44
Chương 44 (Thượng)
Bình thường Tiêu Nghị rất ít xem phim bắn nhau, nhưng Lư Châu thật sự diễn tốt quá, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, đếm ngược cảnh thứ tư, lúc Lư Châu chết trong sa mạc, tiếng súng vang lên, quả thật kinh động lòng người, kết hợp với âm nhạc, mặt trời mọc, Tân Hồng Khai một mình đứng giữa sa mạc.
"Cảnh anh chết không nhắm mắt diễn tốt quá..." Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.
Lư Châu đáp, "Em mới chết không nhắm mắt."
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
Nữ chính chạy tới ôm Tân Hồng Khai, màn ảnh kéo ra xa, sa mạc, đường chân trời, núi sông, phiêu dạt bốn phương.
Cả rạp phim vỗ tay, Tiêu Nghị còn chưa phản ứng kịp, Lư Châu nhỏ giọng hỏi, "Em nghĩ trong những tiếng vỗ tay này, có bao nhiêu là cho anh?"
Tiêu Nghị xoay đầu nhìn, toàn bộ lần đầu tiên đều đứng dậy.
"Em cảm giác có vẻ tất cả đều dành cho anh." Tiêu Nghị nói.
"Tại sao?" Lư Châu nâng lông mày, vừa vỗ tay vừa nghiêng đầu, giống như một đứa trẻ chăm chú nhìn Tiêu Nghị.
"Bởi vì bọn họ không cười." Tiêu Nghị nói, "Tất cả đều mang nét bi thương, nếu như là vì nam chính, bọn họ sẽ cười, nghĩ nam chính cuối cùng cũng thành công. Nhưng bởi vì bị Trịnh Trường Vinh ảnh hưởng, cho nên mới đau buồn, cho dù nam chính thành công, kết quả cũng có một loại tiếc nuối, một tiếc nuối không hoàn mỹ."
Lúc chạy credit, mọi người vẫn còn vỗ tay.
Lư Châu vừa vỗ tay vừa khoe mẽ, "Haiz, ông đây đã chú ý, không cướp mặt mũi của nam chính rồi, chịu thôi biết sao giờ."
Tiêu Nghị: "..."
Thừa dịp còn chưa mở đèn, Tiêu Nghị tiến tới hôn lên môi Lư Châu một cái thật nhanh, đèn sáng, credit đã chạy xong, mở behind the scene.
Người đầu tiên chạy ra khỏi sa mạc là Lư Châu, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tiêu Nghị, hai người nhào tới ôm nhau.
Trong nháy mắt bầu không khí của rạp phim bị đẩy tới đỉnh, mọi người đầu tiên là bật cười, sau đó ồn ào, mọi người nhìn bọn họ, Lư Châu đỏ mặt, cười toe toét, liên tục xua tay, ý bảo đợi giải thích.
Sau khi phim chiếu xong, MC phỏng vấn Lư Châu, câu đầu tiên chính là, "Lư Châu, tôi thấy ở behind the scene cậu thật vui vẻ, vì sao?"
"Quả thật rất vui." Lư Châu nói, "Đây là bộ đầu tiên sau khi tôi quay lại, trợ lý của tôi, dùng một nghệ thuật khác, giúp tôi hoàn thành việc hiểu rõ nhân vật này."
"Nghệ thuật gì?" MC nhìn lên màn ảnh, camera kéo về, quay bóng lưng của Tiêu Nghị chạy ra khỏi màn hình, mọi người không thấy rõ hắn là ai, camera quay lại, Tiêu Nghị cười đứng lên, đi ra khỏi hàng ghế.
Lư Châu gật đầu, dùng tay làm dấu mời, ý bảo MC mau đi phỏng vấn nhân vật chính, đừng lãng phí thời gian trên người mình.
<Cuộc chiến bình minh> là phim chiếu tết, phải tranh phòng vé với ba bộ phim khác, Tiêu Nghị rốt cuộc cũng nhìn thấy uy lực của đại chiến bán vé, từ trước tới giờ không chú ý tới bảng xếp hạng, cho điểm và phòng vé, bây giờ xem từ đầu, thấy đâu cũng là tinh phong huyết vũ, mùi thuốc súng tràn ngập, gần như không có cách nào nhìn thẳng.
<Cuộc chiến bình minh>, <Hoài Nam Tử>, <Ốc sên cưới>, ba bộ lần lượt được chiếu, bộ <Ốc sên cưới> sau cùng mời được Trương Hân Nhiên, Tiêu Nghị đổ mồ hôi lạnh, cũng may trước đây không nhận bộ này, nếu không sẽ xấu hổ chết.
Lư Châu bắt đầu chế giễu, "Không quay <Ly hôn> sao? Cũng đúng, năm mới ai mà xem chứ."
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
"Trời ơi, tôi vẫn có ý định nâng cô ta một lúc mà." Lư Châu mang vẻ mặt giả mù sa mưa, gọi điện cho bạn, "Dạo này Tuzki nhà tôi không có ra ngoài, người Trung Quốc nói năm mới phải ờ nhà đón giao thừa... Chịu thôi. Không có không có, sao tôi lại muốn cô ta xuống dốc chứ? Hai bên từ biệt, đều tự vui mừng, quân tử đoạn tuyệt mà có đúng không?"
Tiêu Nghị: "..."
Phòng vé ngày đầu tiên, <Cuộc chiến bình minh> được 33 triệu, <Ốc sên cưới> được được 7 triệu 9 trăm ngàn.
Lư Châu nhìn lướt qua, "Trương Hân Nhiên lần này vẫn dùng chiêu lấy mặt để câu phòng vé, bảng xếp hạng thì không được rồi, chiếu vào lễ tình nhân thì còn hy vọng."
"Lễ tình nhân cũng không được." Tiêu Nghị nói, "Lễ tình nhân có chiếu bộ <Em cũng yêu anh> của Trịnh Tiểu Thông với Ninh Á Tình, Ô Hằng Cổ cũng có một bộ <Nhật ký chữa lành tình yêu>."
Lư Châu nhớ ra, hậu phương của Ninh Á Tình quá mạnh, ngay cả Trịnh Tiểu Thông cũng kéo đến được, nói vậy thì phim của Trương Hân Nhiên không cứu được rồi.
"Có thể hồi vốn không?" Tiêu Nghị hỏi.
"Mới ngày đầu đã được 33 triệu." Lư Châu nói, "Chắc chắn có thể, đầu năm có thể leo vào được top, ngay cả <Phú xuân sơn cơ đồ> còn kiếm được 200 triệu, có cái gì không thể hồi vốn."
Mùng tám, <Hoài Nam Tử> ra mắt, bộ này được xem là đại chế tác tiên hiệp, mời đoàn đội từ Hollywood tới làm hiệu ứng, Tiêu Nghị rất muốn đi xem mở mang kiến thức, nhưng lo lắng thân thể và tâm trạng của Lư Châu, đành phải bỏ qua.
Ngày đầu tiên của <Hoài Nam Tử> thu được 20,5 triệu.
"Hahahaha!" Lư Châu xem mà hả hê vô cùng, gọi điện cho bạn nói, "Trời ơi đầu năm nay quay phim không có ai coi hết, Lê Trường Chinh và Cổ Tiểu Thanh, nghĩ coi hai anh em nhà này có thể ma sát tạo ra lửa không?"
Tiêu Nghị đã hoàn toàn nhìn ra Lư Châu có thiên phú chửi xéo, thiên phú của người này càng ngày càng méo lệch đi đâu không biết.
"Ai da, không phải ghim hắn." Lư Châu vừa nói điện thoại vừa liếc nhìn Tiêu Nghị, "Tuzki nhà chúng ta không biết vòng giải trí nguy hiểm, bên cạnh có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không thể thiếu như vậy, sao lại muốn làm fan của cái kim khâu Lê Trường Chinh đó chứ?"
Tiêu Nghị lệ rơi đầy mặt, trong lòng nghĩ, tính phân biệt của anh cũng quá mạnh rồi, đừng đắc ý vênh váo như thế!
Phim của Lê Trường Chinh vừa ra, trong nháy mắt liền tăng vèo vèo, <Cuộc chiến bình minh> bắt đầu tụt điểm, trên các diễn đàn lớn, weibo như ong vỡ tổ share bài về phim.
Tiêu Nghị ước chừng biết xảy ra chuyện gì, "Đây là thủy quân?"
Lư Châu vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, "Hahaha! Hắn bỏ tiền để được quay sao mà rớt được chứ! Em nói gì? Thủy quân, ừ đảm bảo! Lê Trường Chinh không thuê thủy quân thì mặt trời mọc ở hướng tây..."
Tiêu Nghị giận dữ hét, "Vậy thì mướn thủy quân quét phim của hắn chứ! Quét chúng ta làm gì!"
"Haiz." Lư Châu trong lúc bận rộn tám, bỏ chút thời gian nói một câu, "Em có thể đừng ngây thơ như thế không, có hai bộ phim, Trương Hân Nhiên bị nhai thành bã rồi, chẳng lẽ kêu hắn đi quét Trương Hân Nhiên?"
Tiêu Nghị nổi giận trong bụng, vô cùng phẫn nộ với thủy quân của Lê Trường Chinh, không đúng, thật ra cũng không phải Lê Trường Chinh mướn người làm, chắc là công ty mướn, không chỉ kéo cho mình, mà còn bôi đen Lư Châu, bây giờ Lư Châu không có công ty, nhiều lắm chỉ là trực thuộc, Đỗ Mai cũng không quản hắn, vì vậy Lư Châu không thể làm gì khác hơn là bị người ta dẫm đạp, xem hắn là đệm lưng.
Lư Châu còn đang hưởng vinh quang mình là người chiến thắng, mặc dù chỉ là một vai phụ nhưng phảng phất như vai chính. Đắc ý tới độ muốn dính lên trần nhà.
Tiêu Nghị hỏi, "Có cách liên lạc với thủy quân không?"
Lư Châu nói, "Haha! Cũng không cần dùng ngựa của mình, Trịnh Tiểu Thông có thể làm nổ hắn rồi..." jongwookislove.wordpress.com
"Có cách liên lạc với thủy quân không?!!!" Tiêu Nghị giận dữ hét.
Lư Châu nói, "Sao em không tự xem sổ sách thu chi đi! Không có gì, Tuzki muốn giúp nam thần mướn thủy quân bao hết phòng vé, nói thử coi Lê Trường Chinh sao tốt số thế, haiz, nào giống Lư Châu tôi, chỉ có thể làm lót đường cho người ta..."
Tiêu Nghị bây giờ đã hoàn toàn tự động loại bỏ hắn, hắn nghĩ, đêm đó ở cửa sổ này, sau khi xác nhận mối quan hệ, tình cảm của hắn dần thay đổi, nếu nói trước kia là tình yêu của fan với thần tượng, là sùng bái.
Vậy thì bây giờ, càng giống niềm tự hào của người thân đối với nhau, khiến hắn nghĩ Lư Châu quá mạnh, có đôi khi biểu hiện rất buồn cười, như một đứa con nít chờ được khen ngợi, nhưng mà sự biểu dương của fan vẫn còn thiếu ư? Còn hơn là đối với fan, Lư Châu mong chờ sự sùng bái của Tiêu Nghị.
Lư Châu nói, "Đúng vậy, cậu ấy muốn quà sinh nhật, chỉ có thể quay bộ này tặng thôi, già rồi già rồi... Qua năm? Chưa nghĩ tới..."
Tiêu Nghị mở sổ sách, nghĩ thầm không có nghe Lư Châu nói, thậm chí ngay cả hắn cũng mướn người đẩy lượt xem sao? Nhưng mà cái này chẳng phải do Đỗ Mai phụ trách à?
Bên trong là phí mời người tăng lượt xem năm ngoái, tất cả đều là về Tiêu Nghị, tuy rằng năm ngoái cuộc thi không phải do Lư Châu làm, nhưng vào đêm Tiêu Nghị thi vòng loại, trong nội dung tin tức ở weibo, Lư Châu quả thật thuê thủy quân, một trăm ngàn tiền đẩy, sau đó còn dự trù ba trăm ngàn, đợi công ty internet báo giá.
Nhưng mà đêm đó Lư Châu chỉ đẩy một lần, hôm sau thấy không cần bỏ tiền cũng nổi, vì vậy không xen vào nữa, chỉ bảo công ty để ý tình hình.
Lư Châu gọi điện thoại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức cúp máy, Tiêu Nghị nghe Lư Châu nói, "Không nói nữa." lập tức đóng sổ lại, giả bộ mới cầm.
"Em mời thủy quân làm gì?" Lư Châu nói, giật lấy cuốn sổ, Tiêu Nghị còn chưa phản ứng kịp, mờ mịt, nghĩ thầm anh có thấy em diễn không? Anh còn không nhìn ra là em diễn... Vì vậy đáp, "Kéo phim chúng ta lên."
"Không cần." Lư Châu nói, "Phòng vé đủ dán mặt hai người đó rồi, không cần mời thủy quân."
Tiêu Nghị đành phải thôi, nhưng nhìn đám người trên douban mắng <Cuôc chiến bình minh>,hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau cùng nhịn không được ra trận, ghi Trường Vinh dương dương sái sái, nội dung đại khái trình bày Lư Châu diễn tốt cỡ nào, anh dũng cỡ nào, có chỗ nào dở?
Nhưng mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mục tiêu của thủy quân không phải là Lư Châu, mọi người đều đồng lòng nói, vì có diễn xuất của Lư Châu mới cứu được bộ phim dở tệ này, thu được hai trăm triệu, nhưng không thể thay đổi sự thật là bộ này rất dở, vì vậy bốn phương tám hướng mỗi bên một tay, mọi người điên cuồng chửi cách diễn của Tân Hồng Khai, nữ chính là bình hoa di động, khiến cho Tiêu Nghị không biết nên khóc hay nên cười, tựa như đánh một quyền vào cây bông mà chẳng có hiệu quả gì.
Tiêu Nghị cũng lười xem, sau cùng <Cuộc chiến bình minh> ngừng chiếu, công khai doanh thu, <Cuộc chiến bình minh> thu được 250 triệu, tuy rằng hắn nghe nói chi quá khả năng khi thành phẩm, xấp xỉ 40 triệu, không thật sự bùng nổ nhưng vẫn lời.
<Hoài Nam Tử> thu được 300 triệu, nhưng mà số tiền phải chi khi thành phẩm là 140 triệu, ít nhất phải lấy được gấp 6 lần mối có thể hồi vốn.
Phim của Trương Hân Nhiên thu được 40 triệu, tiền vốn ít, nếu không mời cô thì có thể kiếm được thêm chút, Tề Toàn suốt ngày bảo Trương Hân Nhiên cân phòng vé, lần này thì thất bại,Tiêu Nghị nhịn không được thấy buồn cười.
Tết Nguyên Tiêu, đoàn phim đãi tiệc ăn mừng ở một nhà hàng năm sao, Tiêu Nghị nghĩ trong lòng, á á á nhà hàng này là chỗ ăn cơm của ông chủ và chủ biên tập trước đây của tui đó!!
Ăn cá hồi đêeeeee! jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị còn nhớ trước đây rất muốn tới đây ăn, vì vậy liều sống liều chết lấy được hai tờ vé tham gia. Dẫn bạn gái đến đó ăn, kết quả rất bất hạnh buổi tối phải tăng ca, hơn tám giờ tối mới xong, đưa bạn gái tới đó thì phát hiện chỉ còn trái thanh long làm trang trí, ra ngoài còn bị bạn gái mắng một trận tự đón xe về.
Trong lòng Tiêu Nghị giống như con chó hoang bị bệnh trĩ, Lư Châu ghé vào tai hắn uy hiếp, "Nếu em làm anh mất mặt, anh liền bỏ em."
Bây giờ uy hiếp của Lư Châu đã từ "cuốn gói" thành "bỏ em", Tiêu Nghị hoàn toàn miễn dịch với các loại miệng cọp gan thỏ của Lư Châu, chỉ cần dỗ hắn là được, mới vừa đi vào, Lư Châu liền "E hèm" một tiếng, tươi cười đi vào bắt tay nhà sản xuất.
"Đây là..." Lư Châu vừa quay đầu, muốn giới thiệu Tiêu Nghị với nhà sản xuất, Tiêu Nghị lại chạy đi đâu mất tiêu, Lư Châu không thể làm gì khác hơn là vừa nổi hắc tuyến vừa làm lành, "Người đại diện của tôi hay chạy lung tung..."
Tiêu Nghị chuẩn bị rinh nguyên cái mâm cá hồi đi, Lư Châu lại dùng lăng ba vi bộ đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng, như không có chuyện gì xảy ra gắp hai miếng nhỏ, mỉm cười nhìn Lư Châu, "Ăn không nè?"
Lư Châu nói, "Em ăn đi, anh nhìn em ăn."
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu nắm áo Tiêu Nghị, lôi hắn khỏi bàn cá hồi, trên đường gặp giám chế, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hai người đồng thời nhiệt tình gật đầu, chào hỏi giám chế.
Sau khi giám chế đi rồi, Lư Châu lại nắm áo Tiêu Nghị lôi tới bàn ăn, ký giả ở kế bên co quắp.
Tiêu Nghị: "..."
"Ăn đi ăn đi." Lư Châu nói.
"A!" Lư đại hiệp!" Một người trung niên ngồi kế bên cười nói.
"Xin chào xin chào!" Lư Châu bắt tay với người nọ, Tiêu Nghị biết OS trong đầu Lư Châu lúc này nhất định là "Đây là ai?", đối phương vội vàng lấy danh thiếp ra đưa,Tiêu Nghị nhận, người nọ cười hỏi, "Xin chào, ngài là..."
"Tôi là Tiêu đại hiệp." Tiêu Nghị thành khẩn gật đầu, "Tên chỉ có một chữ Phong, người giang hồ xưng là Tuzki phi phong."
Lư Châu: "..."
Người nọ: "..."
Tiêu đại hiệp ăn cá hồi, Lư đại hiệp chấm mù tạt cho Tiêu đại hiệp, búng tay một cái, hết mù tạt, vì vậy Lư Châu đứng dậy, nói với Tiêu Nghị, "Em ngồi đây chờ."
Lư Châu căn bản không có hứng thú nói chuyện với người kia, gật đầu với đối phương tỏ vẻ khách sáo, đứng dậy đi.
"Lư Châu nhìn gầy hơn trong TV." Người kia nói, ý thức Tiêu Nghị nhìn mình, vội nói, "Tôi họ Đặng, Đặng Hiểu Xuyên."
"Xin chào." Tiêu Nghị nói, "Tôi là người đại diện của Lư Châu."
Tiêu Nghị rất sợ cái người họ Đặng này nói câu gì kì lạ, nói ví dụ như không biết Lư Châu và Tiêu Nghị có quan hệ gì, vô ý lỡ miệng mấy câu, hai bên sẽ xấu hổ, liền cười cười tự giới thiệu.
"Tôi là nhà sản xuất." Người nọ nói, "Lư Châu gần đây có nhận phim không?"
Tiêu Nghị lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, vừa tới đã hỏi có nhận phim không, thông thường sẽ quanh co lòng vòng tâm sự dạo này phim ảnh ra sao, nâng đối phương vài câu, rồi hỏi thăm năm nay phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông có kế hoạch gì. Các nhà sản xuất trước khi mở miệng mời sẽ hỏi thăm đủ thứ, làm gì có ai mới vô đã hỏi rảnh không, tôi có một bộ tìm người diễn, đây là mời dân công dời gạch mà!
Tiêu Nghị xấu hổ muốn chết, trả lời cũng không phải, mà không trả lời cũng không phải, huống chi hắn còn là người đại diện, không thể nói là, "Tôi không biết." Sau cùng chỉ đành nói, "Chúng tôi cũng đang bàn về vấn đề này, tôi trước hết vẫn cho hắn nghỉ ngơi, vết thương ở vai vẫn chưa lành hẳn."
Đặng Hiểu Xuyên đưa danh thiếp cho Tiêu Nghị, Tiêu Nghị liếc nhìn, trực thuộc một công ty nhỏ, Lư Châu hiển nhiên chưa từng nghe đến, tuân theo nguyên tắc cao đạp thấp trong giới giải trí, lúc này Tiêu Nghị hẳn phải chuyên tâm xử lý cá hồi mới đúng.
Nhưng mà Đặng Hiểu Xuyên vẫn rất thành khẩn nói về hạng mục của mình, Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là đặt đũa xuống, vẻ mặt thành khẩn lắng nghe, trong lòng thì nói, Lư Châu làm ơn quay lại lẹ lẹ đi. Đặng Hiểu Xuyên là một nhà sản xuất của một hạng mục nhỏ, hạng mục của hắn thậm chí tương đương với không có, tình hình này Tiêu Nghị thấy rất nhiều, mỗi lần tới lễ, đều có rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất vô danh mang theo câu chuyện của mình đến, ý đồ nắm hứng thú của ông chủ hoặc minh tinh.
Nhưng mà phần lớn ngay cả biên kịch cũng chưa tìm được, câu chuyện cũng chỉ là cấu tứ bước đầu, tới khi viết ra sẽ có rất nhiều chi tiết để đắp vào, đầu tư không đúng chỗ, đoàn đội chế tác cũng không ổn, lực lượng giao thiệp bên sản xuất không nhiều, không ra giá cả thích hợp rồi vọng tưởng ngôi sao sẽ thích câu chuyện của mình rồi xuống giá, 99% đều là người si nói mộng.
Đặng Hiểu Xuyên cũng kể câu chuyện của hắn, Tiêu Nghị xem kịch bản thì còn được, lúc nghe thì sẽ không mấy tập trung, huống chi trước mặt còn có đồ ăn ngon, nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không biết người này đang nói cái gì.
"Tôi muốn liên lạc với một đạo diễn tốt." Đặng Hiểu Xuyên nói, "Nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy Lư Châu mới có khả năng diễn Tần Sơn."
"Đoàn đội chế tác tốt rất khó mời." Tiêu Nghị đáp, Tần Sơn đó là cái quỷ gì. Đặng Hiểu Xuyên lại nói thêm mười phút, Lư Châu đã quay lại, vừa thấy vẻ mặt của Tiêu Nghị liền biết xảy ra chuyện gì. jongwookislove.wordpress.com
"Có kịch bản không?" Lư Châu hỏi.
"Kịch bản còn đang viết." Đặng Hiểu Xuyên đáp.
Lư Châu nói, "Có kịch bản thì gửi cho tôi xem."
"Tôi thấy câu chuyện cũng không tệ." Tiêu Nghị nói, "Rất thu hút."
Đặng Hiểu Xuyên cười nói, "Cậu cũng thấy vậy đúng không?"
Tiêu Nghị ừ, Lư Châu nói với Tiêu Nghị, "Qua đây, anh dẫn em đi làm quen. Hắn nói cái gì?"
Tiêu Nghị đáp, "Không biết..."
Lư Châu nói, "Sau này bớt lãng phí thời gian với bọn họ."
Tiêu Nghị đi theo Lư Châu đi chào hỏi ông chủ bên đầu tư, Trịnh Tiểu Thông bỏ vào bốn triệu, cũng đến tham gia cho náo nhiệt, cầm ly rượu vang, gọi Tiêu Nghị, "Tiêu Nghị!"
Tiêu Nghị cười gọi Tiểu Thông ca, một đám ông chủ vừa giàu vừa phô trương đứng nói chuyện phiếm, hầu hết đều có thể thấy kéo quan hệ với nhau, ví dụ như A là ông chủ của Tụ Hoa, B là phó tổng của Lợi Tinh, C là ông chủ trước đây có quen biết với Đỗ Mai, còn có quan hệ lâu dài với Lý Diệp, giữa chừng còn có mấy nhà sản xuất, mọi người thừa dip lúc này tạo quan hệ.
Lư Châu nói chuyện với bọn họ, cơ bản đều nói về kế hoạch sau khi trở lại màn ảnh, chờ mong các bộ phim tốt vân vân, một nhà sản xuất nói với Tiêu Nghị, "Các cậu có thể chuẩn bị kế hoạch tuyên truyền rồi hahaha!"
"Hả?" Tiêu Nghị cười có hơi cứng, nghĩ thầm Đặng Hiểu Xuyên cũng là nhà sản xuất, quả nhiên giữa các nhà sản xuất có sự khác biệt quá lớn. Tiêu Nghị hỏi, "Tuyên truyền cái gì ạ?"
"Phong Phiêu Nhứ." Người kia nói, "Có thể lấy được giấy phép rồi."
Tiêu Nghị nhất thời nở hoa trong bụng, vui vẻ nói, "Thật vậy sao?"
Lư Châu vội vàng bổ sung, "A! Cám ơn anh Lâm!"
Nhà sản xuất đó nói, "Đâu đâu, tôi cũng nghe nói thôi, bạn của đạo diễn Quách ra sức lớn, <Thiết mã băng hà> cũng có thể thông qua, Lư Châu, năm nay bùng nổ tác phẩm của cậu nha! Lúc nào tới làm khách mời cho chúng tôi đi hahaha!"
"Không thành vấn đề!" Lư Châu cười nói, "Hahaha..."
Tiêu Nghị nghĩ thầm, trường hợp này thật sự rất giống một đám diễn dở đi quay phim thương mại... Nhưng mà <Thiết mã băng hà> và <Phong Phiêu Nhứ> có thể phát sóng, vẫn là vô cùng vui vẻ. Hắn không hy vọng xa vời Lư Châu có thể dựa vào hai bộ đó để xoay mình, bởi vì Lư Châu ít tính đến phim truyền hình, nhưng mà hắn rất thích hai bộ này, hy vọng nhìn thấy bóng dáng của Lư Châu.
"Phải chuẩn bị phối hợp tuyên truyền hả?" Tiêu Nghị trên đường lái xe về nhà hỏi.
"Bát tự (*) còn chưa có." Lư Châu nói, "Bọn họ chỉ tùy tiện nói thôi, em đừng tin."
(*) Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám.
Tiêu Nghị nói, "Hả? Hại em mừng hụt."
Lư Châu như có điều suy nghĩ, "Nhưng mà tin tức chắc là đúng, đài truyền hình chắc cũng sốt ruột."
Tiêu Nghị mỗi ngày nhìn chằm chằm weibo của các đài truyền hình, Lư Châu lại không có kế hoạch gì, lúc phòng vé của <Cuộc chiến bình minh> tràn ngập không khí phấn khởi, bắt đầu có người tìm Lư Châu đóng phim, hơn nữa đều là nam chính. Phó tổng của phòng làm việc Trịnh Tiểu Thông gọi điện tới, bảo Tiêu Nghị tới lấy kịch bản.
Tiệu Nghị nhận ba kịch bản điện ảnh, một bộ thời chiến quốc, về Mặc Gia và Công Thâu Ban, vai chính là Công Thâu Ban. Bộ thứ hai là về tình yêu đô thị, bộ còn lại là về Tiểu Phương Tiên và Thái Ngạc, Tiêu Nghị có chút động tâm, thấy bộ về Thái Ngạc tốt, khí chất của Lư Châu diễn vai Thái Ngạc nói không chừng sẽ rất hút.
Nhưng mà có rất nhiều thoại, sau khi thương lượng, Lư Châu quyết định vẫn chờ một chút, chuyện này không thể gấp, hắn tình nguyện chờ một năm một bộ, đạo diễn tốt, chứ không muốn nhận phim điện ảnh lung tung.
Mùa xuân đến, nắng sưởi ấm lòng người, năm nay Bắc Kinh hiếm khi không có sương mù, Tiêu Nghị nằm trên sô pha đọc sách, không làm gì hết, cũng không có công việc, mỗi ngày chỉ cần tập thể hình, lên mạng, đọc sách, ăn ngủ là được rồi, quả nhiên có tiền thật tốt.
Hắn chuẩn bị lựa các ca khúc của mình, thuận tiện kêu người nhà gửi cây đàn nhị lên, sau này có thể viết bài hát cho Lư Châu.
Mùa xuân, trong vườn toàn bụi hoa, Lư Châu định xây hồ bơi, đang nhờ mọi người xem xét, đến mùa này, trong lòng hai người đều xung động dục vọng, hận không thể ở đâu cũng làm, liền thuận theo tự nhiên của gien và giống loài, ở nhà làm tới làm lui.
Tiêu Nghị bắt đầu từ từ quen với quan hệ hiện tại cùng Lư Châu, đồng thời dần biết Lư Châu hoàn toàn khác người mình biết lúc trước, quan hệ của bọn họ từ fan và idol, biến thành vợ chồng, tuy rằng Tiêu Nghị vẫn sùng bái hắn, nhưng nhiều hơn là chăm sóc hắn, Lư Châu lúc trước với nhiều người mà nói, là một hình tượng.
Mà trong lòng Tiêu Nghị, hắn là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố, có khuyết điểm, cũng có những hành vi hiếm thấy với đàn ông ba mươi, Lư Châu trong mắt Tiêu Nghị giống như một người bạn trai nghe lời. Tiêu Nghị bắt đầu hết sợ Lư Châu, đồng thời thường xuyên đùa hắn, tựa như đối xử với bạn bè, Lư Châu cũng ít tức giận với Tiêu Nghị, dường như biết quý trọng một tình yêu không dễ kiếm.
Tiêu Nghị bình thường quan sát Lư Châu, nghĩ có bao nhiêu người sâu trong nội tâm muốn ở cùng Lư Châu, không xài cho đã thì chẳng phải rất tiếc sao? Vì vậy hắn xem Lư Châu như con búp bê, mỗi ngày lên kế hoạch thay quần áo, Lư Châu mới đầu quả thật bị Tiêu Nghị làm cho dở khóc dở cười, sau đó thì rất phối hợp.
Vì vậy tây trang, quần bơi, quân phục, đồ vận động, đồ ngủ, áo lót... Phàm là đồ Tiêu Nghị có thể tìm ra, đều sẽ mua cho Lư Châu mặc, Lư Châu cuối cùng cũng hết khách sáo, nói yêu cầu với Tiêu Nghị. jongwookislove.wordpress.com
Trong đó Tiêu Nghị thích nhất là áo sơmi, nhất là khi Lư Châu cực kì muốn, đeo cà vạt hoặc nơ, cút áo mở làm lộ lồng ngực, nằm trên người Tiêu Nghị, thứ hai là lúc Lư Châu chạy bộ xong, cả thân thể màu đồng dính mồ hôi, quần soóc lưng trần, chỉ mang một đôi thể thao, đè Tiêu Nghị xuống làm.
Lư Châu yêu cầu Tiêu Nghị đeo kính không tròng, đẩy hắn vào bàn cơm, làm từ phía sau, hoặc là sau khi rèn luyện xong, bắt Tiêu Nghị cởi hết quần áo, mang một đôi canvas, đeo bao tay vận động, tách hai chân ra, tiến vào từ đằng trước, đồng thời sờ cơ ngực và cơ bụng của Tiêu Nghị.
Sau cùng còn kêu Tiêu Nghị mang vớ trắng, đi dép bông, mặc tạp dề, lúc làm cơm hay rửa chén có thể làm từ phía sau.
Tiêu Nghị vốn nghĩ mình thật biến thái, ai ngờ Lư Châu còn biến thái hơn.
"Em em em... hơi bận." Tiêu Nghị nói, "Em đi một lát."
"Hử?" Lư Châu nói, "Không đến à?"
Lư Châu mới bơi xong, mình trần, mặc quần bơi và mang giày thể thao, lười biếng dựa trên ghế sô pha.
Chương 44 (Hạ)
"Hử?" Lư Châu nói, "Không đến à?"
Lư Châu mới bơi xong, mình trần, mặc quần bơi và mang giày thể thao, lười biếng dựa trên ghế sô pha, vươn tay xoa xoa cái vật trong quần, thứ kia bị chơi cho cứng lên, bị ràng buộc trong quần bơi trông thật chật chội.
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
"Vẫn là bỏ đi." Tiêu Nghị ngoài miệng thì nói thế, nhưng thân thể thì không nghe theo lời.
"Đi lấy chai bôi trơn đi." Lư Châu nói.
Tiêu Nghị đáp, "Em thật sự không muốn làm." Nhưng lại ngoan ngoãn cầm chai bôi trơn tới.
"Không muốn làm?" Lư Châu lại nói, "Lúc nãy ai ở trong hồ bơi cọ tới cọ lui? Cọ tới mức làm ông đây cương lên."
Thân thể của Tiêu Nghị dưới sự huấn luyện của Lư Châu đã khá lên nhiều, cơ thể cũng khỏe mạnh, hắn nói với Lư Châu, "Trước kia chẳng lẽ anh cũng cùng với bạn bơi..."
Lư Châu nói, "Từng có ý nghĩ đó, vừa may rèn thân thể em là được rồi, thổi phồng trợ lý ở nhà, lúc nào cũng có thể làm."
Tiêu Nghị nghĩ thầm, thổi phồng trợ lý là cái trò gì, "Đừng, em thật sự không muốn làm."
Lư Châu nói, "Ừ, vậy tới sờ anh đi."
Tiêu Nghị sờ côn thịt của Lư Châu qua lớp quần mỏng, "Em giúp anh giải quyết."
Hắn nắm lưng quần bơi kéo xuống, ngậm quy đầu, thân thể rắn chắc của Lư Châu hơi cứng lại, hít một hơi, tiện tay sờ mặt Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nhả ra, "Như vầy được không?" Vừa nói vừa liếm côn thịt của Lư Châu từ phần gốc lên phần đỉnh, rồi ngậm vào, mút niêm dịch, tuyến dịch chảy ra.
Sáng sớm lúc mới dậy đã làm rồi, Lư Châu quả thật dư thừa tinh lực, chắc chắn không mệt.
"Bôi trơn chút đi." Lư Châu chỉ huy nói, một chân gác lên sô pha, côn thịt hoàn toàn lộ ra trước mặt Tiêu Nghị, Tiêu Nghị cởi quần bơi cho hắn, Lư Châu vươn tay ra sau Tiêu Nghị, kéo quần bơi ra một chút.
"Ngồi lên." Lư Châu nói.
"Không... từ bỏ đi." Tiêu Nghị ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại không làm theo, ngồi lên.
"A... A..." Tiêu Nghị nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn Lư Châu, cách ngồi làm kiểu này thật sự vào rất sâu, sau khi ngồi xuống, nhìn Lư Châu, Lư Châu nói, "Tự làm đi."
Vì vậy Tiêu Nghị nghe theo lời sai khiến, nâng lên đưa xuống, nhưng làm một hồi, Lư Châu bắt đầu thở dốc, ngồi dậy, ôm thắt lưng Tiêu Nghị nằm xuống, kéo hai chân ra, điên cuồng hôn hắn.
"Ông đây làm chết em." Lư Châu ôn nhu mê luyến nói bên tai Tiêu Nghị.
"A... a... a..." Tiêu Nghị thở hổn hển, "Chậm một chút... làm nhanh quá sẽ mau bắn... Em còn muốn làm lâu một chút..."
"Sáng sớm chưa làm em khóc đủ?" Lư Châu hỏi, "Sao?"
Da thịt của Lư Châu và Tiêu Nghị ma sát, nhiệt độ cơ thể nóng lên, trong phòng mở điều hòa nhè nhẹ cộng thêm sự khô mát cuối hè, Lư Châu đầu tiên đẩy Tiêu Nghị nằm xuống sô pha làm, hai người đều mang giày thể thao, một lát sau, Lư Châu lại đẩy Tiêu Nghị ra cửa thủy tinh làm, Tiêu Nghị vừa kêu to, vừa bị đè lên kính làm.
"Em... A..." Tiêu Nghị cắn răng nói, "Sẽ bị người ta... chụp hình..."
"Chó săn không vào được khu này." Lư Châu nói vào tai hắn, "Chụp thì sao? Ông đây còn muốn quay GV kỷ niệm với em..."
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị mặc quần bơi, bị kéo qua để lộ hoa cúc, cả người từ trên xuống dưới chỉ độc nhất cái quần bơi, chân mang giày, thân thể có đường cong đẹp đẽ nhờ rèn luyện, cái mông chắc thịt, Lư Châu vòng hai tay ra trước Tiêu Nghị, vừa chà xát vừa bóp đầu ti, ảnh ngược trong kính là thân thể rắn chắc của Lư Châu đang cuồng điên làm.
"Thật thoải mái... Mẹ nó, anh đúng là biến thái!" Tiêu Nghị điên cuồng la.
"Bị đàn ông làm thoải mái lắm à?" Lư Châu nói bên tai, "Được nam thần làm hoa cúc, em rất thích đúng không?"
Tiêu Nghị: "..."
Con ngươi Tiêu Nghị hơi co lại, Lư Châu ôm hắn nhấc chân lên, đi vào từ phía sau nâng chân trái lên cao, bộc lộ chỗ nối liền của hai người, ảnh ngược trong cửa sổ phản chiếu hình ảnh Lư Châu đang điên cuồng đẩy vào rút ra hoa cúc của Tiêu Nghị, nước chảy nhễ nhại, theo Lư Châu thẳng lưng, quy đầu đâm sâu vào trong tuyến tiền liệt của Tiêu Nghị, rút ra phát sinh tiếng vang nhẹ, rồi lại đâm thẳng sâu vào trong.
"A... quay phim heo hả!" Tiêu Nghị thở hổn hển, "Sẽ bị người ta... nhìn thấy!"
Lư Châu nói, "Cho họ nhìn, ông đây còn hận không thể chiếu lên màn ảnh lớn, 90 phút chỉ làm em thôi."
Tiêu Nghị: "..."
"A... A..." Tiêu Nghị thở hổn hển xoay đầu lại, Lư Châu liền nhào đến hôn môi, tham lam cuồng hôn lấy, nói, "Anh yêu em, có biết không?"
"Em cũng... yêu anh..." Tiêu Nghị sắp không được, hắn đang bị Lư Châu đâm sâu tận cùng, phía trước quần bơi ướt nhẹp, Lư Châu vẫn còn điên cuồng làm.
"Gọi... ông xã... Mau gọi ông xã."
"Ưm... ưm..."
"Không gọi?" Lư Châu đẩy một cái thật sâu.
"A!" Tiêu Nghị hét lớn.
"Gọi!" Lư Châu nói. jongwookislove.wordpress.com
"Ông..." Tiêu Nghị đỏ mặt, "Ông xã..."
Lư Châu đáp, "Ừ, bà xã, ông xã yêu em..."
"Ưm..." Tiêu Nghị lại bị Lư Châu hôn, sau đó Lư Châu đẩy hắn xuống sô pha, nằm úp sấp.
"Nghỉ giữa hiệp." Lư Châu thở hổn hển, trêu chọc bên tai Tiêu Nghị, thân thể hai người dây dưa, Lư Châu dĩ nhiên vẫn dán vào Tiêu Nghị, Tiêu Nghị thở dốc, lưng áp vào lồng ngực nóng hổi của Lư Châu, hắn vươn tay ra sau sờ mông lư Châu, Lư Châu giữ hông hắn, dựa sát vào. Da thịt ma sát còn ôn nhu làm Tiêu Nghị muốn ngừng nhưng không ngừng được.
Hắn cảm giác một động tác rất nhẹ, lắp đầy cơ thể mình, côn thịt tráng kiện của Lư Châu chèn ép tuyến tiền liệt, cảm giác dịu dàng này làm hắn thoải mái khiến thân thể run khẽ.
Một lát sau, Lư Châu thở hổn hển nhìn Tiêu Nghị.
"Bắn được chưa?" Lư Châu hỏi.
"Tới đi." Tiêu Nghị nói, "Cùng nhau bắn."
Lư Châu bắt đầu tăng tốc độ, Tiêu Nghị nhịn không được la to, vùi đầu vào gối, hắn thật sự nhịn không được, vươn tay vào trong quần, Lư Châu lại rút côn thịt ra, kéo quần bơi của Tiêu Nghị xuống.
Tiêu Nghị bị làm tới cương cứng, Lư Châu sờ mấy cái, lại dùng ngón tay xoa quy đầu, "Má, nhiều nước như vậy, cái của em cũng không nhỏ."
"Đừng sờ... muốn bắn." Tiêu Nghị quỳ trên ghế sô pha, dựa vào lưng ghế, Lư Châu ngồi trên ghế sô pha, kéo hông của hắn, để cái mông giơ lên, sờ sờ hoa cúc ướt át.
"Muốn bắn?" Tiêu Nghị xoay đầu hỏi.
Lư Châu cười xảo quyệt, đỡ côn thịt của mình, đâm vào thân thể Tiêu Nghị.
"A a a... cứng quá!" Tiêu Nghị sắp điên rồi, hắn muốn vừa tiếp nhận Lư Châu điên cuồng đâm đến đỉnh, vừa tự làm cho mình, hai tay lại bị Lư Châu đè lại, Lư Châu mở chức năng quay video, ném xuống dưới thân Tiêu Nghị, nói, "Đừng sờ, ông xã muốn làm em bắn."
Tiêu Nghị thở điên cuồng, Lư Châu nhỏ giọng hỏi, "Có biết tại sao ông xã thích em không?"
"Không... không biết." Tiêu Nghị nghiêng đầu, đỏ mặt, quỳ trên sô pha, mặt hướng về lưng ghế, khó khăn quay đầu nhìn Lư Châu, Lư Châu thẳng lưng đâm thật sâu vào, thấp giọng nói, "Đại dương vật của em, bị làm sẽ tự động bắn..."
"A a a!" Tiêu Nghị bị kích thích tới sắp bắn, nhưng Lư Châu không cho hắn tự sờ, chỉ có thể tiếp thụ từng đợt đẩy vào rút ra, côn thịt của Tiêu Nghị cũng lớn, người gầy còn có cơ bắp, côn thịt cũng đẹp, bị Lư Châu làm chảy nước, cả cây côn thịt ướt nước, Lư Châu hỏi, "Như vầy là có thể bắn rồi à?"
"Có thể... có thể..." Côn thịt của Tiêu Nghị bị treo lơ lửng, Lư Châu lại đâm mạnh một cái, dưới sự làm có tiết tấu, Tiêu Nghị rốt cuộc bắt đầu lên nòng, toàn thân hắn căng lên, cảm giác không khống chế được sự khoái cảm từ tuyến tiền liệt xuyên thẳng toàn thân, côn thịt phun ra tinh dịch.
Ngay sau đó trực tràng hắn co lại, Lư Châu từ thở dốc biến thành rên rỉ trầm thấp, hắn nhịn không được tăng tốc độ, đẩy vào chỗ sâu nhất, tiện đà bắn tinh dịch, hắn nuốt nước miếng, xoay mặt Tiêu Nghị lại, hôn môi hắn, vẫn giữ tư thế kia.
Tiêu Nghị từ lúc bắn tinh đã hoàn toàn không khống chế được, kết hợp với năm sáu lần rút ra đẩy vào, trực tràng cũng buộc chặt, khoái cảm quả thật không có cách nào hình dung, theo đó co rút, Lư Châu tựa như rất hưởng thụ cảm giác lấp đầy Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị kiệt sức, Lư Châu rút ra nhìn hắn, mỉm cười.
Tiêu Nghị chảy nước mắt, thở hổn hển, đỏ mặt đi dọn một đống quần bơi và khăn tắm của hai người.
"Đi pha nước đi." Lư Châu nói, "Tắm chung, em có đói không?"
Tiêu Nghị đáp, "Còn... còn được."
Tiêu Nghị xích lõa, mang giày đứng giữa phòng khách, nhìn xung quanh.
Lư Châu bỗng nhiên ngoắc hắn lại, ý bảo hắn qua đây, Tiêu Nghị liền cúi đầu hôn, lúc này điện thoại reo lên. jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị đi bắt điện thoại, trong lúc nhất thời còn chưa tỉnh táo.
"Kịch bản hả?" Tiêu Nghị còn chưa hoàn hồn từ cơn khoái cảm, trong đầu rất ngây ngô, "Hả? Kịch bản gì, à à, cái đó hả, không đúng, cái đó hình như chưa viết xong mà? Được được, gửi tới hả?"
Lư Châu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro