2
Nói tới Lư Châu, bắt đầu từ lúc Lư Châu debut, có thể nói tới ba ngày ba đêm, vị này thuộc phái thực lực và phái thần tượng, cả hai bên đều là nam thần đỉnh cao, mấy năm nay càn quét khắp nơi, weibo, NetEase, tất cả các kênh truyền thông đều là nam tài tử siêu cấp. Năm 25 tuổi nhận bộ điện ảnh đầu tiên, bùng nổ phòng vé, Lư Châu bật người được hàng ngàn thiếu nữ hâm mộ.
Sau đó Lư Châu diễn một vai trong phim truyền hình của đài Tiên Hữu Phác Nhai (?), càng bùng nổ hơn phim điện ảnh làm xoay chuyển tình thế, thu được tỷ số người xem tới 2, 3 chữ số, cứu vãn đài truyền hình dần sụp đổ, tựa như vô gian đạo vậy, cấp thuốc trợ tim cho phim truyền hình nội địa. Hắn và cô bạn gái Trương Hân Nhiên ngọt ngào cũng có thể nói là kiểu mẫu cho Kim Đồng Ngọc Nữ, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều có được, là một người chiến thắng. Vì lẽ đó nên có không ít người ước ao, đố kỵ với Lư Châu tuổi còn trẻ mà đã đạt được nhiều thành tích như vậy, thường xuyên công kích hắn trên mạng, ám chỉ bộ phim debut của hắn là do xài quy tắc ngầm với nhà sản xuất, sau đó thì đi ôm chân Trương Hân Nhiên, đảm nhận vai nam chính diễn không ít trò hay.
Đương nhiên, hai chữ ăn bám này tuyệt đối không thể nói, không chỉ có hai từ này, bên trong then chốt còn có 'hàng yếu', có lẽ là gì đó 'yếu' nữa, cùng với tất cả những lời cố tình như vô ý, nói đàn ông dựa vào đàn bà, rồi kể cả ôm chân, bao nuôi, quy tắc ngầm, một loạt từ đồng nghĩa ám chỉ, cũng không được nói. Còn những nội dung nhạy cảm như 'làm', 'bị làm', những từ thô tục như vậy, cho dù là ám chỉ quan hệ nam nam, cũng không được nói.
"Hiểu." Tiêu Nghị gật đầu.
Phó tổng Lâm đảo tay lái, miệng thì huấn luyện Tiêu Nghị, "Lư Châu rất chú ý vệ sinh cá nhân, hơn nữa trước mặt hắn, cậu không được phản bác những gì hắn nói, nhất là không nên dạy hắn phải làm gì, có hiểu không?"
"Đã biết." Tiêu Nghị nói.
"Có phải cậu bị bạn gái..." Phó tổng Lâm liếc mắt nhìn Tiêu Nghị.
"Nói ra càng thêm sầu." Tiêu Nghị bất đắc dĩ nói, "Bình thường luôn bị mắng, không sao, tôi sẽ không phản kháng."
Phó tổng Lâm vỗ vai hắn, "Cậu có thể phụ trách tốt công việc này, tôi tin cậu."
Tiêu Nghị hỏi, "Lư Châu đã đuổi rất nhiều trợ lý rồi sao?"
Phó tổng Lâm tiếc nuối nhìn Tiêu Nghị, hắn vốn muốn tìm Lư Châu để xin chữ ký, hoặc là nếu bạn gái hắn biết hắn đang làm trợ lý cho Lư Châu, bọn họ không chừng sẽ quay lại. Nhưng bây giờ xem ra không giỡn được rồi, kí tên hả... để xem vận may sau này đi.
Phó tổng Lâm dừng xe trước một biệt thự, khu này cảnh vệ rất nghiêm, phó tổng Lâm nói, "Để tôi kêu chủ ở đây đưa thẻ ra vào cho cậu, bây giờ dẫn cậu vào nhà Lư Châu trước."
"Bất luận là nghệ sĩ nào hắn vẫn tỏ thái độ." Phó tổng Lâm hạ kính xe xuống, lái xe vào khu nhà, "Tốt nhất cậu đừng tỏ ra yêu thích nghệ sĩ nào, nhất là không nên khen đối thủ của hắn, không nên biểu hiện mình thích minh tinh nào, cho dù người đó là bạn của hắn, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Tiêu Nghị nói.
Phó tổng Lâm đậu xe trong ga ra, mở cửa, mang Tiêu Nghị vào, Tiêu Nghị chấn kinh tại chỗ.
"Mỗi ngày đều có người tới quét tước." Phó tổng Lâm nói, "Những cái này không cần tới cậu."
Giày của Tiêu Nghị dính bụi, hắn cẩn thận cởi giày, đứng trên sàn nhà bằng gỗ, phó tổng Lâm còn nói, "Lư Châu bảo cậu làm gì thì cậu làm đó, lúc không cần cậu thì không cần đặc biệt ân cần, chỉ cần đảm bảo lúc hắn gọi cậu thì mau chóng chạy tới là được."
"Được." Tiêu Nghị đáp.
"Không chạy tới đúng lúc." Phó tổng Lâm nói tiếp, "Cũng đừng nói là không nghe thấy, giả bộ đáng thương chút xíu, nói bị té, hắn sẽ không trách cậu."
Tiêu Nghị gật đầu. jongwookislove.wordpress.com
Nhà của Lư Châu có hai tầng, tầng trệt là phòng khách, nhà bếp, nhà ăn cùng với vườn hoa lớn bên ngoài, tầng một có một phòng, tầng hai có một phòng.
Trừ hai tầng ra còn một tầng hầm lớn.
Trên bàn cơm để một bản đồ không hoàn chỉnh, phó tổng Lâm hiển nhiên có chút lo lắng Tiêu Nghị không thể làm tốt công việc nặng thế này. Tiêu Nghị lại hạ quyết tâm, "Tôi sẽ làm tốt."
"Đừng căng thẳng." Phó tổng Lâm nói, "Đỗ tổng buổi tối sẽ giới thiệu cậu với Lư Châu, lát nữa tôi dẫn cậu đi mua quần áo, công ty sẽ chi trả cho cậu."
Tiêu Nghị thở phào, hắn đi tắm, thay quần áo mới, vóc dáng của hắn vốn cao, 178cm, thấp hơn Lư Châu nhưng không nhiều, tướng mạo cũng tuấn tú, vừa lúc giống như anh trợ lý đẹp trai, nhưng lại kém hơn Lư Châu, cho nên mới nằm trong khu an toàn không đoạt danh tiếng của hắn.
Nói chung, Tiêu Nghị soi gương, hắn biết vì sao Đỗ Mai giao công việc này cho hắn, cho dù là bề ngoài hay tính cách, hắn đều rất phù hợp, bây giờ hắn tràn đầy tự tin đi nghe mắng, đi bước đầu tiên cho cuộc sống mới.
Tối hôm đó, Đỗ Mai sắp xếp cho Lư Châu và Tiêu Nghị gặp nhau ở Indus, Tiêu Nghị căng thẳng tới đau dạ dày, ngồi không nổi chỉ muốn đi vệ sinh.
Đỗ Mai không để ý, cầm điện thoại quẹt quẹt, thuận miệng nói, "Đừng sợ, Lư Châu đó nói năng thì chua ngoa nhưng lòng dạ thì như đậu hũ vậy, tính tình tốt, chỉ cần cậu mò ra được tính cách của hắn, thật ra rất dễ ở chung. Mọi người đều rất thích hắn."
Tiêu Nghị không dám nói mình đã gặp nam thần trong nhà vệ sinh, cũng không nhắc chuyện xém tiểu vào chân hắn, chỉ gật đầu, thầm nghĩ lừa ai chứ, nhất định là mới đuổi trợ lý nào đó mới thế mình vô, chứ không biết có bao nhiêu người mới không có trợ lý chờ đến phiên mình.
Lư Châu đến, Tiêu Nghị lập tức phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người, lúc muốn đứng dậy thì Đỗ Mai đè hắn lại, "Sao lại tới muộn? Đã nói bao nhiêu lần rồi."
"Kẹt xe, tôi cũng có muốn đâu." Lư Châu thở phì phò ngồi xuống, tháo kính râm, "Tôi còn cho là chị đang ở công ty... Tại sao lại là cậu?"
Tiêu Nghị bỗng nhiên nhìn thẳng Lư Châu.
Dù cho hắn nghĩ thế nào, hắn cũng không nghĩ với vận mạng của mình, trong một ngày ngắn ngủi có thể thay đổi nhiều đến vậy, một giây trước còn nằm ở nhà như con cá chết, nghèo rớt mồng tơi, một giây sau đã ngồi ăn chung bàn với nam thần cũa hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ, thậm chí là các cô chú.
Tiêu Nghị nhìn Lư Châu, không thể không thừa nhận hắn rất tuấn tú, hơn nữa người thật không giống như trên TV. Trông ngầu ngầu, rất có mùi vị.
"Xin chào." Tiêu Nghị lấy dũng khí đứng lên, "Anh Lư, tôi là trợ lý mới của anh, là công ty mời đến."
Đỗ Mai nói, "Đây là Tiêu Nghị, đây là Lư Châu, hai người hình như quen biết trước rồi hả? Có gặp qua chưa?"
Lư Châu không nói gì, mũi phát ra tiếng lờ mờ, tiện tay mở thực đơn ra xem, Tiêu Nghị lập tức đứng dậy gọi phục vụ, Đỗ Mai lại nói, "Đã kêu chút đồ ăn rồi, Tiêu Nghị, cứ gọi hắn là Châu ca là được."
"Gọi gan ngỗng tương chưa?" Lư Châu hỏi.
"Rồi." Đỗ Mai nói, "Hôm nay đạo diễn Vương gọi cho tôi, công ty Vĩnh Ngộ đề cử cậu cho hắn, hắn hỏi tôi một chút, sang năm An Huy có một hạng mục, phim cổ trang, chính phủ đầu tư, nói về Tôn Quyền, bốn mươi tập."
"Thứ quỷ gì vậy." Lư Châu nói, "Không có hứng thú, cục điện ảnh nghiêm như vậy còn quay cổ trang? Lần trước nói quay phim về cuộc sống mà?"
"Bộ đó tôi từ chối cho cậu rồi." Đỗ Mai nói.
Lư Châu liếc mắt nhìn Đỗ Mai, lúc này phục vụ dọn đồ ăn lên, ba người không nói nữa, Lư Châu bắt chéo chân, lắc lư, tay dựa vào thành ghế, quan sát Tiêu Nghị.
"Lúc trước Tiêu Nghị sáng tác nhạc." Đỗ Mai nói, "Công ty sắp xếp cậu ấy theo cậu, cũng là muốn cậu dẫn dắt cậu ấy."
Tiêu Nghị cười cười.
"Âm nhạc à." Lư Châu giật khóe miệng, không nói gì, tùy tiện ăn chút rau, nói, "Tôi về nhà ngủ."
Tiêu Nghị liếc nhìn Đỗ Mai, Đỗ Mai liền gật đầu, Tiêu Nghị biết hắn nên làm gì, Lư Châu mới đứng dậy, hắn liền cầm áo khoác, giúp Lư Châu mặc vào, Lư Châu đi kính râm, đi phía trước, Tiêu Nghị theo sát phía sau, không nói lời nào.
Hắn biết hầu hết người có tiền đều không thích nói nhiều với thuộc hạ, có thể biến thành người tàng hình là tốt nhất.
Trước đây hắn còn không chỉ một lần cười mấy cha phú nhị đại dẫn theo thuộc hạ, không nghĩ tới chớp mắt thời gian qua đi, vô số người trở thành người giàu có, mà mình cũng theo số phận trở thành thuộc hạ cho người có tiền — Thế giới này thiệt là sầu.
Lư Châu hoàn toàn xem Tiêu Nghị là không khí, đứng trước cửa xe, liếc mắt nhìn Tiêu Nghị không hiểu gì, Tiêu Nghị lập tức tỉnh lại, bước lên giúp hắn mở cửa xe, Lư Châu liền bước vào trong.
"Lần sau không được tái phạm sai sót này nữa." Lư Châu chỉ Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị không dám nói tiếng nào, chỉ gật đầu, trong lòng thấp thỏm.
Cả đường đi không nói tiếng nào, tài xế lái xe đưa Lư Châu và Tiêu Nghị về nhà, Tiêu Nghị xuống xe liền nói với tài xế, "Cám ơn, vất vả rồi."
Tài xế nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, "Nhóc con, làm rất tốt."
Tiêu Nghị dở khóc dở cười, xem ra tính cách của Lư Châu rất nổi tiếng ở công ty.
Lư Châu vào nhà, Tiêu Nghị lập tức mở đèn lên.
Lư Châu vừa bước vào đã đeo tai nghe, thừa dịp tai nghe còn lại chưa đeo lên, Tiêu Nghị hỏi, "Anh muốn đi tắm? Tôi đi pha nước nóng."
Lư Châu hoàn toàn không phản ứng, Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, liền vào phòng tắm pha nước nóng, một lát sau, hắn thấy Lư Châu đi tới đi lui trong phòng khách, miệng lẩm bẩm, không biết đọc cái gì, chân bước vào phòng tắm.
"Ê!" Lư Châu quát lên trong phòng tắm.
Tiêu Nghị lập tức ôm quần áo chạy vào.
"Sao nước nóng quá vậy?!" Lư Châu cả giận nói, "Muốn bỏng chết tôi?!"
Tiêu Nghị, "..."
Tiêu Nghị bắt đầu ngày đầu tiên đã làm nam thần thành công nổi giận mấy lần, muốn vào pha thêm nước lạnh cho hắn, Lư Châu phất tay nói, "Khỏi đi!"
Kính mờ phản chiếu vóc dáng cao to của Lư Châu, tỉ lệ vóc người vừa vặn, to lớn mà cân xứng, chân dài miên man, Tiêu Nghị để quần áo xuống, thức thời lui ra ngoài.
Tiêu Nghị lật xem lịch trình ngày hôm sau phó tổng Lâm đưa cho hắn, nghe Lư Châu ở trong phòng tắm hát, vất vả chờ Lư Châu tắm rửa xong, lết dép lê về phòng, Tiêu Nghị thở phào, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đang định hưởng thụ bồn tắm mát xa của Lư Châu, mới cởi quần áo, đứng trước gương xoa xoa mắt, lại nghe Lư Châu gọi, "Hey!"
Tiêu Nghị, "..."
Tiêu Nghị lẹ làng mặc quần áo vào, thấy Lư Châu khoác áo choàng tắm, nằm trên giường.
Lư Châu quan sát Tiêu Nghị, "Gọi cậu mấy tiếng rồi, không nghe sao?"
Tiêu Nghị đáp, "Xin lỗi, lúc này chạy lên cầu thang bị vấp."
"Bỏ đi bỏ đi." Lư Châu nói. jongwookislove.wordpress.com
Lời nhắc của phó tổng Lâm rất hiệu quả, Lư Châu ngay cả nhúc nhích cũng lười, "Nước đâu?"
Tiêu Nghị chạy xuống rót nước cho Lư Châu, Lư Châu nói, "Sao không có đá?!"
Tiêu Nghị xoay người chạy như bay lấy đá, lúc sắp làm rớt cái ly còn nghĩ, công việc này chỉ có tám ngàn?! Còn thuế?! Mấy năm nay đi rèn thép cũng được hai trăm ngàn phải không!
Bỏ đi, vì chữ ký và bạn gái, vẫn nên nhịn một chút.
Tiêu Nghị tươi cười, tuy rằng mệt muốn chết nhưng vẫn xốc tinh thần, "Xin lỗi, Châu ca, lần đầu tiên làm nên không biết sinh hoạt của anh, sau này nhất định sẽ nhớ kỹ."
"Ờ." Lư Châu thuận miệng nói, "Sau này nhớ kỹ, tắm xong nhất định phải uống nước lạnh."
Tiêu Nghị đứng chờ Lư Châu giao việc, hy vọng Lư Châu sẽ không có suy nghĩ đột phá gì, có thể thả hắn đi, ai ngờ Lư Châu chỉ ipad để trên đầu giường.
"Mở coi bình luận trên weibo của tôi nói gì." Lư Châu nói.
Tiêu Nghị, "..."
Thì ra đại minh tinh cũng xem bình luận sao? Tiêu Nghị quả thật có nhận thức mới về Lư Châu, mở ipad lên, bấm vào biểu tượng weibo, hơn ba ngàn forward, bảy ngàn tin nhắn. Phía trên là ảnh Lư Châu chụp chung với bạn gái.
Con chó kia là con chihuahua Trương Hân Nhiên nuôi.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy số bình luận và forward kinh khủng tới vậy, so với Lư Châu, weibo của mình quả thật khó coi còn hơn một đứa trong suốt, vất vả lắm mới có người follow, còn là shop kinh doanh.
"Đọc đi." Lư Châu nói.
"Liếm màn hình..." Tiêu Nghị cẩn thận đọc, "Nam thần, anh đẹp trai quá đi... quỳ liếm."
"Châu của tui để kiểu tóc gì cũng đẹp hết..."
"Nam thần một vạn năm..."
"Tiểu tử bên cạnh là sao..."
"Châu Chinh là vương đạo..."
"???"
Tiêu Nghị trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đọc tiếp, "Nhìn..."
Tiêu Nghị ý thức mình sai, sửa lại, "... Thật đẹp trai!"
"Cái gì?" Lư Châu nghe được Tiêu Nghị do dự không nói, "Đưa cho tôi xem."
Tiêu Nghị đột nhiên có dự cảm không hay, xong đời — Bình luận kia viết:
Tiểu Mỹ Tử: Mặt của con chihuahua hình như bị chỉnh sửa hả, vợ chồng cùng đi sửa? Đúng là chả có gì tốt lành haha.
Lư Châu cầm lấy ipad, hít sâu một hơi, Tiêu Nghị thầm nghĩ rồi xong, chết cha rồi, nam thần muốn đập hết căn phòng hả. Ngay sau đó Lư Châu lại kỳ tích khống chế được, ném ipad lại, thiếu chút nữa đập trúng Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nhặt lên định tiếp tục đọc bình luận ca ngợi Lư Châu nhằm an ủi tâm trạng của hắn, Lư Châu lại nói, "Block nó đi."
Tiêu Nghị ừ, lập tức block người đó, Lư Châu nói tiếp, "Đăng ký weibo khác, lập nick clone, vào weibo của anti đó, chửi chết nó cho tôi."
Tiêu Nghị, "..."
Không cần vậy chứ! Tiêu Nghị quả thật bị Lư Châu làm cho ngổn ngang, sấm chớp ầm ầm, Lư Châu nói tiếp, "Lập thêm khoảng hơn hai mươi nick clone, thay phiên vào weibo của nó, nói mấy câu dưới status mới nhất."
Tiêu Nghị kiên trì, tức giận chỉ trích một lúc, ví dụ như nói "Sao ngươi có thể nói vậy", "Châu của ta làm gì phẫu thuật thẩm mỹ", "Nói như ngươi là không đúng", trong lòng thì không biết nói gì, Lư Châu dùng ipad vào weibo của người đó xem, nhìn xuống có vẻ không mấy hài lòng nhưng cũng không nói gì.
"Taobao." Lư Châu nói.
Tiêu Nghị mở taobao, không biết làm gì, Lư Châu nói, "Xem trang đầu!"
Tiêu Nghị lập tức mở trang đầu, Lư Châu xem xong, làm động tác kéo qua, Tiêu Nghị hoàn toàn không hiểu, Lư Châu nhịn không được nói, "Qua trang! Sao mà đần quá vậy?!"
Tiêu Nghị điên cuồng chửi trong lòng, làm méo gì có nam thần nào như anh hả, lướt taobao cũng phải hầu hạ, không lẽ cả bạn gái cũng hầu giùm anh luôn!
Tiêu Nghị lật trang, cầm ipad để Lư Châu xem những món được đề cử, sợ Lư Châu không xem được tỉ mỉ, còn ngồi xuống, Lư Châu hít mũi một cái, có chút ghét mùi của hắn, "Dựa gần như vậy làm gì?"
Tiêu Nghị đành phải dịch ra, lật sang trang, thấy một hộp gỗ dùng để đựng khăn giấy, Lư Châu có vẻ hứng thú, "Để xem."
Tiêu Nghị mở lên, Lư Châu nói tiếp, "Search đi."
Tiêu Nghị bắt đầu làm quen với tiết tấu xem taobao của Lư Châu, vì vậy tìm hộp gỗ cùng loại, hộp nylon cũng tìm, tất cả đều dùng để đựng khăn giấy, Lư Châu nói, "Bỏ hết vào giỏ xe đi."
Tiêu Nghị, "..."
Bốn mươi bốn hộp khăn giấy toàn bộ bỏ vào giỏ xe, Lư Châu tùy tiện động ngón tay, Tiêu Nghị tiếp tục lật trang cho hắn xem, kết quả Lư Châu lại thích chậu hoa mini bằng thủy tinh, mua hơn ba mươi cái.
Sau đó lại mua hai mươi hộp bánh quy tự làm.
Sau cùng kêu Tiêu Nghị mở giỏ xe, để Lư Châu sàng lọc lần hai, hắn lại nói, "Thanh toán hết đi."
Tiêu Nghị, "..."
Lư Châu cho Tiêu Nghị tài khoản và mật mã thẻ tín dụng, Tiêu Nghị dùng nó thanh toán tất cả.
Lư Châu có chút mệt, Tiêu Nghị hỏi, "Buồn ngủ rồi?"
"Ờ." Lư Châu nói, "Xem người kia có trả lời không."
Tiêu Nghị mở ipad lên xem, "Không có onl cũng không trả lời."
Lư Châu nói, "Mắng thêm vài câu đi."
Tiêu Nghị đành phải kiên trì, mở weibo kia lên, nghĩ thầm thảo nào phải ký hợp đồng bảo mật, hắn chửi rất nhiều, sau cùng nghĩ lại, cắt bớt đi.
"Mở phim coi." Lư Châu nói. jongwookislove.wordpress.com
"Anh muốn xem gì?" Tiêu Nghị ngồi xồm mở đầu máy, Lư Châu nói, "Gì cũng được, tiết tấu chậm một chút."
Tiêu Nghị chọn một bộ câm, ánh đèn thay đổi, Lư Châu nằm trên giường xem phim, "Để đi làm tín khống (*) cho cậu."
(*) Nôm na là khi xài tiền trong thẻ tín dụng sẽ bị quản lý, chi cái gì cũng ghi sổ sách.
Tiêu Nghị không mang biểu tình gì, còn định thòng dây xích chó vào cổ tôi? Chờ lấy được chữ ký, tôi đi từ chức liền.
Tiêu Nghị thấy Lư Châu không nói gì nữa, liền lặng lẽ đi ra ngoài, tắm xong đi ra thì thấy Lư Châu đã ngủ, rón rén đi vào tắt máy, Lư Châu xoay người, Tiêu Nghị phản xạ có điều kiện, đứng thẳng, chuẩn bị nghe mắng, cũng may Lư Châu phát ra tiếng ngáy.
Vì vậy Tiêu Nghị quay về phòng, tắt đèn, căn phòng lớn tới khó tin, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ sống trong khu cao cấp, hắn nhún nhún trên giường mấy cái, mở weibo, phát hiện chỉ có mấy tin quảng cáo chán ngắt của Tân Lãng, hắn nhắn tin vào weibo của bạn gái, nói mình xin lỗi, cũng không cho cô biết hắn đã tìm công việc mới, đặt đồng hồ báo thức, tắt đèn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro