Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Chương 17

Lư Châu đi theo Tiêu Nghị đến chỗ quầy tiếp tân.

Tiêu Nghị nói, "Xin chào, tôi là Tiêu Nghị."

Lư Châu nói, "Xin chào, tôi là lính của Tiêu tổng."

Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com

Tiêu Nghị nhìn Lư Châu, Lư Châu chỉ ngón tay, ý bảo hắn cút qua một bên, bước lên nói, "Tiêu tổng của chúng tôi đến tìm phu nhân, xin hỏi... bạn gái cậu tên gì?"

Tiêu Nghị nói tên bạn gái.

"Cô ấy từ chức rồi." Cô tiếp tân nói, "Tôi nhớ anh! Lần trước công ty chúng tôi ăn mừng cuối năm, anh có đi chung! Anh hát rát hay."

"A?" Tiêu Nghị nhất thời bối rối, "Cô ấy nghỉ hồi nào?"

Cô gái kia nói, "Cũng ba tháng rồi."

Tiêu Nghị: "..."

"Ơ!" Lư Châu kinh ngạc nói, "Tiêu tổng, phu nhân từ chức rồi? Giờ làm sao?"

Cô tiếp tân: "..."

Tiêu Nghị nói, "A, sao lại như vậy? Tại sao lại đi rồi..."

Tiêu Nghị có chút bối rối, Lư Châu thiếu chút nữa bị Tiêu Nghị chọc tức chết, giận dữ hét, "Hỏi số điện thoại!"

Cô tiếp tân: "......"

Cô nhìn tay trái Tiêu Nghị cầm hoa, rồi lại nhìn tay phải hắn cầm hộp nhẫn.

"Cô ấy đi đâu, có thể nói cho tôi biết không?" Tiêu Nghị hỏi.

"Cổ nói về quê kết hôn." Cô đáp.

Ong một tiếng, Tiêu Nghị bị sét đánh ngang tai.

"Cô có số điện thoại của cô ấy không?" Tiêu Nghị hỏi.

"Có số mới của cổ."

Cô lấy tờ giấy viết số điện thoại mới của bạn gái Tiêu Nghị, đưa cho hắn.

Lư Châu tháo kính mắt xuống, gọi cô tiếp tân, "Qua đây, nhìn vào mắt tôi."

Ánh mắt Lư Châu dịu dàng kiên định, hàm kín đưa tình, già trẻ trai gái gì cũng có lực sát thương.

Cô tiếp tân: ".............."

Lư Châu nói, "Bạn gái của hắn có phải không từ chức, chỉ là không muốn gặp hắn..."

Cô tiếp tân: "A!!!!! Á!!!! Á á á á á á!! Lư Châu!!! Thần tượng!!!!"

Câu kế tiếp của Lư Châu bị bao phủ trong tiếng thét chói tai của cô, cả tòa nhà nhất thời đều nghe thấy, lập tức có người ào xuống, một bảo an nhìn thấy Lư Châu, nhất thời hô to.

"Nói với bạn gái của hắn!" Lư Châu mạo hiểm tính mạng, hô to về phía cô tiếp tân, "Bạn trai cũ của cô ta giàu rồi! Bởi vì Lư! Châu! Đang! Làm! Lái! Xe! Cho! Tiêu! Nghị! Tôi yêu mọi người!"

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu xoay đầu kéo Tiêu Nghị, chạy như bay ra ngoài.

Nửa phút sau, Lư Châu và Tiêu Nghị hoảng loạn chạy ào ra bãi đậu xe, Lư Châu lái xe, đoàn người như cương thi ào xuống, Tiêu Nghị muốn tè ra quần chạy khỏi công ty.

Ban đêm, tại đường Bảo Gia, trên bàn là con gà quay.

"Tôi phát hiện ra." Tiêu Nghị sụt sịt nói, "Cũng có chuyện không thể dùng tiền để giải quyết."

Đỗ Mã cười, cầm lon bia lên uống, hai người ăn một dĩa gà quay, trước đây lúc còn đi học, bọn họ thường xuyên tới đây ăn, hôm nay Tiêu Nghị muốn cám ơn hắn, giúp mình tìm công việc này, định mời hắn ăn ở nhà hàng năm sao, kết quả Đỗ Mã lại chọn quán ăn lề đường.

"Lư Châu quả thật rất có tiền." Đỗ Mã nói, "Nhưng mà nếu như bị hắn ăn hiếp, cậu cũng đừng lên tiếng, nói với cô tôi là được."

Tiêu Nghị cảm kích gật đầu, biết Đỗ Mã quả thật xem mình là bạn thân, hai người uống bia, Đỗ Mã mặc tây trang thẳng thớm, lái xe trăm triệu, ngồi cùng với Tiêu Nghị ở một quán lề đường bẩn thỉu ăn gà quay, Tiêu Nghị chỉ cảm thấy sức buồn cười.

Năm đó lúc học đại học, mọi người đều học âm nhạc, Đỗ Mã học dân ca, sau khi tốt nghiệp thì đi theo ba mình kinh doanh, cũng không nói tới học sinh ngày xưa rất yêu âm nhạc, nhiệt tình và lý tưởng. Hầu như mọi người đều như vậy, sau khi tốt nghiệp, tìm chỗ dựa vững chắc, không có chỗ dựa thì mai danh ẩn tích, giống như sau bữa liên hoan cuối cùng, liền quên tất cả mọi chuyện trước đây. jongwookislove.wordpress.com

Chỉ còn Tiêu Nghị, vẫn hồ đồ phiêu bạt ở phương Bắc.

Đỗ Mã lại hỏi, "Nãy cũng nói, chuyện của Lư Châu nhà các cậu, có phải thật không?"

Tiêu Nghị nói, "Haiz, chắc chắn là không rồi."

Tiêu Nghị biết Đỗ Mã cũng thấy chuyện Lư Châu không cương được rất buồn cười, nhưng mà Tiêu Nghị không chỉ nhìn thấy Lư Châu đột ngột tỉnh dậy vào buổi sáng một lần, Lư Châu nhiều lắm thì cũng chỉ mắc bệnh tâm lý, về mặt sinh lý chắc chắn không có vấn đề.

Tiêu Nghị vẫn rất tự giác, tuy rằng chuyện của Lư Châu, Đỗ Mã hỏi thăm thật lòng, nhưng Tiêu Nghị đã ký hợp đồng bảo mật, cái gì không thể nói sẽ cố gắng không nói, hai người trò chuyện một hồi, tốt nghiệp cũng bốn năm rồi, năm nay Tiêu Nghị 25 tuổi, bước ra xã hội đã bốn năm nhưng càng ngày càng tệ, lăn lộn trong giới càng ngày càng kém, sinh viên năm xưa đều đã thành gia lập nghiệp, lương một năm cả triệu bạc, may là Đỗ Mã kéo hắn, cuộc đời mới mở ra con đường mới.

"Ê." Đỗ Mã hỏi, "A thỏ, dạo này trông cậu không tốt lắm, có chuyện gì hả?"

Hồi đi học Tiêu Nghị có biệt danh là "TiêuTuzki", điển tích là do mấy bạn nữ trong lớp có xem qua một quyển <Biến chứng xuyên không>, thấy kiểu ngơ ngác của hắn có chút giống Tuzki, lại có người gọi hắn là đại hiệp, bởi vì hắn rất thích giúp đỡ bạn bè. Bạn cùng phòng cứ gọi hắn là A thỏ, A thỏ, kêu tới giờ luôn.

Tiêu Nghị thở dài, "Bồ tôi về quê kết hôn rồi, trở thành vợ của người khác."

Đỗ Mã sửng sốt, Tiêu Nghị kể cho hắn nghe chuyện tình của mình, Đỗ Mai thở dài một tiếng, "Đều là tôi không tốt, sớm biết..."

"Đừng!" Tiêu Nghị nói, "Sao có thể trách cậu được? Tôi cám ơn cậu còn không kịp."

Đỗ Mã nghĩ vì mình giới thiệu công việc mới cho Tiêu Nghị nên hắn mới cắt đứt liên lạc với bạn gái. Nhưng Tiêu Nghị càng cảm kích Đỗ Mã hơn, bởi vì một cú điện thoại của hắn, đã thay đổi cuộc đời mình.

Đỗ Mã suy nghĩ một chút, "Sau này sẽ tốt lên thôi." Lại nói, "Cậu có tham gia thi tuyển không?"

"Không đi." Tiêu Nghị biết Đỗ Mã muốn đổi trọng tâm câu chuyện, miễn cho hắn khỏi đau lòng, bạn gái của Đỗ Mã cũng tốt nghiệp xong thì chia tay, năm đầu tiên tốt nghiệp hắn ôm đàn ghi ta đi thi, lại bị nam sinh có điều kiện tốt nhất đoạt mất, từ đó hắn không còn chờ mong gì về mấy cuộc thi nữa. Đỗ Mã nói, "Trong mấy người chúng ta, cậu là người hát tốt nhất, lúc trước khi chúng ta tới Lệ Giang hát, lần nào tôi cũng nghĩ cậu sẽ nổi tiếng."

Tiêu Nghị cười ngại ngùng, "Đáng tiếc cuối cùng vẫn không nổi, cho nên, haiz..."

Đỗ Mã trước đây là tay trống của dàn nhạc, có quan hệ tốt nhất với Tiêu Nghị, nghỉ hè bọn họ tới Vân Nam thể nghiệm cuộc sống hát rong, Tiêu Nghị liền ở phòng trọ chờ Đỗ Mã bàn bạc với người ta xong thì về, hai người mình trần, ngủ chung trên chiếc giường lò xo. Nháy mắt đã nhiều năm như vậy, Tiêu Nghị cảm giác mình vẫn là mình của năm xưa, mà Đỗ Mã thì đã nở mày nở mặt như vậy rồi.

Ăn uống xong, hai người lắc lư đỡ nhau đi, Bắc Kinh hôm nay có tuyết rơi lất phất, Tiêu Nghị say tới hồ đồ, đứng dưới ánh đèn một hồi, điện thoại vang lên, Tiêu Nghị đang ói, Đỗ Mã liền giúp hắn nghe điện thoại.

Lư Châu nhịn không được nói, "Đang ở đâu! Mấy giờ rồi!"

Đỗ Mã cũng ngà ngà say, lắc lư nói, "A, Lư nam thần! Xin chào xin chào! Tôi là bạn cùng phòng của hắn, Đỗ Mã, ở chung với hắn nè, hắn uống say, lát nữa tôi nhờ người đưa hắn về..."

Lư Châu nói, "Cậu là bạn cùng phòng của hắn?! Ở chung với hắn?! Vậy tôi là ai! Hai người đang ở đâu?"

"Đang ở đường Bảo Gia." Đỗ Mã nói, "Cách chỗ ở của các anh không xa..."

Điện thoại đã cúp mất rồi.

Tiêu Nghị nhận ly nước của Đỗ Mã, uống một hớp.

Hai người đứng trên lề đường giữa trời tuyết, Tiêu Nghị chọt vai Đỗ Mã, "Cậu... cũng đừng bỏ em gái tôi, cậu nói đi... mấy năm nay... có tìm được ai tốt hơn không?"

Sau khi tốt nghiệp bốn năm, Đỗ Mã vẫn không quên được ngày trước, cũng quen nhiều bạn gái, chỉ có năm đó đi học, quen biết Tiểu Địch là tốt nhất, vĩnh viễn không quên được.

"Hầy." Tiêu Nghị cười khổ, "Sau này tốt rồi, đều tay trắng, người đầu tiên vẫn là tốt nhất, chỉ là tuổi trẻ quá lông bông... A —!"

Tiêu Nghị có chút điên rồ, hô vài tiếng, Đỗ Mã dựa vào cột đèn, bỗng nhiên nổi hứng ca hát.

"Tình yêu của tôi xuyên tới chân trời..." Đỗ Mai cất cao giọng hát.

"Tình yêu của tôi như nước chảy..." Tiêu Nghị giang hai tay, nhìn về phía trời đêm hát.

Đỗ Mã xoay người, nhìn về phía Tiêu Nghị, "Người yêu của tôi ơi —!"

"Người yêu của tôi, bao giờ mới có thể gặp được nhau —" Tiêu Nghị tuy rằng uống say, nhưng tiếng ca vẫn lay chuyển người đi đường, hắn và Đỗ Mã đều xuất thân từ trường dạy nhạc, hai người cùng nhau song ca, nhất thời không trói không buộc, ở đầu đường mở hội ca hát.

"Cho dù năm tháng trôi nhanh, ai rồi cũng già đi —"

Đỗ Mã lung lay, phảng phất hình dáng ca sĩ đang hát trên sân khấu, song ca cùng Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị xoay người, thản nhiên hát, "Tôi vẫn luôn yêu em —"

Đỗ Mã và Tiêu Nghị: "Giống như ngày xưa ấy —"

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, còn có người cầm điện thoại quay lại, trên đường có không ít người tụ tập, đều tò mò nhìn, một cặp tình nhân bước ra từ nhạc viện, còn dừng lại nhìn Tiêu Nghị và Đỗ Mã song ca trên đường. jongwookislove.wordpress.com

"Giống như ngày xưa ấy —!" Tiêu Nghị lắc đầu, trong mắt mang theo nỗi buồn, tiếng ca lay động giữa trời tuyết.

Két —, một chiếc xe da báo phóng tới, cửa xe bị đá văng.

Đỗ Mã: "Người yêu của tôi ơi —!"

Tiêu Nghị: "Người yêu của tôi —!"

Giọng nói của Tiêu Nghị hơi ngừng lại, bị một người nắm cổ áo, ném vào sau xe.

Lư Châu đeo kính râm, quấn khăn quàng cổ che mặt, leo lên xe, lái đi mất, Đỗ Mã bị bỏ lại trời tuyết, đứng dưới đèn đường.

Đêm khuya, cố vấn tài vụ ngồi trước bàn ăn báo cáo sổ sách tiền đầu tư một năm qua với Lư Châu, Tiêu Nghị nằm trên ghế sô pha, quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng thở dốc. Lư Châu ném cho hắn cái mền, Tiêu Nghị liền quấn lấy, ngủ luôn trên ghế sô pha.

Tiêu Nghị: "Người yêu của tôi —"

Sáng hôm sau, Tiêu Nghị lấy chiếc nhẫn kim cương định cầu hôn bạn gái ra, xoay tới xoay lui ngồi nhìn, sau cùng đi vào phòng Lư Châu, đeo lên ngón tay của hình nộm, quyết định bỏ qua.

Tất cả từ hôm nay, bắt đầu lại lần nữa!

Buổi sáng hắn xuống bếp rửa chén, vừa rửa vừa hát, "Cho dù là tận thế, mọi thứ đều đi xa, tình yêu của anh dành cho em, mãi mãi như ngày xưa..."

"Hát bài gì vậy?" Lư Châu ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang, cũng nghe thấy tiếng ca của Tiêu Nghị, tối qua nghe bài đó xong, Lư Châu có chút cảm giác bị Tiêu Nghị tẩy não.

Tiêu Nghị đáp, "Trước đây tôi và Đỗ Mã, còn có bạn ở cùng phòng lập một ban nhạc, tự sách tác, biên lời."

Lư Châu giật khóe miệng, "Cái người trần truồng ở giữa trời tuyết trên đường Bảo Gia hôm qua với cậu là Đỗ Mã?"

Tiêu Nghị rắc một tiếng, sét đánh ngang tai.

"Tôi cũng trần truồng?!" Tiêu Nghị hỏi, "Sẽ không đâu! Không có đâu!"

Lư Châu nói, "Thiếu chút nữa! Có mất mặt không!"

Tiêu Nghị nghĩ thầm, chắc chắn là Lư Châu đang chỉnh hắn, nhưng mà hắn không có tâm trạng tính toán, Lư Châu tùy tiện ngồi xuống ghế, "Bỏ đi, phải quyết chí vươn lên, cố gắng làm việc, phục vụ ông đây cho tốt, tương lai sẽ thăng chức rất nhanh, rồi bưng chậu nước tới trước mặt cô ta, biểu diễn màn nước đổ rồi không hốt lại được kinh điển..."

"Ừ." Tiêu Nghị đáp.

Tiêu Nghị đã không còn sức lực chửi thầm, tâm trạng của hắn không vui vẻ gì, sau bữa cơm, Lư Châu lại bắt đầu xem bảng kế hoạch bên cố vấn tài vụ đưa cho hắn, vừa xem vừa nói, "Cậu và bạn gái chia tay, là cứu cậu, cũng cứu chính cô ta, cái loại oắt con như cậu..."

Câu nói của Lư Châu đi vào tai trái Tiêu Nghị rồi đi ra tai phải, Tiêu Nghị bình tĩnh ừ mấy tiếng, sau cùng Lư Châu còn nói, "Làm việc cho giỏi, biết chưa? Không phục thì cậu kiếm nhiều tiền lên. Lái chiếc xe trăm triệu tới mời cô ta đi ăn cơm."

"Ừ." Tiêu Nghị nghĩ thầm, anh bị bệnh xà tinh hả, lấy đâu ra tự tin lái chiếc xe đắt tiền tới người ta sẽ quỳ liếm chân anh? Người ta sống cuộc sống mới sẽ không quan tâm tới mấy cái đó đâu. Lỡ chồng người ta cũng lái xe trăm triệu tới dập tôi thì sao?

Tiêu Nghị mở weibo của bạn gái lên, nhắn tin cho cô, xem tin tức trên trang đầu, khoảng ba giờ chiều, cô nhắn tin cho hắn — Dạo này cô làm việc ở chỗ ba mẹ giới thiệu, quen một công chức, gia trưởng hai bên đều hài lòng, đối phương cũng rất yêu cô, chuẩn bị năm sau kết hôn.

Tiêu Nghị còn có thể nói gì? Hắn trầm mặc một lát, gọi điện thoại cho cô.

"Gì vậy?" Bạn gái nói.

"Không có gì." Tiêu Nghị cười cười, "Gọi điện cho em, nhận lỗi thôi."

Cô không nói gì, hai bên trầm mặc một hồi, cô nói, "Bỏ đi, chuyện trước đây, coi như chưa từng xảy ra."

Tiêu Nghị nói, "Cho dù chưa từng xảy ra, anh cũng muốn nói, có thể nghe anh nói không?"

"Anh nói đi." jongwookislove.wordpress.com

"Anh sai rồi." Tiêu Nghị đáp, "Xin lỗi, cho dù thế nào, anh nhất định cũng phải xin lỗi em, anh cũng không mong em tha thứ..."

Lư Châu xem báo cáo quản lý tài chính trong tay, cơn tức bỗng nhiên bốc lên, trừng mắt nhìn Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị nói, "Anh để lỡ bao nhiêu năm của em, không cho em được gì, để em chịu khổ với anh ở Bắc Kinh, chớp mắt đã bốn năm rồi..."

"Không có gì." Giọng nói của cô dịu đi mấy phần, "Tôi cũng không phải vì anh mới đến đó, lần ở quán bar, thấy anh đi hát kiếm tiền, tôi nghĩ sau này anh sẽ nổi tiếng..."

Tiêu Nghị nói, "Kết quả thì không, thật ra anh không hối hận khi đến Bắc Kinh sống, trong những năm đó có em bầu bạn, anh mới nán lại ở Bắc Kinh, thấy áy náy nên muốn xin lỗi em."

"Được rồi." Cô nói, "Đều qua hết rồi, nói chuyện này làm gì nữa."

"Chừng nào em kết hôn?" Tiêu Nghị hỏi.

"Qua hết năm mới, anh tới không?"

"Anh không tới được, anh sẽ gửi quà mừng."

Bạn gái nói, "Cám ơn, Tuzki, tôi tin anh vẫn sẽ có cơ hội nổi tiếng, chỉ là tôi không muốn tiếp tục phiêu bạt ở Bắc Kinh, lớn rồi, người nhà cũng giục tôi kết hôn."

"Ừ." Tiêu Nghị cười cười, "Chúc em hạnh phúc."

"Anh cũng thế." Cô nói, "Làm việc cho giỏi, cố gắng lên."

Tiêu Nghị cúp điện thoại, Lư Châu giả bộ như không để ý, liếc nhìn Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, mở đoạn video hắn làm trước đây, toàn là những đoạn cắt ghép khoảnh khắc giữa hắn và bạn gái, hắn làm cái này rất lâu rồi, từng nghĩ tới một ngày, có thể dùng tới khi cầu hôn, bây giờ có thể sửa lại, làm quà cưới cho cô.

Cả video chỉ có hình ảnh của cô, mà Tiêu Nghị thì vẫn luôn là người quay phim, quay lúc cô cười, cô khóc, Tiêu Nghị vừa xem mối tình của bọn họ, vừa phối nhạc, hắn bưng laptop định mang lên lầu, Lư Châu lại hỏi, "Tôi cho cậu đi hồi nào?"

Tiêu Nghị: "Tôi có thể ở đây thu âm sao?"

"Tùy cậu." Lư Châu lãnh đạm nói, "Cậu đúng là đồ ngu xuẩn khí khái."

Tiêu Nghị im lặng, mở nhạc, thu bài <Viết một bài ca> cho bạn gái, làm đến chạng vạng thì cũng xong, như trút được gánh nặng. Lúc mở weibo lên, phát hiện mình có thêm mấy trăm người theo dõi.

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị nhất thời bị kinh hách, thật ra trước đây hắn cũng có nhiều người theo dõi, tuy rằng không bằng Lư Châu tới mấy trăm ngàn, nhưng cũng có mấy ngàn, chỉ là fan của hắn có chút nhiệt tình, ý kiến rất lớn với chuyện hắn tỏ tình với bạn gái, Tiêu Nghị liền xóa weibo.

Bây giờ là một kẻ bình thường không ai biết tới, chuyện này là sao? Tiêu Nghị mở list người theo dõi lên xem, đều không phải do spam, đột nhiên hắn nghĩ tới một khả năng — Hắn mở weibo của Lư Châu, phát hiện từ quan hệ đã theo dõi thành bạn bè.

Tiêu Nghị: "!!!" jongwookislove.wordpress.com

Lư Châu còn đang suy nghĩ tính toán, Tiêu Nghị định mở miệng, Lư Châu đã nói, "Im đi."

Tiêu Nghị không thể làm gì khác hơn là im lặng, trong nháy mắt, nỗi buồn chia ly được Lư Châu follow hòa tan không ít, hắn đăng status, đại ý nói cuộc sống thay đổi, sau này phải sống thật tốt.

Cửa ải cuối năm sắp đến, Tiêu Nghị ổn định lại tâm trạng, dần dần khá hơn, hôm sau, hắn sắp xếp lại đống giấy tờ của Lư Châu, nhất thời bị nghẹn họng nhìn trân trối, Lư Châu đúng là có rất nhiều tiền!

Mở trang viên rượu vang ở Sơn Đông Bồng Lai, năm đầu mang tiền đi đầu tư một bộ phim truyền hình, cùng với một đạo diễn mở nhà hàng, còn đầu tư vào một khách sạn đẳng cấp xa hoa!

Những cái này đã vượt xa khả năng tính toán của Tiêu Nghị, Lư Châu vạch định kế hoạch rất rõ ràng cho cuộc đời mình, vả lại còn rất chu đáo, cho dù hắn không quay phim, đầu tư cái mớ này cũng có đủ tiền xài cả đời. Nhưng mà, thứ khiến Tiêu Nghị thấy sợ hơn chính là: Trong báo cáo còn có một hạng mục công ích nhỏ. Lư Châu giúp đỡ vài khu ở Tứ Xuyên, xây hai trường học, còn cung cấp rất nhiều vật dụng học nhạc và thể dục cho các trường tiểu học, mở lớp dạy truyền thông!

Mắt Tiêu Nghị hiện hai ngôi sao, nghĩ Lư Châu không hổ là nam thần của mình, nhưng mà nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nói với bất kì ai mình quyên góp bao nhiêu tiền.

Tiêu Nghị lấy điện thoại ra, chụp bản báo cáo công ích.

Hắn quyết định lưu tấm này trong điện thoại, sau này chỉ cần Lư Châu phát hỏa với hắn, làm hắn nản lòng thoái chí không muốn làm nữa, sẽ lấy tấm ảnh này ra xem.

Như vậy hình tượng của nam thần sẽ mãi mãi giữ vững ở 99999999%, sẽ không làm hắn lung lay.

Tiêu Nghị gọi điện cho mẹ, theo lẽ thường mẹ vẫn hỏi hắn năm nay có về ăn Tết không, Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, nói với người nhà, phải thương lượng với ông chủ, coi có được nghỉ không.

28 Tết cũng không cần tới công ty, so với mấy công ty nghệ sĩ khác, năm mới được nghỉ rất ít, Lư Châu vẫn tương đối rảnh rỗi, thứ nhất, hắn lớn tuổi rồi, không thể so với đám nam sinh 17, 18 tuổi. Thứ hai, hắn đang nổi tiếng, có đi hay không cũng không sao.

Vì vậy Tiêu Nghị chuẩn bị nghỉ đông, bắt đầu kế hoạch đi đâu chơi thì được.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #12e23fiu3hf