2. Nhập học
- Này, anh xong chưa?
Ann hé cửa phòng vệ sinh và thò đầu vào, thì thầm nói với Dre, người đang dùng ngón tay miết trên hộp phấn khối của em gái, rồi vụng về dặm lên làn da của mình. Dre hốt hoảng nói:
- Đừng đứng ở cửa như vậy, vào đây đi.
Cẩn thận khóa cửa phòng vệ sinh lại, Ann bước đến bên cạnh Dre, dùng lược chải mái tóc của mình cho thật mượt, rồi dùng ngón tay tách lấy hai lọn tóc ở hai bên tết lại thành hai bím tóc nhỏ, vắt ngang qua về phía sau đầu rồi cổ định lại bằng một chiếc nơ xinh xắn. Chiếc nơ màu xanh dương, cùng màu với viền cổ áo đồng phục của trường trung học Bắc Kinh. Nhìn hai chiếc áo đồng phục màu cam chói trong gương, Ann tặc lưỡi, thật may là trường này có ngày quy định mặc đồng phục. Liếc nhìn sang Dre, cú đấm từ Trình đã để lại một vết bầm lớn trên gò má trái của cậu, và có vẻ như phấn trang điểm cũng không thể giúp che đi được toàn bộ mảng xanh tím đó. Dre gắt lên bằng một giọng thì thầm:
- Nó không che được hết.
- Đây.- Lấy từ đằng sau một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, Ann đội nó lên đầu Dre kéo phần vành mũ xuống thật thấp.- Như thế này thì chả ai nhìn ra được đâu.
- Em chắc chứ?
- Chắc mà, cứ đội nó là được. Nếu ta không nhanh lên thì mẹ sẽ vào tìm đấy. Hôm nay mẹ cũng phải đi làm nữa.
--------
- Thật đáng giận khi mà họ nói rằng chỉ còn lại một chỗ trống trong hai lớp khác nhau.- Sherry vừa đi trên đường vừa nhìn vào cuốn sổ trên tay.- Hai đứa sẽ phải ở khác lớp ít nhất là đến hết kì học này.
- Bọn con ổn mà mẹ.- Ann trấn an bà. Từ hồi được đi học, bố mẹ nuôi của cô luôn cố gắng để hai anh em được học chung một lớp. Vậy nên đây là lần đầu tiên cả hai người sẽ tách ra hai lớp khác nhau, lí do là vì đăng kí nhập học quá muộn so với năm học mới. Cũng may ngôi trường này có rất nhiều học sinh ngoại quốc, nên có lẽ Dre sẽ không quá cô độc vì không biết tiếng Trung.
- Mẹ, bọn con tự đến trường được mà, chúng con đâu còn nhỏ.
- Đừng có ngốc vậy.Hôm này là ngày đầu của hai đứa, chúng ta còn phải gặp cô Hồ, trợ lý hiệu trưởng nữa.- Sherry nhíu mày nhìn con trai, vừa đi vừa chỉnh lại thứ gì đó trong túi xách, tiếng giày cao góc lộc cộc võ vào nền đá thi thoảng lại thu hút ánh nhìn của Ann, cô thầm thán phục những người phụ nữ có thể đi đôi giày cao gót với tốc độ nhanh như vậy. Dre từ khi rời nhà đã cúi gằm mặt xuống, vành mũ lưỡi trai đã che gần như toàn bộ gương mặt của cậu.
- Bọn con có thể tự tìm cô ấy mà. Không phải mẹ còn phải đi làm sao?
- Con đang cố đuổi mẹ đi đấy hả Dre?
- Không mà mẹ.
Gần cổng trường, một người phụ nữ đứng tuổi mặc chiếc áo khoác màu trắng viền đen, mái tóc kẹp thấp phía sau đang đứng chờ sẵn. Sherry lịch sự đưa tay ra khi ba mẹ con đến gần:
- Cô Hồ? Xin chào, tôi là Sherry Parker
- Hân hạnh được gặp mặt, bà Parker.- Cô Hồ mỉm cười đáp lại.
- Tôi rất xin lỗi vì đã đến trễ. Chúng tôi vừa mới bay đến Bắc Kinh từ Detroit vào đêm hôm qua. Đây là hai con của tôi, Dre và Ann.
- Xin chào hai em.
- Chào cô ạ.
Ann mỉm cười với cô Hồ rồi nghiêng đầu nhìn vào bên trong cổng trường. Cô giật mình vội vỗ vai Dre khi nhìn thấy ba dáng người quen thuộc lẫn trong đám đông, Trình và hai người bạn của cậu ta, ở cách đó không xa. Hai anh em mím môi nhìn nhau đầy ái ngại, họ phải học chung trường với kẻ đã đánh bầm dập Dre, mà hai anh em lại còn ở khác lớp.
Cô Hồ đưa mắt nhìn hai đứa trẻ một lượt rồi nói:
- Chúng ta chỉ cần phải mặc đồng phục vào ngày quy định mà thôi. Và mũ lưỡi trai cũng không được phép sử dụng trong khuôn viên trường.
- Ồ tôi xin lỗi, lẽ ra tôi nên chú ý hơn.- Sherry giật vội chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Dre xuống. Dù cậu vội cúi gằm mặt nhưng bà vẫn kịp nhận ra sự khác biệt trên gương mặt của con trai, bà hoảng hốt.- Cái gì trên mặt con đây hả Dre? Phấn trang điểm à? Mắt con sao tím bầm vậy? Con đánh nhau ư???
- Mẹ, con bị va vào cột thôi mà.
- Đúng đấy mẹ, anh ấy trượt chân và va vào cột ở sân chơi.- Ann chen vào.
- Đánh nhau cũng là vi phạm nội quy của trường.- Cô Hồ nói thêm, nhưng Sherry lập tức chặn lời.
- Cô nghe thấy hai đứa nó nói rồi đấy, con tôi trượt chân ngã rồi va vào cột mà. Hai đứa qua đây mẹ bảo...
- Mẹ, đừng làm thế...- Dre lí nhí nói khi bị mẹ kéo sang một góc. Ann cũng lẽo đẽo đi bên cạnh.
- Là ai làm?- Sherry hỏi lại lần nữa với giọng nói nghiêm khắc hơn. Mà nhìn sang Ann.- Ann? Con có biết không?
- Con...
- Mẹ thề, nếu bất cứ ai dám làm hai đến hai đứa con của mẹ, mẹ sẽ xé xác...
- Mẹ, con đã nói là con va vào cột. Con không nói cho mẹ biết vì mẹ sẽ phản ứng như thế này đấy.
Khẽ thở dài, Sherry nhìn con trai, đành thỏa hiệp trước sự bướng bỉnh của cậu:
- Được rồi, con va vào cột được chưa? Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện này sau đấy. Giờ thì vào lớp đi.
-------------
- Đây sẽ là hai giáo viên chủ nhiệm mới của hai em.- Cô Hồng nói, trước mặt hai anh em là hai nữ giáo viên trung tuổi, cả hai đều có nét hiền hậu.- Dre sẽ học ở lớp của cô Hồng, còn Ann sẽ học tại lớp của cô Đào nhé. Đừng ngại về việc ở khác lớp, các em vẫn có thể gặp nhau trong giờ giải lao và giờ ăn trưa.
- Vâng ạ, cảm ơn cô, cô Hồ.- Ann lịch sự nói khi cô Hồ rời đi. Hai anh em liếc nhìn nhau một lần nữa, Ann vỗ vai Dre và nói đùa.- Đừng nhớ em quá nhé.
- Được rồi mau đi đi.
Ann đi bên cạnh cô Đào theo hướng ngược lại, dọc theo hành lang rồi lên tầng 2. Trường học được xây theo phong cách Trung Quốc thời xưa, trông khá lạ lẫm và cổ kính. Ann liếc nhìn từng cây cột gỗ rồi đến mái ngói, và hoa văn dọc theo lan can, những thứ này cô bé chỉ mới nhìn thấy được từ trên Youtube và Instagram. Cô Đào vừa đi vừa giới thiệu qua về ngôi trường, về lớp học mới, nhìn điệu bộ có phần ngúng nguẩy của nữ giáo viên khiến Ann thấy hơi buồn cười.
- Em đã sẵn sàng chưa?- Cô Đào bất ngờ dừng lại trước khi bước vào lớp khiến Ann hơi giật mình.
- À, rồi ạ.- Ann trả lời, lắng nghe những tiếng cười đùa ồn ào bên trong lớp học.- Nhưng em nên giới thiệu bằng tiếng Anh hay tiếng Trung thưa cô?
- Cứ sử dụng ngôn ngữ mà em cam thấy thoải mái.
- Nào các em. Từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới. Bạn ấy mới chuyển đến từ Mỹ.- Cô Đào hơi lớn giọng khi bước vào lớp, tất cả học sinh lập tức nhanh chóng ổn định vị trí ngồi, những tiếng xì xào vang lên khi họ nhận ra cô bé lạ mặt đang đi phía sau. Đứng trên bục giảng, cô Đào mỉm cười nói với Ann:
- Em hãy tự giới thiệu đi.
- Ừm... Chào mọi người.- Ann bắt đầu nói, hơi gượng vì cách cả lớp đang chăm chú nhìn mình.- Mình tên là Ann Parker, mình mới chuyển đến Bắc Kinh ngày hôm qua, rất vui được làm quen với các bạn.
- Cảm ơn Ann. Nếu có bất kì khó khăn gì em có thể trực tiếp trao đổi với cô.- Cô Đào nhẹ nhàng nói.- Vậy bây giờ chúng ta sẽ cần tìm cho em một chỗ phù hợp. Xem nào, em có thể ngồi vào chỗ trống cạnh bạn Dương nhé. Dương, em hãy giơ tay lên.
- Dạ đây ạ.
Giọng nói vang lên từ phía gần cuối lớp, Ann nhìn cánh tay đang được giơ thẳng lên một cách mạnh mẽ. Mặt cô lập tức trùng xuống khi nhận ra gương mặt quen thuộc, Dương chính là người mặc áo cộc tay màu xanh đã khích bác Dre ở công viên ngày hôm qua. Ann thực sự muốn quay đầu bước ra khỏi lớp ngay lúc này khi ngồi ngay phía sau Dương là Trình, và người bạn còn lại của cậu ta. Trình nhướn mày nhìn Ann, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý. Ann hít thở sâu khi ngồi vào chỗ của mình, cô liếc nhìn Dương, cậu bạn này nhanh nhảu nói:
- Xin chào Ann, rất vui được gặp lại.- Dương nở nụ cười tươi rói rồi lại quay sang hí húi viết bài, phản ứng của cậu ta tự nhiên như thể bản thân không phải là người từng cổ vũ cho cậu bạn thân bạo lực của mình đánh người. Hơi nhíu mày, Ann lấy vở, sách và bút từ trong balo, đặt chúng lên bàn rồi chuẩn bị chép bài giảng, có vẻ như sự hồi hộp cô đã quên mất kẻ nguy hiểm nhất đang ngồi đằng sau.
Một cơn đau nhói lên sau lưng khiến Ann giật mình, lưng dựng thẳng đứng. Cô quay đầu nhìn phía sau và không ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười tinh quái của Trình, cậu ta quấn một cái dây chun trên đầu ngón trỏ và ngón cái, và đầy những vụn giấy được gấp nhỏ trên mặt bàn. Ann nhăn mặt lườm Trình một cái, quyết định ngó lơ cậu ta. Và đó thực sự là một việc khó khăn, bởi Trình luôn tìm được đủ thứ để làm phiền Ann, những cơn đau nhói bất chợt cũng khiến cô khó mà tập trung nghe giảng.
Cho đến khi chuông nghỉ trưa reo lên, Ann không nhịn được mà buông một hơi thở dài, cô nhanh chóng gấp lại tập vở để đứng dậy, rời khỏi lớp đi tìm Dre, nhưng một bàn tay đã nhấn mạnh vai cô xuống.
- Định đi đâu à?- Trình bước tới, nghiêng người ngồi lên mặt bàn trước mặt Ann, dùng một tay cầm sách vở của cô bé lên rồi đập đập xuống mặt bàn. Ở phía bên phải, Dương lại làm ra cái vẻ mặt đầy thích thú, cậu chống cằm nhìn mọi việc đang diễn ra.
- Tránh ra.- Ann nói và cố đứng dậy thêm một lần nữa, nhưng bàn tay của Trình lại ấn vào vai cô một cách đau điếng. Những học sinh đang ở trong lớp bắt đầu chú ý đến bàn của Ann.
- Ồ thì ra mày cũng biết nói tiếng Trung.- Trình tỏ vẻ ngạc nhiên, tay vẫn đặt lên vai Ann.- Vậy hãy nói thằng bạn trai của mày tránh xa bạn tao ra.
- Đấy là anh trai tôi.- Ann ngắt lời.
- Anh trai?- Dương ở bên cạnh chen vào.- Nhưng trông hai người đâu có giống nhau, rõ ràng cậu là người Châu Á mà?
- Không liên quan đến mấy người.- Ann khó chịu đáp, giằng ra khỏi tay Trình.- Với lại, Mỹ Anh kết bạn với bất kì ai thì đó là quyền của cô ấy.
- Mày nghĩ mày có tư cách nói chuyện đó với bọn tao à?- Bàn tay của Trình đang đặt trên vai cô từ từ siết lại khiến Ann nhăn mặt, nhưng cơn giận giữ lại khiến cô cứng miệng đáp trả.- Tôi có thể đoán được tại sao Mỹ Anh lại khó chịu. Một người tốt bụng như cậu ấy nếu phải ở gần loại người thô lỗ bạo lực như cậu thì hẳn là sẽ khó chịu lắm, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Trình im lặng, đôi môi cậu mím lại dồn lực siết chặt vai Ann đầy đau đớn. Cô cố gỡ tay Trình ra khỏi vai mình trong vô vọng, đôi mắt vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
- Trình, đủ rồi.- Một bàn tay khác nắm lấy cổ tay Trình, khiến cậu ta rời mắt khỏi Ann.- Buông bạn ấy ra.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị vang lên, một học sinh nam với cặp kính cận gọng đen xuất hiện bên cạnh Trình. Người này có nước da trắng, gương mặt hơi gầy, ăn mặc gọn gàng, dáng vẻ nho nhã nhưng cũng có phần cứng rắn. Trình vốn đã cao, nhưng người bạn này trông vẫn còn nhỉnh hơn một chút.
- Nhất Lâm, mày...
- Ở ngoài đường cậu có thế nào thì tôi không biết, nhưng đừng có dùng bạo lực ở trong khuôn viên trường.
Nhất Lâm nghiêm giọng nói, tay vẫn nắm chặt cổ tay Trình. Ann có thể thấy Trình tức giận đến mức nào, nhưng trên gương mặt cậu ta cũng có nét bất lực. Bàn tay của cậu ta từ từ buông vai Ann, rồi giằng mạnh tay Nhất Lâm ra. Tất cả mọi người trong lớp cũng tản dần đi sau khi Trình cùng hai người bạn của mình rời khỏi lớp học. Nhất Lâm nhìn Ann:
- Cậu ổn chứ?
- Cảm ơn cậu... Nhất Lâm.- Xoa xoa bả vai của mình, Ann gật đầu nói, mắt vẫn liếc theo bóng lưng của Trình.
Nhất Lâm đẩy gọng kính bằng hai ngón tay rồi nói tiếp :
- Đi thôi, tôi dẫn cậu tới nhà ăn.
- Không ngờ cậu ta lại nghe lời cậu.- Đi bên cạnh Nhất Lâm, Ann nhỏ giọng.- Mà cậu là ai thế?
- Tôi là lớp trưởng, và cũng là anh họ của Mỹ Anh.- Nhất Lâm trả lời.- Khi nãy Mỹ Anh có đến tìm tôi và nói nhờ tôi để mắt đến cậu, anh trai của cậu đang học ở lớp con bé.
Vậy ra Nhất Lâm là anh họ của Mỹ Anh, bảo sao Trình không dám đụng tay đụng chân với cậu ấy. Ann thở phào nhẹ nhõm, Mỹ Anh đã giúp cô khỏi bị ăn đòn tới 2 lần, cả trực tiếp và gián tiếp. Nhưng nghĩ đến anh trai mình, Ann lại không biết bày ra vẻ mặt gì, lần đầu tiên Dre bị Trình đánh là vì nói chuyện với Mỹ Anh, nếu bây giờ cậu ta biết hai người họ học cùng lớp nữa thì mọi chuyện có lẽ sẽ tồi tệ hơn rất nhiều.
- Ann.- Mỹ Anh bước ra khỏi cửa nhà ăn, cô bé cầm trên tay khay thức ăn còn nóng hổi. Nhìn thấy Nhất Lâm, gương mặt Mỹ Anh lại càng trở nên thoải mái.- Tớ có nghe Nhất Lâm nói là cậu ngồi cạnh nhóm của Trình...
- Không sao đâu.- Ann lắc đầu.- Cậu ta còn chả thèm nói chuyện với tớ.
- Vậy thì may quá.- Gương mặt Mỹ Anh nhẹ nhõm thấy rõ
- Mà cậu bưng khay thức ăn đi đâu vậy?
- Tớ phải luyện violin.
- Nhưng mẹ tớ bảo nếu cậu vừa đứng vừa ăn là sẽ bị đầy hơi đó.
Mỹ Anh đáp lại sự lo lắng của Ann bằng một điệu cười khúc khích.
- Cậu nói y như Dre vậy.
- Dre đang ở đây hả?
Xoảng.
Một âm thanh ồn ào vang lên từ phía nhà ăn, và sau đó là giọng nói phẫn nộ của Dre:
- Cậu làm cái trò gì đấy?
Ann phóng nhanh đến nhà ăn, ở trước quầy, Dre và Trình đang đứng đối mặt với nhau, dưới chân Dre là một khay thức ăn đổ tung tóe, và chiếc áo đồng phục của Dre bị ướt đẫm nước canh. Cô Hồ cũng đã xuất hiện từ bao giờ và đang đứng bên cạnh Dre, chặn một tay trước ngực cậu.
- Dre, anh có làm sao không?- Ann chạy đến chạm vào phần áo đẫm nước của Dre, cũng may là nước canh không nóng.
- Cậu ta hất khay thức ăn vào người anh.- Dre phẫn nộ gào lên.
- Cậu Parker, bình tĩnh.- Cô Hồ nói rồi quay sang nhìn Trình, người đang bày ra vẻ mặt vô tội.
- Em đã nói xin lỗi rồi cậu ta còn định đánh em.
- Dù cậu ta đang nói gì, thì đó cũng là nói láo.- Dre chỉ tay vào mặt Trình.
- Cậu Parker, đi đi.- Cô Hồ vỗ vai Dre, rồi cũng nói với Trình nhưng chỉ tay sang một hướng ngược lại.- Cậu Trình, cậu cũng đi đi.
Khi hai người bước ngang qua nhau, Ann có thể thấy Trình còn cố tình huých vai Dre một cái, và cả cái nụ cười đáng ghét trên gương mặt cậu ta.
- Anh ghét nơi này.- Dre nói lớn khi bước ra khỏi cửa nhà ăn.
- Ừ em cũng thế.- Ann đồng tình, hai người đi dọc theo hành lang màu xám, trường học là một dãy nhà khép kín quây lại với nhau, phía bên ngoài sân cũng bị bao quanh bởi những bức tường xám xịt cao vút. Hai anh em ngồi cạnh nhau trên một băng ghế đá trong góc sân.- Nhưng chúng ta đâu thể làm gì chứ. Có khi chúng ta còn phải sống cả đời ở đây.
Dre lầm bầm gì đó trong miệng, điều mà cậu thường làm mỗi khi bất mã về một việc gì đó chưa thể giải quyết.
- Này, đừng ủ rũ như thế.- Annn xích lại gần Dre.- Ít nhất thì chúng ta còn có nhau, em sẽ hỗ trợ anh hết sức có thể. Mỹ Anh là một người bạn tốt, sẽ thật chẳng ra làm sao nếu chỉ vì một kẻ bắt nạt mà chúng ta không chơi với cô ấy.
- Em nói đúng, dù sao thì mọi việc cũng sẽ ổn thôi.- Dre khoác vai em gái, nhìn về khoảng sân trường náo nhiệt.- Hi vọng vậy.
- À, em quên chưa nói với anh một chuyện.
- Chuyện gì?
- Em và tên đó ở chung lớp.
- Cái gì cơ????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro