Hoàng hôn thứ bảy
- Ư...ưm....a...ha...ha - Okuda quằn quại trên giường, cả người cô ướt hết bởi mồ hôi
Nó lại bắt đầu rồi
Một tay ôm bụng, cô cố gắng ngồi dậy với tay bật đèn
Trong đêm tối tĩnh lặng
- A...ư...đau...quá - Cơn nhói thấu cả tận xương tuỷ, Okuda tưởng như có hàng trăm cây kim đang đâm xuyên qua bụng cô vậy, cô dựa vào tường cố gắng men theo để xuống nhà
Có hai bóng hình đang rượt nhau trong rừng
Rầm
Okuda trượt chân và lăn xuống cầu thang, cô đau đớn cắn chặt môi để đứng dậy, bước từng bước khó nhọc về phía nhà bếp
Cô gái nhỏ cất tiếng kêu cứu
- Thuốc...đâu...rồi ?
Choáng váng, Okuda ngồi bệt xuống, mặt cô trắng bệch, cơn đau càng lúc càng mạnh, móc chiếc điện thoại trong túi áo ra, cô dùng hết toàn bộ sự tỉnh táo của mình để gọi cho Koro-sensei, với tốc độ kinh khủng của ông thì bây giờ chỉ mình ông mới cứu cô được thôi
Nhưng đáp lại chỉ là âm thanh kinh rợn của màn đêm và tiếng bước chân của người phía sau
Tút...tút...tút
Tiếng chuông chờ của điện thoại vang lên mà Okuda cảm thấy nó sao mà dài quá, ánh mắt bắt đầu mờ dần, điện thoại trên tay cũng vì không còn chỗ dựa mà rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, điều cuối cùng mà cô còn nhận thức được là âm thanh vang lên trong điện thoại
- Alo, Koro-sensei đây?
Bất lực và kiệt sức, cô gái nhỏ trượt chân lăn xuống núi, hình ảnh hắc y nhân đứng trên kia là thứ cuối cùng cô thấy
---------------Sáng hôm sau---------------
Nắng len lỏi qua cửa sổ chiếu sáng vào gương mặt thiên thần đang yên bình ngủ, dường như nắng không chịu yên phận mà nghịch ngợm đánh thức người kia dậy. Đôi mắt ai kia nhăn lại vì cảm nhận được sự chói, khẽ chớp vài lần rồi mới lười biếng mở mắt
- Ư...a
- Oh Okuda-san em tỉnh rồi à ?
- Koro-sensei...sao thầy...đây là ? - Đôi ngọc tím nhìn người thầy vàng chuối của mình trước mặt rồi lại nhìn xung quanh
- Đây là bệnh viện, Okuda-san tối qua em doạ ta chết khiếp, nửa đêm gọi cho ta nhưng ta hỏi mãi lại không thấy trả lời, linh tính không lành nên ta bay nhanh đến nhà em, tới thì thấy em đang nằm bất động trên sàn nhà, cơ thể thì lạnh toát - Koro-sensei chuyển từ màu vàng sang màu trắng không còn sức sống mà kể lại, đêm qua đúng là một đêm kinh khủng của ông
- Em...xin lỗi, cảm ơn thầy đã cứu em
- Trách nhiệm của ta mà, bây giờ thì, chúng ta vào vấn đề chính chứ Okuda-san? - Ông quay trở lại dáng vẻ thường ngày nhưng lại có thêm một chút nghiêm túc
- Là sao ạ ? - Okuda ấp úng hỏi lại
- Ta muốn em kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, chuyện tối qua chắc chắn liên quan đến việc em bị tấn công, Okuda-san, ta là thầy của em, cho nên em hãy tin tưởng mà kể cho ta nghe, ta nhất định sẽ bảo vệ em và lớp 3E - Koro-sensei xoa đầu Okuda để an ủi và tiếp thêm sự can đảm cho cô. Cuộc trò chuyện giữa Okuda và Karma trong khuôn viên bệnh viện ông đều đã nghe hết, cũng như Karma, ông biết cô học trò nhỏ của mình đang nói dối, nhưng là vì lí do nào thì ông không dám khẳng định
- Em...thật ra hôm đó - Okuda cúi đầu xuống tay nắm chặt lại
...................Flashback...............
Một bóng hình nhỏ run rẩy đang đi lên núi, nói đúng hơn là đi lên khu lớp học tách biệt, lớp 3E
Gió thổi từng đợt ríu rít làm thân anh nhỏ kia càng thêm run rẩy, lâu lâu đưa tay lên chỉnh lại cặp kính của mình. Tóc tím bay trong gió không khiến chủ nhân nó thoải mái chút nào
- Haizz...tự nhiên lại phải ở đây vào giờ này, nếu không vì mình hậu đậu để quên nó thì giờ đâu có khổ thế này - Okuda thở dài cho hai tay vào túi áo, cô quay lưng lại nhìn bóng hoàng hôn đang nhạt dần rồi tiếp tục hướng đến khu lớp học
.....
Cạch
Lộp cộp
- Cuối cùng cũng thấy mày - Đôi pha lê tím rực sáng khi tìm thấy thứ quan trọng mà mình bỏ quên
- Aa...trời tối rồi, phải nhanh chóng xuống núi thôi - Nhìn đồng hồ trên tay, Okuda nhẹ nhàng đóng cửa phòng học, móc đèn pin đang nằm trong túi ra, cô chạy vụt ra khỏi hành lang, không gian ghê rợn lúc này khiến cô rất sợ
Bịch
Bóng hình nhỏ khựng lại hướng đôi mắt hoảng sợ tới nơi phát ra tiếng động, bản thân cầu mong là mình nghe nhầm. Nhưng không may cho cô, khi định bước thêm một bước nữa thì thanh âm lạ kia lại vang lên một cách lạnh lùng. Lần này thì Okuda đã bắt đầu ứa nước mắt, trong trường hiện giờ tại sao lại còn người, mà là ai cơ chứ, tất cả mọi người đều về hết rồi cơ mà, chẳng lẽ ăn trộm? Nhưng đây là lớp học trên núi, làm gì có cái gì mà trộm
- Giờ...phải làm...sao đây ? - Okuda run rẩy, âm thanh đó hình như phát ra từ nhà kho chứa đồ thì phải, có người muốn hại lớp 3E sao? Không được, cô phải ngăn chặn việc này lại, 3E là gia đình quan trọng của cô, cô nhất định phải bảo vệ nó...nhưng với bản thân cô thì sao có thể? Cô đâu phải mạnh về khoản tấn công đâu, Karasuma-sensei còn phải thừa nhận là cô rất yếu
Đấu tranh tư tưởng một hồi cuối cùng tình cảm đã đánh bại được sự sợ hãi trong Okuda, hít một hơi thật dài, cô thu hết can đảm bước tiến nhẹ nhàng về phía nhà kho, mỗi khi khoảng cách được thu hẹp thì nhịp tim của Okuda lại càng tăng, cho đến khi bản thân đã đứng trước cửa thì Okuda không dám thở mạnh. Cẩn thận nhìn qua khe cửa Okuda điếng người giật mình, cô muốn bỏ chạy nhưng toàn thân lại không hề cử động được, cô thấy rõ...rất rõ...kẻ đó cũng đang nhìn mình qua khe cửa. Nhìn thấy con thỏ đang run rẩy trước mình, kẻ lạ mặt kia nở một nụ cười ma quái và ghê tợn, chất giọng khàn khàn của hắn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của bóng tối
- Cô gái ngoan thì không nên ở đây vào lúc này nhỉ ?
Tâm trí Okuda thét gào phải bỏ chạy nếu không sẽ chết nhưng cơ thể lại chẳng nghe lời cô mà cứ đứng yên bất động
Két
Âm thanh đáng sợ vang lên, cánh cửa địa ngục dần mở hé ra, con dao sắc loé sáng trong màn đêm
- Cô bé đã có thể lơ đi mà xuống núi nhưng lại chọn cách ngu ngốc này, giờ ta nên làm sao với cô bé đây nhỉ?
Dứt lời hắn vung con dao về phía Okuda, cơ thể theo phản xạ mà nhảy ra sau nhưng con dao vẫn sượt nhẹ qua cánh tay cô và một trận chiến bắt đầu mà thực lực hai bên chênh lệch quá rõ ràng. Okuda thật sự thất thủ, cơ thể cô bây giờ đã đầy vết thương và không biết bao giờ sẽ gục, điều quan trọng nhất bây giờ là phải rời được khỏi đây, nếu không, cô sẽ chết
- Sao nào, còn gượng dậy được à ?
- Ư...chưa xong đâu...xem đây - Dứt lời cô quăng lọ hóa học mà cô chế tạo vào chỗ hắn cùng với vài viên bom khói. Nhân lúc hắn đang phân tâm, Okuda dùng hết sức chạy nhanh khỏi chỗ đó
- Cũng giỏi đấy! - Hắc y nhân cười khẩy rồi nhanh chóng chạy theo con mồi
.....
- Hộc...hộc...hộc...cố lên - Cô gái nhỏ cố gắng chạy mặc dù cơ thể đã sắp tới giới hạn của nó
- Á...- Trượt chân, Okuda lăn xuống dốc. Toàn thân đau đớn cộng với nhiệt độ không khí đang thấp xuống, hình ảnh cuối cùng cô thấy là hắc y nhân đang đứng trên kia
....................End Flashback..........................
- Mọi chuyện là như vậy ạ - Okuda cúi đầu xuống, hai tay bấu chặt chiếc khăn trắng
- Thầy hiểu rồi, em nghỉ ngơi đi, việc còn lại cứ để bọn ta lo - Xúc tu vàng nhẹ nhàng xoa đầu cô gái trẻ. Đợi cho đến khi Okuda chìm vào giấc ngủ, thầy bạch tuột nhẹ nhàng ra ngoài, sắc mặt thầy cũng chuyển sang tức giận
- Dám đụng tới học sinh của ta, ta nhất định không tha
Chất độc trong người Okuda là loại không bình thường, nó không gây chết người ngay mà là từ từ giết, phá hủy hết toàn bộ cơ quan tế bào, khiến cho nạn nhân chết trong đau đớn, loại độc này, chỉ có thể là hắn, ra đây là lí do hắn không giết con bé mà để nó ở đó, ngươi chết chắc rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro