Chap 7.
Gần đây có một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi đứng ở góc cua đường lớn thập thò lén lút nhìn vào "Góc khuất" mãi.
Hanbin đã chú ý đến người đó, cậu nghĩ, chẵng lẽ là muốn trộm cướp ở đây nên đến quan sát hiện trường trước à? Nhưng hình như người đó quan sát hơi lâu rồi thì phải? Trong tuần này Hanbin đến đây hai, ba lần đều thấy người đó đứng lén lén lút lút nhìn vào đây, nếu muốn cướp thì đã cướp từ lâu rồi. Vả lại nếu thật sự muốn cướp giật ở đây, thì quán của K hình như cũng không có thứ gì đáng để giật đâu ha? Cùng là mạo hiểm, vậy thì cướp ngân hàng siêu thị, lợi nhuận sẽ cao hơn nhiều chứ.
- Chủ quán, anh có biết có một người cứ lén lút thập thò nhìn vào quán anh không?
Hanbin không nhịn được nói với K.
- Đã biết từ mấy ngày trước rồi, cảm ơn.
K ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, vẫn chuyên tâm gọt lê cho Hanbin.
- Hum.... Xem ra anh không để tâm lắm chuyện này...
Hanbin cũng không lo lắng gì nhiều nữa...
Hanbin thích lê. Vậy nên mỗi lần K thấy cậu bước vào quán với dáng vẻ nóng bức không chịu được vào những ngày hè oi ả, nếu thức uống mà cậu gọi có thể hợp với vị lê, K đều gọt một dĩa tặng cậu. Đây đã dần trở thành thói quen rồi.
Do ban nãy ngồi kế bên Hanbin còn có những khách khác nên cậu không tiện cảm ơn anh về dĩa lê để ngăn ngừa việc các khách khác gây thêm phiền phức cho K. Cậu biết rõ khí chất tỏa ra từ trên người anh rất thu hút người khác và có duyên đào hoa. Tuy anh đối đãi khách đều rất lịch sự nhã nhặn nhưng cũng rất khách sáo và có phần lạnh nhạt, không thích người khác tìm hiểu về đời tư hay muốn đặt quan hệ gì đó với anh.
Vì vậy mà mỗi khi K tặng cậu một dĩa lê, nếu bên cạnh cậu có khách khác thì Hanbin chỉ mỉm cười gật đầu với K để biểu lộ sự cảm ơn mà thôi.
K cũng thấu hiểu cho sự quan sát nhạy bén của cậu và rất thích sự quan tâm như vậy của Hanbin.
Sau mấy lần như thế, K tặng dĩa lê, Hanbin vui vẻ mỉm cười gật đầu cảm ơn, sau đó nếu thấy không có khách khác thì cả hai sẽ bắt đầu trò chuyện câu được câu mất với nhau. Điều này đã trở thành một phương thức giao tiếp giữa hai người; hoặc lẽ, có thể nói đó là một loại thỏa thuận ngầm vậy.
Hanbin thích như thế.
Nhưng cũng chính vì thế nên cậu không hỏi, cũng không biết cái người đang đứng lấp la lấp ló ngoài kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
- Rốt cuộc cậu muốn gì đây?
K quả thật có chút chịu không nổi sự thập thò lén lút suốt tuần nay của người này, quyết định nhân lúc quán không có khách đi ra nói rõ ràng mọi chuyện.
Người nam nhân giật cả mình, lùi về sau mấy bước, không biết nói gì.
- Suốt tuần nay cậu thập thò lén lút ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
- Koga tiên sinh ...
Nam nhân đó ngập ngừng nói.
Người này biết được họ của K, xem ra có quan hệ gì đó với anh, không phải là loại người dưng qua đường có mưu đồ bất chính như là Hanbin nghĩ.
- Muốn gì?
K bắt đầu không có kiên nhẫn rồi, ngay cả chủ ngữ cũng không thèm nói, cứ cộc lốc thế mà thốt ra câu hỏi.
Anh một chút cũng không hề muốn gặp lại mấy người này!
- Tôi ... lần trước tôi đến quét mộ của Joo Won thì thấy anh cũng ở đó, cho nên tôi bỗng nhiên nghĩ đến ... tôi chỉ là muốn...
Người nam nhân dưới ánh mắt lạnh như băng có thể đông chết người của K, lắp ba lắp bắp nói.
- Muốn gì?
- Chỉ là muốn đến xem ước mơ mà Joo Won đã nói lúc trước!
Nam nhân ấy dồn hết dũng khí nói ra một hơi.
K lạnh lẽo nhìn người nam nhân mấy giây. Joo Won đã không còn nữa rồi, giờ cậu đến đây thì còn ý nghĩa gì nữa?
- Cậu đã xem rồi, xem cả tuần lễ rồi, giờ mời cậu về cho.
Sau đó cả hai đều đứng yên bất động.
K phải chính mắt thấy người này quay đi, cút khỏi tầm mắt của mình thì anh mới chịu quay vào quán.
Ánh mắt của người nam nhân di chuyển giữa gương mặt lạnh lùng của K và " Góc khuất" phía trước mặt, không có ý muốn rời đi, tâm trạng rất phức tạp.
- Tôi nói, cậu đã xem rồi, có thể .... đi được rồi!
K miễn cưỡng nuốt xuống cổ họng "có thể cút được rồi", mà thay vào từ tương đối lịch sự hơn.
- Koga tiên sinh ....
Người nam nhân mở miệng nói, đổi lại là cái liếc mắt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của K.
- Hiện giờ tôi ... thật ra đã hiểu tại sao Joo Won lúc đó đã chọn anh mà rời bỏ chúng tôi.
Người nam nhân nhìn " Góc khuất" phía trước, ánh mắt xa xăm.
- Bởi vì anh mới là người có thể cùng sánh bước đi với anh ấy, ngược lại... chúng tôi chỉ là cản trở anh ấy mà thôi... tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi ....
Nói xong quay lại nhìn đăm đăm vào K, nở nụ cười một cách khó khăn.
Giữa hai người im lặng một lúc lâu, K mới chậm rãi mở lời:
- Đi mà nói với Joo Won ! Đến trước mộ của cậu ấy mà nói, cậu ấy có lẽ rất muốn nghe đấy.
Nghĩa là K không muốn nghe, vì điều này hoàn toàn không có ý nghĩa gì với anh cả.
- Koga tiên sinh ....
- Tôi nghĩ là những điều cậu muốn nói với tôi đều không có ý nghĩa gì cả, không phải là lời của Joo Won nói thì tôi hoàn toàn không muốn nghe. Mời cậu về cho! Đừng có ở đây thập thò lén lút nữa, khách của tôi đều cảm thấy cậu rất kì quái đấy.
Sự nhẫn nại của anh gần như đã dùng hết rồi!
Người nam nhân nhìn K mấy giây, nhè nhẹ gật đầu với anh rồi lặng lẽ quay người, bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của người nam nhân, K nghĩ đến Park Joo Won, Joo Won vì bệnh mà chết của anh...
Quá giống nhau, không hổ là anh em, bóng dáng sau lưng giống nhau như đúc. Tuy rằng Joo Won đã mất nhiều năm rồi, nhưng hình ảnh của Joo Won trong lòng anh vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Nhắm chặt mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa, những hồi ức đau lòng ....
Cảm giác bên cạnh hình như có người, K lạnh lùng quét mắt qua, nhìn thấy một người ...
- Oh Hanbin!!!
Nhìn không ra cậu là người thích nghe trộm người khác!
- Uhm! Xin lỗi, thật sự tôi không cố ý mà!
Hanbin từ một góc đi ra một cách ngượng ngùng.
K chỉ lành lạnh quay đầu, đi vào "Góc khuất", không đoái hoài đến cậu.
Hanbin cảm thấy hiện giờ K rất không vui, tuy không phải vì cậu, những tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi theo sau anh vào quán.
Hình như đã nghe chuyện không nên nghe ....Joo Won? Trước mộ?....
Joo Won có phải là người rất quan trọng của K? Đã mất rồi? Cái hôm mà K không mở quán có phải là đi quét mộ cô ấy? Tim Hanbin bỗng nhiên có chút đau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro