Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàng hôn thứ 9

Hôm nay là ngày thứ 3 Okuda vắng mặt, mặc dù Koro-sensei có nói lí do nhưng cả lớp vẫn không bớt lo lắng cho cô bạn nhỏ này

Karma cũng không ngoại lệ, từ sau lần tỏ tình với cô thì cậu chưa gặp lại cô lần nào, Karma tự hỏi có phải Okuda đang trốn tránh cậu hay không, tâm trạng bực bội khó chịu khiến cậu không muốn học, không quan tâm đến mọi thứ ánh mắt cậu hướng về nơi xa xăm. Cũng trong lúc đó tại góc phòng của một nơi nào đó, bóng hình bé nhỏ đang ôm vai run rẩy.

-------------------------------------

Ngày thứ 4 rồi ngày thứ 5 Okuda Manami vẫn không đi học, 3E như đã đến giới hạn, hôm nay họ quyết định phải hỏi Koro-sensei bằng mọi giá, Okuda vắng mặt lâu như vậy thì không thể nào chỉ đơn giản bị bệnh được và họ cảm giác rằng Koro-sensei đang giấu họ chuyện gì đó

Chuông reo vào lớp kèm theo một cơn gió mạnh, nhân vật chính đã tới cùng với nụ cười đáng ghét hằng ngày, 3E ai nấy đều càng sát khí hơn, không cần ai nhắc tất cả đồng loạt rút súng ra và bắn về phía mục tiêu đáng ghét kia

Sau khi ám sát thất bại, cả lớp mới ngồi lại với nhau vẻ mặt ai đều cũng nghiêm túc, Koro-sensei đến lúc này cũng không đành nỡ nói dối tụi nó nữa nhưng ông cũng không hề kể hết tất cả sự thật về đêm đó , ông chỉ bảo Okuda đêm đó không cẩn thận đã dính một loại chất độc khiến cơ thể suy yếu đi và bây giờ vẫn chưa xác định được loại độc đó nên không thể chế thuốc giải được, Okuda sợ các bạn lo lắng nên mới xin thầy không để cho cả lớp biết

- Vậy bây giờ cậu ấy sao rồi ạ ? - Sugino lên tiếng hỏi sau khi nghe câu chuyện

- Vì chất độc vẫn ở trong người cho nên Okuda lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, con bé mấy ngày nay không thể đi học cũng vì lí do đấy

Cả lớp chìm vào im lặng hồi lâu, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, tại sao chuyện này lại xảy ra với con người nhỏ bé như cô ấy, nghĩ tới cảnh bạn cùng lớp của mình ngày nào cũng phải chống trả với chất độc đó mà không thể không đau lòng, Koro-sensei như đọc được suy nghĩ của tất cả, ông nhẹ nhàng lên tiếng :

- Các em yên tâm, thầy nhất định sẽ tìm ra được loại độc đó và chế thuốc giải cho Okuda, Okuda là học sinh của thầy, thầy nhất định sẽ bảo vệ em ấy

Tuy nói ra thì dễ lắm nhưng chính bản thân ông biết chất độc này nguy hiểm đến cỡ nào và thời gian cũng có hạn, chỉ cần trễ thời gian giải độc một chút thôi thì cho dù có thuốc giải trong tay Okuda chắc chắn sẽ... Nghĩ đến đây tim ông quặn lại, bằng mọi giá, nhất định ông sẽ tìm được tên khốn đó

- Koro-sensei ?

- Có chuyện gì thế Nagisa-kun ?

- Tụi em muốn đến thăm Okuda, thầy có thể cho bọn em biết địa chỉ của cậu ấy không ?

- Chuyện này...

- Không được ạ ?

- Okuda không muốn gặp các em, con bé không muốn các em nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình

- Nhưng tụi em là bạn, đã là bạn thì dù có chuyện gì cũng phải ở bên nhau

- Thầy...

-Karma-kun, cậu nói gì đi chứ ?

Nagisa quay sang nhìn thằng bạn thân tóc đỏ của mình, cậu tin rằng Karma nhất định sẽ làm mọi cách để Koro-sensei có thể nói địa chỉ của Okuda ra, nhưng cậu đã nhầm, Karma dường như chả quan tâm gì hết, cậu ta chỉ lặng lẽ quay đi và rời khỏi lớp học

- Cậu ấy không muốn gặp chúng ta thì chúng ta không nên làm khó Koro-sensei

- Karma-kun...


------------------------------------

Nagisa, Kayano, Sugino, Kanzaki và Karma đang cùng nhau xuống núi, cả năm người bọn họ đều im lặng không ai lên tiếng, nhưng họ đều có chung một suy nghĩ đó chính là cô nhóc tóc bím kia, nhìn bóng lưng lẻ loi của Karma, bốn người còn lại chỉ biết thở dài và thương cảm cho cặp đôi này

- Karma chẳng lẽ cậu không muốn đến thăm Okuda à ?

- ... - Karma không nói gì và tiếp tục đi

- KARMA...

- Kệ cậu ấy đi Kayano, tớ nghĩ bây giờ nên để Karma một mình.

- Nagisa, cậu nghĩ giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì, Karma nhìn khác lắm ?

- ... - Nagisa im lặng không trả lời, có thể cậu biết chuyện của hai người họ và sự thay đổi của Karma nhưng cậu không chắc nên không dám kết luận vội, hơn nữa cậu vẫn có chút nghi ngờ về chuyện thầy bạch tuột nói dù không biết đó là gì nhưng Nagisa tin vào giác quan của một sát thủ như mình

- Nagisa ?

- Sugino ?

- Ngẩn ngơ gì thế, đi thôi không là bọn tớ bỏ cậu lại đó

- Tớ đến đây - Tạm thời để chuyện này sang một bên đã, chuyện của hai người đó thì tốt nhất để cả hai giải quyết, bây giờ thì phải chuyên tâm tìm ra kẻ đã tấn công Okuda vào đêm đó, cậu không tin là hắn để yên cho Okuda như vậy được, chắc chắn phải có âm mưu gì đó. Nghĩ đến đây khiến Nagisa giật mình, chẳng lẽ... Cậu liếc nhìn về phía sau, ánh mắt tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo

- NAGISA À

- TỚ TỚI NGAY  

Thu lại luồng ám khí đó cậu chạy nhanh về phía các bạn của mình rồi cùng bọn họ xuống núi. Đợi đến khi bóng dáng họ biến mất trả lại sự yên tĩnh cho khu rừng, tên hắc y nhân mới bước ra sau thân cây to lớn, mắt hắn lộ vẻ thú vị, miệng cười rộng một cách quái dị

--------------------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro