Chap 19.
K đã giới thiệu cho Hanbin biết những người bạn tốt của anh, chỉ là muốn hai phía gặp gỡ, trò chuyện với nhau, nếu như cậu không hợp với những người đó, anh cũng không muốn miễn cưỡng cậu làm gì.
Anh không thích những chuyện như "Bởi vì họ là bạn của tôi, nên em chắc chắn cũng sẽ phải qua lại với họ, ít nhất cũng đừng hai bên gặp nhau bèn tỏ vẻ khó chịu." Giống như là một việc mà giữa hai người yêu nhau bắt buộc phải tiếp nhận nhau vậy.
Tính cách bạn bè của anh đều có chút cổ quái, vậy mà Hanbin lại có thể qua lại rất tốt với họ. Lúc gặp nhau đều có chuyện để nói, không phải chịu cảnh hai bên im lặng giương mắt ngó nhau. Ngay cả K cũng ngạc nhiên về điều này. Nghĩ đến đặc điểm của Hanbin là ai gặp cũng thích, vả lại có thể khiến cho người mới gặp lần đầu cũng có thể thả lỏng mà trò chuyện thoải mái với cậu, anh thở phào nhẹ nhõm tự cười bản thân quá lo nghĩ rồi.
Hanbin với những người đó cũng rất hợp rơ nhau, còn nghe được nhiều chuyện của K lúc trước từ họ, ví dụ như anh thường nhận được thư tình trong trường, do nam hay nữ viết đều có...
K có người bạn, tên Jaeshin, thân hình cao to, là người rất phóng khoáng. Bánh quy, bánh ngọt thường rất được khách hàng ưa thích ở "Góc khuất" đều do chính cậu ấy làm ra; khi nghe K giới thiệu, cậu thật không thể nào tin được một người cao to như Jaeshin trông không có chút gì gọi là liên quan đến việc bếp núc mà lại có thể làm ra những chiếc bánh ngọt ngon như vậy.
Khi K giới thiệu để hai người làm quen nhau, vẻ mặt Jaeshin tràn đầy sự kinh ngạc và tiếc nuối, trách anh tại sao lúc trước một chữ cũng không chia sẻ về Hanbin với cậu ấy hoặc những người bạn khác, ít nhất thì trong lúc đơn phương anh cũng nên thổ lộ tâm tình với bạn bè đi. Còn nói rằng K từ hồi đi học đã thế, miệng ngậm chặt còn hơn bất cứ thứ gì nữa, nghe anh mở miệng nói về sự buồn phiền của mình cũng khó như là muốn xem cây bằng thép nở hoa vậy.
Sau đó, Jaeshin còn nói một câu khiến Hanbin rất đỗi kinh ngạc...
- Thì ra ngoại trừ Joowonie ra, tuýp người cậu thích là dạng này à? Buồn cho tôi lúc trước còn yêu thầm K cậu rất lâu, thì ra một chút cơ hội cũng không có nữa!
K trừng mắt quét qua Jaeshin một lượt, nói với Hanbin :
- Mặc kệ hắn, hắn có đối tượng từ lâu rồi.
- Đúng rồi, tôi đã có người yêu nhỏ rồi đấy, cũng đáng yêu như Koga của chúng ta vậy đó! Hiện giờ chuyện vui sướng nhất mỗi ngày của tôi là làm bánh ngọt yêu thương cho cậu ấy ăn!
Ngó lơ vẻ mặt như đang muốn giết người của K, Jaeshin càng như cố ý cứ nói mãi không ngừng, đến phút cuối cùng còn hăm hở lấy ra tấm ảnh kẹp trong ví mà lúc nào cũng mang theo ra đưa cho Hanbin xem, còn bắt cậu phải nói là K không đáng yêu bằng người yêu của cậu ấy. Hanbin cũng ra vẻ suy nghĩ như là đang rất khổ tâm không biết người trên bức hình với K rốt cuộc là ai quyến rũ hơn ai. Anh nóng máu đến nỗi cảnh cáo Jaeshin phải cất tấm ảnh đi ngày, kết quả là Jaeshin và Hanbin bắt vai nhau cười nghiêng ngã khiến sắc mặt của anh càng xấu hơn nữa.
Bạn bè của K ai ai cũng đặc biệt, nhưng câu nói của Jaeshin khiến Hanbin ngạc nhiên đến lo lắng không yên, sau khi Jaeshin rời khỏi, cậu không nén được nhìn K đến ngây người... Cậu ấy nói cậu ấy đã từng thích K... chuyện là như thế nào? Nhìn dáng vẻ phát khờ của Hanbin , anh cũng biết cậu đang để tâm đến lời nói của Jaeshin.
Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có nhắc đến chút ít chuyện quá khứ, nhưng K không mấy thích việc đem toàn bộ sự việc ra nói quá rõ ràng; bởi vì nếu nói ra thì buộc anh phải nhớ lại, mà nhiều khi nhớ lại chuyện đã qua khiến anh rất đau lòng... nhưng lại không muốn Hanbin nghĩ ngợi nhiều, chỉ còn biết giải thích rõ với cậu đó đã là chuyện của quá khứ, sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người và tình cảm với Hanbin .
Dù sao cũng đã mở lời, K bèn kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện trước đây, từ việc anh xuất thân từ danh gia có truyền thống làm bác sĩ, lúc học đại học bất chấp sự phản đối của cha mẹ, anh bỏ y sang học dược, và những chuyện thú vị hồi đi học... cho đến chuyện của Joo Won, cũng chính là người yêu trước của anh, Joo Won là người thế nào, hai người đã làm sao để được bên nhau, Joo Won sau đó vì sao mắc bệnh ung thư rồi qua đời... Tất cả đều được K kể lại tỉ mỉ cho cậu, hoàn toàn không che giấu gì cả.
- Thật ra cũng không có gì phải che giấu em, chỉ là tôi không mấy muốn nhớ lại chuyện xưa mà thôi, nên cứ mãi không nói với em, xin lỗi
K đã dùng câu nói này kết thúc câu chuyện kể, sau đó khẽ nặn ra nụ cười nhẹ như muốn làm tan đi bầu không khí nặng nề.
Tự cảm thấy bản thân thật đê tiện, dù thương cho K nhưng cậu vẫn muốn biết rõ về quá khứ của anh, tuy rằng sau khi hiểu rõ, tâm trạng cậu cũng không thoải mái hơn được... Hanbin đau lòng thay cho K khi anh nói đến chuyện của Joo Won với vẻ mặt vô cảm. Cậu thà rằng K hoài niệm, hay thậm chí là khóc khi nói đến Joo Won, cũng không muốn anh không biểu lộ bất kì cảm xúc gì như thế này. Thật ra cậu cũng chỉ là hiếu kì, chứ không quá bận tâm về Joo Won, cũng không thấy ghen tức với người đó... Dù sao, người đó cũng đã không còn, không nhất thiết phải bận tâm làm gì.
Cậu xin lỗi K, anh chỉ mỉm cười hôn lấy cậu, như là không hiểu tại sao cậu phải nói lời xin lỗi. Hanbin còn đang nghĩ có nên giải thích rõ ràng lý do tại sao cậu xin lỗi, thì K lợi dụng Hanbin đang lúc còn loay hoay giữa suy nghĩ của mình với nụ hôn của người yêu mà thuận thế đẩy cậu nằm xuống... Nụ hôn nồng nhiệt cùng với sự vỗ về mơn trớn, ma sát qua lại giữa hai người không giống mọi ngày, dục vọng nhanh chóng được gợi lên khiến Hanbin biết nó tiêu biểu cho điều gì sắp xảy đến, cậu hoàn toàn không kháng cự mặc sức cho K nằm trên người cậu muốn làm gì thì làm...
Từ khi quen nhau, hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, có lẽ vì sợ hãi điều gì đó, hoặc là do cậu bất an vì vẫn chưa hiểu rõ về quá khứ và những câu chuyện xung quanh K...
Bây giờ cậu đã thấy được rất nhiều những chuyện vụn vặt trong nếp sinh hoạt và tính cách của anh, càng thấy yêu anh hơn, cho nên, có lẽ là được rồi, đúng không?
Hanbin dùng sự bất an của mình để bức bách K phải thổ lộ ra những chuyện đã qua mà anh không muốn nhớ lại, còn K thì lợi dụng sự thương cảm của cậu dành cho anh và bầu không khí lúc đó để bước qua lằn ranh mà trước đây cứ mãi không bước qua được này. Cả hai đều tính toán nhau, chỉ là loại tính toán nho nhỏ, không phương hại ai; người đang yêu nếu không phải là đồ ngốc thì cũng là những kẻ tính toán với tâm tư kín đáo, cả hai có cùng điểm chung duy nhất là bởi vì quá yêu đối phương mà thôi.
... Áo quần vương vãi từ phòng khách cho đến phòng ngủ. Những tiếng rên và thở gấp không nén được thoát ra khiến Lucky nhà ta có thính giác tinh nhạy đang ngủ ở phòng khách chăm chăm nhìn mãi cánh cửa đóng kín kia với ánh mắt khó hiểu.
~~**~~
Mở cánh cửa phòng tắm bước ra, anh nhìn về hướng người đang ngủ trên giường; rẽ phải đi ra khỏi phòng, bước qua chú chó Lucky mà một chút công dụng trông nhà cũng không có đang ngủ say như chết, cố nén lại ý muốn đá cho cu cậu một phát; đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, đó là thứ mà người yêu của anh hiện đang rất cần.
Trở lại phòng ngủ, đi đến bên giường.
- Em thấy sao rồi?
K cầm chai nước khoáng lạnh, khẽ chạm vào da mặt em người yêu còn đang say ngủ trên giường kia.
- Uhmm...
Khẽ run lên vì hơi lạnh toả ra từ chai nước, Hanbin xoay mặt qua vùi đầu vào chăn.
- Tỉnh dậy uống chút nước nào
K lay lay thân người đang vùi trong đống chăn ấm kia.
Từ khẽ hở của tấm chăn với gối thoát ra một tiếng rên khẽ, Hanbin chầm chậm giở chăn ra ngồi dậy vẻ như không tình nguyện lắm, K đỡ lấy người cậu để cậu ngồi dựa vào vai anh, rồi mở nắp chai nước khoáng đưa đến miệng Hanbin mớm cho cậu uống từng chút từng chút một.
Bản năng đưa tay ra đỡ lấy chai nước, đôi mắt vì mệt mỏi mà nửa nhắm nửa mở; Hanbin đầu óc không mấy tỉnh táo cầm lấy chai nước uống, nói không chừng, cậu hiện giờ lơ mơ đến nỗi không biết mình đang uống gì nữa là.
Tóc cậu có chút ẩm ướt, từ cổ cho đến thân hình phía dưới tấm chăn đều không mảnh vải che thân, trên cơ thể trắng mịn hơn so với làn da ngăm ngăm của K có thể thấy được loang lỗ những... vết hôn.
K mặc một chiếc quần dài thoải mái ngồi bên giường, sau khi tắm xong vì chưa lau khô, những giọt nước nhỏ tí tách rơi trên nửa thân trên để trần, cũng có thể thấy được những dấu tích loang lỗ khắp nơi trên cơ thể anh.
Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi vị của những giây phút kích tình vừa qua... Dù là người chậm tiêu đến đâu cũng hiểu được ở đây đã xảy ra chuyện gì. Chầm chậm uống chai nước khoáng trên tay, thân thể mệt mỏi rã rời khiến Hanbin mơ màng buồn ngủ. Tại sao hiện giờ cậu lại ở đây? Cảm giác của da thịt khiến cậu biết thân trên của hai người không hề có bất kì mảnh vải nào ngăn cách; K thân mật ôm lấy cậu như thế, có vẻ như ban nãy hai người đã làm chuyện gì nghiêm trọng lắm thì phải? Nhưng nhất thời cậu không sao nhớ ra được, chỉ cảm thấy cơ thể rất đau...
Dòng nước lạnh đã giải toả cơn khát trong cổ họng, làm dịu đi sự mỏi mệt của cơ thể, uống gần hơn phân nửa chai nước cậu mới mơ mơ hồ hồ nhớ ra tại sao cậu lại ở đây giờ này, bỗng chốc đầu óc tỉnh táo hẳn, nhớ đến chuyện vừa nãy...
Sự mơn trớn đầy dịu dàng của K khiến cậu không tài nào chống đỡ được; vì đau nên không nén được vũng vầy, chống cự, người yêu đang cưỡi trên người cậu không vì thế mà sử dụng bạo lực ép buộc cậu, ngược lại càng nhẫn nại dùng chất giọng mê hoặc trầm ấm của anh dỗ dành bên tai cậu, nói hết các lời ngọt ngào đường mật nhằm khiến cậu thả lỏng người; anh rất chú ý đến phản ứng của cậu, chỉ cần thấy cậu hơi chau mày bèn lập tức dùng nụ hôn dịu dàng vỗ về cậu...
Mặt đỏ bừng. Không ghét cũng không bài trừ việc đó, nhưng cơ thể đau đến nỗi cậu rất muốn đập cho K một trận để anh nếm thử mùi vị đau này là thế nào...
- Khụ...ụ..khụ..! Bỗng nhiên bị chai nước làm sặc.
K lập tức lấy chai nước ra khỏi tay cậu đặt lên tủ giường, vỗ vỗ vai cậu.
- Hanbin , em tỉnh táo chút nào!
- Khụ..khụ.ụuu...khụ...
Hanbin không sao dừng được ho, đến nỗi chảy cả nước mắt, cả thân người dựa hẳn vào K để anh vỗ vai cho.
- Làm sao vậy, em uống nước đến ngủ gật luôn à?
Thở dài, thật hết cách với cậu mà.
- Khụ ụ..khụ....
Tuy ho đến không nói nên lời, nhưng đầu óc thì đã tỉnh táo từ lâu, có chút không phục... Rõ ràng là cậu sắp ngủ đến nơi rồi, anh còn đem nước đến cho cậu uống chứ ai!
- Được rồi, khặc... được rồi, em ổn rồi...
Hanbin tự mình ngồi thẳng dậy, huơ huơ tay nói.
- Ổn rồi? Còn muốn uống nữa không?
K chau mày lau đi giọt nước mắt vì bị sặc nước mà đọng lại ở khoé mắt cậu.
- Không cần nữa đâu...
Cậu đã hết khát, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
- Buồn ngủ không?
K vén những sợi tóc dính bết trên trán cậu ra.
- Em mệt quá...
Toàn do anh không biết kiềm chế đấy.
Hanbin lại nằm xuống, kéo chăn lên chỉ muốn ngủ, trong lòng không quên trách sự "nhiệt tình" của K. Anh là người trong ngoài bất nhất, lúc mới quen nhau cậu cũng nhận ra rồi; bề ngoài thì trầm tĩnh lãnh đạm, bên trong thì đối với những người, sự vật yêu thích thì nhiệt tình như lửa vậy...
- Thật không? Như thế thì không ổn đâu đấy...
K nghiêng người về phía trước, khẽ cười dùng cánh mũi chạm vào mặt Hanbin .
- Anh hai à..._ Hanbin mơ hồ thở dài_ Niệm tình em kinh nghiệm chưa đủ, tha cho em để em còn đi ngủ. Anh "nhiệt tình" và "mãnh liệt" như thế mới là không ổn đấy...
Cậu thật rất muốn ngủ, không hơi sức đâu mà quan tâm đến người đàn ông trong ngoài bất nhất này...
Hanbin làu bàu mấy tiếng, chìm vào giấc ngủ, để lại K ngồi cạnh đang cố nén cười để không làm ồn cậu.
- Thật đáng yêu quá...
Khẽ chạm vào mặt cậu, K mỉm cười lẩm bẩm một mình. Nếu như Hanbin biết cậu bị nói là đáng yêu, chắc chắn sẽ kháng nghị cho coi.
- Buổi tối tốt lành và chào buổi sáng...
K hôn nhẹ mặt Hanbin , rồi nằm xuống bên cạnh cậu; sau khi xác đinh là chăn đã phủ kín cả hai, anh lần nữa hôn khẽ lên đôi má hồng rồi vòng tay qua eo kéo sát người cậu vào lòng mình, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Chiếc đồng hồ bên cạnh chỉ rõ bây giờ là 1 giờ 40 phút sáng.
Chai nước khoáng uống chưa hết được đặt trên tủ giường đã bị lãng quên, thân chai cô độc toả ra hơi lạnh làm đọng lại những giọt nước đang chầm chậm rơi xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro