Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Sakura cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh bên tai trước khi cô nghe thấy những lời anh nói.

"Trời gần hừng đông rồi, Sakura-chan." Kakashi thì thầm, giọng khàn khàn, và cô không thể cưỡng lại ý muốn nép mình vào khuôn ngực rộng rãi thoải mái hơn của anh trong trạng thái buồn ngủ. Anh siết chặt vòng tay của mình và trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng bên tai. "Có lẽ em nên thức dậy trước con gái mình..."

Lúc đó, cô giật mình tỉnh giấc, rời khỏi vòng tay của anh, ngồi thẳng dậy và quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to. "Kakashi ... Chuyện gì -" Cô nói.

Anh nở nụ cười dịu dàng đáp lại cô, trêu chọc. "Em ngủ quên mất." Anh trả lời đơn giản.

"Sao anh không đánh thức em? Anh canh gác cả buổi sao? Anh có mệt không?" Những câu hỏi bật ra khỏi miệng khi cô cố gắng lấy lại phong thái của bản thân.

Anh cười thầm. "Tôi không đánh thức em vì tôi thích em ngủ trong vòng tay tôi. Đúng vậy, tôi đã canh chừng suốt thời gian đó. Và tôi không sao." Anh trả lời, rồi luồn tay qua má cô, lướt vào mái tóc ở phía sau đầu cô và kéo cô vào nụ hôn nhẹ nhàng, nụ cười mờ ám nở trên làn môi khi anh hôn cô.

Vẫn còn đang mất phương hướng, Sakura cho phép bản thân hòa mình theo sự dẫn dắt của anh, thậm chí để nụ hôn ấy sâu hơn, nhưng nó chỉ kéo dài được một phút trước khi cô trở lại thực tại và nhớ rằng con gái cô sẽ thức giấc sớm thôi. Sớm hơn nhiều. Rời khỏi môi hôn, cô cau mày nhìn anh. "Đừng làm những điều như vậy." Cô càu nhàu.

"Ừ, ừ." Anh nói một cách nghiêm túc, khoác lên dáng vẻ ăn năn hối lỗi nhưng không hề che lấp tia lấp lánh tinh quái nơi đáy mắt khi anh rời tay khỏi đầu cô, ngón tay lướt qua cổ cô dọc theo chuyển động, và kéo mặt nạ lên che đi gương mặt bên dưới của mình. "Tốt hơn là tôi nên chui vào túi ngủ trước khi đứa trẻ quá tò mò của em nhìn thấy bất cứ điều gì mà nó không nên thấy..."

Ngón tay chạm nhẹ vào mũi cô, anh lướt tới chỗ nằm của mình, cô phải thán phục cách anh có thể di chuyển nhanh như vậy và chui xuống chăn mà không phát ra một tiếng động nào. Khẽ mỉm cười trước bộ dạng dường như đang ngủ của anh, cô tựa lưng vào thân cây nơi anh vừa ngồi trước đó và cố gắng hết sức để trông như thể cô đã canh chừng cả ca làm việc của mình.

Sarada thức dậy, và Sakura phải cảm tạ những ngôi sao hộ mệnh vì cô và Kakashi đã ở đúng vị trí của mình khi con gái cô đang cau có nhìn Ninja Sao Chép "đang ngủ".

"Thầy ấy định cứ như vậy cả buổi sáng sao?" Cô gái tóc đen hỏi sau vài phút trôi qua mà Kakashi không hề chuyển động tí ti nào.

Chưa kịp nói thì con bé đã thấy mình đột nhiên nằm ngửa trên mặt đất.

"Úi!" Con bé rên rỉ, xoa xoa xương sống trong lúc từ từ ngồi dậy. "Cái quái gì vậy?"

 Kakashi đứng dậy nhìn xuống cô nàng genin đang náo loạn và lắc lư những ngón tay của mình. "Đừng mất cảnh giác, Sarada-chan." Anh nói, nheo mắt và đưa tay đỡ nó dậy. "Con không bao giờ biết khi nào kẻ thù có thể lừa phỉnh mình ..."

Nghiến răng nhíu mày tức giận, nó nắm lấy tay anh, để anh kéo nó đứng lên. "Nhưng thầy không phải kẻ thù của con..." Cô bé lại và phồng má đầy phẫn nộ.

Anh đã nhún vai. "Tuy nhiên, có lẽ ta đã trở thành giáo viên của con. Sẽ thật thiếu sót nếu ta để mất một cơ hội giúp con trở thành một ninja giỏi giang hơn."

Sarada thở dài. "Con nghĩ là thầy có lý ..."

"Tất nhiên." Người đàn ông tóc bạc đồng ý, rồi đưa ánh mắt ranh mãnh lên nhìn cô gái tóc hồng vẫn đang ngồi trên cây. "Có chuyện gì thú vị xảy ra trong đợt canh gác của em không?"

Sakura nheo mắt nhìn anh. "Chẳng có gì cả." Cô trả lời chắc nịch, nhưng giọng điệu của cô giảm dần với nụ cười trên môi. Cô ghét việc anh dường như luôn có thể khiến cô mỉm cười bất chấp bản thân cảm thấy thế nào.

Trong lúc nhảy xuống, cô phải cưỡng lại ý muốn thè lưỡi ra với Ninja Sao Chép, thay vào đó nói với con gái mình. "Sarada, con đi chuẩn bị bữa sáng nhé? Kakashi và mẹ sẽ chuẩn bị các dụng cụ."

"Vâng ạ." Sarada gật đầu và tiếp tục bày lương thực của ba người ra trong lúc mẹ con bé không hề phấn khích chút nào khi ra lệnh cho Cựu Hokage làm này làm nọ.

Sau khi họ ăn uống và dọn dẹp lều trại, Sakura lại lôi bản đồ ra và chỉ vào những đoạn đường cô đã vẽ trên khu đất trống nơi các chuunin gặp phải cỏ độc.

"Em nghĩ tốt nhất chúng ta nên áp dụng phương pháp tiếp cận từ nhiều phía." Cô lên tiếng. "Sarada, trong lúc hành động con sẽ đứng giữa mẹ và Kakashi, và mẹ muốn con đảm bảo rằng con luôn ở trong tầm mắt của bọn mẹ."

"Dạ thưa mẹ." Con gái cô đáp lời ngày lập tức.

"Kakashi cũng mang theo tai nghe để chúng ta có thể giao tiếp với nhau. Nếu con tìm thấy loại cỏ đó thì đừng chạm vào nó mà hãy liên lạc ngay với bọn mẹ, và bọn mẹ sẽ lập tức đến chỗ con. Hiểu chưa?"

Sarada gật đầu..

Sakura đưa cho con bé một cây gậy dài. "Chúng ta sẽ dùng những thứ này để phủi những nhành cây và các loại cỏ khác mà không phải dùng tay. Dựa trên các mẫu giày của các chuunin, chúng ta có thể biết loại cỏ chúng ta đang tìm cao ít nhất 4 inch, nhưng nó có thể cao hơn. Và chúng ta không biết có bao nhiêu nhánh cỏ mọc cùng nhau - có thể là mọc thành từ bụi cỏ hay các nhánh phân ra mọc riêng lẻ tự do. Em đoán là cái sau, vì chúng ta chỉ tìm thấy một cái trong mỗi đôi giày và chưa có nhiều sự cố liên quan tới nó mà chúng ta biết. Nếu đúng là như vậy thì thật không may, chúng ta sẽ mất kha khá thời gian để thu thập mẫu vật ..."

Hai đồng đội của cô đều im lặng.

"Được rồi ... còn câu hỏi thắc mắc nào nữa không?" Sakura hỏi, gấp bản đồ lại và nhét vào túi của mình.

Sarada lắc đầu. "Không ạ."

Sakura liếc nhìn người đàn ông tóc bạc bên cạnh. "Anh có muốn thêm thắc gì không?"

Kakashi nheo mắt, rồi vò tóc cô. "Không, Sakura-chan, tôi nghĩ rằng em đã sắp xếp mọi thứ rất tốt rồi."

Sakura nhăn mặt nhìn anh trong khi con gái cô thì cười khúc khích, cô chỉnh sửa lại mái tóc của mình. Sau khi nó trở lại bình thường, cô thở dài và đeo túi lên vai: "Được rồi, đi thôi." Cô nói.

Với vận tốc chạy trung bình, họ mất khoảng hai mươi phút để đến cánh đồng, cách khu lều trại của họ vài dặm. Khi đó, họ tách ra theo chỉ thị của Sakura.

Với khoảng cách tầm ba mươi bước giữa mỗi người trong số họ và ước chừng cánh đồng giống như một ngọn đồi nhỏ, Sakura đã có thể nhìn thấy Sarada nhưng không nhìn thấy Kakashi, đối với cô là một chuyện tốt...vì người đàn ông ấy đã khiến cô xao nhãng, và giờ thì tốt rồi anh đã để cô yên, với minh chứng là hành động bên bồn rửa chén trong bếp hôm nọ và buổi tối hôm trước ở trên cây đã giúp cô nhanh chóng nhận ra rằng cô không thể tin tưởng độ kìm chế của bản thân khi ở bên anh, ngay cả khi con gái cô ở gần đó.

Cô cau mày, dùng cây gậy đã mang theo để chọc qua đám cỏ dọc theo đoạn đường của mình. Đúng vậy, cô biết rằng Kakashi có giác quan tuyệt vời và gần bốn mươi năm kinh nghiệm làm ninja, nhưng anh vẫn có thể mắc sai lầm, và cô không thể để Sarada bắt gặp họ làm bất cứ điều gì sai trái ... cô cần phải khiến bản thân chống lại sự quyến rũ của anh, và cô cần phải làm cho anh thấy rằng anh không thể làm những chuyện như vậy - anh không thể ôm cô vào lòng mình, hôn cô hoặc trao cho cô những cái nhìn nóng bỏng.

Dù cô có thích những việc đó như thế nào.

Cô thở dài và đảo mắt nhìn lên trời, tạm dừng việc tìm kiếm của mình. Làm thế nào mà cô lại rơi vào tình huống như thế này? Đôi khi nó dường như rất viển vông, như thể nó phải là một giấc mơ. Không có chuyện cô thực sự ngoại tình - bản thân từ đó vẫn khiến lòng cô thấy khó chịu - và trong số tất cả mọi người lại là với Kakashi...

Phải không?

Cô chuyển sự tập trung trở về với mớ cỏ cây.

Nếu cô thực sự thành thật với bản thân, cô sẽ phải thừa nhận rằng đã có vài lần thoáng qua trong quá khứ cô từng nhận ra anh là một người đàn ông hấp dẫn, nhưng chúng chỉ là một loại quan sát vô hình mà con người tự nhiên nảy sinh với những người khác giới mà họ thường dành thời gian ở cùng ...

Hoặc đơn giản là cô từng nghĩ vậy

... Dù gì thì, một lần nữa, nếu cô thực sự thành thật với chính mình, cô sẽ phải thừa nhận rằng cô chưa bao giờ nhìn Shikamaru hoặc Naruto hoặc Sai hoặc Kiba như vậy ...

Ừ thì có lẽ một hai lần với Kiba...khi cô uống vài ly...nhưng ai có thể đổ lỗi cho cô chứ? Cậu chàng đó về cơ bản thật là nguyên sơ, hoang dã ... hoàn toàn trái ngược với người chồng luôn kiềm nén và kiểm soát của cô ...

Cô lắc đầu. Mặc kệ Kiba. Dù nụ cười nửa miệng của cậu ta có cuốn hút thế nào cũng chẳng là gì so với Kakashi...

Cô rên rỉ. Tại sao cô dường như không thể gạt người đàn ông đáng ghét đó ra khỏi đầu mình dù chỉ trong năm phút? Điều đó còn tệ hơn so với Sasuke vì cô là một đứa con gái, chuyện này thật là tồi tệ.

...Điều đó có nghĩa là gì?

Và cô đã nghĩ gì vào mấy đêm trước ... mối quan hệ của họ có thực sự lúc nào cũng trong sáng như cô tưởng?

Cô thực sự không thể chắc chắn nữa ... cũng như cô phải thừa nhận rằng cô chưa bao giờ nghĩ Shikamaru hay Naruto hay bất kỳ chàng trai nào trong số đó hấp dẫn (ngoại trừ Kiba), cô phải thừa nhận rằng cô sẽ không bao giờ để bất kỳ ai trong số đó họ (thậm chí cả Kiba) xâm nhập không gian cá nhân của cô như cách cô để Kakashi bước vào.

...À thì cô nghĩ...có thể là Naruto...

Và cô đột ngột dừng bước. Ôi Chúa ơi ...

Trái tim cô siết lại khi cô nhận ra rằng cô chưa bao giờ nghĩ Naruto xâm chiếm không gian riêng tư của cô giống như cách cô đã nghĩ về Kakashi ...

Không, Naruto giống như anh em với cô, như là người trong gia đình....

Trái tim cô như thắt lại khi cô nhận ra rằng cô chưa bao giờ coi Kakashi như một người anh trai, và cô cũng chưa bao giờ thực sự coi anh như một người thân trong gia đình ... Cô đã nghĩ về anh như một trong những người quý giá của cô ... nhưng không phải gia đình.

Vì sao? Sao cô chưa bao giờ nghĩ như vậy?

Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cô có một nghi ngờ ẩn sâu bên trong rằng cô sẽ không bao giờ coi Kakashi là gia đình bởi vì cô luôn nhìn nhận về anh ở một mức độ nào đó như một người đàn ông, và người ta thường không nghĩ anh em hoặc cha của họ là đàn ông, không phải theo kiểu đó.

Không như kiểu một phần trong cô luôn nghĩ về Kakashi.

Cô trợn mắt.

Anh đã là một trong những người bạn thân của cô sau ngần ấy năm. Sao cô lại không nhận ra cơ chứ? Sao cô lại chưa từng nhận ra rằng anh khác biệt như thế nào so với những người khác, trong lòng cô? Thậm chí còn khác biệt hơn cả-

Đột nhiên, tim cô chững lại và tâm trí cô giật bắn người khi cô cảm thấy một luồng chakra quen thuộc đang hướng về phía mình. Một lúc sau, người đàn ông tóc đen mà cô đã biết quá rõ bước vào tầm mắt, và cô sững người.

"Sasuke ..."

A/N: Bạn biết đó, chuyện gì sắp diễn biến tiếp theo ...

Ngoài ra, một điều hấp dẫn khi viết câu chuyện này là tôi đã không để bản thân đọc bất kỳ truyện Kakasaku nào khác bởi vì tôi không muốn đánh mất đặc điểm của cặp đôi này. Tôi nhớ cảm giác đọc truyện Kakasaku ... :( 

T/N: Hoan hô sự hy sinh cao cả của tác giả. Dù sao thì...trải thảm đón anh Sáu nào~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro