Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàng hôn thứ sáu

Sức khoẻ của Okuda dần dần hồi phục lại, mai là cô có thể xuất viện rồi, cả lớp 3E đang bàn nhau mở một bữa tiệc để chào mừng cô gái nhỏ quay trở lại

Mọi người ai nấy đều bận rộn làm việc chạy tới chạy lui cho bữa tiệc trừ ai đó đang vui vẻ hạnh phúc ngồi nhàn nhã tận hưởng ké thôi...còn ai khác ngoài tên khốn tóc đỏ đó - Akabane Karma. Từ hôm Okuda tỉnh lại, hắn còn chả thèm thông báo cho bất kì ai trong cả lớp mà tận hưởng ôm người đẹp ngủ một cách ngon lành trong khi cả đám ăn không ngon ngủ không yên lo lên lo xuống, nếu không nhờ Kayano và Nagisa đến thăm thì chắc bọn họ bây giờ đã chết thì cạn kiệt sức lực rồi, hừ ="= ta hờn, đã thế khi cả đám bàn về bữa tiệc hắn gật gù bỏ đi chỉ quăng lại đúng một câu "Các cậu nhất định phải chuẩn bị tốt đấy"
Ta hận ngươi Akabane Karma, ngươi nhất định sẽ phải trả giá ="=

~~~~Ta là vạch ngăn cách không gian~~~~

- Áchhh xì

- Sao thế Karma-kun? Cậu cảm rồi à?

- Không, hình như có ai đó nhắc mình thì phải - Xoa nhẹ mũi, Karma cười tươi như một đứa con nít khiến Okuda cũng bật cười theo, hai người nhìn nhau cười, cười, cười,cười rồi cả hai rơi vào bầu không khí ngại ngùng. Okuda nhớ lại buổi sáng hôm đó

------Flashback------
Sáng hôm đó, khi cô cựa mình tỉnh dậy thì cảm nhận được sức nặng trên cơ thể mình, dụi dụi mắt, hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên là bờ ngực rắn chắc đằng sau chiếc áo sơ mi trắng, nhìn xuống cô thấy tay của người đó trên eo mình, một bên chân cũng đè lên chân cô, nuốt nướt bọt cô ngẩn đầu lên, ôi thánh thần thiên địa nữ vương của tôi ơi, cái bộ mặt mỹ nam đẹp không một chút bụi đang toả sáng là sao đây, mới sáng mở mắt mà đã được nhìn trai đẹp miễn phí thế này rồi, thật là bổ mắt a, đã vậy còn nằm ôm cô ngủ nữa chứ, oa hạnh phúc quá đi >< (Au cũng muốn ><)

Nhẹ chớp mắt vài lần Okuda mới hoảng mình nhận ra đây là Karma o.O Ehhhhhh tại sao Karma lại nằm cạnh cô, tại sao lại ôm cô ngủ, tối qua đã xảy ra chuyện gì ??? Aaaaaaaaaaaa.... Cô chả nhớ gì hết, cô chỉ nhớ là mình tỉnh dậy, trước mắt mờ mờ ảo ảo hình bóng của Karma, cậu và cô có cùng nhau trò chuyện gì đó, thế quái nào sáng nay lại vậy rồi ><

Mặt Okuda đỏ bừng, cô đang rối, đang hoàng, cô không biết làm gì bây giờ, có nên đánh thức Karma dậy không, lỡ có ai vào rồi thấy cảnh này thì sao, lỡ bọn họ hiểu nhầm thì sao, Karma sẽ giận mất

Loay hoay mãi không biết làm gì thì giọng nói trầm ấm vang lên

- Cậu dậy sớm thế, đã dậy thì nằm im cho tớ ngủ trước đi mà - Karma miệng thì nói nhưng mắt vẫn nhắm chặt không chịu mở, cậu tiện tay ôm chặt Okuda hơn khiến cô nàng mặt càng lúc càng đỏ, miệng thì lắp bắp

- Kar...Karma-kun...cậu...tại sao...lại

- Hở ? - Vùi mặt vào tóc cô

- A...a...t...ại...sao...cậu...l...ại...ngủ...ở...đây

- Thì là... - Cậu chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ tối qua cô ấy không nhớ gì ư - Cậu tối qua không nhớ gì à ?

- T...ối...tối...qua xảy ra chuyện gì à ?

Rắc rắc bùm

Vâng đó chính là âm thanh ai đó đang hoá đá rồi vỡ ra đấy, Karma sốc, cậu choàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn người con gái đang nằm, không thể tin được, cô ấy chả nhớ gì hết, chả lẽ...có khi nào lời tỏ tình hôm qua...con nhỏ ngốc này cũng quên sạch rồi không =_= Không, chắc không đâu, hôm qua mặt còn tươi hớn hở gật đầu cái rụp mà, nhưng, có khi nào là đang mơ mơ màng màng không trời, phải hỏi cho rõ

- Okuda, cậu có nhớ tối qua chúng ta nói cái gì không? Cậu đã đồng ý với tớ một chuyện, cậu nhớ chứ

- Ưmmmm... - Okuda cố gắng nhớ lại tối qua đã có chuyện gì, cô đã đồng ý với Karma chuyện gì nhỉ, chuyện gì ta, có nghiêm trọng không, ngẩn người một lát rồi cô lắc đầu, mặt xịu xuống

Vút

Karma chính thức rơi từ thiên đàng xuống cái hố đen không đáy, cậu, chính là can đảm lắm mới thổ lộ được, còn cô thì lại dám quên đi nó ư, cậu hận

-----Quay trở về với hiện tại nào-----

Căn phòng tràn ngập ngại ngùng, mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ khác nhau, Karma chịu không nổi cái không khí này nữa, cậu quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người

- Okuda, ở trong đây lâu cũng ngột ngạt rồi, cậu muốn ra ngoài đi dạo không?

- Ừ, tớ muốn

- Vậy chúng ta đi

Karma dìu Okuda ra khuôn viên bệnh viện, hoa nở, gió thổi, nắng ấm, lâu rồi cô không cảm nhận được thiên nhiên, hôm nay được chạm vào chúng, thật thích thật dễ chịu

Ngồi trên ghế đá tận hưởng khí trời mát mẻ trong lành, một thứ gì đó mát mát chạm vào cô, mở mắt ra, cô mỉm cười nhận chai nước mát Karma đưa cho

- Cảm ơn cậu

- Đừng khách sáo - Cậu ngồi xuống cạnh cô, mắt hướng ra những bông hoa

- Cảnh đẹp thật, đúng không? - Okuda mỉm cười nói, mắt cô cũng hướng về phía những bông hoa

- Ừ, rất đẹp... Đẹp tinh khôi như em vậy

- À, Karma, tại sao cậu cứ ở bệnh viện trông tớ hoài vậy, cậu không sợ ba mẹ lo lắng sao

- Không, dù gì họ cũng rất ít khi ở nhà

- Oh, vậy à

- Okuda, không chỉ tớ mà mọi người đều rất thắc mắc, chuyện gì đã xảy ra vào hôm đó, hôm cậu bị tấn công đấy

- ...

- Cậu cứ nói đi, đừng sợ, mọi người sẽ bảo vệ cậu, nói đi

- Tớ...tớ không nhớ gì cả

- Vậy à

- Karma-kun...

- Cậu không tin tưởng mọi người - Cậu quay mặt qua chỗ khác, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng bi thương

- Tớ...tớ không có, tớ thật sự không nhớ gì hết, tin tớ đi mà

Quay qua nhìn gương mặt đang cố gắng không khóc, cậu đau lòng bi thương, cô vì sao lại không nói cho mọi người biết, thậm chí cả cậu, chẳng lẽ cô không tin tưởng cậu ư ? Nhẹ nhàng xoa đầu Okuda, Karma nở một nụ cười trấn an cô

- Thôi, về phòng nghỉ ngơi đi, mai xuất viện rồi, mọi người có bất ngờ dành cho cậu đấy

- Bất ngờ ?

- Ừ

- Tớ rất mong chờ ^^

- Tớ cũng vậy

Sáng hôm sau

- Mọi người sẵn sàng chưa, mục tiêu sắp tới rồi

- Sẵn sàng

- Bên đây cũng vậy

- Bọn này nữa

- Vậy, chúng ta bắt đầu, mọi người chờ nghe tín hiệu của tớ

- Ok

Sau đó cả lớp tản ra chuẩn bị kế hoạch lớn, cùng lúc đó, nhân vật chính cùng với tên tóc đỏ khốn nạn đang đi tới khu lớp học, hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, không một bóng người

- Karma-kun, chúng ta đi sớm quá à

- Chắc thế, vào lớp thử coi

- Ừm

50 bước
20 bước

- Chuẩn bị, mục tiêu đang tới gần

10 bước
5 bước

- 3...2...1 HÀNH ĐỘNG

BÙMMM BÙMMMM

Hàng loạt tiếng pháo vang lên khiến ai đó phải giật mình

- KYAAAAA

- OKUDA, CHÀO MỪNG QUAY TRỞ LẠI

=_= Khoan đã, có gì đó sai sai ở đây, sao Okuda lại có màu vàng nhỉ, sao đầu cậu ấy lại to thế ...

- KORO-SENSEI TẠI SAO LẠI LÀ THẦYYYYYYYYYYY

- *Sụt sịt* Thầy...thầy cảm động quá, cảm ơn các em, sau bao nhiêu tháng, cuối cùng chúng nó...

- ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG PHẢI DÀNH CHO THẦY RỒI

- Ehh??? Thầy không biết - Ông bạch tuột chết tiệt này, đồng loạt không ai nhắc ai, cả lớp ai nấy đều rút súng ra. Cùng lúc đó một bóng hình nhỏ nhắn lấp ló sau cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng như gió

- Chào buổi sáng mọi người

Cạnh cô là anh chàng tóc đỏ đang ôm bụng cười như điên, mặt ai mặt nấy đều xám xịt, kế hoạch tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị đều bị ông thầy bạch tuột đáng mến phá hoại cả, thật muốn giết ổng ngay lập tức

- Eh? Mọi người chuẩn bị cái này cho tớ à, đây chính là bất ngờ của mọi người sao, bất ngờ quá, tớ vui lắm, cảm động lắm, cảm ơn mọi người - Nhìn những bong bóng đủ màu sắc treo khắp phòng, những dây ruy băng lủng lẳng in đậm chữ " Okuda, chào mừng trở lại " còn có cả một cái bánh kem socola to ơi là to và những ly flan nhỏ nhỏ xinh xinh mà cô đoán chúng là ý tưởng của Kayano, nhìn khắp xung quanh căn phòng, Okuda cảm động rơi cả nước mắt, phía trước Kayano tiến lên cùng với một bó hoa

- Chúc mừng cậu khoẻ lại Okuda

- Cảm ơn cậu, cảm ơn tất cả mọi người

- Đừng nói vậy chứ, bạn bè cả mà, tuy phần đầu đã bị ông bạch tuột kia phá - Rio hất mặt về phía Koro-sensei đang tự kiểm điểm ở góc tường - Nhưng ngày còn dài, chúng ta tận hưởng bữa tiệc thôi, Koro-sensei đã đồng ý cho cả lớp nghỉ một buổi hôm nay rồi, phải không THẦY NHỈ ?

Một loạt những tia sát khí ném về phía Koro-sensei khiến ông phải thót cả tim, mấy đứa chả phải tự quyết định rồi đấy sao

- Fufufufu...đúng vậy, QUẨY THÔI - Ngay lập tức ông thay một bộ đồ nghỉ mát và chạy tới chỗ thức ăn thưởng thức mà không thèm để ý đến một ai

- Vậy thì...QUẨYYYY NÀOOOOO...YEAHHHHHHHHHHHHH

Hạnh phúc và niềm vui tràn ngập khắp căn phòng, mọi người cùng hoà mình vào bữa tiệc, họ bỏ tất cả lại đằng sau, ám sát, thi cử, tương lai, với họ bây giờ không quan trọng, chỉ cần tận hưởng giây phút vui vẻ này thôi, Karasuma-sensei và Irona-sensei cũng bị cuốn vào bữa tiệc này, tất cả họ bây giờ chính là dưới thân phận thầy giáo và học sinh không còn là sát thủ hay mục tiêu ám sát, không còn là lớp học ám sát, đơn giản chỉ là lớp học bình thường như bao lớp học khác, ngoài trời cả khu rừng cũng như góp vui hát lên một bản nhạc vui vẻ

Cuộc vui kéo dài đến tận chiều tối, mọi người thay phiên nhau dọn dẹp rồi chuẩn bị đi về, tuy mệt nhưng trên môi ai cũng nở một nụ cười tươi, sau khi dọn dẹp xong xuôi, ai về nhà nấy, Nagisa đi tìm Karma hoài chả thấy, định rủ cậu ta về chung, cùng lúc đó Kayano cũng đang tìm Okuda cùng một mục đích với Nagisa . Nagisa và Kayano nhìn nhau một hồi rồi cười một cách nham hiểm, thôi thì cứ để cho hai bạn trẻ đó chút không gian tự do để tâm sự vậy

Tại một nơi nào đó trong khu rừng, những con đom đóm thi nhau toả sáng gọi bạn tình, mặt hồ tĩnh lặng, đâu đâu lại nghe thấy tiếng ve kêu, gió thổi nhè nhẹ đùa nghịch mái tóc ai đó, ngồi trên vách đá, Okuda nhắm mắt tận hưởng khí trời, lắng nghe âm thanh của khu rừng, thật dịu dàng, thật bình yên

Karma dựa lưng vào gốc cây ngắm nhìn bức tranh tuyệt đẹp này, vì thành tích cúp tiết của mình mà cậu mới tìm được một nơi đẹp như vậy haha mình đúng là thiên tài. Cậu chuẩn bị nơi này chính là có lý do, lần trước nói ra tình cảm của mình nhưng nàng ngốc kia lại dám không nhớ, lần này nhất định phải thành công

- Karma-kun

- Hửm ? - Đang tự hào về mình thì giọng nói nhẹ nhàng vang lên kéo cậu quay về thực tại, rảo bước đến gần cô, cậu ngồi xuống cạnh cô

- Cảm ơn cậu

- Về chuyện gì ?

- Tất cả - Đưa đôi mắt vào màn đêm bất tận, Okuda chợt nhớ lại một chuyện, ánh mắt loé lên sự đau thương, thẫn thờ hồi lâu, cô quay qua Karma, giọng nhẹ nhàng trong veo như suối

- Cậu kéo tớ ra đây chắc không chỉ ngắm cảnh đâu nhỉ ?

- Ừ

- Vậy...

Ném một hòn đá xuống mặt hồ, Karma thở dài, tay chống ra sau, đầu ngửa lên nhìn trời sao, giọng cậu khàn khàn hoà cùng cơn gió, cậu nói ra tâm tư tình cảm của mình, nói những suy nghĩ lo lắng của mình

- Okuda, tớ thích cậu, rất thích, lần trước khi được cậu tỏ tình tớ đã vui sướng phát điên như thế nào ... Nhưng với một kẻ như tớ, tớ không đủ can đảm để cùng cậu bước tiếp, chỉ khi cậu xảy ra chuyện, tớ mới nhận ra mình yêu cậu đến cỡ nào, vậy nên ... Okuda giờ tớ muốn bảo vệ cậu, muốn làm chỗ dựa cho cậu, muốn là người tâm giao với cậu ... Cậu đồng ý chứ ?

Âm thanh im lặng bao trùm cả khung cảnh, im lặng một cách đáng sợ, ngay cả Karma cũng thấy rùng mình, cậu quay sang nhìn Okuda, bất chợt cậu cảm thấy sao cả hai xa quá. Okuda tĩnh lặng, mắt vẫn hướng về bóng tối ma quái kia, cô bây giờ chả có cảm xúc gì, im lặng một hồi, cô nghĩ phải đưa câu trả lời cho Karma, không nên để cậu ấy đợi

- Karma-kun

Tim Karma như ngừng đập, cậu dồn hết sự tập trung, căng thẳng vào giọng nói nhẹ nhàng đất, trái lại với mong muốn của cậu, một lời từ chối nhẹ nhàng vang lên

- Xin lỗi, tớ không muốn

- Tại sao

- ...

- Haa...đây chính là cảm giác bị từ chối ư

- Tớ xin lỗi

- ... Không phải lỗi Okuda, ta...về thôi

Ôm trái tim đang rỉ máu, Karma gượng cười một cách có thể nhất, đúng rồi, có phải lúc đó cô cũng mang nỗi đau này khi bị cậu từ chối không, giờ cô muốn cậu nếm trải nó à, cậu đang nếm trải nó nè, đau thật đấy. Mệt mỏi đứng dậy, cậu cũng đỡ Okuda theo cậu rồi cả hai cùng nhau xuống rừng

Ngay khi bóng họ rời đi, một thân hình từ trên cây nhảy xuống, gương mặt hắn nở một nụ cười man rợ

Kết cục của những kẻ thất bại và yếu đuối

Okuda quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh

Chính là CÁI CHẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro