Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Tăng Kỳ là một chủ quán ăn đêm  nhỏ.

Dạo này, Tăng Kỳ  bắt đầu cảm thấy thật khó hiểu. Này nhé, làn da hắn vì lí do gì mà ngày càng đen, lại còn thích nhan sắc trắng trẻo  với mấy thứ đồ lấp lánh? Thử nghĩ mà xem, hắn cũng đã gần ba mươi rồi sao có thể còn nghĩ đến những thứ đó .

Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nên lái xe ra ngoại thành chơi chút.Đi được một đoạn liền đỗ xe  ven đường.Tăng Kỳ bước vào cửa hàng tiện lợi  tìm thuốc lá , đi lên chỉ vào một cái, quay sang hỏi thu ngân : "Cái này bao nhiêu tiền?"

"Mười tệ ."

"Mẹ nó, bây giờ cái gì cũng đắt như thế à?"

Người nọ cười cười, "Hiện tại có cái gì mà không đắt đỏ chung quy đều do thị trường cả .Ai da, yên tâm đi, đều hàng tốt cả ."

Tăng Kỳ ngửi thấy một ít mùi lạ , liền có chút không yên tâm, "Không được, tôi phải thử xem, cô có bật lửa không?".

" Có bán năm tệ ".

" Sao cô không giết người luôn đi " .

"...."

Ra khỏi cửa tiệm, Tăng Kì  ngồi trên xe rút thuốc lá châm một điếu  mới đi được một đoạn một bóng đen lướt qua đụng vào xe phát ra tiếng " rầm " một phát.

" Con mẹ nó!" Tăng Kỳ  hét to một tiếng, bị dọa đến mức ngã ngửa , lông tơ trên người cũng  dựng đứng cả lên.Quyết định xuống xe kiểm tra.

Cuối cùng nhờ một chút đèn đường , hắn tựa hồ thấy được cách đó không xa có người nằm dưới đất  ...... Người đó, trên đầu đều là máu.Tăng Kỳ nương theo ánh trăng mờ hướng người đó nhìn nhìn, quả thật, người nọ mặc một thân y phục màu đen, không cẩn thận thì đúng là không chú ý đến.Tăng Kỳ ngày thường lá gan lớn, vừa rồi thật sự không hề phòng bị mà bị dọa, sau đó bình tĩnh lại, hắn lại gần, mới phát hiện đó là một nam nhân, mặc một thân đồ hiệu , dáng người rất to lớn , bả vai khá rộng, nghẹo đầu nằm quỳ rạp trên mặt đất, một thân gục xuống , trên đầu máu thấm cả vào mặt đất bên dưới.Sống hay là chết hắn cũng không rõ .Đang do dự, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy.Thần kinh hắn lập tức sụp đổ.Còn sống, tới cứu người nhanh .Tăng Kỳ lập tức vỗ vỗ mặt người nọ.

"Ai, người anh em, người anh em, cậu có khỏe không?"

Người nọ rên rỉ  vài tiếng, thế nhưng lại chậm rãi mở mắt.Tăng Kỳ gần như đang thở dốc , không biết đột nhiên người nọ lấy sức ở đâu, bắt lấy nắm chặt cổ tay Tăng Kỳ không buông  , lực đạo lớn khiến Tăng Kỳ  cảm thấy xương cốt của mình đều muốn nứt luôn rồi. Giãy giục hồi lâu người nọ lúc đó cũng mất dần khí lực. Dường như xuất hiện hồi quang phản chiếu, người nọ  liền hôn mê bất tỉnh.Dùng hết sức bình sinh mới có thể đem người xách lên ghế sau, Tăng Kỳ  lập tức hối hận xanh ruột .Tối lửa tắt đèn, bỗng nhiên một thân quần áo đen ngòm chạy vụt tới, thật con mẹ nó nhìn không ra a a a . Dù sao vẫn phải đưa cậu ta đi bệnh viện kiểm tra , làm một công dân lương thiện hắn không muốn phải ăn cơm nhà nước chút nào ".



"Va chạm quá mạnh khiến mất trí nhớ tạm thời, có lẽ sau một khoảng thời gian sẽ khôi phục bình thường  lại." Bác sĩ cau mày  đưa ra kết luận .

Tăng Kỳ nắm chặt tờ giấy chẩn đoán đau lòng vì tiền không cánh mà bay.

"Cậu ta bao lâu  mới khôi phục?"

"Cái này khó nói, có thể là ngày mai, có thể rất lâu sau , tùy vào may mắn sẽ khôi phục lại ."

Chờ cả một đêm cuối cùng người nọ cũng mở mắt. Tăng Kỳ cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng có thể buông xuống mở miệng hỏi : “ Cậu tên gì ? Có còn nhớ chuyện gì không ? “

“ Anh là ai vậy ? “

“ Tôi là Tăng Kỳ cậu gọi tôi anh Kỳ là được tôi xin lỗi vì đã gây tai nạn cho cậu thành thật xin lỗi tiền thuốc và đền bù tinh thân tôi sẽ đền cho cậu “

“ Tôi tên Seo Jin Huyk anh có thể gọi tôi là Từ Tiến Hách cũng được chuyện còn lại tôi không nhớ nữa “

“ Cậu không phải người Trung Quốc ? “

“ Đúng vậy , tôi là người Hàn Quốc “

Tăng Kỳ nhìn chằm cậu trai trước mắt trông trắng trẻo vậy chắc là thiếu gia nhà nào đi lạc . Số hắn sao xui tận mạng mới đâm trúng người ta .

“ Sao anh không nói không gì . Anh định phủi sạch trách nghiệm phải không .”

"Không có . Tôi nghĩ có nên báo cảnh sát tìm người nhà cậu nhận lại người “

“ Vậy tôi ở đâu trong lúc chờ họ ?”

“ Đến nhà tôi ở tạm vài hôm dù sao tôi cũng phải chịu trách nghiệm  với cậu “

“ Cũng được “

Sau khi xuất viện , hai người đến nhà Tăng Kỳ  , Từ Tiến Hách đứng trước cửa nhà hồi lâu mở miệng nói : “ Nhà anh đây à ?”
“ Phải nhà tôi đó mau vào đi .Nhà hơi bừa bộn mong cậu thông cảm “

Từ Tiến Hách nhìn một vòng xung quanh miễn cưỡng bước vào .

Tăng Kỳ nhìn thấy hắn vẫn mặc bộ đồ cũ còn dính máu : " Vào phòng, tôi tìm cho cậu một bộ quần áo để thay  "

Từ Tiến Hách đi theo  vào phòng ngủ.
Tăng Kỳ  mở tủ quần áo, tìm kiếm một vòng cũng chẳng có nhiều đồ, lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài thứ như vậy, nhất thời mới tìm  được một bộ vừa với hắn.

Từ Tiến Hách “ Tôi không mặc cái này đâu nó quá xấu “

Tăng Kỳ : " Người anh em cả tủ có mỗi nó vừa người cậu thôi mặc đỡ đi  hơn nữa cậu muốn dùng bộ dáng này để nói chuyện?"

Từ Tiến Hách theo bản năng hỏi: "Bộ dáng gì ?"

Tăng Kỳ nhìn chằm chằm hắn nói : "Trần nửa thân trên."

Từ Tiến Hách cảm thấy ánh mắt kì quặc  từ người đối diện, liền lập  tức  cầm áo phông lên che người lại,y như cô vợ nhỏ sắp bị làm thịt.

Tăng Kỳ cười lớn : "Tên nhóc cậu cũng thật giống như thiếu nữ mới lớn, ngượng ngùng cái gì chứ, mau thay đồ đi. Trên người cậu có nơi nào mà tôi chưa thấy à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro