Buổi sáng đẹp trời của ngày chủ nhật, vốn dĩ hôm nay Kuni sẽ không có buổi quay phim nào vì là ngày nghỉ, nhưng lưu lượng xem quá nhiều, yêu cầu được xem tập cuối của bộ phim từ khán giả quá bùng nổ, cuối cùng đạo diễn vì không muốn mất lòng các fan của bộ phim này, đã quyết định hôm nay tăng ca làm việc.
- Ai za, hôm nay cực cho cậu rồi Scaramouche
Đạo diễn áy náy đưa cho cậu một cốc trà tự mình pha, Kuni cũng rất vui vẻ nhận lấy
- Không có gì đâu, đây cũng là công việc của tôi
Tập cuối của bộ phim này...chính là một cái kết bi thương...
[Thái sư đã gặp hoàng đế trước khi rời đi, y muốn hắn từ bỏ quyền lực cùng mình bỏ trốn, cùng về ở ẩn, cùng du ngoạn sơn thủy, cùng ở bên nhau tới bạc đầu dai lão, đáng tiếc...hoàng đế trẻ, vốn chẳng thể từ bỏ được quyền lực vô hạn kia.]
Thái sư : Ngươi đi cùng ta được chứ? chúng ta rời khỏi nơi thị phi này, cùng nhau vui vẻ sống qua ngày
[Nhưng hoàng đế chỉ nhìn y mà chẳng nói một lời nào, trời đã tối, không có trăng, không có ánh lửa đèn đuốc, y vốn chẳng thể nhìn rõ được biểu tình trên gương mặt hoàng đế, rốt cuộc là hắn đang do dự, hay nhất quyết không muốn theo?]
[Cuối cùng...thái sư đã biết được lựa chọn của hắn, hai người mỗi người một con đường, mỗi người một hướng đi, cứ vậy quay lưng lại với nhau, hắn có thể tự bỏ tình yêu của mình, cũng nhất quyết không muốn từ bỏ quyền lực.]
[Tối hôm đó khói lửa mịt mù như sương mai, cả hoàng cung đỏ rực trong biển lửa, hoàng đế trị vì tàn ác, chính sách độc tài, dân chúng lầm than, những vị quan thần công chính liêm minh, yêu dân như con quyết định hợp lực tạo phản, dẫn quân khởi nghĩa xông vào hoàng cung, hoàng đế tuy tài giỏi, nhưng lại không được lòng người, tới lúc bị vây khốn cũng chẳng có lấy một người bên cạnh bảo vệ, mọi người đều vì giữ mạng bỏ lại hắn.]
Tướng lĩnh quân khởi nghĩa : Bạo chúa! ngươi đã bị bao vây rồi, khôn hồn giao ngọc tỉ ra đây, bọn ta sẽ để ngươi chết một cách nhẹ nhàng!
[Hoàng đế không trả lời vị tướng lĩnh kia, hắn đứng trên đài cao, nhìn về nơi xa xăm trước mắt, cứ như hắn đang trông đợi một người nào đó...đáng tiếc khói lửa mịt mù, lối đi bị che khuất, vốn chẳng thể thấy thứ gì nữa cả]
Tướng lĩnh : Nếu ngươi đã cứng cổ không muốn đầu hàng, vậy thì đừng trách bọn ta ác độc, người đâu, chuẩn bị cung tên!
[Hoàng đế đứng giữa biển lửa, hàng vạn binh sĩ dương cung chĩa về phía hắn, hắn vẫn không nói gì cả, không có một chút biểu cảm sợ hãi hay giận dữ nào, hắn vẫn chỉ dương mắt nhìn ra xa, ra xa...một cơn gió lớn đột nhiên kéo tới, thổi qua rẽ ngang ngọn lửa lớn trước mặt...con đường vắng vẻ...chẳng có lấy một bóng người]
Bắn!!!
[Hiệu lệnh vang lên, hàng trăm mũi tên rẽ lửa bay vào, từng mũi từng mũi, đâm thẳng vào cơ thể hắn...tầm mắt ngày càng mờ mịt...lửa lớn dâng cao, gió đã ngừng thổi...cuối cùng...hắn vẫn chẳng thể nhìn thấy người đó lần cuối cùng...]
- Hức huhu...
Đột nhiên có một cô nhân viên trong đoàn bật khóc, kịch bản này thật sự quá buồn, thật sự quá bi thảm, tới cuối cùng hoàng đế mới là kẻ đáng thương nhất, hắn là người bị thiên hạ ruồng bỏ, khó khăn lắm mới tìm thấy ánh trăng sáng của mình, đáng tiếc ánh trăng sáng...đáng tiếc cho bạch nguyệt quang chính là vĩnh viễn không có được, thái sư không hề yêu hắn...vậy nên hắn đã quyết định buông tha cho y...hắn cũng không muốn đi cùng y để rồi phải nhận lại sự lạnh nhạt tới từ người mà hắn yêu sâu đậm...
Hoàng đế không yêu quyền lực...hắn chỉ là, không muốn khiến cho cuộc sống của người kia có hắn bên cạnh mà đau khổ nữa, hắn chấp nhận buông bỏ, chỉ để nhìn thấy thái sư mà hắn yêu, được hạnh phúc.
Cái đau lòng ở đây chính là...hắn buông bỏ rồi, nhưng tới phút cuối lại vẫn chẳng thể quên được thái sư, hắn vẫn mong được nhìn thấy y lần cuối, đáng tiếc thay...tình cảm của hắn đã trao cho một người không hề yêu mình.
- Huhu bệ hạ! bệ hạ hắn không cần ngươi bọn ta đều cần ngươi!
Đột nhiên một vài nhân viên đoàn phim xông tới ôm lấy Kuni đang chật vật với đống đạo cụ mũi tên trên người, khiến cậu đang ngơ ngác ở đó phải sực tỉnh lại đưa tay lên vỗ lưng họ trấn an
- Được rồi, mọi người bình tĩnh nào, tôi đâu có chết thật?
- Huhu không biết đâu, hoàng đế ah! ngươi đáng thương quá đi!
Cuối cùng tới cả đạo diễn bên kia cũng không kìm được xông tới nhập hồi ôm ấp cậu, Kuni bị họ ép dẻo một lát mới chịu buông ra
Bộ phim đóng máy vừa hay cũng đúng 7 giờ tối, ngay lúc Kuni chuẩn bị ra xe bảo mẫu về nhà, thì đèn điện xung quanh đột nhiên tắt bụp, đang lúc cậu hoang mang không rõ phim trường lại gặp phải sự cố gì, thì một ảnh lửa bập bùng với vài ngọn nến đủ màu sắc hiện ra trước mắt cậu
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!!!
Kuni ngơ ngác nhìn mọi người bê tới trước mặt mình một chiếc bánh kem lớn hơn cả cơ thể cậu
- Chúc mừng sinh nhật ảnh đế Scaramouche!
- Chúc mừng sinh nhật bảo bối Mochi!
- Chúc mừng sinh nhật Kunikuzushi!
Phải rồi, hôm nay chính là sinh nhật cậu kia mà nhỉ? Vốn dĩ Kuni chưa bao giờ muốn tổ chức sinh nhật cả...có lẽ bởi vì, chính ngày sinh nhật là ngày mà người phụ nữ đó...bỏ rơi cậu.
- Ảnh đế Scara cậu mau thổi nến đi!
Giọng nói của một cô gái trong đoàn cắt đứt suy nghĩ tồi tệ kia của cậu, đúng vậy, đó chỉ là quá khứ mà thôi, bây giờ cậu có rất nhiều người quan tâm mình, cậu có hàng vạn fan hâm mộ, chẳng có gì phải buồn mãi chuyện của lúc xưa nữa cả.
Mọi người đều vui vẻ tiến lên gửi lời chúc và quà cho cậu, họ thậm chí còn đặt nhà hàng và muốn Kuni đi ăn cùng
- Ấy hôm nay là sinh nhật cậu mà, sao có thể thiếu cậu được?
- Xin lỗi mọi người tôi thật sự có việc gấp phải về nhà
Đúng vậy...rất gấp, hôm nay thỏ con đã nói cậu về sớm, bảo có bất ngờ muốn cho cậu xem.
Mọi người vô cùng nhiệt tình lôi kéo Kuni, cho tới khi một giọng nói hốt hoảng của một người nào đó phát ra trong đám đông
- Không phải chứ? thật sự là ảnh đế Scaramouche à?!
Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía người vừa nói kia, là một cô gái đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại
- Sao vậy? lại là mấy tin nhảm nhí vu oan cho cậu ấy à?
Mọi người có vẻ khá xem thường chuyện kia, bởi mấy tin tức nhảm không đúng sự thật về Kuni lâu nay có khá nhiều rồi, nhưng sự tò mò vẫn không thể ngăn họ bấm vào trang tin tức để xem được
Có điều trạng thái vui vẻ xem thường tin tức kia bọn họ rất nhanh đã biến mất, ngược lại sắc mắt bỗng trầm xuống, thậm chí có một số người còn không che dấu được ánh nhìn chằm chằm đầy ý vị lên người Kuni
Fuyuiaki đứng phía sau bấy giờ mới chen chúc vào đám người, kéo lấy tay cậu rồi xin phép rời đi trước, sau khi lên xe bảo mẫu cậu đã nhanh chóng mở điện thoại lướt tới Weibo
S1ST [Ảnh đế lại là kẻ bạo lực học đường]
S2ST [Sự ra đi bi thảm của nữ sinh trung học trường X và sự thật phía sau bộ mặt của ảnh đế]
S3ST [Quá khứ đầy khiển trách của ảnh đế Scaramouche]
Kuni ngỡ người nhìn vào những hot search kia, cậu vốn không muốn để những tin đồn này vào mắt, nhưng...
Bình luận của hot search thứ 2:
[Xem ảnh đế rác rưởi của mấy người đã làm gì đi kia]
[Tôi biết ngay nhìn cái tính cách không xem ai ra gì của cậu ta, chắc chắn không phải loại tốt lành gì]
[Đáng thương cho nữ sinh đó, không ngờ lại bị tên ảnh đế hai mặt kia bạo lực tới mức phải nghĩ quẩn như vậy]
[Mọi chuyện còn chưa được đính chính, mấy người vội kết luận như thế làm gì]
[Con nhỏ lầu trên là Fan của tên Scara rác rưởi kia đúng không? đúng là cái thứ não tàn]
[Đính chính cái gì? tin tức là do bạn học kiêm giáo viên trong trường cũ của tên rác rưởi kia đăng lên đấy]
[Ghê tởm, sao có thể để kẻ độc ác này nhởn nhơ ngoài xã hội như thế hả?]
[Tẩy chay hắn đi]
[Scaramouche mau cút khỏi giới giải trí!]
Kuni dường như bị những bình luận tiêu cực đó hút vào, không thể dời ánh mắt ra được, cho tới khi Fuyuiaki đột ngột từ ghế xe phụ trườn người tới dật điện thoại trên tay cậu đi
- Scara em đừng xem những thứ này, đừng lo lắng chị với công ty sẽ nhanh chóng giải quyết ngay thôi
Kuni vẫn đang thẫn thờ ngồi đó, Fuyuiaki muốn tiến tới an ủi cậu nhưng lại bị một cuộc điện thoại đột ngột cắt ngang, tuy cô không bật loa ngoài và chính âm thanh khá nhỏ, nhưng Kuni có thể nghe được tiếng chửi rủa của người ở đầu giây bên kia...có vẻ liên quan tới tin tức đó của cậu.
Bạo lực học đường...Kuni tựa người vào cửa kính xe, khung cảnh hỗn loạn trong một lớp học tức thì hiện lên trong đầu cậu, tiếng la hét, tiếng chửi rủa...và gương mặt đẫm máu của một cô gái thoi thóp nằm giữa sân trường...
- Kuni!
Fuyuiaki đột nhiên gọi cái tên kia của cậu, rất ít người gọi cậu bằng tên đó, bởi nó là cái tên khiến cậu phải nhớ lại rất nhiều thứ trong quá khứ
- Em về nhà nghỉ ngơi nhé, mấy hôm nay có lẽ chị sẽ hơi bận
Nói tới đây đột nhiên ánh mắt Fuyuiaki sáng lên, cô vui vẻ nói
- Kazuha vẫn đang ở nhà đợi em đúng chứ, phim đã đóng máy rồi, em cứ ở nhà với cậu ấy, nghỉ ngơi mấy hôm
Phải rồi...cậu vẫn còn có Kazuha mà, hôm nay thỏ con kia đã nói sẽ cho cậu một bất ngờ lớn, đúng vậy, chẳng có gì phải sợ cả, bên cạnh cậu vẫn còn một người vô cùng quan tâm mình, vô cùng tin tưởng mình.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước chung cư lớn, căn nhà ở tầng hai không hề bật đèn... một suy nghĩ không hay sượt qua trong đầu cậu...có lẽ không phải đâu, có lẽ Kazuha tắt đèn vì muốn gây bất ngờ cho cậu...đúng vậy! chắc chắn là như vậy!
Kuni lấy lại tinh thần bước nhanh vào thang máy, rất nhanh đã dừng ở tầng hai, cậu bấm mật khẩu rồi bước vào trong nhà, căn nhà tối đen như mực, cậu đã đứng trước cửa rất lâu...rất lâu...
- Sao vậy? cậu ấy không nghe thấy tiếng mình về à?
Kuni lại hắng giọng một cái, chẳng có âm thanh nào phát ra trong căn nhà tối đen đó cả...
- Kazuha?
Cậu cất tiếng gọi, nhưng vẫn chẳng có ai trả lời, có phải cậu nhỏ tiếng quá rồi không?
- Kazuha!
Lần này Kuni đã gọi lớn hơn, nhưng vẫn chẳng có người nào đáp lại lời của cậu, một cơn khủng hoảng đột ngột đổ ập lên người Kuni, cậu nhanh chóng lao thẳng vào nhà, căn nhà tối đen khiến cậu không cẩn thận vấp phải chân bàn ngã xuống đất, Kuni lại nhanh chóng chống tay đứng dậy, bật đèn lên...trong nhà...chẳng có gì cả...chẳng có ai cả...
- Kazuha? cậu đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro