Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46

Chương 46

"Không thấy gì hết." Lư Châu nói, "Cũng không thể lên taobao, không thể đọc sách."

"Mỗi ngày luyện tập một lúc là được rồi." Tiêu Nghị nói.

Lư Châu đáp, "Anh tự hỏi nhân sinh vậy."

Vì vậy Lư Châu bắt đầu ngồi tự hỏi về đời mình, chuyện này thỉnh thoảng ngồi nghĩ nửa tiếng thì không sao, nếu ngồi nghĩ cả ngày, sẽ rất phiền muộn, lúc ăn cơm, đèn giữa bàn chiếu xuống, Tiêu Nghị mang theo nụ cười có chút hả hê, nhìn Lư Châu bị che mắt cầm đũa, chọt tới chọt lui. jongwookislove.wordpress.com

Lư Châu không tìm ra đồ ăn để ở đâu, Tiêu Nghị sắp bị hắn chọc cười chết, Lư Châu hỏi, "Em cười cái gì?"

Lúc Lư Châu hỏi câu này, khóe miệng mang theo nụ cười, khuôn mặt anh tuấn bị che mắt lại, toát ra mị lực khiến người ta không thể khống chế mà ái mộ.

"Không có gì." Tiêu Nghị nói, "Anh đột nhiên trở nên rất ôn nhu."

"Vậy sao?" Lư Châu nói, "Có thể là do tâm yên tĩnh."

"Em đút anh ăn?" Tiêu Nghị hỏi.

Lư Châu nói, "Không cần, người mù mỗi lần ăn chẳng lẽ chờ người đút?"

Tiêu Nghị oh, Lư Châu suy nghĩ một chút, "Đút anh một lần đi, để anh cảm giác thử."

Trước đây Tiêu Nghị từng đút cho Lư Châu, đó là lúc hắn bị thương nằm trên giường, nhưng bây giờ cảm giác không giống, hắn múc thức ăn, đút tới miệng Lư Châu.

Lư Châu thình lình bị đút, miệng còn chưa mở, Tiêu Nghị đã đút qua, nhất thời bị dán cơm vào mặt.

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị cười sắp điên rồi, Lư Châu dở khóc dở cười, "Em nhất định là cố tình phá anh."

"Hahahahahahaha!" Tiêu Nghị nằm lên bàn cười, Lư Châu sờ tới sờ lui lau mặt, Tiêu Nghị liền lau cho hắn, Lư Châu im lặng như một đứa trẻ, ngồi dưới ánh đèn ấm áp, hắn đột nhiên nắm tay Tiêu Nghị, Tiêu Nghị động lòng, tiến tới hôn môi.

"Anh yêu em." Lư Châu nói.

Lư Châu vươn tay sờ mặt Tiêu Nghị.

"Căn Bảo chưa từng nhìn thấy gương mặt vợ hắn." Lư Châu nói, "Bọn họ ở nhà, anh đoán cũng giống như chúng ta."

"Em cũng yêu anh." Tiêu Nghị nói, "Đúng vậy, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau. Vợ hắn chết, Vương Căn Bảo nhất định rất đau buồn."

Lư Châu không nói gì, ngồi trước bàn, Tiêu Nghị nói, "A."

Tiêu Nghị đút cơm cho Lư Châu, bọn họ ăn bữa này rất chậm, đút một muỗng, Tiêu Nghị mới ăn chén của mình. jongwookislove.wordpress.com

"Để anh rửa chén." Lư Châu nói.

Hắn sờ soạng, thu thập chén dĩa trên bàn ăn, Tiêu Nghị cột tạp dề cho hắn, đồng thấy lấy con dao đi, mắc công vô ý chạm vào rồi đứt tay, đứng bên cạnh nhìn hắn rửa chén.

Buổi tối, Lư Châu ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Nghị nằm trong lòng hắn lên mạng, Lư Châu không nhìn thấy gì cả, Tiêu Nghị hỏi, "Nghe TV không?"

"Không." Lư Châu đáp.

"Có cảm giác thế nào?" Tiêu Nghị hỏi.

"Cô đơn." Lư Châu nói, "Không nhìn thấy gì rất cô đơn, không có cảm giác an toàn, khát vọng có một người làm bạn. Đạo diễn Sài đúng là giỏi, bảo anh dùng cách này để hiểu tâm lý nhân vật."

Tiêu Nghị ừ, hôm đó Lư Châu gần như sống với hình thức bị che mắt, thể nghiệm cả ngày.

Hôm sau, Lư Châu che mắt, ngồi trong phòng họp, mọi người nhìn hắn.

Đạo diễn Sài nói, "Thích ứng thì vẫn để mắt nhìn chút gì đó."

Lư Châu gật đầu, "Mọi người tiếp tục trò chuyện."

Ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Chủ nhật tuần sau, Đặng Hiểu Xuyên đi trao đổi với nhà đầu tư, chưa đến họp, đạo diễn Sài nói, "Hôm nay chúng ta đến nói ý kiến về bộ phim này, hôm qua tôi có nói chuyện với đạo diễn Quách, chúng tôi tìm được một phóng sự, tôi có một ý kiến hoàn toàn mới."

Tiêu Nghị trước đây sợ nhất là câu: "Tôi có một ý kiến hoàn toàn mới" của đạo diễn, mỗi lần nghe thấy câu này, mọi người đều bị lăn qua lăn lại, biên kịch bị đùa tới nằm viện, ngoại cảnh bị đùa tới nhảy lầu, diễn viên bị đùa tới vào bệnh viện tâm thần...

Tiêu Nghị làm bộ hứng thú muốn nghe, Lư Châu hỏi, "Ngài nói thử xem?"

"Tôi đang suy nghĩ." Đạo diễn Sài nói, "Có thể lấy đàn nhị loại nhạc cụ dân tộc này, viết thành một ca khúc linh hồn cho bộ phim xuyên suốt cả bộ, biến nó thành truyền thống, mang hình thức âm nhạc Trung Quốc lạ lùng?"

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu: "..."

"Lư Châu, cái này yêu cầu với cậu vô cùng cao." Đạo diễn Sài nói, "Nhưng cậu cũng nói, trợ lý của cậu biết viết ca khúc."

Tiêu Nghị: "........."

Tiêu Nghị hô trong lòng, má ơi, làm ơn tha cho tui đi!

Chiều hôm đó, thầy dạy đàn nhị tới, trước tiên kéo cho đạo diễn Sài, Tiêu Nghị và Lư Châu nghe một đoạn, Tiêu Nghị co quắp khóe miệng, suýt nữa quỳ xuống lạy ông thầy.

"Thầy Trần." Tiêu Nghị nói, "Thầy còn nhớ em không?"

"A." Thầy Trần ngẩng đầu, nhìn Tiêu Nghị chừng mười phút, rồi lại nhìn Lư Châu đứng bên cạnh.

"Em là cái cậu." Thầy Trần nói, "Tới ký túc xá nữ đánh trống, đàn ghita, bị ghi một lỗi nặng."

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com

Thầy Trần râu tóc đã bạc, trông rất giống cao nhân, "Em tên gì? Có phải là Đỗ Mã không?"

Tiêu Nghị đã không biết nên nói gì, "Đỗ Mã là bạn cùng phòng với em, lần kia là giúp cậu ấy, ai dè tự dưng bỏ chạy..."

Thầy Trần nói, "Tốt tốt, bây giờ em cũng không tệ lắm! Đạo diễn Sài cực lực đề cử em."

Thầy Trần này năm đó dạy khóa tự chọn, Tiêu Nghị thấy ông tới, liền rất tin tưởng, nhưng muốn hắn viết bài hát, nhất là kéo đàn nhị, thì mới không đáng tin cậy.

May mà thầy Trần có một đoàn đội âm nhạc, nhận chế tác âm nhạc và cắt nối biên tập cho <Tần Sơn>, Tiêu Nghị theo bản năng biết, đi theo ông sẽ học hỏi được rất nhiều điều. Vì vậy tạm thời ném Lư Châu qua một bên, bắt đầu đi theo thầy Trần thảo luận về việc sáng tác.

Đạo diễn Sài sửa lại ý kiến đưa cho thầy Trần xem, mọi người thảo luận mấy ngày, trong đó Tiêu Nghị đảm nhiệm vai trợ lý từ đầu đến cuối, lấy cảm giác của Lư Châu, cảm giác của đạo diễn Sài, cùng với sự hiểu biết của mình về đàn nhị, chỉnh sửa lại cho thầy Trần.

Lư Châu vẫn che mắt, mỗi ngày đi tới đi lui trong nhà.

Tiêu Nghị kéo một khúc nhị hồ, nhìn Lư Châu.

"Không tệ." Lư Châu ngâm nga giai điệu, "Tự em sáng tác?"

Tiêu Nghị nói, "Có chút giống <Mặt trời vẫn mọc> của Cửu Thạch Nhượng, lấy linh cảm từ đó nhưng không thể xài, em thử sửa lại nhiều lần nhưng vẫn thấy giống."

Lư Châu ừ, Tiêu Nghị lại bắt đầu nghĩ, Lư Châu hỏi, "Sao không nói chuyện?"

Tiêu Nghị nói, "Hả? Sao thế? Anh không vui?"

Lư Châu nói, "Em không nói gì, cảm giác như em không có ở đây, tâm lý không ổn định."

Tiêu Nghị nói, "Căn Bảo nhất định rất cô độc."

Lư Châu lẩm bẩm, "Người cô độc nhất là người mạnh mẽ nhất. Đây là nội tâm của Căn Bảo."

Tiêu Nghị nhất thời rung động, "Thật ghê."

"Henrik Ibsen nói." Lư Châu cầm gậy đứng lên, đi về phía Tiêu Nghị, Tiêu Nghị đặt cây đàn xuống định đứng lên, Lư Châu lại nói, "Em cứ ngồi đi."

Lư Châu vươn tay sờ mái tóc của Tiêu Nghị, sờ đôi mắt nhắm, tiện đà quỳ một gối xuống, cầm tay Tiêu Nghị, áp lên mặt mình.

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu hỏi, "Có cảm giác gì?"

"Cứng rắn." Tiêu Nghị đáp.

Lư Châu: "..."

Lư Châu ảo thuật móc ra một chiếc nhẫn, "Em có đồng ý gả cho một người mù như anh không?"

Chiếc nhẫn kia chính là cái trước đây Tiêu Nghị đeo vào tay búp bê Lư Châu.

"Em đồng ý á á á á á!" Tiêu Nghị hét to muốn lật luôn căn nhà.

Lại một ngày trôi qua, sau khi Tiêu Nghị về nhà, "Qua đây đi."

Tiêu Nghị kéo ghế qua, để Lư Châu ngồi xuống, xếp tư thế kéo đàn nhị, nắm tay hắn, đặt lên dây đàn, bắt đầu dạy hắn kéo đàn nhị.

Liên tiếp nửa tháng, Tiêu Nghị và thầy Trần bàn về vấn đề giai điệu và ca khúc chủ đề, tranh luận tới lui vô số lần, mỗi lần Lư Châu ở bên cạnh nghe đều nói, "Tôi nghĩ bài của Tiêu Nghị hay."

Sau cùng tới ngày quyết định ca khúc chủ đề, mọi người thảo luận thật lâu, cũng chưa quyết định bài chính, bài của thầy Trần tốt, bài của Tiêu Nghị cũng tốt, bài của thầy Trần phong phú, bài của Tiêu Nghị thì trong sáng. Cảm giác của bài thầy Trần tang thương, mà bài của Tiêu Nghị thì thiếu chi tiết, thiếu chút cảm giác bi thương, thay vào đó là cảm giác trời đất mênh mông.

Lúc này, Lư Châu kiên trì phải dùng bài của Tiêu Nghị, hắn nói với thầy Trần, "Tôi thích bài của cậu ấy, núi xa như tranh vẽ, càng khiến người ta có hy vọng về tương lai, đời người có nhiều đau khổ, hy vọng sẽ tồn tại như những dãy núi, liên tiếp chập chùng, nhìn thấy sẽ có hy vọng."

Mọi người đều biết Lư Châu thật ra cũng là người thường, nhưng hắn là người đầu tiên ký văn kiện diễn vai chính, hắn kiên trì như vậy, thầy Trần cũng bó tay, chỉ đành phải thoái nhượng, đồng ý chọn bài do Tiêu Nghị viết làm bài chủ đề, dù sao đoàn đội âm nhạc là một thể, cũng sẽ không ghi tên của Tiêu Nghị riêng lẻ, dùng của ai không thành vấn đề, chỉ cần đạo diễn Sài thấy ổn là được.

Đạo diễn Sài nói, "Cá nhân tôi thấy hai bài đều được, tôi cũng có khuynh hướng chọn bài của Tiêu Nghị, hay chúng ta lấy hai bài đưa cho giám chế quyết định, một bài làm bài chủ đề, một bài làm nhạc đệm cho phim cũng không có vấn đề gì."

Tiêu Nghị hỏi, "Lúc kết thúc cảnh 42 thêm bài chủ đề vào, dùng kèn tây của Sclotland, có hợp hơn không?" jongwookislove.wordpress.com

"Kèn tây." Thầy Trần suy nghĩ, đứng dậy uống nước, "Cảm giác không hợp lắm, biến âm thì được."

Tiêu Nghị nói, "Trải qua xử lý hậu kỳ, không có nhạc phương tây chêm vào sẽ có cảm giác rất thê lương."

Thầy Trần nói, "Như thế cũng là một cách, nhưng mà cách của em quá hỗn tạp, đàn dương càm, đàn organ, kèn tây, đàn tranh toàn bộ vang lên, các em viết ca khúc thích những thứ đa dạng, tại sao không ổn định, nghiên cứu đàn nhị thôi?"

Tiêu Nghị không phản bác, thầy Trần nói, "Tôi đi tìm giám chế, làm thử nghe xem thế nào."

Đặng Hiểu Xuyên mang về một tin tốt, bên đầu tư có hứng thú, bộ phần tài chính còn thiếu hơn mười triệu, Tiêu Nghị nghe báo cáo xong, nghĩ nhất định phải dự tính kỹ, nữ chính bên Đặng Hiểu Xuyên đang liên hệ, bởi vì có cảnh trần trụi, hơn nữa đạo diễn Sài khăng khăng đòi giữ, thù lao lại thấp, mọi người không muốn nhận lắm.

Lễ giáng sinh và năm mới đến, bộ này từ kế hoạch bắt đầu, đã hơn bốn tháng, bây giờ cảm giác vẫn xa vời không hẹn.

Đạo diễn Sài nói, "Tôi thấy tình hình này, tới năm mới chắc sẽ không có tin tức, Lư Châu, nếu cậu có thời gian, tôi kiến nghị cậu đến Tân Trịnh ở Hà Nam, hoặc là Loa Hà, tìm một nông thôn, thể nghiệm cuộc sống của Vương Căn Bảo."

Lư Châu ừ, "Tôi đi bảo Tiêu Nghị sắp xếp."

Tiêu Nghị và Lư Châu tới Cam Túc đón năm mới, đồng thời đến nơi đạo diễn Sài định chọn làm địa điểm, đi vòng vòng xem thử, thời tiết rất lạnh, gió thổi lạnh thấu xương, hầu hết ở đây đều là nông thôn, xếp đá thành nhà ở, mọi người cũng rất nghèo.

Lúc trở lại bọn họ đi qua Sơn Tây Đại Đồng, cuối cũng có chút hơi người. Tiêu Nghị thuê một nhà ở nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách trong nông thôn, chuẩn bị ở một tháng.

Ở đây không có lò sưởi, không có máy nước nóng, chỉ có thể đốt lò than sưởi ấm, Lư Châu mỗi ngày bận bịu, bịt mắt nhóm lửa, tuy rằng hoàn cảnh tốt hơn so với Vương Căn Bảo, nhưng mọi người ra ra vào vào, sống trong bầu không khí nông thôn, cũng có chút giống miêu tả trong kịch bản.

Chăn lạnh và khô ráo, mỗi ngày không có gì làm, ngồi trong sân phơi nắng qua mùa đông, cách đó không xa có một cánh đồng lúa mạch.

Lư Châu vẫn che mắt, mặc áo len, tạm thời không ai nhận ra thân phận của hắn, chuyện cần làm rất nhiều, hắn phải gánh nước, nấu nước, mặc dù có bếp gas nhưng tắm rất phiền phức, còn phải khiêng lò than lên lầu, Tiêu Nghị rất sợ vết thương của Lư Châu tái phát, Lư Châu lại nói không sao, vai rất ổn.

Vì vậy hai người sống trong thôn như hai vợ chồng, mỗi ngày thấy mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, buổi tối Tiêu Nghị đọc sách cho Lư Châu nghe.

"Cảm giác như hai cuộc đời." Lư Châu nói.

Tiêu Nghị nói, "Em cũng thấy vậy... Cuộc sống này thật thần kỳ."

Lư Châu cầm gậy, ở trước cửa thôn nghe một người mù kéo đàn nhị, nhỏ giọng nói, "Người đó kéo êm tai hơn em."

Tiêu Nghị nói, "Đây là dân gian, chúng ta không giống họ, cách đàn của em không phải thuần túy, mang theo cảm giác nhạc phổ biến."

Lư Châu nghe một lát, không nghe ra cái gì hiếm lạ, lại cùng Tiêu Nghị đi mua thức ăn, Tiêu Nghị mua con gà, Lư Châu lại ở sạp khác mua tỏi, lúc trả tiền cũng mò cả buổi, lúc lấy tiền thối cũng mò cả buổi.

Trở về nhà, Tiêu Nghị lấy được linh cảm, ngồi trong sân kéo đàn nhị, người xung quanh bị tiếng đàn hấp dẫn tới xem, lúc Tiêu Nghị kéo đàn, Lư Châu trầm mặc đi vào, lúc đi ra cầm cái chén ăn cơm tráng men, bưng hai tay nâng nâng, đứng bên cạnh Tiêu Nghị biên vài lời hát.

Tiêu Nghị: "..."

Đinh đang, bắt đầu có người bỏ tiền xu vào, Tiêu Nghị nghĩ thầm đạo diễn chú thiệt quá đáng tiếc rồi, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy... Sau cùng Tiêu Nghị không kéo nữa, Lư Châu lấy được hai đồng, cầm ra ngoài mua kẹo cho đám con nít.

Tiêu Nghị có một hôm về nhà, thấy Lư Châu đứng ngoài vườn, đang chơi nhảy ô với con bé năm sáu tuổi nhà hàng xóm.

"Sai rồi sai rồi!" Con bé nói, "Chú qua bên kia mới đúng! Con nói bắt đầu mới nhảy!"

Lư Châu đáp, "Được được."

Tiêu Nghị lập tức cầm DV, ở bên cạnh len lén ghi hình.

Con bé nắm tay Lư Châu kéo về vị trí xuất phát, mẹ nó đi ra mắng đừng làm phiền chú, Lư Châu vội vàng xua tay bảo không sao, dựa theo phân phó của nó, cùng một đám con nít chơi nhảy ô. jongwookislove.wordpress.com

Qua mấy hôm lại có con nít đến tìm Lư Châu, bảo hắn diễn một vai phản diện, không ai chịu diễn hết cho nên Lư Châu biến thành nhân vật phản diện, bị súng gỗ chỉa vào bắn bằng bằng, Lư Châu phụ trách ngã xuống, rồi hô lên, "Đại vương tha mạng!"

Tiêu Nghị vừa quay Lư Châu, trong đầu tự động ngâm nga: Keng keng keng, dang dang dang, đừng gọi ta là đại vương, hãy gọi ta là nữ vương...

Hết năm mới, hai người trở về Bắc Kinh, đạo diễn Sài xem đoạn phim Tiêu Nghị quay, sắp chọc bọn họ cười chết.

"Tiểu Tiêu giỏi lắm nha!" Đạo diễn Sài nói, "Có khiếu làm đạo diễn đó!"

Lư Châu đỏ mặt, vẫn bịt mắt, cười nói, "Cậu ấy là kim bài trợ lý của tôi."

"Mỗi ngày trôi qua như thế." Đạo diễn Sài nói, "Đúng là có lý tưởng, có truy cầu, quá phong phú! Qua đây Lư Châu, xem tình hình đi, mấy ngày nữa không cần bịt mắt nữa, bây giờ còn thiếu bốn triệu, nữ chính tìm được rồi, là người mới diễn rất tốt."

15 tháng giêng, vào Tết Nguyên Tiêu, Lư Châu cuối cùng cũng tháo bịt mắt xuống, mấy hôm trước nữ chính đã chạy. Tiêu Nghị thiệt thua cái đoàn này luôn, cảm giác một đao chặt ngang bất ngờ, đạo diễn Sài cũng hoang mang, "Không sao, chúng ta chuẩn bị khởi quay trước, vừa quay vừa từ từ tìm nữ chính."

Lúc Tiêu Nghị nghe như thế thiếu chút nữa bật ngửa, đạo diễn Quách cũng tới, vừa vào đã nói, "Haha, chúng ta chính là đội hình kim bài."

Tiêu Nghị vội vàng châm trà cho đạo diễn Quách, hắn khá thích đạo diễn Quách, bởi vì ông là người đầu tiên biến hắn từ một trợ lý thành người sáng tác cho đoàn phim, thảo nào Lư Châu tôn kính ông như vậy, mỗi một đạo diễn tốt, đều có thể làm mọi người trong đoàn hoàn thành quá trình đúc lại tư tưởng của mình.

Đoàn phim đầu tiên thuê một căn nhà hai chục ngàn một tháng ở Bắc Kinh, làm nơi ở tạm thời, mọi người sau cùng sửa lại kịch bản lần thứ n, đạo diễn Quách và đạo diễn Sài cùng đi xem địa điểm quay, đạo diễn Quách làm giám chế, đạo diễn Sài làm đạo diễn, phòng làm việc Trịnh Tiểu Thông, phòng làm việc Lư Châu ra bốn triệu, còn lại thì để đầu tư bỏ vốn, Đặng Hiểu Xuyên vẫn làm nhà sản xuất, cách lần đầu Tiêu Nghị cầm kịch bản, tới bây giờ đã sửa 20 lần, biên kịch rốt cuộc cũng nằm viện, không đến được nữa.

Vì vậy đạo diễn Quách mở cuộc họp mời ba biên kịch khác, cầm kịch bản sửa lại lần cuối, cộng thêm ba biên kịch này thì bộ này đã trải qua n biên kịch.

Bên ngoài đã giải quyết được địa điểm, mời một nhóm diễn viên quần chúng, những diễn viên quần chúng này đều là diễn viên chuyên nghiệp, Trịnh Tiểu Thông và Hồ Dương cũng tham gia, làm khách mời cho Lư Châu, Tiêu Nghị hỏi có muốn tìm Ô Hằng Cổ không, Lư Châu lại phất tay kêu bỏ đi.

Tháng hai, cả đoàn lên máy bay, đến Thái Nguyên, lại từ Thái Nguyên đổi xe tới Lâm Phần, sau cùng từ Lâm Phần lái xe đi Cát Huyện, đến một nông thôn đã mướn, lúc quay phim, các cư dân trong thôn đều bị chính phủ đưa đến chỗ khác ở, đổi thành diễn viên.

Tiêu Nghị nghĩ thầm cái này cũng quá ghê gớm rồi, vốn ở thành điện ảnh Trác Châu hoặc trung hình vẫn có chỗ quay, tự nhiên kéo một đống người đến đây... Người bên đầu tư bỏ tiền không xót ruột sao, nhưng nhìn thái độ của giám chế như không có gì, ngay cả lá trà cũng mang từ nhà theo, bình thường dùng tiền rất tiết kiệm, chưa bao giờ ăn vào tiền công, mọi người ăn chung cũng đều là đồ ăn tự mang đến.

Mà đến ngày hôm sau quay phim, camera bắt đầu bố trí, Tiêu Nghị đã cảm thấy đây mới là phim điện ảnh... Tới nơi này là quá đúng.

"Nói xem có đúng không?" Đạo diễn Quách cười nói với Tiêu Nghị, "Tiểu Tiêu, thấy thế nào?"

"Đúng." Tiêu Nghị gật đầu, "Đây mới là cảnh."

"Ừ." Đạo diễn Sài khen ngợi, "Đây mới là cảnh."

Bão cát mênh mông, cao nguyên hoàng thổ kéo quần sơn, cùng với con đường hoang vu, bụi vàng tung mù, đây bất kể là đạo cụ với bối cảnh gì, đều không thể làm nên cảnh sắc này. Cùng ngày đạo cụ dựng lều, cải tạo tất cả mọi thứ, thiếu cái gì liền gọi điện thoại, bảo nhóm thứ hai ở Bắc Kinh mang tới.

Máy phát điện nổ vang, nhiên liệu chở tới, Lư Châu và Trịnh Tiểu Thông đang ngồi ăn cơm với nhau, Trịnh Tiểu Thông nói, "Em dâu nấu cơm ngon ghê."

Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com

Trịnh Tiểu Thông đeo kính râm chắn gió, "Lâu rồi không ăn đồ ăn kiểu này."

Tiêu Nghị dở khóc dở cười, chưa sửa được cách xưng hô ảnh đế, Lư Châu ở bên cạnh cười haha, mọi người uống rượu. Đạo diễn Quách và đạo diễn Sài chơi oẳn tù xì uống rượu, đạo diễn Quách nói, "Không nên không nên, Tiểu Sài, tôi uống không lại ông. Uống nữa thì dự toán sẽ bị tôi uống sạch hết."

"Sợ cái gì chứ!" Đạo diễn Sài đỏ bừng mặt, "Hai chúng ta tai to mặt lớn ở trong đoàn, kính nhi chứ! Lố thì để Trịnh có tiền với Lư phát tài chi!"

Lư Châu: "..."

Trịnh Tiểu Thông: "..."

Tiêu Nghị sắp cười chết, Trịnh Tiểu Thông nghe mình bị Lư Châu liên lụy, có biệt danh là Trịnh có tiền, biểu tình quả thật không thể làm ảnh đế được nữa. Ban đêm, mọi người uống rượu, ăn cơm xong, no nê thì làm lễ khởi quay. Tiêu Nghị hỏi có cần lên weibo tuyên truyền không, đạo diễn Sài vung tay, "Chúng ta không làm ra vẻ, quay cho hay tốt hơn tất cả!"

Đương nhiên vẫn phải bái thần, ngay cả đạo diễn Quách cũng không ngoại lệ, ban đêm đi lạy thổ địa, đồng thời kính rượu.

Vì vậy hôm sau, sáng sớm các thành viên của đoàn dậy rất sớm, mở máy, Lư Châu từ bốn giờ đã dậy hóa trang, làm cho da đen, khô, một thân bụi bặm, chân trần, dưới chân cũng phải có vết nứt, mang đôi giày cỏ rách nát.

Lư Châu đầu tóc rối bù, cầm đàn nhị, chụp ảnh định hình nhân vật, tóc đánh kết lại như cỏ khô, trông qua như nửa tháng chưa gội đầu, dơ muốn chết, dưới chân còn hóa trang có vết thương, thịt đỏ lộ ra ngoài.

"Chụp một tấm poster đi." Dự trù nói.

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị nghĩ thầm, định biến cái này thành lịch sử poster xấu nhất lịch sử của Lư Châu hả! Cái này có gì đẹp để chụp chứ!

Trịnh Tiểu Thông hóa trang thành mặt đen thui, mặt giống như mới đi thổi bếp lò về, chân trần, trông như người điên, cười đi tới, khoác vai Lư Châu chụp ảnh, nữ chính tên là Anh Trú, chuyên diễn kịch Tây Tạng, một mình diễn hai vai, vợ và con gái của Vương Căn Bảo, da cũng được hóa trang thành thô ráp, mặc quần áo rách tả tơi.

Ba người đứng chung một chỗ, chụp một tấm, Tiêu Nghị nghĩ thầm, thật sự được rồi.

Anh Trú nói, "Tiêu ca, anh cũng qua đây chụp đi!"

"Tới đây tới đây, mọi người tới đây!" Trịnh Tiểu Thông làm động tác tập hợp, mọi người chụp chung một tấm.

Hôm đó quay một hồi, là cảnh Vương Căn Bảo tìm trong thôn, hầu hết cảnh đều quay ở trong thôn này, Lư Châu bắt đầu sẽ vừa đi vừa hát, cái này thật ra khó khăn vô cùng, nhưng thầy Trần lại sửa thành ca dao, thậm chí còn về trường học mời thầy dạy cho Lư Châu những bài ca dao quen thuộc.

Lư Châu cầm đàn nhị, từ bên ngoài đi tới, camera đẩy mạnh, Tiêu Nghị không khỏi bồn chồn trong lòng, bắt đầu giọng Lư Châu rất nhỏ, tiện đà dần lớn hơn.

"Đả ban vô nhân khán... Ai, thật khổ lẻ loi." Giọng nói của Lư Châu trầm thấp khàn khàn, cố gắng phát ra tiếng nói nghẹn nghẹn, ngồi trên cộc gỗ ngoài làng.

Lư Châu trợn một mắt, trong mắt đeo kính sát tròng đặc chế, lúc này hắn chẳng nhìn thấy gì cả, run run kéo đàn nhị.

Tiêu Nghị ngồi đối diện hắn, thu âm cầm mic tới, đoàn phim mời tới nhạc sĩ đàn nhị và Tiêu Nghị cùng chuẩn bị, nhạc sĩ mở âm trước, theo động tác này, Lư Châu nhìn lên trời bằng con mắt trắng, đạo cụ ở phía xa thả quạ đen, quạ đen phát ra tiếng kêu, bay về phía bầu trời.

Một mình ngồi xem cảnh này sẽ thấy rất buồn cười, nhưng Tiêu Nghị không có thời gian suy nghĩ, hắn khẩn trương nhìn Lư Châu điều khiển, nhạc sĩ dừng lại, hắn lập tức đàn tiếp.

Giữa lúc đó, tạo thành một sự gián đoạn, sự gián đoạn này ngay lúc Lư Châu điều khiển thì dừng lại. jongwookislove.wordpress.com

Đạo diễn Sài không hô cắt, chăm chú nhìn, Lư Châu tiếp tục kéo đàn, hé miệng, môi nứt nẻ, vừa kéo đàn vừa hát, một trận cuồng phong thổi tới, lá cây rơi xuống, bụi bặm cuộn lên.

Đạo diễn rốt cuộc cũng nói, "Quay lại từ đầu."

Ghi chép trường quay đến gõ clapboard, Lư Châu quay tới quay lui, từ lúc còn mặt trời tới lúc bị mây đen che mới đi ra, Tiêu Nghị lấy kính áp tròng của Lư Châu đeo thử, rất khó chịu, đạo cụ bôi chút mật đường trên vết thương dưới chân Lư Châu, đi ra sông thối phía sau làng đút chân vào, liền có ruồi bay theo, bay xung quanh ống quần Lư Châu.

Một cảnh quay cả buổi sáng, buổi trưa sau khi ăn xong, gió càng lúc càng lớn, lều vải bị thổi tung, Lư Châu đứng dưới tàng cây, Tiêu Nghị nhìn ra hắn mệt chết rồi.

"Cái này tốt!" Đạo diễn Sài nói, "Cảm giác được rồi! Tới đây, đón cảm giác vừa nãy, làm lại lần nữa!"

Tiếng đàn nhị phát ra, ở trong gió lay động, hai đứa con nít chạy đến, Lư Châu liền dừng.

"Cảnh con nít diễn không tốt." Đạo diễn Quách nói.

"Ông qua đây! Qua đây!" Trịnh Tiểu Thông say không biết là cái dạng gì, lung lay đi tới, "Đây là cái gì?!"

Trịnh Tiểu Thông cầm cây đàn nhị lên, Lư Châu không nói lời nào, giơ tay, hơi hé miệng.

"Ông kéo đi." Trịnh Tiểu Thông diễn một người sống tạm bợ, cười nói.

Từ lúc xem Lư Châu và Lê Trường Chinh đối diễn trong <Cẩm mao thử và phi thiên miêu>, Tiêu Nghị ít thấy ai có thể diễn hòa hợp với Lư Châu, quả nhiên Trịnh Tiểu Thông nhận được giải thưởng lớn quốc tế, cách diễn hoàn toàn khác biệt.

Trịnh Tiểu Thông càng hướng ngoại hơn, con đường của hắn không giống Lư Châu, hắn hơi toét miệng, ý bảo Lư Châu tiếp tục kéo đàn.

Lư Châu nhấn một dây, nhạc sĩ lại đàn lên, tài nghệ của Tiêu Nghị không đủ, chỉ có thể mỗi lần đến biểu thị nội tâm kích động của Lư Châu, đồng thời phải thoát ra được kẽ hở âm nhạc hiện đại thì mới tới phiên hắn.

Cảnh này quay từ sáng tới tối, mãi cho đến khi Trịnh Tiểu Thông mang Lư Châu về nhà, chiêu đãi hắn ăn cơm mới kết thúc.

Tiếp theo là cảnh đêm, đoàn phim ăn cơm xong liền chuyển cảnh trong nhà, xếp máy để trong sân, tháng hai ở Sơn Tây rất lạnh, mọi người mặc áo lông, lạnh đến phát run, bên ngoài mở lò sưởi, quay vào trong mấy tiếng đồng hồ, Trịnh Tiểu Thông và Lư Châu ngồi trên giường khô, diễn cảnh ăn cơm. Đạo cụ đưa bánh bao, Trịnh Tiểu Thông bắt đầu hỏi Lư Châu cách kéo đàn nhị, rồi bảo hắn kéo vài bài nghe.

Vì vậy Lư Châu ăn xong cơm do vợ của Trịnh Tiểu Thông bưng tới, ngồi trong nhà kéo đàn nhị.

Tiếp theo quay biểu cảm của nữ chính.

Nếu nói cảnh đầu là lăn qua lăn lại bình thường, vậy thì cảnh đêm này đơn giản chính là lăn mọi người tới thảm, dưới cái lạnh 0 độ, tất cả mọi người lạnh thấu xương đứng trong vườn chờ Lư Châu diễn, vách tường dỡ xuống treo đèn lên, trợ lý ánh sáng quỳ trước cái giường, dùng thân thể đỡ miếng phản quang.

Tiêu Nghị lần đầu tham gia cảnh đêm như thế này, hắn lạnh tới đỏ bừng, run rẩy kéo đàn nhị, gió thổi lạnh thấu xương, trong viện gió lùa bốn phía, mãi đến 10 giờ mới kết thúc công việc.

Hôm sau, lặp lại cảnh đầu của Lư Châu, từ bên ngoài làng đi vào.

  Liên tục quay ba ngày, cuối cùng đạo diễn Sài mới cho qua, cảnh quay biểu cảm của nữ chính ngồi trong bếp nghe Lư Châu kéo đàn, càng lăn đoàn phim tới phát điên hơn  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #12e23fiu3hf