
Chương 58
"Ba phải đi thật à?" Sarada nũng nịu, nằm sấp trên giường của bố mẹ, bên cạnh túi đồ của Sasuke.
Cha con bé liếc nhìn nó từ khóe mắt trong lúc đang thu dọn đồ đạc. "Đó là nhiệm vụ, Sarada-chan."
Bên tủ quần áo, Sakura tháo áo khoác khỏi móc treo, rồi quay sang con gái. "Con cũng đi làm nhiệm vụ mà," cô chỉ ra.
"Con biếtttttt," Sarada thở dài. "Nhưng..."
Cô bé im lặng một lúc, cúi đầu, hai ngón tay chạm vào nhau.
"Ba chắc chắn sẽ về chứ?" cuối cùng con bé cũng hỏi.
Sasuke bỏ chiếc áo sơ mi định cho vào túi xuống, đặt tay lên đầu con gái. "Chỉ hai tuần thôi," cậu trả lời.
"Nhưng ba sẽ về chứ?" Sarada khăng khăng hỏi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Ừ," cậu khẳng định, xoa nhẹ tóc nó.
Với một nụ cười nghi ngờ, Sarada nhìn vào mắt anh một lúc trước khi quay đi. "Ba phải về đấy nhé," con bé lầm bầm, và Sasuke gật đầu trong lúc tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Khi thấy Sarada lo lắng vì cha mình sẽ không về, Sakura không khỏi có chút tội lỗi. Thực ra, nếu thú thật với lòng mình, phần lớn trong cô cảm thấy nhẹ nhõm khi Sasuke sắp rời đi, dù chỉ trong một đoạn thời gian ngắn...
Thực sự, chỉ nghĩ đến việc một hoặc hai tuần không có cậu ấy cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, vai cô như được thả lỏng... Kể từ khi cậu ấy lần đầu tiên đề cập đến nhiệm vụ sắp tới, cô đã phát hiện ra rằng sự hiện diện của cậu đã gây ra cho cô nhiều căng thẳng như thế nào.
Tất nhiên, cô biết rằng một phần trong đó là do Kakashi... Nếu trước đây cô đã gặp khó khăn trong việc quên đi người đàn ông tóc bạc đó, thì sau cuộc nói chuyện với Ino, điều ấy gần như là không thể, nhưng với việc Sasuke đi vắng, cô có thể tự mình sắp xếp những cảm xúc đó mà không phải lo lắng rằng cậu ấy sẽ nhận thấy điều gì đó không ổn; cô có thể thể hiện cảm xúc của mình trong phòng ngủ riêng tư mà không cần phải bịa ra một câu chuyện nào đó để giải thích với cậu.
Đồng thời, Sakura biết rằng đó còn hơn cả vấn đề về Kakashi... Cô bắt đầu nhận ra rằng chính sự hiện diện của Sasuke cũng khiến cô căng thẳng - cô không bao giờ biết cậu ấy sẽ ở trạng thái tâm lý ra sao vào thời điểm nào - cậu ấy sẽ "có mặt" hay sẽ thu mình lại? Và cô không bao giờ biết cách phản ứng tốt nhất với cậu, bất kể tâm trạng cậu ấy như thế nào - nếu cậu ấy thu mình lại, cô nên cố gắng tiếp cận cậu hay để cậu ấy yên? Nếu cậu ấy hiện diện, cô nên tránh làm gì để cậu ấy không trở nên lặng câm?
Cho đến khi cậu ấy thông báo rằng cậu sẽ đi làm nhiệm vụ, Sakura mới hiểu được việc làm vợ cậu ấy mỏi mệt nhường nào... Cô không hiểu mình cảm thấy áp lực ra, không chỉ để duy trì cuộc hôn nhân của họ mà còn để giúp Sasuke xây dựng mối quan hệ với con gái mình, để trở thành một người cha... Cô muốn cậu ấy hạnh phúc, có thể vượt qua những bi kịch của tuổi thơ để xây dựng một cuộc sống thực sự trong một ngôi nhà thực sự với gia đình của chính mình - để cậu ấy có thể trở nên trọn vẹn một lần nữa. Cô muốn giúp cậu ấy thấy rằng cậu không cần phải lang thang khắp thế giới một mình...
Nhưng nó thật sự vô cùng mệt mỏi. Áp lực thật sự rất mệt mỏi; chính nhiệm vụ đó cũng rất mệt mỏi. Cậu ấy cũng rất mệt mỏi.
Trái tim cô thắt lại... cô ghét cảm giác như thế, bởi vì đó là một loại ích kỷ - và không phải cô là người đã ký tên nhận lấy sự vụ này khi kết hôn với cậu sao? Cô biết mình đang lao đầu vào thứ gì...
Hoặc cô đã nghĩ rằng mình biết.
Có lẽ tất cả chỉ là sự ngây thơ của tuổi trẻ và cô chưa bao giờ thực sự hiểu mình sẽ phải hy sinh bao nhiêu để giúp đỡ cậu ấy. Có lẽ đó là mười năm hy sinh để nuôi dạy con gái một mình và tự nhủ rằng tất cả sẽ đáng giá khi nhiệm vụ của cậu ấy kết thúc... chỉ để cậu ấy trì hoãn việc về nhà gần nửa năm khi cuối cùng nó cũng kết thúc. Hoặc có lẽ đó là việc nhận ra khi cậu ấy trở về rằng cậu đã không có những chuyển biến tích cực nhiều như cô mong đợi, nhận ra rằng cậu ấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước để thực sự ổn định... nếu cậu ấy có thể.
Dù lý do là gì, và dù cho cô ích kỷ như thế nào, cô không khỏi cảm thấy như một gánh nặng đã được dỡ bỏ khi cô phát hiện ra rằng mình sẽ có một khoảng thời gian xa cậu, thời gian để trở thành chính mình một lần nữa mà không phải liên tục lo lắng về việc mình có đang làm đúng hay nói đúng không... thời gian để hô hấp trở lại.
Được hít thở một lần nữa thật tuyệt vời...
Sakura bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng kéo khóa túi của Sasuke. Cô nhìn cậu đeo ba lô qua một bên vai.
"Con muốn đi cùng ba đến cổng!" Sarada tuyên bố.
Sasuke nghiêng đầu chấp thuận lời yêu cầu của con gái, rồi quay sang Sakura.
Cô gật đầu và khoác áo khoác. "Mẹ sẽ đi chung," cô nói, và cả ba người nhà Uchiha cất bước ra phía cửa.
Việc rời đi của Sasuke diễn ra như dự đoán; cậu ấy chạm tay vào trán hai mẹ con và rời đi gần như không nói lời nào.
Đó là chuyện của năm ngày trước, và ba ngày trong số đó là những lời nhắc nhở hạnh phúc về cách mọi thứ từng diễn ra khi chỉ có cô và con gái trong nhà: những bữa ăn không ngượng ngùng, những cuộc trò chuyện dễ dàng, những cuộc cãi vã thỉnh thoảng về những điều ngớ ngẩn... ngay cả khi Sarada kể chi tiết về việc luyện tập với Kakashi, Sakura cũng vô cùng biết ơn về khoảng không gian để hít thở mà không rơi vào cuộc khủng hoảng hiện sinh thông thường của cô về tình trạng của mình với người đàn ông tóc bạc.
... Và rồi Sarada cũng đi làm nhiệm vụ, và đột nhiên Sakura lại cô đơn một mình trong nhà mà không có gì để phân tán sự chú ý khỏi suy nghĩ về những gì Ino đã nói khoảng một tuần rưỡi trước:
Làm điều đúng đắn, Sakura...
Điều đúng đắn...
"Điều gì là đúng đắn?" Theo cuộc trò chuyện của họ, Sakura hiểu rằng Ino đang ám chỉ, "Kết thúc cuộc hôn nhân của cậu và ở bên Kakashi," và mặc dù cô biết rằng cô bạn tóc vàng của mình sẽ buộc tội cô đưa ra mấy lời ngụy biện bào chữa, cô không khỏi nghĩ rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy... đây là cảm xúc của những người khác - cuộc sống của những người khác - mà cô đang phải đối mặt... Sasuke, Kakashi, Sarada. Bất cứ quyết định nào cô đưa ra đều ảnh hưởng đến tất cả họ; cô không thể đưa ra quyết định vội vàng.
Khi đi dọc hành lang của Tòa tháp Hokage trên đường trở về bệnh viện sau một cuộc họp ngắn với hội đồng, cô tự hỏi liệu cô có thực sự cho hôn nhân của mình một cơ hội hay không. Mới chỉ một vài tháng trôi qua... dường như chưa đủ thời gian, đặc biệt là khi cô nghĩ rằng cô đã không chắc chắn về cách chia sẻ bản thân với Sasuke.
Sasuke... người đang tiến bộ, từng chút từng chút một. Liệu cô có thể - có nên - mạo hiểm phá hủy điều đó bằng cách chia rẽ gia đình cậu ấy, lý do chính khiến cậu ấy ở lại làng?
Và còn sự tin tưởng mà cậu ấy đã trao cho cô thì sao? Cho Kakashi? Bởi vì ngay cả khi cậu ấy không bao giờ biết về mối tình vụng trộm, cô cũng sẽ không thể - không muốn - giấu mối quan hệ của mình với Kakashi sau cuộc ly hôn, điều đó có nghĩa là Sasuke sẽ biết rằng vợ cũ của cậu ta đang lên giường với người thầy khi xưa của mình, yêu người thầy cũ của mình, muốn ở bên người thầy ấy hơn là cậu...
Trái tim cô thắt lại trong âu sầu.
Không, mối quan hệ của cô sau khi kết thúc cuộc hôn nhân sẽ không phải với bất kỳ người đàn ông nào, bất kỳ ninja hay người bất kỳ nào trong làng... mà sẽ là với một trong những người thân quý giá của Sasuke, một trong số ít cá nhân trên thế giới này mà cậu ấy tin tưởng. Cho dù có ngoại tình hay không, đó vẫn là một sự phản bội... nó sẽ gây tổn thương, và cô không bao giờ muốn làm tổn thương cậu ấy... Cô có thể không còn yêu cậu ấy nữa, nhưng cô vẫn thương cậu, và cô ghét nghĩ đến việc làm tổn thương cậu ấy.
Làm sao có thể rời bỏ người đàn ông tin tưởng mình, một người đang trong tình trạng dễ tổn thương, một người đang cố gắng xây dựng mối quan hệ và mở lòng... sao việc rời bỏ mối quan hệ này có thể là điều đúng đắn cho được?
Nếu không rời bỏ cậu ấy, cô sẽ làm tổn thương Kakashi, Sakura nội tâm xen vào, và Sakura cảm thấy cơn đau nhói trong ngực khi nghĩ đến điều đó... nhưng bản ngã bên trong cô vẫn tiếp tục. Cô sẽ làm tổn thương một trong hai người, cô ấy thẳng thắn đáp. Đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu cô chọn Sasuke, cô cũng sẽ làm tổn thương chính mình.
Sakura biết điều đó là sự thật. Đặc biệt là bây giờ khi cô đã chấp nhận rằng mình yêu Kakashi, cô không thể chịu đựng được ý nghĩ phải buông tay anh, không bao giờ được anh ấy ấp ôm nữa, không bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó của anh, không bao giờ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy khi ở bên anh ấy.
Điều đó làm cô đau khổ.
Làm thế nào việc khiến hai người khổ sở chỉ để tránh khả năng làm tổn thương một người có thể là điều đúng đắn? Sakura nội tâm hỏi. Và, về cơ bản thì, cô thậm chí còn không biết Sasuke sẽ xử lý chuyện này như thế nào... bây giờ cậu ấy đã dành thời gian ở bên Sarada, đã được nhìn thấy cảm giác của việc làm một người cha; cô thực sự nghĩ cậu ấy sẽ rời bỏ con bé lần nữa?
Sakura không biết... cô thực sự không biết. Với một tiếng thở dài đầy bực bội, cô xoa thái dương và rẽ bước sang một góc... chỉ để bị chặn lại bởi một đôi bàn tay quá quen thuộc đặt trên eo cùng lồng ngực dài rộng, khoác áo chống đạn chỉ cách mặt cô vài inch. Giật mình, cô ngước lên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ mà cô đã nghĩ đến hàng ngày, anh đang nhìn xuống cô với dáng vẻ không hài lòng một cách thái quá.
"Em nên cẩn thận hơn khi đi đường, Sakura-chan..." Anh khuyên răn, nếp nhăn trên trán sâu hơn. "Em có thể đụng phải ai đó..."
Với tâm trí bị mây mù bao phủ bởi cảm xúc ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh, Sakura hầu như không nghe thấy những gì anh đang nói... Cô chỉ có thể thì thầm tên gọi anh.
Ngay khi cô làm vậy, vẻ nghiêm nghị giả tạo của anh biến mất, và anh nhìn cô với sự dịu dàng kéo theo tất cả những cảm xúc mà cô mới chỉ cho phép mình cảm nhận.
"Sakura," anh nói với một chút trêu chọc trong âm giọng, khóe môi cong lên thành nụ cười khiến trái tim cô đập thình thịch.
Cô không thể rời mắt khỏi anh... cô bị cuốn hút bởi đôi mắt ấm áp anh sở hữu, bởi hơi ấm cơ thể nơi anh, bởi mùi hương chữa lành - nhưng cũng đầy kích thích - của anh bao quanh cô một lần nữa.
Khi nụ cười gian xảo của anh ngày càng rõ nét, những suy nghĩ phiền muộn trong cô dần tan biến, và hai má cô ửng hồng vì sự phấn khích, xấu hổ cùng đợi mong, rồi đột nhiên cô mỉm cười đáp lại anh với tất cả sự phấn khích của một cô gái đang yêu.
Nụ cười rạng rỡ của Sakura khiến Kakashi hoàn toàn bất ngờ, và trong một khoảnh khắc, anh lặng người... Cô đang cười như thể anh chưa bao giờ thấy cô cười thế, như thể cô quá hạnh phúc đến nỗi không thể kìm nén được, như thể cô đã bất ngờ tìm thấy tất cả những gì mình từng tìm kiếm.
Cô ấy đang cười với anh như vậy sao?
Ý nghĩ đó khiến anh tràn đầy hy vọng rằng có lẽ anh không phải là kẻ ngốc khi nắm bắt cơ hội bên cô ấy, và anh không thể ngăn được tay mình nhẹ nhàng siết lấy cô.
Với sự phấn khích của mình, Sakura thấy đôi mắt của Kakashi mở to rồi dịu lại, và biểu cảm trên khuôn mặt anh khiến hơi thở cô nghẹn lại. Gần như cùng lúc ấy, anh siết chặt lấy cô, và cô nhận ra rằng anh vẫn đang giữ lấy cô, anh chưa hề buông tay cô kể từ khi anh ngăn cô va vào anh vài phút trước.
"Anh đang làm gì ở đây vậy?" cô hỏi nhỏ nhẹ, giọng nói chỉ cao hơn một chút so với tiếng thì thầm khi cô cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình đủ để hạ nụ cười của bản thân xuống mức bình thường hơn, bớt đi vẻ yêu đương như mấy đứa nhỏ mới lớn hơn.
Anh rời tay khỏi eo cô, dùng một tay để rút cuộn giấy ra khỏi túi và giơ lên để cô xem. "Nhiệm vụ," anh trả lời với một cái híp mắt.
Mặc dù cô nhớ vòng tay của anh ngay khi anh vừa buông lơi, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn đôi chút, và khi anh thả lỏng khuôn mặt để nhìn cô với sự dịu dàng mà anh dường như dành riêng cho cô, miệng cô gần như muốn cười toe toét trở lại.
Thay vào đó cô cố gắng nói thành lời: "Anh sẽ đi đến đâu?"
Anh nhăn mặt nhét cuộn giấy trở lại vào túi. "Iwagakure," anh đáp lại một cách chua chát. "Họ muốn anh tham dự một sự kiện nào đó."
Cô nhìn anh một cách cảm thông. "Chỉ có mình anh à?"
Anh lắc đầu. "Không... Shikamaru cũng đi."
"Thôi thì ít nhất hai người có thể cùng nhau than vãn về chuyện mấy cái này rắc rối thế nào," cô cười, tự động thè lưỡi ra trêu anh.
Sakura nhận ra sai lầm của mình ngay khi đôi mắt màu than của Kakashi liếc xuống môi cô và dừng lại nơi ấy quá lâu, ngay lập tức gợi nhớ lại những lời anh ta nói cách đây vài tháng:
Tôi nghĩ mình đã cảnh báo em về việc thè lưỡi với một người đàn ông muốn em... anh đã nói. Giọng điệu của anh rất trầm, rất nguy hiểm, và sau đó anh kéo cô vào một nụ hôn đã khiến cô kích động đến mức cô để anh làm cô ngay trên bàn làm việc giữa ca trực của cô.
Cơ thể cô nóng lên không tự chủ khi nhớ lại sức mạnh của anh lúc anh thúc vào cô từ phía sau, về cách anh cảnh báo cô đừng kêu lớn nhưng sau đó lại làm mọi thứ có thể để khiến cô kêu gào, về tiếng nói trầm ấm của anh bên tai cô khi anh nói với cô rằng cô thật tuyệt vời...
Khi ánh nhìn của anh lần nữa đặt nơi cô, cô có thể nhìn thấy trong mắt anh một khao khát phản chiếu của chính cô, và thế giới bắt đầu mờ dần - như mọi thứ dường như luôn xảy ra xung quanh anh- cho đến khi cô thấy ngày càng khó để suy nghĩ về những cảm xúc của mình dành cho anh, ngày càng khó để kiểm soát bản thân, ngày càng khó để nhớ rằng họ đang đứng giữa một hành lang trống rỗng trong Tòa tháp Hokage, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể không còn vắng người...
Cô muốn chạm vào anh, đặt tay lên gương mặt anh và kéo môi anh xuống môi mình. Cô muốn ngừng chiến đấu với nhu cầu này của bản thân, ngừng đấu tranh với chính mình...
Cô muốn buông xuôi.
Nên cô đã làm thế... cô với tay lên và từ từ miết ngón tay dọc theo đường viền hàm mặt nạ của anh. Khi anh không lảng tránh, cô bước lại gần anh hơn, nhìn thấy ánh mắt anh lại di chuyển từ đôi mắt xuống bờ môi cô, cảm nhận bàn tay anh trở lại vị trí trên eo rồi trượt xuống lưng cô.
"Sakura..." anh khàn giọng lẩm bẩm, ánh mắt vẫn đắm say nhìn đôi môi cô. "Em đang làm gì vậy?
Cô nhẹ lắc đầu, do dự, không chắc chắn lắm cho đến khi cất lời.
"Những gì em muốn làm..." cuối cùng cô thì thầm, rồi cô áp môi mình lên môi anh.
Kakashi đã tự nhủ sau việc mình làm tại quán rượu rằng anh phải đặt ra khoảng cách giữa hai người, rằng anh không thể ép buộc mọi thứ hoặc tất cả những bước tiến mà anh đã đạt được với Sakura cho đến nay có thể mất đi...
Nhưng có điều gì đó rất khác. Cô ấy thay đổi rồi... nụ cười của cô, niềm vui dường như tỏa sáng từ đôi mắt cô khi nhìn anh, cách cô với lấy anh như thể cô không cách nào ngăn mình lại ngay cả khi cô có thể...
Lần đầu tiên, anh cảm thấy cô không còn giấu giếm bất cứ điều gì với anh. Lần đầu tiên, anh cảm thấy cô đang trao trọn bản thân mình cho anh, không chút dè dặt. Và lần đầu tiên, anh cảm thấy cô yêu anh - và nhận ra điều đó.
Điều đó khiến anh không thể ngăn mình đáp lại nụ hôn của cô, ôm lấy cô và kéo cô vào lòng.
Ở đâu đó trong tâm trí, Sakura nhớ rằng cô vẫn đang kết hôn, rằng cô vẫn chưa quyết định liệu mình có nên rời bỏ Sasuke hay không...
Ở đâu đó trong tâm trí, cô nhận ra rằng cho dù nhìn từ góc độ nào, đây cũng không phải là điều đúng đắn, không phải tại đây, không phải lngay lúc này...
Nhưng cảm giác mọi thứ phải như thế, cảm giác đôi môi của Kakashi chạm vào môi cô, cánh tay anh siết chặt lấy cô, đang lấn át lý trí của cô... sự cám dỗ được gần gũi với anh bây giờ khi cô đã thừa nhận sâu sắc những gì cô cảm thấy đối với anh - sự cám dỗ để thực sự làm tình với anh - đang lấn át lý trí của cô, và nhiều lần trong quá khứ cô cảm thấy trái tim mình có thể nổ tung nếu Kakashi không níu giữ cô, thì giờ đây cô lại với đến anh theo một cách mà cô chưa từng làm trước đây - theo một cách mà cô chưa từng cho phép mình trước đây - và cô nhận ra rằng cô cần anh. Cô cần anh trong từng tế bào của sự sống mà cô thậm chí còn chưa biết đến.
Không, đó không phải là điều đúng đắn... cô đang hành động hấp tấp, ích kỷ và yếu đuối một lần nữa, nhưng cô quá bị cuốn vào sự choáng váng khi hôn người đàn ông mình yêu, khi được người đàn ông cô yêu ôm ấp, theo một cách nào đó, lần đầu tiên... Cô quá bị cuốn vào sự kỳ diệu của việc chia sẻ toàn bộ bản thân mình với một người đàn ông thực sự cảm thấy như một bạn đời, như một người ngang hàng, như thể anh muốn hiện diện nơi đây nhiều như cô vậy...
Cô không thể dừng lại. Đó không phải là điều đúng đắn, nhưng cô không thể dừng lại... cô cảm thấy như mình đang lơ lửng, và vào lúc ấy, cô không quan tâm liệu mình có bao giờ chạm đất trở lại hay không.
~~~~~~
T/N: coi quánh ghen hông mấy bạn? ...... rất tiếc là chưa tới khúc quánh ghen đâu, sắp tới khúc lăn giường thôi nè~ ( ⸝⸝'꒳'⸝⸝)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro