02. tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
bản thân bị động nhưng nên dù hoàn toàn tỉnh táo nhưng jimin vẫn không làm cách nào để đẩy minjeong ra được. người ta hay nói rằng người say thì nặng gấp đôi người bình thường quả là không sai. minjeong thậm chí còn cắn nhẹ môi dưới của cô như trêu ngươi trước khi rời ra, rồi chưa kịp để jimin nói gì thì đã gục đầu vào vai cô.
chuyện hôn nhau hay thậm chí là những cử chỉ thân mật có phần táo bạo hơn ở quán bar không phải là điều gì quá bất thường. vì đã quá quen với những tình cảnh tương tự nên cậu bartender cũng ý tứ mà quay mặt về tủ rượu phía sau lưng. jimin loay hoay một lúc với người trên vai mình thì cuối cùng đành phải nhờ cậu bartender đỡ minjeong ra xe rồi mới có thể thanh toán tiền rượu của hai người.
dù hôm nay trời hơi nóng nhưng jimin vẫn bật máy sưởi vì người say rượu rất dễ bị cảm. thắt dây an toàn rồi còn cẩn thận lấy áo vest của mình đắp lên người minjeong, jimin vừa tra chìa khoá vào ổ vừa lẩm bẩm nói:
"rõ ràng chị mới là người thất tình mà cuối cùng người say ngoắc cần câu lại là em. tại sao vậy kim minjeong?"
jimin từ từ đánh xe hướng về nhà minjeong, cũng may là em đã dọn ra ở riêng từ lâu nên không phải lo ngại chuyện ông bà kim cầm roi chờ cô con gái cưng đi nhậu về.
trời đã tối muộn nên chỉ còn những chiếc motor nẹp bô lao đi như tên bắn trên con đường heo hút người qua lại. jimin quay sang xem tình hình minjeong thì thấy em đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào còn lồng ngực thì phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, nhìn ngoan ngoãn hiền lành hơn hẳn khi quậy phá lúc nãy. kim minjeong lúc say còn lèm bèm nhiều hơn lúc tỉnh, vì vậy đi ngủ là cách tốt nhất để cho jimin có thể bình tâm lại sau nụ hôn vừa rồi.
nhưng chỏm đầu tròn ủm minjeong cứ gật gù sang hai bên làm bệnh nghề nghiệp trong jimin lại nổi lên, nếu ngồi trên ô tô mà nghẹo đầu sang một bên như vậy thì ngày mai nhất định sẽ bị sái cổ. không có cách nào khác jimin đành phải lái xe bằng một tay, tay còn lại thì đỡ đầu minjeong để em ngồi thẳng thắn lại.
nhà minjeong có một dàn hoa hồng leo màu cam đào bám kín trên cổng, dàn hoa mọc xiên xẹo mỗi cành một hướng vô cùng rối mắt nhưng minjeong nhất quyết không chịu cắt tỉa. em lấy lý do đó là nghệ thuật sắp đặt để từ chối động tay đến loài thân leo mềm oặt nhưng đầy gai nhọn đó.
về đến trước cổng nhà minjeong, chỉ còn có một mình jimin vật lộn nên phải mất đến cả nửa tiếng đồng hồ cô mới có thể đưa em vào nhà. chú chó hàng xóm thấy người lạ thì sủa nhặng lên khiến jimin càng luống cuống hơn, cũng may là không có cuộc gọi nào đến đồn cảnh sát khu vực gần đó để báo tin có người quấy rối trật tự công cộng lúc nửa đêm.
sau khi xác nhận minjeong có thể ngủ yên giấc cho đến sáng mai, jimin khoá cửa lại cẩn thận và ném chìa khoá qua khe cổng rồi mới thở phào nhẹ nhõm mà ra về.
thở phào không phải vì đã đưa minjeong về nhà an toàn, thở phào là vì với mức độ say ngoắc cần câu như thế này thì sáng ngay mai khi thức dậy minjeong sẽ không thể nhớ được tối nay đã xảy ra chuyện gì. nụ hôn bất đắc dĩ đó sẽ chỉ là bí mật giữa jimin và cậu bartender kia thôi.
jimin về đến nhà mình thì chẳng chịu tắm rửa gì mà ngay lập tức nằm vật ra giường, toàn bộ câu chuyện bị người yêu trang trí cho hẳn hai chiếc sừng trên đầu đã bị gạt hẳn sang một bên khi lúc này trong đầu cô chỉ còn văng vẳng mùi rượu gin và nước ép cà rốt.
jimin lăn lộn với đống chăn gối trên giường một lúc rồi tự nhủ rằng sẽ phải dặn dò minjeong nhất định không được uống say nữa, nếu không thì lại tuỳ tiện mà đi hôn người khác.
---
sáng hôm sau jimin có ca trực nên đến bệnh viện từ sớm, vừa là bác sĩ vừa là nghiên cứu sinh nên cô bận bịu đến nỗi mất hoàn toàn nhận thức về thời gian. chỉ đến khi đồng nghiệp đồng loạt đứng dậy rủ nhau đi ăn trưa thì cô mới giật mình cầm điện thoại lên xem giờ.
trên màn hình điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn của minjeong từ một tiếng trước.
"chị!!! hôm qua chị đưa em về à??"
jimin vừa cắn một miếng xúc xích ăn liền vừa đủng đỉnh trả lời:
"không phải đâu. có một anh trai cao 1m80 đẹp mã sáng sủa cõng em về đấy"
rất nhanh sau đó dấu ba chấm uốn éo xuất hiện bên cạnh khuôn mặt bé xíu của minjeong trong cuộc hội thoại giữa hai người.
"huhu em say quá chẳng nhớ gì cả ㅠㅠㅠㅠ em có làm trò gì xấu hổ không vậy?"
miếng xúc xích chưa kịp được nhai tử tế đã bị nuốt vào trong dạ dày, jimin loay hoay mãi mới bấm được một dòng tin nhắn hoàn chỉnh.
"không. em chỉ ký giấy vay nợ chị 10 triệu won thôi, tháng sau thu xếp mà trả nhé"
ting một tiếng báo hiệu có tin nhắn đến, nhưng jimin chưa kịp đọc vì phải nhanh chóng đứng dậy để chuẩn bị cho một ca tai nạn giao thông mới được đẩy vào phòng cấp cứu.
thật ra sau nụ hôn ngày hôm qua jimin muốn tránh mặt minjeong một thời gian. phần vì ngại ngùng, phần vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn nên cô cần sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc đời mình. mà làm bác sĩ thì chuyện tìm được ra lý do hợp lý để tránh gặp một ai đó lại rất đơn giản, vì chẳng ai có thể làm phiền khi bác sĩ nói họ còn đang bận đi cứu người cả.
vậy mà cuối cùng bằng một cách kỳ diệu nào đó, minjeong vẫn đâm sầm vào cuộc đời jimin như định mệnh đã sắp đặt từ trước.
những tuần sau đó jimin vẫn đi trực đều, thỉnh thoảng cao hứng thì góp ý vào tiểu luận cho mấy đứa sinh viên nội trú, lâu lâu còn được phê duyệt bài đăng trên tạp chí khoa học của bệnh viện. minjeong thì vẫn hối hả chu du khắp mọi miền tổ quốc để theo đuổi công việc cùng rất nhiều đam mê với nghệ thuật.
có lần minjeong được đặt lịch đi chụp ở đảo jeju, em ngồi trên boong tàu cho gió thổi tung tóc mái loà xoà trước trán, mở camera trước lên rồi ấn chụp vội một bức ảnh. bức ảnh out nét nhoè nhoẹt, phần nét nhất là đôi chim hải âu đậu trên mạn thuyền ở phía sau. và chỉ có một nửa khuôn mặt của minjeong xuất hiện với khoé môi nhếch lên cùng khoé mắt cong xuống.
một bức ảnh như vậy được gửi đến cho jimin cùng mấy chữ:
"chị thấy thế nào?"
jimin khi đó đang gõ dở bài nghiên cứu lại còn đang ăn vội ổ bánh mỳ thập cẩm mua ở cổng bệnh viện, cô đành phải dùng mấy ngón tay dính tèm lem tương ớt để bấm tin nhắn trả lời.
"xinh lắm"
10 phút sau vẫn chưa thấy minjeong phản hồi gì, jimin không biết mình có phải lỡ lời gì không dù cô thật sự đã nhận xét một cách vô cùng công tâm. jimin chùi tay vào sạch sẽ vào khăn giấy rồi nghiêm túc nhắn thêm một tin.
"em có muốn xem chân bệnh nhân sáng nay chị vừa phẫu thuật không? bệnh nhân chỉ bị mảnh sát của bô xe găm xuyên qua bắp chân thôi"
hôm đó dự báo thời tiết thông báo đảo jeju sẽ đón đợt gió mùa đông bắc đầu tiên trong năm nay, sóng biển đánh vào mạn thuyền mạnh đến nỗi một nửa ê kíp đã bắt đầu cảm thấy nôn nao trong người.
minjeong đọc tin nhắn qua đồng hồ thông minh vì tay còn bận cầm máy ảnh, em tưởng tượng ra vế đằng sau chữ chỉ của jimin xong thì bản thân cũng muốn hoa mắt chóng mặt theo từng đợt sóng.
minjeong đưa đồng hồ lên sát miệng rồi ghé môi thì thầm trả lời jimin:
"ghê lắm"
tin nhắn thoại của minjeong làm jimin cười ngặt nghẽo đến tận cuối buổi trực. những cuộc hội thoại tủn mủn chỉ quanh quẩn xinh lắm với ghê lắm cũng đủ để hai người duy trì mối quan hệ này dù không thường xuyên có cơ hội gặp mặt.
vào một ngày đẹp trời khác, lúc này jimin đang ngồi ở phòng nghiên cứu, xung quanh có một tá lọ đựng ống nghiệm dãn nhán với những cái tên dài loằng ngoàng thì bỗng nhiên điện thoại trong túi áo blouse rung lên từng nhịp.
cô hơi nhíu mày khi nhìn thấy số điện thoại của minjeong chạy trên màn hình, bình thường minjeong sẽ không bao giờ gọi điện mà chỉ nhắn tin vì biết cô rất bận. chỉ riêng việc trả lời tin nhắn nhiều khi cũng phải qua vài tiếng đồng hồ jimin mới có thời gian để làm được.
"alo chị nghe đây minjeong"
vừa đưa điện thoại lên tai, jimin đã nghe thấy những âm thanh cực kỳ quen thuộc phát ra từ đầu dây bên kia. tiếng xe đẩy đi qua gờ ở cửa phòng cấp cứu, tiếng máy khử rung tim vang lên từng nhịp, thậm chí jimin còn nghe rõ tiếng y tá ningning đang kiên nhẫn hướng dẫn cậu nội trú mới đến cách phát số giường cho bệnh nhân. trong mớ âm thanh hỗn độn đó tiếng minjeong vẫn vang lên cực kỳ hồn nhiên và vui vẻ như mọi lần:
"chị!!!! em đang ở dưới phòng cấp cứu nè"
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro