Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Chương 39 (Thượng)

Nhà của Lư Châu vẫn như vậy, so với lúc Tiêu Nghị đi còn lộn xộn hơn, đồ đạc vứt lung tung, Tiêu Nghị mở đèn lên, hỏi, "Uống nước trái cây không?"

Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị nói, "Tôi gọt vỏ trái cây cho anh ăn."

Tiêu Nghị quen việc dễ làm, cởi giày, thay dép đi vào nhà, cái gì cũng không thay đổi, chén đĩa thì thiếu rất nhiều, chắc là bị Lư Châu ném. Lư Châu vẫn mặc bộ quần áo hồi chiều đi xem Tiêu Nghị thi, bộ quần áo vận động, trở về thì ngồi xuống sô pha, không nói gì, cầm điều khiển từ xa lên, mở nhạc.

Tiếng nhạc vang lên trong phòng, Tiêu Nghị bưng dĩa trái cây ra, hỏi, "Có đi tắm không?"

Lư Châu hỏi, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Tiêu Nghị nói, "Về nhà thôi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi."

"Về nhà?!" Lư Châu hỏi, "Cậu không thi nữa?"

Tiêu Nghị đáp, "Không, thua rồi."

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị dọn dẹp phòng khách, Lư Châu nói, "Cậu rời khỏi đây cho tôi."

"Đây là nhà tôi!" Tiêu Nghị nói, "Anh mới phải ra ngoài!"

Lư Châu hoàn toàn không nghĩ Tiêu Nghị lại nói vậy, thiếu chút nữa bị tức tới bật cười, Tiêu Nghị nằm sấp trên ghế sô pha, mềm nhũn nói, "Anh đuổi tôi đi, thì kêu bảo vệ tới đây, ngày mai anh lại có thể lên đầu đề nữa..."

"Cậu..." Lư Châu quả thật bị Tiêu Nghị làm cho bó tay, "Tại sao cậu lại không thi nữa? Đỗ Mai đã bày sẵn đường đi cho cậu..."

"Tôi có lý tưởng của mình." Tiêu Nghị hé một mắt từ trong gối, nhìn Lư Châu nói, "Tôi có nói lý tưởng của mình là nổi tiếng sao? Tôi chỉ muốn sáng tác, không muốn lộ diện trước mặt công chúng, không thể à?"

"Lý tưởng cái mông!" Lư Châu bực tức nói, "Cậu rốt cuộc có biết hiện thực là gì không?"

"Nói chung tôi đã quyết định." Tiêu Nghị nói, "Tôi từ chức. Với lại ban đầu tôi và Đỗ tổng đã hẹn xong rồi, cũng không phải nâng tôi, tôi hát thật sự không được, giọng của tôi không bằng Cảnh Luật, so với bọn họ càng kém xa hơn."

Lư Châu thiếu chút nữa bị Tiêu Nghị chọc cho tức chết, "Cậu là cái thứ không có tiền đồ!"

Lư Châu đen mặt lại, không muốn nói với Tiêu Nghị nữa, đứng dậy đi tắm.

Tiêu Nghị ở bên ngoài hỏi, "Châu ca, tôi nghĩ xong rồi, ngày mai tôi sẽ tìm Đỗ tổng từ chức, tôi đồng ý giúp chị ta làm xong chuyện, tôi về làm bảo mẫu cho anh được không?"

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị nói, "Moa moa da ~!"

Lư Châu: "!!!"

Trong phòng tắm, Lư Châu ngã xuống, Tiêu Nghị càng thêm hoảng sợ, muốn đi vào thì Lư Châu thất thểu đứng lên.

"Cậu ra ngoài cho tôi." Giọng nói của Lư Châu trong nháy mắt liền nhỏ đi, Tiêu Nghị vui vẻ đi ra.

Lư Châu tắm rửa xong ra ngoài, Tiêu Nghị nói, "Vậy chúng ta quyết định lẹ đi, tôi trở về với anh, dù sao tôi cũng không có chỗ đi."

"Cậu rốt cuộc có để tôi vào mắt không hả!" Lư Châu vừa lau tóc vừa hét giận dữ.

Tiêu Nghị cười haha, Lư Châu không để ý tới hắn nữa, trở về phòng ngủ, vì vậy Tiêu Nghị mở tủ quần áo của mình, đồ của hắn cũng chưa thu dọn hoàn toàn, còn lại mấy cái quần lót sạch, để mấy ngày nữa về phòng trọ lấy đồ.

Tiêu Nghị tắm xong, qua gõ cửa phòng Lư Châu, "Châu ca, anh có lên taobao không?"

"Cậu đang làm cái gì vậy?" Lư Châu nói, "Cho cậu một ngày, ngày mai phải rời khỏi đây, cút đi cho tôi." jongwookislove.wordpress.com

"Anh kêu tôi cút đi đâu chứ..." Tiêu Nghị tội nghiệp nằm lì trên giường.

Lư Châu nhìn thoáng qua Tiêu Nghị, không nói gì, đen mặt lên taobao. Tiêu Nghị lăn hai vòng trên giường lớn của Lư Châu, gác đầu lên đùi Lư Châu, Lư Châu lập tức đẩy hắn ra, đắp kín mền.

"Anh không nhớ tôi sao, moa ~ moa ~ da!" Tiêu Nghị nói.

"Khùng hả." Lư Châu dở khóc dở cười nói.

"Anh không nhớ tôi thật sao?" Tiêu Nghị hỏi, "Anh đúng là lòng dạ ác độc, không nói câu nào đã đuổi tôi đi."

Lư Châu nhìn ipad trong tay, con mắt cũng không liếc Tiêu Nghị một cái.

Tiêu Nghị nói, "Anh nhất định rất nhớ tôi, nếu không hôm nay cũng không đến xem tôi thi."

Lư Châu trầm mặc.

Tiêu Nghị hỏi, "Anh ở Macau thua 10 triệu thiệt hả?"

Lư Châu hỏi lại, "Cậu có thấy phiền không?"

Tiêu Nghị nói, "Vậy chúng ta đổi chủ đề, hôm nay chị Á Tình tới là do anh gọi?"

Lư Châu đáp, "Không phải."

Tiêu Nghị: "Ồ."

Lư Châu không nhịn được nói, "Ninh Á Tình tự muốn tới, bạn của cô ta có hợp tác với phó đạo diễn, Trịnh Tiểu Thông đi với tôi, Tiểu Thông thuận tiện bàn chuyện với lãnh đạo ở đó, Lê Trường Chinh là do cháu của Đỗ tổng dắt tới."

"À..." Tiêu Nghị nghĩ thầm thảo nào, Lư Châu nói tiếp, "Nhóm làm trong đoàn phim bạn của cậu, đều là tự đến."

Tiêu Nghị sau khi trở về đều nhắn tin cám ơn bạn bè, hẹn bọn họ bữa nào rảnh ra ngoài ăn cơm, Lư Châu nhắn một cái tin, "Đỗ Mai cho cậu bao nhiêu?"

"Cái gì?" Tiêu Nghị không hiểu hỏi.

Lư Châu nói, "Cậu giúp chị ta nâng đỡ người mới, chị ta chưa gửi tiền cho cậu?"

"Tôi không biết." Lư Châu đáp, "Chắc phải có."

"Cái gì cũng không biết." Lư Châu quả thật bị Tiêu Nghị làm cho hết cách, Tiêu Nghị nói, "À đúng rồi, tôi lấy lại tiền Tiểu Thông ca gửi rồi, anh khỏi hỏi hắn."

Lư Châu không nói gì, tập trung tinh thần lên weibo.

Tiêu Nghị hỏi, "Trên weibo nói gì?"

"Chửi tôi." Lư Châu lạnh lùng nói.

Tiêu Nghị nói, "Đừng suy nghĩ, làm chuyện khác đi, lên taobao không?"

Tiêu Nghị đã lâu không gặp Lư Châu, thật ra rất muốn nói chuyện, nhưng Lư Châu không lên tiếng, hắn đoán lúc Lư Châu thấy mình rất vui, liền vẫn luôn lăn lộn kế bên mặt dày dong dài, một lát sau không thấy Lư Châu đuổi mình nữa, liền một tấc tiến một thước, ôm chân Lư Châu tiếp tục lằng nhằng.

Lư Châu đạp hắn mấy cái, muốn đá hắn ra, Tiêu Nghị lại không buông tay, Lư Châu không thể làm gì khác hơn là để Tiêu Nghị tiếp tục ôm đùi.

"Tôi phát hiện fan của tôi bây giờ nhiều lắm..."

Tiêu Nghị ôm đùi Lư Châu, vừa hát vừa thừa dịp chậm rãi dời lên trên.

Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com

"Cậu còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát." Lư Châu nói.

Tiêu Nghị liền bất động, duy trì tư thế ôm bắp đùi Lư Châu, "Tôi định mấy bữa nữa, chờ tập này chiếu lên, tôi sẽ xóa weibo."

Lư Châu nói, "Tùy cậu, fan của cậu sắp điên hơn fan của tôi rồi, đi mắng chửi người lung tung."

"Haiz." Tiêu Nghị tiếc nuối nói, "Chịu thôi, một fan chọi mười anti mà."

Tiêu Nghị có chút mệt mỏi, nằm lên gối đầu, cả hôm nay đại hỉ đại bi, kích động quá độ, bây giờ lại trở về bên cạnh Lư Châu, cả người buồn ngủ vô cùng, trong đầu như hồ dán, nhưng vẫn muốn nói chuyện với Lư Châu.

"Mệt rồi?" Lư Châu hỏi, "Cút về phòng ngủ đi."

Tiêu Nghị mơ mơ màng màng đi về phòng ngủ, nằm xuống liền ngủ mất.

Lúc nửa đêm, hắn cảm giác Lư Châu đến, tắt đèn cho mình.

Hôm sau, Tiêu Nghị dậy rất sớm, chủ động làm đồ ăn sáng cho Lư Châu, phát hiện dĩa và chén gần như mất hết, chỉ còn cái chén trước đây hắn thường dùng, một bộ chén mấy chục ngàn cũng chỉ còn lại hai cái.

Dì quét dọn từ mỗi ngày biến thành một tuần một lần, Tiêu Nghị sắp xếp lại tài liệu của Lư Châu — Hầu hết đều ở chỗ cũ, bản thân ăn cơm trước, thuận tiện đăng nhập tài khoản của Lư Châu xem chi tiêu của hắn.

Nội dung tài sản to lớn của Lư Châu không có nói cho Tiêu Nghị biết, Tiêu Nghị chỉ để ý chi tiêu ăn uống, hai cái thẻ, một cái để chi tiêu ăn uống, một cái để trả chi phí, một cái thẻ khác nữa là để trả tiền mua đồ. Tiêu Nghị biết tất cả mật mã, Lư Châu cũng không đề phòng, số tiền hơn trăm triệu, cho dù muốn trộm cũng không trộm được, với thân phận của Lư Châu, sẽ báo án đặc biệt, dù ở chân trời góc biển cũng phải đoạt trở về.

Tiền ăn còn mấy triệu, Tiêu Nghị thoáng yên tâm, lại nhìn tài khoản taobao của hắn, hình như vẫn thường xuyên lui tới, mua một đống đồ.

Lư Châu ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu, Tiêu Nghị hỏi, "Hôm nay anh muốn đi đâu?"

Lư Châu nhàm chán nhìn Tiêu Nghị, "Sao còn chưa đi?"

Tiêu Nghị nói, "Tôi về làm việc cho anh."

Lư Châu nói, "Đừng nghĩ đến chuyện về kiếm tiền ở chỗ tôi, một đồng cũng không trả cho cậu."

"Không cần." Tiêu Nghị cười nói, "Tôi nuôi anh thế nào? Nuôi nam thần của tôi cho tốt."

Lư Châu trừng mắt với Tiêu Nghị, Tiêu Nghị bưng đồ ăn sáng tới cho hắn, Lư Châu cũng không thay quần áo, ở nhà đi vòng vòng mấy vòng, ngồi trên sô pha chơi trò chơi.

"Sao dì dọn dẹp với làm cơm không đến nữa?" Tiêu Nghị hỏi.

"Không muốn để ai đến nhà." Lư Châu lãnh đạm nói, "Đổi thành một tuần đến một lần."

Tiêu Nghị hỏi, "Vậy anh ăn cái gì?"

Lư Châu nói, "Ăn cớt, đừng hỏi nữa."

Tiêu Nghị nói, "Ờ."

"Dạo này không nhận phim sao?" Tiêu Nghị lại hỏi.

"Không." Lư Châu lạnh lùng đáp.

Tiêu Nghị cũng không hỏi nhiều, ngồi bên cạnh Lư Châu lên mạng với hắn, Lư Châu chơi game tới trưa, Tiêu Nghị lên weibo cả buổi chiều.

"Trên mạng nói gì?" Lư Châu hỏi.

"Không có gì." Tiêu Nghị nói, "Đang chửi tôi."

Lư Châu nói, "Giờ cậu hiểu tâm trạng của tôi rồi chứ?"

Tiêu Nghị cười haha, "Tôi xem bọn họ cãi nhau còn rất vui."

Tiêu Nghị lật xem mấy bài đứng đầu, trong đó có một bài post, nội dung là về Lư Châu, nói về trước khi Lư Châu tới Macau đánh bài thua, bên trong nói sau khi chia tay Trương Hân Nhiên, diễn càng ngày càng tệ, sự nghiệp xuống dốc.

Bên trong còn đính kèm chòm sao, ngày sinh của Lư Châu, tiện đà cho các loại suy tính.

"Sinh nhật năm nay muốn đi đâu chơi?" Tiêu Nghị hỏi.

"Cậu ngồi xem cái bài bói ngày sinh của tôi?" Lư Châu hỏi.

"Ừ." Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn Lư Châu, Lư Châu cười nhạo nói, "Nếu thầy bói nói trúng thì sinh nhật năm ngoái tới Thái bái thần, kết quả sẽ không như vậy."

"Họa phúc không lường, yên tri phi phúc." Tiêu Nghị nói, "Tôi bị đuổi, lại bị bạn gái đá, cũng thấy đời người coi như xong rồi, nhưng mà sau đó gặp anh mà, Châu ca, nhất định sẽ tốt hơn."

Lư Châu cười nhạo nói, "Coi như hết rồi."

Lư Châu đứng dậy đi thay quần áo, Tiêu Nghị liền đi dọn dẹp, cầm chìa khóa nhà và chìa khóa xe, vẫn như cũ lái xe cho hắn.

"Đi đâu?" Tiêu Nghị hỏi.

Lư Châu vừa gọi điện thoại, vừa nói tên một nhà hàng, Tiêu Nghị lái xe đến nhà hàng đó, đây là một nhà hàng tương đối đắt tiền, trước đây Lư Châu cũng dẫn hắn đến ăn, bình thường hẹn Trịnh Tiểu Thông bàn chuyện ở đây.

Hôm nay, Lư Châu chọn một bàn sát cửa sổ, gọi món, Tiêu Nghị định ra ngoài ăn, Lư Châu nói, "Cậu ngồi trong này."

Tiêu Nghị liền chọn mấy món Lư Châu thích, một lát sau đồ ăn đã mang lên, nhưng người vẫn chưa đến. jongwookislove.wordpress.com

Lư Châu nói, "Ăn đi."

Tiêu Nghị: "..."

"Không có ai tới sao?" Tiêu Nghị hỏi.

"Không, tôi tự ra ngoài ăn thì sao? Không được hả!" Lư Châu nói.

Tiêu Nghị và Lư Châu cùng ăn cơm, giữa chừng Tiêu Nghị nhận điện thoại của Đỗ Mai, bảo hắn ngày mai tới công ty. Lư Châu lại hỏi vài câu về tình hình công ty, sau đó không nói gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Nghị lái xe đưa Lư Châu về nhà, trong lòng nghĩ, anh chỉ đưa tôi ra ngoài ăn bữa cơm sao? Lúc về nhà Lư Châu đi tắm, Tiêu Nghị mới hiểu ra Lư Châu chỉ đưa hắn ra ngoài ăn cơm, đúng thật là làm hắn thụ sủng nhược kinh.

Hôm sau, Tiêu Nghị đến công ty, thương lượng với Đỗ Mai, Tiêu Nghị chuẩn bị sau khi chương trình phát sóng sẽ chính thức không lăn lộn trong giới giải trí, xin từ chức.

Đỗ Mai mặc dù có chút bất ngờ, hợp đồng ba năm còn hơn bốn tháng nữa mới hết, nhưng cô cũng không miễn cưỡng, bảo hắn kết thúc mọi việc thì đi.

Cùng ngày Tiêu Nghị làm xong, thở phào một cái, lại gặp Ô Hằng Cổ, Ô Hằng Cổ hiển nhiên đã biết chuyện Tiêu Nghị bị loại và từ chức.

"Chào Cổ ca!" Tiêu Nghị tươi cười, nịnh hót gọi.

Ô Hằng Cổ đáp, "Ờ."

Tiêu Nghị cười điên khùng trong lòng, ôm gối ôm Lư Châu về nhà.

"Tại sao cậu lại về nữa?!" Lư Châu ở nhà đợi Tiêu Nghị một ngày đêm, kết quả thấy Tiêu Nghị xách bao to bao nhỏ về.

Tiêu Nghị mờ mịt nói, "Tôi từ chức rồi."

"Tôi chịu thuê cậu hồi nào?" Lư Châu không khách sáo nói.

"Không có." Tiêu Nghị nói, "Anh không cần thuê tôi, tôi phục vụ miễn phí, nam thần!"

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị nói, "Anh muốn mua gì tôi mua cho anh, à, Đỗ tổng kết sổ cho tôi được hai trăm ngàn, bây giờ tôi có ba trăm ngàn rồi."

Bệnh tim của Lư Châu sắp tái phát, Tiêu Nghị còn rất vui vẻ, chạy lên chạy xuống khiêng đồ, thu dọn đồ đạc, buổi tối thì làm cơm cho Lư Châu. Lư Châu không đề cập tới muốn làm gì, Tiêu Nghị cũng không hỏi, mỗi ngày cứ như vậy với hắn là được rồi.

Ban đêm, Tiêu Nghị đăng ký một đống tài khoản, đang ở trên weibo chửi lộn với anti fan của Lư Châu, Lư Châu nói, "Cậu đi lấy cho tôi..."

"Từ từ, đang chửi người ta." Tiêu Nghị nói.

"Lại chửi ai?" Lư Châu nhịn không được nói, "Tôi cũng không mướn, cậu chửi làm gì? Có phiền không?" jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị nói, "Tôi phát hiện có vài người rất kì lạ, anh nhìn người này đi."

Hắn đưa weibo của người kia cho Lư Châu xem, "Anh xem người này đi, rõ ràng là fan của anh, cũng rất thích anh, nhưng mà ngày nào cũng chửi anh hết, nói anh diễn không hay còn xấu... Cái gì cũng không được, còn tiên đoán anh sẽ xuống dốc, nói sự nghiệp của anh nhất định sẽ gặp cản trở, sao lại có người như vậy chứ?"

"Ngụy anti." Lư Châu nói, "Thấy nhưng không thể trách, không thể mắng người ta được."

A thì ra gọi như vậy sao? Tiêu Nghị nghĩ thầm lần trước anh cũng y chang, vừa chửi tôi vừa moa moa tôi... Hắn liếc nhìn Lư Châu như muốn nói gì đó, Lư Châu lập tức đoán được suy nghĩ qua nét mặt, "Không cần cậu quan tâm, mấy ngày nữa tôi cũng xóa weibo, mắt không thấy thì tâm không phiền."

Tiêu Nghị lập tức nói, "Đừng mà!"

Trái tim thủy tinh của Lư Châu tất nhiên vẫn chưa lành hẳn, Tiêu Nghị hỏi, "Năm nay có nhận phim đóng không?"

"Không ai tìm tôi." Lư Châu nói, "Tìm tôi tôi đương nhiên nhận."

Tiêu Nghị nói, "Tôi vẫn còn làm trợ lý cho anh."

Lư Châu nói, "Không có tiền trả cậu, nghèo rồi. Sơn trang rượu đỏ như cái động không đáy."

"Không sao." Tiêu Nghị lập tức nói, "Không cần trả tiền lương cho tôi, bao ăn ở là được."

Hôm sau, chương trình Tiêu Nghị tham gia được chiếu, Lư Châu chưa nói muốn xem, Tiêu Nghị đã căng thẳng gần chết, giờ hắn nhớ lại lúc đó liều mạng chạy tới chương trình tỏ tình, lúc đó đầu nóng lên, vả lại cũng không thấy Lư Châu, giờ đã gặp được rồi, không biết Lư Châu xem xong đoạn đó sẽ suy nghĩ thế nào!

Lúc Tiêu Nghị quyết định, còn nghĩ là Lư Châu đang ở Canada, nhưng bây giờ bọn họ ở chung một nhà, nếu Lư Châu thấy hắn mắc ói, xem xong lập tức đuổi hắn đi... Thì coi như xong đời.

Nhưng mà lui một ngàn bước, lỡ như Lư Châu có thể tiếp thu thì sao? Trước đây hắn cũng từng cùng đàn ông cái kia mà? Tiêu Nghị cảm giác mình có nghèo cỡ nào đi nữa thì cũng được mấy phần đẹp trai cứu vớt, với lại hắn đã nói rất nhiều lần, người tỏ tình với Lư Châu có nam có nữ... Chắc hẳn từ lâu đã nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mà cho dù thế nào, Tiêu Nghị vẫn rất căng thẳng, hắn sợ lúc cùng xem chương trình với Lư Châu, đến đoạn tỏ tình, cả hai sẽ xấu hổ, vì vậy ăn cơm xong liền trốn lên phòng.

Lư Châu đi lên gõ cửa, "Cậu không xem mình thi sao?!"

Tiêu Nghị ở trong phòng nói, "Không xem! Nhìn sai quá sai!"

Lư Châu: "..."

"Cậu cũng biết nữa hả!" Lư Châu lớn tiếng, "Đi xuống gọt trái cây!"

Tiêu Nghị không lên tiếng, Lư Châu chửi một tiếng khùng liền xuống lầu, tiện tay mở TV, xem chương trình hôm nay.

"Đi xuống đây!" Lư Châu quát.

Tiêu Nghị khóa trái cửa, đẩy tủ đầu giường và ghế tới chặn cửa, vẻ mặt run sợ, mở ipad, bắt đầu xem TV trực tuyến, bắt đầu xóa từng cái một trên weibo, vừa xem chương trình, vừa xóa weibo không chừa lại cái gì, nghĩ thầm, cho bạn thời gian đẹp nhất và để lại trong tôi thời khắc huy hoàng nhất đi.

Biên tập chương trình cắt nối rất khá, quả nhiên là siêu nhân có bàn tay vàng, ngay cả đoạn Tiêu Nghị bỏ ngang chạy ra ngoài cũng nối được, sau khi bài "Niên hoa" kết thúc, màn ảnh quay cận vào mặt Tề Toàn, tiện đà cười cười nói nói, giống như giữa chừng không có chuyện gì xảy ra.

Trong đó có một cảnh quay cận Lê Trường Chinh.

Tiêu Nghị lên weibo, phát hiện trên đó đang sôi sục.

Lập tức có người bàn tán, sau khi Tiêu Nghị xóa weibo thì không thấy gì nữa, xem xong mình với Cảnh Luật hát, giọng được chỉnh rất tốt, mặc dù thua trong quang vinh, nhưng không thể không nói là người diễn cũng cảm thấy lúc phát sóng còn rất cảm động. Sau khi Cảnh Luật xuống sân khấu, Tiêu Nghị vẫn còn đứng đó.

Tim của Tiêu Nghị đập muốn lọt ra ngoài.

Trong chương trình:

"Ừ." Tiêu Nghị nói, "Lúc tham gia cuộc thi này quen biết được rất nhiều bạn, là khoảng thời gian vui nhất của tôi."

Màn ảnh quay về phía Tề Toàn.

"Nhưng mà cũng phải nói nghiêm túc." Tề Toàn cười nói, "Cậu vượt năm cửa ải, chém sáu tướng, mở đường máu đến đây, có nghĩ tới sau này phát triển thế nào không?"

Màn ảnh chuyển về phía Vương Cảnh.

Vương Cảnh cười nói, "Sau khi phát hình tập này, cậu sẽ một đêm thăng hoa."

Màn ảnh lại quay về Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị cười nói, "Vâng, nhưng mà có thể tôi sẽ không ca hát trước mặt mọi người nữa, đầu tiên cám ơn fan đã ủng hộ, cho dù tôi ở đâu, tôi hứa, tôi sẽ chỉ biến mất trước màn ảnh, thật ra tôi vẫn luôn ở đây."

Tiêu Nghị: "........" jongwookislove.wordpress.com

Đậu má!!! Trả phần tỏ tình lại cho tui!!!! Mấy người cũng quá thất đức rồi!!!! Cắt hết phần tỏ tình của tui luôn!!!!

Tiêu Nghị thiếu chút nữa chạy tới trước cửa tổ chương trình treo cổ, sao có thể như vậy đượccccc!!! Mấy người... mấy người... Ai mau tới cứu tui đi...

Tiêu Nghị làm trạng thái trúng độc ngã xuống giường, trong chương trình phát đoạn phim sau khi hắn chạy ra ngoài.

"Khi tôi hiểu được mình, cho dù là cái gì, cũng không thể ngăn cản bước chân của tôi."

"Nếu bạn là fan của tôi, xin cho tôi sức mạnh!"

Tiêu Nghị bỗng nhiên như bị bệnh thần kinh ngồi bật dậy, vẻ mặt chết lặng đi mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy lầu, phát hiện đây là lầu hai, nhảy xuống cũng không chết được.

"Này!" Lư Châu ở ngoài giận dữ hét.

Lư Châu giận dữ vô cùng, cả căn nhà đều lạnh run.

Tiêu Nghị mang cái mặt troll đi ra, đứng trên cầu thang nhìn Lư Châu.

Lư Châu hỏi, "Cậu có thái độ gì đây? Cậu xóa weibo rồi?"

"Đúng vậy." Tiêu Nghị đáp.

Lư Châu mắng, "Có bị điên không! Cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Có thể bình thường một chút không?"

Tiêu Nghị không nói lời nào, Lư Châu quả thật bị Tiêu Nghị chọc cho tức điên, "Không có tiền thì làm lý tưởng bằng cái gì? Bây giờ ngay cả đi thi cũng không đi, muốn theo đuổi cái gì?! Cậu đi đi! Còn ở đây làm cái gì nữa?!"

Lư Châu tức giận, đi ngang qua Tiêu Nghị, đá văng cửa, sau khi vào phòng, đẩy toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất.

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu ngồi trên giường, tựa như một con sư tử nổi giận, Tiêu Nghị biết hắn đang đau lòng cho mình, có thể nghĩ mình là bùn nát không dính lên tường nổi.

Tiêu Nghị đi vào, thấy một ly nước nữa lại bể, tám cái ly bốn chục ngàn, một cái năm ngàn, năm ngàn đồng bể một phát là đi luôn rồi, không thể làm gì khác hơn đi lấy chổi quét.

Tiêu Nghị quét dọn mảnh thủy tinh dưới đất, Lư Châu nằm trên giường, "Giờ cậu nói đi, cậu rốt cuộc muốn cái gì? Có cơ hội ca hát thì không đi, cậu muốn theo đuổi cái gì?"

"Làm trợ lý cho anh." Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn Lư Châu, cười cười.

Lư Châu ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nói, "Fan của cậu gần ba triệu, đi thi xong liền nổi tiếng, ở đây nói nhảm cái gì! Cậu có biết tôi lăn lộn bao nhiêu năm mới được debut không hả?"

Tiêu Nghị không nói gì, cầm chổi quét rác, Lư Châu nhịn không được nói, "Cậu rốt cuộc có âm mưu gì?"

"Yêu anh thôi." Tiêu Nghị nói.

Mẹ nó đừng nói câu này nữa!” Lư Châu nói, “Tình yêu có thể làm ra cơm ăn không? Tôi đã hết thời rồi, cũng không diễn được nữa, yêu cái gì mà yêu! Cậu muốn chọc cho tôi tức chết? Ông đây bày sẵn đường đi cho cậu, cậu lại rút lui! Cậu sùng bái thần tượng tới độ tương lai cũng không cần! Cậu cứ yêu tôi như vậy! Sức mạnh tình yêu có thể lớn tới đâu hả! Chọc thủng trời sao!”

“Không phải tình yêu của fan với thần tượng…” Tiêu Nghị nói, “Mà là tình yêu đó, là cái đó.”

Lư Châu: “…”

Giọng nói của Tiêu Nghị nhỏ dần, có chút giống như tự nhủ, “Là tình yêu giữa tình nhân… Thật ra em có nói trên chương trình mà bị cắt mất rồi, có thể… không thích hợp.”

Tiêu Nghị cúi đầu, mặt đỏ bừng, trong lòng kinh hoảng, không dám nhìn Lư Châu.

Lư Châu khiếp sợ, không nói được lời nào.

“Anh… Châu ca… Anh đừng có… mang gánh nặng gì trong lòng.” Tiêu Nghị nói, “Ừ, cứ vậy thôi.” jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, lúc đi ra xém nữa ngã xuống.

Cao xanh ơi — đất trời ơi — Con nói ra rồi!!

Tiêu Nghị khóc không ra nước mắt, nằm sấp phủ phục như cung nữ bò về phòng, vất vả bò lên giường, dùng cái gối bịt mặt, lăn mấy vòng.

Xong rồi, nói ra rồi… Lư Châu không nói gì, chẳng lẽ sợ? Chắc không bị mình dọa tới tè ra quần chứ… Kệ đi, nói ra rồi… cũng đã xấu hổ rồi.

Tiêu Nghị lấy lại bình tĩnh, cầm điện thoại lên nhìn.

Làm sao bây giờ? Mặc dù mình đã sớm nghĩ đến chuyện tỏ tình, nhưng mà lỡ như Lư Châu không có cảm giác gì, vậy thì biến thành mình đi tìm đường chết rồi, Tiêu Nghị một lần nữa khắc sâu chân lý không làm bậy sẽ không chết, nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, cung đã bắn không thể quay đầu, cùng lắm ngày mai gặp Lư Châu, cả hai làm như không có chuyện gì xảy ra, trong giới điện ảnh chắc chắn cũng có rất nhiều gay thích Lư Châu… Chắc là quen rồi, chỉ cần không có phản ứng gì, sau này không đề cập tới là được.

Tiêu Nghị cầm điện thoại, nói ra hết những lời trong lòng, trái lại hắn cảm thấy rất thả lỏng, như hoàn thành một nhiệm vụ lớn trong cuộc đời.

Xóa sạch weibo, Tiêu Nghị nghĩ thầm tối nay chắc mình là trọng tâm của câu chuyện, ai cũng không ngờ được, lần này một ca sĩ vô danh lại chiếm tất cả đầu đề, ông đây rốt cuộc cũng được oanh chấn một lần.

Hắn lật xem mấy diễn đàn giải trí, bất thình lình thấy một bài.

“Một cái nhìn thoáng qua về thí sinh duyên dáng” là mình đi! Ôn nhu đại nam sinh Tiêu Nghị, chúc anh theo đuổi lý tưởng của mình, fan chúc anh là một Tiêu mạnh mẽ.

Tiêu Nghị thầm nghĩ, lý tưởng của tôi sắp bị tôi tự tay bóp chết rồi… Nhưng mà mở bài post kia lên, trong nháy mắt hắn bị làm cho cảm động, bài bên dưới đăng tấm ảnh của hắn khi hát, thần thái hào hứng.

Đương nhiên bên dưới còn có một đống anti vào chửi, có người nói là hắn đang tạo scandal, qua mấy tháng lại xuất hiện, ngươi có tin không? Sau đó bị fan chửi cho chết, kêu weibo của người ta cũng xóa rồi ngươi còn chưa chịu nữa hả!

Bên dưới ngoài những lời chửi cũ rích ra, còn lại đều là những fan hâm mộ Tiêu Nghị, chúc hắn hạnh phúc, thậm chí có không ít người nói phải sống cùng Lư Châu cho vui vẻ nha, Tiêu Nghị thiếu chút nữa bị dọa tới tè ra quần, nghĩ thầm mấy người này cũng quá huyền diệu rồi.

Tiêu Nghị lại nhớ đến Lư Châu phòng bên cạnh… Không biết có ổn không, không bị mình dọa chứ.

Lư Châu gửi tin nhắn tới.

“Lúc nãy nói có thật không?”

Tiêu Nghị nhìn bài post trên ipad, lời chúc phúc và ủng hộ cuộn tới ào ạt, làm chính mình đi!

“Thật.” jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị đang đánh chữ, Châu ca anh đừng để trong lòng, em sẽ khắc chế mình, anh coi như là bla bla bla là được, kết quả Lư Châu lại nhắn tới.

“Anh cũng yêu em.”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị lập tức ném điện thoại đi, cuống quýt mở cửa, vặn cả buổi không ra, nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh, hắn vất vả lắm mới ra ngoài được, đứng trong hành lang, kinh ngạc nhìn Lư Châu, Lư Châu vẫn còn chưa bình phục khỏi cơn khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Tiêu Nghị.

Trong mắt Tiêu Nghị mang theo nước mắt nhào tới, Lư Châu gần như muốn điên rồi, hắn ôm Tiêu Nghị thật chặt, đè lên tường, hung hăng hôn.

Trong đầu Tiêu Nghị nhất thời trống rỗng, hắn phản xạ có điều kiện ôm hông Lư Châu, sau đó tiện đà đổi thành ôm chặt cổ, Lư Châu vẫn ngang tàn và bạo lực, lúc rời môi, hai bên đều khẩn trương thở dốc, tim Tiêu Nghị đập loạn, như long trời lở đất, một giây kia hắn không kịp nghĩ gì cả, cũng không muốn nghĩ, tâm trạng chỉ còn nhớ hôn môi.

Tiêu Nghị nói, “Vào phòng anh đi.”

Lư Châu nói, “Đến phòng em…”

Tiêu Nghị mỉm cười, Lư Châu kéo hắn vào phòng mình, đè hắn xuống giường, Tiêu Nghị ngã xuống, vừa muốn nói, Lư Châu đã nằm lên người hắn, không hề do dự hôn xuống.

“Ưm…” Tiêu Nghị ôm hắn thật chặt, nhiệt độ cơ thể và cảm xúc đó đây cách lớp vải bông truyền cho nhau, bọn họ cơ hội tách ra để thở cũng không cho nhau, môi mới xa nhau Tiêu Nghị đã hôn lấy, Lư Châu nghiêng người sang, Tiêu Nghị liền gác đầu lên cánh tay hắn, Lư Châu ôm vai Tiêu Nghị, chân kẹp vào nhau, hung hăng hôn.

Tiêu Nghị lần đầu tiên cảm nhận được sự mãnh liệt và hạnh phúc khi hôn đàn ông, đây là điều hắn chưa từng thể nghiệm, thân thể Lư Châu tràn đầy năng lượng, bọn họ sớm chiều ở chung đã quen nhiệt độ cơ thể, khí tức và tính cách của nhau, quen thuộc như thế mà cũng xa lạ, cái cảm giác khiếp sợ mà mới mẻ này quả thật làm Tiêu Nghị muốn rơi vào tay giặc.

Lúc rời môi nhau, Lư Châu kinh ngạc nhìn hắn.

“Thích anh hồi nào?” Lư Châu hỏi, “Là thật sao?”

“Đúng… vậy.” Tiêu Nghị có chút quẫn bách, “Lâu lắm rồi, em không nhớ nữa… Không, em nghĩ em cũng không rõ thích anh từ khi nào.”

Lư Châu cười cười, Tiêu Nghị lại hỏi, “Còn anh? Em vẫn cho là anh không có cảm giác này.”

“Anh cũng không nhớ…” Lư Châu hít một hơi, “Có thể là… lúc về nhà em.”

Tiêu Nghị hỏi, “Anh thích em chỗ nào?”

Lư Châu nói, “Không… không biết.”

Tiêu Nghị cười ôm cổ hắn, thân thể Lư Châu rất sạch sẽ, mùi hương tỏa ra khiến người ta thấy thoải mái lại an toàn, Tiêu Nghị nhảy lên người hắn, cúi đầu hôn môi, Tiêu Nghị hạnh phúc muốn ngất rồi, thậm chí còn có cảm giác đang nằm mơ. Lư Châu lại nghiêng người đè hắn xuống, cúi đầu hôn.

Hai người đè lên điều khiển từ xa, TV bật lên, phát MV do Tiêu Nghị làm, Tiêu Nghị cười ngẩng đầu nhìn, Lư Châu lại cầm điều khiển tắt đi, “Đừng lãng phí thời gian.”

Tiêu Nghị mở to mắt, không vui lòng nhắm mắt lại hôn, hắn và Lư Châu nghiêm túc hôn môi, hắn nghĩ mình và Lư Châu dựa gần nhau hôn như vầy, Lư Châu có vẻ ôn hòa đi nhiều — Đó là cảm giác khi người yêu ở gần nhau, dựa càng gần thì sẽ càng xuất hiện.

Chương 39 (Hạ)

"Anh hạnh phúc quá."

Lần thứ hai rời môi, Tiêu Nghị lẳng lặng nhìn Lư Châu, Lư Châu nuốt nước miếng, cười cười.

Tiêu Nghị giơ chân lên, ma sát thân dưới của Lư Châu, Lư Châu đã cứng, Tiêu Nghị khẩn trương nhìn hắn.

"Lên giường hả?" Tiêu Nghị hỏi.

"Thì đang ở trên giường đây." Lư Châu nói.

Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com

"Em chưa có từng... ấy ấy với đàn ông." Tiêu Nghị nói, sau đó lập tức sửa lời, "Nhưng mà em chịu làm! Tuyệt đối bằng lòng! Anh làm cái gì em cũng..."

Lư Châu co quắp khóe miệng, nhìn Tiêu Nghị dưới thân.

Tiêu Nghị nói, "Em biết đàn ông với đàn ông thì làm sao..."

Lư Châu hỏi, "Rồi làm sao?"

Tiêu Nghị đau đầu, hắn nghĩ cảm giác như vậy rất tốt đẹp, không thể đẹp hơn. Thật ra tình yêu hắn dành cho Lư Châu, còn chưa đến trình độ muốn lên giường, tuy rằng bị Lư Châu hôn, hắn cũng có hơi cương lên.

"Đến đây đi." Tiêu Nghị nói, "Em nằm dưới hả?"

"Em tự giác thế sao?" Lư Châu dở khóc dở cười hỏi.

Lư Châu thật ra đã lâu không lên giường với ai, hắn có vẻ cũng có chút căng thẳng. Tiêu Nghị tiến tới hôn môi hắn, Lư Châu có chút tinh thần không yên, Tiêu Nghị biết hắn vẫn còn chút bóng ma về chuyện lần trước, "Hay là chúng ta dùng tay... hoặc miệng?"

"Chờ chút." Lư Châu dùng điều khiển từ xa tắt đèn, nằm xuống giường cùng Tiêu Nghị, mặt đối mặt.

Trong bóng tối, Tiêu Nghị khẩn trương muốn chết, hắn nhắm mắt lại, hít thở sâu, trước đây lúc đi học tuy rằng không bài xích chuyện này, nhưng về mặt tính hướng, chính hắn vẫn rất khó tưởng tượng, phải làm gì với một người đàn ông. Đối với hắn mà nói, thân mật với người cùng giới, cùng lắm là dùng tay giải quyết cho nhau thôi, làm tình với một người cùng giới, cảm giác quả thật rất kì lạ.

Nhưng Lư Châu vẫn làm dịu được sự căng thẳng của hắn, Tiêu Nghị lấy tay sờ mặt Lư Châu, chủ động phối hợp, hô hấp của Lư Châu trở nên gấp gáp còn nóng rực, Tiêu Nghị cách lớp quần, dùng tay ma sát côn thịt thẳng đứng, tiện đà cởi quần ra.

Lư Châu nằm trên người Tiêu Nghị, cởi áo ngủ của hắn, hai thân thể dán vào nhau, hoàn toàn xích lõa.

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị khẩn trương tới hơi co rút người lại, hai bên chẳng mặc gì, cảm giác dán vào nhau thật sự kì lạ, thân thể của đàn ông đều nóng rực, với lại có một cảm giác khiến người ta thấy gấp gáp, rất căng thẳng. Côn thịt của Lư Châu rất lớn, Tiêu Nghị cảm giác côn thịt của cả hai chà xát lẫn nhau, bản thân đã cương tới độ muốn bắn.

"Không thoải mái?" Lư Châu hỏi.

"Không." Tiêu Nghị nuốt nước miếng, nghĩ đến mình và một người đàn ông không mặc gì cả, ôm nhau trên giường, cảm giác này khiến Tiêu Nghị thấy kích thích không tầm thường, thật biến thái, nhưng mà thích thật... Đây là chuyện gì... A...

Hắn vươn tay sờ Lư Châu, Lư Châu bị sờ, hơi thở có hơi nặng nề, tiện đà cầm côn thịt của đối phương, sờ cho nhau. Lư Châu đã cương đến chảy nước, Tiêu Nghị nghĩ thầm, mẹ nó, rõ ràng là cự căn.

"Cái của anh to thật." Tiêu Nghị nói.

"Lúc này sao em lại không ngốc nhỉ?" Giọng nói của Lư Châu mang theo từ tính, nói nhỏ bên tai Tiêu Nghị. jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị trong nháy mắt liền không có sức phản kháng, giọng nói của Lư Châu quả thật rất ve vãn, nắm côn thịt lớn trong tay, bên tai nghe hắn nói câu động tình, Tiêu Nghị lật tay cầm điều khiển từ xa mở đèn lên.

Lư Châu khẽ híp mắt nhìn Tiêu Nghị, có chút ngại ngùng, hỏi, "Thế nào?"

Tiêu Nghị đẩy hắn nằm xuống giường, Lư Châu tách hai chân ra, giữa chân là nhất trụ kình thiên, Tiêu Nghị nói, "Ngắm anh."

Lư Châu đỏ mặt, Tiêu Nghị nhảy lên ngồi trên người hắn, cúi đầu hôn môi.

Tiêu Nghị hoàn toàn nhập vào trạng thái, cảm giác tựa như coi AV được phân nửa, lại bỏ thêm một điều giáo sư vào chơi 3P bắt đầu lăn qua lăn lại nam chính, quay về phía Lư Châu, hôn môi hắn.

Lư Châu có chút quẫn bách, "Ngồi dậy, để anh nhìn em một chút."

Tiêu Nghị hỏi, "Sẽ không thấy khó chịu chứ?"

Lư Châu nhìn Tiêu Nghị lõa thể, bọn họ nhìn nhau, Lư Châu nói, "Em gầy quá."

Tiêu Nghị vẫn có chút bắp thịt, đương nhiên không được vóc dáng đẹp như Lư Châu, hắn cúi đầu nhìn cơ ngực và cơ bụng của Lư Châu, "Chờ lát nữa anh tới làm em đi."

Lư Châu ừ, nói, "Sợ làm em đau."

"Chậm thôi." Tiêu Nghị nói, "Có thể sẽ vui vẻ."

Lư Châu quan sát Tiêu Nghị, nụ cười bị hắn làm cho cứng, Tiêu Nghị cúi đầu hôn xuống cổ Lư Châu, tiện đà liếm đầu ti, cơ thể của Lư Châu cân xứng có thể nói là hoàn mỹ, Tiêu Nghị chuyên tâm hầu hạ Lư Châu, hô hấp của hắn nhất thời dồn dập, lồng ngực phập phồng, Tiêu Nghị hôn theo cơ bụng dọc xuống, tiện đà hôn lên côn thịt dựng thẳng, quy đầu đã có nước chảy xuống.

"Đứng lên." Lư Châu nói, "Anh thử xem... Hy vọng lần này sẽ không... ba phút liền xong..."

Tiêu Nghị cười nói, "Không sao, không được thì em blowjob cho anh."

"Em từng làm rồi sao?" Lư Châu bật dậy tìm đồ.

Tiêu Nghị nói, "Không biết thì có thể học mà."

Lư Châu: "..."

Tiêu Nghị nằm lì trên giường, Lư Châu cầm chai gel bôi trơn tới, "Anh trước đi, chờ anh để cho em làm anh."

"Có có có có... có thể sao?!" Tiêu Nghị có chút thụ sủng nhược kinh.

Lư Châu đỏ mặt, đổ một chút gel ra, "Nhưng mà không được nói với ai."

Tiêu Nghị quả thật yêu Lư Châu muốn chết, Lư Châu còn nói, "Anh cũng chưa từng làm, chỉ có lần kia, khó chịu thì nói, không muốn thì bỏ, ôm hôn thôi cũng được."

"Đến đây đi." Tiêu Nghị quyết tâm cho dù thế nào, cũng sẽ không biểu hiện khó chịu. Trời ơi giỡn hả! Khó khăn lắm mới cua được nam thần chứ bộ!

"Cơ thể anh thật đẹp." Tiêu Nghị nói, "Em có thể vốn là có một chút khuynh hướng gay."

"Anh có thể cũng vậy." Lư Châu nói, "Lúc học bơi, còn nhìn vào gương quay tay, chết rồi, mềm rồi."

"Để em." Tiêu Nghị nói.

Lư Châu thật ra không có mềm, nhưng hắn có chút khẩn trương, Tiêu Nghị liền thoa gel lên côn thịt của hắn, Lư Châu trông rất chăm chú, Tiêu Nghị cười haha, "Không sao đâu mà!"

Lư Châu suy nghĩ một chút, Tiêu Nghị bất thình lình hôn môi hắn, tiện đà dùng gel bắt đầu vẽ loạn lên lồng ngực, sờ đầu ti và cơ bụng, hô hấp của Lư Châu có chút dồn dập, Tiêu Nghị sờ soạng mấy cái, lại bắt đầu sờ lên, sờ xuống, tay dính đầy gel bôi trơn, trơn trợt tuột xuống chăm sóc côn thịt và quy đầu của Lư Châu, Lư Châu thở dốc, mang theo xung đột đè Tiêu Nghị xuống giường, để côn thịt ra sau mông Tiêu Nghị, đẩy thẳng vào.

Aaaaa — Tiêu Nghị như bị sét đánh, thiếu chút nữa bị đau mà chết, vào thẳng như vậy sẽ chết người đó! Mẹ nó cái cây đó của anh to như vậy muốn đâm em đau chết sao!

Nhưng mà Tiêu Nghị dùng hết sức bình sinh để bình tĩnh lại, cố gắng chịu đựng, biết lúc này không thể kêu, nếu không Lư Châu căng thẳng quá sẽ mềm. Sau khi bị Lư Châu đâm, Tiêu Nghị quả thật muốn điên rồi, toàn thân hắn không ngừng run rẩy, Lư Châu hỏi, "Có đau không?" jongwookislove.wordpress.com

"Rất dễ chịu..." Tiêu Nghị rên rỉ nói.

Tiêu Nghị và Lư Châu đối mặt nhau, Tiêu Nghị giơ tay ôm cổ hắn, để hắn cúi đầu xuống, Lư Châu liền lĩnh hôn môi, côn thịt của Lư Châu có vẻ cứng hơn, Tiêu Nghị quả thật bị Lư Châu đâm đau tới độ muốn hét lên, trong đầu chỉ có, cái này có gì mà vui chứ hả! Quả thật là cực hình mà!

"A... a..." Trong lòng Tiêu Nghị đau khổ vô cùng, nghĩ thầm mình nhất định phải kiên nhẫn... kiên nhẫn sẽ thắng lợi...

Lư Châu rút côn thịt ra, rồi lại cắm vào thật sâu, Tiêu Nghị nhất thời phát ra âm thanh khác thường.

"Đau sao?" Lư Châu khẩn trương hỏi.

"Không đau, dễ chịu..." Tiêu Nghị nói.

"Mẹ nó, em đúng là một tên M mà." Lư Châu thấp giọng nói vào tai Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị đỏ mặt, Lư Châu lại hung hăng đâm sâu vào.

Tiêu Nghị: "..."

Con ngươi Tiêu Nghị hơi co lại, cảm giác hình như đúng là có hơi dễ chịu thật, đây là cảm giác gì... Nhưng Lư Châu cứ rút ra cắm vào làm hắn không suy nghĩ được, vừa đau vừa dễ chịu, hắn a a kêu to.

"Chậm một chút, chậm một chút..." Tiêu Nghị nói, "Sắp chết rồi."

"Bị anh làm tới muốn chết phải không?" Lư Châu nói bên tai hắn.

"A —!" Lúc này Tiêu Nghị cảm thấy, khi Lư Châu rút cả cây ra, quy đầu chọt vào hoa cúc, rồi lại cắm vào lần nữa, cả người phảng phất như được lấp đầy, cảm giác tê dại như điện giật làm hắn không thể nào khống chế.

Thật... thật dễ chịu mà! Đúng là thoải mái!

"A... a..." Tiêu Nghị khó khăn nghiêng đầu qua gối, nhìn tường thở dốc, lại bị Lư Châu dùng một tay lật lại, để hắn xoay đầu, sau đó bị ánh mắt dịu dàng của Lư Châu giết chết triệt để, khiến đầu óc Tiêu Nghị trống rỗng.

Lư Châu hôn xuống.

Bên dưới hắn vẫn còn hung hăng làm Tiêu Nghị, Tiêu Nghị đã hoàn toàn quên mất chuyện phối hợp, trong đầu toàn là đi vào, vào đi, suy nghĩ duy nhất của hắn bây giờ là dễ chịu quá... Thật sự rất dễ chịu, mau lên, mẹ nó... Mình coi như là thụ cmnr, đây là cảm giác gì...

Lúc rời môi, Lư Châu hít một hơi, khẽ dừng lại, Tiêu Nghị mỉm cười.

"Cười cái gì?" Lư Châu thấy lạ hỏi.

"Dễ chịu." Tiêu Nghị thở dốc, mặt đỏ lên, "Lần đầu tiên làm thế này."

"Như vầy sao?" Lư Châu đâm thật sâu vào.

"A!" Tiêu Nghị kêu lên, sau đó Lư Châu lại hì hục cày, Tiêu Nghị ôm Lư Châu, lúc chạm vào vai, rất sợ trúng vết thương cũ, liền ôm cổ hắn, Lư Châu nói, "Không sao hết, anh yêu em."

Tiêu Nghị khi nghe câu này liền hoàn toàn mất kiểm soát, Lư Châu rút cả côn thịt ra, rồi lại đâm thật sâu vào, Tiêu Nghị thoải mái đến không kiềm chế được, Lư Châu ngồi xuống, tách hai chân Tiêu Nghị ra, thân dưới của Tiêu Nghị đã cương lên, quy đầu chảy nước, Lư Châu dùng tay làm cho Tiêu Nghị, hơi nhấc lên, để côn thịt chạm vào bụng, "Má, em nói thật đi, có phải trời sinh vốn là gay không?"

"Không phải..." Cổ, ngực của Tiêu Nghị đỏ bừng, hắn quẫn bách đến tột đỉnh, nói, "Mau làm em đi... Sâu một chút..."

"Sâu một chút?" Lư Châu cười hỏi, "Như vầy?"

Lư Châu đẩy sâu hơn, Tiêu Nghị bị đâm sâu tới căng người, Lư Châu lại giơ một chân Tiêu Nghị lên, gác trên vai mình, làm hắn, Tiêu Nghị lớn tiếng kêu, nắm chặt gối đầu, tiếng kêu càng ngày càng nhũn, cuối cùng chỉ còn là tiếng rên buông thả, Lư Châu lại rất trầm mê phản ứng của Tiêu Nghị, một lát sau lại nằm nghiêng xuống, đẩy từ phía sau lưng.

"Dương vật của anh quá..." Tiêu Nghị cảm giác cây côn thịt đâm từ sau lưng mình, cho dù là tư thế nào cũng có thể đâm vào trực tràng, làm cho hắn choáng váng, Lư Châu nói, "Chuyên môn dùng để đối phó em."

Tiêu Nghị cười, Lư Châu xoay đầu hắn lại, vừa hôn môi vừa đâm vào, công kích phía sau lẫn phía trước, Tiêu Nghị đã sắp không được, hắn nằm lỳ trên giường, cảm giác Lư Châu dùng cùi chỏ chống xuống, đẩy thật sâu vào tuyến tiền liệt của mình.

Theo công kích của Lư Châu, tuyến tiền liệt của Tiêu Nghị dần tê dại, dịch thể trắng mịn chảy ra, cảm giác căng tràn như muốn lấy mạng, lại vô cùng thoải mái, hắn nhịn không được rên rỉ, nước mắt cũng chảy xuống, Lư Châu còn hơi nghiêng cổ, hôn môi hắn.

"Ưm... ưm..." Tiêu Nghị cảm giác môi bọn họ rất mềm, động tác của Lư Châu cũng dịu dàng. Ngay sau đó Lư Châu lại bắt đầu tăng tốc, khoái cảm từ tuyến tiền liệt tràn ra như điện giật luân phiên, côn thịt của Lư Châu rút ra cắm vào rất nhanh, hoa cúc không ngừng co giật, khiến hắn không có cách nào khống chế được mình, phảng phất như không giữ được, cơ thể truyền ra khoái cảm.

Mà theo tốc độ của Lư Châu, côn thịt của Tiêu Nghị cũng ma sát với giường, quy đầu chính là nơi mẫn cảm nhất, ma sát với lớp vải, kích thích tới độ hắn không kiềm chế được, phía sau còn bị Lư Châu không ngừng công kích vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.

"Em em em..." Tiêu Nghị hét lên, "A a a... Châu ca, thật thoải mái, mau làm em đi... A... A... A!"

Trực tràng của Tiêu Nghị co rút lại, hắn rên rỉ, Lư Châu dựa vào người hắn thở dốc, Tiêu Nghị đã không khống chế được mình, thiếu chút nữa lại không giữ được, nhưng mà cũng bắn ra tinh dịch, tựa như xuất tinh trong mơ, từng trận khoái cảm truyền khắp toàn thân, tiện đà bên trong cũng tràn đầy tinh dịch.

Lư Châu trầm thấp thở dốc, "Anh bắn rồi."

Tiêu Nghị mệt mỏi xoay đầu nhìn Lư Châu, bỗng nhiên ý thức một chuyện, "Bao lâu rồi?"

Lư Châu nhìn điện thoại, Tiêu Nghị hỏi, "Qua ba phút chưa?"

Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com

"Quên rồi." Lư Châu nói, "Không để ý."

Tiêu Nghị mỉm cười, Lư Châu rút khỏi thân thể Tiêu Nghị, Tiêu Nghị rên một tiếng, sau đó liền khó chịu.

Lư Châu nói, "Anh đi tắm, nghỉ ngơi đi, em cái kia... có thể không?"

"Em cũng bắn rồi." Tiêu Nghị đỏ mặt ngồi dậy.

Lư Châu: "..."

"Dễ chịu vậy sao?" Lư Châu khó tin hỏi.

"Bị người khác làm chắc chắn sẽ không." Tiêu Nghị nói, "Nhưng mà anh làm... vốn thân thể cũng phối hợp, sau cùng thì không khống chế được."

Tiêu Nghị ngẩng đầu nhìn Lư Châu, Lư Châu mỉm cười, cúi đầu hôn hắn.

"Vậy lần sau đi." Lư Châu nói.

Tiêu Nghị đứng dậy đổi drap giường, trong nháy mắt thấy thật tốt đẹp, Lư Châu đi vào phòng tắm.

"Nà... Tiêu Nghị!" Lư Châu đứng trong phòng tắm gọi.

Lư Châu định gọi này, lại nhớ tới phải sửa xưng hô, lúc Tiêu Nghị nghe thấy hắn gọi tên mình, cũng có chút kì lạ, trước đây cho dù là ở đâu, Lư Châu chỉ gọi là này, Tiêu Nghị nghe thấy sẽ biết là gọi mình.

Tiêu Nghị lập tức hỏi, "Anh muốn gì hả?"

"Em vào đây!" Lư Châu nói.

"Chà lưng cho anh hả?" Tiêu Nghị hỏi.

Lư Châu đang gội đầu, thân đầy xà bông hỏi, "Em không tắm?"

Tiêu Nghị nói, "Chờ..."

Lư Châu nghiêng người, ý bảo Tiêu Nghị vào đây, Tiêu Nghị không mặc gì, vừa mới thay drap giường xong, đứng dưới vòi sen, vòi sen trong phòng Lư Châu rất to, ba trăm sáu chục độ, mười sáu vòi hoa sen cùng phun nước.

Lư Châu vươn tay ôm hông Tiêu Nghị, hô hấp của Tiêu Nghị muốn ngừng.

"Có đau không?" Lư Châu lại hỏi.

Tiêu Nghị khẽ nâng chân, lắc đầu, nhìn Lư Châu, Lư Châu liền kéo hắn tới ôm trước người mình, Tiêu Nghị nhịn không được hôn lên.

"Em quá yêu anh..." Tiêu Nghị nói.

"Mau tắm đi mau tắm đi..." Lư Châu nói.

Tiêu Nghị cảm giác Lư Châu lại cương, hơn nữa Lư Châu còn có chút xấu hổ, tựa như muốn đối xử với Tiêu Nghị tốt hơn, lại không hợp tính cách lắm, bọn họ vừa hôn vừa sờ vừa tắm. Tới cuối cùng ai cũng ướt sũng, hơi nước bốc lên, ôm trong phòng tắm cọ tới cọ lui, Tiêu Nghị cũng cương, lần này chỉ do xích lõa đối nhau, da thịt trơn trượt ma sát dẫn đến dục vọng.

Côn thịt của Lư Châu cương lên to rất lợi hại, Tiêu Nghị lấy tay đo, gần 20cm, Lư Châu rửa phía sau cho hắn, tay nắm côn thịt của hắn, vuốt vài cái, quy đầu của Tiêu Nghị rất mẫn cảm, có chút không thoải mái lắm.

Tắm rửa xong, Lư Châu bọc áo choàng tắm đi ra, uống nước đá, Tiêu Nghị nói, "Anh hoàn toàn bình thường mà." jongwookislove.wordpress.com

"Anh vốn bình thường." Lư Châu đáp, "Cám ơn em đã công nhận, em cũng rất bình thường."

Tiêu Nghị: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #12e23fiu3hf