kat 71
Chương 4
4.
Vạch trần toàn bộ bí mật của người khác, Chiết Nhan sảng khoái tinh thần dặn dò nàng: “Ẩn tình này mặc dù là như thế khi nộp bài cho lão sư ở trường không thể viết như vậy”. Lại nhã nhặn dạy nàng: “Lão phu tử ở trường chỉ cần chuẩn đáp án, nhưng những loại đáp án chuẩn này so với sự thật luôn luôn không giống nhau”. Phượng Cửu nghe xong nhân quả này, kỳ thực trong lòng có chút vui vẻ, cho rằng Đông Hoa chướng mắt những nữ tử kia rất hợp ý của nàng, nhưng nghĩ lại cảm thấy có thút thương tình, mình cũng thương nhớ hắn, hắn có chướng mắt mình hay không, có chút lo lăng hỏi Chiết Nhan: “Vậy hắn không thích nữ hài tử, cũng không thích nam hài tử, hắn không có một người nào, không có một cái gì thích hay sao?”.
Chiết Nhan có một câu hỏi khó, trầm tư một lúc rồi trả lời: “Cái này, cần phải đi tổng kết, ta đoán, cái loại lông lá, trơn sang sáng, hắn có thể thích”.
Phượng Cửu lo lắng tiếp lời: “Hắn thích hầu tử sao?”. Lại vừa tổn thương bổ sung một câu hỏi: “Ngươi có chứng cớ gì?”
Chiết Nhan ho khan một tiếng: “Lông lá, trơn sang sáng là hầu tử sao? Tưởng tượng ra cái này là hầu tử sao? Không phải hầu tử đâu. Ta chẳng qua thấy ba vật cưỡi của hắn trước sau đều là loại lông mao, đoán hắn có chút vừa ý với lông mao”.
Phượng Cửu lập tức lên tinh thần, thở hổn hển biến lại nguyên thân: “Ta cũng là lông mao, ngươi nói, hắn sẽ thích không?”. Lời ra khỏi miệng cảm thấy được lộ dấu vết gì đó, nâng móng vuốt lên che dấu, xoa nhẹ mũi một cái: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cái này, thuận miệng hỏi một chút”.
Chiết Nhan có chút hăng hái: “Hắn ưa thích dũng mãnh một chút. Trước giờ ba vật cưỡi của hắn tất cả đều là mãnh hổ, sư tử”.
Phượng Cửu lập tức nhe răng, giữ nguyên biểu cảm, theo răng trong hàm xuất ra tiếng nhè nhẹ: “Cái bộ dạng này của ta, uy mãnh hay không uy mãnh?”.
Ngẫm lại khi đó, nàng vẫn còn rất đơn độc, thuần khiết, nếu tất cả dừng lại ở lúc ấy thì vẫn có thể xem là một chuyện tốt, hôm nay nhớ lại tất cả những chuyện ấy đều là đặc biệt lý thú. Phật nói tham sân si chính là thế gian tam độc, phiền não ác độc đều từ đó mà sinh ra, Phật tổ pháp thuyết chung quy vẫn có chút đạo lý.
Trước mắt, Phù Vũ sơn đất rung núi chuyển, cảnh tượng một phen náo nhiệt, bước đi một vài bước, Yến Trì Ngộ toàn thân phủ huyền quang, ôm Huyền Thiết sục sôi ngất trời đánh chém, ước chừng là trúng huyễn cảnh thuật. Đông Hoa đứng trên vân đầu, gió thổi làm áo hắn bồng bềnh, ngón tay giữa hóa ra một cái vạc lớn lật ngước như cái chụp. Phượng Cửu biết được cái vật này chính là Thiên Cương lồng. trong truyền thuyết đã có nghe qua, nó là đồ tốt trên thiên đình, được làm từ thiên băng sau khi đất trời rung chuyển. Trốn vào trong cái chụp này có thể giữ được bình an, không tổn hại đến sợi tóc.
Thiên Cương lồng lửng lơ sâu kín bên chân Đông Hoa. Phượng Cửu nín thở nhìn tay hắn đưa qua, nhặt lọn tóc vừa bị gió kiếm quét qua cắt đang trên vai nàng, thuận tay hất đi. Cắt tóc? Phượng Cửu rũ xuống mắt nhìn lên, thực sự không biết từ khi nào đã khôi phục hình người, cuồng phong thổi đến, váy lụa dài như đang phiêu diêu giữa không trung.
Phượng Cửu ngẩn ra, trong lúc mấu chốt, đầu óc xưa nay không linh hoạt, kinh ngạc nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi biết ta là ai? Vốn dĩ còn có biện pháp bắt buộc ta quay về nguyên thân”, vừa dứt lời đã bị một người nâng lên, nhấc đi, một phen tức giận trong lòng: “Vậy sao ngươi còn không sớm vạch trần ta?”.
Gió tà thổi qua, lá gan cũng có thêm dũng khí, tức giận bấn bình: “Qủa thật, quả thật ta vì muốn giữ thể diện mà luôn giả vờ làm một chiếc khăn, nhưng ngươi như vậy cũng không phải cách của anh hùng, rõ ràng xem chuyện cười của ta, không phải rất buồn cười sao?”.
Nghĩ lại ngay cả mình cũng không phải loại nữ hài tử được hắn yêu thích kia nhưng chung quy nàng vẫn là nữ hài tử, cũng cần trân trọng, có thể thấy được hắn ngay cả nàng là một nữ hài tử cũng không làm đúng lẽ, tức giận lại có điểm ủy khuất: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, thực sự có thể không trói ta đem đến cái nơi nguy hiểm này, đem ta buộc chặt ở trên chuôi kiếm của ngươi xem ra cũng là vì xem ta bị hù dọa đến run cả người, đem cái bộ dạng ấy của ta ra làm trò vui sao? Ta nói ngươi một câu, cũng không phải cố tình”. Khóe mắt bị tức giận phẫn nộ uất giận đủ loại nộ khí hun, hun đến đỏ bừng.
Đông Hoa không nói được một lời, nhìn nàng nữa ngày nói: “Thật có lỗi”. Phượng Cửu vốn là nóng tính, phát tiết ra rồi thì tự nhiên tình tình cũng dịu trở lại, nghe hắn nói xin lỗi cũng cảm thấy thoải mái, cũng hiểu ra mới vừa rồi mình kích động quá mức, quả thật còn chút mất mặt, cảm thấy xấu hổ, xoa cái mũi lúng túng ho một tiếng: “Thôi bỏ đi, lần này…”. Đông Hoa ngữ khí bình tĩnh bổ sung: “Chơi đùa quá lầu rồi”. Phượng Cửu lời nói rộng lượng tức thì bị giữ lại ở yết hầu, chỉ giữ lại chốc lát, một luồng tà hỏa cổ lên tới đỉnh đầu, tức giận đến nổ đom đóm mắt. Trùng điệp đom đóm trong mắt, Đông Hoa đưa tay xoa đầu nàng, giống như đang cười: “Đúng thật là khi sợ hãi, lỗ tai lộ ra rồi”. Phượng Cửu lòng nghi ngờ tưởng mình nghe nhầm, người này quanh năm bản mặt như đưa đám sao nay có thể ẩn chứa nụ cười cùng nàng cười đùa. Chợt thấy phía sau hào quang dữ dội như cầu lửa nổ tung ra, dưới chân nước sông lớn, lang sói cự xà giống như đang cổ vũ, còn chưa kịp hoàn hồn, thân mình chợt nhẹ, đã bị Đông Hoa ôm lên thuận tay đẩy vào trong Thiên Cương lồng, còn kèm một lời dặn: “Đợi ở bên trong đừng ra ngoài”. Phượng Cửu bản năng muốn tìm hiểu sự việc rốt cuộc là sao, tay mới đưa lên vách lồng tìm kiếm, thăm dò pháp môn, không xác định rõ có nghe hay không ba chữ trầm thấp: “Ngoan một tí”.
Phía trước cách đó không xa, Yến Trì Ngộ sắc mặt xanh tím ôm kiếm chém giết, xem ra đã thoát ra khỏi huyễn cảnh thuật, biết mới vừa rồi bị cái huyễn thuật kia dẫn dắt làm tràng xiếc khỉ cho Đông Hoa xem, mặt trắng bệch nổi gân xanh.
Yến mỗ một thân lệ khí, nhìn thấy Thiên Cương lồng ở chỗ Phượng Cửu càng bừng bừng khí thế, nắm trong tay Huyền Thiết kiếm trong truyền thuyết trăm cân nặng trĩu hướng về Đông Hoa chém, còn nghiến răng hét lớn một tiếng: “Hay cho nãi nãi mặt lạnh nhà ngươi, khinh thường lão tử có phải không, cùng lão tử đánh nhau còn mang theo gia quyến”.
Một người là Thiên tộc tôn thần, một kẻ là Ma tộc thiếu quân, lần này chiêu thức cùng biến hóa nhanh hơn. Trời đất biến sắc, lúc thì mưa xuân tầm tả, lúc thì tuyết đông thổi mù, bốn mùa ở trong chiêu thức của hai người luân phiên mà qua, kiếm hoa tuôn ra hình tròn như pháo hoa nổ tung lưng chừng đỉnh núi Phù Vũ.
Phượng Cửu áp vào Thiên Cương lồng đang nằm trên vách đá phấn kích tán thưởng cuộc chiến lần này, kiến thức quả thực rất sâu rộng, lại bỗng than lên, nước mắt ứa ra tạo thành một mảng sương mù, mờ mịt che khuất bên trong. Mới vừa rồi còn ở thế hạ phong nhưng chẳng biết thế nào lại chuyển thế suy, trường kiếm lóe sáng, góc độ xảo trá nhưng lại có điểm cần thiết đâm trúng ngực của Đông Hoa.
Phượng Cửu trừng to mắt, nhìn Huyền Thiết kiếm từ trắng chuyển sang hồng, là lừa gạt, là lừa gạt thôi, đâm trúng thật sao? Quái lạ chính là chậm sau hai bước Yến Trì Ngộ rên lên đau đớn. Sương mù giống như con rắn uốn éo đột nhiên phấn chấn tản ra. Càn khôn sáng rực dưới chân Yến Trì Ngộ vì quanh người được bọc một lớp ánh sáng bị Đông Hoa một chưởng đẩy ra, không khống chế nỗi thân mình hướng dồn sức đánh ra. Phượng Cửu bản năng tránh né, đột nhiên cảm thấy sau lưng một lực mạnh mẽ chạy tới đem nàng không ngừng hút vào, không kịp sử dụng cái định thân thuật đã bị đánh trúng xoáy vào cuồng phong. Nàng nghe thấy Đông Hoa hét gọi nàng một tiếng, âm thanh trở nên hung ngược trong cuồng phong, chính là hét: “Tiểu Bạch”.
Phượng Cửu ngồi xổm trong gió phần phật, sửng sờ một chút, hóa ra Đông Hoa là gọi nàng như vậy, nàng cảm thấy được hắn gọi nàng bằng cái tên này có vài phần đặc biệt. Khi còn nhỏ, thực sự nàng rất khao khát cái tên của cô cô nàng, Bạch Thiển, hai chữ gọn gàng dứt khoát, không thể khác được cả đời này tên của nàng đã là ba chữ. Nhưng cho dù là ba chữ, nàng cũng hy vọng chính là đọc thuộc ba chữ này. Như bạn tốt của tiểu thúc nàng Tô Mạch Diệp mê cung nữ tử, cắn môi một cái cũng cảm thấy rất phong lưu. Lại tiếp thục nhìn nàng, Bạch Phượng Cửu, đơn giản gọi hai chữ Phượng Cửu còn có thể xem là thú vị tao nhã thế nhưng lại còn thêm vào cả cái họ của nàng. Ở chỗ Thái Thượng Lão Quân có một vị tiên hoàn chơi với nàng cũng có chút thân thiết, gọi nàng là Bạch Phượng Hoàn. Nàng luôn luôn nghĩ về tên của mình mà thở dài, cũng không có ai ở trước mặt nàng dám gọi đầy đủ tên của nàng, khiến cho tứ hải lục hợp bát hoang đều nghĩ nàng chính là họ Phượng tên Cửu. Nhưng hắn lại gọi nàng là Tiểu Bạch, nàng cảm thấy được, bản thân lại rất thích cách gọi này.
Đông Hoa không thể đuổi theo, Yến Trì Ngộ bị thương, lại làm cuồng phong thổi trúng Phượng Cửu xoáy thành một vòng, nhìn xuống cuối cùng lại là nàng, bám vào vai của nàng, ở bên tai gầm lên giận dữ: “Mới vừa rồi lão tử làm một cái kế sách, tại sao ngươi không mắc mưu? Chẳng lẽ lão tử thi triển thuật pháp đối với ngươi không có tác dụng gì sao? Chẳng lẽ lãnh diện băng bị lão tử chém hộc máu là ảo giác sao?”. Rống lên rồi phiền muộn: “Huyễn thuật này của lão tử thực không còn tác dụng sao? Lão tử còn mặt mũi nào sống trên đời nữa? Lão tử thẹn với cái danh Ma quân này. Chẳng bằng mượn cơn gió này thổi lão tử đến U Minh Ti hóa kiếp súc sinh làm rùa cũng không sống trên đời này để mất mặt xấu hổ, lão tử là người cương cường a!”.
Phượng Cửu trong lòng run lên, thấy hắn nói chuyện thì cần phải nhanh, vả lại bản thân nàng không muốn cùng hắn đến U Minh Ti đầu thai là huynh muội nhà rùa, bịt lỗ tai cất giọng: “Có thể dùng được, ta thấy hắn hộc máu”.
Yến Trì Ngộ chấn động, lửa giận ngút trời nói: “Tiểu cô nương này, đã nhìn thấy người yêu mình hộc máu coi như xông ra Thiên Cương thay hắn gánh tai họa, ngươi nhào vào khiến hắn phải luống cuống tay chân, lão tử nhìn ra xuất diễn, cũng là diễn pháp trong “tứ hải ba mươi sáu kê bao nhiêu người thắng” “mỹ nhân kế”, cũng là như nó viết vậy, ngươi nói, ngươi rất không đúng lúc lao qua, hại lão tử trúng hắn một chưởng?”.
Phượng Cửu bị Yến Trì Ngộ rống lên hoa cả mắt, bên tai như bị sét đánh, đầu nàng choáng váng não căng ra hướng về hắn: “Không đúng lúc lao ra là ta không đúng, nhưng ngươi…” hai người bị gió thổi ngược lảo đảo một cái “Có lẽ ngươi cũng không được rồi, còn nữa” lại lảo đảo một cái “Cái kia “tứ hải ba mươi sáu kê bao nhiêu người thắng” “mỹ nhân kế” vốn là Ti Mệnh tinh quân trên trời viết, hắn từ nhỏ tới lớn cùng đồng nhân đánh nhau chưa từng thắng qua, cũng báo cho ngươi một câu, cũng là tin không được”.
Vừa mới nói xong hai người đồng loạt rơi vào trong vực sâu.
Rơi vào trong sườn núi hồi lâu, Phượng Cửu mới thấy được rằng những lời đáp Yến Trì Ngộ trước khi rơi vào sườn núi này có vấn đề.
Luận về ý, nàng nên đứng ở đó đợi Đông Hoa. Lúc đó nàng không chạy qua chắn tai họa cho Đông Hoa, bởi vì nàng cảm thấy được, Yến Trì Ngộ nhỏ bé, cùng với Yến Trì Ngộ nhỏ bé kia chính là Huyền Thiết kiếm nếu đem chém lên người mình nói không chừng đã đem bản thân tiêu diệt, nhưng chém vào trên người Đông Hoa, nhiều lắm là làm hắn bị thương da thịt, không nhiều trở ngại. Hai người tu vi bất đồng, khả năng lãnh đao cũng không giống nhau, cái này xuất phát từ nàng ngồi yến suy tính, nhưng trong nội tâm của nàng, thực sự rất quan tâm Đông Hoa. Hắn mặc dù trêu đùa nàng, nhưng tốt xấu gì cũng rất nghĩa khí đem Thiên Cương lồng nhường cho nàng, bảo vệ nàng bình an, nàng cũng không so đo, là không ôm tư thù. Nhưng tâm tư tỉ mỉ cẩn thận đó của nàng, Đông Hoa hắn làm thế nào hiểu được. Thời gian làm tinh thần bình tĩnh lại, vẫn cùng họ Yến nói lời xin lỗi, còn thật tâm trao đổi một ít binh thư cảm tưởng. Phượng Cửu cảm thấy được, Đông Hoa hắn chính là có chỗ hiểu lầm. Chẳng thể trách trước một khắc còn có chút cấp bách gọi nàng Tiểu Bạch, sau một khắc nàng rớt xuống sườn núi thân ảnh cũng không nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro