Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Short Stack

❗Bản dịch chưa có sự xin phép của tác giả tuyệt đối không mang đi đâu❗

Truyện gốc: chap 14 trích từ Random WIPs của xX2ender2Xx trên ao3

Ảnh bìa: @naruw___a (X/twitter)
      
                
Ảnh bìa còn lại thì tôi lấy ở trên Lofter và tôi không biết tên của artist (・_・)

Gakushuu tiến về phía trường, sẵn sàng bắt đầu năm thứ hai ở trường trung học. Cậu nhìn thấy mái tóc đỏ và mỉm cười, nhưng khi chuẩn bị chào bạn trai mình, cậu đã nhận ra điều gì đó 'khác lạ' và lao vào một con hẻm.

Đùa à?

Gakushuu ghét cuộc sống. Không, cậu ghét Gakuhou.

Trong suốt kỳ nghỉ, Gakushuu không cao thêm một inch nào. Bình thường thì nó không làm cậu bận tâm, cha cậu cao, chắc chắn cũng có khuynh hướng cao về mặt di truyền.

Nhưng đó là nếu Gakushuu vẫn giữ nguyên chiều cao tuyệt vời là 5'9 (1m75) trong suốt thời gian nghỉ còn Karma rõ ràng đã cao tới 6'0 (1m82), gần bằng chiều cao của cha cậu thì chắc chắn đó là một vấn đề.

Gakushuu liếc nhìn quanh chỗ đó lần nữa.

Ý là, Karma cao thì hấp dẫn thật đấy, cậu cho là vậy, nhưng cậu không muốn nghe những lời trêu chọc của anh ta.

Chắc chắn sẽ có những lời trêu chọc.

Vì vậy, Gakushuu rời khỏi con hẻm để trèo qua tường cổng trường thay vì đi bộ qua đường chính bởi nó có nghĩa là nhìn thấy Karma, cậu nhanh chóng chạy vào trong. Khi đến lớp, cậu ngồi xuống một cách vội vã, vì bạn không thể biết được một người cao bao nhiêu khi ngồi, cậu lấy đồ của mình ra.

Karma bước vào không lâu sau đó, trông có vẻ hơi bối rối trước khi nhìn thấy Gakushuu và mỉm cười.

“Tôi đoán là cậu lúc nào cũng đến sớm,” anh cười khúc khích, “Tôi đã đợi ở cổng đấy.”

Gakushuu cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng điều đó không đủ để thay đổi suy nghĩ, "Cậu biết là tôi có lịch trình sớm mà. Quên rồi sao?"

"Có lẽ vậy," Karma nhún vai, rồi anh bước tới và hôn lên trán cậu trước khi đi về phía sau lớp.

Những học sinh cuối cùng đi vào lớp, tiếng chuông cuối cùng cũng reo.

Karma rất mong được dành nhiều thời gian hơn với Gakushuu vì cả hai đều khá bận rộn trong kỳ nghỉ và không có cơ hội đi chơi. Khi chuông reo, Karma đã thắng lv cuối cùng của trò đang chơi trên điện thoại, anh nhìn lên và cau mày khi thấy bạn trai mình đã đi mất.

Karma rời khỏi lớp học và bắt đầu tìm kiếm Gakushuu, đầu tiên là đi đến căng tin. Anh không nhìn thấy mái đầu cam thảo nào giữa biển đầu người, nên bỏ đi và thử tìm ở nơi khác.

"Tôi không hiểu," Ren nói, "Tại sao cậu lại ở đây? Chúng tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở cùng Akabane-kun. Không phải tôi đang phàn nàn hay gì đâu"

Gakushuu trừng mắt nhìn xuống sàn, đập vào bữa trưa của mình.

“Ờ, Akabane-kun đã làm gì sai à?” Seo thắc mắc. Gakushuu thở dài.

“Rồi cậu sẽ hiểu” Gakushuu nói một cách chán nản, “Khi mấy người gặp Karma, mấy người sẽ hiểu thôi.”

Karma không thể tìm thấy Gakushuu.

Karma bây giờ hơi buồn. Gakushuu không muốn đi chơi với anh sao? Tại sao lại thế?

Anh mím môi và đi đến lớp tiếp theo. Có lẽ Gakushuu sẽ ở đó?

Trên đường đi, Karma tình cờ gặp những người còn lại trong Ngũ Tài Kiệt, khi định hỏi về Gakushuu thì Ren chỉ nhìn anh ta một cái rồi đột nhiên bật cười.

“À,” Araki nói, vẻ mặt thích thú, “Giờ thì tôi hiểu rồi.”

"Cái gì?" Karma chớp mắt bối rối nói, "Cậu có biết tại sao Shuu lại lờ tôi không?"

Ren là một đứa vô dụng chỉ biết cười khúc khích nên Seo nói, "Không phải lý do tệ nào đó đâu, nhưng tôi đoán cậu sẽ không có cơ hội nói chuyện với cậu ấy sớm."

Seo đã đúng.

Gakushuu tránh mặt anh cả tuần, bỏ lớp ngay khi anh chớp mắt, trốn ở đâu đó trong giờ ăn trưa, chết tiệt, Karma đã đến nhà cậu và ngay cả Gakuhou cũng không thể tìm thấy cậu dù cả hai đã cùng nhau lục soát cả ngôi nhà.

Đến thứ sáu, cuối cùng Karma cũng dồn được Gakushuu vào góc phòng vệ sinh.

Hay đúng hơn là anh đã nhìn thấy cậu bước vào phòng vệ sinh và đi theo nên Gakushuu đã khóa cửa buồng vệ sinh lại.

“Gakushuu,” Karma nói, gõ cửa, “Tại sao cậu lại lờ tôi đi thế?”

Gakushuu không trả lời. Được rồi, điều này thực sự khiến Karma khó chịu.

“Shuu,” Anh nhấn mạnh, “Cái quái gì thế? Tại sao cậu không nói chuyện với tôi? Tôi không hiểu, tôi đã làm gì sai sao?”

"Không," tiếng lầm bầm đáp lại.

“Vậy thì tại sao!?” Karma muốn bùng nổ, “Tôi nhớ cậu, và tôi muốn đi chơi với cậu!Cậu không còn thích tôi nữa, hay là-”

“Không!” Gakushuu hét lên, “Tất nhiên là không phải! Tôi yêu cậu!”

Karma thấy cảm động vì điều đó. Gakushuu không thường xuyên nói "Tôi yêu cậu". Tuy nhiên, Karma vẫn buồn.

"Vậy thì tại sao!?" Anh ta hét lên, "Và nếu nó là một lời biện hộ ngu ngốc không phải tại cậu mà là tại tôi, tôi sẽ phá cái cửa chỉ để đánh cậu."

"Thì...," Gakushuu bắt đầu, "Ý tôi là, nó giống như...kiểu là do tôi chứ không phải do cậu, nhưng không phải theo cách cậu đang nghĩ đâu."

"Cậu đang nói gì vậy?" Karma thở dài.

"Nó," Gakushuu bắt đầu, dừng lại, "Nghe này, sau khi kỉ nghỉ kết thúc, có chuyện đã xảy ra. Nó thật xấu hổ và cậu sẽ trêu tôi về chuyện đó, được chứ?"

"Thế thôi à?" Karma chế giễu, "Cậu nghiêm túc đấy hả? Tôi đã lo sợ suốt thời gian qua khi nghĩ cậu sẽ chia tay tôi hay điều gì đó tương tự. Nhưng cậu chỉ không muốn bị xấu hổ thôi à?"

Anh có thể nghe thấy Gakushuu di chuyển chân một chút, "Tôi chỉ," cậu nói, rồi lại dừng lại, "Được rồi, tôi xin lỗi."

Wow,  'tôi yêu cậu' và một lời xin lỗi. Địa ngục chắc chắn đang đóng băng rồi.

"Bây giờ cậu có thể ra gặp tôi được chưa?" Karma hỏi.

“Ừm,” Gakushuu do dự, “Tôi có thể...gặp cậu ở bên ngoài được không?”

“Gakushuu,” Karma cảnh báo.

"Tôi nói thật mà!" Gakushuu phản đối, "Tôi hứa sẽ gặp cậu ở bên ngoài và sẽ hôn cậu thật nhiều, được chứ?"

Karma suy ngẫm, rồi thở dài, "Được rồi, được rồi. Nhưng nếu cậu không ở đó-"

“Tôi sẽ ở đó” Gakushuu hứa, “Làm ơn đừng nghĩ rằng tôi sẽ chia tay cậu, tôi yêu cậu. Rất nhiều.”

Một lời thú nhận chân thành. Karma sẽ tin vào lời cậu ấy nói.

“Được thôi,” Anh đồng ý, "Tôi cũng yêu cậu.”

Khi Karma rời đi, Gakushuu đập đầu vào cửa buồng vệ sinh. Trời ơi , cậu không thể tin được bản thân đã khiến Karma nghĩ rằng cậu sẽ chia tay với Karma.

Gakushuu thở dài, chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa buồng và đi ra ngoài.

Khi cậu đi ra bên ngoài, Karma đang ngồi dưới gốc cây, đầu ngẩng lên và mắt nhắm lại. Gakushuu do dự, nhưng đành chịu và bước về phía trước.

Cậu im lặng và đứng sau lưng con quỷ, hơi cúi xuống để từ từ vòng tay qua cổ anh. Karma ậm ừ nhưng vẫn không mở mắt, vì vậy Gakushuu thở dài và rải những nụ hôn nhỏ lên bên trái khuôn mặt Karma.

Cuối cùng anh mở mắt và nghiêng đầu một chút để nhìn cậu, đưa một tay lên và chạm vào môi Gakushuu. Cậu cúi xuống hôn anh, đưa một tay lên để ôm lấy một bên mặt anh mặc dù góc độ hơi kì kạ.

"Vậy tôi đã được biết lý do gì khiến cậu bận tâm đến thế chưa?" Karma lẩm bẩm khi họ tách ra, Gakushuu cảm thấy vành tai mình đỏ lên, nhưng cậu chỉ thở dài và buông Karma ra.

“Đứng lên,” cậu buồn bã nói. Karma nghe theo, duỗi người, trước khi quay gót để đối mặt với cậu.

Karma chớp mắt vài lần rồi nhìn xuống, còn Gakushuu chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

“Oh,” Karma nói, rồi vui vẻ hơn, “Oh! Ôi trời ơi!”

"Im đi," cậu rít lên, nhưng Karma đưa tay lên và bóp má Gakuahuu, thì thầm.

“Gakushuu!” Anh cười, “ Cậu thấp quá! Đây là lý do khiến cậu tránh xa tôi à?”

"Tôi không muốn nghe cậu gọi tôi là đồ ngốc như dễ thương hay nhỏ nhắn và đáng yêu hay bất cứ điều khó chịu nào mà cậu có thể nghĩ ra!" Gakushuu rên rỉ và nắm lấy cổ tay anh, "Đừng kéo má tôi nữa!"

Karma lại âu yếm cậu bé rồi bế cậu lên, cười khúc khích khi Gakushuu rít lên.

"Nhưng cậu dễ thương mà," anh nói, "Và giờ tôi sẽ trêu cậu để đền bù cho việc đã lờ tôi trong cả tuần qua."

Gakushuu hờn dỗi nhưng vẫn cúi xuống và hôn Karma lần nữa.

“Cậu dễ thương quá,” Karma cười khúc khích trên môi cậu, “Em bé nhỏ xíu của tôi, Shuu, bánh dâu tây của tôi, cậu bé dễ thương”

Gakushuu càu nhàu nhưng vẫn ôm Karma, quấn chân quanh eo anh.

Tất nhiên, Karma đã phá hỏng tâm trạng nhẹ nhàng này bằng lời lẩm bẩm, " Chiều cao của tôi không phải là thứ duy nhất tăng lên sau kỳ nghỉ. Tôi nghĩ tôi còn tăng cả về kích thước nữa."

Gakushuu đánh vào vai anh, một màu đỏ tươi hiện lên trên má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro