Quà giáng sinh (H+ nặng)
Sorry vì qua giáng sinh rồi mà tôi mới up date muộn vậy nha. Dù sao cũng chúc mọi người có một dịp lễ vui vẻ 🥰.
___________________________________
Konoha, ngày 24 tháng 12. Làng đang chìm trong
ánh đèn lấp lánh.
Naruto đứng trước cửa sổ, tay cầm một ly cacao nóng. Tuyết rơi dày ngoài trời, ánh sáng từ những dây đèn trang trí phản chiếu qua cửa kính, tạo nên một khung cảnh ấm áp. Nhưng trong lòng anh, lại dấy lên một cảm giác trống trải. Boruto đã đi chơi cùng bạn bè, Hinata và Himawari ở bên nhà ngoại, chỉ còn mình anh trong căn phòng rộng lớn này.
"Naruto."
Một giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh quay lại, thấy Kawaki đứng dựa vào khung cửa, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, đôi mắt sắc bén ánh lên chút gì đó dịu dàng hơn thường ngày.
"Kawaki? Sao con chưa ngủ?"
"Không ngủ được," Kawaki bước lại gần, đôi chân đi nhẹ trên sàn nhà gỗ. "Ngài ở đây một mình, trông cô độc quá."
Naruto bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng như những bông tuyết đang rơi ngoài trời. "Ta quen rồi. Nhiều khi ở một mình cũng tốt."
"Ngài không giỏi che giấu cảm xúc đâu." Kawaki ngồi xuống cạnh Naruto, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn toát lên sự ấm áp quen thuộc. "Ngài làm việc vất vả cả năm. Đáng lẽ hôm nay phải tận hưởng một đêm Giáng Sinh vui vẻ chứ."
Naruto khẽ thở dài. "Ta là Hokage trọng trách của dân làng luôn đặt trên vai ta, chỉ cần nhìn thấy mọi người luôn bình yên và hạnh phúc là đủ rồi. Nhưng con ở đây làm gì? Không đi chơi với Boruto sao?"
"Ngài nghĩ con sẽ thích đi cùng tụi nó hơn là ở đây với ngài à?" Kawaki nhướng mày.
Naruto im lặng. Có gì đó trong ánh mắt Kawaki khiến anh không cảm thấy khá kỳ quặc.
Hai người ngồi bên nhau, sự im lặng bao trùm nhưng không hề ngượng ngập. Kawaki với tay lấy ly cacao của Naruto, uống một ngụm trước khi đặt xuống bàn.
"Con thích Giáng Sinh ở Konoha," Kawaki khẽ nói. "Ấm áp hơn bất kỳ nơi nào con từng biết."
Naruto nhìn cậu thanh niên trước mặt. Kawaki đã thay đổi rất nhiều từ ngày cậu bước vào cuộc sống của gia đình anh. Từ một đứa trẻ lạc lối, giờ đây Kawaki đã mạnh mẽ hơn, biết quan tâm và bảo vệ người khác. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy, mỗi lần nó nhìn anh, một cảm giác gì đó khó tả mà chính Naruto cũng không rõ.
"Ngài có lạnh không?" Kawaki bất ngờ hỏi, kéo Naruto trở lại thực tại.
"Không, ta ổn mà."
Vừa dứt lời, một bàn tay đột ngột chạm nhẹ lên má Naruto.
"Kawaki con..."
"Lạnh thật. Ngài phải biết tự chăm sóc bản thân chứ."
Naruto định lùi lại, nhưng đôi tay mạnh mẽ của Kawaki đã giữ anh lại. Ánh mắt hắn dừng ở đôi môi mím chặt của Naruto, ánh sáng từ cây thông Giáng Sinh chiếu rọi tạo nên một bầu không khí kỳ lạ.
"Kawaki, ta..."
"Shhh." Kawaki khẽ đặt một ngón tay lên môi Naruto. "Ngài lúc nào cũng lo lắng cho người khác, nhưng ai sẽ lo lắng cho thầy đây?"
Không để Naruto kịp phản ứng, Kawaki đã cúi xuống, đặt một nụ hôn bất ngờ lên môi anh.
Đôi mắt Naruto mở to. Anh lùi lại theo phản xạ, bàn tay đẩy mạnh vào ngực Kawaki. "Kawaki! Con làm gì vậy?"
Trước khi Naruto có thể tiếp tục, Kawaki đã nắm lấy tay anh, kéo anh sát lại gần hơn. Đôi mắt hắn sắc bén, nhưng trong đó lại có một sự khát vọng không thể giấu được.
Naruto định gỡ tay Kawaki ra, nhưng hắn đã nhanh chóng ấn anh xuống bàn làm việc. Tiếng giấy tờ rơi lả tả, hòa cùng nhịp thở gấp gáp của cả hai.
"Kawaki! Con dừng lại ngay!" Naruto hét lên, đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ kèm theo chút bối rối.
"Tôi muốn ngài, hơn bao giờ hết Naruto.." Kawaki đáp chắc nịch.
Hắn cúi xuống, bàn tay lướt nhẹ trên cổ Naruto, tạo ra một cảm giác vừa lạ lẫm vừa căng thẳng. Khi đôi mắt họ chạm nhau, Naruto nhận ra Kawaki không hề có ý nói giỡn với anh.
"Kawaki, con không nên làm thế," Naruto nói, giọng anh nhẹ hơn. "Ta không thể đáp lại tình cảm của con... không phải theo cách này."
Hắn cúi đầu vào hõm cổ của anh, sau đó nhe ra hàm răng sắc nhọn cắn phập một cái.
"Aa! Ức...đau..!" Anh hét lên đau đớn khi bị những chiếc nanh ấy ghim vào da thịt.
Lực cắn vô cùng mạnh khiến máu tươi cũng tuôn ra một ít, dòng huyết đỏ chảy dài xuống cần cổ liền bị Kawaki liếm sạch.
"Buông, ra..ức..!" Naruto lấy tay đập đập vào ngực hắn, cố đẩy đối phương ra nhưng người trước mặt cứ như tảng đá nặng nghìn tấn, không nhúc nhích một chút nào.
Cứ thả ra rồi lại cắn, cần cổ xuất hiện chi chít những dấu răng và dấu hôn.
Kawaki dửng dưng chẳng để tâm đến việc anh đau đớn hay khó chịu như nào. Điều mà hắn ta biết rằng, chính là bản thân khao khát điều này đến nhường nào.
Chiếc quần âu tội nghiệp bị hắn xé rách bằng tay, trong chốc lát liền để lộ ra bộ phận sinh hồng hào. một tay ghìm chặt thân anh xuống nệm, tay còn lại bắt đầu tiến vào nơi riêng mật.
Naruto hoảng hốt la lên, ra sức vùng vẫy kịch liệt. Chân đá loạn xạ.
Kawaki chặt lưỡi, dùng tay ấn vào vết thương ở chân anh, tàn nhẫn mà dùng một lực mạnh.
"Ức! Đau..!"
Sau khi mút mát thỏa mãn thì hắn lúc này mới chịu nhả ra, buông tha cho chiếc cổ tội nghiệp của anh. Nơi bị Kawaki cắn đỏ au tới hơi tím, buốt rát trông đau nhức vô cùng.
"Đừng phát điên nữa Kawaki... Ta là cha con!?"
"Ngài có thấy cha con nào mà làm chuyện như này chưa?."
Naruto nghiến lợi, không phục mà thốt.
"Con điên rồi!!."
Ngón giữa thân thương được anh chỉa ra đằng sau.
Ngay sau đó Kawaki nghe thấy tiếng kéo khóa quần, hoảng hốt mà ngoáy đầu lại.
Kawaki thật rất đáng sợ, đến cả thằng nhỏ của hắn cũng khiến người khác sợ hãi.
Nó to một cách bất bình thường, có lẽ là bằng với cẳng tay của người trưởng thành. Vì đang cương cứng nên nó trông còn khủng khiếp hơn với màu sắc đỏ sẫm ấy.
Naruto mặt tối sầm khi trông thấy dương vật cương cứng như khung khí giết người.
Những ngón tay đã khiến anh chật vật lắm rồi, bây giờ nhét vào cái thứ to như cây gậy bóng chày đó thì chẳng khác gì bức chết anh.
"Đừng..!!" Naruto bấy giờ mới nhận thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Anh hoảng hốt khi trông thấy quy đầu của hắn đang dần tiến vào. Dù đã được khuyết trương một lúc nhưng vẫn chưa đủ so với cái kích thước khủng bố khác người đó.
"Ka..waki...! Không...ức...!!"
Không để anh nói hết lời, hắn dùng tay siết chặt lấy eo anh, đẩy hông thúc sâu vào. Hậu huyệt chặt chội bị cưỡng bức chen vào khiến nó co bóp dữ dội. Anh căng thẳng mà vô thức siết chặt lại.
Khiến cả hai đều nhăn mặt vì đau.
"Thả...lỏng ra." Kawaki gầm gừ vài tiếng, dùng tay nắm lấy chiếc gáy đang run bần bật đến đáng thương của Naruto.
Naruto tức đến đỏ mắt. Tay siết chặt lấy một bên mép bàn.
Thả lỏng kiểu gì? Anh đau muốn ngất tới nơi rồi.
Naruto ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái giảm bớt đau đớn hạ thân, mồ hôi túa đầy trán trông vô cùng khổ sở. Kawaki nôn nóng càn quấy hại nửa thân dưới anh gần như tê liệt, cảm giác nóng rát tựa ngàn con kiến cắn chậm rãi lan khắp tứ chi.
Mỗi lần hắn di chuyển, là dương vật càng chôn sâu khiến bụng anh căng ra như sắp bị tách làm đôi. Cơ thể anh run lẩy bẩy, xót đến nấc cụt.
"Đau...đau quá, dừng lại đi mà, Kawaki...ức!"
Anh rên rỉ khi phía bên dưới nhói lên từng cơn, nơi hô hấp như bị nghẹn lại khiến Naruto quằn quại, đau đến không thở nổi. Đỏ mặt mà bật ra tiếng khóc.
Kawaki tạm dừng chuyển động, trông thấy anh chật vật quá liền ra sức an ủi.
"Không sao...thở từ từ thôi."
Hắn xoa xoa mái tóc vàng của anh, hôn vào hõm cổ, rồi đưa tay xuống vuốt ve thằng nhỏ dường như đã xịu xuống vì đau của anh. Naruto cố gắng tự trấn tĩnh lại bản thân, thở đều theo sự chỉ dẫn của kẻ đang xé xác mình.
"Ưm...hức..!!"
Naruto thét lên trong lòng khi cảm nhận được côn thị to như cái chày bắt đầu ra vào ngày một nhanh.
"Nghe lời tôi, ngài thả lỏng ra đi sẽ đỡ đau hơn đó."
Kawaki thủ thỉ rồi cúi thấp người xuống, nâng cằm anh nghiêng lên rồi ngấu nghiến đôi môi bị anh tự cắn sắp nứt nẻ.
Mặc dù miệng đang trấn an, nhưng thân dưới vẫn cứ chuyển động mạnh bạo. Anh đã ráng cắn răng chịu đựng, nhưng cái cảm giác dương vật khổng lồ đang khai phá từng ngóc ngách rồi chôn sâu bên trong cơ thể khiến anh không tài nào thích nghi nổi, từng cú nhấp như xuyên lủng nội tạng của Naruto.
"K-Kawaki...làm ơn...ư ức...hức!"
Hắn bỏ hết tất cả lời nói của anh ra ngoài tai.
Khiến anh ấm ức mà nức nở thành tiếng, hậu huyệt đáng thương đã rỉ một chút máu, lẫn với tinh dịch mà chảy xuống bắp đùi trắng nõn.
Mặc cho Naruto đang khốn đốn.
Kawaki lại rùng mình cười đắc ý, thằng em của hắn sướng tới điên người, bên trong anh vừa khít lại vừa ấm áp. Và cả hình ảnh Naruto đang khóc lóc nài nỉ dưới thân càng kích thích cự vật mãnh liệt.
Mỗi lần rút ra đều kéo theo một phần thịt đỏ au từ nơi mật huyệt, rỉ thêm chút tinh dịch. Khi đẩy vào thì nó thắt chặt lại, ngậm hết cả gậy thịt của hắn lẫn dịch nhầy.
Kawaki nhìn đến đỏ cả mắt. Mỗi cú thúc đều vừa mạnh vừa sâu, xiên xỏ bên trong anh.
"T-từ từ,...Kawaki...a, hức...ưm.."
Mệt mỏi đến mức nước mắt tuôn trào. Đường đường là Hokage, đã trải qua bao nhiêu cuộc đại chiến ninja cũng không khóc. Nhưng loại áp lực này khiến anh không thể chịu nổi.
Cảm giác phía bên dưới có thể rách toạt ra bất cứ lúc nào cùng với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần và loạt khoái cảm kì lạ khiến Naruto không thể ngừng khóc nấc lên.
"Khoan...Kawaki..! Hức, ưm.."
Hắn bắt đầu chuyển động thô bạo mặc cho anh có năn nỉ khóc lóc ướt sũng cả một bên gối. Nội tạng như bị nghiền nát từ bên trong.
Gian phòng đầy tiếng ái muội, tiếng lép nhép và những tiếng nức nở vụn vặt.
Kawaki lại bỗng dưng tăng tốc, nắc anh dồn dập, không báo trước mà một phát thúc lút cán. Ở nơi sâu nhất trong cơ thể, một dòng sữa nóng hổi đặc sánh tuôn ra, nhiều đến mức trong bụng không chứa nổi mà trào rỉ ra bên ngoài. Phía dưới như bị lắp đầy mà căng ra khiến bụng Naruto không khỏi cồn cào, nhô lên hẳn một điểm nhỏ.
"Đầy...đầy quá..hức.."
Dương vật Kawaki chạm vào tuyến tiền liệt. Naruto bị làm cho kích thích mà xuất tinh. Anh ghét cái sinh lý khốn khiếp này, nhưng chẳng thể phủ nhận ngoài đau đớn ra thì anh cũng cảm nhận được một vài cơn sướng, nhưng vô cùng nhỏ nhoi so với cảm giác bị giằng xé này.
Mắt Naruto dại đi, anh nuốt xuống tiếng rên rỉ, mệt đến không thốt nên lời.
Ngay lúc anh tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại. Thì chưa kịp cảm tạ ông trời Kawaki đột ngột lật người anh lại, mặt đối mặt.
Hắn nhìn gương mặt lem luốc nước mắt lẫn nước mũi, đỏ bừng. Mí mắt hơi sưng vì khóc của anh. Kawaki hạ thấp người hôn nhẹ lên gò má. Dị vật gân guốc nóng hổi, một lần nữa lại tiến vào.
Anh khàn giọng nài nỉ hết lần này đến lần khác. Bộ hạ trướng đau quá tải rồi, cảm giác đợi thêm một giây nữa thôi thật sự sẽ vỡ ra mất.
"Đừng mà....Ức." Naruto nhắm nghiền đôi mi.
Anh biết, dù bản thân có van xin cỡ nào thì hắn cũng sẽ không dừng lại. Naruto mệt mỏi, bất lực mà chỉ biết bật khóc một cách đầy uất ức.
Cứ thế hắn luân phiên ra vào không ngừng nghỉ, hễ anh sắp ngất đi lại bị hắn dập cho tỉnh cả giấc.
"Ức! Ha..,"
"Ư... ư... a" Anh rên rỉ đến khàn cả họng, tiếng nghe tiếng không, dường như chẳng còn sức để nói tiếp nữa.
Bầu trời lúc bấy giờ cũng đã tối đen như mực, không biết đã trôi qua bao nhiêu tiếng rồi mà Kawaki vẫn chưa có dấu diệu dừng lại. Hắn cứ đâm thúc vô tội vạ sau đó thì bắn đầy vào bên trong làm bụng anh trướng đến mức muốn nổ tung.
Lượng tinh trùng nhiều đến nổi như muốn trào ra khỏi miệng.
Kawaki rút cự vật ra gần hết, chỉ chừa mỗi phần quy đầu sau đó hắn đột ngột thúc mạnh vào trong, một phát lút cán. Khiến bụng anh nhô lên hình dị vật.
"S..sâu quá rồi!...sâu..ức huhu.."
Naruto khóc không ra hơi, hắn trông thấy những tuyến lệ rơi không ngớt trên gương mặt anh liền khựng lại một lúc, Kawaki bế anh lên ôm vào lòng, hôn lấy mí mắt của chú cáo nhỏ, liếm đi những giọt sương mặn chát lem luốc trên khuôn mặt thanh tao.
"Đừng khóc."
Anh vương đôi mắt đẫm lệ, dường như bị nước làm nhòe đi tầm nhìn.
Khác với sự tra tấn ở phía bên dưới thì ở trên hắn lại ôn nhu đến lạ, tay vòng qua chiếc eo nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn hết sức ngọt ngào.
Lần xuất tinh cuối cùng, hắn khẽ mỉm cười đầy thỏa mãn, cúi người. Ngấu nghiến lấy đôi môi như không muốn tách rời. Động tác có phần thô bạo khiến anh cất lên một tiếng đau.
Những lúc như vậy Kawaki luôn chậm lại vì sợ anh khó chịu nhưng không kiềm chế nổi cảm xúc.
Hắn mím chặt môi, lại vùi đầu vào hõm cổ của người nọ mà mút mát, đôi tay chai sần thô rấp vì phải tiếp xúc với gió lạnh từ lâu nhẹ nhàng vò mái tóc vàng đến rối bù.
Kawaki siết chặt bàn tay của Naruto, kéo anh vào một cái ôm ấm áp. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, nhưng bên trong trái tim của cả hai, sự ấm áp đã lấp đầy.
"Giáng Sinh năm nay sẽ khác," Kawaki thì thầm. "Ngài sẽ không còn cô đơn nữa."
Đêm Giáng Sinh trôi qua trong sự yên bình, nhưng đối với Naruto và Kawaki, đó là một khởi đầu mới. Một mối quan hệ đầy phức tạp đang chờ họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro