Chap 22.
Khí chất đặc biệt của K có vẻ như khiến chị cậu rất thích, bèn kéo anh hai của Hanbin đang đi ngang qua lại để giới thiệu với K, còn cười nói rằng, nếu như Hanbin mà kết hôn, thì cô nhất định sẽ nhắc nhở cậu gởi thiệp mừng tới anh, lúc đó anh nhất định phải đến chung vui...
- Tuy Hanbin đã không còn nhỏ nữa vả lại giờ vẫn chưa ổn định, nhưng em ấy chắc chắn sẽ phải kết hôn mà! Nên lúc đó mời anh đến nhé!
Chị cậu mỉm cười dịu dàng nói với K, anh vẫn chỉ khẽ cười. Nhưng Hanbin biết rõ, nụ cười mà trong ánh mắt hoàn toàn không có ý cười của anh mới là đáng sợ nhất, trong lòng anh hiện đang rất khó chịu.
Hanbin đứng bên cạnh vội tìm lý do kéo K đi khỏi. Mồ hôi lạnh toát ra, cảm giác khuôn mặt đã cười đến cứng đơ luôn rồi.
Trong một thoáng chốc khi cậu lại ngước lên nhìn, thấy ánh mắt của K, hình như thấy anh có chút... đau lòng. Là cậu nhìn lầm phải không? Trong ánh mắt của anh hiện ra một thoáng nỗi đau?
- Ah... cái đó...
Hanbin nghĩ ngợi về ánh mắt vừa thoáng hiện ra ban nãy của anh và những lời chị cậu vừa mới nói, nhất thời không biết nên nói gì.
- À ừm, đúng rồi, hôm nay em không cách nào ở chung với anh được lâu cả, xin lỗi!
Cậu cảm thấy có lỗi với anh khi mà anh đã nghỉ kinh doanh hôm nay để đến đây tham gia tiệc mừng.
- Tôi hiểu mà_ K khẽ cười nhẹ_Những vị họ hàng đó của em khó đối phó lắm hả?
Ánh mắt anh quét lướt qua hội trường, rất nhiều người, ăn mặc chỉnh tề trò chuyện rôm rả, xem ra họ hàng của Hanbin đều phóng khoáng sôi nổi cả. Nhưng với những họ hàng như vậy, Hanbin có lẽ không tài nào ứng phó được với sự quan tâm đầy nhiệt tình của họ đối với tình trạng chưa kết hôn của cậu rồi. Hanbin cười khổ nói:
- Em cảm thấy mặt mình cười đến muốn cứng đơ luôn rồi, những lời nói ra thật rất muốn lấy máy thu âm thu lại, sau đó lần lượt phát ra cho họ nghe, đều hỏi mấy câu cùng một loại như tại sao em vẫn chưa có ai, thật sự rất phiền!!!
K mỉm cười nghe cậu than thở, thấy thương cho cậu. Ở phía dưới mà ánh mắt người khác không bắt gặp được, anh nhẹ nhàng kéo tay Hanbin , nắm lấy, khích lệ cậu.
- Anh, mẹ đang tìm anh đấy!
Một người để tóc đầu đinh hối hả chạy lại lúc ngang qua chỗ hai người thì ném lại cho cậu câu trên.
Là em trai của Hanbin ? Trông rất giống với cậu.
Trông theo cái đầu của người đó, K nghĩ thầm anh nhất định phải nói với Hanbin tuyệt đối không được để tóc đầu đinh, thật đáng sợ quá, kiểu tóc và khí chất của cậu hoàn toàn không thích hợp với tóc đầu đinh chút nào đâu.
- Umh, được... sẽ đến ngay!
Hanbin đáp mà đầu không hề quay qua. Quyến luyên nhìn K, không muốn rời đi.
- Đi đi, tôi sẽ ngồi đây ăn cho thật no nê mà
K cười khẽ vỗ vai Hanbin .
- Uh...
- Không sao đâu, tuy giờ rất bận nhưng qua thời gian này thì sẽ không chuyện gì nữa đâu
K an ủi cậu.
Hai người đã một tuần rồi không gặp nhau, đại khái cũng còn phải thêm 3,4 ngày nữa, Hanbin còn bận một số việc liên quan tới hôn lễ không thể đi tìm K được.
- Em sẽ gọi điện cho anh...
- Ừ, tôi sẽ đợi. Điện thoại của quán ở tầng một cũng có thể gọi, lúc nào cũng được
K gật gật đầu, cười và đẩy nhẹ Hanbin , vì anh đã trông thấy mẹ của cậu đang ở xa xa giận sôi lên rồi.
- Umh..._ Hanbin quay đi, rồi quay lại nói_ Anh nhất đinh phải ăn cho no đấy!
- Câu này còn phải để em nói sao?
K cười khổ, Hanbin hoàn toàn không có chút gì về khái niệm thời gian cả, lúc này bận rộn, nói không chừng ba bữa cơm cậu còn không ăn đúng giờ, cũng nói không chừng là do cậu quá lười, lúc bận rồi thì lười đến nỗi cơm cũng không ăn nữa là.
Hanbin gãi gãi đầu cười ngây, nói câu lát nữa gặp, rồi nhanh chóng lẹ làng bay đến chỗ mẹ cậu "điểm danh", nếu không đi thì một lát chắc chắn cậu sẽ bị mắng đến xói đầu mất.
K trông theo bóng dáng rời đi của Hanbin , trong lòng bỗng dưng thấy trống trải...
Không biết tại sao, những cảm xúc khó chịu chực trào dâng lên khiến anh không tài nào thở nổi, sự hiện diện của anh có vẻ như không thích hợp với không gian nơi đây.
Tràn ngập không khí vui mừng, có bạn bè thân thích, họ hàng hai bên vui vẻ đến chúc mừng, có chú rể đang cười tươi tiếp nhận những lời chúc tụng, và còn cả cô dâu chút nữa sẽ bước ra hội trường thu hút hết mọi ánh nhìn...
Thật là hoàn mĩ, một quá trình mà người bình thường nhất định sẽ trải qua, một con đường mà anh, Koga Yudai, đã quyết định từ bỏ khi còn ở tuổi 21.
Nhìn khắp lượt xung quanh, K bỗng dưng thấy sợ hãi và đau đớn.
Anh có dũng khí, lạnh nhạt đối diện với sự chỉ trích của người đời. Anh không quan tâm lời bình phẩm của người khác về anh, anh hiểu rất rõ, bất luận người khác nói như thế nào, Koga Yudai vẫn là Koga Yudai, không vì lời đàm tiếu được nói quá nhiều, thì anh sẽ trở thành con người giống như trong lời đàm tiếu của họ... Cũng như Hanbin đã từng nói rằng, đây là cái thế giới mà chỉ cần có người nói thì sẽ có bọn ngu ngốc đi tin vào; anh hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó.
Nhưng còn Hanbin thì sao? Cậu có sự kiên định như vậy không? Lúc cần thiết sẽ dứt khoát quyết liệt như thế không?
Ban nãy Hanbin sợ hãi.
Khi K trông thấy chị của cậu, khi cô ấy hỏi về anh, Hanbin sợ hãi. Sợ bị phát hiện mối quan hệ giữa cậu và anh, sợ bị người nhà chỉ trích, không chấp nhận, thậm chí bỏ rơi cậu.
Anh không trách Hanbin , nỗi sợ hãi đó là lẽ thường phải có thôi.
Nhưng bỗng dưng anh thấy lo sợ. Hanbin sau này có vì áp lực bỏ anh mà đi không? Nếu như vì tình cảm đã phai nhạt, nên hai người chia tay, thế thì anh không có lời nào để nói, chấp nhận nó. Nhưng nếu vì cậu không chịu đựng được ánh mắt người đời, áp lực mà rời bỏ anh...
Đến cuối cùng, sẽ vẫn chỉ còn lại một mình anh thôi sao?
... Anh cảm thấy lo sợ.
Nhưng nếu như Hanbin dám và thật sự yêu anh, yêu anh đến có thể đối mặt với tất cả mọi áp lực chỉ trích, K lại thấy đau lòng và thương cho cậu...
Mâu thuẫn quá! Trông theo Hanbin đang cười nói chào mời với khách khứa, anh chỉ biết rõ một việc... là anh thật sự yêu say đắm cậu rồi.
Mặt của cậu ấy đúng là đã cười đến muốn cứng đơ ... Nhìn bóng dáng xa xa của cậu, anh thấy thương cho cậu lắm.
Nhìn những người sự vật xung quanh, K khẳng định, nơi đây không phải là không gian thích hợp cho sự hiện diện của anh. Anh lại nhìn một lần nữa Hanbin xa xa, sau đó quay lưng rời đi.
Dù có muốn thấy người nhà cậu, muốn biết cha mẹ cậu là người như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra tính cách em người yêu của anh đáng yêu đến thế, tò mò muốn biết anh chị em cậu có phải cũng dễ khiến người khác yêu thích như cậu hay không... nhưng anh cũng không cần thiết phải đến nơi này để tự làm khổ mình.
Anh, một người đồng tính luyến ái, ở nơi đây chứng kiến một đôi nam nữ kết hôn, còn đau lòng và thương cho Hanbin bị một đám người hỏi cậu có bạn gái chưa, cậu vẫn phải gượng cười đáp là chưa có đối tượng, sau đó lại phải ứng phó với những lời giới thiệu từ các vị khách "nhiệt tình" quá mức...
Đúng vậy, anh là một sự tồn tại không thể bị phát hiện, không nên xuất hiện làm gì.
Tất cả những thứ này, quá đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro