Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Điều đầu tiên mà Sakura nhận thấy khi thức dậy vào sáng hôm sau là bụng cô đang sôi lên.

Điều thứ hai cô nhận thấy là đầu cô đau như búa bổ.

Nằm yên một chỗ để tránh làm bụng quặn đau thêm, cô bắt đầu truyền chakra đến hai khu vực có vấn đề để loại bỏ dư vị khó chịu do uống quá nhiều rượu. Vài phút sau, không còn cảm giác mình sắp nôn như khi mấy đứa cháu nội của Gamabunta dùng đầu cô làm bệ phóng luyện tập, Sakura đã dành chút thời gian để cảm tạ sư phụ Tsunade vì đã dạy cô cách thoát khỏi hậu quả của việc lạm dụng sake... và sau đó cô  mất một lúc để nguyền rủa bà ấy vì đã giới thiệu cho cô  những thứ rượu chè này ngay từ đầu.

Khi kết thúc cơn ác mộng ngắn ngủi đầy màu sắc của mình, Sakura nhận thấy điều thứ ba... có bàn tay của một người đàn ông trên hông cô. Khi nhận ra điều này, dạ dày của cô lại bắt đầu náo loạn, nhưng lần này, nó giống như bầy bướm vườn quanh hơn là kiểu sắp phát ốm.

Mặc dù cô sợ phải xác nhận sự nghi ngờ của mình về chủ nhân của bàn tay, Sakura từ từ, ngập ngừng mở mắt ra và phát hiện một đôi mắt xám đang nhìn mình.  Cô lập tức nhắm mắt lại, hi vọng vô lý rằng lần sau mở ra, cô sẽ chỉ thấy một cái gối như bình thường. Tuy nhiên, việc biết rằng cô sẽ không có may mắn như vậy khiến trái tim cô ấy đập loạn xạ trong sự trộn lẫn kỳ lạ giữa tuyệt vọng cùng mong đợi, và Sakura - nội - tâm kiên quyết chỉ ra rằng trên hông cô, nơi bàn tay của anh ấy đặt ở đó không ngứa ran một cách khó chịu.

"Sakura ... Tôi biết em tỉnh rồi." Giọng nói trầm ấm thẳng thừng cất lời trước mặt cô.

Mở một mắt, rồi mắt còn lại, Sakura bắt gặp ánh mắt quen thuộc của Kakashi. Mặc dù anh đã che giấu rất kỹ, nhưng đôi mắt của anh, được ánh sáng ban mai dịu dàng soi rõ đôi mắt trở nên xám hơn than đá, thể hiện sự lưỡng lự, và cô có thể biết rằng cơ bắp của anh đang căng thẳng, như thể anh đang chuẩn bị bỏ chạy ngay lập tức. Tuy nhiên, anh vẫn ở trên giường, nằm nghiêng, đối mặt với cô, tay vẫn đặt trên hông cô.  Anh dường như đang đợi cô ra tay.

Có lẽ đó là tác động dai dẵng của hội chứng sau say hoặc là do cô vẫn chưa tỉnh hẳn, Sakura không chắc lắm, nhưng ngay cả khi tim đập nhanh, cô không cảm thấy như mình sắp lên tăng xông, và cô đã  không có cảm giác muốn bay ra khỏi giường và tránh xa anh càng xa càng tốt.  Trên thực tế, cô thấy mình đã nói điều đầu tiên nhảy ra trong đầu: "Chào."

"Chào em." Anh đáp, khóe mắt anh thoáng híp lại kéo lên nụ cười tinh tế như thường lệ.

Vì lý do nào đó, cô không thể ngừng nở nụ cười chân thành trên môi mình. Cô biết mình nên sợ hãi, và cô đoán rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ như vậy, nhưng lúc này, cô chỉ nằm đó, cảm giác ấm áp mơ hồ khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai tóc bạch kim.

"Bài phát biểu của thầy diễn ra như thế nào?"  Cô hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

"Mmm." Anh cất tiếng, liếc nhìn về phía đầu giường "Chà, tôi đã không phát động chiến tranh ..."

Cô lắc đầu với anh, môi nhếch lên đầy thích thú:  "Em rất vui khi nghe điều đó." Cô nói với một cái đảo mắt trìu mến.

Ở một mức độ nào đó, Sakura nhận thức được rằng đáng lẽ cô phải cảm thấy kỳ lạ hơn khi nói chuyện với Kakashi như thể mọi chuyện hoàn toàn bình thường khi nằm trên giường với giáo viên cũ của mình... Ngay cả khi họ đã không làm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục vào đêm hôm trước, ngay cả khi anh ở trên tấm chăn trong khi cô nằm bên dưới, ngay cả khi cơ thể họ chỉ chạm vào nhau một cách (tương đối) trong sáng, không ai, ít nhất là Sasuke, sẽ cảm thấy ổn với điều này.

Nhưng cô không thấy có gì kì lạ để phải ngồi bật dậy.

"Cảm ơn thầy." Cô đột nhiên nói.

Lông mày anh hơi nhíu lại: "Vì điều gì?"

"Vì đã giúp em về nhà tối hôm qua... và đã ở lại khi em yêu cầu. "Cô nói khẽ. Anh trông có vẻ ngạc nhiên. "Không, em không nhớ tất cả mọi thứ, nhưng em nhớ chuyện đó, vì vậy ... cảm ơn thầy." Cô nói rồi đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống.

Ngay lập tức, cô cảm thấy bàn tay anh rời khỏi hông cô để nâng cằm cô lên bằng cách ấn nhẹ hai ngón tay. Cô bắt gặp ánh mắt anh, đỏ bừng mặt vì sự ấm áp mà cô nhìn thấy ở đó. Cô không khỏi đỏ mặt bởi nụ cười nhếch mép nửa dịu dàng, nửa tinh nghịch mà anh dành cho cô.

"Không có gì đâu." Anh đáp, lướt ngón tay dọc theo gương mặt cô, vén lọn tóc ra sau tai trước khi đưa tay về phía hông cô.

Cô biết rằng cô nên yêu cầu anh bỏ tay ra ... quái quỷ, cô biết rằng cô nên ra khỏi giường và yêu cầu anh rời đi..

Nhưng cô không làm gì cả.

Và cô có thể nói rằng anh nhận ra cô sẽ không làm như vậy khi ánh mắt anh nhìn xuống môi cô và vòng tay anh siết chặt vào lưng cô.

"Kakashi." Cô thở hắt ra, âm giọng như thì thào bên tai.

"Hửm?" Anh thì thầm, ngước lên nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, và cô nhớ đến hành lang phòng vệ sinh ở quán rượu, cách mũi anh mơn trớn vào môi cô trong khi môi anh lơ lửng cách môi cô chưa đầy một cm.

Hồi tưởng lại, cô thấy ánh mắt của mình đang lướt xuống miệng anh, và làn sóng ham muốn bùng cháy trong bụng khiến cô thở gấp gáp. Tâm trí cô tràn ngập ký ức về đôi môi anh chạm vào môi cô, vòng tay anh ôm chặt cô vào ngực, vật nam tính cứng rắn của anh cọ xát vào đúng nơi cô cần khi cô lăn lộn với anh trong phòng khám ...

Khi cô cố gắng thoát khỏi dòng hồi tưởng đang đe dọa lấn át mình, cô nhận ra rằng bằng cách nào đó họ đã gần gũi hơn so với trước đây, bằng cách nào đó ánh nhìn của anh nóng bỏng hơn trước, và cơ thể cô không thể tránh khỏi sự gần gũi của anh ấy với nhu cầu đã trở nên quen thuộc.

Đó là sự thừa nhận đột ngột rằng ham muốn đối với anh dường như đang bắt đầu trở nên bình thường, làm lạnh cái đầu cô.  Cô thở dài thườn thượt, nhấc tay anh ra khỏi hông mình để đặt vào khoảng trống giữa họ trên chiếc giường. Khi cô đưa mắt về phía anh, cô biết rằng anh đã hiểu.

"Em xin lỗi...em không thể." Cô nói khẽ. Cô không muốn suy nghĩ về nguyên nhân vì sao sự trống trải nhức nhối đang tràn ngập trong cô khi cô cất lời.

Anh nhắm mắt lại trong giây lát, như thể bị tổn thương, trước khi thở ra một hơi dài và mở mắt ra lần nữa. "Tôi hiểu." Anh trả lời.  Anh đưa tay lên di chuyển một đường từ trán cô xuống quai hàm cho đến khi ôm lấy đầu cô.

"Tôi hiểu." Anh lặp lại lời nói, lướt ngón tay cái và ánh nhìn khắp môi dưới của cô trước khi để cô đứng dậy.

Khi đã đứng vững, anh quay lại mỉm cười, sự tiếc nuối khiến cô nghẹn lại trong cổ họng, và cô nhận ra rằng mình đang cố kìm nước mắt khi anh nói, giọng trầm xuống: "Hẹn gặp lại em sau, Sakura- chan."

Sau khi anh đi, cô thôi việc cố gắng ngăn dòng nước mắt, vùi đầu vào gối, tiếng khóc nức nở nghẹn lại trong cơ thể. Cô không muốn nghĩ về lý do tại sao việc anh rời đi lại khiến cô đau lòng như vậy, nhưng cô không thể kìm được những giọt nước mắt đang trào ra, cũng như không thể kìm được nhu cầu siết chặt chiếc gối đến nỗi tay cô bắt đầu co rúm lại.  Cô chỉ đơn giản là khóc cho đến khi cô không thể chịu được nữa, sau đó rời khỏi giường, đi tắm rồi đi làm, tâm trí và trái tim cô đều tê liệt.

A/N: Thêm mâu thuẫn. Xin lỗi mọi người vì đã chờ mong, nhưng tôi cảm thấy tình hình này, với tính cách của hai người, không thể vội vàng được.  Tuy nhiên, đừng lo ngại, sẽ có những cảnh ám muội. Rất nhiều, bởi vì tôi yêu mấy cảnh ấy.  Chỉ chưa tới lúc thôi.

Ngoài ra, đối với những bạn đang thắc mắc về Sasuke, vâng, cuối cùng anh ấy sẽ xuất hiện;  anh ấy là nhân vật không thể tránh khỏi đối với hai nhân vật chính của chúng ta. Đối với độc giả lo ngại rằng tôi có thể biến Sasuke thành kẻ lừa đảo... tôi sẽ không làm như vậy. Cá nhân tôi, dù tôi không thích anh ta, nhưng tôi không thể thấy anh ta tin tưởng bất cứ ai khác đủ để làm điều đó, và tôi cho rằng anh ta có chấp niệm sâu sắc với danh dự / lòng trung thành.  Hơn nữa, biến anh ấy thành một gã hoàn toàn vô tâm thì quá dễ đoán, đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro