26
Chương 26
Tiêu Nghị nói, " Lê Trường Chinh cũng đâu có bạn gái. Có ai nói anh ấy là gay đâu."
Lư Châu đáp, "Cũng bởi vì chuyện hắn đồng tình không truyền nhiều, cho nên mới có thể tạo thành tích ở đây, người Hoa vẫn rất bài xích với gay trong giới giải trí, hiểu không?"
"Ồ." Tiêu Nghị nói.
Lư Châu nói, "Cậu nghe tôi nói về Lê Trường Chinh nên mất hứng? Sự thật chính là vậy, hắn đã come out một nửa rồi. Vốn trong giới giải trí muốn chơi thế nào cũng được, tìm nam hay nữ, không có ai quan tâm, thế nhưng một khi đã come out rồi, đạo diễn sẽ không muốn dùng hắn nữa, nhà sản xuất cũng hiểu hắn không diễn ra được cảm giác trai thẳng, ai cũng sẽ không tìm tới hắn."
"Cái này tôi biết." Tiêu Nghị gật đầu nói, "Bán hủ một chút có thể làm chủ đề của câu chuyện, nhưng nếu quả thật là gay thì đúng là tương lai sẽ đi tong."
"Biết là tốt rồi."Lư Châu nói.
Tiêu Nghị hỏi, "Nhưng mà chúng ta không phải đang bàn về chuyện yêu đương sao? Sao lại nói tới chuyện come out...?"
Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị hỏi, "Vậy anh không thích? Không muốn gặp em họ tôi?"
Lư Châu phốc một tiếng bật cười, đây là câu đầu tiên của Tiêu Nghị khiến tâm trạng của hắn tốt lên, hai người nhớ tới lần trước về quê, ba Tiêu còn giới thiệu người nhà cho Lư Châu.
"Em họ cậu." Lư Châu nói, "Phốc, đã có một con thỏ Tuzki, tôi cũng không muốn kết hôn với một con Tuzki nữ, haha!"
Tiêu Nghị: —_— 凸.
Bắc Kinh vừa vào mùa cuối tháng tư đầu tháng năm, khắp nơi đều là người, cả thành phố bông liễu bay tứ tung trong sương mù, Tiêu Nghị cảm giác phổi của mình sắp biến dị, may mà Lư Châu không có nhận kịch bản, tạm thời nghỉ ngơi. Trong nhà mở điều hòa với lọc không khí, Tiêu Nghị gọi điện mua đồ tươi sống, hằng ngày giao hàng đến nhà.
Ban ngày Tiêu Nghị cũng tập luyện giống như Lư Châu, buổi trưa đưa Lư Châu đi tập khóa thể hình, buổi chiều thì đưa đi mát xa và bảo dưỡng nhan sắc, buổi tối cùng Tiếu Nghị làm đồ ăn Hồ Bắc, thỉnh thoảng còn đọc tiểu thuyết của Shakespeare.
Tiêu Nghị từng nghe nói, có rất nhiều nghệ sĩ đều rất ngốc, nhưng theo hắn thấy, nghệ sĩ hầu hết đều rất khắc khổ, ngoại trừ mấy người phóng khoáng tự bôi đen, thì đều diễn rất tốt, ở chừng bốn mươi tuổi đều rất được hoan nghênh, diễn viên không thể hoàn toàn dựa vào khuôn mặt, ít nhiều đều phải có chút tập luyện. Giống như cuộc sống của Lư Châu, so với bản thân Tiêu Nghị, thậm chí là so với những bạn cùng lứa đều khỏe mạnh hơn, biết học tập nạp kiến thức, biết vận động, chăm chỉ tập luyện.
Ninh Á Tình lúc trước học múa ballet, tuy rằng kỹ năng còn non, nhưng bình thường tập luyện cũng không xuống dốc, Trương Hân Nhiên thì học nhạc cụ dân gian, thường khổ luyện tập đàn tì bà, cùng với rèn luyện hình thể.
Còn lại như Ô Hằng Cổ, Hồ Dương, cũng không sống cuộc sống vàng son, chí ít là lúc Tiêu Nghị vào tổ, mỗi ngày Hồ Dương đều đọc kịch bản, cũng hay ghi chép lời của đạo diễn Quách. Ô Hằng Cổ học cách viết thư pháp, nhiều lần Tiêu Nghị đến phòng làm việc của hắn, đều thấy hắn đang luyện chữ. Cái loại ngôi sao mỗi ngày đi bar, lái xe thể thao đi quẩy party, tùy tiện có thể diễn tốt, chỉ có xuất hiện trong phim Hàn.
Lư Châu một mình bị kéo chân tới mặt mũi nhăn nhó, vốn đang muốn Tiêu Nghị tập chung với mình, sau cùng Tiêu Nghị lấy từ chức ra uy hiếp Lư Châu, Lư Châu mới đành thôi.
Lại một tháng trôi qua, Đỗ Mai đột nhiên gọi điện đến, dạo này chỉ gọi một lần, còn báo một tin tức tốt, người của bên Tụ Hoa đã bán "Thời đại thặng nam". Tuy rằng không phải bốn đài mạnh nhất, nhưng cũng chọn được đài tốt, giờ hoàng kim.
Tiêu Nghị vui trong lòng, nói với Lư Châu, Lư Châu đang đắp mặt nạ, chỉ đáp, "Ờ."
"Bài của nhân vật không biết thế nào." Tiêu Nghị nói, "Nhưng mà có thể chiếu ngay thật quá tốt! Tháng sáu phát sóng!"
Lư Châu tháo mặt nạ ra đi rửa mặt, "Bài của cậu được chọn làm ca khúc chủ đề, đưa cho thiên vương hát." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu theo bản năng định né Tiêu Nghị, còn Tiêu Nghị thì lo sợ trong lòng.
"Thiên vương kia là ai? Không biết có phải là Uông Phong không?"
Lư Châu: "..."
Lư Châu thiếu chút nữa vấp té, nói một cái tên, Tiêu Nghị la lên, chạy lên lầu.
Lư Châu tức giận nói, "Cậu vui vẻ cái gì! Không nhìn mặt mũi của tôi, ai lại chọn cậu chứ!"
Tiêu Nghị cao hứng chạy về phòng, đụng đầu vào thành giường, ôm lấy gối ôm Lư Châu, lăn tới lăn lui trên giường, rồi đè nó xuống đánh mấy cái, rồi ôm nó cắn.
Lư Châu đi tới, cơ mặt co giật.
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu: "..."
Tiêu Nghị lập tức thả gối ôm ra, vẻ mặt nghiêm túc, "Không có gì, à ờ, tạm được!"
Lư Châu quả thật muốn cho hắn một đấm, nói, "Đỗ Mai gửi tiền vào sổ cho cậu chưa?"
Tiêu Nghị hỏi, "Còn có tiền?"
Lư Châu hừ một tiếng, "Chỉ có hai chục ngàn, bỏ đi, haiz... Đi lấy tinh chất hầu hạ nam thần đi..."
Tiêu Nghị chạy tới đổ tinh chất ra tay, xoa lên mặt Lư Châu, Lư Châu giận dữ hét, "Cậu sơn tường hả! Vòng tròn! Xoa vòng tròn có hiểu không!"
Tiêu Nghị vội vàng đổi hướng, hoàn toàn chìm đắm trong sự sung sướng được làm bài chủ đề, Lư Châu mang vẻ mặt muốn đánh, nói, "Mấy cậu đơn giản chính là sinh mệnh chết đói ven đường vào phút chót, chỉ có một ca khúc, muốn chết muốn sống, hai chục ngàn, còn không đủ cho tôi mời khách..."
Tiêu Nghị đột nhiên nhào tới, hung hăng hôn môi Lư Châu.
Lư Châu nhất thời trừng to mắt, vẻ mặt đỏ bừng, tay chân cứng đờ.
Tiêu Nghị quả thật vui tới điên rồi, hôn Lư Châu xong, xoay người bỏ chạy.
"A ahahahaaaaa!!!"
"A —!" jongwookislove.wordpress.com
"Tôi yêu chết anh Lư Châu! Tôi thật là vui quá đi!!"
Lư Châu: "..."
Lư Châu ngồi đó, biểu tình thay đổi trong chớp mắt, Tiêu Nghị không biết nói ra thế nào, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bài hát của mình có thể làm ca khúc chủ đề, còn là phim của Lư Châu, giờ hoàng kim nữa! Hắn thật muốn hét lên, trong mắt ánh sáng đảo tới đảo lui, nằm xuống sô pha xuất thần.
Năm giây sau, Tiêu Nghị bắt đầu mơ mộng hão huyền, cầm cái cúp xinh đẹp, đứng trước ánh đèn chói lóa, dõng dạc nói, "Cám ơn trợ lý của tôi, Lư Châu..."
"Ahaha..." Tiêu Nghị mang vẻ mặt hèn mọn của thỏ Tuzki, cười ngây ngô.
Lư Châu hoàn toàn không nhìn hắn, xoa xoa tinh chất trên mặt, còn có hơi đỏ lên.
Ánh trăng nhìn những ngôi sao chờ mong, cuối cùng cũng chờ đến cuối tháng.
Tiêu Nghị ăn cơm xong, cầm chén bỏ vào bồn rửa, mở TV lên chờ phim, Lư Châu dở khóc dở cười, "Cậu tắt đèn làm cái gì! Phim truyền hình mà làm như phim điện ảnh!"
Lư Châu mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi rửa chén, hắn không cho dì dọn vệ sinh dùng chén đũa của hắn, mỗi ngày ăn cơm xong đều là Tiêu Nghị rửa, hôm nay Tiêu Nghị chạy đi xem TV, Lư Châu cũng chỉ có thể mặc tạp dề đi rửa chén.
Tiêu Nghị nín thở nhìn vào màn hình, Lư Châu cầm cái chén, từ bên kia đi ngang qua, Tiêu Nghị hỏi, "Châu ca, anh không xem sao?"
"Không xem." Lư Châu nói, "Quá nhảm."
"Đừng vậy chớ!!" Tiêu Nghị kêu thảm thiết, ôm hông hắn làm bị kéo nằm dài ra sô pha.
Lư Châu không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, mặt không đổi nhìn vào màn hình, mở màn mới một phút, bài hát chủ đề cũng bắt đầu, giai điệu của bài "Độc xướng nhạc viên" vang lên, Tiêu Nghị chuyên tâm xem, lông mi khẽ rung, đồng thời thấp giọng hát theo.
Trong bóng tối, quang ảnh bập bềnh, Tiêu Nghị không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình, Lư Châu lại xoay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nghị. Tiêu Nghị mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Lư Châu, lông mi rung rung, trong mắt nói, hai bên đều không rõ ý của đối phương, nhưng bầu không khí và cảm giác thì vừa hiểu.
Bọn họ nhìn vào mắt nhau, mấy giây sau, hô hấp cảm thấy có chút kì kì, Tiêu Nghị tiện đà nhắm mắt lại, hừ vài tiếng, "Thiên vương hát hay thật, cảm giác này cũng có thể hát ra."
Lư Châu mất tự nhiên đứng lên đi, nói, "Xì, đều là người từng trải."
"Đừng đi mà!!" Tiêu Nghị nói.
Lư Châu đành phải kéo cái ghế lười tới, hai chân để phía trên, ngồi xem phim với Tiêu Nghị, Tiêu Nghị thấy có chỗ mắc cười, liền vui vẻ cười haha.
Lư Châu vẻ mặt chết lặng ngồi bên cạnh ăn đồ ăn vặt, chịu đựng coi hai tập phim.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày Tiêu Nghị đều đúng giờ ngồi xem phim. Lư Châu ngồi bên cạnh cằn nhằn, lúc thì nói cái này không được, lúc thì nói cái kia quá dài, coi được giữa chừng, Tiêu Nghị cũng phát hiện.
Tổng thể chạy quá chậm, qua được vài tập đầu bắt đầu kéo dài, kéo tới nhịn không nổi, tiết tấu quá chậm, chỉ có lúc Lư Châu xuất hiện, Tiêu Nghị mới thấy hay, nếu không thấy Lư Châu chỉ muốn chuyển kênh.
"Ô Hằng Cổ diễn còn được." Lư Châu bình tĩnh nói, "Hắn hợp đi con đường này."
"Ừ." Tiêu Nghị gật đầu, "Hắn rất hợp đóng vai quý công tử."
Ô Hằng Cổ phần lớn đều nhận vai hoàng tử, loại hình nhị thế tổ, nhưng muốn hắn diễn vai của Lư Châu, kiểu uy nghiêm vương quyền, nhân vật có thể khống chế những kẻ thật thà dưới tay, thậm chí còn phải diễn vai phản diện biến thái... Thì không được.
Nhưng bộ phim này, vai diễn được đón chờ là của Ô Hằng Cổ, có thể đúng như câu nói của Đỗ Mai, vai nam chính để chạy nội dung phim, vai nam phụ mới để yêu, Ô Hằng Cổ nháy mắt đứng đầu top thảo luận, người thảo luận về vai của Lư Châu không nhiều, có thể vì tất cả không quá thích một xử nam già 35 tuổi, côi cút phiêu bạc, không xe không nhà, tiền lương chỉ có năm ngàn. jongwookislove.wordpress.com
Nhiều người thích kiểu công tử nhà giàu, trẻ tuổi đẹp trai như Ô Hằng Cổ hơn.
Nhưng Tiêu Nghị nghĩ, vai diễn Khấu Bân của Lư Châu, càng lấy được tình cảm của những thặng năm chịu áp lực của đô thị hơn, bọn họ đều thiếu tiền, rời xa người nhà thân thích ở quê nhà xa xôi, một mình đến đây, cả họ xem như phượng hoàng, nhưng không ai biết con phượng hoàng đó một mình phiêu bạt ở Bắc Kinh, không mục đích không kế hoạch, không hộ khẩu, nguyện vọng duy nhất là kiếm thật nhiều tiền, sau cùng thay đổi làm người thành phố, dừng chân ở thành phố lớn, thay đổi bản thân, thay đổi số phận cho con cháu.
Lư Châu nói với hắn, diễn viên khi cầm kịch bản đều chạy, vì biên kịch không đủ năng lực, viết không tới. Phản ứng của "Thời đại thặng nam" là nằm trong dự tính, muốn đuổi theo nội dung, nhưng phát hiện làm không được, không thể làm gì khác hơn là hơn phân nửa dựa vào idol, phân nửa dựa nào may mắn, thỏa mãn yêu cầu của bên đầu tư.
Cũng đến lúc nhận kết quả, Tiêu Nghị xem bảng thống kê tỷ số người xem, chỉ có 0,89%, sau mười tập không còn ai thảo luận về Khấu Bân, hầu hết mọi người đều nói Ô Hằng Cổ và Lư Châu là CP, các cuộc trò chuyện đều là về Ô Hằng Cổ, rất hot.
Tiêu Nghị có chút phiền loạn về cuộc thảo luận này, nghĩ Lư Châu làm quần áo cho người ta, nhưng Đỗ Mai lại rất cao hứng, vừa giữ vững độ nổi tiếng cho Lư Châu, vừa lăng xê được cho Ô Hằng Cổ, tiếp theo fan của Ô Hằng Cổ sẽ tăng lên như thuyền gặp nước.
Lư Châu thật ra cũng không quan tâm tỷ số, mỗi ngày sau khi xem xong thì lên lướt taobao rồi đi ngủ, có một hôm Tiêu Nghị nhận được điện thoại của bạn học, "Đại hiệp, bài hát chủ đề của 'Thời đại thặng nam' là do cậu viết?"
Tiêu Nghị nhất thời có cảm giác lâng lâng, nói, "Đúng vậy, viết bình thường thôi, không nghĩ cậu cũng để ý."
"Cậu được lắm đó!" Đối phương không giấu được kinh ngạc, "Vào giới tốt như vậy! Viết cho thiên vương? Làm ăn được không ít nha."
Tiêu Nghị liền khiêm tốn nói, "Không có không có, viết giúp bạn thôi, đúng vậy, là Lư Châu, haha, chút giao tình thôi mà, từ chối cũng không được, haha, ổn lắm, cậu gần đây sao rồi?"
Màn đêm buông xuống, Tiêu Nghị cúp điện thoại lên tra bài hát của mình, phát hiện đứng đầu bảng xếp hạng shoubo, xem ra bạn học nói bài hát của mình được phát đầu đường khắp xóm là thật!
Tiêu Nghị có kênh riêng của mình để đăng nhạc, liền nhờ bạn bè trước đây làm truyền thông kiểm tra thử xem.
"Như vầy được tính là nổi?" Tiêu Nghị hỏi Lư Châu.
"Nổi." Lư Châu liếc nhìn con số, "Rất nổi, bài hát chủ đề cho chính Lê Trường Chinh hát cho phim điện ảnh còn không nổi bằng cậu."
"Ồ —!" Tiêu Nghị nói.
"Hahaha, Tiêu tổng dự định tiếp theo tiến quân vào đâu đây?" Lư Châu vỗ vai Tiêu Nghị, vẻ mặt nịnh nọt, "Đến lúc đó đừng quên Tiểu Lư này nha hahaha."
"Sẽ không sẽ không." Tiêu Nghị khiêm tốn cười nói.
Lư Châu cả giận, "Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả! Mau đi tắm!"
Tiêu Nghị: "..."
Tiêu Nghị nói, "Cũng đâu có được, viết bài hát cũng đâu kiếm được nhiều bằng trợ lý, với lại..."
"Với lại cái gì?" Sắc mặt Lư Châu trầm xuống, "Với lại đã ký hợp đồng ba năm, muốn chạy cũng không thoát phải không?"
Tiêu Nghị nói, "Với lại tôi nghĩ cả đời này, nổi tiếng cùng lắm chỉ được hai bài, anh không biết tôi làm sao viết được, dù sao... tôi vĩnh viễn cũng sẽ không có lại cơ hội như thế, linh cảm này... Ý, cốc thẩm du có muốn mua không? Đang sale."
Tiêu Nghị lật trang đang sale trên taobao, bên trên toàn là những cốc thẩm du tenda.
Lư Châu lúc này mới không nói gì nữa, "Qua trang."
Tiêu Nghị nói, "Thật ra cũng không tệ, Châu ca, anh không có bạn gái, nếu lâu ngày không giải quyết, tuyến tiền liệt sẽ..."
Lư Châu gầm lên, "Mắc mớ gì tới cậu!"
Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là qua trang, Lư Châu nói, "Tôi đột nhiên nghĩ tới, mỗi lần tôi mua cái gì có phải cậu đều cho là tôi không cần phải không? Cho nên lấy về cho mình xài? Vì sự an toàn của cậu, tôi mua cái này là được, cậu lấy xài đi, mắc công mua hai chục cái, làm cậu tinh tẫn nhân vong."
Tiêu Nghị lập tức nói, "Hay là chúng ta coi shop khác, shop số một thế nào?"
Một tháng còn chưa trôi qua, "Thời đại thặng nam" cũng đã chiếu xong, Tiêu Nghị thấy tỷ số không cao, nhất là không ai bàn tới Lư Châu, cũng không có hào hứng xem, vì vậy bộ phim này triệt để rớt đài.
Lư Châu đúng là không quan tâm tỷ số, nhưng trái tim thì làm bằng thủy tinh, mỗi ngày đều lên xem có ai bàn luận về hắn không, tianya không có ai nói về hắn, hắn không cam lòng, có người chửi hắn, hắn liền nổi nóng, cộng thêm mỗi ngày ở nhà nấu cơm, tập thể hình không ảnh hưởng gì, nhưng lại mập lên 4kg, Tiêu Nghị đáng thương không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị thời kỳ giảm béo cho Lư Châu.
"Đương nhiên là lỗi của cậu." Lư Châu cầm chén lên cơm ăn, "Sao không cùng phối hợp đi?"
"Được." Tiêu Nghị nói, "Sau này chúng ta cùng giảm cân là được."
Tiêu Nghị là tạng người ăn mãi không mập, cũng chỉ có thể mỗi ngày ăn nhẹ với Lư Châu. Sắc mặt Lư Châu âm trầm, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, Tiêu Nghị nói, "Châu ca, thật ra chuyện tỷ số cũng đừng quan tâm làm gì, tôi nghĩ chờ <Phong Phiêu Nhứ> và <Thiết mã băng hà> phát sóng, tỷ số nhất định sẽ tăng rất nhiều."
Tiêu Nghị thật ra cũng nghĩ tỷ số không có gì, nhưng hắn thấy tâm trạng Lư Châu không tốt, nên đành lấy ra an ủi hắn.
"Cậu không biết." Lư Châu xua tay, "Đi xào chút thịt đi, tôi không muốn ăn chay, miệng nhạt muốn chết."
Tiêu Nghị đành phải đi làm món thịt xào rau cho hắn ăn, lúc ngồi xuống, Lư Châu hít một hơi, suy nghĩ một chút, "Đây không phải là nổi hay không, mà là muốn thay đổi loại hình, vấn đề này tôi đã sớm nói với Đỗ Mai rồi."
"Anh chưa có già mà." Tiêu Nghị nói, "Bây giờ anh diễn vai tiểu sinh 25 tuổi vẫn còn được, nhưng mà tôi vẫn thích anh diễn vai trưởng thành hơn."
"Cậu thích đàn ông trưởng thành?" Lư Châu hỏi.
"Ừ." Tiêu Nghị nghĩ thầm, sao nghe như mình thích một ông chú nặng miệng biến thái vậy...
Lư Châu nói, "Nghệ sĩ khi đến tuổi này, sẽ đổi loại hình, không thể như cậu nói, sắp bốn mươi lại đi diễn mấy vai mười bảy mười tám, hiểu không?"
"Hiểu." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị xào thịt khô, đặt trước mặt Lư Châu, đại khái hiểu được, "Không diễn được phim thần tượng nữa?" jongwookislove.wordpress.com
"Không phải không nhận." Lư Châu nói, "Phải cố gắng ít lại, phát triển về phía phim chất lượng, diễn những bộ có niên đại, diễn cổ trang, mới là ổn, giúp bài vị tăng lên, còn giúp đỡ mình phát triển. Phim thanh xuân, phim thần tượng và phim thời trang sẽ nhận ít lại, tốt nhất là một năm một bộ thôi."
Tiêu Nghị hỏi, "Thật ra tôi rất thích anh đóng phim điện ảnh, sao không nhận loại đó?"
Lư Châu bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng muốn, nhưng không có đạo diễn nào tìm tôi."
Tiêu Nghị: "..."
Lư Châu nói, "Lúc mới bắt đầu có người tìm tôi đóng phim điện ảnh, bảo tôi chỉ đóng điện ảnh thôi, nhưng không có tiền thì không có cách nào, đạo diễn Quách bảo tôi đóng truyền hình thì tôi phải đi, tôi còn chưa đến nỗi thiếu tiền chỉ quay mỗi phim. Bọn họ nghĩ quay phim truyền hình sẽ low, không khiến phim điện ảnh nổi được, mấy ngày lại phải đi quay phim truyền hình."
Lư Châu động đũa, như có điều suy nghĩ dùng bữa, nhai miếng thịt khô, Lư Châu hài lòng, xem ra mấy hôm nay uống nước ăn rau như ăn chay đã ngán muốn chết. Tiêu Nghị nói, "Nhưng mà Đỗ tổng sẽ không để anh chọn phim, chị ta còn muốn vắt anh thêm vài năm nữa, anh là cây rụng tiền mà."
Lư Châu có chút bất ngờ khi nghe Tiêu Nghị nói vậy, hắn gật đầu, Tiêu Nghị nghĩ thầm xem ra Lư Châu thành công như vậy cũng gặp trắc trở trong sự nghiệp, đối với bản thân dừng lại không hề sợ hãi còn không ngừng tiến lên.
"Giống như chúng tôi sáng tác bài hát..." Tiêu Nghị nói.
"Cậu chỉ là trợ lý nhỏ nhoi." Lư Châu cười nhạo, "Còn sáng tác?"
Tiêu Nghị nói, "Trước đây lúc học âm nhạc, luôn nghi ngờ bản thân không sáng tác được, sau đó vất vả lắm mới viết một bài hát, bài tiếp theo nhất định phải hay hơn bài trước, nếu không sẽ hết thời, có đôi khi, chinh phục bản thân còn khó hơn làm đau mình, tôi hiểu tâm trạng của anh."
Lư Châu không nói gì, Tiêu Nghị lẩm bẩm, "Cho nên vẫn làm kẻ bất tài là hay nhất, không có áp lực gì."
Lư Châu phụt một tiếng phun cơm ra.
Sau khi ăn xong, Tiêu Nghị đi rửa chén, Đỗ Mã gọi điện cho hắn, hỏi buổi tối có thể ra ngoài. Tiêu Nghị liền hỏi Lư Châu, Lư Châu không vui hỏi, "Đỗ Mã gọi?"
Tiêu Nghị hỏi, "Có thể ra ngoài không?"
Lư Châu đáp, "Không được."
Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là trả lời Đỗ Mã, nói không đi được, Lư Châu dựng thẳng lỗ tai, chờ Tiêu Nghị nói không đi, Lư Châu lại nói, "Bỏ đi, cậu đi đi."
Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là nói với Đỗ Mã đi được rồi.
Lư Châu lại nói, "Đi rồi thì khỏi về nữa."
Tiêu Nghị lại nói không đi được với Đỗ Mã.
Lư Châu hỏi, "Tính tình của Đỗ Mã tốt vậy à?"
Tiêu Nghị nói, "Tôi chỉ giả bộ gọi điện thôi."
Lư Châu: "..." jongwookislove.wordpress.com
Mười giờ, trong nhà hàng.
Đây là nơi mà những kẻ có tiền tới để ăn khuya, trước đây Lư Châu đã mang Tiêu Nghị đến một lần, không ít ngôi sao đều thích đến đây ăn. Tiêu Nghị thấy Đỗ Mã và một người khác đang ngồi ăn trên lầu hai, Đỗ Mã vẫy tay gọi, người kia mặc âu phục, đang nhàn nhã ngồi nghe nhạc.
Tiêu Nghị đi tới, người đàn ông kia quay lại, Tiêu Nghị thiếu chút nữa té xuống cầu thang.
Người đàn ông kia tóc dài, mang theo khí chất ưu buồn, ở dưới ánh đèn hôn ám lộ ra đường viền, lông mày rậm, mắt to, mang phong cách kiên cường tổng tiến công vào con đường của Lư Châu, người này có ngũ quan nhu hòa, khí chất cũng càng ôn nhuận, lúc nhìn về phía Tiêu Nghị, còn chưa mở miệng đã toát ra cảm giác như mộc xuân phong.
Lê... Trường... Chinh...
Nếu Tiêu Nghị gặp người này trên lối đi bộ, nói không chừng còn không nhìn ra, mà ở trong nhà hàng, còn ngồi cạnh Đỗ Mã, nhất định là hắn!
"Tới đây, để tôi giới thiệu, đây là Tiêu Nghị, Tiêu Nghị, đây là nam thần của cậu, đừng nói với tôi là không nhận ra nha." Đỗ Mã nói.
Lê Trường Chinh cười, "Tôi đã gặp cậu rồi, lần ở Tần vương cung."
"Đúng vậy." Tiêu Nghị cười nói, bắt tay Lê Trường Chinh, "Anh là thần tượng của tôi."
"Cậu cũng là thần tượng của tôi." Lê Trường Chinh cười nói.
Tiêu Nghị: "..."
Lê Trường Chinh nói, "Nghe bài hát của cậu xong, tôi xin Đỗ Mã mấy ngày rồi, hắn mới đồng ý hẹn cậu ra, để hai ta gặp nhau, tôi không có gì đáng nói, cám ơn cậu viết một bài hát hay như thế, làm tôi nhớ về trước đây, khi còn dốc sức làm ở Bắc Kinh."
"Phim điện ảnh... của anh..." Tiêu Nghị nói, "Ừ, cũng đi theo tôi suốt khoảng thời gian đại học, tôi nói thật, xuyên suốt mối tình đầu của tôi, mỗi lần anh có phim mới, tôi và bạn gái đều cùng đi xem, thuận tiện hẹn hò."
Lê Trường Chinh cười ha hả, suy nghĩ một chút, "Ừ, đúng là khoảng đó, lúc mới debut."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro