Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi có thể có sự chú ý của bạn không?

❗Bản dịch chưa có sự xin phép của tác giả tuyệt đối không mang đi đâu❗

Truyện gốc: May I have your attention please? của tác giả lightsashimi trên ao3
( https://archiveofourown.org/works/35468788#main)

Ảnh bìa: Tôi nhặt ở tên Google ._.

Người tìm kiếm sự chú ý, người cho sự chú ý

Akabane thật khó chịu, mọi người đều đồng ý rằng đó là sự thật, nhưng mọi người vẫn tôn trọng anh (Nếu sợ hãi cũng được coi là tôn trọng.)

Anh vào cao trung không phải bằng một tiếng nổ, hay một màn ra mắt kịch tính, mà là đến muộn hai tiếng và trông như thể anh vừa trở về từ địa ngục. Và thậm chí với hai tiếng an toàn mà trường có trước khi Satan tham gia vào cuộc chiến, Akabane vẫn tìm ra cách để làm gián đoạn lớp học.

Ví dụ thứ nhất: Trên bảng chỉ toàn là những hình vẽ nguệch ngoạc, phần lớn là những thứ đáng xấu hổ mà những học sinh cũ hồi sơ trung đã từng làm. Tên của Asano Gakushu được viết ngay chính giữa bằng bút dạ nhiều màu

"Asano Gakushu, mãi mãi đứng thứ hai ♡"

Điều này khiến Gakushuu vô cùng tức giận.

Ví dụ thứ hai: Dưới mặt bàn của họ bị phủ đầy smile. Nó không tệ như cái trên bảng nhưng nó vẫn khó chịu.

Anh chàng tóc đỏ rõ ràng đã lẻn vào trường vào đêm hôm trước và làm loạn. Quên đặt báo thức rồi ngủ quên.

Gakushuu là người duy nhất có thể khiển trách Akabane vì cậu không sợ anh chàng đó. Và vì thế, nhà trường đã coi cậu là người 'xử lý' Akabane Karma. Khi tìm ra lý do Akabane chọn ở lại Kunugigaoka, nhà trường càng khăng khăng hơn nữa rằng Gakushuu là người trông trẻ của Akabane.

Những ngày của họ trôi qua một cách đặc biệt bình thường (bình thường theo cách Karma sẵn sàng chấp nhận), sự cạnh tranh của họ thường thân thiện. Họ đôi khi sẽ đi chơi và học cùng nhau. Vì vậy, về mặt kỹ thuật, họ sẽ được coi là bạn bè. Nhưng với cách họ đang làm, họ sẽ không bao thừa nhận đó là sự thật.

--

Gakushuu nhìn chằm chằm vào đồ uống của Akabane qua máy tính xách tay của mình, họ được bắt cặp với nhau cho một dự án nhỏ. Và với bản tính của Akabane, người duy nhất mà anh có thể bắt cặp cặp là Gakushuu.

"Cái gì?" Akabane nghiêng đầu, đặt đồ uống xuống.

Gakushuu nhìn theo chiếc hộp, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Akabane.

"Không phải dâu tây."

"Hả?" Anh chàng tóc đỏ nhìn về phía đồ uống của mình và nhún vai. Anh nhìn vào mắt Gakushuu "Máy bán hàng tự động hết rồi. Cậu để ý à?"

Gakushuu chỉ nhìn lại máy tính xách tay của mình "thật khó để không chú ý đến cậu."

"Vậy là đồ uống chứ không phải là tôi à?" Akabane nói với giọng đùa cợt, anh cười toe toét.

"Cậu uống đủ nhiều để tôi nhận ra thôi."

--

"Huh, móng tay của Akabane lúc nào cũng màu đỏ à? Như vậy có hơi thừa không?" Ren thì thầm giữa nhóm mọt sách nhỏ của họ.

"Không, trước đây chúng là màu đen." Gakushuu chỉ trả lời đơn giản, rồi cắn một miếng của hộp cơm trưa.

Koyama cố nhịn cười, "Tất nhiên là cậu biết rồi."

Gakushuu thở dài "...khoan đã, ý cậu 'Tất nhiên là cậu biết rồi' là sao?"

Araki ngâm nga, nghịch máy ảnh, hướng về phía Gakushuu. "Ồ, cậu không phải là người trông trẻ của cậu ấy sao?"

"Nhưng người trông trẻ không thể biết hết mọi chi tiết nhỏ nhặt về đứa trẻ họ đang chăm sóc" Seo ngồi phịch xuống ghế và vẫy tay.

"Tôi không biết mọi thứ về cậu ta, điều đó thật điên rồ!" Gakushuu cố gắng lý luận. Đã cố gắng.

"Tháng trước móng tay của cậu ấy màu gì?" Ren hỏi ngay.

"Màu trắng" Gakushuu trả lời "Ừm...Tôi—tôi nghĩ..."

Bạn bè của cậu chỉ cười.

--

"Cái áo cardigan bình thường của cậu đâu rồi?" Gakushuu hỏi, nhướn mày nhìn chiếc áo cardigan màu hồng nhạt của anh chàng tóc đỏ.

"A-sah-no!" Akabane hát, quay lại đối mặt với cậu bé tóc cam thảo.

"Một chú chim nhỏ nói với tôi rằng dạo này cậu rất để ý đến tôi! Gì thế? Cậu sợ nếu cậu rời mắt khỏi tôi thì tôi sẽ đi và đẩy cậu khỏi ngai vàng à?" Akabane nói với giọng điệu đùa cợt.

"A-"

"Ồ khoan đã! Cậu thậm chí còn không có ngai vàng ở đây! Hahaha! Nhìn gì thế? Cậu biết là tôi đúng mà~" Anh chàng tóc đỏ vỗ nhẹ lưng Gakushuu với vẻ thương hại giả tạo.

Gakushuu đẩy Akabane ra và nhíu mày, "Tôi chỉ tò mò thôi. Tôi định yêu cầu cậu chuyển buổi học thường lệ của chúng ta sang thứ Tư tuần tới, nhưng tôi thấy cậu không mặc áo cardigan màu đen."

Cậu thở dài, quay lại, một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt, bắt đầu bước đi. "Tôi đã nói những gì tôi muốn, tạm biệt."

Mắt Akabane mở to và nụ cười trêu chọc của anh tắt ngấm "Ah? Tôi chạm vào dây thần kinh của cậu à? Asanooo!! Không, quay lại đi..!"

--

Gakushuu nhìn chằm chằm vào Akabane đang ngồi ở phía bên kia bàn, vẫn mặc chiếc áo len cardigan màu hồng nhạt. Anh chàng tóc đỏ chẳng có gì trên đĩa ngoài một miếng bánh mì và cốc sữa dâu thường uống.

Akabane nhìn lại, không nói gì. Nụ cười tinh nghịch thường thấy trên khuôn mặt. Những người xung quanh nhìn họ với vẻ lo lắng, hoặc sự quan tâm kỳ lạ, hoặc là cả hai.

Những người bạn tuyệt vời của Gakushuu ngồi cách Gakushuu một bàn, nhìn nhau thích thú. Araki thậm chí còn quay phim toàn bộ sự việc.

"Akabane" Gakushuu lên tiếng, anh chàng tóc đỏ nhìn cậu chăm chú.

"...cái gì..?" Gakushuu khẽ thốt lên, nheo mắt nhìn cậu bé kia.

" 'Cái gì' cái gì?" Akabane hỏi lại.

"Tại sao cậu lại ở đây? Bạn bè... của tôi... ngồi đây. Với tôi. Với cậu không ở đây."

Akabane gãi gáy và thở dài một cách kịch tính, trông có vẻ thất vọng.

"Tôi đang đợi cậu nhận ra thứ gì đó mới ở tôi hôm nay." Anh bĩu môi.

Ánh mắt của Gakushuu dịu lại, rồi lại nheo mắt nhìn Akabane.

"Kẻ tìm kiếm sự chú ý."

"Không phải lỗi của tôi khi cậu luôn để ý đến tôi!"

Gakushuu là một trong số ít học sinh còn lại trong lớp. Dọn dẹp bút dạ quang, bút mực, một vài tờ giấy và vở trong cặp, tiếng nói chuyện nhàn rỗi của lớp học khiến tâm trí cậu trôi dạt khi đang dọn dẹp.

Cậu chỉ nhận ra mình đã dọn dẹp xong khi thấy mình đang đứng đó, mắt nhìn Akabane.

Anh chàng tóc đỏ nhìn lại.

Gakushuu bắt được một mảnh màu vàng quanh cổ Akabane, chiếc mặt dây chuyền lủng lẳng trên sợi dây. Gakushuu chỉ nhận ra mình đang đi về phía Akabane khi cậu đã đến bàn học của anh chàng đó.

"Vòng cổ?"

"À cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rồi. Này hạng nhì, cậu chậm quá đấy, cậu có biết không?" Akabane chế giễu.

"Hừm" Gakushuu thở dài.

"Nó trông hợp với cậu đấy." Đó là tất cả những gì cậu nói trước khi rời đi.

--

Ren ngồi trên giường của Gakushuu, bản thân Gakushuu cũng đang ngồi trên ghế làm việc của mình. Có vẻ như họ sắp có 'một cuộc nói chuyện'. Như Ren đã nói qua điện thoại. Dù đó là gì đi nữa.

"Bọn tôi đã có 'sự phát triển tính cách' của mình," Ren bắt đầu và ngay lập tức làm Gakushu bối rối. Nhưng cậu ấy có hiểu không? Ren đang định nói về gì?

"..Hả?"

"Bốn người bọn tôi đã vượt qua cái thứ 3E đáng ghét đó rồi" Ren chỉ vào chính mình và đưa tay ra sau lưng. Về cơ bản là nói với ba người còn lại trong câu lạc bộ mọt sách của họ.

"Phải..?"

"Còn Akabane, bọn tôi không muốn giết cậu ấy nữa. Chỉ là, thỉnh thoảng muốn đấm cậu ta một cái thôi? Nhưng bọn tôi ổn mà."

Chuyện này sẽ đi đến đâu?

"Ren, cậu đang nói gì vậy?" Gakushuu dịch chuyển chỗ ngồi để có thể đối diện với Ren.

"Tôi đang nói về cậu và Akabane đấy? Sẽ ổn thôi nếu cậu muốn hẹn hò với cậu ấy—"

"Gì cơ?" Gakushuu nói một cách thản nhiên, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào tâm hồn Ren.

"Không, đừng thử làm thế với tôi, Shuu" Ren khoanh tay. Gakushuu hơi ngạc nhiên trước biệt danh này. Ren chỉ thường gọi cậu như vậy khi họ còn nhỏ.

"Có chuyện gì đó đang xảy ra giữa hai người. Tôi đã thấy cuộc trò chuyện nhỏ của hai người ngày hôm qua!"

Gakushuu nhướn mày: "Cậu có hiểu 'tương tác với nhau' không?"

"Cậu đã khen chiếc vòng cổ của cậu ấy!"

"Đó là phép lịch sự bình thường của con người!"

Ren thở phì phò và chỉ vào cậu bé tóc cam thảo "Cậu không bình thường!"

Ren nhận ra điều mình nói và che miệng lại. Tuy nhiên, Gakushuu không làm gì cả bởi dù sao thì Ren cũng nói đúng. Gakushuu lắc đầu, nheo mắt.

"Xin lỗi"

"Không sao đâu" Gakushuu trấn an.

Ren tiếp tục "Dù sao đi nữa, Shuu. Cậu chưa bao giờ có mối quan hệ hay cố gắng tìm kiếm một mối quan hệ nào cả—"

"Tôi không cần phải làm thế."

"—nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng có lẽ Akabane là người đang tìm kiếm một người không? Với cậu?"

Gakushuu cảm thấy có gì đó trong bụng khi nghe những lời đó, cậu cho rằng đó là do cậu cảm thấy buồn nôn, bởi vì cậu chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây và cậu cảm thấy như mình sắp nôn. "Sao cậu lại nói vậy?"

"Cách cậu ấy cư xử với cậu."

"Ý cậu là phiền phức à? Cậu ấy đối xử như thế với tất cả mọi người!"

"Shuu" Ren nói với một nụ cười toe toét, "Cậu ấy chỉ như vậy với cậu thôi. Chắc chắn, cậu ấy rất khó chịu, nhưng cậu ấy không làm như cách cậu ấy làm phiền cậu. Giống như, cậu ta làm phiền cậu vì phản ứng của cậu. Cậu ta làm phiền mọi người khác vì cậu ta coi thường họ." Ren nhíu mày khi nghĩ đến việc Akabane coi thường mình.

Đặc biệt. Gakushuu cảm thấy đặc biệt, và điều đó khiến cậu cảm thấy... buồn nôn. Giống như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng. Cậu im lặng. Ren cũng vậy. Anh chàng tóc nâu trông như thể mình đã thắng một cuộc tranh luận.

"...và cậu muốn tôi phải làm gì về chuyện này?" Gakushuu nói sau một lúc.

"Ồ, tùy cậu thôi," Ren bình tĩnh nói khi đứng dậy khỏi giường Gakushuu. "Tôi chỉ muốn cậu cuối cùng cũng nhận ra hai người là thế nào. Thật khó chịu khi bản thân cậu không bao giờ thực sự nhận ra, Shuu."

"Tôi không có mắt nhìn những thứ như thế đâu Ren."

"Nhưng bình thường cậu rất... nhạy bén. Có lẽ Akabane đã đúng, Shuu! Cậu đang chậm đi một chút." Ren trêu chọc. Điều đó khiến Ren nhận được một cú đấm nhẹ vào vai.

--

Ren không nên nói với Gakushuu về khả năng Akabane có thể thích cậu. Đêm hôm trước thì không thành vấn đề nhưng bây giờ thì có. Khi Ren rời đi, Gakushuu chỉ quay lại học như một học sinh chăm chỉ. Bây giờ cậu đã vào trường, nơi Akabane đang học, cậu không thể quên được ý nghĩ đó.

Không phải là cậu thích Akabane, nhưng nghĩ đến việc anh chàng tóc đỏ thích cậu khiến Gakushuu cảm thấy mềm lòng một cách kỳ lạ. Thật kỳ lạ. Thật mất tập trung.

Tuy nhiên, cậu đã học rất tốt ở lớp, cảm giác áp đảo khi bị Akabane nhìn chằm chằm vào lưng không làm cậu bận tâm nhiều như cậu nghĩ. Gakushuu tội nghiệp có lẽ đã quen với điều đó.

Tiếng chuông giờ ăn trưa reo lên và mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau; một số đi ra ngoài, một số ở lại bên trong. Gakushuu thấy mình đang nhìn qua bàn làm học của Akabane ở phía sau. Anh chàng tóc đỏ không có ở đó.

Gakushuu nhìn Araki, nhướn mày. Araki luôn biết chuyện gì đang xảy ra hoặc ai đã đi đâu. Nó hơi đáng sợ, phải, nhưng nó hữu ích và Gakushuu không thể đánh giá họ là đáng sợ khi chính cậu có thể đi và thao túng bất cứ ai mà cậu muốn.

"Tôi nghĩ là cậu ấy đi vệ sinh rồi, Asano." Araki nói, đã biết trước mình sẽ được hỏi gì.

"Cảm ơn" Gakushuu nói với nụ cười quyến rũ của hoàng tử. Nó không còn hiệu quả với Araki (nữa), nhưng lại hiệu quả với một số bạn cùng lớp đang hơi tọc mạch.

Gakushuu đi đến phòng vệ sinh nam. Cậu ấy sẽ nói chuyện với Akabane về chuyện này trước. Bởi vì Gakushuu đã dành phần lớn buổi sáng của mình để cảm thấy bồn chồn dưới cái nhìn của Akabane và đó là một vấn đề. Và không có vấn đề nào mà Gakushuu không thể giải quyết được. Nếu cậu không thể, điều đó có nghĩa là cậu sẽ thua. Và Asano Gakushuu không bao giờ thua (trừ một vài lúc). Gakushuu sẽ không thua Akabane.

Cậu mở cửa và thấy anh chàng tóc đỏ đang ngồi trên bệ bồn rửa.

"Ah-sah-no—!"

"Xuống khỏi chỗ đó đi, cậu không được phép ngồi ở đó." Gakushuu xen vào, bước tới chỗ Akabane.

"Trời ạ, chẳng ai thấy đâu. Chỉ có cậu mới đủ khắt khe để mắng tôi vì chuyện nhỏ nhặt như này!" Akabane phàn nàn, nhưng vẫn đứng dậy khỏi bệ.

Trước khi Gakushuu kịp trả lời, Akabane đã hỏi cậu."Vậy tại sao cậu lại theo tôi vào đây?"

Gakushuu chỉ mỉm cười như hoàng tử quyến rũ của mình, ánh mắt lóe lên đầy thách thức. "Tại sao cậu lại mong đợi tôi làm thế?"

Akabane chỉ cười, "À, cậu thực sự để ý đến tôi à?"

"Giống như cách cậu nhìn một đứa trẻ đang khóc giữa cửa hàng vậy."

"Đó là tất cả những gì cậu muốn nói sao, Asano?" Akabane nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu thực sự không nghĩ ra được cách để đáp lại, Gakushuu đã đúng. Đại loại vậy.

Gakushuu nhìn lại với cùng một cường độ "Cậu đang giấu tôi điều gì đó."

Akabane tỏ vẻ ngạc nhiên trong nửa giây, rồi lấy lại bình tĩnh.

"À nhưng nghe này, hạng nhì, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà? Tôi sẽ chỉ nói với cậu về 3-E nếu—"

"Tôi không hỏi về 3-E," Gakushuu ngắt lời. "Tôi đang nói về cậu đấy."

Akabane cười toe toét, anh bước một bước về phía Gakushuu. Cậu bé tóc cam thảo vẫn đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển khỏi nơi mình đang đứng.

"Nhưng tôi có trốn không, Asano?" Akabane hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt của họ rất gần nhau. Điều đó khiến Gakushuu lại cảm thấy buồn nôn. Trong tiếng thì thầm khe khẽ, nụ cười toe toét của Akabane hiện lên trên khuôn mặt anh. "Tôi nghĩ mình đã thể hiện khá rõ ràng."

Gakushuu nhíu mày, vẻ mặt thất vọng. Không rõ ràng lắm khi cách tán tỉnh của anh là 'sự đau khổ' và anh làm điều đó với mọi người trong trường.

"Kẻ tìm kiếm sự chú ý," Gakushuu càu nhàu trước khi thu hẹp khoảng cách giữa mình và Akabane.

--

Gakushuu thực sự thích hôn, cậu vừa mới phát hiện ra thôi. Cậu thực sự thích hôn Akabane, thực sự. Mặc dù muốn tiếp tục hôn, nhưng giờ ăn trưa sẽ kết thúc trong vài phút nữa và cậu thực sự đói.

Gakushuu tách ra khỏi Akabane, mặt cả hai đều nóng bừng, Akabane kéo cổ áo cậu bé tóc cam thảo kia vào một nụ hôn khác.

"Akabane—"

"Karma."

"Ừm...Karma." Gakushuu cảm thấy ấm áp khắp người. "Đó là một cái tên kỳ lạ để đặt cho con của mình."

"Như thể Gakushuu tốt hơn vậy."

"Cậu kỳ vọng gì ít hơn ở cha tôi?" Gakushuu bật cười. Điều đó khiến Karma cũng cười phá lên.

Cả hai đang ở đó, trong một trong những phòng vệ sinh nam, ôm nhau và cười khúc khích. Gakushu lại hôn anh lần nữa, quên mất rằng mình muốn ăn.

Sau đó, cửa phòng tắm mở ra.

"Shuu—"

Ren đứng đó, bất động. Gakushuu cũng vậy. Karma, khi cảm thấy cậu bé mình đang ôm đột nhiên dừng mọi chuyển động, nhìn sang Ren.

"Ừm...chào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro