33
Chương 33
Lư Châu nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Tiêu Nghị được ánh sáng điện thoại hắt lên, trong bóng tối, Tiêu Nghị giơ màn hình trước mặt, tai nghe quấn trước cổ, hắn giương mắt, nhướn mày nhìn Lư Châu.
"Cậu rất đẹp trai." Lư Châu nói.
Tiêu Nghị mỉm cười, nhìn Lư Châu đáp, "Châu ca là đẹp trai nhất."
Lư Châu cười tự giễu, lắc đầu.
"Châu ca." Tiêu Nghị ngồi dậy, "Anh có nghĩ đến chuyện tìm bạn gái kết hôn không?"
"Sao lại hỏi thế?" Lư Châu xuất thần hỏi lại.
Tiêu Nghị nói, "Kết hôn rồi sẽ có người chăm sóc anh."
Lư Châu cảnh giác nhìn Tiêu Nghị, "Cậu không muốn làm nữa?"
Tiêu Nghị: "..."
"Tôi không có ý này." Tiêu Nghị nói, "Tôi sợ anh... sẽ cô độc, hơn nữa anh tìm bạn gái, tôi vẫn có thể chăm sóc anh, hai cái này không xung đột với nhau."
"Không được." Lư Châu lạnh lùng đáp, thở dài.
Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Tôi... tôi không phải muốn nói đùa với anh hay cái gì... Cũng không có một nửa ý cười nhạo anh, Châu ca, nhìn tôi nhìn tôi, anh nhìn tôi đi."
Tiêu Nghị đứng dậy, bước tới bên giường bệnh ngồi xuống, dùng chăn bọc đầu, để lộ hai con mắt nhìn Lư Châu.
Lư Châu: "???"
Tiêu Nghị nói, "Trước đây tôi cũng không có lên, ấy ấy á, chỉ là bệnh nhỏ không ảnh hưởng gì." jongwookislove.wordpress.com
Lư Châu: "..."
Lư Châu nói, "Cám ơn ý tốt của cậu, tôi không có bị bệnh kia, cũng không đồng bệnh tương liên với cậu."
Tiêu Nghị vội vàng xua tay, "Tôi không có cười nhạo anh... Thật ra chuyện này, ở trên thân thể đàn ông rất bình thường, không ảnh hưởng gì lớn..."
Tiêu Nghị đỏ mặt, cũng may là trời tối, Lư Châu không nhìn thấy sắc mặt của hắn, Tiêu Nghị nói tiếp, "Lúc tôi mới đi làm, ngày nào cũng mệt muốn chết, còn bị bạn gái mắng, cái kia... có bị chút, nhưng mà chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ dần bình thường lại."
"Cậu xem phim nhiều quá rồi!" Lư Châu không khách sáo nói, "Hồi tôi mới gặp cậu, mặt mũi xanh xao y như quay tay quá nhiều vậy đó, quay nữa coi chừng bị yếu sinh lý phải uống thuốc bổ thận tráng dương."
Tiêu Nghị: "..."
Tiêu Nghị nói, "Chỉ vì thức đêm thôi, nói chung, nếu anh cần, tôi đưa anh đi khám nam khoa? Hoặc là tôi giúp anh tìm bác sĩ, nếu như cần người xoa bóp tuyến tiền liệt, tôi cũng có thể giúp anh..."
Lư Châu điên cuồng hét lên, "Cậu rốt cuộc có biết tuyến tiền liệt ở chỗ nào không hả! Cái đó với bệnh liệt dương liên quan gì tới nhau?!"
Tiêu Nghị: "Xuỵt xuỵt..."
Tiêu Nghị sợ đánh thức bệnh nhân ở phòng kế bên, Lư Châu quả thật chịu thua hắn, giơ chân hung hăng đạp ngã Tiêu Nghị xuống giường.
"Không phải như cậu nghĩ." Lư Châu nói, "Cậu không hiểu đâu."
Tiêu Nghị thành khẩn, tha thiết mong chờ nhìn Lư Châu.
Lư Châu suy nghĩ một chút, không nhịn được nữa, "Tôi nói cho cậu nghe, tại sao Trương Hân Nhiên nói tôi như thế, nhớ cho kỹ, không được nói với ai."
Tiêu Nghị vội vàng nói, "Được được... Đương nhiên không nói."
Lư Châu nói, "Có người muốn tra hỏi cậu, dùng thanh nẹp kẹp ngón tay cậu cũng không được nói, hiểu không?"
Tiêu Nghị nghĩ trong lòng, làm gì có ai rảnh tới độ dùng cực hình bức cung tôi hỏi tại sao anh bị bệnh liệt dương chứ... Căn bản chẳng có bao nhiêu người quan tâm cái này ok! Ngoài mặt nói, "Hiểu rồi, lấy sinh mạng của cả nhà tôi ra uy hiếp tại sao anh ấy ấy... Tôi cũng không nói."
"Tôi không có... ấy ấy!" Lư Châu hung tợn nói, "Cậu ở trên tianya có đọc về chuyện tôi quay bộ phim đầu tiên đúng không?"
"Ừ ừ." Tiêu Nghị nói, "Anh thượng nhà sản xuất?"
Lư Châu hừ, hình như đang suy nghĩ tìm từ, Tiêu Nghị nói, "Cũng đâu có sao. Anh thượng người ta, không phải rất bình thường sao?"
Lư Châu nói, "Tôi không có cảm giác với đàn ông, cho tới bây giờ vẫn không có!"
Tiêu Nghị: "Ờ."
Lư Châu nói tiếp, "Sau đó có một người bạn, chính là Trịnh Tiểu Thông, hắn nghĩ cách cho tôi, muốn nổi tiếng thì phải áp dụng quy tắc ngầm, nếu không sẽ không được vai tốt... Nhưng mà muốn ông đây đi thượng cái tên mắc ói kia, làm sao thượng!"
Tiêu Nghị biết Trịnh Tiểu Thông là trai thẳng, ngay cả con còn có, không có khả năng cầm cái đó đi chỉnh Lư Châu, liền nói, "Đúng vậy, nếu anh không có cảm giác với đàn ông, sao có thể cứng..." jongwookislove.wordpress.com
Lư Châu nói, "Trịnh Tiểu Thông bảo tôi... bảo tôi..."
Lư Châu không nói được, Tiêu Nghị nghĩ thầm tin này thật kinh thiên động địa, nhưng mà hắn không có suy nghĩ biết được bí mật gì, trái lại thấy rất vui vẻ, rất hài lòng. Bởi vì Lư Châu cuối cùng cũng nói quá khứ của bản thân cho hắn.
"Bảo anh cái gì?" Tiêu Nghị thúc giục, "Bảo anh cải trang thành nữ?"
Lư Châu mắng, "Cậu bị điên hả! Không thích đàn ông với cải trang thành nữ có liên quan gì tới nhau?!"
Tiêu Nghị lập tức nói, "Rồi rồi, anh nói tiếp đi."
"Bảo tôi đi mua thuốc Sildenafil citrate tablets uống..." (Viagra đó)
"Là cái gì?"
Cụm từ mà Lư Châu nói đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Tiêu Nghị, Lư Châu không nhịn được nói, "Nói chung là một loại thuốc! Cậu chỉ cần biết đó là một loại thuốc là được!"
Tiêu Nghị suy nghĩ, thuốc gì mà thần kỳ vậy, phải lên google mới được.
Lư Châu nói, "Sau đó tôi liền..."
Tiêu Nghị hỏi, "Là anh Vĩ hả?"
Lư Châu gầm lên, "Không được nhắc cái tên đó!"
Tiêu Nghị suýt nữa bị dọa tới té xuống giường, đầu nổi hắc tuyến, Lư Châu nói tiếp, "Tôi liền thượng người đó, hết."
Tiêu Nghị hỏi, "Nhưng mà cái đó có liên quan gì tới bệnh liệt dương?"
Lư Châu nói, "Có bóng ma trong lòng! Cậu không biết hả?! Trịnh Tiểu Thông còn nói nhắm mắt lại hít sâu bò lên, ba phút là xong! Cậu có biết đối với một người không biết cái gì về chuyện này ảnh hưởng cỡ nào không?!"
Tiêu Nghị ước chừng có thể hiểu Lư Châu, "Sau đó anh liền... ấy ấy hả?"
Lư Châu tức giận nói, "Có... có một chút, cũng có thử với Trương Hân Nhiên vài lần, có đôi khi không cứng nổi,cũng chỉ có thể tiếp tục uống cái kia..."
"... anh Vĩ." Tiêu Nghị bổ sung.
"Không được nhắc cái tên đó!" Lư Châu giận dữ hét.
Tiêu Nghị đáp, "Rồi rồi rồi..."
Lư Châu nói, "Uống liền cứng, cứng sẽ phản xạ có điều kiện, ba phút ba phút... ba phút là xong... Không khống chế được, vì vậy cùng với Trương Hân Nhiên thì rất nhanh thì... ba phút liền... ấy. Cho nên muốn cái ấy, rồi cái ấy, không có bình thường, cô ta mới ác độc chửi tôi như vậy, hiểu chưa?"
Tiêu Nghị rốt cuộc đã hiểu, "Cái này chỉ là tâm lý thôi, không sao, thả lỏng là được hà."
Lư Châu nói, "Với lại tôi không hoàn toàn yêu, Hân Nhiên cô ta... Haiz. Bạn gái cậu ngày nào cũng chửi cậu, cậu cứng được sao?"
"Được." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị nghĩ thầm, ngày nào anh cũng mắng tôi, tôi cũng cứng được vậy... Chuyện này có liên quan gì sao?
Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com
Lư Châu trầm mặc một lát, "Thế này, Châu ca của cậu trước đây vì kiếm tiền, phim gì cũng nhận, rất nông nỗi, chưa từng có tâm trạng đi yêu ai, cho nên bạn bè mới đặt cho tôi nickname là Lư phát tài."
"Bây giờ cũng không có tâm trạng." Lư Châu nói, "Hiểu chưa? Muốn tâm trầm xuống, lúc đi kinh doanh tình cảm của mình, tâm tính là nổi, trong giới giải trí muôn màu muôn vẻ, cả trai lẫn gái đều mang mặt nạ, cậu quen một người, cậu có biết bọn họ là người thế nào không? Tựa như cậu sùng bái tôi, sùng bái Lê Trường Chinh, cũng chỉ là nhìn mặt nạ bên ngoài, cậu không nhìn thấy gương mặt thật sự, nhìn không ra bất kì kẻ nào..."
"Tôi quen anh." Tiêu Nghị cười nói, "Biết bộ mặt thật của anh."
Lư Châu hừ một tiếng, "Cậu biết nam thần của cậu rồi, ảo mộng sẽ tan vỡ, Trương Hân Nhiên, Ninh Á Tình, Lê Trường Chinh, Ô Hằng Cổ... Những người cậu biết cũng thế. Tôi vì nổi tiếng, cũng lên giường với người khác, cậu không thấy buồn nôn sao?"
"Không có." Tiêu Nghị nói, "Sau khi biết tôi càng yêu anh hơn."
Lư Châu nói, "Đó là cậu."
Tiêu Nghị: "..."
"Không nói với cậu nữa, tôi là người bình thường, không giao lưu nổi với kẻ tâm thần, ngủ đi." Lư Châu lại có chút phiền xoay người nằm xuống, không nói nữa.
Tiêu Nghị còn muốn an ủi vài câu, nhưng mà nếu biết chuyện gì xảy ra là được rồi, cái này chỉ là nhân tố tâm lý, chỉ cần gặp người mình thích nhất định sẽ tốt, xung động này có cản cũng cản không được, cái gì mà cái này cái đó, đều là vấn đề chưa đủ thích thôi.
Sáng hôm sau, Tiêu Nghị mới thức dậy, Lư Châu đã dọn dẹp đồ đạc xong xuôi.
"Xuất viện." Lư Châu nói.
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu nói, "Nếu còn không xuất viện, tôi sẽ..."
"Rồi." Tiêu Nghị nói, "Tôi đi làm thủ tục xuất viện, đi thôi."
Tiêu Nghị biết nếu còn không xuất viện nữa Lư Châu sẽ giận thật, tuy rằng bác sĩ dặn dò bọn họ tốt nhất là quan sát thêm một thời gian, nhưng Tiêu Nghị biết, Lư Châu tuyệt đối sẽ không ở trong bệnh viện lâu, vì vậy làm thủ tục xuất viện, hắn có thể về nhà cũng rất vui vẻ, các y tá đều cười nói với hắn, ở trong bệnh viện lâu như vậy, Tiêu Nghị rất được hoan nghênh, cầm một xấp giấy xin chữ ký Lư Châu.
Lư Châu ký xong, lúc xuất viện, hầu như không có ai nhận ra hắn, hắn cũng không muốn chụp hình chung với nhân viên bệnh viện, bởi vì quá tiều tụy, hơn nữa cũng gầy đi nhiều, tóc dài ra còn rối, râu cũng mọc, cố tình để ria bên mép trông chẳng khác gì ông chú.
Sau khi quay về Bắc Kinh còn phải đi kiểm tra đúng giờ, làm phục hồi, trong vai vẫn gắn hai cây đinh thép, Tiêu Nghị tỏ ý nghỉ ngơi một thời gian không quay phim, nhưng Lư Châu ở nhà cũng buồn chán, ba tháng ở trong căn phòng có bốn bức tường một cửa sổ, tính tình càng ngày càng xấu.
Tuy rằng hắn đè nén khó chịu của bản thân, nhưng Tiêu Nghị có thể nhìn ra, vì vậy liền chọc Lư Châu, để hắn thoải mái hơn, qua sự cố lần này, Lư Châu có vẻ không giống lúc trước, hắn gần như không mắng Tiêu Nghị nữa, cũng rất ít gọi, có lần Tiêu Nghị xuống lầu, thấy Lư Châu đang tự rửa chén, sợ muốn chết.
"Để tôi để tôi." Tiêu Nghị nói, "Châu ca anh..."
"Làm sao?" Lư Châu nhìn hắn chằm chằm, "Tôi chỉ hoạt động một chút, lâu rồi không làm gì."
Lư Châu so với trước đây gầy hơn, stylist chưa đến xử lý cái đầu, liền có cảm giác ảnh đế chán chường, Tiêu Nghị cầm cái chén rửa, Lư Châu lại ra trước bàn ăn, cắt trái cây.
Tiêu Nghị: "..."
"Ăn đi." jongwookislove.wordpress.com
Sau khi Tiêu Nghị rửa chén xong, Lư Châu đưa xoài cho hắn ăn, nói, "Ăn đi." Rồi đứng dậy đi.
Tiêu Nghị có chút run sợ trong lòng, sợ rằng đây là bình yên trước cơn giông bão, "Châu ca... sao anh không mắng tôi?"
Lư Châu: "..."
"Giờ có ăn không!" Lư Châu giận dữ hét, "Sợ tôi bỏ độc cậu chắc?!"
Vì vậy Tiêu Nghị giờ mới an tâm cầm lên ăn.
Lư Châu đối xử với Tiêu Nghị rất tốt, cũng không nổi giận với hắn, buổi tối đi mua đồ còn hỏi Tiêu Nghị.
"Cậu muốn mua gì không?"
Tiêu Nghị nhất thời thụ sủng nhược kinh, nghĩ Lư Châu nhất định bị ai bắt hồn rồi, "Không không không... không có, Châu ca... huhuhu..."
Lư Châu nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nói, "Anh như vầy rất đáng sợ, không biết bị cái gì kích động nữa... Anh có ổn không đó..."
Lư Châu ném ipad, hít sâu một hơi, như là muốn nổi nóng với Tiêu Nghị, vì vậy Tiêu Nghị vô cùng mong đợi nhìn hắn, chờ hắn la mình.
"Cậu đi ngủ đi." Lư Châu lại kiềm chế được, "Nghỉ sớm một chút."
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu khách sáo như vậy, Tiêu Nghị trái lại thấy bọn họ thật xa cách, không thể làm gì khác hơn là nói, "Được rồi..."
Tiêu Nghị tội nghiệp đi lên phòng, Lư Châu nhìn hắn, có vẻ muốn nói gì, sau cùng vẫn nhịn xuống được.
Tiêu Nghị lên weibo, phát hiện đoàn phim đã quay xong, thay đổi diễn viên, Ô Hằng Cổ và Lê Trường Chinh, chụp ảnh off đoàn với đoàn phim, không có @ Lư Châu, đối ngoại chỉ nói vết thương của Lư Châu tái phát, rất sợ chọc fan Lư Châu, không dám nhiều lời.
Lư Châu lên weibo, chỉ chia sẻ với fan và bạn bè, chụp ảnh nhà bếp, nội dung là: Cuối cùng cũng về nhà, năm nay phải càng thêm nỗ lực, quay phim thật tốt. Trên bàn có để dĩa xoài đã được cắt, bên trong còn để chiếc nĩa.
Tiêu Nghị không có kịch liệt với tấm ảnh bên đoàn, bình luận dưới tấm ảnh của Lư Châu: Xoài rất ngon, năm nay tiếp tục cố gắng, nhưng mà cũng phải quý trọng thân thể, hoàn toàn hồi phục rồi hãy quay phim.
Tiêu Nghị lướt lướt, một lát sau có thông báo, Tiêu Nghị mở lên xem, thấy Lư Châu trả lời mình.
@TalàthiêntàiLưChâu: Ừ, cám ơn cậu vẫn luôn chăm sóc tôi, trong những ngày bị thương, cũng may có cậu bên cạnh.
Tiêu Nghị: "!!!"
Một giây kia Tiêu Nghị không biết hình dung làm sao, thì ra là ý này? Tính tình Lư Châu trở nên tốt như vậy, là vì nguyên nhân mình làm bạn với hắn sao?
Tiêu Nghị thấy weibo này thiếu chút nữa bật khóc, trong lòng vừa đau xót vừa hạnh phúc, để điện thoại qua một bên, hắn tin tưởng Lư Châu nhất định sẽ bình phục, sau này còn có thể quay nhiều phim hơn, tiếp tục làm nam thần của mọi người.
Hôm nay Tiêu Nghị nghiêm khắc dựa theo kế hoạch của giáo viên dinh dưỡng và cố vấn trị liệu, tiến hành rèn luyện cường độ thấp và điều dưỡng ẩm thực cho Lư Châu. Mấy ngày sau, Đỗ Mai gọi điện tới, bảo Tiêu Nghị đến công ty, chủ yếu là báo cáo tình hình hồi phục của Lư Châu, cùng với kế hoạch gần nhất.
"Trong năm tốt nhất là không quay phim." Tiêu Nghị nói.
Đỗ Mai nói, "Chủ yếu là muốn xem cậu ta thế nào, bây giờ đã là tháng mười, năm nay ba bộ phim chỉ lên được một, trong lúc an dưỡng không thể giữ sự xuất hiện liên tục, nếu kéo dài tới sang năm, độ tuyên truyền sẽ giảm lại."
Tiêu Nghị không dám nói nhiều, chuyện này không phải do hắn làm chủ, Đỗ Mai lại hỏi, "Chủ yếu là bản thân cậu ta có muốn quay không."
Tiêu Nghị nghĩ thầm, câu này chị hỏi thẳng không phải nhanh hơn sao, nhưng mà Lư Châu quả thật muốn quay, hắn đang tích cực làm bản thân bình phục, nhưng mà vai bị thương để lại di chứng, lần thứ hai mà ngã trúng chỗ đó là coi như xong đời, không thể quá mệt nhọc thậm chí là không thể tập thể hình.
Uống thuốc, phẫu thuật, gắn đinh thép, đối với một người là ảnh hưởng rất lớn, sẽ khiến Lư Châu trông tiều tụy đi.
"Hắn muốn quay." Tiêu Nghị nói, "Nhưng mà thể lực của hắn không gánh vác được, nhất là cảnh đánh đấm."
Đỗ Mai suy nghĩ, "Cậu mang xấp này về cho cậu ta xem, nếu như có hứng thú thì bảo đến công ty khi có thể."
Tiêu Nghị cầm kịch bản, lật vài tờ, "Đỗ tổng, tôi nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp, hắn cần nghỉ ngơi..." Tiêu Nghị nói xong câu đó, phát hiện sắc mặt Đỗ Mai liền khó coi.
"Vậy thôi." Đỗ Mai nói, "Bộ này cho Ô Hằng Cổ, tôi biết không thể miễn cưỡng Lư Châu, dù sao thân thể là quan trọng nhất, nhưng mà năm nay chỉ có một phim truyền hình, tỷ số người xem và danh tiếng đều không lấy được, tôi cũng vì tốt cho cậu ta, cậu phải hiểu, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị có chút bất an, hắn suy nghĩ một lát, "Tôi vẫn nên về hỏi ý hắn."
Đỗ Mai gật đầu, Tiêu Nghị biết mình nói như thế, Đỗ Mai sẽ không vui, nếu là bình thường, hắn sẽ không nói với Đỗ Mai như thế, nhưng bây giờ Lư Châu là quan trọng nhất với Tiêu Nghị, còn quan trọng hơn công việc của hắn.
Tiêu Nghị mang kịch bản về, Lư Châu cũng không xem, "Đi, ngày mai cậu theo tôi tới công ty." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị nói, "Anh không suy nghĩ sao? Anh cũng đâu có thiếu tiền."
Lư Châu nói, "Tôi không thiếu tiền, mấu chốt là fan không thể chờ, cậu hiểu không? Hai năm không ra phim, cậu cũng mất danh tiếng rồi, đến phía sau nữa có muốn cứu cũng không cứu được."
Tiêu Nghị hỏi, "Thân thể của anh có nổi không?"
"Chịu chút cực khổ thì có là gì." Lư Châu giơ tay trái ra sau, đè lên vai phải, "Quay phim bị thương là chuyện bình thường, ảnh đế nào mà chẳng bị thương."
Vì vậy Lư Châu ngay cả kịch bản cũng không xem, đi ký hợp đồng, tiền thù lao vẫn còn rất cao, không hề bị vết thương mà giảm xuống, Đỗ Mai chắc cũng là nằm trong dự đoán, biết ngay hắn sẽ nhận, đều chuẩn bị hết cho hắn rồi.
Tiêu Nghị thì vẫn không mấy vui vẻ, Lư Châu gọi hắn nói, "Cậu không biết, lần này tôi bị thương, người tổn thất nhiều nhất là Đỗ Mai, giữa đường đổi người thù lao thấp không nói, tỷ số người xem nhất định không cao, tuy Lê Trường Chinh diễn xuất ổn, nhưng hắn không quay phim truyền hình. Bây giờ chỉ có thể xem coi có thể nâng Ô Hằng Cổ lên không."
Tiêu Nghị có chút đố kỵ, không muốn để Ô Hằng Cổ được nâng lên, nhưng Lư Châu lại rất có lòng tin, nghĩ địa vị của mình sẽ không bị dao động.
"Qua đây, đọc kịch bản cho tôi nghe." Lư Châu tùy tiện, về đến nhà thì ngồi xuống sô pha.
Tiêu Nghị mỉm cười, thợ chăm sóc sắc đẹp massage mặt cho Lư Châu, Tiêu Nghị ngồi bên cạnh đọc kịch bản cho hắn nghe. Lư Châu rất nhanh đã trở về trạng thái tinh thần tốt nhất — Tuy rằng lần này bị thương khiến cho da của hắn không khỏe, cũng vì hắn quả thật đã già, không thể ăn cơm những phim về thanh xuân, phải tìm cách chuyển hình tượng. Qua hết năm, hắn đã ba mươi ba tuổi.
Tiêu Nghị đọc kịch bản trước một lần, bộ phim này tên là <Bánh mì tình yêu>, có chút giống <Tình yêu nhà trọ>, Lư Châu diễn vai một tên nhị thế tổ, không làm việc đàng hoàng, ngồi trên núi vàng ăn hoài không hết, có một đám anh em suốt ngày tìm đến mượn tiền, suốt ngày chỉ biết ăn với uống, sau cùng Lư Châu theo đuổi một cô gái, bị móc hết tiền của, cuối cùng mới phát hiện cô gái đó là do anh em mình phái tới lừa tiền mình.
Làm người ta bất ngờ chính là kết cục, mang hình thức phi trào lưu với các phim trong nước — Nhị thế tổ này tan nát gia tài, rốt cuộc phát hiện cô gái vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình không xa rời, vì vậy hoàn toàn tỉnh ngộ, hai người yêu nhau, một lần nữa bắt đầu cuộc sống tình nhân, mở một tiệm bán bánh mì, ngụ ý bánh mì và tình yêu hợp lại, tiền là không quan trọng, thời gian tương lai cũng không gầy dựng sự nghiệp, cũng không nghịch tập, chỉ sống một cuộc sống bình đạm.
"Kịch bản không tệ." Lư Châu nói, "Kết cục là là cắm ở quang minh mở một tiệm bán bánh mì với bạn gái?"
"Ừ." Tiêu Nghị nói, "Một câu chuyện tình yêu rất bình thường, cải biên theo một tiểu thuyết tình yêu."
Câu chuyện rất bình đạm, yêu cầu đối với diễn viên khá cao, với diễn viên nữ càng cao hơn.
Kết quả Tiêu Nghị trăm triệu lần cũng không ngờ, vai bạn gái lại tìm Kỳ Ái, bạn thân của Ninh Á Tình, Lư Châu vừa nhận bộ này, tối đó Ninh Á Tình đã gọi điện tới, Tiêu Nghị nghe điện thoại, hai người cười hihi haha cả buổi, Ninh Á Tình còn chủ động tìm nhà sản xuất, yêu cầu mời khách mời.
Lư Châu cũng ừ cho qua, Tiêu Nghị liền chuẩn bị để đi quay, bộ này quay ở Bắc Kinh, không cần đến Hoành Điếm nữa. Nhưng mà tháng 11, Bắc Kinh bắt đầu hạ nhiệt độ, trong phim có đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, thân thể của Lư Châu còn chưa hoàn toàn bình phục, cần chuẩn bị.
Tháng 11 khởi quay, quay một tháng, quay xong là chuẩn bị đón năm mới, Tiêu Nghị đã chuẩn bị kế hoạch, năm nay được nghỉ cuối năm chắc không ít, chuẩn bị đưa Lư Châu đến Canada an dưỡng, ở đó không khí trong lành, đồ ăn cũng tốt, mướn một biệt thự nhỏ, tự nấu ăn.
Tất cả đều tốt đẹp, mãi cho đến ngày khởi quay, Bắc Kinh rơi vào mùa lạnh nhất trong hai mươi năm qua, làm Tiêu Nghị muốn đóng băng, đoàn phim hết lần này tới lần khác không có được cái lò sưởi! jongwookislove.wordpress.com
Đoàn phim cuối cùng cũng có cái máy sưởi trong góc, người ra người vào, ấm không nổi, Tiêu Nghị giống như con thỏ Tuzki chảy nước mũi, núp trong góc tường lạnh run.
"Tham ban!" Ninh Á Tình vỗ vai Tiêu Nghị.
"Chị Á Tình... Xin... chào..." Tiêu Nghị nhìn Ninh Á Tình, hắn đắp hết quần áo của Lư Châu lên người, "Lạnh quá."
Ninh Á Tình dở khóc dở cười, mặc áo lông, ngồi trên cái ghế bên cạnh Tiêu Nghị, hỏi tình hình Lư Châu dạo này thế nào, hiển nhiên rất lo lắng đến tình trạng hồi phục của Lư Châu, Tiêu Nghị chỉ nói là không có gì không có gì. Một lát sau Lư Châu make up xong đi ra, mặc đồ ngủ bằng sợi bông, tựa như một đại nam sinh sống trong căn nhà ấm áp.
"Tôi lên." Kỳ Ái nhanh nhẩu cởi áo khoác, ném cho trợ lý, nhỏ thuốc nhỏ mắt, Ninh Á Tình và Tiêu Nghị cùng nói với cô, "Cố gắng lên!"
"Đừng căng thẳng quá." Ninh Á Tình cười nói, "Nam thần của cậu sẽ đỡ cậu."
Kỳ Ái cười đắc ý, tiến lên, các cô gái đều nhìn Lư Châu, Lư Châu mặc đồ ngủ mang dép lê, ôn nhu muốn tan lòng người, tóc đã được cắt, da cũng trông tốt hơn.
Thế nhưng chỉ có một mình Tiêu Nghị biết, lúc chụp định tạo hình, da của hắn đã không còn khỏe như ngày xưa, hơn nữa vì nguyên nhân bị thương, cũng trông thiếu tinh thần phấn chấn. May mà cuối cùng vẫn được, phấn chấn lên một chút, vẫn có thể hăng hái.
Trong mấy hôm nay, hiệu quả chăm sóc vẫn có.
Cảnh đầu là Lư Châu nghe tin Ngải Ninh có thai, hai người đối diễn.
Tiêu Nghị có chút lo lắng Lư Châu không vào trạng thái được, lúc hắn đi ra khỏi phòng hóa trang, miệng vẫn thì thào, hình như là để nhớ lời thoại, trước đây chưa từng có tình trạng này.
Tiêu Nghị hít mũi, đứng bên cạnh Ninh Á Tình, khẩn trương nhìn Lư Châu, nghĩ thầm nam thần, anh ngàn vạn lần phải vào trạng thái nha.
Lư Châu và Kỳ Ái đều vào tư thế, đứng giữa cảnh trí, Lư Châu đã biết Kỳ Ái mang thai, Tiêu Nghị biết đây là một kỹ xảo của biên kịch thường dùng trong phim truyền hình, chính là tóm tắt một đống dài phía trước, khán giả xem đã biết sự thật.
Ví dụ như: Quay một cảnh Kỳ Ái ôm bụng, đi từ bệnh viện ra, sau đó cắt đoạn Kỳ Ái nói với Lư Châu là mình mang thai, còn lúc quay thì quay cả phản ứng của Lư Châu khi nghe tin Kỳ Ái có thai.
Ghi chép trường quay gõ clapboard, bắt đầu.
"Cái gì?" Lư Châu nhìn Kỳ Ái.
Kỳ Ái mới nhỏ thuốc nhỏ mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Lư Châu.
"Em nói." Kỳ Ái gằn từng chữ, "Em, có, thai, rồi."
Lư Châu giật khóe miệng, nhìn Kỳ Ái, tiện đà liếc mắt, thản nhiên nói, "Thì lấy ra nó."
Toàn phim trường: "..."
Trầm mặc mấy giây, tất cả nhân viên trường quay cười to.
"Lấy ra nó..." Ninh Á Tình cười sắp điên rồi, Tiêu Nghị cũng không nhịn được cười, đạo diễn chọc ghẹo, "Là lấy nó ra hoặc là sinh nó ra, lấy ra nó là cái gì?"
Lư Châu lúc này mới nhận ra mình nói sai vị trí, dở khóc dở cười, phất tay nói, "Xin lỗi, nhớ lộn." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị biết Lư Châu đang nhớ là lấy ra hay là sinh ra, cho nên nhất thời nói lộn, nhưng mà cái từ này thật sự rất mắc cười, hai người vào vị trí lần nữa.
"Em, có, thai, rồi."
Lư Châu nói, "Vậy thì lấy nó ra."
Cũng may Lư Châu không nói "Sinh rớt nó", nếu không Tiêu Nghị sẽ cười điên luôn, Kỳ Ái dậm một chân xuống sàn nhà, mang theo nước mắt cả giận nói, "Đây là con của anh đó!"
"Đừng kích động như vậy." Lư Châu lạnh lùng nói, "Dậm chân như thế không sợ rớt con à?"
Tiêu Nghị: "..."
Ninh Á Tình hỏi, "Kịch bản này... là do ai viết, sắp nhịn hết nổi..."
Câu này thật sự nói không sai, nhưng mà Tiêu Nghị nghĩ Lư Châu có chút không vào trạng thái được, không giống bình thường nhập vai rất nhanh, chân chính biến thành nhân vật.
"Anh biết không?" Kỳ Ái mắt mang nước mắt, nói, "Bạn bè ai cũng nói em lấy ra nó... Xin lỗi, em cũng nhớ lộn..."
Lư Châu phụt một tiếng bật cười, Kỳ Ái lạnh run, đi uống nước nóng, dự trù kế hoạch xoay lò sưởi về phía hai người. Lư Châu và Kỳ Ái đều không nhập vai, cảnh đầu phải cọ sát cho hợp nhau, nhưng Tiêu Nghị theo bản năng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Bình thường là cảnh gì, Lư Châu đều có thể trong nháy mắt nhập vai, nhưng hôm nay hắn và Kỳ Ái đều không mấy bình thường.
Lần thứ ba, Kỳ Ái dần tìm được trạng thái, Lư Châu mang nụ cười đểu, nói, "Vậy thì cô sinh nó ra, tôi nuôi, được chưa?"
Kỳ Ái biến sắc, kinh ngạc nhìn Lư Châu, Lư Châu nhấc lông mày, lười biếng nói, "Nhưng tôi sẽ không kết hôn với cô."
Kỳ Ái nhịn không được thở dốc, sắc mặt thay đổi, Tiêu Nghị nghĩ thầm, Kỳ Ái diễn rất khá. Cô lui một bước, Lư Châu mang dáng vẻ tươi cười châm chọc, nói, "Con cô nuôi, tôi đưa tiền cho cô, con đưa cho tôi, cô không cần để ý đến."
Kỳ Ái mang vẻ mặt phẫn nộ, ẩn nhẫn và không cam lòng, nhiều hơn chính là sự tức giận bị vũ nhục.
"Thế nào?" Lư Châu lầm bầm, tiện đà dùng ngón tay chọt bụng Kỳ Ái, tới đó thì ngưng.
Sau hai giây, đạo diễn hô cắt, Lư Châu nói, "Xin lỗi, quên thoại."
Kỳ Ái nghỉ ngơi một lúc, Lư Châu xem kịch bản, bắt đầu lại, lần này Lư Châu quả thật không nhập vai, ngay cả Ninh Á Tình cũng phát hiện, Ninh Á Tình muốn nói gì đó nhưng không nói được.
"Con cô nuôi..."
Tiêu Nghị vẫn căng thẳng nhìn Lư Châu, lúc hắn biểu lộ vẻ mặt chần chờ,Tiêu Nghị lập tức lật trang trắng sau kịch bản, trên đó viết ba chữ, "Tiền cấp dưỡng".
"... Tôi đưa tiền cấp dưỡng, con tôi nuôi, cô không cần quan tâm đến."
Kỳ Ái thở dốc, chịu đựng không cho nước mắt rơi, run lên.
Lư Châu chọt chọt bụng cô, nói,"Huống chi tôi còn không biết, đây có phải là con của tôi không." jongwookislove.wordpress.com
"Cắt!" Đạo diễn hô.
Tiêu Nghị thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn nói, "NG, làm lại."
Tiêu Nghị thiếu chút nữa muốn đập đầu vô tường tự vẫn.
Lư Châu đứng bên bàn uống nước nóng, đạo diễn đi tới nói vài câu, Lư Châu gật đầu biểu thị đã biết, Tiêu Nghị lập tức lấy giấy ra viết những từ quan trọng, thoại của cảnh này chia làm năm tờ, lúc bắt đầu lại, Tiêu Nghị cầm giấy, đứng xa xa giơ cho Lư Châu đọc.
Chuyện hắn lo nhất cuối cùng cũng xảy ra, Lư Châu lần trước bị đụng đầu có di chứng, hắn nhớ mọi việc, ai cũng nhớ, chỉ có ở mặt nhớ kịch bản là xảy ra vấn đề — Không phải hoàn toàn nhớ rõ, mà là muốn nhớ.
Mới nghĩ câu kế là gì thì toàn bộ cảm xúc cho nhân vật mất sạch.
Lư Châu từ đầu tới giờ vẫn luôn mất tự nhiên, đạo diễn thấy Tiêu Nghị cầm giấy, đứng ở góc xa giơ cho Lư Châu xem, không nói gì.
Nhân viên nhỏ giọng nói với nhau, Tiêu Nghị đổ mồ hôi trong lòng, biết làm vậy sẽ khiến người ta biết Lư Châu không nhớ thoại, nhưng mà nếu không dùng chiêu này, Lư Châu sẽ lại nói sót câu hoặc sót chữ, hơn nữa không biết lúc nào lại rơi vào đường bí.
Có đôi khi cả lời thoại của cảnh đó đều nhớ, nhưng lại quên một câu hoặc một từ.
Lư Châu hoàn toàn không nhập vai được, quay nhiều lần, đạo diễn rốt cuộc cũng cho qua, Tiêu Nghị không nhấc được tảng đá đè nặng trong lòng, trái lại càng lo lắng hơn. Cảnh tiếp theo là Kỳ Ái tìm đồ trong phòng làm việc, Lư Châu xoay người bước nhanh đi ra.
Tiêu Nghị và Lư Châu đứng trong hành lang gió thổi lạnh thấu xương, Lư Châu lúc này căn bản không nói gì, mệt mỏi vuốt mái tóc ngắn, "Đưa kịch bản cho tôi xem lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro