69. Cố chấp_4
Cố chấp
IV
14:30
Có một khoảng thời gian, anh nằm mơ cũng nghe thấy tiếng Aikawa Hajime giãy giụa kêu đau, đến khi anh tỉnh lại mới phát hiện mình được Hajime đã khôi phục như lúc ban đầu ôm đến trên một cái ghế. Hajime nhìn những số liệu trên màn hình, nếu như không phải đầy gã máu, Sakuya Tachibana sẽ hoài nghi liệu thực nghiệm đã được bắt đầu hay chưa, anh không hề phạm phải tội ác với con quái vật không được luật pháp bảo vệ này.
"Thực nghiệm kết thúc, tôi đã khôi phục."
Sakuya Tachibana đưa một chiếc khăn tay to Hajime, Hajime lắc đầu nói ra lượng máu chảy ra quá lớn, gã đi tắm là được. Máu ở đầu ngón tay của gã cọ lên cổ tay của Tachibana. Khi Aikawa Hajime đi tắm, Tachibana như bị ma xui quỷ khiến cúi đầu ngửi vết máu ấy, anh không biết đó là mùi vị gì, có lẽ là nơi Joker được sinh ra, mùi của rừng rậm nguyên thủy. Sau mỗi lần thực nghiệm giải phẫu, Sakuya Tachibana đều nghĩ, anh chỉ là cứu Aikawa Hajime một lần, Aikawa Hajime cũng đã suýt chết dưới tay anh không biết bao nhiêu lần. Aikawa Hajime tin những thí nghiệm này đến đâu? Hay là gã chỉ tùy ý để Tachibana sử dụng cơ thể gã, để thỏa mãn dục vọng của bản thân anh? Tôi phải cứu Kenzaki, hay là tôi không muốn phải sống mãi trong dằn vặt. Có lẽ anh cũng không thể nói ra nỗi căm hận trong lòng, anh để nỗi căm hận ấy hướng hủy diệt Aikawa Hajime. Mỗi một lần thực nghiệm là một lần anh giết chết con quái vật này.
Có một ngày, Aikawa Hajime mang theo một ít tư liệu tới, hỏi Tachibana có thể giúp gã một chuyện, dùng kỹ thuật được nghiên cứu từ gen của Joker đi cứu một số người.
Vào ngày Aikawa Hajime đi điều tra lấy mẫu, đó là lần thứ hai Sakuya Tachibana cảm nhận được hơi thở của tự do và sinh mệnh. Thật là buồn cười, rõ ràng anh là nghiên cứu viên nắm quyền lớn nhất của sơe nghiên cứu nhưng anh lại cảm thấy như mình mới là đối tượng thực nghiệm của Joker. Khi anh nghiên cứu Joker, anh cũng dần biến thành một cỗ máy lạnh lùng giết chóc.
Tài liệu được Aikawa Hajime mang tới như một lỗ thủng giúp Sakuya Tachibana thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Khi vắcxin phòng bệnh cứu sống những đứa trẻ ấy, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Kể từ đó, Aikawa Hajime sẽ đề xuất các hướng nghiên cứu mới. Tachibana chỉ cần làm theo đề xuất của Aikawa Hajime. Anh tự nói với bản thân, Aikawa Hajime không phải là người, tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Anh không hiểu tại sao Hajime không hề hỏi anh một câu nào. Chỉ cần Aikawa Hajime nói dừng lại, bọn họ đều có thể được giải thoát. Nhưng Aikawa Hajime chỉ im lặng, Sakuya Tachibana cũng chỉ có thể im lặng theo.
Tachibana tìm thấy chữ ký của Hirose trong tài liệu mà Aikawa Hajime mang tới. Anh nhận ra Aikawa Hajime có được những tư liệu ấy từ đâu. Một nhiếp ảnh gia không thể có nhiều tư liệu về sinh vật học đến thế, là ai đang cung cấp tài liệu cho gã? Anh mở cửa phòng làm việc, khi thấy cô trong nháy mắt anh liền hiểu, cô vẫn luôn ở chờ anh mở ra cánh cửa này.
"Là. . . Hajime nhờ cô làm sao?"
Shiori Hirose gật đầu.
Aikawa Hajime ngồi ở trước mặt cô, gã giống như người nước ngoài đang học tiếng Nhật, gã sẽ nghĩ những thứ mình muốn nói rồi suy nghĩ thêm một chút, sau đó sẽ dùng giọng nói trầm nói ra một câu.
"Thí nghiệm của Tachibana rất nguy hiểm."
Shiori Hirose suy nghĩ một lát, "Anh cảm thấy rất nguy hiểm không?"
Aikawa Hajime lắc đầu, "Tình trạng của anh ta rất nguy hiểm, giống như Mutsuki Kamijo bị Ace Tép khống chế."
"Cô có thể giúp anh tìm ra hướng nghiên cứu mới không? Khó khăn, nhưng có thể thấy được kết quả. Tôi biết con người luôn có nhu cầu thể hiện bản thân."
Shiori Hirose khâm phục gã, "Anh vẫn có thời gian đọc sách tâm lý học thư sao?"
Aikawa Hajime chỉ nói, "Mỗi ngày Amane đọc sách, tôi đều sẽ nghe." Gã nghe Amane đọc sách nên nhớ được, gã cũng chỉ có chút kiến thức căn bản.
Kenzaki nói không sai. Aikawa Hajime là một kẻ rất vụng về. Gã sẽ không mở miệng giải thích cho bản thân, trừ phi cậu nguyện ý tin tưởng gã, tin những việc gã làm không có ý xấu.
Tachibana nghĩ, có thể đây chính là lựa chọn của Kenzaki. Chỉ cần lặng lẽ tin tưởng Aikawa Hajime, yêu thương và quan tâm gã, gã sẽ học theo yêu thương và quan tâm ấy, trở thành một người dịu dàng và tốt bụng. Đầu ngón tay của Aikawa Hajime giật khẽ. Tachibana hoàn hồn, anh thấy gã chậm rãi mở mắt ra rồi dùng giọng nói hơi khàn hỏi, "Thực nghiệm sao rồi?"
Tachibana đang chuẩn bị nói ra những câu mà anh đã soạn trước. Anh Tachibana đột nhiên nhận ra được một việc, Aikawa Hajime cũng tin anh. Chẳng biết từ lúc nào gã đã chọn tin tưởng anh. Vị đắng ngập tràn trong yết hầu, khiến Tachibana nghẹn lại, anh cầm tay của Aikawa Hajime tay, rồi nói cho gã biết. "Thực nghiệm đã dừng lại."
Anh nhìn mắt của Aikawa Hajime, anh phát hiện gã không kinh ngạc mà chỉ bình tĩnh nhìn Tachibana đường . Gần mười năm ở chung với gã, Sakuya Tachibana đã hiểu ánh mắt ấy.
Hóa ra gã vẫn luôn hiểu. Con người không thể chạy thoát khỏi vòng xoáy của vận mệnh. Anh không dám nhìn thẳng vào bản thân, cũng không dám nhìn thẳng vào nội tâm trống rỗng ấy. Anh phải dùng nỗi bất hạnh của người khác bất hạnh làm lẽ sống của anh.
"Cậu ở đây chờ tôi sao?"
Aikawa Hajime gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Nếu anh cho rằng chính anh là người khiến cậu ấy biến thành quái vật thì tôi cũng có thể cho rằng, chính tôi đã ép cậu ấy rời xa con người."
"Tôi không nghĩ là tôi chưa từng có sai."
Mutsuki muốn anh đi ra bóng tối, có thể vì ở trong bóng tối có Aikawa Hajime giúp anh che giấu tội ác. Mutsuki nói không sai, không phải chỉ có anh nghĩ Kenzaki Kazuma là vô tội. Kẻ tự trừng phạt chính mình cũng không chỉ có một mình anh. Kenzaki Kazuma để lại cho Aikawa Hajime mười năm, gã tốn mười năm cho việc này sao?
"Ngày đó tôi có cảm giác anh sẽ chết, may là anh không sao." Anh nghe thấy Aikawa Hajime thoải mái nói tiếp, "Tôi cũng không nghĩ ra, anh chắc là người muốn phong ấn tôi nhất."
"Tachibana, bây giờ anh cảm thấy đau khổ sao?"
Tachibana không trả lời gã, anh chỉ hỏi lại, "Hajime, "cậu có cảm thấy đau khổ không?
Aikawa Hajime mặt không đổi sắc trả lời, nhưng Tachibana biết gã đang có chút vui vẻ trong lòng.
"Ta không cảm thấy đau khổ."
"Tôi cũng như thế."
Anh trở về là đàn anh dịu dàng của năm xưa. Chờ tới khi Kenzaki Kazuma trở về, hắn sẽ không cảm thấy anh có gì xa lạ.
Aikawa Hajime thay đồ, rồi về phòng nghỉ ngơi. Trước khi gã rời đi, Tachibana hỏi, "Cậu muốn làm gì tiếp theo?"
Aikawa Hajime không có trả lời ngay, gã đã chuẩn bị xong lí do từ lâu, "Tôi muốn đi lấy tài liệu, sẽ không về Jacaranda một thời gian. Nhưng sẽ không lâu đâu"
Gã khẽ gật đầu với anh như là tạm biệt.
Kenzaki Kazuma dựa lưng vào ghế ngơ ngác nhìn Tachibana. Sakuya Tachibana nói, "Một tuần sau, Hajime nhắn tin cho anh để anh tìm lý do gọi em trở về."
"Lúc em trở lại, dù mười năm trôi qua nhưng mọi người vẫn như như trước đây. Anh nghĩ, đây chính là thứ mà cậu ta muốn cho em thấy."
Tachibana để lại một tấm bưu thiếp, nói cho Kenzaki việc anh đã mua một mảnh đất ở một hòn đảo phương nam, anh chuẩn bị sẽ đi tới qua, "Anh nghĩ mình sẽ đi qua nơi mà Sayoko muốn sống"
"Anh sẽ còn trở lại, không cần lo lắng." Chủ tịch của Board cam đoan, "Còn vài chục năm nữa thì anh mới có thể về hưu. Chờ tới khi Haruka trở về, em có thể trở lại Board bất cứ lúc nào"
Kenzaki Kazuma nhớ lại ký ức của mười năm trước, hắn ngưỡng mộ anh Tachibana, gặp phải các loại tai nạn, có thêm đồng đội. Hình như mười năm hắn lưu lạc chỉ như là một giấc mộng hoang đường, cái tên hắn gọi trong mơ chẳng qua chỉ là một cơn gió. Hắn tỉnh lại mới thấy hiện thực còn đáng sợ hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Trước Tachibana đi, anh có hỏi Kenzaki, "Em bây giờ còn có thể nằm mơ sao?"
Kenzaki không dám nói cho anh biết, đã gần một tháng rồi hắn không thể ngủ, nên hắn lắc đầu
"Hajime nói, cậu ta mơ thấy em ở sa mạc. Ngày thứ hai, em đã về tới nơi này."
Tachibana không biết liệu Joker có thể dùng chung ý thức hay không, khung cảnh trong mơ có một ý nghĩa gì đó. Nhưng anh nghĩ, Kenzaki có thể không muốn để Hajime biết hắn phải sống khổ sở. Mười năm qua, Aikawa Hajime còn chẳng thể gặp Kenzaki Kazuma trong mộng. Đến khi Kenzaki quay về, gặp lại người quen và trong môi trường quen thuộc, khi Kenzaki Kazuma cảm thấy dễ chịu, Aikawa Hajime cuối cùng đã có thể mơ tới người ây để xác nhận rằng người ấy đã đến.
Đó là ước mơ mà gã hướng, gã có thể nhắn nhủ và chúc phúc người ấy trong mơ.
Sakuya Tachibana cười vỗ vai Kenzaki, "Chờ khi cam trên đảo chín, anh sẽ gửi cho em. Nếu rảnh thì thay anh tảo mộ cho Sayoko."
23:00
Kenzaki Kazuma đóng cửa, tắt đèn. Cả ngày hắn bán mạng cho tư bản nên buổi tối hắn thấy tâm hồn mình mệt mỏi. Joker Kenzaki Kazuma sẽ không cảm thấy tim đập nhanh sau một buổi trưa không ngủ, có lẽ hắn sẽ gặp vấn đề khác. Buổi tối thì ngược lại, hắn cần cố hết sức để đi ngủ.
Đêm vẫn còn dài, hắn quyết định đọc một cuốn tiểu thuyết của Kotarou. Có thể vì hắn bị chủ nghĩa anh hùng được miêu tả bên trong quyển sách ấy làm cho Kenzaki đang lười biếng nằm trên giường không muốn nhấc một ngón chân vào lên cũng thấy cả cơ thể hắn nóng lên, hoặc hắn thấy mệt mỏi vì đã lâu không làm nhân viên nên đã ngủ mất . Tuy Kenzaki Kazuma cũng không thể nói nên lời tại sao hắn không muốn đọc sách của Kotarou. Giống như con người sợ hãi quái vật, hắn cũng sợ sẽ phải thấy một Kenzaki không phải là hắn trong quyển sách ấy. Hắn thực sự là thứ gì? Tại sao hắn không muốn đọc lại chuyện xưa của người khác? Khi hắn mở cuốn tiểu thuyết ấy ra, đọc qua lời tựa dài lê thê, đề cử của nhà xuất bản, mục lục, hắn thấy được bức ảnh mà Kotarou nói.
"Minh họa/ Masaki Kenichi "
Một cảm xúc nhẹ nhàng khác hẳn xúc cảm khi chạm tay vào giấy đi vào con tim hắn, an ủi trái tim đã mỏi mệt ấy. Kenzaki Kazuma nhẹ nhàng vuốt hàng chữ ấy. Nhìn đi, cậu biến thành chữ rồi thì không thể cáu gắt nạt nộ người khác không nên chạm khắc vào cậu. Bức ảnh đen trắng cũng như chính bản thân nhiếp ảnh gia bản nhân, vật chất vô cơ như ghi lại giọng nói của gã, nội dung của tác phẩm hư cấu ấy khiến trái tim của Kenzaki Kazuma chìm xuống trong lồng ngực, hắn thấy thoải mái như vừa uống xong một chén trà rồi tự nhiên như trút được hết gánh nặng để xem lại chuyện cũ năm xưa.
Câu chuyện có vẻ không có quan hệ gì với Kamen Rider.
Tác giả đặt một bức thư tình ở đầu truyện, một cơn mưa to được miêu tả cũng không biết là ơn huệ hay là nguyền rủa.
"Trời mưa lúc hạn hán là kỳ tích, con người vĩnh viễn không biết lúc nào mưa sẽ rơi xuống. Bộ lạc nguyên thủy sẽ nhảy vũ điệu chúc mừng, đây là sự yêu quý với thần linh. Cho đến một ngày, một cơn mưa to mãi không ngớt biến thành đại hồng thủy, hủy diệt nền văn minh trên mặt đất. Nước mưa trở thành sự tồn tại có hai mặt biện chứng đối lập, mưa vừa có thể sinh ra sự sống vừa có thể hủy diệt sự sống. Aikawa Hajime cũng xuất hiện trong thành phố vào một đêm mưa to, khi đó không ai biết gã rốt cuộc là kỳ tích lúc hạn hán, hay là nguyền rủa dẫn tới nước lũ."
Hắn nhớ Kotarou đã từng nói, "Em không viết về chuyện của Kamen Rider, mà viết về những chuyện trong mắt Kamen Rider."
"Anh có đọc 《 Geiz 》 chưa? Geiz là một nhân vật, là một phần của câu chuyện, lại là một người kể chuyện, là người ngoài cuộc. Sau nhiều năm sau Geiz mới nhớ lại những chuyện trong quá khứ, anh có thể sẽ thấy Geiz giống một kẻ buôn buôn lậu, ký ức của Geiz có một phần rất đẹp. Em không biết ký ức của em sẽ có được bao nhiêu phần chính xác, em sẽ cố gắng. Nhưng anh Kenzaki, em không hiểu rất nhiều chuyện, có cả lựa chọn của anh và Aikawa Hajime. Em có tư cách viết chuyện về hai người sao? Em vẫn luôn tự hỏi vấn đề này. Nhưng em luôn cảm thấy bản thân muốn viết, muốn lưu lại một thứ gì đó. Em chỉ có thể viết những thứ em nhớ. Những thứ thuộc về hai người, em không thể quấy nhiễu chúng, rất nhiều người cũng không nên biết."
Câu chuyện về Kamen Rider Blade và Hajime bắt đầu trong một trận mưa lớn, bức hình của Masaki Kenichi có chim hải âu, biển xanh, sóng triều.
Con người lẫn vào trong đó, không thấy tung tích.
2:00
Kenzaki Kazuma khép quyển sách lại, cảm giác hắn đọc đã quá lâu, hắn chuẩn bị ra ngoài tản bộ.
Hắn nhớ kỹ anh Tachibana đã dời mộ của bác sĩ Sayoko đến khu vườn của Board. Bởi vì chị ấy không có cha mẹ, không nơi nương tựa, chỉ có Tachibana phụ trách chuyện hậu sự của chị. Kenzaki Kazuma thấy được vài cái tên quen thuộc, ngài Hirose và phu nhân, một vài nhân viên của Board mà hắn nhớ mang máng tên của họ, nhìn không giống nhân viên lâu năm. Có vài người đã từng vui tươi hớn hở gọi hắn là Kenzaki.
Kenzaki Kazuma tìm thấy mộ của Sayoko Fukasawa. Hắn đặt bó hoa nhỏ mình ở ven đường lên trước mộ của cô sau đó ngồi xếp bằng ngồi dưới đất. Lần đầu tiên khi cô đến nông trường của nhà Shirai thì cô dịu dàng nói về chuyện của anh Tachibana, khi đó Kenzaki Kazuma ngồi đối diện im lặng nhìn cô. Hắn thích người dịu dàng trầm tính như vậy, cũng thích nhìn cô hứng phấn nắm tay nói, "Bởi vì họ tin tôi nên tôi muốn giúp họ dù có như thế nào đi nữa." Giá trị của bọn họ quan khá tương đồng.
Khi Kenzaki một mình đi tìm thẻ bài Aikawa Hajime, hắn từng nhớ tới vị bác sĩ dịu dàng ấy vài lần. Hắn muốn nói với cô: Bác sĩ Sayoko, em gặp được một người, tuy rằng cậu ây không thừa nhận nhưng em biết cậu ấy tin em, dù có như thế nào em cũng phải giúp cậu ấy.
Chị có thể hiểu cho em sao?
Em muốn đi cứu một con quái vật không được người khác thừa. Thế nhưng cậu ấy sao có thể là quái vật được? Cậu ấy tên là Aikawa Hajime, cậu ấy sẽ cười, sẽ bị thương rồi hôn mê, sẽ cứu người, cậu ấy còn có thể chụp ảnh, thưởng thức tất cả những cảnh đẹp.
"Em muốn thực hiện nguyện vọng của cậu ấy."
Hắn không biết trước đây không lâu, Sakuya Tachibana cùng Aikawa Hajime đã tới thăm mộ Sayoko, anh nói với Aikawa Hajime, anh nghĩ bản thân không xứng với tình yêu của cô ấy.
"Yêu tôi chỉ làm cô ấy đau khổ. Cho dù như vậy, cô ấy vẫn tin tưởng tôi."
Aikawa Hajime nghĩ con người thật khó hiểu.
"Sau khi tôi tha thứ cho bản thân, tôi cũng có thể nói ra những lời này rồi. Hajime, có thể ở trong mắt của cô ấy, tôi rất quý giá với cô ấy."
Aikawa Hajime không nói gì. Sau một thời gian dài ở chung, Sakuya Tachibana rốt cục cũng có thể nhìn thấu ánh mắt của gã để biết lúc này gã đang không hiểu gì hết. Gã hoàn toàn không hiểu loại này tình cảm của con người. Con người ai cũng có tình yêu, lựa chọn can đảm chống lại cả thế giới ấy cũng là một quyết định kinh thế hãi tục. Aikawa Hajime không có một chút ý thức nào về tình yêu, không biết đây là một loại may mắn hay là bất hạnh.
Aikawa Hajime vĩnh viễn bị mắc kẹt trong lựa chọn của Kenzaki Kazuma, hắn đã thay thế phiến đá phán xét để trở số phận mới của gã. Giống như một sự bảo vệ vô tận, chỉ cần Kenzaki còn sống trên đời, Aikawa Hajime liền có được tự do. Nhưng nó cũng là một loại lời nguyền ghim chặt trái tim gã ở trên thập tự giá. Nếu đó là tình yêu của anh hùng với thế gian, gã còn có chỗ để trốn, bởi vì tình cảm ấy không có gì đặc biệt, bất kỳ ai ở cái vị trí ấy đều sẽ như vậy.
Chỉ đến khi gã hiểu ra, trái tim gã bị chính tình yêu ấy làm cho tan vỡ, gã cho rằng tất cả đều là tội lỗi của mình, đến nhớ cũng không dám.
Yêu là thứ loài người ngợi ca nhưng yêu cũng có mặt trái.
"Hajime, khoa học kỹ thuật đã tác động đến tư duy của loài người từ rất lâu rồi, rất nhiều người đã quen dùng logic để phân tích xem thích có giá trị gì, có lợi ích gì. Nhưng bản thân con người vẫn bị bản năng chi phối, có những thứ khoa học cũng không thể giải thích rõ, không thể dùng lượng hóa để xử lý, không có dẫn chứng thực tế để nghiên cứu, chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận. Thứ cậu cảm nhận được chính là thật."
"Cảm nhận. . ."
"Dùng ánh mắt của cậu, còn có. . . Trái tim của cậu."
Trên vách đá ven biển ấy, chỉ có Kenzaki Kazuma và Aikawa Hajime. Nụ cười dịu dàng Kenzaki Kazuma làm Aikawa Hajime học được cách rơi lệ.
Khi con người được sinh ra, họ sẽ khóc, người khác sẽ cười.
Khi con người qua đời, họ sẽ cười, người khác sẽ khóc.
Sự sống mới của Aikawa Hajime là cái chết của Kenzaki Kazuma.
"Chúc tất cả nguyện vọng của cậu đều thành sự thật, Hajime."
"Nguyện vọng của tôi, đã thực hiện."
"Tôi muốn hực hiện nguyện vọng của cậu, Kenzaki."
4:00
Kenzaki Kazuma trở về. Dưới ánh trăng, con đường vẫn đầy lá ngân hạnh như nhiều năm trước. Ánh trăng bạc xuyên qua lá vàng rồi chạm tới mặt đất. Một nửa là sương mù lạnh lẽo, một nửa là sắc vàng cô độc. Kenzaki Kazuma ngồi xuống một chiếc ghế dài ở ven đường, hắn ngắm lá ngân hạnh vàng.
Đôi lúc Kenzaki Kazuma có cảm giác mình đang sống ở trong hai thế giới. Mười năm trước hắn rời đi, trong khoảnh khắc này, hắn lại nhớ tới lúc hắn từng ngồi ở chỗ này vào mười năm trước. Hắn thấy Aikawa Hajime ôm một bó hoa đỏ đi tới khi lá vàng bay trong gió. Gã rất hạnh phúc, bước đi nhẹ nhàng, khóe môi còn đang cười. Lần đầu tiên gặp nhau ở đài thiên văn lúc gặp mặt, gã cau mày, nhăn mặt, lạnh lùng nói chuyện.
Mặc dù đã trải qua bất hạnh, nhưng lúc đó hắn thấy rất hạnh phúc. Hắn có thể đoạt lại Hajime từ vòng xoáy của số phận, hoàn thành nguyện vọng của Hajime, suy nghĩ đó còn ý nghĩa hơn cả những lý do hắn từng nghĩ ra để cứu vớt thế giới.
Bởi vì Aikawa Hajime là một người như vậy, Kenzaki Kazuma không hiểu tại sao thế giới có thể được cứu bởi một kẻ không thể làm gì để cứu cha mẹ mình. Hiện thực cũng sẽ không trở nên tốt đẹp vì anh hùng đã hy sinh cho thế giới. Chiến tranh, tật bệnh, tử vong, nạn đói, hận thù như thanh kiếm Damocles treo ở trên đỉnh đầu của nhân loại. Trong mười năm lưu lạc,hắn chưa từng nghĩ thế giới sẽ được cứu. Bóng bóng kinh tế, áp lực từ xã hội, tỷ lệ phạm tội, ô nhiễm môi trường là những thứ đang giày vò hành tinh nhỏ này. Hắn không nên chối bỏ thế giới này vì mặt trái của nó. Nhưng con người cũng sẽ thấy đau mà. Kenzaki Kazuma đôi lúc cũng sẽ hoang mang, bản thân hắn còn có thể tha thứ cho phản bội được bao nhiêu lần. Hắn không giống như Kotarou Shirai hay nói với hắn "Bị lừa mấy trăm lần còn nguyện ý tin tưởng người khác". Liệu sẽ có một Shiori Hirose thức trắng đêm không ngủ nhìn hắn chỉ vì chờ hắn tỉnh lại để nói cho hắn "Cậu không phải chiến đấu một mình" hay không? Liệu sẽ có một Sakuya Tachibana cố chấp khi mắc thêm sai lầm nữa? Anh ấy có thể tỉnh ngộ để trở về không? Liệu sẽ có một Mutsuki Kamijo nhiều lần đau khổ vì bóng tối rồi lại trưởng? Liệu sẽ có một Aikawa Hajime?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro