
Chương 45
Sakura đang ngâm nga - thực sự ngâm nga - khi cô xả sạch dầu gội trên tóc, và thỉnh thoảng nụ cười không đứng đắn nở rộ trên khuôn mặt cô cho đến khi cô phải cắn chặt môi để kìm nén.
Anh ấy đã mua cho cô một chiếc lược. Thật sự, thật là ngớ ngẩn ... dù gì thì đó cũng chỉ là một chiếc lược ... nhưng anh ấy thực sự đã đi ra ngoài và mua một chiếc cho cô sau khi cô phàn nàn về việc không thể chải tóc vào lần trước.
Lần cuối cùng, cái lần lẽ ra được cho là lần. cuối. cùng ....
Sakura lắc đầu, để những giọt nước vươn vãi phía trên chiếc rèm phòng tắm.
Cô có thể lường trước rằng bản thân sẽ chìm trong bể khổ bởi cảm giác tội lỗi, buồn bã và lo lắng sau khi phá bỏ quyết định không ngủ với Kakashi nữa, nhưng tâm trí, trái tim và tất cả các giác quan của cô đều dành quá nhiều cho người đàn ông tóc bạc đến nỗi cô không thể cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài hạnh phúc và thôi thúc phản kháng rằng đó là việc làm đáng xấu hổ khó có thể dập tắt được.
Cô vặn nút khóa nước và bắt đầu mỉm cười lần nữa trong bất lực. Cách anh nhìn cô ... hôn cô ... làm tình với cô ...
Và anh không tùy tiện mua đại một chiếc lược nào đó mà đúng loại cô dùng...
Nụ cười của cô sâu hơn khi cô lau khô người và quấn chiếc khăn quanh mình trước khi bước ra khỏi phòng tắm.
"Ừm, sáng nay tâm trạng của em trông có vẻ tốt ..."
Giọng nói trầm ấm cắt ngang điệu nhảy vui vẻ nhỏ bé mà cô đang thực hiện trong tâm trí khiến cô rùng mình lạnh sống lưng. Mở to mắt, cô quay về phía cửa phòng tắm, vô thức siết chặt chiếc khăn tắm quanh ngực.
"Sasuke ..." Cô gần như thều thào, rồi bắt buộc bản thân xua đi cảm xúc kinh ngạc khỏi đầu và mỉm cười dù đang gào thét trong hoảng loạn. "Anh về khi nào vậy?"
Âm giọng và nhịp điệu của cô bình thường một cách đáng kinh ngạc, nhưng bên trong, não bộ của cô đang hoạt động một dặm một phút ... Cậu ấy đã nhìn thấy cô trở về từ nhà Kakashi chưa? Cậu ấy có nghi ngờ điều gì (hoặc ai) đã khiến cô hạnh phúc đến vậy không? Tại sao cậu lại ở đó một cách đột ngột như vậy chứ?
"Vừa mới đây thôi." Cậu đáp lời, buông hành lý xuống và nhìn quanh phòng "Em dọn giường rồi sao?"
Sakura cảm thấy tim mình như thắt lại trong cổ họng, nhưng nhờ một phép màu nào đó mà cô nghi ngờ mình sẽ không bao giờ hiểu được, một lý do ngay lập tức nảy ra trong đầu cô. "Ừ, em không thể ngủ được." Cô nói, đưa tay gãi sau gáy như thể xấu hổ. "Thật ra em vừa mới đi bộ...rồi trở để tắm rửa."
... Điều này không phải hoàn toàn là một lời nói dối, cô nghĩ, vì cô đã thực sự đi dạo vào buổi sáng hôm đó ...
Đi dạo từ căn hộ của Kakashi về nhà mình, chuyện như vậy...
Cô thầm thở dài trong tâm thức.
Một phần của cô cảm thấy buồn nôn vì cô có thể nghĩ ra một câu chuyện biện hộ quá dễ dàng, nhưng phần còn lại của cô cảm thấy nhẹ nhõm ... cô biết mình phải ngăn Sasuke tìm hiểu về Kakashi vì lợi ích của mọi người, và cô càng trả lời câu hỏi của cậu nhanh bao nhiêu, cô sẽ càng ít bị nghi ngờ bấy nhiêu.
Sasuke chuyển ánh mắt từ giường sang cô. Anh gật đầu xác nhận, và họ chìm vào sự im lặng chẳng giúp gì ích cho cảm giác sôi sục trong dạ dày của Sakura. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô chuyển trọng lượng của mình sang chân còn lại. "Em không biết là anh sẽ trở về ..." Cô khẽ nhận xét.
Anh quan sát cô một lúc, sau đó quay đầu về phía cửa sổ. "Đó là một quyết định ngẫu hứng."
Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình. "Và Thảo Quốc?"
"Tin đồn vô căn cứ." Cậu trả lời với một cái nhún vai.
"Ah ..." Cô khựng lại. "Anh sẽ ở đây bao lâu?"
Ngay khi lời nói vừa rời khỏi miệng, cô gần như bị choáng ngợp bởi phần lớn bản thân muốn anh nói rằng "không lâu" ...
Điều đó khiến cô sợ hãi.
Cảm xúc của cô thay đổi nhiều như vậy từ khi nào? Cô đã muốn Sasuke trở về nhà trong ngần ấy năm, và bây giờ cô muốn cậu ấy rời đi? Ở cùng Kakashi có thực sự ảnh hưởng đến cô tới mức đó không?
Cô không tránh khỏi nhận ra rằng tất cả niềm hạnh phúc mà cô cảm thấy vào buổi sáng hôm nay đã biến mất ngay khi Sasuke cất tiếng nói, chỉ để lại một khối u trong bụng cô, một khối u nặng trĩu vì thất vọng và tội lỗi cùng một thứ gì đó giống như tuyệt vọng ...
Mọi chuyện lẽ ra không phải thế này. Lẽ ra Sasuke nên về nhà, còn cô lẽ ra phải hạnh phúc, và họ lẽ ra phải trở thành một gia đình thật sự.
Vậy mà thay vào đó, cô nhận ra bản thân muốn trốn chạy khi Sasuke tiếp cận cô, cuối cùng ấn cô vào quầy phòng tắm và trượt tay qua eo cô, cô thấy mình muốn trở lại trong vòng tay của Kakashi vào lúc Sasuke cúi đầu xuống gần cô cho đến khi cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu trên môi mình.
Khi cậu nói, âm giọng trầm thấp và u tối. "Tôi không có kế hoạch đặc biệt nào để rời đi lần nữa." Cậu cất tiếng, rồi ấn đôi môi hai người lại với nhau trước khi kéo cô vào một nụ hôn sâu.
Tâm trí cô dường như chia làm đôi khi cô bắt mình phải đáp lại cậu ấy... Một nửa đang cố gắng phản ứng một cách tuyệt vọng theo hướng lẽ ra cô phải cảm thấy khi được chồng mình hôn, nửa kia đang vô tình hình dung đến Kakashi, nhớ đến đôi môi anh trên môi cô, cách ngón tay anh nắm chặt hông cô, cố quên rằng anh không phải là người cô đang hôn.
Và rồi Sasuke xoay người cô lại cho đến khi cô đối diện với gương. Cậu bắt gặp ánh mắt cô trong tấm kính khi cậu ấy cúi xuống đặt nụ hôn ướt át dọc theo cổ và vai cô, cô lập tức nhớ đến Kakashi gần như làm điều tương tự trong phòng tắm của anh chưa đầy hai giờ trước..
Vì suy nghĩ đó mà hơi thở của cô như ứ nghẹn và bụng cô quặn thắt, đột nhiên những gì cậu đã nói vọng lại trong cô.
"Ch-chờ đã." Cô phản kháng. " 'Không có kế hoạch đặc biệt để rời đi lần nữa' ý anh là gì?"
Sasuke dời đôi môi đến bên tai cô. "Ý tôi là tôi không có kế hoạch đặc biệt nào để rời đi nữa."
Cô nhăn mày cố gắng đẩy ra. Cậu ấy chỉ kéo cô lại gần hơn.
"Nhưng-"
"Sakura." Cậu gằn giọng, vòng tay qua bụng cô "Tôi sẽ ở lại."
Trái tim của cô rơi xuống cơn nghẹn bên dưới bụng. Cậu sẽ ở lại? Thật sự ở lại? Thật sự?
Có vẻ như không nhận ra sự thật rằng cậu vừa đẩy vợ mình vào cơn quay cuồng, Sasuke tiếp tục công việc đang làm trong khi Sakura cố gắng (và phần lớn không thành công) để xử lý những gì cậu vừa tuyên bố.
"Sarada đang làm nhiệm vụ à?" Cậu hỏi, giọng nói cứng rắn kề bên tai cô.
Cô có thể cảm nhận được sự cương cứng ngày càng tăng của cậu cạ vào phần lưng nhỏ bé của cô, và nó đã khuấy động bên trong cô đến phát sốt, nhưng bằng cách nào đó - bằng cách nào đó - cô vẫn có thể giữ vẻ ngoài bình thường.
"Ừ, đúng rồi." Cô trả lời một cách kiên định, để một tay cô bao lấy cậu ngăn nó di chuyển mạo hiểm giữa hai chân cô. "Nhưng em phải đi làm...Em sẽ đến muộn mất."
"Em có thể đến muộn một lần ..." Sasuke ậm ừ, ngậm thuỳ tai của cô giữa hai hàm răng.
Có phải ông trời đang cố tình đùa bỡn cô không? Đây có phải là hình phạt cho tội danh không thuỷ chung của cô không, để chồng cô hành động và nói những điều hệt như tình nhân của cô trước đó ngay trong sáng hôm nay?
Tim cô đập loạn nhịp. Trời ơi ... nếu Sasuke theo dõi họ thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy bắt gặp họ ở cùng nhau, nghe thấy những điều họ nói?
Cô cảm thấy buồn nôn. Tách cánh tay của cậu ra khỏi cô một khoảng vừa đủ để cô xoay người lại và đối mặt với cậu, Sakura đặt một tay lên má Sasuke. "Em không thể." Cô nài nỉ, ý chí cố gắng không để lộ ra sự xáo trộn bên trong mình. "Em là viện trưởng ... điều này sẽ để lại tấm gương không tốt."
Câu trả lời của cậu là ấn cô lên chiếc kệ rồi hôn cô lần nữa."Sakura, tôi muốn em." Cậu thì thầm trên môi cô, đưa đẩy bản thân vào nơi tư mật của cô.
Cô sẽ chào thua mất. Cảm giác của cậu thật tuyệt... cô không thể phủ định được cậu thật tuyệt, một phần trong cô đã muốn nhượng bộ, nhưng bên cạnh đó, từng cái chạm, từng nụ hôn đều lấp đầy cô bởi tội lỗi, như thể cô đang lừa dối Kakashi hơn là ngược lại.
Cô đã quá khốn quẫn rồi.
Rời khỏi cậu ấy, cô đặt hay tay lên ngực cậu. "Sasuke, em phải đi." Cô cứng rắn lặp lại.
Cậu thở dài một hơi, cuối cùng cũng lùi lại. Cô trượt khỏi kệ, sàn gạch lạnh buốt bên dưới đôi chân trần của cô
Cô nên làm gì đây? Cô đã làm gì trong quá khứ, trước khi có Kakashi?
Trước khi có Kakashi ...
Cố gắng nở một nụ cười, cô vươn bàn tay ra và cong những ngón tay ngay bên trong cạp quần Sasuke, sau đó kéo cậu về phía mình. Cậu ấy nắm chặt hông cô khi cơ thể họ chạm vào nhau.
"Sau đó chúng ta có thể hoàn thành chuyện này." Cô khẽ nói, mong rằng âm điệu nghe như cô thật sự muốn điều đó, và nhón chân lên nhẹ nhàng chạm môi vào môi cậu.
"Mm." Cậu đồng tình, đáp trả nụ hôn của cô, rồi mút lấy cổ cô trước khi cô đẩy ra.
Khi không còn chạm vào cậu nữa, cô nheo mắt nhìn về hướng cậu. Tất nhiên, cậu ấy không đáp lại bằng nụ cười của riêng mình, cậu chỉ nhìn cô một cách cẩn thận và rời khỏi phòng tắm.
Nụ cười giả tạo của cô tan biết khi cô cầm lấy chiếc lược.
Chiếc lược của cô... kể cả nhìn thấy nó cũng khiến tim cô quặn đau.
Kakashi ...
~~~~~~
Vào đầu giờ chiều, Genma thấy cựu Hokage lười biếng đang ngủ trưa trên cái cây cách sân tập không xa. Khi cậu ta tiếp cận, một bên mắt xám mở ra.
"Yo." Ninja Sao Chép nâng một tay lên, nói.
Genma cũng nâng một tay mình lên. "Yo."
Kakashi chậm rãi hé mở bên mắt còn lại. "Tôi có thể làm gì cho cậu?"
Kẹp chặt cây senbon giữa hai hàm răng, Genma nhìn sang chỗ khác và không nói gì trong giây lát. Cuối cùng, ánh mắt cậu vẫn tập trung vào một lùm cây bên kia bãi đất trống, cậu nói: "Sasuke trở về rồi" Cậu lầm bầm.
Khuôn mặt của Kakashi không biểu lộ chút cảm xúc nào khi anh nghiêng đầu. "À."
Genma chuyển ánh nhìn sang người bạn tóc bạc và nhướng mày. "Tôi nói là Sasuke đã về rồi và cậu chỉ "à" một tiếng thôi sao?" Cậu hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Kakashi nhìn cậu ta một cách mơ hồ. "Tôi phải nói gì nữa sao?"
Genma thở dài. "Nhìn này, chàng trai, tôi không hề bị mù ...có chuyện gì đó xảy ra giữa cậu và Sakura - chan."
Khi người bạn của mình vẫn im lặng, Genma chuyển senbon sang bên kia miệng và nhìn thẳng vào Ninja Sao Chép. "Và tôi vừa mới nói với cậu rằng chồng cô ấy đã trở về ..." Cậu ấy nhấn mạnh.
Vẫn không có phản ứng gì.
Sau một lúc chờ đợi, Genma đã giơ tay chịu thua. "Được rồi anh bạn, tôi hiểu rồi...cậu không muốn nói gì cả." Cậu lại thở dài, nhìn sang nơi khác. "Dù sao thì, nếu cậu đổi ý, tôi vẫn ở quanh đây thôi."
Kakashi nhìn bóng lưng bạn mình rời đi, rồi buông tiếng thở dài thườn thượt và tựa đầu vào thân cây.
Anh không mấy ngạc nhiên khi Genma đoán ra, anh và Sakura thật sự đã không hành động kín đáo như lẽ thường ở quán rượu vào đêm hôm trước.
Thật sự, anh sẽ chẳng ngạc nhiên nếu vài người khác cũng nhận ra, nhưng cuối cùng thì anh không quan tâm... họ đều là ninja cho nên thường không muốn tiết lộ thông tin trừ trường hợp cần thiết, và anh biết chắc chắn rằng mỗi người trong số họ cảm thấy có nghĩa vụ đứng về phía anh và Sakura hơn là đối với Sasuke ...
Không, anh tự tin về việc họ sẽ không nói với cựu bạt nhẫn.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là anh có bất kỳ ý định tiết lộ với Sakura rằng Genma biết chuyện... cô sẽ chỉ lo lắng thôi, và cô không cần phải lo lắng thêm bất cứ điều gì khác nữa.
Bất kỳ điều gì khác....
Anh siết chặt nắm tay và nện thẳng vào thân cây phía sau mình.
Khốn kiếp, sao Sasuke lại trở về ngay lúc này? Anh chỉ cần thêm chút thời gian ở bên cạnh cô, thêm chút thời gian để cô thật sự yêu anh, để thuyết phục cô rằng cô nên ở bên anh thay vì cậu ấy.
Nhưng bây giờ Sasuke ở đó để tận dụng những cái móc câu mà cậu vẫn có bên trong người vợ của mình để cuốn cô ấy trở lại.
Kakashi nhắm mắt lại trong thất vọng.
Anh vẫn tin rằng anh sẽ khiến Sakura hạnh phúc hơn bao giờ hết so với Sasuke, ngay cả khi người đàn ông tóc đen ở lại làng ...cô cần một người dễ dàng thể hiện tình cảm của họ với cô, một cách cởi mở, một người có thể chia sẻ bản thân với cô ấy thay vì giữ những cảm xúc của mình thẳm sâu trong lòng.
Và biết đâu một ngày nào đó Sasuke sẽ làm được những điều ấy, nhưng Sakura sẽ lãng phí bao nhiêu năm nữa để chờ đợi chuyện này xảy ra?
Kakashi sẽ không dối lòng và nói rằng anh không thể đồng cảm với Sasuke ...Không phải anh đã chẳng mất một khoảng thời gian dài không chỉ để có thể thừa nhận cảm xúc của mình mà còn thể hiện chúng, và có lẽ nếu anh không gặp lại Obito, anh sẽ không bao giờ có khả năng đó, khi ấy anh sẽ không xứng đáng với Sakura hơn là Sasuke.
Nhưng sự thật là anh đã gặp Obito, và anh đã có hơn một thập kỷ kể từ thời điểm đó để hàn gắn lại quá khứ của mình và tìm ra những gì anh muốn trong tương lai.
Và điều anh muốn là Sakura...hơn thế nữa, anh muốn một gia đình với Sakura.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm thế để buông tay cô sau nhiệm vụ, nhưng cái cách cô đã nhìn anh vào đêm hôm trước, sáng hôm nay- anh không nghĩ mình có thể lùi bước dễ dàng như vậy nữa.
Siết chặt quai hàm và ngước nhìn lên bầu trời qua tán lá của cái cây mà anh đang ngồi một lần cuối, Kakashi tạo thủ ấn Thuấn Thân Thuật và biến mất trong một làn khói.
A/N: Ú òa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro