
Chương 23
Bệnh viện gần như không đủ bận rộn để ngăn Sakura khỏi việc đếm từng phút cho đến khi Kakashi xuất hiện. Anh không nói cụ thể mấy giờ anh sẽ mang bữa trưa cho cô, nhưng cô biết anh biết tỏng cô sẽ được nghỉ vào khoảng 1 giờ nếu không có bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, và cô có cảm giác rằng anh sẽ không đến muộn vào buổi chiều hôm nay, vì cuộc trò chuyện cần phải có giữa hai người.
Cô thở dài khi nhìn đồng hồ phía trên trạm y tá, không biết là lần thứ mấy rồi.
12:44
Dường như Kakashi đã xâm chiếm tâm trí cô, cả lúc có ý thức và trong vô thức ... Cô đã mơ về ninja tóc bạc cả đêm hôm trước, và lúc tỉnh dậy vào sáng hôm đó, cô thoáng bối rối khi không thấy anh ở trên giường với cô. Phải mất vài giây để cô nhớ rằng thực ra anh không nên đến đây và thực ra cô đã kết hôn với một người khác, sau đó cô đã dành thêm một phút để cố thuyết phục bản thân rằng cảm giác thất vọng lẻn lỏi đâu đây không phải chỉ riêng vì Kakashi. Thay vào đó, cô tự nhủ, thức dậy trong vòng tay của một người đàn ông vào sáng hôm trước đã khiến cô nhớ lại cảm giác thức dậy trong vòng tay của Sasuke, và cô cảm thấy cô đơn tận sâu tâm khảm hơn bình thường vì lý do ấy.
Điều đó cũng có vẻ hợp lý, cô nghĩ ... Cô đã ngủ một mình, thức dậy một mình trong hầu hết thời gian cuộc đời. Những đêm cô có thể ở cạnh Sasuke là khoảnh khắc vô cùng quý giá, những lần hiếm hoi khi mong muốn của cô trở thành hiện thực. Cô chưa bao giờ muốn bất cứ ai khác ôm lấy mình như vậy, và không ai khác từng như thế ... cho tới khi Kakashi đến. Vì vậy, lẽ dĩ nhiên cô sẽ tự động liên kết trải nghiệm được một người đàn ông ôm lấy với người duy nhất mà cô từng có trước đây, trùng hợp cũng là người duy nhất mà cô từng tưởng tượng sẽ cùng nhau trải qua việc đó, và khi liên kết hai sự việc với nhau đã khiến cô chú ý đến sự thật rằng người cô vừa nói đã không ở đây và ôm cô như vậy khiến cô phiền lòng là lẽ tất nhiên... (T/N: Thật chứ trans xong khúc này xoắn cả não với đấu tranh nội tâm của chị tui. TT^TT)
"Mức hợp lý hóa: Kage." Sakura - nội - tâm chỉ ra một cách mỉa mai.
Sakura cảm thấy má mình nóng lên. "Sao cũng được ... hợp lý mà..."
"Chắc chắn rồi." Sakura - nội - tâm đã đồng ý. "Đó là những gì hợp lý hóa ... khiến cho mọi thứ trở nên có ý nghĩa theo cách cô muốn. Không có nghĩa đó là sự thật."
Sakura cảm thấy bất lực. "Đó là lập luận duy nhất hợp lý. Không đời nào tôi muốn Kakashi ..."
"Sakura-sama?"
Giọng nói của một bác sĩ khác khiến Sakura trở về thực tại. Cô quay lại nhìn nam thanh niên tóc đen. "Vâng, Ichiru-san?"
"Em có thể trực bệnh viện nếu cô muốn đi ăn trưa. Hầu như không có chuyện gì xảy ra." Cậu mỉm cười với cô và ra hiệu về phía hành lang trống trải.
Sakura cười đáp lại. "À, vâng, cảm ơn, Ichiru-san, nhưng tôi thực sự đang đợi-"
"Tôi."
Cổ họng Sakura ngay lập tức khô lại, cô chỉ có thể hy vọng rằng mình trông không có vẻ gì bị giật mình như bản thân đang cảm thấy khi túi đồ ăn màu trắng mua về được đặt trên bàn cạnh hông cô.
Rất may, Ichiru dường như không nhận ra. "Ồ, Hokage-sama, ngài đã mang bữa trưa cho Sakura-sama? Ngài thật là tốt bụng." Anh nói, cúi đầu trước người đứng sau chiếc túi.
Giọng nói trầm ấm đáp lại khiến nội tâm Sakura vặn vẹo. "Ta không còn là Hokage nữa, Ichiru-san ... Đó là lý do tại sao ta có thời gian để mang đồ ăn chiên giòn cho vị viện trưởng bận rộn."
Cô có thể hình dung ra cái nhìn nhăn nhó mà Ichiru-san hiện đang nhận được.
"Dù vậy, cậu biết đấy, Ichiru-san..." Kakashi tiếp tục, và Sakura không cần nghe thấy tiếng áo sơ mi của anh sột soạt để biết rằng anh đang đưa ngón tay lên môi. "Có vẻ kỳ lạ khi giám đốc bệnh viện yêu thích đồ ngọt và tempura hơn bất cứ thứ gì? Nó khá là không tốt cho sức khỏe ..."
Ichiru-san chậm rãi gật đầu, liếc nhìn Sakura qua khóe mắt. "À, vâng, đúng là vậy... nhưng một người như Sakura-sama không cần phải lo lắng về điều đó ..." Vệt ửng hồng nhẹ xuất hiện trên má cậu.
Sakura có thể cảm nhận được ánh mắt của Kakashi đang nhìn mình trong khoảng lặng tiếp đó, và nó khiến cơ thể cô nóng lên chống lại ý muốn của cô.
"Đúng vậy, Ichiru-san." Người đàn ông tóc bạc cuối cùng cũng đồng ý. "Cô ấy có thân hình rất chuẩn."
Cầu nguyện rằng cô chỉ đang tưởng tượng việc từ "rất" được nhấn manh, Sakura giật lấy túi thức ăn và quay về phía kẻ hành hạ mình, cau mày: "Chà, bây giờ cả hai đã quyết định rằng tôi có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn, vậy tại sao tôi không ăn nó nhỉ?" Cô nhướng mày về phía Ichiru-san trước khi đi về văn phòng của mình.
Kakashi chứng kiến khuôn mặt của nam y nhẫn nóng lên khi Sakura dậm chân đi và anh phải dừng lại cười khúc khích. Rõ ràng anh không phải là người duy nhất thấy người phụ nữ tóc hồng này hấp dẫn ...
Thay vào đó, cố nén một nụ cười và vẽ lên vẻ mặt hối lỗi sao cho phù hợp, Kakashi gãi đầu đối mặt với Ichiru-san. "À, xin lỗi về điều đó." Anh bẽn lẽn nói. "Ta có một thói quen xấu là trêu chọc cô ấy quá nhiều. Tốt hơn là ta nên đi đảm bảo rằng cô ấy không ném phần của ta ra ngoài cửa sổ ..."
Trước khi chàng ninja trẻ tuổi có thể đáp lại, Kakashi đã đi xuống giữa hành lang và gõ cửa văn phòng của Sakura. Anh nghe thấy tiếng vật thể cùn nào đó đập vào gỗ ở độ cao ngang đầu người vang lên "uỳnh uỵch" và đoán rằng đó là dấu hiệu cho phép anh đi vào. Với cánh tay giơ lên để phòng vệ, anh đẩy cửa từ từ và bước vào phòng.
Khi vào bên trong, anh né cây bút sau đó đóng cửa lại, liếc nhanh xuống sàn nhà nhận ra phát ném ban đầu là một chiếc kim bấm.
"Nè, Sakura-chan..." Anh phàn nàn, với lấy túi đồ ăn "Tôi nghĩ rằng vào văn phòng viện trưởng sẽ an toàn hơn sau khi Tsunade-sama nghỉ hưu chứ ..."
"Ở đây an toàn." Sakura vặn lại. "... Trừ khi anh là một Cựu Hokage khó chịu, người không đánh giá cao sự lộng lẫy của đồ ngọt và đồ chiên."
Anh quay mặt về phía cô khi cô đút một miếng gà tẩm bột vào miệng, sau đó thò tay vào túi. Anh không thể kìm được nụ cười hài lòng trên khuôn mặt khi nhìn thấy thứ anh đang tìm kiếm.
"Em đã nghĩ đến việc đổ nó ra ngoài cửa sổ ..." Anh nghe Sakura nói khi anh lấy hộp canh ấm nóng ra đặt trên bàn của cô.
"Mm, tôi chắc chắn là em sẽ làm vậy." Anh trả lời, ngồi đối diện với cô và mở nắp hộp. "Nhưng tôi rất vui vì em đã quyết định không đổ đi."
Sakura cảm thấy má mình nóng lên trước cái nhìn chân thành cảm ơn mà anh dành cho cô từ phía bên kia bàn làm việc. "Chà...dù gì anh đã mua rồi." Cô càu nhàu, chuyển ánh mắt từ anh sang đồ ăn của mình.
Hai người ăn trong im lặng. Sakura đang cố gắng không nghĩ về những gì họ sẽ nói khi kết thúc bữa ăn. Việc anh ở gần cô như vậy đang ảnh hưởng đến cô theo cách mà cô không lường trước được. Cô đã mong đợi, hồi hộp, và cô đã như vậy, nhưng cô cũng đã mong rằng mình sẽ muốn chạy thật nhanh theo hướng ngược lại khi cô nhìn thấy anh.
Nhưng cô đã không bỏ chạy.
Đúng, nhịp tim của cô đã tăng lên, nhưng sự tương tác của họ cho đến nay vẫn rất bình thường ... thật khó để không trở lại thói quen thường ngày, bất kể những gì đã xảy ra gần đây, và một phần trong cô đã phát cáu vì cô biết anh phải chịu trách nhiệm về điều đó, anh chỉ xuất hiện, hành động như chính anh thường ngày, và cô đã bị cuốn theo.
Cô cau có với hộp thức ăn bây giờ đã trống rỗng nhưng không di chuyển cho đến khi cô nghe thấy tiếng giấy trượt trên bàn mình.
"Nếu em đã ăn xong..." Kakashi nói khẽ.
Sakura ngước mắt lên phát hiện những ngón tay của anh đang đẩy một xiên mitarashi dango nướng về phía cô. Cô thở dài, cố gắng không để ý đến cảm giác ấm áp, mơ hồ đang bao bọc quanh bụng mình. Không có gì đặc biệt cả, anh đã quen cô gần 20 năm ... tất nhiên anh biết cô thích ăn gì ...
"Cảm ơn anh." Cô đáp nhẹ nhàng, cầm lấy món tráng miệng. "Và cảm ơn về cả bữa ăn."
Có lẽ việc mua dango cho cô là một sai lầm, Kakashi nghĩ trong khi nhìn cô ấy quấn lấy môi mình quanh cái xiên để kéo một trong những viên tròn tròn nho nhỏ vào miệng. (T/N: Ôi thầy toai, đề nghị thầy nghiêm túc, đừng hỏny nữa ><)
Anh biết rằng mình đã không thể che đậy những suy nghĩ khiếm nhã của bản thân khi cô ngước mắt lên nhìn anh và ngay lập tức đỏ mặt.
Sakura đã không nhận ra việc ăn dango có thể trở nên khiêu gợi cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt tối tăm của Kakashi sau khi cô cắn một miếng từ xiên que. Khoảng tối đó và cái cách mà ánh mắt anh cứ nhìn đi nhìn lại về phía miệng cô khi cô nhai nuốt khiến cô nghĩ về ánh mắt anh đã dành cho cô trong hành lang phòng vệ sinh ở quán rượu, khi mọi chuyện mới bắt đầu ...
Sức nóng quá đỗi quen thuộc bắt đầu tích tụ trong cơ thể cô, và cô đặt xiên que xuống trong lúc nhai nuốt, không muốn làm mọi thứ tồi tệ hơn bằng cách ăn thêm miếng nào khi anh ở đây.
Kakashi thở dài, xoa ngón tay cái lên lông mày của mình. "Tôi xin lỗi, Sakura, tôi không cố ý ..." Anh đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc "Ăn hết phần dango đi, tôi sẽ không nhìn em đâu."
Tâm trạng cô ngay lập tức trở nên tệ hại. Đó không phải lỗi của cô, nhưng cũng không phải lỗi của anh ... chỉ là... họ bị thu hút lẫn nhau, sẽ mất một thời gian để nhận ra những gì họ có thể và không thể làm khi ở bên nhau nếu không tạo ra loại cảm xúc căng thẳng đó.
"Không sao đâu." Cô nói, loay hoay với xiên dango. "Em không khó chịu ... chỉ là hơi ... khó khăn."
Kakashi lại bắt lấy ánh mắt của cô. " Dùng từ 'khó khăn' để diễn tả mọi chuyện, ừ ..." Anh nở điệu cười nửa miệng khẩn cầu cô. "Tôi muốn em ăn hết dango vì tôi biết em thích nó đến nhường nào, nhưng tôi không thể nhìn em ăn mà không muốn hôn em ... rồi hôn em rồi hôn em."
Sakura dần cảm thấy khó thở khi bất ngờ bị lời nói của anh kích động, và Sakura - nội - tâm muốn cắn thêm một miếng nữa để xem anh sẽ làm gì ...
Sau một phút vật lộn với chính mình, cô cố gắng kiềm chế nội tâm đang xoắn xít lại, nhưng cô không thể loại bỏ ham muốn mà cô cảm thấy đối với người đàn ông ngồi đối diện.
"Kakashi ..." Cô nói, âm giọng gần như thì thầm. "Anh không thể nói những điều như vậy." Đó là những lời cô muốn nói với anh: "Anh không thể thốt ra những lời như vậy, bởi vì em sẽ không thể cưỡng lại anh nếu anh cất lời ..."
"Tôi biết." Anh đơn giản đáp lời.
Cổ họng cô thắt lại: "Chúng ta không thể làm điều này."
Anh nhíu mày nhắm mắt lại như muốn phủ nhận ý muốn của cô nhưng cố gắng để kiềm chế bản thân. Cuối cùng, anh mở mắt một lần nữa và nói: "Tôi biết." Anh thở dài. "Tôi biết chúng ta không thể làm điều này. Chúng ta không thể ngoại tình-"
Ngoại tình...Từ ngữ ấy cứa vào cô như một cú đá vào ruột. Chuyện là vậy, nhưng trước đây cô không để mình nghĩ về nó theo cách đó, và giờ khi anh đã gọi tên nó, cô thấy mình không thể kìm được nước mắt.
Dường như hiểu rằng cô cần vài phút để ổn định, anh dừng lại trước khi tiếp lời "... Tôi biết chúng ta không thể ngoại tình, và tôi không muốn ngoại tình với em, Sakura ... Nhưng tôi muốn em. Tôi đã nói với em điều này rồi ... Tôi muốn ở bên em, thực sự ở bên em. Tôi không muốn chia sẻ em với Sasuke. "
Sakura cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc khỏi lồng ngực, những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên má. "Em không ..." Giọng cô vỡ ra "Kakashi, em không biết anh muốn em làm thế nào ..." Cô dừng lại, dụi mắt.
Anh đợi cho đến khi cô nhìn anh lần nữa, sau đó trả lời, ánh mắt và giọng điệu hoàn toàn nghiêm túc. "Tôi muốn em rời khỏi Sasuke và ở bên tôi."
Sakura kinh ngạc nhìn anh. Sao anh có thể ... nói một cách thẳng thừng như vậy?
Đợi chờ cô trả lời một lúc sau, anh hướng mắt nhìn ra cửa sổ. "Đó là điều tôi muốn, Sakura, nhưng có vẻ như tôi không thể kiểm soát được bản thân khi ở gần em." Anh nở nụ cười không đọng chút vui vẻ nào "Nếu em muốn tôi ... ngay cả khi em không rời bỏ Sasuke ... nếu em muốn tôi, tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể ngăn cản em."
Anh quay lại nhìn cô, và cô có thể nhìn thấy mâu thuẫn mà anh đang phải đối mặt. Nó khiến trái tim cô đau đớn.
"Tôi muốn em quá nhiều." Giọng anh trầm lắng. "Nhưng tôi cũng không muốn làm em tổn thương nữa. Ngược lại, thật sự đó." Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi đã chứng kiến Sasuke làm tổn thương em hết lần này đến lần khác, và tôi muốn bảo vệ em khỏi điều đó, không phải làm cho nó tồi tệ hơn."
Dáng vẻ khi anh cất lời rất quen thuộc, đẹp trai, chân thật đến nỗi Sakura muốn chạm vào, để lướt ngón tay của cô dọc theo gò má và khung hàm của anh. Cô muốn ôm anh và để anh vòng tay qua eo cô, bao bọc cô bằng cơ thể của mình.
Cô không hiểu tất cả những điều này đến từ đâu.
Cô không hiểu anh. Cô không hiểu chính mình. Cô không hiểu tại sao chuyện này xảy ra, nhưng nhìn thấy sự đau đớn quá rõ ràng trong anh như vậy khiến trái tim cô tan nát, cô đứng dậy bước tới chỗ anh ngồi trước khi cô có thể dừng lại.
Đứng giữa hai chân anh, cô chạm tay lên mặt anh, nhìn vào đôi mắt màu than của anh. Chúng là một mớ rắc rối. Cô có thể thấy ham muốn anh dành cho cô ... và khát vọng của anh là không làm gì trái với mong muốn của cô, trái tim cô quặn thắt trong lồng ngực.
"Kakashi ..." Cô thì thầm, hầu như không nhận thức được những gì mình đang nói và hoàn toàn không biết rằng bản đang cúi người về phía anh. "Chúng ta không thể làm điều này..."
Và rồi môi cô chạm vào môi anh, tay anh đặt trên eo cô, kéo cô vào lòng mình, anh đáp lại nụ hôn của cô cùng ham muốn sờ nắn cơ thể cô. Vòng tay cô ôm lấy cổ anh khi anh đứng lên khỏi ghế và ấn cô vào bàn làm việc.
Ngọn lửa trong miệng và bàn tay anh bùng cháy nơi cô dễ dàng khiến cô sững sờ ... cô nhanh chóng nhận ra mình bị nụ hôn của cả hai thiêu rụi, nếu anh không dừng lại và áp vầng trán mình lên cô khi anh thở gấp, thì cô không thể chắc chuyện gì có thể xảy ra. Đúng như vậy, chiếc ôm thật chặt anh đặt bên hông cô và cách cơ thể anh vẫn bao phủ lấy cô đã khiến cô bị cám dỗ kéo anh về phía mình.
Sau một hai phút, anh hé mi bắt lấy ánh nhìn của cô trong con ngươi xám xịt sâu thẳm ấy. "Sakura." Anh nói, âm giọng trầm khàn thô ráp, trán anh vẫn áp trên trán cô. "Hãy dành chút thời gian ... suy nghĩ về những gì em muốn. Tôi sẽ không đi đâu cả."
Ánh mắt anh lại lướt xuống miệng cô, môi chạm môi một lần nữa trước khi lùi lại nhặt xiên que từ chiếc bàn phía sau cô. Nâng tay cô lên, quấn các ngón tay quanh chiếc xiên, anh nở nụ cười mỉm với cô.
"Thưởng thức món tráng miệng của em đi ... Hẹn gặp lại em sau."
Sau đó, anh làm thủ ấn Thuấn thân chi thuật và rời khỏi văn phòng của cô trong làn khói.
A/N: Đối với những độc giả tò mò về câu chuyện này sẽ kéo dài bao nhiêu ... Tôi thực sự không chắc, vì đúng hơn là tôi đang tự viết, nhưng vẫn còn một số việc nữa. Nếu phải đoán thì, tôi sẽ nói rằng chúng ta đang ở đâu đó khoảng nửa đường.
T/N: Truyện 66 chương nha quý dị, chúng ta mới được 1/3 đường thôi. Tận hưởng sự nghiệt ngã này nhé, đoạn hay còn phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro