Chương 1: Thanh âm của Thiên Điểu
Tác giả lưu ý: Cảnh báo nội dung: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), máu me
Sakura thở dốc, từng hơi thở ngắt quãng, gấp gáp. Cô cảm giác như chân mình đã gãy, có lẽ là thêm vài cái xương sườn bị nứt nữa. Đối thủ của cô là một người sử dụng vũ khí, giống như Tenten, và cơ thể Sakura đầy những vết cắt. Tuy nhiên, không vết nào có vẻ quá sâu, nên cô tập trung chữa lành chân trước tiên. Đau đớn làm cô suýt khuỵu xuống đất, và cô phải cắn chặt môi để không hét lên. Việc chữa xương gãy chưa bao giờ là trải nghiệm dễ chịu, dù sao cũng tốt hơn là chờ chúng tự lành. Chakra của cô đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn đủ để chữa lành vết thương cho chân mình và giúp Kakashi nếu anh cần. Lần cuối cô nhìn thấy anh trong trận chiến, anh vẫn chống đỡ được tốt. Vừa mới đây thôi, cô nghe thấy một tiếng hét và âm thanh chói tai của Chidori vang lên. Cô biết anh đã giành chiến thắng.
Anh cách cô một khoảng khá xa và đã khuất khỏi tầm nhìn. Tuy vậy, cô vẫn cảm nhận được chakra của anh, và nó gần như cạn kiệt giống của cô. Anh vẫn ổn. Sakura thở phào nhẹ nhõm rồi tiến về phía anh. Bàn chân cô lê từng bước mệt mỏi trên mặt đất, cơ thể đau nhức khi phải cố gắng di chuyển. Cô loạng choạng vượt qua hàng cây và bụi rậm trước khi chạm mặt anh.
Kakashi đứng giữa khoảng trống nhỏ, ánh mắt đăm chiêu dõi theo đôi tay mình. Anh lặng người đến mức trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim Sakura như ngừng đập, cảm giác có điều gì đó không ổn với anh. Cô tập trung khuếch đại chakra và từ từ tiến lại gần, cố gắng không làm anh giật mình. Tuy nhiên, Kakashi vẫn không hề liếc nhìn về phía cô, cơ thể anh hoàn toàn không có biểu hiện gì là nhận biết sự hiện diện của cô.
Cô chỉ cách anh vài bước chân nữa thì mới thấy điều đó. Từ xa, anh có vẻ như đang đứng bất động, nhưng khi đến gần, cô mới thấy rõ anh đang run rẩy. Vai anh khẽ rung lên, các ngón tay run rẩy khi anh nhìn chằm chằm vào chúng. Chỉ có đôi chân anh vẫn vững vàng, và qua cơn hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt anh, Sakura không khỏi ngạc nhiên khi thấy đầu gối anh vẫn chưa khuỵu xuống. Trông anh giống như đang rơi vào trạng thái sốc.
Khi cô tiến lại gần, Kakashi vẫn không hề liếc nhìn về phía cô. Sakura hướng mắt về thi thể của nữ ninja đối thủ nằm trên mặt đất. Cơ thể cô ta nhuốm đầy máu, một vết thủng lớn ở ngực, đôi mắt mở to, trắng dã. Cảnh tượng ấy khiến Sakura cảm thấy nghẹt thở, cô không thể chịu đựng được và buộc phải quay đi, ánh mắt lại tìm về Kakashi. Cô biết mình sẽ không bao giờ làm quen được với việc nhìn thấy xác chết kinh khủng như vậy, dù là của kẻ thù. Và một phần trong cô hy vọng rằng mình sẽ mãi không phải đối diện với điều đó.
Sakura đưa tay ra, cố gắng giữ nó trong tầm mắt anh. Nhưng Kakashi vẫn không buồn liếc nhìn cô. Cô chỉ cách anh một bước chân, vậy liệu anh có thật sự nhận ra sự tồn tại của cô không? Nếu cô là kẻ địch, chuyện gì sẽ xảy ra? Sự lo sợ ấy khiến cô rùng mình khi tưởng tượng rằng Kakashi có thể dễ dàng bị hạ gục. Tuy nhiên, cô tự nhủ — dù đó có thể là một lời nói dối— rằng Kakashi chắc chắn nhận ra cô. Dù sao, phản xạ của anh sau bao năm làm shinobi sẽ giúp anh phòng vệ trước bất kỳ sự tấn công nào.
Anh quay mặt đi, hơi thở dần ổn định, nhịp thở gấp gáp bắt đầu chuyển sang chậm rãi. Đôi mắt anh lướt qua khu vực xung quanh rồi dừng lại ở thi thể người phụ nữ. Sakura thấy anh nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt. Khi anh mở mắt, ánh mắt lại hướng xuống đôi tay mình.
Sakura theo dõi ánh mắt anh, tim cô đập nhanh vì lo lắng. Cô chưa bao giờ thấy Kakashi như vậy. Trong suốt những năm tháng quen biết anh, từ khi anh là thầy của cô cho đến những cuộc giao đấu trong chiến tranh, cô chưa bao giờ thấy anh... sợ hãi như thế. Bàn tay anh có vẻ không bị tổn thương, không có dấu hiệu gãy xương, ít nhất là từ những gì cô có thể nhận ra mà không cần chạm vào. Tuy nhiên, chúng lại đầy máu. Sakura liếc nhìn khuôn mặt Kakashi khi anh cố gắng tháo găng tay ra bằng những ngón tay run rẩy.
Cô nhận ra dấu hiệu của PTSD khi nhìn thấy chuyện này. Cô luôn biết anh gặp vấn đề này. Hầu hết các shinobi đều có, và với Kakashi, người từng ở trong ANBU, thật đáng lo nếu anh không mang bất kỳ di chứng nào. Sakura nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm lấy ngón tay anh, dừng lại động tác của anh. Bàn tay Kakashi bất động trong tay cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự run rẩy trong lòng bàn tay anh, dù anh đang cố gắng kiềm chế.
Sakura tiến lên một bước, cẩn thận tháo găng tay khỏi tay anh. Chúng đẫm máu, nhưng cô cố gắng không nhăn mặt trước mùi máu tanh. Là một y sĩ và shinobi, cô đã quen với những điều này. Tuy nhiên, hôm nay, cô càng phải tập trung hơn để không để lộ bất kỳ cảm xúc nào của sự ghê sợ hay lo lắng.
Cô mở túi bên hông, lấy găng tay và bỏ chúng vào để có thể vệ sinh sau. Khi nhìn lại Kakashi, cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, mang theo một cảm xúc mà cô không thể đoán ra. Sakura nhẹ nhàng mỉm cười và hỏi anh: "Anh có bị thương không?"
Kakashi lắc đầu rồi lại nhìn xuống tay mình. Anh cố gắng di chuyển chúng xuống hai bên, nhưng Sakura đã nắm lấy chúng. Kakashi hơi nhíu mày, nhưng không rút tay lại. Cô xoa nhẹ ngón cái lên làn da thô ráp, be bét máu của anh và hỏi: "Tay anh có đau không?"
Anh thở dài, nhỏ giọng nói, "Không."
Bàn tay Sakura phát ra sáng màu xanh lá, cô truyền chakra vào tay Kakashi. Những vết cắt dọc theo tay và cổ tay phải của anh hiện ra trước mắt cô. Cô chợt ngỡ ngàng một giây, nhưng ngay sau đó, cô nhận ra những vết sẹo nhợt nhạt ấy và biết chúng đến từ đâu. Còn vài vết nữa cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng cô vẫn chữa lành chúng.
Giọng Kakashi vang lên thật khẽ: "Chúng là từ..."
Sakura gật đầu trước khi anh kịp nói hết. "Từ chidori của anh. Em biết. Đó là khi tay anh xuyên qua ngực người khác, xương sườn cắt vào tay."
Kakashi im lặng, và Sakura thò tay vào ba lô, lấy chai nước mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô mở nắp chai, cảm nhận được ánh mắt của Kakashi dõi theo mình. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, để dòng nước từ từ rửa sạch những vết máu. Kakashi không nói gì suốt khoảng thời gian đó, và khi cô đã hết nước, đôi tay anh đã trở lại màu hồng nhạt, thay vì đỏ tươi như lúc trước.
Khi cô ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhàng đặt tay anh xuống, cô mỉm cười khi thấy anh vẫn đang nhìn cô, vẻ mặt mơ hồ. Anh vẫn có vẻ chưa định thần, nhưng ít ra anh cũng đang lấy lại bình tĩnh. Điều đó khiến Sakura muốn bước tới gần hơn, nhưng cô không muốn vượt quá giới hạn của mình. Kakashi không phải là người dễ dàng chia sẻ quá khứ hay cảm xúc. Sakura hiểu điều đó và không muốn nói gì khiến anh cảm thấy xa cách hơn. Cô không muốn anh khép mình lại, trở nên lạnh lùng và cách biệt.
Sakura đã kiểm tra trước khi chữa trị những vết cắt trên tay anh và cô biết Kakashi không nói dối. Anh không có vết thương nào ngoài vài vết bầm tím. Sakura lùi sang một bên, liếc nhìn anh. "Mục tiêu đã bị loại bỏ. Chúng ta có thể về lại vào sáng mai sau khi nghỉ ngơi đêm nay. Cả hai chúng ta đều đã cạn chakra."
Mất một lúc, anh gật đầu và bắt đầu bước đi cạnh cô. Họ đã đi được một đoạn ngắn trước khi anh lên tiếng, giọng anh vững vàng hơn, "Em có bị thương không?"
Sakura gật đầu, nâng tay lên gần bên trái cơ thể. Bàn tay cô phát ra ánh sáng màu xanh lá, thở hổn hển một chút vì cơn đau khi xương được nối lại. Cô cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Kakashi đang nhìn mình trong khi họ bước đi, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Sau vài phút, cô rút tay lại và trả lời câu hỏi đang khuyết thiếu đáp án, "Em bị gãy chân và vài chiếc xương sườn bị nứt."
Cô gần như cảm nhận được sự không hài lòng của Kakashi, và cô hiểu rằng anh không hài lòng vì cô đã chữa lành tay anh trước khi chữa xương sườn. Cô chờ đợi một lời quở trách, vì anh luôn không đời nào bỏ qua cơ hội để nhắc nhở cô về việc phải tự chăm sóc bản thân trước khi lo cho người khác. Nhưng không có gì như thế xảy ra. Sakura tự hỏi có phải anh không muốn nhắc lại chuyện đó vào buổi sáng hôm nay.
Sau đó, anh đã chứng minh suy nghĩ của cô là đúng khi không hề nhắc đến chuyện đó trong suốt nhiệm vụ. Cô biết rằng nếu anh muốn nói về nó, anh sẽ tự nói. Nhưng ngoài một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô không kỳ vọng anh sẽ làm vậy. Trong suốt ca trực đêm đó, cô đã giặt găng tay của anh ở sông. Khi chúng trở lại màu xanh như bình thường, cô phơi chúng bên lửa rồi cẩn thận nhét vào ba lô của anh trước khi anh thức dậy.
Những tuần tiếp theo, Sakura bận rộn với công việc ở bệnh viện, huấn luyện các y nhẫn mới, vì thế cô không gặp Kakashi nhiều cho đến hai tháng sau khi nhiệm vụ kết thúc. Cô ngạc nhiên khi bước vào phòng và thấy anh đang nằm thoải mái trên giường đọc cuốn Icha Icha. Khi thấy cô, anh mỉm cười và cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. "Kakashi? Thật bất ngờ khi thấy anh ở đây. Anh không có vẻ bị cạn kiệt chakra, điều này là sao? Anh chưa bao giờ vào đây một mình."
Kakashi nhìn cô với ánh mắt tội lỗi giả trân rồi nhún vai khi ngồi dậy. Anh cất cuốn sách vào túi và nói, "Tôi bị gãy vài xương sườn trong nhiệm vụ và có thể đã bị trật vai."
Sakura bước đến gần anh, nhướng mày. Cô bắt tay vào chữa trị cho anh và hỏi, "Chỉ có vậy thôi sao? Thường thì anh sẽ cố gắng nghỉ ngơi để những vết thương như thế này tự lành"
"Do lệnh của Hokage đó chứ."
Sakura gật đầu với vẻ hiểu ý và khẽ cười, "À, thế thì dễ hiểu rồi."
Kakashi nhìn thẳng vào mắt cô khi cô chuyển tay sang vai anh. "Không sao đâu. Tôi có một người bạn làm việc ở đây. Cô ấy từng là học trò của tôi. Người có mái tóc hồng sáng ấy. Cô ấy có vẻ khá ngọt ngào với tôi nên tôi không ngại ghé qua nếu cô ấy là bác sĩ của tôi."
Sakura đỏ lựng mặt, mỉm cười và dồn sự chú ý sang vai anh, "Ồ, vậy sao? Có thể tôi biết cô ấy đó."
"Có thể thật," anh nhẹ giọng đáp lại, khiến Sakura nhìn lại vào khuôn mặt anh.
Rồi cô nhận ra quầng thâm dưới mắt Kakashi. Nụ cười của cô dần tắt và mắt cô hướng xuống cơ thể anh. Anh thậm chí còn có vẻ gầy đi, điều này không phải là dấu hiệu tốt. Anh không đứng dậy, nhưng cô có thể thấy quần anh lỏng lẻo hơn ở vòng eo. Cô cau mày và nhìn thẳng vào mắt anh. "Kakashi, anh trông tệ quá."
Một tia sáng lóe lên trong mắt anh, nhưng nhanh chóng biến mất trước khi Sakura kịp nhận ra. Anh mỉm cười với cô, ánh mắt nheo lại. "Mah, Sakura-chan, em cần cải thiện cách giao tiếp với bệnh nhân của mình."
Sakura híp mắt nhìn anh, không muốn để anh lảng tránh như mọi khi. Tay cô đặt lên mặt anh. "Anh trông giống như người không ngủ suốt mấy tháng rồi ấy, Kakashi." Trước khi anh kịp đáp lại, tay cô di chuyển xuống thắt lưng anh, kéo nhẹ vạt quần. Không có gì bất ngờ khi quần anh bị rộng. "Và anh đã sụt cân."
"Sakura-" Kakashi bắt đầu màn biện giải, nắm lấy bàn tay cô đang chạm vào quần anh.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô khiến máu đông cứng khi hiểu ra chuyện gì. Cô ngắt lời anh, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh, "Anh lại đeo mặt nạ đó rồi phải không?"
Kakashi nhíu mày và nói, "Đó là yêu cầu từ Hokage."
Sakura bước lùi lại, giơ tay ra, không kiềm chế được sự bất mãn. "Nhưng anh hoàn toàn có thể từ chối mà!"
Kakashi đứng dậy, và cô lại nhận thấy ánh sáng đó trong mắt anh. "Sakura, tôi là một shinobi, và em cũng vậy. Đây là công việc của tôi. Em phải hiểu điều này."
"ANBU thì khác," cô phản đối, cao giọng, "Đâu phải là nghĩa vụ của anh. Anh đã phục vụ làng với tư cách là một jounin quá đủ rồi. Anh không cần phải làm thêm nữa! Anh đã hoạt động đủ lâu trong ANBU rồi! Những hai lần."
Kakashi tiến thêm một bước về phía cô, chỉ cách cô một khoảng rất gần. Tay anh nắm lấy cánh tay cô và anh nhìn thẳng vào mắt cô. Cô có thể hiểu được anh đang cố gắng xoa dịu cô, nhưng điều đó khiến cô tức giận. Cô không còn là đứa trẻ nữa và sẽ không để anh đối xử với cô như vậy. Cô không vô lý chút nào. "Tsunade-sama đã yêu cầu tôi làm vậy, Sakura. Và bà ấy hứa sẽ không lâu đâu. Có những chuyện... cần phải được giải quyết."
Cô nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn và gằn giọng, "Người khác cũng làm được đó thôi."
Kakashi trố mắt kinh ngạc. Có lẽ anh không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy. Nhưng anh vẫn tiếp tục cố gắng lý luận với cô. "Tôi có nhiều năm kinh nghiệm hơn. Để tôi đi vẫn tốt hơn là một tân binh."
"Không phải ai cũng là trẻ con đâu, Kakashi!" Anh có hiểu được những gì anh đang nói không? "Có nhiều người dày dặn kinh nghiệm như anh trong ANBU rồi. Anh không cần phải quay lại."
Kakashi thở dài và cúi đầu nhìn xuống đất. Lửa giận của Sakura bốc lên ngùn ngụt. Anh còn chẳng chịu nghiêm túc lắng nghe cô. "Sư phụ sẽ thông cảm nếu anh quyết định dừng lại. Bà ấy còn rất nhiều người khác trong ANBU có thể cử đi! Anh không cần phải làm vậy. Không nhất thiết phải là anh."
Kakashi ngẩng lên nhìn cô, lông mày nhíu lại. Anh hỏi, "Sao em lại phản đối gay gắt như vậy?"
Sakura cắn chặt lưỡi, dù câu trả lời đã sẵn sàng bật ra khỏi miệng. Cô biết lý do tại sao, và còn một lý do sâu xa hơn nữa đằng sau đó. Nhưng cô không thể nói cho anh. Cô không thể làm vậy với anh. Nếu cô nói ra, anh chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc, chỉ để chứng tỏ cô sai. Đó là kiểu hành động ngốc nghếch mà anh sẽ làm, vì lòng tự tôn của mình.
Cô chỉ tay vào cơ thể anh. "Nhìn xem chuyện này đang tổn hại thế nào tới anh. Anh mất ngủ và có lẽ chỉ sống nhờ thuốc binh lương! Anh sẽ ngã ốm mất."
Tay Kakashi đặt lên mặt cô, nét mặt anh dịu dàng hơn lúc trước. Nhưng đó là kiểu biểu cảm khiến cô biết mình đã thua cuộc từ khi chưa kịp mở miệng. "Sakura, như tôi đã nói, tôi có kinh nghiệm. Tôi sẽ không ngã gục. Vì vậy, đừng lo lắng."
"Kakashi-" Cô cất giọng, và ngay cả chính cô cũng nhận ra giọng mình đã mất đi sự tức giận, chuyển thành một lời khẩn cầu.
Kakashi bước lại gần hơn, hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua làn da cô qua chiếc mặt nạ. Trong thâm tâm, cô biết mình sẽ đỏ mặt và con tim sẽ trở nên loạn nhịp. Nhưng có quá nhiều suy nghĩ lo âu, đáng sợ đang xuất hiện trong đầu cô khiến cô không thể chú ý đến những cảm xúc đó.
Cô đưa tay lên nắm lấy tay anh, ánh mắt đầy quyết tâm, như thể chỉ một lần này thôi, cô mong anh sẽ lắng nghe cô.
"Sakura." Giọng Kakashi trầm ấm, đều đều. Cô cố gắng tập trung vào âm thanh ấy, thay vì để hình ảnh đôi tay đầy máu của anh cứ lướt qua trong tâm trí. "Em rất quan trọng với tôi. Chúng ta là bạn, bạn tốt, và tôi yêu em. Nhưng chuyện này... chuyện này không phải là việc của em."
Sakura cảm thấy trái tim mình vỡ vụn bởi câu nói cuối cùng, không thể để ý đến bất kỳ lời nào khác. Trước khi cô kịp phản ứng, Kakashi đã rút tay khỏi cô và bước về phía cửa. Cô vội vã nắm lấy tay anh khi anh đặt tay lên tay nắm cửa. "Kakashi."
Kakashi quay lại nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở tay cô đang nắm lấy tay anh. Anh mỉm cười, nhưng không phải nụ cười mà khiến trái tim cô tan chảy. Đó là nụ cười buồn bã, tan vỡ. "Tay tôi khác tay em, em biết không? Tay em là bàn tay của sự chữa lành, của sự phục hồi những vết thương và mang lại hy vọng cho người khác. Còn tay tôi... chưa bao giờ có thể làm được những điều ấy, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ đủ sức để làm điều đó."
Trước khi cô kịp đáp lại, anh lại nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nở một nụ cười tươi giả tạo. "Đừng lo về tôi, Sakura-chan. Tôi sẽ ổn."
Và rồi, anh bước đi.
Sakura đứng đó, mắt nhìn theo cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại tiếng ồn ào của các bác sĩ và những âm thanh bíp bíp từ máy móc ngoài hành lang. Những giọt nước mắt của cô lặng lẽ lăn dài trên gò má. Cô chớp mắt một cái, vội vàng lấy tay gạt đi chúng.
Cô xông qua cửa phòng Hokage, không thèm gõ như mọi khi. Cơn giận, đã âm ỉ suốt cả buổi, bùng lên trong từng bước chân khi cô tiến về tòa tháp Hokage. Sát khí tỏa ra từ cô, khiến mọi người vội vàng né tránh, và các vệ sĩ thì nhìn cô với vẻ đầy thận trọng.
Tsunade ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn khó chịu, "Này! Tiểu thư, em nghĩ mình đang làm gì khi xông vào phòng tôi như thế?"
Sakura tiến lại gần bàn, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ mà cô từng xem là người mẹ thứ hai. Nhưng giờ đây, những cảm xúc đó đã bị lu mờ, nhường chỗ cho nỗi lo lắng dâng trào trong lòng. "Làm sao cô có thể để Kakashi quay lại ANBU?" cô gào lên.
Tsunade giương mắt, tức giận cau mày. Bà không thích bị quát như vậy và việc này có lý do chính đáng. Bà là Hokage, nhưng Sakura lúc này chẳng màng đến cái danh hiệu đó. "Em nói gì cơ?"
Sakura nén cơn giận, cố gắng giữ giọng nói ổn định để duy trì sự tôn trọng với người phụ nữ trước mặt. "Kakashi đã làm trong ANBU đủ lâu rồi. Cô không cần anh ấy nữa. Cử người khác đi."
Tsunade đứng dậy khỏi ghế, và Sakura vừa mới nhận ra Shizune đang đứng cách đó vài bước lo lắng nhìn về phía cô. Tsunade nhìn cô chằm chằm, và Sakura biết, từ những năm tháng tập luyện dưới trướng bà, rằng bà sắp tung ra một chưởng mạnh. Tsunade chưa bao giờ đánh cô vì giận dữ, nhưng Sakura cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn như lúc này.
Sakura không biết liệu đó là do giọng cô đã dịu đi hay vì mối quan hệ gắn bó giữa cô và Tsunade. Nhưng cơn giận của Tsunade cũng dần tan biến khi bà nhìn cô. Bà dứt khoát nói, "Ta cần Kakashi, Sakura. Hắn là người phù hợp nhất cho những nhiệm vụ mà ta giao phó. Hắn có kinh nghiệm và kỹ năng vượt trội. Người như hắn-"
Sakura ngắt lời, giọng đầy phẫn nộ, "Kakashi không phải là shinobi duy nhất có thể làm được những việc này ở Konoha. Em biết cô hoàn toàn có thể cử người khác, chỉ là cô không muốn làm vậy thôi."
"Sakura!" Shizune kêu lên trách móc, nhưng Sakura phớt lờ, vẫn chăm chăm nhìn vào Tsunade. Tsunade thở dài, ngồi lại xuống ghế và ra hiệu cho Shizune im lặng.
Tsunade nhìn Sakura chăm chú, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
"Kakashi không thể làm được việc này," Sakura thốt lên điều mà cô không dám nói với anh chỉ vài giờ trước. "Anh ấy bị PTSD nặng. Em đã thấy căn bệnh hủy hoại anh ấy ra sao. Nếu tiếp tục, tình trạng sẽ chỉ càng tệ hơn thôi. Cô đã gặp anh ấy dạo gần đây chưa? Anh ấy trông không khác gì một cái bóng vật vờ."
Tsunade quay đi, tránh ánh mắt Sakura. "Đó là lý do ta đã để hắn đến chỗ em còn gì."
Sakura ném một cái nhìn sắc lạnh về phía bà. Cô hiểu ra. "Và em đã nói với Kakashi y hệt như vậy. Rằng anh ấy không cần phải quay lại ANBU nữa, và rằng những nhiệm vụ ấy vẫn suôn sẻ mà không cần đến anh."
Tsunade liếc mắt nhìn cô. "Vậy à? Và tên đó đã nói gì?"
Sakura không trả lời, chỉ cắn chặt má để kiềm chế cơn giận. Tsunade quan sát cô trong giây lát, rồi khẽ thở dài, lắc đầu. "Sakura, hầu như tất cả shinobi đều phải đối mặt với PTSD. Việc ta giữ Kakashi lại, không để hắn trở về ANBU, sẽ không làm tình trạng của hắn thuyên giảm. Kakashi đã sống chung với căn bệnh từ rất lâu, và hắn biết cách vượt qua.Đó là thực tế khắc nghiệt của thế giới chúng ta. Nếu ta từ chối giao nhiệm vụ cho những shinobi mắc PTSD, sẽ chẳng còn ai đủ sức để đảm đương nhiệm vụ."
Sakura hiểu quan điểm của Tsunade, và bà ấy nói không sai. Nhưng vấn đề ở đây không phải là bất kỳ shinobi nào, mà chính là Kakashi.
"Em hiểu, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó! Cô không phải giữ Kakashi lại mà là đang đẩy anh ấy vào thế nguy hiểm! Có rất nhiều shinobi khác vững vàng hơn, kinh nghiệm không hề kém cạnh, có thể thay thế anh ấy. Nếu tình trạng PTSD của Kakashi tệ hơn thì sao? Nếu vì lý do đó mà nhiệm vụ thất bại thì sao?"
Tsunade cúi đầu nhìn xuống bàn, không dám đối diện với ánh mắt của Sakura khi bà nói, "Đó là rủi ro mà ta sẵn sàng chấp nhận. Sakura, ta cần Kakashi cho nhiệm vụ này. Ta tin rằng hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo."
Sakura biết rằng cô sẽ không thể thay đổi quyết định của Tsunade ngay từ khi bước vào đây. Nhưng điều đó không làm cô chùn bước. Trong cô vẫn sục sôi cơn giận. Cô nắm chặt bàn và cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt sư phụ mình. "Nếu việc này giết chết anh ấy, em sẽ không bao giờ tha thứ cho cô."
Đôi mắt Tsunade trao tráo, và Sakura bắt gặp nỗi đau ẩn hiện trong đó. Nhưng cô không thể thu hồi những lời vừa thốt ra, dù chúng như những lưỡi dao cắt xé trái tim cô. Sakura luôn xem Tsunade như một người mẹ thứ hai, và bà giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim cô. Tuy nhiên, đây là lời hứa cô đã tự cam kết, và dù đau lòng, cô sẽ không lùi bước. Tsunade có thể lắng nghe cô. Sakura hiểu rằng Kakashi không phải là người duy nhất có thể đảm nhận trách nhiệm này, nhưng đối với Tsunade, những nhiệm vụ này quan trọng tới mức bà không thể mạo hiểm đánh mất cơ hội thành công.
"Kakashi rất mạnh mẽ." Tsunade cố trấn an cô, cố làm dịu đi sự giận dữ trong mắt Sakura. Bà nở một nụ cười nhẹ. "Hắn sẽ vượt qua chuyện này. Hắn sẽ trở về an toàn thôi."
Sakura lùi lại, ánh mắt dừng lại trên Tsunade một lúc, rồi giọng cô dịu xuống, lắc đầu. "Đó không phải là điều em muốn nói." Cô quay đi, bước ra khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng. Nhưng đối với Tsunade, tiếng cửa khép lại như một tiếng nổ vang dội, phá vỡ không gian im lặng.
Ngay khi Sakura rời đi, Shizune quay sang nhìn Tsunade với vẻ phẫn nộ. "Em không thể tin được là con bé lại hành xử như vậy! Thật sự không giống Sakura chút nào!"
Tsunade quay người, đứng dậy và tiến về phía cửa sổ. Bà nhìn xuống con phố, thấy Sakura đang bước về căn hộ của mình. Cơn giận dữ mà bà vừa hứng chịu đã tan biến, và giờ đây, Sakura đang vuốt tóc, đi chậm rãi với hai tay ôm lấy người. Cảnh tượng ấy gợi nhớ cho Tsunade về những ngày tháng Sakura còn nhỏ bé. Nhưng giờ đây, Sakura đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, và Tsunade gần như có thể cảm nhận được sức nặng đang đè lên vai cô gái trong mỗi bước chân. Bà cảm thấy tự hào khi nhìn cô, đặc biệt sau khi chứng kiến sự dũng cảm của Sakura khi quát tháo bà ngay trong văn phòng. Sakura thật sự rất mạnh mẽ, có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả Tsunade.
Tsunade thở dài, nở nụ cười nhẹ. "Đừng giận con bé."
"Nhưng cô Tsunade à-"
"Ta cũng sẽ phản ứng như vậy thôi." Khi Sakura đã khuất khỏi tầm mắt, Tsunade quay lại bàn làm việc và ngồi xuống. Bà khẽ cười, lục tìm một chiếc rương đựng rượu sake. "Trời ạ, nếu không biết, ta cứ tưởng con bé là con gái ta với tính khí nóng nảy đó. Chắc chắn là đã thừa hưởng từ ta rồi."
Shizune không nói gì khi Tsunade rót rượu vào ly. "Về những gì Sakura nói..."
Tsunade vẫy tay, gạt đi lời nói của Shizune. "Đừng lo, Shizune. Sakura không ghét ta – và con bé sẽ không bao giờ làm thế. Ta ước mình có thể thay thế Kakashi bằng ai đó, nhưng không ai có đủ khả năng như hắn mà không làm hỏng việc vì thiếu kinh nghiệm. Sakura sẽ hiểu thôi. Con bé chỉ đang quá mức lo lắng và sợ hãi bây giờ. Con bé cần thời gian để giải quyết mọi thứ cùng Kakashi. Khi đó, nó sẽ bình tĩnh hơn và kiểm soát được cảm xúc của mình."
Shizune nhướng một bên mày, cố gắng hiểu ý bà. "Giải quyết chuyện gì ạ?"
"Chắc là rất nhiều chuyện," Tsunade trả lời một cách mơ hồ, nhấp một ngụm rượu. Bà nhìn thẳng vào mắt Shizune, và biết rằng cô đã hiểu ý. Vai Shizune thả lỏng, nở một nụ cười buồn.
Tsunade xoay ghế về phía cửa sổ, mắt lướt theo con phố nhộn nhịp với dòng người qua lại. "Họ sẽ giải quyết được thôi, và sẽ tốt cho cả hai, đặc biệt là Kakashi."
"Vì sao cô lại chắc chắn như vậy?"
Tsunade nhếch mép, mỉm cười nhẹ quanh miệng ly rượu. "Bởi vì ta dám đặt cược vào điều đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro