II. The fairy and the woodcutter (2)
Có lẽ, Thắng Huân đã luôn cho rằng, thanh âm mềm mại như thế ắt không thuộc về nhân loại. Thậm chí người đang ôm trong tay, cho dù một đôi cánh trắng không phải chính mình thẳng thừng bị giam lại trong lồng kính, Thắng Huân vẫn sẽ hoài nghi thiếu niên này là thiên sứ trời cao ban xuống.
Nếu không, đôi bàn chân trắng nõn bước đi trên thảm lông đều mềm đến chọc người đau lòng kia, thực làm từ xương từ thịt sao. Bàn tay đêm đêm vẫn ý loạn tình mê cào lên vai hắn yếu ớt đến không gây nổi một vết xước, thực không phải cấu thành bởi sương mai?
Người nọ, lần đầu tiên hắn thấy có lẽ cũng như thế này. Đẹp đẽ, thuần khiết đến không thể xâm phạm. Thế nhưng một biểu cảm kinh ngạc khi nghe tiếng nước mà hắn gây ra, đôi cánh hoảng hốt che lại thân thể trần trụi, náu mình vào đám cỏ lau cao ngất càng khiến người ta càng nảy sinh tà niệm, muốn xé tan đôi cánh kia triển lãm toàn bộ thân thể em ấy, thậm chí là xé chúng đi, buộc em ấy lại bằng phương pháp của chính, hung hăng xâm phạm, tổn thương em ấy, để em ấy vĩnh viễn không thể rời xa chính mình.
Có lẽ, Thắng Huân trước khi gặp người này đã từng cho rằng linh hồn mình thực sạch sẽ. Không khát vọng. Cũng không tồn tại dù chỉ một ý niệm tranh đoạt.
Bởi nhân sinh của hắn cái gì cũng không thiếu, không giống như Tống Mẫn Hạo sinh trưởng từ bãi bùn, bạo lực và thuốc súng thấm đẫm trong mạch máu. Lý Thắng Huân từ bọc điều mà lớn, những thứ hắn muốn đều nâng đến trước mặt trên một chiếc khay bạc. Nhíu mày một chút liền có người sợ hắn khó chịu. Điều kiện Lý gia tốt, đương nhiên người thừa kế cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh trưởng thành.
Không có anh em, thiếu gia độc nhất được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay yêu thương. Mặt mũi tuấn tú, một đôi chân dài quá hai phần ba thân thể, trời sinh lại thông minh, Lý Thắng Huân cho đến lúc tốt nghiệp cũng không từng gặp chút đá gán đường. Ngoại trừ cạnh tranh trên thương trường, dù chỉ một ý niệm xấu, hắn đều không từng nghĩ qua.
Đời hắn là một đường bằng phẳng không tranh không đoạt, hà tất nhọc lòng bày ra kế hiểm mưu sâu. Theo lẽ đó, Thắng Huân tự nhiên cho mình là một thân chính khí, thủ đoạn dùng đến càng tươm tất sạch sẽ. Căn bản Lý gia lớn như vậy, chút hành vi dơ bẩn đều không đến phiên mình nhúng tay.
Thẳng cho đến năm đó, giữa bụi lau trong hồ, bắt gặp thiếu niên kia.
Không phải thiếu niên, người nọ còn không hẳn con người, là hắn giữa lúc theo Tống Mẫn Hạo dạo ra ngoại ô săn bắn, không nghĩ tới đời này sẽ gặp qua một thiên sứ.
Một đôi cánh trắng như tuyết thu lại, thiên sứ thả quần áo trên cỏ lau làm chúng chùng xuống, thân thể mềm mại tựa như hoà làm một trong lòng nước. Nếu đến gần liền thấy dáng người cũng không thấp, chỉ là có chút gầy, màu tóc bạch kim che khuất đôi mày càng khiến khuôn mặt hắn tăng thêm nét trẻ con, xem chừng chỉ mười lăm.
Mình khi đó cũng hai mươi tám, đáng thiếu niên này gọi bằng chú đi.
Đáng tiếc khi đó tâm trạng rối bời, nào có thể nghĩ nhiều như vậy. Hắn cầm súng săn trong tay, cả người ngâm trong nước đột ngột đứng lên, dạt ra đám cỏ lau muốn nhìn thiếu niên kia nhiều một chút, càng rõ một chút.
Không nghĩ tới thiếu niên kia nghe động sẽ kinh hoảng, vội vã cầm lấy quần áo đập đôi cánh trắng bay lên trời.
Tựa như một con thiên nga bị người doạ sợ.
Nghĩ lại, tình huống khi đó xảy ra quá nhanh, nếu không phải quay lưng lại cũng gặp Tống Mẫn Hạo há hốc miệng kinh ngạc. Hắn còn nghĩ chính mình nằm mơ.
Mọi thứ không quá giống thật, nếu nói chỉ là ảo giác vô tình bắt gặp mà thôi, hai người còn dễ tin tưởng hơn.
Trên đời sao có thể tồn tại thiên sứ, còn đẹp như vậy.
Suốt một khoảng thời gian dài bọn họ cũng không từng đề cập đến buổi chiều ngày đó, không một câu, thẳng đến tròn hai tháng, Tống Mẫn Hạo không nén nổi tò mò, mới gọi hắn quay lại khu rừng kia.
Có điều, bọn hắn không chắc sẽ gặp lại thiên sứ kia lần nữa.
Ôm kỳ vọng mà đến, bọn họ ngày thường cho dù rất bận cũng kiên trì mỗi ngày đều dành chút thời gian đi săn. Năm giờ tan làm, bọn họ từ hai giờ đã mất dạng, hồ cỏ lau nằm ở ngoại ô, nhấn ga một trăm dặm một giờ cũng mất hơn một tiếng, bọn hắn lúc đến nơi trời đều ngả về chiều.
Thiếu niên kia không thấy tăm hơi. Bọn họ lại dường như không biết mệt mỏi, có lúc quá bận rộn vẫn sẽ có ít nhất một người không quản đường xa chạy tới.
Lòng bọn họ lung lay cũng không nói ra, giống như ban đầu, lúc thiếu niên kia biến mất phía chân trời, ngoài một câu: "Ngươi cũng thấy sao?" Còn lại cái gì cũng không mở miệng.
Sợ rằng thiếu niên kia chỉ là hư ảo, sợ rằng buổi chiều hôm đó vốn dĩ không tồn tại.
Một tháng, kéo dần đến nửa năm. Lái xe đến hồ nước này dường như đã trở thành một phần trong sinh hoạt của bọn họ. Lúc rỗi rảnh, Tống Mẫn hạo còn mua chút bia, bọn họ cùng uống, ta một ly lại đến ngươi một ly, không biết kiểu quái gì đến tối mịt mới trở về.
Tám tháng. Dáng dấp thiếu niên kia dường như đã hoá thành một đoá hoa dại đẹp đẽ sinh trưởng trong đáy lòng bọn họ. Từng mảnh gai nhọn khảm vào tâm can. Thành một đoạn ký ức không thể phai mờ.
Có khi ngập đầu trong công việc, Lý Thắng Huân không quá tin tưởng ngày đó từng xảy ra. Vậy hắn và Tống Mẫn Hạo hẳn là người điên rồi. Tựa như kẻ khát khô trong sa mạc nhìn thấy ảo giác ốc đảo, điên điên khùng khùng nhắm hướng chạy đến, để cuối cùng kiệt sức gục xuống, hoá thành hai cái xác khô.
Ngày nọ uống say, Tống Mẫn Hạo một bên nốc rượu, một bên nói với hắn, biết đâu thiếu niên kia cũng không đẹp tới như vậy, là ký ức trong lòng chúng ta, nhớ nhung tô vẽ dáng dấp người nọ thành quá mức hoàn mỹ mà thôi. Nếu có thể gặp lại, chân chính nhìn một lần mới thấy cậu ta không đáng để nhớ kỹ. Ca, ngươi xem chúng ta đều muốn ba mươi. Đường xa không quản, mỗi ngày đều đặn chạy tới đây. Trẻ con bây giờ theo đuổi thần tượng cũng không điên cuồng đến mức này.
Nói rồi bật cười, cầm lấy chai rượu nốc một hơi. Thắng Huân nhìn gã như vậy cũng không nói là chính mình nhìn ra, Tống Mẫn Hạo. Ngươi, tương tư. Mà trước đến giờ trưởng thành với Tống Mẫn Hạo, Thắng Huân cũng chưa một lần thấy gã chấp nhất một thứ gì như vậy.
Nghĩ tới, càng muốn cười nhạo chính mình.
Thắng Huân, ngươi lại kém gã? Rõ ràng cũng trầm mê không dứt. Nửa đêm tỉnh dậy, quần cũng vì mơ đến thiếu niên kia mà ướt rồi.
Hắn là lần đầu tiên thấy chính mình như vậy, có chút khổ não tự hỏi, thiếu niên nọ xác thực đẹp đến vậy? Làm bọn họ thần hồn điên đảo, chẳng qua cũng chỉ nhìn qua có một lần, hai người đánh đổi nhiều như thế, đáng giá sao?
Thẳng đến một ngày bọn họ ngồi trên nóc xe, lần nữa bắt gặp thân ảnh kia từ trên cao đáp xuống hồ cỏ lau. Mặc dù không tin tưởng tầm mắt chính mình, hai người không ai nói ai, âm thầm chạy đến bên hồ. Một bên đè nén tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực, một bên cố sức di chuyển thật nhẹ nhàng, dù một chút xao động cũng không muốn phát ra. Mới biết rằng kiên trì mười mấy tháng qua, thật sự đáng giá.
Ước chừng so với người bình thường thính giác của thiếu niên kia cũng không quá tốt. Không biết chen lấn trong bụi lau còn có hai đôi mắt chằm chằm dõi theo, tựa như đói khát liếm lên từng đường cong một trên cơ thể hắn. Bởi vì chỉ có thể nhìn, thậm chí sinh ra một tia sát ý, giống như hai con sói hoang nhìn trúng con mồi của chính mình, lại sợ động tác không đủ quyết tuyệt, trước mắt chỉ có thể ôm một cái bụng rỗng thu nhất cử nhất động của nai con vào trong mắt, lúc sau lại tính.
Cũng không lạ, thiên sứ nhỏ kia trời sinh thanh tú như vậy. Mỗi một động tác trút bỏ y phục thực giống như hoạ. Thân thể gầy gò nhưng không thề thiếu sức sống. Mỗi một cơ bắp đều khơi ra khí chất thiếu niên thanh thuần, gợi cảm mà không hề dâm tục, dù thế, vẫn khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn chiếm đoạt. Muốn hung hăng bắt lấy người nọ, đè đôi cánh trắng thuần xuống nền đất tối tăm, một bên khống chế vòng eo nhỏ kia trong tay, một bên dùng thứ hung khí đáng khinh của mình chen vào thân thể hắn, vấy bẩn hắn. Khiến hắn buông ra rên rỉ mê người, hoặc là uất ức khóc nấc lên, cầu xin mình buông tha cho hắn.
Mình thế mà không chút xót thương, được một tấc lấn một thước, càng muốn chiếm giữ hắn. Giam chặt hắn. Nhuốm dơ đôi cánh của hắn để thiên sứ nhỏ này không còn cách nào trở về thiên đường.
Vĩnh viễn ở lại nơi này, ngày ngày bị chính mình xâm phạm, chơi đến chân không thể khép, chỉ có thể giương đôi mắt ngây dại nhìn kẻ tàn ác kia lấp kín thân thể mình bằng dịch thể bẩn thỉu của gã.
Song, có trời biết, khát vọng của lũ sói trên thực tế còn tăm tối hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro