Chương 6 : Mùa Thu
Sau khi K rời đi, không gian trong tiệm bánh trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ. Hanbin ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng vàng nhạt xuyên qua những tán lá cây, tạo ra một khung cảnh bình yên trái ngược với những cảm xúc đang rối bời trong lòng anh. Heeseung vẫn đứng đó, đôi mắt lo lắng dõi theo Hanbin. Cậu bước tới gần, đặt tay lên vai anh, giọng cậu trầm xuống:
- Anh ổn chứ ?
Hanbin không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh mà K để lại. Heeseung kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tay cậu nhẹ nhàng siết chặt tay Hanbin như muốn truyền thêm sự vững chắc.
- Anh đừng lo , em sẽ không để anh một mình đối diện với chuyện này đâu.
Hanbin quay sang nhìn Heeseung, trong đôi mắt anh hiện lên sự mệt mỏi xen lẫn một chút cảm kích. Cậu đã luôn là người bên cạnh anh, cho dù bao nhiêu sóng gió đã đi qua. Nhưng Hanbin biết, chuyện giữa anh và K không thể giải quyết dễ dàng như vậy. Anh khẽ thở dài, rồi nắm lấy tay Heeseung:
- Anh không muốn em bị liên lụy... chuyện của anh và K quá phức tạp. Em không cần phải gánh vác cùng anh.
Nhưng anh nghĩ em sẽ bỏ mặc anh sao ? – Heeseung nhíu mày, giọng cậu nghiêm túc – Anh là người quan trọng với em. Em không thể đứng nhìn anh đau khổ như vậy.
Hanbin im lặng, rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ. Anh đã quá quen với sự quyết liệt của Heeseung, nhưng điều đó luôn khiến anh cảm thấy yên tâm. Ánh mắt anh dịu lại, những vết nhăn trên trán dần biến mất.
- Em thật sự muốn giúp anh à?
" Đúng vậy ! " – Heeseung gật đầu mạnh mẽ – Dù có chuyện gì, em cũng sẽ luôn ở đây với anh.
Hanbin không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài, ánh mắt trôi dần về phía khung cảnh ngoài cửa sổ. Những tiếng xe cộ ngoài đường thưa thớt, nhường chỗ cho sự yên bình nơi góc phố. Ánh hoàng hôn buông xuống dịu nhẹ, bao phủ cả tiệm bánh trong một màu vàng cam ấm áp.
Cả buổi chiều hôm đó, hai người cùng ngồi ở tiệm bánh, không nói nhiều nhưng sự im lặng lại mang đến cảm giác thoải mái đến lạ. Hanbin đứng dậy, lặng lẽ đi về phía bếp và rót hai tách trà. Cậu mang ra đặt lên bàn, mùi hương trà thơm ngát tỏa ra làm dịu bớt những căng thẳng trong lòng họ. Heeseung đón lấy tách trà, khẽ nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa trong cổ họng.
" Trà ngon quá ! " – Heeseung khen ngợi, cậu quay sang nhìn Hanbin với nụ cười nhẹ.
Hanbin khẽ gật đầu, nụ cười mỏng hiện lên trên môi anh.
- Anh biết em thích trà xanh mà, nên lúc nào cũng pha loại ngon nhất cho em.
Heeseung khẽ cười, rồi lại im lặng. Cả hai ngồi đó, thưởng thức tách trà và cùng ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Không cần nói thêm lời nào, chỉ đơn giản là cảm nhận sự yên bình sau những ngày căng thẳng.
- Anh biết không, em rất lo cho anh. – Heeseung đột ngột lên tiếng, giọng cậu trầm nhưng đầy chân thành – Em không muốn thấy anh chịu đựng những áp lực từ quá khứ nữa.
Hanbin lặng im, đôi mắt anh nhìn sâu vào tách trà trước mặt, những giọt trà nhẹ nhàng sóng sánh theo từng hơi thở của anh. Anh biết Heeseung nói đúng, nhưng có những điều anh không dễ buông bỏ. Quá khứ với K không chỉ là những kỷ niệm, mà còn là sự dằn vặt, những tổn thương mà anh vẫn chưa thực sự chữa lành :
- Anh biết em lo cho anh. Nhưng... có những chuyện không thể giải quyết chỉ bằng cách trốn tránh. Anh đã từng nghĩ có thể quên đi K, nhưng sự thật là anh vẫn còn vướng mắc quá nhiều.
" Vậy thì sao anh không thử đối diện với nó ? " – Heeseung hỏi, ánh mắt cậu kiên định – Em không nói là dễ dàng, nhưng anh phải đối mặt để có thể tiếp tục sống mà không còn gánh nặng.
Hanbin nhìn vào mắt Heeseung, trong đó có sự quyết tâm và niềm tin mà anh đôi khi cảm thấy thiếu. Heeseung luôn là người nhìn thấy ánh sáng ngay cả trong những tình huống tối tăm nhất, và điều đó đã nhiều lần kéo anh ra khỏi vực thẳm. Hanbin hít sâu một hơi, rồi từ từ thả lỏng đôi vai :
- Có lẽ... em nói đúng. Anh cần phải đối diện với K một lần cuối cùng.
Heeseung mỉm cười, nụ cười khiến Hanbin cảm thấy lòng mình nhẹ đi phần nào. Cậu đặt tay lên vai anh, khẽ nói:
- Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh. Cho dù chuyện gì xảy ra.
Trời dần tối, Hanbin và Heeseung quyết định rời tiệm bánh, cùng nhau đi dạo dọc con phố. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên mặt đường lát gạch, bóng hai người lặng lẽ trải dài phía sau. Không khí buổi tối dịu mát, mang theo hương thơm của cỏ cây và hoa lá, làm dịu đi những căng thẳng trong lòng họ. Heeseung đút tay vào túi áo, bước chậm rãi bên cạnh Hanbin.
" Hôm nay, trời thật đẹp. " – Heeseung nói, mắt cậu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.
Hanbin cũng ngẩng đầu nhìn theo, ánh sao lấp lánh trên bầu trời làm anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cả hai bước đi trong yên lặng, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi qua.
- Phải , lâu rồi anh mới thấy bình yên như vậy.
Heeseung quay sang nhìn Hanbin, nụ cười vẫn nở trên môi cậu:
- Em hy vọng anh có thể giữ được cảm giác này mãi mãi.
Hanbin khẽ cười, rồi bất chợt dừng lại, đôi mắt anh nghiêm túc hơn:
- Anh sẽ cố gắng. Nhưng có lẽ anh sẽ cần em giúp anh một chút, Heeseung.
" Lúc nào em cũng sẵn sàng giúp anh mà. " – Heeseung nắm lấy tay Hanbin, ánh mắt cậu kiên định như thể không gì có thể lay chuyển được sự quyết tâm của cậu.
Hanbin không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Cả hai tiếp tục bước đi dưới ánh đèn, cùng nhau tiến về phía trước, để lại phía sau những gánh nặng của quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro