20.
Chờ sẵn ngoài cửa phòng là Sanzu và Ran đang đấu mắt, thấy muốn đấm nhau lắm rồi đấy
"Mikey tối nay..."
Ran chưa kịp nói xong Sanzu đã chen ngang
"Tối nay Mikey ngủ với tao, biến đi thằng chó"
"Mày nói cái gì?"
"Oi Rindou" Mikey mắt thấy Rindou đang nấp sau cầu thang liền gọi đến để giải quyết rắc rối, Ran cũng nhìn theo em và thấy em trai hắn thật
"Mày tối nay cho Ran ngủ nhờ đi"
Ran và Rindou nhìn nhau, không khí có chút gượng gạo, nhưng Mikey nào để ý vì em bị Sanzu bế về phòng hắn rồi. Tắm rửa sạch sẽ, Mikey cùng Sanzu mới trèo lên giường nằm, cả hai nhìn nhau cười, Mikey tinh nghịch đá đá chân hắn, hắn cũng đùa theo em. Tự nhiên họ nhớ về kí ức hồi còn bé thơ, những ngày hè nắng như đổ lửa, đến những ngày đông lạnh giá, đầy tuyết rơi.
"Em còn nhớ lúc chúng ta trốn đi không?"
Cái ngày mà như mọi ngày, hắn lại bị anh trai la mắng vì những lí do không đâu, hắn không làm gì sai nhưng anh hắn vẫn coi hắn như tội đồ, so sánh, đánh đập, răn dạy...
Hắn đến nhà em khi trên mặt có vết bầm tím, khi em đang nằm trong hiên nhà ngủ trưa, hắn không đánh thức em mà đến nằm gần em, hai tay nắm lấy bàn tay em, rồi em thức dậy khi nước mắt hắn cũng cạn dần, hắn bị em kéo đi, không biết là đi đâu, cứ đi mãi đi mãi, gió lùa bên tai, tiếng ve kêu, âm thanh xào xạc của lá rừng.
Hắn thấy mình được tự do, như hòa mình vào thiên nhiên cây cỏ, như thế giới chỉ có hắn và em, trốn khỏi thực tại tàn nhẫn của thế giới này.
Em dẫn hắn vào một hang động nhỏ nơi em coi là căn cứ bí mật của mình, hai đứa ở đó ăn vặt, kể cho nhau nghe về những phiền toái, hay ngâm nga một giai điệu nào đó không biết tên, mệt rồi thì ôm nhau ngủ trên chiếc giường bằng gỗ cây do Mikey tự làm, hai người ủ ấm lẫn nhau, ngủ không biết trời đất gì
Rồi khi tối đến, Shinichiro, Baji, Takeomi kéo nhau lên rừng kiếm hai đứa trẻ đi lạc..
Baji kích động túm lấy cổ áo Mikey, xong lại ghì chặt em vào lòng, một lời cũng không nỡ mắng em.
Nhưng Shinichiro thì không như vậy, anh rất tức giận, mắng Mikey, Mikey chỉ cười hì hì nhìn anh trai mình đang gân cổ lên chửi
Takeomi bình thường hay đánh, mắng Sanzu cũng chỉ biết ôm hắn vào lòng thầm cảm tạ rằng hắn không bị gì mà vẫn không biết chính gã là nguyên nhân
Sanzu nghĩ lại mới thấy những lần hắn làm chuyện điên cuồng nào đó đều là vì em, vì em lần đầu trốn nhà đi bụi, vì em tình nguyện bị rạch miệng, vì em dám cãi lời Takeomi, bỏ nhà đi, bỏ luôn cả họ, vì em đánh giết những kẻ phản bội,...chuyện gì hắn cũng làm được vì vị vua của hắn.
Mikey nói không ngừng về những thời xa xưa ấy với biết bao kỉ niệm đẹp, nhưng nói tới Toman, Sanzu liền không muốn em nói nữa.
Hắn đột nhiên vồ vập tấn công cái miệng nhỏ, Mikey im re không dám nhúc nhích gì luôn vì em nhận ra Sanzu đang giận, đến khi mà hơi thở của cả hai dần trở nên khó khăn, khuôn mặt cũng nóng bừng, hắn mới tha cho em
"Haru..?"
Mikey đưa tay lên sờ lấy vết sẹo trên khóe miệng hắn, rồi nhướn người hôn lên nó, hôn lên cả yết hầu gợi cảm của hắn, mặt Sanzu khỏi phải nói, kích động không thôi, hắn muốn đè em lắm rồi nhưng vẫn nhịn xuống chờ xem em muốn làm gì, Mikey đẩy hắn ngã xuống, người ngồi lên bụng hắn, hai tay bắt chéo vén phần áo lên, Sanzu khẽ nuốt nước bọt khi thấy đầu vú hồng hào của em phơi bày trước mắt
"Mikey..."
Hắn nhìn em như thú săn nhìn con mồi, nhưng con mồi lại không nghĩ vậy, em đứng lên tiến về phía tủ quần áo, tay cũng cởi nốt quần đùi, Sanzu chấm hỏi lật đật lại nhìn em từ trên xuống dưới
"Mikey, sao em lại cởi đồ?"
Mikey với lấy chiếc áo dày hơn mặc vào, không trả lời mà giúp hắn cởi đồ luôn
"Tự nhiên tao muốn đi ăn bắp xào với hột gà nướng"
"..."
Đến khi thấy Mikey thật sự dắt con xe yêu quý của em ra hắn mới dám nói một sự thật đau lòng
"Mikey, giờ này người ta không còn bán đâu, bên ngoài trời lạnh lắm, nghe lời tôi vào nhà đi, nha" Hắn níu tay em năn nỉ
Mikey bỉu môi tỏ vẻ giận dỗi
"Lỡ còn người bán thì sao?"
12 giờ đêm rồi đó em ơi, chắc chắn là không còn ai bán, nhưng Sanzu cũng không thể để em đi một mình được, hắn đành thỏa hiệp
"Chờ tôi chút" Sanzu gửi tin nhắn gì đó rồi mới leo lên xe Mikey
Trong phòng Haitani Rindou, hai anh em đang tâm sự chuyện đời nhân sinh thì nhận được tin nhắn voice chat của Sanzu, lỡ tay bấm nghe..
"Tao phải nói hả?...Ừ thì..mày biết mày là người quan trọng nhất với tao mà...Haru..
Haru là người tao yêu nhất trên đời???"
Đấy câu sau là Mikey vô thức nói theo chữ Sanzu khi trên sổ, nói xong mới biết mình bị lừa rồi, nhưng mà hình như đó cũng là sự thật đi. Nhưng bình thường Mikey sẽ không bao giờ nói ra câu đó đâu.
Anh em Haitani "...."
Sự thật Sanzu Haruchiyo biết lái ô tô chứ xe máy thì chịu.
Con xe phóng nhanh khắp mọi nẻo đường, đường phố vắng tanh, gió thổi mạnh, lần đầu ngồi xe mô tô cảm thấy thích hơn hắn nghĩ, chắc tại có em-người hắn yêu..
Đến cửa hàng tiện lợi, Mikey mang một tâm trạng hơi quạu úp hai gói mì ăn liền
"Thằng nhỏ kia không biết còn học không mà phải trực cả đêm..."
" Không cho em nhìn"
Sanzu dùng thân mình che mất tầm nhìn của em
"Ghen hả?" Mikey cười cười chọc hắn, lại bị hắn hôn lấy, lấy hết mùi vị mì chua cay trong miệng em, Mikey phát hoảng khi hắn dám hôn em khi mà còn có người khác ở đây, cầu trời là cậu nhóc kia không nhìn thấy đi
Đến lúc tính tiền Mikey thấy nhóc đó nhìn mình rồi nhìn Sanzu đầy ẩn ý
Đm nhóc thấy rồi chắc luôn
Mikey vội kéo hắn đi lẹ, chạy tới nơi Mikey thường chạy đua xe, em nhảy xuống xe, làm Sanzu luống cuống giữ xe lại
"Để tao tập xe cho mày"
"Nhưng..tôi"
"Đây là mệnh lệnh ok"
Em leo lên ngồi sau hắn, tay ngắn cố vòng ra trước chỉ hắn nên để tay ở đâu, lên ga, đạp thắng như thế nào,... còn Sanzu chỉ tập trung nhìn Mikey là chính, nghe là phụ.
Tới lúc mà Mikey kêu hắn chạy thử đi, hắn sợ vì em ngồi phía sau, hắn làm gì sai em sẽ bị thương mất, Mikey ở phía sau thì không ngừng cổ vũ hắn, hắn kéo tay em đặt lên eo mình, em hiểu ý liền siết chặt lấy eo hắn.
Cả thế giới của hắn đang ôm hắn, hắn không dám lơ là, vặn ga rồi chạy đi, lúc đầu còn sợ hắn chạy từ từ sau đã quen thì chạy nhanh hơn, chạy mãi chạy mãi đến khi Mikey thấy có gì đó sai sai
"Oi, Haru mày chạy đi đâu đấy?"
"Đưa em đi trốn"
"Thằng điên này, chạy về nhà lẹ, tụi kia sáng không thấy tao rồi làm mình làm mẫy mệt lắm"
Mikey nhéo nhéo eo hắn cảnh cáo, Sanzu hơi xụ mặt, chậm chạp quay đầu xe
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro