Sweaters
Đi dạo ao3 thì vớ được một rổ đường ngọt đáng eo <3 sự đáng eo là phải được bất chấp bảo tồn ><
_____________________
Nếu có một điều mà toàn bộ nhóm Losers đều biết thì đó chính là sự cuồng áo len của Eddie, đặc biệt là với áo len của Bill. Dù là ngày nào, Eddie luôn xuất hiện với chiếc áo len của Bill trên người ít nhất một ngày một chiếc. Giống như lúc này, Bill và Eddie đang vừa xem phim vừa quấn quít ôm ấp trên ghế dài ở nhà Eddie, và Eddie đang mặc một trong những chiếc áo len yêu thích của Bill. Bill đã cười ngay khi để ý ra chiếc áo mà Eddie đang mặc và quyết định lên tiếng.
"C-cậu biết không Eddie, cậu sẽ p-phải trả lại đống áo len cho tớ," Eddie bật dậy và lo lắng nhìn Bill.
"Uh, tại sao?" Eddie hỏi, bối rối vì không biết tại sao Bill lại nói điều này.
"B-bởi vì tớ hết áo rồi, và trời t-thì đang càng lạnh thêm," Bill trả lời.
"Cậu chỉ cần mua thêm áo thôi mà, tớ không muốn trả chúng lại." Eddie không muốn phải thừa nhận, nhưng áo len của Bill khiến cậu cảm thấy an toàn và ấm áp.
"Eddie cậu đã c-có hơn nửa số áo len của tớ rồi," Bill nói với giọng điệu trêu chọc.
Eddie bĩu môi, "Bill, đừng bắt tớ trả lại mà." Bill thở dài, thật bất công khi Eddie nhìn cậu bằng cặp mắt đó.
"Không công b-bằng, cậu k-không thể bĩu môi với tớ như vậy. Tớ c-chỉ muốn cậu trả lại 5 cái trong số đó thôi."
"Năm," Eddie lặp lại như thể không tin nổi. "Bill đó là quá nhiều." Bill thở dài nhìn Eddie biểu cảm đang muốn thái quá lên.
"Cậu c-có đến khoảng 15 cái lận, làm sao 5 cái lại là q-quá nhiều chứ?" Eddie không trả lời mà chỉ đứng lên và tắt ti vi đi.
"Được rồi đi thôi," Eddie nắm tay Bill và kéo lên cầu thang, vào phòng Eddie. Bill bỗng để ý chiếc áo len của mình trên người Eddie trông lớn hơn rất nhiều. Nó gần như chạm tới đầu gối của Eddie, và phần cánh tay dài đến ôm trọn cả tay Eddie, chỉ để lộ ra hai đôi bàn tay lóng ngóng nhỏ xíu. Khi cả hai lên đến phòng, Eddie mở cửa và kêu Bill ngồi xuống. Bill ngồi trên giường Eddie và quan sát cậu nhóc nhỏ con trước mặt mình. Eddie bước đến tủ đồ của mình và bắt đầu lôi hết tất cả áo len của Bill ra. Sau khi lấy hết ra, Eddie xấu hổ nhìn xuống đất, hai gò má có chút đỏ lên.
"Tất cả l-là của tớ sao?" Bill hỏi và nhìn xung quanh. Có vẻ như Eddie lôi ra ít nhất phải đến 20 cái.
"Đúng rồi," Eddie trả lời ngắn gọn.
Bill mỉm cười, "Cưng à thế này t-thật đáng yêu." Eddie càng thêm đỏ mặt bởi lời khen của Bill và cái nickname thân mật kia.
"Không, không có, thế này là hoàn toàn bình thường." Bill tiếp tục cười.
"Cậu b-biết tớ phải lấy lại v-vài cái trong số này về," Bill khẳng định.
Eddie nhíu mày. "Tớ không thích, nhưng được rồi. Tớ sẽ giữ lại 5 cái cộng thêm cái tớ đang mặc nữa."
Bill gật đầu, "Vậy c-cũng được." Eddie phải mất đến nửa tiếng để chọn ra 5 cái áo mà cậu muốn giữ lại. Sau khi chọn xong, Eddie để toàn bộ số còn lại lên ghế và xuống cạnh Bill.
"Cậu nên biết là cậu đã làm tổn thương tớ và nên cảm thấy tồi tệ về điều này." Eddie bĩu môi và ngồi lại gần Bill.
Bill đặt lên trán Eddie một nụ hôn và hỏi, "Tại sao c-cậu lại cuồng áo len của tớ đ-đến vậy?"
Eddie vùi mặt vào cổ Bill và nói, "Bởi vì chúng ấm áp và có mùi của cậu, và khi tớ nhớ cậu, tớ có những chiếc áo len này bên cạnh."
"Cậu t-thật quá đáng yêu rồi," Bill đáp lại.
"Ugh, im lặng và để tớ ngủ đi, tớ cần nghỉ ngơi sau chấn thương này." Bill hôn lên trán Eddie và lặng nghe tiếng thở đều của cậu. Chính vì những khoảnh khắc thế này đã khiến Bill càng lúc càng phải lòng Eddie hơn nữa.
The end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro