Hoàng hôn đầu tiên
..........................
Hoàng hôn ấy, đẹp thật nhỉ
Một khung cảnh lãng mạn cho các cặp đôi, nó đẹp thật đấy,
nhưng sao tớ cảm thấy bi thương quá cậu à!
Liệu nó có thật sự là lãng mạn không?
Vì Koro-sensei đã từng dạy rằng
Mọi thứ đều là lưỡi dao 2 mặt đấy
Cậu nghĩ thế nào?
....... Chap 1 ......
- Ưm...Karma-kun nè...thật ra...tớ
- Có chuyện gì thế Okuda-san, cậu cứ nói ra đi, đừng ngại, muốn tớ giúp gì à ?
- Không...không phải...thật ra...tớ...Karma-kun...tớ...
- Bình tĩnh lại nào đừng run thế chứ, tớ có ăn thịt cậu đâu nào.
Cậu chàng tóc đỏ mỉm cười dịu dàng, nhẹ đặt bàn tay lên đầu cô bạn tóc 2 bím đang run rẩy cố nói một cái gì đó, bộ cậu đáng sợ thế sao? Cậu nhớ là mình chưa từng làm trò gì để quậy phá cô cả, chỉ có vài lần là cậu lén bỏ vài thứ vào mấy chất mà cô tạo ra dùng để giết Koro-sensei thôi mà.
- Okuda-san, bộ tớ đáng sợ đến thế à? - Cậu thở dài và trưng ra bộ mặt thảm thương của mình.
- Không không, Karma-kun không có đáng sợ đâu, cậu thật ra rất tốt và hay giúp đỡ mọi người, ví dụ là tớ, Karma-kun cũng hay giúp tớ về bộ môn toán đấy thôi, tuy rằng cậu hay bày trò nghịch phá, nhưng các bạn trong lớp tớ nghĩ ai cũng thích và ngưỡng mộ cậu hết, cậu học giỏi, đứng đầu trường, trong kĩ năng ám sát cậu luôn nổi bật, nhất là khả năng cận chiến và tư duy, tớ nghĩ cậu là một lãnh đạo giỏi...bla...bla...bla... - Cô bạn tóc tím vẫn luyên thuyên đủ điều tốt của Karma trước sự kinh ngạc của cậu, cậu phì cười, ánh mắt nhìn cô lại ánh lên chút gì đó ấm áp mà từ lâu rồi cậu chưa dành nó cho ai cả
- .....hơn nữa Karma-kun cũng rất đẹp trai lại có một trái tim mạnh mẽ nhưng cũng rất ấm áp, và tớ yêu tất cả những điều đó của cậu.
Okuda mỉm cười hạnh phúc khi kể những điều đó ra mà không hề biết mình đã vô ý tỏ tình với Karma - mục đích mà cô gọi cậu. Ánh mắt mở to nhìn cô gái trước mặt, tóc đỏ lãng tử khẽ bay trong gió, trái tim ngỡ như đã lạnh nguội từ đâu nay bỗng lạc mất một nhịp, khuôn mặt hơi phớt hồng nhưng chỉ trong chốc lát. Trong khi đó nữ chính vẫn đang say sưa chìm trong suy nghĩ hạnh phúc, Karma khẽ cười, nhìn cô gái trước mắt với chút gian tà
- Ồ, thế à, tớ tốt đến vậy sao? - Xoa cằm
- Tất nhiên - Gật đầu
- Mọi người trong lớp không hề ghét tớ? Mà còn cảm thấy thích và ngưỡng mộ tớ? - Cười gian
- Đúng thế - Gật gật
- Và Okuda-san yêu tớ? - Mặt nham
- Chính xác - vẫn vô tư nhắm mắt và đập tay tán thành.
1s
2s
3s
- A...tớ...Karma-kun...không phải...tớ...tớ...không - Sau khi nhận ra mình bị rớt vào bẫy của sói gian kia, chị mới bắt đầu thức tỉnh, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn như sắp bùng nổ, lắp bắp khua tay giải thích. Karma nhìn cô mà phì cười, cậu không ngờ là cô lại đáng yêu đến vậy, chỉ làm cho cậu muốn chọc cô thêm, cậu giả vờ quay qua chỗ khác, nói bằng giọng đau buồn, mếu máo:
- Haizz, vậy là Okuda-san ghét tớ, tớ biết mà, tớ là đứa không ra gì lại còn hay bày trò, cậu ghét tớ, tớ cũng hiểu thôi, không sao đâu.
- Không không tớ không hề ghét cậu đâu, tớ thích cậu còn chưa hết mà, ghét cậu sao được, tớ...
- Haha...vậy là Okuda-san thừa nhận thích tớ đúng không - Karma chợt quay lại ôm chầm lấy cô. Okuda bất ngờ không biết phản ứng thế nào, cô sắp nổ mất rồi,
gần quá, cậu ấy gần quá, tim mình, mình sắp không chịu được rồi.
Bùm! Và cô đã bùng nổ, khói trên đầu, đôi mắt trở nên xoay vòng tròn
- Ahaha, cậu thú vị thật đấy - Cậu ôm cô chặt hơn, cằm tựa lên đầu cô - Nào nói lại lần nữa đi, nói cậu yêu mình đi. Chỉ một lần thôi.
Okuda đỏ mặt, nép trong lòng cậu, nói lí nhí:
- Tớ thích cậu, Karma-kun
- Gì cơ, tớ chả nghe cậu nói gì cả, nói lại đi - Dùi mặt vào tóc cô
- Tớ nói tớ thích cậu - Sắp bùng nổ lần 2
- Hở, nói to lên nào Okuda
- KARMA-KUN, TỚ YÊU CẬU - Hét thật to.
- Phải vậy chứ...haha...
- Cậu cười cái gì thế chứ? - Cô nhăn mặt đẩy cậu ra, khuôn mặt cô giờ...hết chỗ nói. Khẽ xoa đầu cô, cậu nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, cô gái trước mắt cậu, là một cô gái nhỏ bé, hiền lành và tốt bụng, Okuda không hề giỏi thể hiện ngôn ngữ trước mọi người, vậy mà trong phút chốc cô lại nói nhiều về cậu như vậy
Okuda, cậu đã trưởng thành hơn rồi nhỉ, thích tớ? Liệu tớ có đáng...
- Cảm ơn cậu Okuda - Cậu cười buồn, một chút đau thương chợt vụt qua đôi mắt. Nhưng tớ...
- A ? - không lẽ cậu ấy sẽ từ chối mình, ha, tất nhiên rồi, một đứa như mình thì làm sao có thể mong cậu ấy đáp trả, ha, không sao, Okuda mạnh mẽ lên nào, cố gắng đừng khóc trước mặt cậu ấy, không sẽ làm cậu ây khó xử mất, ha, cười lên, chỉ cần cậu ấy biết tình cảm của mình là đủ rồi.
Cuối đầu xuống để che phần yếu đuối bên trong, rồi cô mỉm cười ngước dậy:
- A...không có gì đâu, cảm ơn vì cậu đã lắng nghe tớ, tình cảm này cậu không cần phải đáp lại đâu, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, quên đi thì càng tốt, hì, tớ về trước nhá, tạm biệt cậu, mai gặp lại.
Nói xong cô mỉm cười cuối nhẹ chào cậu rồi quay lưng đi về, nhìn theo bóng cô đang lặng dần xa dưới ánh chiều tà, trông cô thật huyền ảo và mỏng manh trước sắc màu hoàng hôn tựa như cô có thể biến mất trước lúc nào, thật là chỉ muốn chạy tới ôm chặt lấy cô, giữ chặt cô, nhưng...cậu cười buồn, tay xoa rối tóc, cậu ngồi phịch xuống, ôm mặt, nói chỉ cho bản thân nghe thấy:
- Đúng vậy, xin lỗi Okuda, tớ không thể đáp lại tình cảm của cậu, xin lỗi, thật sự xin lỗi...bởi vì...tớ...
Hoàng hôn là khung cảnh tuyệt đẹp và lãng mạn, màu đỏ minh chứng cho tình yêu, nhưng nó cũng là một màu gram buồn cho những nỗi chia li, một màu ảm đạm và bi thương
Bởi vì tớ sẽ chỉ mang lại đau khổ cho cậu mà thôi.
.....
Hoàng hôn mang em đi xa tôi
Liệu bình minh sẽ mang em về lại đây chứ
......
Đêm đấy có hai con người thao thức không ngủ được
...Tách...
Không hẹn nhau, hai giọt nước mắt của hai thể xác rơi xuống cùng một khoảng khắc
...........
Đây chỉ mới là khởi đầu thôi đúng không
.........
Lần thứ 2 viết fic sau một thời gian rất rất rất dài, vì hơi bị cuồng cặp này nên viết cho thoả mãn bản thân, và ý tưởng chỉ là nhất thời, mong ai đọc fic sẽ cảm thấy thích và cmt góp ý, các bạn cứ ném gạch thoải mái để mình rút kinh nghiệm, cảm ơn. <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro