Chương VII
Tôi biết, thực ra anh không thuộc về tôi.
Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù có thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.
Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từ bên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.
Tôi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó, không được quên, không được quên, không được quên...
Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anh về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...
Jungie
***
Sau khi Ahn Ra ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn...
Một buổi sáng, Yoo Jung tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và không làm gì cả, chỉ nhìn anh.
Cô muốn nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong của viền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của anh. Cô muốn nhớ bởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất anh...
Bước xuống giường, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viết nhiều điều, muốn ghi chép lại...
" Yoo Jung? "
Đột nhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, Song Kang bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, bật người dậy như bản năng.
" Em đang làm gì vậy? " Anh thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.
" Không có gì...", Yoo Jung vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại, " Em chỉ lên mạng đọc tin tức thôi " .
Song Kang nheo mày nhưng không nói gì nữa.
Yoo Jung tắt laptop, anh bước lại gần ôm lấy cô từ phía sau, khẽ cúi đầu, vùi mặt mình vào những lọn tóc mềm mượt của cô, nhẹ nhàng hít từng hơi đều. Mấy tháng gần đây, anh đã dần quen và cũng thích mùi thơm của cô.
" Có chuyện gì sao? ", Yoo Jung mỉm cười hỏi.
Anh không nói gì, im lặng gục mặt trên vai cô.
" Sao vậy? Chẳng phải anh nói sáng nay phải đến Incheon một chuyến gặp đối tác à? "
Nụ cười của cô bỗng dần biến mất, nhịp thở có chút không đều. Bàn tay to lớn của anh đang di chuyển, đi tới thắt eo của cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Bờ môi mềm mại, không nhanh không chậm lướt qua hõm cổ nõn nà của cô, dần dần đi qua đôi má còn vương chút ửng hồng ngại ngùng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi căng mọng đang khẽ thở ra từng hơi ấm áp.
Yoo Jung ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình ý " Sẽ không kịp..."
Lời trong miệng còn chưa kịp dứt, môi cô đã bị đôi môi của Song Kang che phủ, rồi dần dần bị chiếm trọn. Anh hôn cô, không mạnh bạo nhưng cũng chẳng dịu dàng, là nụ hôn của tình cảm ngập trào trong lòng anh suốt quãng thời gian qua, chỉ dành cho cô. Đôi mắt anh vẫn luôn dõi theo Yoo Jung, nhìn cô thật trìu mến và đắm đuối khi tham lam chiếm trọn mật ngọt trong cô. Nụ hôn ấy giống như hành động thay cho ngàn lời tỏ bày còn bập bẹ ngại ngùng chưa dám nói ra.
Anh đã dần say đắm cô, rằng hình bóng cô đã hoà vào nhịp sống đơn độc hàng ngày của anh tự khi nào chẳng hay, rằng anh, chỉ muốn giữ cô là của riêng mình.
Đưa mặt mình áp vào tai cô, giọng nói trầm thấp, nam tính nhỏ giọng thầm thì :" Không cần quan tâm có kịp hay không! "
Nâng Yoo Jung lên bế trọn trong vòng tay, tiến về phía chiếc giường lớn sau lưng, khàn khàn cất giọng :" Lên giường nhé! "
Đặt cô xuống giường, nhìn lướt thân ảnh quyến rũ ấy, chút lý trí cuối cùng trong anh đã không thể giữ được nữa. Anh ôm lấy cô, ham muốn chiếm lấy đôi môi hồng đào của cô, không cho cô cơ hội từ chối sự kích thích đầy quyến rũ này. Tay anh đặt lên trên khuôn ngực đẫy đà của cô, ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý cọ xát vào lớp áo ngủ nơi nhũ hoa nhạy cảm của cô, khiến cô khẽ phát ra những tiếng thút thít không tự nguyện.
Cô nhắm chặt mắt lại, tay vô thức bám lấy cổ anh trong sự bối rối trước hành động thân mật từ anh. Anh thích thú vờn lấy chiếc lưỡi nhút nhát của cô, cướp lấy hơi thở của cô cho đến khi cô khó chịu mà nhăn mặt vì hết hơi, anh mới miễn cưỡng tha cho đôi môi nhỏ mê người kia.
Đó là nhược điểm của cô! Anh hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người đàn ông này đã hiểu quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
Khoảnh khắc đó, tinh thần Yoo Jung cũng không còn bình tĩnh được nữa, cô dần trở nên mất tỉnh táo, cơ thể cũng tự động hoà cùng từng động tác của anh, hưởng thụ khoái cảm rạo rực trong cơ thể.
***
" Ôi! Đúng... đúng thật là không kịp rồi! " Hơi thở gấp gáp. Rầm một tiếng, Yoo Jung từ trên giường lao xuống, chỉnh trang lại quần áo, kéo tay Song Kang còn đang vô tư thư giãn trên giường, nhưng cô lại bị anh kéo ngược lại.
" Muộn lắm rồi! Sắp mười giờ rồi! "
Đôi mắt lười nhác khẽ mở, nhìn cô vợ đáng yêu của mình nằm trong vòng tay còn đang sốt sắng, anh nở một nụ cười ranh mãnh " Mười giờ? Thì sao? Vẫn đủ để ngủ thêm một đêm nữa mà, hửm? "
Yoo Jung gấp gáp đẩy Song Kang ra, thoát khỏi vòng tay của anh, vội vàng kéo anh dậy chuẩn bị đi làm" Đừng có vô sỉ như vậy, đồ cáo già. Còn không mau đứng dậy ngay cho em? "
Song Kang nhìn cô, nở một nụ cười mãn nguyện rồi bình tĩnh nhảy xuống giường. Một cơ thể cường tráng trong bộ dạng không một manh áo đang đang đứng trước mặt Yoo Jung, nhưng lúc này cô có muốn bối rối cũng chẳng được.
" Nhanh lên chút! " cô giục, nhanh chóng kéo Song Kang vào phòng thay quần áo.
Yoo Jung vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ treo trong tủ đưa cho Song Kang. Sau đó cô cũng chọn cho mình một bộ đồ đơn giản.
" Để em giúp anh! "
Anh mặc vest nên hơi phiền, Yoo Jung giúp anh thắt cà vạt...
" Ôi, vẫn còn tóc nữa. " Nhấn anh ngồi xuống bàn trang điểm, Yoo Jung làm liền một loạt những động tác nhanh nhẹn, chỉn chu cho anh nhất có thể.
Anh nhìn bộ dạng của cô lúc này, thầm nở nụ cười không toát ra tiếng, còn muốn trêu chọc cô một chút, vậy mà đã bị cô khống chế liền khi ấy.
" Anh mà còn không ngồi cho nghiêm chỉnh thì từ giờ về sau những công việc buổi sáng thế này anh tự mà lết cái thân đó lo cho mình đi. "
Bây giờ cô chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉnh trang lại mái tóc của anh. Mỗi sáng, cô đều chải đầu giúp anh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Xong xuôi tất cả, hai người vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới.
Kít... vội vàng phanh lại.
Vừa xuống tới nơi đã thấy bà nội đang trừng mắt nhìn.
" Mấy giờ rồi hả? ", bà nội bực tức giáo huấn.
Đôi mắt sáng như đèn đỏ... quét qua mái tóc rối bời cùng khuôn mặt chưa kịp trang điểm của cô, và cả nét mặt vội vàng của cháu bà.
Yoon Eun Hae lắc đầu. Ai nhìn cũng biết được vì sao muộn thế này mà hai người mới đi xuống, thật chẳng ra thể thống gì!
Yoo Jung và Song Kang chột dạ, giống như hai đứa trẻ bị bắt lỗi vì làm việc xấu. Hai người nắm tay và cùng nhìn nhau.
" Còn đứng đó làm gì nữa? Không mau ăn sáng đi! ", bà nội quát lên.
Yoo Jung nhìn vào phòng ăn. Trên bàn có cháo, và mấy đĩa rau nhỏ, bữa sáng quả là phong phú, là bà đã dậy sớm để nấu bữa sáng sao? Xem ra bình thường bà tỏ ra khó khăn với cô, nhưng thực ra bà cũng rất quan tâm cô!
Nhưng bây giờ không có thời gian để mà cảm động nữa.
" Giờ bọn cháu phải đi luôn, không đủ thời gian ăn sáng nữa đâu bà."
" Đi thôi em! " , Song Kang kéo Yoo Jung ra ngoài.
" Này! Sao lại thế? Vội cái gì chứ! Hai đứa này..."
" Sao lại đi ra ngoài trong bộ dáng ấy? Chẳng phải sẽ làm trò cười... thật là...", Yoon Eun Hae lẩm bẩm, nhìn theo bóng hai người.
Vốn không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bà nội, hai người đã vào xe.
" Hôm nay không cần đưa em tới quán, chỉ cần tới đầu đường là được rồi. "
" Không được! ", Song Kang quay đầu lại, " Anh không yên tâm...", anh bỗng dừng lại, trừng mắt nhìn cô.
" Làm sao? "
Yoo Jung theo ánh mắt anh nhìn xuống ngực mình, mới phát hiện cà vạt của anh lại đang thắt trên cổ cô. Trong lúc vội vàng lại xảy ra chuyện này, chẳng trách bà nội khi nãy lắc đầu, trừng mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, cùng cười lớn.
***
Ngồi trên xe, Yoo Jung cảm thấy mình chưa vui vẻ như thế bao giờ.
Song Kang một tay cầm vô lăng, một tay tay nắm tay cô.
Sự thân thiết buổi sáng và sự vội vàng sau đó, làm hai người cảm thấy gần gũi hơn.
Cô thấy mình thật may mắn khi quyết định kết hôn với anh. Nếu không như thế, cô sẽ không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc lúc này, nếu không phải như thế, cô sẽ không được nhìn thấy rất nhiều diện mạo của anh.
Vì ân ái với cô mà anh quên công việc, quên trách nhiệm và quên đi thời gian...
Không ngăn được nụ cười nơi khóe môi, cô nắm tay anh.
Cảm nhận được sự tiếp xúc của cô, Song Kang cũng mỉm cười. Anh rất kinh ngạc khi phát hiện, từ ngày cưới Yoo Jung , anh đã cười rất nhiều so với những năm trước đó.
Hôm nay anh còn phá vỡ cả thói quen vẫn giữ lâu nay – đi làm muộn, mà nguyên nhân là quấn quít với vợ. Nhưng anh không hề cảm thấy áy náy, trái lại, còn cảm thấy vui vẻ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ hài lòng về cuộc sống hôn nhân của mình. Yoo Jung bước vào cuộc sống của anh, thay đổi anh, thay đổi không khí của nhà họ Song, và anh vui khi thấy sự thay đổi đó.
Cưới cô là một điều tốt, cùng cô trò chuyện cũng là một niềm vui, ân ái với cô... cũng là niềm vui như thế, anh cảm thấy mình may mắn vì đã lấy được một báu vật.
" Anh cười gì thế? ", Yoo Jung hỏi.
Dừng lại trước đèn đỏ. Song Kang quay đầu, nhìn thấy nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt Yoo Jung.
" Không có gì ", anh khẽ nói, " Chỉ là cảm thấy cưới được em là điều rất tốt. "
Anh và cô đều nghĩ về một chuyện, Yoo Jung cảm động.
Có phải là tốt so với Ahn Ra không? Có phải em tốt hơn Ahn Ra không? Cô rất muốn hỏi như thế, nhưng... vẫn không dám mở lời.
" Sống cùng em anh có cảm giác thế nào? "
" Anh thấy thoải mái, rất dễ chịu ", Song Kang trả lời không hề do dự.
Đáp án này làm cô hơi thất vọng. Nhưng cô lại không nói, vì không muốn hiểu quá rõ. Không lâu sau, xe tới trước cửa hàng của Yoo Jung.
" Anh lái xe cẩn thận! ", bước xuống, cô ghé sát vào cửa kính xe dặn dò.
Đúng lúc cô định nghiêng người hôn lên má anh thì điện thoại của anh đổ chuông.
" Xin chào. Ahn Ra à? Sao hôm qua không thấy gọi điện thoại cho anh? Lần trước em nói chủ nhà... Sao thế? Em nói gì vậy, anh không nghe rõ..."
Có thể do sóng điện thoại không tốt, Song Kang xuống xe đi tới phía trước để nói chuyện. Yoo Jung sợ xe của anh bị bắt nên vẫn đứng ở chỗ đó trông chừng.
Ở đoạn đường xa xa, cô thấy Song Kang đang chăm chú nghe điện thoại, có lúc lại nhăn mày...
Lúc này cô sực hiểu cảm giác thất vọng của mình khi nãy là từ đâu. Hóa ra cô không muốn anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cô, cô muốn anh có cảm giác bất an, căng thẳng, muốn anh cảm thấy không an toàn, chính là muốn anh cảm thấy không thoải mái!
Cô không muốn anh nghe điện thoại của người phụ nữ khác mà quên mất sự tồn tại của cô.
Sự mong đợi của cô có phải là quá cao?
***
Hai ngày này, Song Kang công tác ở Incheon, chỉ có Yoo Jung và bà nội ở nhà. Cô vẫn như thường lệ, buổi trưa và buổi tối đều sẽ qua nhà nấu cơm cho bà nội. Nhưng bà Eun Hae vẫn không khi nào hài lòng với những món cô nấu.
" Đây là cái gì? Muốn tôi ăn cái đồ này hả? Tôi không ăn! "
Trên bàn là một đĩa rau cải, thịt xào tỏi, cá hấp, còn có cả canh trứng.
" Bà nội! Bà bị cao huyết áp, ăn đồ thanh đạm một chút thì sẽ tốt hơn", Yoo Jung nhẫn nại giải thích.
Kết hôn được vài tháng, Yoo Jung biết bà nội không những bị cao huyết áp, mà còn có bệnh thấp khớp, tất cả vấn đề đều xuất phát từ cách ăn uống.
Cả nhà có thói quen ăn đồ ăn mặn, lại nhiều dầu, chẳng trách tình trạng sức khỏe lại như thế. Trước đây Ahn ra toàn làm theo ý của bà nội, nhưng cô không chấp nhận chuyện này tiếp tục xảy ra.
Bà nội buông đũa xuống, chạy tới trước bài vị:
" Ông ơi! Ông xem thằng Kang nó lấy về một đứa bất hiếu thế đấy. Sao sống nổi đây, nó cho tôi ăn toàn những thứ linh tinh, rõ ràng là muốn tôi chết! Số tôi khổ quá! Đến khi già rồi mà còn bị người ta ngược đãi..."
Yoo Jung nghe bà nội bẻ cong ý tốt của mình, trong lòng cũng có phần tức giận.
" Bà nội, bà đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó! Cho dù bà có thích hay không thì đây vẫn là cơm bữa trưa nay. "
Bà nội trừng mắt nhìn cô: " Hừm! Tôi thật sự không hiểu vì sao Kangie lại lấy loại đàn bà như cô, Ahn Ra tốt hơn cô cả trăm lần. Tôi có tiền! Tôi đi ra ngoài ăn, khỏi phải chịu cô trút giận! "
"B à nội! ", Yoo Jung gọi lại nhưng không kịp vì Eun Hae đã đi ra khỏi nhà rồi.
Lần này ra ngoài, chắc chắn bà lại đi nói chuyện với hàng xóm những điều không hài lòng về cô. Trong lòng của bà nội, mãi mãi không có người con gái nào có thể so sánh được với Ahn Ra.
Yoo Jung chán nản, nhìn những món ăn mà mình đã tận tình làm, tính toán lượt calorie, lượng cholesterol, cô chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Cô mím môi, lấy túi xách đi ra khỏi nhà.
Quay về Blue Rose, cô cũng còn nhiều vấn đề phải giải quyết.
" Jungie, cô như thế này là không được! Buổi trưa là lúc bận rộn nhất, cô thì cứ không ở đây, tôi mệt lắm cô có biết không hả? ", Hyun Ju nhìn cô kể khổ.
" Chẳng phải tôi đã thuê thêm hai sinh viên tới phụ sao? "
" Hai con bé đó thì làm được gì, tôi đã lười, chúng nó còn lười hơn tôi. "
" Thôi anh chịu khó vậy, nếu thực sự không được thì tìm thêm người mới là ổn thôi. "
An ủi Hyun Ju xong, lúc chưa đông khách Yoo Jung dọn dẹp lại quán một chút. Đến khoảng bốn giờ, cô nói với Hyun Ju:
"Hyun Ju, tôi về qua nhà một lúc. Bữa trưa bà nội giận tôi, không biết bây giờ đã ăn cơm chưa."
" Bà già khó tính ấy hả, cho dù cô có làm gì thì bà ấy cũng không hài lòng, cô còn quan tâm bà ấy làm gì? " Hyun Ju hiểu rõ hoàn cảnh của Yoo Jung, nên rất bất bình thay cô.
Yoo Jung gượng cười: " Tôi đi đây! Bye! "
Về đến nhà, cô gõ cửa phòng bà nội: " Bà nội? ". Không nghe thấy tiếng trả lời. Cô đứng đợi ở ngoài cửa một chút. Tiếp tục gõ cửa, vẫn không có phản ứng gì, đang định quay đi thì nghe thấy "ầm" một tiếng.
Yoo Jung có cảm giác bất an, cô mở cửa đi vào.
" Bà nội! "
Eun Hae bị ngã xuống đất, mặt mày xanh xao, miệng méo xệch. Yoo Jung sợ hãi chạy đến bên cạnh. Bà nội định nói gì đó, nhưng cũng nói không được.
Yoo Jung biết ngay là bà bị trúng gió. Tay run run, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, không được hoảng loạn, bởi lúc này bà chỉ có thể dựa vào cô.
Cô cố gắng lục lọi trong ký ức, nhớ hồi còn làm bồi bàn, cô đã được chứng kiến một bác sĩ đông y giúp người bệnh ở trong tình trạng cấp bách, ký ức lướt qua...
Cô dìu bà nội tới dựa vào giường.
" Bà, bà đừng sợ. Cháu đi gọi xe cấp cứ, sẽ quay lại ngay. "
Yoo Jung chạy ra ngoài, gọi 119, sau đó cô chạy vào lấy một chiếc kim trong tủ ở phòng khách, dùng lửa đốt một chút để tiêu độc. Rồi cô lại chạy về phòng bà nội, dùng kim châm vào mười đầu ngón tay của bà, vừa châm vừa an ủi.
Vài phút sau, đôi mắt bà dần dần lấy lại thần thái, nhưng miệng thì vẫn méo mó, Yoo Jung xoa xoa lên tai bà, chờ hai bên tai đều đỏ rồi, liền châm vào hai bên tai...
Không lâu sau, bà cũng dần dần trở lại bình thường. Hình như bà cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bà tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định.
Bà nắm chặt tay của Yoo Jung, giống như một người đang bị chìm trong nước nắm được một thanh gỗ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trên khuôn mặt bướng bỉnh của bà xuất hiện cảm giác sợ hãi và yếu đuối.
" Bà nội, đừng sợ, không có chuyện gì đâu. "
Xe cứu thương vừa tới, Yoo Jung giúp bác sĩ đưa bà nội lên xe.
Ở trên xe, bà vẫn nắm chặt lấy tay Yoo Jung.
***
Khi Song kang từ Incheon trở về thì bà nội đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh bình thường. Thần sắc tốt hơn hẳn, không hề giống một người bệnh vừa bị trúng gió, đặc biệt là khi bà nhìn thấy Song Kang bước vào...
" Anh có biết cô vợ anh lấy về đã làm gì tôi không hả? Nó đã dùng kim châm vào đầu ngón tay của tôi! Anh xem! ", bà giơ ngón tay lên trước mặt Song Kang.
" Bà nên cảm ơn Yoo Jung mới phải. Nếu cô ấy không xử lý kịp thời thì bây giờ có khi bà đã nguy rồi. " Song Kang không biết làm thế nào đối với hành động trẻ con của bà nội, cũng không đồng ý việc bà đổi trắng thay đen, cảm thấy bất bình, lên tiếng cho Yoo Jung.
" Hừm! Đúng là trò lừa đảo của bọn thuật sĩ giang hồ! Chỉ là may mắn nên mới được thế, ngộ nhỡ không có tác dụng gì thì chẳng phải là tôi sẽ bị châm thêm mấy cái không hả! ", bà nội vẫn không chịu thừa nhận cái sai của mình trước mặt cháu.
Yoo Jung lạnh lùng nhìn bà, cô không dám tin mới mấy tiếng trước bà còn run rẩy nắm lấy tay cô. Cô cười nhạt:" Xem ra bà thật sự rất ghét em! Lúc anh chưa đến, bà luôn nắm chặt tay em ", cô xoay xoay cổ tay vẫn còn vết đỏ do bị lực bóp mạnh trước mặt bà.
Mặt của bà nội lập tức ửng đỏ," Ai...ai nắm tay cô! Tôi làm sao mà phải nắm tay cô! Chỉ là trúng gió thôi mà! Tôi sợ cái gì chứ! "
Yoo Jung nheo mắt. Thấy biểu hiện đó của cô, bà nội cũng hổ thẹn trong lòng, liền cúi đầu, rụt vai.
Yoo Jung đứng lên, hai tay chống nạnh.
" Được rồi! Bà, bác sĩ đã nói là bà phải ăn uống điều độ, từ nay về sau cháu sẽ quản lý việc ăn uống của bà. Còn nữa, cháu mới gọi điện đăng ký cho bà tham gia một lớp thái cực quyền, sáng nào bà cũng phải đi tập thể dục. Ngoài ra, bà phải uống thuốc cao huyết áp đều đặn mỗi ngày. Để tránh việc bà lại lén lút vứt thuốc đi, nên cháu sẽ giữ thuốc giùm bà. "
" Cái gì? ", bà nội trừng mắt, " Sao lại có loại phụ nữ quá quắt như cô vậy? Kangie, anh cũng phải bảo ban cô ta, làm gì có chuyện hỗn với người lớn thế hả..."
" Bà! ", Song Kang nghiêm nghị ngắt lời bà, " Bà hãy làm theo lời Yoo Jung đi."
Không được sự ủng hộ của cháu mình, bà đành chịu thua, chỉ lẩm bẩm.
" Thật là... hai đứa hợp lại bắt nạt lão già này... lấy vợ rồi thì quên mình..."
Nhưng đáng tiếc là chẳng ai thèm để tâm tới bà.
" Cháu với Yoo Jung về nhà đây. Tối nay bà nghỉ ngơi cho khỏe rồi sáng sớm mai chúng cháu sẽ đón bà về nhà." Song Kang nói xong liền cùng dắt tay Yoo Jung đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường, Song Kang không nói gì mà không ngừng nhìn cô.
Đôi mắt của anh như bao trùm lấy cô... giống như một cánh tay vô hình, đang ôm trọn cơ thể cô...
Lên xe, Yoo Jung không nhịn được nữa liền nói: " Sao anh cứ nhìn em mãi thế? "
" Đau không? "
'' Cái gì đau? "
" Tay của em. " Anh xót xa nhìn cổ tay trắng nõn in hằm vết đỏ của vợ, lo lắng nhìn chăm chú.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Yoo Jung mỉm cười ngọt ngào " Không đau. Em đã có anh ở đây rồi. "
Nét mặt anh chợt sửng sốt, đôi lông mày đã dần thả lòng, ánh mắt anh cũng ánh lên tia cười dịu dàng nhìn cô.
" Jung à, em thực sự... vô cùng tuyệt vời! "
Nghiêm túc mà nói, đây là lời vô cùng ngọt ngào mà hiếm khi Song Kang nói. Yoo Jung rất cảm động. Niềm an ủi lớn nhất của một người, chính là những nỗ lực của mình, được đối phương nhìn thấy và cảm thông.
Cô vòng tay qua cổ anh, trao cho anh một cái ôm thật ngọt ngào...
***
Sau này, dưới sự chăm sóc chu đáo của Yoo Jung, huyết áp của bà nội luôn luôn ổn định.
Ngày tháng cứ bình yên trôi đi. Yoo Jung càng ngày càng quen với nếp sống của nhà họ Song, chỉ có bà nội tuy thi thoảng vẫn cố tình gây khó dễ cho cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời qua tiếng lại mà thôi. Hơn nữa bà cũng không đấu lý được với cô, cho nên cô cũng không để tâm.
Công ty của Song Kang thì ở ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng Yoo Jung lại qua đó và mang theo ít đồ điểm tâm cho công nhân. Tính cách cô nhiệt tình thoải mái nên rất được lòng mọi người.
Yoo Jung cho người khác cảm giác tin tưởng, rất nhiều người muốn được tâm sự với cô. Đây cũng là nguyên nhân mà cửa hàng của cô làm ăn rất thành công.
Hầu hết các công nhân đều thân thiết với cô, không có khoảng cách giữa bà chủ và nhân viên. Họ đều thoải mái chia sẻ với cô những vấn đề về khách hàng, mức lương thấp, công việc quá nhiều, phúc lợi không tốt...
Hôm nay Yoo Jung đang cùng mấy người lái xe vừa trả hàng và nhân viên văn phòng quây quần nói chuyện. Họ than thở sắp tới dịp Trung thu, lượng vận chuyện hàng hóa gấp hai, ba lần so với những ngày thường...
" Cái gì? Vào dịp Trung thu hằng năm, công ty chỉ phát phong bì và bánh Trung thu à? "
" Đúng đấy! Lại còn toàn là bánh cùng một hãng nữa, ai cũng phát ngát rồi."
Đây quả thực là phong cách của Song Kang.
" Nói với ông chủ ấy! Bảo anh ấy đổi đi chứ! "
" Ai dám? Vừa nhìn thấy ông chủ là chân tay đã mềm nhũn ra rồi. "
Yoo Jung thích thú cười: " Đúng đấy! Lúc nào cũng giơ cái bộ mặt thị uy đó ra. "
Tới bây giờ cô vẫn không hiểu, rõ ràng anh rất đẹp trai, lại trẻ trung, tại sao lúc nào anh cũng nghiêm túc, làm ai cũng kính sợ...
Phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh. Sự yên tình kỳ quặc, giống như có một trận gió lạnh vừa thổi đến.
Đầu tiên là có người tròn mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó sắc mặt mọi người đều thay đổi, rồi họ quay đầu lại, cười gượng:" Ông... ông chủ...! "
Hóa ra là Song Kang bước vào. Sự xuất hiện của anh lập tức tạo cho người khác áp lực thật lớn.
" Yoo Jung? Em làm gì ở đây? ", Song Kang nhăn mặt. Nhìn thấy Yoo Jung đang ngồi gần mấy người đàn ông, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Yoo Jung nhìn anh, rồi lại nhìn mấy nhân viên như ve sầu sợ lạnh kia, đột nhiên nảy ra kế.
" Bọn em đang thảo luận."
" Thảo luận cái gì? "
" Là như thế này! Công nhân nói gần đây công việc rất vất vả. Hay là sau tết Trung thu, khi công việc giảm bớt rồi, chúng ta sẽ tổ chức cho nhân viên một chuyến du lịch." Đôi mắt Yoo Jung sáng lên, có vẻ rất hài lòng vì ý tốt mà mình vừa nghĩ ra.
" Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên." Trong phòng làm việc, rất nhiều người ồ lên.
" Đúng đấy! Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên. Công ty làm cho tới bây giờ mà chưa lần nào tổ chức cho nhân viên đi du lịch cả."
" Anh có tăng phụ cấp cho họ mà. " Song Kang nhăn mặt.
" Nhưng mọi người vẫn chưa có lần nào đi du lịch cùng nhau."
Anh yên lặng.
" Việc này cứ giao cho em! Nếu mấy tháng này doanh thu của công ty đạt tiêu chuẩn thì chúng ta sẽ đi chơi! "
Tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng làm việc.
Song Kang nghe xong không thể không thừa nhận, ý kiến của Yoo Jung rất đúng.
" Được rồi ", anh chậm rãi gật đầu.
Ngày nghỉ cuối tuần sau tết Trung thu đó, Công ty vận chuyển KJ nghỉ hẳn hai ngày.
Địa điểm mà công ty chọn để tổ chức du lịch cho nhân viên là đảo JeJu. Sau một ngày với các hoạt động trên nước, lúc mặt trời xuống núi, dưới sự sắp xếp của Yoo Jung, mọi người cùng đốt lửa trại bên bờ biển và tổ chức một bữa tiệc đồ nướng.
Song Kang không biết đã bao lâu rồi không ăn thịt nướng. Thực ra, từ khi ba mẹ qua đời, lúc nào anh cũng bận bịu kiếm tiền, chưa từng tham gia các buổi gặp mặt với bạn bè. Thế nên anh cũng không biết lúc này mình phải làm gì.
Còn Yoo Jung đang chơi đùa rất vui vẻ.
" Trời ạ! Anh đang làm gì đấy? "
Song Kang đang chỉ huy nhân viên đốt lửa, anh quay đầu lại thì thấy Yoo Jung đang rất ngạc nhiên nhìn mình.
" Sắp xếp công việc. " anh nói.
Yoo Jung trừng mắt ngạc nhiên: " Anh thật đúng là hết thuốc chữa rồi! "
Cô vỗ vỗ lên trán mình ra vẻ không chịu nổi. Sau đó cô nắm tay và kéo anh đi chỗ khác.
" Đi đâu thế? "
" Đi đâu cũng được."
" Nhưng..."
" Không nhưng gì cả. Chúng ta tới đây là để nghỉ ngơi, anh không nhớ sao? Anh không nên quản lý nhân viên như thế, thoải mái một chút. Anh yên tâm, bọn họ sẽ tự xử lý xong hết. Ok? Ôi, giờ biển ở đây mát quá! Yeah..."
" Yoo Jung...", anh ngừng nói. Bởi Yoo Jung đang cởi áo khoác trắng của mình ra, để lộ một bộ đồ tắm màu đỏ rất gợi cảm và quyến rũ chạy xuống biển.
" Chết tiệt! " Cô ấy nghĩ thế nào mà lại mặc cả bộ đồ gợi cảm thế này! Anh giống như một chú bò tót nhìn thấy lá cờ đỏ đang phấp phới bay, trong mắt lập tức có đầy những tia máu.
" Kim Yoo Jung! Quay lại ngay cho anh."
Sau khi hét lên, anh chạy từng bước dài tới chỗ cô, ôm thật chặt cô vào lòng, che chắn mọi ánh nhìn của bất kỳ người đàn ông nào. Nụ cười toả nắng ấm áp của cô và tiếng hét tức giận của anh cùng vang vọng trên bờ cát...
" Hihi, vợ chồng sếp tình cảm chưa kìa! "
" Hai sếp nhà mình tình tứ ngọt ngào quá! "
" Có sếp bà ở đây, xem ra sếp ông cũng không tới mức đáng sợ lắm."
Bên đống lửa, các nhân viên bắt đầu tám chuyện...
" Woa! Sếp khỏe ghê! Nhìn sếp ôm vợ kìa! Thế mới là đàn ông thật sự chứ, gợi cảm quá! ", các cô gái than thở.
" Tiếc là không được nhìn thấy thân hình hoàn hảo của sếp bà...", đương nhiên đây cũng là một kiểu than thở khác.
Một lúc sau, khi Song Kang và Yoo Jung ướt sũng từ dưới biển đi lên, mọi người không nói không rằng mà cùng đưa ánh nhìn về phía khác, ai cũng tỏ vẻ mình đang bận bịu.
" Ôi! Thơm quá! ", Yoo Jung ngửi thấy mùi thịt nướng, hào hứng reo lên.
" Hai sếp thử món sườn bò này đi, rất phù hợp khẩu vị cho bầu không khí hiện tại đó! ", lập tức có người mang tới.
" Cảm ơn! ", Yoo Jung cắn một miếng, " Ngon quá! ", sau đó đút cho Song Kang.
Song Kang không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hai tai và má đã đỏ rực lên.
Nhưng Yoo Jung thì không ngại ngần gì, cứ anh một miếng, em một miếng ngon lành.
Biểu hiện của Song Kang là muốn từ chối, nhưng lại không nỡ, khiến nhân viên phải mím miệng cười, không dám để sếp nhìn thấy.
Nướng thịt xong, mấy cô gái kéo Yoo Jung tới trước trại lửa.
" Chị Yoo Jung, chúng mình cùng hát đi! "
Có một anh chàng mang theo guitar, đang đàn hát.
Song Kang ngạc nhiên nhận ra, đó là một lái xe to cao nhất công ty. Làm việc với nhau bao nhiêu năm nay mà anh không biết cậu ấy biết đánh guitar.
Ngược lại, chưa đầy một năm mà Yoo Jung đã thân với tất cả mọi người. Anh nhìn cô đang được mọi người vây quanh, thấy cô đang vui vẻ ca hát...
Trời! Hóa ra cô ấy cũng là một con sâu nhạc! Lại là một điều mà Song Kang không biết.
Tuy giọng hát không hay lắm, nhưng cô không hề tỏ ra ngại ngần, trái lại còn làm cho không khí của buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người cùng cười nói vui vẻ.
Hát xong một bài, cô đến bên anh, hai má còn ửng hồng vì sự hăng hái vừa rồi.
" Thế nào? Em hát có hay không? "
" Rất hay! ", Song Kang không do dự trả lời, khiến Yoo Jung bật cười, " Nói điêu!"
Lửa trại chiếu lên khuôn mặt kiều diễm hồng hào của cô, Song Kang lặng người, chăm chú ngắm nhìn mà trong lòng dần xao động.
Anh quên mất trước đây khi nhìn Ahn Ra, có phải cũng là cảm giác này. Trên thực tế, anh càng ngày càng ít nhớ tới Ahn Ra. Cuộc sống và tình cảm của anh bây giờ gần như đều bị Yoo Jung chiếm giữ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro