Chap 2
" Dì à , là bọn họ nhờ chúng ta ko cần căng thẳng như vậy đâu ạ , hơn nữa cứ để Tuấn Khải nó chơi ngoài vườn đi lát nữa con cũng muốn thử cô gái đó , nếu cô ta ko giống như những người khác thì ko cần nói con sẽ trực tiếp đuổi cô ta đi " Hoành Hoành cười lạnh nói , cậu sẽ làm thật chứ ko nói suông đâu , cứ làm em họ cậu buồn thử đi .
" Hazz được rồi , hai dượng cháu muốn làm gì thì làm " Vương phu nhân nói nhưng vẫn lên lầu thay bộ đồ cho nó lịch sử .
Một lát sau Vương lão về đến nhà , ko lâu sau thì Vương Nguyên cùng ông Ngôn và Thiên Tỉ cũng đến Vương gia . Vừa bước vào thì cả nhà đã bị thiết kế và cách bài trí xa hoa ở đây làm cho choáng ngợp , vừa vào đến phòng khách thì đã thấy ông bà Vương ngồi trên ghế nhìn về hướng mình , còn có một người con trai đó là Vương Tuấn Khải sao , nhìn mặt cũng đâu giống kẻ ngốc như lời đồn đâu chứ .
" Ông Ngôn mời ông ngồi " Vương lão gia cười cười nói , ánh mắt quét sơ qua hai người con gái đang đứng " Hoành Hoành con dẫn hai vị tiểu thư ra vườn tìm Tuấn Khải đi , ta và bác đây cần nói chuyện riêng một chút " Vương lão gia hướng về Hoành Hoành nói .
" Vâng ạ " Hoành Hoành cười nói với Vương lão gia nhưng nụ cười lại tắt sau khi nhìn hai người Vương Nguyên , hai người này cũng ko tệ nếu ko muốn nói là đẹp , nhưng tính cách có giống với người hay ko thì còn chưa biết . " Hai vị mời theo tui " Hoành Hoành nói , rồi đưa bọn họ ra vườn .
Ánh mắt của Thiên Tỉ từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi người Hoành Hoành , cậu sao có thể ko biết được chứ , cười lạnh một tiếng , bước chân dừng lại " Xin lỗi , Tuấn Khải đang ở chỗ đó , hai người cứ tự nhiên , tôi có việc cần phải giải quyết , xin thứ lỗi " cúi nhẹ đầu nói rồi rời đi .
Hoành Hoành sao khi đi thì liền tìm một góc khuất nấp vào quan sát , Thiên Tỉ chán nản ngồi xuống xích đu một cách chán nản giả vờ có vẻ mệt nhỉ ? . Vương Nguyên liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái rồi đi về hướng mà Hoành Hoành chỉ . " Dù sao cũng đâu phải mình lấy tên ngốc đó , đi làm gì , Xí " ánh mắt nguýt Vương Nguyên một cái khiến kẻ đang núp kia cau mày , nhưng cũng mặc kệ đi theo phía sau Vương Nguyên tiếp tục thăm dò thái độ .
Vương Nguyên đi men theo hàng cây lớn , vào đến một khu rừng nhân tạo nhỏ cô nghe thấy tiếng chó sủa , với tiếng cười khúc khích là giọng nam , tự nhủ mình đi đúng ..........
* Còn tiếp *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro