14
Chương 14
Vào ban đêm, Tiêu Nghị lướt tianya tới kinh hồn bạt vía, có người post bài nói về chuyện Lư Châu nổi tiếng. Còn có người nói hắn từng bị mấy nhà sản xuất thượng... Tiêu Nghị muốn biến thành Sparta.
Tuy thường nghe nhắc đến quy tắc ngầm, Tiêu Nghị cũng biết bất kể là ca sĩ hay nghệ sĩ, đều sẽ bị dính quy tắc ngầm, nam tài tử bị nói cũng nhiều muốn chết, nhưng cho dù bên ngoài nói cái gì, dính đến nam thần nhà mình — Kể cả Lê Trường Chinh và Lư Châu, cái loại mang cấp bậc trên người, Tiêu Nghị đều tự động loại bỏ khỏi đầu. Xem như chuyện này chưa từng xảy ra, tưởng tượng Lư Châu mãi mãi là đóa Bạch Liên Hoa không nhuộm bùn dơ... Nhưng mà chuyện của Lê Trường Chinh, trước đây Tiêu Nghị đã từng nghe qua, tuy rằng lý trí của Tiêu Nghị hiểu rõ chuyện này ngàn vạn lần không thể hỏi, cũng không thể xem là có thật, chuyện quá khứ thì để nó qua, nhưng ở mặt cảm xúc hắn vẫn không thể tiếp nhận được, mấy lần run run muốn tắt bài post đi, vẫn nhịn không được kéo xuống xem.
Trời ạ! Trong lòng Tiêu Nghị đấu tranh kịch liệt, lệ rơi đầy mặt, ngẩng mặt lên trời, tại sao lại như vậy! Nam thần của tui lại bị người ta thượng rồi...
Gần như tất cả fan não tàn đều phải ứng như vậy, chuyện trên weibo rất nhanh đã bị bỏ qua, còn kèm theo mấy bài post liên tiếp, còn có mấy lời bình ăn không nói có, ví dụ nói tin đồn này nghe từ đâu, sau khi bị thượng Lư Châu cũng không lên được nữa —
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
Không đúng. Tiêu Nghị chợt nhớ tới Trương Hân Nhiên mắng Lư Châu bằng hai cái từ kia, bắt đầu giả tưởng một người làm sao mà vừa không lên được vừa mau xuất tinh, trải qua một phen tự phản bác rồi giả thiết, suy luận đầy ngờ vực, Tiêu Nghị tự an ủi bản thân đây chỉ là giả, Lư Châu căn bản sẽ không có vụ không lên được, bởi vì không lên được với mau xuất tinh là không thể cùng tồn tại được.
Từ đó, Tiêu Nghị xem chuyện Trương Hân Nhiên nói lên với không lên đó là nói dối, tiện đà suy luận ra đám người này đang nói dối, cho nên nhất định chưa từng bị nhà sản xuất thượng.
"Đổ tổng." Tiêu Nghị nói, "Bài post này... Tôi nghĩ có nên tìm người xóa đi không?"
Tiêu Nghị đưa cho Đỗ Mai xong, chờ mong kiếm được đồng minh, Đỗ Mai chỉ nhìn thoáng qua rồi nói, "Bọn người nhàm chán, không cần để ý đến."
"Không xóa sao?" Tiêu Nghị hỏi.
"Tìm người xóa đi chẳng phải ý nói bài post đó là thật?" Đỗ Mai vừa xem máy tính vừa xua tay, "Lư Châu cũng không ngại bọn họ nói bậy, cậu cũng không cần lo lắng thay hắn."
"Ừa." Tiêu Nghị đáp.
Tiêu Nghị đột nhiên lóe linh quang, nghĩ thầm đúng vậy! Bản thân Lư Châu còn không quan tâm, cho nên hắn không cần nghĩ quá phức tạp về nó, cũng đâu có khả năng từng bị người sản xuất thượng chứ.
Đỗ Mai gọi điện kêu Lư Châu qua đây, Tiêu Nghị liền đi qua chỗ khác xem dân mạng nói gì, nhưng mấy phút đi dạo này, lại nhất thời cứu lấy hắn.
Hắn thấy một bài post bên dưới, mà nó lại là một bài bùng nổ khác, mà bài này hẳn là do một người hiểu chuyện viết.
Người nọ chỉ ra, nhà sản xuất của bộ phim đầu tiên của Lư Châu, lấy âm chữ đầu thay tên họ, nhà sản xuất đó là thụ, đồng thời nổi danh chơi thẳng nam trong giới, mặc dù không phải kiểu nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, nhưng chắc chắn sẽ không làm công, ngược lại toàn là người khác làm công, hầu hết những người từng chơi với hắn đều có thể chứng minh.
Bộ phim đầu tiên của Lư Châu, chính là <Mũi tên trở về> của hắn, xem xét cẩn thận, cũng có hơi cũ, trung gian nhiều năm không có phim đóng, ký với Đỗ Mai xong liền được nổi tiếng.
Ai mà được nổi tiếng chứ! Tiêu Nghị có chút không cam lòng nghĩ, Lư Châu có thực lực của mình, nhưng mà thấy bạn nói chuyện ở góc độ khách quan như vậy, cũng không tính toán với bạn làm gì... Tiêu Nghị ngẫm nghĩ, đột nhiên liền có một suy đoán.
Có phải vì nguyên nhân từ người sản xuất kia, nên Lư Châu có chút bóng ma, thỉnh thoảng không lên được, vậy thì hiểu rồi.
"Ê." Lư Châu gọi. jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị lập tức ngồi thẳng dậy.
Lư Châu hỏi, "Sao còn chưa về phòng?"
Lư Châu không biết Tiêu Nghị đang suy nghĩ cái gì, nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, Đỗ Mai nói, "Tôi bảo cậu ấy ở lại, cậu xem đi, bản thảo bài thanh minh của cậu xong rồi."
Đỗ Mai đưa bản thảo cho hắn, Lư Châu xem rồi sửa, dự định hôm sau phát lên, bây giờ trên mạng vẫn còn sôi sùng sục, chuyện tình yêu của Lư Trương vẫn chưa hạ nhiệt, Đỗ Mai sửa bản thảo lại vài chỗ, sau đó tìm tuyên truyền, còn dặn, "Lư Châu, sáng mai phải nhớ đăng bài thanh minh lên weibo."
Bài đăng đã viết xong, Tiêu Nghị xem thử, phía trên là lời tự bạch của Lư Châu, chuyện tình bao nhiêu năm qua với Trương Hân Nhiên, mặc dù không thể so với "Tình chàng ý thiếp mười năm, ước muốn giữa ta và nàng vẫn còn nhưng không còn nắm được tay nhau đi tiếp, ta tình nguyện để nàng giương cánh bay xa" nói xạo cái loại, nhưng thật sự cũng có chút cảm động.
Lư Châu tự nói về tình cảm của mình, đại ý là từ một kẻ ngây thơ, một thằng nhóc chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, cả đường đi có Trương Hân Nhiên làm bạn, không bao giờ rời khỏi giúp đỡ, mà hôm nay đi tới bước này, chính là do số phận an bài, cho dù có nắm tay Trương Hân Nhiên bước vào lễ đường, với tính cách của hai người, cũng không thể bước bên nhau đến cuối đời, đành phải buông tay, hy vọng đối phương sẽ tìm được hạnh phúc — Bọn họ chia tay chẳng hề liên quan tới bất kì ai, cũng không phải chuyện đùa giỡn, thời gian có thể chứng minh tất cả.
Thấy Lư Châu kể lúc mới vào nghề, cùng Trương Hân Nhiên từng chút một gần gũi, Tiêu Nghị không thể không nói bản thân có chút đau lòng.
"Đừng có làm cái mặt đó." Lư Châu giật khóe miệng, "Làm tôi nổi da gà hết rồi!"
Tiêu Nghị hỏi, "Có thật là như vậy không?"
Lư Châu nói, "Hầu hết đều đã sửa rồi. Cậu viết văn tốt không? Sửa cho hay đi."
Tiêu Nghị viết văn cũng bình thường thôi, thay đổi vài câu, tìm từ thành khẩn hơn, đưa cho Lư Châu xem, Lư Châu nói, "Cứ như vậy đi."
Tiêu Nghị biết được từ Đỗ Mai, loại này thật ra là có lợi cho cả hai, không quay phim gì, ngôi sao vẫn phải tìm cách để mình được chú ý, xào tới xào lui, làm người nghe thấy kinh sợ, quen nhau đúng là chuyện phiêu lưu, cách làm người hâm mộ thấy vui, chính là để họ nói Lư Châu ôm chân Trương Hân Nhiên, thật ra cũng không oan uổng hắn, chuyện này dù sao hai bên đều thắng.
"Là Châu Châu nhà chúng ta không chịu thua kém." Đỗ Mai xem thường nói, "Hừ, đăng lên weibo đi."
Sáng hôm sau, Tiêu Nghị mở weibo của Lư Châu, đăng bài thanh minh lên.
Hôm nay là thứ sáu, cả ngày đều quay phim, Tiêu Nghị bận rộn ở trường quay, nghĩ thầm không biết trên mạng bây giờ thế nào, nhất định là vô cùng chấn động.
Nhưng mà cả buổi chiều đều bận tới chóng mặt, đạo diễn bắt đầu điên cuồng đuổi theo tốc độ, kế hoạch cũng chạy tới chạy lui, trong lúc bận gần chết còn có thời gian gọi điện thoại chửi người. Sau khi quay một đống cảnh khó, Lư Châu bị treo lên trước phông nền xanh, để bên hậu kỳ có thể ghép cảnh.
"Tốt!" Đạo diễn nói, "Chuyển cảnh!" jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị rốt cuộc cũng có thời gian rảnh mở điện thoại lên, trong lòng run sợ mở weibo của Lư Châu, tin báo lập tức bắn ra liên hồi — Hơn 254000 lượt đăng lại, hơn 95000 lượt bình luận. Tiêu Nghị suýt nữa té xuống ghế.
Bài thanh minh của Lư Châu, chiếm ít nhất là 60% sự đồng cảm, đương nhiên, hầu hết fan đều là dạng sùng bái ngốc nghếch, chỉ cần nam thần thích ai, người đó chính là người tốt, nam thần lựa chọn không sai. Chỉ cần Lư Châu lên tiếng, nói một câu ổn thỏa là được, đối tượng là Trương Hân Nhiên hay Ninh Á Tình, hay là Triệu Bản Sơn, Tiểu Trầm Dương, kể cả là kỵ sĩ đen, fan hâm mộ đều không có bất cứ quan hệ gì.
Nhưng fan của cả hai, fan của Trương Hân Nhiên và người qua đường thì — Bị fan của Lư Châu thay Lư Châu hung hăng chửi mắng, rồi cũng không bỏ qua cho hắn, các nhà bắt đầu mượn chuyện người ta nói chuyện mình, đơn giản là quần ma loạn vũ.
Tiêu Nghị thầm nghĩ, không biết ở đây có thủy quân của Trương Hân Nhiên không, thủy quân của Đỗ Mai có tới không? Có phải chửi mắng nhau ở đâu, đều là do cứu binh của hai bên chứ không phải fan? Tiêu Nghị bắt đầu thấy may, bên kia cũng đăng bài, ngay cả đoàn phim của thiết mã băng hà cũng cùng nhau giương súng, Ninh Á Tình bị nói tới không chịu nổi, Tiêu Nghị càng xem càng giận, mắng Lư Châu chẳng khác nào mắng hắn.
Tiêu Nghị thật sự muốn ngửa cổ hỏi ông trời, nam thần nhà chúng tôi nỗ lực bao nhiêu mấy người có biết không hả?! Tại sao?! Chửi cái quần hòe! Cuối cùng Tiêu Nghị rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, thoát ID của Lư Châu ra, đổi ID khác đi chửi anti fan.
Tiêu Nghị tuy rằng hùng hổ quyết tâm đi lật thuyền, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thuyền ba lá, lật tới lật lui cũng chỉ có "Tại sao bạn lại nói như vậy", "Câm miệng đi", "Biết cái gì mà nói?", trình độ sát thương chả có bao nhiêu, hận bản thân tại sao không chửi được người ta, cũng hận bản thân bản não tàn không đủ đô, ước ao từ nơi nào đó có một giáo chủ xuất hiện, cầm hoa lê để xuống, là có thể bóp chết toàn độ đám anti fan.
Tiêu Nghị hận không thể biến thành Quan Âm Bồ Tát ngàn tay, bóp cổ từng đứa một, mổ não từng thằng một, dự trù kế hoạch thở dài, bảo hắn lên tianya xem đi.
"Lên tianya chưa?" Cô hỏi.
"Tôi đang lên." Tiêu Nghị ý bảo cô đừng kích động, bản thân thì càng kích động hơn.
Dự trù kế hoạch nói, "Xem bài này đi."
Tiêu Nghị xem bài post dự trù kế hoạch gửi bằng weibo cho hắn, thiếu chút nữa bị dọa tới ướt quần.
Tiêu đề: Sự thật là đây, tra nam Lư Châu là một kẻ bại hoại.
Mặc kệ người chủ bài post ghi gì, hắn kéo xuống dưới, có một người ghi thế này.
(Tôi có một người bạn làm phụ tá cho Lư Châu, Lư Châu nổi tiếng khó chịu, quả thật là chẳng xem ai vào mắt, bình thường ở công ty cũng la hét trợ lý, trút giận vào trợ lý, hở một tí là đánh người, trợ lý rất đáng thương... Suốt ngày bị hắn quyền đấm cước đá)
Không thể nào?! Tiêu Nghị nghĩ là do ai khai ra?! Hắn chưa từng nói với bất kì ai! Bệ hạ, đây đúng là sấm sét giữa trời quang, tấm lụa đỏ của thần đâu rồi... Mau đưa cho thần, thần không sống nổi nữa...
Tiêu Nghị lấy lại bình tĩnh, "Tôi tôi tôi... tôi đã ký hợp đồng bảo mật, tôi chưa từng nói với ai về chuyện này cả, không không, Châu ca chưa từng đánh tôi, mắng tôi mà! Đây là nói dối! Chỉ là bịa đặt! Làm sao bây giờ!"
"Cậu có muốn gọi cho Đổ tổng của các cậu giải thích chút không?" Dự trù kế hoạch hỏi.
Tiêu Nghị cảm kích gật đầu, lập tức gọi cho Đỗ Mai.
Đỗ Mai nghe xong, nói, "Tôi xem rồi, biết không phải do cậu tung lên, kẻ biết cậu đang làm trợ lý cho Lư Châu chỉ có bên Tề Toàn thôi, nhất định là Tề Toàn giả bộ làm bạn cậu nhờ tung lên, kế phản gián này muốn chơi với nhà chúng ta, không cần sợ."
Hên quá hên quá... Tiêu Nghị thở phào, Đỗ Mai lại nói, "Vầy đi, cậu mở tài khoản, cũng đăng một bài lên, cũng dùng kế phản gián, nói là nghe bạn nói: Tề Toàn có lần uống say, lỡ miệng kể cho bảo vệ nghe, thọc chuyện của Trương Hân Nhiên ra ngoài, học giọng điệu của hắn, làm đi, tổ chức tin tưởng cậu. Muốn nói sao tùy cậu, chỉ cần tổn hại người ta là được."
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
Tiêu Nghị nghĩ thầm, đậu xanh, mấy người cũng quá độc ác rồi.
"Ê!" Lư Châu đứng từ xa hét lên, "Làm cái gì ở đó!"
Tiêu Nghị lập tức lấy lại tinh thần, a một tiếng, Đỗ Mai nói, "Cậu đang lo cho Lư Châu? Vậy không cần đăng, dù sao bốn thủy quân cũng tới rồi."
Tiêu Nghị vội nói được, cúp điện thoại, chạy qua chỗ Lư Châu, Lư Châu được thả xuống, Tiêu Nghị liền đỡ hắn đứng cho vững, Lư Châu bị treo gần nửa tiếng, Tiêu Nghị vội kêu trợ lý đấm bóp cho hắn, mình thì xoa mắt cá cho hắn.
Cả đoàn phim đều xem bài post trên tianya, cái mà "Bói cho bạn một quẻ: Nói cho các bạn biết chuyện về Lư Châu và Trương Hân Nhiên." Trong nháy mắt đã bàn tới mười trang. Tiêu Nghị mở lên xem, bên trong đánh nhau ỳ xèo, có mắng Lư Châu là tra nam, có đạp Trương Hân Nhiên, có khóc lóc, có mang idol mình qua PR, có chửi, một fan thì mười anti fan, có người tới xem trò vui, còn thừa dịp mắng bọn họ quay phim nhảm nhí.
"Bà mẹ nó." Dự trù kế hoạch mắng, "Phim của chúng ta thế quái nào lại bị lôi vào! Chị em đâu! Lên!"
Trù tính nhắc nhở, "Qua đây, tôi có nick clone, đừng lấy ID thật, hồi xưa tôi dùng nick clone tạo weixin nhiều lắm."
Tiêu Nghị: "..."
Cả đoàn phim hầu như ai cũng cầm điện thoại lướt lướt, Lư Châu nghỉ ngơi một hồi, chuyện gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, đứng dậy quay tiếp.
Nam chính bị treo lên, bên dưới có một nhóm người cùng chung mối thù mắng thay hắn.
Tiêu Nghị tới xem, thấy ghi chép trường quay đang mắt thì xem phông nền, tai thì nghe bốn phương tám hướng, tay bấm di động thật nhanh, Ninh Á Tình cũng bị nói, mặt đen lại, ngồi một bên xem điện thoại.
Ninh Á Tình hiển nhiên rất bực, ném điện thoại đi, "Nhiều khi tôi rất muốn tra ID đó xem là ai, rồi đi mướn người xịt nước dô mặt bọn họ."
Tiêu Nghị càng hoảng sợ hơn, thầm nghĩ, nữ đại hiệp, cô muốn đồ sát hay cúp điện toàn quốc vậy, nếu quả thật có thể mướn được, chiếu theo thế cục hiện tại, hơn phân nửa cô sẽ bị đám fan không biết rõ chân tướng của Lư Châu giết trước rồi...
Lư Châu ở trước phông nền xanh nhích tới nhích lui, nghe chỉ đạo võ thuật đưa ra các tư thế, Tiêu Nghị không dám coi điện thoại quá lộ liễu, len lén lấy ra xem.
"Chị An..." Tiêu Nghị hỏi, "Còn đang chiến hả?"
"Không sao đâu." Dự trù kế hoạch an ủi, "Chửi chơi thôi, đợi Đỗ tổng bên các cậu mang thủy quân ra trận. Ái chà, tianya căn bản không phải nơi phát động chiến tranh, chỉ là để các bà mai tiêu khiển, đạn bắn thì sẽ xa, mấy cái này mới vui."
Tiêu Nghị: "..." jongwookislove.wordpress.com
Nhìn vẻ mặt mọi người đều có chút hả hê, dự trù kế hoạch lại bắt đầu trò chuyện qua weixin, "Đúng vậy đúng vậy, lần này xem như cô ta xui xẻo, dám đụng vào Đỗ Mai, để coi cô ta có ngóc đầu được không..."
Tiêu Nghị nghĩ thầm, xem ra Trương Hân Nhiên đắc tội với không ít người. Lý Diệp và cả dự trù kế hoạch đây cũng không vừa mắt cô ta.
"Cần gì chứ." Ở bên kia weixin là một giọng nói ôn nhu tức giận của một chàng trai, "Trương Hân Nhiên cũng vậy, trong giới ai mà chẳng biết sinh hoạt của cô ta loạn cỡ nào, lấy con chó ra đỡ đạn thì tính cái gì, chíp bông nhà chúng ta..."
"Chíp bông là chó của Mạc Mạc." Dự trù kế hoạch giải thích với Tiêu Nghị, "Cũng bị con Chihuahua của Trương Hân Nhiên cắn."
Tiêu Nghị thấy sợ, gật đầu.
"Đúng vậy." Dự trù kế hoạch lại thảo luận tiếp, "Để xem ai lún sâu hơn ai."
Tiêu Nghị ở bên cạnh, nghe cô móc một câu rồi đóng weixin, lên diễn đàn xem tiếp.
Hơn bốn giờ, thủy quân của Đỗ Mai cũng đã cắn lại được.
Tiêu đề mở màn rất hay: Nhóm cha nuôi của Trương Hân Nhiên, cùng với con chó cậy thế chủ của cô ta.
Tiếp sau là bài khác: Tài tử giai nhân, đến xem những mối tình của Lư Châu.
Khoảng năm giờ, trên mục đề cử của tianya trở thành:
"Kết cục của mối tình Lư Trương, trải qua bao nhiêu sóng gió, cặp tình nhân này để lại một hồi ức rất đẹp cho chúng ta, ai sẽ tiếp sức cho đoạn chia tay này? Ai sẽ nghĩa hiệp nhận lấy?"
Dư luận bị kéo ngược trở về, trong hầu hết bài post về Lư Châu đều khen ảnh của hắn đẹp.
Hết chương 14.
Advertisements
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro