Chap 2.
Sau buổi xem mắt lần trước, Hanbin vô tình bước vào quán cà phê tên gọi "Góc khuất" và bị nơi đây thu hút , về sau cũng thường ghé qua. Mặc dù trước đó cậu vô ý ngủ quên bị anh chủ quán đánh thức, bản thân lúc đó mơ mơ màng màng nhận nhầm người rồi làm trò cười, trong lòng có chút ngại ngại ...
Nhưng không sao....
Bởi...cậu thích quán này, thích cái cảm giác trầm lắng yên tĩnh bên trong, không biết có phải do không khí trong quán ảnh hưởng hay không, mà cậu luôn nhận thấy đồ ăn thức uống của "Góc khuất" cũng phảng phất hương vị rất thoải mái, dễ chịu.
"Góc khuất" như tên gọi của nó, nằm khuất sâu trong góc của con hẻm nhỏ nối với đường lớn nên rất yên tĩnh. Bảng hiệu nho nhỏ nhưng phóng khoáng, không rầm rộ cũng không khoa trương. Bức tường ngoài bằng kính kéo dài xuống đất, ngước mắt lên là thấy được hàng cây từ ban công lầu hai buông rơi xuống che mất một phần ba cửa kính, xanh tươi mơn mởn. Từ trong quán có thể thấy được sự huyên náo ngoài đừơng phố, nhưng thông qua cửa kính và màu xanh của cây cỏ, sự ồn ào đó hầu như không hề len lỏi vào được bên trong.
Đến chủ quán của "Góc khuất", từ cái lần cậu ngủ đến mê cả đầu nhận lầm thành thầy giáo của mình, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng vẫn rất thích anh chủ quán này, người này hình như hiểu rất rõ cậu cần gì, các món đồ ăn thức uống mà anh giới thiệu đều rất hợp ý cậu .
Mỗi lần cậu đến, đều trông thấy anh làm việc trong quán, không biết có phải vì anh ta không yên tâm giao việc cho người khác hay không, hay là do thích cảm giác pha cà phê, tiếp đón những vị khách khác nhau?
Hanbin thích vị trí kế bên cửa kính, bởi vì từ đây có thể ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại trên phố, cậu thích cái cảm giác thảnh thơi nhàn nhã khi ngồi trong tiệm ngắm nhìn những xô bồ náo nhiệt ngoài kia. Việc này có thể khiến cho tâm trạng ức chế bực tức trong cậu dịu đi đôi phần.
Không biết sao dạo này các chú bác cô cậu dì thím lũ lượt kéo đến nhà cậu và đều rất mực quan tâm đến việc cậu chừng nào kết hôn, quan tâm đến nỗi cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Tâm trạng bực bội, đây là lần đầu tiên cậu trốn ra ngoài ngay khi còn trong thời gian lên lớp, việc mà trước đây cậu tuyệt đối không làm.
Cậu biết rõ, có khi những câu đại loại như "Cậu có bạn gái chưa ? Chừng nào kết hôn" của người lớn thực ra chỉ là câu chào hỏi xã giao khi gặp mặt , cũng giống như câu "cậu ăn cơm chưa ?" mà thôi. Nhưng nghe riết, cũng vẫn cảm thấy rất phiền, rất khó chịu.
Hanbin cậu chịu không nổi cái quan hệ giữa người với người như thế này; những người đó chẳng lẽ ăn no rảnh rỗi lắm sao ? Tại sao việc của mình còn chưa quản xong, lại dư hơi sức đến đây quan tâm việc cậu khi nào lấy vợ ?
Phiền chết được, nếu như cậu gặp được cô gái mà cậu thích, cảm thấy hai người có thể chung sống với nhau nửa quãng đời còn lại, thì tự nhiên cậu sẽ kết hôn thôi ! 29 tuổi không có bạn gái rốt cuộc có gì sai sao ? Hại cậu đi đến đâu thì bị quấy rầy đến đó.
Không phải cậu có tiêu chuẩn cao, cũng không yêu cầu đối tượng phải có ngoại hình xinh đẹp, học lực giỏi giang, đảm việc công giỏi việc nhà ... cậu thật sự không yêu cầu như vậy !
Cậu chỉ cần một cảm giác, một cảm giác mà thôi. Cảm thấy yêu thích, thì sẽ ngay lập tức theo đuổi ! Không phải cậu không thích phụ nữ, chỉ là chưa gặp đựoc người phụ nữ khiến cậu yêu.... chỉ là chưa gặp được mà thôi.
Hanbin bỗng nhớ đến cô gái từ chối cậu khi còn học đại học. Cô ấy là một cô gái hoạt bát vô tư, rất thích những nơi ồn ào náo nhiệt. Cô ấy nói ngành cậu học là nghành tâm lý học, suốt ngày chỉ thấy cậu chúi mũi vô đống sách và nghiên cứu, không có thời gian hẹn hò với cô, cho nên cô ấy không cần.
Sau khi nhà trường mời cậu làm thầy giáo chính thức, cậu theo đuổi một cô giáo dạy văn lớn tuổi hơn cậu, đó là một phụ nữ ăn nói nho nhã, biết đối nhân xử thế. Cô ấy nói cậu nhỏ tuổi hơn cô, nên cô ấy không cần.
Hanbin không hiểu, yêu một người, còn phải suy nghĩ quan tâm đến nhiều thứ vậy sao ? Có hay không thời gian hẹn hò, tuổi tác hơn kém, ánh nhìn của người khác....
Yêu, không phải chỉ đơn giản là yêu hay sao ?
Lại để đầu óc đi rong ruổi ở đâu nữa rồi, cậu rất dễ rơi vào suy nghĩ miên man vô bờ bến. Nghĩ đến những chuyện bản thân không hiểu rõ, thực ra cũng không thể nào tìm ra được đáp án cho đúng, vả lại, đại đa số suy nghĩ ấy đều sẽ chuyển sang khuynh hướng bi quan hơn. Đây có thể xem là thói quen quái dị của cậu .
Những việc mà cậu nghĩ mãi không thông nhiều quá đi ....
Nhưng không ai có thể giải đáp cho cậu được, chỉ những lúc suy nghĩ lung tung đến buồn bực, đến ngồi một chỗ tại "Góc khuất", thì những tạp niệm, sự khó chịu sẽ dần dần lan theo làn khói mỏng tỏa ra từ cốc hồng trà nóng bay đi, nhạt dần .
~~~~~~
Sắp nghỉ hè, nên toàn trường tất bật nhộn nhịp hẳn lên, những học sinh không phải đợi kì nghỉ hè thì là bận rộn sôi kinh nấu sử chuẩn bị thi cuối cấp, Hanbin cảm thấy phòng tư vấn có chút lạnh lẽo, trừ một số học sinh đến trò chuyện theo định kì, thì bình thường hầu như không thấy một bóng học sinh nào thèm đến đây cả.
Không có người nào đến trò chuyện, vậy cậu ngồi ở phòng tư vấn này còn có tác dụng gì đây? Chỉ còn nước chán chường đến nỗi nằm bò ra bàn thả hồn lên mây thôi.
Công việc của Hanbin chính là thầy giáo đảm nhiệm việc tư vấn tâm lý ở một trường trung học. Cậu thích công việc này, vì đó là công việc có thể tiếp thêm sức mạnh và giúp người khác kiên cường hơn.
Khi điền sơ yếu lý lịch, trong mục nghề nghiệp, cậu thường ghi là "giáo viên", những lúc người khác tò mò hỏi cậu dạy môn học nào, cậu trả lời là thầy giáo tư vấn tâm lý, những người đó bèn nhìn cậu với ánh mắt kì quặc, cậu cũng không vì vậy mà buồn bực, vì cậu cảm thấy từ "giáo viên" này, cậu điền vào là một lẽ đương nhiên.
Tự tin, là bắt nguồn từ việc hiểu rõ bản thân và lập trường của mình, chứ không phải từ năng lực vượt trội hơn người khác.
Hanbin nằm dài trên bàn làm việc, khẽ nhắm hờ mắt lại, nhưng hồn phách thì không biết đã phiêu diêu đến cõi trời nào rồi.
Phòng tư vấn rơi vào tình trạng âm thịnh dương suy, thầy giáo thì chỉ có mỗi một người là cậu mà thôi.
Cậu cũng quen rồi, dù gì thì từ hồi đại học, bạn bè xung quanh cậu đều là nữ nhiều nam ít, vả lại ở nhà cũng không phải là không có chị em gái, cậu từ sớm đã luyện được năng lực trong một đám đàn bà con gái vẫn đối xử hòa nhã bình đẳng với họ.
Ba mẹ cậu cho rằng hoàn cảnh như thế này thì cậu sẽ dễ dàng rước về được một cô con dâu cho họ, sự thật một chút cũng không giống những gì hai vị trưởng bối kia tưởng tượng. Những bạn học và đồng nghiệp nữ của cậu tuyệt không hề muốn đồng nghiệp nam trở thành bạn trai của mình. Tuy nói cậu là giáo viên, nhìn sơ qua điều kiện cũng khá tốt, nhưng thứ mà đàn bà con gái họ cần là bạn trai, chứ không phải là một giáo viên tư vấn tâm lý ! Chính cái mác giáo viên tâm lý này đã khiến các cô gái phải chùn bước không ít.
Nhưng bất luận như thế nào, cậu vẫn rất yêu thích công việc này là được rồi.
Hanbin đã ở đây 5 năm, đã thấy qua không ít học sinh đến rồi đi.... Và cậu vẫn cứ ở nơi này. Cậu thích cái cảm giác này, mọi năm đều có học sinh mới đến, học sinh cũ thì tốt nghiệp, bất luận những người đó có hay không trò chuyện qua với cậu, nhớ hay không cậu, chỉ cần họ biết rằng đã từng có một thầy giáo ở đây, và quay đầu nhìn lại, cậu vẫn ở đây, ở phòng tư vấn này đợi, mỉm cười rót trà cho bạn, nói với bạn, tâm tình với bạn.
5 năm qua trước sau vẫn vậy.
- Thầy đang làm gì thế ? _Một âm thanh từ trên đầu vang lên, kèm theo là những tiếng cười khúc khích không ngừng.
Ngước nhìn lên, là hai khuôn mặt trắng trẻo xinh xinh, miệng cười gần ngoác đến cả mang tai.
- Thầy đang nghĩ về kế hoạch đời người 40 năm sau của mình ấy mà_ Mỉm cười, ngồi ngay ngắn lại, có học sinh đến rồi.
Hai người này là khách quen của cậu, biệt danh bé dễ thương A và bé dễ thương B, là hai cô bé rất thẳng thắn , phóng khoáng, thường thích đến đây trò chuyện với cậu.
- Cái gì mà kế hoạch đời người 40 năm sau ? Ha ha ha ! Sao mà thầy rảnh rỗi thế ! _Hai cô bé khúc khích cười.
Hanbin lộ ra nụ cười vô tư , nói:
-Thì đúng là vậy mà.
- Thầy sướng rồi, tụi em thì bận chết đi được, học bài học đến mệt bở hơi lun.
- Thi tốt nghiệp mà ! Ngoan, tháng 7 thi xong là hết mệt thôi.
- Làm thầy giáo tốt thật, không phải thi gì cả .
- Nói gì ngu ngốc thế, thầy lúc trước cũng phải thi tốt nghiệp chứ bộ_ Hanbin không nhịn được cười.
- Vậy thầy thi có tốt không ?
- Đương nhiên rồi ! Chứ không thì sao có thể làm thầy giáo được, đúng không ?
Vừa nãy là bé dễ thương A, giờ lại đến bé dễ thương B, hai cô bé kẻ tung người hứng đúng là hợp rơ thật.
- Thật sự thì thành tích của thầy cũng không tốt lắm đâu_ Hanbin cười cười lắc đầu.
- Thật không thầy ? Gạt người ! Vậy lúc trước thầy học trường nào ?
- Ay , học trường trung học nào không quan trọng , học đại học nào cũng không quan trọng nốt, quan trọng là xem các em có cố gắng học hành không thôi !
- Giáo viên nào cũng nói vậy hết !_ Bé dễ thương A khẽ chu chu môi nói.
- Bởi vì đấy là sự thật mà ! _Cậu cười nói một cách khẳng định .
- Nhưng mà giáo viên ai cũng muốn tụi em cố gắng học để thi vô trường tốt , rồi sau đó lại bổ sung nói thêm câu ' thật ra học trường nào cũng không vấn đề gì, quan trọng là các em học như thế nào thôi !" _Bé dễ thương B đẩy đẩy gọng kính , giả dạng điệu bộ hùng hồn của giáo viên khi đứng trên bục giảng , có chút bất mãn nói ... Không phải mâu thuẫn lắm sao ?
Cậu mỉm cười nhìn hai cô bé vài giây, lắc đầu cười nói :
- Không đâu, thật ra đó là hai đạo lí song hành nhau, không mâu thuẫn đâu.
Thật nhớ quá ! Luận điệu như thế này, hồi cậu 15 ,16 tuổi cũng đã từng phẫn nộ và ấm ức nói qua, thì ra tất cả học sinh dưới gầm trời này đều như nhau cả.
- Song hành ở chỗ nào vậy ạ ? _Bé dễ thương A nhíu mày khó hiểu.
- Đợi khi nào các em lớn lên tự khắc sẽ hiểu thôi ! Đó chính là cuộc sống ! _Hanbin chỉ cười cười trả lời như vậy. Có nhiều chuyện, không phải đến một độ tuổi nhất định nào đó hay đã trải sự đời, thì rất khó mà hiểu được .
- Thầy à, thầy làm ơn siêng siêng chút đi, dùng trình độ trung học giải thích cho tụi em có được không?
.... Kết quả, ngày hôm nay được kết thúc bởi việc dùng trình độ cấp trung học để giải thích cho hai bé học sinh dễ thương hiểu cái gọi là "cuộc sống".
Đó là một ngày của Oh Hanbin, thầy giáo tư vấn 29 tuổi và không có bạn gái.
Mỗi ngày tại trường của cậu với các học sinh đều cứ thế mà êm đềm diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro