𝐷𝑒𝑖𝑥𝑒𝑖-𝑚𝑒 𝑄𝑢𝑒𝑖𝑚𝑎𝑟
•♥︎ Author
[Solariana_ and ProjetoKS]
•♥︎ Source
[Spirit fanfics]
•♥︎ Permission
[✓]
⊱ ──── ∘◦☹︎◦∘ ──── ⊰
Sarada Uchiha vừa nhận được thư nhập học từ ngôi trường Đại học mơ ước của mình nhưng lại gặp rắc rối khi muốn thông báo điều này với Kawaki - kẻ thù truyền kiếp và cũng là hàng xóm từ thời thơ ấu của cô ấy. Cả hai đã luôn đấu đá với nhau về tất cả mọi thứ, nhưng đồng thời chuyện tình của họ cũng cháy bỏng cứ như thể xăng gặp lửa vậy.
⊱ ──── ∘◦☺︎︎◦∘ ──── ⊰
Luân Đôn năm 1992
Sarada
Sarada duỗi tay ra, cảm thấy toàn bộ cơ bắp của mình đang co lại vì đã viết lách trong một khoảng thời gian dài. Cô ấy bẻ các khớp ngón tay và uốn lưng cho đến khi nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan của xương khớp. "Wow, mình đã già rồi." Cô mỉa mai nghĩ. Cô sinh viên trẻ nhìn quanh phòng. Cha mẹ cô hầu như không thay đổi gì kể từ khi cô đến Đại học Bristol. Sarada đã quyết định dành kỳ nghỉ một tháng tại nhà Uchiha trước khi quay trở lại trường. Sakura - mẹ cô, dĩ nhiên là rất vui mừng và Sasuke - cha cô, thậm chí còn thể hiện nhiều cảm xúc hơn trước. Sarada đã thừa hưởng được một vài nét tính cách từ cả hai người, sự kiên cường của người mẹ và sự thông minh, tính toán từ người cha. Theo một cách nào đó, là phẩm chất tốt nhất của cả hai.
Cô ấy đứng dậy và bước vào bếp. Chiều hôm đó, cha mẹ cô đều có việc cần làm và cô ở nhà một mình sau khi đã thành công thuyết phục họ rằng cô có thể tự lo cho bản thân. Sarada không thể chấp nhận rằng ở tuổi đôi mươi, cha mẹ cô vẫn đối xử với cô như thể cô vẫn là hạt đậu phộng bé bỏng đáng yêu của họ. Cô thở dài và bắt đầu xử lý đống chén dĩa từ buổi ăn trưa, đống chén dĩa mà cô ấy đã bỏ ở đó với hy vọng rằng bằng một cách thần kỳ nào đó sẽ có một nàng tiên hiện ra và rửa sạch chúng. Thật không may điều đó đã không xảy ra và cô ấy nên làm xong việc này trước khi mẹ cô ấy về. Từ nơi Sarada đang đứng cô có thể nhìn thấy khu vườn xinh đẹp của nhà mình qua cửa sổ và xa hơn nữa là nhà hàng xóm.
Sarada đã không chú ý đến người đang đứng ở cửa sổ nhà bên cho đến khi cô điều chỉnh lại kính và nheo mắt lại. Nhưng đó chính là anh ta, người hàng xóm của cô ấy. Cô nín thở khi nhận ra rằng anh cũng trở về nhà vào kỳ nghỉ. Không phải trường đại học của anh ta ở Yorkshire sao? Kawaki đang lơ đãng điều chỉnh lại dây đàn guitar của mình, cây đàn mà anh ta đã giành chiến thắng trong một cuộc thi của trường. Cô ấy nhớ rất rõ ngày hôm đó. Khi nước từ bồn rửa chảy qua kẽ tay, Sarada tự cho phép mình hồi tưởng lại một khoảng thời gian đủ gần, gần đến mức tưởng chừng như cô vẫn có thể nếm được hương vị của nó trên đầu lưỡi.
Khi còn nhỏ cô ấy đã ghét anh biết chừng nào. Cô ghét việc anh ta lấy và đập vỡ đồ chơi của mình, ghét việc anh ta kéo tóc và giấu kính của cô. Tất nhiên cô ấy không phải loại người sẽ nhẫn nhịn. Cô ấy đá bụi bẩn vào bữa trưa của anh ấy, hét vào tai và đôi khi tát vào mặt anh ta. Lắm khi phải cần đến sự can thiệp của các giáo viên và hàng giờ thuyết giáo của mẹ: "Cha con là đại biểu! Người ta sẽ nghĩ gì về gia đình chúng ta đây?" Nhưng Sarada không quan tâm, khi cô khóc lóc trong sự căm phẫn, cô đồng thời nghĩ về cách cô sẽ trả đũa lại những cái tát hoặc véo. Họ luôn cạnh tranh với nhau về tất cả mọi thứ, từ việc ai là người đến trường đầu tiên đến việc ai giành chiến thắng trong các sự kiện của trường. Và cái tuổi thơ địa ngục của họ đã diễn ra trong một khoảng thời gian dài, sau khi lớn lên cũng chẳng khá hơn là bao.
Sarada tắt nước và dựa lưng vào bồn rửa, khoanh tay. Ánh nắng xuyên qua kính cửa sổ sưởi ấm làn da của cô, nhưng cô vẫn đứng ở vị trí cũ khi nhìn Kawaki gảy đàn, ngón tay của anh lướt qua những sợi dây đàn với một sự thân mật đáng sợ, như thể anh thậm chí không cần nghĩ về những gì mình đang làm, một tài năng hiếm thấy. Kawaki đã luôn làm mọi thứ với cảm xúc và sự quyết tâm mãnh liệt, anh yêu và ghét như thể cuộc sống của mình phụ thuộc vào nó.
Tuổi thơ của họ dữ dội như vũ bão. Nếu cô ấy làm điều gì đó, anh ta sẽ đáp trả lại gấp hai lần, một cú véo sẽ biến thành một cuộc chiến, một lời trêu chọc sẽ được đáp lại bằng những tiếng nguyền rủa,... Đã có lúc chỉ cần nhìn thấy anh là đủ để làm máu của Sarada sôi sục, đó là một cái gì đó không đổi kể từ khi họ là hàng xóm của nhau. Nhưng đã có lúc, Sarada không chắc chắn, nhưng cô tin rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ, đó là khi cô đến hồ bơi công cộng với bạn bè.
Cô ấy không thích đến hồ bơi chủ yếu là vì cô sẽ phải mặc bikini nhưng vào buổi chiều nóng nực đó, bạn bè của cô không hề nao núng trong việc ép cô ấy đến hồ bơi và cô buộc phải đi cùng họ. Đó là một kỳ nghỉ, họ sẽ trở lại trường học trong một hoặc hai tuần nữa và họ đang tận hưởng khoảnh khắc này. Không có sự kiện gì đặc biệt lớn xảy ra ngày hôm đó. Sarada biết Kawaki đang tụ tập đâu đó với đám bạn của mình, có lẽ anh ta lại sắp đâm đầu vào rắc rối nhưng cô đã quyết định sẽ hưởng thụ niềm vui cùng bạn bè và phớt lờ anh ta. Sarada ngồi trên mép hồ bơi và bắt đầu chụp ảnh với những cô bạn gái, tất cả đều làm những tư thế gợi cảm hoặc hài hước một cách lố bịch. Trong một khoảnh khắc, cô ngước mắt lên nhìn qua phía bên kia hồ bơi và bắt gặp ánh mắt của Kawaki. Anh ta đang nhìn thẳng vào cô ấy. Không hề rời mắt đi nơi khác. Biểu hiện của anh như hóa đá và Sarada không nhận ra anh. Người hàng xóm của cô không bao giờ nhìn cô với bất cứ ánh mắt nào khác ngoài sự tức giận hay ghê tởm, nhưng lần này không có bất kỳ điều gì trong số đó. Sarada cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô ấy biết sự mãnh liệt đó, một cảm giác cháy bỏng mà Kawaki luôn để lại mỗi khi họ gặp nhau, nhưng lần này không có sự tức giận hay ác cảm nào từ anh ta, vậy tại sao...?
Lúc đó Sarada không hiểu. Tất nhiên là không, làm sao cô có thể? Cô ấy đã ghét Kawaki cả đời và chưa bao giờ dành cho anh ta bất cứ cảm xúc nào mà không phải sự tiêu cực. Nhưng đêm đó, sau việc ở hồ bơi, cô ấy hay bắt gặp chính mình suy nghĩ về nó. Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy cái nhìn đó trước đây chưa? Hẳn là không. Cô gái uống một cốc nước và qua cửa sổ nhà bếp, cô nhìn thấy cảnh Kawaki cãi nhau với cha mình, ngay sau khi anh rời khỏi nhà và đóng sầm cửa. Anh ta dừng lại giữa chừng như thể cảm nhận được ánh mắt Sarada đang nhìn anh. Anh nhìn thấy cô và sự ngạc nhiên bừng sáng trên khuôn mặt, nhưng chẳng mấy chốc biểu cảm tức giận quen thuộc lại trở về và anh giơ ngón giữa về phía cô. Sarada quay lưng lại với anh và khi cô đang nghĩ đến việc quay trở lại phòng, một động thái khác đập vào mắt cô.
Ánh sáng trong nhà Kawaki le lói và cô có thể nhìn thấy cha anh với bàn tay đặt trên ngực rồi sau đó ngã xuống đất. Sarada hét lên và cha mẹ cô vội vã chạy đến trong chớp mắt vì lo lắng cho cô con gái nhỏ. Run rẩy và lắp bắp, cô kể lại những gì đã thấy và Sakura nhanh chóng chạy sang nhà bên cạnh. Sasuke ra lệnh cho Sarada đuổi theo Kawaki. Cô gái chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong suốt cuộc đời mình, cái lạnh giá của Luân Đôn tát vào mặt cô như roi da, cô biết rằng đôi khi anh chàng hàng xóm sẽ về muộn sau khi ngủ lại nhà một người bạn, nhưng cũng biết rằng đôi khi anh ta sẽ chỉ đi lang thang xung quanh cho đến khi làm nguội được cái đầu. Và cô chạy, chạy nhanh đến nỗi đôi chân cô bị đau và bắp chân của cô bị trầy xước, chảy máu bởi những cú ngã, nhưng nó không khiến cô chậm lại, cố gắng gọi cho người kia, nhưng Kawaki đã chặn số của cô. Cô ấy rủa thầm người hàng xóm của mình và những giọt nước mắt nóng hổi đã chảy dài trên khuôn mặt cô. Cô đã rất sợ hãi, chưa bao giờ nhìn thấy ai bị bệnh như vậy. Liệu tim của ông ấy có ngừng đập không? Cố gắng nhớ lại những gì mẹ đã nói về các triệu chứng nhưng đầu cô ấy chỉ quay cuồng trong đau khổ.
Cô nhìn thấy Kawaki đang trút giận lên một cái thùng rác và hét vào mặt anh ta, chửi rủa anh bằng những ngôn từ tồi tệ nhất, không thể nói ra những gì cô cần, ngực cô phập phồng như muốn vỡ tung, không thở ra hơi và tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng.
"Cái quái gì vậy, Sarada, vấn đề của cậu là gì?" Anh ta hỏi. "Lại muốn đánh nhau à?"
Nhưng người kia chỉ thút thít và cố tìm cho mình chút không khí.
Kawaki định mở miệng chửi rủa cô cho đến khi anh nhìn thấy đôi mắt ngấn nước và những vệt nước mắt trên má cô.
"Sarada?"
"C-cha cậu." Cô khóc lóc trả lời. "Tôi nghĩ ông ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ."
Cô không cần phải nói xong, chỉ cần nghe rằng đó là về cha mình Kawaki đã chạy đi, nhanh hơn nhiều so với Sarada. Cô gái vẫn kịp ổn định lại hơi thở và tâm trí trước khi lại tiếp tục chạy, cảm thấy lòng bàn chân đau rát kinh khủng, nhưng cô sẽ lo chuyện đó sau. Khi Sarada đến, cha cô thông báo rằng Sakura đã đi theo xe cứu thương và Kawaki theo ngay phía sau. Sasuke đang đợi con gái đến. Lệnh của Sakura là để con bé ở nhà, bà nghĩ Sarada không thể xử lý tình huống, nhưng Sasuke muốn biết con mình muốn làm gì. Sarada chỉ muốn cuộn tròn trong lòng cha mẹ như những ngày thơ bé và nói với họ rằng cô đã sợ hãi như thế nào. Nhưng tất cả những gì cô ấy đã nói là cô ấy sẽ đến bệnh viện. Họ đến bệnh viện nửa giờ sau đó, Sasuke gần như phát điên với tình trạng giao thông và chỉ muốn liều mạng phóng thật nhanh, nhưng với tư cách là một đại biểu, bản năng trách nhiệm của ông đã thắng. Họ tìm thấy Sakura trên tầng hai đang nói chuyện với một bác sĩ khác. Không lâu sau bà ấy đến nói chuyện với họ.
"Anh ấy ổn." Đó là điều đầu tiên bà ấy nói. "Nhưng bây giờ anh ấy đang ngủ, em đã nói chuyện với bác sĩ phụ trách và ông ta nói rằng việc anh ấy bị đột quỵ có vẻ là do căng thẳng."
Sasuke gật đầu.
"Phải, cái gia đình đó lúc nào cũng ồn ào." Ông lẩm bẩm và xoa bóp thái dương. "Còn thằng bé thì sao? Nó có đang ở với anh ta không?"
Sakura nhăn mặt và Sarada cảm thấy ngực mình như thắt lại.
"Kawaki đã làm náo loạn và được yêu cầu rời đi." Bà trả lời rồi thở dài. "Giờ thằng bé đang ở bãi đậu xe." Sakura hướng đôi mắt mệt mỏi về phía con gái. "Sarada, con có thể báo tin cho nó không?"
Cô con gái chỉ vào mình với vẻ mặt kinh ngạc.
"Con?"
"Con là người gần gũi nhất với thằng bé." Mẹ cô đáp lại.
Sarada định mở miệng phủ nhận, nói rằng họ không phải là bạn bè và trên thực tế họ khác xa điều đó. Rằng cô ghét anh ta. Nhưng cô không nghĩ đây là lúc. Cha của Kawaki là người đang nằm trên giường bệnh. Cô ấy cần phải cư xử trưởng thành hơn. Cô gật đầu.
Cô bước ra khỏi bệnh viện và đi tìm người kia. Anh ta đang ngồi gục đầu bên lề đường, bên cạnh là cái thùng rác bị lật úp, túi nhựa, cốc cà phê và soda vương vãi dưới chân anh ta. Kawaki tĩnh lặng như một hòn đá, lưng anh hầu như không có chuyển động nào cho thấy rằng anh ta đang thở. Cô gái tiếp cận từng chút một, với hai tay đút trong túi quần và trái tim cô đập điên cuồng đến mức ngỡ như nó có thể nhảy ra khỏi miệng cô.
Cô ấy đến đủ gần để anh ấy có thể nhìn thấy đôi giày thể thao của cô. "Ông ấy ổn." Cô nói. "Mẹ tôi nói rằng bây giờ ông ấy đã uống thuốc và đi ngủ. Và bà ấy là một bác sĩ nên... Ông ấy sẽ không sao đâu." Cô củng cố và tự hỏi tại sao từ ngữ lại thốt ra trái ý mình. Kawaki thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Sarada cho rằng anh muốn ở một mình và suy ngẫm lại mọi chuyện, nếu những cảm xúc khác của anh ta cũng mãnh liệt như cái cách anh ta thù hận, cô không nghĩ mình có thể giúp anh bình tĩnh lại. Như vậy... Hmmm, thế thôi.
Cô ấy đợi thêm một phút nữa và quay lưng lại với anh, những cơn gió lạnh bao trùm và cô siết chặt áo khoác hơn. Cô nghĩ rằng cô đã nghe thấy gì đó và quay lại, nhưng người hàng xóm vẫn gục đầu xuống. Sarada cân nhắc.
"Có phải cậu vừa nói gì không?" Cô hỏi.
Một chiếc xe bấm còi lướt qua và Sarada tự nhủ mình đã nghe nhầm.
" ...Cái gì... "
Cô dừng lại một lần nữa, lần này không phải do cô tưởng tượng. Cô gái cau mày.
" Cậu nói gì?"
"Ở lại" Cô nghe thấy anh ta lẩm bẩm.
Sarada rùng mình nhưng không phải vì lạnh. Giọng Kawaki run rẩy, mỏng manh như thủy tinh. Anh ấy khóc, vì vậy anh đã không ngẩng mặt lên. Một cái gì đó râm ran bên trong cô, một cảm giác tương tự như những gì cô đã cảm thấy ở hồ bơi và bụng cô quặn lại. Cô gái nuốt nước bọt và ngồi cạnh anh ta trên lề đường. Họ im lặng cho đến khi cha mẹ cô đến đón.
Bây giờ Sarada nhìn Kawaki ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, những cử động gần như nhẹ nhàng. Anh đã thay đổi một chút sau sự cố đó của cha mình, sự nổi loạn của tuổi thiếu niên được tiết chế hơn. Kawaki không còn la hét hay chế giễu Sarada nữa nhưng những lời khiêu khích của anh ấy đối với những cuộc cạnh tranh giữa họ vẫn không ngừng lại và việc cá cược trở nên xảo quyệt hơn trong những năm qua.
Trái tim Sarada đập như điên mỗi khi Kawaki gõ cửa sổ nhà cô vào ban đêm và cả hai đi ra ngoài để cá cược các cuộc đua xe hơi và xe máy, hoặc ai có thể lấy cắp thứ gì đó từ một ngôi nhà bỏ hoang, hoặc ai uống nhiều hơn. Một lần họ vượt sông Thames vào mùa đông để rồi bị cha mẹ cả hai trừng phạt nặng nề đến mức chưa từng thấy trước đây và một trận cúm khiến họ phải nằm liệt giường trong nhiều tuần, nhưng cuối cùng, điều quan trọng là Sarada đã giành chiến thắng.
Vào thời điểm vũ hội đến, cả hai đã có vài vết bầm tím do những cuộc cá cược giữa họ và một cánh tay bị gãy từ phía Kawaki, Sarada đã đổ lỗi cho sự ngu ngốc của anh ta khi muốn trèo lên cây giữa một cơn bão. Adrenaline, vâng, không phải sự ngu ngốc.
Sarada đến dự buổi khiêu vũ với bạn bè của mình và theo như cô biết, Kawaki không có bạn đồng hành. Từ những gì Sarada hiểu về anh, có thể nói là việc này khá kỳ lạ. Cô biết rằng anh có rất nhiều cô gái vây quanh, cô ấy đã gặp một vài cô nàng mà anh ta từng hẹn hò, vì vậy cánh tay phải trống rỗng của anh trong hội trường là một cảnh tượng lạ lùng. Sarada đã được lấp đầy bởi những lời mời khiêu vũ ngày hôm đó, nhưng cô ấy không giỏi nhảy múa. Cô không chấp nhận bất kỳ lời mời nào. Cô ấy muốn phủ nhận điều này nhưng sự thật là cô đang chờ Kawaki. Không phải chờ anh ta mời cô nhảy mà là chờ anh ta phát minh ra một vụ cá cược nào đó, bất cứ điều gì. Cô cảm thấy sự phấn khích len lỏi trong huyết quản với kỳ vọng rằng một cái gì đó sẽ xảy ra. Anh ta đã không hứa hẹn bất cứ điều gì nhưng những vụ cá cược tốt nhất luôn là những khi anh ta không biết từ đâu xuất hiện và đưa ra một ý tưởng ngông cuồng.
Sarada cảm thấy hai bàn tay đặt trên eo mình và tiếng thì thầm bên tai.
"Phòng khoa học, trong 5 phút nữa." Nghe thấy giọng nói của Kawaki và một nụ cười ngay lập tức bừng sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của Sarada. Giọng nói của anh đã ảnh hưởng đến cô, thắp sáng tâm trạng cô như một ngọn lửa.
Sarada chuồn đi sau lưng bạn bè và chờ đợi thời cơ, sau đó lặng lẽ bước đến hành lang là điểm gặp gỡ của họ. Nhưng trước khi cô đến đó, cô nghe thấy một số giọng nói và dừng lại để lắng nghe, nghe trộm chưa bao giờ là ý định của cô nhưng cô nhận ra chất giọng quen thuộc đó và thế là đôi chân của cô cứ thế mà cắm rễ xuống đất.
"Vậy bây giờ cậu thừa nhận điều đó!" Là một giọng nữ.
"Không có gì để thừa nhận." Kawaki gầm gừ đáp lại.
"Nhưng nó khá dễ để nhận ra, cậu biết không?". Sumire, một trong những người bạn gái cũ của anh buộc tội. Sarada không nhớ nhiều về cô ngoại trừ việc cô gái tóc tím đó là thành viên của đội bơi lội. Có lẽ họ chỉ từng gặp nhau một lần.
"Tôi cá là cậu đang đợi cô nàng."
"Sumire..."
"Luôn luôn là cô ấy, phải không? Tại sao cậu không quên cô ta đi và đến với ..."
"Câm miệng!" Cô ấy nghe thấy một sự hung dữ trong giọng nói của Kawaki, sự hung dữ mà đã khá lâu rồi Kawaki không dành cho cô. "Cô không biết bản thân mình đang nói về cái gì! Giờ thì cút ra khỏi đây."
Sumire bật cười.
"Tôi sẽ đi, bởi vì có một chàng trai tuyệt vời đang chờ tôi trong hội trường và cậu ta không hề ấp ủ bất cứ tình cảm ngu ngốc ngớ ngẩn nào với cô hàng xóm bé nhỏ của mình." Cô ta lẩm bẩm với sự ghê tởm. "Hẹn gặp sau, Kawaki, tôi không thể chờ đến khi cậu nhận ra bản thân thảm hại như thế nào."
Sarada nín thở khi nghe thấy tiếng giày cao gót của Sumire vang vọng trên hành lang nhưng cô gái tóc tím đi ngang qua cô mà không hề nhìn lại. Cô nàng Uchiha vẫn giữ nguyên vị trí của mình trong vài nhịp thở trước khi tiến về phía Kawaki, chạy như thể tắt thở và nuốt không khí nhiều lần trước khi nói chuyện với anh ta.
"Cậu đến trễ." Kawaki phàn nàn, vẻ mặt gắt gỏng và thiếu thân thiện.
"Tôi đã phải viện cớ với bạn bè của mình." Cô nói dối. "Và họ cứ khăng khăng muốn tôi ở lại."
Anh ta lẩm bẩm một cái gì đó và đột nhập vào phòng một cách ranh mãnh.
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Cô thì thầm trong bóng tối, ít nhiều cũng nhớ ra các đồ vật nằm ở đâu, bàn, ghế, những động vật trong trong lọ thủy tinh, xác côn trùng, nhưng chắc chắn cuối cùng cô vẫn sẽ va vào một cái gì đó thôi. Rốt cuộc thì đèn đã tắt.
Kawaki mất một lúc để trả lời, Sarada nắm lưng áo anh khi họ bước đi.
"Tôi đang nghĩ đến việc thả vài con ếch vào trong hội trường..."
Sarada cười.
"Cậu đúng là thằng ngốc." Cô nhận ra, nhưng cảm xúc khi làm một việc gì đó sai trái khiến từng thớ cơ bắp của cô rung lên vì phấn khích. Kawaki dừng lại thở dài rồi quay sang cô. Chỉ với một tia sáng phát ra từ vết nứt trên cánh cửa bị hỏng, thật khó để đọc được biểu cảm của anh ta.
"Sarada..." Anh bắt đầu, nhưng rồi lại dừng.
Cô ấy nhăn mặt, cố gắng không nghĩ về những gì mình vừa nghe thấy và đánh vào ngực anh ta.
"Nhanh lên, đồ ngốc. Trước khi chúng ta bị bắt. Đi mau."
Lại một khoảng lặng ngắn ngủi khác. Bóng tối mang lại cho cô gái những cảm xúc mà cô đang cố trốn tránh.
"Cậu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Sumire, phải không? Tôi đã thấy cậu."
Sarada đóng băng và gần như chắc chắn rằng trái tim cô đã ngừng hoạt động cùng với phần còn lại của cơ thể. Cả thế giới dường như rất xa xôi, hay đúng hơn là không có gì ngoài căn phòng đó. Phải, chỉ có căn phòng đó, và họ, và không còn gì hơn. Cô có thể nhìn thấy hình bóng khuôn mặt của Kawaki trong bóng tối, có thể nhìn thấy quai hàm nghiến chặt và đôi lông mày đang nhíu lại của anh. Anh đang nhìn thẳng vào cô, đôi đồng tử màu xám tro của anh như đang cố thu hút cả sự chú ý lẫn những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng cô một cách tham lam. Ý nghĩ ấy xâm chiếm cô với tốc độ cực nhanh và tàn bạo. Cô ấy là của anh ấy. Điều đó là chắc chắn và hiển nhiên cũng như việc bầu trời thì ngự trị trên đầu của họ còn mặt đất thì nằm dưới chân họ. Nhưng liệu anh ta có thuộc về cô ấy? Sarada nếu thiếu Kawaki sẽ không còn là Sarada, nhưng Kawaki nếu thiếu Sarada liệu sẽ còn lại gì?
"Phải, tôi xin lỗi." Cô gái nói và câu trả lời đè nặng lên vai cô. Đôi mắt cô mở to.
Kawaki chậm rãi gật đầu, cử động cứng đờ. Trái tim Sarada đập nhanh đến nỗi cô chắc chắn rằng anh có thể nghe thấy nó, nhưng cô đã không nói gì bởi vì rất có thể cô sẽ không đủ bình tĩnh để ngăn bản thân không nói lắp. Thứ ánh sáng le lói nửa vời lúc ấy cũng không thể che giấu được sự mãnh liệt trong ánh mắt của anh đang nhìn cô. Cô gái nhớ lại tất cả những lần anh nói với cô rằng anh ghét cô đến vô cùng tận và cô ấy bắt gặp bản thân đang vô tình tự hỏi liệu cái cách anh ta yêu có cuồng nhiệt như cách anh ta thù hận hay không. Cơ thể cô bị bùng cháy bởi ham muốn và tò mò.
"Sarada." Kawaki bắt đầu. "Anh..."
"Em đồng ý!"
Anh ấy gần như giật nẩy mình.
"Cái gì?"
"Bất cứ điều gì anh định hỏi em." Cô nói, cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ như điên và tóc gáy dựng lên. "Câu trả lời của em là có."
Kawaki do dự lâu hơn cô dự đoán nhưng cuối cùng thì anh cũng áp môi mình vào môi cô. Sarada như tắt thở. Cô chưa bao giờ hôn trước đây và cũng không định nói với anh điều này nhưng cô sợ rằng sự thiếu kinh nghiệm của cô sẽ làm anh ấy mất hứng. Anh chàng bắt đầu đưa lưỡi của mình vào miệng cô và Sarada nhận ra mình phải vật lộn để theo kịp anh ta, nụ hôn thật nóng bỏng và khiến cô muốn ép cơ thể mình vào cơ thể anh ta nhiều hơn. Kawaki dường như đọc được suy nghĩ của cô bởi vì trong một khắc anh dễ dàng nhấc bổng và đặt cô lên một trong những chiếc bàn trong phòng, tiếng ồn của kim loại cọ xát với sàn nhà cùng với tiếng xào xạc của chiếc váy của cô không làm gián đoạn hai người. Sarada quấn chân quanh hông anh và Kawaki ôm lấy khuôn mặt của cô bằng một tay và tóc của cô với tay còn lại. Nụ hôn của anh thật đáng sợ, cố gắng hút đi mọi thứ từ cô như thể Sarada là một nguồn vô tận. Những cơn ớn lạnh trên da cô không hề giảm đi nhưng Sarada lại cảm thấy chiếc váy bắt đầu trở nên nóng bức.
Kawaki cúi xuống, tay lướt qua vai, lần theo đường cong của lưng và dừng lại ở eo cô ấy. Anh ta siết chặt nơi ấy bằng những ngón tay thon dài to lớn của mình và Sarada ép mình chặt hơn vào anh ta. Cô muốn nhiều hơn và nhiều hơn nữa, bụng cô cuộn lên từng cơn vì phấn khích, khát khao được anh chạm vào.
Nhưng Kawaki tách ra và Sarada cảm thấy hơi thở của anh bên tai cô. Một cơn rùng mình khác chạy dọc sống lưng và làm cô nóng máu.
"Tốt hơn chúng ta nên dừng lại ở đây." Anh ta nói, giọng khàn khàn hơn bình thường. Sarada không biết liệu cô có đồng ý không, nhưng cô cũng không hiểu nổi tình hình đó. Cô ghét anh, cô ấy chắc chắn về điều đó nhưng làm thế nào trái tim cô có thể thuộc về một người mà cô ghét? Đầu cô ấy quay cuồng trong mơ hồ.
Cô đứng dậy và ổn định lại hơi thở của mình.
"Chúng ta vẫn sẽ thả mấy con ếch chứ?" Cô ấy ngây ngô hỏi.
Kawaki bật cười. Từ tiếng cười đó, cô cảm nhận được một cảm xúc gì đó khác lạ. Và đó không phải là ghét trừ khi cô ghét anh ấy vì anh ấy quá đáng yêu.
"Phải, đi thôi."
Và họ quả thật đã thả mấy con ếch chết tiệt vào trong hội trường.
Bây giờ Sarada nhớ lại tình huống đó và bật cười. Cười vì họ đã từng trẻ con như thế nào, cười vì cô thậm chí đã không hiểu được mong muốn của chính mình. Có lẽ cô ấy thật ngây thơ so với lứa tuổi. Cô sinh viên đại học thậm chí còn không rời mắt khỏi Kawaki từ cửa sổ nhà mình cho đến khi anh ta buông nhạc cụ và ra khỏi tầm nhìn của cô. Cô thở dài và quay đi khỏi cửa sổ, đi ra cửa sau và tiến ra vườn. Mẹ đã giao cho cô nhiệm vụ tưới cây và cắt tỉa bụi hoa hồng. Sarada không đặc biệt thích hoa cỏ nhưng cô ấy nghĩ rằng hoạt động đó sẽ khiến cô xao lãng khỏi những suy nghĩ mông lung về Kawaki. Và đó là một sai lầm. Tất cả những gì cô ấy nhìn thấy đều khiến cô nhớ nhung đến anh ta.
Nơi mẹ cô trồng hoa chính là nơi anh chàng hàng xóm thường nhảy qua hàng rào để ném sỏi vào cửa sổ phòng cô. Trong khi di chuyển những bụi hoa, Sarada nhớ lại rằng những cuộc gặp gỡ giữa họ trở nên thường xuyên hơn ở những năm cuối trung học và đầu đại học. Họ gặp nhau hầu như mỗi đêm và phát minh ra những vụ cá cược ngớ ngẩn nhất để có một cái cớ bên nhau. Không bao giờ thiếu những nụ hôn, không bao giờ, ngay cả khi ai đó thua cược, nụ hôn vẫn sẽ diễn ra. Trong mưa, dưới ánh đèn đường, trên con đường vắng vẻ, trong bóng tối của một tòa nhà bỏ hoang, tất cả mọi nơi đều có lợi cho bàn tay hư hỏng của Kawaki siết chặt lấy cô và Sarada lạc mất bản thân mình trong nụ hôn của anh.
Nhưng không có gì kéo dài mãi mãi. Ngày Sarada nhận được thư chấp nhận từ Đại học Bristol, cô đã ngây ngất và nôn nóng được nói với Kawaki nhưng quyết định sẽ làm như vậy sau cuộc cá cược của họ. Cha mẹ cô đã loan tin cho toàn bộ khu phố, dù vậy Sarada vẫn kiên quyết muốn tự nói với Kawaki. Đó phải là cô ấy chứ không phải ai khác. Chỉ có đêm đó không diễn ra như kế hoạch và Kawaki cuối cùng đã gặp tai nạn.
Sarada chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế trong cuộc đời của mình. Cô đã đến bệnh viện bật khóc nức nở và nói những lời ngắt quãng, mãi cho đến khi mẹ cô đảm bảo với cô rằng anh vẫn ổn cô gái mới ngừng khóc. Nhưng trong lúc vội vàng tìm kiếm thông tin về Kawaki, cuối cùng cô thừa nhận đó là một vụ cá cược. Cha mẹ cô không hài lòng về điều đó chút nào và để dành lại những lời khiển trách đến khi Sarada cảm thấy tốt hơn. Hai giờ sau, cha của Kawaki phải rời đi và yêu cầu cô gái trẻ thế chỗ ông chăm sóc cho Kawaki. Cô sẵng sàng chấp nhận.
"Thằng bé có vẻ hơi bất mãn." Cha anh thì thầm khi thay ca. "Bác nghĩ rằng nói chuyện với ai đó cùng tuổi sẽ cải thiện tâm trạng của nó."
Cô háo hức gật đầu. "Cháu sẽ làm hết sức mình, thưa bác."
Đôi mắt của người hàng xóm quan sát cô, và Sarada cuối cùng cũng hiểu được ánh nhìn mãnh liệt của Kawaki đến từ đâu. Cha anh ấy có thể khá đáng sợ.
"Phải, phải, bác biết. Cảm ơn cháu." Và ông ấy rút lui.
Bên ngoài phòng Kawaki, Sarada dừng lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nuốt không khí nhiều lần, nhưng cảm thấy căng thẳng lạ thường. Cô ấy có đáng trách vì vụ tai nạn không? Cô gái trẻ trở nên lo lắng cho anh đến nỗi cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh khi nghĩ đến việc gặp lại anh. Cô ấy từng ghét Kawaki đến độ cô phải mất nhiều thời gian hơn mức cần thiết để nhận ra rằng cô thực sự yêu anh ấy. Cô cảm thấy tay run rẩy khi cầm lấy tay nắm cửa. Cô quyết định điều đầu tiên cô sẽ làm là xin lỗi vì vụ cá cược. Thật ngu ngốc khi Sarada đề nghị một cuộc đua xe máy trên con đường tối tăm đó. Cô rất biết ơn vì vụ tai nạn không nghiêm trọng đến mức cô thề sẽ không bao giờ lên xe máy một lần nào nữa trong đời.
Hít một hơi cuối cùng và cô ấy bước vào phòng. Kawaki đang nằm trên cáng gần cửa sổ, quay mặt về phía ngoài để Sarada không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh. Sarada biết anh ta bị thương và có một số vết cắt trên má và cằm, nhưng nhìn anh như thế này vẫn khiến cô quặn thắt ruột gan. Căn phòng tối om ngoại trừ ánh sáng phát ra từ bên ngoài. Cô đi thêm vài bước nữa và bỏ túi xách xuống chiếc ghế gần nhất. Cô xem xét khả năng anh đã ngủ và giữ im lặng cho đến khi cô gần như ở bên cạnh anh. Ngay lúc đó Kawaki quay lại và nhìn cô ấy.
Nước mắt ngay lập tức trào ra và Sarada dùng tay che miệng. Khuôn mặt anh bị bầm tím như cô dự đoán, nhưng những vết bầm rõ ràng hơn cô nghĩ, khuôn mặt của Kawaki chỉ toàn màu tím và xanh của những vết bầm.
"Em xin lỗi..." Cô bắt đầu, nhưng tiếng nức nở trong cổ họng không cho phép cô đi xa hơn. "Em không... Tha thứ cho em, Kawaki..." Cô ấy nói, những lời nói ra như bị bóp nghẹt, đau đớn.
"Em... "Anh ta bắt đầu, giọng khàn khàn. "Em có khỏe không?"
Những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô và Sarada gật đầu một cách nồng nhiệt khi cô nuốt lại tiếng nức nở của mình.
"Cha anh nói..." Kawaki tiếp tục cố gắng nói một cách khó khăn và không cử động được gì ngoài khuôn mặt, đôi mắt của anh ấy kỳ lạ, xa xăm và mờ đục. Sarada không nhận ra ánh nhìn đó, nhưng cô đổ lỗi cho sự mệt mỏi của anh. "rằng em đã nhận được một lá thư từ Đại học Bristol."
Cô kịch liệt gật đầu, háo hức muốn chia sẻ tin vui cho anh.
"Phải, nó đã đến ngày hôm nay."
"Trường Đại học này khá xa..."
Sarada nhún vai khi lau nước mắt và nở một nụ cười trên môi. Lá thư nhập học nhắc nhở cô ấy rằng cuối cùng mọi thứ sẽ ổn thôi.
"Đúng vậy." Cô đồng ý. "Nhưng đó là nơi duy nhất có khóa học mà em muốn, vì vậy nó hoàn toàn xứng đáng."
Kawaki vẫn im lặng quay mặt về phía cửa sổ. Sarada cau mày, mong đợi một phản ứng nhiệt tình hơn từ anh nhưng có lẽ người hàng xóm của cô chỉ đang mệt mỏi. Cô nhìn xung quanh và hầu như không thể thấy bóng dáng của những đồ nội thất xa nhất.
"Anh có muốn em bật đèn không?" Cô hỏi.
"Vậy nghĩa là em sẽ rời đi?" Anh ta đáp lại bằng một câu hỏi khác. Sarada dừng lại và nhìn chằm chằm vào Kawaki, sức sống đã trở lại trong mắt anh nhưng nó không giống như ánh mắt mà cô đã quen nhìn thấy trong những tuần gần đây, ánh mắt này chứa đầy sự cay đắng và giận dữ.
Cô gái lắp bắp một chút trước khi bắt đầu nói.
"Em sẽ không đi đâu hết." Cô trả lời rồi lại lắc đầu đầy bối rối. "Ý em là có, nhưng... Kawaki, đó là giấc mơ của em."
Cái nhìn của anh ấy thật khó đoán và hoàn toàn có không có chút thiện cảm nào. Cô ấy lùi lại một bước.
"Vì vậy em sẽ chỉ rời đi như thể không có gì đáng lưu luyến ở đây?" Anh cao giọng hỏi. "Như thể anh không quan trọng? Thành thật mà nói, đối với em anh là gì?"
"Kawaki!" Cô ấy dậm chân. "Em chỉ đến trường Đại học thôi!"
"Anh đã từ bỏ Đại học Bath vì em!"
Sarada kinh hoàng khi nghe điều này. Sao anh ta có thể làm điều đó? Còn vì cô ấy? Thật vô trách nhiệm!
"Em không hề yêu cầu anh làm thế!"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, Sarada cảm thấy ấm ức vì Kawaki nhìn cô như thể cô là một kẻ phản bội, một kẻ không muốn đặt cược cuộc đời vào anh ta, một kẻ không cần đến anh ta. Làm thế nào để cô ấy có thể giải thích cho anh hiểu rằng tương lai của cô ấy là không thể thay thế? Bên cạnh đó, cô ấy không hề bỏ rơi anh, cô sẽ trở lại vào mỗi kỳ nghỉ hoặc bất cứ khi nào mà cô ấy có thể. Sarada cần phải giải thích điều đó cho anh ấy.
"Anh đang hành động như..."
"Đi đi."
Cô ngừng nói ngay lập tức khi bị anh ngắt lời.
"Cái gì?" Cô thì thầm. Cô có nghe nhầm không?
Nhưng Kawaki chỉ quay mặt đi và nhìn ra cửa sổ. Anh không nhìn chằm chằm vào cô ấy nữa.
Đó là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau. Năm đó họ mười bảy tuổi. Bây giờ, ba năm sau, Sarada tiếp tục bận rộn với hai tay trên mặt đất nhưng tâm trí cô lại bay bổng ở chốn xa xăm. Mỗi lần cô trở về nhà cha mẹ để thăm họ, cô biết Kawaki sẽ rời khỏi thị trấn hoặc trở về trường Đại học của mình ở thành phố York. Rõ ràng anh ta đang lảng tránh cô. Cô gái trẻ thở dài. Lần này Kawaki ở nhà chỉ vì anh không biết cô đã trở về, cô chắc chắn.
Tại trường Đại học, Sarada đã gặp những gã trai tuyệt vời và những người bạn tuyệt vời nhưng không ai trong số họ có thể mang lại cho cô cảm giác hồi hộp khi lẻn ra khỏi nhà vào lúc bình minh như anh chàng hàng xóm. Cho dù cô tham dự bao nhiêu bữa tiệc, Sarada vẫn cảm thấy nhạt nhẽo, trống vắng như thể Kawaki là người duy nhất có thể thắp sáng niềm vui trong cô. Cô thở dài. Nhưng dù sao thì đó là con đường mà cô ấy đã chọn. Một quả bóng rơi xuống bên cạnh cô và cô gái giật mình kìm lại một tiếng hét. Ngay khi trái tim cô lấy lại được sự bình tĩnh cũng là lúc người hàng xóm quen thuộc ấy xuất hiện ở hàng rào.
Kawaki sững lại khi anh nhìn thấy cô còn cô thì vẫn thu mình tại chỗ. Vẫn là đôi mắt rực lửa đó, cô ấy nhớ cái cảm giác làn da như bị thiêu đốt mỗi khi anh nhìn cô. Cô gái trẻ nuốt nước bọt, chìa tay ra và trả lại quả bóng. Kawaki chụp lấy một cách dễ dàng.
Một ngọn gió lướt qua khiến những sợi tóc vấn vương trên khuôn mặt cô nhưng cô không quan tâm. Cô ấy không muốn bỏ lỡ sự chú ý của Kawaki dù chỉ một giây một phút nào.
"Em đã trở lại rồi." Anh ta nói.
Nhịp tim của cô ấy bắt đầu tăng tốc. Đã quá lâu rồi cô mới được nghe giọng anh.
"Phải, em đã trở lại."
Kawaki đứng yên một lúc như thể quyết định xem liệu có gì đáng để nói hay không. Nói gì đó đi, cô ấy muốn được anh hỏi han. Nhưng anh ta chỉ gật đầu và quay lại con đường mà anh đã đến.
Anh không nói chuyện với cô, cô cũng không nói chuyện với anh. "Chúng ta sẽ luôn như thế này sao?" Sarada cụp mắt xuống. "Mình có nên đuổi theo anh ấy không?" Đó là ý muốn của cô, nhưng Kawaki sẽ không hiểu cô, sớm hay muộn gì cô nàng Uchiha cũng phải quay lại trường Đại học và anh sẽ lại nghĩ rằng cô lại bỏ rơi anh một lần nữa. Cô thật sự muốn ném một trong những cái chậu hoa của mẹ vào cái đầu rỗng tuếch ngu ngốc của anh. Tại sao anh ta lại làm như vậy? Tại sao cô ấy phải lựa chọn giữa tương lai của mình và anh? Tại sao Sarada không thể có cả hai?
Hôm đó, ngoại trừ những câu chuyện về những bệnh nhân của Sakura ở bệnh viện và mấy tin đồn vớ vẩn từ hàng xóm, bữa tối được lấp đầy bởi sự im lặng. Sarada thậm chí còn nói ít hơn cha cô và đổ lỗi cho sự kiệm lời này là do một cơn đau đầu, với điều này cô có thể dễ dàng viện cớ để đi ngủ sớm mà không bị quấy rầy. Nhưng thật khó mà ngủ được. Cô gái trẻ biết rằng sớm hay muộn gì cô cũng sẽ gặp được Kawaki, cô đã suy nghĩ về những điều cô sẽ nói với anh rất nhiều, rất nhiều lần ấy thế mà điều duy nhất cô đã có thể thốt ra chỉ là một câu ngu ngốc thảm hại: "Em đã trở lại." Và cô ấy đang cảm thấy thật kinh khủng.
Đó là một giờ sáng khi trời bắt đầu mưa phùn, một giờ rưỡi khi mưa tạnh và là hai giờ sáng khi Kawaki ném vài viên sỏi vào cửa sổ phòng Sarada. "Vậy đó là anh ấy." Cô đã chờ đợi anh ta trong vô thức. Sarada thò đầu ra ngoài và anh vẫn còn ở đó, trong bóng râm của nhà cô, mái tóc rối bù cùng đôi mắt rực lửa. Đôi mắt mà cô vẫn yêu. Cô ấy không muốn bị cha mẹ bắt gặp khi đi ra bằng cửa chính. Kawaki gần như bật cười và mở to mắt khi thấy cô ấy sà xuống như một con mèo qua cửa sổ và nhảy xuống trước mặt anh.
"Đó có phải là những gì em học được ở trường Đại học không?" Là điều đầu tiên anh ta nói, hậm hực.
"Ở trường Đại học?" Cô ấy cười. "Rõ ràng em đã học nó từ anh mà!"
Kawaki có vẻ hài lòng vì cô đã học được điều gì đó từ mình. Chàng trai nhún vai và bắt đầu bước đi.
"Chúng ta không thể đi đường này đâu." Cô bắt bẻ khi họ đi qua hàng rào bên hông, trăng tròn thắp sáng con đường vắng vẻ.
"Trừ khi em đi theo anh." Lời chế giễu của anh khiến huyết quản cô sôi sục, cảm xúc của những ngày xưa cũ lại ùa về. Chỉ cần nhìn anh ta thôi đã đủ khiến cô nàng Uchiha cảm thấy như mình đang nhảy khỏi một cây cầu, đứng chắn trước một đoàn tàu, đột nhập vào một ngôi nhà, băng qua sông và hôn Kawaki.
Nhưng cô đã giảm tốc độ khi nhìn thấy chiếc xe máy màu đen trong gara của người kia. Cô ấy nhớ lại lời thề mà mình đã thực hiện khi Kawaki gặp tai nạn. Chàng trai lấy ra hai chiếc mũ bảo hiểm từ một cái hộp.
"Em không... "
"Khi nào em trở lại trường?" Anh ta hỏi bất chợt, khiến cô ấy ngạc nhiên.
Sarada nín thở.
"Tháng tới."
Anh gật đầu chậm rãi, không muốn nhìn thẳng vào cô. Cô gái cảm thấy mình cần phải nói ra điều gì đó.
"Kawaki, em chưa bao giờ bỏ rơi anh."
Chàng trai trẻ thở dài và luồn ngón tay qua những lọn tóc càng làm chúng rối tung lên.
"Anh biết."
Wow! Giờ thì cô ấy mới là người không hiểu gì.
"Cái gì?"
"Tch." Anh ta đặt những chiếc mũ bảo hiểm xuống đất. "Anh đã suy nghĩ rất nhiều, Sarada." Kawaki đến gần cô và cô gái trẻ cảm thấy đôi chân của mình nhũn đi. "Suốt thời gian qua, anh đã... muốn hiểu em. Không phải em thích anh sao? Vậy tại sao em lại rời đi?" Anh tiếp tục tiến lại gần hơn cho đến khi anh ta chỉ cách cô ấy một bước chân. "Nhưng sau đó...", bàn tay của anh đặt trên má cô và Sarada ngay lập tức đỏ mặt. Sự gần gũi, đụng chạm, cô cảm nhận được mọi thứ thật nóng bỏng. "Tại sao em lại nhìn anh như vậy? Ánh mắt đó không thể là giả." Anh thừa nhận. "Anh không nghĩ là em có thể tự ý thức được cái cách mà em nhìn anh." Anh thì thầm như thể đó là một bí mật. Anh lắc đầu, quay lưng lại với cô và nhặt mũ bảo hiểm. "Anh đã đi đến kết luận rằng điều đó hẳn phải rất quan trọng với em, và nếu là như vậy thì ..." Nhún vai và lấy chìa khóa. "Nó cũng quan trọng với anh."
Nước mắt cô rơi và Sarada lấy tay che miệng.
"Tại sao?"
Kawaki leo lên xe và ném cho cô chiếc mũ bảo hiểm, cô bắt lấy nó theo phản xạ.
"Tại sao? Bởi vì anh thích em, đồ ngốc."
Sarada tiến lại gần, cảm giác như trái tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Anh mới là đồ ngốc." Cô mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô ấy muốn cả trường Đại học và Kawaki. Bây giờ Sarada đã có cả hai.
Kawaki khởi động xe và nhìn chằm chằm vào cô, ngọn lửa trong đôi đồng tử xám phản chiếu hình bóng của cô ấy.
"Phải, anh đoán anh mới là thằng ngốc ở đây." Cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cô người yêu bé nhỏ. "Giờ thì lên xe!"
Sarada quên béng câu thề sẽ không đặt chân lên xe nữa, thay vào đó là một lời thề khác tốt hơn, rằng 'Họ sẽ bên nhau mãi mãi.'
"Chúng ta đi đâu đây?"
Nhưng anh ấy chỉ cười.
"Rồi em sẽ biết."
Cô leo lên và ôm anh từ phía sau. Với một nụ cười trên môi và một trái tim đang loạn nhịp, Kawaki khởi động xe. Sarada siết chặt lấy anh ta. Và sẽ không bao giờ buông tay. Không bao giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro