bay cực nhanh, thậmchí còn có ý ganh đua với nhau, bên nào cũng dùng khá nhiều sức bay về phía trước. Chimchóc sau khi biến dị, tốc độ lúc bay có thể dễ dàng vượt qua 200 km/h, có điều tốc độ này không phải
tốc độ liên tục, chở theo phụ trọng mà vẫn dùng tốc độ này để bay thì chimgì cũng chịu, cho nên đa số thời gian chúng vẫn duy trì tốc độ đều đặn 120 km/h. Cho dù là tốc độ này, song dưới tình hình không có tấmchắn gió phía trước thì cũng rất
khiến người ngồi trên lưng chúng ăn không tiêu.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từng có kinh nghiệmbi thảmcủa cuộc vượt sông Siberia lần trước nên đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, mặc quần áo chống gió thật dày, đội mũ, Diêu TiềmGiang và Trần thiếu cũng ăn mặc rất phù hợp, xemra đã sớm
thích ứng với chuyện bay lượn, Đường Nhạn Khâu vốn là người chim, không chịu chút ảnh hưởng nào, Trang Nghiêu vóc dáng bé nhỏ, đội mũ rồi nằmsấp xuống người chimcắt, cũng không chịu tội gì, chỉ có Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ là không
chịu nghe dặn, đắc ý khoác thêmáo khoác rồi liền đi, sau hai mươi phút đã bị gió thổi ngất ngây.
Đặng Tiêu nằmrạp xuống thân chimkhông muốn ngẩng đầu, bị Trần thiếu cười nhạo vài lần, Liễu Phong Vũ dứt khoát ngồi xuống sau lưng Đường Nhạn Khâu tránh gió, còn rất không khách khí ômhông Đường Nhạn Khâu, chôn mặt vào lưng
hắn.
... Trên
đường, họ đáp xuống đất nghỉ hai lần, buổi chiều cùng ngày đã đến Thái Nguyên.
Ai nấy đều thấy chân hơi run run, bốn con chimcũng nằmxuống đất nghỉ ngơi.
Thành Thiên Bích nói: "Chúng ta tìmchỗ ăn uống trước đã, ngày mai Ngô Du mới đến đây, đã hẹn chỗ gặp chưa?"
Trần thiếu nói: "Rồi, chỗ này có khách sạn nhỏ, chúng ta đến đó chờ hắn."
"Đi thôi."
Chimcắt biến về hình người, là một thiếu niên thanh tú tầmtuổi cỡ TamNhi, cậu chậmrãi mặc quần áo, ômbụng: "Quận vương, emđói chết mất."
Diêu TiềmGiang nói: "Nhịn một lát, đến nơi rồi ăn." Anh nhìn bốn phía chung quanh, cau mày: "Chỗ này không giống như chỗ sẽ có người ở."
Thái Nguyên cách Bắc Kinh tương đối gần, ai có khả năng nhất định đều chạy đến Bắc Kinh, số còn lại nếu không phải không có khả năng di chuyển đường dài thì là tổ chức dị nhân bản địa ở Thái Nguyên, nhân khẩu rất thưa thớt, cỏ dại mọc tràn
lan, toàn bộ thành phố không thấy chút hơi người nào.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: "Có giường ngủ đã không tệ rồi." Nói xong dẫn đầu đi vào trong nội thành.
Diêu TiềmGiang nhìn bóng hắn rồi hừ lạnh một tiếng.
Đi chừng hơn hai mươi phút, họ đã vào tới khu trung tâm, khách sạn kia rất dễ tìm, là ngôi nhà duy nhất ở đây mà trước cửa có người làmcỏ.
Mọi người đi vào, có người đang dựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy họ liền hô to một tiếng: "Có khách."
Một lát sau, trong phòng có hai người chạy ra cùng với dao động năng lượng.
Một người đàn ông cười nói: "Các vị ở trọ à, ở mấy ngày vậy?"
"Tạmthời bốn ngày."
"Mấy phòng? Có cần nước nóng không? Ăn uống không?"
Trần thiếu hỏi: "Tất cả đều cần. Tôi ở một phòng đơn, mấy người có ai muốn ở phòng đơn?"
"Tôi và Tiểu Chu đều phải ở phòng đơn." Diêu TiềmGiang cau mày nhìn hoàn cảnh chung quanh, nét mặt có chút mất tự nhiên. Từ sau khi tận thế, hắn vẫn luôn ở Bắc Kinh, biến dị cũng sớm, trước giờ luôn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không
giống nhómThành Thiên Bích đã hưởng qua cảmgiác màn trời chiếu đất, trải qua hành trình khốn khó giãy giụa chạy đến Bắc Kinh, thật ra Diêu TiềmGiang chưa từng thật sự trải nghiệmgian nan của tận thế, hắn cũng không cho rằng có giường,
có nước nóng, có một ngày ba bữa xemnhư đãi ngộ gì tốt.
Những người khác đều quen hai người một gian, không được nuông chiều như Diêu TiềmGiang và Trần thiếu.
"Vậy tổng cộng sáu phòng, ba con chimnày của tôi cũng cần hỗ trợ chămsóc."
Người đàn ông kia biết hômnày có thần tài đến, vội cười: "Không thành vấn đề không thành vấn đề."
Trần thiếu liếc nhìn Tùng Hạ, nói kiểu đương nhiên: "Trả tiền đi."
"Hả?"
"Tiền mới của Bắc Kinh dùng được ở đây."
Tùng Hạ dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn dùng tiền của họ, cậu đành phải nói: "Ông chủ, hết bao nhiêu tiền?"
"Ấy, đừng gọi tôi là ông chủ, tôi chỉ là quản gia ở đây thôi, các vị gọi tôi là Đại Thành là được, các vị nhiều người, được chiết khấu, bốn ngày tổng cộng 2.400, được chứ?"
Tùng Hạ thẳng thắn lấy tiền ra, có thể họ thiếu rất nhiều, chỉ mỗi tiền là không thiếu, chuyện này hoàn toàn ngược lại với cuộc sống trước tận thế của cậu.
Trần thiếu hỏi: "Có gì tốt không? Rượu hay hoa quả gì đó?"
"Có, nhưng tính tiền riêng, cơmnước của chúng tôi chỉ nấu đơn giản."
"Không thành vấn đề, có bao nhiêu lấy bao nhiêu." Trần thiếu không chút khách khí.
... Mọ
i người nghỉ ngơi hồi phục rồi cùng nhau đến nhà ăn ăn tối. Đại Thành thấy họ lắmtiền nhiều của nên tìmđầu bếp nấu một bàn lớn đầy món ngon, nhìn bàn đồ ăn này chỉ sợ còn tốn tiền hơn cả tiền trọ của họ.
Lúc ăn cơm, Diêu TiềmGiang hỏi: "Mấy người đưa tôi đến Thái Nguyên, muốn tôi gặp Ngô Du kia, rốt cuộc giữa hai dị nhân cùng thuộc tính có thể phát sinh chuyện gì đặc biệt?"
Trang Nghiêu thành thật nói: "Không biết."
Diêu TiềmGiang nheo mắt lại: "Không biết?"
"Chính vì không biết nên mới dẫn anh đến đây để thí nghiệm."
Diêu TiềmGiang có vẻ không được hài lòng với đáp án này, có điều không nói gì cả do bản thân anh cũng rất hiếu kỳ về Ngô Du, rất chờ mong biến hóa có thể sinh ra giữa hai người có cùng thuộc tính.
Đặng Tiêu uống hai ngụmrượu, thấy người hơi lâng lâng, ngồi xuống cạnh Diêu TiềmGiang: "Quận vương, khả năng của ngài có gì thú vị hông?"
"Hmm? Thú vị?" Diêu TiềmGiang chống cằm, cười nhạt nhìn cậu.
"Phải đó, như Thành ca của tôi á, anh ấy có thể khiến tôi bay lên nè, còn có cảnh sát Lý nữa, anh ấy có thể làmmột quả cầu đất lớn ơi là lớn nè, còn cả có thiếu tá Thẩmnữa, ảnh nướng chân gà nhanh cực luôn, một lát là chín, cơ mà thỉnh thoảng
ảnh giữ lửa không tốt nên dễ làmcháy gà, khả năng của ngài không có gì thú vị ư? Ngoại trừ tắmrửa cho người ta."
"Cậu muốn nhìn cái gì thú vị?" Diêu TiềmGiang cầmlấy một quả cà chua, lúc đưa tới tay Đặng Tiêu thì nó đã biến thành cà chua khô: "Thế này có thú vị không?"
Đặng Tiêu chớp mắt: "Không tính, ngài lãng phí quá, quả tươi ăn ngon hơn."
Diêu TiềmGiang đứng lên, cười nói: "Được rồi, cho cậu chơi một chút, đứng lên đi."
Đặng Tiêu đứng lên, mặt đầy chờ mong.
Diêu TiềmGiang giống như ảo thuật gia vươn hai tay ra, nhẹ nhàng búng ngón tay kêu vang, toàn bộ thân thể Đặng Tiêu đột nhiên bị một quả cầu nước màu xanh lambao trùm! Quả cầu nước kia như một giọt nước được phóng đại vô số lần, Đặng
Tiêu thì giống bị con sâu bị bọc trong đó, nhưng khác với giọt nước thường ở chỗ khi quả cầu rơi xuống đất, chẳng những không vỡ mà lại nảy lên như quả cầu thật rồi lăn sang bên cạnh.
Đặng Tiêu mở mắt trừng trừng, duỗi tay, cánh tay cậu lập tức xuyên qua khỏi quả cầu nước, nhưng quả cầu vẫn không bị vỡ, cậu liền duỗi cả đầu cả tứ chi ra ngoài, đứng trên đất như đang đeo một cái mai rùa trong suốt, cười ha ha: "Mọi người
xemmọi người xem, mát quá!"
Tất cả mọi người đều âmthầmkinh hãi, quả cầu này rõ ràng có thể được Diêu TiềmGiang khống chế lớn nhỏ, nếu quả cầu này đủ lớn, không phải anh ta có thể khiến người ta chết đuối ngay trên đất liền hay sao? Luận về chuyện đoạt đi tính mạng
người khác trong nháy mắt, Diêu TiềmGiang tuyệt đối có thể xếp hạng đầu tiên.
Đặng Tiêu liền mang theo quả cầu nặng nề đó đi tới đi lui trên đất, sau đó lại rụt đầu và tứ chi vào bên trong, lăn qua lăn lại trong nhà ăn. Cậu ta là loại lưỡng cư, ở trong nước cũng có thể hô hấp trong một thời gian, bởi vậy có vẻ chơi đùa rất vui
vẻ.
Diêu TiềmGiang cho rằng dỗ trẻ cũng không phải quá khó, ít nhất bây giờ đã imlặng, anh tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơmxong, mọi người tự mình về phòng tu luyện, nghỉ ngơi.
Giữa trưa hômsau, bên ngoài khách sạn đột nhiên có tiếng ồn ào.
Thành Thiên Bích kéo màn nhìn ra bên ngoài, mấy con đại bàng đen rất lớn thẳng tắp đáp xuống cửa khách sạn, hắn nói: "Ngô Du đến rồi."
Tùng Hạ đi đến bên giường, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điềmtĩnh đang thành thạo nhảy xuống từ lưng đại bàng, người đó có sắc mặt trầmnhư nước, đường nét sâu sắc như đao gọt, lạnh lùng cứng rắn, khuôn mặt đậmmùi vị đàn ông, vô
cùng hấp dẫn người khác, toàn thân toát ra phong độ của một vị đại tướng. Một nămkhông gặp, khí thế của Ngô Du đã mạnh hơn hồi đó.
Hai người đi xuống dưới, hiển nhiên những người khác cũng chú ý hắn đã đến, lần lượt đi tới phòng khách.
Trần thiếu đang ngồi hút thuốc ở sô pha, xemmột quyển tạp chí địa lý của hơn hai nămtrước. Sau khi nhìn thấy Ngô Du, hắn không hề nhúc nhích, chỉ không khách khí nói: "Đến đây."
Ngô Du cũng không để ý, ngẩng đầu lên, nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từ tầng trên chậmrãi đi xuống, trong mắt lộ ánh sáng sắc bén, mỉmcười: "Đã lâu không gặp."
Thành Thiên Bích đứng trước mặt hắn: "Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Ngô Du chuyển từ Thành Thiên Bích sang người Tùng Hạ: "Tùng Hạ, nếu sớmbiết cậu có khả năng này, lúc trước tôi nhất định không để cậu đi."
Tùng Hạ cười nói: "Anh không ngăn được chúng tôi."
"Bây giờ có lẽ không được, lúc trước thì chưa chắc."
Tùng Hạ nói: "Bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì."
Ngô Du cười nói: "Tôi là người hay nhớ tình cũ." Hắn nhìn người bên cạnh, đàn emcủa hắn lập lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá cho Trần thiếu: "Trần thiếu, thuốc của ngài đây."
Trần thiếu nhận lấy: "Ờ, đi vội quá, quên mang."
Ngô Du nhìn bốn phía chung quanh: "Quận vương Diêu đâu?"
"Ở tầng trên."
Vừa dứt lời, Diêu TiềmGiang và Tiểu Chu đã chậmrãi từ tầng trên đi xuống dưới.
Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảmthấy trong thân thể truyền đến một rung động khó tả, giống như năng lượng trong cơ thể họ đang kêu gọi lẫn nhau.
Đồng thời, Tùng Hạ cũng cảmthấy dao động năng lượng Thủy trong cơ thể hai người rất mãnh liệt, cậu cẩn thận quan sát họ, sợ sót mất bất cứ chi tiết nào.
Diêu TiềmGiang đi đến trước mặt Ngô Du, nhìn thẳng hắn, chậmrãi nói: "Hội trưởng Ngô, ngưỡng mộ đã lâu."
Ngô Du như cười như không nói: "Quận vương Diêu, ngưỡng mộ đã lâu."
"Họ nói cho tôi biết, khi hai người chúng ta gặp nhau, sẽ phát sinh gì đó?" Diêu TiềmGiang híp mắt nhìn Trang Nghiêu: "Phải xảy ra chuyện gì đó chứ nhỉ?"
Ngô Du cũng nhìn về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu đang uống sữa: "Tôi bảo tôi không biết rồi mà, còn cần thí nghiệm, ngài vội cái gì."
"Dù là thí nghiệmgì thì vẫn chờ tôi đột phá cấp hai trước rồi nói sau, tôi vẫn muốn trước tiên ngang hàng thực lực với Quận vương Diêu đã."
Thành Thiên Bích nhìn hắn: "Anh sẽ đi theo chúng tôi đến Thanh Hải ư?"
Ngô Du cười khẽ: "Đương nhiên."
Trang Nghiêu vạch trần hắn không chút lưu tình: "Anh đang nói dối."
"Ồ? Cậu nhận ra ư? Đúng rồi, cậu là dị nhân tiến hóa não bộ. Có điều, nếu mọi người đã đến đây thì cũng không để ý đến chuyện có phải tôi nói dối hay không, phải không."
Trần thiếu hừ một tiếng: "Mày không nói mà giữ chữ tín được một lần chắc?"
Ngô Du nói với Trần thiếu: "Tôi biết anh mong tôi đi vào đó rồi không về nữa, nhưng anh cũng cần tin một chút, Trùng Khánh còn cần tôi."
"Trước khi có mày, Trùng Khánh vẫn rất tốt."
"Chuyện này chúng ta không nên thảo luận trước mặt người ngoài." Khi nói những lời này, tuy nét mặt Ngô Du còn hơi cười, nhưng khẩu khí lại có vài phần cảnh cáo.
Trần thiếu bĩu môi, không nói gì nữa.
NhómThành Thiên Bích đã sớmđoán rằng Ngô Du sẽ không thực hiện lời hứa nên cũng không thất vọng, hắn nói: "Nếu anh không có chuyện khác thì bây giờ bắt đầu đi."
"Cầu còn không được." Ngô Du nói: "Tôi nên làmthế nào? Trước tiên xả hết năng lượng phải không?"
"Phải."
Ngô Du đi tới ngoài cửa, chỉ vào tòa nhà bốn tầng đối diện, hỏi Đại Thành: "Trong nhà kia có người ở không?"
Đại Thành lắc đầu: "Không."
Ngô Du vươn tay về phía căn nhà đó, mọi người chỉ cảmthấy nhiệt độ không khí chung quanh đột nhiên giảmxuống, một làn khói trắng bốc ra từ lòng bàn tay Ngô Du. Sau đó, căn nhà đối diện tựa như bị thứ gì đó đập mạnh vào, rung lên bần
bật, băng đá trắng xóa nhanh chóng men theo tường nhà bò lên. Chẳng mất bao lâu, cả tòa nhà đều bị băng đá bao phủ, phát ra âmthanh "cọt kẹt" khiến người ta kinh hãi.
Ngô Du buông tay xuống, lẳng lặng nhìn nó.
Tòa nhà kia không trụ nổi mười giây, mặt tường nhanh chóng nứt toác ra, cuối cùng, đổ sập ầmầmtrước mắt mọi người, bị phá hủy hoàn toàn như một cái bánh quy vỡ vụn.
Mọi người trầmmặc nhìn mọi chuyện, trong lòng đều đang cân nhắc, nếu mình là tòa nhà ấy thì có thể ngăn cản được Ngô Du hay không. Đại Thành và mấy nhân viên của khách sạn còn hoảng sợ đến nỗi hai chân đều đang run rẩy.
Ngô Du đi đến, bước chân thoáng xiêu vẹo, cười nói: "Được rồi, bắt đầu đi."
Họ chọn một phòng lớn nhất, Thành Thiên Bích làmngười dẫn đường, cùng vào phòng với Ngô Du, Tùng Hạ chờ đợi và những người khác thì chờ gian ngoài.
Lúc mới bắt đầu, họ không cần trông coi nên đến phòng khách rộng rãi để tu luyện, nói chuyện phiếm.
Đặng Tiêu thở dài: "Ngô Du lợi hại quá, tấn công kiểu này rất bá đạo."
Trang Nghiêu cười lạnh: "Ra oai phủ đầu với chúng ta đó, hắn coi thường chúng ta quá rồi."
Trần thiếu lạnh nhạt nói: "Cái này kêu là ra oai phủ đầu mấy người? Vậy đông lạnh người ta thành cục băng trước mặt rất nhiều người rồi bóp nát thì sao?"
Trang Nghiêu nói: "Hắn khống chế Trùng Khánh như vậy ư?"
"Tình hình phức tạp hơn thế, có điều sau khi lộ ra chiêu ấy, rất nhiều người đều chịu phục hắn, tôi sớmbiết rồi mà, tôi nhìn người không sai, Ngô Du rất có dã tâm. Lúc trước khi vừa đến Trùng Khánh, hắn cứ ru rú trong nhà, không thamdự vào
bất cứ tranh chấp nào, chắc là đang đợi thời cơ. Khi có được ngọc Con Rối, thời cơ kia đã tới. Nếu lúc ấy tôi có thể giết hắn, tôi đã sớmđộng thủ, đáng tiếc..."
"Thật ra vào lúc đó, anh nên liên hợp với dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư của bang Hồng Uy để giết hắn, lúc ấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn yếu nhược. Đương nhiên, anh không có dự kiến đó."
Trần thiếu liếc nhìn Trang Nghiêu: "Chẳng lẽ cậu đã quên, dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư cậu vừa nói, đã bị Thành Thiên Bích giết chết?"
Trang Nghiêu nhún vai: "Nhớ chứ, không phải lúc ấy anh vui lắmsao?"
Trần thiếu thở dài: "Hắn chết là phiền toái, không chết cũng là phiền toái, mọi chuyện đều đã định."
Trang Nghiêu nói: "Nếu muốn sống tiếp thì anh vẫn nên hầu hạ Ngô Du cho tốt đi, thực lực của hắn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, anh tốt nhất là đảmbảo hắn vẫn cần anh."
Trần thiếu cười châmchọc: "Sống cạnh hắn, tôi vốn chẳng trông cậy vào chuyện có thể sống được bao lâu."
Tùng Hạ nhìn Trần thiếu, tuy coi như là thương hại không hơn, nhưng nghĩ đến bá chủ một phương xưa kia nay lưu lạc đến bước đường này, trong lòng cũng có vài phần cảmkhái. Dị chủng dã thú cỡ lớn như Trần thiếu, sức chiến đấu rất mạnh, đặt
đến đâu cũng có thể thống lĩnh một phương, huống chi hắn còn có xuất thân quân đội, Trùng Khánh vốn là thiên hạ của hắn, nhưng khi đối thủ là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có vũ lực áp đảo hết thảy thì hắn căn bản không có bất cứ phần
thắng nào. Chênh lệch giữa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân khác thật sự là quá lớn, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng đáng sợ, cho đến khi biến thành hồng câu không thể vượt qua: Thần lực và
nhân lực.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ có mấy người ít ỏi.
Diêu TiềmGiang nói: "Tôi xemanh là một nhân tài, chi bằng đến Bắc Kinh với tôi đi, một đội trưởng dưới trướng tôi vừa chết trận vào thời gian trước, nếu anh dẫn người của anh đến đây, tôi có thể để anh đứng đầu, điều kiện các phương diện đều
tốt hơn Trùng Khánh."
Trần thiếu nhẹ nhếch miệng: "Đa tạ ý tốt của Quận vương, tôi sẽ không rời khỏi Trùng Khánh, đó là nhà tôi. Hơn nữa, đấu không lại Ngô Du thì chạy, tính sao nhỉ? Tôi không có cửa thắng đâu." Hắn nhìn về phía căn phòng: "Hơn nữa, hắn sẽ
không để tôi đi."
Diêu TiềmGiang có chút tiếc nuối nói: "Nếu anh thay đổi quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi có thể giúp anh."
Hàn huyên trong chốc lát, mọi người tự mình tu luyện.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Tùng Hạ đang ăn cơmtối thì cảmgiác thấy từ trong phòng ngủ phát tán ra năng lượng Thủy rất mạnh, cậu biết Ngô Du đã đến điểmmấu chốt.
Cậu và Trang Nghiêu nhìn nhau, bây giờ cậu sẽ đi nghiệmchứng một chuyện, đó là có phải sâu trong tiềmthức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều giấu một miếng ngọc Con Rối hư ảo hay không!
Trang Nghiêu gật đầu nhìn cậu: "Đi đi, nhớ cẩn thận."
Tùng Hạ mở cửa, một luồng khí băng giá ập ra từ trong phòng, lạnh đến nỗi khiến cậu run rẩy. Cậu vội lui về, tìmáo bông mặc vào, cậu còn nhớ lần giúp ThẩmTrường Trạch đột phá cấp hai, trong phòng thí nghiệmnóng như phòng xông hơi, đúng
là vừa ra biển lửa đã vào sông băng.
...
Sau khi cậu bước vào, phát hiện Thành Thiên Bích mặc quần áo rất dày đứng một bên, toàn thân Ngô Du chính là một cục đá lớn, thoạt nhìn thì hoàn toàn như thể bị đóng băng, nhưng lông mi rung rung và ***g ngực nhấp nhô chứng tỏ hắn còn
sống, chỉ có điều nét mặt rất đau đớn.
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: "Ngô Du, bây giờ tôi sẽ giúp anh đột phá cấp hai, nhớ kỹ những gì chúng tôi đã nói, dù có phát sinh chuyện gì cũng đều phải kiên trì."
Ngô Du nhẹ nhàng gật đầu.
Tùng Hạ nói với Thành Thiên Bích: "Thiên Bích, nếu lát nữa tôi tiến vào trạng thái bất ổn, cậu nhất định phải đúng lúc nhắc nhở." Cậu sợ giống như lần trước, bởi vì quá chămchú đuổi theo ngọc Con Rối mà suýt nữa hại chết Diêu TiềmGiang.
Thành Thiên Bích gật đầu: "Yên tâm."
Tùng Hạ hít sâu một hơi, đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể Ngô Du, cậu cố ý bắt đầu trước tiên là để cho mình có đủ thời gian tra xét ngọc Con Rối. Cậu tách một phần năng lượng tìmkiếmluồn sâu vào đầu óc Ngô Du. Lập tức, vô số thông
tin như mở cống xả lũ, ào ạt ập tới, tràn đầy trước mắt Tùng Hạ.
Đó là mọi thứ thuộc về Ngô Du! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.
Chương 178
CHƯƠNG 178
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Họ cảmthấy năng lượng Thủy trong cơ thể mình đang sôi trào!
. . . Hình
ảnh trong trí nhớ Ngô Du chợt lóe qua trước mắt cậu, hóa ra trước tận thế, người đàn ông này là bác sĩ. Cậu nhìn thấy lần đầu tiên Ngô Du phát giác ra dị năng của mình, tâmtrạng vừa hưng phấn vừa bất ổn này như thể có thể truyền đạt qua
những hình ảnh đó. Cậu còn nhìn thấy lần đầu Ngô Du đến Trùng Khánh, hắn đứng tại một góc đường của Trùng Khánh, nhìn Trần thiếu cưỡi ngựa cao bốn mét không coi ai ra gì đi qua trước mặt mình, không ngờ đoạn ký ức này lại rõ ràng đến
vậy trong não Ngô Du, vì nó được phóng lên rất lớn.
Tùng Hạ tiếp tục thấp thỏmtìmkiếm, cậu nhanh chóng lướt xem, cậu không phải tới đây để bới móc đời tư của Ngô Du, hơn nữa cũng không có thời gian để bới móc, rất nhiều hình ảnh đều vội vàng xẹt qua, cậu không kịp xemkỹ một chút, nhưng
cậu vẫn xấu hổ phát hiện bí mật của Ngô Du và Trần thiếu. Cậu nhìn thấy cảnh Ngô Du ép Trần thiếu lên tường, ra sức hôn hắn, nhìn thấy cảnh Ngô Du xé rách quần áo Trần thiếu, nhìn thấy cảnh Ngô Du dùng còng băng khóa hai tay Trần thiếu
lại, thấy hai cơ thể trần trụi quấn quýt... Những hình ảnh này không ngờ lại chiếmcứ một lượng rất lớn trong ký ức của Ngô Du, có lẽ là vì chúng đều xảy ra gần đây, có lẽ là vì với Ngô Du mà nói thì chúng quá sâu sắc. Dù sao chăng nữa, Tùng Hạ
cũng bị bắt nhìn thấy rất nhiều hình ảnh X-rated.
Tùng Hạ cảmthấy mặt hơi nong nóng, tuy cậu không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng lén xemchuyện chăn gối của người khác có thể mang đến cho đàn ông cảmgiác thỏa mãn kỳ diệu, cho dù thật ra cậu không hề cảmthấy hứng thú với hai người
này.
Tùng Hạ vội ngăn những suy nghĩ đáng khinh ấy của mình, cẩn thận tìmtòi sâu trong tiềmthức của Ngô Du, cậu vô cùng hy vọng Diêu TiềmGiang chỉ là một trường hợp đặc biệt, vì cậu không muốn tưởng tượng ra cảnh trong não Thành Thiên Bích
cũng có một miếng ngọc Con Rối. Sau đó, vào giây phút cuối cùng khi cậu phát hiện tại một góc khuất trong tiềmthức của Ngô Du một miếng ngọc cực kỳ khó nhận diện, hơi lóe lên ánh sáng đen, trái timcậu như chìmxuống đáy cốc.
Nó có thật, Diêu TiềmGiang... Ngô Du... như vậy không phải trùng hợp nữa, nhưng, chuyện này cũng không thể chứng minh chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mới xuất hiện tình huống này, dù sao lúc ấy trong não Trang Du có rất
nhiều thông tin, cậu muốn tránh cũng không kịp, căn bản không đi tìm, nói không chừng trong não mỗi dị nhân đều có thứ này...
Tùng Hạ ép mình tỉnh táo, thử thămdò tách ra một sợi năng lượng nhỏ, muốn tiếp cận miếng ngọc Con Rối kia. Ngay khi năng lượng của cậu sắp chạmvào nó, giọng nói của Thành Thiên Bích như âmthanh truyền đến từ bầu trời, đột nhiên vang
lên trong tai cậu.
"Tùng Hạ, Tùng Hạ!"
Tùng Hạ mở choàng mắt, Thành Thiên Bích chỉ vào Ngô Du: "Anh nên tỉnh rồi."
Tình trạng của Ngô Du đã khá nghiêmtrọng, khi đang thămdò đầu óc, Tùng Hạ căn bản không có cảmgiác thời gian trôi qua. Cậu không dámtrì hoãn nữa, di chuyển toàn bộ năng lượng ra khỏi não bộ, dung hợp với năng lượng Thủy của Ngô
Du, chung tay chống lại nguồn năng lượng Cambri mang tính hủy diệt, dứt khoát đẩy nó vào trong hạt nhân năng lượng.
Băng đá trên người Ngô Du dần dần thu về, hắn người đẫmmồ hôi, giống như mới vớt từ trong nước ra, không chút sức lực, có khi còn không ngồi vững được.
Thành Thiên Bích mở cửa kêu đàn emcủa Ngô Du vào, sau đó hắn nửa ômTùng Hạ, đưa cậu ra khỏi phòng.
Hai người vừa ra, Trang Nghiêu đã chạy tới, dùng ánh mắt hỏi Tùng Hạ.
Tùng Hạ nét mặt nghiêmtrọng, gật đầu.
Trần thiếu vốn đang ngồi ở sô pha, lúc này hiểu lầmnét mặt của Tùng Hạ, lập tức ngồi ngay ngắn, cau mày nhìn phòng ngủ, âmthầmsiết chặt nắmđấm. Một lát sau, đàn emcủa Ngô Du dìu hắn ra, Trần thiếu nhìn thấy hắn còn sống tốt, không nhịn
được trợn trắng mắt, lại dựa lưng về sô pha, không nhìn hắn thêmcái nào nữa.
Ngô Du được đưa về phòng nghỉ ngơi, nhómTùng Hạ thì họp lại trong một phòng trống.
"Anh cũng thấy nó? Giống hệt Diêu TiềmGiang?"
Tùng Hạ thở dài: "Phải."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Như vậy trong não tôi cũng có."
Tùng Hạ có chút dồn dập nói: "Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, nói không chừng tôi cũng có, ai ở đây cũng có, không thể chứng minh đây là tình huống dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định sẽ xuất hiện."
"Ít nhất 80% là vậy." Trang Nghiêu nói: "Chúng ta vẫn không thể giải thích căn nguyên của khả năng có thể mượn sức từ đất trời của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là gì, nếu chuyện ngọc Con Rối được chứng thực, như vậy có thể kết luận
rõ ràng, vì sâu trong tiềmthức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tồn tại một miếng ngọc Con Rối nên họ mới trở thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, mới có được thần lực nghịch thiên."
Tùng Hạ lẩmbẩm: "Đây cũng chỉ là suy đoán."
"Đối mặt với hiện thực đi, anh hiểu đây không chỉ là suy đoán."
Tùng Hạ ômđầu. Sâu trong tiềmthức tồn tại một miếng ngọc Con Rối, điều này nhìn sao cũng không giống chuyện tốt, ai biết miếng ngọc không có thực thể này rốt cuộc đã làmgì với đầu óc họ? Thần lực mà nó cho dị nhân tiến hóa sức mạnh
thiên nhiên tuyệt đối không cho miễn phí, rốt cuộc ý thức Cambri đang che giấu mục đích đáng sợ gì? Nói trắng ra là nó muốn lợi dụng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên để... làmgì?
Trang Nghiêu sắc mặt nghiêmtrọng: "Mục đích cuối cùng của ý thức Cambri là tiêu diệt giống loài đã phá hủy sự cân bằng của địa cầu – cũng chính là con người, nếu xuất phát từ mục đích này thì khả năng nó cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên
nhiên, tất nhiên là dùng để đối phó với loài người, là đưa họ lên đỉnh đối lập với con người. Nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là lợi khí lớn nhất để con người chống lại ý thức Cambri, mang đầy hy
vọng của toàn nhân loại. Mâu thuẫn này... khiến người ta càng thêmlo lắng. Rối cuộc ý thức Cambri có còn âmmưu gì vẫn chưa hiện diện."
Thành Thiên Bích nói: "Có lẽ do còn chưa tới lúc. Bản thân tôi không cảmgiác thấy ngọc Con Rối nào cả, cũng chưa bao giờ cảmthấy trí óc nhận phải ảnh hưởng gì, tôi luôn dùng chính kiến để phán đoán. Đương nhiên, nếu ngọc Con Rối thật sự
có khả năng điều khiển nào đó thì nó cũng sẽ không khiến tôi cảmgiác thấy khác lạ."
"Đây chính là vấn đề, cho dù ngọc Con Rối thật sự làmgì với anh thì anh cũng không biết. Chỗ đáng sợ nhất chính là anh cho rằng mọi quyết định đều do chính anh đưa ra, nhưng trên thực tế chúng lại bị tiếp nhận ảnh hưởng của ngọc Con Rối. Tuy
bây giờ chúng tôi cũng không cảmthấy anh có chỗ nào khác thường, nhưng ngọc Con Rối giống như một quả bomhẹn giờ, không biết sẽ lấy mạng anh lúc nào."
Tâmtrạng mọi người đều hết sức nghiêmtrọng. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đại diện cho sức chiến đấu tối cao của loài người, vốn là tia hy vọng cuối cùng dẫn dắt họ tái thiết xã hội, nay lại vì chuyện ngọc Con Rối mà bịt kín bởi một sự
nghi ngờ rất dày. Ngay khi họ đang tranh thủ tất cả thời gian tăng cường bản thân để có thể thu hồi và phong ấn ngọc Con Rối, để ngăn cản hành vi diệt tuyệt của ý thức Cambri với loài người, kết quả lại phát hiện dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên
nhiên mà họ ký thác hy vọng, rất có khả năng đang bị ý thức Cambri khống chế, thậmchí căn nguyên sức mạnh của họ đều có thể là kế hoạch của ý thức Cambri vì muốn cho loài người một kích trí mệnh. Họ giống như một đámhề nhảy trên một
miếng đất, mong muốn xoay chuyển càn khôn, lại quên mất miếng đất này... không, toàn bộ hành tinh này, đều thuộc về ý thức Cambri. Ý thức Cambri là ý thức của hành tinh này, khắp cả hành tinh này cũng chỉ là một cõi trần ai, ý thức Cambri
vừa giễu cợt nhìn họ tung tăng nhảy nhót, vừa chuẩn bị dùng phương thức tàn nhẫn nhất tuyên cáo sự vô tri của họ.
Sự thật khiến người ta nghẹt thở này, một khi được chứng thực hoàn toàn, họ không biết hy vọng của loài người có còn tồn tại hay không, nếu hành tinh này muốn con người diệt vong thì họ lấy gì ra để chống cự?
Trang Nghiêu trầmgiọng nói: "Đừng quá bi quan, ít nhất chúng ta còn có một hy vọng, đó chính là ngọc cổ của Tùng Hạ. Sự xuất hiện của ngọc cổ là thay đổi lớn nhất ý thức Cambri không dự đoán được, cũng là sức mạnh duy nhất chúng ta có
thể dựa vào để chống lại ý thức Cambri, nó dạy con người làmthế nào để tu luyện, thăng cấp, làmthế nào để tránh được số phận hủy diệt khi thăng cấp, thậmchí tạo ra Tùng Hạ – người không bị năng lượng Cambri khống chế, còn có thể lợi dụng
năng lượng Cambri để giúp người khác. Ngọc cổ là hy vọng mà tổ tiên chúng ra đã để lại, họ dự đoán được có ngày ý thức Cambri sẽ hủy diệt loài người nên để lại ngọc cổ giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn. Chỉ cần chúng ta tìmđược phương
pháp phong ấn ý thức Cambri thì nhất định có thể ngăn cản mọi chuyện."
Tùng Hạ siết chặt nắmđấm: "Không sai, ngọc cổ nhất định có thể giúp chúng ta phong ấn ý thức Cambri, chúng ta tuyệt đối không thể lơi lỏng chút nào, tiếp tục những gì chúng ta nên làm, vừa thu thập ngọc Con Rối, vừa tìmkiếmphương pháp.
Con người là giống loài thông minh nhất trên hành tinh này, tuyệt không thể bị diệt vong như vậy."
Thành Thiên Bích cũng tăng thêmkhẩu khí: "Tuyệt đối không buông tay. Từ giờ trở đi, nếu tôi cảmthấy mình có bất cứ chỗ nào khác thường, tôi sẽ nói cho mọi người bất cứ lúc nào, nếu mọi người nhận ra tôi có chỗ nào lạ kỳ, cũng phải nhắc tôi
lập tức."
"Được!"
Liễu Phong Vũ cau mày: "Vậy có cần nói chuyện này cho các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không?"
Trang Nghiêu lắc đầu: "Tạmthời thì không, chuyện này sẽ gây khủng hoảng, tin này không thể truyền ra ngoài."
Mọi người gật đầu.
Tùng Hạ nói: "Vừa rồi tôi còn định tách ra một chút năng lượng tiếp xúc với miếng ngọc Con Rối đó, nhưng thời gian quá gấp gáp nên không thành công."
Trang Nghiêu nói: "Lần sau không cần làmvậy, chúng ta không biết mục đích và ý nghĩa tồn tại của miếng ngọc kia, anh liều lĩnh chạmvào nó như vậy không biết sẽ xảy ra hậu quả gì, dù là hậu quả gì thì bây giờ chúng ta đều không có khả năng
gánh vác tốt."
Được Trang Nghiêu nhắc nhở, Tùng Hạ cũng thấy hơi nghĩ lại mà sợ: "Cậu nói đúng, có điều sau này chắc là cũng không có cơ hội nữa." Tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên của Trung Quốc đều đã đột phá cấp hai.
"Chưa chắc, tôi đoán 'Iron Man' của nước Mỹ cũng sắp đến lúc đột phá cấp hai, họ chỉ có một bảo bối này, sẽ đảmbảo người đó an toàn thăng cấp bằng cấp cứ giá nào, cho nên tôi nghĩ không quá bao lâu, họ sẽ đến Trung Quốc tìmchúng ta.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải nói, anh đừng tính đến chuyện chạmvào ngọc Con Rối, ít nhất trước khi chúng ta rõ ràng mục đích của nó, hoặc nó không có bất cứ ảnh hưởng nào với con người.
Tùng Hạ gật đầu: "Tôi hiểu."
Trang Nghiêu hỏi: "Đúng rồi, anh lục soát ký ức Ngô Du rồi, có còn phát hiện chuyện gì khác không?"
Tùng Hạ lập tức nghĩ đến quan hệ không phải tầmthường của Ngô Du và Trần thiếu, những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt lập tức xuất hiện trong đầu cậu, khiến cậu nóng bừng cả mặt, nói: "Không có gì quan trọng..." Cậu vừa nói xong câu đó
liền thấy Trang Nghiêu cau mày, cậu lập tức ý thức được chuyện nói dối trước mặt Trang Nghiêu là làmchuyện ngu ngốc, vì thế vội nói: "Có vài chuyện riêng tư không liên quan, tôi sẽ không nói, không tốt lắm." Cậu thấy chuyện của Ngô Du và
Trần thiếu quả thật không liên quan gì với họ, ít nhất bây giờ họ không cần đối phó với Ngô Du, nếu thật sự có một ngày họ cần lợi dụng chuyện này, cậu nhất định sẽ nói, nhưng nếu bây giờ không cần, cậu vẫn có chút đạo đức, không muốn vì
niềmvui nhất thời mà tiết lộ bí mật của người khác.
Trang Nghiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngô Du vừa mới thăng cấp, thân thể rất yếu, cần tĩnh dưỡng ít nhất ba ngày, họ chỉ có thể chờ đợi. Tùng Hạ dứt khoát bao trọn khách sạn, không để Đại Thành tiếp đãi khách khác, Đại Thành hết sức vui mừng, bình thường khách sạn này vốn
không có ai tới.
Chỉ chớp mắt một cái mà họ đã ở Thái Nguyên nămngày. Một buổi sáng, Đặng Tiêu sau khi ngủ dậy thì cuống cả lên, cậu hỏi: "Chúng ta có về trong một tuần được không, nếu không A Bố nhất định sẽ sốt ruột."
Trang Nghiêu trong lòng cũng hơi nhấp nhổm, có điều nó không biểu hiện ra ngoài: "Xemtình hình hồi phục của Ngô Du đã."
"Tùng ca anh cứ chữa thẳng cho người ta không phải được rồi sao?"
"Ngô Du không có ngoại thương, chỉ nguyên khí hao tổn, chuyện này anh không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính hắn chậmrãi khôi phục."
Đặng Tiêu lại nhìn về phía Trần thiếu: "Ngô Du khỏe chưa vậy? Nằmba ngày rồi."
Trần thiếu nhướng mắt: "Sao mà tôi biết."
"Không phải hai người là một nhómà?"
Trần thiếu khinh thường: "Vớ vẩn."
Diêu TiềmGiang lật một trang sách đặt trên đùi mình, không buồn ngẩng đầu: "Tôi cũng còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, rốt cuộc phải chờ tới lúc nào?"
Trang Nghiêu nói: "Không phải lúc ấy anh cũng nằmba, bốn ngày à? Kiên nhẫn chút đi, Quận vương."
Đặng Tiêu thật sự đứng ngồi không yên: "Để emlên xemsao." Nói xong liền muốn chạy lên lầu, vừa đi không được hai bước thì đã lui về, Ngô Du dẫn người theo thong thả bước từ trên tầng xuống.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn.
Ngô Du cười nhẹ, tuy sắc mặt còn hơi tái, nhưng nhìn cách đi đứng thì không thấy bất cứ xiêu vẹo nào nữa, xemra đã khỏe lại, hắn nói: "Khiến các vị đợi lâu, tôi cảmthấy tốt hơn nhiều rồi."
Diêu TiềmGiang chống cằmnhìn hắn: "Cảmgiác thăng cấp thế nào?"
Ngô Du vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng cử động ngón tay, ngón tay thon dài dần dần biến thành cục băng trong suốt, khi hắn hoạt động, nó phát ra tiếng ken két nhè nhẹ, lờ mờ tỏa ra hơi đá lạnh, hắn vui vẻ từ đáy lòng: "Rất tuyệt."
Diêu TiềmGiang gật đầu, đứng lên: "Tốt, vậy chúng ta đừng làmlãng phí thời gian nữa. Tiểu Trang Nghiêu, bây giờ chúng tôi nên làmgì?"
Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: "Anh thấy sao?"
Tùng Hạ nói: "Chúng ta ra ngoài đi, sức hủy hoại của các anh quá lớn, đừng hủy ngôi nhà này." Đồng thời cũng tránh để nhómĐại Thành nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài khách sạn, hướng về phía đống đổ nát phía xa.
... Họ
đứng tại một bãi đất trống, Tùng Hạ nói: "Tôi và Trang Nghiêu đã tưởng tượng mấy khả năng, khả năng lớn nhất có thể là hai người các anh đồng thời bộc phát, có thể sinh ra sức phá hủy gấp mấy lần, còn khả năng khác là năng lượng sẽ khắc
phục nhược điểmcủa đối phương. Tuy các anh đều là năng lượng Thủy, nhưng phương thức biểu đạt khả năng không giống nhau, cho nên có lẽ anh có thể khắc phục tính chất bất động của băng đá, còn anh có thể thay đổi độ cứng của nước hoặc
cũng có thể hai khả năng này đồng thời phát sinh. Tómlại, vì chuyện này chưa từng có người thí nghiệmnên không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cần các anh phối hợp, nhưng có một vài chuyện tôi tin tưởng, đó là khi hai anh hợp tác, nhất
định có thể sinh ra uy lực rất lớn."
"Vậy thử đi." Ngô Du nói.
Lúc này mọi người đang đứng tại một nơi vốn là trung tâmđường quốc lộ, đương nhiên, lúc này đường quốc lộ đã bị bao trùmbởi cỏ mọc tới ngang hông, hai bên đường là nhà cửa cũ nát, nhìn rất xập xệ, có thể sập bất cứ lúc nào.
Trang Nghiêu nói: "Lấy nhà cửa hai bên đường làmbia ngắmđi."
Diêu TiềmGiang và Ngô Du đứng trước một phương, hai người liếc nhìn nhau, Diêu TiềmGiang nói: "Nếu năng lượng của cậu không đủ thì nói sớm, chúng ta có thể dừng lại sớmmột chút, tôi không muốn lãng phí quá nhiều sức."
Ngô Du lạnh nhạt nói: "Quận vương vẫn nên lo lắng cho mình đi."
Hai người lần lượt vươn một bàn tay ra, chạmvào nhau, đột nhiên, một nguồn lực khổng lồ đột ngột sinh ra, nổi gió khiến vạt áo và tóc của hai người đều bay lên, ngay cả những người đứng phía sau họ cũng bị chấn động phải lùi một bước.
Họ cảmthấy năng lượng Thủy trong cơ thể mình đang sôi trào! Cảmgiác mãnh liệt sôi sục này ngoại trừ từ sôi trào thì thật sự không tìmthấy từ khác để hình dung. Năng lượng Thủy trong cơ thể họ như thể đang kêu gọi đối phương, kêu gào lao
vút về phía bàn tay đang nối liền nhau của họ. Nơi bàn tay chạmnhau bốc ra khói trắng ti ti, không khí như thể bị đông lại trong nháy mắt, giây tiếp theo, một cột nước và cột băng phun trào cuốn lấy nhau, chúng siết lấy nhau thành hình dây thừng,
bắn ra ngoài bằng tốc độ cực nhanh, mọi người lập tức cảmthấy nhiệt độ chung quanh đang cấp tốc giảmxuống.
Cột nước và cột băng kia hung tợn đập vào mặt đất cách đó không xa, tạo ra chấn động kịch liệt, sau đó, họ nhìn thấy cỏ dại trên mặt đất đọng sương bằng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được, sau đó ngưng kết thành sương muối trong
nháy mắt, như vắt mì xốp giòn, tan thành bột phấn cùng sự chấn động của mặt đất.
Toàn bộ mặt đất đều bị phủ bởi một lớp sương muối, diện tích sương muối đang không ngừng khuếch tán, cuối cùng khuếch tán đến hai bên đường. Một cột sóng nước bay lên trời, ngang ngược ập vào những căn nhà đổ nát. Giây tiếp theo, sóng
nước bị đông lại thành băng, nhà cửa cũng giống như cỏ dại, nứt toác hết ra. Cùng với sự khuếch tán không ngừng của sóng nước và sương muối, những căn nhà xây bằng bê tông cốt thép trước mặt họ yếu ớt như xếp bằng gỗ, giống như gặp phải
một trận động đất mạnh nhất, lần lượt tan thành tro bụi, ầmầmsụp đổ, biến thành một đống hoang tàn đúng nghĩa.
Sức mạnh thắng như chẻ tre này kéo dài hơn ba trămmét, gần trămngôi nhà hai bên đường bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nămphút trước, cảnh tượng trước mắt là nhà cửa bỏ hoang và cỏ dại thành bụi như một tòa thành ma nămphút sau là cảnh
nhà cửa sụp đổ và mặt đất đóng băng như một tòa thành bằng tuyết. Rõ ràng cùng là một chỗ nhưng chênh lệch qua nămphút đồng hồ quả thật không thuộc về một thế giới. Nhiệt độ chung quanh đã đột ngột hạ xuống dưới hai mươi độ.
Tất cả mọi người đều rung động đến nói không thành lời, bao gồmhai người tạo ra mọi chuyện là Diêu TiềmGiang và Ngô Du, họ không dámtin nhìn vào tay mình, cho dù năng lượng đã bị tiêu hao bằng sạch, còn thấy hơi đứng không vững,
nhưng sức phá hoại mà họ tạo thành đã khiến họ run rẩy từ sâu trong linh hồn, vì hưng phấn.
Trang Nghiêu lẩmbẩm: "Đây chính là... uy lực kết hợp dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính ư?"
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, thốt lên thật lòng: "Đáng sợ quá."
Trang Nghiêu nói: "Thảo nào Jacqueline muốn gặp Thành Thiên Bích như vậy, uy lực khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên phối hợp đâu chỉ là một cộng một bằng hai, thamkhảo thực lực Ngô Du thể hiện khi phóng thích năng lượng trước
khi thăng cấp thì sức phá hoại hai người phối hợp sinh ra không chỉ gấp ba mươi lần."
Tùng Hạ nói: "Nhưng vì sao Jacqueline lại biết chuyện này? Chắc hẳn cô ấy chưa gặp hai dị nhân cùng thuộc tính hợp tác bất cứ lần nào."
"Chỉ khi gặp cô ta chúng ta mới biết. Xemra, chuyện gặp nhau là bắt buộc phải làm." Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: "Anh cũng rất hy vọng có được sức mạnh như vậy phải không."
Thành Thiên Bích gật đầu: "Chỉ sợ đây mới là sức mạnh thật sự của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, dị nhân thuộc tính vốn có và dị nhân thuộc tính dẫn xuất đã tách khả năng này thành hai nửa."
"Không chỉ dừng lại như vậy, các anh đều đang không ngừng tiến hóa, đây mới chỉ là thực lực của đầu cấp hai, các anh có thể tưởng tượng, khi các anh lên tới cấp ba, cấp bốn, các anh sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với thế giới này không? Các anh có
thể dễ dàng phá hủy một thành phố, đến lúc đó..." Trang Nghiêu cắn chặt răng, không nói hết câu.
NhómTùng Hạ lại có thể hiểu nó đang nghĩ gì, đến lúc đó, có thể ý thức Cambri sẽ bắt đầu hành động hay không? Cùng với sự chờ mong dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên càng ngày càng mạnh, họ cũng sợ hãi, một khi cuối cùng sức mạnh
khổng lồ này lại bị ý thức Cambri lợi dụng, vậy họ nên làmsao bây giờ? Trước sức mạnh hủy diệt trời đất này, ngoại trừ tuyệt vọng thì chỉ có tuyệt vọng.
Nhưng họ không thể vì sợ hãi ý thức Cambri mà giậmchân tại chỗ được, họ nhất định phải không ngừng mạnh hơn mới có hy vọng chống lại ý thức Cambri.
Diêu TiềmGiang thở dài: "Tôi thật không ngờ..."
Ngô Du cũng lẩmbẩm: "Tôi cũng không ngờ."
Trang Nghiêu nói: "Ngô Du, anh biết chúng tôi đến Thanh Hải làmgì không?"
Ngô Du trầmmặc một lúc lâu, sau đó nói: "Biết, mục đích cuối cùng của mọi người, phương hướng hành động của mọi người, tôi đều biết đại khái."
"Một khi đã vậy, chẳng lẽ anh không nên vì tương lai của loài người mà cống hiến một chút?"
"Rốt cuộc anh muốn lẩn tránh ở Trùng Khánh tới khi nào? Anh biết rõ sớmmuộn gì anh cũng phải gánh vác mọi chuyện anh nên gánh vác. Đặc biệt khi anh và Diêu TiềmGiang phối hợp, uy lực mạnh như thế là sức mạnh chúng tôi cần nhất khi đi
Thanh Hải, anh không giúp chúng tôi, đợi đến lúc loài người hoàn toàn sụp đổ, sớmmuộn gì cũng sẽ đến phiên anh."
Ngô Du nói: "Để tôi suy nghĩ một chút, trước khi mọi người đi Thanh Hải, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục."
"Được, hy vọng đến lúc đó, anh có thể nghĩ rõ ràng." Trang Nghiêu nói: "Tôi nghĩ không cần tiếp tục thí nghiệmnữa, các anh cũng không cần suy tính. Tình hình vừa rồi đã chứng minh đầy đủ vấn đề, chúng ta về thôi."
Tất cả đều đi về phía khách sạn, đường về này không ai lên tiếng, đa số vẫn chưa phục hồi tinh thần từ cảnh tượng rung động vừa rồi, chỉ cần quay đầu lại là họ có thể nhìn thấy khung cảnh trắng xóa phía sau.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đi ở cuối cùng, Tùng Hạ không nhịn được cầmtay Thành Thiên Bích. Cậu biết, người đàn ông bên cạnh là một trong những hy vọng của loài người, nhưng cũng có khả năng hắn là công cụ mà ý thức Cambri dùng để
đối phó với loài người. Nhưng cho dù Thành Thiên Bích có là gì thì hắn vẫn là người quan trọng nhất của cậu. Dù phải trả bằng cái giá nào, cậu cũng sẽ không để ý thức Cambri đạt được mục đích. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.
Chương 179
CHƯƠNG 179
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
A Bố kêu "meoo" một tiếng rồi buông chân xuống, còn ngượng ngùng cọ cọ chân xuống đất, cái đuôi ủ rũ đong đưa sau lưng, dáng vẻ hết sức tủi thân.
. . . N
gô Du phái ba con đại bàng đen đưa họ về Bắc Kinh.
Cả đi cả về tổng cộng sáu ngày, khi về đến viện khoa học, họ phát hiện A Bố sớmđã nằmtrong sân chờ họ. Khi thấy họ, nó hưng phấn nhảy lên, giơ chân muốn chộp đámđại bàng.
Ba con đại bàng bị dọa không nhẹ, nhanh chóng bay tán ra, không dámđáp xuống, kêu mấy tiếng cảnh cáo về phía A Bố. Chỉ có Tiểu Chu là kêu lên: "Mèo ơi, ngồi xuống, ngồi xuống!"
A Bố có thể nghe hiểu lời cậu ta nói, nhưng cũng không muốn nghe, có điều Trang Nghiêu đã cảnh cáo nó đừng tùy tiện làmngười khác bị thương, cho nên cho dù ngoại hình của Tiểu Chu là một con chim, nó cũng không vồ nữa. Đồng thời, Trang
Nghiêu cũng nói vọng về phía nó: "A Bố, đặt chân xuống đất, không được nâng lên!"
A Bố nhìn nhìn chân mình, sau đó đặt tứ chi xuống đất, đứng yên bất động, ngửa cổ nhìn họ.
Ba con đại bàng rốt cuộc đã đáp xuống, mọi người lần lượt nhảy xuống, A Bố dùng mũi cọ vào ngực Trang Nghiêu, chân đặt sau lưng Trang Nghiêu, bày tỏ thân mật.
Tiểu Chu cũng chở Diêu TiềmGiang đáp xuống đất, Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đi ra chào đón họ.
Đại bàng đen kêu hai tiếng, Tùng Hạ phất tay với chúng nó: "Cámơn, bọn mày về đi."
Chúng lại bay lên trên không, bay về hướng Trùng Khánh.
A Bố quấn lấy họ thân thiết một phen, chặn ở cửa không cho họ vào.
Tùng Chấn Trung bất đắc dĩ nói: "Chúng ta ra sân nói cũng được."
Diêu TiềmGiang nói: "Giáo sư Tùng đi với tôi nhé."
Tùng Chấn Trung gật đầu, Diêu TiềmGiang đưa tay kéo anh lên lưng Tiểu Chu, Tiểu Chu chở hai người bay về phía sân sau của viện khoa học.
Những người khác thì nhảy lên người A Bố chạy đến sân sau.
Sân sau là nơi A Bố thường xuyên tản bộ, nơi này rộng rãi, có cây có cỏ, nó vừa đến nơi thì đã thuần thục lăn xuống đất. Đặng Tiêu nhào lên người A Bố, chơi với nó.
Những người khác thì ngồi xuống dưới bóng cây, phòng bếp đúng lúc đưa đồ ăn tới, Tiểu Chu đã chở Diêu TiềmGiang bay rất lâu, đói không chịu nổi, ngồi sang ăn cơmtrước, Diêu TiềmGiang thấy họ rõ ràng có chuyện muốn nói, không tiện ở
lại, cũng tự giác đi ăn cơm.
Tùng Hạ thấy hai người đã đi xa mới thuật lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.
Khi Tùng Chấn Trung nghe đến chuyện Tùng Hạ cũng phát hiện thấy ngọc Con Rối sâu trong tiềmthức của Ngô Du thì trầmmặc rất lâu.
Tính khả thi đằng sau chuyện này khiến mỗi người đều cảmthấy nặng nề.
Đường Đinh Chi nghiêmtrọng nói: "Chúng tôi đều tiến hành nghiên cứu trong thời gian rất lâu với mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có thể nói ngoại trừ việc không xắt họ ra thành miếng thì cần kiểmtra gì cũng đã kiểmtra, bao gồmcả
kiểmtra não bộ và tinh thần, nhưng chúng tôi không phát hiện thấy bất cứ chỗ nào khác thường. Xemra sức mạnh khổng lồ khó có thể giải thích của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định có liên quan đến ngọc Con Rối trong đầu họ, chỉ
là không biết chuyện này đối với họ mà nói thì là tốt hay xấu."
Tùng Chấn Trung thở dài thườn thượt: "Nếu đây đều là âmmưu của ý thức Cambri thì đó cũng chính là đả kích nặng nề hơn với con người."
Tùng Hạ nói: "Trước khi chúng ta không thể nhìn thấu âmmưu của ý thức Cambri thì đừng nên kết luận quá sớm, nếu không chúng ta sẽ tự làmnhau hoảng loạn. Chúng ta cần làmxong những chuyện nên làm, ít nhất nếu chúng ta có thể thu thập
hoàn chỉnh ngọc Con Rối, nó sẽ có tác dụng rất lớn với chuyện ức chế năng lượng Cambri."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Phải, giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, tôi có dự cảmrằng rất nhiều chuyện chúng ta không nghĩ ra đều sẽ được giải đáp ở Thanh Hải, đó là nơi căn nguyên năng lượng Cambri bùng nổ, là trung tâmcủa trận động đất,
cũng là nơi từng chôn giấu ngọc Con Rối, nếu ngay cả ở đó cũng không có đáp án thì thế giới này không thể đi đâu mà tìmnữa, cho nên lần này chúng ta đi Thanh Hải, chẳng những phải sống mà trở về, còn phải giải quyết toàn bộ mục đích chuyến
này của chúng ta. Nếu không, chúng ta sẽ thật sự thất bại, bại bởi kẻ địch thậmchí chúng ta chưa từng nhìn thấy thật sự – ý thức Cambri."
Tùng Chấn Trung vỗ bả vai Thành Thiên Bích: "Tiểu Thành, cậu không cần quá áp lực, chuyện ngọc Con Rối chưa chắc nhất định là chuyện xấu, cậu phải biết rằng cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều ở bên cạnh cậu, giúp cậu bằng bất cứ
giá nào, cho nên nếu cậu cảmthấy bất cứ chỗ nào khác thường, nhất định phải nói cho chúng tôi biết trước."
Thành Thiên Bích gật đầu, ánh mắt kiên quyết: "Mọi người yên tâm, tôi không tin ngay cả chính mình mà tôi lại không thể khống chế."
Lúc này, Diêu TiềmGiang và Tiểu Chu đã ăn cơmxong, đi tới chào tạmbiệt họ.
... Tùng
Chấn Trung nhìn về phía Diêu TiềmGiang: "Quận vương, nói chuyện của ngài và Ngô Du đi."
Diêu TiềmGiang hé miệng muốn nói, cuối cùng cảmthấy mình không hợp để khoe khoang khả năng của mình, cho dù chuyện xảy ra hômqua đúng là khiến anh đến bây giờ vẫn cảmthấy rất đáng để khoe, vì thế anh nói với Trang Nghiêu: "Tiểu
Trang Nghiêu, hay là cậu nói đi."
Trang Nghiêu thuật lại sức hủy hoại khi Diêu TiềmGiang và Ngô Du hợp tác bằng các số liệu chính xác về diện tích tổn hại hai bên đường, số lượng nhà sập, nhiệt độ không khí bị giảmxuống, Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi lắng nghe mà
không ngừng cau mày.
"Lợi hại như vậy ư?" Tùng Chấn Trung kinh ngạc nói: "Thật bất ngờ, tôi vốn tưởng rằng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là sức chiến đấu tối cao của nhân loại, bây giờ xemra hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính phối hợp
mới đúng."
Trang Nghiêu gật đầu: "Không sai, hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính hợp tác có thể sinh ra sức chiến đấu mạnh gấp hơn ba mươi lần, số liệu này thật là kinh người. Lúc đi Thanh Hải, tốt nhất là Ngô Du có thể đi theo chúng
ta, như vậy tỉ lệ thắng sẽ tăng mạnh."
Diêu TiềmGiang không khỏi nở nụ cười đắc ý.
"Bên phía Moscow đã có câu trả lời chưa?" Thành Thiên Bích hỏi, cho dù giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người biết hắn có chút nóng vội, sau khi được chứng kiến sức hủy hoại bá đạo ấy, hắn không thể thờ ơ, cũng giống như
Diêu TiềmGiang không thể chịu được cảnh người khác đều đã thăng cấp, chỉ có mình là còn giậmchân tại chỗ vậy.
Tùng Hạ thấy hơi ghen tị với vị nữ thần kia, nếu cậu là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc thì chẳng phải là một đôi trời sinh với Thành Thiên Bích hay sao? Có điều suy nghĩ ngây thơ này sẽ không ảnh hưởng đến sức phán đoán của cậu,
giống như Thành Thiên Bích, cậu cũng hy vọng mau chóng gặp Jacqueline, có thể cô ấy biết nhiều chuyện về tình hình hợp tác giữa các dị nhân cùng thuộc tính.
Tùng Chấn Trung nói: "Hômqua chúng tôi đã nhận được thư hồi âmcủa chính phủ Moscow, họ đồng ý phái dị nhân tiến hóa não bộ đến Bắc Kinh 'trao đổi' với chúng ta, nhưng Jacqueline lại 'tạmthời không tiện' đến đây, nhân viên tình báo
chúng tôi sắp xếp ở gần Thanh Hải không phát hiện ra tung tích của Jacqueline. Có hai khả năng: Một là trước khi chúng tôi sắp xếp, cô ấy đã tiến vào Thanh Hải hai là cô ấy chưa vào đó, nhưng chính phủ Moscow xuất phát từ một nguyên nhân
bất khả kháng, hoặc là không muốn cho Jacqueline đến Trung Quốc, bởi vì trong thư đã rõ ràng biểu đạt hy vọng Thành Thiên Bích có thể đến Moscow để gặp Jacqueline."
Thành Thiên Bích lắc đầu: "Tôi sẽ không đến Moscow, còn cô ta thì sớmmuộn gì cũng phải đến Trung Quốc."
"Phải, cho nên chúng ta không cần vội, nếu trước khi đi Thanh Hải mà cô ấy vẫn không đến Trung Quốc thì hãy tính, có điều tôi nghĩ trong nửa năm, Moscow sẽ không chờ được, dị nhân não bộ của họ đến, chúng tôi sẽ hiểu tình hình nhiều hơn."
Tùng Hạ hỏi: "Vậy 'Iron Man' của nước Mỹ... Trang Du có nhận được tin tức không?"
"Bây giờ vẫn chưa, có điều thành phố này bất tiện, rất nhiều tin tức không giấu được, hơn nữa Quận vương và Ngô Du gặp nhau căn bản cũng không tiến hành chút giấu diếmnào, nên không quá bao lâu hắn cũng sẽ đi mời 'Iron Man' kia."
Tùng Hạ cười khổ: "Sấmsét và kimloại phối hợp, nghĩ thôi cũng thấy rất lợi hại."
Tùng Chấn Trung nói: "Đúng vậy, may là tuy chúng ta bất hòa với Chu Phụng Lam, nhưng suy nghĩ từ đại cục thì chúng ta còn sẽ hợp tác, nếu không khi thật sự đánh nhau với hắn, thắng bại khó liệu."
Đường Đinh Chi nói: "Còn hai người cuối cùng – dị nhân Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất, chúng tôi cũng đã phái nhân viên tình báo truy tìmtrên phạmvi toàn quốc, tuy trước kia chúng tôi cũng luôn tìmkiếm, song cường độ không lớn, bây giờ xem
ra chuyện tìmkiếmhọ là bắt buộc phải làm, hy vọng họ đang ở Trung Quốc. Đương nhiên, họ có nhiều khả năng đang ở Thanh Hải."
Trang Nghiêu nói: "Chúng tôi cũng từng dự đoán, tôi cho rằng có ít nhất một người đang ở Thanh Hải."
Liễu Phong Vũ nói: "Nhưng nếu người đó đúng là đang ở Thanh Hải thì đã nổ tan xác từ hồi thăng cấp lâu rồi, Thanh Hải có năng lượng Cambri dày đặc gấp hơn mười lần Bắc Kinh, còn có vài miếng ngọc Con Rối nữa."
Tùng Chấn Trung lắc đầu: "Khó nói. Nếu mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều do ý thức Cambri dụng tâmtạo ra thì trước khi họ phát huy tác dụng, họ sẽ không dễ chết như vậy đâu? Hơn nữa, không phải tất cả dị nhân tiếp xúc với
ngọc Con Rối đều sẽ thất bại khi thăng cấp, gần đây Bắc Kinh đã lục tục có mấy dị nhân đẳng cấp cao thăng cấp, tỉ lệ thất bại và thành công đại khái 50 – 50, có rất nhiều người dựa vào tiêmthuốc năng lượng để tăng cường thể năng, áp chế năng
lượng hủy diệt trong cơ thể, không ngờ cũng đạt được hiệu quả nhất định, nhưng cuối cùng có thể thành công thăng cấp hay không, cơ bản vẫn dựa vào may mắn, cho nên gần đây Bắc Kinh rất bất ổn."
"Chú, ý của chú là, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không cần cháu giúp, cũng chưa chắc sẽ chết?"
"Có lẽ vậy, nhưng ai dámmạo hiểmchứ? Ít nhất trong mắt chú, nếu không có cháu, họ sẽ chết, lúc ấy thiếu tá Thẩmvà Quận vương cũng cận kề cái chết. Hơn nữa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không giống những dị nhân khác, năng
lượng của họ so với các dị nhân khác là một trời một vực, khi thăng cấp, mức độ nguy hiểmtất nhiên cũng cao hơn người khác mấy chục lần, cho nên, dị nhân bình thường lại dễ thăng cấp hơn họ. Chúng ta không thể kiểmchứng chuyện này trăm
phần trămnên không có thể loại trừ khả năng những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác không dựa vào cháu cũng có thể thăng cấp."
Tùng Hạ gật đầu, thở dài: "50 – 50 đã xemnhư tỉ lệ may mắn, ít nhất còn có một nửa số người có thể sống sót khi thăng cấp."
Trong những người ở đây, Diêu TiềmGiang và Tiểu Chu là hai người thấy không thoải mái nhất, nhómTùng Hạ khi ai thăng cấp thì cũng có cậu hộ giá hộ tống, nhưng quận Cửu Giang trên dưới hơn ngàn người, không thể yêu cầu Tùng Hạ giúp
từng người đột phá được, ngoại trừ người rất quan trọng là Diêu TiềmGiang, những người khác chỉ có thể mặc cho số phận.
Tùng Chấn Trung nói: "Đừng nghĩ những chuyện này nữa, tình hình Thanh Hải bên chú đang cố gắng điều tra, nhưng nếu cuối cùng không tra được gì thì chúng ta cũng phải bất chấp tiến vào, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở đó. Đúng rồi, khai thác
năng nguyên kiểu mới đã đến thời điểmmấu chốt nhất, đợi sau khi chuyên gia Moscow đến, hẳn là có thể đột phá cửa ải khó khăn cuối cùng. Mấy ngày nữa tôi sẽ không có thời gian gặp mọi người, mọi người cũng tranh thủ thời gian tu luyện đi."
"Vâng, chú cũng giữ gìn sức khỏe."
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: "Vậy chú đi trước đây, đợi đến lúc khai thác thành công năng nguyên kiểu mới, Trang Nghiêu có thể bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới, trước khi chuyên gia Moscow đến đây, Trang Nghiêu cậu hãy
chuyên tâmtu luyện đi, mấy ngày nữa đừng đến phòng thí nghiệm."
Trang Nghiêu gật đầu, trong mắt chợt lóe vẻ vui mừng.
Sau khi Tùng Chấn Trung đi, Trang Nghiêu cười nói: "Tốt quá, vũ khí, tôi đã nghĩ rất nhiều về vũ khí có năng nguyên vô hạn, số vũ khí này nhất định phải dùng năng nguyên kiểu mới khai phá từ năng lượng Cambri để thay thế thuốc súng, như vậy
Tùng Hạ mới có thể cải tạo chúng thành năng nguyên vô hạn. Có nó rồi, súng máy của Đặng Tiêu có thể sản xuất ra số đạn vô hạn, nếu thuận lợi cũng có thể sản xuất thêmnhiều vũ khí, gia tăng rất nhiều sức chiến đấu cho loài người."
Diêu TiềmGiang nhíu mày: "Lợi hại vậy sao, chế tạo thành công rồi đừng quên giữ mấy món cho tôi."
Trang Nghiêu nhún nhún vai: "Quận vương đưa được giá tốt, tôi sẽ bán không giữ."
"Trong nhà tôi có hơn trămkilôgammực đông lạnh thái miếng." Diêu TiềmGiang liếc mắt nhìn A Bố.
Trang Nghiêu nhanh chóng nói: "Được rồi, tôi sẽ cho ngài dùng thử."
Diêu TiềmGiang lúc này mới cười cười, anh đứng lên: "Tôi và Tiểu Chu đi đây, nếu có bất cứ chuyện gì có thể tới tìmtôi bất cứ lúc nào." Câu cuối cùng, anh nhìn Tùng Hạ mà nói.
Xuất phát từ lễ phép, Tùng Hạ đứng lên bắt tay với Diêu TiềmGiang: "Quận vương đi thong thả."
Diêu TiềmGiang mỉmcười nhìn Tùng Hạ: "Hẹn gặp lại."
Thành Thiên Bích lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, dùng ánh mắt bảo anh mau cút đi.
Diêu TiềmGiang ung dung ngồi lên lưng Tiểu Chu, chimcắt trắng khổng lồ tuyệt đẹp bay lên, đôi mắt tímto tròn của A Bố dõi theo Tiểu Chu hồi lâu, vẫn không thể kiềmchế thiên tính của mình, vươn chân ra vồ vào Tiểu Chu.
Tiểu Chu cả kinh lập tức thoát ra bảy, támmét mới tránh khỏi móng vuốt của A Bố.
Trang Nghiêu quát lớn: "A Bố, tao nói với mày cái gì không được vồ rồi mà, bươmbướmvồ được, người bươmbướmkhông vồ được, chimvồ được, người chimkhông được."
A Bố kêu "meoo" một tiếng rồi buông chân xuống, còn ngượng ngùng cọ cọ chân xuống đất, cái đuôi ủ rũ đong đưa sau lưng, dáng vẻ hết sức tủi thân.
Đặng Tiêu nằmxuống đầu A Bố, xoa xoa đầu nó: "Không sao không sao, con chimđó chơi chán lắm, sau vào rừng cho cưng vồ khỉ nhé."
Trang Nghiêu cả giận: "Cả anh nữa, không được chiều hư nó!"
Đặng Tiêu khì khì, không để trong lòng.
Trang Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta: "Vừa rồi nói đến vũ khí năng nguyên vô hạn, nếu năng nguyên kiểu mới do năng lượng Cambri chế tạo ra có thể đưa vào sản xuất trong vòng hai tháng, như vậy tôi khá chắc về chuyện dùng hơn một tháng để
chế tạo ra vũ khí năng nguyên, đến lúc đó tôi sẽ thương lượng Tùng Hạ cải tạo vũ khí như thế nào, tôi tin trước khi chúng ta đi Thanh Hải, vấn đề vũ khí nhất định có thể giải quyết."
Tùng Hạ nói: "Tôi từng thamdự một hội thảo về nghiên cứu phát triển năng nguyên kiểu mới, đại khái trong lòng có một ý tưởng, tôi cảmthấy nếu dùng năng lượng Cambri làmtrụ cột sản xuất năng nguyên, như vậy có lẽ năng nguyên vô hạn có thể
thông qua thiết bị do tôi chế tác là ngọc phù tích trữ năng lượng để đạt được khả năng 'súng đạn vô hạn', có điều đây không phải sự vô hạn thật sự, chỉ là nó có thể vô hạn trước khi dùng hết năng lượng trong ngọc phù. Đương nhiên, dùng ngọc
Con Rối thì hiệu quả tốt hơn, gần như có thể đạt được vô hạn thật sự, chỉ có điều ngọc Con Rối số lượng quá ít, cũng không thể lạmdụng."
"Phải, ngọc Con Rối chỉ có một viên, trang bị nó trên vũ khí rất không an toàn, ngọc Con Rối mà chúng ta đã tốn trămphương nghìn kế để đoạt được, nếu chúng ta đánh mất chúng trong quá trình đánh nhau thì được một mất mười, cho nên vẫn
phải dựa vào ngọc phù của anh. Chờ tôi thành công thay thế thuốc súng truyền thống bằng năng nguyên kiểu mới, anh nhất định sẽ nghĩ ra cách để cải tạo."
Tùng Hạ gật đầu: "Tôi sẽ toàn lực ứng phó."
Trang Nghiêu nói: "Đến lúc đó, anh cũng sẽ có vũ khí của mình."
Tùng Hạ hai sáng sáng ngời: "Đúng vậy, chỉ cần năng lượng của tôi không cạn kiệt, tôi cũng có thể sử dụng vũ khí năng nguyên vô hạn."
"Trước khi đi Thanh Hải, tôi nhất định sẽ trang bị vũ khí tốt nhất cho mỗi cá nhân, bao gồmnhững người đồng hành cùng các anh như nhómDiêu TiềmGiang. Lần này trở về từ Đông Bắc, mỗi người đều phải tiến hành đưa phản hồi về sử dụng vũ
khí, sau đó tôi sẽ không ngừng cải tiến chúng."
Đặng Tiêu nhắmmắt lại than vãn: "Sao nhiều chuyện phải làmquá vậy."
Liễu Phong Vũ xòe tay: "Đây chính là nhân sinh đó."
"Được rồi, chúng ta về thôi. Tùng Hạ, tôi và Đặng Tiêu tu luyện đã được thành quả không tệ, cuối tháng này chắc hẳn có thể đột phá cấp hai, anh thì sao?"
Tùng Hạ chà chà tay: "Tôi... có thể trong vòng ba đến nămngày tới." Cậu ngẩng đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Càng đến gần thời điểmthăng cấp, tâmtrạng của Tùng Hạ lại càng bất ổn, mấy ngày nay cậu đều không lo cơmnước, ngay cả lúc ngủ cũng muốn tu luyện, dù sao thì quả ngọt của thắng lợi đang ở phía trước, tâmtrạng nôn nóng thật là khó nói
thành lời.
Khi Thành Thiên Bích phát hiện Tùng Hạ nửa đêmnằmtrên giường không ngủ mà đang tu luyện, rốt cuộc không đứng nhìn được nữa, hắn bật đèn ngủ, vỗ vài cái vào mặt Tùng Hạ.
Tùng Hạ mở choàng mắt: "Thiên Bích, sao vậy?"
"Hơn ba giờ rồi, anh còn không đi ngủ?"
"Tôi không buồn ngủ lắm."
"Nói bậy, mắt anh đỏ cả rồi, mau ngủ đi."
Tùng Hạ cười cười: "Tôi quả thật có hơi nóng vội, chỉ vài ngày vậy thôi, cậu cứ kệ tôi đi."
"Lúc đột phá cấp hai, anh cần hơn mười đến hơn hai mươi tiếng liên tục không được ngủ, lúc đó là lúc anh cần thể lực nhất, tôi không thể để đến lúc đó anh lại xảy ra sai lầmđược, cho nên mấy ngày tới anh nhất định phải nghỉ ngơi thật khỏe."
Thành Thiên Bích bổ sung: "Anh biết rõ thể lực mình không tốt chứ? Đến lúc đó anh không thể dùng năng lượng để bổ sung thể lực, chỉ có thể dựa vào bản thân mà chống đỡ." Hắn từng trải qua tra tấn khi thăng cấp, cũng từng dẫn đường cho rất
nhiều người thăng cấp, biết quá trình này sẽ tiêu hao thể năng nhiều đến thế nào, ngay cả hắn cũng phải khổ sở chịu đựng, huống chi là Tùng Hạ.
Tùng Hạ nét mặt giật mình: "Đúng nhỉ, tôi suýt thì quên mất."
Thành Thiên Bích vuốt vuốt tóc cậu: "Đã đến lúc này rồi thì không cần gấp gáp một hai ngày này làmgì, cứ thận trọng đi tiếp."
Tùng Hạ ômlấy cổ hắn, cười nói: "Tôi biết rồi, chúng ta ngủ nào."
Thành Thiên Bích cúi xuống, nhẹ nhàng hôn xuống môi cậu, sau đó ômcậu vào lòng, vỗ nhẹ lưng: "Ngủ đi."
Tùng Hạ ômhông hắn: "Thiên Bích, đến lúc đó cậu sẽ đến dẫn đường cho tôi chứ?"
"Còn cần phải hỏi à."
"Tôi từng đứng ngoài phòng thí nghiệmxemngười ta thăng cấp nhiều như vậy, nghĩ đến lúc là tôi ở trong đó, người khác vây xem, tôi liền cảmgiác không được tự nhiên, bởi vì tuy không nhìn được, nhưng tôi biết bên ngoài có người, tôi sợ mình
không thể tập trung tinh lực."
"Vậy chúng ta không đến phòng thí nghiệmđó."
"Hả? Vậy thì đi đâu? Đổi phòng kín khác?"
"Không, ở đây, trong phòng chúng ta."
Tùng Hạ kinh ngạc: "Trong phòng? Có được không?"
"Được, lúc thăng cấp tôi cũng chỉ dùng một chốn ở tạm, ở đâu không phải mấu chốt, chỗ nào khiến anh cảmthấy thoải mái rất quan trọng, yên tâm, tôi sẽ cùng anh."
Tùng Hạ cười: "Được, thế thì ở đây." Tùng Hạ ngửi mùi hương ấmáp thuộc về Thành Thiên Bích, cảmthấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Bốn ngày sau, Tùng Hạ tới điểmgiới hạn, tầmquan trọng của chuyện này không thể nghi ngờ. Tùng Hạ thăng cấp có ý nghĩa năng lượng của cậu sẽ tăng lên và vận dụng chúng chuẩn xác hơn, có thể nói không chút khoa trương rằng, sự thăng cấp
của Tùng Hạ sẽ làmtăng cường sức chiến đấu của tập thể trên diện rộng.
Bởi vậy một ngày này, ngay cả Tùng Chấn Trung sắp tiếp đãi chuyên gia Moscow cũng tranh thủ thời gian chạy tới đây trước khi Tùng Hạ bắt đầu. Anh nắmtay Tùng Hạ, trịnh trọng nói: "Tiểu Hạ, chú chỉ có duy nhất một người thân là cháu, cháu
nhất định phải cẩn thận."
Tùng Hạ cười: "Chú cứ yên tâm, cháu cảmthấy không thành vấn đề."
Tùng Chấn Trung nắmtay cậu thật chặt: "Đi thôi, chú và cháu đến phòng thí nghiệm."
Tùng Hạ cười khì khì: "Chú, cháu đến đây để ăn sáng, cháu không định đến phòng thí nghiệm, cháu muốn thăng cấp trong phòng mình."
"Cái gì? Phòng?" Tùng Chấn Trung nhìn Thành Thiên Bích: "Phòng của cháu và... Tiểu Thành?" Cho dù anh sớmbiết quan hệ giữa cháu mình và Thành Thiên Bích, nhưng họ đều tận lực lảng tránh đề tài này, tránh để xấu hổ.
Tùng Hạ có chút ngượng ngùng: "Vâng, cháu cảmthấy môi trường đó khiến cháu thoải mái hơn một chút, thật ra ở đâu không quan trọng."
"Vậy bên chú không thể quan sát tình hình của cháu."
Thành Thiên Bích nói: "Tôi sẽ phụ trách quan sát, nếu thật sự có chuyện gì, những người khác cũng không giúp được."
Tùng Chấn Trung bất đắc dĩ: "Được rồi."
Liễu Phong Vũ ômlấy bả vai Tùng Hạ: "Bọn anh chờ ngoài phòng hai đứa, yên tâmmà làm, bọn anh không có vấn đề gì, cậu lại càng không có vấn đề gì."
Tùng Hạ giơ ngón cái, cười nói: "Các vị yên tâmđi. Ngày mai muộn một chút, Tùng Hán Tamtôi sẽ trở lại, ha ha ha."
Liễu Phong Vũ cười đẩy mạnh cậu vào thang máy.
... Mọ
i người về tới nơi mình sống, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sánh vai bước vào trong phòng.
Bốn người đều nhìn họ bằng ánh mắt hy vọng.
Thành Thiên Bích đóng cửa lại, vuốt lưng Tùng Hạ: "Anh đã sẵn sàng chưa?"
Tùng Hạ gật đầu.
"Bắt đầu đi."
Tùng Hạ hít sâu một hơi, biến một cốc thủy tinh thành támhình dạng, hao bằng sạch năng lượng trong cơ thể, sau đó nằmxuống chiếc giường quen thuộc, nhắmhai mắt lại.
Thành Thiên Bích nằmở bên cạnh cậu, khi cậu ngửi thấy mùi cơ thể của hắn, giống như được uống thuốc an thần, căng thẳng lập tức biến mất, còn lại là tràn đầy tự tin và chờ mong.
Tùng Hạ tập trung tất cả tinh thần, hấp thu năng lượng Cambri tự do trong trời đất, một lần cuối cùng từng chút từng chút một làmđầy hạt nhân năng lượng...
Fi:
• Nhân vật Hán TamTùng Hạ dùng để nói ở trên có lẽ là Mã Hán Tam(馬漢三), đọc qua lý lịch trích ngang rất dài và đầy sự kiện lịch sử bên đó của người này trên Wiki mình cũng không có hứng thú tìmhiểu nên mình bỏ qua tiểu tiết này.
• Dạo gần đây và các chương sắp tới có lẽ hơi chậmmột chút vì các chương càng ngày càng dài, trung bình mỗi chương >10 trang font 12 cơ đó. A Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.
Chương 180
CHƯƠNG 180
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Ngay khi Tùng Hạ gần như sắp sụp đổ, rốt cuộc cậu đã vui mừng nghênh đón thời khắc hạt nhân tích trữ được tràn ngập một lần cuối cùng...
. . . Tùng
Hạ vốn còn lo không biết mình có thể nằmcái là lăn ra ngủ hay không, nhưng sự thật là sau khi chămchú hết sức, cậu phát hiện mình rất tỉnh táo, có thể cảmgiác rõ ràng mỗi tia năng lượng bị hút vào trong cơ thể mình khi hạt nhân năng lượng
đang dần dần thay đổi, cậu cảmthấy hạt nhân năng lượng của mình đang sáng lên, đang chuẩn bị cho mình lột xác.
Mà cậu biết Thành Thiên Bích luôn nhìn cậu, mỗi khi cậu vì nóng vội mà tốc độ tuần hoàn năng lượng nhanh hơn, bên tai đều sẽ vang tiếng cảnh cáo nhẹ giọng của Thành Thiên Bích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cậu không biết đã qua bao lâu, cậu cảmthấy càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng đói, sức tập trung cũng bị giảmthấp rõ ràng, cậu biết cậu cách thời khắc mấu chốt nhất không còn xa.
Đột nhiên, cậu cảmthấy vùng bụng bắt đầu nóng lên, cậu lập tức ý thức được miếng ngọc cổ bọc ở bụng cậu đang nóng lên. Cho dù nhắmmắt, cậu cũng có thể cảmgiác thấy căn phòng tràn đầy ánh sáng màu xanh lá. Chỗ nệmbên cạnh cậu theo
động tác của Thành Thiên Bích mà nhúc nhích mấy cái, cậu có thể cảmthấy sự căng thẳng của Thành Thiên Bích. Cậu muốn nói cho hắn biết mình không sao, nhưng cậu phát hiện thân thể mình không động đậy được, cũng không thể lên tiếng, cậu
nhắmmắt lại, lại "nhìn" thấy ánh sáng màu xanh lá chói mắt, cậu lại bị kéo vào trong cõi hư không quen thuộc, mệt mỏi và đói khát lập tức biến mất, bức tường chữ Phạn màu vàng lớn như cái đấu hiện ra trước mắt cậu. Cậu từng thấy nó vô số lần,
từng mất ăn mất ngủ tìmkiếmtri thức có thể giúp họ từ đây, nhưng chưa bao giờ đối mặt với bức tường này, đầu óc cậu lại rõ ràng như thế, cậu thậmchí rất dễ hiểu vài nội dung mà trước kia cậu xemkhông hiểu, giống như trong nháy mắt, bộ não
của cậu đã tiến hóa vậy.
Tùng Hạ cảmthấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn, căng thẳng là vì bất luận có cố gắng thế nào, cậu đều không thể tùy tiện thoát khỏi đây như lúc trước, còn hưng phấn là vì cậu biết lúc này, khả năng học tập của cậu cao gấp mấy lần trước kia,
nếu tạmthời cậu không ra được khỏi đây và cũng không tỉnh lại được, chi bằng nhân lúc này xemnhiều một chút, nói không chừng chờ cậu thăng cấp thành công, mọi chuyện sẽ khôi phục về như trước. Cậu vội tìmkiếmphần nội dung ghi lại
phương pháp sử dụng năng lượng, cẩn thận nghiên cứu.
Lúc này, cậu không nghe thấy bất cứ âmthanh nào từ bên ngoài, cậu không cảmgiác được bất cứ đụng chạmnào, nhưng cậu có thể cảmthấy hạt nhân năng lượng của cậu vẫn đang hấp thu năng lượng, chỉ có điều tốc độ hết sức thong thả. Cậu
nghĩ rằng, có lẽ chờ hạt nhân đầy, cậu có thể tỉnh lại.
Trong tất cả phương thức cải tạo vũ khí và công cụ phòng thủ, công cụ phòng thủ bằng năng lượng mà trước kia cậu thèmthuồng đã lâu song không thể có được là thứ cậu nghiên cứu đầu tiên, loại công cụ phòng thủ này cần lấy ngọc phù tích trữ
năng lượng làmmôi giới, là thứ duy nhất cậu có hi vọng chế tạo ra. Một khi thành công, công cụ phòng thủ bằng năng lượng sẽ trở thành một bộ giáp vô hình, người mang theo nó giống như đang mặc một bộ quần áo may bằng năng lượng Cambri
vô sắc vô hình, có thể chống lại cào rạch cắn xé và sức tấn công của súng đạn bình thường, một lớp áo bảo hộ bằng bông biến dị thêmmột lớp công cụ phòng thủ bằng năng lượng chắc hẳn có thể bảo đảmtrên chiến trường, đồng đội của cậu sẽ
không bị thương bởi đạn lạc, phải biết rằng giữa chiến cuộc hỗn loạn, mất mạng vì bomNeutron [211] và cung tên là rất thấp, đạn lạc mới là thứ giết người lợi hại nhất.
[211] BomNeutron: Một loại vũ khí hạt nhân, khi nổ phóng ra một lượng lớn nơ-tron, nhờ vào khả năng bức xạ của nơ-tron mà nó có tác dụng sát thương, có khả năng sát thương người trong công sự hoặc xe tăng trong phạmvi hữu hiệu.
Tùng Hạ vội cẩn thận nghiên cứu phương pháp chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng, nếu bây giờ có thể cử động, cậu thật sự hi vọng có thể tự tay thử một lần.
Thuộc nằmlòng phương pháp chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng vài lần, cậu lại xemnhững kiến thức khác như dùng ngọc phù mang năng lượng của nămnguyên tố chế tạo ra vũ khí, có điều những vũ khí được miêu tả trong ngọc cổ có
vẻ không hợp với họ bằng vũ khí mà Trang Nghiêu tạo ra, ít nhất nếu không thể cung cấp năng lượng không ngừng, ngoại trừ cậu ra thì không có tác dụng lớn với những người khác. Tuy nhiên, nếu có thể dùng ngọc phù nămnguyên tố gia tăng
thêmcho vũ khí thì hoàn toàn khác, cậu cũng tốn không ít thời gian nghiên cứu phần nội dung này.
Khi ở trong hư không, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cuối cùng cậu cũng không rõ rốt cuộc thì mình đã ở trong này bao lâu, mấy tiếng, hay mấy ngày? Chung quanh không có bất cứ thứ gì giúp cậu nhận biết thời gian, sau khi hưng phấn ban đầu
qua đi, cậu bắt đầu cảmthấy một chút hoảng hốt. Cậu đoán Thành Thiên Bích nhất định đã sốt ruột, bởi vì chỉ sợ bây giờ cậu như người chết nằmtrên giường, không có bất cứ phản ứng gì. Điều duy nhất có thể an ủi cậu là hạt nhân của cậu vẫn
đang không ngừng hấp thu năng lượng Cambri, tuy nhiên tốc độ hết sức chậmrãi, nhưng cho dù chậmrãi song lúc này cũng sắp hoàn thành.
Tùng Hạ không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức để không làmlãng phí thời gian, vừa xemmột bể tin tức ngọc cổ để lại cho cậu, vừa chờ đợi khoảnh khắc hạt nhân năng lượng thăng cấp.
Lại không biết qua bao lâu, Tùng Hạ đã không thể kiềmchế gân họng kêu gào trong hư không, nếu thật sự không thể thoát khỏi đây, cậu sẽ điên mất, cậu đoán chú cậu và Thành Thiên Bích cũng sắp điên rồi. Hạt nhân năng lượng hấp thu năng
lượng không nên chậmđến độ này chứ, hay là thời gian bên ngoài vẫn không thay đổi? Vậy rốt cuộc thì cậu phải ở trong đây đến lúc nào!
Ngay khi Tùng Hạ gần như sắp sụp đổ, rốt cuộc cậu đã vui mừng nghênh đón thời khắc hạt nhân tích trữ được tràn ngập một lần cuối cùng, nguồn năng lượng khổng lồ trong nháy mắt phóng thích ra từ hạt nhân, lấp đầy toàn thân cậu. Tùng Hạ run
rẩy, từ trong hư không về tới hiện thực, dẫn đường cho nguồn năng lượng khổng lồ kia một lần nữa quay về hạt nhân, sau khi quá trình này hoàn thành, hạt nhân năng lượng sẽ chính thức từ dạng tích trữ sang dạng hòa tan.
Cậu nghe thấy Thành Thiên Bích đang gọi cậu, nhưng lúc này cậu không dámphân tâm, cũng không dámmở mắt, cậu để năng lượng hành tẩu theo lộ tuyến kinh lạc, chậmrãi lôi kéo năng lượng của mình, đẩy mạnh chúng vào hạt nhân, quá trình
này không nhận phải bất cứ trở ngại gì, hơn 90% năng lượng trong cơ thể cậu là năng lượng Cambri an toàn, hạt nhân năng lượng tỏa ra ánh sáng nămmàu, cuối cùng chợt tắt, hấp thu tất cả năng lượng vào trong đó, Tùng Hạ đột nhiên mở mắt.
"Tùng Hạ!" Thành Thiên Bích căng thẳng nhìn cậu, nét mặt như trút được gánh nặng.
Tùng Hạ mê man nhìn hắn, lại nhìn chung quanh, tất cả gương mặt cậu quen thuộc đều đang ở trước mắt, đều đang căng thẳng nhìn cậu.
Tùng Chấn Trung đặt tay lên vai cậu, run giọng nói: "Rốt cuộc cháu cũng tỉnh rồi."
"Cháu..." Giọng nói Tùng Hạ khàn khàn: "Cháu sao vậy?"
Thành Thiên Bích nắmtay cậu thật chặt, cậu có thể cảmgiác thấy bàn tay Thành Thiên Bích đang run rẩy: "Sáu ngày, anh cứ như vậy nằmsáu ngày bất động."
Tùng Hạ thở ra một hơi, có cảmgiác sống sót sau tai nạn.
Liễu Phong Vũ la lên: "Thằng nhóc này suýt thì hù chết bọn anh, cứ ngủ hoài chẳng có động tĩnh gì, cậu mà còn không tỉnh lại anh sẽ tát cậu đấy."
Thành Thiên Bích trừng mắt nhìn hắn: "Không phải anh tát rồi à."
Tùng Hạ theo bản năng sờ sờ mặt mình, cậu ngồi dậy, Thành Thiên Bích đỡ lưng cậu, trầmgiọng nói: "Rốt cuộc là sao? Anh đã gặp chuyện gì vậy?"
Tùng Hạ nhìn hai mắt đầy tơ máu và hàng râu lởmchởmdưới cằmThành Thiên Bích, trong lòng có chút áy náy: "Tôi bị ngọc cổ kéo vào trong hư không, không thoát ra được, tôi có thể cảmgiác mình đang hấp thu năng lượng, nhưng kiểu gì cũng
chưa thể tỉnh lại, hơn nữa ở trong đó, tôi không cảmgiác thấy thời gian. Đừng nói mọi người, tôi cũng sợ mình không thể tỉnh lại."
Trang Nghiêu nói: "May mà anh tỉnh lại rồi, không thì tất cả kế hoạch của chúng tôi đều sẽ uổng phí."
Đặng Tiêu hai mắt đẫmlệ nhìn cậu: "Tùng ca, anh mà chết là emsẽ..."
Đường Nhạn Khâu vỗ vỗ đầu cậu ta: "Đừng nói lung tung."
Tùng Hạ vội nói: "Nhưng lần này tôi có thu hoạch cực lớn, tôi không biết vì sao mà sau khi tiến vào hư không, trí óc tôi trở nên hết sức minh mẫn, khả năng thấu hiểu và phân tích đều được nâng cao rất nhiều, ở trong đó, tôi đã nghiên cứu công cụ
phòng thủ bằng năng lượng, ngày mai tôi sẽ thực nghiệm."
"Không vội, anh cảmnhận trước đã, sau khi đột phá cấp hai, anh có thay đổi gì."
"Thay đổi..." Tùng Hạ nói: "Tôi cảmgiác năng lượng trong cơ thể rất dồi dào, sau đó, giống như tố chất thân thể đều được nâng cao, nhưng biến hóa quá lớn thì tôi cũng không cảmgiác thấy."
"Anh thử tăng cường thị lực cho tất cả mọi người trong phòng này đi."
"Tất cả?" Tùng Hạ nhìn thoáng qua, trong phòng này có ít nhất tám, chín người, trước kia cậu nhiều nhất có thể đồng thời cung cấp cho ba đến nămngười đã là cực hạn. Cậu siết nắmđấm, phóng thích mạnh mẽ ra năng lượng, cậu có thể "nhìn
thấy" năng lượng thoát ra từ trong cơ thể mình, từng luồng từng luồng tiến vào cơ thể mọi người, sau đó tập trung đến thần kinh thị giác của họ.
"Wow." Đặng Tiêu kinh ngạc thốt lên: "Nhìn mọi thứ rõ quá."
Tùng Hạ cũng không khỏi có nét mặt kinh ngạc.
Trang Nghiêu nói: "Thế nào? Bây giờ có cảmgiác vất vả không?"
Tùng Hạ vui vẻ nói: "Rốt cuộc tôi đã có thể tiếp sức đồng thời cho cả nhóm!"
"Rất tốt, tiến bộ thứ nhất sau khi đột phá cấp hai." Trang Nghiêu ghi vào sổ tay: "Anh biết không, năng lượng anh vừa phóng thích ra, tuy chúng tôi không thể cảmgiác, nhưng cả căn phòng như đang bị đè nén. Chính là cảmgiác này, anh không
biết áp lực từ đâu mà đến, không nhìn được, không sờ được, nhưng trái timanh có thể cảmnhận được, đủ để thấy vào khoảnh khắc thăng cấp, anh đã phóng ra bao nhiêu năng lượng khổng lồ. Bây giờ, anh nhất định có rất nhiều nơi đáng để khai
thác, chờ anh điều chỉnh tốt thì đến phòng thí nghiệmtìmtôi."
Tùng Hạ gật đầu, lúc này huyết dịch trong thân thể cậu đều đang trong trạng thái xao động, hưng phấn khó kiềmchế. Thật ra cậu không hề cảmthấy mệt mỏi, nhưng cậu cho rằng trạng thái hiện tại của mình không nên làmnhững chuyện khác, vẫn
nên tỉnh táo rồi hãy làm.
Mọi người lần lượt ra khỏi phòng, để lại không gian cho cậu và Thành Thiên Bích.
Cửa phòng đóng lại, Thành Thiên Bích đột nhiên dùng sức ômlấy cậu, cắn răng nói: "Chết tiệt, anh làmtôi sợ muốn chết..."
Tùng Hạ ômlại hắn: "Ngại quá, để mọi người lo lắng, ở trong đó tôi cũng sốt ruột lắm, không nghe được gì, không thể động đậy, tôi sợ mình mãi mãi không thoát được." Nói tới đây, cậu lại cảmthấy sợ hãi, giọng nói hơi nghẹn ngào. Ngộ nhỡ cậu
thật sự bất tỉnh, Thành Thiên Bích sẽ ra sao? Chú cậu sẽ ra sao? Bạn bè của cậu sẽ ra sao?
"Sáu ngày, anh hôn mê sáu ngày, giống như đã..." Thành Thiên Bích thở hổn hển mấy hơi, cánh tay đang ômTùng Hạ run lên nhè nhẹ.
Tùng Hạ xoa tóc hắn: "Thiên Bích, tôi xin lỗi..."
Thành Thiên Bích buông cậu ra, nhìn sâu vào mắt cậu: "Anh không cần giải thích, anh trở về là đủ rồi."
Tùng Hạ cười: "Tôi sẽ không chết đâu, hành trình của chúng ta còn dài, cậu đi đến đâu, tôi nhất định sẽ đi cùng cậu."
Thành Thiên Bích xoa hai má cậu: "Chớ quên lời này anh nói, cho dù tôi có đi đến đâu, anh cũng sẽ đi cùng tôi."
"Tôi nói được làmđược." Tùng Hạ ômcổ hắn, dùng sức hôn môi hắn.
Tùng Hạ nằmtrong phòng nghỉ một ngày, trong lúc hai người thong thả nấu bữa tối trong bếp, Thành Thiên Bích thuật lại ba chuyện quan trọng nhất xảy ra trong mấy ngày nay cho cậu biết.
Chuyện thứ nhất là tiến trình tu luyện của Trang Nghiêu và Đặng Tiêu nhanh hơn, có lẽ một tuần nữa là có thể chuẩn bị thăng cấp, mà nhómTùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi cũng có thời gian tương đương như vậy, họ dự định sắp xếp thời
gian để phòng chuyện Tùng Hạ không ứng phó nổi Chuyện thứ hai là về chuyên gia do sở nghiên cứu Moscow phái tới. Sau khi họ hợp tác với dị nhân tiến hóa não bộ của Bắc Kinh, công tác khai thác năng nguyên kiểu mới tiến triển hết sức thuận
lợi, bằng chuyện bổ sung lẫn nhau, họ đã giải quyết rất nhiều vấn đề khó về kỹ thuật sinh sản, năng nguyên kiểu mới tạo ra do lợi dụng năng lượng Cambri tập trung vào sinh sản đã nằmtrong tầmtay. Chuyện còn lại là về phía Trang Du, Từ Ưng đã
dùng văn kiện chính phủ chính thức mời dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân tiến hóa não bộ của nước Mỹ đến Trung Quốc trao đổi, và nước Mỹ cũng đã đồng ý, họ sẽ đến đây trong vòng nửa tháng tới.
Nghe thấy chuyện cuối cùng, Tùng Hạ nói: "Tôi đoán rằng họ đến đây cũng vì muốn nhân tiện thăng cấp."
"Không phải nhân tiện, thăng cấp mới là chuyện chính. Từ Ưng đã nói chuyện qua với tư lệnh Tào, tư lệnh Tào nói nếu muốn anh hỗ trợ thăng cấp thì phải giao toàn quyền tiếp đãi người Mỹ cho khu 3. Đương nhiên, Chu Phụng Lamvà Trang Du
nhất định sẽ có cơ hội gặp họ, họ khẩn cấp muốn biết hiệu quả hợp tác của Chu Phụng Lamvà 'Iron Man', chúng ta cũng muốn nhìn. Có điều, chúng ta phải ngăn họ tiếp xúc sâu hơn."
"Từ Ưng đồng ý rồi?"
"Đồng ý."
"Không biết 'Iron Man' đó là người thế nào nhỉ, trămngàn lần đừng giống Chu Phụng Lamlà được, nếu không hai người ngưu tầmngưu, mã tầmmã thì phiền."
"Yên tâm, chúng ta sẽ không cho họ quá nhiều cơ hội tiếp xúc."
"Vậy là tốt rồi." Tùng Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò: "Kho tàu hay cà ri đây nhỉ?"
"Tôi muốn ăn cay."
"Không thành vấn đề, thế thì làmma lạt [212]."
[212] Ma lạt: Một hương vị thường dùng cho đồ ăn Tứ Xuyên, vị nồng, thơmvà cay.
Thành Thiên Bích đặt rau đã rửa sạch tới bên cạnh cậu, thuận tay từ sau lưng ômhông cậu: "Hômnay có làmbánh ngọt không?"
Tùng Hạ quay đầu lại, hôn cái chóc vào môi hắn: "Cậu muốn ăn à?"
"Ừ."
Tùng Hạ cười: "Thích màu gì nào? Rằn ri?"
"Không, làmthứ anh thích ấy, hômnay làmbánh ngọt chúc mừng anh thăng cấp."
"Cậu thích gì tôi thích nấy, thế làmrằn ri."
Thành Thiên Bích đặt đầu trên vai cậu, lẳng lặng ômlấy cậu, chạmmôi nhẹ nhàng vào cần cổ trắng ngà của Tùng Hạ, Tùng Hạ cúi đầu thái thịt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, hai người đều không lên tiếng vì chẳng ai nỡ đánh vỡ thời khắc
yên tĩnh tốt đẹp này.
Trang Nghiêu và Đặng Tiêu đều dừng mọi công việc và rèn luyện, chuyên tâmtu luyện, Tùng Hạ không có ai có thể trao đổi nên đến phòng thí nghiệmmột mình nghiên cứu công cụ phòng hộ bằng năng lượng. Cậu đã viết hết nội dung trong ngọc
cổ vào giấy, thậmchí còn tạo một mô hình trong máy tính phân tích quy luật phân bố năng lượng và nguyên lý cơ học. Trong vòng một ngày, cậu chế tạo hơn một trămmiếng ngọc phù, kiên nhẫn chế tạo từng bước từng bước. Sau khi đột phá cấp
hai, cậu rất rõ ràng cảmgiác được sự khống chế năng lượng của mình càng ngày càng tinh chuẩn, hiệu suất công việc được nâng cao không chỉ nămlần.
Vài ngày sau, cậu làmra một công cụ phòng hộ loại nhỏ, to cỡ quả trứng vịt, tuy nhìn bề ngoài thì vô sắc vô hình, nhưng cậu lại "nhìn" thấy rõ ràng. Tùng Hạ thử dùng dao đâmvào nó, khi đâmđến lần thứ bảy thì nó đã vỡ. Tùng Hạ thở dài, cậu
biết cường độ này không ngăn được súng đạn, nhất định phải cải tiến.
Sau đó, cậu lại thử chế tạo mấy miếng ngọc phù nguyên tố Ngũ Hành, cậu muốn thử xemnếu đưa công cụ phòng hộ cho người có cùng thuộc tính sử dụng thì hiệu quả có thể tốt hơn hay không. Trải qua thí nghiệm, cậu phát hiện tính năng phòng
hộ quả thật có chỗ nâng cao, hơn nữa công cụ còn có thể cùng với dị nhân cùng thuộc tính sinh ra một quan hệ ký sinh năng lượng kỳ diệu. Ví dụ, dùng ngọc phù năng lượng Hỏa làmmôi giới cho công cụ phòng hộ đặt trên người Liễu Phong Vũ thì
tính năng sẽ tăng lên, tuy Liễu Phong Vũ không thể dùng năng lượng bản thân cung ứng cho nó, song khi năng lượng trong cơ thể hắn đầy đủ, công cụ phòng hộ sẽ mạnh hơn, ngược lại thì nó sẽ yếu hơn.
Sau khi phát hiện điều này, Tùng Hạ mừng rỡ như điên, ở trong phòng thí nghiệmgần như mất ăn mất ngủ, lần lượt cải tiến toàn diện công cụ phòng hộ. Ít nhất trước khi đi Thanh Hải, cậu muốn chế tạo cho mỗi người trong họ một công cụ phòng
hộ đạt tiêu chuẩn.
Trang Nghiêu và Đặng Tiêu đồng thời tới điểmgiới hạn, mọi người nhất trí đồng ý để họ cùng thăng cấp. Hai người đều đã tu luyện rất lâu, tỉ lệ năng lượng Cambri an toàn trong cơ thể nhất định đều tương đối cao, ít nhất Trang Nghiêu hẳn là không
có vấn đề gì, Tùng Hạ có thể đồng thời ứng phó.
... Sáng
hômnay, hai người họ tiến vào bên trong căn phòng thí nghiệmmà họ từng đứng ngoài quan sát rất nhiều người kia. Họ là hai người thăng cấp cuối cùng trong nhóm, một ngày nữa, họ sẽ trở thành tổ chức dị nhân duy nhất mà tất cả thành viên
đều đã đột phá cấp hai, danh dự và thực lực của họ đều sẽ được nhuộmđẫmmột lớp cường điệu thật dày.
Tùng Hạ vỗ bả vai hai người: "Thư giãn đi, hai người nhất định sẽ thành công."
Trang Nghiêu nhìn cậu: "Ngộ nhỡ... tôi nói là ngộ nhỡ tôi cần anh hỗ trợ, anh không được nhìn lén ký ức của tôi."
Tùng Hạ nói: "Được, tôi không nhìn."
Trang Nghiêu nheo mắt nhìn cậu.
Tùng Hạ cười: "Tiểu Trang Nghiêu, tôi là người biết giữ lời, có điều cậu chắc hẳn biết rằng lúc trước, tri thức và ký ức của Trang Du không phải do tôi chủ động nhìn, mà là sau khi năng lượng của tôi tiến vào cơ thể hắn, chúng tự động hiện ra
trước mắt tôi. Cậu từng chứng kiến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thăng cấp mà, thiếu tá Thẩmtoàn thân bùng lửa, Diêu TiềmGiang ngâmmình trong nước, Ngô Du như bị đóng băng. Trong thời khắc thăng cấp, mỗi dị nhân đều sẽ sinh ra
năng lượng khổng lồ, khi họ không thể khống chế hữu hiệu nguồn năng lượng đó, nó sẽ biểu hiện ra ngoài. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên biểu hiện bởi khả năng của họ, còn dị nhân tiến hóa não bộ thì thể hiện ở trí óc. Trang Du phơi bày trí
óc cho tôi nhìn là do hắn không thể khống chế nó, rồi tôi mới phát hiện tôi có thể nhân cơ hội thăng cấp mà xâmnhập vào bí mật trong trí óc họ. Cho nên, tôi chưa chắc có thể không xem."
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: "Anh nói vớ vẩn nhiều quá, tôi biết hết, cho dù anh xem, anh cũng phải vờ như không thấy."
Tùng Hạ cười: "Cậu nói vậy tôi sẽ hiểu rõ hơn."
Trang Nghiêu nói: "Tùng Hạ, tôi muốn trong quá trình thăng cấp lĩnh hội một chút những chuyện Trang Du nói. Ví dụ như thấu hiểu rõ ràng hơn, tôi sẽ cảmnhận chúng, tôi còn muốn thử khống chế nguồn năng lượng kia. Đây là một lần thể nghiệm
hiếmcó, tôi và giáo sư Tùng, đại tá Đường đều sẽ thử nghiệm. Cuối cùng tổng kết lại kinh nghiệmba người chúng tôi nhất định nhiều hơn những gì Trang Du biết, một khi tôi xuất hiện điểmkhác lạ, phải dựa vào anh."
Tùng Hạ gật đầu: "Nhưng cậu nhất định phải cẩn thận, nếu tôi bảo cậu dừng, cậu nhất định phải dừng ngay lập tức."
"Được."
Tùng Hạ lại nhìn Đặng Tiêu: "Tiểu Đặng, không sao chứ?"
"Yên tâm, có Tùng ca ở đây, emkhông sợ chút nào hết." Đặng Tiêu nhe răng cười, cậu chàng luôn dùng ánh mắt tin tưởng không chút che giấu để nhìn họ, khiến người ta không thể không thích đứa trẻ này.
Thành Thiên Bích đứng vững bên cạnh họ: "Tôi sẽ dẫn đường cho hai người, thả lỏng là được, bắt đầu đi."
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nhìn nhau. Cậu giơ ngón cái rồi rời phòng thí nghiệm, Thành Thiên Bích ngồi xuống góc tường, chămchú nhìn họ.
Bắt đầu thăng cấp.
Tùng Hạ vốn không cần canh giữ ngay bây giờ, song cậu lo lắng Trang Nghiêu trong lúc thămdò và suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ nên căn bản không dámrời khỏi khu vực này, ngay cả ăn cơmcũng kêu nhà bếp đưa tới. Không chỉ cậu,
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng một tấc không rời, họ có tình cảmđồng sinh cộng tử cùng nhau, mỗi một đồng đội đều tác động đến trái timmọi người.
... Cứ
như vậy một ngày một đêm, Đặng Tiêu tới thời khắc mấu chốt sớmhơn Trang Nghiêu, cho dù thoạt nhìn thì hơi thở của cậu ta coi như ổn định, song Tùng Hạ vẫn lo lắng. Cậu bước vào, ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, hồi hộp nhìn
Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu là người cuối cùng gia nhập vào nhómhọ, thời gian tu luyện ngắn nhất, hơn nữa được tiếp xúc với ngọc Con Rối rất sớm, là người có năng lượng Cambri mang tính hủy diệt cao nhất trong số sáu người, có khả năng hơn 50%. Khi nhìn
thấy trên trán Đặng Tiêu chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, cánh tay run rẩy bất thường, Tùng Hạ biết cậu ta đang đối kháng lại năng lượng của mình, hơn nữa rất vất vả.
Tùng Hạ do dự đẩy đẩy Thành Thiên Bích: "Tôi có nên giúp không?"
Thành Thiên Bích nhìn Đặng Tiêu, mắt sáng như đuốc: "Không, để cậu ta tự làm, cậu ta làmđược."
Tùng Hạ vội vàng chà tay, có chút đứng ngồi không yên, có điều cậu chỉ thấy nét mặt Đặng Tiêu hơi nghiêmtrọng chứ không thấy đau đớn, chắc là không có gì trở ngại.
Hai người bên trong và những người đứng ngoài phòng thí nghiệmđều hết sức chămchú nhìn Đặng Tiêu, nhìn cậu ta người đầy mồ hôi, làn da nhăn màu xanh thẫmthoắt ẩn thoắt hiện, năng lượng Thủy khổng lồ tràn ngập cả tầng. Đặng Tiêu cứ như
vậy đấu tranh với năng lượng của mình gần nửa tiếng, rốt cuộc đẩy mạnh năng lượng vào hạt nhân.
Năng lượng khổng lồ chợt tắt, mọi người biết cậu ta đã thành công, hơi thở tắc nghẹn hồi lâu rốt cuộc đã thoát ra.
Đặng Tiêu gắng gượng mở mắt, mí mắt mệt mỏi chỉ chực đánh nhau.
Thành Thiên Bích dìu cậu ta ra đến cửa, giao cho Đường Nhạn Khâu, cũng khẽ nói: "Đừng nói gì hết, về nghỉ ngơi trước đi."
Đặng Tiêu cũng mệt mỏi đến độ không nói được gì, ráng cười với Thành Thiên Bích và Tùng Hạ một cái, cũng lo lắng nhìn thoáng qua Trang Nghiêu, sau đó bị Đường Nhạn Khâu dìu về phòng.
... Thời
gian của Trang Nghiêu dài hơn so với họ đã tưởng, đã quá ba mươi miếng. Ngoại trừ Tùng Hạ, Trang Nghiêu là một trong số những người tiêu hao thời gian lâu nhất. Tùng Hạ cảmthấy Trang Nghiêu đang cố ý kéo dài thời gian, như thể đang
lợi dụng triệt để cơ hội ngàn nămcó một này. Thành Thiên Bích nhắc nhở ba lượt, yêu cầu nó đẩy nhanh tốc độ, nó đều làmngơ.
Khi tiến hành đến tiếng thứ ba mươi tư, có lẽ thể lực của Trang Nghiêu cũng đã đến cực hạn, rốt cuộc tiến vào thời khắc cuối cùng. Giống như Trang Du, khi nó phóng thích ra năng lượng khổng lồ, cả trong cả ngoài căn phòng thí nghiệmđều cảm
thấy hoa mắt chóng mặt, giống như sợi dây tư duy bị gảy nhẹ một tiếng, tuy không thấy đau đớn, nhưng vẫn khiến người ta cảmthấy một chút bất an.
Trang Nghiêu có vẻ càng ngày càng vất vả, toàn thân dính đầy mồ hôi như mới vớt từ trong nước ra, khuôn mặt hiện lên thần sắc đau đớn.
Tùng Hạ hoài nghi do nó kéo dài thời gian quá lâu nên lúc này không đủ sức dẫn đường cho năng lượng của mình, cậu không dámchờ đợi nữa, lập tức đưa năng lượng vào trong cơ thể Trang Nghiêu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 181
CHƯƠNG 181
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trang Nghiêu nhếch môi cười: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không sợ, chúng tôi cũng sẽ không sợ."
. . . Như
cậu đã đoán, tri thức cuồn cuộn như biển tràn ra, lập tức nhồi vào trong đầu óc cậu, khiến cậu suýt nữa ngã quỵ. Trong đầu Trang Nghiêu đúng là hỗn loạn, tri thức ký ức cái gì cũng có, cậu cố gắng không xem, nhưng thật sự không thể lảng
tránh. Có điều, tri thức của Trang Nghiêu chiếmđa phần trong đầu óc nó, còn ký ức lại bị phủ trong đống thông tin khổng lồ này, cũng không dễ xemnhư vậy, thỉnh thoảng có mấy ký ức hồi bé của Trang Nghiêu, gần như đều có liên quan đến
Trang Du. Cho dù chỉ nhìn những hình ảnh này, Tùng Hạ cũng có thể cảmnhận được hồi còn nhỏ, Trang Nghiêu sùng bái và kính sợ Trang Du đến thế nào. Trang Nghiêu nhất định không muốn cho cậu nhìn thấy những thứ này.
Tùng Hạ ép mình tập trung tinh lực, giúp Trang Nghiêu khống chế năng lượng trong cơ thể.
"Anh thấy rồi à?"
Tùng Hạ giật mình một cái, Trang Nghiêu đang nói chuyện với cậu. Chỉ sợ đây là khả năng đặc biệt của dị nhân tiến hóa não bộ, có thể dùng sóng điện não liên lạc với người khác, trước kia chưa chắc làmđược, nhưng trong giây phút năng lượng
mạnh mẽ trước nay chưa từng có này, Trang Nghiêu cũng làmđược, giống như Trang Du vậy.
"Tôi chỉ nhìn thấy vô số tri thức, yên tâm, tôi không thấy cái gì không nên thấy."
"Trong đầu tôi không có gì không nên thấy, chỉ có rất nhiều thứ anh thấy không hiểu."
"Bây giờ cậu còn có tâmtrạng nói chuyện với tôi? Tập trung một chút đi, vì kéo dài thời gian thăng cấp nên lúc này cậu rất nguy hiểm."
"Nếu không phải vì chuyện này thì tôi còn muốn ở trong này thêmchốc lát." Trang Nghiêu thở dài một hơi: "Kỳ diệu quá, tôi chưa bao giờ thông minh đến vậy, tôi đã nghĩ thông rất nhiều vấn đề mà trước kia không thể giải đáp."
Tùng Hạ vội la lên: "Cậu còn lo mình không đủ thông minh? Trang Nghiêu, đừng tự tiện nữa, tập trung tinh thần, nếu cậu còn muốn sống mà rời khỏi đây."
"Tôi muốn sống, nhưng tôi thật sự không muốn rời khỏi đây. Đối với một người khát vọng tri thức mà nói thì đây chính là Thiên đường."
"Cậu..."
"Tùng Hạ, anh có nghĩ tới chuyện vì sao ý thức Cambri lại tạo ra tôi hay không? Vì sao nó lại tạo ra dị nhân tiến hóa não bộ để chống lại mình?"
"Trang Nghiêu, giờ không phải lúc thảo luận chuyện này."
"Tôi đột nhiên phát hiện tôi đã nghĩ thông, nhưng tôi rất khó chịu, Trang Du nghĩ ra chuyện đó trước tôi một bước, chẳng trách dạo gần đây ông ta imhơi lặng tiếng đến vậy."
"Cậu nghĩ thông chuyện gì?"
"Lát nữa sẽ nói cho anh biết, bây giờ không phải anh sẽ giúp tôi đột phá cấp hai hay sao? Tập trung một chút đi."
Tùng Hạ thật muốn đấmnó hai cái.
... Dư
ới sự đồng tâmhiệp lực của hai người, Trang Nghiêu đã đột phá cấp hai, cũng vì thể lực tiêu hao quá độ mà lâmvào hôn mê.
Tùng Hạ ômnó ra ngoài, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhạn Khâu đón lấy Trang Nghiêu, nhìn gương mặt trẻ con trắng nõn và đôi môi mềmđo đỏ của nó, cảmthán: "Nếu không nói gì thì Trang Nghiêu chẳng khác gì trẻ con bình thường cả."
Tùng Chấn Trung xoa xoa đầu Trang Nghiêu: "Nhưng đứa trẻ này lại là 'bộ não' của mọi người, cho dù cậu ta nói chuyện không dễ nghe, nhưng mọi người bất luận lúc nào cũng sẽ cần." Tùng Chấn Trung dừng một chút, nói nhỏ: "Trước đây cậu
ta không phải như vậy."
Tùng Hạ hơi giật mình, sâu trong ký ức của Trang Nghiêu có một đứa trẻ chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường, nếu Trang Nghiêu đúng là con của Trang Du chứ không phải thể nhân bản, với nó mà nói thì chắc sẽ tốt hơn rất nhiều.
Thành Thiên Bích vỗ lưng Đường Nhạn Khâu: "Đưa nó về phòng nghỉ ngơi đi, ở cạnh nó, có chuyện gì thì báo cho chúng tôi biết."
Đường Nhạn Khâu gật đầu, ômTrang Nghiêu đi.
... Tùng
Hạ hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc... rốt cuộc toàn bộ đã thăng cấp."
Thành Thiên Bích nhìn cậu, lại nhìn Liễu Phong Vũ, cũng cảmthán: "Ban đầu chỉ có chúng ta."
Liễu Phong Vũ cười cong cong khóe mắt đào hoa: "Không sai, lúc đầu chỉ có ba người chúng ta, bây giờ chúng ta có nhiều bạn bè cùng tiến cùng lui."
Tùng Hạ mỗi tay ômvai một người: "Thiên Bích, Liễu ca, từ ngày đó ba người chúng ta cùng nhau đồng hành, chúng ta đã thề sẽ sống sót, đây là động lực giúp mọi người đi đến ngày hômnay, hơn nữa sẽ giúp chúng ta tiếp tục tiến bước."
Ba người ánh mắt kiên nghị, cả nhómđều thành công thăng cấp làmcho niềmtin của họ tăng lên gấp bội, ngay cả Thanh Hải mà trước đây họ vô cùng sợ hãi cũng chẳng còn xa không thể với nữa.
Hai ngày sau, Đặng Tiêu và Trang Nghiêu đều đã tỉnh táo, họ hồi phục khá nhanh, so với các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ không chịu quá nhiều đau khổ.
Trang Nghiêu vừa tỉnh đã nằmkhông yên, muốn lập tức gặp Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi.
Mọi người tập trung tại phòng họp, họ cũng rất hiếu kỳ, trong hơn ba mươi tiếng thăng cấp, rốt cuộc Trang Nghiêu đã đột phá như thế nào. Nhất là Tùng Hạ, Trang Nghiêu chỉ nói một nửa với cậu khiến hai ngày này cậu cứ tâmthần không yên.
Trang Nghiêu chỉ sợ là rất nóng vội, ngay cả quần áo cũng chưa thay, mặc luôn áo ngủ gấu Pooh xuất hiện ở phòng họp.
Liễu Phong Vũ kéo kéo cổ áo nó, trêu: "Áo ngủ này hợp với cậu ghê lắm, mắt thẩmmỹ của tôi không tồi phải không?"
Trang Nghiêu lườmhắn: "Quần áo chỉ cần mặc được là được, tôi không thèmđể ý nó trông thế nào. Có điều, nếu sau này anh còn mua kiểu này cho tôi thì nhớ suy xét đến tuổi tế bào của tôi đã 34 rồi."
Liễu Phong Vũ cười tủmtỉm: "Tuổi tế bào 34 không liên quan đến tâmtrí cậu, cậu vẫn mới sống 12 năm, tôi biết cậu sẽ thích mà, SimSimi [213] với Khủng Long con [214]chắc cậu cũng thích phải không?"
[213] SimSimi:
[214] Khủng Long con: Nhân vật chính trong truyện tranh/ phimhoạt hình thiếu nhi TQ "Chú Khủng long A Cống".
Trang Nghiêu hừ một tiếng: "Ngồi yên đi, tôi muốn nói chính sự."
Tùng Hạ nhìn nó: "Hômđó rốt cuộc cậu đã nghĩ thông chuyện gì? Về ý thức Cambri."
"Chúng ta vẫn bị trói buộc bởi quan niệm'vào trước là chủ' do từ khi động đất đến nay, bên tổn thất nghiêmtrọng nhất chính là loài người. Chúng ta đã mất hai phần ba nhân khẩu, văn minh và trật tự mà con người đã mất hàng ngàn nămđể thành
lập đều bị hủy hoại trong phút chốc, mọi người bị mất đi người thân hoặc bạn bè. Cho nên, chúng ta cho rằng ý thức Cambri nhằmvào con người, nó muốn diệt tuyệt loài người. Nhưng trong mấy chục tiếng thăng cấp, tôi đột nhiên ý thức được, ý
thức Cambri không phải muốn diệt tuyệt loài người, nhưng chỉ vì hành động của nó mà đã dẫn đến hậu quả con người đi về hướng diệt tuyệt."
Liễu Phong Vũ cau mày: "Hai chuyện này có gì khác nhau?"
Trang Nghiêu nói: "Tôi từng nói, ý thức Cambri là ý thức cân bằng của địa cầu, nó sinh ra từ ngày địa cầu sinh ra, nó chính là địa cầu. Chúng ta, bất luận là con người hay là động thực vật nào khác thì đều chỉ là một trong số những sinh vật sinh
sống trên người nó. Nó bình đẳng với bất cứ giống loài nào, không có yêu ghét. Điều nó muốn chỉ là hành tinh này luôn cân bằng, không có giống loài nào độc bá thế giới, băng đá sẽ không đóng băng đại dương, đại dương sẽ không bao phủ đất
liền, vì chỉ khi cân bằng thì mới có thể khiến hành tinh này mãi mãi phồn thịnh. Song trong quá trình sinh sản của giống loài, cuối cùng sẽ có một loài chiến thắng hoàn cảnh tự nhiên và những kẻ địch khác, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, nhất là
giống loài tiến hóa ra trí tuệ như con người còn có ý đồ thống trị và cải tạo toàn bộ hành tinh này, đây là chuyện ý thức Cambri không thể chấp nhận. Nhưng tôi không cho rằng ý thức Cambri có trí tuệ."
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Nếu ý thức Cambri có trí tuệ, nó sẽ tạo ra địa cầu trong lý tưởng của nó chứ không phải thông qua cách thức cực đoan nhất lần lượt làmcho các giống loài trên địa cầu phải chịu thử thách."
"Nếu chúng ta giả thiết ý thức Cambri không có trí tuệ thì rất nhiều hành vi của nó đã giải thích được rồi. Chúng ta có thể coi nó như một chiếc máy tính có độ chính xác cao, nó thu thập số liệu toàn cầu, phán đoán giống loài nào sẽ phá hủy sự cân
bằng của địa cầu. Một khi giá trị thiệt hại vượt qua giá trị báo động của nó, nó sẽ phát động thiên tai hoạn nạn, dù là giống loài nào thì đều không thể chống cự sức hủy diệt của tự nhiên. Kết cục của giống loài này sẽ bị phủ lấp trong dòng sông của
lịch sử, địa cầu sẽ thai nghén ra giống loài mới, chẳng bao lâu rồi sẽ có vô số loài mới thay thế loài cũ, bổ sung vào vòng sinh thái khuyết chỗ, tiếp tục duy trì sức sống của địa cầu. Ý thức Cambri không nhằmvào giống loài nào, đối với sự mất cân
bằng của địa cầu, nó phát động công kích hết sức khác biệt. Cách thức của nó rất đơn giản, một khi địa cầu mất cân bằng, nó chỉ cần diệt tuyệt giống loài làmđịa cầu mất cân bằng, đổi thành giống loài mới là có thể giải quyết mọi vấn đề, đợi qua
hàng trămtriệu nămkhi giống loài mới đã trưởng thành, lại khiến địa cầu mất cân bằng, ý thức Cambri sẽ lặp lại hành vi này."
Tùng Hạ lẩmbẩm: "Nghe cậu nói có vẻ rất khốc liệt, nhưng đối với ý thức Cambri mà nói, chúng ta chẳng khác gì con kiến, con gián..."
Đường Đinh Chi nói: "Nhưng nếu sự thật là vậy thì vì sao ý thức Cambri lại phóng thích năng lượng Cambri? Vì sao lại khiến tất cả giống loài tiến hóa? Nó chỉ cần khiến nhân tố lạnh phân bố ra toàn cầu, làmtất cả mọi người chết cóng là được,
chẳng bao lâu sẽ có giống loài mới thích ứng giá lạnh được thai nghén ra. Ý thức Cambri hao tốn tâmsức như vậy là vì sao?"
Trang Nghiêu trầmgiọng: "Nếu những chuyện này không phải do ý thức Cambri làmthì sao?"
Mọi người hoảng hốt, Tùng Hạ hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Ý thức Cambri có thể tùy tiện khống chế thời tiết và hoàn cảnh, nó chỉ cần đơn giản khiến nhiệt độ không khí tăng lên hoặc hạ xuống là đủ để diệt tuyệt loài người, giống như nó đã dễ dàng khiến khủng long tuyệt chủng vậy. Nhưng nó lại phí công
tốn sức phóng thích ra năng lượng Cambri khiến tất cả giống loài tiến hóa, thậmchí còn khiến con người tiến hóa. Trước kia, chúng ta nghĩ rằng vì để giữ lại các giống loài khác mà nó đã đặc biệt tạo ra cho con người môi trường hà khắc ấy, nhưng
nếu giả thiết ý thức Cambri không có trí tuệ vừa nãy của chúng ta được thành lập thì nói rằng nó nhằmvào con người sẽ không đúng. Cho nên, tôi to gan đặt giả thiết: Có thứ gì khác đã khiến ý thức Cambri thức tỉnh, lợi dụng bàn tay của năng
lượng Cambri tạo ra cục diện tiến hóa của con người và các giống loài khác như ngày hômnay, mà thứ này nhất định có liên quan đến ngọc cổ!" Trang Nghiêu nhìn rành rành về phía Tùng Hạ.
Trái timTùng Hạ run lên, mímmôi không nói.
Tùng Chấn Trung nói nhỏ: "Trang Nghiêu, giả thiết cậu đưa ra có thể hoàn toàn xoay chuyển nhận thức hiện tại của mọi người, ý tưởng này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài nửa câu, cậu hiểu chứ?"
"Tôi đương nhiên hiểu, cho dù ý thức Cambri không có trí tuệ, song nó vẫn là kẻ địch của con người, dự tính lúc đầu của chúng ta không thay đổi, mục tiêu cũng không thay đổi, thu thập ngọc Con Rối vẫn là sứ mệnh đầu tiên của chúng ta. Chẳng
qua, nếu chứng thực suy đoán này, chúng ta sẽ đối mặt với một thứ chúng ta chưa biết, nhưng lại không biết rốt cuộc thì nó là tốt hay là xấu. Tuy nhiên, một khi chúng ta cởi bỏ câu đố này, bí mật của ngọc cổ chắc hẳn không còn cách chúng ta
bao xa, ngược lại cũng thế."
Tùng Hạ không khỏi sờ sờ bụng mình: "Ngọc cổ... ngọc cổ và ý thức Cambri, tất nhiên có mối quan hệ nào đó, nhưng tôi tin mục đích của nó là giúp loài người."
Trang Nghiêu nói: "Trước mắt xemra đúng vậy, ít nhất bây giờ con người còn có một chút sức phản kháng. Chúng ta còn có quá nhiều bí ẩn khó hiểu với thế giới này, nếu không có ngọc cổ giúp đỡ, chỉ sợ chúng ta đã chết từ lâu rồi. Song, đừng
quên ý thức Cambri đã thức tỉnh trước thời hạn, chuyện này thoạt nhìn thì do đoàn nghiên cứu Trang Du phái đi tạo thành, nhưng Trang Du dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là con người, tôi và các anh đã từng thảo luận về 'trùng hợp' và 'nhân
quả', tôi luôn tin rằng ý thức Cambri thức tỉnh trước thời hạn nhất định cất giấu bí mật nào đó, và ngọc cổ sẽ cho chúng ta đáp án."
"Đây chính là chuyện cậu nghĩ thông trong hơn ba mươi tiếng kia ư? Còn có gì khác không?"
"Có, rất nhiều, có vài chuyện lúc này tôi chưa thể nói, không chắc chắn được hơn 70%, nói ra chỉ tạo thành khủng hoảng, còn có vài chuyện trên công tác nghiên cứu rất có ích với chúng ta, có điều nói với các anh, các anh cũng không hiểu." Trang
Nghiêu nhìn về phía Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi, ánh mắt sáng ngời: "Tôi cần hai anh mau chóng đột phá cấp hai, hãy suy ngẫmtrong quá trình thăng cấp, sau đó tôi sẽ lại thảo luận chuyện ý thức Cambri với hai anh, tôi cần hai anh giúp."
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi nhìn nhau, nét mặt nghiêmtúc. Họ biết Trang Nghiêu còn nghĩ ra thứ gì khác, chỉ có điều không dámnói. Tùng Chấn Trung nói: "Tôi còn cần đại khái nửa tháng."
Đường Đinh Chi nói: "Tôi cũng vậy. Gần đây là thời gian đỉnh cao của dị nhân thăng cấp, không ít người thành công, cũng có không ít người thất bại, gần như tất cả tổ chức dị nhân đều tổn thất hai đến ba dị nhân cấp bậc đội trưởng."
Tùng Hạ nói: "Các anh thì sao? Chúng ta là đồng minh, tôi sẵn lòng giúp các anh."
"Cámơn, có điều tạmthời không cần, sức chiến đấu chủ yếu của tộc Long Huyết tập trung ở Long Huyết nhân, thật ra cũng không có nhiều dị nhân, ngay cả Al cũng chỉ mới bắt đầu biến dị gần một nămsau động đất. Đợi đến lúc chúng tôi cần cậu
thì nhất định sẽ tới tìm."
Tùng Chấn Trung nói: "Hiện nay tất cả các tổ chức lớn đều bắt đầu điên cuồng thu mua thuốc năng lượng, tuy không biết vì sao nhưng thuốc năng lượng có thể giúp dị nhân khi họ thăng cấp, nâng cao khả năng sống sót cho họ. Bởi vì chuyện này
mà rất nhiều dị nhân đẳng cấp thấp bị giết, sóng gió này thậmchí còn ảnh hưởng đến các thành thị xung quanh, gần đây hết sức bất ổn."
Tùng Hạ cau mày: "Chi bằng để cháu chế tạo một ít thuốc năng lượng đi, cứ lạmsát như vậy, Bắc Kinh sẽ lại lộn xộn."
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Bây giờ quả thật bên chú cần rất nhiều thuốc năng lượng, hơn nữa cần lâu dài, tuy thế này không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng ít nhiều có thể giảmbớt một chút."
Tùng Hạ thở dài: "Cháu không thể giúp mọi người thăng cấp, nhưng ít ra có thể sử dụng cách này gắng hết sức giúp một vài người."
Trang Nghiêu nói: "Có ảnh hưởng đến các việc khác của anh không?"
"Không, dù sao thì cũng hấp thu năng lượng từ ngọc Con Rối, tốn một chút thời gian mà thôi, đừng lo."
"Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay anh có tiến triển gì không?"
Nói đến chuyện này, Tùng Hạ khá hào hứng: "Có, tôi đã tạo ra mẫu đầu tiên của công cụ phòng hộ bằng năng lượng, tuy còn rất nhiều chỗ cần cải tiến, nhưng tôi nghĩ trước khi đi Thanh Hải, nhất định có thể hoàn thành."
"Quá tốt, lát về cho tôi xem."
Tùng Chấn Trung cười nói: "Hiện nay, năng nguyên kiểu mới đã bắt đầu đưa vào sản xuất, chúng tôi đã triển khai hoạt động một nhà máy năng lượng cỡ lớn, chiêu mộ hơn hai nghìn công nhân. Đây là nhà máy cỡ lớn duy nhất trong nước, nói không
chừng còn là duy nhất trên thế giới. Hiện nay giá trị sản lượng là 150 kg, sau đó chúng tôi sẽ nâng cao sản lượng, giảmbớt hao tổn. Một khi sản lượng tăng lên, rất nhiều thiết bị cơ giới hoá và vũ khí đều có thể hoạt động, không có chúng, chúng ta
không đánh nổi những trận ác liệt."
"Rất tốt, mọi chuyện đều đang đi vào quỹ đạo." Trang Nghiêu siết chặt nắmđấm: "Sớmmuộn gì chúng ta cũng có thể lợi dụng khoa học kỹ thuật hiện đại tái thiết quân đội."
"Đúng rồi, cậu còn chưa nói cảmnhận sau khi thăng cấp." Thành Thiên Bích nói.
Trang Nghiêu còn chưa mở miệng, Đặng Tiêu đã gào lên trước: "Ớ ớ, sao không hỏi em, nhìn emnày."
Mọi người hào hứng nhìn cậu ta.
Đặng Tiêu khẽ quát một tiếng, làn da trên cánh tay lập tức biến thành lớp da nhăn thô cứng màu xanh thẫm.
Thành Thiên Bích nhíu mi: "Thế này so với lúc trước có gì khác nhau?"
Đặng Tiêu cười he he, chỉ thấy dưới lớp da kia có gì đó đang hơi chồi lên, sau đó, một lớp giáp như những chiếc móc sắt đâmra từ trong làn da cậu ta, phủ đầy cả cánh tay. Lớp giáp này chỉ dài 4 – 5cm, hình trăng lưỡi liềm, vô cùng sắc bén, khiến
cánh tay Đặng Tiêu trông giống một chiếc chùy gai, thứ này không chỉ là "chùy gai" mà còn có tốc độ và sức mạnh khủng bố, hơn nữa chủ nhân của nó có thể tự nhiên điều khiển.
Đặng Tiêu cười to: "Bây giờ toàn thân emđều có thể mọc ra loại giáp này, cứng rắn vô cùng, ai đứng trước mặt em, emđâmcho thủng lỗ."
Đường Nhạn Khâu đi qua, cười nói: "Cậu thử đâmanh đi." Hắn vươn một cánh tay ra, xắn tay áo lên, để lộ làn da trần.
Đặng Tiêu nói: "Đường ca đừng đùa, đây không phải đồ chơi."
"Không đùa, cậu thử đi."
Đặng Tiêu do dự một chút, kề cánh tay vào tay Đường Nhạn Khâu.
Trong khoảnh khắc lớp giáp chạmvào cánh tay Đường Nhạn Khâu, cánh tay hắn đột nhiên xuất hiện thật lớp lông vũ rất dày. Lớp lông vũ này vừa trơn nhẵn vừa mềmmại, gai giáp vừa chạmvào thì lập tức bị trượt đi, mấy sợi lông vũ trắng bay
bay xuống đất. Đặng Tiêu cảmgiác cánh tay mình vừa đâmvào một đống bông, không còn chút sức nào.
Đặng Tiêu đưa tay về, Đường Nhạn Khâu run run cánh tay, lông vũ biến mất, trên cánh tay hắn xuất hiện một nốt đỏ rất nhỏ, đâmthủng một chút da.
"Trời, Đường ca, lông vũ của anh dầy quá đi."
Đường Nhạn Khâu vui mừng: "Gần đây mới tiến hóa ngược ra."
Đặng Tiêu không phục: "Emcòn tiến hóa ngược ra khả năng lợi hại hơn."
"Ồ? Cho mọi người xemnào."
Đặng Tiêu đặt tay xuống bàn, chậmrãi, màu sắc của cánh tay càng ngày càng nhạt, cho đến lúc biến thành màu gỉ sét gần giống với màu bàn.
Tùng Hạ mừng rỡ: "Cậu tiến hóa ngược ra khả năng biến sắc?"
Đặng Tiêu cười đắc ý: "Tuy bây giờ chưa thể biến sắc hoàn toàn, nhưng có thể làmđược gần 70%, sau này emcó nude cũng không sợ, emcó thể biến thành bối cảnh luôn."
Liễu Phong Vũ cười nhạo: "Cưng đừng đi nhìn lén các cô tắmrửa là được."
Đặng Tiêu đỏ mặt, vội la lên: "Liễu ca nói bậy gì đó, emmà hạ lưu vậy sao."
"Thế cưng nghĩ tới chuyện đó bao giờ chưa? Hả?" Liễu Phong Vũ bá vai bá cổ cậu, chớp chớp hai mắt.
Ánh mắt Đặng Tiêu hơi xao động, cuối cùng vờ nổi giận: "Anh có phiền không hở, emcòn chưa nghĩ thế bao giờ."
Liễu Phong Vũ cười ha ha.
Thành Thiên Bích hất cằmnhìn Trang Nghiêu: "Cậu thì sao?"
Trang Nghiêu cười nhẹ, mọi người cùng biến sắc, bởi vì đồng thời, họ nghe thấy giọng nói của Trang Nghiêu ở trong não mình, nhưng họ rõ ràng nhìn thấy Trang Nghiêu không mở miệng.
"Đây là một trong số những khả năng sau khi thăng cấp." Trang Nghiêu nói: "Tôi có thể dùng sóng điện não trao đổi với các anh, không cần mở miệng, hơn nữa, tôi còn có thể thành lập sự trao đổi giữa các anh."
"Đậu má, quá lợi hại, đây không phải máy truyền tin cao cấp sao."
"An toàn hơn máy truyền tin, có điều trước mắt không dùng tốt như máy truyền tin, làmvậy rất tốn năng lượng, hơn nữa có hạn chế khoảng cách, nhưng tôi sẽ tiếp tục tiến hóa."
Thành Thiên Bích nói: "Khả năng này rất tốt, nhất là trên chiến trường, còn có gì khác không?"
"Sau khi thăng cấp, khả năng khống chế não bộ của người khác đã được tăng cường, tôi sẽ không thử trên người các anh. Đương nhiên, chỉ số thông minh cũng nâng cao, nếu so sánh với một chiếc máy tính thì đó chính là nâng cấp toàn diện phần
cứng phần mềm, tính năng nâng cao ít nhất 50% so với trước kia. Nếu muốn, tôi có thể thao túng một người bình thường ít nhất mười lămgiây."
Liễu Phong Vũ cau mày: "Mười lămgiây? Con số chính xác này, cậu lấy ai thí nghiệm?"
Trang Nghiêu nhún vai: "Người đưa cơmcho tôi."
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi càng thêmhi vọng về trạng thái cấp hai, Tùng Chấn Trung nói: "Chúng ta đi tu luyện thôi, tôi có chút nóng lòng rồi."
Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: "Còn bảy phút."
"Gì?"
"Tôi nghiêmkhắc tuân thủ thời gian biểu của mình, đúng là đã đến thời gian tu luyện, chúng ta đi thôi."
Sau khi hai người đi, phòng họp chỉ còn lại sáu người họ.
Thành Thiên Bích nhìn về phía mọi người: "Rốt cuộc chúng ta đã đợi được ngày này, tất cả đều đã thành công thăng cấp. Khả năng mà thăng cấp mang đến cho chúng ta quả thật vô cùng kinh người, sau này ai cũng phải nghiêmkhắc lập kế hoạch
mỗi ngày ít nhất dành ra bốn tiếng để tu luyện. Tôi sẽ đột phá cấp ba trước cuối nămsau, hy vọng mọi người sẽ không để tôi chờ lâu."
Trang Nghiêu cười cười: "Anh càng ngày càng ra dáng thủ lĩnh."
Thành Thiên Bích nhìn nó một cái: "Cậu thông minh hơn tôi, nhưng tôi biết cách chỉ huy hơn cậu, có điều, tôi không phải thủ lĩnh gì cả."
"Cả Bắc Kinh này đều biết anh là sếp của chúng tôi, chẳng lẽ anh lại không biết? Tuy chúng ta không quy phạmgiống các tổ chức dị nhân khác, nhưng chúng ta đúng là một nhóm, còn anh là thủ lĩnh của nhómnày, cho dù chúng ta chỉ có sáu
người. Chúng ta dần dần thành lập uy tín ở Bắc Kinh, bây giờ còn có điều kiện tất cả thăng cấp đã thiết lập địa vị cho chúng ta. Anh đã không còn là bộ đội đặc chủng của tổ đặc chiến số 9 nữa, anh là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió độc
nhất vô nhị mà cả thế giới này đều đang chú ý, anh sẽ lãnh đạo tập thể này cứu loài người, sẽ có vô số ánh mắt nhìn anh, anh nhất định hiểu chuyện này."
Thành Thiên Bích cau mày: "Cậu đột nhiên nói những chuyện này làmgì?"
"Bởi vì tôi phát hiện anh không hiểu rõ về mình, anh không giống người được vạn người ngưỡng vọng như Diêu TiềmGiang hay Ngô Du, cho nên anh chẳng bao giờ đặt mình ở vị trí chính xác. Anh và Tùng Hạ, tổ hợp hai người các anh là sức mạnh
to lớn cho chúng tôi dựa vào. Tôi không ngờ lại nghe thấy anh nói 'Tôi không phải thủ lĩnh', nghe có vẻ giống như anh đang sợ danh hiệu này là gánh nặng khiến anh áp lực vậy, anh thế này sẽ khiến tôi cũng thấy bất an."
Ánh mắt sâu sắc của Thành Thiên Bích nhìn thẳng vào Trang Nghiêu: "Cậu hãy nghe cho kỹ, Thành Thiên Bích tôi, không sợ bất cứ điều gì."
Trang Nghiêu nhếch môi cười: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần anh không sợ, chúng tôi cũng sẽ không sợ."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Từ nay trở đi, toàn lực ứng phó, khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn."
... Sau
khi tất cả thăng cấp, rốt cuộc họ đã bắt đầu chuẩn bị cho hành trình Thanh Hải, tâmkhông tạp niệm. Mỗi người mỗi việc, họ dùng cách của mình để tăng cường sức chiến đấu cho cá nhân hoặc tập thể, ai cũng tiến vào trạng thái của một dạng
điên cuồng. Trang Nghiêu điên cuồng nghiên cứu chế tạo vũ khí, Tùng Hạ điên cuồng chế tạo công cụ phòng thủ bằng năng lượng, những người khác thì điên cuồng tăng cường kỹ năng chiến đấu, mỗi một lần nâng cao đều có nghĩa hy vọng sống
sót của họ trở nên lớn hơn.
Càng tới gần hành trình Thanh Hải, sự sợ hãi trong lòng họ lại bắt đầu tiêu tán một cách chậmrãi, có lẽ họ đã chấp nhận số phận, có lẽ là họ đã trải qua quá nhiều sinh tử, nay đã chết lặng, chuyện duy nhất mà giờ họ có thể làmchính là làmhết sức
mình, nghe theo ý trời.
Thanh Hải, trung tâmcủa trận động đất, nguồn gốc của ngọc Con Rối, rốt cuộc nơi đó có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu cạmbẫy tử vong, bao nhiêu sinh vật hùng mạnh đang chờ, hãy chờ đến lúc họ đặt chân đến nơi đó, tất cả đều sẽ được công bố!
—Hết quyển 5—
Quyển 6: Thanh Hải – Vùng đất bí ẩn Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.
Chương 182
CHƯƠNG 182
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Nếu cậu dámthích tôi, tôi sẽ theo cậu cả đời, cậu dámkhông?
. . . S
au khi vào thu, thời tiết bắt đầu thay đổi thất thường, có rất nhiều người đã bắt tay chuẩn bị cho mùa đông, làmthịt hun khói, dự trữ lương thực, may quần áo ấm, bởi vì theo chuyên gia khí tượng của viện khoa học dự đoán, mùa đông nămnay sẽ
đến sớmít nhất 40 ngày, hơn nữa, nhiệt độ sẽ lạnh hơn bất cứ mùa đông nào có ghi lại trong lịch sử nhân loại.
"Sông băng ở NamCực đang nuốt dần đại dương, cho dù so với đại dương rộng lớn, sông băng lan ra hơn một trămkmmới chỉ nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sau khi bắt đầu mùa đông, nhiệt độ sẽ giảmxuống, tốc độ băng lan sẽ tăng nhanh.
Bây giờ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nước biển đông lại thành băng, sinh vật biển bị bắt di chuyển vào hướng đất liền, chúng ta không có cách nào." Đường Đinh Chi dùng một cây ăng-ten mảnh chỉ vào màn hình trên tường: "Lộ tuyến dịch
chuyển của sông băng là NamĐại Dương [215], NamThái Bình Dương, cuối cùng, Bắc Thái Bình Dương. Đương nhiên, không cần chờ đến lúc nó lan đến Bắc Thái Bình Dương, nếu sông băng có thể đi tới New Zealand, thế giới đã hủy diệt."
[215] Namđại dương: Một vùng nước bao quanh châu NamCực. Nó là đại dương lớn thứ tư và được xác định muộn nhất, chỉ được chấp thuận bằng quyết định của Tổ chức thủy văn quốc tế năm2000.
Liễu Phong Vũ hoa chân múa tay: "Xemtừ bản đồ thì nó cũng chẳng cách New Zealand được bao xa."
"Xemtừ bản đồ, nó chỉ cách New Zealand khoảng cách một ngón tay, thực tế thì còn 3.000 km. Có điều, chỉ cần trước khi di chuyển, sông băng lan ra mấy trămhải lý thì cũng đã có ảnh hưởng hủy thiên diệt địa với sinh vật biển. Nếu xu thế này
không thể ngăn chặn, không đến hai năm, New Zealand và Australia sẽ bị sinh vật biển chiếmlĩnh."
"Cho nên tình hình Châu Đại Dương còn ác liệt hơn biển Hoa Nam?"
Trang Nghiêu nói: "Trước mắt thì đúng vậy, nhưng họ không có ngọc Con Rối, chúng ta thì có. Vì tiến hóa mà sinh vật biển sẽ tranh nhau chạy đến Hoa Nam, chúng ta cách chúng gần như vậy, vì sao lại không đến. Chúng sẽ một đường biến người
dân ở Châu Đại Dương và quần đảo Đông NamÁ làmthức ăn giữ nhiệt, cho đến tận Hoa Nam. Có điều, sinh vật biển ở Hoa Namvì có ngọc Con Rối nên tiến hóa sẽ nhanh hơn chúng. Vì cướp đoạt môi trường sống hậu đãi, có thể chúng sẽ
bùng nổ chiến tranh dưới đáy biển, mà trung tâmcủa cuộc chiến chính là ngọc Con Rối. Cho dù chúng có trí tuệ hay không thì đều có bản năng sinh vật, càng lại gần ngọc Con Rối thì càng lớn hơn, mạnh hơn, chúng sẽ hammuốn những miếng ngọc
đó."
Đặng Tiêu vỗ bàn: "Giờ thả bomnguyên tử vào NamCực đi."
Trang Nghiêu lườmcậu ta: "Nếu thế, vụn băng sẽ tan, mực nước sẽ dâng, chúng ta càng sớmchết."
Liễu Phong Vũ không kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Không phải nói hômnay nghỉ ngơi à? Cậu cho chúng tôi xemthứ này? Đây gọi là nghỉ ngơi?"
"Vốn định để các anh nghỉ ngơi, nhưng đại tá Đường kêu các anh xemcái này..."
"Tôi cho mọi người xemcái này là vì mọi người hỏi tôi vì sao mùa đông nămnay sẽ lạnh bất thường, tôi vốn định giải thích mối liên quan giữa đại dương và khí hậu cho mọi người, nhưng mọi người nói nghe không thì không hiểu, muốn xembản đồ."
Đường Đinh Chi chỉ vào máy chiếu: "Bản đồ đây."
Liễu Phong Vũ trợn mắt: "Đại tá Đường, anh tìmchúng tôi làmgì? Nhất định không phải định gây áp lực Hoa Namngay cả khi Thanh Hải chúng tôi cũng còn chưa đi chứ? Chẳng lẽ là vì hômnay chúng tôi làmbeefsteak?"
"Không phải, tôi đến báo cho mọi người, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Kimcủa nước Mỹ sẽ đến Bắc Kinh trong hômnay."
"Hômnay?" Thành Thiên Bích hơi nhíu mi: "Anh cần chúng tôi làmgì?"
"Thamgia tiệc hoan nghênh tư lệnh Tào tổ chức vào ngày mai, vì người nước Nga và người nước Mỹ. Mặt khác, tôi tự mình đến báo cho mọi người là vì nhân viên đi theo 'Iron Man' Myron Babbott kia có một nửa số người là Long Huyết nhân."
"Long Huyết nhân? Nước Mỹ cũng có rất nhiều Long Huyết nhân ư?"
"Tôi đã nói qua với mọi người, lúc trước khi phát hiện ra 'Hải Long', nhân viên kỹ thuật của nước Mỹ giúp chúng ta dùng kỹ thuật khoan sâu khai thác đã mang theo một phần máu thịt Hải Long về nước. Số lượng Long Huyết nhân của họ không
nhiều như chúng ta, hơn nữa không có Long Huyết nhân thuần huyết, nhưng số lượng tổng thể ít nhất cũng hơn ba mươi người. Trong số họ có một thủ lĩnh Long Huyết nhân, trung tá Williams House, ông ta từng vì có ý đồ lừa ThẩmTrường Trạch
xuất cảnh mà bị vĩnh viễn cấmnhập cảnh vào Trung Quốc. Nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, không chỉ là Long Huyết nhân, Williams House đồng thời cũng là một dị nhân biến dị lần thứ hai – tiến hóa xương cốt, là một trong những dị nhân lợi hại
nhất của nước Mỹ. Tôi đến để nhắc nhở mọi người hãy cẩn thận người này, ông ta rất giỏi dùng bề ngoài thô kệch để che giấu bản thân."
Tùng Hạ nói: "Tôi hiểu rồi, tôi nghĩ chúng tôi không có quá nhiều tiếp xúc với ông ta đâu."
Thành Thiên Bích khoanh tay tựa vào ghế: "Myron Babbott kia là người như thế nào? Có tin gì không?"
Đường Đinh Chi chớp mắt: "Nghe nói... là một người rất khờ khạo."
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười nhạo: "Khờ khạo? Lớn hay bé vậy?"
"Hai mươi chín tuổi, coi như vừa lớn vừa bé."
"Vì tìmchai gômxịt tóc này mà tôi lật tung cửa hàng khắp Bắc Kinh này đấy, tuy hết hạn hai tháng rồi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tác dụng." A Thanh nâng niu chai gômxịt tóc kia, đưa đến trước mặt Liễu Phong Vũ như hiến vật quý.
Liễu Phong Vũ đưa tay muốn lấy, A Thanh lại giấu chai gômra sau lưng: "Không cho anh được, nó ở trong tay tôi mới có giá trị, anh có ra giá nào tôi cũng không bán, muốn dùng thì thuê tôi đi."
Tiểu Vương khinh bỉ: "Gian thương."
A Thanh lườmgã: "Đối với một kẻ mỗi tháng 200 đồng tiền lương mà nói, đi taxi chạy bằng điện cũng là gian thương."
Tiểu Vương cau mũi, bực bội đứng sang một bên.
Sắc mặt Thành Thiên Bích không dễ coi cho lắmvì có người đang hí hoáy tóc trên đầu mình, cắn răng nói: "Chúng ta nhất định phải lần nào cũng vậy sao?"
Liễu Phong Vũ chắc như đinh đóng cột: "Nhất định, không thì dẫn mấy đứa ra ngoài tôi mất hết mặt mũi. Tốt xấu gì chúng ta cũng có tiền bạc vô hạn, nhưng mà ai nấy.. ai nấy cũng quanh nămmặc một loại quần áo, cậu muốn để người cả Bắc
Kinh này nghĩ mấy đứa mua ba mươi bộ quần áo như nhau sao?"
Tùng Hạ nhỏ giọng nói: "Liễu ca, emkhông có quần áo giống nhau."
Đặng Tiêu phụ họa: "Emcũng không có mờ."
"Mớ quần áo không chút thẩmmỹ nào của mấy đứa trong mắt anh giống nhau hết, A Bố lần nào nhận quà của anh cũng hết sức vui mừng, mấy đứa cũng cười một cái anh coi xem." Liễu Phong Vũ cầmlấy một bộ tây trang némvào người Đường
Nhạn Khâu: "Hômnay mặc cái này."
Đường Nhạn Khâu cầmquần áo sang phòng bên thay.
Trang Nghiêu nhìn đến trợn cả mắt: "Nó là mèo, cho dù nó nặng sáu tấn thì cũng là mèo, anh cho nó cục đất nó cũng vui, huống chi là chuông."
Đặng Tiêu bất mãn: "Emđừng coi thường cục đất, hồi ở Đông Bắc A Bố chơi thích lắm."
Trang Nghiêu cắn răng nói: "Phải, chơi xong thì lông nó bẩn như ghẻ lau."
A Thanh vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu, cây kéo sửa tóc qua lại trước mắt cậu ta. Trong gương, A Thanh híp mắt nhìn Đặng Tiêu: "Chúng tôi tắmrửa cắt lông cho nó mất támtiếng lận, hóa ra là do tên nhóc này làm, tuy tôi từng nói sau này tắmrửa miễn
phí cho A Bố, nhưng có phải cậu được lợi quá không?"
Đặng Tiêu run run nói: "Emcó thể trả anh tiền, emcó tiền tiêu vặt..." Cậu ta càng nói giọng lại càng nhỏ, sau đó nhìn về phía Liễu Phong Vũ: "Liễu ca, tiền của emcòn không?"
Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái: "Xài hết rồi, anh xài hết tiền tiêu vặt của cậu rồi, sao?"
"Không sao..."
"Liễu Phong Vũ." Đường Nhạn Khâu thay quần áo xong, bước ra từ trong buồng: "Quần áo chật quá." Hắn giật giật cánh tay, tỏ vẻ hành động bất tiện.
Liễu Phong Vũ híp mắt đánh giá Đường Nhạn Khâu từ đầu đến chân, ***g ngực rộng lớn, vòng hông thon cứng cáp và đôi chân dài khiến tâmtrạng hắn hết sức tốt đẹp.
Đường Nhạn Khâu nhíu mày, nhân lúc những người khác đều đang làmtóc, không thể quay đầu lại để nhìn họ, hắn chỉ vào Liễu Phong Vũ, dùng khẩu hình miệng cảnh cáo: "Đừng nhìn tôi như vậy."
Liễu Phong Vũ cười he he, cũng học hắn dùng khẩu hình miệng nói: "Thấy sao?" Đôi mắt đào hoa hẹp dài sâu sắc của hắn hơi nhướn lên, liếc mắt đưa tình, phong lưu vô hạn.
Đường Nhạn Khâu có cảmgiác da mặt mình đang nóng lên, hắn xoay người rời khỏi phòng trang điểm, đi về phía phòng thay quần áo, định thay bộ khác.
Liễu Phong Vũ cất bước vào theo, cũng tùy tay đóng cửa lại: "Không hợp phải không? Tôi giúp cậu chọn."
Đường Nhạn Khâu cảnh giác nhìn hắn: "Anh..." Hắn muốn hỏi Liễu Phong Vũ vào đây làmgì, song lại cảmgiác như vậy giống như phụ nữ, thật không thích hợp để nói ra khỏi miệng.
Liễu Phong Vũ cầmlấy một chiếc áo khoác tây trang, bước từng bước về phía hắn: "Sao thế? Không phải cậu đang sợ chứ?"
"Buồn cười, vì sao tôi phải sợ anh."
"Vậy sao cậu đỏ mặt?"
Đường Nhạn Khâu theo bản năng sờ mặt mình, lại nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong mắt Liễu Phong Vũ, hắn hơi xấu hổ, bèn giật lấy quần áo: "Lấy cái này, đừng làmtôi lãng phí thời gian vào chuyện nhàmchán này."
Liễu Phong Vũ nheo mắt, đột nhiên một bước lẻn đến trước mặt Đường Nhạn Khâu, dồn hắn vào sát tường, hai người mặt kề mặt quá gần, gần đến nỗi Đường Nhạn Khâu không dámcó chút cử động nhỏ nào, bởi vì môi họ sẽ lập tức chạmnhau.
"Chuyện gì là chuyện nhàmchán? Chưa bao giờ có ai dámnói ở cạnh tôi lại nhàmchán đâu." Liễu Phong Vũ ômcổ hắn, liếmliếmmôi: "Này, tên ngốc, tôi đột nhiên muốn hôn cậu quá, làmsao bây giờ?"
Đường Nhạn Khâu bắt lấy cánh tay hắn, lật người một cái, đè hắn lên trên tường, Liễu Phong Vũ cả kinh, theo bản năng lấy tay đẩy, nhưng bàn tay Đường Nhạn Khâu mạnh mẽ như kìmsắt, đó là bàn tay kéo cung bắn tên, hắn thậmchí không thể
nhúc nhích mảy may.
Liễu Phong Vũ nghiêng đầu, cười: "Ôi chà? Chẳng lẽ cậu muốn chủ động một chút?"
Đường Nhạn Khâu thở hổn hển, khẽ nói: "Anh lại trêu đùa tôi, tôi nămlần bảy lượt nhường nhịn anh là vì chúng ta là bạn, anh đừng nghĩ rằng tôi không dám..."
"Cậu đánh tôi xem, tôi cũng không phải chưa bị ăn đánh bao giờ."
Đường Nhạn Khâu giận dữ, mạnh tay giơ nắmđấmlên, nhưng không đấmxuống được. Khuôn mặt này của Liễu Phong Vũ quả thật rất đẹp, vẻ đẹp làmngười ta kinh diễm, nhất là ánh mắt kia giống như lúc nào cũng đang quyến rũ người ta.
Liễu Phong Vũ nhếch môi cười cười, ômcổ Đường Nhạn Khâu, dùng sức hôn môi hắn, đầu lưỡi trơn ướt liếmláp bờ môi hắn, hòng cạy mở khớp hàm, tiến thẳng một mạch vào trong.
Nắmđấmcủa Đường Nhạn Khâu hơi run rẩy trên không, nhưng hắn không đẩy Liễu Phong Vũ ra, hắn muốn thử xem... hắn muốn thử xemnhững gì Liễu Phong Vũ nói có thật hay không, có phải đàn ông và đàn ông sẽ... vui vẻ vì chuyện này hay
không.
Liễu Phong Vũ không khách khí nếmđủ môi hắn, hôn xong còn cười ha ha nhìn Đường Nhạn Khâu, trong lòng mừng vui hết biết: "Cậu thích hôn à? Lần này không từ chối tôi."
Đường Nhạn Khâu lẳng lặng nhìn hắn: "Vì sao anh lại hôn tôi?"
Liễu Phong Vũ vội nói: "Tôi thích cậu."
"Anh nói bậy, anh thích trêu chọc tôi, với ai anh cũng thế này."
Liễu Phong Vũ xoa tóc hắn rối tung lên, cười nói: "Tôi thích trêu chọc người tôi thích, nhất là cậu, rất thú vị."
Đường Nhạn Khâu cắn răng: "Anh căn bản không biết cái gì là thích."
Liễu Phong Vũ thu lại vui cười, nhướng mày nói: "Ồ? Cậu thì biết?"
Đường Nhạn Khâu thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Thích... thích là trung thành, thích là không rời bỏ nhau, giống ba mẹ tôi vậy, từ đầu đến cuối, làmbạn đến già, anh hiểu không? Anh có thể thích một người như vậy không? Khi anh là minh tinh, tình
nhân có thể chứa đầy phòng của khu 3, người như anh... dựa vào cái gì mà nói thích tôi."
Sắc mặt Liễu Phong Vũ trầmxuống, môi hắn hơi run lên, sau vài giây ngắc ngứ, hắn mới mở miệng: "Những người đó không giống cậu..."
"Tôi đương nhiên khác họ, tôi cũng khác anh!" Đường Nhạn Khâu cắn răng nói: "Chúng ta không giống nhau, cho nên đừng làmphiền tôi nữa, tôi là đồng đội kề vai chiến đấu với anh, nhưng sẽ không trở thành tình nhân của anh, nếu anh còn làm
nhục tôi..."
Liễu Phong Vũ gầmnhẹ: "Tôi thích cậu là làmnhục cậu sao?!"
Đường Nhạn Khâu nghiêmnghị: "Những chuyện anh muốn làmvới tôi chính là làmnhục tôi!"
Liễu Phong Vũ giận đến trái timrun rẩy, hắn vụt tómlấy cổ áo Đường Nhạn Khâu, hung dữ nói: "Tôi là diễn viên, nếu tôi muốn giả vờ thành thật khờ khạo, quả thực dễ như ăn bánh, nhưng tôi không làmthế vì tôi vờ vịt trước mặt 'tình nhân' nhiều
rồi. Chỉ có trước mắt cậu mới là tôi thật sự. Thằng này thích cậu thì là thích cậu. Cậu là đồng đội của tôi, không sai, cho nên vị trí của cậu những người khác cả đời cũng không thay thế được. Nếu cậu dámthích tôi, tôi sẽ theo cậu cả đời, cậu dám
không? Nếu cậu cho rằng chuyện tôi muốn làmvới cậu là làmnhục cậu, vậy cậu làmvới tôi đi, tôi để cậu ở trên thì sao? Tôi còn chưa để ai ở trên đâu."
Đường Nhạn Khâu khiếp sợ nhìn hắn, hơi thở có chút bất ổn.
Liễu Phong Vũ nghiến răng: "Ngay cả ở trên cậu cũng không dámư? Cậu không dámđể tôi thích cậu, cũng không dámcho tôi chạmvào, chuyện này không dámchuyện kia không dám! Đường đại hiệp, Đường gia nhà cậu sinh ra loại hèn nhát
như cậu ư?"
Đường Nhạn Khâu một tay bóp chặt cằmhắn, lạnh lùng nói: "Anh muốn chết đấy à! Anh khích tôi như vậy vì khiến tôi..."
Liễu Phong Vũ hất cao cằm, cười nói: "Phải, khiến cậu chơi tôi đấy, rốt cuộc cậu có dámkhông?"
Đường Nhạn Khâu nói từng chữ: "Anh nghe cho kỹ, tôi chỉ... tôi chỉ làmchuyện đó với vợ tôi, anh không phải."
Liễu Phong Vũ nở nụ cười, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói run rẩy: "Mẹ nó, cậu thẳng thắn như vậy làmgì, mẹ nó tôi muốn đập cậu quá."
Đường Nhạn Khâu nhìn hai mắt đỏ ngầu của Liễu Phong Vũ, đột nhiên cứng lại, trong lòng không biết vì sao lại thấy hơi khó chịu, thấy hơi... áy náy? Vì sao hắn lại áy náy? Hắn ngẩn ra nhìn Liễu Phong Vũ, nhất thời không biết làmsao.
Liễu Phong Vũ đẩy hắn ra, némquần áo vào người hắn: "Thay đi." Rồi bước ra ngoài.
Đường Nhạn Khâu đưa tay đè vai hắn lại, khẽ nói: "Anh thật sự thích tôi sao?"
"Còn nói cái quái gì nữa."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi mắt kémrồi, chết tiệt."
"Anh còn... anh còn thích ai khác không?" Đường Nhạn Khâu siết chặt nắmđấm, timđập như nổi trống.
Liễu Phong Vũ đẩy tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn: "Nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ đi nếmthử một chút, chẳng lẽ tôi muốn thắt cổ ở cái cây của cậu sao?"
Đường Nhạn Khâu hạ tầmmắt, trong lòng không biết là cảmxúc gì. Về chuyện tình cảm, hắn xưa nay đều không tin Liễu Phong Vũ, hắn không cho phép mình lớn thế này mà lại bị đàn ông trêu đùa, hắn cũng không thể tưởng tượng nếu ở bên một
người đàn ông... Nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông này là Liễu Phong Vũ, lại giống như chẳng phải không được tự nhiên. Nhìn Liễu Phong Vũ mở cửa bước đi, Đường Nhạn Khâu cảmgiác đầu mình sắp nổ tung.
Tất cả đều đã ăn mặc xong xuôi, A Bố cũng đeo một chiếc nơ bướmmàu trắng xanh hải quân mới tinh, trên nơ còn có một chiếc chuông lấp lánh màu vàng, phát ra tiếng chuông ngân nga theo sự chuyển động của nó.
"Meo." A Bố nhấc chân lên, phất tay với họ như mèo chiêu tài, nó rất ấn tượng với động tác này vì con người luôn làmvậy.
Đặng Tiêu kêu: "A Bố, anh dạy emcái này." Cậu vươn tay ra, giơ chữ V, sau đó chỉ vào bàn chân thịt của A Bố, cười to: "Emhọc đi, emhọc đi, ha ha ha."
Trang Nghiêu đá một cái vào mông cậu: "Anh bị ngơ à!"
Thành Thiên Bích mỗi tay một người, túmTrang Nghiêu và Đặng Tiêu némlên người A Bố: "Đi thôi."
Sáu người ngồi trên người A Bố, đi về phía phủ Tư lệnh của Tào Tri Hiền.
... Bữ
a tiệc tối nay mời rất ít người, ngoại trừ một vài dị nhân tiến hóa não bộ của viện khoa học ra thì chỉ có tướng lãnh cao cấp trong quân đội và các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh, quy tụ tuyệt đại đa số nhân vật hết sức quan
trọng ở nơi này. Ngoài phủ Tư lệnh, xe cộ xếp thành hàng mấy trămmét. Từ sau tận thế, họ chưa từng thấy tập trung nhiều xe còn được sử dụng như vậy, cho dù là bữa tiệc của Diêu TiềmGiang so ra cũng kémhômnay.
Họ vừa tiến vào cửa lớn thì Kiều San tựa như âmhồn không tan chạy ào ra từ bên cạnh, mười phần sức mạnh đưa bút ghi âmtới, hỏi liên tục một đống câu hỏi, còn kêu phó nháy ra sức chụp được không ít ảnh. Xét thấy giao tình giữa họ, tất cả
mọi người coi như phối hợp, cho đến lúc lính hậu cần của Tào Tri Hiền mời họ vào bữa tiệc.
Bước vào phòng tiệc, họ lập tức nhìn thấy Trang Du và Chu Phụng Lamđã lâu không gặp, đương nhiên còn có Từ Ưng nhỏ con nhưng khí thế bức người kia.
Trang Du cười nâng chén với họ, Chu Phụng Lamthì cười lạnh nhìn họ.
Tào Tri Hiền đi tới, vỗ vỗ bả vai Thành Thiên Bích, cao giọng nói: "Lão Từ, ông xemcon trai tôi này, vừa cao vừa khỏe mạnh, trông còn khôi ngô, có được không?"
Từ Ưng cười thâmtrầm: "Ồ, được, được, tên là gì nhỉ? Thành gì nhỉ? Chậc, sao lại không cùng họ với Tào lão đệ chứ?"
Tào Tri Hiền cười nói: "May mà thằng nhóc này không theo họ tôi, không thì nói không chừng không thể biến dị đâu."
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười dối trá, không khí đại sảnh nhất thời trở nên hơi căng thẳng.
Thành Thiên Bích giống như tảng băng, từ đầu tới cuối ngay cả lông mi cũng không buồn động một cái, chỉ đứng cạnh Tùng Hạ, kề bên bạn bè của mình.
Tùng Hạ quan sát bốn phía, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, ThẩmTrường Trạch, Diêu TiềmGiang, Lý Đạo Ái đều đến, ai cũng dẫn theo người quan trọng trong tổ chức của mình, người dễ khiến người khác chú ý nhất chính là Al
Maurell với mái tóc vàng óng, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ gặp một người nước ngoài quan trọng khác, Tùng Hạ cũng hiếu kỳ giống những người ở đây.
Dị nhân tiến hóa não bộ đến từ Nga tổng cộng có ba người, đi theo nhân viên cùng vào bàn, Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi phụ trách tiếp đãi họ, Tào Tri Hiền qua đó chào hỏi, họ cũng ngồi xuống tại bàn đã được chỉ định, ngồi cùng bàn
với họ là tộc Long Huyết.
Sắc mặt ThẩmTrường Trạch hơi nghiêmnghị, Thiện Minh và Al cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu, nét mặt của họ tuy không thể nói là đang lâmđại địch, nhưng nhất định có một chút đề phòng.
Tùng Hạ ngồi xuống bên cạnh Thiện Minh: "Thiện ca, đại tá bảo bọn emsẽ có Long Huyết nhân của Mỹ đến."
"Ờ, một gã khốn kiếp." Thiện Minh cộc cằn nói qua loa.
Tùng Hạ sớmđã quen với cách nói chuyện của Thiện Minh: "Người đó nguy hiểmlắmhả anh?"
"Tên đó phiền lắm, mấy đứa đừng lại gần là được." Thiện Minh nhìn ThẩmTrường Trạch: "Chúng ta đang ở địa bàn của mình, nếu House dámgiở trò, mày sẽ giết hắn chứ?"
ThẩmTrường Trạch chậmrãi nói: "Sẽ."
Al nói: "Sau khi biết mục đích chuyến này của hắn. House đến Trung Quốc làmgì? Tuyệt đối không phải vì đi cùng Myron Babbott."
ThẩmTrường Trạch nheo mắt lại: "Rồi chúng ta sẽ biết." Hắn nhìn về phía Đường Nhạn Khâu, nhỏ giọng nói: "Bảo vệ tốt dây cung của anh, đừng để bất cứ ai biết."
Đường Nhạn Khâu gật đầu: "Yên tâm."
... Nhó
mchuyên gia Moscow cũng đã an vị, cửa lớn đại sảnh lại mở ra, vài người da trắng cao lớn nối đuôi nhau mà vào, họ nghênh đón nhân vật chính của bữa tiệc đêmnay, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Kim– Myron Babbott.
Tùng Hạ nhìn về phía cửa, người đàn ông dẫn đầu anh tuấn trẻ trung, có mái tóc vàng thuần túy và đôi mắt xanh biếc, nét mặt hắn mang theo nụ cười nhiệt tình như ánh mặt trời, chói mắt như một vị thần Hy Lạp. Thực tế, Tùng Hạ không được gặp
nhiều người nước ngoài, người có cơ hội tiếp xúc chỉ có Al và người đàn ông trước mắt, họ đều anh tuấn như không có thật, chỉ có điều khí chất hoàn toàn bất đồng. Trên người Al dung hợp sự phong lưu nho nhã của quý tộc Anh và khí chất nham
hiểmdu côn của lính đánh thuê quốc tế, đây rõ ràng là chuyện vô cùng mâu thuẫn song lại bị cùng một người hỗn hợp thể hiện đến hết sức hoàn mỹ, mà Myron Babbott trước mắt, cậu tin tưởng hình dung của những người đó, đây là một người đàn
ông nhiệt tình, tự tin, cởi mở, rõ ràng có bề ngoài rất cường tráng, nhưng nụ cười lại trong sáng giống như trẻ con.
Ít nhất Myron Babbott cho cậu ấn tượng đầu tiên chính là như thế.
Myron cười to: "Ha, tư lệnh Tào, cámơn sự tiếp đãi của ông, a, còn có giáo sư Tùng, đại tá Đường nữa, tôi đói quá rồi, tôi chưa bao giờ đến Trung Quốc, họ nói đồ ăn Trung Quốc rất ngon." Myron nói liên tục một tràng, phiên dịch ở bên lưu
loát truyền đạt.
Mọi người khách khí đón hắn vào, Myron vừa đi vừa đánh giá chung quanh: "Chu tiên sinh đâu? Dị nhân dẫn xuất của tôi, Chu tiên sinh đâu rồi? Tôi rất muốn gặp người ấy."
Sắc mặt Tào Tri Hiền khẽ biến, nhưng vẫn điềmtĩnh dẫn Myron về phía bàn Trang Du.
Chu Phụng Lamđứng lên, nhướng mày nhìn người Mỹ cao lớn này.
Myron nhìn thấy Chu Phụng Lam, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn thốt lên: "Tôi cảmgiác thấy rồi, nhất định là người này, tôi cảmthấy năng lượng của tôi đang sôi trào. Chúa ơi, đúng là như thấy tình đầu, ôi, xin lỗi, vô tình mạo phạm." Myron sải
bước đến trước mặt Chu Phụng Lam, dùng tiếng Trung biến điệu nói: "Xin chào, Chu tiên sinh."
Chu Phụng Lamlà người dễ lấy lòng, nhưng đối với người trước mắt, tâmtrạng của hắn vẫn có chút phức tạp, hắn vốn tưởng mình là người duy nhất điều khiển năng lượng Kim, bây giờ lại thêmmột người nữa, tuy không phải kẻ địch, còn có thể là
đồng minh, song hắn vẫn có cảmgiác con một đột nhiên phát hiện mình có anh chị em, điều này làmhắn khó chịu, nhưng hắn nhất định phải gặp Myron.
Hiển nhiên Myron không cảmgiác được sự rối rắmcủa Chu Phụng Lam, nhiệt tình vươn tay, Chu Phụng Lamcũng đành phải vươn tay ra.
Tùng Hạ mắt mở trừng trừng: "Đừng!"
Một năng lượng khổng lồ ào ào tuôn ra, Trang Du và Tào Tri Hiền cách họ gần nhất bị đẩy mạnh ra ngoài. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 183
CHƯƠNG 183
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Đường Nhạn Khâu giang cánh, đón được Liễu Phong Vũ trước khi hắn đáp đất, nâng hắn bay đi...
. . . Trư
ớc khi thân thể Tào Tri Hiền chạmđất, ông đã được sức gió vô hình cuốn lên, không bị té ngã. Trang Du cũng được vệ sĩ dị nhân của Từ Ưng đúng lúc đỡ lấy.
Chu Phụng Lamvà Myron đều ngẩn ngơ, vội buông tay ra, Myron cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không ngờ... năng lượng vừa rồi không phải do tôi cố ý phóng thích."
Tùng Chấn Trung đi tới: "Chúng tôi đã thí nghiệmở nơi khác, khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính tiếp xúc sẽ sinh ra năng lượng hùng mạnh, hơn nữa nguồn năng lượng này không dễ khống chế, bây giờ chưa đến lúc để hai
người tiếp xúc. Yên tâm, tôi sẽ cho hai vị đủ thời gian để nghiệmchứng thực lực." Nói xong, anh làmtư thế mời với Myron.
Myron thất vọng nhún vai, chớp mắt với Chu Phụng Lam, theo Tùng Chấn Trung đi đến bàn khác.
Tùng Chấn Trung an vị ở bàn bên cạnh Thành Thiên Bích, tộc Long Huyết ai nấy cũng nhìn chằmchằmngười đàn ông đi sau Myron. Tùng Hạ nhìn theo ánh mắt họ, đó là một người da trắng gần bốn mươi tuổi có râu quai nón, thân thể vạmvỡ lực
lưỡng, mặc lễ phục quân trang, cậu đoán người này chính là House.
House đi nhanh đến chỗ ThẩmTrường Trạch, mở miệng nói tiếng Trung lưu loát: "Đại tá Thẩm, lần trước chia tay ở Mỹ, tôi đã cho rằng sẽ rất lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại, không ngờ mới qua hai năm, chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng lại ở
Trung Quốc."
"Tôi cũng không ngờ." ThẩmTrường Trạch bắt tay với ông ta.
Thiện Minh không buồn nhấc mông, nhìn House khiêu khích: "Ông còn từng bị cấmnhập cảnh cơ mà, kết quả vẫn vào được. House, ông đúng là không chỗ nào mà không thấy."
House mỉmcười: "Dù là lúc nào, với tôi mà nói, có thể nhìn thấy thiếu tá Thẩmthì đều là chuyện tốt." Hắn ta nhìn ThẩmTrường Trạch: "Long Huyết nhân thuần huyết của chúng ta bây giờ thậmchí đã trở thành dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên
Lửa, tôi thật ghen tị với cậu, cậu luôn có thứ tốt nhất."
Thiện Minh đứng lên, níu bả vai ThẩmTrường Trạch kéo hắn ra sau mình, sau đó hất cằmnhìn House, hung tợn nói: "House, ông nghe cho cẩn thận, tất cả mọi thứ của nó đều là của tôi, nó vĩnh viễn không làmbất cứ chuyện gì cho ông hay quốc
gia của ông, nhìn cho kỹ vị trí bây giờ của ông đi, thế giới này đã khác rồi, nếu ông còn có mưu đồ với nó, nó sẽ đốt ông thành tro đấy."
House cười lạnh nhìn Thiện Minh.
Myron rướn cổ vào giữa hai người họ, vỗ bả vai House: "Trung tá, tôi quen anh đã hơn một năm, lần đầu thấy anh cười đấy."
House nói: "Cậu quen tôi còn chưa đủ lâu." Hắn đi lướt qua hai người, ngồi vào bàn.
Myron cười nói: "Ngại quá, tính tình bạn tôi có hơi kỳ quái." Hắn bắt tay một lượt với mọi người chung quanh: "Cậu là thiếu tá Thẩm, anh là ba của thiếu tá Thẩm, anh là Al Maurell, vị này là Thành tiên sinh, tôi từng xemảnh của các vị trên phi cơ,
a, vị này nhất định là Tùng tiên sinh." Myron nắmtay Tùng Hạ, vui mừng: "Tôi biết ngài muốn giúp tôi thăng cấp, xin cámơn, nghe nói ai được ngài giúp cũng đều thăng cấp thành công, tôi rất muốn biết lên tới cấp hai tôi sẽ trở nên thế nào, tôi sẽ
hợp thể với kimloại ư?"
Tùng Hạ cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh sẽ như vậy."
Myron cầmtay cậu: "Vô cùng cảmtạ, Tùng tiên sinh." Hắn lại khách khí một phen rồi mới ngồi xuống cạnh House.
Liễu Phong Vũ phàn nàn: "Người này nói nhảmlắmthế, lớn đùng thế rồi mà sao nhìn ngu vậy."
Tùng Hạ nói: "Anh ta không ngu, có điều tính cách cởi mở quá. Tiểu Đặng, tư lệnh Tào còn chưa nói chuyện đâu, đặt đũa xuống ngay."
Đặng Tiêu rụt tay về, ra vẻ chưa xảy ra chuyện gì hết, quay mặt sang một bên.
Tào Tri Hiền đi đến bục diễn thuyết, bắt đầu phát biểu chào đón, tặng cho dị nhân tiến hóa não bộ của Moscow và đoàn người Myron các món quà rất thực dụng – thuốc năng lượng.
Đại sảnh đặt nămchiếc máy quay, còn có vài nhiếp ảnh gia đi qua đi lại trong hội trường, không ngừng bấmmáy, tuần báo hômsau lại có nội dung phong phú để viết.
Tào Tri Hiền nói xong, yến hội bắt đầu.
Bởi vì người đến đây hômnay đều là kẻ có máu mặt ở Bắc Kinh nên ai cũng biết nhau, bắt đầu đứng dậy kính rượu nhau. Kiều San cũng tìmđược cơ hội phỏng vấn. Lần này bất luận là Thành Thiên Bích hay là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên
nhiên khác đều không phải nhân vật chính, Kiều San chớp mắt với họ rồi tiến thẳng đến bàn của Myron. Cơ thể uyển chuyển, tiếng Anh lưu loát và khí chất nghề nghiệp của cô hấp dẫn rất nhiều tầmmắt.
Myron vui vẻ nhận cuộc phỏng vấn của cô, vừa nói vừa không ngừng mạ lên những bông hoa trong bình các lớp kimloại màu sắc khác nhau, đưa đến trước mặt Kiều San.
Liễu Phong Vũ "chậc chậc" hai tiếng: "Kỹ thuật tán gái của tên ngoại quốc này tuyệt thật."
"Hở? Đâu đâu? Tán ai cơ anh?" Đặng Tiêu ngẩng đầu, hớn hở hỏi.
Liễu Phong Vũ hất cằmvề phía Myron, Myron đang xòe tay ra, một trái timbằng kimloại màu hoa hồng chậmrãi chồi ra khỏi lòng bàn tay hắn, Kiều San ngạc nhiên nở nụ cười.
Đặng Tiêu uất ức nói: "Thế có gì giỏi."
Liễu Phong Vũ bá cổ cậu: "Đừng sợ, Liễu ca mà rảnh sẽ dạy cưng tán gái thế nào, không cần mấy thứ loè loẹt đó, dùng ánh mắt là đủ để chinh phục một cô nàng rồi, cưng đẹp giai thế này, tập luyện rồi camđoan lợi hại hơn tên kia."
Đường Nhạn Khâu liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Có thời gian đó thì dạy cậu ấy mấy thứ thật sự hữu dụng đi."
Liễu Phong Vũ cau mày: "Gì là thứ thật sự hữu dụng?"
"Cách chiến đấu, cách dùng vũ khí, dạy cậu ấy làmthế nào để sống sót."
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: "Cậu phụ trách dạy mấy chuyện đó đi, tôi phụ trách dạy nó sống thế nào, không thể vì cậu là đồ cổ mà yêu cầu tất cả mọi người trên thế giới này phải sống cấmdục như cậu được."
Đường Nhạn Khâu nhăn mi: "Tính mạng và tính dục, cái nào quan trọng?"
"Thế phải xemcậu muốn cái gì, người khác muốn gì chẳng liên quan gì đến cậu." Liễu Phong Vũ xoa xoa lỗ tai Đặng Tiêu: "Ăn nhanh lên, no rồi anh dẫn cậu đi chơi."
"Thiệt ạ, đi đâu thế anh?"
Liễu Phong Vũ cười: "Lát nữa sẽ biết."
Đường Nhạn Khâu nheo mắt lại nhìn Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn, quay mặt đi.
... Tiệ
c đến nửa chừng, House cầmly rượu đi tới, kính rượu ThẩmTrường Trạch, không khí nhất thời có chút căng thẳng.
Lúc này, Diêu TiềmGiang cũng đi tới, lắc lắc ly rượu trong tay, cười nói: "Tùng Hạ, rượu cậu cầmtrong tay do quận Cửu Giang tự ủ, dùng gạo lúc trước tận thế, không phải loại lương thực biến dị vừa ráp vừa khó ăn mới tạo ra."
"Ồ, rượu rất ngon." Tùng Hạ đứng lên, chạmly với anh.
"Nếu cậu thích, tôi đưa sang mấy chai."
Tùng Hạ còn chưa kịp từ chối, Thành Thiên Bích đã đứng lên, chắn giữa hai người, nhìn Diêu TiềmGiang: "Tôi thích, đưa tới đi."
Diêu TiềmGiang không khách khí nói: "Cho cậu uống tôi sẽ đau lòng."
"Vậy anh tiết kiệmđi."
Diêu TiềmGiang hạ giọng nói với Tùng Hạ: "Người Mỹ đó có vẻ có hứng thú với Chu Phụng Lamlắm, giáo sư Tùng có nói lúc nào cho họ thamgia thí nghiệmkhông?"
"Vẫn chưa, phải đợi anh ta thăng cấp đã."
"Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến." Diêu TiềmGiang cười nhìn Thành Thiên Bích: "Phối hợp với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính là một chuyện hết sức kỳ diệu, cậu sẽ cảmthấy năng lượng của đối phương di chuyển trong thân
thể mình, thậmchí cậu có thể cảmgiác được hô hấp và nhịp timcủa đối phương. Hai người sẽ cùng khống chế một nguồn năng lượng, nguồn năng lượng đó dâng trào như đại dương, dường như mang theo khí thế hủy diệt đất trời, cảmgiác thôn
tính sơn hà này khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngây ngất, khiến cậu muốn có nó vĩnh viễn, nhưng chỉ khi cậu và đối phương ở cạnh nhau thì mới có khả năng thực hiện."
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn hắn: "Anh nói những chuyện này với tôi làmgì?"
"Tôi nói chuyện này với cậu là vì... nghe nói dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc của Nga là mỹ nữ tuyệt sắc, nói không chừng cậu và cô ấy là trời đất tác thành." Diêu TiềmGiang nhấp một ngụmrượu, cười tủmtỉmnhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ sửng sốt một cái, trong lòng quả thật có cảmgiác kỳ lạ.
Thành Thiên Bích siết chặt nắmđấm: "Không phải anh thích đàn ông sao? Anh với Ngô Du cũng là trời đất tác thành."
"Hắn ta không phải dạng tôi thích, tuy giống như anh chàng nước Mỹ đó nói, giây phút thấy hắn khiến tôi kích động như thấy tình đầu vậy, nhưng đó không phải động tâm, chỉ là năng lượng đang kêu gọi đối phương mà thôi. Khi cậu nhìn thấy vị nữ
thần kia, đôi bên sẽ đồng thời cảmgiác đôi bên đang triệu hồi lẫn nhau khi năng lượng hợp lại, cậu sẽ cảmgiác như thể hai người đã tâmý tương thông." Diêu TiềmGiang nở nụ cười trêu chọc: "Hy vọng đến lúc đó, cậu có thể kiềmchế mình không
động tâmvới một mỹ nữ đã xinh đẹp tuyệt luân lại còn tâmý tương thông với mình... Haiz, ngẫmlại cũng khó, dù cậu có thể, cô ấy có thể ư?"
Thành Thiên Bích mặt không chút thay đổi nói: "Cô ta không phải loại tôi thích."
"Cậu còn chưa..."
"Cô ta không phải." Thành Thiên Bích nhắc lại từng từ.
Đầu ngón tay của Diêu TiềmGiang nhẹ nhàng chạmvào chén rượu, híp mắt nhìn Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ nói: "Quận vương, chúng tôi từng xemảnh chụp của vị nữ thần kia, cô ấy quả thật... không phải mẫu người Thiên Bích thích, nếu dựa vào năng lượng đã có thể khiến hai người sinh ra cảmtình đặc biệt, vậy bây giờ Quận vương hẳn là
đang theo đuổi hội trưởng Ngô." Cậu cười: "Nói không chừng khi hai người càng xích lại gần nhau, năng lượng sẽ càng mạnh, nếu Quận vương đồng ý vì chứng minh chuyện này mà hiến thân, khi nào có kết quả nhớ nói cho chúng tôi biết."
Diêu TiềmGiang lộ ra nét mặt bất ngờ, anh cười ha ha: "Tùng Hạ, thật ra miệng lưỡi của cậu cũng rất lợi hại, bình thường tôi lại không nhìn ra đấy."
Tùng Hạ nhún vai.
Diêu TiềmGiang rải mìn xong thì định đi: "Các vị cứ ăn từ từ, vài ngày nữa sẽ gặp lại."
... Sau
khi Diêu TiềmGiang đi, Tùng Hạ yên lặng ngồi xuống tiếp tục ăn.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ cảmnhận được ánh mắt của hắn bèn ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
Thành Thiên Bích nói: "Không có gì."
"Cậu nghĩ rằng tôi để ý chuyện anh ta nói à?" Tùng Hạ nói: "Tôi không tin cậu lại động tâmvới nữ thần gì đó đâu, cậu không phải loại người ấy, tôi giận anh ta châmngòi li gián, bà nó chứ." Vừa rồi cậu thật muốn đạp Diêu TiềmGiang hai cái, tuy
cậu biểu hiện rất điềmtĩnh, nhưng trong lòng thật sự thấy hơi mất tự nhiên. Diêu TiềmGiang miêu tả cảnh tượng hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng thuộc tính gặp nhau như gặp tình nhân vậy, cách ăn nói này không hổ là luật sư, khiến
cậu muốn khâu miệng anh ta lại.
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Bất cứ điều gì Diêu TiềmGiang nói, anh đừng tin."
"Tôi hiểu."
Liễu Phong Vũ cười nhìn hai người, lắc lắc đầu.
Tùng Hạ hỏi: "Liễu ca sao thế?"
"Hâmmộ."
"Gì ạ?"
"Không có gì, ăn của cậu đi."
... Sau
khi bữa tiệc kết thúc, Tào Tri Hiền kéo Thành Thiên Bích sang một bên, nói chuyện hồi lâu. Thành Thiên Bích sau khi về chỗ, Trang Nghiêu hỏi: "Nói gì vậy?"
"Nói lần này người Mỹ tới thăm, Từ Ưng có thể có hành động khác, bảo chúng ta cẩn thận."
"Nói là Từ Ưng, chi bằng nói là Trang Du đi." Trang Nghiêu cười châmchọc: "Không kéo ông ta xuống đâu mà lo, đi thôi, về nhà."
Sáu người ngồi trên người A Bố, chậmrãi đi về viện khoa học.
Khi đi qua một con phố, Liễu Phong Vũ vỗ vỗ A Bố: "A Bố, dừng ở đây."
A Bố quay đầu nhìn hắn một cái, bước chân chậmlại.
"Liễu ca, anh làmgì thế?"
"Mấy đứa về trước đi, anh dẫn Tiểu Đặng đi chơi."
"Chơi? Chơi ở đâu?" Tùng Hạ nhìn chung quanh, gần như đâu cũng tối om, chỉ có ít ỏi mấy căn nhà là có đèn đóm.
"Không cần biết." Liễu Phong Vũ bá cổ Đặng Tiêu: "Đi, Liễu ca dẫn cưng đi chơi."
Đặng Tiêu chớp mắt: "Liễu ca, anh say rồi à?"
"Có chút rượu ấy say thế nào được, cậu cứ đùa."
Hắn nói xong thì túmĐặng Tiêu định trượt xuống khỏi người A Bố, Đường Nhạn Khâu đưa tay kéo hắn lại: "Tiểu Đặng nói đúng, anh say rồi, A Bố về thôi."
"Dừng lại, A Bố!" Liễu Phong Vũ hất tay hắn ra: "Tôi không say, tôi muốn dẫn Tiểu Đặng đi chơi."
Đường Nhạn Khâu cau mày: "Anh chơi cái gì?"
Thành Thiên Bích nhìn phía xa: "Cái chỗ treo rèmđỏ đó là kỹ viện phải không?"
Trang Nghiêu hất cằm: "À, phải, chỗ đó là nơi gọi là 'làng chơi', phố này chỉ cần nhà nào thắp đèn thì cũng đều là kỹ viện."
Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ, không nói lời nào.
Đường Nhạn Khâu mở mắt trừng trừng: "Anh muốn đi... còn muốn dẫn Tiểu Đặng đi cùng?"
Đặng Tiêu căng thẳng ngồi ngay ngắn, nhìn đèn đuốc phía xa, vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ.
Liễu Phong Vũ cười nhạo: "Thì sao? Liên quan quái gì đến cậu?"
Đường Nhạn Khâu trừng mắt nhìn hắn, cao giọng nói: "A Bố, đi, về nhà!"
Liễu Phong Vũ cũng hô lớn: "A Bố, dừng lại!"
A Bố "meo" một tiếng, quay đầu lại u oán nhìn họ, người kêu nó đi người bắt nó dừng, nó chỉ có thể đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi.
Đường Nhạn Khâu lạnh lùng nói: "Anh... anh điên rồi sao, hay là uống đến mụ mị đầu óc rồi? Tiểu Đặng mới có mấy tuổi, anh..."
"Mười tám, lớn rồi." Liễu Phong Vũ dùng sức đẩy hắn ra: "Mẹ nó gì mà lắmchuyện thế, có phải dẫn cậu đi đâu." Nói đoạn lại túmtay Đặng Tiêu: "Đi thôi."
Đường Nhạn Khâu nắmcổ áo, vật Liễu Phong Vũ xuống người A Bố, nói từng từ: "Về – nhà."
Đặng Tiêu ở bên cạnh không biết làmsao.
Liễu Phong Vũ cả giận: "Mẹ nó cậu bị bệnh à, tôi muốn đi đâu cần cậu lo chắc, tôi đến Bắc Kinh lâu vậy rồi còn chưa hưởng thụ được một lần đâu, buông ra!"
Đường Nhạn Khâu phẫn nộ quát: "A Bố, đi!"
A Bố lắc lắc đầu, quyết định nghe lời Đường Nhạn Khâu, nhanh chân chạy.
Liễu Phong Vũ giơ tay tát Đường Nhạn Khâu một cái: "Buông ra!"
Đường Nhạn Khâu bắt lấy hai tay hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Liễu Phong Vũ lạnh lùng nói: "Tôi nói lần cuối, buông ra."
Đường Nhạn Khâu lạnh nhạt đáp: "Tôi nói, về nhà."
Tùng Hạ nhỏ giọng khuyên: "Hai người đừng cãi nhau nữa..." Đây là lần cãi nhau ồn ào nhất của Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, trước kia đa phần chỉ là trêu đùa, bây giờ tất cả mọi người đều nhìn ra được, họ đang cãi nhau thật.
Thành Thiên Bích kéo người cậu về: "Kệ họ đi."
Trang Nghiêu nằmxuống đầu A Bố, miễn cưỡng nói: "Đánh nhau thì xuống đi."
Đặng Tiêu vội nói: "Đường ca, đừng như vậy, bọn emkhông đi là đ..."
"Ai nói không đi, thằng này nhất định dẫn cậu đi! Đường Nhạn Khâu thằng ngơ này, cậu dựa vào cái gì mà cấmbọn này? Thằng đệ cậu dùng để nguyện trung thành với vợ tương lai của cậu, chả phải tôi, mẹ nó tôi muốn làmgì thì làm!" Trong chớp
mắt, Liễu Phong Vũ tiết ra dịch tiêu hóa từ dưới da, bàn tay Đường Nhạn Khâu đang tómcổ tay hắn run lên, lập tức chảy máu, mùi hôi thối tỏa ra trong không khí.
"Mẹ nó còn không buông tay!"
Đường Nhạn Khâu trừng hắn, đau đến mồ hôi đầy đầu cũng không chịu buông.
Thành Thiên Bích đi đến trước mặt hai người, dùng sức tách tay họ ra, đôi mắt hắn phát lạnh nhìn Liễu Phong Vũ: "Khả năng của anh không phải dùng để đối phó với người mình, bất cứ lúc nào cũng không được, lần sau còn như vậy, tôi sẽ chặt
tay anh. Hai anh lăn xuống dưới cả đi, giải quyết xong vấn đề hãy về." Nói xong túmtay Liễu Phong Vũ némhắn xuống khỏi người A Bố.
Đường Nhạn Khâu giang cánh, đón được Liễu Phong Vũ trước khi hắn đáp đất, nâng hắn bay đi, trong trời đêmchỉ lưu lại tiếng gào của Liễu Phong Vũ.
Đặng Tiêu ômgối ngồi một bên, cậu cảmgiác mình gặp rắc rối rồi, không dámnói gì, nhưng cậu lại hết sức ấmức, không phải cậu muốn đi mà, tuy cậu cũng có chút hiếu kỳ...
Tùng Hạ thở dài: "Tiểu Đặng, không sao, không phải lỗi của cậu."
Họ đều nhìn ra chuyện giữa Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ, đại khái chỉ có Tiểu Đặng là không hiểu, một người cứng nhắc bảo thủ, một người lỗ mãng phong lưu, hai người này tính cách quá khác biệt, căn bản không giống người của cùng
một thế giới, tuy nhiên có lẽ chính vì thế nên mới có sức hấp dẫn đặc biệt.
Khi họ trở về viện khoa học, Tùng Chấn Trung đã sớmvề, hơn nữa hình như đang chờ họ.
Mọi người đi vào phòng thí nghiệm, Tùng Chấn Trung hưng phấn nói: "Sản lượng năng nguyên kiểu mới mỗi ngày đều đang tăng lên, đến khi mọi người đi Vân Namvà Thanh Hải là có thể tùy tiện ngồi máy bay vận tải. Không đến mấy tháng, chúng
ta có thể tái tổ chức lực lượng không quân, hiện giờ số lượng máy bay trinh sát phái đi Thanh Hải và Hoa Namđã gia tăng gấp đôi. Hơn nữa, một vài nhà máy công nghiệp quân sự ở Bắc Kinh sẽ hoạt động lại trong vòng một tháng nữa để sản xuất
ra nhiều năng nguyên và vũ khí mới, đến lúc đó cũng sẽ gia tăng nghề nghiệp, năng nguyên kiểu mới có thể khiến thành phố này hồi sinh."
Trang Nghiêu vui mừng: "Chỉ cần có đủ năng nguyên là chúng ta có thể khôi phục lực lượng quân sự trước kia, còn có thể thúc đẩy sản xuất. Thêmmột nămnữa, có lẽ chúng ta có thể nhìn thấy đèn đường đã lâu không thấy."
Tùng Chấn Trung vui mừng khó kiềmchế: "Mọi người thấy không? Mọi chuyện đều đã đi vào quỹ đạo, công cuộc tái thiết loài người có tương lai tốt đẹp: Nông nghiệp, chăn nuôi, thông tin, công nghiệp đều đang hồi sinh. Bây giờ mới chỉ là Bắc
Kinh, nhưng từ từ sẽ lan ra toàn quốc. Quốc gia này tuy chịu đủ tàn phá, nhưng chưa từng bị đánh đổ, chỉ cần cho tôi thêmnămnăm, các thành phố phía Bắc Trường Giang cơ bản đều có thể khôi phục mức sống của những năm60, thêmmười
nămnữa..."
Trang Nghiêu thản nhiên nói: "Giáo sư, chúng ta không có nămnăm, càng không có mười năm."
Tùng Chấn Trung tựa như trái cà nhăn nhúm, héo rũ trong nháy mắt, anh tháo kính mắt xuống, xoa xoa mắt, cười khổ: "Hưng phấn quá nên quên hết rồi."
Tùng Hạ nói: "Chú, do chú mệt quá đấy thôi. Những chuyện chú nói đều sẽ thành sự thật, chẳng những chúng ta có nămnămmười nămmà còn có thể có ngàn nămvạn năm, chỉ cần chúng ta có thể chiến thắng ý thức Cambri."
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Chú vẫn có niềmtin."
"Chú, chú đến điểmgiới hạn chưa?"
Tùng Chấn Trung nói: "Sắp rồi, mấy ngày nữa."
"Vậy trong ba ngày này chú có thể ngoại trừ tiếp đãi khách khứa thì đừng làmchuyện khác, bồi bổ tinh thần, chuẩn bị đột phá cấp hai không?"
Tùng Chấn Trung cười: "Được."
Sau khi khuyên Tùng Chấn Trung về phòng, họ cũng về nghỉ. Tùng Hạ ở phòng kế bên Liễu Phong Vũ, cậu nghe thấy đến tận nửa đêmcửa phòng hắn mới có động tĩnh.
Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi đều đạt tới điểmgiới hạn thăng cấp vào hai ngày sau, Myron Babbott thì đã tới từ sớm, có điều họ vẫn quyết định để Myron thăng cấp trước.
Đường Đinh Chi muốn Tùng Hạ nhìn trộmký ức của Myron, xemđược bao nhiêu thì xem, nhất là những chuyện liên quan đến Long Huyết nhân.
Mọi chuyện tiến hành hết sức thuận lợi, Tùng Hạ quen thuộc mở ra cánh cửa ký ức của Myron. Đó là một người đàn ông trước sau như một, cởi mở, nhiệt tình, ngay thẳng, từng có gia đình hạnh phúc và cuộc sống thành công. Từ trong trí nhớ của
Myron, cậu nhìn thấy tình hình hiện tại của nước Mỹ, cũng giống Trung Quốc, đầy rẫy hoang tàn. Cậu nhìn thấy không ít chuẩn bị của chính phủ Mỹ để chống lại tận thế, không thiếu những chuyện đáng để thamkhảo. Cậu nhìn thấy dị nhân tiến hóa
não bộ của nước Mỹ đang không ngừng tạo ra dị nhân và Long Huyết nhân, hơn nữa, Long Huyết nhân của họ nhiều hơn biết bao nhiêu lần số lượng hơn ba mươi người Đường Đinh Chi từng nói. Cậu nhìn thấy rất nhiều rất nhiều hình ảnh khiến
cậu hoa cả mắt. Đương nhiên, cậu cũng không bất ngờ khi nhìn thấy sâu trong tiềmthức của Myron đang âmthần chôn giấu một miếng ngọc Con Rối.
Myron thuận lợi thăng cấp, Tùng Hạ hết sức mệt mỏi. Thấy cậu đi ra, Trang Nghiêu hỏi: "Nhìn thấy gì hữu dụng không?"
"Trong đầu anh ta cũng có ngọc Con Rối, còn nữa, nhất định họ đã phát hiện ra cái gì đó về bí mật của Long Huyết nhân, họ có rất nhiều Long Huyết nhân."
Đường Đinh Chi cau mày: "Rất nhiều? Bao nhiêu?"
"Ít nhất trên trăm."
Đường Đinh Chi mở mắt trừng trừng: "Sao có thể? Nhiều hơn chúng ta? Trong thời gian hơn một năm?"
Tùng Hạ gật đầu: "Thật, đặt trong bể dung dịch nuôi cấy, ai nấy cũng mắt trợn tròn."
ThẩmTrường Trạch trầmmặc: "Xemra tôi phải gặp House một lần."
"Nhân tiện hỏi tiến độ tu luyện của ông ta một chút." Trang Nghiêu nhìn hắn: "Nếu có thể xemký ức của House thì tốt, họ nhất định phát hiện ra chuyện gì đó chúng ta không biết, nếu có thể đột phá chướng ngại chế tạo Long Huyết nhân, chúng ta
có thể tạo ra nhiều chiến sĩ lợi hại hơn."
Đường Đinh Chi nét mặt nghiêmtrọng nhìn ThẩmTrường Trạch: "Lần này House đến cùng Myron nhất định có mục đích, tôi cũng đi, tôi muốn thấy ông ta nói dối chúng ta, sau đó truy vấn ông ta." Nói xong bước nhanh về hướng thang máy.
Tùng Hạ lắc đầu: "Dị nhân tiến hóa não bộ, cũng không thể chọc vào."
Trang Nghiêu nói: "Cần làmgì thì làmđi, đừng để lãng phí thời gian, chúng ta chỉ còn còn cách kế hoạch đi Thanh Hải có bốn tháng." Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 184
CHƯƠNG 184
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Sắt thép từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ...
. . . Tro
ng lúc Myron Babbott tĩnh dưỡng, Trang Nghiêu soát lại một lần ký ức Tùng Hạ nhìn thấy từ trong đầu Myron, thông qua ánh mắt của Myron, Tùng Hạ thấy một vài thông tin quan trọng. Ngoại trừ chuyện Long Huyết nhân thì còn có ngọc Con
Rối trong tay chính phủ nước Mỹ, chỉ là cậu nhìn thấy có hơn sáu miếng, vượt quá ba miếng mà chính phủ Mỹ đã công bố. Việc lợi dụng ngọc Con Rối của người Mỹ cho họ nhiều ý tưởng. Người Mỹ dùng ngọc Con Rối làmnguồn năng lượng
quan trọng cho máy móc cỡ lớn để cải tạo đất đai và hạt giống, ngoài ra còn có rất nhiều cách sử dụng khác. Trong trí nhớ của Myron, phần lớn những cách nước Mỹ sử dụng ngọc Con Rối thì họ cũng đã sử dụng, nhưng có thêmnhững ý tưởng
mới mẻ này có thể giúp họ khai thác thêmnhiều cách sử dụng ngọc hơn.
"Lúc chiến đấu, Myron như thế nào?"
"Rất thú vị, toàn thân anh ta có thể bao trùmtrong áo giáp kimloại, có thể điều khiển bất cứ loại kimloại nào, còn có thể tạo ra kimloại với điều kiện là nguyên tố của loại kimloại đó có trong cơ thể người, ví dụ như sắt, đồng..."
Trang Nghiêu giơ tay lên: "Lược bỏ ví dụ đi, tôi có thể đọc thuộc lòng toàn bộ nguyên tố cấu thành cơ thể con người, không cần anh nói cho tôi biết anh ta có thể tạo ra kimloại gì."
Tùng Hạ xoa xoa đầu nó: "Nhỏ mà đáng ghét."
Liễu Phong Vũ nói: "Như vậy sau khi thăng cấp, hắn sẽ nguyên tố hóa, biến thành người kimloại thật sự, biệt danh của hắn không nên gọi là 'Iron Man', phải là Transformers mới đúng."
Đặng Tiêu cười: "Thế anh ấy có biến ra được đầu điện không? Với cả kê kê bằng vàng nữa, ha ha ha ha."
Tùng Hạ cũng cười: "Trong lịch sử có rất nhiều đế vương hy vọng có thể dựng nên cho mình một pho tượng bằng vàng, Myron nhất định là người hoàn hảo nhất, đáng tiếc bây giờ vàng bạc cũng không đáng giá, không thì anh ta sẽ trở thành người
giàu nhất thế giới."
"Kimloại có giá trị ở bất cứ thời điểmnào." Trang Nghiêu mở máy tính ra, ngón tay lạch cạch gõ tiếng Anh: "Lần tới gặp mặt tôi cần anh ta tổng hợp cho tôi một số kimloại, tiện hơn việc phái người ra ngoài tìmkiếm."
"Để làmgì?"
"Có tác dụng lớn, cải tạo vũ khí cho các anh, chế tạo thuốc nổ, thuốc độc, anh ta nhất định đã quen tạo ra mấy thứ này cho chính phủ của mình."
Đặng Tiêu hỏi: "Tiểu Trang Nghiêu, trước khi xuất phát đi Thanh Hải, khẩu Gatling của anh có thể cải tạo thành vũ khí năng nguyên vô hạn không? Cũng không phải anh ngại súng đạn nặng nề, có điều vác nó đi theo quả thật rất phiền."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: "Nghiên cứu công cụ phòng thủ của anh thế nào rồi?"
"Tiến triển thuận lợi."
"Rất tốt, đại khái tôi còn cần một đến hai tháng để hoàn thiện vũ khí, sắp xếp lại những thứ anh lấy được từ ngọc cổ trong sáu ngày thăng cấp đi, chúng ta sẽ nghiên cứu từng bước từng bước một."
"Được." Tùng Hạ hoạt động gân cốt một chút: "Tôi no rồi, chú tôi và đại tá Đường chắc hẳn cũng đã chuẩn bị tốt, chúng ta qua đó thôi."
Thành Thiên Bích đứng lên: "Đi thôi."
Mọi người rời khỏi phòng ăn, đi đến khu thí nghiệm.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đứng ở cửa phòng thí nghiệm, đang nói gì đó.
Tùng Hạ đi qua, vỗ vỗ bả vai Tùng Chấn Trung, cười nói: "Chú, chú không căng thẳng chứ."
Tùng Chấn Trung cười: "Đâu có"
Trang Nghiêu khoanh tay nhìn họ: "Tôi chờ hai anh cùng chia sẻ thành quả suy nghĩ của mình. Có điều hãy nhớ, nhất định phải đi theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, hai người các anh không thể đồng thời tới điểmmấu chốt, Tùng Hạ sẽ
không chống đỡ được."
Đường Đinh Chi nói: "Yên tâm. Chúng ta sắp dung hợp thành quả suy nghĩ của ba người, nhất định sẽ đạt được nhiều hơn Trang Du."
Al vòng tay qua hông Đường Đinh Chi, hôn lên tóc anh: "An toàn là trên hết, biết chưa?"
Đường Đinh Chi quay đầu cười với hắn: "Biết rồi."
Al đỡ cằmanh, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn, ngón tay thanh mảnh vuốt ve tóc anh.
Các nhà khoa học chung quanh tuy đều đã quá quen thuộc, nhưng đối mặt với hành động rõ ràng như vậy vẫn có chút mất tự nhiên, ai nấy đều quay đầu đi.
Hai người lại hoàn toàn không coi ai ra gì, hôn xong, Al giữ nụ cười nhẹ, Đường Đinh Chi sắc mặt như thường, nói: "Đi thôi, vào trong."
... Sau
khi Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi tiến vào phòng thí nghiệm, cửa phòng bị đóng lại. Lúc này, không ai vào trong cùng họ, Thành Thiên Bích vẫn là người dẫn đường, nhưng là thông qua bộ đàmbởi khi hai dị nhân tiến hóa não bộ đồng
thời thăng cấp sẽ khiến những người tiến lại gần họ đau đầu khủng khiếp, cho dù là Thành Thiên Bích thì ở trong hơn hai mươi tiếng cũng sẽ không chịu nổi.
Tùng Hạ không yên lòng về Tùng Chấn Trung, cậu và Thành Thiên Bích đứng trong phòng theo dõi, chămchú nhìn hai người bên trong.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, căn cứ theo sự dẫn đường của Thành Thiên Bích, Tùng Chấn Trung sẽ đề cao tốc độ, đột phá trước. Thời điểmnăng lượng của Tùng Chấn Trung dâng cao, Tùng Hạ tiến vào phòng thí nghiệm, dùng ý chí
thật lớn khống chế thân thể mình vì cậu có cảmgiác có thứ gì đó đang kích thích trí óc cậu, tranh đoạt quyền khống chế thân thể cậu. Ảnh hưởng của hai dị nhân tiến hóa não bộ thật đáng sợ, thậmchí họ không nhằmvào cậu, chỉ có điều năng
lượng của họ phát tán ra khắp phòng, chẳng trách nghiên cứu viên và bảo vệ đều lui ra xa hơn hai mươi mét, không ai có thể ở quá lâu trong phòng thí nghiệmnày, nếu không có thể sẽ điên mất.
Tùng Hạ ngồi xuống bên cạnh Tùng Chấn Trung, nhỏ giọng nói: "Chú, hai người năng lượng quá mạnh, cháu giờ đã thấy buồn nôn chóng mặt, chú nhất định phải phối hợp với cháu, thăng cấp trong vòng mười phút, cho dù lúc này chú có muốn suy
nghĩ thêmnhiều thế nào thì cũng phải nghe lời cháu, được chứ ạ?"
Tùng Chấn Trung gật đầu.
Tùng Hạ nhắmmắt lại, đưa năng lượng vào trong cơ thể Tùng Chấn Trung. Cũng giống Trang Du và Trang Nghiêu, từ trong đầu Tùng Chấn Trung, cậu nhìn thấy không ít hình ảnh quen thuộc, ba mẹ cậu, ông bà nội, nhà cửa ở quê, thành quả
nghiên cứu của Tùng Chấn Trung, rất nhiều, Tùng Hạ không có ý định tra xét ký ức của chú cậu nên dồn toàn bộ tinh lực vào việc thăng cấp.
Tùng Chấn Trung không cố chấp như Trang Nghiêu, năng lượng Cambri mang tính hủy diệt của anh cũng chỉ chiếmtổng cộng không đến 70% năng lượng, anh tích cực phối hợp với Tùng Hạ. Bằng sự cùng cố gắng của hai người, nguồn năng lượng
Thủy khiến đầu óc người ta căng trướng chợt tắt, về tới hạt nhân năng lượng của anh, Tùng Chấn Trung thành công thăng cấp.
Tùng Hạ đỡ lấy thân thể suy yếu của chú mình, dưới sự trợ giúp của bảo vệ dìu anh ra ngoài, Tùng Hạ cũng cùng ra, cậu nhất định phải hít thở không khí.
Al hỏi: "Cậu ấy còn cần bao lâu?"
"Khoảng hai, ba tiếng, không còn bao lâu." Tùng Hạ thở hổn hển, có chút mệt mỏi. Sau khi thăng cấp, năng lượng trong cơ thể cậu đã tăng lên ít nhất gấp đôi, nếu là trước kia, cậu không thể liên tục giúp hai người thăng cấp trong vài tiếng ngắn
ngủi, nhưng với cậu bây giờ mà nói thì lại không phải việc gì khó.
... Khô
ng lâu sau, Đường Đinh Chi cũng đến thời khắc mấu chốt, Tùng Hạ đưa năng lượng vào cơ thể anh, bị bắt phải xemmột vài ký ức. Từ trình độ nào đó mà nói thì vận mệnh của Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu có chỗ giống nhau, họ đều
được "chế tạo" ra. Song điểmkhác nhau là Trang Nghiêu là thể nhân bản của Trang Du, còn Đường Đinh Chi sinh ra vì "kế hoạch thiên tài", đó là kế hoạch tuyển chọn thụ tinh ống nghiệmbằng việc kết hợp tinh trùng và trứng mang theo chỉ số
thông minh cực cao để bổ sung cho quốc gia các nhà nghiên cứu khoa học ưu tú nhất. Từ trí nhớ của Đường Đinh Chi, Tùng Hạ còn nhìn thấy những chuyện vài nămtrước của ThẩmTrường Trạch, Thiện Minh và Al, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng
có vẻ thật là một sự trải nghiệmhuyền thoại, cũng thấy được vào thuở đầu tận thế, tộc Long Huyết đã gặp phải những thử thách gì, không thoải mái hơn bao nhiêu hành trình vượt hơn 2000 kmđến được Bắc Kinh của nhómhọ.
Sau khi giúp Đường Đinh Chi thành công thăng cấp, Tùng Hạ gần như đã mệt không đứng dậy được.
Al ômĐường Đinh Chi đã hôn mê đi, Thành Thiên Bích cũng dìu Tùng Hạ ra ngoài.
Trang Nghiêu nói: "Cảmgiác xemtrộmký ức của người ta không tồi chứ."
Tùng Hạ hổn hển: "Tôi không cố ý xem."
"Nhưng anh vẫn hiếu kỳ, phải, ai cũng có lòng hiếu kỳ, nhất là đối với bí mật của người khác, nếu tôi nói nếu cứ tiếp tục tiến hóa, tôi cũng có thể xemtrộmký ức của các anh, các anh có sợ không?"
Thành Thiên Bích cau mày: "Thật ư?"
"Chỉ là một suy đoán mà thôi, ví dụ tôi có thể tách ra một đoạn sóng điện não ngắn của anh, qua đó mà dù không cần nhìn nét mặt, không cần nghe những gì anh nói, tôi cũng có thể cảmnhận được cảmxúc hiện tại của anh. Ngoại trừ cực kỳ thông
minh, dị nhân tiến hóa não bộ còn có tác dụng điều khiển và phân tích trí óc đặc biệt. Khi tôi đột phá cấp ba, tôi có thể hoàn toàn khống chế một người, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn song cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện."
Tùng Hạ cười: "Chẳng lẽ đến điểmtận cùng của tiến hóa, dị nhân tiến hóa não bộ mới là người vô địch?"
"Dưới điều kiện nào đó thì đúng. Dù sao thì động vật não bộ càng kémphát triển, ý chí càng yếu nhược thì càng dễ bị chúng ta khống chế."
Đặng Tiêu hiếu kỳ: "Vậy chẳng phải emcó thể khống chế A Bố ư?"
"Có thể, có điều không phải bất khả kháng thì tôi sẽ không làm, sẽ có tổn thương tới đầu óc nó." Trang Nghiêu nhìn cậu ta: "Tôi không muốn khiến A Bố ngốc như anh."
Đặng Tiêu la lên: "A Bố chỉ có IQ của đứa trẻ năm, sáu tuổi, emđừng khinh người quá đáng."
"Anh dù có lên đến cấp bảy thì IQ cũng sẽ không biến hóa, nhưng A Bố thì sẽ càng ngày càng thông minh, cho đến một ngày nó vượt qua anh." Trang Nghiêu nhếch miệng cười: "Có thấy nguy hiểmkhông?"
Đặng Tiêu bĩu môi, nhỏ giọng: "Còn lâu anh mới tin."
"Sớmmuộn gì tôi cũng sẽ chứng minh cho anh xem."
... Trang
Nghiêu nói: "Tùng Hạ, anh về nghỉ đi, thời gian thí nghiệmchính thức của Chu Phụng Lamvà Myron đặt vào ngày mai, chúng ta đều phải đi, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều sẽ được mời."
"Được, mấy ngày nay Ngô Du có tin gì không?"
"Không."
"Cậu thấy hắn ta có đi theo chúng ta đến Thanh Hải không?"
"Sẽ."
"Cậu khẳng định vậy ư?"
"Tôi chắc đến támphần, có điều, còn cần chúng ta cố gắng một chút." Trang Nghiêu nở nụ cười ranh mãnh.
Chiều ngày hômsau, những người thamdự và chứng kiến cuộc thí nghiệmđều tập hợp ở viện khoa học, được bảo vệ ở viện khoa học dẫn tới khu thí nghiệmở ngoại ô thành phố.
Xét thấy sức phá hủy lần trước Diêu TiềmGiang và Ngô Du tạo thành nên vì lựa chọn một chỗ thích hợp mà họ đã bí mật thí nghiệm, tốn không ít công sức, hơn nữa trước tiên phái người đi dọn dẹp hiện trường, bảo đảmchung quanh không có cư
dân, cũng không có ai nhìn thấy họ đang làmgì.
Chu Phụng Lamvà Trang Du ngồi trên một con sói cao nămmét oai phong ngạo mạn xuất hiện ở nơi thí nghiệm, khi A Bố đi qua người nó, con sói kia phát ra tiếng gầmgừ cảnh cáo.
Bộ lông của A Bố dựng đứng cả lên, nhe nanh, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầmnhẹ.
Trang Nghiêu xoa xoa lỗ tai nó: "Đừng sợ, bình tĩnh lại nào."
Con sói kia vẫn không ngừng khiêu khích A Bố, thậmchí còn dè dặt tiến lại gần đến chỗ A Bố, thân thể cao lớn, ánh mắt xanh biếc, răng nanh lộ ra và cái lưỡi đỏ tươi của nó khiến người nhìn không rét mà run.
A Bố có chút kích động, thể tích của nó tuy lớn hơn nhiều con sói kia, nhưng cơ thể nó vẫn chảy dòng máu mèo nhà được thuần hóa, còn con sói này là dã thú thật sự.
Chu Phụng Lamhào hứng nhìn họ, không hề có ý định ngăn cản, lại còn cao giọng nói: "Ngại quá, đứa bé này là sói hoang, chẳng coi ai ra gì, thỉnh thoảng không nghe lời cho lắm, mau bảo con mèo nhép của mấy người trốn xa một chút đi, nó bị
thương là tôi không chịu trách nhiệmđâu."
A Bố hung dữ kêu một tiếng, tiếng kêu lại có chút run rẩy.
Đột nhiên, một tiếng sư tử rống vang tận mây xanh khiến tất cả mọi người ở đây đều rung động đến run rẩy, một thân hình nâu xù mạnh mẽ nhảy đến như một tia chớp, chắn ngang A Bố và con sói kia.
Mọi người đều tập trung ánh nhìn vào đó, một con báo sư tử khổng lồ, ngồi trên người nó là thống lĩnh của Lục Đạo Hoàng Tuyền – Lý Đạo Ái.
Con báo sư tử kia hung tợn trừng con sói, con sói nhe răng, tuy nét mặt vẫn hung ác, song lại vô thức lui về sau một bước, cuối cùng dưới cái nhìn chằmchằmcủa báo sư tử, nó mới chậmrãi xoay đầu bỏ đi.
Chu Phụng Lamhừ lạnh một tiếng, cũng quay đầu đi.
... Tùng
Hạ lên tiếng: "Hoắc Bạch?"
Hoắc Bạch xoay qua: "Thật khiến người ta không chịu nổi, mấy người xemcó ai là nhân vật lớn lại đi cưỡi mèo."
Tùng Hạ nhìn, báo sư tử, sói, chimcắt trắng, cho dù là kẻ địch trước kia đụng phải thì tọa kỵ cũng hết sức oai phong, đúng là chẳng ai cưỡi mèo cả, có điều dù sao đi nữa thì chúng cũng không đẹp được bằng A Bố.
Hoắc Bạch đi đến bên cạnh A Bố, dùng chân vỗ vỗ vào ngực nó: "Còn sợ tao không?"
A Bố cúi xuống liềmliếmđầu Hoắc Bạch, sau đó kêu "meo" một tiếng, tiếng kêu có chút ấmức.
Đặng Tiêu không phục: "Mèo thì sao, A Bố lợi hại lắm."
"Mèo vẫn hoàn mèo, nó vĩnh viễn không phải sư tử, cho dù dáng vẻ của nó lớn hơn bất cứ động vật biến dị nào tôi từng gặp, song nó vẫn quá nhát gan."
"A Bố không nhát gan."
"Phải xemnó gặp phải cái gì đã, nó sợ dã thú, tôi có nói sai không."
A Bố cúi đầu, nằmrạp xuống đất, cảmxúc rất suy sụp.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "A Bố tuy sợ sói, nhưng nó vẫn sẽ chiến đấu với sói, chỉ cần vì chủ nhân của nó."
Hoắc Bạch cười nói: "Điều này tôi cũng tin đấy."
Lý Đạo Ái nhảy xuống khỏi người Hoắc Bạch: "Bữa tiệc lần trước chúng ta không có thời gian nói chuyện, gần đây các vị vẫn khỏe chứ?"
"Rất khỏe."
Lý Đạo Ái cười: "Tôi nghĩ cũng phải, tất cả đều đã thăng cấp, sĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt."
Trang Nghiêu nhìn Chu Phụng Lamvà Myron đang nói chuyện với nhau: "Hômnay sẽ đến phiên hội Phụng Lamsĩ khí cực vượng, trạng thái cực tốt."
"Có được sức mạnh như vậy, cho dù chỉ là tạmthời thì cũng rất hấp dẫn. Đáng tiếc, tôi thì ngay cả dị nhân dẫn xuất của tôi đang ở đâu, rốt cuộc người đó có tồn tại hay không tôi cũng không biết." Lý Đạo Ái cúi đầu nhìn Trang Nghiêu: "Danh
sách đi Thanh Hải đã quyết định chưa? Có tôi không?"
Trang Nghiêu nhìn lại hắn: "Anh muốn đi à?"
"Đương nhiên, căn cứ theo suy đoán của các cậu, không phải Thanh Hải sẽ có ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ư, nói không chừng chính là năng lượng Thổ, vì khả năng này, tôi cũng phải đi Thanh Hải nhìn xem."
"Nếu anh cũng đi thì Bắc Kinh chỉ còn lại Chu Phụng Lam, đó là chuyện không thể xảy ra. Chúng tôi muốn làmsao để đưa Chu Phụng Lamđi, hoặc là giữ lại ít nhất một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chống lại hắn. Thật ra thì bất luận thế
nào cũng không đủ hoàn hảo, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểmđưa tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến Thanh Hải được, bởi vì có thể không ai trong số chúng ta sẽ thoát được cả. Cho nên, cảnh sát Lý, một nửa khả năng anh sẽ là
người ở lại."
Lý Đạo Ái gật đầu: "Tiếc quá, tôi thật sự muốn đi."
"Nếu chúng tôi có thể may mắn gặp dị nhân năng lượng Thổ ở Thanh Hải, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cho hai người gặp mặt."
Lý Đạo Ái cười: "Điều kiện tiên quyết là mọi người phải sống mà rời khỏi đó."
"Điều kiện tiên quyết là chúng tôi còn sống mà rời khỏi đó."
Thành Thiên Bích nhìn về phía cách đó không xa: "Bắt đầu rồi."
Chu Phụng Lamvà Myron đồng thời đi về bãi đất trống xa xa.
Đây là một thị trấn đã bị bỏ hoang, một nămtrước từng vì nạn chuột mà rất nhiều cư dân phải di tản, là do Lý Đạo Ái ra mặt trấn áp, làmsụp nền đất, phá hủy hơn sáu mươi tổ chuột thì mới bình ổn được nạn chuột khuếch tán. Nay nơi này đã biến
thành một tòa thành chết, chỉ có nhà cửa cũ nát và cỏ dại sinh trưởng tốt.
Trang Nghiêu hai mắt sáng lên nhìn hai người: "Hai anh đoán xemsẽ xảy ra chuyện gì."
"Không dễ tưởng tượng, sấmsét kết hợp với kimloại..."
Tùng Hạ nói: "Nhiệt độ cao? Điện từ trường?"
Trang Nghiêu nói: "Có thể có cả hai."
Một nghiên cứu viên dùng loa hô: "Tất cả mọi người và vật nuôi hãy lui về sau."
Tất cả mấy chục người đều lui về phía sau.
Chu Phụng Lamvà Myron nhìn nhau.
Myron cười: "Chúng ta phải khống chế cho tốt, đừng làmai bị thương."
Chu Phụng Lamlầu bầu: "Ai hiểu cái thứ tiếng chimđó chứ."
Myron vươn tay, nói bằng tiếng Trung: "Xin mời, Chu tiên sinh."
Chu Phụng Lamhít sâu một hơi, bắt tay với Myron.
Tức thì, nguồn năng lượng ập đến mãnh liệt như sóng cuộn, một tia sét giáng xuống từ trên trời, dữ dội đánh xuống hai người người họ, quần áo của họ cháy thành than trong phút chốc. Một quả cầu điện từ xuất hiện nơi đôi bàn tay nối tiếp của họ,
phát ra tiếng vang lách tách, sấmsét màu vàng dày đặc quanh thân khiến thoạt nhìn thì nó giống như một làn da nứt nẻ. Nhưng quả cầu điện từ đó lại càng ngày càng to, vô số vụn kimloại bị hút vào, bay nhảy cuồng loạn bên trong nó.
Quả cầu điện từ kia nhanh chóng bao bọc cơ thể hai người họ, càng ngày càng nhiều kimloại bị hút vào, lúc đầu chỉ là kimloại vụn vặt dưới đất, sau đó là ô tô bỏ đi, xe đạp và cả thùng rác. Cuối cùng, ngay cả cửa sổ, đồ dùng từ những ngôi nhà
hai bên đường cũng thoát khỏi vị trí của chúng, bay vào trong quả cầu, khiến nó nhanh chóng phình to, cuối cùng biến thành một cơn bão điện từ đường kính hơn nămmét, điên cuồng cuốn lấy kimloại xung quanh như một chiếc vòi rồng. Sắt thép
từ những ngôi nhà cũng phải oằn mình trước cơn bão điện từ, dưới sự lôi kéo của nó, bị buộc phải dời chỗ, nhà cửa bê tông cốt thép tan thành từng mảnh!
Mọi người khiếp sợ nhìn cảnh tượng có sức công phá khủng khiếp này, cho đến khi có người nhận ra hoàn cảnh, Tùng Chấn Trung giật lấy loa, hô to: "Đẩy nó qua chỗ khác! Mau!"
Vừa dứt lời, xe ô tô của Từ Ưng ở cách đó hơn trămmét bị cuốn lên không trung, sắp bị cuốn vào trong cơn lốc.
Một dị nhân giữ được cái hãmxung của ô tô, một dị chủng cây liễu khác thì vươn ra hàng trămnhánh liễu, bọc chặt ô tô lại, nhưng lực hút của quả cầu điện từ này càng lúc càng lớn, tất cả kimloại bị hút vào nó đều bị xé toạc thành từng mảnh
trong nháy mắt.
Trang Du cũng la lớn: "Chu Phụng Lam! Đẩy nó qua chỗ khác! Hai người không thể giữ nó nữa, đẩy nó đi!"
Mọi người vừa lui về phía sau vừa hoảng sợ nhìn cơn bão điện từ như lốc xoáy này, đường kính của nó đã tăng tới támmét, bên trong chứa vô số kimloại sắt vụn quay loạn. Nếu thứ này tiến về phía họ, ở đây có mấy người có thể thoát được?
Chu Phụng Lamvà Myron phát ra tiếng rống cao vút, ra sức đẩy cơn bão điện từ kia ra xa, nó giống một quả bomđiện từ, đập mạnh vào một tòa cao ốc hai mươi tầng phía xa. Cơn bão tan rã, tuy rằng lấy sức hủy hoại của nó thì dùng từ nổ tung
thì chính xác hơn. Vào giây phút tan rã, nó phát ra tiếng nổ khổng lồ như thể có vạn tấn pháo hoa nổ trên đầu họ. Kimloại bị cuốn vào trong nó lúc trước bị hất tung ra, bắn tung tóe ra bốn phương támhướng.
Thành Thiên Bích và Lý Đạo Ái lần lượt dựng lên tường gió và tường đất ngăn vụn kimloại ở bên kia mặt tường, nhưng vẫn có những mảnh vụn rất nhỏ chui lọt, song không tạo ra bất cứ thương tổn gì cho họ.
Nhưng mọi người lòng còn sợ hãi. Nhất là những người chưa được thấy sức hủy hoại của Diêu TiềmGiang và Ngô Du lại càng cảmthấy hết sức khiếp sợ trước uy lực đáng sợ này.
Chu Phụng Lamvà Myron trần truồng ngất xỉu. Hiển nhiên họ không thể khống chế được sức mạnh này, nhưng cũng có thể hiểu được. Băng và nước tính chất nhu hòa, không có sức nổ đột ngột lớn như vậy. Hiệu quả của tổ hợp sấmsét và kim
loại rất kinh người, thế công mãnh liệt, có lẽ bản thân Chu Phụng Lamvà Myron cũng bị dọa, khiến nguồn năng lượng đó thiếu chút nữa thoát khỏi sự khống chế của họ.
... Hai
người được khiêng về, cho dù vừa đứng ở trung tâmtrận bão song họ không hề bị tổn thương gì, chỉ có điều năng lượng kiệt quệ, ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày.
Trang Du tâmtrạng mừng rỡ nhìn Chu Phụng Lam, sau đó lại cười nhìn về phía Từ Ưng: "Tư lệnh, không khiến ngài thất vọng chứ."
Từ Ưng gật đầu, tuy không có biểu cảmgì, nhưng ánh mắt lại sáng lên: "Rất tốt, rất tốt."
Vài người Mỹ vây lấy Myron kiểmtra thân thể, có vẻ rất căng thẳng, đây là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất của họ, là người hùng, thần linh của quốc gia, không cho phép có chút sai lầmnào.
Đường Đinh Chi nói với họ: "Không có việc gì đâu, cậu ta chỉ mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
Thành Thiên Bích sắc mặt nghiêmtrọng, nói với Tùng Chấn Trung: "Đây là lần gặp nhau cuối cùng của Chu Phụng Lamvới Myron chứ?"
"Nếu là ở Trung Quốc... thì đúng. Nhưng..." Tùng Chấn Trung nhìn Trang Du: "Nếu họ muốn đến Mỹ, chúng tôi không có điều kiện ngăn cản."
Trang Nghiêu nói: "Không ngăn được, có điều chúng ta nắmgiữ nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên hơn, chính phủ nước Mỹ cũng không ngốc. Có điều, chúng ta cũng có một nhược điểmrất lớn."
Tùng Hạ gật đầu: "Jacqueline không biết tung tích, Ngô Du ở tận Trùng Khánh không chịu đến Bắc Kinh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Hỏa dẫn xuất và Thổ dẫn xuất đến nay vẫn chưa lộ diện. Cho dù nắmgiữ nhiều dị nhân tiến hóa sức
mạnh thiên nhiên, song chúng ta lại không có một tổ hợp nào có thể lập tức hình thành phối hợp, nhưng họ thì khác, chỉ cần họ kết thành đồng minh... thì sẽ có được sức mạnh tính đến giờ thì là mạnh nhất. Cho nên, nếu Myron trở thành đồng minh
của họ, giữa chúng ta sẽ lại khôi phục về trạng thái ngang bằng."
"Điều kiện tiên quyết là Myron thật sự sẽ kết thành đồng minh với họ, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra." Trang Nghiêu nhìn về phía Trang Du, Trang Du nở một nụ cười lạnh lẽo với họ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 185
CHƯƠNG 185 – [PN 2] ĐƯỜNG ĐẠI HIỆP X LIỄU KIỀU HOA (II)
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Đường Nhạn Khâu nhẹ nhàng đặt tay trên lưng hắn, kéo hắn vào ngực mình, hình như đã phải dùng thật nhiều sức lực mới nói thành câu: "Anh rất... quan trọng với tôi."
. . . Đư
ờng Nhạn Khâu túmLiễu Phong Vũ bay lên trời cao, trăng lạnh sao thưa, bốn phía tối om, nếu nhìn xuống thì lấy thị lực của Liễu Phong Vũ, hắn thậmchí không thể tính xemrốt cuộc thì họ cách mặt đất bao xa. Liễu Phong Vũ ra sức giãy dụa
trong lòng Đường Nhạn Khâu: "Mẹ nó buông tôi ra!"
"Bây giờ? Anh muốn ngã chết à?"
"Bằng độ cao này có thể ngã chết tôi?" Tuy hắn không biết bay, song cũng không sợ rơi xuống từ trên trời.
"Yên nào, tôi đưa anh về."
"Đây không về! Mẹ nó cậu bị điếc à, đây không dẫn Tiểu Đặng đi nữa, đây đi một mình là được chứ gì!"
Sắc mặt Đường Nhạn Khâu cứng đờ, hắn bay lên đỉnh một cây đại thụ. Cây đại thụ này là cái cây rất nổi tiếng ở trung tâmBắc Kinh vì nó cao hơn hai trămmét, đã thành cột mốc của Bắc Kinh. Những cái cây giống nó có thể dễ dàng bắt gặp
trong khu rừng của Thông Ma, nhưng trong thành phố thì tương đối hiếmthấy. Đường Nhạn Khâu thả Liễu Phong Vũ xuống thân cây, thân cây của nó thô như một chiếc giường đơn vậy.
Liễu Phong Vũ muốn nhảy xuống, nhưng hắn thấy hơi sờ sợ. Vừa rồi không tính được khoảng cách, có thể hắn còn có gan thử một lần, nhưng giờ đã biết cái cây này cao hơn hai trămmét, hắn lại do dự. Đóa hoa dày dặn của hắn chắc hẳn có thể
đỡ được hắn hoàn hảo không chút tổn hao, nhưng đối với một người không biết bay mà nói thì nỗi sợ rơi từ trên trời xuống đất đã xâmnhập vào cốt tủy.
Đường Nhạn Khâu ngồi xuống bên cạnh hắn, thu cánh về, lạnh nhạt nói: "Anh bình tĩnh một chút.."
Liễu Phong Vũ tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo: "Tôi cần bình tĩnh làmgì? Đàn ông đi tìmthú vui không phải chuyện tự nhiên à? Huống chi bây giờ nó còn hợp pháp. Trong mắt cậu, tôi vốn là loại người này, trông cậu như thể bất ngờ lắmha? Hay
thật, lúc không hợp pháp thì thôi, bây giờ còn cần cậu đến lo?"
Đường Nhạn Khâu quay qua nhìn hắn, ánh mắt sâu sắc lạnh lùng, nhìn đến độ khiến Liễu Phong Vũ âmthầmcả kinh: "Đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâmtrạng vào những chuyện đó, chúng ta sắp đi Thanh Hải, chúng ta..."
"Liên quan đếch gì đến cậu, tôi ngủ với người khác một đêmchẳng suy thận, cũng không ảnh hưởng đến bất cứ kế hoạch nào. Nếu cậu lo chúng ta chậmtrễ chính sự thật thì kêu Thiên Bích với Tiểu Hạ chia phòng trước đi? Đường đại hiệp, bản
thân cậu băng thanh ngọc khiết thì thôi, còn muốn ép mọi người cùng làmhòa thượng với cậu chắc?"
"Họ... khác."
"Khác chỗ nào?"
Đường Nhạn Khâu khẽ nói: "Họ thật lòng."
"Đờ mờ, thật lòng cao quý vậy sao? Nói không chừng tôi đi chơi một đêmcũng tìmđược chân ái đấy." Liễu Phong Vũ nhìn Đường Nhạn Khâu thì giận đến độ muốn cắn hắn, tâmtrạng dâng trào, hắn thả người nhảy xuống từ thân cây. Đường
Nhạn Khâu tómcánh tay hắn, xách hắn lên, áp đảo hắn trên thân cây, lạnh lùng nói: "Tôi nói lần nữa, anh ngồi yên ở đây cho tôi!"
"Dựa vào cái gì, Đường Nhạn Khâu đầu cậu bị bệnh à, dựa vào cái gì mà cậu quản tôi!"
"Anh say rồi, chờ ngày mai tỉnh rượu hẵng nói."
"Đây không say!" Liễu Phong Vũ đạp mạnh hắn một cái, giãy dụa muốn nhảy xuống, không gian trên thân cây vốn hẹp, còn phải nâng hai kẻ sống sờ sờ, Đường Nhạn Khâu không khống chế tốt sức mạnh khiến cả hai thiếu chút nữa ngã khỏi thân
cây. Hắn cũng tức giận, tómhai tay Liễu Phong Vũ đặt trên đỉnh đầu, lấn đến chặn đôi chân đang đạp loạn kia, cũng quát khẽ: "Đứng yên!"
Liễu Phong Vũ thở hổn hển, hung tợn trừng hắn.
Lúc này hai người cách nhau quá gần, hơi thở ấmáp của đối phương khiến họ cảmthấy hai má hơi nong nóng. Liễu Phong Vũ nhìn vào mắt Đường Nhạn Khâu không chớp mắt, Đường Nhạn Khâu cũng nhìn lại hắn, hơi thở của họ ngày một dồn
dập, không khí mờ ámkhiến người ta nhịp timtăng tốc.
Liễu Phong Vũ nói giọng khàn khàn: "Đường Nhạn Khâu, chẳng lẽ cậu ghen?"
Ánh mắt Đường Nhạn Khâu chợt lóe sự bối rối: "Đừng nói linh tinh."
Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng: "Thế thì buông tôi ra, tôi không nói đùa với cậu, nếu cậu chướng mắt tôi thì cách xa tôi ra một chút. Cậu cũng chẳng phải mẹ tôi, thế bây giờ cậu có ý gì?"
Đường Nhạn Khâu như người hóc xương, mãi không nói được.
"Cậu cấmđược tôi hômnay, chẳng cấmđược tôi ngày mai." Liễu Phong Vũ đưa mắt nhìn cánh tay dính máu của Đường Nhạn Khâu: "Về đi, kêu Tiểu Hạ xemtay cho cậu."
Đường Nhạn Khâu không buông, hai người cứ giằng co như vậy.
Liễu Phong Vũ nổi giận mắng: "Mẹ nó rốt cuộc cậu muốn gì!"
Đường Nhạn Khâu cúi đầu, nhìn sâu vào Liễu Phong Vũ. Hắn cũng không biết mình muốn gì, chỉ có điều vừa nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ sẽ đi đến nơi khiến hắn chán ghét, ômmột ai đó xa lạ, trần trụi, thân thiết... hắn không thể chấp nhận.
Đôi môi mềmmại này sẽ hôn một người khác? Ánh mắt ẩn nét phong tình này sẽ nhìn một người khác? Hắn không thể chịu được chuyện tại một nơi hắn không nhìn thấy, Liễu Phong Vũ sẽ làmchuyện đó với người khác! Rốt cuộc hắn sao thế này?
Liễu Phong Vũ nhìn hắn trừng trừng: "Đường Nhạn Khâu, cậu đừng khinh người quá đáng, ngày mai đây có đi tìmmười người cậu cũng..."
Đường Nhạn Khâu đột nhiên cúi người xuống, ra sức chặn miệng hắn lại.
Liễu Phong Vũ hai mắt mở to, gió lạnh ùa đến, rượu tỉnh một nửa.
Sau lưng Đường Nhạn Khâu liền toát mồ hôi lạnh, môi hắn hơi run rẩy, hắn không biết tiếp theo mình nên làmgì, hắn chỉ cảmthấy... đôi môi này là của mình.
Sau vài giây ngẩn ra, Liễu Phong Vũ đảo khách thành chủ, ngậmlấy cánh môi Đường Nhạn Khâu, ngậmmút liếmláp, hắn nhìn sâu thật sâu vào mắt Đường Nhạn Khâu, không muốn bỏ qua bất cứ ánh mắt nào lúc này của hắn.
Đường Nhạn Khâu xấu hổ đến nỗi mặt hắn cũng sắp bùng cháy, dứt khoát nhắmhai mắt lại, theo tiết tấu của Liễu Phong Vũ, cứng đơ cảmnhận cái nóng ướt mềmmại và rung động thâmtâmmà nụ hôn này mang đến cho hắn.
Liễu Phong Vũ thì thầm: "Ngay cả mắt mà cũng không dámmở?"
Đường Nhạn Khâu khẽ khàng mở mắt ra, vì căng thẳng nên hàng mi của hắn cũng hơi ươn ướt. Hắn nhìn Liễu Phong Vũ, không biết làmsao.
Liễu Phong Vũ ômcổ hắn, cho dù timđập nhanh như nổi trống, song cũng ra sức duy trì sự bình tĩnh mặt ngoài: "Cậu đây là có ý gì, Đường đại hiệp?"
Đường Nhạn Khâu trầmmặc vài giây, nhỏ giọng nói: "Anh đừng đi..."
"Gì?"
"Đừng đi chỗ đó."
"Đây là cậu đang cứu vớt thanh niên sa ngã hả?"
"Không phải."
"Vậy thì là gì?" Liễu Phong Vũ trong lòng mừng rỡ suýt thì bật cười, mũi hơi xon xót, câu hỏi vừa rồi, Đường Nhạn Khâu nếu dámnói "Phải", hắn tuyệt đối sẽ cắn chết tên ngốc này.
Đường Nhạn Khâu nhìn hắn, giọng nói trầmtrầm: "Nếu... nếu anh thích tôi, thì đừng đi chỗ đó."
"Nói rõ ra xemnào."
Đường Nhạn Khâu hít sâu một hơi: "Nếu anh thích tôi thì hãy trung thành với tôi, không được thích người khác, không được chạmvào người khác, không được nhìn người khác, chỉ thuộc về tôi, nếu anh làmđược..."
Liễu Phong Vũ run giọng nói: "Nếu tôi làmđược?"
"Tôi cũng có thể làmđược." Đường Nhạn Khâu nhìn hắn, dùng một loại ngữ khí gần như là hồi hộp hỏi: "Anh có thể không?"
Liễu Phong Vũ cười nhẹ: "Đường Nhạn Khâu, cậu có thích tôi không? Nói thật."
Đường Nhạn Khâu có chút bối rối, thành thật đáp: "Tôi không biết, tôi không nên thích đàn ông, nhưng anh lại khác."
"Khác chỗ nào?" Liễu Phong Vũ ômcổ hắn, dùng miệng cọ cọ vào cằmĐường Nhạn Khâu: "Hở?"
Đường Nhạn Khâu lúng túng: "Tôi không biết."
Liễu Phong Vũ chưa bao giờ thấy Đường Nhạn Khâu lại thú vị như vậy. Đôi khi hắn giống như tảng đá, cứng nhắc máy móc, đôi khi lại giống như kẹo bông, mềmmại đến độ khiến người ta chẳng nỡ xuống tay. Cho dù là thế thì việc bắt nạt hắn
vẫn là thú vui của Liễu Phong Vũ, bao lâu cũng không chán. Liễu Phong Vũ xoa xoa mái tóc của Đường Nhạn Khâu, khẽ nói: "Cậu thích tôi đấy, có gì mà không biết, nếu cậu muốn sống cùng tôi thì không thể cưới vợ, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"
Trầmmặc hồi lâu, Đường Nhạn Khâu gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh cũng không thể."
"Tôi không cưới đâu, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ chết, sao có thể làmhại phụ nữ vô tội." Liễu Phong Vũ cười: "Cậu cũng vậy, cậu còn muốn có vợ? Đừng nói bây giờ cậu không sinh được con, cho dù có thể thì cậu dámcamđoan mình
sống được bao lâu? Chúng ta mới hợp nhau nhất, muốn sống thì cùng nhau sống, nếu phải chết, có lẽ cũng cùng một lúc."
Đường Nhạn Khâu trầmgiọng nói: "Anh nói đúng."
Liễu Phong Vũ nâng mặt hắn, cắn vào cánh môi dưới đỏ au của hắn, đầu ngón tay vuốt ve làn da bóng loáng của hắn, không khí ngọt ngào dần dần truyền đến thông qua nụ hôn nồng nhiệt.
Nếu không nhờ có đại nạn có một không hai này, Liễu Phong Vũ tin rằng đời này mình sẽ không kết giao với Đường Nhạn Khâu, thích một người cứng nhắc như vậy càng là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn thích vậy đấy, xemđi xemlại
thì cho dù người này cố chấp không thú vị, song hắn vẫn thích.
Màu đỏ ửng trên mặt Đường Nhạn Khâu từ đầu chí cuối không hề biến mất, hắn dùng cánh tay chống trước người, duy trì khoảng cách 2, 3 xăng-ti-mét giữa ***g ngực hắn và cơ thể Liễu Phong Vũ, vừa muốn gần kề vừa e sợ gần kề, căng thẳng
đến nỗi khiến hắn toát cả mồ hôi.
Liễu Phong Vũ ấn hông hắn, ghì thân thể hắn xuống, cũng cười nói: "Cậu tưởng mình đang hít đất à, cũng không biết mệt." Rồi vuốt ve lưng Đường Nhạn Khâu: "Không biết cậu to gan hay nhát gan nữa, ngay cả chạmvào tôi cũng không dám?"
Đường Nhạn Khâu toàn thân cứng ngắc, hắn thậmchí không dámthở mạnh, bởi vì theo mỗi lần hô hấp, hắn đều có thể cảmgiác được mình đang kề vào ***g ngực nóng rực của Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ cũng không khách khí, thò tay vào trong quần áo của Đường Nhạn Khâu, vuốt ve tấmlưng căng chặt của hắn: "Hừm, cảmxúc không tồi."
Đường Nhạn Khâu bắt lấy tay hắn, lắp bắp: "Chúng... chúng ta... về thôi."
"Vội gì, ở đây thoải mái hơn, không nóng không lạnh, còn không có ai quấy rầy." Liễu Phong Vũ cười hì hì hôn cằmhắn: "Cậu không biết là nên làmchút gì đó à?"
Đường Nhạn Khâu thì thào: "Về thôi, về muộn quá, mọi người sẽ lo lắng."
Liễu Phong Vũ cười: "Đường Nhạn Khâu, cậu thú vị quá, không phải cậu không đượcthật chứ? Sờ cái xemnào." Nói xong đưa tay lần mò xuống bên dưới, bắt được chuẩn xác bảo bối của hắn.
Đường Nhạn Khâu cả kinh, toàn thân thiếu chút nữa bộc phá.
Liễu Phong Vũ cảmgiác được cái thứ có độ dài kinh người trong lòng bàn tay đang cứng lên từng chút một, hắn chớp mắt: "Khỏe mạnh ghê ha."
Đường Nhạn Khâu nghiến răng: "Anh buông ra."
Liễu Phong Vũ nhẹ nhàng kề vào tai hắn thổi khí: "Rốt cuộc cậu có muốn làmtôi hay không, hay để tôi làmcậu?"
Đường Nhạn Khâu kéo tay hắn lên, vành tai ngượng ngùng đỏ ửng: "Đủ rồi, về thôi."
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười phá lên, trêu chọc Đường Nhạn Khâu đã thành trò tiêu khiển đệ nhất của hắn.
Đường Nhạn Khâu thật muốn khâu cái miệng đó lại, nhưng hắn trời sinh da mặt mỏng, lúc này hắn chỉ muốn mau mau rời khỏi đây, trốn vào trong phòng, điều đó sẽ khiến hắn cảmthấy an toàn hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Liễu Phong Vũ căn bản không định buông tha, hắn lật người đè Đường Nhạn Khâu xuống, giọng nói khàn khàn: "Cậu còn đụng đến tôi, tôi sẽ cởi quần áo cậu ra đấy."
Cánh tay mạnh mẽ của Đường Nhạn Khâu ômhông hắn, sợ hắn lộn xộn lại ngã.
Liễu Phong Vũ nằmsấp trên ngực hắn, ngón tay thanh mảnh lần mò đường nét trên gương mặt hoàn hảo của hắn, khẽ cười: "Nào, nói tôi nghe coi, cậu thích tôi ở chỗ nào? Ngoại trừ ngoại hình."
Ánh mắt Đường Nhạn Khâu hơi lóe lên, ấp úng hồi lâu vẫn cứng rắn nói câu "Không biết". Không phải do hắn không dámtrả lời mà hắn thật sự không biết. Có lẽ hắn đã quen Liễu Phong Vũ trêu chọc mình, cho dù liên tục nhắc mình bản tính Liễu
Phong Vũ là như thế, nhưng trong vô thức, hắn vẫn cho là thật. Sau khi nghĩ là thật, hắn không thể đối xử với Liễu Phong Vũ như bạn bè bình thường nữa. Khi nghĩ đến người này, tất cả cảmxúc của hắn đều khác biệt. Hắn và người này đã làmrất
nhiều chuyện mà hắn tưởng chỉ có thể làmvới vợ mình bất luận lúc đầu có phải do hắn tình nguyện hay không, hắn đều theo bản năng xemLiễu Phong Vũ là người của mình. Đối với một người đàn ông như hắn mà nói, một khi sinh ra ý thức sở hữu
đối với một người thì không thể thoát khỏi nó nữa.
"Sao lại không biết chứ, nói mau, cậu thích cái gì của tôi? Đương nhiên tôi vừa đẹp trai vừa thông minh vừa lợi hại, người thường rất khó chống lại mị lực của tôi, có điều tôi vẫn muốn nghe cậu nói một chút."
Đường Nhạn Khâu thở dài một hơi, gian nan sắp xếp ngôn từ: "Anh... chuyện anh làmvới tôi... là chuyện vợ chồng mới làm, cho nên anh..."
Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: "Chẳng lẽ cậu muốn nói với tôi, vì tôi ômcậu hôn cậu nên phải chịu trách nhiệm?"
Đường Nhạn Khâu hạ tầmmắt, lông mi cong dài run run nhè nhẹ.
Liễu Phong Vũ dở khóc dở cười: "Đường Nhạn Khâu, cậu đúng là một người kỳ lạ."
Đường Nhạn Khâu nhẹ nhàng đặt tay trên lưng hắn, kéo hắn vào ngực mình, hình như đã phải dùng thật nhiều sức lực mới nói thành câu: "Anh rất... quan trọng với tôi."
"Quan trọng thế nào?"
"Anh là bạn tôi, là người tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ với Nhạn Cẩn, cho nên anh..."
Liễu Phong Vũ dùng sức véo véo tai hắn, gầmgừ: "Chuyện đó thì liên quan quái gì đến chuyện cậu thích tôi? Cậu có thể thẳng thắn nói cho tôi biết rốt cuộc thì trong lòng cậu nghĩ thế nào không?"
Đường Nhạn Khâu đè lại đầu Liễu Phong Vũ đặt trên ***g ngực mình, không dámnhìn vào mặt hắn, timhắn đập rất nhanh, nhanh đến nỗi Liễu Phong Vũ có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói trầmkhàn: "Tôi thích... thích anh, tôi không biết vì sao,
nhưng là thích."
Sau hồi lâu bất động, đôi mắt Liễu Phong Vũ hơi đỏ ửng, hắn cười: "Thế này mới tạmchấp nhận."
Sau khi nói ra những lời này, Đường Nhạn Khâu thở dài một hơi, tâmtrạng cũng thoải mái hơn một chút. Là truyền nhân của Đường Môn, từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, tuân thủ lễ giáo, chẳng phạmsai lầm,
không gây nên chuyện. Nếu không phải tận thế xảy ra, hắn không tin mình sẽ động tâmvới một người đàn ông cho dù động tâm, hắn cũng sẽ khắc chế mình cả đời. Nhưng giờ thì khác, hắn đã không còn khả năng nối dõi tông đường, hôn nhân
không xuất phát từ tình cảmthì hoàn toàn mất đi ý nghĩa, chuyện này lại khiến hắn cảmthấy giải thoát. Hắn không muốn kết hôn với một cô gái mình chưa từng gặp, huống chi hắn đã không thể xóa bỏ Liễu Phong Vũ ra khỏi đầu mình.
Liễu Phong Vũ ômhông hắn thật chặt, nằmsấp trên người hắn, hai người cứ như vậy ở trên thân cây cao hai trămmét, cảmnhận gió lạnh phe phẩy, bóng cây rung rinh, mọi thứ tĩnh mịch mà tốt đẹp.
Cho đến nửa đêm, họ mới về viện khoa học, nụ cười vui sướng và đắc ý trên mặt Liễu Phong Vũ không thể giấu nổi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.
Chương 186
CHƯƠNG 186
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Phương thức đánh giá của ý thức Cambri chắc hẳn toàn diện, bao gồmsố lượng, trí lực, khả năng sinh sản, sức ảnh hưởng, sự khuếch tán toàn cầu...
. . . Tùng
Chấn Trung triệu tập hội nghị đầu tiên sau khi anh và Đường Đinh Chi thăng cấp, nhómThành Thiên Bích và các thành viên cốt cán của tộc Long Huyết đều thamgia.
Trang Nghiêu nhìn họ đầy chờ mong: "Tôi chờ hai anh chia sẻ những gì từng trải."
Tùng Chấn Trung nói: "Đó quả thật là sự trải nghiệmtương đối kỳ diệu, tôi chưa bao giờ cảmthấy đầu óc mình minh mẫn đến vậy. Nếu có thể thăng cấp sớmmột chút thì căn bản không cần người Nga hỗ trợ, tôi cũng có thể tạo ra năng nguyên
kiểu mới. Trong hơn hai mươi tiếng đó, tôi chủ yếu suy nghĩ nhiều về chuyện nâng cao sản lượng năng nguyên kiểu mới và khôi phục hệ thống thông tin toàn quốc, tôi đã có thể nhìn thấy triển vọng rất tốt."
Đường Đinh Chi nói: "Đối với nghiên cứu Long Huyết nhân, tôi cũng có suy nghĩ mở rộng, hơn nữa đột phá một vấn đề mà trước đây gây khó khăn do tư duy có hạn. Tôi nghĩ trước khi đi Thanh Hải, tôi có thể cho cả Al thamgia thí nghiệmnén
năng lượng, hơn nữa xác xuất thành công rất cao."
"Thí nghiệmnén năng lượng là gì?"
Đường Đinh Chi nói: "Tên đầy đủ có hơn ba mươi chữ, nói ngắn gọn thì 'nén năng lượng' chính là thu nhỏ hình thể khi năng lượng trong cơ thể hao hết, khôi phục trạng thái sơ sinh để có thể mau chóng khôi phục, giảmbớt phụ tải nội tạng và hao
tổn thân thể. Ví dụ như khi hao hết năng lượng, ThẩmTrường Trạch sẽ biến thành trẻ con."
"A, chúng tôi đều nhớ, nhưng làmvậy có cần thiết lắmkhông? ThẩmTrường Trạch vốn có khả năng tự lành, hơn nữa sau khi về hình dáng trẻ con cũng tương đối nguy hiểm."
"Rất cần thiết, dưới trạng thái trẻ sơ sinh, tốc độ khôi phục năng lượng nhanh gấp ba đến bốn lần dưới trạng thái vốn có vì diện tích vết thương thu nhỏ, tốc độ hồi phục cũng nâng cao không chỉ nămlần, dễ dàng tái tổ chức sức chiến đấu trong thời
gian ngắn. Đương nhiên, trạng thái này giống như cậu nói, có một nhược điểmtrí mạng là sau khi năng lượng hao mòn, thân thể biến nhỏ không thể khống chế, nhưng nếu năng lượng đã kiệt quệ, không thể động đậy thì một người tàn phế và một
đứa trẻ sơ sinh có gì khác nhau."
"Như vậy bây giờ anh đã đột phá vấn đề kỹ thuật, để những người khác cũng có thể được cải tạo như vậy?"
"Chỉ có ThẩmTrường Trạch với Al thôi, vốn chỉ có ThẩmTrường Trạch vì cậu ta là Long Huyết nhân thuần huyết duy nhất, thí nghiệmnày được thiết kế đặc biệt cho năng lượng của Long Huyết nhân, nhưng theo sự tiến hóa ngược không ngừng
của Al, nồng độ máu của anh ấy đã vượt quá 75%, cũng có thể cải tạo."
Tùng Hạ thốt lên: "A Bố được không?"
Đường Đinh Chi cau mày: "Mèo của các cậu?"
"Vâng, nó lớn quá, đi ra ngoài không tiện, còn dễ trở thành mục tiêu."
Đường Đinh Chi lắc đầu: "Có vẻ như bất cứ khả năng nào cũng có thể thực hiện trong thời đại này, song nếu thật sự muốn cho một động vật biến dị thông thường tùy tiện biến lớn biến nhỏ thì phải giải quyết hai vấn đề: Thứ nhất, nó và Long Huyết
nhân là hai loại sinh vật biến dị hoàn toàn khác nhau. Thứ hai, thân thể trở về trạng thái sơ sinh là một loại cơ chế tự vệ tự phát khi Long Huyết nhân trọng thương kiệt sức chứ không phải muốn biến thân là có thể biến thân."
Trang Nghiêu cũng nói: "Ý tưởng này tôi cũng sớmcó, nhưng có rất nhiều vấn đề khó khăn cần giải quyết, rất khó thực hiện."
Đường Đinh Chi nói: "Nếu cậu cảmthấy hứng thú thì có thể thamdự thí nghiệmnén năng lượng với tôi, có điều tôi không thể camđoan bất cứ kết quả nào."
Đặng Tiêu thất vọng thở dài: "Chẳng lẽ đời này emkhông thể hy vọng ômA Bố trong lòng, cất ở trong túi sao."
Trang Nghiêu đắc ý: "Tôi ômnó ba nămrồi đấy."
Đặng Tiêu nhếch mép với nó.
Tùng Chấn Trung nói: "Ngoại trừ một vài đột phá trong nghiên cứu khoa học, tôi cũng tiến hành đi sâu vào suy nghĩ về ý thức Cambri và ngọc Con Rối. Tôi nghĩ rằng phương hướng suy đoán của Trang Nghiêu là chính xác, tôi cũng có khuynh
hướng cho rằng ý thức Cambri không có trí tuệ, một sức mạnh nào đó đã quấy nhiễu phán đoán về hiện trạng toàn cầu của ý thức Cambri, hơn nữa rất có khả năng nó đã ảnh hưởng đến phương thức tiến hành cân bằng toàn cầu của ý thức
Cambri. Cho tới lúc này, chúng ta đều cho rằng ý thức Cambri sẽ xuất hiện khi các sinh vật trên địa cầu mất cân bằng không thể cứu vãn, nó tiến hành đại thanh tẩy, tận diệt giống loài hưng thịnh, thay bằng giống loài mới. Đương nhiên, ý thức
Cambri không thể thanh tẩy toàn bộ, ví dụ như các sinh vật như gián, chuột... đều sống sót sau vài lần đại thanh tẩy của nó. Như vậy có phải chúng ta có thể đặt giả thiết ý thức Cambri sẽ không thanh tẩy động vật cấp thấp vĩnh viễn không thể
chiếmcứ địa vị thống trị hay không? Bởi vì sự tồn tại của các loài đó không cấu thành uy hiếp lớn với các giống loài khác, mà con người hiển nhiên chính là giống loài cần bị thanh tẩy. Nhưng ý thức Cambri không phát động đại thanh tẩy, lại phát
động đại tiến hóa, đây căn bản chính là mâu thuẫn. Bởi vậy, tôi sinh ra một ý tưởng."
"Ý tưởng gì?"
"Có vẻ như năng lượng Cambri đang biến con người thành giống loài không cấu thành uy hiếp lớn với các loài khác giống như gián hay chuột, thông qua chuyện cường hóa thể năng, trí lực và khả năng sinh sản của các giống loài khác để trợ giúp
công cuộc biến con người trở nên nhược tiểu."
Tùng Hạ cau mày: "Chuyện này sao có thể? Con người dù ít song lại có dị nhân lớn mạnh, còn có vũ khí. Chỉ cần chúng ta có vũ khí thì mãi là chúa tể của thế giới này."
Đường Đinh Chi nói: "Chuyện này liên quan đến tiêu chuẩn đánh giá sinh vật của ý thức Cambri. Chúng ta vẫn giả thiết rằng ý thức Cambri không có trí tuệ, nó chỉ là một cỗ máy tính hiệu suất cao, như vậy tiêu chuẩn ý thức Cambri đánh giá hệ sinh
thái của địa cầu là gì? Là số lượng? Có lẽ, nhưng số lượng gián hay chuột đều nhiều hơn con người. Là trí lực? Rất có khả năng. Là khả năng sinh sản? Cũng có khả năng. Phương thức đánh giá của ý thức Cambri chắc hẳn toàn diện, bao gồmsố
lượng, trí lực, khả năng sinh sản, sức ảnh hưởng, sự khuếch tán toàn cầu... Kết quả cuối cùng, con người nhất định chiến thắng trong hệ thống đánh giá toàn diện đó. Bất luận là hơn sáu tỷ nhân khẩu hay là loài có IQ cao nhất trong số sinh vật,
hoặc là sức ảnh hưởng hay khả năng khuếch tán không đâu không có thì con người đều chính là thủ phạmđứng đầu khiến sinh vật mất cân bằng. Cho nên, con người chính là đối tượng đại thanh tẩy của ý thức Cambri. Nhưng vấn đề mấu chốt là ý
thức Cambri không tiến hành đại thanh tẩy mà lại tiến hành đại tiến hóa, hơn nữa chúng ta đều biết ý thức Cambri đã thức tỉnh trước thời hạn, ít nhất trước trămnăm, thậmchí cả ngàn năm. Nó vừa thức tỉnh thì đã hất đổ con người khỏi chuỗi thức
ăn, biến con người thành một trong những giống loài tổn thất thảmtrọng nhất trong thời đại tận thế, không chỉ mất đi hai phần ba nhân khẩu, thậmchí rất nhiều người đã mất đi khả năng sinh sản. Như vậy giá trị đánh giá của ý thức Cambri đối với
hệ sinh thái địa cầu nhất định cũng phát sinh biến hóa."
Tùng Hạ kinh ngạc: "Tôi hiểu mọi người đang nói gì. Nếu tổng hợp tất cả suy đoán này thì căn bản là ý thức Cambri vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc đại thanh tẩy, song nó lại bị thức tỉnh trước thời hạn, hơn nữa phát động đại tiến hóa khiến con người
tổn thất nghiêmtrọng, giảmbớt rất nhiều số lượng nhân khẩu, khả năng sinh sản, sức ảnh hưởng và khả năng khuếch tán với toàn cầu, khiến giá trị đánh giá mất cân bằng của con người hạ xuống một đường. Như vậy ý thức Cambri sẽ máy móc suy
nghĩ không có tự chủ, sẽ cho rằng con người đã không cấu thành uy hiếp mà ngừng đại thanh tẩy lại."
Trang Nghiêu trầmgiọng nói: "Không sai, đây chính là kết quả suy nghĩ của chúng tôi. Nếu những gì chúng ta suy đoán là thật thì vấn đề lớn nhất lúc này chính là rốt cuộc là ai, là sức mạnh gì lại có khả năng lớn như vậy, không chỉ đánh thức ý thức
Cambri trước thời hạn, còn dùng phương pháp cực đoan này cứu vớt con người, nếu... chuyện này có thể gọi cứu vớt."
Fi: khụ Chính ra Fi không muốn kết thúc nămnay bằng chương hơi nhức óc này, cơ mà lâu lâu mới được một chương ngắn, để qua nămmới thì cũng kì kì, mà lại không đủ thời gian làmhết những chương sau cho đến đoạn tươi sáng nên là... :"
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.
Chương 187
CHƯƠNG 187
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Họ từ bỡ ngỡ đi đến hiểu biết, từ người thường chìmtrong tuyệt cảnh trở thành dị nhân đẳng cấp cao nhất, trong thời gian gần hai năm, sự thay đổi của mỗi người đều đã nghiêng trời lệch đất.
. . . Tùng
Hạ vạn lần không ngờ kết quả suy nghĩ sau khi tập hợp ba dị nhân tiến hóa não bộ cấp hai lại chấn động lòng người như vậy, gần như đã điên đảo toàn bộ suy đoán lúc đầu của họ về tận thế, khiến bí ẩn tận thế càng trở nên khó bề phân biệt.
Trước bí ẩn của hành tinh này, bọn vừa bé nhỏ vừa bất lực. Điều duy nhất họ có thể xác định chính là bất luận là ý thức Cambri hay sức mạnh nào khác thì nó cũng đang ra sức làmsuy yếu con người, còn họ thì không thể ngồi chờ chết.
Trang Nghiêu thở dài: "Hy vọng hành trình Thanh Hải có thể cung cấp nhiều manh mối hơn cho chúng ta."
"Nhất định, hành trình Thanh Hải ký thác quá nhiều hy vọng, nhưng kỳ vọng lớn nhất của tôi đối với mọi người là bình an trở về." Tùng Chấn Trung nhìn mọi người một lượt, nét mặt nghiêmtrọng.
Tùng Hạ cười nói ra vẻ thoải mái: "Không thành vấn đề. Đúng rồi, danh sách thành viên đã xác định chưa chú? Lý Đạo Ái nói với chúng cháu là muốn đi, nhưng chúng cháu không thể để Chu Phụng Lammột mình ở lại Bắc Kinh."
"Bên chú cũng tính như vậy, nếu Ngô Du đi thì Lý Đạo Ái và Chu Phụng Lamở lại kiềmchế lẫn nhau. Nếu Ngô Du không đi thì Lý Đạo Ái đi, Diêu TiềmGiang ở lại. Bất luận là Diêu TiềmGiang hay là Lý Đạo Ái thì đều có lý do để đi, nhưng lại
không thể để Chu Phụng Lamđộc bá Bắc Kinh, chỉ có thể tạmthời an bài như vậy."
Tùng Hạ gật đầu: "Vâng, tốt nhất là Ngô Du có thể đồng ý đi theo bọn cháu đến Thanh Hải, tỷ lệ sinh tồn sẽ lớn hơn một chút."
Thành Thiên Bích hỏi: "Chỗ người Mỹ có tiến triển gì mới không?"
Đường Đinh Chi nói: "Trường Trạch và House đã tiếp xúc qua, đích xác là họ biết vài chuyện chúng ta không biết, chắc hẳn họ đã tìmđược phương pháp dùng năng lượng Cambri trợ giúp cho thí nghiệmvề Long Huyết nhân. Nếu chúng ta muốn
biết thì cần trả một cái giá, chúng tôi đang nghĩ cách."
"House không nói yêu cầu về phương diện thăng cấp ư?"
Đường Đinh Chi lắc đầu: "Không, bảy tháng trước ông ta mới biến dị, không bao lâu cũng đã nắmgiữ phương pháp tu luyện lưu truyền từ Trung Quốc, có lẽ không cần chúng ta giúp, ông ta cũng có thể thuận lợi thăng cấp. Chuyện của House và
Myron giao cho chúng tôi xử lý, mọi người chỉ cần làmtốt chuyện cần làmlà được."
Trang Nghiêu nói: "Được, như vậy tôi cũng có thể bớt lo một chút."
"Ngày kia Myron sẽ đi, lần này họ mang theo không ít kimloại hiếmlàmquà giúp Myron thăng cấp, hay các cậu đến chọn đi."
"Rất tốt, tôi cần."
Thành Thiên Bích hỏi: "Bên Moscow vẫn không có tin tức của Jacqueline sao?"
Tùng Chấn Trung lắc đầu: "Không có, chỉ e Jacqueline thật sự đã tiến vào Thanh Hải."
Thành Thiên Bích có chút thất vọng.
ThẩmTrường Trạch nói: "Tốt xấu gì dị nhân cùng thuộc tính của anh cũng đã xuất hiện, tôi và Lý Đạo Ái còn không biết người đang ở đâu nữa, ngẫmlại chúng tôi, anh sẽ thấy đỡ hơn."
Thành Thiên Bích không nói gì, trong đầu hắn tất cả đều là uy lực chấn động lòng người khi hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Thủy và Kimphối hợp. Không chỉ có hắn, ThẩmTrường Trạch và Lý Đạo Ái sao lại không muốn nhanh chóng
được gặp dị nhân cùng thuộc tính của mình chứ?
Thiện Minh cười: "Hê, nghe nói dị nhân Nga là nữ, trông còn đẹp lắm, thằng nhóc này có phúc ghê."
Vấn đề này Thành Thiên Bích căn bản lười giải thích, nhưng nghĩ đến Tùng Hạ ở bên cạnh, hắn vẫn không nhịn được đáp một câu: "Tôi chỉ cần năng lượng của cô ta."
ThẩmTrường Trạch cau mày nhìn Thiện Minh: "Ba, nếu dị nhân Hỏa còn lại cũng là nữ thì sao?"
Thiện Minh không hề do dự nói: "Thì chúc mày may mắn a."
ThẩmTrường Trạch nhếch một bên lông mi: "Ba không hề..."
Thiện Minh cười vỗ vỗ bờ vai hắn: "Đàn ông ấy à, không thể thắt cổ ở một cái thân cây được, ba cổ vũ mày nếmthử nhiều một chút."
ThẩmTrường Trạch hất tay hắn ra, đứng vọt lên, do dùng sức quá lớn nên hất đổ cả ghế ngồi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thiện Minh, xoay người bỏ đi.
Thiện Minh có nét mặt chẳng hiểu gì sất, hỏi Al: "Nó lại giở chứng gì đấy?"
Al nhún vai: "Giải thích cho chú cũng hơi khó, chi bằng chú đi dỗ cậu ta cho bớt việc."
"Ờ." Thiện Minh có vẻ căn bản không để trong lòng, nhìn nhómTùng Hạ đang ngẩn ra, nói: "Từ nhỏ nó đã thế rồi á."
Tùng Hạ từng nghe một vài lời đồn về ThẩmTrường Trạch và Thiện Minh, trước kia không biết thật giả, bây giờ xemra hình như không phải bình thường. Cậu cảmthấy ít nhiều cũng mất tự nhiên, dù sao thì ThẩmTrường Trạch còn gọi Thiện Minh
là "ba", tuy họ chỉ là cha con nuôi. Có điều cậu cũng không tư cách đi nói chuyện người khác, quan hệ của cậu và Thành Thiên Bích không phải cũng "bất thường" sao. Có điều, tin đồn về tính cách của Thiện Minh lại hoàn toàn là sự thật, trải qua
thời gian dài tiếp xúc như vậy, chỉ số cảmxúc của Thiện Minh quả nhiên gần như bằng 0, tính cách bá đạo cuồng vọng, chuyện này khá khớp với hai mươi mấy nămsống cuộc sống lính đánh thuê của hắn. Người ngoài đều biết người không thể
chọc vào nhất của tộc Long Huyết không phải là ThẩmTrường Trạch. Bình thường ThẩmTrường Trạch không thích quan tâmchuyện người khác, nhưng Thiện Minh tính tình nóng nảy, dễ nóng giận, mà ThẩmTrường Trạch lại "hiếu thuận", chỉ cần
chọc Thiện Minh thì chẳng khác nào chọc hết cả tộc Long Huyết cả. Mỗi người trong tộc Long Huyết thật sự đều rất có cá tính.
Tùng Chấn Trung nói: "Đúng rồi, hômnay bên chú nhận được một bưu kiện gửi đường hàng không."
"Hàng... dạ?"
Tùng Chấn Trung đẩy đẩy mắt kính: "Do một con bồ câu đưa thư đưa tới, chú đùa một chút." Anh có chút thất vọng: "Khó hiểu lắmà?"
Tùng Hạ cười nói: "Chú dùng nét mặt nghiêmtúc ấy để nói đùa, cháu thật sự không phản ứng lại được. Bưu kiện gì ạ, đến từ đâu hả chú?"
"Từ dãy Tiểu Hưng An, Mục Phi ủy thác tư lệnh Trương gửi tới." Tùng Chấn Trung gọi điện thoại nội tuyến, kêu người đưa tới.
... Chỉ
chốc lát sau, Tiểu Vương lái xe điện tới đây, gã dỡ từ trên xe xuống một cái thùng lớn, cỡ có thể nhét một người vào.
"Wow, gì thế chú?"
"Không biết, cháu mở ra đi."
"Cháu?" Tùng Hạ cười cười, rút mã tấu luôn mang theo người ra cắt dây thừng và rạch thùng giấy, bên trong là một cái thùng xốp, xemra là thứ gì đó cần giữ nhiệt, chắc hẳn là đồ ăn.
Tùng Hạ mở thùng xốp ra, một luồng khí lạnh ập đến, trong cái hộp to như vậy chất vài loại rau dưa hoa quả, còn có một phong thư. Tùng Hạ mở thư ra, từ bên trong rơi ra mấy tấmảnh của Mục Phi và Thông Ma, trong ảnh có hai "người" giống
hệt nhau, gương mặt trắng trẻo khôi ngô, tóc đen để dài, chỉ là thông qua nét mặt đã có thể dễ dàng phân biệt được họ: Thông Ma có biểu cảmmất kiên nhẫn, Mục Phi cười rất vui vẻ, còn có mấy tấmảnh chụp họ mở đất trồng rau gần bản thể của
Thông Ma, xemra đống rau dưa hoa quả này được sản xuất từ đó, hai tấmảnh cuối cùng chụp con mèo mun của họ, nó đã lớn lên kha khá.
"Có một phong thư." Liễu Phong Vũ nhặt từ dưới đất lên, đưa cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ mở thư ra, không giấu được nét cười trên môi: "Mục Phi nói giờ họ đã tìmđược việc để làm, mỗi ngày trôi qua trong cuộc sống điền viên, TamNhi thường đến chơi với họ, còn dẫn bạn đến chơi mạt chược, nấu cơm, nghe nhạc với anh
ấy. Mục Phi nói ở đó chỉ thiếu một ngôi nhà, chờ tin tốt của chúng ta."
Liễu Phong Vũ cười: "Hai người này sống tự tại thật đấy." Khẩu khí rất là hâmmộ.
Đường Nhạn Khâu cũng cảmthán: "Trong tận thế này, có lẽ họ là những người sống hạnh phúc nhất." Hắn nhìn Liễu Phong Vũ, phát hiện Liễu Phong Vũ cũng đang nhìn mình, mặt hắn nóng lên, không biết nghĩ tới chuyện gì.
Trang Nghiêu nói: "Hạnh phúc được thành lập trên nền tảng thực lực lớn mạnh, không ai dámchọc vào Thông Ma, họ đương nhiên có thể an cư lạc nghiệp."
Đặng Tiêu hét lớn: "Nhiều đồ ăn ngon thế a a a, hâmmộ chết người!"
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ: "Chúng ta cũng sẽ có cuộc sống như vậy."
Tùng Hạ cười gật đầu: "Nhất định."
Sau khi Myron đi, những chuyện bận rộn gần đây của họ đều đã kết thúc, tất cả các nhân vật quan trọng xung quanh đều đã thành công thăng cấp, rốt cuộc họ đã có thể yên tâmtu luyện, nâng cao sức mạnh.
Mỗi ngày Thành Thiên Bích đều dùng một nửa thời gian để tu luyện, một nửa thời gian thì huấn luyện khống chế gió và khai phá chiêu thức mới. Đa số sân huấn luyện của hắn đều đặt ở bên ngoài do sức phá hoại quá lớn, không ai có thể ở cùng
một phòng với hắn.
Mỗi ngày Tùng Hạ dành ra bốn tiếng cố định để tu luyện, các thời gian khác để nghiên cứu công cụ phòng thủ bằng năng lượng, vũ khí và công cụ quan trọng trong ngọc cổ. Dưới sự trợ giúp của Trang Nghiêu, cậu không ngừng tạo ra công cụ có
thể tăng sức chiến đấu trên diện rộng, kết quả to lớn mà cậu trả bằng giá khiến cậu mất ăn mất ngủ. Hai tháng sau, khi vũ khí năng nguyên được Trang Nghiêu nghiên cứu chế tạo ra, cậu lại đặt đa số tinh lực vào công cuộc mang tính cách mạng:
Cải tạo chúng thành vũ khí năng nguyên vô hạn.
Thời gian của Trang Nghiêu là dày đặc nhất, chẳng những tu luyện, nó còn lập kế hoạch cho mỗi người, không ngừng sửa chữa kế hoạch huấn luyện và nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí, hơn nữa còn giúp Tùng Hạ cải tạo và cụ thể hóa rất nhiều
công cụ. Do tri thức của Tùng Hạ không đủ dùng nên các tri thức cần dùng khi cải tạo và cụ thể hóa vật chất như đồ thị, kết cấu, nguyên lý cơ học đều do Trang Nghiêu giúp đỡ. Trừ những chuyện đó ra, nó còn kiêmthêmvài công tác nghiên cứu.
Trong phạmvi toàn quốc, viện khoa học điên cuồng chiêu mộ dị nhân tiến hóa não bộ, nhưng cho dù dị nhân tiến hóa não bộ có nhiều thì việc làmcủa họ cũng rất nhiều.
Khóa huấn luyện của Liễu Phong Vũ bao gồmba phương diện: Tu luyện, tăng cường khả năng và thao tác vũ khí. Có khẩu súng khó coi kia, sức chiến đấu của hắn được tăng mạnh, bây giờ đã thành vũ khí hắn không thể thiếu. Hắn ra sức nghiên
cứu chiêu thức mới, phân bố dịch tiêu hóa nhanh hơn, huấn luyện khả năng ngắmbắn. Liễu Phong Vũ vốn là người ưa nhàn hạ nhất trong số mọi người, nhưng dưới sự đôn đốc của Đường Nhạn Khâu, hắn cũng không thoải mái hơn những người
khác được bao nhiêu Bởi vì khả năng của hắn sẽ tỏa ra mùi thối nên khóa huấn luyện của hắn cũng giống Thành Thiên Bích, phải chuyển ra bên ngoài.
Đường Nhạn Khâu là người tự gò bó mình rất mạnh, hắn đặt thời gian biểu cho mình và chấp hành một cách nghiêmkhắc, phân bố thời gian hết sức hợp lý. Người ngoài nhìn thấy kế hoạch huấn luyện của hắn đều sẽ bị dọa, ngoại trừ tu luyện, mỗi
ngày hắn đều dùng các loại dụng cụ yêu cầu cao độ để trợ giúp thử thách cực hạn lực cánh tay của mình. Gân Hải Long có tiềmlực khổng lồ, hắn thậmchí không thể phát huy một phần mười uy lực của nó. Nếu có thể kéo được dây cung nặng
hơn là có thể bắn ra xa hơn, lực hấp dẫn của chuyện này đối với một cung tiễn thủ như hắn mà nói thì giống như miếng thịt mỡ rơi trước mắt, thúc đẩy hắn không ngừng tiến lên Ngoại trừ huấn luyện thể năng, Đường Nhạn Khâu còn tập trung tiến
hành huấn luyện tiến hóa ngược. Trang Nghiêu liệt kê cho hắn một danh sách năng lực hữu dụng cho khả năng tiến hóa ngược lớp chim, hơn nữa còn đặt ra kế hoạch huấn luyện cụ thể, Đường Nhạn Khâu chấp hành bằng tất cả sức lực Cùng lúc
đó, hắn còn muốn bỏ ra phần lớn tinh lực thảo luận thiết kế cung tên với Trang Nghiêu và kỹ sư. Trong sáu người, Đường Nhạn Khâu là người phụ thuộc vào vũ khí nhất, người phụ thuộc vào vũ khí là người dễ nâng cao sức chiến đấu nhất, cho
nên Trang Nghiêu thích thiết kế cung tên cho hắn do hiệu quả rõ ràng nhất, trước mắt còn có rất nhiều cung tên có thể mở rộng lực sát thương chờ họ khai thác.
Tuy ngày nào cũng kêu khổ kêu mệt, song Đặng Tiêu chưa từng chậmtrễ kế hoạch Trang Nghiêu đã lập ra cho mình. Ngoại trừ tu luyện, đa số công tác tăng cường của cậu ta đều là thể năng và cách chiến đấu. Qua mấy tháng trưởng thành, cậu
đã sớmkhông chỉ biết dùng sức suông nữa, do ưu thế gene nên bây giờ dưới hình thái con người, Đặng Tiêu hoàn toàn có thể đấu với lính đánh thuê của tộc Long Huyết, sức chiến đấu sau khi biến thân lại càng kinh người Huấn luyện tiến hóa
ngược của cậu cũng là khóa quan trọng nhất, Trang Nghiêu cũng liệt kê một danh sách các kỹ năng chiến đấu quan trọng như trên cho cậu, ví dụ như độc tố, biến sắc, tự lành vết thương... tuy khiến cậu chịu nhiều đau khổ, nhưng hiệu quả lại vô
cùng rõ ràng.
Họ từ bỡ ngỡ đi đến hiểu biết, từ người thường chìmtrong tuyệt cảnh trở thành dị nhân đẳng cấp cao nhất, trong thời gian gần hai năm, sự thay đổi của mỗi người đều đã nghiêng trời lệch đất. Họ không chỉ thay đổi trên phương diện tăng cường khả
năng mà cả niềmtin ngoan cường và ý chí cứng cỏi lần lượt được tôi luyện bằng cách hữu hiệu nhất từ trong hiểmcảnh, sự tin tưởng của họ với nhau cũng được trui rèn từ trong sinh tử mà trở nên chắc như tường thành. Họ vượt qua mỗi ngày trong
mệt mỏi và mồ hôi, vì khiến mình và bạn bè, khiến tất cả những người mà họ quý trọng có thể sống thật tốt!
Bốn tháng sau.
"Thời tiết này chết cóng được đấy chứ." Tùng Hạ nhìn ghi chép thời tiết trên màn hình, cảmthán.
Thành Thiên Bích nói: "Âm26 độ rồi, chưa bao giờ Bắc Kinh lạnh đến thế, Đông Bắc đã phá kỷ lục âm40 độ, lúc này mới bắt đầu mùa đông không được bao lâu."
Đặng Tiêu thở dài: "Còn lạnh nữa thì sẽ có rất nhiều người chết cóng."
Trang Nghiêu nói: "Tầng băng ở NamCực đã mở rộng hơn bốn trămkmso với một nămtrước, khí hậu toàn cầu đều hứng chịu ảnh hưởng từ chuyện này, chỉ biết rằng mùa đông nămnay sẽ càng ngày càng lạnh, Bắc Kinh có khả năng xuống tới
âm50 độ, đây chính là mùa đông lạnh nhất trong lịch sử nhân loại."
Liễu Phong Vũ nhìn về phía Trang Nghiêu: "Nếu lạnh như thế thì có phải hành trình Thanh Hải của chúng ta sẽ an toàn hơn một chút không? Chắc hẳn rất nhiều động vật đều đã ngủ đông."
Trang Nghiêu lắc đầu: "Động vật có thể thích ứng với hoàn cảnh tốt hơn con người, hơn nữa rất nhiều động vật đã thay đổi tập tính, loài ngủ đông lại không ngủ đông, loài ăn chay lại ăn thịt, tuy tốt hơn đi vào mùa xuân mùa hạ một chút, song vẫn
đừng ômhy vọng quá lớn, vấn đề giữ ấmcủa các anh nghiêmtrọng hơn chuyện gặp phải động vật biến dị."
Tùng Hạ cười khổ: "Tómlại, chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất là cần thiết."
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: "Tôi chỉ có thể đồng ý với câu này."
"Ngô Du đã gửi điện trả lời chưa?"
"Rồi, hắn không đến Bắc Kinh, sẽ tập trung với chúng ta tại Vân Nam."
"Loại thời tiết này với hắn mà nói thì như cá gặp nước, hắn vốn là băng, căn bản không sợ lạnh."
"ThẩmTrường Trạch cũng không sợ, hâmmộ quá."
Tùng Hạ nói: "Như vậy danh sách đã xác định, chúng ta, tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, hội Băng Sương, một lần xuất động bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, không hổ là nhiệmvụ cấp SSS."
Đặng Tiêu nói: "Rốt cuộc có mấy S thế anh."
"Rất nhiều S."
Điện thoại nội tuyến trong phòng họp đột nhiên đổ chuông, Trang Nghiêu nghe máy: "A lô, giáo sư Tùng, được, chúng tôi qua đó giờ đây." Cúp máy, nó nói: "Giáo sư kêu chúng ta qua văn phòng của ông ấy."
Mọi người đứng dậy ra ngoài.
... Đến
văn phòng của Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi cũng đang ở đó, sắc mặt hai người đều có chút nghiêmtrọng, Tùng Hạ hỏi: "Có chuyện gì vậy chú?"
"Bên chú nhận tin từ Moscow, họ biết mọi người chuẩn bị xuất phát đi Thanh Hải."
"Cho nên?"
Tùng Chấn Trung thở sâu: "Họ khẩn cầu mọi người cứu Jacqueline."
"Cái gì? Quả nhiên Jacqueline đã ở Thanh Hải."
Trang Nghiêu nở nụ cười châmchọc: "Sớmkhông nói muộn không nói, đến lúc chúng ta sắp đi mới nói, là hết cách rồi chứ gì?"
Đường Đinh Chi đặt tờ giấy trong tay xuống bàn: "Chắc vậy, dựa theo những gì họ nói thì hai tháng trước, Jacqueline đã tiến vào Thanh Hải, song mất liên lạc, nhưng thời gian chính xác nhất định sớmhơn họ nói, chỉ sợ họ luôn luôn nghĩ cách cứu
viện nhưng không thành công, bây giờ thật sự không thể chịu được nữa."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Nhập cảnh phi pháp, lại còn tiến vào Thanh Hải, mạo hiểmchịu sự chỉ trích của chúng ta cũng phải liều mình đánh tiếng, nhất định họ đã cùng đường rồi. Hai người có hỏi xemvì sao họ lại đưa Jacqueline vào
Thanh Hải hay không? Chẳng lẽ họ không biết nguy hiểm?"
Tùng Chấn Trung gật đầu: "Hỏi rồi, họ nói do chính Jacqueline muốn vào, bởi vì theo như cô ấy nói, cô ấy 'nhất định phải đến Thanh Hải', cô ấy 'nghe được tiếng thầmthì của thực vật, nghe được tiếng thủ thỉ của gió."
Liễu Phong Vũ cau mày: "Mẹ nó thế là có ý gì?"
"Người Nga chỉ nói vậy, nội dung phiên dịch hoàn toàn giống nhau, họ cũng không nỡ để dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên duy nhất đi vào chốn nguy hiểmấy, nhưng Jacqueline lại cố chấp muốn đi. Tôi đoán rằng cô ấy có thể từ chỗ thực vật
lấy được rất nhiều tin tức, nhất định cô ấy biết gì đó, cho nên mọi người đến Thanh Hải rồi nhất định phải tìmđược người này. Cô ấy biết rất nhiều chuyện chúng ta không biết."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Đương nhiên phải tìmđược, nếu cô ta còn sống."
Tùng Hạ vỗ vỗ bả vai hắn: "Yên tâm, cô ấy có khả năng rất đặc biệt, không dễ chết vậy đâu."
Liễu Phong Vũ xòe tay: "Như vậy tiến vào Thanh Hải có nămdị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, hơn nữa có khả năng Thanh Hải còn có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác, nếu nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên thế mà còn
không thoát được thì đúng là thú vị."
Trang Nghiêu nói: "Rất có khả năng, ở đâu mà không phải sống chứ, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Tùng Chấn Trung đứng lên, nhìn Tùng Hạ: "Các cháu đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Trang Nghiêu nói: "Lấy hômnay là hạn cuối, tất cả vũ khí, công cụ phòng thủ, công cụ thông thường đều được cải tạo hoàn tất, chiều hômnay tôi sẽ cho họ triển lãm, nhưng họ chỉ có một tuần để làmquen với vũ khí, song đều là vũ khí mới được
cải tạo trên nền vũ khí cũ, rất dễ quen tay. Một tuần sau, chúng tôi sẽ chính thức xuất phát."
"Được, mọi người còn có yêu cầu gì cứ đề xuất hết đi, chúng tôi sẽ đáp ứng hết khả năng có thể."
Tùng Hạ cười: "Chú cứ yên tâm, bọn cháu không khách khí đâu. Đúng rồi, lần này đại tá Đường có đi cùng chúng tôi không?"
Đường Đinh Chi nói: "Có, lần này có khá nhiều người đi, Thanh Hải rộng lớn, có lẽ sẽ cần chia ra hành động, nếu ở đó còn thế lực quân đội thì cũng cần tôi đi tập trung điều chỉnh."
"Đây là một lần hành động lớn, ít nhất sẽ có bốn, nămmươi người đi."
"Trước mắt là bốn mươi támngười. Vũ khí năng nguyên vô hạn mọi người chế tạo ra, ngày mai sẽ chia cho họ." Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: "Tiểu Hạ, gần đây cháu vất vả rồi."
Tùng Hạ cười: "Tăng cường sức chiến đấu cho cả nhóm, cháu cũng được lợi."
Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: "Chiều nay lúc nào mọi người được nhận vũ khí phòng thủ mới?"
"Ba giờ, kêu nhómThẩmTrường Trạch đến luôn, vũ khí chế tạo cho họ cũng đã hoàn thành."
"Được."
Đặng Tiêu lười biếng duỗi người: "Ăn cơmthôi."
Tùng Hạ cười: "Mấy hômtrước Mục Phi gửi cho chúng ta hơn sáu mươi kg hạt thông, Ngô sư phụ nói hômnay nướng hạt thông cho chúng ta, mọi người cùng đi ăn đi."
Tùng Chấn Trung cười nói: "Mọi người đi đi, năng nguyên nén loại mới đã xuất xưởng, hômnay sẽ phát đi khắp Bắc Kinh, chú phải đi ký tên."
Tùng Hạ kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy ạ? Mỗi người có thể lĩnh bao nhiêu?"
Tùng Chấn Trung thở dài: "Mỗi người 10 gam, có thể đốt liên tục hai tiếng."
"Chỉ có hai tiếng..."
"Đây là cực hạn sản lượng lúc này, có điều bây giờ đa số mọi người chưa dùng do chưa tới lúc lạnh nhất, các tháng sau bên chú sẽ tranh thủ sản xuất, dùng tiết kiệmmột chút, cố gắng không để chết cóng."
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: "Trời lạnh không dễ săn thú, không chết cóng cũng dễ chết đói, mùa đông nămnay sẽ có rất nhiều người không chống chọi được."
Tùng Chấn Trung có vẻ như không muốn tiếp tục đề tài này, anh vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: "Mọi người mau đi đi, xong việc chú sẽ đến phòng ăn tìmmọi người."
Họ đều biết mình không giúp được gì, cũng không lãng phí thời gian của Tùng Chấn Trung, lần lượt đi đến phòng ăn. Đối lập với người thường bên ngoài viện khoa học ăn bữa hômlo bữa mai, họ có môi trường ấmáp và thực phẩmăn không hết,
quả thật như sống ở thiên đường, nhưng họ cũng liên tiếp phải chịu thách thức ở địa ngục.
... Đầu
bếp của viện khoa học quả thật đã nướng cho họ số hạt thông còn lớn hơn cả cối xay, hạt thông này to như ngón út, được nướng đến khô vàng hết lớp này đến lớp khác, ăn có vị xômxốp ngọt bùi, thơmthơmngon miệng, Đặng Tiêu ăn ngon
thiếu chút nữa khóc cả ra.
Liễu Phong Vũ vừa hưởng thụ mỹ thực vừa nói: "Mục Phi này đúng là bạn chí cốt, có đồ ngon cũng nhớ đến chúng ta."
Tùng Hạ cảmthán: "Đúng vậy, anh ấy đúng là người tốt, nếu không có anh ấy, Thông Ma sẽ ghimtất cả chúng ta thành con nhím."
Đặng Tiêu tràn đầy chờ mong nói: "Nếu chúng ta có thể sống sót trở về từ Thanh Hải thì đi thămanh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ lấy rất nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta."
Trang Nghiêu trợn cậu ta: "Thông Ma nói rồi, ngọc Con Rối nhất định phải tự mình giao cho chúng ta mới được, cho nên Tùng Hạ nhất định sẽ đi Đông Bắc một chuyến, có điều anh không cần đi."
"Vì saooo?"
"Bởi vì, không cần thiết."
Đặng Tiêu hừ một tiếng: "Anh nhất định phải đi."
"Anh thử đi coi, tôi không phản đối."
Đặng Tiêu nheo mắt, túmTrang Nghiêu xách lên trên đầu, nhanh chân chạy vụt: "Bay nào bay nào cao thiệt cao nào"
Trang Nghiêu tức giận kêu lên: "Đồ ngốc, thả tôi xuống!"
Mọi người cơmnước xong xuôi, tán gẫu hai tiếng, sau đó đúng giờ đi tới sân huấn luyện ngầmdưới đất của khu 6, vũ khí và công cụ phòng thủ đều đã được chuyển đến nơi đó, họ sẽ đi nhận vũ khí mới được cải tạo và công cụ phòng thủ của mình.
Bốn người của tộc Long Huyết đã sớmchờ ở đó, lần này Trang Nghiêu làmcho bốn người họ vũ khí phù hợp với mình, các nhân viên đi theo đều sẽ được phát vũ khí năng nguyên vô hạn. Vốn là cũng có thể trang bị vũ khí chuyên dùng cho Diêu
TiềmGiang và Ngô Du, nhưng họ đều không amhiểu dùng súng như tộc Long Huyết, cũng không có loại vũ khí lập tức tăng cường sức chiến đấu như Liễu Phong Vũ, sau khi thương lượng, họ quyết định tùy tiện nhận mấy khẩu súng lục có năng
nguyên vô hạn cho xong việc.
Các thùng vũ khí và công cụ phòng thủ lần lượt được chuyển vào, sân huấn luyện ngầmdưới đất to như vậy mà gần như bị chiếmmột nửa, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Mọi người đều xoa tay chờ những thứ vừa thấy cũng rất ngầu hiện ra trước mắt mình.
Trang Nghiêu nói: "Xemvũ khí trước hay công cụ phòng thủ trước?"
Đặng Tiêu vội nói: "Công cụ phòng thủ đi, công cụ phòng thủ của tất cả mọi người đều giống nhau, phải để dành thứ kích động lòng người đến lúc cuối cùng."
Tùng Hạ cười nói: "Nói cũng đúng, có điều có một sự bất đồng lớn là thuộc tính không giống nhau, công cụ phòng thủ được chế tạo dựa theo thuộc tính năng lượng của mỗi người." Giọng nói của cậu lộ ra vài phần đắc ý, vì số công cụ phòng thủ
này, cậu đã vất vả gần nửa năm, cực nhọc làmra mấy món này, đây là thứ tinh vi nhất, phức tạp nhất mà cậu chế tạo ra cho đến lúc này.
"Chà chà, cho mọi người xemnào."
Trang Nghiêu đi đến trước một cái bàn, trên bàn đặt một cái hộp cài mật mã, thể tích không lớn, cơ bản có kích thước của một chiếc va ly hành lý, nhưng mật mã lại có 16 ô.
ThẩmTrường Trạch cau mày: "Công cụ phòng thủ ở... bên trong?"
Tùng Hạ cười he he: "Không sai, ở bên trong."
"Của ai?"
"Mọi người, sáu cái của chúng tôi, bốn cái của tộc Long Huyết, Diêu TiềmGiang và Ngô Du mỗi người một cái."
"Mọi người?" Mọi người nghi hoặc nhìn cái hộp cài mật mã kia.
Trang Nghiêu mở hộp ra. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.
Chương 188
CHƯƠNG 188
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Cùng một khoảng cách, song chỉ tốn hai tiếng.
. . . Mọ
i người nhất tề đều némđến những ánh mắt hiếu kỳ, nhưng thứ trước mắt lại khiến họ hết sức kinh ngạc, bởi vì trong hộp đặt 13 miếng ngọc lớn cỡ móng tay, tổng cộng có bốn loại ngọc, hai miếng ngọc mỡ dê, ba miếng ngọc phỉ thúy, ba miếng
ngọc mã não đỏ, nămmiếng còn lại đá Cyanite [216].
[216] Lần lượt bốn loại ngọc:
Thiện Minh tiện tay cầmlấy một miếng ngọc mỡ dê: "Đây chính là công cụ phòng thủ của chúng ta? Màu sắc chia theo thuộc tính năng lượng à?"
Tùng Hạ đáp: "Phải, thứ anh đang cầmtrong tay chính là công cụ phòng thủ dùng năng lượng Cambri làmmôi giới, là hai người chúng ta. Phỉ Thúy đại diện cho năng lượng Mộc, là Thiên Bích, Tiểu Đường và A Bố mã não đỏ đại diện cho năng
lượng Hỏa, là Liễu ca, thiếu tá Thẩmvà Al, đá Cyanite đại diện cho năng lượng Thủy, là những người còn lại."
"Đây đều do cậu làm?"
Tùng Hạ cười nói: "Vâng, để tiện cho phân chia nên emchọn những loại ngọc này chia ra đưa vào năng lượng thuộc tính khác nhau."
"Làmcông cụ phòng thủ thế nào?"
Tùng Hạ cầmlấy một miếng ngọc mỡ dê nắmtrong tay, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy năng lượng phát động dưới sự thúc dục của cậu, lập tức bao trùmtoàn thân cậu. Cậu nói với Thiện Minh: "Thiện Minh, anh bắn một phát súng vào emđi."
Thiện Minh không chút do dự rút từ trong người ra một khẩu súng, nã đạn vào cánh tay cậu.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã rời nòng mà ra, nổ đoàng một tiếng, Tùng Hạ bị giật ngược về sau ba bước, nhưng nhìn kỹ thì viên đạn lại trôi nổi trước người cậu 2 cm, giống như bị một thứ vô hình làmmắc kẹt lại, cuối cùng rè
rè một tiếng rơi xuống đất, Tùng Hạ không hề bị thương.
Thiện Minh hai mắt tỏa sáng: "Đờ mờ, lợi hại vậy sao."
Tùng Hạ thở ra một hơi, xoa xoa cánh tay: "Lực xung kích vẫn rất mạnh." Cậu muốn làmbộ như không có việc gì, đáng tiếc không giả bộ nổi, công cụ phòng thủ đã chặn viên đạn, nhưng không chặn được lực xung kích từ viên đạn, cánh tay cậu
và nội tạng gần đó đều bị chấn động đến đau nhức.
Thành Thiên Bích cau mày: "Sao anh lại dùng cách này để thí nghiệm?"
Tùng Hạ cười he he: "Như vậy trực quan nhất, không sao mà."
"Cái đồ chơi này lợi hại quá, 'mặc' nó thế nào vậy, nắmmiếng ngọc trong tay là được à?" Al cầmlấy một miếng mã não đỏ, nghịch trong lòng bàn tay.
"Chỉ có tôi mới giúp mọi người mặc được." Tùng Hạ giải thích: "Tôi nói một chút về nguyên lý của loại công cụ phòng thủ này. Tôi đưa năng lượng phòng thủ vào trong ngọc, khi miếng ngọc tiếp xúc với thân thể mọi người, tôi sẽ giúp mọi người
kích hoạt năng lượng phòng thủ, để nó hòa làmmột thể với cơ thể. Mọi người có thể cảmgiác được chính mình, nhưng không thể cảmgiác được người khác. Công cụ phòng thủ dùng năng lượng bản thân của mọi người làmnguồn năng lượng, một
khi năng lượng của mọi người quá yếu, công cụ sẽ không phát huy được tác dụng. Chỉ cần duy trì thân thể có năng lượng là có thể tiếp tục sử dụng nó, trừ phi miếng ngọc chia lìa khỏi thân thể. Mặt khác phải chú ý đến chuyện nếu năng lượng của
mọi người còn rất ít thì khi chịu tấn công, công cụ phòng thủ sẽ hoàn toàn tổn hại."
Tùng Chấn Trung tán thưởng: "Đúng là thứ tốt, có cái này rồi, chúng ta có thể tránh được ít nhiều đạn lạc."
Tùng Hạ ít nhiều có vài phần đắc ý: "Và những tấn công trí mạng nữa chú ạ. Có điều nó cũng có khuyết điểmlà tiêu hao khá nhiều năng lượng, nhất là mỗi lần khi giúp mọi người ngăn cản công kích thì sẽ rút đi năng lượng từ hạt nhân của mọi
người."
ThẩmTrường Trạch nghịch miếng mã não: "Nhưng chỉ cần có anh ở đây là năng lượng của chúng tôi có thể ở mãi trạng thái cân bằng, đúng chứ."
Tùng Hạ nói: "Sau khi thăng cấp, số người tôi có thể đồng thời cung ứng năng lượng trở nên nhiều hơn, nhưng một khi dưới trạng thái chiến đấu, chỉ sợ tôi không tiếp sức được cho nhiều người như vậy, cho nên mọi người cũng phải nghĩ mọi cách
để tiết kiệmnăng lượng và tránh bị tấn công."
"Nhất định rồi." ThẩmTrường Trạch nói: "Giúp chúng tôi 'mặc' đi."
"Về miếng ngọc." Trang Nghiêu lấy từ trong hộp ra một lọ chất lỏng màu trắng ngà: "Đây là keo siêu dính, sau khi sử dụng phải dùng dung môi hóa chất đặc biệt mới có thể phân giải, chống nước chống cháy, nếu dính vào da thì vĩnh viễn không
bóc được. Các anh có thể dùng cái này dính miếng ngọc vào người. Đương nhiên, tôi cho rằng cứ nhét thẳng miếng ngọc vào da thì tốt hơn vì loại keo dính cao su này hễ dùng quá một tháng thì nhất định phải bóc ra, nếu không da sẽ thối rữa."
"Thế nhét vào da đi, bớt việc." Thiện Minh nói.
Tùng Hạ nói: "Emcũng nghĩ thế." Cậu rút mã tấu ra: "Thiện ca, anh muốn để ở chỗ nào?"
"Cậu thấy chỗ nào thuận mắt là được."
Tùng Hạ kéo tay Thiện Minh, rạch trên cánh tay hắn một lỗ hổng rất nhỏ, sau đó nhét miếng ngọc vào trong da, nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương, lỗ hổng tựa như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn không để lại dấu vết. Tùng Hạ phóng thích năng
lượng từ công cụ phòng thủ của Thiện Minh, sau đó dùng đao đâmvào người Thiện Minh một cái, lúc này không tạo thành bất cứ thương tổn nào với hắn, cậu nói: "Đã phát huy tác dụng."
Thiện Minh cười: "Tôi không phải dị nhân, công cụ của tôi dùng gì để cung cấp năng lượng?"
"Thể năng của anh." Tùng Hạ nói: "Thật ra cho dù là dị nhân thì mức độ năng lượng cũng biểu hiện ở thể năng, một khi năng lượng kiệt quệ thì dị nhân cũng sẽ mất sức chiến đấu. Trong cơ thể anh cũng chứa năng lượng Ngũ hành, vạn vật trên thế
gian đều không ngoại lệ, chỉ có điều số lượng tương đối ít nên công cụ phòng thủ là gánh nặng rất lớn với anh."
Thiện Minh cau mày: "Ý cậu là tôi thể năng thấp?"
Tùng Hạ gãi gãi đầu: "Không phải ý này, thể năng của anh nhất định tốt hơn Trang Nghiêu hay đại tá Đường, nhưng họ có năng lượng chống đỡ, anh không có, hao tổn thể lực suông, cho nên anh vất vả hơn họ."
Thiện Minh hừ một tiếng: "Thể năng của tôi dùng bền hơn năng lượng của họ."
Đường Đinh Chi nói: "Tùng Hạ, đây là sự thật. Chúng ta thì năng lượng nói hao hết là lập tức có thể hao hết, hơn nữa không phải cắn răng kiên trì là có thể tiếp tục sử dụng, thể năng của Thiện Minh thì khác, cậu ta có thể liên tục tác chiến hai mươi
mấy tiếng, hơn nữa hồi phục sức lực nhanh hơn hồi phục năng lượng. Nếu không có cậu bổ sung năng lượng, rốt cuộc ai không thể tiếp tục sử dụng công cụ phòng thủ cũng khó nói."
Thiện Minh dáng vẻ chẳng buồn nghe.
Tùng Hạ cười nói: "Cũng phải, tôi không suy xét sâu như vậy, đây là chuyện tốt. Thiện ca, anh yên tâm, cho dù là thể năng thì emcũng có thể bổ sung cho anh."
... Mọ
i người lần lượt tự giác rạch da mình, nhét ngọc vào, Tùng Hạ kích hoạt năng lượng phòng thủ cho họ.
Cuối cùng, Tùng Hạ cầmtừ trong túi ra một mẩu đá Cyanite, đi đến bên cạnh Tùng Chấn Trung: "Chú, mấy ngày nay cháu chế tạo gấp gáp, đây là của chú."
Tùng Chấn Trung cười: "Chú? Chắc là không cần đâu."
"Để ngừa chuyện bất ngờ, lần này chúng cháu đi Thanh Hải, không biết lúc nào mới có thể trở về, có cái này bảo vệ chú, cháu có thể an tâmmột chút." Tùng Hạ giơ giơ mã tấu, chớp mắt: "Hay là chú sợ đau?"
Tùng Chấn Trung vươn tay ta, cười: "Đâu có."
Tùng Hạ kích hoạt công cụ phòng thủ cho Tùng Chấn Trung, cũng dùng mũi đao đâmmấy nhát vào cánh tay anh, hoàn hảo không chút tổn hao, lúc này mới yên tâm: "Chú nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."
Tùng Chấn Trung vỗ vai cậu: "Đây cũng là lời chú muốn nói với cháu."
Mọi người thí nghiệmhoàn tất công cụ phòng thủ, họ có thể cảmgiác bên ngoài thân thể có một "làn da" đươc hình thành từ năng lượng bao lấy thân thể họ, cảmgiác này thật kỳ diệu, khiến họ ngập tràn cảmgiác an toàn.
Tùng Chấn Trung mở một chiếc tủ sắt, bên trong là những ống thuốc năng lượng được xếp ngay ngắn chỉnh tề: "Số thuốc năng lượng này được chuẩn bị cho mọi người, mỗi người mang theo một ít để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nhớ dùng
tiết kiệmmột chút."
Al cười: "Chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhiều thuốc năng lượng trong một lần thế này đâu."
"Mọi người sắp chấp hành nhiệmvụ gian nan nhất từ trước tới nay, cho nên số thuốc này đều là thứ mọi người nên được."
"Mau cho mọi người xemvũ khí đi." Đặng Tiêu xoa tay nhìn hộp kimloại to lớn kia, đã không thể chờ đợi thêmnữa.
"Được, xemcủa anh trước." Trang Nghiêu mở ra một hộp kimloại, một khẩu Gatling màu đen thuần được cải tạo thành súng máy lẳng lặng treo trên giá. Súng máy dài chừng một mét, từ mười nòng vốn có đổi lại thành sáu nòng, nhưng tổng thể
tích lại lớn hơn, đường kính mỗi nòng to hơn ít nhất gấp bội, thoạt nhìn vô cùng bá đạo.
Đặng Tiêu hưng phấn nhào tới: "Đây là năng nguyên vô hạn ư? Ngầu quá!"
"Là năng nguyên vô hạn. Không cần tiếp đạn mà dùng năng nguyên kiểu mới thay thế viên đạn, bên trong lòng đạn chính là năng nguyên kiểu mới." Trang Nghiêu chỉ vào ống thép màu đen thô như cánh tay người phía dưới tay cầmcủa súng máy:
"Sau khi được Tùng Hạ cải tạo là có thể cung ứng năng nguyên vô hạn, năng lượng Cambri thông qua thiết bị chuyển hóa đặt trong súng máy sẽ được chuyển hoá thành năng nguyên kiểu mới." Trang Nghiêu lại mở ra một chỗ lõmnơi tay cầm, bên
trong đặt song song ba miếng ngọc lớn cỡ tiền xu.
"Nói cách khác số ngọc này có thể cung ứng năng nguyên cho súng máy?"
Tùng Hạ nói: "Phải, nói là năng nguyên vô hạn, thật ra chỉ tương đối mà thôi. Nếu năng lượng Cambri trong ba miếng ngọc phù này đều hết sạch thì súng cũng hết đạn, có điều so với đạn truyền thống thì súng máy này có thể bắn liên tục trong 25
phút, hơn nữa chỉ cần đổ đầy năng lượng vào ngọc phù là có thể dùng tiếp. Đương nhiên cũng có nhiều khuyết điểm: Khuyết điểmthứ nhất là giống đại bác không khí của Thiên Bích, nòng súng sẽ có giới hạn, cho nên một lần bắn không được vượt
quá 25 phút, nhất định phải chờ nó phục hồi ít nhất mười phút. Có điều cho dù là Tiểu Đặng thì cũng không thể bắn liên tục trong 25 phút, nếu không nội tạng sẽ bầmdập hết. Cho nên trong lúc sử dụng, cậu nhất định phải chú ý đường giới hạn màu
đỏ này, nó sẽ nhắc cậu nhiệt độ của nòng súng đã vượt quá giới hạn. Khuyết điểmthứ hai là không còn không gian để cải tạo nòng súng nên nòng súng không thể điều chỉnh góc độ, chỉ có thể bắn thẳng Thứ ba là uy lực của viên đạn yếu hơn đạn
truyền thống rất nhiều, một khi tiến vào cơ thể sẽ tự tan chứ không giày xéo xương thịt tạo thành thương tổn lớn hơn giống như đạn truyền thống. Có điều chỉ cần số lượng đạn đầy đủ thì vẫn có thể tạo thành thương tổn rất lớn."
Đặng Tiêu hưng phấn nói: "Ngầu quá, rốt cuộc không cần khiêng hộp đạn nặng trình trịch ấy rồi, emkhiêng một hộp đạn cao hơn một người, lượng đạn bên trong cũng không đủ cho emliên tục bắn được mấy phút, còn khẩu súng này chỉ nặng hơn
lúc trước 1 kg mà có thể bắn liên tục 25 phút, hơn nữa năng lượng còn có thể bổ sung, có cái này emcóc sợ gì nữa."
Trang Nghiêu nói: "Lấy năng nguyên kiểu mới thay thế đạn dược truyền thống là một đột phá nhảy vọt trong lịch sử vũ khí, mà sự tồn tại của Tùng Hạ đã nâng tầmđột phá này. Vũ khí lần này các anh sẽ sử dụng là những thứ không có khả năng
xuất hiện trong vòng ba trămnămtrong thời đại văn minh, một trong những ưu điểmcủa tận thế." Trang Nghiêu nói, mở ra hòmkimloại lớn nhất ở đây, bên trong treo đầy các loại vũ khí.
Thiện Minh cầmlấy một khẩu tiểu liên MP [217]: "Đây là MP đã cải tạo? Cũng là năng nguyên vô hạn à?"
[217] Tiểu liên MP:
"Tất cả vũ khí trong hộp đều là năng nguyên vô hạn, chúng đều được chế tạo riêng dựa theo thói quen sử dụng của các anh, các anh có thể tùy ý lựa chọn." Trang Nghiêu cầmlấy một khẩu súng lục FN57 [218] đã cải tạo đưa cho Tùng Hạ: "Đây
là của anh, anh dùng khá thuận tay, nó ở trong tay anh sẽ là súng đạn vô hạn thật sự."
[218] Súng lục FN57:
Tùng Hạ vuốt ve nòng súng màu đen: "Rốt cuộc đã làmđược, bây giờ tôi bắn súng tiến bộ hơn rồi, đến lúc đó tôi sẽ núp trên người A Bố bắn lén, ha ha ha."
Bốn người của tộc Long Huyết lần lượt cầmlấy khẩu súng mình quen dùng xemxét, trong mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.
"Đại bác không khí của Thành Thiên Bích cũng đã được nâng cấp, sau khi vật liệu được Tùng Hạ gia công thì tính năng chịu nhiệt nâng cao một nửa, số lần sử dụng an toàn cũng nâng cao đến lần thứ 22, lần này làmthêmcho anh hai cái, bây giờ
anh có sáu cái, đủ để ứng phó đa số tình huống." Trang Nghiêu mở ra hòmtiếp theo, lấy ra ống pháo nặng trịch, đưa cho Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích vuốt ve ống pháo bóng loáng, hết sức hài lòng với hiệu quả nâng cấp.
"Tiếp theo là tên của Đường Nhạn Khâu. Ngoại trừ tiến hành tăng cường tính năng và tăng gia sản xuất với ba loại tên trước kia thì lần này còn nghiên cứu tạo ra một loại tên mới – tên năng lượng." Trang Nghiêu đưa bốn mũi tên mẫu và bốn bao
đựng tên mới hình cánh hoa triển lãmcho mọi người xem.
Khóe môi Đường Nhạn Khâu mang theo nụ cười nhạt, nâng cao ba loại tên cũ và tên năng lượng ra đời do hắn, Tùng Hạ, Trang Nghiêu và vài kỹ sư cùng cố gắng hoàn thành, là vũ khí kiểu mới khiến hắn chờ mong.
Liễu Phong Vũ ngạc nhiên: "Tên năng lượng? Có chỗ nào đặc biệt?"
"Loại tên năng lượng này nghiêmkhắc mà nói thì không thuộc về vũ khí lạnh, mà nên xemnhư đạn tên lửa loại nhỏ, phần đuôi của nó dùng năng nguyên kiểu mới làmnhiên liệu. Trong khoảnh khắc được bắn ra, năng nguyên sẽ được đốt lên, trợ lực
cho tên năng lượng, làmchậmlại trọng lực và trói buộc của sức gió, khoảng cách bắn trúng dài đến 200 mét, đây là khoảng cách xa nhất trước mắt có thể đạt tới. Song khuyết điểmlà sản lượng quá ít, trước khi lên đường, chúng tôi chỉ có thể làm
ra mười mũi tên, có điều có ba loại tên khác trợ giúp cũng đủ rồi."
Đường Nhạn Khâu cười nói: "Bây giờ thứ tôi thiếu nhất chính là tên bắn được khoảng cách dài, khoảng cách 200 mét có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."
Trang Nghiêu nói: "Tiếp theo chính là Liễu Phong Vũ." Nó nhìn về phía Liễu Phong Vũ, nở nụ cười ranh mãnh.
Liễu Phong Vũ đã dửng dưng trước vũ khí của mình, hơn nữa đã chuẩn bị tốt mười phần tâmlí, nhưng hắn vẫn không muốn thấy nét mặt đắc ý của Trang Nghiêu, hắn đốt một điếu thuốc: "Lấy ra mau đi, trông thế nào tôi cũng chấp nhận."
Trang Nghiêu cười mở ra hộp tiếp theo, một khẩu súng kinh hồn bạt vía xuất hiện trước mắt mọi người. Khẩu súng được nâng cấp này còn kinh người hơn cả trước kia, nòng súng dài 10 cm, dưới nòng súng treo hai túi dịch tiêu hóa lớn như ống
đồng, vòi phun vốn có hình đài sen hé mở đã đổi thành hình nụ hoa cụp lại, cũng vì vậy khiến nhìn toàn bộ thì khẩu súng càng giống...
"Đờ mờ, cái món này sao nhìn giống kê kê thế." Thiện Minh chỉ vào khẩu súng cười lớn, những người khác cũng cười theo.
Bàn tay Liễu Phong Vũ run lên, điếu thuốc rơi xuống đất, cho dù hắn đã chuẩn bị tốt mười phần tâmlí song vẫn bị dọa bởi tạo hình của khẩu súng đã cải tạo này, hắn tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Trang Nghiêu hả hê giải thích: "Sau khi nòng súng dài thêm, sức bắn được tăng cường, cho nên cự ly cũng xa hơn trước kia 100 mét. Mặt khác về vòi phun đổi thành hình này là vì bây giờ nó có thể mở ra toàn bộ, bắn nhiều góc độ như trước,
nhưng không chiếmdiện tích như đài sen cũ, chứ tuyệt đối không phải vì khiến nó càng giống dương – vật – đâu."
"Cái đồ thỏ nhép ông sẽ giết màyyyyy!" Liễu Phong Vũ hét lớn một tiếng, lao đến chỗ Trang Nghiêu.
Đường Nhạn Khâu một tay kéo lấy Liễu Phong Vũ, Trang Nghiêu cười thong thả đi về phía cửa: "Vũ khí giới thiệu đến đây thôi, các anh tự cầmvũ khí thích ứng đi." Nó mở cửa rời đi, bỏ lại tiếng rống giận dữ của Liễu Phong Vũ ở phía sau.
Mọi người lần lượt cầmvũ khí của mình, tìmnơi tập luyện.
Tùng Hạ gài hai khẩu súng lục lên người, Thành Thiên Bích đi tới, cũng chọn mấy khẩu súng, nói: "Chiều nay tôi đứng lớp dạy anh một khóa bắn súng nhé."
Tùng Hạ cười: "Được."
Hai người cùng vào phòng bắn, Tùng Hạ rút súng ra: "Dùng năng nguyên làmviên đạn, thật là phát minh vĩ đại."
"Phải." Thành Thiên Bích lấy ra một khẩu súng, bóp cò, trúng giữa hồng tâm.
Tùng Hạ cũng giơ súng lên, nhắmngay bia ngắmxa xa.
Thành Thiên Bích đi đến phía sau cậu: "Còn nhớ những gì tôi dạy anh không, cánh tay hướng lên trên một chút, hai chân phải vững, ba điểmmột đường, nếu không chắc chắn thì dùng tay trái nâng tay phải, như vậy sẽ không run tay." Hắn cầmtay
trái Tùng Hạ, đặt trên tay phải.
Tùng Hạ cảmthấy tay hơn run run, không phải do súng nặng mà tại cậu ngắmmục tiêu lâu nên hơi bất ổn. Cậu bóp cò súng, viên đạn ghimvào vòng số 7.
Thành Thiên Bích đồng thời ômlấy hông cậu từ sau lưng, khẽ nói: "Không sao, tập luyện nhiều là được."
Tùng Hạ buông súng xuống, tựa vào người hắn, cười nói: "Muốn luyện được như cậu thì phải mất bao lâu?"
"Một vạn phát, tỉ lệ bắn trúng bia ngắmcố định của anh có thể đạt tới 95%."
"Di động thì sao?"
"Ít nhất hai năm." Đôi môi của Thành Thiên Bích chạmvào cổ cậu: "Không phải nghĩ những chuyện này, nổ súng không phải tác dụng chủ yếu của anh."
Tùng Hạ cười ha ha: "Tôi còn định khi mọi người chiến đấu, tôi sẽ trốn một bên bắn lén ấy chứ, hiệu quả nhất định không tồi."
"Cho anh súng không phải để anh chiến đấu, mà là để anh bảo vệ mình trong trường hợp cần thiết. Anh sống sót không chút tổn hao chính là giúp đỡ lớn nhất khi chúng tôi chiến đấu, anh hiểu chưa?"
"Tôi hiểu."
Thành Thiên Bích khẽ thở dài, cánh tay vô thức siết chặt.
"Thiên Bích, cậu cũng thấy hơi căng thẳng? Chúng ta sắp phải đi rồi."
"Có một chút."
"May mà đi đến đâu thì chúng ta cũng ở bên nhau."
Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Nếu chúng ta không thể rời khỏi Thanh Hải thì sống cả đời ở trong đó đi, dù sao thì tôi sẽ không rời khỏi anh."
Tùng Hạ vỗ vỗ tay hắn, lại cười nói: "Tôi tin chúng ta sẽ thoát được, sứ mệnh của chúng ta còn chưa hoàn thành, Thanh Hải không nhốt được chúng ta." Cậu xoay người, ômcổ Thành Thiên Bích: "Tôi cũng sẽ không rời khỏi cậu."
Ngày xuất phát rốt cuộc đã đến, xuất phát từ Bắc Kinh tổng cộng có ba mươi tư người, nhómThành Thiên Bích có sáu người, tộc Long Huyết có mười hai người, quận Cửu Giang có mười sáu người, đến Vân Namrồi còn tập trung với mười bốn
người của hội Băng Sương. Chuyến này đi tổng cộng có bốn mươi támngười, tổng chỉ huy của hành động lần này là Đường Đinh Chi, phó chỉ huy là Trang Nghiêu. Ngoại trừ những người này ra thì còn có một số vật nuôi đi theo, A Bố là con vật
chiếmnhiều diện tích nhất trong số đó. Mỗi lần đi xa nhà, Tùng Hạ đều có thể hiểu tâmtrạng muốn nhét A Bố vào trong túi áo của Đặng Tiêu.
Tùng Chấn Trung tiễn họ đến trước máy bay vận tải, nét mặt có chút ưu sầu, nhưng miễn cưỡng vực dậy tinh thần chào tạmbiệt và dặn họ một vài công việc cần chú ý, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Tùng Hạ từng bước bước lên phi cơ. Tùng Hạ không
dámquay đầu, đây là lần ly biệt khiến cậu khó chịu nhất, bởi vì chuyến đi này rất nguy hiểmđáng sợ, nói không chừng lúc này chính là vĩnh biệt. Cậu chỉ dámsau khi ngồi trên phi cơ, nhìn chú mình thông qua cửa sổ.
Ngoại trừ A Bố, số không gian còn lại trong máy bay vận tải đều nhét vũ khí và vật tư, đa số mọi người chỉ có một ghế nhỏ để ngồi. May mà từ Bắc Kinh đến Vân Namcũng không xa, sau khi phi cơ cất cánh, sáu người dứt khoát bò lên người A
Bố để ngủ.
Trên phi cơ, Tùng Hạ giúp A Bố gắn ngọc phù vào người, kích hoạt năng lượng phòng thủ, công cụ của A Bố hao phí nhiều tinh lực nhất do nó quá lớn. Khi Tùng Hạ tay cầmdao vừa ra hiệu vừa giải thích cho A Bố, cậu có thể nhìn thấy từ trong
mắt của A Bố một chút do dự. Cậu biết ngôn ngữ phức tạp thì A Bố nghe không hiểu, nhưng xuất phát từ niềmtin với cậu, A Bố vẫn vươn một chân ra, cho Tùng Hạ rạch da mình. Đợi Tùng Hạ chữa thương cho nó, nó liếmmột đường vào chỗ đã
nhét ngọc phù vào, đại khái mãi mà vẫn không thể hiểu nổi vết thương biến đi đâu mất tiêu rồi.
Hai tiếng sau, phi cơ đến Côn Minh.
Nhìn thành phố hoang tàn khắp nơi dần dần phóng đại phía dưới, Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ đều vô cùng cảmkhái. Hai nămtrước, họ quen biết ở đây, xuất phát từ đây, mạo hiểmtính mạng bước trên hành trình đi đến Bắc
Kinh, con đường đó đi mất chừng một năm. Hai nămsau, họ đã trở về, mang theo khả năng lớn mạnh và sứ mệnh nhất định phải hoàn thành. Cùng một khoảng cách, song chỉ tốn hai tiếng. Gần hai nămthời gian, mọi thứ đều đã thay đổi, nơi này
với họ mà nói là nơi mọi chuyện bắt đầu. Nghĩ đến chuyện lúc trước chạy nạn trong thành phố này để cầu sinh, lại cân nhắc mọi thứ họ đang gánh vác bây giờ, chỉ có thể khiến người ta cảmthán vận mệnh vô thường.
Phi cơ hạ xuống. Mọi người bước ra khỏi cabin, hít sâu một hơi không khí trong lòng rét mướt buổi sáng.
Liễu Phong Vũ nhìn bốn phía chung quanh, thở dài: "Côn Minh, chúng ta thật sự đã quay về rồi."
Tùng Hạ: "Đúng vậy, quay về thật rồi, lúc trước khi rời khỏi đây, emcứ mãi cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, còn tưởng rằng đời này không còn cơ hội quay về đây nữa."
Thành Thiên Bích cũng nói: "Thế mà đã gần hai năm." Hắn nhìn Tùng Hạ: "Có muốn về thămnhà cũ của anh không?"
Tùng Hạ cười nói: "Được, nếu nơi đó vẫn còn."
"Còn tìmđược không?"
"Chắc là được, dù sao thì tôi cũng sống ở đó 4, 5 nămrồi mà."
Vài chiếc xe quân dụng chạy từ đằng xa tới đây, dừng lại trước mặt họ, mấy sĩ quan và Ngô Du, Trần thiếu nhảy xuống từ trên xe.
Ngô Du nói: "Các vị thật đúng giờ, đã lâu không gặp."
Diêu TiềmGiang nói: "Đã lâu không gặp, hội trưởng Ngô."
"Tôi đã chuẩn bị chốn nghỉ cho mọi người, ăn trưa xong, chúng tôi sẽ lái xe đi tìmcăn biệt thự như lời mọi người nói, có điều mọi người phải chuẩn bị tâmlí thật tốt."
"Có khả năng biệt thự đã không còn?"
"Chuyện này không rõ do không thể tra xét."
"Vì sao?"
"Khu vực đó đã bị quần thể bọ ngựa chiếmlĩnh."
"Quần thể bọ ngựa?"
"Đúng." Ngô Du khẽ cười: "Những con bọ ngựa cao tương đương con người, mỗi con đều là cao thủ ẩn nấp và ámsát."
Tùng Hạ không khỏi nhớ tới con bọ ngựa bị Thành Thiên Bích một kích tuyệt sát ở ngã tư đường Côn Minh nămnào. Con bọ ngựa đó là đối tượng đầu tiên mà Thành Thiên Bích sử dụng lưỡi đao gió để tấn công, cũng là đối tượng đầu tiên mà cậu
hấp thu năng lượng. Họ quả là có duyên với bọ ngựa, không ngờ đámbọ ngựa trước kia hoành hành trong những bụi cỏ, mai phục tấn công cả người lẫn vật nay đã lớn mạnh lợi hại như vậy.
Diêu TiềmGiang nheo mắt cười nói: "Đúng lúc, chúng ta có thể thử dùng vũ khí." Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.
Chương 189
CHƯƠNG 189
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Hàng ngàn hàng vạn con bọ ngựa biến vùng đất dưới chân họ thành đại dương xanh biếc...
. . . Mọ
i người ăn trưa ở doanh trại lâmthời, lều trại của nhómThành Thiên Bích sống chỉ có mấy người ít ỏi, đều là nhân vật nòng cốt của các tổ chức dị nhân.
Ăn trưa xong, Tùng Hạ đưa một mẩu đá Cyanite cho Ngô Du, cũng giải thích cho hắn nguyên lý công cụ phòng thủ bằng năng lượng, kêu hắn mang theo.
Ngô Du nhận lấy mẩu đá nhìn nhìn: "Chỉ có một miếng?"
Tùng Hạ nói: "Mỗi người chỉ có một miếng."
"Ai đi theo cũng có?"
Tùng Hạ nói: "Không phải, tôi không làmra nhiều như vậy, chỉ có chiến đấu viên chính mới có." Sự thật này mặc dù có hơi cay nghiệt, song cậu cũng không có cách nào, trừ phi cho cậu thêmhai tháng nữa, không thì cậu không thể cung cấp đủ
cho 48 người công cụ phòng thủ.
Ngô Du cau mày: "Tôi muốn một miếng nữa."
Tùng Hạ ngẩn ra, thốt lên: "Cho Trần thiếu?"
Ngô Du cũng không che giấu: "Đúng."
Trần thiếu nhả ra hơi thuốc, mặt không chút thay đổi nhìn họ.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: "Anh không tư cách yêu cầu, đây là đồ kèmtheo, không phải nhu yếu phẩm."
Ngô Du cười nhạo một tiếng: "Được rồi, đưa miếng này của tôi cho anh ta."
Tùng Hạ lắc đầu: "Không được, miếng đá này mang năng lượng Thủy, Trần thiếu là năng lượng Thổ, không dùng được."
Diêu TiềmGiang nói: "Cậu cứ nhận đi, tôi còn tưởng cho mấy người tôi dẫn đến mỗi người một miếng, ai cũng nghĩ như vậy, Tùng Hạ sẽ mệt chết."
Trần thiếu lạnh lùng nói: "Tôi không cần."
Tùng Hạ nói: "Hội trưởng Ngô, ngại quá, thứ này có thể..."
Ngô Du lạnh nhạt nói: "Tôi đưa ngọc Con Rối cho anh."
Lời vừa nói ra, cả trại đều yên tĩnh.
Liễu Phong Vũ nheo mắt lại: "Đang nói đùa với bọn này à?"
"Bây giờ trong tay tôi có hai miếng ngọc Con Rối, tôi đưa cho mấy người một miếng, ngọc Con Rối đổi một miếng ngọc phòng thủ, có giao dịch nào lời hơn vụ này không? Chưa bao giờ mấy người chiếmđược ngọc Con Rối đơn giản như vậy phải
không."
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, Ngô Du nói đúng, ngọc Con Rối mà họ thu về có miếng nào không trải qua chiến đấu đẫmmáu, ngay cả miếng ngọc của Thông Ma cũng phải đánh đấmmột hồi trong rừng, nay còn phải xông vào ổ bọ ngựa. Nếu
dùng 3, 4 ngày chế tạo một công cụ phòng thủ đã có được một miếng ngọc Con Rối thì đơn giản quá, cậu cũng không dámtin là thật, không nhịn được bèn hỏi: "Thật ư?"
Ngô Du nói: "Tôi có thể đưa nó cho mấy người luôn hômnay, hoặc là phái người đưa về Bắc Kinh."
Tùng Hạ nói: "Đưa về Bắc Kinh đi, sau khi nhận được tin tức, tôi sẽ lập tức đưa công cụ phòng thủ cho anh." Cậu vốn đã định lợi dụng thời gian rảnh làmra nhiều công cụ phòng thủ một chút, nâng cao tỷ lệ sinh tồn cho tập thể, cho dù Ngô Du
không nói thì sớmmuộn gì cậu cũng đưa cho hội Băng Sương vài cái, bây giờ chẳng những có thể thu hồi một miếng ngọc Con Rối, còn có thể thuận nước đẩy thuyền, cớ sao lại không làm.
Có điều Ngô Du cũng rất thông minh, cho dù trong tay hắn có bao nhiêu miếng ngọc Con Rối thì sớmmuộn gì cũng phải giao hết lại cho Bắc Kinh, một miếng hay hai miếng với hắn mà nói thì chẳng mấy khác nhau, làmnhư vậy lại có thể biểu hiện
thành ý của hắn với Bắc Kinh, tránh cho Bắc Kinh vẫn như hổ rình mồi với chuyện hắn khống chế Trùng Khánh.
Ngô Du nhếch môi cười cười: "Đồng ý."
ThẩmTrường Trạch và Diêu TiềmGiang không lên tiếng, tuy họ đều rất muốn có thêmcông cụ phòng thủ, nhưng không ai mở miệng, cho dù Tùng Hạ cho họ thì họ cũng không dễ lấy. Bây giờ họ không mở miệng vì họ không trả nổi cái giá một
miếng ngọc Con Rối.
Lúc này Ngô Du mới nhét miếng ngọc xuống dưới da mình, Tùng Hạ giúp hắn kích hoạt công cụ phòng thủ rồi cầmdao chọc thử, quả thật không hề bị thương, hắn nói: "Là thứ tốt."
Diêu TiềmGiang nhấp một ngụmvang đỏ, nhìn Trần thiếu một cách mờ ám, cũng cười nói: "Hội trưởng Ngô thật là đối tốt với cấp dưới."
Ngô Du cười nhạt: "Tôi luôn như thế."
Trần thiếu đứng lên, némtàn thuốc xuống đất, dùng đế giày nghiền nghiền mấy cái, sau đó đi ra ngoài trại.
Ngô Du nói: "Tôi đi kêu người đi giao ngọc Con Rối." Nói xong cũng đi ra ngoài.
Diêu TiềmGiang lắc lắc chén rượu, thong thả đi đến trước mặt Thành Thiên Bích, híp mắt cười: "Thế nào? Tôi nói rồi, hắn không phải loại tôi thích. Nghe nói cô nữ thần Nga đó đang ở Thanh Hải, tôi thật chờ mong cảnh hai người gặp mặt."
Thành Thiên Bích trợn mắt nhìn hắn, quay đầu sang chỗ khác.
Diêu TiềmGiang nâng cốc đưa cho Tùng Hạ, dịu dàng nói: "Nếmthử đi, tôi chỉ mang theo hai chai, trước khi đến Thanh Hải chúng ta phải uống hết, không thì sẽ lãng phí."
Tùng Hạ lúng túng: "Tôi không uống đâu, chiều nay còn có chính sự."
"Cho nên cậu mới cần rượu để thêmlòng can đảm, nghe nói trong ổ bọ ngựa có mấy vạn con, một vùng xanh rợp, cảnh tượng nhất định rất đồ sộ."
Thành Thiên Bích một phen đoạt lấy chén rượu của anh, nâng cốc uống một hơi cạn sạch, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Diêu TiềmGiang: "Anh mà sợ thì chạy về Bắc Kinh đi."
Ánh mắt Diêu TiềmGiang hơi mê man: "Sợ? Tôi không biết đó là thứ gì từ lâu rồi."
Sau khi ăn cơmxong, mọi người ngồi trên mấy con đại bàng đen bay về hướng Tây Nam. Số người đồng hành không nhiều, nhómThành Thiên Bích chỉ có Trang Nghiêu và A Bố là không đi, ThẩmTrường Trạch dẫn theo Al, Diêu TiềmGiang dẫn
theo Tiểu Chu, Ngô Du dẫn theo Trần thiếu.
Trước khi đi họ đã thương lượng, vốn định bảo tồn thể lực để đi Thanh Hải, nhưng suy xét đến chuyện nếu phái quân đội đi, thứ nhất là lực tấn công của đámbọ ngựa kia rất mạnh, người thường sẽ tổn thương nghiêmtrọng thứ hai là nếu căn biệt
thự kia vẫn còn thì có thể vũ khí sẽ hủy hoại nhà cửa thứ ba là thủ lĩnh của quần thể bọ ngựa là dị chủng bọ ngựa, nếu phái quân đội đi thì rất có khả năng sẽ chọc giận chúng. Nghĩ tới nghĩ lui, họ vẫn quyết định phái một lực lượng nhỏ đến trước để
xemxét tình hình, có thể đàmphán là tốt nhất, dù sao thì họ cũng chỉ muốn căn biệt thự kia mà thôi.
Đại bàng đen bay hai tiếng, rốt cuộc đã bay vào một ngọn núi, bầu trời phía trước đột nhiên xuất hiện một vài chấmđen, họ bay lại càng gần thì chấmđen lại càng nhiều, hẳn là loài chimnào đó. Khu rừng này rậmrạp, có chimcũng không kỳ quái,
nhưng rất ít khi lại tập trung đông như vậy. Bay lại gần thêmmột chút, họ mới đột nhiên phát hiện chấmđen này không phải là chimmà là một đàn bọ ngựa đang vỗ đôi cánh xanh biếc!
Tùng Hạ kinh ngạc: "Má ơi, bọ ngựa Trung Quốc [219], chúng còn bay được!"
[219] Bọ ngựa Trung Quốc (Tenodera sinensis): Một loài bọ ngựa có nguồn gốc từ Trung Quốc và du nhập vào Bắc Mỹ khoảng những năm1895. Con trưởng thành có chiều dài đến 10 cm, là loài bọ ngựa lớn nhất ở Bắc Mỹ. Chế độ ăn uống
của chúng bao gồmchủ yếu là các loài côn trùng khác.
"Tiến hóa nhanh quá, đôi cánh của bọ ngựa trước kia chỉ có thể dùng để nhảy là là dưới đất."
"Đúng vậy, dùng để giảmxóc khi rơi xuống từ trên cao, không thể chủ động bay lượn, bây giờ chúng hoàn toàn có thể bay tự do, quả là đáng sợ, trên trời có hàng trămcon." Tùng Hạ nhìn đàn bọ ngựa dày đặc như sao trời, không khỏi nuốt nước
bọt một cái.
Ngô Du nói: "Chúng đã phát hiện ra chúng ta."
Thành Thiên Bích nói: "Còn chưa tới nơi, tiếp tục bay về phía trước."
Họ nghe từ trong vô tuyến điện giọng nói của Trang Nghiêu: "Hướng 2 giờ, còn 4 kmnữa, các anh đến tôi sẽ nhắc." Trang Nghiêu đang ở đồn trú lâmthời, định vị dẫn đường cho họ.
Mấy con đại bàng đen kêu vài tiếng, bản năng của động vật khiến chúng cảmthấy sợ hãi, Tiểu Chu dùng ngôn ngữ loài chimkhàn khàn kêu vài tiếng với chúng nó, sau đó một mình bay trước, chui vào trong đàn bọ ngựa.
Mấy con bọ ngựa ập đến phía họ. Loài bọ ngựa này có dáng vẻ oai phong lẫmliệt, dáng người hình giọt nước bọc trong lớp giáp cứng rắn màu xanh biếc, cái đầu hình tamgiác và đôi mắt vừa sáng vừa tròn khiến thoạt nhìn thì chúng cực kỳ giống
người ngoài hành tinh, cái miệng dùng để nhai nuốt thức ăn vừa thấy đã biết là rất khỏe mạnh, hai chân trước là hai cái liềmkhổng lồ, dài chừng một mét, rộng rãi sắc bén, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh. Tùng Hạ nhớ tới con bọ ngựa lớn bằng trái bóng
rổ trước kia đã có thể một đao chémđứt cổ người trưởng thành, vậy số bọ ngựa lớn như con người thế này sẽ lợi hại đến thế nào.
Đàn bọ ngựa dẫn đầu đánh về phía Tiểu Chu và Diêu TiềmGiang đang bay đầu tiên, Diêu TiềmGiang nói: "Chuyên tâmbay, không cần để ý chuyện khác."
Tiểu Chu gào to: "Quận vương cứ yên tâm, có ngài ở đây, emkhông sợ gì hết."
Diêu TiềmGiang túmlấy lông vũ của cậu ta, mắt nhìn thẳng về phía trước, mấy con bọ ngựa lớn vừa tới gần, đột nhiên thân thể ngừng lại, cơ thể nhanh chóng héo quắt, giống như một quả bóng xẹp hơi, trong nháy mắt bị rút cạn hết nước, rơi thẳng
từ trên trời xuống đất.
Bọ ngựa phát ra tiếng kêu cổ quái, đàn bọ ngựa phương xa từng đợt đánh về phía họ.
Tiểu Chu dẫn theo mấy con đại bàng đen lượn vòng bay về phía trước, cố gắng hết sức để tránh nhiều bọ ngựa nhất có thể, nhưng vẫn liên tục có bọ ngựa lao về phía họ, song không một con nào có thể thành công tiếp cận. Đámbọ ngựa này
hoặc bị Thành Thiên Bích chémthành mấy miếng, hoặc bị ThẩmTrường Trạch đốt cháy thành tro, hoặc bị Ngô Du đông lạnh thành băng. Hàng trămcon bọ ngựa tấn công hết lớp này đến lớp khác, song đổi lấy lại là xác bọ ngựa rơi xuống như
mưa.
Chưa có ai từng được chứng kiến bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đồng thời tác chiến, sức phá hoại gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật khiến lòng người rung động, thực lực này khiến họ tràn ngập tin tưởng về hành trình Thanh Hải.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều bọ ngựa bay lên trời, cho dù họ có lợi hại thế nào thì trước mặt số lượng khổng lồ này cũng cảmthấy hơi chút run tay. Hơn nữa, họ phát hiện trên người rất nhiều con bọ ngựa còn cõng theo một con bọ ngựa khác
lớn gấp nửa chúng bay từ dưới đất lên. Cục diện này thật sự có chút buồn cười, số bọ ngựa lớn này khiến bọ ngựa biết bay có vẻ nhỏ đi rất nhiều, khiến người ta lo lắng không biết chúng có thể chở được đồng loại khổng lồ hơn chúng hay không.
Tùng Hạ kêu lên: "Là bọ ngựa cái! Mọi người cẩn thận, bọ ngựa cái hình như không bay được, nhưng bọ ngựa là xã hội mẫu hệ, bọ ngựa cái cường tráng hơn họ ngựa đực rất nhiều."
Cậu vừa dứt lời thì hơn hai mươi con bọ ngựa đực đã cõng bọ ngựa cái bay về phía Diêu TiềmGiang. Khi chúng còn cách anh không đến mười mét, Diêu TiềmGiang phát động khả năng của mình. Cùng lúc đó, đámbọ ngựa cái bật người khỏi
lưng bọ ngựa đực, chúng có sức bật kinh người, lập tức tất cả nhảy lên phía trên Diêu TiềmGiang. Những cái xác khô quắt của đámbọ ngựa đực rơi xuống từ trên trời. Diêu TiềmGiang còn chưa kịp phản ứng lại thì hơn hai mươi con bọ ngựa cái
đã ập xuống dưới từ bên trên, cẳng chân lưỡi liềmđồng loạt nhắmvào mọi vị trí trên thân thể anh và Tiểu Chu!
Diêu TiềmGiang đột nhiên ngẩng đầu, hét lớn một tiếng, từ trong cơ thể anh đột nhiên bắn ra cột nước ngút trời, giống như súng bắn nước cao áp khiến đàn bọ ngựa tản ra tứ phía. Bọ ngựa cái hiển nhiên chưa tiến hóa ra khả năng bay lượn, nhưng
có thể chao lượn được, sau khi bị tách ra, chúng chậmrãi vỗ cánh rơi xuống. Khi chúng sắp rơi xuống đất thì lại được một đámbọ ngựa đực khác cõng trên người, lại bay lên trên, đứng từ xa nhìn họ như hổ rình mồi.
Diêu TiềmGiang lau vệt nước trên mặt: "Mẹ nó, đámsâu bọ này, không ngờ lại thông minh đến thế."
Ngô Du cười: "Quận vương, ngài suýt thì bị cắt thành từng mảnh, còn không đến 20cm."
Diêu TiềmGiang cũng cười: "20cm? Hóa ra còn xa như vậy."
Lúc này, từ trong tai nghe lại truyền đến giọng nói của Trang Nghiêu: "Hướng sáu giờ, 300 mét... 200 mét... phía dưới bên trái của các anh, thấy không?"
Mọi người nhìn xuống dưới, thứ đập vào mắt đầu tiên là chi chít bọ ngựa, ngoại trừ chi chít thì không tìmđược từ thích hợp hơn để hình dung. Hàng ngàn hàng vạn con bọ ngựa biến vùng đất dưới chân họ thành đại dương xanh biếc, con nào con
nấy thân hình cao lớn thon dài, hai cẳng chân lưỡi liềmoai phong lẫmliệt, ngửa cái đầu hình tamgiác nhìn lên kẻ xâmnhập trên bầu trời, như thể chỉ cần họ dámxuống là lập tức sẽ bị chúng xé thành mảnh nhỏ.
Thành Thiên Bích cau mày: "Nhiều quá..."
Tiểu Chu hét lớn: "Đậu má, sao nhiều thế! Sao mà xuống được."
Trang Nghiêu giục: "Nhìn thấy biệt thự không?"
Tùng Hạ vội nói: "Thấy rồi, nhưng có hơn hai mươi căn, đều là biệt thự bằng gỗ, có vẻ chưa tổn hại hoàn hoàn, song nhất định đã biến thành hang ổ của đámbọ ngựa."
"Không nhận ra đâu là nhà của Mục Phi à? Không phải các anh xembản đồ vệ tinh rồi sao?"
"Đống biệt thự này đều rách nát cả, hơn nữa cỏ dại rất cao, cơ bản đều đã che khuất, thật sự khó nhận ra, trừ phi xuống dưới."
Trang Nghiêu nói: "Thế thì xuống đi."
Liễu Phong Vũ cắn răng nói: "Thằng nhóc này nói nghe thoải mái nhỉ, mi có biết bên dưới có bao nhiêu bọ ngựa không? Cho dù bọn này tìmđược biệt thự thì sao, nó không phải cục đá mà nhét vào túi là mang đi được? Không dẫn quân đội đến
căn bản không dời nổi nhà."
"Tôi không kêu các anh dời nhà bây giờ, tôi muốn các anh xuống dưới xác định xemcái nào là biệt thự của Mục Phi, lúc về chúng ta lại thương lượng đối sách. Các anh cũng không cần xuống hẳn bên dưới, bay thâmthấp là được."
Thành Thiên Bích nói: "Không bay thấp được, đámbọ ngựa này có sức bật rất tốt."
Trang Nghiêu chémđinh chặt sắt nói: "Các anh tự xử lý, tôi muốn kết quả."
Chimcắt và đại bàng đen chở mọi người bay vòng vòng trên bầu trời, bọ ngựa liên tục tấn công họ, đều bị họ xử lí, mắt thấy bọ ngựa bay lên càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đều đã mệt mỏi, cho dù Tùng Hạ luôn bổ sung năng lượng cho họ,
song đánh bừa thế này mãi cũng không phải cách hay. Nhiều bọ ngựa thế này, dù chúng có ngửa cổ ra cho họ giết cũng có thể mệt chết được.
"Xuống thôi." ThẩmTrường Trạch nói.
"Ừm, xuống thôi, xác định là cái nào rồi chúng ta đi luôn."
Chimcắt và đại bàng đen cúi người bay xuống, đàn bọ ngựa sục sôi, vung chân nghênh đón họ.
Thành Thiên Bích và ThẩmTrường Trạch nhảy xuống từ trên người đại bàng đen, gió táp kết hợp với lửa mạnh khiến mặt đất nổ ầmầm, đàn bọ ngựa bên dưới lập tức chìmtrong biển lửa, hơn nữa dưới sự khuấy động của sức gió, thế lửa mãnh
liệt, chỉ chốc lát, đường kính biển lửa đã mở rộng hơn mười mét. Những người khác rốt cuộc đã có thể bay cách mặt đất hai mươi mét. Cho dù phải chịu đựng sóng nhiệt ngùn ngụt, nhưng tốt hơn chuyện bị bọ ngựa tấn công một ít.
Họ xemhết nhà này đến nhà khác, Thành Thiên Bích và ThẩmTrường Trạch ở dưới thì mở một con đường lửa. Hành vi của họ đã hoàn toàn chọc giận đámbọ ngựa, càng ngày càng có nhiều con bay lên trời, tấn công họ từ bên trên khiến họ ứng
phó không nổi.
Ngô Du hô: "Cứ thế mãi không chống được nữa, vẫn chưa tìmđược à?"
Tùng Hạ cũng càng ngày càng sốt ruột, sau khi cẩn thận xemxét hơn mười căn biệt thự, rốt cuộc cậu đã phát hiện tại một góc phía Đông Namcó một căn biệt thự hơi cũ nát một chút, trước cửa biệt thự bị cỏ dại bao trùm, có cây cầu nhỏ miễn
cưỡng có thể nhìn ra một chút hình dạng giống hệt cái cậu đã nhìn thấy trong ảnh, cậu chỉ vào biệt thự kia hô lớn: "Chính là nó!"
"Xác định?"
"Tôi xác định."
Thành Thiên Bích hô: "Lui lại!" Nói xong dưới chân nổi gió, bay lên trời cao, bay lên người một con đại bàng đen, ThẩmTrường Trạch cũng bay lên, họ bắt đầu gian nan chạy trốn.
Bởi vì gặp phải tấn công từ mọi hướng, hơn nữa số lượng quá nhiều nên họ ứng phó càng ngày càng vất vả, rất nhiều người đều bị bọ ngựa chémtrúng, cơ bản đều là vết thương trí mệnh, ai có công cụ phòng thủ thì không sao, mấy người không có
thì ít nhiều đều bị thương, nhất là Tiểu Chu và mấy con đại bàng đen khác là bị tấn công nhiều nhất. Khi mọi người lao khỏi vòng vây, lông vũ của chúng đều dính máu, chỉ có Trần thiếu là người duy nhất không bị thương, Ngô Du đã dựng tường
băng bao quanh người hắn.
Tùng Hạ chữa trị cho chimchóc bị thương, một khắc cũng không ngừng, bận đến mức ngay cả thời gian để thở cũng không có. Tuy cậu có thể cung ứng năng lượng vô hạn, nhưng không có nghĩa là họ vô địch. Cậu chỉ có một người, lực cung ứng
hữu hạn, nếu họ cứ quyết sống mái với hàng vạn con bọ ngựa như vậy thì cho dù có bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, cuối cùng họ nhất định cũng sẽ không còn mẩu xương. Trước mặt số lượng khổng lồ, sức chiến đấu của cá thể cho dù
có mạnh thế nào thì cũng chưa chắc đã có thể xoay chuyển tình thế.
Đàn bọ ngựa đuổi theo họ hơn 20 km, nhất quyết không tha, cuối cùng do không đuổi kịp nên mới từ bỏ. Cắt đuôi được đámbọ ngựa, mọi người mệt đến nỗi mắt trợn trắng xóa. Đã lâu họ không trải qua trận chiến kịch liệt như vậy, lần chạy trốn
chật vật lúc trước là khi đối phó với bầy sâu trong tháp Đại Nhạn. So với đàn bọ ngựa này, lợn rừng họ gặp trong khu rừng của Thông Ma trước kia thật sự không tính là gì.
Đặng Tiêu nằmthở trên người đại bàng đen: "Ghê quá, cái đámbọ ngựa chết tiệt này ghê quá, nhất là con cái."
"May mà bọ ngựa cái không bay được, nếu chúng cũng bay được thì chúng ta phải trả giá gấp bội mới trốn được."
Tùng Hạ cười khổ: "Chỉ trong hai nămmà bọ ngựa đã tiến hóa lớn như con người, lại còn bay được, chuyện bọ ngựa cái tiến hóa ra khả năng bay có lẽ cũng không mất bao lâu."
Al thở dài, nói: "May mà chúng không sống trong nội thành, không thì thành phố này không còn người sống nữa."
Ngô Du nói: "Bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu, Côn Minh cách Thanh Hải khá gần, động vật biến dị ở nơi này lợi hại hơn ở Bắc Kinh, ở đây con người là quần thể nhược tiểu. Anh đừng quên trước mắt ngoại trừ Bắc Kinh và Trùng Khánh, tại
đa số địa khu, con người đều đã thành chủng tộc nhược tiểu."
Tùng Hạ cảmthán: "Nói cũng phải."
Diêu TiềmGiang nói: "Có vẻ cậu rất hiểu tình hình Vân Nam?"
Ngô Du nói: "Cách nó không xa, tôi cũng có chút qua lại với bộ đội và tổ chức dị nhân ở bên này."
Trần thiếu lạnh nhạt nói: "Mày còn không bỏ cái đống băng này đi?"
Ngô Du quay đầu, lúc này mới nhớ ra Trần thiếu còn bị vây ở trong tường băng, hắn nhẹ nhàng gõ một cái, tường băng rầmrầmsập nát. Môi Trần thiếu hơi trắng bệch, có lẽ do lạnh, Ngô Du nói: "Trên trời khá lạnh, anh nhịn một chút, sắp đến
rồi."
Trần thiếu không buồn nhìn hắn, thản nhiên bọc thêmquần áo, nằmxuống người đại bàng đen.
Họ một hơi bay trở về doanh trại lâmthời, sau khi đáp đất, Tiểu Chu và mấy con đại bàng đen đều mệt đến thở phì phò, người của hội Băng Sương khiêng mấy thùng thịt đến cho đại bàng đen ăn, Tiểu Chu khôi phục thành hình người, nằmnghỉ
ngơi.
Trang Nghiêu nhìn dáng vẻ chật vật của họ, cười nói: "Bọ ngựa khó đối phó phải không."
Liễu Phong Vũ trợn: "Hàng vạn con, thật mẹ nó khó đối phó, dựa vào bọn này không lấy được nhà, cái nhà đó sâu nhất trong tổ bọ ngựa."
"Vào đi, tôi muốn nghe một chút tình hình cụ thể."
Mọi người đi vào trong lều, Tùng Hạ thuật lại mọi chuyện, thật ra không cần cậu nói, Trang Nghiêu nhìn quần áo và máu me trên người mọi người cũng đủ biết chuyến này đi không dễ rồi.
... Nghe
xong, Trang Nghiêu gật đầu: "Phiền toái hơn chúng ta đã tưởng, chỗ đó đúng lúc lại là tổ của quần thể bọ ngựa, ý thức lãnh địa của bọ ngựa rất mạnh, chúng ta xông vào đó, cho dù có mục đích gì thì đều sẽ bị tấn công. Lần này các anh đi,
nữ hoàng bọ ngựa không xuất hiện à?"
"Không, nghe nói nữ hoàng là dị chủng?"
"Phải, có điều bà ta chưa từng tiếp xúc với con người, con người cũng không dámtiếp xúc với bà ta, chỉ có lời đồn của vài người từng gặp bà ta, không biết thật giả."
Đặng Tiêu vừa xé thịt vừa nói: "Wow, nữ hoàng bọ ngựa, nghe ngầu quá, trông như thế nào nhỉ?"
Trang Nghiêu nói: "Là con bọ ngựa lớn nhất, cao hơn hai mét, hơn nữa là con bọ ngựa cái duy nhất biết bay. Không có bất cứ động thực vật biến dị nào dámchọc vào quần thể bọ ngựa này, chúng không chỉ nhiều ở số lượng, khả năng sinh sản
mạnh, hơn nữa còn là sát thủ trời sinh, hết sức vâng lời nữ hoàng bọ ngựa, vì mệnh lệnh của nữ hoàng mà không sợ sống chết. Thông Ma thật là đã cho chúng ta một vấn đề khó khăn."
Tùng Hạ thở dài: "Có điều ngôi nhà vẫn còn đã là tin tốt rồi. Chúng ta không thể đưa nhà về, Mục Phi sẽ không trách chúng ta, Thông Ma thì khó nói. Dù sao thì Mục Phi cũng không có quyền khống chế, chúng ta không thể mạo hiểmđể Thông
Ma có lý do không cho chúng ta ngọc Con Rối."
"Không sai, chúng ta đã đi xa vạn dặmtới đây, nhất định phải có nhà, đây là tình thế bắt buộc."
"Bây giờ thảo luận sách lược đi." Thành Thiên Bích chỉ vào ảnh chụp vệ tinh trước tận thế lấy từ cơ sở dữ liệu quốc gia, căn biệt thự của Mục Phi được khoanh tròn, hắn nói: "Đây dù sao cũng là một căn nhà, cho dù dỡ cũng phải mất vài ngày, hơn
nữa theo xu thế này thì máy móc cỡ lớn căn bản không thể đi vào, chúng ta tuyệt đối không thể mang đi một căn nhà từ giữa lòng vạn quân. Khi vào đó, chúng ta chỉ có thể đàmphán hoặc bắt giữ nữ hoàng bọ ngựa để áp chế, dù là phương án nào
thì nhất định đều phải gặp nữ hoàng bọ ngựa."
Đường Đinh Chi gật đầu: "Không sai, chỉ cần gặp nữ hoàng là có cách, dù sao thì bà ta cũng là con người, có thể nói chuyện."
"Tất cả chỗ đó đều là bọ ngựa, căn bản không nhìn ra nữ hoàng bọ ngựa ở đâu, chúng ta náo loạn cả ngày ở địa bàn của chúng mà cũng không thấy nữ hoàng đi ra."
"Dựa theo tập tính của bọ ngựa trước kia thì tổ bọ ngựa thường xây ở trên cây, có điều bây giờ chúng đã quá lớn, nhất định phải là cây đại thụ mới chịu được, các anh có thấy cây đại thụ nào đặc biệt không?"
Tùng Hạ cười nói: "Từ sau khi đến rừng của Thông Ma thì cây nào cũng cảmgiác không lớn, quả thật chúng tôi có nhìn thấy một vài cây đại thụ cao hơn trămmét ở sâu trong sơn cốc, chúng tôi không bay về hướng đó. Cây rất tươi tốt, chúng tôi
cũng không chú ý trong đó có tổ bọ ngựa hay không, có điều nghe cậu nói vậy tôi mới để ý, hình như càng tới gần hướng đại thụ thì bọ ngựa càng dày đặc."
Trang Nghiêu nói: "Tổ bọ ngựa chắc hẳn đặt trên cái cây này, có thể có hàng ngàn hàng vạn con. Chỗ tôi không có ảnh tổ bọ ngựa, có điều tôi có thể hình dung cho các anh. Tổ bọ ngựa thoạt nhìn giống như một cục bông màu vàng trắng, có rất
nhiều lỗ. Nếu chúng lớn như vậy thì tổ cũng sẽ không nhỏ, chắc hẳn rất dễ nhận ra. Hơn nữa, tổ của nữ hoàng bọ ngựa nhất định là cái lớn nhất, nhất định không khó tìm. Vấn đề bây giờ chính là làmthế nào để vào trong." Nó nhìn về phía mọi
người, nở một nụ cười làmngười ta phát lạnh: "Lần này các anh cần vất vả một chút." Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Chương 190
CHƯƠNG 190
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
"Đi đi, nếu con cho rằng chuyện này là đúng thì đi làmnó đi. Nếu con không ra được, mẹ sẽ cùng vào chết với con."
. . . "Tui
muốn hỏi một câu: Vì sao lại là tui." Đặng Tiêu cắn rộp mất một miếng táo.
Trang Nghiêu nói hết sức đương nhiên: "Vì da anh dày."
Đặng Tiêu chà chà tóc, cuối cùng dùng vẻ mặt cầu xin nói: "Đámbọ ngựa kia ghê lắm, nhỡ bọn nó xén mất kê kê của tui thì sao."
Tùng Hạ an ủi: "Không sao, cho dù chémrớt anh cũng sẽ đền cậu cái khác."
"Đây là chuyện đền cái khác là có thể giải quyết ư!"
Liễu Phong Vũ cười trên nỗi đau của người khác: "Thằng nhóc này không phải to gan lắmsao, sao nay lại sợ bọ ngựa."
"Không phải emsợ, emchỉ thấy cẳng chân lưỡi liềmcủa chúng nhìn rất lợi hại, bị chémmột cái thì... da của emchưa chắc chịu được, các anh còn muốn némemvào tổ bọ ngựa, em... emcăng thẳng là chuyện bình thường mờ."
"Cậu còn có công cụ phòng thủ, anh ở trên trời sẽ luôn bổ sung năng lượng cho cậu, hơn nữa cũng có phải mình cậu vào tổ bọ ngựa đâu, cậu chỉ là người đầu tiên mà thôi."
Đặng Tiêu thở dài: "Emmuốn ăn nhiều một chút mới đi." Nói xong ra sức ăn thùng uống vại.
Kế hoạch của Trang Nghiêu đơn giản mà thô bạo, chính là bay lên khoảng trời trên cái cây đại thụ, tìmđược tổ của nữ hoàng bọ ngựa thì trực tiếp némvài người xuống hấp dẫn lực chú ý, sau đó những người khác thì vào tổ bắt cóc nữ hoàng. Bốn
người sẽ phân tán binh lực của bọ ngựa, hấp dẫn hỏa lực, bố trí lần lượt ở bốn góc. Để thí nghiệmphương pháp này thật sự có thể phân tán binh lực hay không, họ sẽ némĐặng Tiêu xuống trước thí nghiệm, bởi vì cậu ta lỳ đòn nhất, nếu hiệu quả
không tồi thì lại némThẩmTrường Trạch, Ngô Du và Diêu TiềmGiang xuống, Thành Thiên Bích và Al thì tiến vào tổ bọ ngựa bắt nữ hoàng, số còn lại phụ trợ.
Bởi vì số lượng bọ ngựa quá nhiều nên họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, cho nên phương pháp "đánh thẳng phủ Hoàng Long [220]" hữu hiệu nhất, có điều trực tiếp nhảy vào tổ bọ ngựa cũng rất mạo hiểm, đối mặt với côn trùng hùng mạnh có
ở mọi nơi, ngay cả thần kinh thô như Đặng Tiêu cũng có chút hoảng sợ.
[220] Đánh thẳng phủ Hoàng Long: Hoàng Long là đô thành nước Kimthời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, TQ. "Đánh thẳng phủ Hoàng Long" dùng để chỉ lối đánh trực diện, đánh thẳng vào nơi hiểmyếu của địch.
Đợi đến buổi tối họ mới xuất phát, nhân số gia tăng một ít, Trần thiếu không thamdự vào hành động lần này, các tổ chức điều hơn chục người thích hợp với tác chiến trên không đi theo.
Ngô Du thay một đámđại bàng đen thể lực dồi dào, hơn nữa mang theo lão đại của đámđại bàng đen này – dị chủng đại bàng đen, lần này họ cần chimchóc có khả năng bay lượn tốt.
Khi họ bước ra khỏi lều trại thì A Bố vốn đang nằmquỳ trên đất đột nhiên đứng lên kêu một tiếng về phía Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu xua tay: "Lần này không thể dẫn cưng theo được."
A Bố lại "meo" một tiếng, vươn chân ra vỗ Đặng Tiêu một cái.
Đặng Tiêu nói: "Bởi vì lần này không thích hợp đưa cưng đi, khi nào về anh chơi với cưng nhé."
A Bố cô đơn hừ hừ một tiếng, lại nằmsấp xuống, mở to đôi mắt màu tímvừa lớn vừa tròn nhìn họ ngồi xuống trên người đại bàng đen.
Tùng Hạ cười vẫy tay với A Bố: "A Bố, nào, vẫy tay với bọn tao."
A Bố vươn chân ra lắc lắc.
"Vẫy hai tay nào." Tùng Hạ vẫy bằng hai tay.
A Bố ngẩn ra, đứng lên, vươn ra chân trước ra, học theo dáng vẻ Tùng Hạ vẫy vẫy, do bàn chân quá ngắn so với thân thể nên dáng vẻ lúc vẫy vẫy trông rất ngây thơ đáng yêu.
Đặng Tiêu cười ha ha: "A Bố của anh thông minh quá." Nói xong ra sức hôn gió với A Bố.
Lần này A Bố ngẩn ra càng lâu, cuối cùng vẫn đưa đệmthịt ở chân chạmvào miệng.
Tiếng cười của mọi người vút tận trời cao.
Trang Nghiêu vỗ vỗ lông A Bố, híp mắt cười nói: "Tiến hóa não bộ không tồi."
Hai tiếng sau, họ bay đến phía trên sơn cốc bọ ngựa, lượn vài vòng bên ngoài sơn cốc rồi mới lặng lẽ tới gần cây đại thụ che trời kia. Buổi tối hành động quả nhiên an toàn hơn một chút, ít nhất đa số bọ ngựa đều đã xuống đất ngủ, trên trời dù vẫn
có bọ ngựa trông chừng nhưng số lượng ít hơn rất nhiều, họ cách khá xa cũng không bị phát hiện.
Tùng Hạ lấy ra ống nhòmhồng ngoại, cường hóa thị lực, nhìn về phía cây cối, giữa bóng cây tối đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều thứ gì đó trắng bệch, đó chắc hẳn chính là tổ bọ ngựa.
"Thấy không?"
"Có, nhiều tổ lắm, nhưng không thấy rõ lớn nhỏ."
Thành Thiên Bích nói: "Cường hóa thị lực lần nữa."
"Không được, tôi đến cực hạn rồi." Tùng Hạ đưa ống nhòmcho Đường Nhạn Khâu: "Tiểu Đường, cậu nhìn đi, tôi giúp cậu cường hóa thị lực, cậu nhất định có thể nhìn rõ hơn tôi."
Đường Nhạn Khâu cầmlấy ống nhòm, Tùng Hạ tập trung năng lượng Mộc vào quanh thần kinh ở mắt hắn, Đường Nhạn Khâu nhìn chămchú vào hướng cây cối. Sau một lúc lâu, hắn nói: "Hình như tôi nhìn thấy một cái tổ rất lớn, phải lớn cỡ căn
biệt thự kia."
"Chắc không?"
Đường Nhạn Khâu lại nhìn lại hồi lâu: "Chắc chắn, chính là chỗ đó."
"Được, cậu mở đường." Thành Thiên Bích trầmgiọng nói: "Hành động."
Đường Nhạn Khâu lặng lẽ giang cánh, nắmcung tên trong tay, đi trước làmgương, bay về phía cây cối. Họ từng chút một tiến lại gần tổ bọ ngựa. Nhớ tới những gì trải qua buổi sáng, tâmtrạng của mọi người đều hết sức căng thẳng.
Để giảmbớt không khí nên Diêu TiềmGiang nói: "Tạo hình của cung tiễn thủ đẹp thật."
Đặng Tiêu nói: "Chuẩn luôn."
Tùng Hạ cười: "Cậu đắc ý cái gì." Tùng Hạ nhìn Liễu Phong Vũ đang mỉmcười, nghĩ rằng đắc ý thì nên là Liễu ca đắc ý mới đúng chứ.
"Đường ca không phải người của bọn mình sao, lúc trước emcũng học bắn tên với anh ấy, không chừng ngày nào đó emcũng thành thần xạ thủ."
Tiểu Chu cười nghẹn: "Thần xạ thủ, ha ha ha."
Đặng Tiêu tức giận: "Thằng nhóc này sao suy nghĩ lại hạ lưu thế chứ."
"Oan quá, emcó nói gì đâu. Quận vương, ngài có thấy emnói gì không?"
Diêu TiềmGiang cười sờ sờ đầu cậu ta: "Bọ ngựa phát hiện ra chúng ta rồi."
Quả nhiên, đámbọ ngựa bảo vệ trên trời đã phát hiện ra họ, phát ra tiếng kêu chói tai trong đêmtối. Nhất thời, từ dưới mặt đất nhảy lên trên vù vù mấy chục cái bóng màu đen, tất cả đều bay đến phía họ, bọ ngựa dưới mặt đất cũng sôi sục, sơn
cốc yên tĩnh đột nhiên thức tỉnh.
Thành Thiên Bích kêu lên: "Nhạn Khâu, ngay bây giờ!"
Đường Nhạn Khâu nắmmột mũi tên nhỏ nhẹ, cọ vào đá đánh lửa trên vai, sau khi tránh khỏi sự tấn công của một con bọ ngựa thì giương cung bắn vào một thân cây phía xa, cũng hô: "Tổ của nữ hoàng ở trên cái cây đó."
Đặng Tiêu hít sâu một hơi, hô lớn: "Xông lênnn." Nói xong nhảy từ trên người Tiểu Chu xuống, rơi xuống phía Tây tổ nữ hoàng. Lập tức, bọ ngựa như thủy triều ập đến phía cậu, tiếng rít gào của súng máy vang khắp sơn cốc, bọ ngựa tới gần cậu
đều bị viên đạn bừng bừng khí thế xé thành mảnh nhỏ. Nhưng dù sao thì cậu chỉ có thể bắn một hướng, không ngừng có bọ ngựa không sợ chết từ các góc độ tấn công cậu. Năng lượng trên người cậu tiêu hao với tốc độ cực nhanh, đa số đều bị
công cụ phòng thủ hấp thu, Tùng Hạ điều khiển đại bàng đen bay vòng vòng phía trên Đặng Tiêu, không ngừng bổ sung năng lượng cho cậu.
Đường Nhạn Khâu dẫn theo vài người bảo vệ chung quanh Tùng Hạ, mỗi một mũi tên bắn rớt một con bọ ngựa từ trên trời xuống đất.
Mắt thấy Đặng Tiêu hấp dẫn không ít hỏa lực, ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng lần lượt bay xuống thấp, đámbọ ngựa chi chít kia giống như hố đen, lập tức bao vây họ.
Không có vũ khí bá đạo và lớp da đao thương bất nhập của Đặng Tiêu thì họ không dámdễ dàng đáp đất, dù sao thì sức tấn công của họ tuy cao hơn Đặng Tiêu, nhưng một khi bị thương, tình tình sẽ nguy hiểmhơn cậu ta, trên trời ít nhất đỡ hơn
mặt đất một chút.
Bốn người chia ra bốn góc, lấy tổ của nữ hoàng làmtrung tâm, phân tán hỏa lực của bọ ngựa. Toàn bộ sơn cốc đều sôi trào, súng máy xả đạn một khắc cũng không ngừng, ánh lửa màu đỏ camchiếu sáng cả khu vực lớn sáng như ban ngày, cột
nước cao ngang trời và những tầng băng cứng rắn đánh giết khiến bọ ngựa gần như không thể tới gần.
Phía sau, Thành Thiên Bích và Al bằng chỉ dẫn mũi tên lửa của Đường Nhạn Khâu, đã tiến lại gần tổ của nữ hoàng, lính canh tổ cho nữ hoàng phát ra tiếng kêu thảmthiết. Ngay lập tức, tất cả bọ ngựa đang tấn công người khác, dù ở trên trời hay
dưới đất thì đều dừng lại một lát, sau đó đồng thời dừng tấn công hẳn, lần lượt bao vây tổ nữ hoàng.
Từ khi quần thể bọ ngựa này tiến hóa tới nay, chúng chưa bao giờ gặp địch thủ ở khắp Côn Minh này, đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên kẻ địch xâmnhập lãnh địa của chúng, thậmchí bây giờ còn đang uy hiếp tính mạng nữ hoàng!
Tùng Hạ cắn răng nói: "Phiền rồi, chúng đều đi bảo vệ nữ hoàng."
Trang Nghiêu trầmgiọng nói: "Tốc chiến tốc thắng."
... Thành
Thiên Bích và Al bay một vòng quanh cái tổ khổng lồ của nữ hoàng, cũng không biết rốt cuộc đâu mới là cửa, dứt khoát chémthành tổ, mở một cái động lớn, chui thẳng vào trong.
Sau khi vào trong, họ trợn tròn mắt, trong tổ bọ ngựa lớn cỡ một căn biệt thự kia lại thắp nến, bên trong có rất nhiều đồ dùng của phụ nữ loài người, chăn nệmmềmmại, thảmlông dày dặn, thậmchí còn có bàn trang điểmvà giá sách. Bên trong có
mấy con bọ ngựa hoa phong lan [221] màu hồng, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, xét từ độ lớn thì đều là bọ ngựa cái, thấy họ xông vào, chúng hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài.
[221] Bọ ngựa hoa phong lan: Là loài bọ ngựa sống trong các khu rừng mưa của khu vực Đông NamÁ. Đây là một trong số những loài được biết đến như bọ ngựa hoa vì vẻ bề ngoài và hành vi của chúng giống hệt như cánh hoa phong lan. Vì
vậy, chúng được coi là một trong số những loài ngụy trang giỏi nhất trong thế giới các loài động vật.
Nhưng họ không nhìn thấy nữ hoàng bọ ngựa trong truyền thuyết.
Hai người đi vào sâu bên trong, muốn tìmnữ hoàng, nhưng vào lúc này, rất nhiều bọ ngựa đực lao đến, số lượng nhiều, gần như nhồi đầy tổ nữ hoàng trong nháy mắt. Thành Thiên Bích và Al bị bao vây ở chính giữa, bắt đầu giết bọ ngựa. Nhưng
cho dù họ có giết bao nhiêu thì lại có nhiều bọ ngựa hơn dũng mãnh tràn vào trong tổ, không gian trong tổ vốn không lớn, chẳng bao lâu thì ngay cả một chỗ nương thân họ cũng không có, bị đámbọ ngựa bao vây, muốn phá vây thì có hơi tốn sức.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy một góc trong tổ bốc lửa, đámbọ ngựa này muốn thiêu cháy họ ở trong?
Al nói: "Tôi ômcậu xông lên, cậu đối phó đámbọ ngựa này."
Thành Thiên Bích nói: "Được!"
Al ômchặt Thành Thiên Bích, giang cánh, nhắmmắt bay lên phía trên. Thành Thiên Bích tạo một cơn lốc loại nhỏ ở trong tổ, tất cả bọ ngựa và đồ đạc trong phòng đều bị cuốn vào trong đó. Tốc độ lốc xoáy càng lúc càng nhanh. Vào khoảnh khắc
họ lao ra khỏi tổ nữ hoàng, tốc độ gió đã đạt tới lớn nhất, trong nháy mắt, toàn bộ tổ bọ ngựa bị xé thành mảnh nhỏ!
Hai người bay lên trời cao, đáp xuống đỉnh cây. Lên đến trên trời thì thấy một cái bóng đen khổng lồ bao phủ trên đầu họ, tiếp cận họ như mây đen, tập kích họ như một cơn mưa to. Đó là hơn một ngàn con bọ ngựa bay trong không trung, chúng
bay quanh một con bọ ngựa lớn cao gần ba mét, có đôi cánh khổng lồ, mặc một bộ áo dáng dài màu mực. Bên cạnh con bọ ngựa lớn đó có sáu con bọ ngựa hoa phong lan được bọ ngựa đực cõng bay bên cạnh bọ ngựa khổng lồ. Do ánh sáng
quá mờ nên họ không thấy rõ dáng vẻ của con bọ ngựa kia, nhưng chỉ từ cơ thể và quần áo của con người cũng có thể nhìn ra đó chính là nữ hoàng bọ ngựa mà họ muốn tìm.
Mọi người rung động nhìn quần thể bọ ngựa ngùn ngụt che trời kia, bọ ngựa đực bảo vệ nữ hoàng ở trên trời, bọ ngựa cái thì ở dưới đất, ở trên cây ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng kêu sùng bái với nữ hoàng của chúng.
Liễu Phong Vũ thở dài: "Thật có khí thế, chẳng trách bà ta không qua lại với con người nữa."
Tiểu Chu cũng nói: "Phải đó, ngầu quá."
Con bọ ngựa khổng lồ kia đột nhiên mở miệng, là giọng nữ dễ nghe, âmđiệu cao ngạo mà phẫn nộ: "Mấy người là ai, vì sao tới đây đâmđầu vào chỗ chết."
Tùng Hạ nói: "Nữ hoàng đại nhân, chúng tôi đến từ Bắc Kinh, đại diện cho quân đội và viện khoa học, chúng tôi không muốn đối địch với bà, chỉ muốn từ chỗ bà dời đi một căn biệt thự, chính là căn nhà ở trong cùng phía Nam. Căn nhà đó có ý
nghĩa trọng đại với chúng tôi, hômqua chúng tôi vốn muốn đàmphán với bà, nhưng bà không ra mặt, hômnay đành phải đến lại."
Nữ hoàng bọ ngựa hừ lạnh: "Đàmphán? Mấy người giết nhiều thành viên của gia tộc bọ ngựa như vậy, đây là thái độ đàmphán ư?"
Tùng Hạ thành khẩn nói: "Chúng tôi cảmthấy vạn phần có lỗi, chúng tôi vốn hy vọng có thể thông qua đàmphán giải quyết chuyện này. Nữ hoàng đại nhân, bà đồng thời cũng là con người, tôi tin bà cũng hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong
hòa bình, chúng tôi đồng ý bồi thường tổn thất cho bà, chỉ cần bà mở miệng. Chúng tôi làmchuyện này không phải vì tư lợi, mà vì tương lai của con người, hy vọng bà có thể thông cảm."
Nữ hoàng bọ ngựa trầmmặc hồi lâu, sau đó đột nhiên mắng to: "Vớ vẩn, dámgiương oai ở địa bàn của bà, đámranh con chúng mày mẹ nó chán sống rồi đấy à, gì mà quân đội, gì mà viện khoa học, trong mắt bà chẳng bằng quả rắm, đừng nói là
biệt thự, đầu chúng mày cũng để lại cho bà!"
Đặng Tiêu đột nhiên kêu lên: "Tiểu Chu, chở tôi lên trên!"
"Hả?" Tiểu Chu căng thẳng nhìn quần thể bọ ngựa, lại nhìn về phía Đặng Tiêu dưới đất.
Đặng Tiêu quát: "Mau xuống, chở tôi lên trên."
Mọi người chưa bao giờ thấy Đặng Tiêu vội vã như vậy, lần lượt nhìn về phía cậu.
Tiểu Chu đành phải bay xuống, Đặng Tiêu lập tức nhảy lên lưng cậu, nói: "Bay lên đi."
Nữ hoàng bọ ngựa cũng ngẩn cả ra, nhìn về hướng Tiểu Chu và Đặng Tiêu.
Tiểu Chu chở Đặng Tiêu bay lên không trung, Đặng Tiêu ngẩn ra nhìn nữ hoàng bọ ngựa, không dámmở miệng.
Nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên kích động, bay về phía họ đây, Đường Nhạn Khâu kéo tên, nhắmngay nữ hoàng, Đặng Tiêu la lên: "Đừng!"
Nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên run rẩy thốt lên: "Tiêu Tiêu?"
Đặng Tiêu như bị nghẹt thở, không dámtin mở miệng: "Mẹ?"
Mọi người khiếp sợ nhìn Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu nghẹn ngào: "Mẹ ơi, là mẹ ạ?"
Nữ hoàng bọ ngựa bay ra khỏi quần thể bọ ngựa, sáu con bọ ngựa hoa phong lan bámsát theo bà, kêu những tiếng luống cuống.
Lại gần, rốt cuộc họ đã thấy rõ toàn cảnh của nữ hoàng bọ ngựa. Đó thật sự là một con bọ ngựa khổng lồ oai phong lẫmliệt, những đường cong cơ thể, bộ giáp màu xanh biếc, hai cẳng chân dài hơn một mét, đôi cánh khổng lồ, bộ áo dài màu
mực khoác trên người lay động theo gió khiến nó toát ra vẻ thần bí lạnh lùng, tựa như thích khách tan trong bóng đêm. Nữ hoàng cường tráng như vậy, tất cả bọ ngựa đều cúi đầu xưng thần với bà.
Lúc này, nữ hoàng thống lĩnh mấy vạn bọ ngựa đang từ từ bay qua phía Đặng Tiêu, đôi cẳng chân của bà chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể chémlìa đầu người, Đặng Tiêu có công cụ phòng thủ, có lẽ không có việc gì, nhưng Tiểu Chu không có
nhiều mạng như vậy. Mọi người vừa căng thẳng vừa kinh ngạc vì họ rành rành nghe thấy Đặng Tiêu đã gọi nữ hoàng bọ ngựa là "mẹ".
Bay lại gần, nữ hoàng bọ ngựa đột nhiên trở về hình người, đó là một người phụ nữ thoạt ngoài ba mươi tuổi, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, làn da màu lúa mì, dáng người căng đầy thon thả, mái tóc xoăn đen nhánh, nếu không phải sau lưng còn đôi
cánh lớn màu xanh còn đang vỗ cánh thì không ai có thể nghĩ bà ấy và nữ hoàng bọ ngựa với khuôn mặt dữ tợn kia là một.
"Mẹ ơi!" Đặng Tiêu gào to một tiếng, lập tức ômlấy bà, "oa" một tiếng òa khóc.
Nữ hoàng bọ ngựa cũng chảy nước mắt: "Tiêu Tiêu, đúng là con!"
Cảnh tượng kịch tính này khiến tất cả mọi người mãi mà chưa thể tỉnh lại, ai nấy sững sờ tại chỗ.
Đặng Tiêu khóc nức khóc nở, đây là lần đầu tiên nhómTùng Hạ thấy cậu ta khóc, đứa trẻ này bất luận là lúc nào thì đều cười vui vẻ, cho dù hoàn cảnh khó khăn hay tuyệt vọng thế nào, cậu ta vẫn dùng thái độ lạc quan cảmhoá mọi người, khiến
người ta có cảmgiác có lẽ cậu chẳng bao giờ biết phiền não. Lúc này, thông qua nước mắt, rốt cuộc Đặng Tiêu đã xả hết tất cả những sợ hãi, lo âu và nhớ nhung trong hai nămchia lìa người thân, không biết sống chết.
Nữ hoàng sụt sịt mũi: "Rồi rồi đừng khóc nữa."
"Hu hu hu mẹ ơi con nhớ mẹ lắm, ngày nào con cũng nhớ mẹ, con còn tưởng mẹ chết rồi. Con đã cho rằng đời này chúng ta không thể gặp lại được."
"Chết tiệt, bà đây sao chết dễ dàng vậy được!" Nữ hoàng túmcằmĐặng Tiêu, lấy tay lau nước mắt nước mũi của cậu, sau đó bôi cả lên người cậu: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Đặng Tiêu vẫn không ngừng khóc, ômnữ hoàng khóc lên khóc xuống.
Nữ hoàng trợn mắt, hung dữ lắc lắc mặt cậu, lườm: "Mẹ – bảo – nín."
Đặng Tiêu hít mũi một cái, ngừng khóc, sau đó mỉmcười: "Mẹ, quả nhiên mẹ là mẹ con."
"Vớ vẩn."
"Con vừa rồi... nghe thấy tiếng mẹ, cũng không dámnhận."
"Giọng của con mẹ mới không dámnhận, không giống hai nămtrước lắm, thằng ranh này cuối cùng cũng vỡ giọng hết rồi, trước kia giọng cứ như đàn bà ấy."
Đặng Tiêu nói: "Giọng con đàn bà chỗ nào chứ."
Nữ hoàng nheo mắt lại: "Mẹ nói giống thì là giống, mày dámcãi mẹ?"
Đặng Tiêu hít hít mũi: "Được rồi, mẹ nói là đúng."
Nữ hoàng nhìn những người khác: "Nói rõ ra cho mẹ, đây là có chuyện gì? Dẫn theo nhiều người như vậy đến địa bàn của bà đánh đánh giết giết, mày muốn ăn đòn đấy hả?"
Tùng Hạ lúng túng: "A, nữ... nữ hoàng, chúng tôi không phải cố ý, không biết bà là..."
"Câmmiệng, ai cho cậu nói!"
Tùng Hạ sợ tới mức giật mình một cái, thật sự không dámmở miệng nữa, đời này tuy cậu không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, nhưng biết phụ nữ ít có ai đáng sợ như vậy.
Đặng Tiêu nhỏ giọng nói: "Mẹ, chúng con đến đây đúng là vì căn biệt thự kia, nhưng bọ ngựa không biết nói, chúng con vừa lại gần, chúng nó đã tấn công..."
"Vớ vẩn, mấy người nhìn thấy bọ ngựa bay vào nhà thì có tấn công chúng không, cái thằng ranh này có đầu óc hay không đấy."
"Nhưng mẹ ơi, bọn con thật sự cần căn biệt thự kia, bọn con cần nó để đổi một thứ rất quan trọng."
"Thứ gì?"
Đặng Tiêu nhìn Thành Thiên Bích, sau khi Thành Thiên Bích gật đầu, cậu mới nói: "Ngọc Con Rối."
Nữ hoàng thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: "Coi như mấy người gặp may, nếu không phải nể mặt thằng con ngu ngơ này, bà đây nhất định xé thịt mấy người némcho chó ăn. Đi theo tôi." Nữ hoàng xoay người bay vào trong rừng cây.
Sáu con bọ ngựa hoa phong lan đi theo phía sau bà, những người khác cũng theo đuôi mà lên, đại quân bọ ngựa đông nghìn nghịt tránh cho họ ra một con đường, khi họ đi qua sát thủ đao lưỡi liềmnày, vô số đôi mắt vừa sáng vừa tròn nhìn chằm
chằmtheo họ, khiến họ không dámthở mạnh.
Nữ hoàng dẫn họ tới một cái tổ bọ ngựa rất lớn, chỉ bé hơn tổ của nữ hoàng một chút, bà nói: "Đây là nơi tôi sống trước kia, bây giờ thân thể lớn quá không sống được." Nói xong chui vào trong tổ.
Nói thân thể quá lớn chỉ là lấy hình thái bọ ngựa mà nói, còn đối với hình dáng con người thì cái tổ này cũng đủ lớn, mọi người lần lượt tiến vào trong tổ, bọ ngựa hoa phong lan cũng muốn tiến vào, bị nữ hoàng quát bảo ngưng lại.
Nữ hoàng thắp nến, trong tổ trải thảmlông mềmmại, mọi người ngồi xuống đất.
Đặng Tiêu ngồi xuống cạnh nữ hoàng, ômeo bà làmnũng: "Mẹ."
Nữ hoàng đẩy đầu cậu ra, nghiêmkhắc nói: "Nói rõ mọi chuyện cho mẹ."
Đặng Tiêu e hèmmấy tiếng, nói ra nguyên nhân họ cần căn biệt thự kia từ đầu chí cuối, cũng nhân tiện thuật lại hai nămtừng trải của mình cho mẹ biết.
Nữ hoàng nghe xong, nhướn mày nhìn nhómTùng Hạ: "Nói như vậy, tôi còn phải cámơn mọi người đã chămsóc con tôi."
Tùng Hạ vô thức nở nụ cười lấy lòng: "Khách khí quá, thật ra chúng tôi vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau."
Nữ hoàng hừ lạnh: "Hômnay tôi tạmtha mấy người không chết."
Tùng Hạ lắp bắp: "Cámơn... nữ hoàng."
Đặng Tiêu ngượng ngùng: "Mẹ, mọi người lợi hại lắm, mẹ nghe nói đến dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chưa?"
"Đương nhiên có nghe, mẹ thường vào nội thành Côn Minh uống rượu, con tưởng ngày nào mẹ cũng sống cùng bọ ngựa chắc? Thế không phải nghẹn chết sao."
Đặng Tiêu chỉ vào họ: "Ở đây có bốn."
Nữ hoàng nhìn họ: "Bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến đây vì một căn nhà rách nát? Có phải chuyện bé xé ra to không."
"Mục tiêu lần này của chúng tôi không phải Côn Minh, chỉ tiện đường đến đây thôi."
"Vậy mấy người muốn đi đâu?"
"Thanh Hải."
Nữ hoàng mắt mở trừng trừng: "Con muốn đi Thanh Hải?"
Đặng Tiêu rụt vai về: "Vâng."
"Đi làmgì? Vì ngọc Con Rối? Con có biết chỗ đó nguy hiểmthế nào không? Chưa một ai thoát được khỏi Thanh Hải."
"Bọn con biết, nhưng Thanh Hải tập trung ngọc Con Rối, sớmmuộn gì bọn con cũng phải đến, nếu không thì sẽ không có cách nào ngăn cản đại họa này. Bây giờ mỗi một lần hành động của bọn con đều vì ngọc Con Rối."
Nữ hoàng niết mặt Đặng Tiêu, cao giọng nói: "Họ đại diện cho quân đội, đại diện cho viện khoa học, còn con đại diện cho cái gì? Cái thằng nhóc thối này, con tưởng mình là chúa cứu thế chắc? Có thể cứu vớt toàn nhân loại?"
Đặng Tiêu nghiêmtúc nói: "Con không phải, nhưng họ là bạn của con."
Nữ hoàng ngẩn ra, buông lỏng tay, sau hồi lâu trầmmặc, bà nói: "Con lớn rồi, mẹ không thể ngăn cản sự lựa chọn của một người đàn ông, nhưng mẹ muốn đi theo con."
"Mẹ?" Đặng Tiêu vội la lên: "Mẹ không cần đi cùng con, bọn con nhất định sẽ thoát được."
"Con vội cái gì, không phải bây giờ, mẹ còn có chuyện chưa hoàn thành. Mọi người cứ đi trước, nếu trước khi mẹ xong chuyện, mọi người đã thoát được là tốt nhất, nếu không, mẹ sẽ vào đó tìmmọi người."
"Mẹ muốn hoàn thành chuyện gì?"
"Mẹ muốn sinh ra nữ hoàng mới cho gia tộc bọ ngựa."
Đặng Tiêu trừng lớn đôi mắt: "Mẹ ơi, mẹ là con người cơ mà."
"Mẹ ư?" Nữ hoàng nhìn cậu ta: "Con đừng quên, mẹ cũng là bọ ngựa. Khi mẹ bị nữ hoàng bọ ngựa dị chủng, ý thức của nó rất mạnh, mẹ đấu tranh hơn mười ngày với nó, cuối cùng mới chiếmđược quyền khống chế thân thể này, nhưng tâmtrí
của mẹ cũng thay đổi. Mẹ biết mình đã thay đổi, mẹ biết nhìn dưới góc độ một con người thì suy nghĩ của mình rất quái dị, nhưng mẹ không thể ngăn cản nó. Với quần thể bọ ngựa này, mẹ có cảmtình, cũng có trách nhiệm, trước khi chưa sinh ra
nữ hoàng mới, mẹ không thể bỏ chúng mà đi, cho dù con có là con của mẹ."
Đặng Tiêu dùng vẻ mặt phức tạp hạ tầmmắt.
Nữ hoàng vỗ mặt Đặng Tiêu, dịu dàng nói: "Đi đi, nếu con cho rằng chuyện này là đúng thì đi làmnó đi. Nếu con không ra được, mẹ sẽ cùng vào chết với con."
Đặng Tiêu hai mắt đẫmlệ nhìn bà: "Mẹ ơi..."
Nữ hoàng thần sắc thay đổi, dữ dằn tát Đặng Tiêu một cái: "Bà đã bảo mày nín khóc rồi mà!"
Fi: Nữ hoàng đáng yêu quá, vừa làmchương này vừa tưởng tượng cảnh sáu emhoa phong lan lẽo đẽo theo sau nữ hoàng rồi bị quát đứng ngoài không được vào tổ cùng, rồi cảnh Đặng Tiêu mè nheo xong ăn tát. :))) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.
Chương 191
CHƯƠNG 191
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
"Đợi đến mùa xuân sang nămmọi người đến chơi, chỗ này nhất định sẽ rất đẹp."
. . . Tùng
Hạ thật không đành lòng phá vỡ giây phút mẹ con gặp lại, không, phải nói là không dámmới đúng, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nói: "Nữ hoàng đại nhân, dị nhân không thể sinh con..."
"Đừng gọi tôi là nữ hoàng đại nhân, chẳng tự nhiên gì hết, tôi tên là Đặng Tiệp Vân, gọi tôi chị Đặng đi." Bà chống cằm, liếc nhìn Tùng Hạ: "Tôi biết dị nhân không sinh con được, cho nên đang sầu lắmđây, không phải mấy người đến từ viện khoa
học sao, không có cách gì à? Tôi cũng không muốn sống cả đời với bọ ngựa đâu, nhưng nếu không thể giải quyết chuyện này, tôi không thể rời đi."
Tùng Hạ cười khổ: "Sinh sản là một trong những vấn đề lớn nhất mà viện khoa học đang tập trung tinh lực để giải quyết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển mang tính thực chất."
Đặng Tiệp Vân thở dài: "Vậy không phải khó rồi hay sao."
Đặng Tiêu nói: "Mẹ, con sẽ không để mẹ sống với bọ ngựa, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, rất nhiều vấn đề hai nămtrước chúng ta cho rằng không thể giải quyết, bây giờ đều đã được giải quyết, vấn đề sinh sản sớmmuộn gì cũng sẽ giải quyết
được."
Thành Thiên Bích nói: "Chẳng lẽ không thể thay nữ hoàng khác?"
Đặng Tiệp Vân nói: "Không được, nữ hoàng chỉ có thể do nữ hoàng sinh ra, lúc trước tôi chính là bị bắt làmchất dinh dưỡng cho nữ hoàng bọ ngựa khi nó mang thai, kết quả nó lại dị chủng với tôi, không sinh ra đời sau. Nếu tôi không thể cho
chúng một nữ hoàng mới, tôi chỉ có thể sống với chúng đến chết."
Đặng Tiêu la lên: "Như vậy sao được."
Tùng Hạ nói: "Tình hình của chị, chúng tôi sẽ báo lại cho viện khoa học, một khi nghiên cứu ra biện pháp giải quyết vấn đề sinh sản, chúng tôi nhất định sẽ báo cho chị đầu tiên. Có điều... tôi có một cách, không biết dùng được hay không?"
Đặng Tiệp Vân cau mày: "Nói."
"Nếu đưa đến một nữ hoàng mới từ nơi khác thì sao?"
Đặng Tiệp Vân trầmgiọng nói: "Vậy nhất định nữ hoàng mới phải giết tôi trong lúc quyết chiến, bằng không gia tộc sẽ không phục nó. Hơn nữa, cậu căn bản không làmrõ vấn đề mấu chốt, không phải tôi không thể rời đi, nếu tôi muốn đi, tôi có thể
đi bất cứ lúc nào, nhưng ý thức bản thân của tôi đã hòa làmmột thể với ý thức của nữ hoàng bọ ngựa. Cho dù nó không thể điều khiển thân thể này, song bất cứ lúc nào nó cũng ảnh hưởng đến tôi. Gia tộc này là trách nhiệmtôi phải gánh vác, tôi
không bỏ xuống được. Trong mắt mọi người, chúng là quái vật dữ tợn trong mắt tôi, chúng là con dân. Nếu tôi không thể hoàn thành nghĩa vụ của nữ hoàng, tôi không thể yên tâmrời đi."
Đặng Tiêu siết chặt nắmđấm, xemra vẫn không thể chấp nhận chuyện mẹ mình đã biến thành bọ ngựa, thậmchí còn muốn sinh đời sau cho quần thể bọ ngựa, nhưng cậu không thể ngăn cản, cậu biết khi dị chủng sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi dị
chủng, ý thức bản thân đã không hoàn toàn là của mình, Thông Ma và Mục Phi là ví dụ rõ ràng nhất. Mẹ cậu có được quyền khống chế thân thể đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Đặng Tiệp Vân vỗ vỗ mặt Đặng Tiêu: "Nửa năm, nếu trong vòng nửa năm, mọi người không thể thoát khỏi Thanh Hải, không cần biết có sinh ra được nữ hoàng mới hay không, mẹ cũng sẽ vào đó tìmcon. Mẹ chết rồi, mặc cảmtội lỗi vứt bỏ gia
tộc cũng không còn nữa, vấn đề cũng coi như được giải quyết."
"Mẹ..." Nỗi khó chịu trong lòng Đặng Tiêu không có cách nào để hình dung, vất vả lắmmới đoàn tụ với người mẹ thất lạc, song lập tức lại phải chia lìa, thậmchí lần chia lìa này có thể trở thành vĩnh biệt.
"Không nói chuyện này nữa, nói với mẹ trong hai nămqua, thằng nhóc này đã xảy ra những chuyện gì, con biến dị rồi chứ? Là khả năng gì?"
Đặng Tiêu cười gượng: "Mẹ, con lợi hại lắm, con tiến hóa ngược loại bò sát lưỡng cư."
"Ờ, từng nghe." Đặng Tiệp Vân đứng lên: "Đi, cho mẹ xemkhả năng của con."
"Dạ?"
Bà một tay túmĐặng Tiêu từ dưới đất lên: "So vài chiêu với mẹ, xemcon có khoác lác hay không." Nói xong bèn đẩy Đặng Tiêu ra khỏi tổ. Bây giờ họ đang ở trên thân cây cao ba mươi mét, Đặng Tiêu vừa rời tổ đã thét to một tiếng rồi ngã
xuống, Thành Thiên Bích vội giảmxóc cho cậu, lúc này mới khiến cậu khỏi đập thẳng đầu xuống đất.
Lúc này nữ hoàng đại nhân mới phản ứng lại: "Ờ, phải rồi, con không bay được." Nói xong vẫy cánh bay xuống.
Mọi người cũng cùng xuống, lúc này trời đã sáng, trên mặt đất có vô số bọ ngựa hoặc đứng hoặc nằmsấp, tất cả đều nhìn họ như hổ rình mồi, nhưng sau khi nhìn thấy Đặng Tiệp Vân, chúng lập tức nhường ra một mảnh đất trống.
Sau khi đáp đất, Đặng Tiệp Vân biến thành bọ ngựa cao gần ba mét, hai cẳng chân lưỡi liềmsắc bén vung trong không khí, nói với Đặng Tiêu: "Mau đến."
Đặng Tiêu bắp thịt bành trướng, lập tức biến thành người thằn lằn cao hơn ba mét, lực lưỡng mạnh mẽ, cái đuôi vừa thô vừa dài ra sức quật tới quật lui sau lưng, trên gương mặt quái thú phủ đầy làn da nhăn nở nụ cười đắc ý: "Mẹ xem, có phải con
ngầu lắmhay không."
Đặng Tiệp Vân kêu lên: "Khó coi chết đi được!" Lời còn chưa dứt, thân hình bọ ngựa chợt lóe, lao về phía Đặng Tiêu nhanh như như tia chớp. Ai có thị lực kémmột chút thì chỉ có thể nhìn thấy cái bóng màu xanh còn sót lại trong không khí của
bà. Trong giây lát, bà đã tiến gần Đặng Tiêu, đôi chân sắc bén bổ mạnh vào sau gáy Đặng Tiêu, tốc độ kinh người, góc độ chính xác. Nếu con bọ ngựa nào tấn công họ cũng có tốc độ đáng sợ như vậy thì họ không thể tất cả đều còn sống mà
đứng ở đây được!
Hiển nhiên Đặng Tiêu cũng hoảng sợ, vội đổ về phía sau, miễn cưỡng tránh thoát một kích này, cậu vung đuôi theo bản năng, quét vào chân bọ ngựa khổng lồ, nhưng lại đột nhiên nhớ ra đây là mẹ mình, bất đắc dĩ phải ép mình dừng lại.
Đặng Tiệp Vân bật dậy khỏi mặt đất, xoay một vòng trên không trung, động tác như nước chảy mây trôi, linh hoạt nhanh nhẹn, con người không thể làmđược, phối hợp với ngoại hình oai phong của bọ ngựa khiến người ta không nhịn được muốn
khen đẹp. Khi đáp xuống, bà đánh thẳng đến chỗ Đặng Tiêu, lại một chân đao chémra.
Đặng Tiêu "wow" một tiếng, tránh trái né phải, bọ ngựa khổng lồ tuy nhìn rất oai phong, nhưng lại rất gầy, Đặng Tiêu không dámđánh bà, sợ không cẩn thận sẽ làmgẫy đôi chân kia.
Cứ tới tới lui lui như vậy vài lần, Đặng Tiệp Vân tuy nhanh ở tốc độ, nhưng có điều cố kỵ, kết quả trường kỳ huấn luyện của Đặng Tiêu cũng được thể hiện, cho nên lưỡi liềmcủa bà vẫn không thể chạmtới Đặng Tiêu. Bà dừng lại, cămgiận: "Chẳng
hay ho gì hết."
Đặng Tiêu cười hì hì: "Mẹ, mẹ đã sớmkhông đánh lại con rồi, tại con vẫn nhường mẹ đấy thôi."
"Muốn ăn đòn đấy à?"
"Không dám. Mẹ, mẹ về doanh trại với bọn con đi, doanh trại có nhiều đồ ngon lắm, còn có một vài người bạn của con."
Đặng Tiệp Vân suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, căn biệt thự kia..."
"Bây giờ chúng tôi sẽ điều đội công trình đến dỡ nhà."
"Kêu họ tới mau, tôi bố trí xong sẽ đi theo mấy người, đỡ xảy ra sai lầm."
Tùng Hạ lập tức liên lạc với Trang Nghiêu, khiến nó lập tức điều đội công trình đến.
Thành Thiên Bích nói: "Chúng ta vào trong biệt thự xemđi."
Mọi người cùng đi vào trong căn biệt thự gỗ kia.
Gần đây vận may của họ có hơi nhiều, không chỉ không phí bất cứ sức lực nào đã có được lời hứa của Thông Ma mà ngay cả quần thể bọ ngựa khiến người ta đau đầu này cũng có kết thúc khiến người ta khá bất ngờ. Nếu không phải nữ hoàng
bọ ngựa là mẹ của Đặng Tiêu thì không biết họ sẽ phải phí bao nhiêu sức lực mới có thể dời được nhà đi.
Cũng không biết vận may này có thể cùng họ tiến vào Thanh Hải hay không.
... Tro
ng biệt thự mọc đầy cỏ dại, cửa chính đã bị một vài loài thực vật không biết tên bịt kín, chỉ sợ từ hai nămtrước đã bỏ hoang đến bây giờ, có điều may là độ hư hao không nghiêmtrọng, chỉ là cái sân không tính là nhỏ kia đã không nhìn ra
nguyên trạng. Họ chémđứt cỏ dại, đẩy cửa đi vào.
Tuy trong nhà chỗ nào cũng lót một lớp bụi rất dày nhưng từ kết cấu và phụ tùng thì vẫn nhìn ra được thẩmmỹ của căn nhà này, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không hề lộn xộn như khung cảnh tận thế.
Trên đài để TV có đặt mấy bức ảnh và giấy chứng nhận, Tùng Hạ cầmảnh lên xem, nụ cười (^ ^) quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người, quả nhiên là ảnh Mục Phi và ba mẹ anh ta, giấy chứng nhận là bằng khen thiết kế anh giành được. Tùng
Hạ thở phào: "Không sai, chính là căn biệt thự này."
Mấy tiếng sau, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu mang đến mấy chiếc xe công trình, A Bố cũng đi theo ở đằng sau. Đoàn xe trùng trùng điệp điệp lái vào trong quần thể bọ ngựa. Đàn bọ ngựa thì ngẩn ngơ nhìn theo máy móc cỡ lớn và con người,
thỉnh thoảng lại phát ra âmthanh xao động, nhưng không có con nào dámtùy tiện lộn xộn. Chúng căng thẳng, công nhân đội công trình lại càng căng thẳng, đámbọ ngựa này giết người dễ như xắt thịt, một đao hai nửa, hành vi bây giờ của họ không
khác gì là xâmnhập nào hang hổ.
"A Bố, ở đây!" Đặng Tiêu hét lớn về phía A Bố.
A Bố chạy nhanh tới đây, Đặng Tiêu lập tức nhảy lên, ômlấy cổ nó: "Mẹ xemnè, đây là bạn con, nó tên là A Bố."
"Ồ, là mèo con." Đặng Tiệp Vân cười cười, xoa xoa bộ lông của A Bố.
Xe công trình dừng lại trước mặt họ, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu nhảy xuống từ trên xe, Trang Nghiêu bước nhanh đến chỗ họ, đánh giá Đặng Tiệp Vân một lượt, khoanh tay nói: "Không thể không nói các anh thật là may mắn."
Đặng Tiệp Vân xoay người nhìn Trang Nghiêu, vươn tay véo gương mặt mềmmềmcủa nó: "Tiểu quỷ này là ai, học người lớn nói chuyện à?"
Trang Nghiêu giận dữ, đẩy tay bà ra.
"Mẹ, cậu ta cũng là bạn của con, tên là Trang Nghiêu, tuy còn nhỏ nhưng cậu ta là dị nhân tiến hóa não bộ đấy, thông minh hơn tất cả chúng ta."
"Dị nhân tiến hóa não bộ? Chính là tài nguyên nghiên cứu tối cao ở viện khoa học Bắc Kinh phải không, khiến đứa trẻ này giải quyết vấn đề sinh sản, mẹ thấy không có hy vọng gì hết."
"Cũng có người lớn." Đường Đinh Chi gật đầu với bà: "Vấn đề sinh sản là đại sự hàng đầu của loài người, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Đặng Tiệp Vân nhìn anh: "Hừm, thế còn tạmchấp nhận."
Trang Nghiêu không đáp lại bà: "Tranh thủ thời gian dỡ nhà đi, chúng ta còn phải chuyển nó đến Đông Bắc, Thông Ma yêu cầu chúng ta nhất định phải tự đến lấy ngọc Con Rối. Sau khi lấy được, chúng ta còn phải vòng về, công tác phá dỡ lại mất
thêmba, bốn ngày nữa."
Đường Đinh Chi và người phụ trách của đội công trình thương lượng kế hoạch dỡ nhà, họ bắt đầu chuẩn bị công tác phá dỡ. Khi công cuộc phá dỡ bắt đầu, Đặng Tiệp Vân để lại bốn con bọ ngựa hoa phong lan để "trông coi", dẫn theo hai con và
những người khác quay về doanh trại lâmthời.
... Đặng
Tiêu quấn quít lấy mẹ, hoa chân múa tay kể lại đủ mọi trải nghiệmtrong hai nămqua, nhưng hai người đều ăn ý không nhắc đến ba cậu. Họ ăn cơmuống rượu trong doanh trại, chúc mừng họ mất hơn một ngày đã thuận lợi lấy được biệt thự.
Phải biết rằng bộ tộc bọ ngựa là thế lực bá đạo hùng mạnh nhất ở Côn Minh, cho dù đưa mắt nhìn khắp Vân Namthì cũng không có ai dámgây chuyện với đámbọ ngựa này, mà họ lại "Xuất kỳ chế thắng [222]".
[222] Xuất kỳ chế thắng: Dùng quân lạ, kế lạ để chiến thắng kẻ địch dùng phương pháp thủ đoạn người thường không nghĩ đến đạt được hiệu quả tốt.
Đây chỉ sợ là lần vui mừng cuối cùng của mọi người, tiến vào Thanh Hải rồi thì sinh tử khó nói, bởi vậy họ ra sức chơi đùa.
... Đặng
Tiệp Vân tính tình nóng nảy phóng khoáng, uống rượu còn lợi hại hơn cả đàn ông, một người uống thắng bao người. Uống thêmphấn chấn, uống quên hết tất cả, cuối cùng uống đến nỗi hai mẹ con ômnhau òa khóc, khiến Tùng Hạ thấy mũi
xon xót.
Cuối cùng họ cũng không biết ngủ thế nào mà hômsau khi tỉnh dậy thì ai cũng say rượu đau đầu, nhưng tâmtrạng lại rất tốt. Ba ngày đợi dỡ nhà là những ngày thoải mái nhất trong vòng mấy tháng gần đây của họ, họ nấu cơm, đánh bài, nói chuyện
phiếm, chơi với mèo, quý trọng mỗi phút mỗi giây khi mình còn tự do, nhất là mẹ con Đặng Tiêu càng hận không thể một ngày có 800 tiếng để cho họ thêmmột chút thời gian sống bên nhau.
Trong ba ngày này, Thành Thiên Bích từng hỏi Tùng Hạ có muốn về thămnhà cũ của mình hay không. Tùng Hạ suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới căn nhà phủ đầy bụi bặmcủa Mục Phi, cậu không biết làmsao để gắn ngôi nhà xơ xác đó và căn hộ nhỏ ấm
áp mình đã ở bốn nămlà một. Tùng Hạ lắc đầu: "Thôi thôi, tôi sợ tức cảnh sinh tình, hơn nữa nghe nói rất nhiều nhà hoang trong thành phố đều bị người lang thang chiếmmất, ngộ nhỡ nhà tôi cũng bị chiếmrồi thì tôi thấy buồn lắm, đợi mọi chuyện
chấmdứt rồi nói sau."
Thành Thiên Bích vỗ vỗ bờ vai cậu: "Bất cứ khi nào anh muốn đi, tôi sẽ đi cùng anh."
Tùng Hạ mỉmcười nhìn hắn: "Cámơn."
... Ngày
thứ nămhọ quay về Côn Minh, rốt cuộc đã đào được móng biệt thự lên, việc tiếp theo tương đối mà nói thì đơn giản hơn một chút, chính là treo nó lên, dùng phi cơ chuyển đến dãy Tiểu Hưng An.
Sau khi mọi chuẩn bị được sắp xếp, họ quyết định phái Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đến dãy Tiểu Hưng An lấy ngọc Con Rối, những người khác thì ở lại Côn Minh chờ họ quay về.
Trước khi đi, Tùng Hạ đưa công cụ phòng thủ đã làmxong cho Ngô Du, Ngô Du cũng đưa ngọc Con Rối cho cậu. Ngô Du giơ giơ miếng ngọc trong tay với Trần thiếu ở phía sau: "Phải nhét vào dưới da anh, không thành vấn đề chứ?"
Trần thiếu rút dao ra, rạch một đường trên cánh tay mình, sau đó nhận lấy miếng ngọc nhét vào lớp da bị rạch, từ đầu đến cuối không một lần cau mày.
Tùng Hạ giúp hắn kích hoạt công cụ phòng thủ, chữa trị vết thương trên cánh tay, Ngô Du nhìn vết thương khép lại, hài lòng cười cười, nói với Tùng Hạ: "Cámơn."
Tùng Hạ nói: "Chúng tôi mới nên nói cámơn." Cậu vỗ vỗ miếng ngọc Con Rối trong túi áo.
Ngô Du nói: "Thứ này chỉ cần một miếng là đủ rồi, tôi thà lấy nó đổi lấy những thứ quan trọng với tôi." Nói xong liếc nhìn Trần thiếu một cái sâu xa.
Trần thiếu ngậmđiếu thuốc, bỏ đi.
Trang Nghiêu hô: "Xuất phát đi, đi sớmvề sớm, dù Mục Phi có giữ lại thế nào, hai anh nhất định phải trở về trong vòng 3 ngày. Ngọc Con Rối nhất định phải giao cho người đáng tin."
"Yên tâm." Hai người bước lên phi cơ, tạmthời chia tay mọi người, bay đến dãy Tiểu Hưng An. Theo Tùng Chấn Trung nói thì Lý Đạo Ái đã nhận lệnh đến dãy Tiểu Hưng An tập trung với họ, tiếp ứng ngọc Con Rối.
Mấy tiếng sau, phi cơ đã bay đến dãy Tiểu Hưng An, phía xa, Thông Ma cao vút trong mây nguy nga sừng sững trong rừng, hùng vĩ như trong trí nhớ của họ. Máy bay vận tải bay đến gần Thông Ma, Thông Ma đã nhận được tin tức, từ trong rừng
vươn ra mấy trămnhánh cây tráng kiện cuốn lấy biệt thự, khi họ gỡ dây xích ra khỏi phi cơ, biệt thự cứ như vậy bị nhánh cây của Thông Ma kéo vào trong rừng. Do suy xét đến chuyện khi máy bay hạ xuống, biệt thự sẽ bị đổ vỡ dập nát nên họ
chỉ có thể dùng cách này vận chuyển, may mà mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, biệt thự vững vàng biến mất trong tầmmắt họ.
Phi cơ bay về đáp xuống sân bay, tư lệnh Trương và TamNhi đều đến đón họ, TamNhi dẫn theo hai con bồ câu biến dị màu xám, chở họ bay vào trong khu rừng của Thông Ma.
Lúc này nhiệt độ ở Đông Bắc đã xuống âm37, 38 độ, Tùng Hạ dùng năng lượng khiến hai người trở nên ấmáp, nhưng khi bay trên trời cao, gió lạnh vẫn như những lưỡi dao cứa mạnh vào mặt họ. Để phân tán lực chú ý nên Tùng Hạ nói chuyện
với TamNhi: "TamNhi, hơn nửa nămkhông gặp, hình như cậu cao lên rồi, xemra cuộc sống không tồi."
TamNhi cười ha ha: "May nhờ mọi người mà hai anh Mục Phi đối tốt với bọn emlắm, thường dùng một vài đồ tốt đổi vật tư với bọn em, bọn emvào rừng săn thú cũng an toàn hơn. Bây giờ mọi người ăn mặc không lo, còn có thể sản xuất những
thứ khác, cuộc sống quả thật tốt hơn trước kia nhiều, không thì mùa đông lạnh thế này, bọn emnhất định không qua được."
Tùng Hạ cũng mừng cho họ: "Thật ra Thông Ma cũng chỉ là một cây thông bình thường, đơn giản là lớn một chút mà thôi, hy vọng đôi bên có thể chung sống hoà bình như vậy mãi mãi."
Họ càng bay càng lại gần, thân cây với đường kính 2 kmcủa Thông Ma gần ngay trước mắt, gần như chiếmtrọn tầmmắt họ. Đột nhiên, từ trong rừng chui ra một bộ rễ thô hơn hông người, nhanh chóng leo lên, chặn đường họ. Đồng thời, phần
đỉnh rễ hóa thành mặt người, lơ lửng trên độ cao hơn bốn trămmét, dùng nét mặt (- -) nói với họ: "Các ngươi chậmquá."
"A, Tùng Thụ tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Chậmquá, ta đưa các ngươi xuống." Thông Ma nói xong, cái đầu mang theo rễ cây nhẹ nhàng vươn tới, tựa như quái vật mặt người thân rắn, còn có mái tóc thật dài, thật sự có chút dọa người, nhưng nó căn bản không có tự giác ấy. Thông Ma
không nói một lời, dùng rễ cây cuốn lấy họ, khiến bồ câu sợ tới mức đập cánh bay đi.
Tùng Hạ nắmchặt rễ cây quấn quanh lưng mình, run giọng hỏi: "Tùng Thụ tiên sinh, ngài muốn làmgì?"
"Đưa các ngươi xuống." Lời còn chưa dứt, rễ cây bắt đầu điên cuồng rút về, rơi xuống mặt đất bằng tốc độ cực nhanh, từ độ cao hơn bốn trămmét chui vào trong khu rừng.
Tùng Hạ kiềmchế để không hét lớn, thế này mẹ nó kích thích quá! TamNhi cũng kêu "á á á á", ngay cả Thành Thiên Bích cũng sắc mặt tái nhợt, song chịu đựng không lên tiếng.
Toàn bộ quá trình rơi xuống chỉ có hơn mười giây, nhưng đối với họ mà nói thì dài như cả thế kỷ. Nỗi sợ vô trọng lực và đau đớn khi bị nhánh cây quất vào da thật là một sự tra tấn. Họ có công cụ phòng thủ bảo vệ, tuy đau nhưng không bị
thương, TamNhi thì không may mắn như vậy, suýt nữa thì ngất xỉu. Mà nỗi đáng sợ nhất thì càng ngày càng gần, họ sẽ đập người xuống đất.
Tùng Hạ nhắmtịt hai mắt lại, thật ra là không dámnhìn. Xu thế rơi xuống đột nhiên dừng lại, trói buộc trên lưng buông lỏng ra, ba người rơi xuống đất. Tùng Hạ mở mắt, run run hồi lâu không đứng lên được, nếu không phải cậu trẻ trung khỏe mạnh
thì timcó thể bị dọa thành bệnh rồi.
Thành Thiên Bích nâng cậu dậy: "Anh không sao chứ?"
Tùng Hạ run giọng nói: "Vẫn... vẫn ổn."
Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Phi từ nơi không xa truyền đến: "Tùng Hạ, TamNhi, còn có anh bạn không thích nói chuyện kia nữa!"
Họ quay đầu nhìn lại, Mục Phi mặc bộ áo dài màu trắng bằng bông đang ra sức vẫy tay với họ, Thông Ma mặc quần áo y hệt, mái tóc thật dài thắt bímđứng bên cạnh anh, mặt không chút thay đổi nhìn họ, Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường cũng đã
đến từ trước.
Tùng Hạ cười đi qua đó, chào hỏi một lượt.
TamNhi vừa đi vừa khóc: "Anh Mục Phi, emsuýt thì mạng nhỏ cũng bị dọa mất."
Mục Phi kinh ngạc hỏi: "Hả? Emlàmsao vậy?"
Triệu Tử Tường cười nói: "Xemra mấy người cũng được 'đón tiếp đặc biệt' ha."
TamNhi ấmức nhìn Thông Ma, phát hiện Thông Ma đang trừng mình, không dámnói nữa.
Mục Phi hưng phấn nói: "Tốt quá, rốt cuộc mọi người đã đến rồi. Tùng Hạ, cámơn các cậu, thật sự rất cámơn các cậu, biệt thự của tôi rốt cuộc đã về rồi."
Thành Thiên Bích nhìn trái nhìn phải: "Biệt thự đâu?"
"Ở trên đó." Mục Phi chỉ lên đầu.
Họ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy căn biệt thự kia tại độ cao ước chừng hơn một trămmét.
"Tôi thương lượng với Tiểu Tùng cải tạo nó thành nhà trên cây, dù sao thì đa số thời gian chúng tôi đều hoạt động trên cây. Tôi đang vẽ bản thiết kế đấy, mấy ngày này lại có việc để bận rộn rồi." Mục Phi hưng phấn, không khép miệng lại được.
Tùng Hạ cười nói: "Tốt quá. Đúng rồi, những thứ anh gửi chúng tôi nhận được rồi, đều là đồ tốt, tất cả đều chui vào bụng rồi, cámơn anh."
"Không có gì, dù sao thì tôi trồng rất nhiều. Mọi người đi theo tôi." Mục Phi dẫn họ đi một đoạn vòng quanh cây thông khổng lồ, trước mắt xuất hiện một miếng đất trồng rau lớn: "Mọi người xem, đây đều do chúng tôi trồng. Nơi này đất đai phì
nhiêu, trồng gì mọc nấy, hai chúng tôi cũng ăn không hết. Gần đây tôi đang thiết kế vườn hoa, mua thật nhiều hạt giống hoa, bây giờ là mùa đông thì khó trồng, đợi đến mùa xuân sang nămmọi người đến chơi, chỗ này nhất định sẽ rất đẹp." Mục Phi
thao thao bất tuyệt giới thiệu đất trồng rau và vườn hoa, Thông Ma đứng bên cạnh imlặng lắng nghe. Xemra nó cũng đang chậmrãi chấp nhận cách sống của Mục Phi, tựa như Mục Phi chấp nhận chuyện sống quãng đời còn lại trong khu rừng này
với nó.
"Đúng rồi, Mục Phi, con mèo kia của hai người đâu?"
Mục Phi vỗ tay, hét lớn: "Nê Nê!"
Từ phía trên cây truyền đến một tiếng mèo kêu, sau đó một con mèo mun cao hơn nửa người thường từ độ cao trămmét chạy xuống, động tác nhanh nhẹn phi phàm, giống như chạy trên đất bằng, một lát đã nhảy tới trước mặt họ, cọ vào đùi Mục
Phi.
Tùng Hạ cười: "Nó cũng biến dị."
Mục Phi xoa đầu nó: "Đúng vậy, có điều không nhanh, nửa nămcũng chỉ lớn được như vậy mà thôi, kémxa A Bố, xemra mỗi loài động vật có gene khác nhau. Thật ra tôi hy vọng nó đừng lớn nữa, lớn nữa tôi không bế được."
Thông Ma hỏi: "Có cách nào khiến nó đừng lớn nữa không?"
Tùng Hạ lắc đầu: "Không, đây là chuyện không thể khống chế."
Thông Ma nhìn Nê Nê: "Thôi vậy, cũng không thiếu thức ăn cho nó."
Nê Nê nhào lên ômhông Thông Ma, ra sức cọ đầu vào ngực nó, Thông Ma nhíu mày: "Loại sinh vật này thật là phiền toái, phiền toái hơn cả ngươi." Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng nó lại không đẩy Nê Nê ra, cứ để con mèo cọ cọ.
Mục Phi cười: "Nó thế này không phải thích cậu sao."
Thông Ma hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
... Buổ
i tối, họ đốt lửa trại ở dưới rễ cây của Thông Ma, Mục Phi thu gomđược nguyên một bộ đồ làmbếp, vừa huýt sáo vừa nấu cơmcho họ, còn lấy ra hoa quả mùa đông khó gặp và rượu do tự tay mình ủ chiêu đãi họ. Họ vừa hưởng thụ mỹ
thực, vừa quây quanh đống lửa ấmáp dễ chịu nói chuyện phiếm.
Tùng Hạ thuật lại những chuyện họ đã trải qua lần này ở Côn Minh, sinh động như thật, mọi người lắng nghe chămchú, Mục Phi hâmmộ: "Không ngờ nơi ở của tôi đã biến thành nhà của bọ ngựa, muốn về xemquá."
Lý Đạo Ái cười nói: "Mọi người thật may mắn, không ngờ cứ như vậy đã giải quyết được chuyện này."
Tùng Hạ cười to: "Cũng đúng, tôi cũng không dámtin cho lắm."
TamNhi gào to: "Mẹ anh Đặng Tiêu nhất định rất ngầu, wow, bọ ngựa cao hơn ba mét."
Tùng Hạ cười: "Không chỉ ngầu mà còn rất đẹp, vừa nóng tính vừa đẹp."
TamNhi mê mẩn.
... Họ
nói chuyện trên trời dưới bể. Sáu người một mèo, trong cái rét cămcămâmba mươi mấy độ, quây quanh đống lửa, vượt qua một đêmvui vẻ ấmáp.
Sáng sớmhômsau, Mục Phi biết họ vội vã muốn đi, tâmtrạng hơi kém, anh lấy từ trong lòng ra ngọc Con Rối, trân trọng đặt vào tay Tùng Hạ, có chút thất vọng nói: "Tôi thật muốn giữ mọi người ở lại thêmvài ngày."
Tùng Hạ cầmchặt ngọc Con Rối, chân thành nói: "Mục Phi, cámơn anh, vì có anh mà đã cứu được tính mạng của rất nhiều người, anh biết rõ ý nghĩa của ngọc Con Rối đối với chúng tôi. Không có anh, chúng tôi không thể dễ dàng có được miếng
ngọc này như vậy. Nếu có thể thì chúng tôi cũng muốn ở đây thêmvài ngày, cuộc sống của hai người thật khiến người ta hâmmộ, nhưng chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Mục Phi vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ: "Nghe nói Thanh Hải hết sức nguy hiểm, mọi người nhất định phải cẩn thận. Tôi chờ mọi người trở về, mùa xuân sang nămtới tìmtôi, tôi sẽ cho mọi người xemnhà mới và vườn hoa của tôi, nhất định phải tới đó."
Nói xong lời cuối, giọng nói của Mục Phi có hơi nghẹn ngào. Trong thời đại rối ren này, chẳng ai biết chia lìa lúc này có phải chính là vĩnh biệt hay không. Cho dù có luyến tiếc một vài người, một vài chuyện, song cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi
xa. Nỗi đau thương và bất đắc dĩ này khiến người ta không biết làmsao.
Tùng Hạ cười gượng: "Yên tâm, mùa xuân sang năm, chúng tôi nhất định sẽ về tìmanh."
Mục Phi giang hai tay, ômchặt Tùng Hạ một cái, Tùng Hạ cũng ra sức vỗ vỗ bờ vai anh.
Thông Ma bĩu môi, tuy biên độ rất nhẹ, nhưng cảmxúc bất mãn rất lớn, chỉ là không lên tiếng mà thôi.
... Triệu
Tử Tường biến thân, cõng bốn người trên lưng. Tùng Hạ lo lắng hỏi: "Triệu ca, bốn người, anh có chở được không?"
"Khoảng cách không xa, không thành vấn đề." Nói xong chở bốn người bay lên.
Mục Phi ra sức vẫy tay với họ: "Mùa xuân nhất định phải về nha."
"Nhất định!"
Triệu Tử Tường bay khỏi khu rừng, bay về hướng sân bay.
Tùng Hạ quay đầu lại, nhìn thấy từ trong rừng vươn ra một bộ rễ tráng kiện, phần đỉnh của rễ cây tách ra làmhai, Thông Ma và Mục Phi lần lượt lơ lửng trên đỉnh rễ, yên lặng nhìn họ rời đi.
Tùng Hạ trong lòng muôn vàn xúc động, cuối cùng xoay đầu đi.
Thành Thiên Bích bắt được tay cậu, dùng giọng nói trầmổn nói: "Mùa xuân sang nămchúng ta sẽ trở về, đừng lo."
Tùng Hạ gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn, cười khẽ: "Tôi biết, Thanh Hải có là gì, chúng ta nhất định sẽ mang theo ngọc Con Rối rời khỏi đó."
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
Tùng Hạ nở nụ cười tin tưởng nhìn hắn.
... Sau
khi bốn người trở về sân bay, hai chiếc phi cơ đang chờ họ và Lý Đạo Ái.
Tùng Hạ lấy từ trong lòng ra hai miếng ngọc Con Rối, đặt vào trong tay Lý Đạo Ái: "Cảnh sát Lý, miếng lớn là của Thông Ma, miếng nhỏ hơn một chút là của Ngô Du cho tôi, sau khi quay về anh phải lập tức giao lại cho giáo sư Tùng, nhất định
phải bảo vệ chúng cẩn thận."
Lý Đạo Ái ung dung nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giao chúng đến tay giáo sư Tùng. Mọi người vạn sự cẩn thận, chúng tôi chờ tin tốt của mọi người ở Bắc Kinh."
Tùng Hạ cười nói: "Sau này còn gặp lại, sau này còn gặp lại."
... Sau
khi tiễn Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường lên trực thăng, họ lại chào tạmbiệt TamNhi và tư lệnh Trương, sau đó cũng bước lên máy bay vận tải, quay về Côn Minh.
Khi về đến Côn Minh thì trời đã tối, họ quyết định sáng mai sẽ khởi hành đi Thanh Hải.
Đây là đêmcuối cùng của mẹ con Đặng Tiêu, không ai nhẫn tâmquấy rầy họ, ngay cả thứ luôn có sức hấp dẫn cực lớn với Đặng Tiêu là thức ăn hômnay trong mắt cậu cũng trở nên ủ ê buồn bã. Hai người họ trò chuyện ở một bên, trò chuyện mấy
câu rồi hàn huyên cả một đêm.
Trong đêmhômnay, giống hai mẹ con ly biệt gặp lại, không ai có thể bình yên chìmvào giấc ngủ.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ tay nắmtay, họ ảo tưởng đủ thứ về Thanh Hải, trằn trọc trăn trở, cuối cùng mở mắt nghênh đón tia sáng đầu tiên của ngày mới.
Mọi người ăn sáng xong, bắt đầu thu thập hành trang.
Đặng Tiêu dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn mẹ, trong lòng là vô hạn không nỡ.
Đặng Tiệp Vân vỗ vỗ đầu cậu, nức nở: "Được rồi, giống đàn ông chút coi, mau đi đi."
Tùng Hạ đi qua: "Tiểu Đặng, nữ... chị... chị Đặng." Cậu lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc, nhỏ giọng nói: "Chị Đặng, hai ngày này tôi chế tạo gấp gáp ra một miếng công cụ phòng thủ, con của chị chúng tôi đưa đi, hy vọng thứ này ít nhiều có
thể bảo vệ chị."
Đặng Tiêu hít hít mũi: "Tùng ca, cámơn anh."
Đặng Tiệp Vân đã nghe nói qua về thứ này, nhận lấy: "Yên tâmđi đi, tôi có thể tự bảo vệ mình, hy vọng mọi người tiếp tục thay tôi chămsóc đứa con ngốc nghếch này."
"Nhất định." Tùng Hạ kích hoạt công cụ phòng thủ rồi đi, để dành thời gian cuối cùng cho mẹ con họ.
... Nử
a tiếng sau, mọi chuyện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Đường Đinh Chi đứng tại chỗ trầmmặc hồi lâu, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: "Xuất phát."
Mọi người lần lượt bước lên máy bay vận tải, Đặng Tiêu vừa lau nước mắt vừa từ biệt mẹ, siết chặt nắmđấm, đầu không ngoảnh lại, bước lên phi cơ.
Đặng Tiệp Vân rưng rưng đứng tại chỗ, cứ như vậy trơ mắt nhìn phi cơ chậmrãi bay lên, cuối cùng biến mất trong tầmmắt bà.
Đặng Tiêu nức nở một đường, cho đến khi đã gần Thanh Hải thì mới trầmmặc lại.
Tùng Hạ vỗ lưng cậu, an ủi trong thầmlặng. Cuối cùng A Bố cũng học dáng vẻ của Tùng Hạ, dùng bàn chân vỗ lưng Đặng Tiêu, đôi mắt tímlong lanh nhìn Đặng Tiêu không chớp mắt, phát ra tiếng kêu rất nhỏ. Nó có thể cảmnhận được cảmxúc
của Đặng Tiêu, nhưng không thể dùng lưỡi liếmmặt cậu, điều này làmnó rất ủ rũ.
Giọng nói của Đường Đinh Chi truyền đến từ trong loa: "Thanh Hải đã ở dưới chân chúng ta, chuẩn bị hạ cánh."
Đặng Tiêu ngẩng đầu, lau mặt, cười khàn khàn: "Emkhông sao, cho dù Thanh Hải có yêu ma quỷ quái gì, chúng ta nhất định sẽ sống mà đi ra!"
Trên phi cơ này ai cũng giống Đặng Tiêu, có dục vọng cầu sinh mãnh liệt. Họ từng trải qua vô số thử thách dùng máu và nước mắt, là những chiến sĩ dũng cảmnhất. Lúc này, họ dùng tâmtrí càng thêmkiên nghị, chào đón Thanh Hải – nơi bắt
nguồn của mọi chuyện.
Phi cơ hạ cánh.
Giới thiệu nhân vật:
ĐẶNG TIỆP VÂN
Giới tính: Nữ | Tuổi: 35 tuổi.
Chiều cao: 172cm| Cân nặng: 53kg.
Nghề nghiệp: MC ngoài trời, nhà thámhiểm.
Tính cách: Mạnh mẽ ngang ngược, tính khí nóng nảy, tính cách giống đàn ông, không sợ trời không sợ đất, là một người phụ nữ kiên cường dũng cảmhơn bất kì ai.
Thân phận: Mẹ của Đặng Tiêu.
Năng lực biến dị: Dị chủng bọ ngựa (Nữ hoàng bọ ngựa). Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện Kỷ Cambri Trở Lại được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro