Where There's a Spark, There's a Fire
Nhiệt độ cơ thể của Sakura đang giảm xuống. Những cơn rùng mình khiến cơ thể cô run lên ngày càng nhiều và làn da trần nơi cánh tay cô lạnh như băng khi chạm vào. Kakashi biết các dấu hiệu ấy, là sự suy giảm chakra nghiêm trọng.
Anh cố gắng ôm lấy cô thật chặt và sẵn sàng để nhiệt độ cơ thể mình truyền qua cô vì không có chăn trong tầm với. Nhưng anh đang cố lừa ai cơ chứ?... Khi vẫn còn Sharingan, anh đã có thể sao chép được hàng nghìn nhẫn thuật bao gồm cả nhẫn thuật y học, mặc dù anh có thể sao chép cách kết ấn một cách hoàn hảo thì những gì xảy ra sau đó quả là một trò cười. Ninja sao chép có rất nhiều tài năng nhưng chữa bệnh không phải là một trong số chúng.
Kakashi đã suýt ngã khỏi chiếc ghế dài hẹp nhưng anh muốn Sakura cảm thấy thoải mái nhất có thể như cách cô đã yêu cầu anh phải làm: Giữ cô lại. Rằng cô đã tự mình gây nguy hiểm cho sự an toàn của chính mình một lần nữa vì anh ... điều đó đã khiến anh cảm động - không ... thực ra, nó khiến anh cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Cô đã có một cuộc sống an toàn miễn là anh không ở trong đó và ngay sau khi anh xuất hiện thì cô gần như bị cưỡng hiếp và phải lo lắng về những thứ mà không phải trách nhiệm hàng ngày của cô. Đối với một người cố chấp và vị tha như Sakura nghĩ rằng bản thân thật vô dụng với anh, nói không chừng cô sẽ bỏ cuộc và không muốn sống nữa nếu những điều này cứ tiếp tục xảy ra và không có hồi kết...
Cảm thấy tuyệt vọng Kakashi lại vùi mặt vào tóc cô. Hãy tránh xa em ra càng xa càng tốt , cô ấy đã nói như vậy. Phải, đó chắc chắn là điều đúng đắn duy nhất mà anh có thể làm cho cô, nhưng ý nghĩ đơn thuần ấy ... nó lại gây tổn thương theo cách mà nó không nên. Anh đã rất cẩn thận trong phần lớn cuộc đời của mình để không tạo ra những mối quan hệ dẫn đến ràng buộc tình cảm vì có thể gây nguy hiểm cho anh trên chiến trường với tư cách là một Shinobi. Tuy nhiên, anh đã quan tâm rất nhiều đến những thành viên Đội 7 của mình với tư cách là Sensei của chúng và nếu cần thiết anh thề sẽ hy sinh mạng sống của mình cho chúng vì đó là một quy tắc danh dự mà anh đã chọn và sống và nó là một phần nghĩa vụ của anh. Nhưng điều này? Điều này thực sự rất khác.
Một sự chắc chắn đến khó chịu ngày càng lớn trong anh rằng nếu trong hoàn cảnh khó khăn thì anh nhất định sẽ chọn bên cạnh và theo Sakura mà không dính dáng đến nghĩa vụ hay nhiệm vụ, thậm chí những việc ấy có thể gây nguy hiểm cho ngôi làng. Nhưng sao anh lại có thể rơi vào tình huống như vậy được?Nếu có thì hẳn là anh đã bỏ những lời cảnh báo?
Kakashi ôm cô siết chặt vòng tay với hy vọng cơn rùng mình của cô sẽ sớm chấm dứt vì nó sẽ luôn trở nên tồi tệ hơn trước khi có thể trở nên tốt hơn và anh thì đã không lạ gì với việc bản thân bị cạn kiệt chakra. Việc sử dụng Sharingan đã nhiều lần khiến anh gắn bó với chiếc giường thường xuyên hơn trong quãng thời gian dài và đó là một trải nghiệm cực kì khó chịu.
Và sau đó anh cần tập trung vào một thứ khác để làm phân tâm bản thân khỏi suy nghĩ về cơ thể đang rùng mình áp sát vào anh. Kakashi đã cố tự nhủ rằng việc ôm cô như thế này là hoàn toàn vô tội giống như một người cha đang ôm một đứa trẻ, nhưng cơ thể Sakura không phù hợp để được gọi là đứa trẻ vì nó rất mềm mại và thơm tho và anh chỉ có thể cố gắng thuyết phục bản thân làm một người cha hoặc một người thầy là tất cả những gì anh muốn và nó không có tác dụng như anh mong muốn.
Một chiêu trò khác đã thất bại thảm hại trước đó là Kakashi cố gắng giả vờ đây chỉ là một cảnh trong một trong những cuốn sách Icha Icha của anh, cảnh mà người phụ nữ trẻ bị tổn thương bởi sự thay đổi của một người đàn ông lớn tuổi mà cô coi là một lão già thô lỗ nhưng điều đó cũng không giúp ích được gì cả vì câu chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra với bất kỳ ai khác ngoài cặp đôi định mệnh trong cuốn sách Icha Icha kia.
Và giờ, anh lại đang buộc tâm trí mình nhớ lại những gì cô đã nói với anh về trải nghiệm của cô trong Genjutsu ấy và giải câu đố là một cách tuyệt vời để đánh lạc hướng bản thân. Nhưng câu đố này là một câu đố quá khó và cũng giống như trước đây, anh cảm thấy như mình đang nhìn vào các mảnh ghép mà không biết khối ghép đó sẽ lớn đến mức nào và thậm chí còn không biết có bao nhiêu mảnh ghép bị thiếu.
Sakura đã gợi ý rằng anh có thể là người đã đặt con dấu vào tâm trí của chính mình.
Kakashi thực sự biết về một vài thuật Phong Ấn có thể làm được điều đó: thuật Phong ấn Tâm trí. Nó được sử dụng để ngăn chặn những ký ức có thể gây cản trở các nhiệm vụ khó khăn như một Shinobi được cử đi giết ai đó rất thân thiết với anh ta. Đó là một cấm thuật vì rủi ro liên quan đến nó đối với người sử dụng là rất cao, từ sự nhầm lẫn tạm thời đến sự điên rồ hoành hành khi sử dụng quá thường xuyên. Điều anh sử dụng loại thuật như vậy không phải là không thể nhưng trong kịch bản nào mà anh đã phải phong ấn ký ức của chính mình và quên nó đi?
Thật không may - không, may mắn thay , anh tự sửa lại - người đã dạy anh cấm thuật này đã mất và Kakashi có thể nghi ngờ bất kì ai khác nhưng Danzo Shimura biết về tất cả mọi loại nhẫn thuật để có thể làm sáng tỏ hành động ấy nhưng có lẽ theo dõi những người khác từng ở trong Tổ chức hay còn gọi là Root sẽ có lợi thế cho anh hơn? Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà Sakura đã gặp chính anh thời còn trẻ trong quá trình huấn luyện được thiết kế để giết anh nhiều lần, hết lần này qua lần khác và giết chết tất cả những gì được coi là con người bên trong anh ...
Một cách cẩn thận, Kakashi đã tìm lại những ký ức về khoảng thời gian đó. Trước đây thì anh đã không thể nhớ lại được nhưng bây giờ thì khác, anh đã có thể nhớ ra dù rất mập mờ như làn sương mù. Bản thân lúc nhỏ anh đã thiếu kính ngữ và chỉ lạm dụng thể xác và tình cảm để gọi tên người khác , điều này có lẽ đã khiến những mẩu ký ức trở nên vô nghĩa một cách kỳ lạ. Lúc đó anh đã hoàn toàn bị tê liệt cảm xúc và chỉ là một đứa trẻ muốn lao mình vào hố đen và mang theo cả thế giới. Root hoàn toàn không có chút ấm áp nhưng đối với những người bị rạn nứt tình cảm như anh thì những nỗ lực của Tổ chức ấy là nhằm xóa bỏ sự tồn tại của anh để biến anh thành công cụ giết chóc có ý nghĩa theo một cách khác thường. Anh nghĩ đó có thể là lý do khiến anh sống sót mặc dù ước muốn của anh là kết thúc cái cuộc sống này.
Manh mối tiếp theo là những chiếc mặt nạ Quỷ mà Sakura đã nói chúng đều nằm trong cả những ký ức mà cô đã đến. Có phải là ngẫu nhiên những kẻ tấn công tuần trước cũng đeo mặt nạ Quỷ không? Chắc là không. Một giáo phái đã bắt cóc trẻ em sao? Anh không hề biết tí gì về sự sùng bái vì anh không tin vào những thứ mê tín dị đoan ấy và anh cũng không nên, bây giờ Sakura đã mở khóa được những ký ức đó nếu đó thực sự là ký ức của anh? Kakashi đã rời trại trẻ mồ côi vào đúng ngày Danzo đến gặp anh tại nghĩa trang mà không có một lời cảm ơn hay tạm biệt và nó không giống việc họ đã từng ngược đãi anh ở đó. Nếu không có người phụ nữ...
Hừm. Sự mập mờ như làn sương mù trong não anh đang tăng lên thành một bức tường trắng.
"Có lẽ đây sẽ là kí ức tiếp theo để em mở khóa. Ta nghĩ cô ấy khá tốt bụng và ta muốn có những kí ức về cô ấy .Liệu cô ấy vẫn còn sống chứ?" - anh thì thầm vào tai Sakura.
Kakashi thở dài. Điều gì đã khiến anh không thể đến trại trẻ mồ côi để tận mắt chứng kiến? Dù đã biết rằng Kabuto điều hành nơi ấy được một thời gian rồi? Có lẽ anh nên cho anh chàng ấy một cơ hội như những kẻ khác.
"Ta nghĩ em nên đi cùng ta vì ta rất thích như vậy. Em rất tốt với mọi người trừ khi cơn giận của em bùng phát ... nhưng ngay cả khi đó ... " - Kakashi lại thì thầm vào tai Sakura.
Tim anh chợt lỡ mất vài nhịp. Phải mất một lúc anh mới nhận ra tại sao: Sakura quá im lặng và không còn rùng mình nữa nhưng lại lạnh như băng.
"Sakura," - anh nói và lay cô. "Sakura?"
Có một mạch đập nhờ những ngón tay của anh sờ soạng khắp nơi mới tìm thấy nhưng nó rất yếu. Kakashi thật sự không biết nên làm gì, thậm chí anh còn không nhận ra Sakura đang trong tình trạng tệ đến mức nào! May mắn thay, cả 2 đều đang ở bệnh viện nhưng anh có nên chạy ra ngoài và hét lên để kêu người giúp đỡ không? Liệu có bất kỳ bác sĩ nào có đủ khả năng để xử lý không? Quyết định nhanh chóng, Kakashi chạy đến bên cửa sổ, mở nó ra và bế Sakura rồi để lại căn phòng trống không trong gió.
******************************************
Anh chỉ mất khoảng mười phút để đến được Tháp Hokage nhờ những mái nhà nhưng anh luôn cảm thấy khó thở một cách bất thường vào tối nay cùng với cánh tay trái vẫn còn đau âm ỉ. May mắn thay, những người canh gác của ANBU trên mái nhà đã nhận ra anh và ngay lập tức để anh qua mà không cản lại.
"Kẻ nào dám...!" - Tsunade hét lên khi anh xông vào văn phòng của cô mà không gõ cửa nhưng rồi cô bật dậy với vẻ mặt lo lắng khi nhìn thấy người anh đang bế trên tay.
"Đó là sự suy giảm chakra và tôi nghĩ nó rất quan trọng để ngài quan tâm." - Kakashi nói với vị Hokage và đặt Sakura xuống bàn cẩn thận nhất có thể.
"Để ta xem" - Tsunade nói và đẩy anh sang một bên.
Cảm thấy bản thân đã cạn kiệt chakra hoàn toàn, Kakashi ngồi xuống sàn và tựa cái đầu đau đớn của mình vào tường. Nỗi lo lắng đã bao trùm lấy anh nhưng Tsunade - sama rõ ràng biết bản thân cần phải làm gì, truyền thứ chakra màu xanh lục của mình cho Sakura với sự tập trung cao độ.
"Con bé sẽ ổn thôi" - Tsunade thở dài sau một lúc và Kakashi bật dậy. Sắc mặt Sakura đã có sức sống trở lại, anh nhẹ nhõm thở phào và nhận ra bản thân không thể cưỡng lại ý muốn được bước tới và ôm cô vào ngực mình.
"Áo sơ mi của ngươi đâu?" - Tsunade cau mày, nhìn từ trên xuống dưới.
"Tôi... cởi nó ra vì quá nóng." - anh đỏ mặt nói.
"Ồ, ta chẳng bận tâm đến lý do vớ vẩn và dở tệ của ngươi đâu, hãy mặc gì đó vào đi vì ta cảm thấy sự nam tính này như đang đe dọa đến ta vậy! " - cô cáu kỉnh nói.
Chiếc áo đang ở bệnh viện cũng như cuốn sách và sự tỉnh táo của anh.
"Ngài có thể giúp tôi không?" - anh hỏi Hokage của mình với một nụ cười ngượng ngùng không nói nên lời, Tsunade bước tới chiếc tủ lớn dọc theo bức tường và bắt đầu lục lọi bên trong.
"Đây," - Tsunade nói và một lúc sau lấy ra một chiếc áo sơ mi đen.
"Đây là của phụ nữ," - Kakashi nói.
"Đúng vậy, có thể ngươi không để ý nhưng ta là phụ nữ."
Kakashi thở dài. Tốt thôi, bây giờ không phải lúc thích hợp để ầm ĩ mọi chuyện lên và anh đành nhún vai chấp nhận chiếc áo không tay ấy. Có một vài chỗ khá chật so với cơ thể anh và có khoảng trống khá rộng cho bộ ngực lớn như của Tsunade.
"Ngươi có muốn giải thích cho ta biết tại sao Sakura lại cạn kiệt chakra khi có ngươi ở đó không?" - Tsunade hỏi, nheo mắt nhìn anh.
"Tôi nghĩ em ấy đã cạn kiệt chakra khi phải điều trị cho bệnh nhân và em ấy không cần tôi trợ giúp" - anh gắt gỏng trả lời, cố gắng tìm xem sợi dây nào phải đi với sợi dây nào để buộc thứ chết tiệt trên áo lại với nhau.
"A, hôm nay cũng không phải là một ngày tốt lành cho lắm. Ta nghĩ rằng chúng ta đã có thể thoát khỏi những tên khốn đó khi thay ngươi bằng một người đóng thế vào đêm hôm trước và bây giờ có vẻ như nó chỉ thúc đẩy chúng để truy tìm ngươi gắt gao hơn thôi. " - Tsunade nói.
"Tôi có thể đến gặp những người đã sống sót và hỏi họ về những gì đã xảy ra không?"
"Không, ngươi không thể. Ngươi đang không trong bất kì nhiệm vụ nào, Hatake Kakashi!"
"Tôi xin phép đã vô lễ nhưng ngài sẽ là một kẻ ngu ngốc nếu giữ tôi dậm chân tại chỗ như thế này, Tsunade - sama."
"Ta sao?" - Vị Hokage bắn trả với giọng điệu của cô khiến anh phải ngước nhìn. Đã có một sự tổn thương trong đôi mắt ấy mà anh chưa từng thấy trước đây và điều đó đã khiến anh phải tự hỏi về việc anh đã làm tổn thương cô khi nào và như thế nào. Nhưng có lẽ ...
"Tôi đã làm gì khiến ngài mất lòng tin ở tôi? " - anh thận trọng hỏi.
Tsunade thở dài. - "Ngươi đã hành động sau lưng ta và ta không thể không nghĩ rằng đó không phải là lần đầu tiên ngươi làm vậy. Kakashi, ngươi đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ trong những năm qua và ngươi thường không có trách nhiệm rất nhiều lần. Ta biết tất cả về kế hoạch của Danzo và ta biết ngươi đã từng là một phần của tổ chức ấy. "
"Ngài không biết rằng ông ta đã cố giết tôi chỉ vì tôi đã rời khỏi tổ chức ấy sao? Và ngài cũng không biết tổ chức này đã bị giải tán từ nhiều năm trước rồi hay sao?" - Kakashi thốt lên đầy hoài nghi.
Tsunade chỉ vào cánh tay trần trụi của anh và hỏi: "Có thật không?"
"Thật tốt khi ngài đã để ý đến nó. Tôi dường như có thể nhớ ra thứ khác cũng là một hình xăm ANBU nhưng bây giờ thì tôi không chắc về nó lắm. Ngài có biết nó gần như đã giết chết tôi vào đêm nay không? Và nó đang ngày càng tiếp tục lan ra! " - Kakashi nói khi liếc nhìn cánh tay trái của mình, nơi chỉ có hình xăm ngọn lửa ANBU mỏng manh.
"Cái gì? Qua đây để ta xem." - Tsunade nói, vẫy anh lại gần bàn làm việc.
Những ngón tay của vị Hokage đưa lên để thám thính và dò xét một cách khéo léo nhưng không nhẹ nhàng bằng một nửa của Sakura hoặc cũng có thể Tsunade thích nhìn thấy anh bị đau.
"Ouch!" - Kakashi kêu lên khi một chất kích thích được truyền từ chakra làm tổn thương xương của anh.
"Đừng than vãn nữa, Sakura có thực hiện những vết rạch như này không? Chúng trông vụng về hơn nhiều so với thực lực của con bé nhưng ta đoán nó đã cạn kiệt chakra rồi ..." - Tsunade càu nhàu.
"Em ấy đã cứu mạng tôi," - Kakashi nói, cảm thấy vô cùng biết ơn dành cho người phụ nữ tóc hồng nằm trên bàn sau lưng anh.
Tsunade lại thở dài. - "Ngươi đã từng gặp rất nhiều rắc rối như thế này trước đây hay nó trở nên tồi tệ hơn khi ngươi già đi thế? Đây từng là phong ấn máu và ngươi khẳng định rằng mình không biết gì về nó?"
Anh không biết gì về nó. Một con dấu bị phong ấn bởi máu? Anh thậm chí còn không chắc đó là gì.
Tsunade chỉ vào con dấu trên trán của cô. "Như thế này nhưng nó chứa máu cô đặc."
"Là loại máu gì cơ?" - Kakashi hỏi. Máu là một thứ rất đáng để khiến anh lo ngại vì những gì liên quan đến máu đều không phải là chuyện thường.
"Ta không biết, tất cả những thông tin về nó đã đi vào dĩ vẵng rồi. Có lẽ Sakura biết? Sao ngươi không hỏi con bé sau khi con bé tỉnh dậy? Điều duy nhất mà ta biết là nếu thứ này làm tổn thương ngươi thì đó không phải máu của ngươi mà là của người khác. Nhưng ngươi biết không ? Ta không thể tin rằng Shinobi mạnh mẽ nhất làng của ta đang đứng trong văn phòng của Hokage với vẻ mặt như thế này. Ngươi có nhận thấy hình xăm này có hơi khác so với hình xăm của những người khác không? "
"Đương nhiên là có rồi Nhưng tôi nhớ rõ ràng là...!" - Kakashi nổi giận.
Chính xác thì anh có thể nhớ được gì về nó? Cau mày, anh lại nhìn cánh tay mình. Thực ra...
"Chết tiệt. Tsunade - sama, có khả năng ai đó đã xáo trộn ký ức của tôi chỉ vì thứ này không? " - anh nói.
"Và ngươi đang mong đợi ta sẽ tin vào điều đó sao! Phải, có thể . Ta không thường xuyên nhìn thấy ngươi mặc áo ngắn tay nhưng có lẽ ta nên? Ta không nhớ ngươi có được nó lần đầu tiên vào khi nào nhưng dù sao thì bây giờ nó đã mất rồi. Và vì ngươi vẫn còn thở và đi lại được nên ta nghĩ nó không nguy hiểm đến tính mạng ngươi hay bất cứ thứ gì." - cô hét lên và tặng cho anh một cái nhìn như viên đạn khi cô đi quanh bàn đến ghế của mình.
"Có phải Konoha đang làm thí nghiệm trên con người không?" - Kakashi hỏi, cố nén một cái rùng mình.
"Chỉ dành cho những người tình nguyện như ngươi thôi và chúng ta đang thực hiện một chương trình tăng cường binh lính, ta đã quên không nói với ngươi sao? Những viên thuốc ấy, ngươi đã uống chúng phải không? Chúng sẽ giúp ngươi có thể ngủ ít hơn, khỏe hơn và bền bỉ hơn, hồi phục nhanh hơn, v.v. "
"Và Kabuto phụ trách nó."
"Chính xác."
"Ngài có biết gì về một giáo phái chuyên đi bắt trẻ em không? Tôi tin rằng từ trại trẻ mồ côi? Có lẽ là ba mươi năm trước."
"Ngươi đang hỏi những câu hỏi rất kỳ lạ đấy, Kakashi. Một giáo phái? Giáo phái cái gì? Ta chưa bao giờ nghe nói về một thứ như vậy. Khi Minato là Hokage hay sau khi cậu ấy mất? " - Tsunade nói và ngồi phịch xuống ghế.
"Tôi không biết," - Kakashi thừa nhận. Anh lại nhìn về phía Sakura, cảm thấy tim mình như thắt lại. Em ấy chắc chắn trông đẹp hơn nhiều, đáng yêu mới đúng.
"Được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi lại ở cùng Sakura? Và tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào con bé như thế? " - Tsunade chậm rãi nói.
"Em ấy đã đề nghị giúp tôi giải quyết vấn đề của tôi." - Kakashi nói, cố gắng rời mắt khỏi Sakura.
"Vấn đề của ngươi?"
"Vấn đề về những ký ức bị lãng quên."
"Và làm thế nào mà con bé làm được điều đó?"
"Sakura đã tìm thấy một loại Genjutsu khiến thời gian trôi trong một cuốn sách nào đó và em ấy gọi chúng là Genjutsu chia sẻ liên kết, nơi mà cả hai người đồng ý bước vào ảo ảnh cùng nhau và em ấy nói muốn nghiên cứu các phong ấn trong đầu tôi."
"Ngươi rõ ràng là tin tưởng con bé rất nhiều thì mới để cho con bé kiểm soát tâm trí của ngươi như vậy." - Tsunade nói.
"Tất nhiên là tôi tin tưởng em ấy rồi vì chúng tôi đã là đồng đội của nhau trong nhiều năm qua."
"Ha," - Tsunade cười và sau đó nhìn anh một cách kỳ lạ.
"Ngài đang nói bóng gió sao?" - Kakashi hỏi, không biết mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay im lặng tiếp thu.
"Có lẽ vậy. Nhưng hãy để ta nói cho ngươi một điều mà ngươi có thể chưa biết. Có khá nhiều người đã gây áp lực cho ta về dòng máu Uchiha, bao gồm cả hội đồng và lãnh chúa" - Tsunade nói, vẫn nhìn anh một cách chăm chú.
Kakashi không muốn nghe những điều như vậy. Không phải là do anh không biết mình đã đi vào vùng cấm và cũng không ai cần phải chõ mũi vào chỗ đó.
"Sasuke là người cuối cùng của gia tộc Uchiha và chúng ta cần huyết kế giới hạn để tồn tại qua nhiều thế hệ! Ngươi cũng biết rằng có một số tổ chức mờ ám đứng sau đang chờ chực để lăm le nó và mặc dù chúng ta không thể cho phép bất kỳ ai khác nhúng tay vào nhưng chúng ta cũng phải đảm bảo rằng chỉ có chúng ta mới có được nó! Sasuke đã hiến rất nhiều máu và tế bào của mình nhưng chúng ta đã không thể đạt được bất kỳ bước tiến nào trong cách mở khóa bí mật của huyết thống đó." - Tsunade cáu kỉnh nói.
"Ngài đang nói..."
"Phải, đó là những gì ta đang nói. Ta sẽ không trói buộc con bé hay ép buộc con bé phải có một đứa con vì Sakura giống như một đứa con gái đối với ta. Nhưng ta cũng sẽ cho con bé biết rằng nếu con bé không muốn thì chúng ta sẽ sớm tìm ra cách khác để thuyết phục con bé và đừng có nhìn ta như vậy. Ta không nghĩ đến việc sẽ có những đứa trẻ sẽ lớn lên trong cặp kính cận nhưng ta sẽ cố gắng và tìm những bà mẹ thay thế sẵn sàng nhận chúng nếu ta phải làm vậy. "
"Ngài không thể làm như vậy với Sakura, em ấy còn quá trẻ! Em ấy còn cả cuộc đời ở phía trước!"
Tsunade đang tức giận và Kakashi biết điều ấy thông qua huyết mạch trên cổ cô dần nổi lên với sắc đỏ ngày càng đậm trên mặt, nhưng hiện tại anh cũng chẳng quan tâm đến điều ấy vì anh cũng đang rất phẫn nộ không kém. Chẳng phải nó rất giống với việc dí một thanh kunai sát vào cổ họng của Sakura hay sao? Có con hay không nên là một quyết định tự do chứ không phải bị ép buộc bởi nghĩa vụ huyết thống!
Chiến đấu vì một Konoha thịnh vượng, hạnh phúc để ước mơ đó có thể trở thành hiện thực - đó chẳng phải là mục đích duy nhất của cuộc đời Kakashi hay sao? Có phải anh vẫn không thể đặt nó vào tâm trí của mình để cuối cùng có thể bỏ qua tất cả sự tàn sát và buồn bã không? Rằng anh phải tiếp tục làm điều gì đó có nghĩa nhưng: ảo ảnh vẫn chỉ có vậy, vẫn chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Miễn là nó không trở thành hiện thực thì huyết thống quan trọng, quyền lực quan trọng, số lượng Shinobi của một làng quan trọng ...
"Ngươi là một kẻ ngốc! Ngươi có biết mức độ ám ảnh của con bé với thằng nhóc Uchiha này không? " - Tsunade nói, nhưng không phải với sự tức giận mà anh đã mong chờ ở cô.
"Tất nhiên là có và xin đừng nghĩ rằng tôi là một kẻ ngu ngốc, Hokage đệ Ngũ. Chỉ là ... tôi muốn em ấy được hạnh phúc. " - anh nói một cách thật lòng.
"Pffffft. Ta không biết ngươi là một người lãng mạn đến thế. Ta nghĩ ngươi hạnh phúc với những cuốn sách khiêu dâm của mình và ..." - Tsunade khịt mũi.
"Sách khiêu dâm ?! Chúng không phải là sách khiêu dâm! Nếu ngài đã từng đọc một ..."
"Pah!" - cô cắt ngang lời anh.
"Ta sẽ không bao giờ đọc những thứ đồi trụy như vậy! Ngươi biết ta cảm thấy bực thế nào khi ông ta nghĩ về ta khi viết những cái thứ lố bịch như này không!?! Và ngươi thì đọc chúng một cách ngu muội..., " - cô rùng mình.
"Những cuốn Icha Icha ấy không hề biến thái và thật ra, nếu ngài đã từng đọc một cuốn thì ngài sẽ biết rằng Jiraiya - sama yêu ngài thật lòng. " - Kakashi phản đối một cách kịch liệt.
"Ôi làm ơn, ông ta yêu tất cả những người mà ông ta muốn đưa ...vào cuốn sách ấy. Và ngay khi ông ấy làm vậy thì tình yêu sẽ chuyển sang chương tiêu tiếp theo . " - Tsunade nói với vẻ mặt chán ghét.
Bây giờ thì cô đang cố làm cho Kakashi tức giận nhưng điều đó không dễ dàng đến vậy. Nhưng xúc phạm đến tuyệt tác Icha Icha và Jiraiya - sama thì là một hành động sai lầm và không xứng đáng với một Hokage.
"Một Hokage không nên chỉ trích mọi người hay mọi thứ một cách tùy tiện," - Kakashi giảng lại cho cô như khi chính Sensei của anh nói với anh.
"Ồ , thôi xin, tại sao ngươi cứ luôn chọc tức ta như vậy! Ngươi không thể đánh giá ta khi ngươi còn chưa dám ngồi trên chiếc ghế này " - Tsunade cáu kỉnh lại với anh.
Tsunade vỗ nhẹ vào tay vịn của chiếc ghế Hokage.
"Tôi đã nói với ngài trước đây rằng tôi không quan tâm hay có hứng thú với vị trí ấy và tôi ước ngài có thể hiểu cho tôi."
"Biết gì không, Hatake Kakashi? Ta sẽ đặt cược vào việc ngươi ngồi sẽ vào chiếc ghế này trước lễ hội hoa anh đào tiếp theo diễn ra. Ta sẽ là đặt cược ...,một đặc ân" - Tsunade nói và khoanh tay một cách có chủ ý, đầy đe dọa.
"Được! Thỏa thuận là vậy." - Kakashi nói , vì Tsunade chưa bao giờ thắng cược nên anh hoàn toàn tin rằng mình sẽ được an toàn khi chấp nhận ván cược này một cách không do dự.
"Được! Còn bây giờ thì hãy ra khỏi đây và đưa Sakura xuống gặp Sasuke. Bảo cậu ta trói con bé vào giường nếu con bé dám nghĩ đến chuyện ngày mai phải dậy đi làm. Con bé cần được nghỉ ngơi, ngươi biết đấy. " - Tsunade lặp lại.
Cuộc nói chuyện dường như đã kết thúc, Tsunade bắt đầu quay trở lại bận rộn với công việc giấy tờ và quyết định phớt lờ anh đi. Và cô nghĩ rằng anh đang cáu kỉnh? Cô thậm chí còn cáu kỉnh gấp mười lần anh . Kakashi bế Sakura lên một cách nhẹ nhàng và đảm bảo rằng cô tựa đầu vào cánh tay anh thật thoải mái. Khi ra ngoài, anh dùng chân đóng sập cửa phòng làm việc của Tsunade càng mạnh càng tốt như một đứa trẻ đang giận dỗi.
******************************************
Căn hộ dành cho khách nằm ở tầng dưới và có thể dễ dàng tới được đó bằng cầu thang. Ánh sáng mờ dần theo lối hành lang vào đêm khuya và không còn mối đe dọa đến ngôi làng, không còn lính canh gác bên trong tòa nhà nữa rồi.
Vì rất khó để có thể gõ cửa bằng tay khi đang bế ai đó nên Kakashi đã dùng chiếc ủng của mình để gõ thay cho đôi tay đang bận bịu của anh. Điều đó đã không mang lại câu trả lời nhưng cửa căn hộ đã không khóa khi anh kiểm tra vậy nên anh bước vào. Bên trong căn hộ rất tối nhưng Kakashi đã tìm được công tắc đèn và dùng cùi chỏ để bật nó lên.
"Sasuke?" - anh lên tiếng và không có ai đáp lại, thằng bé sẽ ở đâu vào đêm khuya khoắt như thế này? Xung quanh trông thật vắng vẻ và ngăn nắp hơn anh tưởng.
Không thể cởi giày với Sakura trên tay nên anh bước ngay vào và bế cô đến nơi anh biết là phòng ngủ. Với một cái rùng mình nhỏ, anh chợt nhớ lại những gì đã xảy ra sau lần cuối cùng anh làm điều tương tự như thế này. Nhưng đây là nơi an toàn nhất ở Konoha và gần như không ai có thể qua mặt các ANBU ở bên ngoài nên anh có thể yên tâm được phần nào đó.
Giường bên nào sẽ là của Sakura? Anh không thấy dấu vết của bộ pijama ở đâu cả và vì bên trái luôn là sự lựa chọn ưa thích của anh nên Kakashi đã quyết định đặt cô ở đó. Rất cẩn thận, anh đặt đầu cô xuống gối một cách nhẹ nhàng. Tiếp theo, Kakashi ngồi xuống mép giường rồi cởi giày cho cô và sắp xếp chúng ngay ngắn dưới đất ngay sát giường. Không có dép thỏ xung quanh. Chà, thứ đó đã bị hủy hoại hoàn toàn thì anh có thể mong đợi điều gì cơ chứ? Suy nghĩ lại thì anh cũng cởi giày rồi chỉ ngồi đó và nhìn cô trong ánh đèn mờ ảo.
Khuôn mặt Sakura trông thật bình yên nhưng lại có ít tóc đã bị xõa xuống và có thể làm cô cảm thấy nhột nhột. Một cách cẩn thận, anh vén nó ra sau tai cô nhưng vì không thể tự chủ được nên anh đã dùng đầu ngón tay của mình chạm vào má cô, cảm nhận làn da mịn như lụa của cô.
Điều này ... không ổn chút nào, nhưng nó lại có cảm giác rất dễ chịu và đó là điều mà một ông già biến thái sẽ làm với người đẹp đang ngủ. Nhưng ngay khi Kakashi muốn rút tay lại thì Sakura đã nắm lấy nó và kéo rúc vào người cô.
"Hmmmmhmhmhmh," - cô rên một cách mãn nguyện.
Tim anh đập nhanh hơn, Kakashi cố kéo tay của mình ra nhưng cô càng giữ chặt nó hơn, thậm chí còn xoay nửa người lại để dùng nó như gối ôm. Má cô thật ấm áp và hơi thở nhẹ nhàng của cô phả vào làn da nhạy cảm trên cổ tay anh như một cái vuốt ve nhẹ nhàng. Được rồi ... làm sao bây giờ? Anh không ngại cho cô mượn các bộ phận trên cơ thể mình làm gối, anh chỉ cần lý do mà thôi.
"Glkdjoooogps," - cô thì thầm và - "Orpollllopok" - sau đó là một chuỗi các câu nói khác.
Kakashi cúi xuống gần hơn một chút để cố hiểu xem cô đang nói gì và nó có phải là những câu rất vô nghĩa không? Anh mỉm cười trìu mến trước vẻ ngái ngủ của cô ... và sau đó hét lên khi tay Sakura đột nhiên đưa lên và nắm lấy phần trên xa lạ của anh và kéo anh xuống.
"Sakura ...,em đang mơ à?" - anh lắp bắp, chợt nhận ra khuôn mặt của mình chỉ cách cô vài cm.
"Anh nghĩ điều này dễ dàng sao? Anh quả là một tên ngốc, Kakashi. Em đã cho anh biết cách nó được thực hiện như thế nào là đúng và anh đã tuân theo!" - cô lẩm bẩm.
"D ... dậy đi, Sakura?" - anh nói, cảm thấy bối rối kinh khủng và dùng tay chống lại lực kìm kẹp của cô nhưng điều này chỉ khiến cô tăng gấp đôi sức lực của mình lên mà thôi. Suy giảm chakra hay không anh thấy cô vẫn khỏe đến khó tin.
Sakura chu môi.
"Không, không hôn. Không hôn, Sakura, nó ... không phải ... ta... không ... " - anh nói một cách chắc nịch.
Nhưng cô đã quên. Lẽ ra anh nên sử dụng một ít chakra để đẩy mình về phía sau nhưng vì lý do nào đó đã khiến anh do dự. Tận dụng sự bối rối của Kakashi một cách khéo léo, cô liền nắm lấy cả hai tai của anh và kéo mạnh hơn nữa khiến anh bất ngờ đến mức chùng tay và ngã về phía trước.
Môi họ đã chạm nhau một cách khá đau đớn và Kakashi sợ hãi mà lùi lại trước những gì vừa xảy ra, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô nhưng tự nhủ rằng đó không phải là hôn nếu cô không cố ý và thêm vào đó, vải che mặt của anh đã ở giữa để ngăn và ... nhưng cô không cho anh thời gian để tìm lý do biện minh. Sakura liền kéo mặt nạ của anh xuống, đan hai tay ra sau cổ anh để môi anh có thể chạm môi cô.
Mềm mại, ẩm ướt, mê hoặc ... đôi môi cô có vị của anh đào ngọt ngào khiến anh tan thành vũng nước ngọt ngay lập tức, anh dù có muốn cũng không thể cưỡng lại cô nữa rồi. Sakura liếm láp môi dưới của anh như một con chim non đói khát và điều ấy đã tạo ra một âm thanh nho nhỏ trong cổ họng của cô. Tay cô luồn vào tóc anh, kéo anh lại gần hơn ngay khi chiếc lưỡi nhỏ bé của cô bắt đầu tiến vào sâu hơn và rút ra khỏi miệng để trêu chọc đôi môi anh và tìm thứ còn lại trong khoang miệng ấy.
Kakashi đã không còn lạ gì với những nụ hôn nhưng nó chưa bao giờ khiến anh thích thú đến thế này.
Điều này hoàn toàn sai lầm và vô cùng hấp dẫn. Nếu Kakashi có khả năng hình thành một suy nghĩ đủ mạch lạc thì anh sẽ nhận ra rằng anh đang mắc phải sai lầm và anh biết cả hai có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào nhưng đây lại là điều mà anh thấy thú vị nhất mà anh từng trải qua. Dừng lại! Đừng dừng lại! những suy nghĩ lộn xộn ấy cứ lướt qua tâm trí anh, ta đang làm cái quái gì thế này? Đừng hỏi, chỉ cần tiếp tục, hãy tiếp tục, ta muốn nhiều hơn nữa .
Những cơn run bắt đầu xuất hiện dọc theo dây thần kinh nhạy cảm của anh khi lưỡi của họ chạm vào nhau. Hơi thở của anh gấp gáp còn nhịp tim thì tăng lên một cách nhanh chóng có thể vang lên một nhịp điệu điên cuồng bên tai ai kia. Làn sóng dục vọng liên tục tràn vào anh và đánh mạnh đến mức khiến anh phải gầm gừ và Sakura đã trả lời anh bằng một tiếng rên rỉ đã nói lên được nhu cầu phản chiếu của chính anh.
Sau đó anh lùi lại và nhìn vào khuôn mặt cô, chủ yếu là vì anh muốn nhìn thấy biểu hiện ham muốn trên đó và nhận ra với cảm giác như một cái nắm tay đấm vào bụng rằng mắt cô vẫn còn đang nhắm.
Sakura không tỉnh táo và cô không biết mình đang làm gì.
Nhận ra rằng anh đang lợi dụng một người phụ nữ không tỉnh táo đã khiến anh nhanh chóng tỉnh táo lại hơn bao giờ hết,nhưng nó đã tốn rất nhiều nỗ lực để kiểm soát ngọn lửa bùng cháy bên trong anh, để tạo khoảng cách thích hợp giữa cơ thể họ , để ngăn chặn sự khao khát, ngừng chú ý đến cơ thể cô và dòng chảy chakra của nó đến mùi hương dâm dục mà cô đã bỏ qua, mùi kích thích của người phụ nữ thích trêu chọc chiếc mũi nhạy cảm của anh, gọi tên anh to hơn bất kỳ thứ khác.
Rên rỉ, anh đặt mặt nạ của mình trở lại nơi nó thuộc về và vùi đầu vào tay mình rồi bắt đầu tự làm rối tóc mình trong sự thất vọng. Kakashi cảm thấy như có sự thôi thúc mạnh mẽ trong anh rằng hãy chạy trốn nhưng điều đó chưa bao giờ giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.
"Kakashi? Anh đang làm gì ở đây?" - Sakura hỏi.
Anh đảo mắt xung quanh và thấy cô đang mở mắt, cố gắng ngồi dậy rồi bối rối nhìn quanh bản thân.
"Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta sống ở đây sao?"
"Phải," - anh trả lời cộc cằn, từ từ tiến ra xa cô hơn. Anh không chắc mình có thể tin tưởng vào bản thân hay đúng hơn là sự tự chủ của bản thân hay không.
"Vậy thì tại sao anh không nằm xuống với em?"
"E ... em làm gì ...", - máu dường như đã ngưng cung cấp cho não anh khiến anh cảm giác như căn phòng đang bắt đầu quay cuồng.
Cô nghiêng đầu trêu chọc anh và mỉm cười.
"Em đã bao giờ nói với anh rằng em rất thích mái tóc của anh và nó còn dựng đứng lên hơn khi anh bối rối chưa? Nó rất dễ thương."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Kakashi cảm thấy chắc chắn rằng anh đã bị sa vào một loại Ảo thuật nào đó như một sự trừng phạt khi cho phép bản thân chạm vào cô. Trong tất cả mọi loại thuật thì anh sợ nhất bẫy Genjutsu vì dù một Shinobi mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng bị những chiếc nai sừng tấm đánh lừa được và tiêu diệt trước khi anh kịp nhận ra. Khi việc thi triển Ảo thuật không thay đổi được dù chỉ là một tình tiết nhỏ nhất thì cũng là lúc anh nhận ra rằng mình đã lầm. Chúng ta ở đâu? cô đã hỏi vậy . Chúng ta có sống ở đây không?
Chúng ta. Anh và cô.
"Sakura, đây không phải là Ảo thuật, đây là thực tế. Đây là căn hộ của em và Sasuke trong tháp Hokage. Em đã ngất đi vì cạn kiệt chakra vài giờ trước và Tsunade đã cứu em và ta đã đưa em đến đây. Em cần được nghỉ ngơi và ta biết cảm giác đó là như thế nào ... và thường là rất bối rối sau khi tỉnh dậy. " - anh nói với cô với giọng run và khàn.
"Ồ," - cô nói. Và theo sau đó là màn nhớ lại những gì cô vừa nói với anh, cô đỏ mặt dữ dội và đưa tay lên che miệng khi nhớ ra toàn bộ chi tiết.
"Đừng lo, chuyện này sẽ chỉ có hai ta biết mà thôi. " - anh nói, cố gắng làm ra vẻ không bị ảnh hưởng.
Cô như muốn chết vì xấu hổ. Kakashi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng và bối rối của cô với đôi mắt mở to và kinh ngạc, nghĩ rằng cô là thứ đáng yêu nhất mà anh từng được thấy.
"Thật đấy, đừng lo lắng," - anh nói.
"Chúng ta...vừa...."- cô thì thầm với giọng run rẩy của mình rồi liếm môi và điều này đã khiến anh bước tiếp vào giai đoạn tiếp theo của cuộc khủng hoảng này.
Chết tiệt, anh không thể giữ bí mật về chuyện này hay nói dối cô. Nếu anh đã làm điều gì đó sai thì anh nên sai tới cùng.
"Đúng vậy, chúng ta đã hôn nhau vậy nên hãy quên chuyện đó đi. Em đã không tỉnh táo và ta đáng lẽ ra không bao giờ được phép để nó xảy ra. " - anh nhẹ nhàng nói.
"Trời ạ, em lại khơi mào rồi phải không...... em.. em thật có lỗi !"
Ta không nghĩ thế, anh cố gắng tìm lý do để có thể mỉm cười trấn an cô. Có phải em ấy đã nói 'một lần nữa'? không?
"Ít ra thì ... cũng dễ chịu đấy chứ?" - cô thốt lên và sau đó giấu đi khuôn mặt đỏ như trái cà sau tay, rõ ràng là vì sự thẳng thắn của chính mình.
"Ta không thực sự muốn nói về nó," - Kakashi nói và đó là sự thật vì nghĩ về nó khiến anh muốn làm nhiều hơn nữa.
"Làm sao em có thể gặp lại anh được nữa cơ chứ." - anh nghe thấy tiếng cô thì thầm. Nhưng điều này đã đi sai hướng như rất nhiều lần trước đây, cô đã quá sẵn sàng để tự trách bản thân như mọi khi.
"Này ... nếu nó khiến em bớt được sự bối rối thì ... phải . Nó dễ chịu. Thực ra nó ... rất dễ chịu."
Tuyệt vời, bây giờ không phải là lúc để có thể nói ra những sự thật như vậy nhưng Kakashi chưa bao giờ học được cách nói dối. Ánh mắt kinh ngạc mở to của cô khiến anh dần đỏ mặt, thật lòng anh ước mình có thể rời đi và tắm nước đá lạnh hoặc nhảy xuống một hồ băng.
Mùi hương của cô lại phả vào mũi anh, mùi hương của một cơ thể phụ nữ đang tỉnh táo và sẵn sàng để được thỏa mãn. Cơ thể của anh đang phản ứng một cách thái quá và không có vòi hoa sen hay hồ nước đá nào có thể khắc phục được điều này.
"Ta phải đi," - anh nói. Nghe có vẻ tuyệt vọng như chính anh đang cảm thấy.
"Bắt buộc sao?" - cô hỏi.
"Sakura.."
"Đây không phải là căn hộ của em. Anh đã đưa em đến nhầm nơi rồi."
Ngạc nhiên, Kakashi quay đầu lại. Đồ ngốc! Thảo nào anh thấy nó trống vắng đến lạ thường!
"Của chúng ta ở tầng dưới nữa cơ." - Sakura chậm rãi nói thêm.
Có một cái nhìn đầy toan tính trong mắt cô mà anh nửa mong đừng nhìn vào vì nó khiến anh như muốn được tiến lại gần hơn thay vì bước ra ngoài, khiến bản thân rất khó để thuyết phục rằng không thể bước thêm được nữa, không phải bây giờ, không bao giờ.
Kakashi đã không cảnh báo cô sao? Anh đã biết rằng anh không có khả năng và ý chí để kiểm soát tia lửa giữa cả hai nhưng bây giờ ngọn lửa ấy đã bắt đầu và nó đã cháy rực như Tháp Hokage và rồi một ngày nó sẽ đủ lớn để thiêu rụi cả Konoha.
[Còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro