Chương 17
Bàn bếp của Sakura bày đầy giấy tờ, tập tài liệu và sổ ghi chép. Khi Sarada bước vào, cô đang ngồi trên ghế, đầu tóc rối bù tuỳ tiện buộc lên, lấy bút gõ vào miệng khi xem lại toàn bộ kết quả nghiên cứu mới nhất cho một trong những dự án độc dược của mình.
"Mẹ, mẹ đoán xem?" Genin tóc đen hào hứng hỏi, nụ cười nở rộ trên môi.
Sakura mỉm cười đáp trả: "Sao nào con gái?"
"Con có thiên phú với chakra hệ hoả! Kakashi-sama đã chỉ cho con cách tìm ra nó bằng phương pháp sử dụng mảnh giấy ngẫu nhiên này ... Thật là tuyệt!" Ngập ngừng một lúc, Sarada cau mày, rồi càu nhàu," Nhưng thầy ấy thật tồi tệ ... thầy có thể sử dụng cả năm nguyên tố!"
Mặc dù rất ngạc nhiên khi biết rằng con gái mình đã dành thời gian cho Kakashi (người mà cô đã cố gắng hết sức để quên đi) trong vài ngày kể từ khi anh ấy trở về từ làng Mưa, Sakura đã phải cố nén nụ cười toe toét trước sự ghen tị rõ ràng của con gái mình. "Chà, thầy ấy là một trong những ninja mạnh nhất từ trước đến nay, mẹ nghĩ vậy." Cô thừa nhận, cố gắng giữ thái độ khách quan hoàn toàn về người bạn chung giường một lần của mình.
Sarada cau mày sâu hơn: "Thầy ấy vẫn tồi tệ."
Mặc dù đã cố gắng hết sức để ngăn cảm xúc lộ ra giữa cuộc trò chuyện, Sakura không khỏi cười khúc khích trước vẻ mặt hờn dỗi của con gái mình, cô đã quá rành về hàng hà sa số các cách mà người đàn ông có thể đem ra chọc tức người khác, một số là cố ý (như những điều cô ấy không được phép nghĩ đến) và một số thì không (như trở thành một thiên tài).
"Mẹ biết mẹ nên cảnh báo con không nên nói về một Cựu Hokage như vậy, nhưng con không hoàn toàn sai, vì vậy mẹ sẽ bỏ qua lần này. Mẹ cá là thầy ấy đã không nói với con rằng một số người có thể chuyển hóa chakra nguyên tố khác thông qua đào tạo, phải không? "
"Thật luôn ạ? Argh ... thầy ấy xoay con như chong chóng!" Sarada gầm gừ, gần như giậm chân vì bực tức. "Thầy ấy không nói gì về điều đó! ... Khỉ thật."
Sakura thương hại con bé: "Mẹ không ngạc nhiên mấy." Cô nói "Nhưng đó là sự thật ... ngay cả Cựu Hokage thiên tài của chúng ta cũng không được sinh ra với khả năng thích ứng với cả năm nguyên tố chakra, ban đầu thầy ấy chỉ có thể sử dụng lôi độn. Mãi cho đến khi bắt đầu thu thập mọi nhẫn thuật mà mọi người biết đến thì thầy đã trở nên thành thạo cả bốn nguyên tố khác. "
"Chà, vậy thì con cũng sẽ bắt thầy ấy dạy con cách sử dụng những nguyên tố khác! "Sarada thề, nắm đấm giơ lên và đôi mắt rực lửa đầy quyết tâm khiến Sakura gần như cảm thấy có lỗi với người thầy cũ của mình.
Một lúc sau, sự phấn khích của Sarada dường như vơi bớt, con bé hạ nắm tay xuống, sau đó ngồi vào ghế. "Kakashi-sama là người đã dạy ba cách sử dụng chakra hệ lôi, phải không mẹ?" Con bé tò mò hỏi, vân vê góc tờ giấy.
Một khi không bị ngăn cấm, ký ức về khuôn mặt Sasuke sáng lên bởi Chidori của anh khi anh lao vào cô lướt qua tâm trí Sakura, trái tim cô quặn thắt.
Nhớ lại việc suýt bị giết bởi người chồng hiện tại của mình và chứng kiến ánh mắt của Kakashi khi sau khi cứu cô, anh nói với cô rằng giết Sasuke là trách nhiệm của anh, không phải cô, gây ra một nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt cô, bởi vì điều tiếp theo Sakura nhận ra con gái đang lắc vai cô và gọi: "Mẹ ơi!"
Trở về với thực tại, Sakura vỗ nhẹ vào tay con gái mình trấn an. "Mẹ xin lỗi, Sarada-chan. Mẹ hơi mất tập trung một lúc. Con đang nói gì vậy?"
Sarada nghi ngờ nhìn lướt qua khuôn mặt của mẹ và lo lắng không ít: "Mẹ có chắc là mẹ không sao không? Có gì đó lạ lắm, mẹ ..."
Sakura gật đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Mẹ không sao ... Mẹ chỉ nghĩ về vài thứ mẹ đã quên cất ở phòng thí nghiệm. Mẹ không cần nói dối về chuyện đó đâu."
"Ooookay ..." Sarada trả lời, không hoàn toàn bị thuyết phục. "Nếu mẹ đã nói vậy."
"Ừ mẹ nói vậy." Sakura xác nhận. "Bây giờ con muốn ăn gì tối nay?"
~ Đoạn kịch ngắn giữa chương~
Hai ngày sau, Sakura từ bệnh viện về nhà và phát hiện miệng núi lửa lớn với viền cỏ cháy xém ở sân sau nhà cô.
"Ka-ka-shiiiii!" Cô giận dữ ngẩng mặt lên trời hét lớn.
Trên cái cây ở phía bên kia ngôi làng, đó là một ngày mùa hè dễ chịu, không rõ nguyên nhân vì sao Kakashi đột nhiên cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
/Kết thúc đoạn kịch ngắn/
Đã một tuần kể từ khi Sakura thức dậy bên cạnh Kakashi, mặc dù cô không gặp anh trong thời gian qua, cô đã nghe rất nhiều điều về anh từ con gái của mình, người dường như đã luyện tập với anh mỗi ngày kể từ khi phát hiện ra mối liên hệ chakra của con bé, và đã thành thạo Hoả Độn: Hào Hoả Cầu Chi Thuật dưới sự dạy dỗ của anh. (Gây phá hoại mảnh vườn của Sakura).
Mặc dù điều đó có nghĩa là cô sẽ gặp khó khăn lớn hơn để giữ cho suy nghĩ về ninja tóc bạc ra khỏi tâm trí của mình, nhưng việc Sarada kể lại các buổi huấn luyện của con bé đã giúp đưa Kakashi trở lại vị trí quen thuộc hơn với vai trò một "giáo viên" và tránh xa ranh giới vô cùng, vô cùng lạ như một "người đàn ông quyến rũ" mà anh đã chiếm giữ trong hơn hai tháng. Cô thực sự bắt đầu nghĩ rằng những bài học của anh là một mũi tên trúng hai con nhạn ... Sarada có sự hiện diện thường xuyên của nam giới trưởng thành trong cuộc sống của con bé cùng cơ hội để học những kỹ năng mới, và Sakura phải ngừng nghĩ về hình ảnh Kakashi khỏa thân.
...Grừ, Sakura - nội - tâm phải ngừng nghĩ về hình ảnh Kakashi khỏa thân. Còn Sakura phải ngừng suy nghĩ về cảm giác ấm áp mơ hồ mà cô có khi hé mi mắt và thấy anh đang quay lại nhìn cô từ chiếc gối bên cạnh.
Trong mọi trường hợp, giữa việc không gặp anh và nghe những câu chuyện của Sarada, Sakura cuối cùng đã bắt đầu đẩy những suy nghĩ ngoài ý muốn về Kakashi ra khỏi tâm trí của mình, và cuộc sống hàng ngày của cô yên bình hơn nhiều.
Đó là lý do tại sao hôm nay cô lại phải kiềm chế đàn bướm dập dờn trong lòng mình.
Là sinh nhật của Kiba, cô biết rằng mình sẽ gặp Kakashi khi tất cả bọn họ tụ tập tại quán rượu để ăn mừng vào đêm đó. Cô muốn tự tin rằng khả năng nghĩ về anh như Kakashi quen thuộc ngày xưa khi anh ấy không ở gần vẫn sẽ phát huy kể cả khi ở cạnh anh, nhưng cô đã âm thầm nghi ngờ điều đó sẽ không xảy ra, xem xét ảnh hưởng của ý tưởng đơn thuần về việc nhìn thấy anh hiện hữu trong đầu cô.
Cô thở dài khi sửa sang mái tóc của mình. Có vài thứ không thể tránh được, cô cho là vậy. Sớm muộn gì cô cũng phải gặp anh, vậy tại sao không phải là tối nay?
Đàn bướm đã tin vào quyết tâm của cô bằng cách thực hiện một cú lộn nhào đồng bộ khi cô mở cửa trước, nhưng cô đã cố gắng hết sức để cản trở bất kỳ cảm giác ngứa ngáy nào từ phía chúng và cô hầu như đã thành công trong suốt thời gian đi bộ đến quán rượu.
Tuy nhiên, ngay khi cô dừng chân cách lối vào vài bước, đàn bướm đã biến thành cánh bướm khổng lồ sinh ra từ viên thuốc màu đỏ ớt của Choji, và không còn miếng hy vọng nào dập tắt cơn điên cuồng của chúng. Cô đưa cánh tay khẽ run về phía cửa ... chỉ thấy cánh tay chết tiệt đó của anh từ đâu vươn ra quấn lấy cô để mở cửa ra.
Và đó là cách cô phát hiện ra sự kích thích là chìa khóa để làm dịu đàn bướm cuộn trào trong lòng ...
"Thầy định rình rập sau lưng em như thế bao nhiêu lần nữa hả Ka-ka-shi? " Cô hỏi, nhìn anh qua vai bằng ánh mắt khó chịu.
"Tôi không biết em đang nói gì cả, Sakura-chan." Anh đáp lại với nụ cười thường ngày trước khi kéo cánh cửa mở rộng hơn và đặt tay còn lại lên hông cô. Giật mình, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lối vào nhưng nhận ra mình không thể tiến về phía trước.
Sakura - nội - tâm khẳng định rằng không phải cô không thể tiến về phía trước mà là cô không muốn tiến về phía trước, vì cô thực sự đang chờ đợi-
"Chúng ta sẽ đứng ở đây cả đêm sao? "Anh thì thầm vào tai cô.
Đó. Đó là những gì cô đang mong chờ, giọng nói trầm thấp của anh cùng đôi môi bên dưới lớp mặt nạ cọ sát vào tai cô.
Sakura cố gắng không tựa vào người anh trong khi cô nói với Sakura - nội - tâm rằng cô ta là thứ khốn nạn. Cô chắc chắn không mong đợi điều này.
"Ý tôi là, tôi không ngại..."Anh chậm rãi tiếp lời " ... một chút nào cả." Cô cảm thấy anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, nhưng không đủ để ngực anh chạm vào lưng cô.
"Buồn thật." Sakura - nội - tâm thở dài.
Sakura miễn cưỡng gạt bỏ cô ta, nhưng cô vẫn không rời khỏi anh. Trên thực tế, cô bắt đầu nghi ngờ rằng nội tâm của mình đã đúng ... có một phần nào đó trong cô đã chờ anh nói chuyện với mình theo cách anh đã làm trong phòng bếp nhà cô và một lần sau đó trong văn phòng của cô.
Một phần trong cô không hề thất vọng, giọng anh trầm hẳn xuống, môi anh tiến lại gần tai cô hơn một chút khi anh kết lời: "Nhưng tôi nghĩ những người khác sẽ thích chúng ta tham gia bữa tiệc hơn ..."
Nói xong, anh đẩy nhẹ tay khiến cô loạng choạng bước qua cửa. Bất cứ cảm giác nóng bỏng nào cô đang cảm nhận đều bị cuốn trôi ngay lập tức bởi lời nhắc nhở rằng anh là người đáng giận nhất từ trước đến nay. Cô đứng dậy lườm anh một cái sắc lẻm: "Em ghét thầy."
Môi anh nhếch lên thành nụ cười tự mãn thích thú gật đầu: "Tôi biết."
Cô cảm thấy mặt mình đỏ bừng, khóe môi anh nhếch cao hơn đáp trả trước khi anh quay lại vào trong tìm nhóm bạn của họ.
Nhìn anh bước đi, má cô nóng bừng, cô quyết định rằng điều cô thực sự ghét lúc đó là phản ứng của anh khiến cô muốn ...
"Cảm nhận nụ cười nhếch mép đó trên môi của mình?" Sakura - nội - tâm đề nghị.
"Câm ngay." Sakura lẩm bẩm, gắt gỏng đi theo con đường mà Kakashi đã bước qua.
A/N: Về đoạn kịch ngắn ... Tôi có thể chia hai phần trước và sau nó thành hai chương riêng biệt, bởi vì tôi cảm thấy nội dung đã ổn rồi, nhưng sau đó phần trước sẽ vô cùng ngắn. Rồi tôi có ý tưởng về những hậu quả tiềm ẩn trong quá trình huấn luyện của Sarada, và nó có vẻ rất phù hợp, vì vậy các bạn có đoạn kịch ngắn.
Dù sao thì, phần hai của cảnh sinh nhật Kiba trong quán bar sẽ xuất hiện trong chương 18.
T/N: lên tinh thần đi quý dị, chương sau H xịt máu cam 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro